1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Splendid - Julia Quinn ( 25c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 12
      Như bị thôi miên, Emma ko thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Alex khi môi cuối xuống môi nàng. Cái chạm như thoáng qua, môi chạm vào môi nào. Nàng cảm giác tê liệt, hầu như ko thở được.
      Alex nâng đầu lên nhìn nàng. Mắt nàng vẫn mở lớn, nàng ngắm nhìn như chưa bao giờ gặp trước đậy. “Emma?” hỏi, nâng cằm nàng.
      Emma tiếp tục nhìn khi lướt qua mặt nàng với đôi mắt mùa lục minh mẫn của mình. Nàng cảm thấy như bị thôi thúc để vén lọn tóc rơi khỏi trán . nhìn nàng rất trìu mến, nàng nghĩ rằng tất cả nàng muốn làm là vùi vào hơi ấm của vòng tay và tan chảy trong cái ôm của . Nàng biết là ko nàng, ko có ý định cưới nàng. Nhưng nàng cũng biết rằng thực quan tâm đến nàng và rằng muốn nàng rất nhiều. và Chúa giúp nàng, nàng cũng muốn nhiều như thế. Nàngđã trải qua hàng tháng trời để thuyết phục mình rằng ko có gì đặc biệt về những cảm giác mới lạ mà nàng cảm thấy mỗi khi đến gần. Alex fải hôn nàng. Đó là lúc nàng fải thành với chính mình. Nàng cũng cần hôn .
      Alex có thể cái lúc ấp úng nhường chỗ cho dục vọng. Mắt dịu , và ta liếm môi. Nhưng trước khi cháng có thể hôn, ta ngăn chàng lại, để tay má chàng và thầm tên chàng với giọng khản đặc.
      Alex quay đầu chậm để hôn lên lòng bàn tay nàng. “Gì vậy, em ?”
      Giọng của Emma khàn với cảm xúc. “ có hứa với em dừng khi chúng ta nên dừng ko?”
      Alex nhìn nàng chăm chú, tự hói nàng có hiểu nàng hỏi gì ko.
      “Em – em ko có nhiều kinh nghiệm cho chuyện này, Alex.” Emma nuốt nước bọt, cố gắng thể can đảm đẻ tiếp tục lời đề nghị. “Em thực muốn hôn . Em nghĩ là em muốn nó nhiều hơn là em từng muốn thứ gì trong cuộc đời em. Nhưng em ko biết khi nào chúng ta nên dừng lại, hoặc em nên ngăn lại bằng cách nào. Em hỏi lời khuyên như quí ông để ngăn chúgngs ta làm bất cứ gì – ko thể hủy được.’
      Alex biết lúc đó ấy là của chàng, chàng biết chàng có thể làm tình với ngay tại đó nệm, và nàng ko làm gì để dừng chàng lại. nhưng nàng cũng biết nàng ko muốn như những gì cơ thể nàng rãng ham muốn. Alex nhìn xuống khuôn mặt rạng ngời của và nhận ra rằng ko có cách nàng có thể sống nếu lợi dụng tin tưởng của nàng. “ hứa,” chàng nhàng.

      “Ôi, Alex,” nàng rên lên, tay nàng quàng quanh cổ khi cuối xuống nàng lần nữa.
      “Nêu em biết chờ điều này trong bao lâu,” chàng thầm, môi chàng kéo những nụ hôn nóng bỏng khắp mặt nàng và rồi xuống bên cổ nàng.
      “Em – em nghĩ em biết chính xác là bao lâu,” Emma đáp lại run rẩy, giọng nàng run dưới cơn dâng trào ham muốn của . Khi chầm chậm đẩy nàng nằm xuống, nàng bấu những ngón tay nnàg vào mái tóc dày của , liều lĩnh kéo gần nàng hơn.
      Có gì đó sâu thẳm trong nàng dường như biết rằng người đàn ông này là người đàn ông của nàng, và nàng chỉ ko thể vượt qua thúc giục để được gần hơn nữa. Ko suy nhgĩ, nàng áp người vòa , gắn chặt cơ thể nàng vào cơ thể cường tráng của .
      Đối với Alex, những chuyển động ngây thơ của ấy như cái ngòi châm lửa cái mà ỉ cháy trong chàng hàng tháng trời. “Ôi, Chúa, Emma,” chàng rên lên. “Em có biết là em làm gì ko?” Chàng nhìn xuống . Đôi mắt đen của ấy bùng cháy với những cảm xúc mới khám phá và cũng như – tin tưởng. khi chàng đắm mình vào hồ mắt tím đó, Alex lại rên lên. “ biết là em ko biết.”
      Emma ko hiểu những lời khó hiểu của ta. “Có chuyện gì ko ổn à?” nàng hỏi, lo lắng về thiếu kinh nghiệm của mình làm nàng làm điều ko hài lòng.
      Alex cuối xuống và hôn vào 2 mí mắt . “Tin , bé , ko có gì sai cả.” Chàng cười thầm khi chàng thấy nhõm ở biểu của . Nó làm ấm tận trong xương tủy của chàng rằng ấy rất quan tâm về việc làm chàng hài lòng. “Em dường như có bản năng bẩm sinh cho những thứ này.” Trong thâm tâm, Alex tự hỏi làm cách quái gì chàng có thể buộc mình dừng lại như chàng hứa với Emm, nhưng chàng ko ra ý nghĩ đó, sợ làm hỏng nhạy cảm cái bao trùm lên buổi picnic vắng vẻ của họ.
      Emma đỏ mặt với sung sướng với lời khen của . “Em chỉ muốn – ôi!” nàng thở gấp thành tiếng khi tay Alex rời chỗ sườn nàng và đến khuôn ngực đầy đặn của nàng. Hơi nóng của những cái vuốt ve của như đốt cháy làm nàng hết sức ngạc nhiên nó ko đốt cháy qua lớp vải của bộ đồ cưỡi ngựa của nàng. Mắt nàng bật mở và môi nàng hé ra trong kinh ngạc vì vuốt vẻ táo bạo của .
      Nụ cười của Alex là trong những thỏa mãn chỉ thuộc về đàn ôn. “Emm thích nó, fải ko em ?” Khi chàng cảm tháy đầu ngực nàng cứng lên như nụ hoa sau lớp vải của váy nàng, chàng bóp cái gò nhô lên mà chàng giũ trong tay và nhìn Emm run rẩy với ham muốn. Chàng im lặng nguyền rủa cái hàng nút li ti sau lưng váy nàng cái àm nó khó có thể kéo áo nàg xuống vai. Với cái thỏe dài khó chịu, chàng tự chiu thua với là chàng ko thể ngắm cái khuôn ngực đầy đặn và đầu ngực sẫm mùa cái mà hứa hẹn rất say mê. Tuy nhiên, cản trở này , có lẽ là minh họa tốt nhất cho lời hứa mà chàng cách đây ko lâu.
      “Ôi, Alex,” Emma rên khẽ. “Tất cả đều rất kì lạ.” Nàng lại phát ra tiếng thở gấp khi nàng cảm thấy tay luồn xuống nếp gấp cảu váy nàng và vuốt ve cặp dùi thon chắc của nàng. Từng cơn sung sứong truyền lên chân nàng đến trung tâm của cơ thrr nàng và nàng thở với từ bỏ. “Và rất tuyệt nữa.”
      Tay Alex vẫn vân vê đều đều lên cho đến khi nó chạm đến điểm nhạy cảm đầu quần tất của nàng gặp thân thể mềm mại, trắng trẻo của nàng và, Emma gần như lăn ra khỏi tấm trải vì năng lượng mà dường như rót từ những ngón tay của . Và rồi, mặc dù nàng ko tin lắm những gì diễn ra, vẫn di chuyển lên nữa.
      “Alex?” nàng hỏi trong hơi thở . “Cái gì – cái gì vậy? có chắc ko? em ko biết.”
      Alex làm nàng im bặt với nụ hôn . “Shh, em . hứa rằng se ko” – chàng cười nhăn nhở với những lời quá cường điệu của chàng – “hãm hại em tấm trải này đầu. khi chúng ta làm tình, nó hoàn hảo, ko có do dự và hiểu lầm giữa chúng ta.” Chàng tiếp tục thả những nụ hôn dịu dàng khắp mặt nàng để gạt sợ hãi của khi tay chàng lẻn vào dưới đồ lót của nàng và bắt đầu chọc cái mớ bù xù mà bảo vệ đời con của nàng. Hơi thở của Emma ở ngay cổ họng, và nàng cứng lên với , 20 năm được nuôi dạy đàng hoàng phản phất trong đầu nàng và nàng ràng nàng ko thể ở trong tình trạng này. Nàng ấn tay lên ngực , yếu ớt đẩy ra. “Chờ , Alex, em ko chắc…”
      “ko chắc về cái gì, em ?”
      Giọng nàng run rẩy với sợ hãi. “Về , về cái này, về bất cứ thứ gì.”
      “Em ko chắc về à?” chàng hỏi, cố gắng trêu cho nỗi sợ của biến mất. “Em với em thích ở đây với người khác à?”
      !” nàng kêu lên. “Ko fải vậy, nó…”
      “Nó sao?”
      “em ko biết?” đầu nàng thét lên là nàng fải ngồi dậy và bỏ , nhưng nàng ko thể từ chối cái cảm giác sung sướn mà được truyền từ mỗi cái vuốt ve của ta. Và ngay cả khi đấu tranh trong nàng bị quấy rối, nàng cảm thấy mình thoải mái bên cạnh , cơ thể nàng đòi hỏi những cái làm đầu nàng lo sợ.
      “Đừng lo, em ,” Alex thầm, thoải mái hơn vì ưng thuận của . “ giữ lời hứa chiều này mà.” Chàng hít thở sâu, cố gắng hết sức để giữ ham muốn của riêng chàng trong vòng kiểm soát. Nhu cầu của chàng đối với ràng cách đau đớn, bộ phận đàn ông của chàng sưng lên và căng cứng trong quần chàng. “ chỉ muốn – cần ở trong em bằng cách nào đó. ko thể giải thích nó. chỉ cần cảm thấy em ngay bây giờ.”
      Với câu đó chàng trượt ngón tay vào trong nàng. Nàng nóng và ẩm ướt, như chàng biết là nàng , nhưng rất và chật. Chàng cảm thấy luồn tự hào khi chàng nhận ra chàng là người đàn ông đầu tiên từng chạm vào nàng gần gũi đến múc này. Chàng cảm thấy mình đập rộn lên vì cần , phần đàn ông của chàng nài nỉ đổi chổ với ngón tay thở thẩn của chàng.
      Những cơn sóng ngọt ngào của niềm sung sướng truyền xuyên cơ thể Emma, nàng cảm thấy nàng căng lên trong mong chờ cái gì đó mà nàng ko hiểu nhưng bằng cách nào đó Alex hiểu. “Alex!” nàng kêu lên. “Cứu em, làm ơn. Em ko thể chịu được nữa.”
      “Ồ, en có thể, em .” Khi ngón tay của Alex tiếp tục vuốt ve nàng gần gũi, ngón cái của chàng tìm thấy cái chỗ nhạy cảm mà trong đám lông xoăn tít mềm mại của nàng.
      “Ồ, Chúa ơi! Alex!” Emma thét lên tên trong từ bỏ hoàn toàn.Mọi bó ham muốn cuộn lại xuyên qua người nàng di chuyển luồn đến tân bụng nàng, và nàng bắt đầu căng lên dữ dội cho đến khi thế giới của nàng nổ tung, và nằm kiệt sức và ủ rủ tấm trải flanen mềm mại.
      Alex nhàng rút tay chàng ra và nằm xuống bên cạnh , chống người cùi chỏ. “Shhh,” chàng thầm an ủi, cố gắng xóa thoái lui của cực khoái của nàng. Khi chàng vuốt ve tóc nàng, chàng ngắm vùng quê và bắt đầu bắt cơ thể mình dịu lại, vì chàng biết chàng ko hưởng thụ thoả mãn như Emma có. Nhưng, có cảm giác thỏa mãn ko thể chối cãi được là làm Emma sung sướng. Và mặc dùAlex luôn luôn là người tình cực kì chu đáo, đây là lần đâu tiên nhu cầu riêng của chàng hoàn toàn đứng thứ 2 sau người khác.
      “ÔI trời,” Emma thở, chỉ ngay khi nàng có thể lấy lại sức lực để .
      vậy, trời,” Alex cười, di di tay theo cái viền tao nhã của xương hàm . “Em cảm thấy như thế nào?”
      “Em cảm giac - ồ, em ko biết em cảm giác thế nào.” Emma nhắm mắt lúc, thư giãn hoàn toàn. nụ cười môi nàng, và nàng mở mắt ra và nhìn vào người đàn ông trước mặt nàng. “ biết nhiều về điều này hơn em. cảm giác như thé nào?”
      Alex cười lớn. “Em cảm giác tuyệt vời, em . Hoàn tòan tuyệt vời.”
      “Vâng, em nghĩ vậy,” nàng , cong người lên bên người . “Mặc dù em ko quá…mãnh liệt chứ?”
      Chàng kiềm lại nụ cười. “Ko, em , em ko quá mãnh liệt. Em chỉ quá hoàn hảo.”
      “Cảm ơn rất nhiều vì như thế,” nàng , úp mặt nàng vào bên cạnh . “Em vẫn ko chắc chắn để làm cái gì, biết ko.” Nàng muốn nhìn lên , muốn thấy biểu trong mắt , nhưng đôi chút xấu hổ dâng lên trong nàng.
      “Đừng sợ hãi. định cho em nhiều bài thực hành.”
      “CÁi gì?” Emma ngồi dậy nhanh chóng, đột nhiên cực kì hớn hở để vuốt lại váy. Những lời của Alex dường như châm nguồn cho quay lại thực tế. “Alex, biết chúng ta ko thể lúc nào cũng làm như thế nào.”
      “Tại sao ko?”
      “chúng ta chỉ ko thể. Có nhiều người đau lòng. Nhiều người hi vọng em tốt hơn nhiều.”
      ko thể nghĩ bất cứ gì thích hơn từ em.”
      hơi bị chậm hiểu đấy. em chỉ- “mặt Emma đột nhiên tái . “Em ko tin cái mà em vừa làm,” nàng , mắt nàng mở lớn với ngạc nhiện trước hành vi bạo dạn của nàng. Nụ hôn trộm là lẽ, nhưng cái này – thánh thần ơi, nàng để, ko nài nỉ gì, Alex chạm vào nàng ở những chỗ kín đáo nhất.
      Alex rên lên khi chàng thấy nghị hoặc và tự buộc tội mình khuôn mặt Emma. Cơ thể chàng đập thình thịch, và khá ràng chàng ko có năng lượng để thương lượng với tấn công đột ngột của nhạy cảm nữ tính của .
      “Em ko buộc tội ,” Emma nhanh. “Em chỉ tự thấy có lỗi thôi. Em ko kiềm chế được mình.”
      Ko có gì nàng mà làm cảm thấy tệ hơn. Nàng chỉ là ngây thơ, nàng ko biết kiểu áp đặt tình dục nào chàng làm với nàng. Làm thế nào mà người tình dũng cảm bé của cố gắng nhận trách nhiệm cho cuộc làm tình của họ. nhưng mặc dù mặc cảm tội lỗi bắt đầu xâm chiếm đầu nàng, Alex ko cảm thấy đặc biệt đô lượng nào. Cơ thể chàng vẫn nài nỉ để được giải thoát, làm căng cứng thần kinh chàng.
      “Emma,” chàng đột nhiên , giọng chàng chắc nịch. “ chỉ điều này lần. đừng hối hận những gì xảy ra chiều nay. Điều đó là đẹp và tự nhiên, và em là tất cả mọi thứ từng mơ đến. nếu em tiếp tục nhiếc móc mình chỉ làm em cảm thấy mệt mỏi thôi. Và nếu em cảm thấy chúng ta bao giờ nên chia sẻ tâm hồn mình như chúng ta làm hôm nay, em phải chấp nhận rằng có lẽ đánh được trận khá.”
      Họ cưỡi ngựa về nhà trong im lặng. Emma cảm thấy như thể mọi cảm xúc của nàng bị xé ra từng mảnh. mặt, nàng ko thể dựng lại quay lại cuộc giao hoan nồng nhiệt cách hạnh phúc mà nàng trải qua chỉ ko lâu trước đó. Mặt khác, nàng muốn tự phi nhanh về nhà.
      Nàng nghĩ, cuộc sống trở nên phức tạp.
      Alex cũng ko nghiêng qua để lời nào. Cơ thể chàng cam giác như nó sắp sửa nổ tung, và nó ko thể chịu nổi khi mùi hươgn của Emma dường như ở khắp nơi - quần áo cháng, tay chàng, đơn giản là lởn vởn trong ko khí. Chàng biết ngay từ đầu rằng chàng ko tìm được thỏa mãn, nhưng chàng cảm thấy vui sướng của Emma cũng là đủ rồi. và nó như thế - cho đến khi ta bắt đầu tự nghi hặoc mình, làm giảm giá trị kinh nghiệm với xấu hổ của ta.
      Chàng phải làm quyết định quan trọng trong đời chàng, chàng nghĩ – và sớm thôi. Chàng ko chắc chàng có thể chịu đựng điều này bao lâu.
      Trước khi hai người có thể về đến Westonbirt, Emma hoàn toàn ở trong tình trạng bối rối. khi họ bước vào phòng nghỉ, nàng lầm bầm gì đó ko mạch lạc với Alex và chạy lên cầu thang cong và dài với tốc độ mà ko bao giờ nàng mơ mình có.
      Alex đứng dưới nhìn cái bóng phất phới của lớp vải voan xanh đậm và tóc đỏ bay xa từ chàng. Chàng thở mệt lữ. Chàng ước chàng có thể với chàng là chàng đối xử với tệ hại. ít nhất rồi chàng có thể cố gắng chuộc lại lỗi lầm. nhưng nỗi đau đớn của Emma bắt nguồn từ cảm giác tội lỗi của riêng và như điều gì đó rằng ta tự phải giải quyết. Với cái rên nản chí, Alex vuốt tóc, quay gota và cởi áo, nghĩ về người hầu của chàng chuẩn bị bồn tắm mát mẻ.
      Khi Emma tới phòng mình, nàng vẫn di chuyển với gấp gáp như vậy như thể nàng bay qua cửa, ném người lên giường cách buông thả. Cái mà tại sao, sau đó nàng cho rằng, chàng quá ngạc nhiên khi nàng nhận ra rằng Belle nằm đó, cuộn người lạiv ới cuốn sách của Shakespeare.
      “Chết tiệt, Belle” Emma la, xoa vai nàng nàng đụng vào mông của em họ nàng. “em có thể đọc trong phong em được ko?”
      Belle nhìn nàng với đôi mắt xanh ngây thơ. “ánh sáng tốt hơn ở đây.”
      “Vì Chúa, Belle. Cố gắng sáng tạo hơn chút với xin lỗi của chị. Phòng của em ở ngay cạnh phòng chị, và nó cùng hướng với phòng chị.”
      “Chị có thể tin là giường chị thoải mái hơn của em?”
      Emma trông sắp sửa nổ tung.
      “Được rồi, đựoc rồi,” Belle gấp, nhanh chóng tụt xuống giường. “Em fải thừa nhận nó. Em muốn nghe về buổi cưỡi ngựa của chị với Ashbourn.”
      “À, nó tốt. em có hài lòng chưa?”
      đúng,” Belle đáp lại kịch liệt, “Đây là Belle, chi nhớ ko? Chị phải kể em nghe mọi thứ.”
      thứ gì đó về giọng nịnh bợ của Belle như đánh vào cây dây cảm xúc trogn Emma, và nàng thấy những giọt nước mắt rơi má nàng. “Chị ko chắc chị muốn chuyện ngay bây giờ.”
      Belle nhìn vào biểu đau đớn của Emma, thả quyển sách, và rồi, với diện tính cách trong đầu , nhanh chóng đóng sầm cửa phòng lại. “ôi chúa ơi, Emma. Chuyện gì xảy ra vậy? có fải ta -? Có fải chị -?”
      Emma hít mũi và quẹt nước mắt.
      “Có fải ta hãm hiếp chị?”
      “Chị ghét từ đó,” Emma phát ra. “Có bao giờ chị với em là chị ghét từ đó ko?”
      ta làm vậy à?”
      “Ko có. Em nghĩ chị là loại phụ nữ gì?”
      người phụ nữ , em cho là vậy. Em nghe người ta hết sức thuyết phục khi chị .”
      “Ồ, chị ko có ,” Emma đáp lại bướng bỉnh.
      “Vậy à?”
      Chị ko biết, Đầu Emma kêu lên. Nàng ko gì cả.
      “Em có thể thấy ít nhất chị nghĩ về điều đó.” Belle tiếp tục. “Đó là bước khởi đầu, em nghĩ vậy. Em ko thực phải với chi mọi người hạnh phúc thế nào nếu cả hai người quyết định kết hôn.”
      “Tin chị , chị cảm giác được điều đó.”
      “À, chị thực ko thể tránh chúng em. Chúng em muốn chị ở . Đặc biệt là em,” Belle nghiêm túc. “ khó để bạn thân của mình ở cách xa đại dương.”
      Câu nhấn mạnh cuối cùng của Emma càng đẩy Emma đến bờ vực, và nàng bật khóc, nấc lên lớn khi nàng ụp mặt gối.
      “ôi, chị thân mến.” Belle nhanh chóng quay lại giường và bắt đầu vuốt tóc chị họ nàng ở mặt nàng. Emma ko fải là loại phụ nữ hay khóc, vì vậy Belle biết có điều gì đó nghiêm trọng xảy ra. “Em xin lỗi,” nàng nho nhỉ. “Em ko có ý làm áp lực gì với chị. Chúng ta đều biết là đó là quyết định cuối cùng của chị mà.”
      Emma ko đáp lại, nhưng nước mắt tiếp tục chảy ra khỏi mắt nàng. Nàng nằm nghiêng người, hít thở sâu khi nước mắt rơi xuống mũi và rơi gối.
      “Chị cảm thấy tốt hơn nếu chị ra,” Belle ,” Tại sao chị ko đến bàn phấn, và em chải đầu lại cho chị. Nó trông như như gió làm rối tung nó hết rồi.”
      Emma đứng dậy và chầm chậm đến bên kia phòng, miễn cuỡng chùi mũi với mu bàn tay. Nàng ngồi xuống cái ghê bằng vải nhung cái mà hợp với bàn phấn và nhìn hình ảnh phản chíu của nàng trong gương. Nàng trông tệ hại. Mắt nàng đỏ ngầu và sưng húp lên, mũi nàng đỏ lên, và tóc nàng rối tung lên. Nàng hít hơi thở sâu để lấy lại trạng thái cân bằng và im lặng tự hỏi những người phụ nữ của xã hội người từng biết khóc đúng kiểu như thế nào. giọt nước mắt hoặc hai, cái hít nhàng – ko giống như những tiếng khóc từ tận trogn tim của Emma, để nàng giống như đống thảm hại.
      Nàng quay sang Belle với cái hít mũi lớn hơn. “Em biết gì ko? Chị từng là người khác.”
      “Chị có nghĩa là gì?” Belle cầm lược lên.
      “Ý chị - và sửa chị nếu chị sai – chị từng có cái gì đó thanh danh như ngoại lệ. chị ko có ý tự kiêu, nhưng chi .”
      Belle gật đầu, cố gắng giấu nụ cười.
      “Chị ko kiểu cách,” Emma tiếp tục hơi hăng hái hơn. “Hay chuyện ngu ngốc. Chị dí dỏm. mọi người thường bàn tán về nó.” Nàng nhìn lên Belle để chắc chắn.
      Belle tiếp tục gật đầu thông cảm nhưng ràng khó khăn hơn để kiềm chế nụ cười của mình. bắt đầu chải nhàng tóc Emma.
      “Và chị cũng có tự tin của chính mình.”
      “Chị có tự tin bây giờ ko?”
      Emma thở dài, ngồi sụp người xuống ghế. “chị ko biết. chị từng cảm thấy quyết đoán với hành động của chị. Bây giờ chi ko biết fải làm gì. Chị bị bối rối liên miên, và khi cuối cùng chi quyết định làm gì đó. Chị hối hận sau đó.”
      “Chị có nghĩ tất cả những chuyện gây bối rối này đều có gắn với Ashbourn fải ko?”
      “Dĩ nhiên là nó có liên quan với Alex! Tất cả mọi thứ liên quan tới ta. ta làm đảo lộn cuộc sống của chị.”
      “Nhưng chị ko ta,” Belle .
      Emma mím môi lại.
      Belle thử cách khác.”Chị cảm thấy thế nào khi chị ở với ấy?”
      “Điều đó hoàn toàn điên rồ. khi bọn chị đùa giỡn như những người bạn lâu năm, và sau đó chị bị mắc nghẹn ở cổ họng với quả trứng cực kì lớn, và chị cảm thấy mình như đứa 12 tuổi ngu ngốc.”
      “Chị ko biết gì à?” Belle đoán.
      “Đó ko fải chị ko biết gì. Chị cảm thấy như thể chị quên như thế nào!”
      “Hmmm.” Belle tiếp tục gỡ tóc rối tóc của chị họ mình. “Nó nghe có vẻ hấp dẫn. Em chưa bao giờ cảm thấy như vậy với đàn ông trước đây.” dừng lại trầm ngâm. “Mặc dù em mong đọc lại Romeo và Juliet khi em đọc đến vần R.” (Belle đọc sách của Shakespeare theo ABC).
      Emma nhăn mặt. “Làm ơn đừng nhắc lại họ gặp cái chết ko may mắn cho lắm. Chị nghĩ tôt shơn em đừng vẽ ra so sánh.”
      “Ồ. Xin lỗi.”
      Đó có lẽ là xúc động quá mức của Emma, nhưng nàng ko nghĩ Belle nghe có vẻ cực kì ăn năn như thế.
      “Xong rồi,”Belle . “Xong bên trái.” bắt đầu chải phần tóc phía sau của Emma. “Tại sao chị ko kể em về chiều nay? Có gì đó xảy ra mới đặt chị vô tình trạng thế này chứ?”
      Emma cảm thấy má nàng nóng lên. “Ồ, ko gì cả. Bọn chị chỉ cưỡi ngựa. khung cảnh miền quê ở đây rất dễ thương.”
      Belle kéo lược qua tóc Emma với cú hằn học.
      “Ow!” Emma rú lên. “Em làm gì vậy? Chị bị hói trước khi em chải xong mất.”
      “Chị đạng điều gì đó về chiều nay mà?” Belle thúc với giọng ngọt ngào.
      “Đưa lược đây cho chị!” Emma quát. Belle đưa cái vũ khí gây khó chịu mái tóc sáng màu của nàng và đưa hơi mạnh, diễn đạt cách tra tấn mà chưa đến. “Ồ, được rồi,” Emma từ bỏ. “Bọn chi dừng lại cho cuộc picnic.”
      “Và?”
      “Và bọn chị có khoảng thời gian hoàn tòan tuyệt vời. Bọn chị kể cho nhau nghe lúc bọn chị còn .”
      “Và?”
      “Và ta hôn chỉ! Em hài lòng chưa?”
      ta hẳn fải làm gì đó hơn là hôn chị,”Belle phỏng đoán. “Chị hôn Alex rồi, và chị chưa bao giờ bắt đầu khóc như vậy.”
      “À, có lẽ ta làm hơn chút là hôn chị.” Emma ước nàng ngồi trước gương, nơi mà nàng bị ép nhìn vào da của nàng dần dần đỏ lên cho đến khi nó trùng với màu tóc của nàng.
      “Nhưng ta ko hãm hiếp chị chứ?” Belle trông có vẻ gần như nổi giận.
      “Belle, có với em thất vọng khi chị vẫn an toàn trong buổi chiều nay với cơ thể ko bị sứt mẻ?”
      “Ko, dĩ nhiên ko,” Belle trả lời nhanh. “MẶc dù em fải thừa nhận, em hơi tò mò về ‘chuyện đó’ và tất cả, và em ko thể Mẹ kể em nghe bất cứ gì về điều đó.”
      “Ah, em ko lấy được thêm nhiều chi tiết hơn từ chị đâu. Chị cũng ngây thơ như em vậy.”
      “Em nghĩ, là ko ngây thơ lắm đâu. Em có thể khờ dại, nhưng em cũng biết ít vè nụ hôn và ‘chuyện đó’.”
      Để rằng những từ đó Emma fải cách giảm bớt.
      “Fải ko?” Belle kiên trì.
      “Uh, à, vâng,” Emma lắp bắp. “Ù, có.”
      Belle tiếp tục. “Điều đó có công bằng ko chị làm điều gì đó ở nơi nào đó giữa lúc hôn và ‘chuyện đó?”
      “Em có thể thôi gọi nó là “chuyện đó’ được ko?!” Emma la lên. “Em làm nó nghe có vẻ rất bẩn thỉu.”
      “Vậy chĩ thích em nên gọi nó là gì khác à?”
      “Chị thích em đừng gọi là gì cả.” MẮt Emma nheo lại đầy nguy hiểm. “Điều nay trở nên rất riêng tư.”
      Belle ko bị làm nhụt chít. “Vậy à?”
      “Em có nhân ra rằng em ko thấy xấu hổ ko?”
      “Ko hề gì,” Belle vô tình, kéo cây lược bằng cái kéo xấc xược.
      Emma nhăn mặt, rên lên, và gần như muốn chửi thề. “Ôi, được rồi,” nàng gắt gỏng. với tốc đọ này, tất cả tóc nàng rụng hết trước bữa tối. “Rồi, nàng rên rỉ. “Đúng là như vậy! Em hài lòng chưa?”
      Belle ngừng chải tóc ngay lập tức và ngồi xuống ghế đối diện Emma. “Ôi trời,” thở.
      “Em có thể thôi ngó chị như thể chị đột nhiên bị hủy hoại ko?”
      Belle nháy máy. “Cái gì? Ôi, em xin lỗi. chỉlà – Ôi trời.”
      “Vì Chúa, Belle. Chị ước chị ko tiếp tục điều này nữa. Đó là điều ko quan trọng.” Ồ, vậy à? Nàng tự hỏi mình. Vậy tại sao mày lại khóc đến như thế cách đây vài phút? Emma nhanh chóng cắt giọng trong đầu nàng. Có lẽ chàng hơi phản ứng quá đáng. Rốt cuộc, nó ko fải như chị tự mình (bỏ từ đó) hãm hiếp (có nghĩa Emm ko thích dùng từ “hãm hiếp” nhưng vẫn fải sử dụng) và, nàng thừa nhận với nụ cười phiền não, điều đó ko fải nàng ko thích thú.
      Belle cũng xem xét vấn đề cẩn thận với đầu óc vô cùng thực tế. thực đây là tin hấp dẫn. tự nghĩ đám cưới giữa chị họ và công tước Ashbourn sắp xảy ra. sơ xuất trước lễ cưới thực dễ dàng bị phát hiên. Tuy nhiên, đó ko có nghĩa Belle ko tò mò về việc đó. “Chỉ em nghe điều thôi, Emma,” van nai. “Nó như thế nào?”
      “Ôi, Belle,” Emma , từ bỏ mọi cố gắng để bảo vệ hình ảnh trong sáng của mình. “Nó tuyệt diệu.”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 13
      Vì tất cả quyết định của Emma là gạt xấu hổ con ra đằng sau, nàng vẫn trở thành con ngốc ấp úng khi nàng thấy Alex.
      Buổi tối diễn ra cũng trong sáng. Sau khi Belle cố tò mò về tất cả chi tiếp của buổi picnic mà có thể khai thác từ Emma, cả hai thay đồ cho bữa tối. Tuy nhiên, Belle hẳn là thích thú hơn khi chọn quần áo của Emma hơn là đồ của , nghĩ rằng nàng mặc áo màu tím sẫm làm nổi bật lên đôi mắt ko bình thường của nàng.
      “cái đó cùng màu với cái chị mặc trong buổi ra mắt,” Belle . “ Và Alex bị hấp dẫn bởi chị.”
      “Chị nghi là ta nhớ màu áo của chị,” đó là tất cả những gì Emma đáp lại. tuy thế mà, nàng cho phép mình mặc áo lụa tím, hi vọng cái màu rực rỡ này có thể ủng hộ can đảm của nàng. Belle mặc cái áo lụa màu đào nhạt, cái làm tôn lên màu da trắng hồng của . Khi họ mặc đồ xong, Emma tự hy sinh nàng cho người làm tóc, và nàng cho phép Meg muốn làm gì với tóc nàng làm mà ko có lời phàn nàn nào. Sau chăm sóc ko lây gì nhàng của Belle, Meg dường như nữ thần.
      Khi Emma ngồi đó, nhìn vào gương khi Meg chải những mớ tóc sáng màu của nàng, nàng có thời gian rảnh rỗi để xem lại tình hình của mình.
      Nàng Alex ko? Belle nghĩ là vậy. nhưng nàng ta như thế nào khi từ bỏ giấc mơ cả đời nàng là quản lý Hàng tàu Dunster? phần trong Emma muốn ném mọi thận trọng vào khí và nắm lấy mọi điều hanh phúc nàng có thể tìm được với Alex. Nhưng nàng biết rằng nếu nàng để nàng ta chút thôi, nàng ko thể dừng nàng lại ko ta hết lòng, với từng milimet cơ thể nàng. Và nàng sợ cái cảnh nàng đánh mất mình hoàn toàn trong tình đó.
      Khi nàng với Belle ko nửa tiếng trước, nàng thay đổi khi ở bên ta. ánh nhìn dịu dàng từ ta dường như xua tan mọi ý nghĩ lý trí của nàng, và nàng phải đấu tranh với những câu rời rạc, lấp bấp. Nếu nàng cưới Alex, nàng chắc chắn quên cách câu hoàn chỉnh.
      Cái mang nàng đến điểm nhạy cảm khác. ta chắc hẳn ko hỏi cưới nàng. Alex là tên bướng bỉnh kinh khủng, và Emma ko thể tưởng tượng nổi xoi mói vào những áp lực gia đình và hỏi tay nàng trừ khi ta tốt và sẵn sàng. Và nếu ta hỏi nàng sao? Nàng đồng ý ko? Emma cắn môi khi nàng trầm tư về tình hình của nàng. Có lẽ. Có thể. Nàng thở dài. Chắc chắn. Làm thế nào giúp mình đây? Hàng tàu Dunster phải sống sót mà ko có nàng bởi vì nàng ko nghĩ nàng có thể sống sót mà thiêu Alex.
      Nhưng kết hôn với ta ko phải là bảo đảm hạnh phúc. vài cuộc kết hôn ở xã hội thượng luwu cũng dựa vào tình , và Emma biết rằng cuộc mai mối ko phải là trong những mục đích cao nhất của Alex. Điều đó có thể là ta có lẽ đến quyết định hỏi cưới nàng dựa vào chỉ vì mến và tình dục. Nàng có thể tưởng tượng tốt rằng ta ngồi trong thư phòng với chân gác lên bàn, ngẫm nghĩ về tình hình của ta và quyết định cưới chỉ bởi bì ko có gì tốt hơn nhue vậy.
      Cuộc sống của nàng như thế nào nếu nàng cưới người đàn ông ko nàng? Nó có đủ cho nàng để chỉ ở gần ta hoặc nàng bị mất dần từng chút tâm hồn mình cho đến khi nnàg ko còn gì hơn là cái vỏ bọc của mình? Nhưng Chúa giúp nàng, nàng ko biết nàng có thay thế nào ko bởi vì nàng bắt đầu nhận ta hạnh phúc có thể đến cách Alex thực là rất mỏng manh. Nàng cho rắng bất cứ mọi chút nào của tốt hơn là ko có gì bởi vì điều đó là – nàng . Nàng say đắm và nàng hoảng sợ nàng ko thể tìm cách để nàng lại.
      Đột nhiên, việc đối diện với ta trong bữa tối dường như là điều đáng sợ nhất.
      Náng khá là thành công trong việc tìm lời xin lỗi để ở lầu. có sợi chỉ bị bung ra váy nàng cần may lại, và nàng thuyết phục là nnàg bị nổi nhiều tàn nhang mới khi nàng ra ngoài. Meg ngay lập tức mượng ít phấn từ Bà Caroline. Nàng cố gắng tạo ra việc bị cơn đau đầu dữ dội khi Belle cuối cùng thua cuộc trong việc kiên nhẫn đẩy nàng qua cửa xuống lầu.
      *****
      Khi lúc Emma và Belle đến, Alex ở trong phòng hội họa, dựa vào khung cửa sổ và vô thức xoay xoay ly whiskey trong tay. Khi emma qua cửa, nhìn nàng trông hơi giễu cợt, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của nàng. Emma cố gắng hết sức để giữ vững, nhưng nàng có cảm giác nặng nề nên nàng thất bại đau đớn. “xin chào buổi tối, thưa đức ngài,” nàng đột ngột lên tiếng, đau đớn nhận thấy rằng nàn nghe như con cừu non. Nàng ko chắc, nhưng nàng nghĩ nàng nghe em họ nàng phát ra tiếng rên .
      Alex gật đầu chào Belle, người chủ đích ngồi sofa mà có thể quan sát toàn bộ căn phòng. Sau khi Belle cười lại với ta rạng rỡ, thu chu ý lên Emma. “Tôi tin là buổi chiều thoải mái sau khi chúng ta trở về,” ta lịch .
      “Nó rất tốt, cảm ơn,” Emma trả lời tự động, tay giữ chặt cứng cái ghế màu vvàng nhạt.
      Belle nhìn cuộc trao đổi với thú vị ko che dấu, đầu nàng lắc qua lắc lại giữa Emma và Alex.
      “Tôi cảm thấy như thể sân khấu,” Emma lầm bầm.
      “Cái gì vậy?” Alex hỏi thân mật.
      “Chị có gì a?” Belle hỏi cùng lúc đó.
      Emma cười yếu ớt và lắc đầu. căng thẳng trong phòng khác đủ dày để ko thể ăn cùng.
      “Tôi nghĩ tôi nên uống thêm 1 ly whiskey,”Alex .
      “Tôi cũng có cảm giác là cần nó,” Belle thêm vào với 1 nụ cười ngây thơ.
      bé xấc xược.” Alex lướt qua căn phòng nhàng và tự rót ly. Khi chàng trở lại chỗ đứng ở cạnh cửa sổ, chàng chạm vào Emma, thầm vào tai nàng, “Đừng cố gắng làm hỏng đồ nội thất, em . Đó là cái ghế ưa thích của mẹ tôi.”
      Emma lật đật thả tay khỏi ghế và đến cuối bàn, ngồi xuống cạnh Belle. Khi nàng nhìn lên, Alex cười toét.
      Emma, mặt khác, ko cười gì cả.
      Cảm ơn, Sophie chọn lúc để vào phòng. “Chào mọi người,” nàng vui vẻ, nhìn quanh khắp phòng. “Tôi thấy là mẹ tôi chưa đến. Hmm, ngạc nhiên. Tôi nghĩ bà ấy lo lắng nhất để đề nghị buổi cưỡi ngựa chiều này.”
      cũng nghĩ vậy,” Alex cộc lốc.
      Sophie ko phản ứng lại câu đó vì vậy đến ngôig chỗ cái ghế màu vàng nhạt mà lúc nãy Emma cố gắng làm hỏng. Emma vai buông thõng chút, hơi bùn vì câu cay độc của Alex.
      “Cleopatra sinh mèo con rồi,” Sophie thông báo với nụ cười. “Charlie rất vui sướng. nó ko gì khác về điều đó cả buổi tối. ko may là bây giờ nó hỏi tôi tất cả mọi thứ, à, những câu hỏi nhạy cảm, cái mà tôi ko cảm tháy ko được chuẩn bị để với thằng bé 6 tuổi.” thở dài buồn bã. “tôi thực mong Oliver về nhà sớm.”
      “Tôi chắc Alex giúp với phần những câu hỏi nhạy cảm,” Emma cáu kỉnh, rồi hối hận với lời khi chúng bay ra khỏi miệng nàng.
      Belle kêu tiếng kì lạ như nửa cười nửa khịt mũi và sau đó bắt đầu ho. Emma thấy gấp rut để đập manh lên lưng của ấy.
      Alex tiếp tục dựa vào khugn cửa, biểu ko dò được, và Emma muốn chửi ta vì ta trông quá đẹp trai ngay cả ko muốn gắng. ta có vẻ khá thú vị với những móng tay được dũa khéo.
      Tuy nhiên, sợ cười lớn nếu cho phép mình nhìn Emma. ko tha thứ về điều đó, biết. có điều gì đó rất khôi hài về ta khi ta ngồi ghế bành, sôi sùng sục. chàng thấy là ko gì làm phiền ấy hơn là nhìn chàng hoàn toàn có thể kiềm chế mình trong khi cảm xúc của bị khuấy tung lên. Chàng ko ác, chàng chỉ thích nhìn khùng lên hơn đau khổ và cảm thấy có lỗi như chiều này. Chàng phủi cái vết vải thân áo và nhìn nhanh Emma. Chàng ko chắc, nhưng chàng nghĩ chàng thấy hít thở sâu và thơ nhàng.
      Chàng ko thể chịu đựng nổi.
      “Tôi tin thấy thoải mái khi ở Westonbirt, Emma.” Chàng chắc chắn phải trải qua 1 năm trong địa ngục với câu đó, những nó đáng.
      “Cũng tốt,” nàng , ko nhìn .
      “Chỉ cũng tốt thôi à?: chàng , mặt chàng lf tấm mặt nạ hoàn hảo của quan tâm. “Chúng ta có vẻ ko làm tốt công việc rôi. Cái gì khác chúng tôi có thể làm để làm vui ?”
      “Tôi chắc chắn là ko có gì có thể làm,” nàng thẳng.
      Miệng Belle há hốc ra.
      “đó ko thể là ,” Alex quay lai. “Tôi chắc fải cố gắng hơn nữa. Tại sao chúng ta ko cưỡi ngựa vào chiều mai? Có nhiều cái mà tôi chưa chỉ xem.”
      Chàng nghĩ Belle sắp té xỉu ra ghế.
      “Điều đó ko cần thiết, thưa đức ngài,” Emma cứng rắn.
      “Nhưng – “
      “Tôi điều đó ko cần thiết!” nàng lớn. Sau đó, nhận ra mọi người nhìn nàng kì lạ nhất, nàng thêm vào, “tôi hơi cứng rắn.” Nàng hít mũi ít để giải thích nhưng dĩ nhiên nghe có vẻ ràng. Cười yếu ớt, nàng khoanh tay đùi và quyết tâm là ko gì cả.
      Sophie im lặng. “Er, Belle,” nàng lúng túng. “Tại sao ko mang con mèo con về? tôi ko biết chúng tôi làm gì với lũ mèo con đông đúc.”
      “Tôi hi vọng rằng mẹ tôi đồng ý,” Belle đáp lại. “Con mèo vừa rồi là thảm họa tồi tệ. Nó có ít bọ chét.”
      “Tôi ko nghĩ mấy con mèo con của chúng tôi sống đủ lâu để có bọ chét,” Sophie trầm ngâm.
      “Dù vậy, tôi tưởng tượng mẹ tôi cảm thấy khá cương quyết về điều đó.”
      “Mẹ khá cương quyết về chuyện gì?” Caroline hỏi lớn từ cửa.
      “Sophie cố gắng thuyết phục chúng ta đem về nuôi 1 con mèo con của Cleopatra,” Belle giải thích.
      “Trời ơi, ko!” Caroline đáp lại dứt khoác. “Con có thể có con ở vung nông thôn nhưng ko bao giờ ở London.” Bà bước vào phòng, gật đầu chào Alex và ngồi cạnh Emma, Belle, và Sophie. Henry, người theo bà xuống, nhìn tất cả mọi người phụ nữ ngồi ở góc và thẳng đến Alex.
      “Whiskey chứ?’ Alex hỏi, đưa ly ra.
      “Ko phiền chứ,” Henry đáp lại niềm nở, giơ tay lên để ngăn Alex ngồi dậy. Ông nhanh chóng đến chỗ đối diện, tự rót cho mình ly, và quay lại bên cạnh Alex. “Tôi có cảm giác là chúng ta cần thứ này tối nay,” ông nhấn mạnh.
      kì lạ, đó chính xác là những gì con ngài với tôi cách đây 5 phút.”
      “Buổi cưỡi ngựa chiều nay của con thế nào, con ?” Caroline hỏi Emma, đủ lớn để tất cả có thể nghe.
      “Nó rất tốt, cảm ơn .”
      Alex nghĩ câu tra lời của ta rất yếu ớt. “Đó là khoảng thời gian tuyệt vời.” Chàng chen vào.
      “Tôi chắc là như thế,” Emma , hầu như chỉ cho nàng, cố gắng quên rằng nàng là người thét lên sung sướng chiều này, ko fải Alex.
      “Con gì ah, con ?” Caroline hỏi quan tâm.
      “Ko, ko có gì. Con chỉ - er – hắng giọng.”
      “Có vẻ thường làm việc đó.” Alex ko thể chịu nổi đau khổ thấy được của Emma, vì vậy chàng đến bên kia phòng và ngồi cạnh Caroline. Henry theo sau. “Hoặc ít nhất thường làm khi có mặt tôi.”
      Emma liếc Alex hung tợn đến nỗi Sophie ko thể ko lầm bầm, “Ôi trời ơi!”
      Alex uống rượu bình thản, ko có vẻ gì bị ảnh hưởng bởi giận dữ của Emma.
      Dĩ nhiên, điều đó làm nàng càng nổi giận hơn.
      Khi đó, Alex nở nụ cười.
      “Ồ!” Caroline kêu lên, chỉ để phá vỡ im lặng. tuy nhiên, hơn là thiếu tinh thần của bà, mọi người đột nhiên nhìn bà và bà phải cái gì thêm nữa. “Kể cho nghe thêm về buổi chiều nay của con Emam.” Nó dường như là chủ đề ưa thích.
      “À, -,” Emma bắt đầu, bực mình bắt đầu làm nàng tốt hơn.
      Belle đá vào gót chân nàng. Emma nuốt cái đau, cười yếu ớt, và đáp lại, “ nó rất dễ thương, cảm ơn .”
      Im lặng lại bao trùm, và lần này ko ai, ngay cả Caroline, can đảm phá vỡ nó.
      Emma nhìn xuống đùi nàng, tay ngón vơ vẩn kéo váy. Nàng có thể cảm giác mắt Alex người nàng, và cố gắng nhiều nhất, nàng ko thể gom lại can đảm để nhìn mắt . Khi nàng ngồi trong im lặng như đá, nàng fải thừa nhạn chính nàng là người nàng nổi giân, ko fải Alex.
      Nàng biết nàng bị thu hút cực kì với Alex. Nhưng để thừa nhận với quí ông trong câu hỏi bằng cách nào đó dường như chống lại mọi giáo lý nuôi dạy của nàng, và nó khó để quay lưng lại với những lời giáo dục mag cha nàng và nàng và cả chú nàng truyền dẫn cho nàng. Bây giờ nàng ở trong mớ hỗn độn, muốn ta điên cuồng và biết rằng nàng ko nên cho phép nàng có ta. Nàng có thể điều chỉnh ham muốn bởi là nàng ta, nhưng nàng phải có sức mạnh để ngăn nàng hành động vì ham muốn đó.
      Tất cả điều đó khác nếu ta nàng chỉ chút so với nàng .
      Hoặc, Emma nghĩ chán nản, nếu ta chỉ cầu hôn. Kết hôn đối với Alex ko có tình lẫn nhau thích hợp hơn là ko có. Nàng nhìn ta. ta dã quay lại nhìn những ngón tay của mình và ko trông có vẻ xa xôi như người đàn ông chuẩn bị hỏi người phụ nữ cưới ta. Emma nuốt nước miếng và ngồi sâu vào trong sofa.
      ----

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      13.2

      “Thánh ơi! Trông giống như chúng ta đám tang ở đây. Mọi người mất sức lực để rồi a?” Eugenia đứng ở cửa phòng hội họa, mặc cái váy lụa màu xanh duyên dáng.
      , mẹ à, con gnhĩ mọi người hơi sợ mở miệng.” Alex cười toét miệng với mẹ khi chàng đứng dậy hôn bà kêu lên má.
      Eugenia nhìn con trai bà với vẻ tố cáo. “Con đàn áp khách của chúng ta à, phải ko?”
      “Chỉ có cháu thôi,” Emma thỏ thẻ can đảm, làm nàng nhìn nàng quở trách.
      Alex cười, vui vì lời châm chọc của Emma. “Có lẽ tôi dẫn đến phong ăn, Dunster,” chàng lịch , đến chỗ nàng và chìa tay ra.
      “Tất nhiên,” Emma lầm bầm. Nàng có thể làm gì hơn với cái nhóm tò mò này? Mỉm cười đẹp với những “khán giả” của mình, nàng đứng lên và cố gắng bước nhanh hơn 1 bước tới cửa, những cái kiềm như thép của Alex giữ nàng chắc chắn ko hơn được.
      “Tôi nghĩ mình nên đằng sau,” chàng , hơi quá ràng.
      “Nếu ko có ai phiền,” Emm nhanh chóng thêm vào, cảm thấy má nàng hồng lên.
      “Ồ, ko, chúng tôi ko phiền gì cả,” Eugenia , gần như đẩy mạnh con ra khỏi phòng.
      Chỉ trogn 1s, căn phòng trống trơn.
      “Đừng bao giờ làm như thế với tôi nữa!” Emma la lên, giật mạnh khỏi cái nắm của ta.
      “Làm cái gì?” hỏi ngây thơ.
      “Tôi tin là thấy thoải mái khi ở đây, Emma,” nàng bắt chước, giống giọng của ta hoàn hảo.
      “Ồ, thôi nào, Emma. ko thể bực dọc tôi vì tôi đùa chút.”
      “Ko fải đùa với tôi. Tôi bị làm mất thể diện.”
      “Đừng quá giận dữ vậy bé cưng. Em biết là tôi chỉ trêu chọc em thôi mà.”
      “Tôi ko biết chuyện đó. Nó đối với tôi chỉ có chút trả thù bởi vì ko được những gì muốn chiều này.”
      Ko thể chịu đựng cái nhìn muốn trũng nước trong mắt , Alex nắm lấy vai và kéo lại bên . “Ôi, em , tôi xin lỗi.” chàng thầm. “Tôi ko bao giờ có ý làm em cảm thấy như thế. Tin tôi , tôi được những gì tôi muốn chiều nay.”
      “Nhưng –“
      “Im nào.” Chàng đặt tay lên môi . “Tất cả những gì tôi muốn là làm em hạnh phúc, và nó dướng như tất cả những gì tôi làm là làm em buồn. tôi chỉ trêu em chỉ vì nếu tôi ko thể có hạnh phúc, vậy tức giận ít nhất cũng tốt hơn là buồn chán.”
      “À, tôi thích đừng dùng kế sách như vậy nữa,” nàng lầm bầm ngực chàng.
      Alex đặt nụ hôn trán nàng. “ Tôi hứa. Bây giờ …” Chàng tìm chủ đề khác. “ Em có bao giờ thấy căn phòng trống nhanh đến vậy ko? Nó có vẻ là ko chỉ mỗi mình tôi muốn có cuộc trò chuyện riêng giữ 2 chúng ta. Tôi rất hào hứng đặt cược với mẹ tôi thực điều đó ở phòng ăn dưới 10s.”
      “Tôi ko chắc chắn chưa bao giờ thấy tôi di chuyển nhanh đến vậy trước đây,” Emma trở lại với nụ cười run run. “ Và tôi nghĩ Chú Henry nắm tóc Belle kéo .”
      “Vui nhỉ, nhưng tôi nghĩ ông ấy còn hơn thế nữa.”
      đùa à. Caroline cáo thể khá kinh khủng khi ấy giận. chú ấy ko muốn chọc tức ấy đau. Chú ấy rất thích tồn tại hòa bình của mình. Bên cạnh đó, mọi người lo lắng để thấy tôi yên bề gia thất.Ko fải chúng ta – “ Emma nhanh, “tôi có bất cứ kế hoạch nào để lập gia thất sớm. Tôi có công việc fải làm ở Boston, biết mà.” Nàng cảm thấy có cảm giác nặng nề trong nàng khi nàng . Có phải nàng chưa quyết định Alex quan trọng hơn nhiều với với so với hãng tàu Dunster? “ ko nên cho phép cảm thấy áp lực, biết ko.”
      Alex nhìn xuống Emma với biểu kì lạ mặt.
      “Mặc dù tôi nghĩ cũng khó để tìm thứ gì đó gây áp lực cho .” Emma tiêp tục, nhìn hơi tuyệt vọng.
      Alex cười nhăn nhở, tự hỏi bao nhiêu áp lực cần có lúc này để ép lập gia đình. “ Em có cảm thấy tốt hơn chưa?” chàng hỏi đơn giản.
      Emma vẫn nhìn xuống. “Tôi tự làm cuộc trình diễn khá đấy chứ, fải ko?”
      “Em đễ cập đến buổi trình diễn nào?” Nàng đỏ mặt vì liên tưởng đến những cử chi đam mê của nàng. “ , tôi đề cập đến xấu hổ khá nhạy cảm của tôi.” Nàng dừng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt . “tôi nghĩ tôi phản ứng quá dữ dội,” nàng . “ Tôi xin lỗi. Tôi hi vọng tôi ko làm khó chịu.”
      Nàng nhìn lên , đôi mắt tím của nàng mở lớn với tin tưởng. lúc này, có gì đó trong như tan chảy. chàng ko thể tin rằng ta có thể xin lỗi chàng về xấu hổ của trước cuộc âu yếm của họ chiều này. Những quí danh giá được dạy là bất cứ gần gũi trước hôn nhân nào được cho gần như là chỉ trích ngừng, và bây giờ Alex ko còn cảm tthấy như thể cơ thể chàng sắp nổ tung, chàng thực khá ấn tuợng vì Emma ko bị đưa lên giường trong 1 tuần.
      “Điều đó khá là tự nhiên để cảm thấy bối rối bởi những trải nghiệm mới,” chàng , cảm thấy fải cái gì đó để an ủi ta.
      “Cảm ơn thấu hiểu,” Emm anói, nụ cuời phớt qua nàng. “Mặc dù tôi thực nghĩ nó sáng suốt nếu chúng ta tự kiềm chế mình.” Với cái nhướng mày của Alex, Emma giải thích, “Tôi ko thể mô tả cảm giác dễ sợ như thế nào mà tôi cảm thấy chiều nay.”
      “Tội lỗi à?”
      “Cái đó, và bối rối nữa.” Emma quay và vu vơ ngó cái đồng hồ đặt ở cuối bàn. Nàng tự hỏi vì mình rất thà với Alex, nhưng dường như cũng bối rối nếu thẳng ra.
      “Tôi ước em ko cảm giác như thế.”
      “Tôi cũng ước như vây,” Emma đáp lại, vẫn nhìn đồng hồ. “ nhưng tôi sợ rằng tôi ko thể kiềm chế cảm xúc của mình tốt, nên tôi nên tránh tình trạng rối tung như chiều này.”
      “Emma?” Và rôi khi nàng ko đáp lại, Alex lớn hơn. “Emma?”
      Emma quay nhanh , mái tóc sáng của nàng rơi quanh mặt nàng thành những lọn mềm mại.
      Alex chạm tay vào cằm nàng, nâng nó lên để chàng có thể nhìn vào đôi mắt tím sâu thẳm của nàng. “ Tôi vẫn muốn hôn em, em biết ko.”
      “Tôi biết.”
      Chàng tiến gần hơn. “Trong tất
      cat
      mọi lúc có thể.”
      “Tôi biết.”
      Môi chàng gần như chạm vào môi nàng. “Tôi sắp sửa hôn nó đây.”
      Emma thở, bị bao vây bởi cái lưới đầy gợi cảm của giọng ta. “Em biết.”
      “Em có ngăn tôi lại ko?” chàng thầm môi nàng.
      .” đáp lại nhàng của Emma như bị cuốn với môi Alex đặt lên môi nàng. Hơi ấm tỏa ra từ môi ta, và Emma chỉ nhắm mắt, đánh mất mình vào khoảng khắc nóng bỏng đó.
      Alex đau đớn nhận ra rằng chàng và Emma chỉ có vài khoảnh khắc quí giá bên nhau. Chàng ko muốn nó thông qua mẹ chàng để rồi gây với nhau ở phòng khách, tuyên bố Emma bị hãm hiếp vì thấy cái hôn, và cầu chàng fải cưới ngay lập tức. với cái rên rỉ, chàng bức người ra khỏi và hít thở sâu.
      “Đây kì nghỉ cuối tuần dài đằng đẳng.” chàng lầm bầm, , vẫn giữ cằm nàng trong tay.
      “Vâng, em biết,” Emma với giọng rất kì lạ.
      nụ cười phớt qua mặt Alex khi chàng nhìn Emma. Nàng dường như bị choáng ngợp, và mắt nàng như dán vào điểm bên phia trái của Alex.
      “Tôi thích biết em nghĩ cái gì ngay bây giờ,: Alex , gạt lọn tóc trán Emma.
      Emma lắc dầu khi nàng cố gắng tập trung mình. “Cái gì?” nàng nháy vài lần. “ hứa ko cười chứ?”
      “Tôi hứa.”
      Emma nháy mắt vài lần nữa với đáp làm ko trông chờ đấy, và nàng ngước lên nhìn . ta cười với nnàg với cách khoan dung, và đôi mắt xanh lục ánh với với hứa hẹn ấm áp của tình . “À, tôi cho rằng tôi nghe thoi,” nàng . “ tôi nghĩ rằng..ah, cái mà tôi tự hỏi…”
      “Sao?”
      , tôi tự hỏi làm sao mà tôi vẫn giữ mình được khi hôn tôi thế này.” nụ cười xấu hổ mặt Emma, và nàng nhìn xuống, nơi chân nàng vẽ nữa vòng tròn thảm. “Tôi cảm giác như thể tôi tan chảy.”
      Alex cảm thấy cái thứ đó ko quen thuộc bùng cháy trong chàng, và ko có cách nào chàng có thẻ từ chối ấm áp này cái đột nhiên bao phủ cơ thể chàng. Chàng chồm tới và lướt nhanh qua môi nàng. “ Em ko thể tưởng tượng là tôi hạnhphúc thế nào khi em thế đâu.”
      Emma vẫn di di chân thảm, hài lòng với câu trả lời của ta và ko thể kiềm nén nụ cười rạng rỡ mặt. “Có lẽ nên nắm lấy tay tôi và đưa tôi đến bữa tối?”
      “tôi nghĩ điều đó tốt thôi.”
      Khi Emma và Alex đến phòng ăn, gia đình họ ngồi quanh bàn bằng gỗ sồi. Vì bữa tiệc của họ chỉ có 7 người, Eugenia, thích dễ trò chuyện và đúng quy cách, mọi người ngồi đầu bàn tiệc, để trống phần cuối.
      “Tôi thích tự do khi ngồi ở đầu bàn,” Eugenia thông báo. “ Ta biết đúng là con nên ngồi đây, Alex, những chúng ta là nhóm thân thiện, và ta fải thừa nhận là, nó như châm vào tự hào của ta khi đưa chỗ ngồi cho con trai ta.”
      Alex nhướng mày khi chàng kéo ghế cho Emma, bắn cho mẹ chàng 1 ánh nhìn như chàng ko tin lời nào thoát ra từ môi bà.
      “Bên cạnh đó, ta thích nghĩ con và Emma ngồi gần nhau.”
      “Như thường lệ, mẹ rất sắc sảo.”
      Nụ cười của Eugenia ko hề nao núng. Bà quay sang Emma, ngay lập tức xua con trai bà. “Cháu có thời gian vui vẻ chiều nay chứ? Caroline kể với ta là cháu thích cưỡi ngựa.”
      Emma cười khi nàng ngồi giữa Belle và những ghế trống mà dành cho Alex. Eugenia là người thứ 3 trong buổi tối hỏi câu đó. Người thứ 4, nếu nàng tính Belle, người khá là thẳng thắn hơn. “Cảm ơn bà, cháu rất vui. Alex là người dẫn đường nhiệt tình.”
      Belle bắt đầu ho. Emma liếc cái và cho cái đá chân ở dưới gầm bàn.
      à?” Eugenia , bị mê hoặc bởi cảnh diễn ra bàn. “Nó nhiệt tình thế nào?”
      Lần này chính Sophie là người đá, và chân chạm thành tiếng với gót chân mẹ .
      “Con cực kì nhiệt tình, mẹ à,” Alex với cái giọng mà muốn kế thúc vấn đề còn lại.
      Chỉ khi Caroline kêu lênnhỏ khi Henry đá vào chân bà. “Henry!:” bà với giọng hít lên. “Cái quái gì vậy?”
      , em ,” ông thầm, nhìn ấm áp vào mắt bà. “ cảm thấy bị bỏ quên.”
      -- End of chap 13.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      14.

      Buổi sáng hôm sau, Emma nhận ra rằng còn đem đến cho nàng triệu chứng khác: nàng thể ăn được. Mà chính xác hơn là thể ăn được trước mặt Alex. Nàng dường như chẳng gặp bất cứ rắc rối nào với việc ăn uống khi ta diện ở trong phòng.
      Khi nàng xuống nhà để dùng bữa sáng, thấy Sophie, Eugenia và Belle đều ngồi ăn ở đấy rồi. Emma cảm thấy đói chết được, nàng ngồi xuống và sẵn sàng đánh chén món trứng omelet ngon tuyệt.
      Rồi Alex bước vào.
      Bao tử Emma bắt đầu quặn lại, co thắt nhanh như thể nhịp đập cánh của loài chim ruồi. Nàng chẳng thể xoay sở để nuốt vào được miếng nào.
      “Món trứng omelet hợp với khẩu vị của cháu sao?” Eugenia hỏi.
      “Cháu thực đói lắm”. Emma đáp nhanh. “Nhưng nó ngon lắm, cám ơn bà”.
      Alex, người vừa cố tình ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, ngả người sang và thầm “Tôi thể hình dung ra được làm thế nào mà biết nó ngon khi thậm chí chưa đụng lấy miếng nào.”
      Nàng mỉm cười thiểu não rồi tọng dĩa đầy vào miệng mình. Nó có vị như mùn cưa. Nàng nhìn qua Eugenia. “Có lẽ cháu nên dùng ít trà”
      ****
      Cho đến trước bữa trưa, Emma nghĩ rằng nàng dám bỏ mạng vì đói mất. Vì Alex phải giải quyết mấy chuyện nhà đất nên nàng và Belle dành cả buổi sáng để khám phá ngôi nhà. Khi họ bước vào phòng ăn chính, tim nàng chùng xuống khi nhận ra là ta có ở đấy.
      Nhưng bao tử nàng cực kỳ hoan hỉ.
      Nàng nhào nhanh vào đĩa gà rôti và khoai tây, trong khi vẫn thấp thỏm sợ ta có thể bước vào bất cứ lúc nào. Sau khi chén no nê món đậu và măng tây, nàng mới nghĩ đến việc hỏi Eugenia xem ta ở đâu.
      “Ta mong là nó có thể đến dùng bữa cùng chúng ta” Eugenia đáp. “Nhưng nó lại phải đến vùng phía Tây bắc của lãnh địa để kiểm tra những thiệt hại của cơn bão cuối tuần trước.”
      “Nó có ở xa lắm ạ?” Nàng hỏi.Có thể nàng đến chỗ ta.
      “Chắc hơn giờ cưỡi ngựa đấy, cháu .”
      “Vậy ạ”. Nàng quên béng mất là vùng đất mà Alex sở hữu rất rộng lớn. “Ồ, nếu vậy cháu dùng thêm ít bánh trứng đường ngon lành này.
      Emma thở dài quyết định rằng biết đâu lại tốt hơn khi ta bị gọi như vậy. Nếu ta lúc nào cũng kè kè bên nàng (nàng có cảm giác đó chính là chủ đích thực của ta), có thể nàng trở nên héo hon khi trở lại Luân đôn mất.
      Nhưng nàng thể phủ nhận thực tế rằng bất chấp những xáo trộn mà Alex gây ra cho nàng nàng vẫn luôn mong mỏi được đồng hành cùng ta trong suốt quãng thời gian mà ta vắng. Nàng cưỡi ngựa xuyên qua vùng đồng quê, nhưng nàng vui vẻ vì Alex có ở đó để cùng đua với nàng tới chỗ cây táo, nàng thêm 2 dặm nữa về phía đông của Westonbirt. Và rồi ta cũng chẳng ở đấy để trêu chọc nàng khi nàng trèo lên cây cách thuần thục hay là khen ngợi nàng khi nàng ghì cành yếu xuống để làm cho những trái táo rụng xuống đất. Nàng tặng số táo đó cho Charlie khi nàng quay về và thằng nhóc sung sướng nghĩ đến những chiếc bánh táo tươi ngon đến nỗi cứ nhất định chạy lên chạy xuống cầu thang đến 6 lần. nhiệt tình của có thể bị lây nhiễm, nhưng nó ko nâng được tinh thần của nàng như nụ cười của Alex. Emma nghi là có gì có thể làm được ko.
      Bên cạnh đó, nàng cũng cảm thấy cực kỳ may mắn là ăn trái táo lúc còn vắt vẻo cây bởi vì nàng chắc chẵn ăn bất cứ thứ gì vào bữa tối hôm đấy.
      Nàng cũng nhìn thấy Alex vào buổi sáng hôm sau. Chú Henry có cuộc hẹn quan trọng với cố vấn pháp luật vào buổi chiều, cuộc hẹn mà chú tuyên bố rằng thể nào bỏ qua được và thế là cả gia đình họ phải rời từ lúc sáng sớm. Alex, do mệt mỏi vì chuyến vất vả ngày hôm trước và lại biết được kế hoạch ra sớm hơn dự định của gia đình Blydon, nên ngủ hơi muộn và hoàn toàn quên bẵng mất Emma.
      Emma chỉ thở dài khi thấy ta xuất rồi tự chiêu đãi mình bằng bữa sáng thịnh soạn.
      Cả Eugenia và Sophie đều có kế hoạch nghỉ lại Westonbirt cho đến tận giữa tuần, còn Alex quyết định là ta cũng chẳng thể nào yên tâm mà rời khi những thiệt hại của cơn bão gây ra vẫn còn chờ giải quyết, thế nên, Emma và gia đình nàng chỉ mình trong chuyến hành trình trở về nhà. đường , Belle lôi cuốn Sharkespeare của mình ra đọc, chú Henry bận rộn với đống giấy tờ làm ăn, Caronline buồn ngủ. Emma nhìn chằm chằm qua cửa sổ, cam chịu chuyến thiếu vắng những cuộc trò chuyện thông minh.
      Và nàng phải thất vọng
      ****
      Khi họ về đến ngôi biệt thự ở Luân đôn. Emma thờ phảo nhõm, nàng thề nhất định mang cuốn sách theo trong những chuyến tới, rồi chạy bổ lên phòng mình. Toàn bộ kỳ nghỉ chỉ tóm tắt lại được trong vài kiện: buổi hẹn hò thân mật của nàng với Alex, rồi việc nàng phát ra nàng ta và cuối cùng là việc nàng thể gặp được ta sau đó.
      Chuyến xe gập ghềnh đường trở lại Luân đôn càng chẳng giúp được gì cho nàng. mệt mỏi mà nàng phải chịu đựng chỉ chấm dứt cho đến tận khi nàng được ngả lưng chiếc giường của mình và tự nhủ thức dậy ít nhất là cho đến tuần sau.
      Hoặc là đến khi có ai đó đến gõ cửa phòng nàng chỉ 10 giây sau đó.
      “Chào em, Emma” Ned mở cửa và thò đầu vào trong phòng trước khi nàng kịp trả lời. “Thế nào, em nghỉ cuối tuần vui vẻ chứ?” Bất chấp cái gật đầu chán nản của nàng, tiếp “Tuyệt. Em trông khoẻ khoắn hẳn lên đấy”
      Emma, nằm xấp giường, má phải áp xuống đệm và hai tay cánh tay xoắn vắt qua đầu tạo thành góc tự nhiên, ngước mắt lên nhìn cách ngờ vực và nhận ra rằng họ ít ra cũng chế giễu nàng. trông có vẻ hoàn toàn quẫn trí và Emma nghi ngờ việc quan tâm đến nàng. (take a good look at her).
      “Thế nghỉ cuối tuần có vui ?” Nàng hỏi “Em cho là rất vui vẻ trong khoảng thời gian tự do ngắn ngủi của mình.”
      Ned lướt vào phòng, đóng cửa lại, và ngả người dựa vào cái bàn của Emma. “Kể ra cũng kỳ nghỉ cuối tuần rất thú vị”
      “Úi chà”
      “Sao em kể cho nghe về kỳ nghỉ của em trước ?”
      Emma nhún vai, nàng cựa mình để ngồi dậy, lưng nàng tựa vào đống chăn gối chất ở đầu giường “Thế chính xác là muốn biết điều gì?
      hàng dài những kẻ mong muốn được kết hôn với em chẳng hạn?
      Tính cả mình nữa.“Chính xác. Nhưng em vẫn xoay sở để có những giây phút nghỉ ngơi tuyệt vời. là tuyệt khi rời khỏi thành phố. Ở đây quá ngột ngạt và đông đúc.
      “Tốt, tốt”. Ned bắt đầu tới lui gót giầy của và Emma có cảm giác là chẳng chú ý đến những gì nàng cả.
      “Có chuyện gì ổn phải , Ned?”
      ta hít hơi sâu “uhm, cũng có thể như vậy”. bước về phía cửa số và nhìn ra bên ngoài, xoay người lại để nhìn thẳng vào nàng, khoanh tay lên rồi lại thả xuống, và lại bắt đầu tới lui.
      nên tập thể dục nhiều hơn.” Emma châm chọc.
      Chắc chắn Ned có nghe nàng trước đó nhưng bây giờ chắc chắn là nghe thấy gì “Chẳng có gì quá nghiêm trọng cả. Ý là chẳng có gì là thể xử lý được nếu ra mặt. Dĩ nhiên là ra mặt của đáng đống tiền, em biết đấy.”
      Emma nhướn lông mày “ phải theo nghĩa vật chất, .”
      “Nó giống như thể nếu có ai đó chết hoặc tương tự thế.” . thọc tay vào túi quần và lẩm bẩm “Ít nhất là vẫn chưa”
      Emma hy vọng là nghe lầm những gì họ nàng .
      “Emma, cần lời khuyên của em. Và có thể là cả giúp đỡ nữa. Em là trong những người thông minh nhất mà biết. Belle, cũng rất thông minh. ai có thể đánh bại nó trong lĩnh vực văn chương và nó có thể được bao nhiêu ngôn ngữ? Ba ư? nghĩ là nó có thể đọc được ít ngôn ngữ khác nữa. giỏi trong môn toán cho lắm, nhưng em của , nó thực rất sắc sảo. Nhưng nó lại thực tế quá mức. Tháng trước, nó” Ned dừng lại, giật phắt người lại, và nhìn Emma cách đau khổ “Ôi Chúa ơi, Emma, thậm chí còn nhớ được ý định thực của khi đến đây. biết là đến đây phải để tranh luận về em . định cái quái quỷ gì cơ chứ? ngồi sụp chiếc ghế bành.
      Emma cắn môi. Đầu Ned ngửa lên lưng chiếc ghế bành. tình huống trông là ác nghiệt, thực là như vậy. “Uhm, em cho là cái gì đó về việc cần có lời khuyên từ em”
      “Oh, phải”. Ned nhăn nhó “ vừa gặp số rắc rối nho .”
      “Thế à?”
      chơi bài.”
      Emma rên rỉ và nhắm mắt lại.
      “Từ từ Emma.” Ned kêu lên “ cần bài thuyết giáo về nạn cơ bạc đâu.
      “Em chẳng có ý định cho bài thuyết giáo nào hết. Chỉ là khi câu thông báo “ chơi bài” lại được mở đầu bằng “ vừa gặp số rắc rối nho nó luôn luôn có nghĩa là người nào đó nợ ngập đầu ai đó.”
      Ned gì, chỉ ngồi đó, trông cực kỳ đau khổ.
      “Bao nhiêu?” Emma nhanh chóng suy ngẫm, lẩm nhẩm tính toán số tiền tiết kiệm được của nàng. Gần đây, nàng chi tiêu quá nhiều trong khoản tiền được chu cấp. Nàng biết đâu lại có thể giải vây cho họ của mình trong tình huống này.
      “Uhm, khoản.” Ned đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.
      khoản là bao nhiêu?”
      khoản cũng tương đối”. đáp quanh co.
      “Tóm lại là chúng ta về khoản là bao nhiêu?” Emma như muốn nổ tung.
      “Mười ngàn bảng.”
      “Cái gì?” Nàng hét lên, nhảy bật ra khỏi giường “ điên rồi sao? có mất trí ?” Nàng bắt đầu lại lại, tay chân vung vẩy trong khí “Thế định thế nào?
      cũng biết nữa”. Ned rên rỉ.
      “Oh, em quên mất, mất trí rồi. Làm thế nào mà em lại có thể trông chờ nghĩ ra cái gì chứ?”
      “Em chẳng thông cảm gì cho trong lúc khó khăn này cả”
      “Thông cảm? thông cảm?” Emma bắn cho họ nàng cái nhìn khinh miệt “Thông cảm phải là thứ mà cần bây giờ. Ít nhất là phải bất cứ dạng tình cảm nào hết. Em tin vào chúng.” Nàng ngồi thụp trở lại giường “Em chính xác là hoàn toàn tin vào chúng chút nào. Chúng ta phải làm gì đây?”
      Ned thở phào nhõm khi nghe thấy nàng dùng từ “chúng ta”
      “Chuyện gì xảy ra?”
      chơi bài với nhóm bạn ở câu lạc bộ White. Anthony Woodside đến nhập hội với bọn .”
      Emma thét lên vì kinh tởm. Nàng gặp lại tử tước Benton kể từ cuộc chạm chán kỳ quặc giữa họ ở vũ hội nhà Lindworthy, nhưng nàng chắc chắn là mong muốn gặp lại ta. Cuộc trò chuyện gượng ép giữa họ làm cho nàng cảm thấy tương đối thoải mái và hơi bị xúc phạm. Nàng kể với Alex về rắc rối này; cần thiết phải làm ta bực mình về nó. Nhưng Emma vẫn thể lờ cái cảm giác là Woodside kế hoạch quái quỉ nào đấy liên quan đến gia đình nàng. Và giờ dường như là linh cảm của nàng trở thành thực.
      “Dường như là lịch nếu rủ ta chơi cùng”. Ned tiếp tục. “Bọn chỉ định chơi ván vui vui thôi. Và rất tình cờ. Cả bọn lại uống chút rượu.
      “Tất cả trừ Woodside, em biết mà.”
      Ned rên rỉ, đấm mạnh tay vào tường trong cử chỉ căng thẳng. “Có thể là em đúng. Điều tiếp theo mà biết đó là tiền cược tăng cách kiểm soát và thể nào rút lui được nữa.
      “Rồi đột nhiên trở thành con nợ 10 ngàn bảng chứ gì.”
      “Ôi, Chúa ơi, Emma, biết phải làm gì bây giờ?”
      “Em cũng biết”. Nàng thẳng.
      “Vấn đề là, Emma, gian lận, nhìn thấy gian lận.” Ned vò đầu bứt tai, và nàng thấy đau nhói trước dáng vẻ đau đớn khổ sở của họ mình.
      “Thế sao lại gì? Sao có thể ngồi đấy mà để cho ta lừa hết tiền của mình chứ?”
      “Ôi Emma”, Ned thở dài, thả mình vào trong chiếc ghế bành lần nữa, hai tay ôm lấy đầu. “ có thể là quý ông trọng danh dự nhưng ngu ngốc. Woodside là trong những tay súng cừ nhất Luân đôn. mất trí mà ra điều gì có thể khiến hẹn ra ngoài để đấu súng cả.”
      có chắc là hẹn ra ngoài để đấu súng ?”
      Ned trao cho Emma cái nhìn ý tứ là còn hơn cả chắc chắn ấy chứ.
      “Và nhất định phải chấp nhận à? thể đơn giản là quay lưng về phía ta và bước hay sao?”
      “Emma, đó là vấn đề danh dự. thể chường mặt ra bất kỳ đâu nếu buộc tội ai đó là gian lận và sau đó lờ tịt mọi hậu quả của nó.”
      “Em thấy là vấn đề danh dự của các qúy ông được đề cao quá mức cần thiết, là như thế. có thể gọi em thực dụng nhưng em vẫn nghĩ rằng cuộc sống của mình đáng giá hơn nhiều so với danh dự. Ít nhất là khi nó liên quan đến cờ bạc.”
      đồng ý, nhưng chẳng thể làm gì được nữa. Thực tế là nợ Woodside 10 ngàn bảng.”
      “Bao lâu nữa phải trả tiền cho ?”
      “Bình thường phải trả cho ngay lúc ấy. Nhưng vì đây là số tiền tương đối lớn nên bảo với có thể chuẩn bị trong vòng 2 tuần.”
      “Và kèm theo điều kiện gì?” Emma mỉa mai.
      nghĩ cho thêm ít thời gian chuẩn bị bởi vì thích cái cảm giác có thể kiểm soát được .”
      “Có thể”
      Ned nuốt nước bọt cách dữ dội, hai tay bấu chặt lấy tay ghế. “ có thể bỏ qua chuyện này nếu sắp xếp cuộc hẹn giữa và Belle.”
      Emma cảm thấy như có cơn giận dữ khủng khiếp thiêu rụi nàng. “Em giết .Vì toàn bộ những việc làm đáng kinh tởm này”. Nàng thốt lên. Bước nhanh đến bàn làm việc của mình, mở tung ngăn kéo. “ có khẩu súng nào ?” Nàng điên tiết hỏi, lục lọi đống đồ đạc của mình, quẳng giấy tờ bừa phứa sàn. “Toàn bộ những gì mà em có chỉ là cái mở thư này”. Đột nhiên ý nghĩ khủng khiếp lướt qua đầu nàng, và nàng quay về phía Ned, mặt tái mét “ đồng ý lời dụ dỗ của phải ?”
      “Ôi Chúa ơi, Emma” Ned nổi cơn tam bành. “Em nghĩ là loại người gì vậy?”
      “Em xin lỗi, Ned. Em biết là đâu- chỉ là em quá bối rối thôi.”
      bao giờ đánh đổi đứa em vô tội của mình cho món nợ cờ bạc” thêm vào cách phòng thủ.
      “Em biết.” Emma thở dài, gõ ngón tay nàng lên con dao găm cách thảm hại. Nó sắc đấy.
      “Em chẳng được đâu với cái đồ mở thư ấy cả. Đằng nào em cũng thể gây ra hậu quả gì nặng nề lắm với nó.
      Emma quẳng con dao vào lại bàn, rồi ngồi xuống mép giường. “Em chưa từng với bất cứ ai về chuyện này nhưng là em cãi lộn với Woodside vào tuần trước.”
      “Em á? Chuyện gì?”
      “Mọi chuyện đều rất kỳ dị. Tự nhiên ta thốt lên toàn những lời sỉ nhục về người Mỹ bọn em và cư xử xứng với tước vị quý tộc của ta.
      “Đồ con hoang”. Ned chửi thề, siết chặt nắm đấm trong tay.
      “Chưa hết đâu. còn bảo với em là dự định hỏi cưới Belle.”
      “Cái gì?”
      “Em thề có Chúa”. Emma gật đầu khẳng định.”Và em nghĩ là ta thực rất tin tưởng vào viễn cảnh đấy.”
      “Thế em gì?”
      “Em cười vào mặt . Có thể là em nên cư xử như vậy. Nhưng cái ý nghĩ Belle chung với thằng con hoang ấy lố bịch gì tả nổi.
      “Chúng ta cần phải đề phòng , Emma. ám ảnh của về Belle là đủ tồi tệ rồi nhưng giờ em lại còn sỉ nhục , nghĩ trả thù đấy.”
      Emma bắn cho cái nhìn tin tưởng “Thế có thể làm được gì nào? Ngoài việc đòi 10 ngàn bảng.”
      Ned rên rỉ “ đào đâu ra tiền bây giờ hở Emma?”
      “Nếu chúng ta có thể thanh toán khoản nợ này, Woodside còn gì để gây sức ép lên Belle đáng thương nữa. Chúng ta phải lên kế hoạch để kiếm cho đủ số tiền ấy.”
      biết.”
      “Bố mẹ sao?”
      Ned đưa tay lên bóp chán, vẻ mặt đau khổ “Ôi, Emma. muốn hỏi họ về tiền bạc đâu. rất xấu hổ về bản thân mình rồi – muốn họ cũng phải xấu hổ về nữa. Hơn nữa, ngân sách của bố giờ cũng rất eo hẹp. Ông vừa đầu tư rất lớn vào đồn điền ở Ceylon. nghĩ là ông lại có thể xoay sở ra được số tiền lớn như trong thời gian gấp.
      Emma cắn môi dưới, chắc chắn về cái mình định
      “Tự dấn thân vào cái đống rắc rối này nên tự mình giải quyết nó.”
      “Với giúp đỡ nho từ em họ .”
      Ned nhìn Emma mỉm cười mệt mỏi.” Với giúp đỡ nho từ em họ ”. nhắc lại.
      “Có thể tốt nhất là chú Henry và Caronline nên biết chuyện này”. Emma . “Họ phát ốm vì nó mất.”
      biết, biết”. Ned thở dài, đứng bật dậy, bộ về phía cửa sổ và nhìn chằm chằm xuống đường phố đông đúc bên ngoài.
      là tệ là chuyện này xảy ra trong 6 tháng nữa”. Emma trầm ngâm.
      Ned quay ngoắt lại, nheo mắt “Cái gì xảy ra trong 6 tháng nữa?”
      “Sinh nhật lần thứ 21 của em.Gia đình bên mẹ em có để lại cho em món tiền – em biết là từng nhắc đến điều đó với chưa. Nó cũng sinh lời trong khoảng thời gian kha khá rồi và em nghĩ là nó đủ để trả nợ cho . Nhưng thực tế là em thể đụng đến bất kỳ đồng nào từ đó cho đến khi em tròn 21 tuổi. Hoặc là trừ phi.” Giọng Emma như mắc nghẹn ở cổ.
      “Trừ phi em làm sao?”
      “Lấy chồng”. Nàng dịu dàng.
      cho là Ashbourne hỏi cưới em trong tuần này”. Ned nửa đùa nửa .
      ”. Emma buồn bã .
      “Dù sao cũng chẳng thành vấn đề. Vì người ta phải mất hàng tháng trời để chuyển tiền từ mỹ về đây.”
      giờ, ở đây, tại Luân đôn này. Mẹ em tuy sinh ra ở Mỹ nhưng ông ngoại em lại di cư từ sang. Ông chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng vào nhà băng Colonial nên để tiền của mình ở lại đây.Em đoán là cha mẹ em chẳng có lý do gì để chuyển nó về ngay cả khi nước Mỹ độc lập.”
      “Well, dù gì cũng vô ích thôi. Chẳng có ngân hàng nào chịu giao tiền sớm cho em đâu.”
      “Trừ khi em kết hôn”. Emma thầm, trái tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn.
      Ned nhìn nàng vẻ kỳ quặc. “Em cái quái gì vậy, Emma?”
      “Sao, rất khó để lấy thu xếp được giấy phép đặc biệt à?”
      phải là rất khó, nghĩ, nếu em quen biết với những người có quyền lực.”
      “Em đoán là Alex quen tất cả những người có quyền lực”. Emma bình luận, liếm môi nàng “ nghĩ thế sao?”
      với em là Ashbourne hỏi cưới em ngay trong tuần này đâu.”
      “Đúng vậy”. Nàng đồng tình, vỗ hai tay lại với nhau “Nhưng có nghĩa là em thể tự đặt vấn đề này với ta.”
      Đôi mắt Ned đầy hoài nghi “, cho là em có thể”. lắp bắp. “ chưa nghe thấy chuyện như thế này bao giờ nhưng cũng cho là nó thể làm được.”
      nghĩ là em điên phải ?” Emma hỏi thẳng.
      , , dĩ nhiên là rồi, có”. đáp nhanh. “Ashbourne mới là kẻ điên khùng nếu ta từ chối. Mà ta đâu. chắc chắn về điều đó. Chỉ là ta có đôi chút bất ngờ thôi.”
      “Cực kỳ bất ngờ ấy chứ.”
      “Bất ngờ khủng khiếp”. Ned gật đầu.
      Emma rên rỉ “ Ôi Chúa ơi, em ngượng chín cả người khi nghĩ về chuyện đó”.
      Ned gõ gõ ngón tay của mình lên tường khi cân nhắc kế hoạch này. “Nhưng em có chắc là kế hoạch này thành công , Emma? Em làm thế nào để có thể cầu hôn ta, khiến ta chấp nhận, làm đám cưới và nhận được tiền của mình - tất cả chỉ trong vòng 2 tuần?"
      Mặt nàng trùng xuống “Em thể, họ ạ, em nghĩ thế đấy. Nhưng em cũng hơi cho là nhà băng giao tiền cho em khi họ biết là em đính hôn với công tước Ashbourne. Alex là người đàn ông đầy quyền lực, biết mà.”
      biết.”
      thông cáo tờ Time là đủ cho bên ngân hàng. Nó cũng gần như là kết hôn còn gì. quý ông chẳng bao giờ có thể vứt bỏ người phụ nữ của mình khi mà việc đính hôn của họ được đưa lên báo. Và nhà băng cũng chẳng bao giờ tin là có người đàn bà nào dám từ chối vị công tước.”
      “Nhưng chuyện gì xảy ra nếu họ vẫn từ chối giao tiền cho em? Nhà băng có thể rất cứng nhắc khi liên quan đến mấy cái quy định đấy.”
      “Nếu thế em cần phải tổ chức lễ cưới càng nhanh càng tốt. Em nghĩ là Alex phản đối đâu. Nàng chụm mấy góc chăn của nàng vào bàn tay ( hiểu câu này gì cả, sis coi hộ em ), mắt nàng nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay khi nàng với người họ. “Em hy vọng là em có đủ can đảm” Nàng dịu dàng .
      Ned ngay lập tức đến bên nàng, choàng cánh tay lên vai nàng “Emma” nhàng , khi ôm nàng vào lòng “Em cần phải làm điều đó vì . có thể giải quyết được vấn đề này, bằng cách này hay cách khác. vay nếu cần phải làm. có thể rất khốn khổ trong vài tháng hay có thể là hẳn năm. Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời. thể bắt em phải hy sinh hạnh phúc của mình được.”
      “Nhưng có thể”. Emma thầm “Chỉ là có thể thôi, em phải hy sinh hạnh phúc của mình sao”. Nàng chăm chú nhìn người họ, đôi mắt màu tím rạng rỡ vì niềm xúc động “ có hiểu ý em . Biết đâu đây lại là cơ hội duy nhất để em có được hạnh phúc cho riêng mình”
      “Nhưng mà Emma, em có chắc là em có thể làm được ? Nếu như đến giờ này Alex vẫn chưa hỏi cưới em, điều gì khiến em nghĩ rằng ta chắc chắn chấp nhận lời cầu hôn của em?”
      “Em biết”. Emma thở dài, “Em đoán em phải làm cho ta chấp nhận em, phải ?”
      ******
      Trong thời gian ấy, ở Westonbirt, Alex nằm trong bồn tắm bốc hơi nghi ngút. cảm thấy như thể vừa làm vòng xuống địa ngục rồi quay trở về trong vòng mấy ngày qua, và mọi bó cơ người đều đau nhức vì hoạt động quá nhiều. cực kỳ bực bội với cơn bão trời đánh, cái mà làm ngập lụt cả nửa lãnh địa của , xô đổ sáu cái cây, và làm bận tối mắt nguyên cả ngày thứ 7. Bực mình nhất là chỉ có thể nhìn thấy Emma vào bữa sáng và bữa tối, còn nàng dành phần lớn thời gian đó để chế nhạo đống thức ăn và tránh nhìn vào mắt .
      Nàng căng thẳng, chỉ có thế mà thôi. có thể hiểu được điều đó.
      Nhưng lại thể hiểu được rằng tại sao cũng lại căng thẳng như nàng. Oh, nhưng mà cho là giỏi hơn hơn Emma trong việc che đậy cảm giác đó, nhưng lớn hơn nàng gần 10 tuổi, và chắc chắn là gom nhặt được nhiều kinh nghiệm hơn về người bạn khác giới. Điều đó lý giải vì sao lại có chút gì đó chủ động, độc lập hơn. Nhưng mặc dù là có thể kiểm soát được hành động của mình cho tự nhiên, nhưng cũng thể phủ nhận cái cảm giác phòng thủ ngùn ngụt bốc lên mỗi khi nàng bước vào phòng. Và cũng thể nào lờ việc thất vọng như thế nào khi thức dậy vào buổi sáng hôm đó và phát ra nàng rồi.
      Alex rên rỉ, và chìm sâu hơn vào trong bồn tắm. chắc chắn phải xác định xem cảm giác thực của về Emma là như thế nào. Và khi mà làm được việc ấy, chắc chắn phải tiếp tục xác định xem muốn làm gì tiếp theo.
      Kết hôn ư?
      Khái niệm này bắt đầu càng ngày càng trở nên lôi cuốn hơn. Từ trước đến nay luôn tâm niệm tránh xa hôn nhân cho đến khi ngoài 30 tuổi. Và sau đó làm cái việc mà tất cả mọi người đều mong mỏi làm đó là kết hôn với nào đó mà phải là nhân vật nổi tiếng gì lắm rồi nhanh nhanh lờ ta . Well, cũng được quá nhanh vì vấn đề ở đây là phải có được người thừa tự. Nhưng mỗi khi mà nghĩ về chuyện này lại có thể quên béng mất tồn tại của nàng. cần người vợ can dự vào cuộc sống riêng của .
      Nhưng vấn đề là lại muốn có Emma trong cuộc sống của mình. tự nguyện ra khỏi con đường của mình để có nàng cùng con đường với . Ý niệm về Emma như người vợ xua mọi điều trong khái niệm về hôn nhân gần đây nhất của . cảm thấy cực kỳ ấm áp với ý nghĩ được thức dậy mỗi sáng bên nàng, cần phải nhìn trước ngó sau, lén lén lút lút để có được những giây phút riêng tư với nàng. Việc chờ đợi người vợ mà có thể dễ dàng lờ dường như còn nhiều ý nghĩa lắm trong khi có thể có người vợ mà muốn lờ chút nào.
      Và dĩ nhiên là có cả vấn đề về người thừa tự. Quá trình đó dường như còn buồn tẻ và chán nhắt nếu nó có liên quan đến Emma. Đây là lần đầu tiên, thấy bản thấy mình chịu nhìn về tương lai phía trước và thử hình dung về những người thừa tự mà mẹ lúc nào cũng nhắc nhở . cậu nhóc với mái tóc màu cà rốt. bé con với mái tóc màu cà rốt – đó mới là điều mong muốn. bé con bé bỏng với mái tóc màu cà rốt và đôi mắt to màu tím nhào vào vòng tay và hét lên “papa” khi bước vào phòng.
      Và sau đó, ẵm bé vào giường trẻ, rồi tóm lấy mẹ bé, ẵm nàng về giường, làm cái công việc cần làm để tiếp tục tạo ra cậu nhóc với mái tóc màu cà rốt và đôi mắt to màu tím nữa.
      Chúa ơi, nghe như là có quyết định của mình rồi.
      điên sao? Có phải sẵn sàng từ bỏ gần mười năm trong kế hoạch của mình vì tóc đỏ người Mỹ bé bỏng.
      Alex thở dài lần nữa rồi bước ra khỏi bồn tắm, nước chảy xuống cơ thể săn chắc chút mỡ thừa của thành từng dòng . với lấy cái khăn tắm mà người hầu để rất gọn gàng ở chiếc ghế gần bồn tắm, nhanh chóng lau khô người và bộ về phía phòng thay quần áo, lấy ra chiếc áo ngủ. Quàng nó xung quanh người, thả mình xuống chiếc giường.
      chắc chắn là Emma chấp nhận nếu hỏi cưới nàng. biết nàng rất nhớ cha mình, và lúc nào cũng mong mỏi được trở về Mỹ, nhưng có thể linh hoạt cho nàng. Chẳng có lý do gì mà họ lại thể đến thăm cha nàng mỗi năm hoặc hơn. Thực tế là những người họ hàng của nàng đều ở đây, tại Luân Đôn và biết là họ cũng muốn nàng ở lại. thực muốn người vợ phải cưới vì áp lực từ phía gia đình, nhưng nghĩ rằng ko nên đặt mọi chuyện vào tình thế rồi.
      còn nhiều thời gian để thuyết phục Emma rằng nàng thực .
      Đột nhiên Alex bật dậy “Liệu có muốn Emma ?” Có thể là nhiều hơn chút so với cái có thể. Nếu người nào đấy bạn - người tử tế và tốt bụng – bạn phải có bổn phận được làm nàng tan nát trái tim. Và trong khi Alex có ý định làm tổn thương Emma, biết rằng có thể làm đau nàng chỉ bởi việc lại lại nàng.
      Dĩ nhiên là có thể lại nàng.
      Nhưng ngược lại, có thể nàng lại trước. Đến giờ nàng vẫn chưa năng gì cả. thể lại người nếu người đó trước.
      Tuy nhiên, có thể nàng trước.
      Và điều đó có nghĩa là phải thuyết phục nàng lại mình.
      Nhưng dù sao vấn đề này vẫn còn phải bàn lại , bởi vì vẫn chưa quyết định là có nàng hay .
      Hay là quyết định rồi nhỉ? (chòi ơi, trẻ con chịu được)
      Alex bật ra khỏi giường, và bắt đầu tới lui trong phòng. Có phải là quyết định nàng rồi ? cũng biết nữa. Và hơn nữa, người đàn ông có thể nào quyết định là người phụ nữ hay là ta chẳng có ý niệm gì về điều đó cho đến hôm ta nhảy ra khỏi bồn tắm và nhận ra nàng từ lâu lắm rồi, trong thời gian dài đến nỗi mà ta thậm chí chắc là mọi việc bắt đầu từ khi nào và rằng ta thực đấu tranh chống lại cái điều thể nào tránh khỏi này bởi vì nó trở thành thói quen luôn chống đối lại mẹ và em ta.
      Ôi Chúa ơi, Emma. Bây giờ định làm gì đây? Ồ, được rồi, có thể hỏi cưới nàng và có thể nàng đồng ý, nhưng nghĩ như thế là đủ. muốn nàng cưới chỉ bởi nàng thích . muốn nàng lấy là bởi vì nàng , nhiều đến nỗi mà nàng thể chịu đựng được ý nghĩ về cuộc sống thiếu vắng bởi vì bắt đầu dần nhận ra rằng đó là điều mà cảm thấy về nàng.
      Có thể nên kiểm tra kỹ lại chút trước khi đặt vấn đề với nàng - thử tìm hiểu xem nàng thực nghĩ như thế nào về . cần phải quá vội vàng cầu hôn nàng ngay. Giờ tự đẩy bản thân mình vào vòng hôn nhân, tha thiết được thấy nàng bước vào cuộc đời cách hợp pháp, nhưng nghĩ ít ngày ngắn ngủi chẳng làm nên trò trống gì cả. Sau tất cả, nếu như nàng tỏ ý là có ý định đáp lại cảm tình cảm của , có lẽ cũng muốn hỏi cưới nàng.
      giỡn với ai vậy? Dĩ nhiên là hỏi cưới nàng. Đến cả Napoleon cũng chẳng thể nào ngăn cản được lúc này.
      Nhưng là chẳng có nhiều tổn hại gì lắm nếu phải chờ đợi chút – có chăng chỉ là bình yên trong đầu thôi. Tóm lại là nó nghiêm trọng như thể nàng biến mất bất cứ lúc nào. Và cũng chẳng có ai khác định hỏi cưới nàng trong lúc này. Alex hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Gần như chẳng có chàng nào đủ can đảm để mời nàng nhảy tới 2 lần trong tối chứ chưa gì đến việc hỏi cưới nàng. Alex đặt cược lời tuyên bố. Và nó cần thời gian để tuyên bố lời tuyên bố đó.
      Thứ sáu ngày thích hợp để làm việc này. Có số hoạt động cho là phải tham dự vào thứ tư. Giờ thể nhớ được là ở đâu nhưng thư ký của gửi thông báo đến Luân đôn cho , và Emma chắc chắn là cũng có mặt ở đấy. Sau đó có thể chuyện với nàng, thăm dò nàng chút và thử đoán xem cảm xúc của nàng thực là như thế nào. Vào thứ năm, mẹ dự kiến mở bữa tiệc vào buổi tối. Và như vậy có cơ hội được ở mình với nàng. Mẹ chắc chắn cố gắng hết sức để trao cho mọi cơ hội thực ý định đó. Vào sáng thứ 6, lấy chiếc nhẫn đính hôn từ những trang sức của gia đình rồi thẳng tới biệt thự nhà Blydon, cầu hôn nàng, và thế là xong.
      Trừ khi chàng thực chưa xong gì cả. Alex mỉm cười thoải mái. Chàng bắt đầu lại mọi thứ.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 15
      Ôi thánh thần ơi, nàng nghĩ gì vậy? Chiều thứ ba thấy Emma đứng bậc tam cấp trước căn hộ độc thân của Alex, căn nhà ở thành thị chỉ cách 5 căn phố từ dinh thự Blydon ở quảng trường Grosvenor. Nó ko quá to lớn, Alex ko thích vui chơi, và Emma cho rằng ta có kế hoạch chuyển đến ở dinh thự gia đình khi ta kết hôn.
      Cái mà nàng hi vọng sớm diễn ra.
      Nàng đưa tay lên cái nắm gõ cửa bằng đồng thau lớn và rồi nhanh chóng xoay . “ có thể về được ko?” nàng hít lên. Ned đứng lảng vảng khoảng mấy bước ở dưới bậc tam cấp.
      nhún vai. “Fải có ai đó đưa em về.”
      “Alex có thể đưa em về.”
      “Nếu ta ko sao?”
      “Ned Blydon, đó hoàn toàn là 1 điều độc ác để ,” Emma thốt lên, tim nàng chùng xuống. “ ta ko đâu,” nàng thầm. “em nghĩ vậy.”
      “Cái gì?”
      !”
      Ned bắt đầu quay lại khoảnh sân phía sau. “ đây, đây.”
      Emma nhìn Ned biến mất ở góc sân trước khi quay lại cái nắm gõ cửa bằng đồng cái mà to lớn ngay trán của nàng. Hít thở sâu, nàng cằm cái nắm cửa lên và để no kêu lên tiếng vang. Cái tiếng kêu dường như quá lớn so với những xúc giác rã rời của nàng, và nàng nhảy lùi ra sau lo lắng, gót chân nàng ở gờ bậc tam cấp. với tiếng kêu , nàng quật tay, cố gắng giữ thăng bằng cho đến khi nàng khom người tới truớc thành góc kỳ quái.
      Và đó là cái kiểu đứng của nàng khi người quản gia mở cửa và nhìn nàng với cái cách cực kì chế nhạo.
      “Ồ, xin chào,” Emma líu lo, cười yếu ớt khi nàng đứng thẳng lên nhanh như nàng có thể. “Đức ngài có tiếp khách ko ạ?”
      Người quản gia ko đáp lại ngay lập tức, thích nhìn lên nhìn xuống nàng với đánh giá ngầm. Nàng “Chất lượng”, điều đó chắc chắn,, nhưng nó ko có vẻ là quí dược giáo dục tốt để đến mà ko có ai hộ tống đến nhà quí ông độc thân. Ông ta lưỡng lự với việc cho nàng vào có là điều đúng hay ko khi Emma đột nhiên nhìn lên ông ta với đôi mắt tím to tròn, và ông thua. Nhắm mắt trong giây lát, ông ngả về phía những đánh giá tốt của ông, “Mời vào,” Ông đẩy nàng vào căn phòng chỉ gần sảnh chính. “Tôi xem nếu đức ngài có rảnh ko?”
      Người quản gia lê từng bước chậm chạp lên cầu thang cho đến khi ông đến thư phòng của Alex ở tầng 2.
      “Chuyện gì vậy, Smithers?” Alex hỏi vô thức, chăm chăm nhìn vào giấy tờ mà chàng xem.
      “Có quí trẻ ko có người hộ tống muốn gặp ngài, thưa đức ngài.”
      Alex để mớ giấy tờ lên bàn, nhìn người quản gia nghiêm nghị, và đáp lại. “ Tôi ko biết bất cứ quí trẻ nào gặp tôi ở nhà mà ko có người hộ tống.” Chàng cằm giấy tờ lên lại và đọc lướt nó cách lanh lợi.
      “Tôi lại, thưa đức ngài.” Smithers bắt đầu lùi ra khỏi phòng nhưng dừng lại chỉ trước khi đóng cửa. “ ngài có chắc ko, thưa đức ngài?”
      Alex đặt mớ giấy tờ xuống và nhìn người quản gia của chàng với biểu khó chịu. “Tôi chắc về cái gì, Smithers?”
      “Ngài có chắc là ngài ko biết cái qúi đặc biệt này ? ấy có vẻ khá, er, tha thiết, thưa đức ngài.”
      Alex quyết định trêu người quản gia của chàng. “ ta trông thế nào, Smithers?”
      ta khá là nhắn, và tóc ta là màu khá sáng.”
      “CÁi gì?!” Alex la lên, đứng dậy ngay lập tức đến nỗi chàng bị đập đầu gối vào bàn.
      Những nếp nhăn quanh khóe mắt của người quản gia hơi giãn ra. “VÀ ta có đôi mắt tím to nhất mà tôi từng thấy khi bà nhà tôi qua đời cách đây 7 năm.”
      “Thánh thần ơi, Smithers, sao ông ko vậy!” Alex bay ra khỏi phòng và gần như té xuống cầu thang.
      Smithers theo sau với những bước điềm tĩnh hơn. “Tôi ko biết là ngài thích màu mắt của người vợ quá cố của tôi,” ông , cười, tươi hơn tất cả những nụ cười của ông trong 7 năm qua.
      “Emma!” Alex kêu lên khi chàng vào phòng. “ làm quái ở đây? Có chuyện gì à? Gia đình có biết ở đây ko?”
      Emma liếm môi căng thẳng trước khi . “Ko , họ ko biết. trừ Ned. ấy đưa tôi tới đây.”
      họ cho phép tới đây mà ko hộ tống à? ta mất trí rồi ah?”
      “KO, mặc dù ấy nghĩ tôi như vậy,” Emma thừa nhận, giọng hơi buồn rầu. Alex có vẻ ko vui lắm khi thấy nàng. Nàng đứng dậy nhanh chóng. “Tôi có thể nếu ko đúng lúc.”
      !” Alex la lớn khi chàng đóng cửa phòng. “LÀm ơn ở lại. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy ở đây.”
      “Tôi biết việc này rất bất qui tắc,” Emma bắt đầu, nó biiết thế nào để tiến đến chủ đề kết hôn. “Nhưng tôi muốn chuyện với riêng tư, và biết là khó thể nào để ở mình ở London.”
      Alex nhướng mày. Chàng biết.
      “Ned với tôi là trở về chiều hôm qua. ấy thấy tối qua ở White.”
      Alex tự hỏi nếu Ned cũng kể với ấy là cũng trải qua gần 1 giờ để tra hỏi cậu ta về Emma.
      Emma đột nhiên đứng dậy, quá căng thẳng để ngòi. Nàng bắt đầu qua lại, lo lắng cắn môi.
      làm điều đó nhiều rồi đấy,” Alex trêu với nụ cười khoan dung.
      Emma quay lại. “Cái gì?”
      “Cắn môi. Tôi thấy nó khá dễ thương.”
      “Ồ, À, Cảm ơn.”
      Alex nắm lấy bắp tay nàng. “Emma,” chàng với giọgng trầm, nhìn sâu vào mắt . “LÀm ơn với tôi có chuyện gì vậy. ràng là rất phiền lòng về chuyện gì đó.”
      Hơi thở nàng vị nghẹn lại trong cổ họn khi nnàg nhìn vào đôi mắt màu lục của Alex. Với đầu hơi ngả ra sau trong tư thế rất dễ bị tổn thương, nàng cảm thấy như thể ta có thể nhìn sâu vào tâm khảm của nàng. Nàng nuốt nước bọt dữ dội, cố gắng cái thôi thúc để áp mình vào người ta và chỉ đơn giản là tan chảy trong vòng tay của ta. Nàng có thể cảm nhân hơi ấm tỏa ra từ người ra và ao ứoc trở thành phần của hơi ấm đó.
      Alex có thể thấy đôi măt tím của nàng bắt đầu ỉ dục vọng, và nó mất từng ounce sức lực của chàng để ko cúi xuống và cướp lấy môi nàng. Chàng ko biết làm cách nào để nàng thấy tốt hơn, nhưng chàng khá chắc rằng cái mà ấy ko cần là cuộc gần gũi nữa với chàng.
      Emma ko biết nàng ở tư thế đó bao lâu trước khi nàng nhớ để thở, những cuối cùng nnàg thở ra và , “Tôi cần với điều, và tôi ko thể nghĩ ràng khi đứng gần tôi.”
      Alex lấy đó là tín hiệu tốt. “Dĩ nhiên,” chàng rất quan tâm, thả tay nàng ra và ngồi sofa nơi nàng vừa ngồi trước đó. Gãi cằm cách trầm ngâm, chàng bắt đầu nghĩ ngợi về tình thế của mình. Chàng có kế hoạch cầu hôn với Emma vào thứ Sáu, nhưng điều này có lẽ được bất cứ lúc nào. ta chắc hẳn fải có vài cảm giác dịu dàng với chàng hoặc ấy bao giờ dám tự mình đến nhà chàng. Và cuối cùng, chàng có nhiều cơ hội ở đây hơn để hôn đến bất tỉnh sau khi ta “vâng” (cái mà chàng cầu nguyện ta thế) hơn là chàng ở nhà của họ hàng , nơi chàng định là cầu hôn ở đó. Chàng chỉ cần đợi cho đến khi a với chàng bất cứ cái gì mà phiền lòng nàng đến như vậy, rồi chàng hoi. Đó thời khắc tuyệt vời.
      Emma gấp gáp đến sofa và ngồi xuống, ngay gờ. “Alex?” nàng , chồm tới. “ Tôi fải hỏi vài rthứ, và tôi sợ .”
      Alex ngồi xuống cái ghế bành sát cạnh sofa. Chàng cũng chồm tới, để mặt chàng ko quá xa với . “ ko biết trừ khi ko hỏi.”
      “Tôi còn sợ hơn nếu đồng ý,” nàng lầm bầm.
      Alex bị kích thích, nhưng chàng ko gì.
      Emma hít thở sâu, nuốt nước bọt và thẳng vai. Nàng biết điều này ko dễ, nhưng chàng ko mơ nàng cảm thấy hoảng sợ thế nào khi nàng cố gắng thốt ra từ. “Alex,” nàng đột nhiên , giọng nàng thốt ra hơi lớn. Lại nuốt nược bọt, nàng kiềm lại đẻ hơn chút. “Alex,” nàng lập lại. “Tôi cần – chuyện là, tôi muốn – ko, ko.” Nàng nhìn lên ta, mắt nàng mơ lớn và sáng. “Điều này rất khó khăn với tôi.”
      “Tôi cũng thấy vậy,” Alex củng cố. chàng nghĩ ta sắp sửa xé nát cái khăn tay mà ta cằm trong tay.
      “Alex, tôi muốn cầu hôn .” Câu từ bật ra rất nhanh, và Emma đột nhiện thở ra, ko để ý là nàng nín thở.
      Alex nháy mắt, những khác với mí mắt của , chàng ko thể cử động cơ thể.
      Emma nhìn ta lo lắng. “Alex?”
      “Có fải em vừa hỏi tôi cưới em ko?”
      Nàng bắt đầu vặn những nếp cái váy màu lục đậm của nàg, ko cản đảm lắm để nhìn vào mắt ta. “Vâng,”
      “Tôi nghĩ đó là gì em .” Alex đột nhiên ngồi thẳng ra, khá choáng. Chàng chỉ cố gắng thuyết phục mình là đến lúc hỏi cưới Emma, và ta đấm cho chàng cái. giọng ở sau đầu với chàng là đó là điều tốt, đó thực ấy có hỏi chàng cưới ấy ko, điều đó có lẽ ấy đồng ý khi chàng cuối cùng cũng hỏi ta câu hỏi tương tự. nhưng giọgn lớn hơn ở trước đầu chàng điều này hoàn toàn sai, rằng ta từ chối chàng cái mà chàg muốn cực kì. Chết tiệt, chàng trông chờ cầu hôn. Chàng tập luyện ko ngừng 2 ngày nay. Chàng ko thể ngủ ban đêm bởi vì chàng ko thể dừng mình khỏi tưởng tượng ra các cảnh khác nhau trong đầu chàng. Chàng còn nghĩ nghiêm túc là quì gối cầu hôn. Thay vì chàng luộm thuộm ngồi ghế cái mà ko đủ lớn cho chàng trong khi Emma ngồi ngay cạnh ghế cách cheo leo đến chàng sợ ta bị té.
      “Emma, em có chắc là em biết em làm gì ko?” cuối cùng chàng .
      Nàng như bị xì hơi. Đó ko fải là câu trả lời tích cực.
      “Ý tôi là,” Alex tiếp tục, “thông thường đàn ông là người cầu hôn phụ nữ.”
      “Tôi ko thể chờ đển khi hỏi tôi,” Emma noi, hơi ngờ nghệch. “Nếu hỏi tôi.”
      “EM ko fải chờ lâu đâu.” Emma lầm bầm dưới hơi thở.
      Emma ràng ko nghe thấy ta bởi vì nàng ko ít lo lắng hơn trước đó. “Vấn đề là tôi cần fải kết hôn với khá gấp rút tôi e là vậy.”
      Alex nghĩ đó là câu cực kì khó hiểu, từ khi họ diễn như là thông thường người phụ nữ hỏi cưới người đàn ông nhanh chóng.
      “Điều này rất là bất thường,” chàng , lắc đầu.
      “Tôi cũng nhận ra điều đó,” nàng ứng khẩu tức , “nhưng thường tôi là tôi là ko bình thường.”
      “Tôi thực ko nghe người phụ nữ cầu hôn đàn ồn,” Alex , xem xét kĩ từ nghữu của mình. “Tôi ko nghĩ điều đó chính xác là ko hợp lý, nhưng nó xogn rồi.”
      Emma trợn mắt. nàng bắt đầu hiểu điều gì xảy ra ở đây. Nàng làm thâm tím tự hào đàn ông của Alex. Thông thường nàng thích thú điều này, những hạnh phúc của cả đời còn lại của nàng bị đe dọa. ta ngồi ngay đó, cảm thấy tiếc cho chính ta, bởi vì nàng cướp của ta cái quyền đàn ông vốn có, và ta ko có ý nghĩ là nàng mất bao nhiêu can đảm để đến nhà chàng và hỏi cưới chàng. Điều đó ko fải là điều nàng được nuôi dạy. “Phương pháp cầu hôn” chắc chắn ko bị lai trộn giữa từ Latin và những bài học piano khi nàng được học. Do đó, nàng quyết định trong số chúng fải là trưởng thành tỏng viễn cảnh này, và nó cũng là nàng.“ , Alex,” nàng với nụ cười ngọt ngào. “ đừng có ngạo nghễ vậy. hiếm để người đàn ông được người phụ nữ đần độn đến mức ta fải ko tuân theo quy tắc và hỏi ta làm chồng.”
      Alex chớp mắt. “Tôi định hỏi em vào thứ sáu,” chàng với giọng hơi hờn dỗi. “Tôi cũng tập dợt những gì tôi định .”
      à?” Emma kêu lên vui sướng. “ à? Ôi, Alex, tôi hạnh phúc quá!” ko thể kiềm mình lại, nàng bật dậy khỏi sofa và quỳ trước mặt Alex, nắm lấy 2 tay ta.
      Chàng nhìn xuống ta, biểu hiênj của chàng vẫn còn hơi trẻ con. “Tôi khá thích thú về việc cầu hôn. Tôi chưa bao giờ làm điều đó trước đây, em biết đấy. Và bây giờ tôi ko cần nữa.”
      Emma tươi lên, hơi bóp tay ta. “ vẫn có thể. Tôi hứa tôi “vâng’”.
      Alex thở ra và rồi đột nhinê nhìn rất nghiêm túc vào mắt nàng. “Tôi hành động ko lịch , đúng ko?”
      “Ko,” nàng thừa nhân, “nhưng tôi ko quan tâm. Tôi chỉ quá hạnh phúc rằng chịu cưới tôi.”
      “Tôi chưa ‘vâng’ mà.”
      Emma nhăn mặt.

      “Nhưng tôi , tôi cho là vậy, nếu được cho động viên đàng hoàng.”
      “VÀ điều đó là cái gì vậy, thưa đức ngài?”
      Alex nhìn về phía chân trời với ngây thơ trêu chọc. “Ôi, tôi ko biết. nụ hôn khá là được để bắt đầu.”
      Emma chồm tới, để 2 tay lên tay ghế bành. “ phải hợp tác đấy,” nàng thần, cảm thấy cực kì táo bạo vì chàng đồng ý lời cầu hôn của nàng.
      Alex cúi xuống, tay chàng để lên tay nàng. “Tất nhiên.”
      Chàng dừng lại ngay lập tức, miệng chàng mong chờ đến gần hơn. “Ôi, Alex,” Emma thở, nâng môi nnàg lên. Chưa từng dịu dàng như vậy, nàng chạm mội vào , tự hỏi đây là nụ hôn đầu tiên nàng bắt đầu và nghĩ rằng nó fải là nụ hôn ngọt ngào nhất với bất cứ lí do gì.
      “Tôi rất vui khi tôi đóng cửa,” Alex , cười khi chàng rúc vào cổ nàng. “Mặc dù..”. Giọng chàng kéo khi chàng miễn cưỡng quay đầu khỏi Emma và ngoái cổ đến cánh cửa ra vào. “Smithers!” chàng la lên bất ngờ. “Lấy cái tai của ông ra khỏi cửa ngay! Ông nghe những gì ông muốn rôi! Bây giờ ông hãy !”
      “Ngay lập tức, thưa ngài,” là lời đáp lại nhự bị nghẹt.
      Emma có thể ko thể ko cười khi nnàg nghe tiếng bước chân biến mất dưới sanh và cầu thang.
      “Ông ta cố gắng bảo lập gia đình hàng năm nay?” Alex giải thích. “Bây giờ chúng ta ở đâu?”
      Nàng cười kêu gợi. “Em nghĩ chúng ta sắp dời qua sofa rồi.”
      Alex rên lên. Chàng hi vọng Emma ko có kế hoạch có động viên lâu dai. Chàng ngồi dậy, kéo lên và rôi đẩy nàng lên sofa. “Ôi, Em ,” chàng thầm khi chàng ngồi bên cạnh nàng. “ nhớ em lắm.”
      chỉ mới gặp em cách đây 3 ngày.”
      “Cái đó ko có nghĩa là ko nhớ em.”
      “Em cũng nhớ ,” Emma e thẹn. “Khi em ko bận trong cái đống suy nghĩ điên cuồng về việc đến đây.”
      là người em làm hạnh phúc nhất.” Alex lại chạm môi vào môi , lần này ấn sâu nụ hôn bằng lưỡi, vuốt ve quanh vành môi . Khi phát ra tiếng thở , chàng chớp ngay lúc đó, ấn vào sâu hơn, như uống lấy nàng, nếm ngọt ngào của nnàg.
      “Em rất mừng kết hôn kéo dài trọn đời,” emma môi . “Bởi vì em ko nghĩ em có đủ nụ hôn của .” Nàng hơi rụt lại, đặt tay lên ngực . “ làm em cảm thấy mình đẹp.”
      “Em đẹp mà.”
      là tốt khi thẻ, nhưng tóc đỏ là ko có thời trang chút nào, và bên cạnh đó, điều đó là ko thể để người nào đó nhìn trông dễ thương như em cảm thấy lúc này.”
      Alex nhìn nàng dịu dàng. Làn da mềm mượt của nàng hồng lên với ham muốn, và mắt nàng mở lớn và lung linh, với đôi lông mi dày mà chàng chưa bao giò thấy. Và môi nàng, ôi thánh ơi, chúng chưa bao giờ hồng như thế trước đây, hoặc đầy đặn như vậy. “ Vậy em fải cảm thấy rất dễ thương, Emma. Bởi vì chưa bao giờ thấy thứ gì tinh túy như em trong đời .”
      Emma cảm giác hân hoan lan tỏa trong cơ thể nàng. “Ôi, Alex, hãy hôn em lại .”
      “Rất hân hạnh, em .” Đặt tay lên má , chàng kéo mặt nàng lại gần mình. Emma ko chống đỡ chút nào, và lưỡi chàng ngay lập tức đưa vào môi , kích thích cái phần mềm mại của . Emma e thẹn làm theo, tò mò khám phá chàng với kiểu như thế.
      Alex nghic những âu yếm e dè của nàng khiến chàng chết mất, chàng rất hớn hở để muốn thêm nữa. Chàng kếo vào chàng cách đam mê, áp cơ thể sát bên chàng, tay chàng vuốt ve ko kiểm soát. ( dê đây, hahaha).
      Emma rên lên sung sứong, ko thể tin những cơn rung động vui sướng dâng khắp người. Và khi nàng nghĩ nàng ko thể chịu đựng hơn được nữa, Alex đặt tay lên ngực nàng, hơi bóp . nó giống như ngọn lửa cháy bùng qua lớp vải váy nàng, làm nóng lớp da nàng, quy nàng là vợ tương lai của ta. Nàng từ từ mất tự chủ, tất cả mà nàng có thể nghĩ là gần hơn có thể, chạm đến khắp mọi nơi.
      Chỉ khi Emma lơ lửng sắp đánh mất mình hoàn toàn, Alex kéo người ra cách miễn cưỡng, rất miễn cưỡng. “Em ,” chàng , tập trung mọi tinh thần ‘hiệp sĩ’ mà chàng chưa bao giờ mơ là mình có, “ fải dừng thôi, trước khi chúng ta tới điểm mà ko thể dừng lại. Em hiểu ko?”
      Nàng gật rung rẩy.
      muốn đám cưới của chúng ta hoàn hảo. khi đó, em thuộc về hoàn toàn.”
      “Và cũng thuộc về em,” Emma .
      Chàng hôn lên môi . “ Vâng. Đó là lúc đẹp nhất của cuộc đời chúng ta, hứa, và ko muốn làm hỏng nó. Bây giờ, nếu em ko phiền, nghĩ thích ôm em lúc trước khi ép mình đưa em về nhà.”
      Emma lại gật đầu, ko thể tìm lời nào để thể cảm xúc của mình. Nàng chưa bao giờ mơ nó có thể đem lại cho người phụ nữ vui sướng đến dường này. Mập mờ nàng nhận ra chưa nàng, nhưng ko sao, nàng cũng vậy, nhưng điều đó ko giảm bớt cảm giác của nàng đối với chàng. Bên cạnh đó, nàng có thể cảm thấy tình của , gần như chạm đựoc vào nó. Và đến lúc, từ đó. Có lẽ nàng fải tập trung can đảm bày tỏ với trước. điều đó khó như thế nào nhỉ? nàng hỏi cưới nàng đấy thôi. Ko gì đáng sợ hoen thế, và nàng vượt qua nó tốt đấy chứ. Nhưng nàng fải hoãn lại việc về tình . Bây giờ, nàng yên bình trong tay . Nàng cảm thấy như ở nhà ở đó.
      Sau vài phút, Alex biết là chàng fải đưa Emma về. nàng Ned đưa nàng đến trước cửa – Alex ko muốn đoán Emma thuyết phục họ đưa đến đây như thế nào. Do đó, chàng biết Ned đến nếu ấy ở lại quá lâu, và nếu điều đó xảy ra, cả gia đình Blydon bị dính vào. Tất cả mọi thứ nổ tung mất. dĩ nhiên, mọi người được an ủi, khi họ thông báo lễ cưới sắp diễn ra, nhưng Alex nghĩ điều đó hứa hẹn bắt đầu tốt cho cuộc sống chung của họ.
      Và vì vậy, với hối hận to lớn, Alex lắc vai Emma. “Dậy , em . e là fải đưa em về nhà.”
      “Em ước là ko fải làm thế.”
      “tin , em , cũng ước thế, nhưng chúng ta ko muốn cả gia đình em đánh giá thấp chúng ta.”
      Emma ngáp và từ từ tách ra khỏi vòng tay Alex. “Em khinh thường thực.”
      Alex cười. “Tuần tới như thế nào?”
      “Tuần tới như thế nào là sao?”
      “Đám cưới của chúng, cái đầu ngu ngốc này.”
      “Tuần tới à? điên à?”
      ràng.”
      “Alex, em ko thể lên kế hoạch đám cưới trong tuần.” Rôi Emm nhớ điều mà nàng cầu hôn mà nàng fải cưới ngay lập tức.
      Nhưng Alex từ bỏ. “Thôi vậy 2 tuần.”
      “Được rồi,” nàng từ từ. “ Caroline xỉu thôi. ấy muốn vụ hậu hĩ, em chắc thế.”
      “Em có muốn vậy ko?”
      Emma cười. “em ko quan tâm,” nàng thở. Tất cả nàng thực cần là Alex. Mặc dầu, vì nàng nghĩ về nó, nàng luôn luôn mơ về cái váy đẹp, thướt tha qua những hàng ghế trong tương lai. “ tuần từ thứ Bảy,” nàng nhanh, hị vọng có thể tìm được người may váy chịu làm thế.
      “Rất tốt. giữ em đến ngày đó.”
      Emma cười khúc khích. “LÀm ơn.”
      Alex vẫn tự hỏi vvề việc nàng hỏi cưới nhanh thé. Nhưng việc thế nào, đó fải là việc cực kì gấp để lấy hết can đảm và cầu hôn. “Emma,” chàng , nâng cằm nàng. “ câu hỏi ?”
      “Vâng?”
      “Sao em lại bảo cưới em gấp như vậy?”
      “Cái gì mà làm em gấp vậy ha?” À, nó khá là ngớ ngẩn, thực , và em có thể giết chết Ned vì điều đo, mặc dù em fải là nó diễn ra rất tốt đến phút cuối. Em ko thể hạnh phúc hơn.” Emma nhìn lên Alex và cho nụ cười ngây thơ. “Thực ,em cần tiền, và em ko thể dụng –“ nàng dừng lại bất ngờ, hoảng sợ bởi thay đổi diễn ra mặt Alex. Cả người cứng lại, như chuẩn bị cho cuộc đánh nhau, và mặt như mặt nạ đá hoa cương, cứng và kiên quyết. Emma lùi lại sau, gần như cảm giác như thể nàng bị đẩy ra sau bởi cái nhăn mặt của . “Alex?” nàng ngập ngừng . “Có chuyện gì à?”
      Alex cảm thấy cơn giận dữ dội phá hủy chàng, và chàng thấy ko thể . Cơn thịnh nộ đập trong đầu chàng, xóa mọi lí do.
      Em cần tiên Em cần tiền Em cần tiền. Giọng của Emma vang vọng trong đầu chàng, và bức tuờng quanh trái timc hàng mà nàng mới làm vỡ bắt đầu hình thành lại. Tại sao chàng lại như thằng ngốc? chàng nghĩ chàng cuối cùn tìm người phụ nữ quan tâm đến chàng, ko bởi vì vật chất và thanh thế cùng với tên tuổi của chàng. Chàng ko thể tin ta thực hóa ra là vậy và thừa nhận với chàng là ta muốn tiền. Chàng cho rằng cái đo là điểm thích của ta. Ít ra ta cũng ko quanh co như những người khác.
      Alex liếc nhìn lạnh lùng, mắt chàng như hai thanh đá lục bảo. “ ra ngay,” chàng cay nghiệt, thực chỉ vào nàng.
      Emma cảm thấy như máu chạy khỏi mặt nàng, và nàng nghĩ nàng có thể xiu. “Cái gì?” nnàg thở gấp, ko thể tin là nàng nghe chàng đúng.
      nghe tôi rồi đấy. Tôi muốn ngay.”
      “Nhưng --?” Nàng ko thể từ.
      có lẽ xem bất cứ thỏa thuận của chúng ta ở đây hôm nay là vô hiệu.” Giọng chàng như băng, và chàng nắm lấy tay , đẩy ra đến cửa.
      Emma cảm thấy những giọt nước mắt nóng ở mẳt, và nàng cố gắng giữ chúng đừng rơi xuống má khi Alex đẩy nàng ra khỏi phòn. “Alex, làm ơn,” nàng cầu xin khi chàng suýt ngã khi khi từ phòng khách ra sảnh chính. “Chuyện gì vậy? Cái gì xảy ra vậy? Làm ơn với em .Làm ơn !”
      Alex quay nàng lại đối mặt với chàng và nhìn nàng căm phẫn. “ con quỉ cái tham lam.”
      Emma cảm thấy như nàng bị đánh. “Ôi chúa ơi,” nàng thầm, ko thể kiểm soát được những giọt nước mắt rơi tự do từ khóe mắt.
      “Chờ ở ngoài,” chàng , thô bạo, đẩy nàng ra bậc tam cấp ở trứoc. “Tôi kêu chiếc xe đưa về.” Chàng quay gót và trở vào trong. Rồi đột ngột quay lại. “Đừng bao giờ trở lại đây.”
      Khi Emma đứng ở bậc tam cấp, nàng tự hỏi nàng chết chưa. Chùi mấy giọt nước mắt má, nnàg hít lấy ngụm khí, cố gắng lấy lại trạng thái cân bằng. Nàng fải ra khỏi đó. Điều cuối cùng mà nàng muốn là quay lại nhà trong xe cảu ta. Kéo cái khăn trùm đầu lên để giấu mái tóc sáng, nàng hấp tấp xuống bậc tam cấp và xuống đường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :