1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Splendid - Julia Quinn ( 25c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      20.2

      Nụ cười của Alex mở rộng hơn 1 chút khi chàng nhìn xuống Emma. Nàng vẫn còn mặc bộ đồ của Ned và trông dễ mến, đứng đây với cằm ngẩng cao như nàng cố gắng giữ kiêu hãnh của mình. Chàng chậm rãi bước tới và vén 1 lọn tóc sáng của nàng ra sau tai, nhưng để ý tới diện của Henry và Caroline, chàng nắm tay nàng thay vào đó và đưa lên môi chàng. “Em lấy chứ?” chàng dịu dàng.

      Emma gật đầu, hoàn toàn tin tưởng nàng để ra. Henry và Caroline, nhận thấy công việc của họ hoàn tất, lặng lẽ rời phòng, bỏ lại Emma 1 mình với Alex, tay nàng vẫn ở nơi môi chàng.

      xin lỗi làm đúng ở lần đầu tiên,” chàng nhàng.

      Emma cảm thấy 1 nụ cười nở môi nàng, “Thực ra, em nghĩ đây là lần thứ hai.”

      Alex gật đầu, “Em đúng. Nhưng nếu em có nhớ, cũng làm đúng ngay lần thứ nhất.”

      Emma thở dài, nhớ lại cảnh khủng khiếp trong phòng phòng khách riêng của Alex. Lạy Chúa, mới chỉ có 2 ngày trước thôi sao? Cứ tưởng như cả 1 quãng đời trôi qua từ lúc đó. “ làm đúng,” nàng , “nhưng em nghĩ chúng ta phải bỏ qua hết tất cả ở phía sau. tốt hơn nếu chúng mình bắt đầu đám cưới với lạc quan hơn.”

      đồng ý,” Alex trả lời, lơ đãng vuốt ve tay nàng bằng ngón cái. Chàng muốn kéo nàng vào vòng tay chàng. Chàng muốn hôn nàng đến bất tỉnh. Nhưng chàng có 1 chút lo sợ. vì cái gì, chàng chắc, nhưng 1 cách nào đó chàng biết cả cuộc đời chàng treo vào thăng bằng mong manh, và chàng muốn thất vọng vì nó. Nên chàng chỉ đứng đó, vuốt ve tay nàng, biết gì hết và cảm thấy như 1 tên ngốc khi chắc chắn về chính mình. “ cố để quá trở nên kiểm soát.” Cuối cùng chàng , giọng chàng lành lạnh.

      Mắt Emma lướt qua chàng. Chàng trông nghiêm trọng, đứng đắn, vậy nên khó mà vòng tay quanh chàng. “Em cố gắng để quá bướng bỉnh.” Nàng trả lời.

      Bóng của 1 nụ cười thoáng qua mặt Alex khi chàng kéo nàng vào vòng tay và giữ nàng êm ái vào khung người rộng của chàng. Emma vòng tay quanh eo chàng và để cằm mình ngơi nghỉ ngực chàng. Nàng thở ra nhàng, cảm thấy ấm áp tuyệt vời tỏa ra từ người chàng. Nhịp tim chàng đập lớn và mạnh trong tai nàng, và nàng quyết định chàng là người phải phá vỡ khoảnh khắc dịu dàng, bởi vì chẳng có cái gì đời có thể bắt nàng dời .

      Nhưng chẳng là vấn đề nàng cảm thấy khoảnh khắc này huy hoàng ra sao, nàng thể hoàn toàn dập tắt ý nghĩ rằng nàng cưới 1 người đàn ông mà quan tâm đến nàng, ừ, nhưng lại hoàn toàn tin nàng. Chàng chàng nhận ra rằng nàng hoàn toàn khác xa những quý khác, những người theo đuổi chàng ngơi nghỉ, nhưng Emma sợ rằng vài vết thương cũ của chàng quá sâu. Nàng chắc nếu có bao giờ chàng hoàn toàn tin tưởng vào 1 người đàn bà nào.

      Và rồi, dĩ nhiên là chàng chưa bao giờ chàng nàng. Emma hơi cứng người với suy nghĩ đó nhưng rồi lại tự nhắc nhở mình rằng nàng cũng chưa với chàng về cảm xúc của nàng.

      Alex cảm thấy thay đổi tư thế của nàng và hôn dịu dàng đầu nàng, “Có điều gì sai sao em ?”

      Emma thả lỏng bản thân mình lại, thưởng thức ôm ấp ấm áp của Alex. “, có gì sai cả. Em chỉ suy nghĩ, thế thôi.”

      “Về cái gì thế?”

      gì cả, đấy. Chỉ là chi tiết của đám cưới,” nàng dối, “Chúng ta chẳng có nhiều thời gian để ý đến tất cả mọi thứ, em nghĩ thế.”

      Alex lùi lại chầm chậm và đặt nàng lên chiếc sôfa gần nơi họ đứng. “Em có ý tưởng chính nào cho 1 đám cưới lớn chưa?” chàng hỏi dịu dàng, đặt hai ngóc tay dưới cằm nàng, nâng nó lên để chàng có thể nhìn vào mắt nàng.

      . Em biết rất nhiều người ở London, nhưng em biết họ, nên em tiếc cho vắng mặt của họ ở đám cưới em. Dẫu thế, em muốn cái áo đặc biệt,” nàng thêm vào 1 cách nuối tiếc, “Và em ước gì cha em có thể ở đây để tiễn em .”

      Alex giữ tia nhìn vào mắt nàng, tìm kiếm vài dấu hiệu cho thấy nàng muốn 1 hoang phí. Chàng chỉ nhìn thấy trong sáng, thành thực, “ xin lỗi là chúng ta thể chờ cha em, nhưng muốn chúng ta cưới càng sớm càng tốt. muốn chờ trong khi em và mẹ bàn bạc về việc bố trí hoa lá.”

      Emma bật cười khúc khích, “ có biết rằng chính vì cái việc trang trí hoa ấy mà chúng ta gặp nhau , thưa đức ngài?”

      “Đừng gọi là ‘đức ngài’” Alex cảnh cáo.

      “Em xin lỗi. Nó tự động buột ra. Em được huấn luyện quá tốt cách xử giữa công chúng, em sợ thế.”

      “Đó là tại sao mà em cuốc bộ tới tiệm bán áo như 1 hầu khi em cứu được Charlie khỏi chiếc xe ngựa. Caroline muốn em giúp ấy trang trí hoa cho vũ hội, và em với Belle chuồn vào bếp để trốn ấy. Chúng em mặc đồ của người hầu của tụi em bởi vì chúng em muốn áo của mình bị dơ.” Và rồi nàng thêm vào, “Em thực ghét việc cắm hoa.”

      Alex cười to. “ hứa với em, tình của , rằng trong vinh dự của lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chúng ta có rất nhiều hoa trong đám cưới mình, nhưng em phải cắm 1 bông nào cả.”

      Emma liếc nhanh vào chàng khi chàng cười. Chàng thể đối xử với nàng quá đỗi dịu dàng như vậy nếu chàng nàng chỉ 1 chút ít, phải sao. Nàng phủi sạch những nghi ngờ của nàng sang 1 bên. Nếu chàng chưa nàng, chàng khao khát nàng, thế là quá ràng rồi. Và chàng cũng thích nàng rất nhiều. Vậy là đủ cho 1 khởi đầu tốt. Emma thở sâu như nàng cảm thấy tính bướng bỉnh đáng hổ thẹn dâng lên trong nàng. Nàng có thể tiến hành đám cưới. Nàng làm nó. Nàng phải làm.

      *

      Những ngày kế tiếp trôi qua trong xáo động. Alex cố gắng giữ vững ý kiến đầu tiên của chàng về việc đám cưới vào cuối tuần, nhưng sau 5 phút ‘bàn bạc’ với Caroline, chàng đành chấp nhận lùi ngày xuống 1 tuần. Emma khôn ngoan đứng bên ngoài cuộc chiến.

      tuần rưỡi thực là khủng khiếp,” Caroline nhấn mạnh, “nhưng ít nhất chúng ta có thể đặt vào đó vài thứ tốt đẹp. Hai ngày thể.”

      giờ sau khi Alex rời sáng hôm đó, Nữ công tước thừa kế của Ashbourne tới cửa nhà Blydon, nhất quyết rằng bà phải có dự phần vào việc chuẩn bị đám cưới. có ai chỉ ra rằng lúc đó mới chỉ có 7h30 . Có vẻ như Eugenia xem xét đám cưới sắp đến của con trai bà chẳng có gì là phép màu ngắn ngủi, và chỉ là 1 thực tế là cái giờ sớm sủa ấy thuận tiện để phục trang cũng chẳng dừng bà lại trong việc đảm bảo cho đám cưới diễn ra mà bị cản trở gì. Sau mười lăm phút với Eugenia và Caroline, Emma cuối cùng vung tay lên, hỏi hai quý bà vui lòng tư vấn nàng trong bất cứ quyết định nào quá quan trọng, rồi lên gác về phòng nàng, và ngay lập tức lên giường. Nàng chẳng ngủ nghê gì nhiều đêm qua, sau tất cả.

      Khi nàng tỉnh giấc khoảng 1 tiếng sau, nàng đói muốn chết. Ai đó rút ra khỏi kế hoạch đám cưới đủ lâu để chắc rằng 1 cái khay được mang lên phòng cho Emma, vậy nên nàng nhanh chóng nuốt xuống vài miếng mỏng bánh nhân thịt và trái cây được đặt bàn trang điểm của nàng, sau đó tắm và thay quần áo. Sau 1 ngày trong trang phục đàn ông, nàng thấy chiếc áo dài màu xanh ngọc bích của mình hơi hạn chế bước 1 cách nào đó, nhưng nàng quyết định rằng thực nên tiếp tục quanh trong chiếc quần ống túm. Rồi nàng ngồi xuống bàn và viết thông báo ngắn cho cha nàng, giải thích tình trạng của nàng và hứa sớm viết cho ông lá thư dài hơn, cho ông tất cả về Alex và đám cưới.

      Khi cuối cùng nàng xuống lầu lúc 3h, Caroline và Eugenia vẫn ở chính xác chỗ nàng rời họ, quăng qua lại những cái tên trong danh sách khách mời. Belle và Sophie tham gia với họ và cãi cọ sôi nổi về bó hoa của Emma. Khi họ nhìn thấy dâu tới, họ ngay lập tức ném chuyện đó vào nàng.

      “Ồ, hoa hồng, tôi nghĩ thế,” Emma trả lời, “ phải sao?”

      Cả hai quý đảo tròn mắt. “Ừ, dĩ nhiên rồi, nhưng mà màu gì?” belle hỏi.

      “Ồ. , điều đó phụ thuộc vào màu của chiếc áo dài của phù dâu, tôi nghĩ vậy.”

      Belle và Sophie nhìn nàng mong đợi, và Emma nhận ra rằng nàng phải ra quyết định. “Ừm, hai là phù dâu của tôi, vậy các thích mặc màu gì?”

      “Màu đào.”

      “Màu xanh dương.”

      Emma nuốt vào, “Tôi thấy rồi. Ừm, có thể bây giờ chúng ta phải dùng hoa hồng trắng. Màu trắng hợp với tất cả các màu. Đặc biệt là tôi.” Nàng thêm vào với 1 nụ cười khoái chí, “Tôi có thể làm đám cưới trong màu trắng, phải ?” nàng hỏi nhanh. “ Tôi biết nó phải đỉnh của thời trang, nhưng tôi có người bạn ở Boston cũng dùng màu trắng trong đám cưới, và nó xinh đẹp.”

      “Cháu có thể cưới trong bất kỳ màu nào cháu muốn,” nàng trả lời, “Hợp nhất cho cháu là tối nay. Phu nhân Lambert vẫn còn mở cửa trễ đêm nay nên chúng ta có thể có chiếc áo dài kịp thời gian.”:

      “Bà ấy tử tế.” Emma thầm, thắc mắc xem bao nhiêu tiền Caroline phải trả thêm cho những giờ làm việc ngoài giờ cho chiếc áo của nàng. “Có việc gì khác quyết định theo ?”

      “Chúng ta tiến hành đám cưới ở Westonbirt, nếu cháu phiền,” Caroline , “ quá trễ để có được 1 nhà thờ lớn ở London.”

      “Tôi biết thông thường đám cưới nên tổ chức tại nhà dâu,” Eugenia chen vào, “Nhưng cháu sống ở Boston, sau tất cả, và Westobirt cách London vài giờ gần hơn ngôi nhà ở nông thôn của họ cháu.”

      , sao, tốt thôi ạ,” Emma trả lời, “Westonbirt dễ thương. Và sau tất cả, nó sớm trở thành nhà cháu.”

      Mắt Eugenia đong đầy nước mắt khi bà cầm hai tay Emma trong tay bà. “Tôi rất mừng vì cháu gia nhập gia đình chúng ta.”

      “Cảm ơn,” Emma , trao cho Eugenia cái nắm chặt tay, “Cháu cũng rất mừng được gia nhập.”

      “Giờ ,” Caroline phấn khởi, “Trở lại danh sách khách mời. Tử tước Benton thế nào?”

      Emma thở gấp. Anthony Woodside? “!” nàng la lên.

      Caroline và Eugenia quay qua nhìn nàng, biểu của họ bối rối.

      “Cháu… cháu thực thích ta.” Nàng nhanh. “Và cháu nghĩ ta làm Belle thoải mái.”

      Belle gật đầu.

      “Rất tốt,” Caroline , bôi đen tên ta trong danh sách bà chuẩn bị.

      “Cháu thể tưởng tượng hầu hết mọi người đều có thể tham dự,” Emma , có chút hy vọng, “Nó được thông báo trễ, hơn nữa, phải mất 3h cưỡi ngựa từ London.”

      Cả bốn người bầu bạn với nàng quay sang nàng với biểu shock, “Chị có điên ?” cuối cùng Belle hỏi, “Mọi người bằng mọi cách để tới đó. Công tước Ashbourne cưới vợ. Công tước của ‘tôi có hứng thú với hôn nhân’ cưới vợ. Và ấy cưới cả gần quân đoàn, ít hơn. Đây là 1 hoạt động xã hội của mùa này.”

      vội vã của đám cưới càng làm cho mọi người hứng thú hơn,” Sophie thêm vào, “nó thêm vào động chạm đến scandal và dan díu. Và lãng mạn, dĩ nhiên.”

      “Tôi thấy rồi,” Emma yếu ớt, “Nhưng tôi nghĩ Alex muốn cái lễ .”

      “Oh, gớm,” Eugenia tuỳ tiện, “ Tôi là mẹ ta, và tôi chẳng quan tâm ta muốn gì. Con trai tôi chỉ đám cưới có 1 lần trong đời, và tôi dự định thưởng thức nó.” Eugenia ngồi xuống, và Emma quyết định chẳng có phản đối nào nữa.

      Và thực , nàng tranh cãi cho đến tuần sau, để mặc bản thân nàng bị cuốn theo cơn sóng của những việc chuẩn bị đám cưới. Nàng chỉ được nghỉ - bên cạnh những giấc ngủ mà nàng có được đầy đủ - là khi Ned diễu hành vào phòng khách riêng và nhất quyết đánh cắp nàng ra khỏi nhóm phụ nữ tại và tương lai liên quan đến nàng. “Chúng ta,” tuyên bố, “ cưỡi ngựa.”

      Emma quá vui mừng được trốn thoát, và hai người họ đánh xe đến 1 cái quán bình dân để uống trà và ăn bánh.

      muốn với em chuyện gì xảy ra với Woodside.” Ned ngay sau khi họ ngồi vào bàn.

      “Ôi lạy Chúa,” Emma thở ra, “ Em gần như quên mất. Chuyện gì xảy ra?”

      ta cố gắng đòi nợ hôm thứ Sáu ở White.”

      “Và?”

      “Và với rằng chắc chắn trả nợ cờ bạc của hai lần.”

      Emma lấy tay che miệng, “ Ô Ned, làm thế.”

      làm. ta rất bối rối và bắt đầu gây cảnh lộn xộn cho tới khi rút tờ biên nhận ra khỏi túi. nhướng mày và hỏi cái quái gì mà có thể lấy lại giấy nợ nếu trả nó.”

      ta chắc phải rất giận dữ.”

      “Điều đó, em họ thân mến, là bớt đấy. nghĩ sắp sửa bùng nổ. Và mọi người đều nghe được chuyện gì xảy ra. nghĩ được chấp nhận ở kha khá các bàn bài trong nhiều năm.”

      “Ô, xuất sắc,” Emma , “ biết đấy, em nghĩ em phát triển tính khoan nhượng vì em thực thích thú nỗi đau buồn của .”

      “Em chẳng giống 1 quý chút nào,” Ned đùa, “nhưng nghiêm túc đấy, Emma. thực tức giận. nghĩ chúng ta nên canh chừng . muốn trả thù.”

      Emma hớp 1 ngụm trà, “Thực ra, Ned, có thể làm gì chúng ta? Lan truyền tin đồn ư? Chẳng ai tin đâu.”

      biết. chỉ nghĩ chúng ta nên cẩn thận.”

      “Cẩn thận, có thể. Nhưung lo lắng? Em nghĩ thế. chính xác là loại có thể giết người.”

      “Ồ, ư?”

      Emma gật gật đầu khi nàng ngước mắt lên nhìn trời, “ còn xa mới là kẻ kén chọn.”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 21:

      Trước khi Emma có thể lấy lại hơi thở của mình, nhận ra mình ở Westonbirt,thấy có hơn 100 người thợ và người hầu sắp xếp những gì cần thiết cho đám cưới vội vã nhất trong tuần.Caroline và Eugenia được làm những việc ưa thích của họ, và Emma thừa nhận rằng họ làm chúng thua gì phép màu.Caroline thường lưu ý rằng bà có thể làm tốt hơn nếu bà có thể có thêm ít thời gian nữa,điều đó làm cho Emma muốn cười bởi vì việc trang hoàng nhiều hơn hẳn những thứ mà nàng từng thấy ở Boston.
      Sau vài cuộc tranh luận nho của Sophie và Belle về màu xanh nước biển và màu đào (cam nhạt), Emma cuối cùng cũng thừa nhận rằng màu xanh bạc hà thống trị màu sắc của ngày,nó xuất như là giải pháp khôn ngoan bởi cả hai người phụ nữ trông hoàn hảo cách tuyệt diệu trong những áo dài của họ.
      Nhưng dâu phải là người có thể nắm giữ trái tim của mọi người (hiểu như dâu fải là người đẹp nhất.).Vào lần cuối thử áo cưới, Belle kinh ngạc và thẳng chưa từng thấy Emma đẹp đến thế. Kiểu dáng của cái áo dài hơi lỗi mốt, chỗ thắt lại của chiếc áo đáng lý ra phải được may theo mốt thịnh hành nghĩa là thắt ở phần eo lại được may ôm lại ngay dưới ngực.
      Emma thích những mẫu thời trang mới và có nhiều chiếc áo đầm được cắt theo kiểu này,nhưng thừa nhận rằng làm vậy đối với áo cưới của mình.Phu nhân Lambert đồng ý ngay lập tức và đưa ra những mẫu áo dài lụa màu ngà lộng lẫy, với viền cổ giản dị mà chỉ vừa vặn buông vai , với những tay áo dài ôm sát, và lớp váy trong làm cho chiếc váy phùng ra cách duyên dáng từ phần eo của Emma. Emma cầu giữ chiếc áo được đơn giản vừa phải, và vì thế có những hạt ngọc hoặc nơ bướm được trang trí nó Kết quả ngoài tưởng tượng. Kiểu may ấy tôn thêm vóc dáng thanh mảnh của Emma, làm nổi bật vòng eo thon và cái cổ cao thanh tú của . Nhưng chính màu sắc của lụa mới thực trò ảo thuật.Emma cầu sử dụng màu trắng nhưng phu nhân Lambert từ chối và khăng khăng chọn màu ngà. Bà ấy đúng hoàn toàn,màu lụa mới làm nổi bật nước da hoàn hảo của Emma,và thực tỏa sáng. Nhưng có thể đó là nhờ tình .Mặc dù, Emma quả quyết, đó là do bộ váy.
      Cuối cùng ngày hôn lễ cũng đến, và Emma thức dậy với hàng tá xốn xang trong dạ dày của ?”
      Sau đó,như ám hiệu, Belle ào vào phòng có bất kỳ lời mở đầu nào, : “Chị lo lắng à?”
      “Cực kỳ.”
      “Tốt thôi. Chị biết là chị cần phải lo lắng mà.Kết hôn là bước tiến lớn,sau tất cả. Nó hầu như chắc chắn là kiện trọng đại trong cuộc đời của người phụ nữ. Chỉ sau việc được sinh ra, dĩ nhiên, và chết ,em chỉ giả dụ thôi, nhưng…”
      “Đủ rồi!”Emma ngắt lời.
      Belle cười ranh mãnh.
      “Em là đồ quỷ sứ.” Emma càu nhàu, đập mạnh chiếc gối vào người em họ của mình.
      Em gọi người hầu mang món Sô la cho buổi sáng” Belle .” Nó lẽ ra phải ở đây được vài phút rồi.Em nghĩ chị muốn ăn thứ gì tốt hơn trong sáng nay.”
      .” Emma nhàng đồng ý, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ
      Belle nhận thấy vẻ nghiêm nghị trong giọng của và ngay lập tức hỏi: “Chị nghĩ lại đó chứ,phải ?”
      Emma thoát khỏi mơ màng của : “, dĩ nhiên .Chị Alex, em biết mà.Chị biết chị với em chưa,nhưng chị thực như thế.”
      “Em biết là chị có .”
      “Chị chỉ ước là cha chị có thể dẫn chị đến chỗ chú rể. Chị nhớ cha. Và bây giờ chị phải sống xa ông mãi.”
      Bella vỗ lên tay Emma an ủi: “Em biết. Nhưng sau tất cả,chị có chúng em. Và gia đình Ashbourne quý chị. Và cha của chị đến thăm chị. Em biết là chú ấy . Nhưng đừng kể cho cha em nghe chị nhớ chú Jonh như thế nào nhé. Ông ấy thực tế nôn nóng và hãnh diện với ý nghĩ là người dẫn chị tới giáo đường.”
      tiếng gõ cửa, và Sophie vào phòng, đứng lặng trong chiếc áo choàng của .
      “ Em chặn những người hầu bậc thang và bảo ấy quay lại bếp để thêm vào món sô la.” ấy . “Em hi vọng chị có ý kiến gì. ấy có mặt lâu nữa đâu.”
      “ Dĩ nhiên ,” Emma với nụ cười.” Còn hơn cả dễ chịu nữa.”
      “ Em thể tin được số lượng hoạt động trong nhà này”, Sophie “Chị hình như chưa xuống dưới lầu phải ?”
      Cả Emma và Belle đều thấy choáng vì những điều được nghe.
      “Đó là nhà thương điên.Em gần như chạy bằng lính bộ binh. Và những người khách bắt đầu đến.”
      “Chị chắc đùa!” Belle đáp.” Họ chắc phải dậy từ 4h sáng để tới đây lúc này.”
      “ Tốt thôi, Alex cực kỳ khó chịu khi Mẹ đề nghị rằng chúng ta mời mọi người vào buổi tối.Chỉ có vài lựa chọn được thông qua cho đến tối qua, và ấy khẳng định cách độc đoán rằng mọi người hủy bỏ công việc cho tối nay.”
      Emma đỏ mặt: “ Em được gặp ấy chưa?”
      “Chưa,” Sophie ,lấy cốc sô la từ người hầu vừa lặng lẽ bước vào phòng. “Nhưng Dunford về nó. ấy Alex hầu như leo tường. Em đoán là ấy khá lo lắng cho toàn bộ đám cưới này hơn việc cần phải làm.”
      Vâng, tốt thôi, ấy chỉ có ,(ý là k chỉ có mình ấy lo).”Emma thầm. Tự hỏi khi dạ dày của ngừng xoắn lại.
      Thời điểm bắt đầu của hôn lễ là vào buổi trưa,và vào lúc 11h 30’ Emma lén nhìn qua cửa sổ xuống quang cảnh diễn ra ở bãi cỏ phía nam của Westonbirt.
      “Lạy Chúa.” kinh ngạc. “Phải có đến hai trăm người ở ngoài đó.”
      “Gần 400, em đoán thế.” Belle , lại gần cửa sổ đứng bên chị họ của .”Mẹ muốn làm danh sách 600 khách,nhưng...”
      “Nhưng có đủ thời gian,”Emma kết thúc.”Chị biết.”
      Vẫn chăm chú nhìn xuống bãi cỏ,đầu như quay cuồng vì to lớn của bữa tiệc. Những chiếc rạp kẻ sọc trông vui mắt nằm rải rác bãi cỏ, che chắn cho những nhóm khách khỏi cái nóng đầu tháng bảy.Như Alex hứa , bên dưới có rất nhiều bó hoa ,nhiều hơn Emma có thể đếm được.
      “Ôi, lạy Chúa,” Emma thầm. “ Chị lẽ ra nên để cho Caroline tổ chức nó lớn như vậy.Chị biết đến nửa số người ở đây.”
      “Nhưng họ biết chị.” Sophie nhấn mạnh cách nhiệt tình.
      “Chị có thể tin được rằng chị sắp trở thành nữ công tước ?” Belle hỏi.
      ,chị thực tin nổi.” Emma yếu ớt.
      Và sau đấy,trước khi nhận ra, trời sang trưa và đứng bên ngoài lối vào của chiếc rạp, với bồn chồn làm thể nghe thấy( ban nhạc chơi bản Mozart mà thích.
      “Chúc may mắn.”Sophie chỉ trước khi bước vào lối giữa hai hàng ghế, “ Chị dâu”
      Belle cũng nhanh chóng bước theo Sophie nhưng phải là trước lúc ngả vào tay Emma trong cái ôm làm yên lòng .”Em chị, Emma Dunster.”
      “Đây là lần cuối cùng mà ai đó có thể gọi chị như thế.”
      “Emma Ridgely nghe có vẻ vẫn ổn với chú.”Henry ,nắm lấy tay ,”Đặc biệt là khi nữ công tước của Ashbourne được đính thêm vào phía sau nó.”
      Emma cười cách lo lắng.“Con làm tốt thôi,” Henry . Và sau đó ông thêm dịu dàng, “Chú biết rằng con rất hạnh phúc.”
      Emma gật đầu, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt. “Cảm ơn chú rất nhiều, Chú Henry. Về mọi thứ. Con chú, chú biết mà.”Henry vuốt lên má .
      “ Chú biết.” Ông , giọng ông cộc cằn vì xúc động.” Chúng ta con đường này chứ? Chú nghĩ Công tước của chúng ta ra đây và kéo con đến bệ thờ nếu chúng ta đến đó ngay bây giờ.”
      Hít hơi sâu, Emma bước những bước đầu tiên vào giữa hai hàng ghế.Và khi thấy Alex đợi ở trước bệ thờ, tất cả những nỗi lo lắng và sợ hãi của bắt đầu tan biến dần.Và với mỗi bước chân, niềm vui trong lại lớn dần lên, còn chú ý đến hàng ngàn người quay người lại chiếc ghế của họ để nhìn ngắm dâu lộng lẫy tiến vào giáo đường.
      Hơi thở của Alex bị nén lại trong cuống họng khi lần đầu tiên thấy nàng đặt chân vào trong nhà thờ. Nàng trông quá đáng . Chàng biết làm thể nào diễn tả nó. Như thế vẻ đẹp tích tụ lại bên trong nàng và tỏa sáng chói lọi qua từng lỗ chân lông người nàng. Mọi thứ người nàng dường như bừng sáng, từ lớp satin mềm mượt chiếc váy cho đến đôi mắt màu tím long lanh của nàng hay đến những lọn tóc sáng như bắt lửa của nàng, nó tỏa sáng rực rỡ bên dưới tấm mạng che mặt mỏng manh.
      Cuối cùng Henry và Emma đến chỗ Alex, Và Emma thể ngăn được nụ cười khi chú Henry đưa tay nàng cho chồng tương lai của nàng.Nhìn sâu vào đôi mắt xanh của Alex, nàng tìm thấy ấm áp thể chối cãi được trong cái nhìn chăm chú của chàng, song song với ham muốn mãnh liệt, đầy chiếm hữu, và, vâng, tình . Chàng có thể chưa bao giờ những từ đó, nhưng Emma nhìn thấy nó như ban ngày trong đôi mắt chàng. Chàng nàng. Chàng nàng, và đột nhiên cuộc sống của dường như rực sáng hơn gấp hai lần trước đó.
      Những nghi lễ trôi qua nhanh chóng đến nỗi sau đó Emma chỉ có thể nhớ được vài chi tiết của nó.Như là Charlie đứng cách kiêu hãnh và tay nắm chặt chiếc gối đặt những chiếc nhẫn, ấm áp của bàn tay Alex khi mang chiếc nhẫn vào tay , những nụ cười vênh cáo của Dunford và Ned khi họ nhìn thấy Alex hôn nụ hôn ngắn hơi quá say đắm khi Cha xứ cuối cùng cũng tuyên bố ràng rằng họ là vợ chồng, và Cuối cùng, là cảnh đôi má ướt đẫm của Caroline khi đôi vợ chồng mới bước ra khỏi giáo đường khi nghi thức trôi qua.
      Buổi tiệc kéo dài hết buổi chiều và hầu như cả buổi tối. Emma thấy mình được chúc mừng bở hàng trăm người mà biết và kể cả biết, Alex dính chặt bên cạnh nhiều bằng có thể, trừ những lúc họ bị ép phải tách riêng ra, cảm nhận được ánh mắt của người , và có thể vừa kịp kiềm chế đôi mảnh của tình ham muốn tràn ngập trong . Cuối cùng,sau nhiều giờ khiêu vũ và hàng tá rượu mừng, Alex lẻn đến bên Emma và thầm vào tai : “ biết vẫn còn sớm nhưng chúng ta có thể tránh khỏi đây ? muốn em là của tất cả.”
      “Ồ, Em nghĩ là bao giờ hỏi chứ.” Emma thở dài, nụ cười của nở rộng tán thành.
      Cặp vợ chồng vẫy tay chào đám đông và sau đó dừng lại bên cạnh Eugenia trước khi họ rời khỏi
      “Con muốn mọi người rời khỏi trong tối nay.” Alex cương quyết.” Con quan tâm nếu họ có về nhà trong lúc rạng sáng nữa.Mặc kệ họ làm bằng cách nào.”
      “Mẹ có thể giả bộ như là tính keo kiệt của con dành cho các thành viên gần gũi trong gia đình con chứ?”Eugenia hỏi với vẻ mặc hết sức hài hước.
      “Dĩ nhiên, nhưng con muốn các thành viên trong nhà rời khỏi đây vào sáng mai.”Alex đặt nụ hôn lên má của mẹ .“Con thích có chút riêng tư với cuộc sống mới của mình, nếu mẹ ko có ý đó.”
      “Chắc chắn rồi, tất cả chúng ta vào sáng mai.” Eugenia đáp lại.” Mẹ e là các con ko có ý định rời khỏi phòng tân hôn trước lúc đó đâu nhỉ?”
      Emma đỏ bừng đến tận chân tóc. “Dĩ nhiên .” Alex trơ trẽn. “Mặc dù con rất cảm kích nếu mẹ có thể chuẩn bị bữa ăn mang lên cho tụi con vào ngày mai.”
      “Chắc chắn rồi,con trai quý, mẹ lo mọi thứ”
      Mắt của Eugenia nhòe khi bà chạm vào má . “Hôm nay mẹ rất mừng cho con.”
      Alex và Emma cười tạm biệt với Eugenia và bước xuống hành lang dài dẫn đến phòng chủ nhà.
      Emma gần như chạy để theo kịp bước chân dài của Alex cho đến cuối cùng, khi đẩy lên cầu thang uống cong, dừng lại và cố hít thở.
      “Làm ơn.” khẩn cầu, cười suốt. “Đợi em chút.”
      Alex dừng hẳn lại,giữ lấy hai má trong tay .
      Mắt tràn đầy lạ lùng pha trộn giữa xúc động mãnh liệt và hài hước.” thể chờ.” Chàng đơn giản.
      Emma phát ra tiếng kêu khi Elax nhất lên trong tay và mang vào phong của họ. “Riêng lần này” nhanh, đá cánh cửa đóng để cho cần phải đặt xuống. "Em có phiền nếu hôn em ?"
      .”
      “Oh, Tốt lắm.” Và khi buông ra, Emma thở hổn hển và nóng bừng lên.
      “Em lo lắng à?” Alex hỏi.
      , em như thế buổi sáng,nhưng giờ .”
      Mắt Alex sáng rực lên khi nhận ra những ý sau lời tuyên bố đó.
      Dù vậy, vẫn muốn vội vã lao vào nàng. Họ có cả đêm, cả tuần, thế. nắm chặt tay và dẫn sâu hơn vào trong phòng ngủ. “ Đây là phòng mới của em.” , khoác tay chung quanh. Emma nhìn quanh, Cách bày trí hoàn toàn nam tính. “Em có thể trang trí nó,nếu em muốn.” Alex . “ có gì quá hồng, hi vọng thế.”
      Emma kiềm chế nụ cười toe toét. “Em nghĩ chúng ta có thể tìm được vài thứ phù hợp.”
      Alex nắm lấy tay trong tay . “ Căn phòng sát bên phòng này chính là phòng của nữ công tước, nhưng thích em ở đây hơn.” “Ô, à?” Emma trêu chọc.
      “Chúng ta có thể chuyển nó thành phòng để ngồi với tất cả những thứ đồ trang trí của phụ nữa nếu em muốn.” Alex nghiêm chỉnh. “Nhưng nghĩ cần thiết phải đặt chiếc giường trong đó. nghĩ đến việc chuyển nó đến nhà bà Goode. Bà ấy ở với chúng ta nhiều năm qua, và nghĩ nó là niềm vui cho bà ấy.Thoải mái hơn nhiều so với những gì mà bà ấy có.”
      “Em nghĩ đó ý kiến tuyệt vời.” Emma nhàng, bước đến gần hơn,
      “Ôi Emma, rất sung sướng vì em thực là của .”
      “Và em vui sướng vì thuộc về em.”
      Alex cười lớn: “ Hãy đến gần hơn chút để chúng ta cuối cùng có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chiếc váy của em, ‘thưa đức bà’.”
      “Tên của em là Emma” đáp lại với giọng nghiêm nghị. “Em muốn nghe gọi em là ‘thưa đức bà’ ”
      “em là vô giá, thưa đức bà.”
      Alex quàng tay qua người và bắt đầu mở những chiếc cúc bé xíu nằm ở phía sau lưng chiếc áo cưới của .
      chuyển động với vẻ chậm rãi làm đau đớn, gửi ham muốn nóng bỏng xuống xương sống của với mỗi động chạm.
      tiếng rên thoát ra từ vành môi của Emma khi đặt tay mình vai để đứng vững.
      Toàn bộ căn phòng dường như chao đảo trong làn sương mù của dục vọng , và nó tất cả có thể làm để vẫn đứng vững.
      Bàn tay Alex dừng lại giữa lưng .
      “Ưm, nghĩ đây là lúc chúng ta tháo tóc em xuống.”
      Với những ngón tay khéo léo, gỡ những chiếc kẹp được dùng để cố định những bím tóc dày của đỉnh đầu.
      Mặc dù thả nó xuống hơi bù xù hơn là em có thể làm với nó,
      lát sau, toàn bộ chúng được thả xuống, và Alex nâng búi tóc mềm mượt lên trước mặt ,hôn chúng trước tiên và sau đó hít lấy hương thơm thoảng ra từ chúng.
      tôn sùng mái tóc của em.” thầm, những ngón tay của vuốt lên chúng
      bao giờ với em rằng muốn đứa con với mái tóc màu này chưa?”
      choáng váng nên lời.Họ chưa bao giờ thảo luận về chuyện con cái.
      cho rằng muốn có người thừa kế - tất cả đàn ông đều thế - nhưng chưa bao giờ mơ rằng muốn có con giống .
      “Em từng nghĩ về đứa con trai có mái tóc đen và đôi mắt màu xanh.” ngập ngừng .
      Tay Alex di chuyển trở lại đến những hàng cúc lưng .
      “Tốt thôi, Chúng ta tiếp tục làm việc này cho đến khi chúng ta có cả hai điều ước đấy,đúng ?”
      Lúc này Alex mở những chiếc cúc áo với tốt độ phi thường, và lớp áo lót trong rơi xuống sàn, để lại Emma được bao bọc chỉ trong chiếc áo lót mỏng mảnh mượt mà.
      bắt đầu đẩy tấm áo mỏng dỉnh ra khỏi vai ,nhưng Emma chặn lại.
      “shh, bây giờ tới lượt em.” với lấy chiếc cà vạt của và giật nó ra khỏi những nút thắt rối rắm.
      Và khi làm xong chuyển đến chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch của , thưởng thức mỗi inch da thịt lộ ra khi mở mỗi chiếc nút áo
      Alex chỉ có thể chịu đựng tra tấn ngọt ngào đó trong giây lát, và với tiến rên rĩ, xốc hai tay và mang đến chiếc giường 4 cột khổng lồ.
      “Ôi,chúa ơi,em đẹp quá.’ với vẻ tôn sùng, sờ bên má .”quá đẹp.”
      Emma đánh mất mình trong say đắm này, háo hức quàng tay quanh Alex kéo sát vào giường.
      Trong khi giải thoát mình ra khỏi đống áo quần, thể ngừng chạm vào , và sức nóng từ bàn tay ạnh kết hợp với co xác đầy quyến rũ của tơ lụa dội trở lại da gần như đủ để đưa lên đến đỉnh
      lặp lặp lại tên , đủ để nhận ra dùng giọng của mình.
      “ shh, Em , ở đây.” thầm
      ở đây, Emma làm cho mình tin thế.
      Cơ thể trần truồng của áp chặt vào .
      Nhưng chiếc áo lót của vẫn là vật cản giữa họ, và Emma giật mạnh cái áo vướng víu đó, mong muốn có gì chen vào giữa .
      “Shh”, lại , giữ lấy tay . “ trở nên khá là thích cái này.”
      Đặt tay bên ngoài lớp lụa che phủ hông nàng, và bắt đầu kéo chiếc áo lót dọc theo chiều dài thân thể , trượt lên theo hai cạnh bên hông của . Khi nó được kéo dần lên làm lộ ra đôi bồng đảo của , Alex phát ra tiếng kêu tôn sùng và chậm rãi cúi xuống hôn lên mỗi núm vú màu hồng đậm.Emma quằn quại trong khoái cảm,quàng tay ra sau đầu ,kéo dính sát vào .
      “um, nhớ là em thích thế này.” cười khoái trá, ngạc nhiên vì cuồng nhiệt của
      “Alex, cởi nó ra khỏi em .” nóng nảy cầu.
      “Ồ, được thôi,” chòng ghẹo,cuối cùng kéo chiếc áo lót qua đầu và ném nó xuống sàn nhà bên cạnh chiếc giường.
      Emma ngước lên nhìn . dường như vẫn bình thản. hề cảm thấy điên cuồng với dục vọng như sao?Với cái cười bí hiểm, nghiêng xuống và hôn lên núm vú (dẹt) của như cái cách làm với . phản ứng ngay tức khắc và còn hơn cả Emma mong đợi.Cong người lên, rên rĩ: “Ôi chúa ơi,Emma, em học được điều này ở đâu thế?”
      Emma chuyển động miệng .”Từ . có muốn dạy em thêm thứ gì nữa ?”
      “Có thể tuần tới.” Alex gầm gừ. “ nghĩ mình có thể chịu đựng được hơn nữa trong tối nay.”
      mỉm cười thỏa mãn khi Alex cúi xuông hôn nồng nhiệt.Sau hồi đùa giỡn và trêu chọc nhau ngớt, Tất cả những gì còn lại là jai cơ thể đói khát, căng cứng trong dục vọng và đam mê.Emma dường như thể chạm đủ vào da thịt .Bàn tay ve vuốt dọc theo cơ đùi săn chắc của , đến ngực và dần sang hai vai .Với mỗi tiếp xúc đều kích thích say mê của cho đến lúc thể chịu đựng thêm được nữa.Tay trượt dọc theo chiều dài thân thể để chạm vào vùng loăn xoăn mềm mại bảo vệ phần nữ tính của . thở gấp vì ham muốn,chộp lấy ,cố gắng kéo lại gần hơn. chậm rãi, Alex tách ra và trượt ngón tay vào trong . sẵn sàng cho .
      “Em ướt.” trong tiếng ngắt quãng.” ướt, nóng và sẵn sàng cho .”
      “Làm ơn,Alex.”Emma cầu xin.Alex đặt , trượt vào trong .
      Khao khát được đâm mạnh vào trong miền ấm áp của ,nhưng biết cơ thể vẫn chưa quen với ,và muốn cho thời gian để điều chỉnh cho vừa với .Nhưng Emma cần điều đó.”Oh, Alex, làm ơn.Em muốn nhiều hơn nữa.” rên rĩ, giữ chặt lấy hông ,cố gắng dính sát vào hơn nữa. thể kháng cự nổi lời cầu xin của , và với tiếng thét to, đâm mạnh ,nhấn chìm trong .Thở ra nặng nề, cố gắng giữ vững chuyển động tới lui đều đặn,vào ra.Emma chạm đến thiên đường,Emma cố gắng đấu tranh chống lại giải thoát,muốn kéo dài niềm hạnh phúc ấy thêm lát nữa,nhưng vẫn cảm nhận được bùng nổ trogn khoái cảm mà chỉ có Alex mới có thể mang lại cho . biết phản kháng của mình mất khi trượt tay mình vào giữa hai người và vuốt ve âu yếm.Và sau đó, chỉ khoảnh khắc trước khi trào ra, tiếng rên xé rách họng .
      “Ôi chúa ơi, Alex, Em quá!”
      đông cứng lại. “Em gì?” khàn giọng,
      Emma cảm thấy như thể mình đứng bờ vực.
      muốn cứ tiếp tục chuyển động: “Alex làm ơn.Làm ơn đừng rời khỏi đó.”
      “Em gì thế?” hỏi lại, người căng ra.
      Đôi mắt tím gặp mắt trong cái nhìn âu yếm: “Em .”
      Mắt giữ chặt lấy trong lát trươc khi đâm mạnh vào trở lại, với cấp bách.Cú đâm cuối cùng là tất cả những gì Emma cần, và được giải thoát.Nảy lên khỏi giường trong giải thoát, thét gọi tên khi thế giới của như vỡ rs thành muôn sắc.Những múi cơ của Emma bao bọc quanh trong những cái siết chặt mê đắm(ngọt ngào) Làm vỡ tan kiềm chế của Alex. Và giải thoát mình trong tiếng thét hoan hỉ khi nổ bung ra trong .Nhiều phút sau, khi cả hai nằm quấn vào nhau kiệt sức tình dục đam mê cảm giác ngọt ngào
      sợ rằng chẳng bao giờ được nghe những lời đó.” thầm.
      luồn những ngón tay mình vào mái tóc đen dày của và làm rối nó.”Em vẫn còn lo rằng mình có thể chẳng bao giờ nghe được nó.”
      Alex lùi lại và nâng mặt trong tay .
      emm Emma Elizabeth Dunster Ridgely “ nghiêm nghị .” em bằng tất cả trái tim và tâm hồn của . em hơn cả những gì từng mơ mình có thể người đàn bà. em như “
      “Dừng lại!” Emma thét lên, mắt đong đầy nước.
      “Em làm sao thế. Em ?”
      “ Em quá hạnh phúc.” bối rối .
      “Em có thể chưa bao giờ quá hạnh phúc. Mặt khác, quyết định dành hết thời gian nghỉ ngơi của đời để bảo đảm cho em mỗi ngày trôi qua càng hạnh phúc hơn những ngày trước đó.”
      “Em nghĩ rằng khó vui lòng miễn là luôn ở bên em.”
      Alex mỉm cười: “ Làm như từng bỏ vậy?”
      “Tốt đấy!” Emma giọng kẻ cả
      “Nếu em cho phép .” chọc ghẹo.”Nữ-công -tước-người-Mỹ-hung-dữ của .Em chắc chắn săn đuổi với khẩu súng săn.”
      Emma bật dậy và đập mạnh chiếc gối vào .
      ”Đồ hung dữ.” cười vui vẻ, để vật xuống giường.
      “Bên cạnh đó, em chưa từng biết phải sử dụng súng săn như thế nào?” ,nín thở
      “Cái gì?Nàng-công-tước-biết-trèo-cây-câu cá-của- lại thể bắn được súng săn à? thất vọng đấy.”
      “Tốt thôi, Em làm tốt hơn mức bình thường nếu với khẩu súng lục.”
      Alex cúi xuống hôn .”Đó mới là em!”(?)
      “Alex?”
      “Hừm?”
      “Chúng ta quay lại London vào lúc này phải ?”
      , nghĩ thể.Sao em hỏi vậy?”
      “Em nghĩ em ngày quyến luyến Westonbirt hơn.”
      Alex giận dỗi: “Westonbirt hay ?”
      “ Là , cậu bé to xác. Nhưng em bao giờ gặp được nhiều ở London. Mọi người cứ chiếm hết thời gian của . nghĩ chúng ta có thể ở đây thời gian ?
      Alex ôm chặt tựa vào ngực , nâng niu tình-- vừa- tìm-thấy tỏa sáng trong trái tim
      nghĩ ta có thể thu xếp được.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 22

      Những tuần kế tiếp trong đời Emma là những tuần hạnh phúc nhất mà nàng từng biết. Nàng như trong đám mây hạnh phúc, mang nụ cười bất diệt của người phụ nữ và được . Cuộc đời nàng với Alex tiến triển theo cách vô cùng thoải mái. Họ luôn ăn cùng nhau, mặc dù rất nhiều trong số đó được mang vào phòng họ cái khay. Họ ra ngoài cưỡi ngựa các buổi chiều, mỗi lần về hướng khác nhau, và Westonbirt đủ rộng để sau 3 tuần Emma vẫn chưa xem hết được tất cả khu điền trang. Mỗi buổi tối sau bữa ăn , họ tha thẩn trong phòng khách, đọc sách hoặc chơi cờ, hay chỉ đơn giản là tận hưởng việc ở bên nhau.

      Và đêm của họ, tất nhiên, phải dành để ngủ.

      Emma sớm học được cách dụng tốt quãng thời gian nàng cùng với Alex. Chàng có số dự án công việc đòi hỏi chú ý của chàng, và chàng thường trải qua thời gian trong phòng sách để đọc thư từ và giấy tờ quan trọng. Giống vậy, bốn điền sản khác bên cạnh Westonbirt đòi hỏi được có quản lý cẩn thận, và Alex muốn đưa tất cả chi tiết cho quản gia. Người thuê đất của chàng xứng đáng hơn là chỉ có vắng mặt của lãnh chúa, và chàng có những cuốn sách và sổ ghi chép trong đó chàng cố gắng giữ hệ thống của tiến trình và nhu cầu.

      Nên trong khi Alex bận rộn với công việc của chàng, Emma đặt cho mình việc hiểu biết về ngôi nhà mới của nàng. mạo hiểm đầu tiên của nàng là bỏ chiếc giường trong phòng ngủ của nữ công tước. chuyến nhanh về London thăm gia đình nàng và ghé thăm cửa hàng đồ gỗ mang lại cho phòng khách riêng của nàng tái thiết lại trong thời gian kỷ lục. Rồi nàng tự làm mình bận rộn về việc quản lý ngôi nhà gia truyền Ashbourne. Sau khi làm quen với tất cả người hầu, nàng dùng thêm 1 ít thời gian với những người hầu ở cấp cao, hỏi họ những câu hỏi về việc điều hành công việc trong nhà. Cuộc gặp gỡ của nàng thành công gấp đôi, khi thêm vào đó là hiểu hơn những công việc nội bộ của Westonbirt, nàng phát triển phong cách tin tưởng với những người hầu. Họ thực trân trọng chú ý của nàng tới phúc lợi của họ và rất hãnh diện khi nàng làm phiền hỏi lời khuyên của họ cho cách hành xử như bà chủ mới của Westonbirt.

      Nhưng việc tiêu tốn nhiều thời gian nhất là trang trí lại nhà cửa và chuyện với người hầu, rất sớm Emma nhận ra rằng nàng chỉ có 1 ít việc để làm. Những người hầu có năng lực vận hành công việc nhà chính xác như 1 cái đồng hồ, và rất ít can thiệp đòi hỏi nàng xen vào. Vậy nên 1 buổi sáng, khoảng 3 tuần sau đám cưới, nàng chủ động gõ cửa phòng Alex.

      “Vào .”

      Emma ló đầu qua khung cửa, “Em có làm phiền ?”

      Alex đặt tờ giấy chàng đọc xuống bàn, “, có gì. Đến lúc ăn tối rồi à?”

      Emma lắc đầu.

      Alex liếc nhìn qua cửa sổ, “Hôm nay là ngày đẹp trời. Chúng ta có nên bà Goode chuẩn bị cho chúng ta picnic?”

      là dễ thương, cảm ơn , nhưng thực ra em chỉ nghĩ em ghé qua và xem làm gì thôi. Những giấy tờ gì mà đọc thế?”

      Alex nhướn mày lên với húng thú mong đợi của nàng, “Chúng là về khoản đầu tư với nhà máy đường ở Carribean.”

      “Ồ, em có xem được ?”

      “Chắc rồi.” Chàng đưa ra cho nàng, “Nhưng nghĩ em tìm thấy chúng thú vị. Với lại, đó là tiếng Pháp.”

      Emma cầm lấy những tờ giấy và đọc qua chúng. Tiếng Pháp của nàng giỏi như Alex, nhưng cũng đủ để nàng tóm được ý tưởng chung của những lá thư từ người quản lý nhà máy. mùa tồi tệ dẫn đến vụ thu hoạch nghèo nàn. Alex có thể thu lại được khoản đầu tư cho năm tới. Nàng đưa trả những giấy tờ cho chàng, “Điều đó tệ,” nàng .

      đánh giá thấp tiếng Pháp của em.”

      Emma mỉm cười, “Họ có dạy chúng em vài thứ ở thuộc địa.”

      “Ở Mỹ chứ,” Alex sửa lại.

      “Bắt được rồi. Em quá lâu.”

      Alex đứng lên và vòng tay quanh người nàng, đặt 1 nụ hôn lên mũi nàng, “Ừ, phải, em là người rồi.”

      Nàng thở dài thỏa mãn, hưởng thụ ấm áp cái ôm của chàng. “Alex?” nàng trong ngực chàng.

      “Hmm?”

      “Em nghĩ. Em trải qua 3 tuần vừa rồi để biết tất cả mọi người hầu và hiểu cách điều hành công việc nhà, nhưng bây giờ khi em hoàn thành tất cả thực chẳng có gì nhiều cho em làm.”

      Alex nâng mặt nàng lên. “ làm cho em bận rộn à?” chàng hỏi với giọng khàn khàn.

      Emma đỏ mặt. Cảm xúc của họ vẫn làm nàng bối rối chút ít khi chàng về điều đó trong ánh sáng ban ngày. “ làm em bận rộn về đêm. Và những bữa ăn. Và những cuộc cưỡi ngữa hàng ngày, dĩ nhiên. Nhưng em thực chẳng có việc gì để làm trong khi làm việc ở đây.”

      thấy rồi. À, thấy tại sao em nắm lấy sổ sách cho công việc nhà. Sau tất cả, em làm việc đó cho công ty của cha em. chắc chắn em làm tốt nhiệm vụ. Norwood làm việc đó nhiều năm rồi, nhưng nghĩ ông ấy thích việc đó. Ông ấy thích làm ông lão quản gia khó chịu hơn.”

      Emma rạng rỡ lên đáng kể. “Như thế dễ thương, Alex. Em tìm ông ta ngay bây giờ.” Nàng dựa qua và hôn lên má chàng. “Em bà Goode chuẩn bị giỏ picnic. Sao chúng ta gặp nhau 1 tiếng nữa dưới đại sảnh nhỉ.”

      Alex gật đầu, nàng rời phòng đọc và ra tìm Norwood. Nàng tìm thấy ông ta trong phòng khách buổi tối, kiểm tra vài thứ đồ bạc được đánh bóng bởi 1 người hầu mới. “Ồ, Norwood,” nàng gọi với qua cái đầu hói của ông ta từ phòng kế bên.

      Ông ta đứng thẳng lên ngay lập tức, “Vâng thưa đức bà.”

      “Tôi dự định giữ việc làm sổ sách cho gia đình. Đức ngài xác nhận với tôi rằng ông thực thích việc đó, và tôi thừa nhận, tôi lại thích làm việc với các con số.”

      “Vâng, thưa đức bà. Và thứ lỗi cho tôi vì quá trớn, nhưng tôi phải lời cảm ơn của tôi. Mắt tôi còn tốt như trước kia nữa, và những con số bé đó là quá sức.”

      Emma cho ông nụ cười tỏa nắng, “Vậy là mọi việc đều tuyệt cả! Và ông cần phải xin thứ lỗi đâu. Tôi lớn lên ở và tôi quen với nhiều thủ tục ở đây. Ông đừng nên cảm thấy do dự về việc tiếp xúc với tôi nếu như có vấn đề gì xảy ra.”

      “Cảm ơn, thưa đức bà.”

      “Và ông nên với đức ngài về tầm nhìn của ông,” Emma thêm vào, lắc lắc đầu, “ ấy nên đưa việc giữ sổ sách cho người khác.”

      Norwood cười giòn, lần đầu tiên Emma thấy từ cách cư xử trang nghiêm của ông ta. “Có thể đúng thế, thưa đức bà, nhưng đức ngài thực thường thế đâu, chúng ta gì, tiếp cận.”

      Emma nhăn nhó, “, tôi nghĩ là . Nhưng đừng để nó làm phiền ông. Nó là 1 hành động đấy. Chỉ cần nhìn ấy quan tâm đến người hầu của ấy như thế nào. Vẫn thế, thực hài lòng với tính nóng nảy của ấy.”

      Norwood, người quen với việc đàm đạo với bề nhiều hơn 3 câu, khôn ngoan hỏi đức bà làm thế nào biết nhiều thế về tính nóng nảy của đức ngài.

      “Dù sao, tôi rất thích chuyện với ông,” Emma tiếp tục, “Tại sao chúng ta lấy những quyển sổ đó? Tôi rất thích được học cách ông làm.”

      Norwood dẫn Emma tới 1 văn phòng gần nhà bếp. Chỉ mất vài phút để tìm, trong khi Norwood vô cùng cẩn thận những tính toán của ông ấy, ông ấy dùng hệ thống sổ sách xoắn suýt nhất mà nàng từng thấy. Sau khi cảm ơn ngớt công việc xuất sắc ông làm, Emma nhanh chóng tấn công cuốn sổ, cẩn thận kiểm tra tất cả các tài khoản để từ đó nàng có thể hình dung được cách hiệu quả nhất để quản lý các chi phí. Trước khi nàng nhận ra, tuy nhiên gần 1 tiếng rồi, và nàng vội vã chạy xuống sảnh gặp Alex để picnic.

      “Em thực thể ăn lâu được,” nàng mào đầu, “Norwood dễ mến, nhưng ông ta làm ra đống lộn xộn trong sổ sách và em rất muốn làm sạch nó.”

      Alex mỉm cười, hài lòng vì thích thú của nàng trong nhà chàng, “ nghĩ hôm nay chúng ta chui đầu vào cánh rừng bên kia suối chứ.”

      Emma cau mày, “Mất những 20 phút để bộ đến đó, và 20 phút khác để quay trở lại. Em thực có dư thời gian như thế nếu chúng ta định cưỡi ngựa vào lúc 4h hôm nay. Sao chúng ta ăn ở ngay 1 trong những cái sân trong?”

      hy vọng có khoảnh khắc riêng.”

      Má Emma đỏ bừng, “Em chắc nó là thế, a, thú vị, nhưng em thực muốn trở lại với những cuốn sổ.”

      Alex thở dài đầu hàng khi chàng quay lại và đẩy cánh cửa dẫn ra khoảng sân phía bắc. “Chúng ta phải làm gì đó về nỗi sợ ánh sáng ban ngày của em,” chàng , “người ta cũng có thể tạo ra trẻ em dưới ánh mặt trời, em biết ?”

      Emma nghĩ điều đó có thể, nhưng mặt nàng trở nên nóng hơn. “Có số thứ về việc lột bỏ quần áo của ai đó giữa … Ồ, em biết.”

      “Có vấn đề gì sao?” Alex hỏi dịu dàng, tia sáng tinh quái trong mắt chàng, “Ừ, chắc chắn là cần phải lột bỏ hết tất cả quần áo của ai đó, mặc dù nó rất là mắc cười.”

      Sau buổi picnic, Emma trở về với sổ sách của nàng, việc mà cuối cùng lại đòi hỏi rất ít thời gian hơn nàng dự tính ban đầu. Khi nàng hoàn tất công việc, tuy nhiên, nàng nhận ra rằng trong khi nàng đáng lẽ nên nhập những bút toán hàng ngày vào nhật ký mới của nàng, thực cần tổng hợp các tài khoản nhiều hơn 1 lần 1 tháng. Nàng thở dài. Ôi, bây giờ nàng chỉ phải lo lắng về việc làm mình bận rộn cho ba mươi ngày trong tháng. Tháng Hai có lẽ phúc lành, nàng cho là thế.

      Tuy vậy, nàng muốn phàn nàn với Alex. Chàng là 1 người vô cùng bận rộn, quá bận cho từng phút của ngày để giải trí cho dâu mới của chàng. Bên cạnh đó, nàng muốn gây cho chàng ấn tượng là nàng hạnh phúc với hôn nhân của họ. Thế nên nàng quyết định theo gương Belle và học cách phát triển trí tuệ, và ngày tiếp theo nàng leo lên cái thang gỗ trong thư viện và kéo xuống 1 bản của Tất cả những điều hay đều kết thúc tốt.

      *

      Ba ngày sau đó nàng tiến đến Cymbeline và hơn nữa, tự thuyết phục rằng bây giờ nàng cần những trình diễn. Shakepeare là tốt hơn cả, nhưng được nhiều hơn 2 lần mỗi ngày. Xoa xoa mắt, nàng đặt cuốn sách xuống và lần nữa tiến tới phòng đọc của Alex và nhanh nhẹn gõ cửa.

      “Vào .”

      Emma vào và đóng cánh cửa sau lưng nàng. Alex vẫn ở vị trí quen thuộc, ngồi đằng sau chiếc bàn rộng lớn với cả xấp giấy tờ trong tay chàng.

      “Nhiều chuyện khác về nhà máy đường ư?” Emma hỏi lịch .

      “Gì cơ? Ồ , nó là tài khoản về vài mảnh đất có ở Yorkshire. Chuyện gì mang em đến đây chiều nay?”

      Emma lấy 1 hơi thở sâu, “À, chuyện là, Alex, em chán.”

      Chàng chớp mắt, “Gì thế?”

      phải với đâu,” Emma vội vàng, “Nhưng mà dạo này quá bận, và nó thực thử thách để em giữ mình bận rộn.”

      thấy rồi,” Chàng ngồi trở lại ghế, biểu của chàng có cái gì đó khó hiểu, “Vậy tất cả những sổ sách đưa em sao?”

      “Nó rất là thú vị.” Emma trả lời, “Và nó dạy cho em hiểu nhiều về Westonbirt, nhưng mà em thực cần tổng kết các tài khoản quá 1 lần mỗi tháng.”

      “Ồ, vậy à, chắc là vẫn có 1 số việc phải làm. Về thực đơn thế nào? thấy có vẻ như phụ nữ tiêu tốn khá nhiều thời gian để duyệt qua thực đơn.”

      “Em chẳng biết phụ nữ họ xem cái gì, nhưng nó hiếm khi mất nhiều hơn 10 phút để xem qua thực đơn mỗi ngày với đầu bếp.”

      sở thích, có lẽ thế.”

      “Alex, em ghét cay ghét đắng tranh màu nước, em dốt đặc đàn piano, và nếu em đọc cuốn sách khác, em cần cặp mắt kiếng dày cui. phải em muốn phàn nàn, nhưng em phải tìm ra việc gì đó để làm em bận rộn.”

      Alex thở dài. Chàng vẫn còn nhiều việc phải làm trong chiều nay. Chàng thực trễ mọi thứ. tán tỉnh Emma làm trệch lượng thời gian và tâm sức khá lớn của chàng khỏi những mối quan tâm kinh doanh, và chàng cố gắng bắt kịp nó. hết, người quản lý điền sản ở Yorkshire vừa mới viết cho chàng tin tức rằng căn bệnh bí hiểm lan tràn trong lượng lớn đàn cừu của chàng. chen ngang của vợ chàng đúng thời gian.

      biết, Emma.” Chàng , cào tay qua tóc chàng, “Hãy làm bất cứ điều gì những người phụ nữ có chồng vẫn làm cả ngày. chắc em có thể tự làm mình bận rộn mà.”

      Emma giận dữ kéo mình đứng thẳng dậy. Có phải nàng nghe dấu hiệu hạ cố thoáng qua trong giọng chàng? Alex thể chọn ra lời nhận xét tốt hơn để hoàn toàn chọc tức nàng như chàng cố. Nàng mở miệng định gì đó và rồi lại ngậm chặt lại. “Em thấy rồi. Ồ, cảm ơn. Nếu thứ lỗi, em cố gắng tự làm bận mình.” Với câu đó, nàng quay lại và rời khỏi phòng.

      Alex lắc đầu và quay trở lại với công việc.

      Hai mươi phút sau, Emma xuất trở lại trong khung cửa, mặc bộ áo du hành xanh lá cây. Alex nhướng mày trước trang phục của nàng nhưng dù sao cũng cười với nàng.

      “Em nghĩ cần biết,” Emma , kéo đôi găng tay lên, “rằng em rời để ghé thăm em trong 1 tuần.”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      22.2

      Alex buông rơi giấy tờ, “Cái gì… tại sao?”

      “Có vẻ như em cần tìm ra những gì người phụ nữ có chồng làm trong suốt cả ngày cho nên em nghe theo lời và thực nó.” Với câu đó, nàng quay ngược ra và bắt đầu bước ra cửa trước nơi người hầu mang cỗ xe ra sẵn sàng.

      “Emma, quay trở lại đây ngay!” Alex gọi ra 1 cách nguy hiểm, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa họ với những bước sải dài. “Em phản ứng quá đáng, và chết tiệt em biết thế. Chẳng có lý do gì để rời xa cả.” Với áp lực chắc chắn cánh tay nàng, chàng đẩy nàng vào lại trong phòng đọc.

      “Alex, em rời xa .” Emma ngọt ngào, dựa vào và hôn lên má chàng, “Em chỉ muốn đến thăm em thôi.”

      “Chết tiệt, Emma,” chàng nghiến răng, “ muốn em .”

      Tất cả những gì Emma có thể làm là ném mình vào vòng tay chàng và với chàng nàng cũng muốn . Nhưng dù sao thăm Sophie là cách để dạy cho Alex 1 bài học, nàng cũng nhận ra nàng thực cần học cách người phụ nữ có chồng làm gì với thời gian của họ bởi nếu nàng làm thế, nàng phát điên. “Alex,” nàng bắt đầu, “Em nhớ khủng khiếp… “

      “Vậy đừng .”

      “… nhưng em thực cần phải làn thế. Em có chút rắc rối trong việc điều chỉnh cuộc sống sau khi kết hôn.”

      “Em chẳng làm cái quái gì cả,” Alex phẫn nộ.

      phải mặt đó của hôn nhân,” Emma nhấn mạnh, “Nhưng mà em cần tìm ra cái gì đó để làm cho qua ngày cũng như qua đêm. Em cần cảm thấy mình hữu dụng và em từ chối việc thêu thùa. có hiểu ?”

      Alex thở dài chán nản. Chàng hiểu. Nhưng chàng thích thế. Chàng quen với việc có Emma ở quanh mình. Westonbirt trở nên trống rỗng chịu đựng nổi nếu thiếu nàng. “ có thể ra lệnh cho em ở lại, em biết đấy. Đặt ra luật lệ cho em là quyền lực của .”

      Xương sống Emma cứng lại cũng như cơn sốc bóp chặt trái tim nàng. “ ,” nàng thầm.

      Alex thả rơi tay xuống, đầu hàng, “, .”

      Họ đứng đối mặt nhau cả phút dài đến khi cuối cùng Emma nhón chân lên và hôn chàng. “Em phải bây giờ, . Em muốn đến đó trước khi trời tối.”

      Alex theo nàng qua căn nhà, “Sophie có mong em đến ?”

      , em nghĩ em làm ấy ngạc nhiên.”

      “Ồ. Em mang theo bao nhiêu người hầu?”

      “Hai.”

      nghĩ thế là đủ. Tốt hơn là mang ba người.”

      “Hai là được rồi, . Em mang theo người đánh ngựa nữa.”

      Chàng giúp nàng vào trong xe, “Có vẻ như trời mưa,” chàng liếc nhìn qua bầu trời.

      “Em tan ra đâu, Alex.”

      Chàng trề môi, và trong khoảnh khắc đó Emma biết chính xác chàng trông giống 1 cậu học trò thế nào, “Em về trong 1 tuần chứ?”

      tuần.”

      “Em có thể về sớm hơn, em biết đấy. Em cần phải ở đến 1 tuần.”

      “Em gặp tuần sau, Alex.”

      Alex dưa vào và trao cho nàng nụ hôn cuối cùng, say đắm khiến tất cả những người hầu kín đáo quay đầu . Nó mang dư vị mà nàng nhung nhớ. Nó được việc, chàng biết, vì khi cuối cùng chàng rời , nàng đỏ bừng mặt và có cái nhìn tập trung làm lộ chân tướng trong mắt nàng, nhưng may là bây giờ chàng trở nên cứng nhắc 1 cách thoải mái. Lẩm bẩm lời tạm biệt, chàng miễn cưỡng đóng cửa xe và nhìn nàng biến mất xuống cuối đường.

      Đút tay vào túi, chàng bước trở lại nhà, hằn học đá vài hòn sỏi đường . Có lẽ chàng rời đây và đến London 1 tuần. Cò lẽ chàng nhớ nàng nhiều khi ở đó.

      *
      Biểu mang thai của Sophie bắt đầu lộ , vì thế đóng cửa căn nhà ở London và trở về điền sản Wilding ở East Anglia. may, East Anglia lại là vùng thường có mưa nhiều nhất ở , và vào lúc cỗ xe của Emma đến được vùng nông thôn của Sophie, trời mưa như trút.

      “Ôi lạy Chúa tôi,” Sophie la lên lúc nhìn thấy chị dâu mới ở cửa nhà mình. “Chị làm cái gì ở đây thế? Chị với Alex cãi nhau à ? Ồ, điều này kinh khủng, hoàn toàn khủng khiếp. ấy phải bò bằng tay và đầu gối... ”

      “Tay với đầu gối thực cần thiết đâu,” Emma ngắt ngang, “Nếu chị có thể vào và sưởi ấm lên, chị với em về tất cả.”

      “Ồ, dĩ nhiên rồi ! Em xin lỗi. Vào , vào .” Sophie mau chóng dẫn Emma vào phòng khách riêng. “May cho chị, em vừa bảo Bingley đốt lò sưởi.” hướng Emma vào chiếc ghế gần lò sưởi, “Cứ ngồi ở chỗ đó . Em tìm cái chăn phủ.”

      Emma tháo đôi găng của nàng và hơ tay gần ngọn lửa, run rẩy như ngọn lửa xua đuổi bớt vài ẩm ướt thấm vào người nàng.

      “Có đây rồi!” Sophie gọi lên, lướt vào phòng, tay ôm đầy chăn phủ. “Em gọi bình trà, vậy đó. có gì bằng trà để làm ấm người chị.”

      “Cảm ơn.”

      “Chị có chắc chị muốn thay đổi ? Em có thể cho người mang áo của chị tới ngay lập tức, hay chị có thể mượn áo của em. Chị cảm thấy ấm hơn khi tháo bỏ những quần áo ẩm ướt đó.”

      “Chị ướt, chỉ ẩm chút thôi.” Emma trả lời, “và chị muốn bỏ lỡ tách trà khi nó còn nóng. Chị chưa bao giờ có thể hiểu tại sao người lại chờ cho đến khi nó nguội mới uống.”

      Sophie nhún vai.

      “Chị cho là em thắc mắc tại sao chị lại ghé thăm báo trước.”

      “Ồ, phải.”

      “Nó thực phải vấn đề với trai em. Hoàn toàn ngược lại. Chị rất hạnh phúc với hôn nhân của bọn chị.”

      “Em biết là chị .”

      “Vấn đề là chị chẳng có gì để làm trong ngày khi mà Alex bận rộn. Trước khi cưới, chị bận bịu với những việc giao tế xã hội, nhưng chị thực muốn quay trở lại vòng xoáy giao tế ấy bây giờ, và bên cạnh đó, mùa lễ hội cũng sắp hết rồi.”

      “Hmmm, chị rành rẽ về dụng cụ nhạc cho lắm, phải ?”

      “Sophie,” Emma với giọng nghiêm trang muốn chết, “Chị tuyệt đối tránh xa chiếc piano khỏi lòng trắc của Alex, tất cả người hầu, và bất cứ sinh vật nào có tai ở Westonbirt.”

      Sophie cố nén cười to.

      “Chị muốn tạo ra sở thích, dù cách nào nữa. Chị muốn làm việc gì đó hữu ích. Ở Boston, chị giúp cha điều hành hãng tàu. Chị giữ tất cả sổ sách, và ông hỏi ý kiến chị trong hầu hết những quyết định quan trọng của ông. Chị trải qua rất nhiều ngày ở văn phòng và xưởng tàu. Chị thực thích điều đó. Thực tế, chị chống lại việc đến rất lâu và cứng rắn bởi vì chị muốn rời khỏi công việc kinh doanh.”

      “Ồ, em chắc chắn vui mừng vì chị thua trận chiến đó,” Sophie . “Nhưng em hiểu ý chị. may là, nó lại hơi bất thường khi quý dòng dõi tham gia vào việc kinh doanh ở .”

      “Nó cũng hơi bất thường ở Boston,” Emma chán nản.

      “Nhiều như nó chọc tức em. Em chỉ nghĩ có nhiều người nhìn nhận chị nghiêm túc. Và nếu có ai công nhận nghiêm túc của chị, dĩ nhiên chị sụp đổ, bởi vì ai mua bất cứ sản phẩm nào hay dùng dịch vụ nào mà chị chào mời. Và rồi, dĩ nhiên, khi chị sụp đổ, người ta tới rằng: ‘Tôi bảo rồi’ và ‘Đó là tại sao tôi lui tới nơi ta ngay lúc đầu’. ”

      “Chị biết. Đó chính xác là tại sao cha chị muốn chị tới . Ông ấy biết việc kinh doanh suy sụp nếu để chị điều hành nó cho dù chị có thể làm tốt hơn hầu hết những người đàn ông.”

      Sophie xoa cằm, “Nhưng chị biết , quý dòng dõi có thể điều hành việc từ thiện.”

      việc từ thiện?”

      “Đúng, nếu chi làm nó đúng cách, em thấy có gì khác biệt quá giữa việc điều hành quỹ từ thiện và công việc kinh doanh.”

      “Em đúng,” Emma chầm chậm, mắt nàng bắt đầu sáng lên, “Đầu tiên là phải tìm ra làm cách nào để kiếm tiền, rồi thu thập nó. Và sau đó phải quản lý nó tốt và chi dùng nó khôn ngoan.”

      Sophie mỉm cười, cảm thấy hôm nay mình vừa làm việc tốt.

      “Và nếu có đảm bảo, xem, việc xây ngôi trường hay bệnh viện, rồi người phải giám sát tất cả nhân công và chi phí. Việc đó rất kích thích. chỉ đề cập đến phúc lợi cho công chúng.”

      “Tốt,” Sophie , vỗ tay vào nhau, “Em là người đầu tiên ghi tên vào ban điều hành để xây dựng bất cứ thứ gì chị quyết định xây. Chị xây dựng nó gần Westonbirt, phải ? Em hạnh phúc, thực , nếu chị xây vài thứ ở đó. Những người thuê đất rất ưa thích em, em nghĩ thế. Em thường mang cho họ những cái giỏ vào lễ Phục Sinh và Giáng sinh . Mặc dù em thể giúp chị bây giờ.” vỗ lên bụng, “Nhưng em có thể giúp chị với việc lên kế hoạch và tất cả khi chị bắt đầu, và...”

      “Sophie,” Emma cắt ngang lời dông dài của em chồng với giọng cười lớn, “Em là người đầu tiên chị nhờ đến.”

      “Tốt. Em trông đợi điều đó.” Sophie rót cho Emma tách trà, “nào giờ , chị ở đây bao lâu? Em hình dung chị nôn nóng trở lại với trai em bây giờ khi chị giải quyết rắc rối của chị, nhưng em thực nghĩ chị nên về ngay trong đêm nay. Giờ quá trễ rồi, và mưa chưa ngớt tí nào.”

      Emma hớp 1 ngụm trà, để nó hâm nóng cổ nàng, “Thực ra, chị với Alex chị 1 tuần.”

      “Lạy Chúa, để làm gì chứ ? Chị mới cưới có 1 tháng. Chắc chắn là chị muốn 1 tuần chứ ?”

      ,” Emma với 1 tiếng thở dài , “Nhưng ấy với chị với cái giọng hạ cố dễ sợ khi chị với ấy chị buồn chán, và... ”

      “Chẳng gì thêm,” Sophie , đưa tay lên, “Em biết chính xác chị về cái gì. Chị cần ở 1 tuần đâu, nhưng chị hãy cố gắng ở khoảng 4 ngày. ấy cần học cách được đánh giá thấp chị.”

      “Ừ, chị cho là thế, nhưng... ” giọng Emma nhạt khi nàng liến nhìn Sophie. Tất cả máu dồn lên mặt nàng và nàng đế chiếc tách trà va 1 cách ồn ào vào đĩa tách. “Sophie?” Emma hỏi, xoay đầu nàng theo hướng nhìn của Sophie. người đàn ông hấp dẫn với đôi mắt nâu ấm áp và mái tóc màu cát đứng ở cửa phòng.

      “Oliver ?” Sophie thầm, “Ôi, Oliver ! Em nhớ quá!”

      Emma chớp những giọt nước mắt mong đợi ngược trở lại khi nàng nhìn Sophie gieo mình vào vòng tay của chồng . Giữ cho mắt nàng kín đáo nhìn xuống, nàng đợi trong khi cặp đôi ôm hôn và trao nhau những lời và cái nhìn cho thấy họ nhớ nhau nhiều thế nào suốt những tháng qua.

      “Sohpie,” cuối cùng Oliver , kéo trở lại nhưng từ chối rời khỏi tay , “Có lẽ em giới thiệu với bạn em.”

      Sohpie cười hoan hỉ, “Ồ, Oliver, bao giờ tin đâu, nhưng Emma chỉ là bạn em, chị ấy là chị dâu em. Alex cưới rồi!”

      Miệng Olverrớt xuống, “Em đùa.”

      Sohpie lắc đầu, và Emma mỉm cười bẽn lẽn.

      “Ô, chết tiệt . Ashbourne cưới vợ. Chị chắc chắn phải là quý bà, thưa đức bà.”

      “Ôi xin , gọi tôi là Emma thôi.”

      “Và lại là người Mỹ,” thêm vào, chú ý đến chất giọng nàng.

      Emma trao đổi vài chuyện đùa với bá tước của Wilding, nhưng dù cặp đôi kia có cố che giấu, ràng là họ muốn có thời gian ở riêng với nhau. Vậy nên, lẩm bẩm vài điều về mệt mỏi của chuyến , Emma cầu mang bữa khuya lên cho nàng 1 cái khay. Chúc hai người ngủ ngon, nàng về phòng mình, dừng lại đường qua thư viện nơi nàng thẳng đến kệ Shakepeare và giật cuốn Hamlet ra khỏi giá sách.

      *

      Sáng hôm sau, Emma mặc lại bộ đồ du hành của nàng, được giặt là sạch . Sophie xuất nơi bàn ăn sáng trong chiếc váy dạ hội, mắt có vẻ mơ màng nhưng nhìn hạnh phúc khôn tả.

      “Ở hoàn cảnh này, chị nghĩ chị rút ngắn chuyến thăm lại và đến chỗ em họ của chị vài ngày.” Emma .

      “Chị phải làm thế,” Sophie vội, cố kiềm cái ngáp.

      Emma mỉm cười hiểu biết. Sophie ngủ được nhiều đêm qua. “, tin chị , chị muốn thế hơn. Em đáng có khoảng thời gian cho chồng và con trai em. Nếu em có thể gửi 1 tin nhắn cho Alex thông báo thay đổi trong kế hoạch, chị rất biết ơn.”

      “Ồ, được, chắc chắn rồi. Nhưng phải chắc rằng chị về trước ngày đó. Và nếu chị có thể, chị nên cố được 5 ngày.”

      Emma chỉ mỉm cười và ăn món trứng của nàng.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 23
      Bầu trời quang đãng so với đêm hôm trước, vì vậy Emma mở tất cả cửa sổ x era khi nàng đến London. Chuyến trôi qua khá nhanh, vì dinh thự Wilding gần hơn so với Westonbirt, và Sophie tốt bụng cho Emma mượn cuốn Hamlet mà nàng đọc từ đêm trước.
      Nàng trở nên mải mê với câu chuyện, chỉ dừng khi tiếng vó ngựa làm nàng chợt giấc. “Để xây 1 bệnh viện hay ko nên xây bệnh viện. Đó là câu hỏi,” nnàg lớn vào những lúc đó, tiếp đó là, “Điều đó tuyệt.”
      Đến gần tối khi nàng đến London, và khi họ đến góc cuối cùng trước khi đến nhà họ hàng nàng, Emma ngó đầu ra khỏi cửa sổ vui mừng. ở khoảng xa, nàng thấy Belle đứng trước nhà Blydon. người phu xe giúp vào chiếc xe ngựa đóng.
      “Ôi Belle!Belle!” Emma kêu lớn, vẫy khăn.
      “Tôi ko nghĩ ấy nghe bà, thưa đức bà,” Ames , trong những người hầu của Emma.
      “Tôi nghĩ đúng.” Đó là con phố dài, và Emma fải la khá lứon để có thể nghe được trong tiếng lóc cóc của những chiếc xe khác. Nàng chau mày. Có điều gì đó kì lạ cái cách mà người phu xe giúp Belle vào trong chiếc xe. ta đón nàng. Emma cảm thấy lo lắng.
      “Bà muốn theo ấy ko?” Ames hỏi.
      “Vâng, tôi cho là – Ôi!” Emma đột nhiên kêu lên, cảm thấy thoải mái. “Tôi biết ấy đâu rồi. Câu lạc bộ thơ văn của các Quí . ấy mỗi chiều thứ Tư. Tôi với ấy vài lần. những cuộc hội ngộ ở nhà Quí bà Stanton cách đây ko xa. Theo chiếc xe đó , và tôi làm ấy bất ngờ.”
      Gật đầu, người phu xe của Emma giục xe qua nhà Blydon và theo Belle qua những con đường của London. Emma ngồi ngửa ra sau, nhìn qua cửa sổ ngắm những căn nhà sang trong lướt qua.
      “Đợi chút,” nàng với giọng lung túng khi họ qua ngôi ngà quen quen. Nàng chồm cổ ra khỏ cửa sổ và với Ames. “Đó là nhà của Quí Bà Stanton.”
      “Có lẽ em họ bà làm gì khác hôm nay thưa đức bà. Có lẽ ấy ko đến buổi họp mặt đó.”
      “Ko,” Emma đáp lại với cái lắc đầu để nhấn mạnh. “ ấy ko bao giờ bỏ lỡ buổi họp mặt nào khi ấy ở đây.”
      Ames nhún vai. “Bà có muốn theo ấy nữa ko?”
      “Vâng, vâng,” Emma điên cuồng. “Mặc dù rằng tôi nghĩ mãi, tôi vẫn ko nhận ra người phu xe đó. Và ta chở ấy khá là thô bạo. tôi cho rằng họ có thể thuê người mới, nhưng nó vẫn hơi đáng ngờ.”
      “Bà gì thưa đức bà? Bạn có nghĩ có ai đó bắt cóc em họ bà?”
      Emma tái nhợt. “Ames,” nàng cứng. “Tránh ra chút.” Người hầu ngồi lại, và Emma ngoái xa ra khỏi cửa sổ chút, nhìn kỹ chiếc xe trước nàng. “ôi chúa ơi. Đó ko fải là xe của chúng tôi. Họ có thể thuê người phu xe mới, nhưng mua chiếc xe mới? Tôi chưa nghe về điều đó.”
      Ames xoay lại. “Bà có nghĩ em họ bà chú ý chiếc xe khác ko?”
      . Mắt ấy ko tốt lắm. vì đọc sách, biết đấy. Nhưng ấy ko muốn đeo kính.” Emma nghẹn vì sợ hãi. “Ames, fai theo sát chiếc xe đó!”
      Emma ngồi lại trong xe và nhắm mắt trong khổ não. Có cái gì đó tồi tệ ở thành phố của London.
      ****
      Trong khi đó, ở Westonbirt, Alex cố gắng tập trung vào công việc của mình nhưng ko thành cồn. Norwood, người hầu duy nhất từng vào thư phòng của chàng khi chàng ở đó, mang thức ăn vào.
      “Tôi ko đói, Norwood,” Alex càu nhàu.
      Người hầu nhướng mày và vẫn để khay thức ăn bàn. Alex phớt lờ thức ăn và đến cửa sổ, nhìn đăm chiêu bãi cỏ. ấy thực ko cần fải mà. Ít nhất là ko fải 1 tuần. chàng biết rằng Sophie biết ít nhiều là phụ nữ có chồng fải làm gì chứ, nhưng điều đó chắc chắn là Emma ko mất 1 tuần để học.
      Chết tiệt, chỗ của nàng là ở với chàng. Fải mất lâu lắm chàng mới có thể ngủ tối qua. Chàng nằm mình, xoa chân lên tấm trải giường, hi vọng ma xát có thể làm ấm hơn. Chàng chỉ kết thúc cảm thấy tội nghiệp cho chính chàng. Chàng ko cảm thấy lạnh lẽo như vậy nếu Emma ở đó cạnh chàng.
      Chàng biết chàng nhớ ấy, nhưng chàng ko nghĩ mình nhớ ấy nhiều thế này. Ghét , ấy chưa đầy 24h. Nhưng diện của ấy vẫn còn vương vất trong khí. Mùi hương của ấy tran ngập căn phòng của họ, và mọi ngóc ngách mà chàng nhìn thấy khi họ thường trao nhau những nu hôn bí mật.
      Alex thở dài. Đây tuần dài.
      Có lẽ chàng nên đến London. Ngôi nhà ở thành phố ko đầy kí ức với Emma. Chàng cau mày, nhớ là mình từ chối nàng thô bạo đến thế nào. À, ít nhất là ko fải những kí ức tốt, và chàng có thể đóng cái phòng được. bên cạnh đó, chàng thích nơi đó, sống ở đó trong 10 năm tốt đẹp, và chàng cho rằng chàng fải bán nó sớm, khi chàng và Emma chắc chắn cai quản dinh thự Ashbourn ở quảng trường Berkeley.
      Nhưng chàng fải xem xét về cái ấy về việc buồn chán. Chàng cho rằng chàng ít thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của ấy. chàng ko bao giờ nghĩ về những người phụ nữ lấy chồng klàm gì với thời gian của họ. Và Emma ko giống như những người phụ nữ có chồng khác, chàng nghĩ với chút tự hào. Và ghét nhất là ấy thực quản lý công việc kinh doanh.
      Có lẽ đó là những gì ấy cần. Chàng gần như bị nhấn chìm bởi giấy tờ liên quan đến đất đai và công việc kinh doanh của chàng. Có lẽ chàng fải chuyển việc quản lý nhà cửa cho Emma. ấy chắc chắn có thể quản nó được. Và những đốc công của chàng là những người tốt. họ lắng nghe Emma nếu Alex làm rằng ấy nắm quyền quản lí từ bây giờ. Chàng mỉm cười, rất hài lòng với kế hoạch của mình.
      Những giây phút tự tán thưởng của chàng bởi tiếng gõ cửa. Norwood bước vào phòng theo mệnh lệnh của Alex, mang mẫu giấy được gấp lại đĩa bạc. “ bức điện cho ngài, thưa đức ngài. Từ vợ ngài.”
      Alex nhanh chóng đến và mở mẩu giấy.

      Alex thân mến,
      Ngài Wilding quay về cách ko trông đợi từ vùng Caribe, và vì vậy em quyết định ở lại tuần còn lại để thăm người họ hàng của mình. Em nhớ rất nhiều.
      Tình của em,
      Emma
      ấy nhớ chàng rất nhiều? Nếu ấy nhớ chàng nhiều đến vậy, sao ấy ko quay lại và trở về nhà của ấy?
      Vâng, chàng nhất định fải đến London. Và trong khi chàng ở đó, chàng có thể ghé thăm nhà Blydon. Và lôi vợ chàng về nhà. À, có lẽ ko. Emma ko fỉa là mẫu phụ nữa mà ai có thể lôi bất cứ đâu. Tuy nhiên, chàng có thể hối lộ ấy về với lời hứa ấy có thể quản lý hầu hết đất đai của chàng ngay lập tức. và nếu cái đó thất bại, chàng luôn luôn có thể quyến rũ ấy.
      Alex ra khỏi nhà và lên đường đến London trong vòng nửa tiếng.
      ***
      Emma ngồi trong xe của nàng khi nó chầm chậm ra khỏi London, gần như tê liệt vì sợ hãi về an toàn của em họ chàng. Khi những con đường càng vắng vẻ, họ càng ngày càng xa với chiếc xe chở Belle. Nàng ko muốn ai nghi ngờ, và quan trọng hơn, xe của nàng có mang dấu hiệu dễ nhận biết của Ashbourn. Bất cứ ai có thời gian và nỗ lực để bắt cóc Belle từ nhà của ấy cũng biết mối quan hệ với Alex và Emma.
      Đó là Woodside. Chắc chắn. Emma gần như bật dậy khỏi ghế khi nàng nhận ra. Woodside điên tiết với Belle. theo ấy cả 1 năm, và ta với Emma rằng ta có kế hoạch cưới ấy. là Belle ko hưởng ứng ì với ảnh hưởng của ta dường như ko ảnh hưởng gì đến kế hoạch của ta. “Thánh thần ơi,” Emma thở. “ ta ép ấy.” Nàng ko nghi ngờ gì Woodside lỗi Belle đến bục nhà thờ và khóa miệng nếu cần thiết. Và ngay cả nêu ấy cố gắng tránh cưới ta bây giừo, ấy vẫn bị hãm hại. nếu Woodside có chủ đích làm hại thanh danh của Belle, khi đó ấy fải cưới ta. Hoặc là người phụ nữ độc thân mãi mãi, bởi vì ko quí ông nào cưới ấy nếu Woodside “lấy” ấy đầu tiên.
      Ruột Emma như quặn lên vì sợ hãi khi họ khi càng ngày càng xa London. Cuối cùng, xe chở Belle cũng ra đến con đường chính và sau khoảng 20 mươi phút con đường như đường làng gọi là Harewood. Khi họ chậm lại đến những con đường làng đông đúc hơn, Emma đặt mặt ngay sát cửa sổ mở. nàng fải nhìn chiếc xe đằng trước.
      “Đừng đến gần quá!” nàng hít lên với người phu xe.
      ta gật đầu, kéo dây cương lại chút ít.
      Ở đằng trước, xe của Belle dừng trước The Hare and Hounds (thỏ và những con chó săn) (tên quán nghe thấy gớm), quán rượu và trọ mộc mạc.
      “Đừng lại đây!” Emma ra lệnh. ko đợi giúp đỡ, nàng nhảy xuống xe và xem xét cái khung cảnh của quán trọ. 2 người đàn ông vạm vỡ lấy cái túi vải lớn.
      “Ôi chúa ơi!” Emma thầm. “Họ trói ấy trong bao!”
      ấy có vẻ ko chống cự nhiều’ Ames với cái nhăn mặt. “ ấy có vẻ bị thuốc.”
      Emma hít thở sâu, cố gắng nuốt nỗi sợ hãi của nàng xuốn. ko có cách nào nàng và lực lượng bé của nàng có thể thắng những tên bắt cóc Belle. Ai biết chúng có vũ khí gì? Alex ở đâu khi nàng cần ấy nhỉ?
      “Được rồi, các chàng trai,” Emma gấp gáp. “Chúng ta sử dụng tóc giả và vạch ra kế hoạch. Ames, cỡi ngựa được chứ?”
      “Ko tốt lắm, thưa đức bà.
      Emma quay sang Shipton, người hầu khác. “Còn ?”
      ta lắc đầu.
      Emma cuối cùng nhìn người hầu, người đàn ông ốm o ko tự nhiên với mái tóc nâu mỏng. “Bottomley, làm ơn đừng với tôi là ông cũng ko thể cỡi ngựa.”
      “Tôi ko.”
      “Ông ko gì?”
      “Tôi ko với bà như vậy. Tôi cỡi ngựa từ khi tôi vbiết .”
      Emma nghiến răng với hìa hước ko đúng lúc của Bottomley. “Nghe tôi đây, Bottomley. Đầu tiên tôi muốn ông tìm nơi nào đó kéo chiếc xe. nơi nào đó càng xa The Hare and Hounds càng tốt. Sau đó tôi muốn ông lấy con ngựa – bất cứ con nào ông nghĩ nhanh nhất – cỡi về Westonbirt. Cỡi như là cuộc sống của ông là nhờ nó. Cỡi nhanh như là cuộc sống của tôi cũng dựa vào đó vậy. khi ông đến đó, tìm công tước ngay lập tức và với ấy nghe chuyện gì xảy ra. Chúng ta cần giúp đỡ của ấy. ông hiểu chứ?”
      Bottomley gật đầu, trông có vẻ khá là nghiêm túc so với trước kia.
      “Shipton, với Bottomley để chúng toio biết ông ấy để xe ở đây và gặp chúng tôi ở đường lộ chính. Ames, chúng ta mua sắm.”
      “Mua sắm à, thưa đức bà?” ta trông khốn khổ. “Tôi ko chắc điều đó bây giờ ..”
      Emma bắn cho ta cái nhìn khinh thường nhưng cố kiềm chế. “Tôi ko mua sắm quần áo linh tinh, Ames. Chúng ta cần vài thứ nếu chúng ta cứu Belle.”
      “Đồ dùng? Đồ dùng gì?”
      “Tôi cũng chưa chắc, nhưng nếu cho tôi 1 phút, tôi nghĩ ra.” Nàng ngó lên. Bottomley và Shipton ko di chuyển. “Hai người có được ko!” nàng . “Chúng ta ko nên để phí phút nào!”
      Sau khi 2 người đàn ông khỏi tầm mắt của nàng, Ames quay sang nàng và , “Đừng lo thưa đức bà. Bottomley thường điều sai trái nhunưg ông ta có cái đầu ngay thẳng.”
      “Tôi hi vọng đúng Ames. Bây giờ, chúng ta hãy xem mấy cái shop này .” Emma nhìn những cửa tiệm cho đến khi mắt nàng đến tiệm vải với những quần áo may sẵn treo ở cửa kính. Cái đó trông có vẻ được đấy. Nàng quay sang Ames và ấn vào tay ta 1 đồng xu. “Tìm cho tôi ít muội đèn và chúng ta gặp nhau ở đây sớm nhất có thể.”
      “Muội đèn à, thưa đức bà?”
      “Cho tóc của tôi. Nó khá là đáng chú ý. Tôi tìm thứ gì đó để mặc. Tôi gặp sớm.”
      Emma vào cửa tiệm, và tất cả các bán hàng đồng loạt há hốc, vì quí quí phái như vậy hiếm mà đến ngôi làng Harewood này, chỉ xem cửa tiệm của họ thôi.
      “Tôi – tôi giúp được gì cho ?” người can đảm nhất cuối cùng hỏi.
      “Vâng,” Emma đáp lại, nở nụ cười thân thiện. “ Tôi cần vài thứ đê mặc.”
      trưởng cửa hàng nhìn cái đàm màu xanh phong cách của Emma, biểu của ta đau khổ. ko thể chào bất cứ cái gì mà phù hợp với chuẩn mực của Emma và nàng biết điều đó.
      “thực cái tôi cần là bộ trang phục,” Emma ngập ngừng. “ tôi có buổi hóa trang tuần tới, và tôi muốn có cái gì đó hơi lạ.”
      “Ôi. À, chúng ta có thể chọn kiểu Hi lạp. tôi có vài vải đẹp mà có thể may váy dài.”
      “Ko , tôi ko nghĩ vậy,” Emma , lắc đầu. “Tóc tôi, chị biết đấy. tôi ko nghĩ người Hi lạp có có tóc màu sáng thế này.”
      “Ồ,ko, dĩ nhiên ko,” bán hàng lập tức đồng ý, gật đầu lia lịa.
      “Thứ gì đó đơn giản thôi. Có lẽ giống như … môt hầu.”
      hầu à?”
      “Vâng, hầu. để phuc vụ mọi thứ. hầu lo việc nhà.”
      Những bán hàng trông có vẻ lờ mờ. ko ai nhảy dến để giúp Emma theo cầu của nàng.
      “Tôi nhất định muốn bộ phuc trang hầu ,” Emma cứng. “Đừng với tôi các ko cung cấp cho dạng người như vậy.”
      Hai đâm vào nhau khi luống cuống để giúp Emma, và nàng rời cửa hiệu 2 phút sau đó, túi đồ phuc trang hầu dưới tay. lát sau đó Ames chạy đến bên nàng.
      có thấy muội đèn ko?”
      “Có thứ tốt hơn.” Ames giơ gói đồ lên. “ bộ tóc giả.”
      Emma ngó vào trong cái giỏ. cái màu vàng ko có thực tấn công vào mắt nàng. “ Ồ, tôi chắc chắn ko trông như là tôi nữa. Bây giờ, Shipton đâu? Chúng ta cần sẵn sàng. Chỉ có thanh mới biết cái gì xảy ra với Belle.”
      Như tín hiệu, Shipton ló ra khỏi góc đường và gần như chạy tông vào họ. “Xe để ở cạnh nha thờ,” ta , thở hổn hển, “Bottomley Westonbirt.”
      “Tốt,” Emma đáp lại. “ nào.” cách mau lẹ, nàng dẫn cái đám người hầu hỗn tạp của mình đến The Hare and Hounds, nơi nàng hỏi 2 phòng.
      “Và bà có hành lý gì ko, thưa quý bà?”
      Ôi chết tiệt, nàng quên rằng cần có hành lý để đặt nhà trọ. “Người hầu của tôi mang no đến sau. Nó vẫn ở xe.”
      “Và ở bao nhiêu đêm thưa quí ?”
      Emma nháy mắt. “Um, tôi ko chắc. Ít nhất 1 đêm. Có lẽ hơn.” Nàng nhìn thẳng và mượn cái ánh mắt hống hách nhất của Alex. “Và nó cần thiết để tôi thông báo bây giờ ko?”
      “Ko, ko , dĩ nhiên ko.” Người thư ký đột nhiên trông khá la thỏai mái. “mời bà ký vào bản đăng ký.”
      Emma cầm cây bút lông ngỗng lên và ký bay bướm. Quí bà Clarissa Trent. “Đây,” nàng thầm, “ ta luôn muốn có tước hiệu.”
      Ngay khi Emma được dẫn đến phòng ở lầu 2, nàng thay bộ y phục người hầu và kéo mái tóc giả ra. Nàng đến cạnh lò sưởi và nhặt lên ít nhọ và xoa nó vào tay nàng cho đến khi chúng được bao phủ lớp mỏng. Nàng vỗ tay lên má mình, trét ít nhọ lên da mình. cái nhìn trogn gương rằng nàng thành công. Da nàng hơi xám, cộng với mái tóc giả màu vàng trông nàng kinh khủng. nhưng quan trọng hơn,nàng trông hoàn toàn ko giống nàng.
      Nàng ló đầu ra khỏi phòng và gõ cửa phòng dưới sảnh. Alex ra mở cửa. “Chúa ơi, thưa đức bà, bà trông kinh khủng.”
      “Tốt. Dĩ nhiên, bây giờ trong 2 người lấy hành lý của tôi ko người chủ nhà trọ nghi ngờ. tôi cố tìm phòng mà Belle ở.”
      Sauk hi người hầu của nàng khỏi, Emma xuống sảnh, nhìn ngang nhìn dọc, và căng tai ra để nghe tiếng chân. Khi nàng thấy nàng khá là an toàn, nàng áp tai vào cánh cửa cạnh phòng nàng. Nàng nghe tiếng rên hết sức đam mê.
      “Ôi, Eustace. Ôi, Eustace. ÔI,EUTACE!”
      Emma nhảy nhổm như thể bị phỏng. Chắc chắn là ko phòng của Belle. Nàng đến sảnh. nàng nghe giọng nữ.
      “Và những bàn tay rỗi việc chỉ là lời mời cho Satan. Tôi là Satan. ta nấp ở mọi ngóc ngách.”
      Emma lắc đầu và lùi lại. Đầu tiên, người bắt giữ Belle chắc chắn là đàn ông, và hơn nữa, nàng ko nghĩ chúng trò chuyện và ma quỷ. Nàng dọc xuống sảnh đến cánh cửa cạnh phòng của Eustace.
      “Thêm lời nào nữa, . Thêm tiếng thôi tao lấy cái dây nịt này và ..”
      “Im , tên khốn. Mày biết chúng ta hứa với chúng ta giữ an toàn. ta ko cho chúng ta vàng nếu chúng ta đụng đến con bé.”
      Emma thở gấp. Belle chắc hẳn là ở trong phòn đó và từ những thanh đó, nàng cũng chưa chắc.
      “chúng ta fải chờ bao lâu nữa?”
      ta ta đến trước khi trời tối. bây giờ, im và để ta mình.”
      “Thân hình ta hoàn hảo. ta ko biết nếu chúng ta thử chút trước khi đến đầu.”
      Ruột Emma như rớt xuống, những nàng vẫn cố gắng bình tĩnh, vì nàng biết bất cứ nàng cảm thấy như thế nào, Belle cảm giác tồi tệ hơn trăm lần.
      “Mày ngu à? Dĩ nhiên ta chú ý nếu chúng ta đụng vào ta. Chết tiệt, nếu mày làm hỏng vụ này, tao giết mày. Đừng nghĩ là tao ko làm.”
      trận ẩu đả xảy ra sau đó. Hơi hoảng sợ, Emma gõ cửa.
      “Chuyện quái gì thế?” Tên nhếch nhác bay đến mở cửa. Belle ngồi giường cạnh tường gần với tên kia. Cạnh giường là cửa sổ mở.Emma thấy em họ nàng ko động đậy gì cả, và nàng nghi rằng tên kia chỉa súng vào lưng .
      “Xin lỗi, ngài,” emma nhanh, khẽ nhún gối chào. “Nhưng ngừoi chủ quán trọ tự hỏi nếu các ngài muốn ăn gì ko. ông ta nghĩ các ngài muốn mang tận phòng.”
      “Tao ko nghĩ vậy.” Cách cửa đóng ngay trước mặt Emma.
      “Này, đợi . Mày konghĩ là tao đói à?” Tên ngồi giường nhìn dữ dội với đồng bọn của .
      “Được rồi. Mang lên phòng bữa ăn. Bánh nhân thịt, nếu có. Và ít bia.”
      “Cảm ơn ngài. Tôi mang lên nhanh nhất có thể.” Emma lại nhún gối, sợ nàng ko lấy lại giọng giả được nữa. Nàng chờ ở cửa ít phút sau khi nó đóng, nghe ngóng nếu những tên côn đồ đó nghi ngờ gì ko. Chúng chỉ tiếp tục cãi nhua, vì vậy Emma thấy nàng diễn tốt. Bên cạnh đó Belle cũng ko nhận ra nàng.
      Khi Emma quay lại phòng nàng, nàng kêu Ames xuống đặt ít bánh nhân thịt và bia. mang trở lại phòng chỉ 10 phút sau đó.
      “chúc tôi may mắn ,” nàng thầm, và biến mất dưới sảnh.
      Hít hơi sâu, Emma lại gõ cửa.
      “Ai đấy?”
      “LÀ tôi, thưa ngài, mang cho ngài bánh và bia như ngài cầu.”
      Cánh cửa mở. “VÀo .”
      Emma bước vào phòng và đặt khay thức ăn lên bàn, đặt từng cái đĩa cái bàn cạnh đấy. Nàng phải kéo dài ít phút trong phòng. Nnàg cần để Belle biết rằng trợ giúp đến. Nhưng em họ nnàg chỉ nhìn ở chân giưừong và ko động đậy.
      “Ngài có tin cơn mưa hôm qua ko?” Emma đột nhiên . “Thề là có cơn bão, ngài nghĩ vậy ko?”
      Tên côn đồ cạnh cửa nhìn nàng hài hước. “Vâng, ta ngĩ vậy.”
      Trong khi đó, Emma vẫn giữ cái ly bia thứ 2 tay. “Mặc dù vài ngưoiừ trong làng họ phàn nàn về nó nhưn họ ko làm gì được cả. Em tôi Cymbeline, ấy cứ mãi về cơn mưa. Tôi nghĩ tria tôi Julius giết con bé. Khi Julius thấy ta khóc như là quỷ ở trong nhà trọ đấy.” Emma dừng lại và đặt ly bia còn lại bàn. “Nhưng chị của tôi, Emma, chị ấy đứng trước Julius hãy thương tình Cymbeline. Chị ấy lo hết mọi thứ.”
      Belle bắt đầu ho. Tiếng ho của như làm cho những tên côn đồ giật mình, những tên gần như nghi ngờ kì lạ của hầu , trở về thực. “Nghe này kia,” cái tên ở cửa . “Chúng ta cần fải làm nhiều thứ. Ra khỏi đây ngay.”
      Emma lại nhún gối. “ Vâng thưa ngài. “VÀ nàng .
      Qua cánh cửa, nàng nghe tên hét Belle. “Mày có chuyện gì vậy? Mày ko bị bênh vì tao chớ, fải ko?”
      Tiếng ho của Bell dần biến mất. “Đó chắc hẳn là vì cơn mưa.”
      *******
      Bottomley cỡi ngựa như điên. cỡi qua những ngôi làng lớn , thúc con ngựa gần như kiệt sức. Nếu ko biết cấp bách của công việc của trước khi , chắc chắc ko đến Westonbirt đúng lúc. Những bước ngựa nặng về và ko giảm như từ từ đưa càng hoảng sợ hone, cho đến cchắc chắn rằng định mệnh của thế giới phụ thuộc vào việc ta gặp công tước.
      Trượt khỏi ngựa với đôi chân ko vữngm ta chạy vào nhà, thở hổn hển và la, “Thưa đức ngài, thưa đức ngài!”
      Norwood xuất ngay lập tức, chuẩn bị quở trách Bottomley về thiếu hoàn toàn chuẩn mực của mình, ko đề cấp tới việc ta sử dụng cửa trước. “Đức ngài đâu?” Bottonley thở hổn hển, nắm áo Norwood. “Ông ta đâu?”
      “Bình tĩnh!” Norwood . “Điều đó khó..”
      “Ông ta đâu rồi?” Bottomley hỏi, lắc người quản gia.
      “Chúa ơi, chuyện gì vây?”
      “”Đó là đức bà. Bà ấy ở tron gnguy hiểm. Cực kì, cực kì nguy hiểm.”
      Norwood tái mặt. “Ông ấy London rồi.”
      Bottonley há hốc. “Thánh giúp chúng ta.” Biết được sụ cấp bách của công việc của mình, ta thẳng người. “Norwood, tôi cần con người khỏe,” trong giọng nghiêm túc nhất mà chưa bao giờ dùng.
      “Ngay lập tức.” Chính Norwood chạy vào chuồng ngựa, và năm phút sau Bottomley lên đường đến London.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :