1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Splendid - Julia Quinn ( 25c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 16
      mình bộ về nhà cho Emma dư dả thời gian đề suy xét kỹ lưỡng về nỗi bất hạnh của nàng - cuộc chuyện định mệnh với Alex. Nàng mất quá nhiều thời gian để nhận thức được chính xác chuyện gì vừa xảy ra. Belle từng kể cho nàng nghe về buổi ra mắt đầu tiên của Alex và Emma biết rằng đến bây giờ ta vẫn luôn bị săn đuổi ngớt bởi tước hiệu và giàu có của mình. Nàng cũng biết là ta ghét cay ghét đắng những người phụ nữ muốn cưới ta vì những lý do này như thế nào.
      Emma nhận ra khi Alex hỏi nàng có điều gì thôi thúc mà cầu hôn ta, nàng trả lời sai hết cả. là từ đầu tiên thốt ra khỏi miệng nàng là “tiền”. Nhưng nàng giận giữ nghĩ, ta hỏi nàng điều gì khiến nàng hỏi cưới ta chứ có phải là tại sao nàng muốn cưới ta đâu. Nếu như ta hỏi về điều đó, có thể là nàng ngần ngại bỏ qua niềm kiêu hãnh của mình để với ta rằng nàng ta, hy vọng là ta cũng đáp lại tình cảm của nàng.
      Nhưng việc nàng hiểu vì sao Alex lại hành động như vậy có nghĩa là nàng tha thứ cho ta về bất công này. ta bao giờ được phép đưa ra kết luận hồ đồ, xấu xa như vậy về nàng. Nàng tưởng rằng họ đủ thân thiết để hiểu nhau chứ. Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn tin rằng Alex là người bạn của nàng chứ phải là trong số những cái đuôi của nàng. Và khi là bạn của nàng, ta nên tin tưởng nàng đủ để ít nhất là hỏi nàng có ý gì khi nàng nàng cần tiền. Nếu mà ta thực quan tâm đến nàng ta nhận ra rằng có nhiều uẩn khúc trong câu chuyện của nàng hơn là hám lợi đơn thuần. Và ta cho nàng cơ hội để giải thích cái tình thế khó khăn mà Ned đẩy nàng vào.
      Emma hít hơi mạnh, cố gắng ngăn dòng nước mắt trực trào ra hai bên má nàng. Nếu Alex tin tưởng nàng như người bạn, làm sao mà ta có thể tin nàng như là người vợ cho được. Và có thể điều đó nghĩa là ta hề nàng.
      Emma nhanh hơn khi ngoặt vào ngã rẽ cuối cùng dẫn đến nhà nàng. Nàng nghi ngờ chuyện Alex cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại và nhận thức ra mọi chuyện. ta cũng cứng đầu và cố chấp hệt như nàng, nhưng ta phải nhận ra rằng ý nghĩ về nàng như kẻ đào mỏ trong xã hội thượng lưu là hoàn toàn điên khùng khi nhìn vào hai tháng tình bạn thân thiết của họ. Thậm chí là có thể ta hối hận và xin lỗi nàng. Nhưng Emma nghĩ rằng nàng có thể tha thứ cho ta vì cái tội tin tưởng nàng. Họ có thể vui vẻ với nhau. Họ có thể có cuộc hôn nhân tuyệt vời. well, nàng nghĩ đầy tiếc nuối, ta phá tan cơ hội có được hạnh phúc của mình.
      ta cũng phá tan cả cơ hội có được hạnh phúc của nàng nữa.
      Đó là lý do vì sao, khi Emma chạy lên được những bậc tam cấp trước nhà, nhàng lách qua cửa trước của ngôi biệt thự gia đình Blydon, tất cả những gì nàng có thể làm được là chớp chớp để đẩy ngược dòng nước mắt, phóng như bay lên cầu thang về phòng mình trước khi chúng kịp tuôn trào như trận lũ. Nàng khoá cửa lại và đổ ập xuống giường, làm ươt đẫm hoàn toàn cái vỏ gối của nàng chỉ trong vòng vài phút.
      Nàng oà khóc, những tiếng nức nở to, giật cục, làm rung chuyển toàn bộ cơ thể nàng, siết chặt tâm hồn nàng. Nàng hoàn toàn ý thức được những tiếng ồn ào mà nàng tạo ra và cũng nhận ra tiếng gõ cửa ngập ngừng của Ned, sau đó tới Belle, và cuối cùng là Caronline. phần trái tim nàng rách toạc ra vào chiều nay, và Emma nuối tiếc vì mất mát đó. Nàng bao giờ tin vào phán đoán của mình thêm lần nào nữa khi nó liên quan đến đàn ông. Song điều đau đớn nhất là nàng biết nàng vẫn còn ta. Alex phụ bạc với nàng nhưng nàng vẫn còn rất ta. Nàng nghĩ rằng nàng rồi học được cách ngừng ta.
      Nàng thực quá đau đớn. Cha nàng từng : thời gian hàn gắn mọi vết thương nhưng nàng tự hỏi rằng những năm tháng còn lại trong cuộc đời nàng liệu có đủ để làm vơi nỗi đau này, vơi cơn đau nhức nhối trong trái tim nàng. Alex làm nàng tổn thương, ta làm nàng tổn thương thực .
      Nhưng khi nước mắt Emma bắt đầu tuôn chậm lại, cảm xúc khác ào đến nhập hội cùng với niềm chua xót, cay đắng, tủi hổ và đớn đau hành hạ nàng. Đó là tức giận. Mà , phải là cực kỳ tức giận. Sao ta giám đối xử với nàng cách tàn nhẫn như vậy? Nếu Alex thể tin nàng, người phụ nữ mà ta được cho là thực muốn chung sống ta phải cực kỳ lạnh lùng, ích kỷ và bất cần đạo lý hơn nhiều so với những gì mà giới thượng lưu từng bàn tán. E là ta hoàn toàn có thể sống độc với trái tim cằn cỗi của mình.
      Nàng quá giận dữ.
      Khi Emma cuối cùng cũng chịu mở cửa, Ned chạy bổ vào phòng nàng, mặc dù mắt vẫn còn đỏ ngầu, nhưng nàng thôi khóc nữa. Nàng giờ sôi sùng sục vì tức giận..
      “Chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy?” Ned thốt lên, nhanh chóng đóng cửa lại sau lưng . “Em ổn cả chứ?” đặt tay lên hai vai nàng, chăm chú kiểm tra mặt mũi nàng “ ta có làm em đau ?”
      Emma quay mặt . lo lắng của Ned về sức khoẻ của nàng càng làm thổi bùng lên cơn giận giữ khủng khiếp bên trong “Nếu về thân thể bên ngoài , nếu đó là ý muốn hỏi.”
      từ chối phải ?” Ned ngờ ngợ cất tiếng hỏi. “Ngu ngốc hết sức, bất kể gã điên nào cũng có thể với em là ta em”.
      “Thế em đoán ta chính là kẻ điên nhất trong số những người điên”. Emma gượng đùa “Bởi vì bản thân ta chắc chắn nhận ra điều đó”. Nàng ngang qua phòng về phía cửa sổ, và nhìn cách chán chường ra bên ngoài khoảng phút trước khi quay người lại “Em rất tiếc, Ned, Em biết cần tiền khủng khiếp như thế nào. Nhưng bây giờ em nghĩ là em có khả năng để kiếm được nữa”. Emma bật ra tiếng cười chua chát khe khẽ “Trừ khi là cưới em”
      ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào nàng.
      “Mặc dù là em nghĩ là chúng ta hợp nhau”. Emma nhăn nhó “Thẳng thắn mà , em cho là em cười mất nếu thử hôn em. Em nghĩ nó có hiệu quả cho lắm. Em rất tiếc.”
      “Chúa ơi, Emma”. Ned nổ tung “ lo về chuyện tiền nong. có nghèo đói gì đâu. tìm ra cách để giải quyết việc này”. tiến đến và ôm nàng như người trai.“ rất lo lắng cho em. Thằng con hoang đó làm em đau phải ?”
      Emma gật đầu, nàng cảm thấy khá hơn chút khi Ned ôm nàng vào lòng. cái ôm làm nên điều kỳ diệu cho trái tim tan nát. “ Bây giờ, chỉ có thứ duy nhất giữ cho em khỏi oà khóc ngay lập tức, đó là, em quá điên tiết với ta. Và”. Nàng ngượng ngùng “Em khóc nhiều đến nỗi mà em nghĩ là em khô hết cả người lại rồi.”
      “Em có muốn cốc nước ?”
      giờ em nghĩ là có đấy.”
      “Chờ lát. tìm người hầu ”. Ned dìu Emma về giường nàng, nơi nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, rồi ngang qua phòng và mở cửa.
      Belle ngã nhào vào bên trong.
      “Ôi Chúa ơi, Bell”. Ned kêu lên “Em nghe lén bọn phải ?”
      Belle lồm cồm bò dậy với nhiều vẻ duyên dáng nhất mà nàng có thể huy động được, cái mà thực có nhiều lắm, khi cân nhắc tới việc nàng nằm chỏng vó sàn. “Thế còn muốn gì hơn?” Nàng cáu tiết hỏi. “Hai người bọn cứ lén lén lút lút ra vào trong suốt hai ngày qua, ràng là cùng nhau thực mưu đen tối gì rồi và chẳng ai trong hai người buồn gọi em tham gia cùng cho phải phép cả”. Nàng khịt mũi xì vào mặt Emma và Ned, trong khi hai tay chống hông cách đanh đá. “ trong hai người ai chợt nảy ra ý tưởng là em có thể cũng muốn biết chuyện gì diễn ra à? Em đâu có ngu, hai người biết mà. Có thể em giúp được sao. Nàng khịt mũi vẻ khinh miệt “Hay chí ít là cũng nhiệt tình thử giúp”
      Emma chỉ nhìn em họ cách trống rỗng trong suốt tràng tố cáo, chỉ trích vừa rồi. “Chẳng có bất cứ mưu đen tối nào ở đây cả” Cuối cùng nàng đáp.
      “Và dù gì nó cũng chẳng liên quan đến em” . Ned cáu kỉnh bổ sung.
      “Rác rưởi ”. Belle độp lại. “Nếu đó chỉ là vấn đề của , chẳng có gì liên quan đến em cả. Và nếu đó chỉ là vấn đề của Emma, cũng liên quan đến em luôn. Nhưng nếu đó là vấn đề của cả hai người, hiển nhiên nó cũng là vấn đề của em.”
      “Mối liên hệ logic của em làm người khác phải sửng sốt đấy”. Ned mỉa mai.
      “Và em hoàn toàn quên mất cái chúng ta đến là gì rồi”. Emma thêm vào.
      “Vậy là”. Belle đột ngột . “Vậy là , Em trở về nhà từ công viên hôm nay chỉ để thấy chị họ mình gào khóc sau cánh cửa bị khoá trái, và khi em thử chạy lại để an ủi chị ấy, trai quý của em lại ngăn lại và bảo “Để cho nó được yên tĩnh mình”. Em thậm chí còn biết là nó đau khổ vì cái gì nữa cơ mà.” Do be gone.” (dịch thế nào đây sis ới ời)
      Emma quay sang Ned, lông mày nàng nhướn vẻ tò mò “ là “Do be gone” à? Đó là điều hoàn toàn khủng khiếp để ra.”
      “Well, chắc là như vậy”. Ned tự vệ “Nhưng nếu em nhớ lại lúc ấy em nghe như là hấp hối đến nơi vậy. vô cùng lo lắng.”
      Emma đứng dậy, quay sang Belle và nắm cánh tay . “Chị rất tiếc nếu như em cảm thấy mình bị bỏ rơi, Belle. Đó chắc chắn phải ý định của bọn chị. Chỉ là bởi vì Ned gặp số rắc rối và chị có cách giải quyết, rồi mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi mà bọn chị quên mất gọi em.”
      “Và em cũng xin lỗi vì gây chuyện”. Belle thẹn thùng đáp. “Nhưng giờ bọn chị nên kể cho em nghe chuyện gì diễn ra.”
      “Về cái gì?” Emma hỏi “ Vấn đề hay là cách giải quyết”
      trong hai. Cả hai.”
      “Well, tóm lại là chị hỏi cưới Alex?”
      Belle rơi phịch xuống giường, suýt nữa kéo theo cả Emma. “Cái gì?”
      “Và thằng con hoang đó từ chối”. Ned hằn học bổ sung.
      ta cái gì? ta làm thế chứ?”
      ta làm thế đấy.” Emma rầu rĩ gật đầu nhè
      “Tại sao?” Belle hỏi như tin được điều đó là .
      “Giờ nó mang chút màu sắc cá nhân”. Emma bồn chồn rồi, nhanh chóng thêm vào “Và chị vẫn chưa kể cho Ned nghe”.
      “Nhưng mà tại sao chứ? Chị thể đợi cho đến khi ta ngỏ ý à? Người ta vẫn thường làm như thế, chị biết mà. Em chắc chắn là là ta cầu hôn chị chỉ sớm hay muộn thôi.”
      “Chị thực còn nhiều thời gian nữa.”
      “Ý chị là gì? Chính xác là chị còn lâu mới đến tuổi để bị gọi là già, Emma.”
      “Đó là bởi vì ”. Ned xen vào. “Emma hy sinh bản thân mình để đến bàn thờ Chúa là vì , e là thế.”
      Belle xoay người lại, nhìn Emma đầy ngờ vực “Chị làm điều đó vì Ned á?”
      “Dù sao ”. Ned to, chủ đích lờ chế giễu của em vừa gặp số rắc rối. thua bạc.”
      “Bao nhiêu?” Belle hỏi thẳng.
      “10 ngàn bảng.”
      “Cái gì?” Belle thét lên.
      “Đó chính xác cũng là phản ứng của chị”. Emma lẩm bẩm.
      có điên ?”
      “Thôi nào, bị Emma cho trận rồi. Chỉ cần biết là Woodside gian lận.”
      “Oh, , phải là tử tước Benton chứ”. Belle rên rỉ. “ ta quá đáng ghét”.
      “Hăn ta còn tồi tệ hơn em nghĩ nhiều”. Emma thêm vào “ đề nghị đổi món nợ ấy lấy em đấy.”
      “Lấy em á? Oh, , , ý chị phải là …”
      giờ chị nghĩ là ta muốn cưới em. Và có thể là ta nghĩ rằng việc thoả thuận về em đấy là cách duy nhất để khiến em đồng ý.”
      Belle rùng hết cả mình “Sao tự nhiên em cảm thấy cực kỳ nhớp nháp thế này. Em nghĩ là em thực muốn tắm ngay lúc này.”
      “Chị có ít tiền mà nhà ông bà ngoại để lại cho chị”. Emma giải thích. “Chị nghĩ là chị có thể đưa nó cho Ned để ấy cần phải hỏi xin cha mẹ nữa nhưng chị được phép chạm vào đồng nào cả cho đến khi chị kết hôn.
      “Ôi chao ôi.” Belle thở gấp. “Chúng ta định làm gì ?”
      nghĩ có bất kỳ lựa chọn nào cả”. Ned . “ cần phải tìm kẻ cho vay tiền.”
      “Trừ phi…”Emma trầm ngâm, kéo dài từng từ .
      “Trừ phi cái gì?” Ned tức tốc hỏi. “Lần cuối cùng mà em “trừ phi”, em quyết định cầu hôn Ashbourne và toàn bộ những gì em nhận được là trái tim tan nát.”
      Việc nhắc lại cảm xúc tan nát của Emma khiến cho nước mắt nàng cứ chực trào lên má, nhưng nàng nhanh chóng chớp mắt đẩy ngược trở lại.
      là ngu ngốc”. Belle rít lên, đá mạnh vào ổng quyển của trai.
      xin lỗi, Emma.” Ned ngay lập tức xin lỗi. “ nên điều đó. thực cố ý.”
      “Được rồi mà”. Emma . Liếc qua vai để nàng cần phải nhìn thẳng vào những người em họ của mình trong khi nàng lấy bình tĩnh. “Khi em chuyện với hai người, mọi thứ đều ổn. Em gần như quên việc buồn phiền. chỉ nhắc cho em nhớ. Thế thôi.”
      xin lỗi”. Ned lặp lại
      “Đừng có như thế. Em chắc chắn là nhớ phải buồn phiền trăm lần trước khi ngủ tối nay. Và em cũng chắc là nhớ phải tức giận trăm lần nữa. Nhưng có thể, trong lúc này, hai người có thể cố giúp em quên nó .”
      “Đúng rồi”. Belle nhanh, chuyển về đề tài còn giang dở “Chị là “trừ phi”. Em cho là chị nghĩ đến kế hoạch khác.”
      Emma nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ lúc rồi cuối cùng đáp “uhm, đúng rồi. Đây là cái mà chị nghĩ chúng ta nên làm.”
      Belle và Ned đều ngả người về phía trước chờ đợi
      “Chị nghĩ là chúng ta nên đánh cắp giấy ghi nợ của Ned.”
      “Cái gì?” chị em họ của nàng cùng bật ra câu hỏi, với đoàn kết, nhất trí đáng kinh ngạc
      “Nếu Woodside có giấy ghi nợ của , hẳn chẳng thể nào mà đòi tiền được. Woodside cũng thể thuyết phục được ai rằng chưa trả nợ nếu có phiếu nhận nợ để chứng minh. kế hoạch được đấy chứ.”
      “Có thể thành công lắm. Ned trầm ngâm. “Em muốn làm việc đó khi nào?”
      “Tốt hơn là chúng ta nên bắt đầu ngay. Chúng ta có nhiều thời gian và cũng biết cần phải thử bao nhiêu lần mới thành công.”
      “Thế chị định làm như thế nào để chắc chắn được ta có ở nhà khi chị đến lấy trộm nó”. Belle hỏi. “Em nghĩ là tối nào ta cũng ra ngoài. Và em chắc chắn là cũng chẳng nắm được thói quen sinh hoạt của ta để dự đoán xem là chính xác khi nào ta nếu như ta thực có ý định ra ngoài.”
      Emma nhìn thẳng vào em họ của mình “ Đấy” nàng cách dứt khoát “ Đấy chính là đoạn em phải nhảy vào đấy.”
      Belle nhảy dựng lên “Em thích nghe về chuyện này tí nào.”
      “Oh, vì Chúa, Belle. Chị đâu có bắt em phải quyến rũ ta. Tất cả những gì mà em cần phải làm chỉ là gửi cho lời nhắn rằng em tha thiết được nhìn thấy ở …Emma cắn môi, nhìn lướt lên khi nàng nghiên cứu trong đầu lịch hẹn của mình. “ở vũ hội nhà quý bà Mottram vào tối ngày mai. Chúng ta biết cực kỳ say mê em mà. Chị chẳng nghi ngờ là phóng như bay đến đấy để gặp em. Tất cả những gì em cần phải làm là xoay sở để giữ ở đấy trong vòng 2 tiếng đồng hồ trong khi bọn chị lẻn vào và chộp lấy cái giấy ghi nợ”.
      “Và chị đề xuất là em nên làm việc đó như thế nào đây? Có thể ta nghĩ là Ned quyết định hy sinh trong trắng của em vì 10 ngàn bảng.”
      “Mọi thứ tốt đẹp cả thôi”. Emma vừa vừa gật đầu “ chắc chắn rời khỏi vũ hội trước em đâu.”
      “Và đừng có để ta kéo em ra vườn.” Ned khuyên răn.
      “Hoặc là balcon”. Emma thêm vào. “Balcon thường ít ánh sáng. Và chị nghe là “that quite a bit goes on out there." (gì đây hả sis, giúp em)
      “Thế em nên thế nào nếu mọi người hỏi về hai người”. Belle hỏi. “Họ hỏi đấy, hai người biết mà. Em nghĩ là em từng đến vũ hội mình trong suốt mùa lễ hội này đâu”
      “Em mình. “Emma đáp “Chị chắc là cha và mẹ em cũng tham gia.”
      “Ôi, cả người, em chắc phải vậy nhỉ”. chế giễu bay ra từ từng từ của Belle. “Hai người nghĩ là họ chút tò mò về việc em phung phí thời gian của mình bên cạnh người đàn ông mà em cực kỳ khinh ghét à?”
      “Belle, em là người phụ nữ thông minh”. Ned tuyên bố ngắn gọn. “ chắc là em nghĩ ra được cái gì đấy”
      chẳng ai hỏi về vắng mặt của Ned đâu”. Emma chen vào. “ ấy là đàn ông, em biết đấy, họ được phép hay ở tuỳ thích. Còn về phần chị, uhm, chỉ cần là chị cảm thấy được khoẻ. Thất tình với Alex có thể là chuyện đồn đại nóng hổi nhất lúc ấy và mọi người kỳ vọng chị thất tình thực .”
      “Đây chắc chắn là nhiệm vụ khủng khiếp nhất, đáng sợ nhất, đáng kinh tởm nhất mà em từng đảm nhận.” Belle thở dài, trông như thể vừa uống phải ly sữa thiu.
      “Nhưng em vẫn làm phải ?” Emma hỏi đầy hy vọng
      “Dĩ nhiên rồi.”
      *********
      Alex dành cả buổi tối thứ 3 để bầu bạn với chai whiskey.
      Trong trạng thái ngơ ngẩn vì say rượu, bắt đầu tự hỏi về những năng tài năng kỳ lạ của Emma. Nàng chắc chắn phải rất giỏi trong việc làm quay cuồng suốt 2 tháng vừa qua. cứ đinh ninh hiểu nàng, thực hiểu nàng, (the way he did Dunford, and Sophie, and his mother) (sis giúp em).Và nàng trở thành phần hoàn chỉnh trong cuộc sống của đến nỗi thường có thể dự đoán được nàng định gì trước khi nàng mở miệng. Thế nhưng nàng cứ luôn nhất định phải làm bất ngờ. Ai có thể ngờ được là lại có bộ óc toán học nhanh nhạy chứa đằng sau mái tóc rực rỡ của nàng? Hay là có ý niệm về việc nàng gần như là người trèo cây nhanh nhất đảo quốc sương mù này. (cái này chưa được tận mắt chứng kiến nhưng cả Belle và Ned đều cam đoan đó là )
      Chắc chắn là người phụ nữ, người có thể trèo cây, tra mồi giun vào lưỡi câu (đúng thế, cũng được nghe về điều đó), và thực những phép tính dài dằng dặc mà gặp bất cứ khó khăn gì, thể là con sói cái tham lam như mới gọi nàng vào chiều nay được.
      Nhưng khi hỏi nàng tại sao lại muốn cưới , nàng ngần ngại mà là: tiền.
      Cơ mà, chẳng có người phụ nào, người bẫy gia tài mà khi được hỏi lại thú nhận với gã đàn ông của mình rằng : tất cả những gì ta muốn là tiền của ta cả.
      Tuy nhiên, nàng là nàng cần tiền. Điều đó ràng thể phủ nhận được.
      Song, có thực tế cần phải lấy lên là Emma thực rất giàu có. Alex cũng biết sơ sơ về công ty của cha nàng, nó làm ăn rất khá. Như vậy, nàng thực cần đến tiền của làm gì. Nếu như quá giận dữ với nàng vào lúc chiều, chắc chắn nhớ ra được chi tiết này.
      cái gì đó có ý nghĩa lắm, nhưng Alex hơi say chút để có thể nhận biết được đó là cái gì.
      chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ ngổn ngang của mình.
      *****
      Sáng thứ tư, phải chịu đựng những tác hại khủng khiếp của việc uống quá nhiều rượu.
      lê bước lên cầu thang rồi đổ ập xuống chiếc giường, nằm đó với bên là thái dương giần giật, nhoi nhói, và bên là bụng dạ nôn nao cách nguy hiểm. bắt đầu tự hỏi liệu có hiểu nhầm nào trong chuyện này . Chắc chắn rằng những hành động của Emma suốt 2 tháng qua lên nhiều điều hơn là lời tuyên bố sấc sược do tình thế thôi thúc.
      Nếu đó là vừa làm việc vô cùng lố bịch
      Nhưng, bên cạnh đó, việc Emma tuyên bố là nàng cần tiền xác nhận lại tất cả những quan điểm suốt mười năm nay của về phụ nữ. Chắc chắn là 10 năm được ưu tiên hơn là 2 tháng rồi.
      Alex bật ra tiếng rên rỉ đau đớn. Đầu vẫn còn quá lơ mơ để có thể đưa ra quyết định quan trọng, và thực là, lo sợ rằng còn quý bản thân mình nhiều như trước nữa khi rút cuộc cũng định hình được điều gì xảy ra vào buổi chiều hôm qua.
      Nằm cuộn tròn lại như để trốn vào vỏ ốc của mình, trôi dần vào giấc ngủ, việc đó dễ hơn là nghĩ đến nàng.
      Cuối cùng, khi thức giấc quá trưa, song phải là do đánh thức nhàng của người hầu, cũng phải do ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ. Hơn cả mong đợi, bị đánh thức cách hung bạo bởi Dunford, người mà chắc vừa phải khéo léo dỗ ngon dỗ ngọt để qua được lão quản gia Smithers, và bước qua xác người hầu của Alex . (sis dịch hộ em câu này) who subsequently removed his offended sensibilities to the kitchens where he was nursing a strong cup of tea.
      “Dậy mau, Ashbourne”. ta hét lên, lay mạnh vai của Alex “Vì Chúa, ông bạn, tớ nghĩ là chúng ta còn nhiều thời gian để mà dư dả đâu.”
      Alex miễn cưỡng mở mắt ra. Chúa ơi, cứ như thể là ai đó đổ sáp hàn lên mí mắt của vậy. “Cậu làm cái quái gì trong phòng ngủ của tôi thế?
      Dunford giật lùi lại vì mùi rượu mạnh trong hơi thở của Alex.
      “Ôi trời ơi, Ashbourne, cậu sặc mùi rượu. Tối qua cậu làm gì? Nốc hết cả nhà máy rượu hả.”
      “Tôi nhớ là mời cậu vào phòng ngủ của mình.” Alex cáu tiết.
      Dunford nhăn mũi “Cái mùi hôi thối phả ra từ hướng cậu là cực kỳ đáng ngạc nhiên đấy. “
      “Thực tế, là tôi nhớ từng mời cậu vào phòng ngủ của mình.”
      “Đừng có tưởng bở. Còn cả tá phòng ngủ khác mà tớ muốn được ghé qua hơn. Nhưng bây giờ tình hình gấp gáp lắm rồi. Những hành động liều lĩnh là cần thiết.”
      Alex ném cho bạn mình cái nhìn khó chịu khi ngoan ngoãn ngồi dậy, rồi bước qua phòng vào nhà tắm, nơi thau nước sạhc được đặt sẵn từ tối qua. té nước lên mặt, lặp lại vài lần cho đến khi làn nước lạnh bắt đầu khiến đầu óc trở nên tỉnh táo.“Dunford, cậu về chuyện gì vậy?”
      “Có cái gì đó diễn ra với những người nhà Blydon. Cái gì đó rất kỳ lạ. Tớ nghĩ chúng ta cần phải nhảy vào.”
      Alex nhắm mắt lại lúc “Tớ nghĩ là cậu phải tự làm mình thôi. Vì tớ cho là tớ được chào đón bởi những thành viên trong gia đình Blydon nữa đâu.”
      Dunford nhướn lông mày lên.
      “Emma và tớ vừa cãi cọ.” Alex đơn giản.
      rồi.”
      Alex nghi ngờ rằng “Có thể đó chỉ là hiểu nhầm.” lầm bẩm “Nếu thế có lẽ tớ là thằng điên khùng nhất từ trước đến nay.”
      Dunford từ chối bình luận.
      Alex chăm chú nhìn bạn. Họ chơi với nhau từ nhiều năm nay và Alex đánh giá cao óc phán đoán của Dunford. “Cậu nghĩ thế nào về Emma. Cậu tiêu cả đống thời gian với ấy kể từ khi ấy xuất cơ mà. Thế cậu thực nghĩ gì về ấy?”
      “Tớ nghĩ cậu là thằng ngốc mới cưới ấy.”
      “Thế cậu có nghĩ ấy kết hôn vì tiền ?”
      “Vì Chúa, Ashbourne, nàng có cả gia tài cho riêng mình rồi. ấy cần kết hôn vì tiền.”
      Alex cảm thấy nút thắt trong lòng bắt đầu mở ra khi tính hoài nghi máu lạnh mà mang theo trong suốt những năm qua cuối cùng cũng bắt đầu vỡ vụn. “Nhưng cậu có nghĩ là ta tham ?” hỏi, gần như tuyệt vọng “ loại phụ nữ mà bao giờ biết thoả mãn”
      Dunford nhìn nhằm chằm vào mắt Alex, cái nhìn ấm áp hề nao núng “Cậu nghĩ là ấy là kẻ tham lam sao, Ashbourne? Hay là cậu sợ mạo hiểm?”
      Alex ngồi thụp xuống chiếc ghế bành, gương mặt khắc hoạ tấm chân dung tuyệt vọng khốn khổ “Tớ chẳng biết gì hơn được nữa.” yếu ớt, tay ôm lấy trán.
      Dunford về phía khung cửa sổ và nhìn ra ngoài đường phố Luân đôn đông đúc, náo nhiệt. thờ dài nhè , nhận ra bối rối của bạn mình lúc này lên rằng ta cần phải giữ lại chút cuối cùng trong lòng kiêu hãnh bất khả xâm phạm. Cho nên, Dunford quyết định giữ mắt mình cố định vào cây sồi cao phố khi “Mình quen cậu ít nhất là cả 10 năm nay rồi, Ashbourne, và trong suốt thời gian đó, mình hiếm khi mạo muội khuyên cậu điều gì. Nhưng giờ mình phải làm điều đó.” dừng lại chút, cố gắng sắp xếp câu cú trong đầu. “Cậu dành mười năm gần đây để trốn tránh nghĩa vụ lập gia thất, cái mà nếu hạnh phúc ít nhất cũng hài lòng. Và rồi cậu gặp Emma, đột nhiên triển vọng về cuộc hôn nhân hạnh phúc vụt sáng, nhưng cậu gieo vào lòng mình quá nhiều ngờ vực về phụ nữ đến nỗi mà tất cả những gì mà cậu có thể làm là điên cuồng tìm kiếm lý do nào đó để Emma trở thành người vợ tốt của mình. Và mình nghĩ là bởi vì cậu biết rằng nếu cậu mạo hiểm với Emma, và cậu hạnh phúc, nó còn khiến cậu đau đớn hơn bất kỳ cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối nào mà cậu có thể tượng tưởng ra.
      Alex nhắm mắt lại, quen với việc kiểm soát những xúc cảm của mình.
      “Nhưng có điều cậu quên mất.” Dunford nhàng tiếp tục. “Nếu như cậu mạo hiểm vào Emma và cậu hạnh phúc, cậu hạnh phúc hơn cả những gì mà cậu từng mơ ước. Và mình, mình có cảm giác là ấy rất đáng để cậu phải đánh cược số phận cuộc đời mình.”
      Alex nuốt nước bọt khi đứng dậy rời chiếc ghế bành để lại đứng cạnh Dunford nơi cửa sổ. “ chẳng dễ để lắng nghe người khác mổ xẻ mình”. trang trọng. “Nhưng tớ cũng phải cám ơn cậu.”
      nụ cười thoáng qua môi của Dunford.
      “Mặc dù vậy, Tớ nghĩ là ấy chịu gặp tớ.” cách dứt khoát. “Tớ phá hỏng mọi thứ. Và hậu quả có thể là thể khắc phục được.”
      Dunford nghiêng đầu sang bên “Vô lý. Chẳng có gì là thể sửă chữa được hết. Hơn nữa, ấy lựa chọn nào khác đâu.”
      Alex nhướn bên lông mày lên vẻ khó hiểu.
      “Tớ nghĩ ấy và Belle dại dột dấn thân vào rắc rối nào đấy.”
      Dunford giải thích. “Đó là lý do vì sao mà tớ tức tốc đến đây.”
      “Có chuyện gì?” Alex hỏi nhanh, cảm giác sợ hãi chợt bùng lên trong .
      “Tớ chắc lắm. Tớ đến nhà Blydon để gặp Belle sáng nay và trong khi chờ ấy xuống, tớ tình cờ nghe lỏm được ấy ra lệnh cho người hầu giao bức thư cho tử tước Benton nhanh nhất có thể.”
      “Woodside”. Alex kêu lên. “Vì cái quái quỉ gì mà ta muốn liên lạc với thằng con hoang đó chứ?”
      “Tớ biết. Nhưng có vấn đề là, tớ hoàn chắc chắn ấy cực kỳ ghét thằng cha đó. đeo đuổi ấy hơn năm nay. dưới lần, ấy cầu xin tớ giúp ấy thoát khỏi quấy rầy của . Thế cậu nghĩ vì sao mà tớ cứ nhất định phải khiêu vũ với ấy suốt như vậy?”
      Alex cắn đầu ngón tay cái khi cố lý giải cách cư xử của Belle. “Có cái gì đó ổn”. cách dứt khoát.
      “Tớ biết. Nó còn tệ hơn nữa cơ.Vì khi Belle vào căn phòng khách nơi mình ngồi chờ. Emma từ đâu phóng thẳng đến. Tớ nghĩ là ấy nhìn thấy tớ lúc đó bởi vì ấy chụp lấy cánh tay belle và thẩm cách cấp bách “Em gửi nó chưa? Em có chắc là Malloy biết với ta là việc quan trọng ? Chẳng được gì nếu như ta gặp em ở nhà quý bà Mottram.”
      “Rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
      “Rồi lúc đó Emma ra hiệu cho ấy về có mặt của tớ. ấy đỏ bừng mặt lên và bắt đầu lắp. Tớ nghĩ là từng thấy ấy bối rối đến như vậy. Điều tiếp theo mà tớ biết, là ấy vừa chạy vụt lên cầu thang rồi.”
      “Thế cậu có hỏi Belle về chuyện ấy ?”
      “Tớ cố, nhưng ấy chỉ trao cho tớ câu chuyện ngớ ngấn, nực cười về trò chơi khăm nào đấy mà cả 2 người bọn họ chơi với Ned. Tớ nghĩ là ấy hy vọng rằng tớ nghe thấy chuyện ấy bảo người hậu chuyển lời nhắn cho Woodside.”
      “Chúng ta chắc chắn phải làm cái gì đó”. Alex dứt khoát. “Woodside đắn đo đâu. Bất kể họ ưu làm trò gì, họ cũng biết lượng sức mình rồi.”
      “Chúng ta thể ngăn họ lại nếu chúng ta thậm chí là còn chẳng biết điều gì diễn ra.”
      Alex chống tay lên hông. “Chúng ta cần phải đối đầu với họ tối nay.”
      “Được”. Dunford tán thành, gật đầu dứt khoát.
      “Ở nhà quý bà Mottram.”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 17

      “Em trông như thế nào?” Emma nhảy ra trước mặt Ned, thân hình yểu điệu của nàng được che phủ hoàn toàn bởi màu đen. Nàng vận cái quần màu tối của Ned khi 14 tuổi. Ned chỉ có liếc nhìn.
      “Em có giống thằng con trai ko?” Emma khăng khăng. “Dĩ nhiên, Em kẹp tóc lên ở dưới nón.”
      Ned nghẹn. “Uh, Emma, vấn đề là, à , ko. Em trông ko giống con trai chút nào.”
      “Ko à?” Emma thở dài. “Chán thế. Em rất vui khi tìm được 1 cái quần vừa vặn. nó hơi rộng ở eo.” Nàng kéo cái lưng quần để chứng minh. “Nhưng cái nào hơn bị chật ních ở mông. Quần tây ko may cho phù hợp với dáng vóc phụ nữ.”
      “Có lẽ có lí do hợp lí cho điều đó,” Ned lầm bầm, quan sát cách ko đứng đắn cái quâng tây ôm lấy thân hình yểu điệu của nàng. “ Đó là lí do tốt để họ em,” chàng nhấn mạnh. “ ko muốn ai thấy em như thế này.”
      “Đứng quá khắc khe vậy. thẳng, em thấy mấy cái quần này rất thoải mái. là tuyệt nếu phụ nữ khắp thế giới chưa nổi dậy. Nếu muốn biết tại sao nhiều phụ nữ hay ngất xỉu, phải cố gắng buộc người trong cái áo cọc sê.”
      “Emma, vậy em cũng, uh, đó…” Từ của Ned mất , và khi Emm nhìn vào mặt , trông có vẻ đau khổ.
      “Em cần làm gì?”
      “Em có lẽ muốn, uh, à, buộc…” Chàng vẫy tay ở hướng ngực nàng. Chàng và Emma thường khá là thẳng, nhưng chàng chỉ ko thể bắt chàng bàn luận về bộ phận nhạy cảm của cơ thể nàng.
      “Em hiểu rồi,” Emma chậm. “Hm, có lẽ đúng. Nếu chờ em chút…” Nàng chạy ra khỏi phòng, quay lại sau 5 phút. Ngực nàng vẫn như vậy, “Xin lỗi,” nnàg ngờ nghệc. “Nó quá là ko thoải mái, em phải mặt áo khoác rộng thôi.”
      Ned nghĩ tốt nhất là cố nhịn đừng bàn luận gì nữa về chủ đề này và đưa cái áo choàng cũ của . “Chúng ta cần phải thôi,” . “ Mặc cái này vào. ko nghĩ nó lết phết sàn nhà.”
      Nó ko, nhưng cũng xém chút nữa. Emma nhìn bộ trang phục của mình. “Em trông như đứa bơ vơ đến đám tang.”
      Cả hai kẻ mưu lẻn ra sảnh và đến cầu thang đằng sau. “Cẩn thận ở nấc thứ 3,” Emma thầm. “Nó bị gãy. cần fải nép vào tường.”
      Ned liếc nàng nhăn nhở. “Em hay lẻn xuống cầu thang này lắm à?”
      Emma đỏ mặt khi nàng nhớ cái ngày nàng và Belle chuồn xuống cầu thang này ăn vanạ như người hầu. Cái ngày nàng gặp Alex. “Belle với em như thế,” nàng lầm bầm.
      Theo lời khuyên của Emma, họ di chuyển ko tiếng động xuống cầu thang, nhón chân qua căn bếp vắng, và lẻn qua cửa bên hông vào màng đêm tối mịt.
      ****
      Buổi tiệc của bà Mottram tiến hành rồi khi Alex và Dunford, cả hai phục trang hoang hảo trong bộ dạ tiệc màu đen , qua cửa của phòng vũ hội.
      “Cậu thấy họ ko?” Alex hỏi với giọng ràng và nhanh, sử dụng chiều cao để lướt qua đầu cái vị khách.
      ,” Dunford đáp lại, ngoái cổ.
      “Emma ko có ở đây,” Alex .
      “Ý cậu là sao? ấy fải ở đây.”
      ấy ko có ở dây. Mình có thể thấy đầu tóc của ta cách cả dặm.”
      “Chờ !” Dunford đột nhiên . “Mình thấy Belle.”
      Alex theo ánh nhìn của Dunford cho đến khi chàng cũng thấy mái tóc vàng của Belle. ta bị vây quanh bởi đám đông người hâm mộ thường xuyên. “Woodside bu quanh ấy.”
      Dunford nhăn mày. “ Và ta ko làm gì để làm nản lòng ta. Theo mình.” di chuyển quyết đoán đến đám đông, Alex theo sát gót.
      “Belle!” Dunford kêu lên vui vẻ khi đến. “Em trông dễ thương hơn mọi khi.” cuối xuống và hôn tay . Belle quan tâm đến với cực kì nghi ngờ. “ Và Tử Tước Benton!” Chàng vỗ lên lưng cậu ta. “Lâu rồi nhỉ. Tôi định hỏi cậu về cái lưng quần cậu mặc. rất hâm mộ nó. Cậu may nó ở đâu vậy?”
      Với chú ý của Woodside dàn xếp cách hài lòng, Alex tập trung năng lượng của chàng lên Belle. “ Arabella,” chàng cụt ngủn, bỏ qua những chàng trai trẻ với cái nhìn đàn áp. “Tôi cần chuyện riêng với chút.”
      “Tôi ko có chuyện gì để với ngài cả,” Belle đáp lại hơi ngước cằm.
      Alex quay sang Dunford và Woodside. “Các cậu có phiền nếu tôi với Arabella chút được ko? Tôi hứa trả ấy lại ngay lập tức.” Chàng nháy mắt với Woodside. “Tôi biết ấy thích cậu thế nào, và tôi ko muốn lấy người bạn của ấy quá lâu.” Với câu đó, chàng cười nguy hiểm với Belle, nắm lấy cổ tay , và kéo ra ban công. “Chị họ đâu?”
      “chị ấy ko có bức rức vì ngài ở nhà nên ngài ko cần fải lo đâu.” Belle nghẹn, lập tức chú ý nàng hơi quá với Alex.
      Chàng chộp lấy cái nhìn tội lỗi của ngay lập tức. “ ta đâu? ấy có gặp nguy hiểm gì ko? Thánh mới biết ta vướng fải cái gì nếu ko có ai trông chừng ta.” Alex ko có điều gì cơ bản có lý trí về nỗi sợ hãi cồn cào trong ruột chàng, nhưng bằng cách nào đó chàng biết Emma trong việc nguy hiểm gì đó. Chàng cũng biết rằng ko có cách nào chàng đứng ra sau và xem nàng bị thương.
      ấy hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình mà ko cần giúp đỡ của ngài. Bên cạnh đó, tôi ko nghĩ chị ấy còn quan tâm đến ngài nữa.”
      “Đừng đùa với tôi, quí à,” Alex đe dọa. “Emma đâu?”
      “Nhìn này, đức ngài,” Belle trở lại giọng nghiêm khắc. “Ngài đối xử cách ghê tởm. tôi ko biết ngài với chị ấy thế nào, nhưng nó hẳn rất dễ sợ bởi vì chị ấy ko bao giờ về nó. Chị ấy quanh nhà với biểu buồn rầu nhất mà tôi chưa từng thấy, và chị ấy chỉ khóc. Tôi hi vọng ngài thỏa mãn!” phụ ra. “Đó là tất cả chúng tôi có thể làm để đầu óc chị ấy ko rảnh rỗi để nghĩ về cái người ghê tởm tán tỉnh chị ấy! May mắn là chúng tôi –“
      “May mắn gì?” Alex hỏi. “Cái người làm gì tối nay để làm ấy bận rộn?”
      “Tôi có ‘người ghê tởm’ ko nhỉ?” Belle hỏi cách tự nhiên, ngẩn đầu và gõ tay vào cằm. “Tôi ý là “người vô lại’!” nàng hít lên. “Bây giờ làm ơn để tôi – và Emma- yên!” giật mạnh tay và hối hả vào phòng vũ hội, thẳng đến chỗ Woodside và Dunford.
      “Tôi rất tiếc vì hành động thô lỗ của Ashbourn,” nàng , cười và nhìn lên đôi mắt màu xanh nhạt của Woodside. “ ấy hỏi tôi về chị họ tôi. ta bám sát chị ấy mà.”
      Woodside nhìn Belle đanh đá. “ Tôi bị ấn tượng vì ấy đáp lại tình cảm của ấy.”
      “Ko còn chút nào. Thực , đó là tại sao chị ấy ở nhà hôm nay. Chị ấy vẫn hơi bực vì chuyện đó. Nhưng tôi ko muốn về Emma tối nay. Tôi thích về ngài hơn. Né nhiều về ngài với tôi.”
      tia phóng đãng ánh lên trong mắt của Woodside khi ta tự thuyết phục mình rằng Ned chọn em cậu ta để đổi số nợ 10,000 bảng đó. “Tôi cũng chắc vậy,” ta lầm bầm.
      Dunford kiềm tiếng rên khi chàng thấy Alex giận dữ đến chỗ họ. “Woodside, cậu có phiền nếu tôi mượn Arabelle điệu van ko? Tôi biết Ashourn vừa mới đánh cắp ấy, nhunưg tôi cũng fải chuyện với ấy.”
      “tôi ko muốn khiêu vũ, Dunford,” Belle thốt ra.
      “Tôi nghĩ em muốn,” với giọng mượt mà, kéo ra sàn khiêu vũ.
      Woodside nhìn ánh mắt khó chịu khi thấy con mồi của mình lần nữa bị tuột khỏi chàng. ta vừa kiếm ít thức uống khi Alex xuất bên vai phải của ta.
      “Xin lỗi,” Alex với nụ cười gượng. “Tôi chắc cậu tìm cách ngủ đêm với Arabella. ta rất dễ thương.”
      Woodside nhìn Alex nghi ngờ. “Cái ta phải với ấy quan trọng đến mức nào chứ?”
      Alex nuốt cái chán ghết đối với tên này và cười hòa nhã. “ , Woodside, đó là lỗi của tôi. Cậu biết tôi theo chị họ của Arabella?”
      nụ cười bí lướt mặt Woodside. ta ko ngờ rằng công tước quyền lực của Ashbourn thực cưới nguời ko có tước vị từ thuộc địa, và vì cậy chàng ko cảm thấy cần noi về Emma với tôn trọng. “Cái người Mỹ ấy à? ấy trông được đó chứ, nhưng tôi ko nghĩ người như ngài thích từ thuộc địa.”
      Alex thấy thôi thúc để kéo lưỡi cái tên này ra. “Chúng tôi cãi nhau chút, cậu biết đó, và ấy ko chuyện với tôi.”
      “Gửi hoa ,” Woodside nhún nhường. “Hoặc trang sức nếu ngài ko nghĩ gia đình ta thấy nó quá táo bạo. Cái đó luôn luôn tốt mà.” ta phẩy xơ vải khỏi tay áo. “Phụ nữ dễ để kiểm soát mà.”
      Alex tự hỏi cần bao nhiu sức lực nữa để kéo phổi của tên này với lưỡi của ta nữa. “ Tôi với Dunford để vấn đề của tôi với Belle từ khi tôi ràng ko thành công ở ban công. Câu ấy cố gắng thuyết phục ấy rằng ấy fải thuyết phục Emma chuỵen với tôi để chúng tôi có thể giải quyết khó khăn.”
      Woodside gật đầu. “ tiếp cận tốt. Và nếu nó hoạt động tốt, nó rẻ hơn nhiều so với sợi dây chuyền.”
      Alex cười với cái nghiến răng. “ Hơn tất cả lí do đó, cả hai chúng ta nên cầu nguyện cậu ta thành công.”
      ****
      thành công.
      Dunford cố gắng tất cả mọi cách có thể bắt Belle tiết lộ nơi của Emma, nhưng vẫn ko xiêu lòng. Cuối cùng, chàng quyết định khủng bố với cầu viện cuối cùng. Hắng giọng vài lần, nhìn xuống đôi mắt xanh của Belle, cười ranh mãnh, và , “Belle, nếu em ko với tôi ngay lập tức nơi chị họ em đâu, tôi thề tôi gây ra cảnh mà em fải mất hàng năm để sống với nó.”
      Belle nhìn lên ta đầy khinh bỉ. “Chúng ta ở giữa phòng vũ hội đông người, Dunford. định làm cái quái gì?”
      “Tôi hôn em.”
      “Ồi, làm ơn ,” Belle tùy tiện.
      “Tôi dùng lưỡi,” rất từ từ và đầy ý nghĩa.
      Belle há hốc với táo bạo của . “ ko thể. ko thu hút tôi. Tôi điều đó với trước đây. Nhiều dịp rồi.”
      “Ko vấn đề gì.”
      hại tôi.”
      “Lúc này, Belle, tôi ko quan tâm.”
      Belle nhìn vào đôi mắt nâu nghiêm túc của ta và biết rằng chàng ko đánh giá lầm Dunford. Có ý chí sắt thpé dưới vẻ bề ngoài dễ dãi của , và thắng . “Tôi ko có cách nào khác, fai ko?”
      .”
      Belle thở dài, cảm thấy bệnh với tuyệt vọng, tự hởi nếu có lẽ, chỉ có lẽ Dunford và Ashbourn có lẽ giúp Emma và Ned trong kế hoạch của họ.
      “Tôi ko có cả đêm, Belle.”
      “Được rồi,” mủi lòng. “Chị ấy và Ned lẻn vào nhà của Woodside. Ned nợ tiền đánh bài của ta. Họ lấy cắp tờ giấy nợ.”
      “Cái gì? Đó là việc ngu ngốc nhất để làm!”
      “Đó là số tiền lớn đó,” Belle ngang phè.
      trai em phải học cách trả tiền nợ như quí ông chứ. Hoặc ít nhất ko phải cá cược nhiều hơn mình có được.”
      “Woodside lừa đảo. Đó chỉ là công bằng thôi.”
      Dunford lắc đầu. “Và Tôi cho rằng vai của em là giữ Woodside ko nghi ngờ vui vẻ trong khi họ hàng của em vơ vét đồ đạt của cậu ta.”
      Belle gật đầu và rồi khẽ nhún gối cúi chào khi điệu van kết thúc.
      Dunford nắm lấy tay và chậm rãi dẫn trở về chỗ Alex và Woodside. “Cẩn thận công việc của em đó, em thân mến,” thầm trong tai . “Tôi có cảm giác là em và tử tước có ý kiến khác nhau về cái gọi là ‘vui chơi’.À, Woodside, cậu đây rồi,” vui vẻ, đặt tay của Belle lên tay của quí ông đó. “Tôi trả Arabella cho cậu. ấy ko ngừng về cậu.”
      Woodside gật đầu với Belle, nụ cười nham hiểm lướt qua môi ta.
      “Tôi sợ rằng Ashbourn và tôi phải đây,” Dunford tiếp tục. “Tôi tin cả 2 người đêm thoải mái.”
      “tôi chắc thế,” Woodside với giọng trầm. “Tôi hi vọng chỉ cho Arabelle quanh vườn. Nhà của Quí Bà Mottram là thuộc loại đẹp nhất London.”
      Belle nhăn mặt và rồi nhanh chóng che đậy bởi tiếng ho. “ , tôi sợ tôi bị cảm lạnh. tôi ko nghĩ tôi fải ra ngoài trong thời tiết ban đêm ẩm ướt.”
      Dunford gật đầu với 2 người họ và rồi đẩy Alex tới cửa. “ ta với mình mọi thứ rồi,” thầm. “mình kể cậu nghe trong xe.”
      ****
      “Dừng lại đây.”
      Chiếc xe ngựa thuê mà Ned và Emma dùng cho chuyến đến nhà của Woodside dừng lại ở cách xa 1 dãy phố từ điếm đến của họ. họ ko cần tiếng vó ngựa báo động bất cứ người hầu thính ngủ rằng có khách đến. Ned trả tiền cho người lái xe, và Emma ko gì, ko muốn giọng nữ của nàng làm hỏng việc hóa trang của nàng.
      Họ xuống đường cho đến khi họ đến nhà Woodside. ta thuê căn nhà khiêm tốn, cho những gì Emma cực kì biết ơn. căn nhà lớn mất thời gian để tìm kiếm và có lẽ đội người hầu canh gác. Căn nhà của Woodside ko giống như được cai quản tốt.
      nghĩ chúng ta nên vòn sang bên,” Ned thầm. “Chúng ta xem thử ta có để cửa mở nào ko. hôm nay là đêm ấm áp.”
      Emma gật đầu nhanh và theo em họ vào cái đường dọc căn nhà. Họ may măn, Woodside để cách cửa ở tận cùng mơt phần, có lẽ để khí thoáng mát vào phòng để thông thoáng.
      “Nó hơi cao,” Ned với cái nhăn mặt.
      fải đây em lên.”
      vào bằng cách nào?”
      “Em đoán là ko fải,” Emma đáp lại với nụ cuời căng thẳng. “Trừ khi có thể tìm cái thang ở chỗ làm nề.”
      ko thích cái này.”
      Emma cũng ko thích vào mình, nhưng nàng biết họ nàng ko bao giờ để nàng àm điều đó nếu ấy nhận ra nàng sợ như thế nào. “ phải ra hiệu cho em khi thấy ai đến nhé.”
      “Ho nhé?” Với cái gật đầu của Emma, chàng cúp tay để chân nàng và giữ chắc khi nàng lên chỗ mức cửa sổ.
      “nó trông có vẻ là thư phòng của ta!” nnàg thầm thích thú, từ từ đẩy cửa sổ lên cao hơn. “VÀ cửa đóng, vậy em có thể ko fải lo người hầu vào.
      đẩy lên bây giờ,” Ned . “Cố gắng để chân em lên rìa nhé. khi em làm được như vậy, em vào trong dễ dàng.”
      Khi Ned đẩy nàng lên, Emma nghiến rang và sử dụng tất cả sức mạnh của thân để bám vào cái gờ khi nàng nâng chân lên và trèo người qua cửa sổ. Sau đó, dễ dàng để lỉnh cả người nàng vào trong thư phòng của Woodside, và nnàg rơi thảm, nhẩm trong đầu nàng vì đôi giày của mình. “Có lẽ đến lúc kinh nghiệm trèo cây của mình phục vụ tốt cho những mục đích hữu ích rồi đây,” nnàg .
      Với ánh trăng rọi vào phòng qua ô cửa sổ mơ, nhưng ngay khi mắt Emma điều chỉnh cho quen bóng tối, nàng nhận thất rằng nàng ko nhìn để cho cuộc tìm kiếm của nàng. Thọt tay vào túi áo, nnàg lấy ra cây đèn cầy và thắp nó lên, nàng nhìn khắp phòng, tia nhìn của nàng cuối cùng hướng đến khe cửa dẫn đến sảnh.Bất cứ người hầu nào qua có thể dễ dàng thấy ánh nến của nàng qua khe cửa. Nàng cởi áo khoác và và đặt nó dưới khe cửa.
      “Được rồi,” nàng thầm với chính mình. “Nếu mình là tên hạ đẳng lừa đảo, cố gắng bịp bợm người đàn ông trẻ đến hết tiền, mình để giấy nợ của ta ở đâu?” cái bàn dường như là nơi logíc để bắt đầu. cuối cùng, Wooside chắc chắn ko mong chờ nhà của bị đột nhập bởi Ned và Emma, vì vậy ta có lẽ ko mất công sức để dấu tờ giấy. Emma kéo họ bàn thứ nhất. vài cây bút, giấy biết, nhưn ko gì giống như tờ giấy Ned mô ta cho nàng. Emma di chuyển xuống học thứ 2. lần nữa, ko may mắn. Nàng kéo học thứ 3, nhưng nó bị khóa.
      Tim Emma đập mạnh khi nàng chạy đến cửa sổ. “Ned?” nnàg thầm.
      “CÁi gì?”
      họ bàn bị khóa.”
      “Thử với cái kẹp tóc. Nhiều cái bàn cũ ko có khóa tốt đâu.”
      “tốt lắm.” “Tốt lắm.” Emma chạy hối hả lại cái bàn, nơi nàng bỏ cái mũ đội đầu xuống và kéo cái kẹp tóc. Căn môi, nàng phát ra hơi thở và ấn cái kẹp vào ổ khóa. có gì. Nàng xoay nó vài lần. Vẫn ko có gì. Cuối cùng nàng nhìn cái hộc tủ làm bực mình này và lầm bầm, “ Đồ học tủ ngu ngốc. T ko biết tao làm gì và mày biết điều đó.”
      Cái ổ khóa mở. Emma cười rạng rỡ. “Ôi, bây giờ nó ko quá khó nữa.” nàng vét hết đống đồ trong học tủ. Có vài giấy tờ pháp lý, thứ gì đó như giấy cho thuê nhà, và ngay cả có ít tiền, nhưng ko có giấy nợ. Emma nhanh chóng đặt giấy tờ lại cẩn thận và đóng học tủ, chắc chắn nó được khóa và đóng kĩ.
      Nàng chạy lại cửa sổ. “Nó ko có ở đó,” nàng gọi xuống.
      “Tìm nào!”
      Với cái thở dài, Emma chú ý đến cái kệ sách gần cánh cửa. Nàng cho rằng Woodside cất cái tờ giây đó trong quyển sách. Cảm ơn trời nó ko fải là thư viện chính thức. Emma đoán ở đó chắc khoảng 30 hay 40 cuốn sách thôi. Ko mất quá lâu để lướt hết chúng.
      Emma leo lên cái thang và bắt đầu với kệ cùng, cái dường như chứa hết toàn bộ tác phẩm của Shekespeare. Hrnmm, nàng nghĩ với nụ cười ranh mãnh, có lẽ Belle có điều gì đó với Woodside.
      ***
      Xe của Alex đến trước nhà của Dunford sau khi cách loạng choạng quanh London với tốc độ nguy hiểm. Woodside sống chỉ cách nhà Dunford 3 căn phố, vì vậy hai người đàn ông chọn để xe ở gần đây, nơi gây nhiều tò mò.
      “Mình bẻ gãy cổ ta,” Alex nghiến răng, đôi chân dài lướt nhanh đường.
      Dunford nhìn bạn với biểu nguy hiểm và nghĩ rằng Alex có lẽ nghiêm túc.
      Ngay cái phút họ đến trước cửa nhà Woodside. “Mình ko thấy biểu gì của việc xâm nhập,” Alex thầm, nhìn bề ngoài của tòa nhà.
      “Mình nghĩ có cái hẻm bên cạnh,” Dunford quay lại. “ nào.”
      2 người đàn ông đến góc tòa nhà và dừng lại chút, săm soi im lặng ở góc. dáng người đàn ông đứng ở phía sau tòa nhà, lo lắng nhìn lên cửa sổ. “Em thấy nó chưua?” họ nghe ta gọi .
      Alex và Dunford quay lại. “ bạn thân mến của chúng ta Ngài Edward,” Dunford châm biếm.
      “Người mà mình bẻ cổ tiếp theo sau khi mình giải quyết xong với Emma,” Alex thầm với vẻ đe dọa.
      “Chờ ở đây.” Dunford nhanh. như ánh chớp, và trứoc khi Alex nhận ra chuyện gì xảy ra, Dunford lấy tay bịt miệng Ned. Alex nhanh chóng tham gia với bọn họ.
      “Emma có ở trong ko?” chàng hỏi.
      Ned gật đầu, đôi mắt canh mở lớn với ngạc nhiên và sợ hãi lớn.
      “Cậu làm cái quái gì mà chờ ở đây trong khi ấy ở trong kia chứ?’
      Dunford chưa rời tay ra khỏi miệng ta, vì vậy Ned ko thể trả lời, tình thế mà rất lấy làm cảm ơn khi ko có ý gì để . tự hỏi điều tương tự trong vòng 10 phút qua, cảm thấy như đồ ngốc khi Emma trèo vào trong nhà (có gì đâu mà tư hỏi, tại vì thằng này nặng làm sao Emma đỡ nó nổi để nó trèo vào, khổ ghê).
      Alex tiếp tục tra khảo của mình. “ ấy tìm tờ giấy nợ fải jko? Cậu mong chờ ấy tìm cái mảnh giấy đó như thế nào ở trong đó chứ?”
      lần nữa, Dunford ko buông tay ra khỏi miệng Ned, vì vậy điều duy nhất mà người đàn ông trẻ đó có thể thoát khỏi. liếm tay Dunford.
      Dunford nhảy ra sau, kinh tởm. bắt đầu chùi tay lên áo khoác, rồi nghĩ tốt hơn là chùi lên áo khoác của Ned (trẻ con ghê.)
      “Tôi ko thể trả lời câu hỏi cảu ấy vì cứ bịt miệng tôi,” Ned giải thích khó chịu.
      “Ô?” Alex hỏi.
      “Tôi ko biết. Tôi cho là chúng tôi hi vọng chúng tôi gặp may. Đây là tất cả ý của ấy.”
      “Tôi chắc vậy.” Alex ko nghi ngờ rằng Emma dựng lên chuyện này. Chàng fải kiềm ấy chặt hơn khi họ kết hôn. “Tuy nhiên, cậu ko nên theo ý đó.”
      Ned nhìn chàng hạ mình. “Có bao giờ thử ngăn ấy khi ấy quyết định điều gì chưa? ấy có thể mình nếu tôi ko cùng với ấy.”
      “Tôi vào trong,” Alex tuyên bố.
      “Tôi ko nghĩ đó là ý hay.” Ned ngập ngưng.
      Alex nhìn cách lạnh lùng lên người đàn ồn trẻ honư. “ quyết định của cậu đến giờ chẳng chứng minh hoàn hảo.”
      Ned nuốt nước bọt và lùi lại.
      “Dunford, cậu đỡ mình lên với?”
      ***
      Trong khi đó, ở trong thư phòng của Woodside, Emma kết thúc xem xét cái kệ sách và sắp từ bỏ cái thư phòng này. Nó trông như thể nàng fải mạo hiểm ra tìm ngoài căn nhà. Nàng ko thích thú cái cảnh đó chút nào.
      Nàng chỉ vừa dựa vào cửa sổ và thông báo tình hình cho Ned khi nnàg đột nhiên nhớ tới cái kẹp tóc nàng để bàn, Nàng chắc chắn ko muốn có bất cứ buộc tội dối trá nào. Mặc dù nàng cho rằng nó ko thực vấn đề gì. khi Woodside nhận ra cái giấy nợ bị mất, ta biết ai lấy nó. ko ngu. Cuối cùng, gắng lừa Ned 10,000 bảng. Emma cho rằng người fải có chút thông minh để lừa đảo thành thạo như vậy.
      Tất cả như vậy, Emma ko muốn để bất cứ thứ gì Woodside có thể dẫn đến chính quyền, vì vậy nàng quay lại bàn và lấy cái kẹp tóc.
      Đúng khi nnàg nhìn thấy cái hộp đèn.
      Nó ở bàn, được trang trí sắc xảo, như thể được nhập từ châu Á. “Ôi, xin Chúa, xin Chúa, xin Chúa,” Emma cầu kinh, quên hẳn về cái kẹp tóc. Nàng nhắm mắt cầu nguyện và lại mở mắt lên. Hít hơi thể sâu, nàng mở mắt. mảnh giấy được gấp lại nhiều lần nằm bên trong. Hầu như ko thể thở, nàng mở tấm giấy.
      “Tôi, Edward William Blydon, Tử tước Burwick, nợ Ngài Anthony Wooside, Tử tước Benton, tổng trị giá mười ngàn bảng.”
      Bên dưới đó, Emma thấy chữ ký quen thuộc của Ned. Trong cái lúc thỏa mãn nhất đó Emma nhận ra rằng tim nàng đập nhanh như thế nào. “Cảm ơn, Thánh thần,” nàng thở, đậy nắp cái hộp lại và để nó lại đúng vị trí.
      “Ned!” nàng gọi . “ Em tìm – “ Nàng quay sang và nhìn thấy Alex nhảy qua cửa sổ mở, đáp lên thảm như con báo. “!” nàng sặc, lùi lại trong kinh ngạc.
      Miệng Alex mím chặt lại. “, quí thân mến của tôi, cần fải giải thích số điều đó.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 18
      Emma há hốc miệng vì kinh ngạc. “Tuy nhiên” Alex ôn tồn “Tôi cho đây là chỗ thích hợp.” Thế lấy được cái giấy ghi nợ chết tiệt đó chưa?”
      “Tính đến giờ phút này”. Nàng tinh quái đáp. “Tôi có nó”. Emma vung vẩy tờ giấy trước mặt .
      “Vậy tôi hy vọng thứ lỗi cho tôi khi tôi ném ra ngoài cửa sổ”. Alex giật lấy cánh tay Emma, kéo nàng ngang qua căn phòng.
      “Chờ ”. Emma kêu lên. “Áo khoác của tôi!Tôi để nó chỗ cái khe cửa!Ngoài ra tôi cũng phải lấy lại cây nến của tôi nữa.” Nàng chạy vụt qua căn phòng, nhặt áo khoác của mình lên và nhanh chóng choàng nó qua người. “ đúng là kẻ chuyên rình mò người khác!”Nàng lẩm bẩm.
      điên tiết chộp lấy cây nến khỏi chiếc bàn làm việc, thổi tắt ngọn lửa nhưng phải sau khi bắn cái nhìn như muốn giết người về phía Emma.
      “Tôi đây, tôi đây”. Nàng nhanh, tức tốc chạy ào về phía cửa sổ.
      Nàng hiển nhiên là chạy đủ nhanh như ta mong muốn, bởi vì ta nhanh chóng bế nàng lên và thả rơi qua cửa sổ, ở đó, Nàng hạ cánh thẳng xuống cánh tay giang ra của Dunford
      cũng ở đây à?” Nàng yếu ớt hỏi.
      “Nếu tôi mà là tôi rất biết ơn có mặt của tôi lúc này. Ashbourne gần như sẵn sàng để bùng nổ rồi.”
      Emma chẳng nghi ngờ điều đó. Nàng xoay xoay người lại để nhìn Ned “Chuyện gì diễn ra thế? Tại sao họ lại ở đây?”
      họ nàng chỉ nhún vai.
      “Bây giờ cậu có thể thả ta xuống được rồi đấy Dunford.” Alex nhảy xuống từ cửa sổ. “Nến của ”. và đưa cây nến cho Emma. Nàng ngay lập tức cho nó vào túi mình. “Rời khỏi đây thôi”
      “Liệu chúng ta có nên đóng của sổ lại ?” Emma gợi ý.
      Với kiên nhẫn tuyệt vời, Alex vòng lại chỗ cửa sổ “Dunford cậu có thể vui lòng đỡ mình lên ?”
      Dunford chụm hai bàn tay lại với nhau để tạo thành bệ đỡ và Alex vươn tay lên đóng cửa sổ lại.
      “Bây giờ”. Emma lên tiếng vừa khi Alex đáp xuống đất lần nữa. “Lúc trước nó khép toàn bộ. Nó được mở ra khoảng 3 inch.”
      Alex hít hơi sâu. Emma nuốt nước bọt khi nàng nhìn thấy múi cơ giật giật ta. Nhưng ta kiềm chế lại được và quay lại phía bạn mình “Dunford?”
      Dunford chụm tay lại lần nữa và đẩy Alex lên cao. Alex kéo cửa sổ ra khoảng vài inch “Thế này được chưa?” ta hỏi, giọng quan tâm đầy nguy hiểm nhất mà Emma từng nghe thấy.
      Emma vẫn còn rất tức giận với ta. “Cao hơn chút”. Nàng cáu kỉnh
      Alex đẩy cái cửa ra thêm vài inch
      “Thấp xuống tí nữa.”
      kéo mạnh nó xuống “Giờ sao?”
      “Có thể là hơi chệch tí”. Nàng xoa xoa mấy cái xương sườn của mình chỗ mà Ned vừa thúc vào cách cấp bách. “Được rồi đấy, tôi chắc vậy”. Cuối cùng nàng cũng , ném cho họ cái nhìn khó chịu. “Oh, Em lấy được giấy nợ của rồi”. Nàng thông báo rồi chuyển nó cho Ned. “Em suýt nữa quên với . Đây, phải là nó ?”
      Ned mở tờ giấy ra, thở phào nhõm khi đọc nó “ thể cảm ơn em đủ được, Emma.”
      “Oh, có gì đâu, Ned. Giờ em thấy nó còn vui ấy chứ.”
      “Tôi lại thấy chẳng có gì vui vẻ ở đây cả”. Alex chậm rãi , đủ để thể cơn thịnh nộ chực độ ấp xuống đầu Emma. vô cùng lo lắng cho nàng. Lo đến phát điên lên. Suốt tám tiếng đồng hồ kể từ khi Dunford cho biết rằng nàng và Belle lên kế hoạch kỳ lạ cho đến khi đến được nhà quý bà Mottram để gặp nàng. Tám tiếng đồng hồ lại lại, vò đầu bứt tai, tự hỏi rằng nàng mưu cái chết tiệt gì và liệu nàng có gặp bất cứ nguy hiểm gì . Đó là buổi chiều vô cùng khổ sở, gần như muốn chết vì mặc cảm tội lỗi về cái cách mà đối xử với nàng tối hôm trước. Và sau đó khi phát ra nàng có kế hoạch đột nhập vào biệt thự nhà Woodside, muốn đấm nát bức tường. Tám tiếng của điên cuồng và khiếp tột cùng trong khi bụng dạ trống và nôn nao là những điều tồi tệ đối với người đàn ông. và tuyên bố của Emma rằng nàng cảm thấy vui vui hoàn toàn xoa dịu được tâm trạng bực bội của chút nào.
      Emma bước lùi lại theo bản năng khi nhìn thấy khuôn mặt tối xầm của Alex.
      “Giờ chúng ta được chưa, hay là tôi buộc phải vác lên vai đây?” Alex hỏi với điềm tĩnh đáng sợ.
      Emma nén tiếng cười của mình xuống, nàng sáng suốt nhận ra rằng tiếng cười rúc rích là cực kỳ thích hợp vào lúc này, nó rất có thể gây ra nguy hiểm cho tính mạng nàng. “ Điều đó - điều đó là cần thiết đâu” Nàng lắp bắp.
      Alex đẩy cái nhìn lạnh băng của mình qua Ned “Tôi tin là cậu có thể tự tìm được đường về nhà?”
      Ned gật đầu. “Nhưng còn Emma? ấy cần người hộ tống.”
      Alex luồn cánh tay vào tay nàng rồi kéo nàng lại gần “Tôi đưa ấy về nhà. Em họ và tôi có vài vấn đề cần trao đổi.”
      “Chúng ta thực có thể trao đổi với nhau vào ngày mai mà”. Emma chen nhanh vào, khi vẫn cố gắng thoát khỏi vòng kìm kẹp của Alex.
      kiên quyết “, tôi nghĩ là chúng ta có thể”. gật đầu với Ned, và sải bước xuống phố, nhanh đến nỗi mà Emma gần như phải chạy mới theo kịp. Dunford sau với khoảng cách khá khá.
      “Có nhất thiết phải kéo lê tôi như thế này ?” Emma thở ra hơi, chân nàng như lướt bay bay phố.
      “Nếu thông minh ngậm chặt mồm lại trong những phút tiếp theo.”
      “Well, nhưng chân tôi dài bằng chân ”. Nàng lẩm bẩm vẻ khó chịu. “Tôi thể nhanh được.”
      Alex đột ngột dừng lại. Emma chạy bị lỡ chớn, đâm sầm vào ta. “Giờ gì nữa đây?” Nàng cáu kỉnh.
      “Tôi vẫn có thể vác vai mà đấy”. cảnh cáo.
      Nàng ném cho ta cái nhìn khinh miệt “Đừng bao giờ thử làm việc đó, đồ gặp nhấm bẩn thỉu.”
      Cơn giận trong người Alex từ từ bùng lên, hết nắm tay lại rồi lại thả tay ra, cố gắng trong tuyệt vọng để làm mất kiểm soát cơn giận dữ phát run người. “!” cách hung dữ, và lần nữa lôi nàng .
      “Thôi được rồi, thế chúng ta định đâu? Nếu vẫn chưa nhận ra, tôi sống ở hướng ngược lại cơ đấy.”
      “Chúng ta đến nhà Dunford. Chỉ cách đây vài lô nhà thôi. Chúng ta có thể kiếm được cỗ xe ngựa từ đó”
      “Tốt. Bởi vì tôi hy vọng là trả tôi về nhà ngay lập tức”. Nàng khịt mũi . “Cách cư xử của tối nay là tồi tệ.”
      lần nữa Alex lại đột ngột dừng lại. Và lần nữa, Emma lại đâm sầm vào ta “ cố làm tôi điên tiết lên phải ?” rít lên.
      Emma hếch mũi “Tôi quan tâm đến cảm xúc của chút nào, thưa đức ngài “
      Alex gần như nhảy dựng lên vì cái vẻ khúm núm nàng thể khi ám chỉ tước hiệu của . chĩa thẳng ngón tay trỏ vào nàng như thể định tuôn ra tràng chỉ trích. Mặt nhăn nhó, quai hàm nghiến chặt lại khi cân nhắc lời lẽ của mình. Cuối cùng, thả tay xuống. vẫn còn đủ lịch để xử lý cái hành động điên cuồng của nàng ngay giữa phố xá công cộng thế này. kể đến Dunford còn thơ thẩn ở phía sau 6 feet. “!” cộc lộc rồi tiếp tục về phía nhà Dunford.
      Ít phút sau, Alex dừng lại trước cửa ngôi nhà trang nhã của Dunford. Emma giật tay nàng khỏi , rồi khoanh tay trước ngực, nhìn chừng chừng, cái nhìn dữ tợn như hàng ngàn lưỡi dao găm chĩa thẳng .
      Khoảng 15 giây sau, Dunford về đến, nhìn cặp uyên ương bốc khói ngùn ngụt và “Tôi gọi xe” bước cả hai bậc thang lúc. Khi lên đến đỉnh, quay lại và “Ê, sao cả hai người vào đợi tôi trong sảnh? vài bữa tiệc xung quanh đây tan ngay bây giờ và tôi chắc là hai người muốn bị bắt gặp đứng phố đâu nhỉ, đặc biệt là trong, ờ, trang phục của lúc này, phải Emma?”
      Emma ngay lập tức leo lên bậc tam cấp để vào nhà. “Tôi chắc chắn là muốn dính vào vụ scandal nào mà có thể buộc tôi phải phải kết hôn với con quỷ đó”.
      Alex năng gì, ta chỉ đơn giản là bước liền ngay sau nàng. Khi cả hai an toàn trong sảnh trước nhà Dunford, Emma liếc trộm ta. Những múi cơ má của ta vẫn còn giật giật, và căng thẳng cả quai hàm và cổ
      ràng là ta tực kỳ tức giận. Thậm chí là còn tức giận hơn cả nàng. Nhưng nàng hiểu lý do vì sao ta lại như vậy. ta thể thái độ khinh miệt nàng cách cực kỳ ràng vào chiều hôm trước, nhưng dáng vẻ của ta trong phòng đọc của Woodside, có lẽ là đến để cứu nàng thoát khỏi tình huống nguy hiểm nào đó, lại hoàn toàn hoang mang, lo lắng.
      “Xe ngựa sẵn sàng”. Dunford nhàng khi quay lại sảnh ít phút trước, hai tay chắp sau lưng.
      Alex lần nữa tóm lấy tay nàng Trước khi quay lại phía Dunford và “Cảm ơn cậu vì tất cả”
      “Cậu giải quyết xong vụ này trước ngày mai chứ?”
      “Tớ chấm dứt với ta trước ngày mai”. Trước khi Emma kịp hỏi về lời tuyên bố đáng lo ngại vừa rồi, lôi nàng qua cửa và bước xuống bậc tam cấp. Ném nàng vào xe cách thương xót xong, Alex đến chỗ người đánh xe, đưa cho ta địa chỉ, rồi nhảy vào ngồi bên cạnh nàng.
      Emma khoanh tay trước ngực vẻ chống đối rồi sau đó ngồi thụt vào góc chiếc ghế lót đệm của nàng. ta nghe được từ nào từ miệng nàng, nàng thầm tuyên bố. Nàng thể tưởng tượng được vì sao ta lại nghĩ rằng ta có quyền can dự vào chuyện của nàng, điều khiển cuộc sống của nàng, và sau đó là đối xử với nàng như thể đồ vật gây nhiều phiền phức của ta. Nàng thở ra giận dữ, rồi mím chặt môi, cương quyết nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy nhiên, hoặc hai phút sau đó, nàng cảm thấy thể giữ trong lòng cơn thịnh nộ của mình lâu hơn được nữa, nàng thốt lên “, kẻ cậy quyền đáng kinh bỉ. Tôi thể tin được cái kiểu hành xử của tối nay.”
      loài gặm nhấm, con quái vật, kẻ đáng khinh bỉ, tất cả chỉ trong buổi tối”, Alex chế giễu. “đây chắc làm ngày tốt lành của tôi.”
      “Tôi ”, Emma quay lại với việc nhìn chằm chằm qua cửa sổ “Chuyện quái quỷ gì vậy!” Nàng hét lên, xoay người lại để nhìn thẳng vào Alex “Chúng ta vừa mới phóng qua nhà tôi. Chúng ta đâu đây?”
      “Chúng ta đến nhà tôi.”
      ví dụ nữa cho những sắp đặt đáng nguyền rủa của ta. Emma nổi cơn tam bành. “ có quyền gì mà bắt cóc tôi từ nhà tôi thế này?”
      “Nếu nhớ ra, tôi bắt cóc từ nhà của . Tôi bắt cóc từ nhà Woodside, và tin tôi , trong tay tôi tốt cho hơn nhiều so với việc ở trong tay ta.
      “Tôi cầu quay xe lại ngay lập tức và đem trả tôi về nhà.”
      “Tôi hiểu làm thế nào mà lại có quyền phát biểu trong hoàn cảnh này, Emma”
      Nàng giật lùi người lại “ hăm doạ tôi phải ?”
      Alex ngả người về phía trước, mũi gần như dí sát vào mũi nàng “Đúng thế”
      Đúng lúc đó, Chiếc xe ngựa chạy về đến nhà. Alex nhanh chóng ra khỏi xe, và khi thấy Emma hề nhúc nhính khỏi chiếc ghế ngồi, ngả người vào bên trong, lôi mạnh nàng ra, rồi thảy nàng lên vai. “Chúng tôi cần đến ông nữa!” gọi với ra người đánh xe. Với Emma đấm đá, càu nhàu lưng (Nàng đủ tỉnh táo để ý thức được rằng gào thét chỉ làm cho mọi người chú ý mà thôi, sau đó vụ scandal khủng khiếp, và rất có thể phải kết thúc bằng đám cưới ti tiện.
      Alex lê bước bậc tam cấp và bước vào sảnh, dùng chân đá cánh cửa đóng sầm lại.
      thả tôi xuống được chưa?” Emma cuối cùng cũng lên tiếng cầu.
      “Vẫn chưa”. đáp rồi lại tiếp tục trèo lên cầu thang.
      định đưa tôi đâu?” Nàng tức tối hỏi, cố gắng xoay xoay đầu nàng nhìn xung quanh để định hình xem mình ở chỗ nào.
      nơi nào đó để chúng ta có thể chuyện.”
      “Nơi chúng có thể chuyện, hay là nơi có thể mắng mỏ, lên lớp với tôi?”
      thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đấy, thưa quý .”
      sao?” Nàng hỏi giọng kinh miệt “Tôi ước gì tôi thử thách được nó”
      Alex bước qua cánh cửa và đá nó đóng lại, cuối cùng cũng ném phịch Emma xuống chiếc giường bốn cọc rỗng rãi. Nàng lập tức lao nhanh về phía cửa nhưng Alex dễ dàng chặn lại, ném nàng trở lại giường, nhanh chóng ngang qua căn phòng rồi khoá cửa lại với tiếng click lớn.
      “Tại sao -“
      Alex quăng luôn chiếc chìa khoá ra ngoài cửa sổ.
      điên rồi à?” Emma chạy tới cửa sổ, ước lượng khoảng cách từ đây xuống mặt đất.
      bao giờ làm được điều đó mà bị thương đâu”.Alex , quý của tôi, là thính giả bất đắc dĩ của tôi, và tin tôi , tôi chỉ muốn vài điều với thôi.”
      “Tốt”. Emma độp lại “Tôi sẵn cũng có vài điều muốn với .
      “Emma”. ta với nhàng đáng sợ “Bây giờ, nên hoảng sợ là vừa.”
      “Tốt thôi”, nàng tuyên bố, khoanh tay lại trước ngực “Nào cho hết suy nghĩ của !”
      Alex quan sát kỹ nét mặt nàng. Nàng trông chẳng có vẻ gì là ăn năn hối lỗi lấy tí nào. quá điên tiết với nàng nên quyết định dù thế nào cũng phải bắt đầu bài diễn văn chỉ trích ngay thôi. “Đầu tiên”. gầm lên.
      phiền nếu tôi cởi áo khoác ra chứ?” Emma cắt ngang, giọng đầy chế giễu. “Dường như tôi phải làm khách của trong khoảng thời gian đấy.
      “Tuỳ
      Emma cởi áo khoác của nàng ra , giũ giũ, rồi để nó vào chiếc ghế bành gần đấy.
      mặc cái quái quỉ gì vậy?” Alex hét lên.
      Emma nhìn xuống chiếc quần ống túm của nàng “Vì Chúa, Alex, tôi thể nào mà thoải mái rình mò xung quanh trong cái áo đầm buổi tối được cả.”
      Mặt Alex trượt xuống thân hình mảnh dẻ của nàng. Mọi đường cong người nàng đều được ôm chặt cách sỗ sàng bởi chiếc quần ống túm. Từng múi cơ trong người siết chặt lại và cơn giận giữ càng trở nên ngùn ngụt vì phản ứng nổi loạn của cơ thể đối với nàng. “ vừa trao cho tôi lý do nữa để thét vào mặt đáp trả “Tôi thể tin được là họ lại để cho ra ngoài trong bộ dạng như thế này.”
      “Oh, à,” Emma chế giễu, “ chẳng bất cứ điều gì trong phòng đọc của Woodside. Lúc đó tôi cũng làm gì có áo khoác đâu.” Nàng nhắc nhở ta.
      “Tôi nhìn thấy”. Alex độp lại. “Lúc đó tối mù.”
      Nàng nhún vai. “Tiết tục bài chỉ trích của , có định nữa hay ? Tôi vừa trải qua ngày dài đấy”
      Alex hít vào hơi sâu. hoàn toàn tin rằng nàng cố tình chọc tức . có thể cho phép nàng làm việc đó. Nàng có quyền nổi giận với vì cách cư xử của vào ngày hôm qua. Nhưng điều đó phải là cái cơ cho hành động ngang nhiên coi thường tính mạng mình vào tối nay. “Thế có biết là đặt bản thân mình vào tình thế nguy hiểm như thế nào vào tối nay ?” Cuối cùng hỏi, cố gắng giữ cho giọng của mình được bình tĩnh.
      “Chúng tôi lập sẵn kế hoạch rồi”. Emm đáp. “Nó hiển nhiên là hiệu quả.”
      “Oh, vậy sao? Kể cho tôi nghe về kế hoạch của . dự định làm gì nếu Woodside trở về nhà và hù trong khi khua khoắng giấy tờ của ta?”
      “Belle có nhiệm vụ giữ chân ta ở nhà quý bà Mottram. ấy hứa với chúng tôi là để ta khỏi trước nửa đêm.”
      “Và chuyện gì xảy ra nếu ta thất bại?” Alex hỏi. “Em họ của chẳng đủ khoẻ để ngăn cản người đàn ông trưởng thành.”
      “Ôi trời, sử dụng cái đầu của .” Emma độp lại. “Woodside chạy theo nó suốt cả năm nay rồi. ta đời nào rời khỏi bữa tiệc trong khi nó còn tán tỉnh .”
      “Nhưng cũng thể chắc hoàn toàn về điều đó. ta có thể bị bệnh và cần phải về nhà.”
      “Nó được gọi là rủi ro được suy tính trước. Chúng ta có thể đụng phải nó bất kể ngày nào trong cuộc sống của chúng ta.”
      “Chết tiệt, Emma.” Alex nổi điên lên, cào tay qua mái tóc. “Quỷ tha ma bắt tất cả những điều ngu ngốc mà định làm . Nếu Woodside tóm được , có thể tống vào tù! hoặc là còn tệ hơn nữa.” thêm vào đầy ý.
      “Tôi phải mạo hiểm thôi. Ned gặp khó khăn và cần giúp đỡ. Tôi bỏ rơi những người mà tôi mến.” Nàng cách dứt khoát.
      điều gì đó bật lên trong Alex vào thời điểm ấy rồi, nắm lấy vai nàng, lắc mạnh và giữ chặt nàng như thể giữ chặt lấy cuộc sống quý của mình vậy. “Thế em có biết là tôi lo lắng cho em đến thế nào ? Em có biết ?”
      Emma nuốt xuống, nhắm chặt mắt lại khi nàng cố ngăn những giọt nước mắt mà tuôn ngừng xuống má nàng suốt gần ngày nay. Nàng cần phải trấn tĩnh lại bản thân. Nàng thể để ta thấy nàng khóc được.
      Alex thôi lắc vai nàng nữa những cũng buông ra, và Emma cảm thấy đụng chạm của ta dễ chịu cách kỳ quặc. Sức nóng điên cuồng từ ta dường như thấm dần qua chiếc áo sơ mi của nàng, và phần bé trong Emma thiết tha được lao vào và nép mình trong vòng tay mạnh mẽ của ta. Nhưng phần lớn hơn bên trong con người nàng vẫn còn rất tức giận vì cái tính khí hung hăng, độc ác của ta vào ngày hôm qua. Việc ta tin tưởng nàng làm tổn thương nàng cách sâu sắc. “Tôi biết là ngài có quan tâm, thưa đức ngài.” Nàng trả lời rất bình thản.
      “Well, tôi quan tâm”. ta cách cay độc rồi quay ngoắt , đập mạnh tay xuống bàn làm việc. “Tôi lo đến chết được. Hôm nay, tôi gần như là kẻ mất trí khi biết rằng em liên quan đến kế hoạch lố bịch nào đấy, và tôi chẳng có cách gì để ngăn em lại.”
      “Làm sao biết chuyện đó?” Emma hỏi, ngồi xuống mép giường.
      “Dunford tình cờ nghe thấy em và Belle chuyện vào chiều này”. Alex thẳng thắn đáp. “ ta thấy nghe thấy em cái gì đó về tính cấp thiết của việc Belle phải gặp Woodside ở nhà của quý bà Mottram tối nay. Cân nhắc đến bản chất, tính tình của Woodside, cả hai chúng tôi đều như phát rồ cả lên.”
      “Tôi nghĩ rằng hẳn phải hài lòng lắm khi để tôi rơi vào miệng lũ chó sói chứ.”
      “Ngày hôm qua, phạm sai lầm”. Alex giọng khàn khàn, vẫn ngoảnh mặt dám nhìn vào nàng “ xin lỗi”
      Mắt Emma mở lớn vì kinh ngạc trước lời tự thú của . ta là người đàn ông đầy kiêu hãnh và nàng thể tưởng tượng được là lời xin lỗi ấy lại đến với ta dễ dàng như vậy. Khi ta đứng đó, dựa người vào chiếc bàn, mọi nét cơ thể ta đều thể căng thẳng và đau khổ thực . Nó dễ với ta, nàng biết điều đó. Và có thể ta bị hành hạ bởi tội lỗi mà ta gây ra qua cách cư xử. Trái tim nàng hướng về ta - điều mà nàng thể ngăn lại được dù có cố gắng thế nào chăng nữa, nàng quá ta. Nhưng chẳng có cảm giác ngọt ngào nào trong nàng có thể xoá được nỗi đau mà nàng phải chịu đựng. “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của .” Nàng
      Alex quay người lại, trong mắt có cả niềm hy vọng lẫn hoài nghi .
      “Nhưng điều đó có nghĩa là tôi có thể tha thứ cho .” Emma buồn bã thêm vào “Chúng ta chắc chắn thể quay lại được như trước nữa”
      “Emma, nếu em cần tiền cho Ned, em có thể hỏi tôi.”
      “Thế tôi có nhiệm vụ phải làm những gì, Alex? Chạy đến nhà và hỏi vay 10 ngàn bảng à?”
      có thể trao nó cho em.”
      “Tôi chắc chắn là làm vậy, nhưng tôi thoải mái với điều đó. Và Ned, tôi nghĩ là ấy thoải mái. Mặt khác, điều đó dường như là rất ngớ ngấn khi tôi còn có nhiều tiền hơn thế trong tài khoản của tôi. Tôi có quyền thừa kế hợp pháp tại đây, trong Luân đôn này. Nhưng nó chỉ có giá trị thực khi tôi tròn 21 tuổi.” Nàng căng thẳng nuốt nước bọt, liếc chỗ khác, rồi tập trung nghiên cứu tấm thảm thêu thời trung cổ treo tường, “Hoặc là cho đến khi tôi kết hôn”
      biết.”
      “Tôi cầu cưới tôi chỉ vì tiền”. Nàng thổn thức, vẫn có khả năng để quay người lại và nhìn vào đôi mắt màu ngọc lục bảo của ta “Tôi nghĩ cái đấy đẩy tôi đến ý nghĩ hỏi cưới , nhưng nó phải lý do tôi để tôi làm điều đó. Nó là cái cớ, tôi cho là vậy. Tôi rất muốn có và tôi cảm thấy như mình bị sập bẫy. người đàn ông có thể lựa chọn và cầu hôn người phụ nữ mà muốn lấy làm vợ, trong khi đó người phụ nữ buộc phải ngồi ở nhà và chờ đợi ta ngỏ lời. Tôi sợ rằng bao giờ hỏi cưới tôi.”
      Alex thở dài. Nếu nàng chỉ cần đợi thêm 3 ngày nữa thôi toàn bộ vụ lộn xộn rắc rồi nãy có thể tránh được.
      “Tiền chỉ là cái cớ mà thôi.” Emma tiếp tục cách khổ sở. “Tôi đoán là tôi nghĩ rằng nếu tôi có lý do đủ khẩn thiết, tôi có thể bất chấp truyền thống và cầu hôn thay vì phải chờ đợi. Tôi cho là tôi có nhiều can đảm đến vậy để hỏi nếu tôi cần phải gom tiền cho Ned.”
      Alex đến chỗ chiếc giường và ngồi xuống cạnh nàng, cầm lấy bàn tay nàng và nắm chặt nó trong tay . “Em có thể hiểu vì sao lại phản ứng như thế ?” hỏi, ngón tay cái đập nhè vào lòng bàn tay nàng. “Trong suốt thời kỳ trưởng thành của , luôn bị săn đuổi bởi những người đàn bà tham lam chỉ mong mỏi tước vị. Khi em em cần tiền – mà biết có chuyện gì. chỉ là phản ứng cách tự vệ mà thôi.
      “Tôi thể hiểu được làm thế nào mà lại có thể nghĩ về tôi như vậy.” Emma ngước lên nhìn ta, đôi mắt nàng ánh lên vẻ đau đớn. “ hiểu tôi sao?”
      Alex nhìn chỗ khác, đủ khả năng để nghĩ ra bất cứ từ nào diễn tả được hối hận, ăn năn mà ta cảm thấy.
      im lặng kéo dài tưởng như vô tận, cho đến khi Emma cuối cùng cũng lên tiếng “ lẽ ra nên tin tưởng tôi”
      biết. xin lỗi.”
      “Tôi có thể hiểu kết luận sai lầm của ”. Nàng , giọng nghẹn ngào “Nhưng thậm chí còn dừng lại để suy nghĩ. chỉ đơn giản là đối xử với tôi như điếm tầm thường và ném tôi ra khỏi nhà . thậm chí còn cho tôi được giải thích.”
      Alex thể nhìn vào mặt nàng.
      Emma đưa tay quệt giọt nước mắt chực lăn xuống mặt nàng. “Tôi từng nghĩ rằng hiểu tôi, đủ để nhận ra tôi phải con sói cái tham lam chứ.”
      hoàn toàn nao nung khi nàng dùng lại những chính từ ngữ cay độc mà buột miệng thốt lên trong lúc nóng giận. “ biết là sai rồi, Emma. Hãy tin , mất quá nhiều thời gian để nhận ra là hiểu lầm em.”
      “Tôi cần biết. Tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu khi biết rằng tin tôi.”
      “Nhưng tin em. Bây giờ hoàn toàn tin em.”
      Emma cười buồn bã “ tin tôi. Tôi chắc chắn là tin là tin tôi. Nhưng chẳng có gì đảm bảo là vội vàng quy kết tôi lần nữa. dành cả 10 năm để căm ghét phụ nữ. Chẳng dễ dàng gì để xoá bỏ mười năm thù hằn ấy của .”
      căm ghét phụ nữ, Emma.”
      “Căm ghét và tin tưởng. Cũng gần như là như nhau cả thôi.”
      thú nhận điều đó. đánh giá cao phần lớn những người phụ nữ.” Alex , siết chặt tay vào tay nàng. “ thấy bất kỳ ai ngoài những người phụ nữa gia đình mình đáng để có thể tôn trọng. Nhưng em thay đổi điều đó. Em xoá bỏ mọi định kiến của trước đây về phụ nữ.”
      Emma liếm môi khi nàng nhớ lại khung cảnh khủng khiếp trong phòng khách nhà Alex hôm đó. “ ràng là tôi làm được điều đó”
      “Vì Chúa Emma, hãy cho cơ hội” Đột thiên thốt lên và đứng bật dậy “Em đúng. làm trò lố bịch vào ngày hôm qua vì tin vào bản năng của mình. biết em là mọi thứ mong muốn ở người phụ nữ, nhưng lại sợ phải thú nhận điều đó. Em hài lòng chưa?” bước dài qua căn phòng, hít hơi sâu. Hai tay chống hông, nhìn chằm chằm vào chiếc thảm thêu mà vài phút trước Emma cũng nhìn chòng chọc vào nó. quay người lại nhìn nàng khi thốt lên câu cuối cùng “Nhưng bây giờ em cũng làm điều tương tự như . Em tin đủ để tin rằng học được bài học từ việc ngày hôm qua.”
      “Ôi, Alex”. Emma rên rỉ, đưa tay bưng lấy mặt. “Em rất bối rối. Em nghĩ em bối rồi từ rất lâu rồi từ cái ngày mà em gặp .”
      “Em rất bối rối ư? Alex , quay người lại, môi ta cong lên thành nụ cười chế nhạo. “Em làm đảo lộn toàn bộ cuộc sống của . Em có biết bao nhiêu buổi dạ hội chết tiệt mà tham dự trong hai tháng gần đây ?”
      Bắt gặt cái nhìn trống rỗng của nàng tiếp tục “Nhiều hơn cả số buổi tiệc mà tham gia trong mười năm gần đây. hề thích mấy kiểu tiệc tùng của giới thượng lưu. căm thù chúng. Nhưng vẫn phải vui vẻ đến tất cả các buổi tiệc đó để được ở gần em.”
      Emma ngước đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn . “Em ước gì em biết phải làm gì?”
      Nàng buồn bã có thể - có thể - chỉ” Nàng cắt môi, lục tìm vốn từ của mình. “ có thể ôm em ? Chỉ lát thôi?
      Alex ngẩng đầu lên khi nghe thấy lời cầu của nàng, và trái tim bắt đầu đập nhanh. bước ngang qua căn phòng, ngồi xuống bên cạnh nàng, và ôm nàng trong vòng tay, môi chạm vào làn da mềm mại gần tai nàng.
      Emma nhắm mắt lại, chìm đắm trong thoải mái và niềm an ủi mà nàng tìm thấy trong vòng tay . Khi nàng lấy lại được giọng của mình nó chỉ còn rất và hoàn toàn đứt quãng “Em cho là nếu cứ ôm em như vậy có thể em quên được việc em bị tổn thương nhiều như thế nào.”
      Alex siết chặt nàng trong tay “ rất xin lỗi, Emma.” thầm.” Thực rất xin lỗi.”
      Emma gật đầu, nàng cuối cùng cũng cho phép những giọt nước mắt mà nàng cố nén lại suốt cả buổi tối được chảy dài má nàng “Em biết. Và em cũng xin lỗi làm cực kỳ lo lắng vào tối nay. Em xin lỗi vì những gì tôi làm.” Nàng thêm vào với tiếng sụt sịt và nụ cười ngượng ngùng “Nhưng em xin lỗi vì làm lo lắng”
      Alex kéo nàng lại gần “ôi, Chúa ơi, Emma” , giọng khàn khàn “Làm ơn đừng bao giờ đặt vào tình thế như vừa rồi lần nữa nhé.
      Em đâu. Em cố để làm thế.
      Alex giật người lại để có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng “ làm em khóc mất rồi.” thầm, chạm vào má nàng “ rất xin lỗi”
      Trú ngụ trong vòng tay ấm áp của Alex, Emma để mặc cho những giọt nước mắt tuôn trào, những giọt nước mắt mà đầy ứ trong nàng từ suốt hai ngày qua, thứ mà nàng phải cố gắng che giấu khỏi cái nhìn lo lắng của người thân. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống, dường như lại gánh nặng rời khỏi tâm hồn nàng, và nàng từ từ cảm nhận được căng thẳng biến mất khỏi cơ thế mình. Khi nước mắt nàng ngừng tuôn, Alex đặt cơ thể chìm vào giấc ngủ của nàng lên chiếc giường rộng lớn của . Với nụ cười mãn nguyện, cởi giày cho nàng, kéo chăn lên, rồi dém chúng lại dưới cằm nàng, rồi hôn nàng chúc ngủ ngon.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chap 19
      vài giờ sau đó, mí mắt Emma bật mở, và nàng chếnh choáng trong khung cảnh xung quanh. Nàng hít hơi thở sâu và ngáp cái như mèo, nháy mắt vài cái để quen với bóng tối. mùi xạ hương thoảng trong khí, và nàng khịt mũi mấy lần, ko quen với mùi này trong phòng ngủ của nàng. Hít hơi khác cái mùi này, nàng lại ngáp, nhắm mắt lại khi nàng vặn mình, quay sang bên cạnh. Thở , nàng lại mở mắt. Và khi nàng mở lớn hơn, nàng thấy mình chỉ cách mặt Alex vài inch.
      Đó là lúc nàng cũng nhận ra cái nặng nặng gác ngang người nàng là chân của Alex. Nàng ngộp thở, bị bất ngờ bởi gần gũi.
      “Ôi trời,” nàng thở gấp, cố giữ mình binh tĩnh, vì sợ nàng đánh thức người đàn ông ngủ cạnh nàng. Nàng ko biết làm gì với tình huống như thế này. Nếu nàng di chuyển, nàng có thể đánh thức ta dậy. mặt khác, tim nàng đập nhanh đến nỗi nàng biết ko có cách nào nàng có thể ngủ lại được.
      Dường như là nàng có lẽ la lên. Hoặc ngất xỉu. Đó, là những gì nàng tưởng tượng mà quí được giáo dục tốt fải làm trong những tình huống như thế này. Nhưng rồi lần nữa, quí được giáo dục tốt ko như thế trong những tình huống như thế này. Gì nữa, nàng thấy la hét cũng ko giải quyết được gì. Và ngất xỉu dường như là nỗ lực khá ngu ngốc; người ko thể làm gì trong khi bất tỉnh, và khi nàng thức dậy, nnàg ở cùng chỗ nơi nàng bắt đầu. bên cạnh đó, Emma nghĩ hài hước, nàng ko giỏi ngất xỉu mà ko có cú đập mạnh vào đầu.
      scandal, nàng cho là thế, trừ khi Alex và gia đình nàng cư xử cực kì thận trọng. , có cơ hội tốt để Dượng Henry và Caroline ko chú ý đến vắng mặt của nàng. Khi họ rời vũ hội ở nhà bà Mottram, Emma cho họ nghĩ rằng nàng nghỉ rồi vì bị đau đầu. họ rất lo lắng về nnàng bởi vì nàng dường như rất phiền muộn và chán nản trong những ngày vừa qua. Họ Emma nên nghỉ ngơi, và nàng chắc họ ko làm phiền nàng khi họ trở về. Dĩ nhiên Ned biết. Và Belle cũng vậy, người gần như là tìm bới thông tin từ trai nó khi nó trở về nhà.
      Nàng vẫn ổn nếu nàng về nhà trước bình minh, khi những người hầu bắt đầu ra ngoài với công việc hàng ngày của họ. em họ của nnàg có thể để cửa trước mở cho nàng. Nàng cười thích thú. Belle và Ned có lẽ đợi nnàg ở phòng khách, thay phiên nhau ngóng ngoài cửa sổ để nàng mở cửa cho nàng vào. Họ ko muốn bỏ lở bất cứa gì mà Emma kể về vắng mặt lâu của nàng.
      Emma xoay đầu và liếc nhìn cái đồng hồ ở đầu giường của Alex. 4giờ kém 15 sáng rồi. Henry, Caroline, và Belle có thể trở về nhà khoảng vài giờ trước đó. Nàng vẫn còn nhiều thơi gian. Nó ko vấn đề gì nếu nàng rời khỏi bây giờ hoặc nửa tiếng nữa. Bất cứ thiệt hại gì mà nàng gánh chịu kết thúc.
      Có lý do chính đáng cho im lặng của mình, Emma vẫn nằm im cái giường bự, ngắm mặt Alex. ta trông có vẻ rất ngây thơ khi ngủ. Cặp mi đen dày dài ơi là dai khi chúng nắm ta, và Emma cảm thấy mình ước, ko fải lần đầu tiên, nàng có cặp mi như thế. Tóc rối tung vì nằm ngủ, và môi hơi hé ra khi hít thở đều.
      Alex để tay ra khỏi nệm, và Emma có thee thấy khuôn ngực trần của ta. Nàng chưa bao giờ thấy ko mặc áo, và nàng cong tay lên, mong muốn đặt nó lên ngực để cảm thấy nó như thế nào. Mắt nàng nhìn theo làn da của cho đến khi nó dưới lớp chăn. ta chắc chắn cởi áo ra rồi, nhưng quần ta sao? Emma thở gấp. Thánh thần ơi, ta ko fải là trần truồng chứ?
      Cái chân mà gác ngang người nàng đột nhiên cảm thấy rất ạ. Emma cắn môi khi nàng cố gắng nghĩ cách thoát ra mà ko đánh thức ta dậy. Alex phát ra tiếng rên khi xoay người. lăn đến phía nàng, và Emma thấy nàng bị đè chặt hơn dưới chân của ta. Dường như chỉ còn cách để quyết định tình trạng ko quần áo của ta. Hít thở sâu, nàng trượt tay dưới tấm chăn và đưa nó xuống cho đến khi nàng đụng fải đám long xoăn mềm ở đầu gối ta. Emma lập tức rụt tay nàng . ta chắc chắn là ko mặc quần.
      Nếu ra ko mặc áo, và ta ko mặc quần, chỉ còn duy nhất ta vẫn còn mặc đồ để bảo vệ nhu mì của nàng. Emma nuốt nước bọt. nàng chắc chắn ko thò tay xuống dưới chăn và sờ cho đó đâu.
      Nàng thử cách khác. Rất chậm và cẩn thận, nàng nâng tấm chăn lên, cẩn thận ko làm phiền Alex. khi tấm chăn cao hơn mắt nàng, nàng nhìn vào trong, nhưng nàng ko thấy gì cả vì bóngt ối. Dốc hết can đảm, nàng cuối đầu vào trong cắhn, vẫn giữ nó đủ xa để có ít ánh trăng để nhìn. Nó vẫn còn tối nên ko thấy gì. Emma nhăn mặt và ko xem nữa. Nếu nàng chui dưới chăn sâu honư, nàng đụng vào thứ gì đó, và nàng ko muốn thế. Nàng nằm lại chầm chậm, nằm lại nơi gối cạnh Alex.
      Mắt mở.
      Emma nín thở và nhìn gần hơn. Mắt ta đúng là mở, và ngay cả trong bóng tối của căn phòng, nàng có thể thấy hài hước trong đôi mắt xanh thẫm ấy.
      “Tôi chưa cởi đồ lót ra dấu, nếu đó là thứ mà em quan tâm,” ta , và Emma thề là nàng có thể nghe tiếng cười trong giọng của ta. “Tôi ko hoàn toàn là tên đểu cáng,” ta tiếp tục.
      “Cảm ơn,” nàng biết ơn.
      “Em ngủ quên, và tôi ko nỡ kêu em dậy. Emm nhìn rất đáng khi ngủ.”
      cũng vậy,” nàng ko thể kiềm lời lại.
      “Cảm ơn,” , cũng giống điệu của nàng. “Em thức dậy bao lâu rồi?”
      “Ko lâu lắm.”
      “Em ko đủ ấm à?”
      “Ồ, vâng,” Emma nhàng, tự hỏi ngu ngốc của tình huống của nàng. Nàng ở đây, nằm sát bên người đàn ồn giường, giường của ta, gần 4h sang, và họ trò chuyện lịch như thể họ trong phòng tranh. Nàng thở, liếc nhìn lên trần nhà. “Chúng ta fải cẩn thận khi dẫn tôi về nhà,” cuối cùng nàng . “Nếu chúng ta im lặng, chúng ta ko đánh thức ai, và chúng ta có thể tránh scandal.”
      “Đừng lo về chuyện đó,” Alex phủi . “Tôi lo mọi thứ.”
      Emma nằm ngửa lại. Alex ko có ý lấy chân ra khỏi nàng, và nó nằm ở giữa chân và hông nàng. “Nó rất là ấm,” chàng nhấn mạnh. “Tôi ko thường ngủ chung với ai.”
      “Ồ, à, Alex,” Emma chế giễu. “ có hàng đống người tình. Ai cũng biết mà.”
      Alex cười tuơi. “Ghen à? Đó là điều hay.”
      “Tôi ko ghen.”
      “Khi nó xảy ra, tôi ko có hàng đống người tình. Ngay cả tôi ko đủ thời gian làm thế. Tôi thừa nhận ra tôi ko sống cuộc sống của thầy tu, nhưng tôi ko có người tình nào gần đây.”
      Emma xoay mặt đối diện với , mắt nàng đầy câu hỏi.
      “Tôi nghĩ ít nhất là 2 tháng rồi.”
      Đó là khoảng thời gian họ biết nhau. Emma hoàn toàn thoải mái.
      “Và,” ta tiếp tục, “Tôi chắc chắn ko mang ai đến đây nữa. Em, người dấu của tôi, là người đầu tiên nằm chiếc giưừong của tôi.”
      làm nó nghe có vẻ như thể chúng ta làm gì đó trong khi chưa hề.”
      Alex từ chối trả lời; chàng nắm lấy tay và kéo lại gần mình. “Em nằm xa quá,” chàng thầm.
      Emma thở gấp khi nàng nằm sát vào cở thể rắn chắc của ta. Nằm ấm áp dưới tấm chăn, da ta rất ấm, và hơi ấm như muốn làm tan chảy cả quần áo của nàng. “Có lẽ vậy,” nnàg theo. “Nhưng bây giừo tôi nhgĩ tôi nằm hơi quá gần.”
      “Ko sao,” Alex , dúi đầu vào mái tóc dày của nàng. “em thơm lắm.”
      “Dầu gội mùi hoa hồng,” nnàg run run.
      “Tôi nghĩ tôi thích dầu gội mùi hoa hồng.” Chàng đặt môi mũi nàng. “Tôi cũng nghĩ em mặc quá nhiều quần áo.”
      “Vì tôi biết đó ko fải .”
      “Em im lặng chút được ko?” Alex trượt môi khắp mặt nàng và hôn mắt nàng. Emma cảm thấy quyết tâm của nàng bắt đầu tan chảy, và nàn nhận ra rằng nàng muốn được quyến rũ nhiều như ta muốn quyến rũ nàng. Khi tiếp tục hôn những nụ hôn như mưa mặt nàng, nàng cố gắng suy nghĩ về địa vị của mình. Nàng biết nàng làm sai. Hoặc ít nhất mọi người nó là sai. Nhưng điều gì đó trong nàng với nàng rằng nó rất là đúng, và nàng thuộc về đây với Alex, nằm trong tay . Nó như thể tất cả hơi ấm của thế giới nằm trong và nó tỏa sáng từ đôi mắt màu ngọc bích đó. Và nnàg có fải là kẻ phạm tội vì nhiều dến thế ko? Emma ko nghĩ vậy. Nàng đáng được hưởng khoảnh khắc hạnh phúc này. Nàng quyết rồi, nàng hít hơi thở sâu và ngẩng mặt lên, hé môi khi môi chạm vào môi nàng.
      Alex cảm thấy thay đổi trong nàng ngay lập tức, và ham muốn của chàng dường như rung động toàn thân chàng khi chàng nhận thấy ấy ko từ chối nàng. “Ôi Chúa ơi, Emma. muốn em rất nhiều,” chàng rên. “ muốn em rất lâu rồi.” Khi chàng bắt đầu mở nút áo sơ mi đàn ồn mà nàng vẫn mặc, chàng nhận ra rằng những ngón tay chàng run, và chàng cười ngây dại, cảm thấy như chàng chai non trẻ. Khi mỗi nút rơi khỏi khuy áo, Alex có cảm giác như chàng mở kho báu quí báu. Hơi thửo nghẹn ở cổ họng, và chàng nhần ra là chàng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như thế này, trạng thái hồ hởi, vui sướng. Cuối cùng, cái nút cuối cũng bung ra, và chàng mở cái áo sơ mi ra, để lộ ra cái áo sơ mi bằng lụa mỏng hơn những gì nó che đậy.
      Chàng đặt bàn tay rắn chắc của mình lên sườn của và từ từ đẩy cái áo sơ mi lên, chất vải lụa xoa lên làn da bóng bẩy của Emma. Nàng run lên, ko thể và ko muốn kìm lại đáp lại của với cảm giác đẹp đẽ và kì lạ của bàn tay Alex qua lớp vải lịa mỏng của áo nàng. Thánh thần ơi, nàng muốn quá, muốn điều này. Cả cơ thể nàng như cháy lên, cháy rụi cả những tuần mong chờ những nhu cầu ko được thỏa mãn.
      Alex dừng lại khi gấu áo chỉ ở dưới ngực . Chàng ngước mắt lên nhìn , cho nàng cơ hội cuối cùng để ngăn chàng lại, nhưng tất cả những gì chàng thấy trong hồ mắt tím ấy là ham muốn và tin tưởng. “Ngồi lên chút em,” chàng khàn giọng. Emma làm theo, và chàng kéo cái áo sơ mi qua khỏi đầu nàng, hút lấy hơi thở khi khuôn ngực căng tròn của lộ ra. “Em là đẹp,” chàng thầm, nhìn nàng với sùng kính. “rất đẹp.”
      Emma đỏ mặt với ánh mắt đắm đuối của , da nàng như bị kim châm. Khi tay để quanh ngực nàng, nàng há hốc, ko thể hiểu cái cảm giác dâng lên trong nàng. Và khi chàng bóp , và nàng biết nàng thau cuộc. “Ôi, Alex,” nàng rên lên, bị cuốn vào niềm sung sướng. “Hôn em. Làm ơn hôn em.”
      Tiếng cười của Alex vang lên trầm ấm. “Như em muốn, em .” Chàng cúi xuống và ngậm lấy đầu vú hồng hào của nàng, mút khi tay chàng tiếp tục xoa xoa đầu ngực bên kia.
      Emma gần như la lên. “ÔI chúa ơi!” nàng bùng nổ. “Đó ko fải là ý của em.”
      “Mmm, biết, nhưng nó rất tuyệt fải ko?”
      Emma ko thể từ chối, vì vậy nàng dụi đầu vào mái tóc dày của , kéo đến gần nàng hơn. Nếu nàng giữ đủ chặt, nàng nghĩ hoang dại, ko bao giờ dừng lại những thứ ngon lành mà làm với nàng.
      Alex mỉm cười khi môi chàng trượt dài xuống bụng nàng, dừng lại để thăm xung quanh cái rốn của nàng. “ nghĩ chúng ta cần làm gì đó với cái quần chết tiệt này.” Chàng mở nút quần và chầm chậm kéo nó xuống chân nàng. “dĩ nhiên, ko fải em nhìn ko đáng trong cái quần đó, nhưng ko nghĩ se để em bận đồ như thế ra khỏi nhà lần nữa.” Với cái kéo mạnh, quần của Emma nằm chung chỗ với áo của nàng ở sàn, và Alex trượt dài cơ thể để mũi chàng có thể chạm vào mũi của . “ ko nghĩ có ai khác cần biết cái mông em tròn và đáng như thế nào.” Như thể để chứng mình lời của mình, chàng ôm lấy mông nàng và bóp nó, kéo nàng đến gần hơn.
      “Ôi trời,” Emma thở. Nàng bây giờ hoàn toàn trần truồng ngoại trừ đồ lót của nàng, và cảm giác rất nóng và cứng bên nàng. Rụt rè, nàng sờ làn da ấm áp sau lưng , hớn hở khám phá nhưng ko chắc nên làm gì. “ có thích ko?” nàng hỏi.
      “Chúa ơi, Emma,” Alex khan giọng. “Chỉ nhìn thấy em là muốn em rồi. Em ko biết đụng chạm của em làm thấy thế nào đâu.”
      Emma đỏ mặt nhưng ko ngừng xoa lưng , và khi Alex di chuyển cởi bỏ mẫu quần áo cuối cùng của nàng, nàng ko còn đủ sức để ngăn chàng lại. “ cũng fải cởi đồ nữa,” nàng , ko thể tin táo bạo của mình. “Điều này mới so với em, nhưng em biết nó ko thể thực khui vẫn còn mặc đồ lót.”
      Alex cười lớn vì câu đó và gần như ra là chàng nàng nhiều thế nào. Nhưng chàng giữ lại, ko khá sẵn sang để tuyên bố tình cảm cúa mình trước nàng. Thay vào đó, chàng nhanh chóng sửa chữa vấn đề trong tay, cởi bỏ đồ lót củ mình và nằm người nàng.
      Tim Emma đập hoang dại khi môi Alex đậu môi nàng. Tay dường như ở mọi nơi, sờ soạng, tìm kiếm, nắn bóp, nhưng nàng vẫn muốn hơn. Cuối cùng, tay đặt nơi rất phụ nữ của nàng, và nàng cảm thấy mình như bật lên khỏi giường vì sung sướng mà đem lại. Mặc dù chạm vào đó lần trước đây, và nàng biết cái gì nàng mong chờ, bằng cách nào đó, mọi thứ dường như gần gũi hơn bao giờ hết khi họ giường, làn da trần trụi của nàng. Đột nhiên nàng cảm thấy ngón tay trỏ vào trong nàng, và mọi cơ của nàng như căng lên hết.
      “Shh,” chàng thầm. “ chỉ muốn chắc chắn rằng em sẵn sang cho . lớn hơn tay củ đó, và ko muốn làm đau em.”
      Emma thư giãn nhàng, và Alex tiếp tục những động tác khiêu gợi của mình, xoa xoa cái nơi riêng tư nhất của nàng với ngón tay của . Khi niềm vui sướng dâng lên trong nàng, Emma có thể cảm giác được nàng ướt át với ham muốn và nàng rên rỉ, hông nàng quằn quại theo bản năng ở dưới .
      Alex cố gắng để giữ hơi thở bình tĩnh. Nó lấy tất cả kiềm chế của chàng để ko đẩy vào trong nàng ngay lập tức và đánh mất chàng trong mềm mại đó. Nhưng chàng quyết định lần đầu tiên fải hoàn hảo cho . Chàng biết của chàng sung sướng trống rôngc nếu Emma ko tìm thấy cực đỉnh của . Nơi nào đó của nàng, hạnh phúc của nàng dường như to lớn hơn với hơn với chính .
      Emma cảm thấy cơ thể nàng cong lên khi những cảm giác nóng bỏng đâm xuyên nàng. “Alex, làm ơn,” nàng cầu khẩn. “Làm ơn. Em cần .” thông báo thẳng thắn của Emma như giải thoát Alex, và chàng nhanh chóng đặt chính chàng để đưa vào trong . “Em sẵn sàng chưa?” chàng hỏi khàn khan. Với cái gật đầu bồn chồn của , chàng ấn tới. Chúa ơi, nhưng ấy quá. “Shh,” chàng , để an ủi chàng hơn là an ủi . “ làm từ từ. muốn cho em ít thời gian để quen với .” Với cái rên 1 nửa sung sướng, nửa thất vọng, chàng kéo ra ít và rồi lại ấn vào, rất là chậm.
      Emma bị thuyết phục ngay lúc này là nàng sắp chết. Ko có cách nào cơ thể nàng có thể nhận them áp lực mà dâng lên trong nàng. “Làm ơn,” nàng rên rỉ, lúc lắc đầu. “Em muốn- em cần –“ Nàng rùng mình. “Ôi Chúa, em ko biết em muốn gì nữa!”
      “Shh, em , biết. Nhưng em chưa sẵn sàng lắm. Em rất là . sợ làm đau em.” Alex nghĩ rằng ko có gì kích thích hơn là thấy Emma quằng quại giường chàng, hoàn toàn bị cuốn bới đam mê. Tuy nhiên, chàng vẫn giữ ham muốn của chính mình tỏng vòng kiểm soat, ép chàng fải tiến hành mọi thứ chậm rãi. Và rồi, chỉ khi chàng bị thuyết phục chàng ko thể kiềm chế mình hơn nữa, chàng chạm đến màng trinh của .
      “Emma?” chàng , giọng chàng thô ráp với đam mê. Nhưng bị cuốn vào làn sương mờ của chính mình nên chẳng nghe thấy gì cả. “Em ?” chàng hỏi, lớn tiếng hơn chút. nhìn lên chàng, mắt hầu như ko nhìn vào mặt chàng. “Em , cái này làm em đau chút, nhưng hứa em chỉ bị duy nhất lần này thôi.”
      “Ý là sao?”
      Alex nhăn mặt khi chàng chống người lên cùi chỏ. Thánh thần thân mến, ko có ai giải thích điều này cho ấy à? “Nó bởi vì em vẫn còn trong trắng. fải phá vỡ điều đó. Nó đau, nhưng hứa nó biến mất thôi, và nó ko làm đau em lần sau.”
      Emma nhìn vào mặt . trông rất quan tâm đến nàng, mày cau lại và mắt nhạt màu hơn hẳn những lúc nàng thấy trước kia. “Em tin , Alex,” nnàg , rướng người vòng tay ôm .
      Từng giọt tự chủ mà Alex có vỡ tung ngay lúc đó và chàng lao tới. Emma kêu lên tiếng vì màng trinh bị xé nát nhưng lại thấy rằng nó chỉ là điều nhặt và sớm thay vào đó là sung sướng tột cùng của ân ái cuồng nhiệt của Alex. Với cái ấn vào, nàng cảm thấy hơi ấm nguy cấp dâng lên trong cơ thể nàng cho đến khi đột nhiên nàng ko chịu nổi nữa, và cả người nàng đông căng lên và hầu như đông cứng lại. Nàng ko thể di chuyển, nàng ko thể thở, và rồi cuối cùng cả thế giới như nổ tung, và nàng ngã xuống, hoàn toàn kiệt sức.
      cơn song mong muốn tột đỉnh như rung chuyển cả cơ thể Alex khi chàng thấy cơ của ấy bóp chặt quanh chàng. Những động tác nguyên thuy của cơ thể chàng nhanh hơn và điên cuồng, và rồi khi chàng lao đến lần cuối cùng, nổ tung với điều cực kì hạnh phúc khi chàng rót vào trong nàng.
      Emma nghe chàng rên lên lúc chàng ra, cảm thấy ngã nàng, và khi nàng trôi theo cực khoái của nàng, nàng nghĩ nàng chưa bao giờ cảm thấy toại nguyện đến như vậy. “Em cảm thấy tốt,” nàng .
      Alex cười khi chàng lăn xuống người nàng. “ cũng vậy, em , cũng vậy.”
      “Nếu em biết em hạnh phúc như thế này, em ko đá ra khỏi giường cái ngày mình gặp.”
      Alex ôm mặt nàng trong tay. “Nó chưa bao giờ tốt đẹp như thế này, em , bởi vì chúng ta chưa từng quan tâm lẫn nhau.”
      Emma xích lại gần hơn vì những lời dịu dàng của . Chắc chắn bây giờ nàng. Nhưng ko làm thế. Nàng thở dài. Nàng quá hạnh phúc nên ko quan tâm đến điều đo. ko thể quan hệ với nàng như thể ko nàng ít ko?
      Họ vẫn nằm với nhau như thế vài phút, Emma vùi người vào Alex và chàng chơi với tóc nàng. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên và hỏi câu kinh sợ. “Mấy giờ rồi?”
      Alex nhìn cái đồng hồ đầu của Emma ở đầu giường. “Gần 4g rưỡi.” “Em fải về nhà,” Emma tiếc nuối. Thánh thần ơi, nàng ghét nghĩ về thực tại, nhưng nàng fải về sớm hơn hoặc muộn hơn. Sớm hơn tốt. “Những người hầu có thể dậy bất cứ lúc nào, và em ko muốn họ thấy em vào nhà. Lời đàm tiếu của họ lan ra cả giới thượng lưu. Nếu người hầu thấy em, tin đó lan khắp thành phố chỉ trong 1 đêm.”
      “Ai quan tâm chứ?”
      Emma quay nhanh lại nhìn , cả kinh ngạc và phản đối trong mắt nàng. “ có ý gì khi ‘ai quan tâm chứ?’Em thích nhìn danh tiếng của em bi lôi khắp phố, cảm ơn rất nhiều.”
      Alex nhìn bối rối. “Nó liên quan gì đến việc lôi chứ? Chúng ta làm đám cưới tuần tới. 2 tuâng nữa, tất cả xôn xao về cuộc hôn nhân mau lẹ này biến mất thôi, và điều duy nhất mọi người gọi chúng ta la ‘lãng mạn’”
      giận dữ vô lý bắt đầu nhen nhóm trong cái đầu ương bướng của Emma. Nó như có vẻ ta tuyên bố kết hôn tuần tới mà khong buồn hỏi nàng. “Đó được cho là lời cầu hôn à?” nàng hỏi chặt.
      Alex nhìn , điếng người. “Chúng ta kết hôn, fải ko?”
      “Em ko biết gì cả. Ko ai hỏi ý em.”
      “Vì Chúa, Emma. Chúng ta fải kết hôn ngay.”
      “Em ko muốn làm thứ gì mà em ko muốn, thưa đức ngài,” Emma tuyên bố, bước xuống giường và giữ cái tấm chăn trong tay.
      “Emma, em hỏi cưới chỉ cách đây 2 ngày.”
      “Và nếu nhớ,” nàng khịt mũi, “ từ chối.”
      “quỉ tha ma bắt, cái này, chúng ta lại fải nhắc lại chuyện đó à?”
      Emma ko gì cả.
      “Tuyệt,” Alex lầm bầm. “Đây là những gì tôi cần. càu nhàu.”
      “Đừng với em như thế!”
      Mắt Alex ánh lên giận dữ. “ chuyện với em, em , chuyện với em đó. Và nếu em ko hành động như kẻ ngu ngốc, hôn em.”
      Emma nhảy ra khỏi giường vì lăng mạ của , kéo cái chăn theomình. “Em ko muốn ở đây và nghe phỉ báng em!” nàng nổi giận, tấm ga trải giường khi nàng cố nhặt đồ nàng sàn. Mỗi cái treo cách đam mê, vì vậy nàng fải xuanh quanh phòng vài lần để gom hết chúng, đau đớn biết rằng nàng trong ngu ngốc thế nào khi nnàg tuyệt vọng cố gắng che cơ thể nàng với tấm chăn nặng.
      Alex thử cách khác. “Emma,” chàng , “ sau những gì chúng ta chia sẻ, em ko muốn kết hôn à? điên mất nêu ko ôm em trong tay hằng đêm.”
      đáng khinh!” Emma như nổi bão, má nàng đỏ lên vì giận. “Em ko thể tin được! Sao dám quyến rũ tôi để kết hôn chứ!”
      “Ồ, nó có vẻ có hiệu quả,” Alex với nụ cười mỉa.
      “Aaaaargh!Tôi - tôi - Ôiiii!” tức giận của Emma đến mức mà từ ngữ của nàng ko tốt như nó thường thế.
      “Giết à? ko làm thế nếu là em. Nó rối tung hơn.”
      Cách xử điềm tĩnh của Alex làm cơn giận của Emma tăng đến đỉnh điểm. Nàng nhặt lọ hoa và đưa nó lên đầu,chuẩn bị ném nó vào ta.
      “Làm ơn,” lắp bắp, “ đừng ném lọ hoa đời Minh đó.”
      Emma hạ tay xuống, xem cái thủ công với đôi mắt sáng suốt, và rồi đặt nó lại bàn. Nàng cầm cái hộp được cẩn tinh vi lên. “Cái này sao?”
      Alex nhăn mặt. “Nếu em thực fải…”
      Cái hộp xém trúng tai cách chính xác.
      “Hủy hoại đồ vật của ko giải quyết được vấn đề gì cả.” Alex , nhảy xuống giường , hoàn toàn ko quan tam đến trang thái trần truồng của mình. “ fải kết hôn với .”
      “Có bao giờ từng hỏi chứ ko fải là cầu như vậy ko?” nàng giận đùng đùng, cố gắng kéo đồ lót nàng lên mà ko làm rớt tấm ga. Cơn giận nàng dâng lên khi môi Alex cong lên với ngạc nhiên với tình thế khó khăn của nàng. “Ôi, tôi cầu xin tha thứ của ngài, thưa đức ngài,” nàng , giọng nàng như đá lạnh, giễu cợt. “Tôi quên mất. công tước ko cần fải hỏi thứ gì cả. Ông ta cũng chẳng fải kiếm thứ gì cả. ông ta có thể bất kì thứ gì ông ta muốn. Đó là quyền của ta.” Emma quay đầu lại khi nàng câu cuối cùng, và nàng bị chóang bởi biểu kích động mặt Alex.Hoảng sợ, nàng lùi lại bước, vẫn nắm chặt tấm chăn cái che nàng khỏi cái nhìn giận dữ của .
      “Emma,” chàng nó rất khó chịu, “em kết hôn với chứ?”
      !” nàng ko thể tin nàng điều đó, nhưng lời bật ra rất mạnh mẽ.
      “thế đấy!” Alex bùng nổ. Chàng đến chỗ nàng với những bước chân quyết đoán và giận dữ và kéo tấm chăn khỏi Emma. Nàng cố gắng tự che mình trong tuyệt vọng và nhận thấy nó ko cần thiết, vì Alex có chủ đích mặc quần áo cho nàng cách thô bạo. “ chịu đủ cơn thịnh nộ vớ vẩn của em rồi,” chàng , kéo áo sơ mi lên khỏ đầu nàng. “ Nếu em muốn chứng minh với rằng em ko fải nhút nhát hay bị ra lệnh, em có thể an tâm. Em ko fải như vậy. bây giờ thôi cư xử như con nít và chấp nhận điều ko thể tránh được . Em cưới , và em fải chấp nhận nó với nụ cười môi.”
      Emma cho nụ cười ngọt ngào kinh tởm. “Nó có tốt vậy ko, thưa đức ngài? Chúng ta ko muốn biết rằng công tước vĩ đại của Ashbourn fải ép người phụ nữ kết hôn.” Nnàg hối hận ngya khi nnàg ra câu đó, chú ý ngay lập tức nàng quá xa. Mặt của Alex như tấm mặt nạ của giận dữ gần như ko , và cái ghì tay nàng chặt hơn cho đến khi Emma chắc nàng bị bầm tím thôi. “Em xin lỗi,” nnàg với giọng kì lạ, ko thể nhìn vào mắt .
      Phẫn nộ, Alex thả ra và đến cái ghế mà chàng để y phục tối uqa vài giờ trước khi trèo lên giường nằm cạnh Emma. Với những hành động sắc bén, hoang dại chàng chàng tự mặc đồ, và tất cả Emma có thể làm là liếc nhìn, sợ hãi trong im lặng bởi kìm chế tột cùng cơn giận của chàng.
      Khi Alex mặc đồ xong, chàng ném cái áo choàng và đến cửa phòng, kéo cái mạnh. Nhưng no ko mở, và Alex chửi thề khi chàng nhớ rằng chàng khóa cửa hổi đêm.
      “Chìa khóa,” Emma thầm trong sợ hãi. “ ném nó ra ngoài cửa sổ.”
      Chàng phớt lờ nàng và chàng vào phòng thay đồ và biến mất. chỉ tỏng vài giây cánh cửa phòng mở từ bên ngoài. Bờ cai rộng của Alex như choáng hết cánh cửa. “ thôi,” chàng cộc lốc.
      Emma khôn ngoan chon cách ko nổi giân với ta vì để nàng nghĩ họ bị nhốt trong phòng đêm trước, và nàng ko mất thời gian theo lệnh của ta, nửa sợ cơn thịnh nỗ rang là có mặc dù hết sức kiềm chế, nửa thấy rằng nàng muốn về nhà, vì vậy ko fải là nàng có những gì nàng muốn sao? Nàng xuống cầu thàng và chờ trước sảnh trong khi Alex đánh thức người hầu của chàng và nhờ chuẩn bị sẵn chiếc xe ngựa. “ Nó mất vài phút.” Chàng khi chàng chàng quay lại, im lặng thử thách nàng để bảo vệ trì hoãn. “Tôi e là mấy người hầu của tôi ko quen với việc hoạt động vào giờ này.”
      Emma há mồm rồi gật đầu, vẫn gián mắt sàn. Nàng bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì cơn thịnh nộ của nàng. Nó có lẽ rất tự nhiên cho Alex quyết định rằng họ kết hôn vì họ ngủ cùng nhau. Nhưng ko có gì để gây ra con giận dữ của nàng như cái cách xử kiêu ngạo của ta, và điều gì đó trong nàng như quất nàng khi chàng đơn giản thông báo đám cưới của họ diễn ra sắp tới. Bây giờ, khi nàng trông ngập ngừng bộ mặt vẫn điên tiết của , nnàg nhanh chóng nhận ra rằng với tất cả tính bộc trực của nnàg, nàng ko đủ dũng cảm để cả gan từ.
      *****
      Mười phút sau đó, nàng bị đẩy vào trong xe, và nàng chú ý với mất hết tinh thâng rằng những tia nắng đầu tiên chiếu rọi bầu trời. Những người hầu ở nhà Blydon có lẽ dậy làm công việc buổi sáng của họ. Họ chú ý việc trở về trái với lẽ thường của nàng và với bạn họ làm ở những nơi khác, người với những người chủ của họ. Emma thỏ dài kiệt sức. Ko còn cách nào tránh vụ scandal.
      Đó ko fải là chặng đường dài về nàh, nhưng ngay lúc xe ngựa dừng trước nhà Blydon mặt trời mọc, và London bắt đầu thức giấc. Alex nhanh chóng nhảy xuống, kéo theo Emma.
      “Ko cần fải thô bạo thế đâu, thưa đức ngài,” Emma phẫn nộ khi nàng vấp fải cái bậc sau .
      Alex quay lại và nắm lấy cằm nàng, nâng mặt nàng lên để nàng ko thể ko thể ko nhìn vào mắt chàng. “Tên tôi là Alex,” chàng sắc. “Vì chúng ta kết hôn tuần này, tôi se đồng ý hơn nếu em nhớ điều đó.”
      “Tuần này à?” Emma yếu ớt.
      Alex ko trả lời,. chàng chỉ nhanh đến cửa.
      “Vì chúa, Alex! Tôi có chìa khóa!” Emma níu tay chàng, cố gắng ngăn tiếng ồn. Nàng lấy chìa khóa từ túi ra và tra nó vào. “Bây giờ được ko?” nàng cầu xin. “Tôi có thể lên phòng mình.”
      Alex phản chiếu nụ cười ranh mãnh. “Ngài Henry! Chàng cuối đâu. “Bà Caroline!”
      làm gì thế?” Emma hít lên. “ quyết làm hại tôi sao?”
      “Tôi quyết cưới em mà.”
      “Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
      Emma nhìn lên. Henry và Caroline hối hả xuống cầu than cong, nhìn cặp đôi ở sảnh với biểu khó hiểu và kinh ngạc.
      Alex chống tay lên hông. “Tôi làm hại cháu ngài,” chàng tuyên bố. “Ngài làm ơn rằng ấy kết hôn với tôi?”
      Caroline ko nháy mắt. “Điều này,” bà “là kì lạ nhất.”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 20
      Emma cắn môi và cố gắng hết sức để đứng thẳng. Đầu gối nàng va vào nhau, mạch nàng chạy đua và ý nghĩ của nàng tự la hét lẫn nhau. Nàng nhắm mắt lại trong nỗi thống khổ. Lần này thực nàng làm thế.

      Chú Henry nhìn như sắp bùng nổ đến nơi. “Lên phòng của con ngay.” Ông nạt, chỉ ngón tay về hướng phòng Emma. Mắt nàng mở lớn, và nàng bỏ chạy lên cầu thang dám liếc nhìn lại.

      Đứng cạnh Ned ở lầu 1, Belle há hốc miệng khi Emma chạy ngang. chưa bao giờ thấy cha mình giận dữ như thế.

      “Và ,” Henry cắn ra, quay phẫn nộ sang Alex và hoàn toàn lờ địa vị cao hơn của chàng, “vào thư phòng của tôi. Tôi chuyện với ngay sau khi xong với vợ tôi.”

      Alex gật đầu và rời sảnh.

      “Và với 2 đứa con ngoan ngoãn của tôi,” Henry gọi với ra mà thèm quay lại “ ta đề nghị 2 con về phòng ngủ ngay và điều đình về việc tại sao các con thấy phải thông báo cho mẹ các con hay là chính ta chuyện em họ các người ở đâu đêm rồi.

      Belle và Ned nhan nhảu rời .

      Khi Henry chỉ còn lại 1 mình với vợ ông (và có vài gia nhận thông minh nhanh chóng rút lui), ông quay sang bà và thở dài, “Sao nào, em thân ?”

      Caroline mỉm cười mệt mỏi, vòng tay ôm quanh mình. “Em thể chối rằng em hy vọng chuyện này xảy ra. Chỉ là em hy vọng nó xảy ra sau đám cưới.”

      Henry cúi xuống và hôn vợ ông, cảm thấy điên tiết ban đầu xẹp bớt. “Tại sao em lên gác và chăm nom Emma? chuyện với Ashbourne.” Với câu đó, ông thở dài lần nữa rồi chậm chạp bước về phòng đọc sách. Khi ông bước vào, Alex đứng cạnh cửa sổ, tay bắt chéo và chàng nhìn chằm chằm về những dải màu cam và hồng vắt ngang bầu trời buổi sáng sớm.

      “Tôi biết nên quăng ra ngoài cửa sổ hay bắt tay ‘Làm tốt lắm!’” Henry với giọng mệt mỏi.

      Alex quay lại nhưng trả lời.

      Henry bước ngang qua căn phòng tới chiếc bình rượu để 1 bên chiếc bàn. “ có muốn 1 ly whiskey?” Ông liếc chiếc đồng hồ và cau mày khi thấy giờ mới là 5h 20. “Tôi nhận ra nó hơi sớm để uống, nhưng đây là 1 buổi sáng bất thường, có uống ?”

      Alex gật đầu “1 ly rất được trân trọng, cảm ơn.”

      Henry rót ra ly và đưa ra “Xin mời ngồi.”

      “Tôi muốn đứng hơn, cảm ơn ông.”

      Henry rót ly khác cho mình “Tôi nghĩ nên ngồi.”

      Aex ngồi xuống.
      1 nụ cười thoáng qua mặt Henry “Tôi đoán nặng hơn tôi ít nhất cả khối, vì vậy tôi gạt bỏ ý định về cái cửa sổ, chắc vậy.”

      “Tôi cũng khó mà làm được việc đó nếu tôi ở vào vị trí của ông.” Alex nhàng.

      sao? là 1 dấu hiệu tốt đấy. Nhưng tôi e rằng chúng ta chín chắn hơn 1 chút khi chúng ta già . Tôi còn hấp tấp như trước kia nữa. Tuy nhiên, có vẻ như cháu tôi bị tổn hại đêm qua.” Ông uống 1 ngụm rồi nhìn thẳng vào mắt Alex “Và là người gây nên tổn hại đó. Tôi khó mà chúc mừng về điều đó.”

      “Tôi dự định cưới ấy.” Giọng Alex cương quyết.

      “Nó có định cưới ?”

      “Chưa.”

      nghĩ nó có muốn cưới ?”

      ấy , nhưng ấy có.”

      Henry nhàng đặt ly của ông xuống và bắt chéo tay khi ông đứng dựa vào cạnh bàn. “Đó là 1 chút chiếu cố của , nghĩ vậy à?”

      Alex đỏ mặt “ Hai ngày trước ấy tới nhà tôi – người hộ tống – và hỏi tôi cưới ấy.” có chút gì đó phòng thủ.

      Henry nhăn trán “ sao?”

      “Tôi chấp nhận.”

      “Tôi có thể thấy cả hai người trong điều kiện hoàn hảo.” Henry khô khốc.

      Alex dịch chuyển thoải mái trong ghế, với bản thân lần nữa rồi lần nữa rằng như là chú của Emma, Henry có quyền có vài câu trả lời. Tuy vậy, toàn cảnh là 1 bẽ mặt khốn kiếp. “Chúng tôi có 1 hiểu lầm. Tôi... à… phá vỡ nó. Nhưng mà mọi chuyện được giải quyết vào đêm qua.”

      “Rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong vòng 24h.”

      Alex thắc mắc khi nào chàng để mất bất cứ tự chủ nào trong cuộc chuyện. Chàng hít vào 1 hơi sâu và tiếp tục cảm thấy mình giống như 1 cậu học trò bị la mắng “Lần này, tôi cầu hôn ấy, nhưng ấy từ chối bởi vì ấy quá cứng đầu.” Chàng ủ rũ nguyền rủa và sụp sâu vào trong ghế.

      “Con bé là người khó chịu, tôi đồng ý với , nhưng cha nó tin tưởng vào chăm sóc của tôi. Tôi rất nghiêm túc về trách nhiện với gia đình mình. Và quan trọng hơn, tôi Emma như con .” Henry cầm ly rượu lên và đưa ra trong khí “ Tôi có thể nâng ly chúc mừng cho lễ cưới sắp tới , thưa đức ngài?”

      Alex sửng sốt nhìn lên.

      “Nhưng nên nhớ rằng tôi chấp nhận chúc phúc cho lễ cưới phải vì quyến rũ Emma và phải vì đó là điều Emma muốn. Tôi chúc phúc bởi vì tôi tin rằng đám cưới này là điều tốt nhất cho cháu tôi. Tôi nghĩ là 1 trong số ít người xứng đáng với nó, và tôi nghĩ nó là người vợ tốt của .” Và rồi, gần như nghĩ lại, ông thêm vào “Tôi cũng nghĩ rằng Emma thực muốn cưới , nhưng như , nó có thể cứng đầu cứng cổ 1 chút, và chúng ta có chút khó khăn khi nhắc nhở nó về điều đó. Cho yên ổn của , tôi hy vọng chúng ta thành công vì tôi bắt cháu tôi đến bệ thờ bằng 1 khẩu súng sau lưng nó.”

      Alex mỉm cười yếu ớt và trút nốt chỗ whiskey còn lại.

      *
      Emma nhìn qua cửa sổ khi Caroline vào phòng nàng, nhưng mắt nàng chẳng chú tâm vào cảnh trước mắt.

      là 1 đống rắc rối đẹp đẽ mà cháu tự đặt mình vào,” Caroline khi đóng cánh cửa với 1 tiếng click.

      Emma chầm chậm quay lại, mắt nàng long lanh với những giọt nước mắt chực trào ra “Con xin lỗi, Caroline. Con bao giờ muốn làm xấu hổ gia đình . Xin hãy tin thế.”

      Caroline thở 1 hơi sâu. Emma cần thoải mái và hỗ trợ ngay lúc này, phải la mắng mà nàng dĩ nhiên e sợ. “ cái gì về gia đình của ? chỉ nhìn thấy gia đình chúng ta.”

      Emma mỉm cười run run.

      Caroline ngồi xuống chiếc ghế bàn trang điểm của Emma “Có vẻ như là thấy cháu có 1 số quyết định hơi vội vã…”

      “Cháu muốn cưới ta, Caroline.” Emma vội vàng.

      “Cháu ư? Cháu có chắc ?”

      Vai Emma sụm xuống “Cháu nghĩ cháu chắc.”

      “Điều đó rất khác nhau đấy.”

      Emma rời xa cửa sổ, đá văng đôi giày của nàng và ngồi lên đầu giường. “Cháu biết phải làm gì nữa.”

      “Sao cháu với tại sao cháu muốn cưới Ashbourne?”

      ta quá độc đoán. có nhận ra ta còn thèm hỏi cháu cưới ta? ta chỉ bắt đầu nó như nó là 1 thực tế vậy. ta thèm hỏi ý kiến cháu.”

      Caroline thở sâu, để ý thấy cháu của bà lấy lại 1 chút tinh thần thường lệ “Điều đó diễn ra trước hay sau khi cháu bị… à … bị hại?”

      Emma quay “Sau đó.”

      thấy rồi. Và cháu nghĩ rằng điều đó cũng là 1 logic công bằng về phần Ashbourne khi giả định rằng cháu, 1 quý trẻ dòng dõi, muốn cưới ta sau khi cháu có mối liên hệ mật thiết với ấy?”

      ta có thể hỏi cháu.” Emma bậm chặt môi lại thách thức nhưng lại thầm nhăn nhó bên trong với cái cách la lối mọn của nàng.

      “Ừ,” Caroline đồng ý, “chắc chắn đó là cẩu thả của ta, nhưng chắc lý do đó đủ vững chắc để từ chối ấy.” Bà dừng lại và dựa về phía sau “Trừ khi, dĩ nhiên nếu cháu có 1 lý do khác để từ chối.”

      Emma muốt xuống và cắn môi dưới.

      “Cháu có ?”

      Khi cuối cùng Emma có thể , giọng nàng chỉ vừa đủ nghe, “

      “À, đó là 1 khởi đầu,” Caroline 1 cách hiệu quả, bà đứng lên và bước tới 1 chỗ cạnh cửa sổ mà Emma vừa bỏ trống, “Nhưng dù sao, người cần phải cưới 1 người chỉ bởi họ có lý do để làm thế. Nên có 1 số lý do tốt để người ta làm việc đó, cháu nghĩ thế sao?” Bà nhận im lặng của Emma như lời xác nhận và tiếp tục, “Có lý do gì để việc cưới Ashbourne là 1 việc thông minh để làm ?” Bà nhìn thẳng vào mắt Emma, “ có ý rằng thông minh là bước hợp lý tiếp theo để đảm bảo tương lai hạnh phúc của cháu.”

      Emma chớp mắt vài lần dưới cái nhìn chăm chú của nàng, và gật đầu.

      nghĩ thế.” Caroline bắt chéo tay bà, “Cháu có ta ?” bà hỏi thẳng thừng.

      Emma gật đầu, 1 dòng nước mắt chảy xuống má nàng.

      “Cháu có nhận ra cháu gần như phá hủy cơ hội được cưới người cháu ?”

      Emma gật đầu lần nữa, cảm thấy bên trong mình hơi yếu đuối.

      “Tốt, vậy cháu có thể muốn thuần hoá lại cái tính bướng bỉnh và kiêu hãnh của cháu,” Caroline khuyên, bà ngồi xuống bên cạnh Emma và kéo nàng vào vòng tay ghì chặt của người mẹ. “Mặc dù vậy làm điều đó với cháu. Cháu cần chút kiêu hãnh và bướng bỉnh khi cưới 1 người đàn ông như thế.”

      “Cháu biết.” Emma khụt khịt.

      Caroline hôn lên đỉnh đầu Emma. “ Lau khô mắt cháu , cháu . Chúng ta cần phải xuống và thông báo cho mấy người đàn ông quyết định của cháu.” Bà đứng lên và ra cửa.

      “Nhưng về cha cháu sao?” Emma bất chợt , “Cháu thể cưới mà cho phép của ông. Và công ty… “ Điều đó, nàng nhận ra, đúng là 1 lý lẽ yếu ớt, xem xét về việc nàng là người cầu hôn trước, thực tế đó khiến nàng nghi ngờ gì Caroline sớm nhận ra.

      nghĩ cháu luôn biết rằng hãng tàu Dunster phải là số mệnh của cháu. Và về cha cháu… ừm, e rằng ông ấy phải tin vào đánh giá của chúng ta. Chúng ta có nhiều thời gian để chuẩn bị đâu.”

      Mắt Emma mở lớn trong nỗi kinh hoàng khi tia nhìn của nàng vô tình rớt xuống bụng. Lạy Chúa, nàng còn chưa suy nghĩ về 1 đứa bé.

      thấy là cháu hiểu ý rồi đấy.”

      *

      Khi hai cháu vào phòng đọc của chú Henry vài phút sau, Henry và Alex ngồi với nhau trong im lặng, cùng nhấm nháp whiskey. Mắt Emma nheo lại khi nàng soát qua cảnh ấy. Chả có vẻ gì chú của nàng làm điều gì huênh hoang hay ác ý thay mặt cho đức hạnh mất của nàng. Nàng thở ra nhàng. Ồ tốt thôi, tốt nhất là bắt đầu đám cưới của nàng trong 1 ghi nhận hòa bình.

      “Cháu có điều gì muốn chia sẻ với chúng tôi ?” Henry hỏi, bên lông mày ông nhướng lên.

      Emma nuốt vào và bước liều tới, xoay mặt nàng về phía Alex, “Tôi rất vinh hạnh được cưới ngài, thưa đức ngài,” Nàng dừng lại, hếch cằm nàng lên 1 chút xíu, “nếu ngài thấy phù hợp để hỏi tôi.”

      Caroline rên rỉ, Henry đảo tròn mắt, nhưng Alex chẳng ngừng lại nụ cười mỉm nhảy múa mặt chàng. Chàng đoán đây là điều, sau tất cả, lý do mà chàng nàng quá nhiều. “Em có thích tôi quỳ xuống đầu gồi ?” chàng hỏi, nhìn sâu vào mắt Emma.

      Emma hồi hộp liếm môi, Giọng chàng trêu chọc, nhưng bằng cách nào đó nàng biết rằng chàng làm điều ấy nếu nàng cầu. “,” nàng , nóng bừng lên dưới tia nhìn mãnh liệt màu ngọc lục bảo của chàng. “Tôi nghĩ điều đó là cần thiết.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :