1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Splendid - Julia Quinn ( 25c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      3.2

      Mắt Emma mở lớn, và mắt nhìn xuống mông fải của mình nơi mà xoa vô thức.
      Belle cười nhợt nhạt. “Chắc là chị bị đụng mông vào cuối cầu thang. Hình như em nhớ là vậy”
      Đột nhiên í nhgĩ xấu xuất trong đầu Emma.
      “Còn mẹ em sao?
      ai với bà ấy chính xác chuyện gì xảy ra?”
      Belle vòng vo.
      “Nhưng ấy chắc hẳn nghe chuyện quấy rối rồi.”
      “ừ , mẹ em cũng tra khảo em khi chúng em kéo chị lên đây.”
      “Và?” Emma thúc giục.
      “Em với mẹ chị ngất xỉu.”
      “Ngất xỉu à?” Mắt Emma mở lớn như ko tin. Belle gật đầu. “Bởi vì lo lắng về bữa dạ tiệc lớn tối nay và thế đấy.”
      “Nhưng điều đó điên rồ! Chị chưa bao giờ ngất xỉu!”
      “Em biết.”
      Caroline biết chị chẳng bao giờ ngất xỉu!”.
      “Em biết rồi. Chị chính xác ko phải là dạng hay ngất xỉu.”
      ấy ko tin em đúng ko?”
      giây nào,” Belle châm biếm, gõ gõ những ngón tay thon dài lên quyển sách. “Nhưng mẹ đôi khi lại hoàn toàn là có khả năng chống đỡ, và vì vậy mẹ em cứ để nó vậy. cho đến khi chị xuất ở bữa dạ tiệc tối nay với tinh thần và sức khỏe tốt, mẹ em ko tiếng nào. Em chắc thế.”
      Emma ráng ngồi dậy đê nàng có thể xem xét tất cả các cơn đau nhức của mình. “ ngày ngu ngốc,” nàng thở dài.
      “Hmm?” Belle nhìn lên khỏi cuốn sách, cái mà bắt đầu đọc lại. “Chị vừa gì vậy?”
      có gì đâu.”
      “Ồ.” Belle nhìn lại cuốn sách.
      “Em đọc cái gì vậy?”
      “All’s Well that ends well. Shakespeare.”
      Emma cảm thấy phải bảo vệ học thức của mình. “Chị biết ai viiết nó mà.”
      “Hmm? Vâng, dĩ nhiên là em biết.” Belle mỉm cười vô thức. “Em mang nó đến đọc khi đợi chị thức dậy.”
      “Hay đấy. Em nghĩ chị bất tỉnh trong bao lâu?”
      “Em ko biết. Em chưa bao giờ ngất xỉu trước đây.”
      “Chị ko ngất xỉu.” Emma gầm gừ qua từng cái nghiến răng.
      “Vậy chị sao.”
      Emma thở dài khi nàng nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ “vô số tội” của em họ mình. “Chị nghĩ em muốn chị kể cho em nghe chuyện gì xảy ra.”
      “Chỉ khi nào chị muốn.” Belle mở cuốn sách ra lại và bắt đầu đọc lại. “Em có tât cả thời gian thế giới này, chị biết đấy,” thêm vào, nhìn lại Emma. “Em quyết định hết tất cả tác phẩm của Shakespeare. Em đọc kịch trước, sau đó là thơ.”
      “Em nghiêm túc chứ?”
      “Hoàn toàn. Em đọc nó theo thứ tự Anpha-B.”
      “Em nghĩ là phải mất bao lâu ?”
      “Dĩ nhiên rồi. Nhưng em nghĩ rằng với cái kiểu chị như thế, em tốn nhiều thời gian ở bên giường của chị.”
      Emma nheo mắt. “Y em là sao khi như vậy?”
      “Ai biết là chị lại bị bất tỉnh trở lại sớm?”
      “Chị có thể cá với em chị ko có những kế hoạch như vậy cho tương lai gần nhất.”
      Belle mỉm cười cách ngọt ngào. “Em nghĩ là chị ko. Nhưn gnếu chị kể em nghe chuyện gì xảy ra chiều nay, em đánh chị ngất luôn.”

      Nhiều giờ sau đó, Emma ngồi bên bàn trang điểm cựa quậy trong khi Meg, hầu của nàng, làm tóc cho nàng. Belle ngồi bên cạnh nàng, phải chịu tra tấn y như vậy.
      “Em ko nghĩ chị kể cho em nghe hết mọi chuyện.” Belle .
      “Chị kể rồi mah,” Emma thở dài. “Chị té xuống sau khi chị đẩy thằng bé ra khỏi đường của chiếc xe ngựa. sau đó, chị bị đụng vào đầu.”
      “Vậy đôi bông tai này là sao?”
      “Mẹ của thằng bé đưa nó cho chị. Co ấy nghĩ chị là hầu . Chị định gọi cho ấy vào ngày mai để trả nó lại cho ấy. Em cần phải nghe nó bao nhiêu lần nữa?”
      “em ko biết.” Belle nheo mắt trong nghi ngờ. “Em vẫn nghĩ chị vẫn còn giấu gì đó.”
      “Chị cứu thằng bé. Chị nhận được bông tai. Hết.” Emma cho Belle cái gật đầu mạnh để nhấn mạnh.
      “Emma, chị 1 tiếng đồng hồ! Phải có điều gì đó xảy ra giữa thằng bé và đôi bông tai!.”
      “Chị bị ngất xỉu, đó là những gì xảy ra! Em nghĩ gì, chị bị hãm hiếp bởi người đàn ông bí hiểm à?” Emma rên ngầm khi nàng nhận ra giả vờ cũng gần giống như diễn ra. Nàng cảm thấy hơi tội lỗi vì ko kể cho Belle nghe về trải nghiệm kì lạ với Công tước Ashbourn. Họ thường kể với nhau nghe mọi thứ. Nhưng Emma cảm thấy muốn giữ lại thời gian thời gian giữ nàng với công tước cách kì lạ, và nàng ko muốn chia sẻ kỉ niệm này với bất cứ ai, kể cả Belle.
      “Ồ, em nghĩ nó hoàn toàn nổi tiếng nếu đó là bà bá tước Wilding người đưa chị đôi bông tai này.” Belle cười thầm, thích thú nhảy múa trong đôi mắt xanh trong của . “Em biết Sophie khá đó. ấy ko lớn hơn chúng ta nhiều đâu. Mẹ và mẹ ấy là bạn tốt cảu nhau. Họ chỉ la lên nếu họ nghe chuyện gì xảy ra. Mặc dù có lẽ chúng ta chẳng nên gì cả. Em ko nghĩ mẹ thích việc chị ra ngoài ăn vận như hầu. Nhưng, tình hình là thú vị. em ko thể tin được Sophie đưa cho chị trang sức quí giá để đảm bảo tương lai của mình. Sao chứ, với báu vật này, chị có mua và bán tất cả chúng ta.”
      “Ko fải vậ, “Emma cách khô khóc, nhìn chằm chằm lên cái vòng ngọc trai ở quanh cổ Belle.
      “Bên cạnh đó, ấy nghĩ chị là hầu.”
      “Em biết, em biết. Nhưng, nó cũng quá thú vị. em thực mong Sophie đến đây tối nay. Em muốn thấy mặt của ấy khi chị vào phòng vũ hội và thấy “ hầu bếp” bước ra với tất cả trang phục lỗng lẫy của mình.”
      “Belle àh, em ác độc. Bà bá tước rất lo lắng chiều nay. ấy gần như mất con trai.”
      “Chị em độc ác à? Chị, nữ hoàng của tất cả các trò chọc ghẹo? Cũng là gửi cho Ned tội nghiệp những bức thư tình giả từ Clarissa Trent?”
      Emma cố gắng nở nụ cười tinh ranh.
      “Này, em ko cần phải như vậy đâu.”
      “Chị hòan toàn đúng,” Belle với giọng điệu lên giọng. “Và nó ko như vậy nếu mà Ned say mê đó.”
      Emma nhìn chỗ khác cách ngây thơ. “À, làm sao chị biết được điều đó? chị chưa bắt đầu ma hem biết đó. Chị giữ bí mật cho đến lúc cuối cùng.”
      ấy chỉ đề cập tên ấy hàng trăm lần mỗi ngày.”
      Emm “hump” và nhìn em họ cái nhìn ko giống ai. “Thực , thất cả nó thể cách tốt nhất. Bây giờ tất cả chúng ta đều biết cái Clarissa quỉ quái thạt là ai. Khi nó đến đúng lúc, chị cứu trai em ra khỏi số phận khủng khiếp.”
      “Em nghĩ vậy,” Belle chấp nhận cách reluctant. “Nhưng Ned tan vỡ trái tim khi ấy tỏ tình, và ấy thẳng rằng ấy theo đuổi công tước với nhiều tiền.”
      “chị nghĩ ấy tức giận nhiều hơn vì ấy ko pahỉ như ấy tưởng tượng hơn là bởi vì ấy ko đáp lại tình cảm của annh ấy. Nhưng đủ rồi. Chị học bài học là ko bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của Ned. MẶc dù chị dang làm đúng, Vậy kể với chị , tại sao Sophie ko đến tối nay?”
      “Em ko chắc. Có lẽ tại vì chồng cảu ấy công tác ở Tay Ấn vài tháng. Em nghĩ ấy nhớ ta. Đó là tình , chị biếy mà.” Belle các lãng mạng.
      “Nhưng nó có lẽ tốt cho ấy- ngay cả là em bỏ lỡ thấy khuôn mặt bất ngờ của áy. ấy bất ngờ nhất trong cuộc đời mình nếu ấy thấy chị tối nay. Chị cahức nó dễ dang fhơn cho mọi người nếu chị chỉ đơn giản là đến gặp ấy sang mai.”
      “chị có lẽ đúng. Em với chị. Em rất muốn ở đó khi ấy gặp chị.”
      “Được rồi, được rồi, dĩ nhiên là em có thể - Úi da!” Emma la lên khi Meg chải tóc cho nàng qua mạnh.
      “Đừng càu nhàu nữa Emma.” Meg cằn nhằn.
      “Nó tốn ít thời gian và công sức để được đẹp.”
      “Trời ơi! Nếu nó cần đau đớn đến vậy, tôi thực ko muốn đẹp.Chỉ để tóc tôi vậy thôi. Nó dễ chịu hơn.”
      Meg có vẻ lo sợ. “Tôi ko thể làm thế. Nó ko thời trang chút nào.”
      “Ôg, đựoc rồi, làm những gì chị thích với nó, Meg. Nhưng gắng giảm khó chịu ít đến mức có thể.:
      Belle cười lớn. “ôi, Emma, em ko biết chị trải qua mùa lễ hội này như thế nào.”
      “Chị cũng ko biết. Chị chưa bao giờ nhớ chính xác thế nào.”
      “Đừng có lắc đầu! Meg la lên. “Ko chúng ta ở đây cả đem mất, và bị lỡ buổi dạ tiệc.”
      “Với cái đầu tôi đau thế này, nó ko fải là điều xấu.”Emma lầm bầm.
      “Chị gì vậy?” Belle hỏi vô thức.
      “Ko có gì.”Emma ko muốn Emma biết cục sưng đầu Emma lớn như thế nào. Belle kể cho mẹ ấy nhge và Emma biết là nàng lo lắng đến bệnh mất. Buổi tối bị phá hủy trừ khi nàng bỏ qua cái đau và cười suốt buổi tiệc. “Tại sao em ko kể chị nghe về Sophie?” Emma , chi muốn trò cheuyện.
      “Sophie à? ấy là người tốt. Nhưng nhiều.” Emma cười khúc khích. “Chị cũng thấy vậy.”
      ấy và chồng của ấy thực là dành cho nhau. Em biết ấy nhớ ta rất nhiều.”
      ấy ko có người thân nào khác ah?”
      Belle chau mày với hiếu kì của Emma.
      “Chị chỉ muốn biết có bao nhiêu người biết cuộc phiêu lưu của chị,” Emma nhanh.
      mẹ. trai.”
      “Vậy à?” Emma cố gắng nghe có vẻ bình thường, nhưng giọng nàng thốt ra như hơi thở và thích thú.
      “Vâng, em nghĩ ta khoảng 29 tuổi gì đó. ta rất chi là đẹp trai, với tóc đen và đôi mắt xanh biếc mà chị chưa bao giờ thấy đâu.”
      Emma cảm thấy chút ganh tị nhưng nhanh chóng vượt qua nó. Người đàn ông đó là người kiêu ngạo , nóng tính và ko biết cách cư xử, và nàng chắc ít nhất nàng cũng ko thích gì ta. Nó ko có vấn đề gì nếu nụ hôn của ta là điều thú bị nhất xảy ra từ khi nàng đến London. “em có vẻ khá thích ta nhỉ, Belle, nàng cách tò mò.
      “Công tước Ashbourn à? Chị đùa a. ta chàng trai đẹp nhưng ta rất là nguy hiểm. ta chưa bao giờ quen với những quí , chỉ phụ nữ thôi, nếu chị hiểu em gì. Thực , em hầu như ko biết gì về ta cả, nhưng-“ Belle đưa người tới trước cách bí hiểm “-em nghe ta để lại nhiều trái tim tan vỡ khắp nước . Và cả lục địa nữa.”
      ta nghe có vẻ thú vị nhỉ.”
      “Thú vị, vâng. Thích hợp, ko chút nào. Mẹ và bố đánh nếu em đội mũ theo ta. Ạnh ta người theo chủ nghĩa độc thân. Và khi ta làm, đó là những trẻ ngu ngốc mà có thể dễ sai khiến và sau đó phớt lờ khi ấy sinh người nối dõi.”
      “Ồ”.Emma tự hỏi tại sao nàng cảm thấy ko vui,.
      ta ko đến tối nay đâu. Em chắc chắn điều đó. dĩ nhiên là ta được mời. ta được mời đến moịi thứ, nhưng ta ko bao giờ tham dự trừ khi gia đình ta ép vbuộc. ta cũng có nhiều người tình hấp dẫn ở khắp London. Bên cạnh đó, em chắc là chị ko muốn gặp ta. ta đeo bộ mặt luôn luôn khó chịu tren mặt và có thể cắn rụng đầu chị nếu chị 2 từ với ta.”
      “Ôi trời, ta bắt đầu nghe có vẻ ko thoải mái chut nào.”
      “Ồ, em ko thực ta “ko thoải mái” .Ned chỉ có khen ta thoi. Họ thuộc câu lạc bộ, chi biết đó. ây tất cả bạn của ấy đều nhìn lên ta. Nhiều người muốn trở thành như ta.” Belle nhún vai, “ ta giàu cực kì, và cực kì đẹp trai hơn cả. Em nghĩ chỉ vì ta quá ghét những buổi tiệc của xã hội, ko có kiên nhẫn để tham gia, do đó ta chỉ nhăn nhó với những ai ko thích ta. Hầu hết các bạn của em đều sợ ta – trong khi đó họ ngầm hi vọng tìm cách đưa ta đến bục hon nhân.”
      ta phải thực ấn tượng mới có thể có sức mạnh như thế.” Emma bình luận.
      “Ồ, vâng, nó khá ghê tởm cách mà ta luôn luôn lam. Như thể rừng mọi người đều ham muốn ta.”
      “Tại sao?:”
      , thứ nhất là tước vị của ta, ta là công tước, chị biết mà. Và như em , ta cực kì giàu có. Những nếu chị nhìn thấy ấy, chị hiểu nnhững gì em . ta có thể thể sức mạnh. ta là người đàn ông khá hấp dẫn.”
      “Belle!” Emma cười lớn. “MẸ của em ngất xỉu nếu ấy nghe em như thế.”
      “Mẹ em cũng ngất xỉu thường xuyên như chị vậy.”
      “Vậy ấy có thể bất tỉnh bất cưa lúc nào bây giờ.” Emma đùa. Nhưng bên trong, nàng hít thỏ hơi nhõm khi Belle chắc chắn Alex ko tham dự dạ hội của nàng tối nay. Đầu nàng vẫn con đau, và nàng cảm thấy kiệt sức. Ko còn cách nào đẻ nang có thể ham muốn tên công tước kiêu ngạo đó, nhưng với vết thương của nàng, nàng ko muốn cãi nhau với ta nữa.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4
      “Ashbourn! điều ngạc nhiên. Mình ko tin là mình thấy cái bộ mặt xấu xí của cậu ở đây.”
      William Dunford, mọt trong những người bạn thân nhất từ khi chàng còn học Oxford, từ phòng vũ hội của nhà Blydon và vỗ cái kêu vai.
      “Cậu làm gì ở đây vậy? Mình nghĩ cậu thề tuyệt đối với những buổi tụ họp như thế này mah.”
      “Tin mình , mình ko có ý định ở lại buổi tiệc này hơn mười phút đâu.” Alex giữ giọng mình nhàng, nhưng bên dưới cơn giận của chàng băt đầu lóe lên. Cái khoảnh khắc mà chàng bước vào phòng dạ tiệc, im lặng bao trùm toàn bộ đám đông. Mọi người cực kì bât ngờ khi thấy Công tước Ashbourn qua cửa chính trong bộ đồ tiệc tối thanh lịch. Những bà mẹ lo lắng bắt con họ thề rằng họ tránh xa đường của kẻ chơi bời khét tiếng (trong khi tất cả hi vọn chàng có thể chú ý họ ít), trong khi mọi người mà với lí do nào đó ko có í định gì dính dáng tới kết hôn phụ nữ lập tức đến với Alex, lám dáng với quí ông có tước vị và giàu có này.
      Alex thở dài. Chàng ko có kiên nhẫn việc trò chuyện chán phèo của giới thượng lưu. Tất cả những gì chàng thực muốn là tìm Meg, chắc chắn ấy vẫn an toàn và rời khỏi đây. Người tình gần đây nhất của chàng nhà nghỉ ấm cúng, và Alex mong đợi đêm dài và thoải mái với ta. đêm với Charisse chắc chắn làm chàng thoát khỏi ám ảnh kì lạ của hầu bếp nhà Blydon. Alex gần như mềm lòng với khuây khỏa khi chàng thấy Dunford qua phòng vũ hội đến với chàng. Cuối cùng, cũng có cuộc trò chuyện kha khá.
      Dunford tên ăn chơi trác tang như Alex, nhưng mah ta cũng gần như thế rồi. hầu hết giới thượng lưu, tuy nhiên, cũng vui lòng tha thứ cho nổi tiếng ko tốt đẹp của chàng bởi vì chàng hấp dẫn ko chịu nổi. Alex chưa bao giờ họ bắt chước ví dụ của bạn chàng. Những người bạn chí khố của chàng tán thưởng chàng như chàng lịch xuất sắc nhưng phải theo công tước Ashbourn chịu đựng ít cho hầu hết xã hội. Chàng hiếm khi giấu khó chịu của mình khi chàng bị ép buộc trong cuộc trò chuyện với người mà chàng thấy ngu ngốc, và chàng cho cái nhìn lạnh lẽo nhất cho ai làm chàng ko thoải mái. Lời đồn đại rằng có hơn quí trẻ chạy ra khỏi phòng vũ hội trong sợ hãi vì vị chàng quát.
      nào Ashbourn,” Dunford cười. “Tại sạo cậu ở đây?”
      “Thực tại sao ah,”Alex lầm bầm. “Mình bắt đầu tự hỏi điều tương tự”> Chàng đến dạ tiệc sớm hơn gần 1 giờ, và suốt thời gian đó, chàng lướt cả căn nhà, gây ngạc nhiên cho nhiều người hầu trai và hầu và xen vào ko ít hơn 3 cặp đôi giấu diếm bí mật. Nhưng ko bóng dáng của Meg. Trong thất vọng, chàng mới bước vào phòng dạ hội, nghĩ rằng có thể có cơ hội thấy Meg có í định nghĩ ngơi. Nhưng mà chàng ko có may mắn. hầu ko thây đau cả. VÀ mặc dùng chàng thấy thất bại cách to lớn, chàng cũng sắp từ bỏ cuộc tìm kiếm của mình. Alex thở dài và quay lại với bạn mình, vui vẻ quay lưng lại với đám đông nhìn chằm chằm.
      ra nào bạn,” Dunforf khiêu khích.
      Alex thở dài. “Đó la câu chuyện dài. Mình cá là cậu có hứng thú.”
      “Vô lí. Những câu chuyện dài thường thường là thú vị nhất. Bên cạnh đó. nếu “câu chuyện” này thực mang cậu đến xã hôi lịch , nó phải bao gồm phụ nữ. Và dĩ nhiên là, mình cực kì hứng thú.”
      Alex quay lại bạn mình và chàng ngắn gọn thuật lại câu chuyện cháu trai mình đựợc cứu bởi hầu dũng cảm như thế nào, bỏ qua phần hấp dẫn mạnh mẽ của chàng với ta. “Như cậu thấy đó,”chàng kết luận, “cậu ko cần quá hứng thú vậy đâu. Câu chuyện của mình thiếu tình tiết llãng mạn thèm khát. Mình sợ là cậu phải chấp nhanạ đối xử của mình tối nay là hoàn toàn chỉ trích.”
      “ngu ngốc thế à.”
      Alex gật đầu các chán nản. “Thực , và mình ko thể chịu đựng đám đồng này. Mình nghĩ mình ngạt thở nếu thằng nhóc bảnh bao đến hỏi mình cách thắt cà vạt như thế nào mất.”
      “Cậu biết,” Dunford bắt đầu cách nghĩ ngợi, “Mình chỉ nghĩ là mình có cũng nên rời khỏi đây ngay bây giờ. Tại sao chúng ta ko đến White và uồn tí? Chơi vài ván bài hay cũng là điều cậu nên làm sau khi cuộc đổ bộ mệt mỏi vào xã hội trong 60 phút của cậu.”
      Alex mỉm cười đau đớn trước chế nhạo của bạn mình nhưng đồng ý ngay lập tức lời đề nghị. “Ý hay đó, mình ko thể đợi để- “ chàng dừng lại khi chàng nghe tiếng thở gấp của bạn chàng.
      “Chuyện gì vậy?” chàng hỏi.
      “Ôi thánh thần ơi,”Dunford thào. “Cái màu đo…”
      “vì chúa, Dunford, là ai vậy?”
      Dunford ko để Ý đến lời của chàng. “Đó hẳn là Emma Dunster. Bằng cách nào người đáng yeu như vậy đến từ nước thuộc địa đó?”
      “họ ko còn lạ thuộc đia của chúng ta nữa, Dunford,” Alex lầm bầm, nhớ lời giáo huấn của Meg. “Họ tự dọ mấy chục năm rồi bây giờ được biết đến như Hợp chủng quốc Hoa Kì,. Nó chỉ là lịch .”
      Câu kì lạ của Alex kéo Dunford ra khỏi mơ màng của mình. ta quay lại bạn mình với cái nhìn kì lạ mặt. “Từ lúc nào cậu trở nên thông cảm cho những thuộc địa sai lầm của chúng ta vậy?”
      “từ khi-ồ, đừng quan tâm. đáng nguyền rủa ấy là ai mà làm cậu cứng đờ với ham muốn vậy?” Alex vẫn ko quay mặt ra phòng vũ hội.
      “tự nhìn Ashbourn. Ko phải là sắc đẹp cổ điển đầu, mình khẳng định vậy, nhưng nếu ta ko có vẻ lạnh lùng, nếu câu biết mình gì. Tóc nâu đỏe với lốm đốm đỏ, đôi mắt tím nhạt...”
      cảm giác ko thỏai mái bắt đầu lớn lên trong dạ dày của Alex khi chàng nghe Dunford mô tả về Emma Dunster. Đó ko thể..., chàng tự khẳng định, quí dịu dàng ko thể...
      Alex từ từ quay lại. Ở đó, ở giữa phong vũ hội, là Meg dũng cảm của chàng. Ngoại trừ ta ko còn là Meg, chàng tự sửa lại. ta là Emma. Alex phản ứng cách mau lẹ. Mọi cơ lập tức cứng lên gần như đau đớn, và cahngf ko thể biêt tại vì chàng quá tức giận với lừa dối của ta hay vì chỉ vì thèm khát. Chàng ngắm Emma cách im lặng, ko để ý đến diện của chàng, cười cách đau khổ khi người theo đuổi ta và xoa đầu cách lơ đãng. Chết tiệt, nhưng ta nghĩ gì vậy, khiêu vũ suốt đêm khi ta bị thương ở đầu nghiêm trọng vậy ah? Alex cau có, nghĩ rằng chàng muốn ra phong vũ hội, nắm lấy vai ta, và lắc cho ta nhận ra. Nhưng thánh thần ơi, ta đáng . Cơ thể bé của ta được bao bọc bởi chiếc váy bằng sa tanh màu tím đầm lộ bờ vai trắng ngần và ít bầu ngực của ta. Phụ nữ trẻ trong lễ hội đầu tiên họ đáng ra là mặc những màu nhạt, nhưng Alex mừng vì Emma ko tuân theo luật lệ và chọn những màu cá tính hơn. Nó phù hợp với tinh thần của ta, và, trong biển những quí nhạt nhẽo, vô vị, ta là đèn báo của mạnh mẽ và tràn đấy sức sống. ta để xõa tóc cách lỗi thời, phần tóc trứoc đựoc bới thành búi đầu đựoc giữ bằng cái kẹp, và để để phần còn lại xõa xuống như ánh lửa.
      Màu sắc của ta lên ta có tính cách hoang dã, và Alex nhớ việc ta nóng tính thế nào. Nhưng chàng cũng thấy dễ bị tổn thương trong mắt của ta, và ta là bé . ta có vẻ mệt, và Alex chắc rằng đầu ta vẫn còn bị đau. Có thứ gì đó ở ta làm chàng muốn bảo vệ cách kinh khủng, và chàng muốn nổi khùng khi ta làm hại đến sức khỏe mình vì quá nhiều hoạt đông.
      Dunford cười thầm khi chàng thấy vô số cảm xúc lướt qúa mặt Alex. “Minh có thể thấy là cậu đồng ý với đánh giá của mình.”
      Alex thôi nhìn Emma và quay mặt lại với bạn chàng. “Đừng đụng vào ta,” chàng cách từ tốn. “Cũng đừng bao giờ nghĩ tới ta.”Chàng cau có khi chàng ko phải là người đàn ông duy nhất trong phòng ko thể chống lại sụe ưuyến rũ của ta. Những chàng trẻ xếp thành hàng dài để được giới thiệu với người Mỹ. Chàng làm lời lưu í để với số những chàng trai hớn hở hơn.
      Dunford lùi lại với ngạc nhiên. “Hơi ích kỷ khi cậu chưa gặp ta, cậu co nghĩ vậy ko?”
      “Ồ, mình gặp đó rồi,” Alex gầm gừ. “Mình chỉ ko biết điều đó.”
      Chân mày Dunford chau lại vẻ suy nghĩ cho đến khi phát ra. “Mình chắc là cậu ko muốn đến White bây giờ phải ko?”
      Alex mỉm cười các tự mãn. “Buổi tiệc này đột nhiên trở nên khá thú vì đó.” Với điều đó, chàng lỉnh theo ven của phòng dạ hội, cần mẫn tránh ánh mắt của Emma. Chàng cuối cùng cũng đứng ở bên lò sưởi ngay sau lưng của ta. tấm rèm đỏ sẫm che chàng khỏi ánh nhìn của những người dự tiệc, nhưng chàng vẫn có thể nghe mọi chi tiết cuộc trò chuyện của Emma. Dựa lưng vào tường, chàng chỉ có thể thấy ta qua cái kẽ giữa bức tường và tấm rèm.
      “Cậu làm cái quái gì vậy?” Dunford hỏi khi vừa ấy xuất bên cạnh Alex.
      “Cậu có thể được ko? Và quay lại ! Có người thấy cậu.” Alex đẩy bạn chàng ra cho đến khi cả hai trốn sau tấm rèm.
      “Cậu mất trí rồi,”Dunforf lầm bầm. “Mình ko bao giờ nghĩ mình thấy có ngày mà công tước kiêu ngạo của Ashbourn trốn sau tấm rèm để theo dõi phụ nữ.”
      “Im nào.”
      Dunforf cười khúc khích.
      Alex liếc cậu ta trước khi trở lại chú í đến những vấn đề quan trọng hơn. “Mình đưa ta đến chỗ ta muốn,” chàng cách hân hoan, xoa 2 tay với nhau.
      “Vậy ah?” Dunford hỏi cách nhạo báng. “Mình nghĩ cậu muốn ta ở giường của cậu hơn.”
      Alex lại liếc cậu ta.
      “Và,” Dunford tiếp tục, “đối với mình cậu vẫn còn xa mới đạt được mục đích.”
      Alex nhướng mày với tự tin cao độ. “Nhớ lời mình nhé, mình đến gần đích nhất trong buổi tối nay thôi.” Chàng đưa mắt lại khe ánh sang, mỉm cười cách đắc thắng, như con sư tử rình mồi, cố gắng dán ánh nhìn lên người phụ nữ tóc như ánh lửa cách xa đến 5 foot.
      Emma vẫn giữ nụ cười lịch mặt khi nàng qua vòng giới thiệu khác. của nàng tuyên bố với cả vũ hội – và Emma – thành công rạng rỡ. Quí bà Caroline ko thể tin được số lượng các chàng trai trẻ cầu xin bà và ngài Henry để giới thiệu với cháu họ. Và Emma cư xử rất đẹp. Nàng dí dỏm và thông minh, cảm ơn trời, là làm bất cứ thứ gì kì lạ. Caroline biết rằng cháu của bà cảm nhận được cố gắng đó để tiếp tục cư xử đung.
      Thực , Emma thể thấy nàng cư xử tốt là quá phiền toái. Nàng đơn giản là quá mệt để sống với tinh nghich nổi tiếng của nàng ngay cả nếu nàng muốn. Đó là tất cả những gì nàng có thể làm là để tiếp tục giễu cợt thông minh với nhiều người mà nàng gặp tối đó. Ngay cả với cơn đau đầu gây phiền toái, Emma từ chối để London nghĩ là nàng là e thẹn, đáng chán. Đó là cơ hội của nàng để giới thượng lưu có quá nhiều.
      “Emma thân ,” nàng gọi. “Ta muốn con gặp Quí ngài và quí bà Humphries.”
      Emma mỉm cười khi nàng đưa tay ra với cặp đôi bụ bẫm. Quí ngài Humphries, người nhìn có vẻ lớn hơn Emma 35 tuổi, cúi chào lịch và hôn tay nàng. “Cháu rất hân hạnh để gặp được 2 vị,”Emma cách lịch , với giọng Mỹ ràng.
      “Và đó là !”Quí ngài Humphries cách chiến thắng. “ đúng là từ thuộc địa! Percy già cả tốt bụng ở đằng kia cá là đến từ Pháp.”Với họ là Dunster?’ tôi . “Ko, ấy là tốt, ngay cả ấy được nuôi dạy từ thuộc địa’. Và tôi đúng. Tôi đến đó và lấy tiền thắng cược của mình đây.”
      Trước khi Emma có thể gì thêm, ông ta ngoảy đầu tìm bạn của ông ta. Emma đằng nào cũng thấy ngạc nhiên với số lượng người chú í đến nàng và hơn cả là cũng có số ít ngừoi cá cược vì nguồn gốc của nàng. Ned với nàng rằng giới thượng lưu thường các cược để lấy làm vui, nhưng điều này là kì lạ. Họ có gì để làm thú với hơn với thời gian của họ à? Nàng quay lại Quí bà Humphries, người bị bỏ rơi bởi chồng của bà, và mỉm cười yếu ớt. “Bà có khỏe thưa, Quí bà Humphries.”
      “Rất khỏe, cảm ơn .” Bà ta đáp lại. Quí bag Humphries có cung cách rất thân thiện nhưng dường như hơi ngớ ngẩn. “Kể cho tôi nghe ,” bà ta , tiến đến cách bí . “Có phải là những con gấu hoang dã tự do ở Boston ko? Tôi biết ở Thuộc địa đầy những động vật hoang dã.”
      Emma có thể thấy nnàg trợn tròn mắt và rên rỉ trong hi vọng bài diễn văn khác của cháu bà về những giá trị hết sức tuyệt vời cảu Hoa kì. Nhưng Emma khom người tới trước, cầm 2 tay của quí bà lớn tuổi trong tay mình và cách bí như bà Humphries. “ , Boston cũng khá nhiều cư dân. Bà cảm thấy như ở nhà ở đó.”
      “Khôg!” Bà Humphries với kinh ngạc.
      vậy đó. Chúng tôi cũng có người may trang phục ở đó.”
      ah?’ Mắt Bà Humphries mở to với thích thú.
      “Vâng, và người làm phụ trang nữa.” Emma gật chầm chậm, mắt nàng mở lớn. “Dĩ nhiên họ thường xuyên bị phá hoại khi chó sói qua thành phố.”
      “Chó sói! Ko fải vậy chứ!”
      “vâng, và chúng rất là nguy hiểm. Do dó, cháu khóa cửa nhà mỗi năm hàng tuần liền vì sợ chúng.”
      Bà Humphries quạt mình dữ dội. “Ôi trời. Ôi trời, tôi phải kể tất cả việc này cho Margaret. Nếu ko phiền.” Đôi mắt mở lớn với pha trộn giữa haỏng sợ và vui sướng, bà ta lao ra khỏi Emma và biến mất trong đám đông.
      Emma quay lại nàng và em họ, cả hai ngừoi họ rung lên vì cười . “Ôi, Emma,”Belle cuời lớn, chùi nước mắt khỏi khóe mắt của ấy. “Chị ko nên làm thế.”
      Emma đảo mắt và tuyên bố, “Ồ, em phải đẻ chị có ít vui vẻ tối nay chứ.”
      “Dĩ nhiên rồi, cháu ,”Caroline đáp lại, lắc đầu. “Nhưng có phải con thấy vui với bà Humphries ko? Câu chuyện củac on đến tai tất cả ngừoi ko dạ hội chưa đầy 10 phút.”
      “Ôi,pooh. Ko ai có hiêu biết mà tin nó. Và thẳng, con ko hứng thú với việc gây ấn tượng với người ko có hiểu biết.” Emma nhướng mày và quay lại họ hàng nàng, im lặng nghe họ đáp lại.
      “Chị ấy có điểm hợp lí rồi.” Belle thừa nhận.
      “ta phải thừa nhận, ta luôn thấy bà Humphries kì lạ,” bà Caroline nhấn mạnh.
      “Con ko có ý bất lịch ,”Emma giải thích. “Con chỉ nghĩ con chết vì chán nếu con phải chuyện với bất cứ hơn là những cái đầu hoàn toàn ngu ngốc này.”
      “Chúng ta cố gắng bảo vệ con,”Caroline đáp lại, nụ cười nở môi bà.
      “Con biết là .” Emma trả lời, mỉm cười hoan hỉ.
      Sau câu bình luận đó, trong những người bạn của Ned xuât hiên bên cạnh Emma và mời nàng khiêu vũ. Alex cau có với chàng trai trẻ từ phía sau rèm khi chàng thấy 2 người bước ra sàn dạ tiệc.
      “Ganh tị, fải ko?” Dunforf dò hỏi.
      “chúng ta ko cần phải ganh tị,”Alex trả lời cách cao ngạo. “Chúng ta ko có lí do gì để ganh tị. Vì chúa, cậu ta chỉ là cậu bé.” Chàng , ám chỉ người cùng khiêu vũ với Emma.
      “Cậu đúng, dĩ nhiên. Điều đó làm cho cậu ta lớn hơn Emma 3 tuổi.” Alex phớt lờ lời bình luận của ta. “Cậu có nghe cái cách ta tránh khỏi bà Humphries ko?” chàng hỏi cách thán phục. “ ta hoàn toàn đúng. Ngay cả mẹ của mình cũng nghĩ bà Humphries là bà già kì lạ.”
      Dunford gật đầu chầm chậm, chìm đắm trong suy nghĩ. chưa bao giờ thấy ban mình hành động như vậy đối với phụ nữ từ ngày học đại chọ, trước khi cậu ấy trở nên nghĩ ngờ đối với giới tính còn lại.
      “Và lời bình luận cảu ấy ko muốn gặp bất cứ ai ngu ngốc,”Alex tiếp tục. “Cậu phải thừa nhận ấy có tinh thần. và đầu óc nữa.”
      “Và ta trở lại hướng này.” Dunford chỉ ra ngoài.
      Alex lập tức quay lại cuộc theo dõi. Emma kết thúc bài khiêu vũ và quay trở lại bên cạnh của nàng.
      “Con vui chứ?”Caroline hỏi.
      “ồ, vâng ạ. John là bạn nhảy đáng .”Emma đáp lại. “Và ấy cũng khác thân thiện, ấy dạy con đánh kiếm. Con luôn muốn nó.”
      Alex cảm thấy tràn dân cơn ghen trong lòng.
      “Ta ko biết đánh kiếm fải là thứ hay ko nhưng ta vui khi con thích cậu ta,”Caroline nhấn mạnh.
      ta khá tốt đấy, con biêt đấy. Cha của cậu ta là bá tước giàu có.”
      Cơn ghen phát triển đến kích cỡ của đạn súng thần công. “Con cũng nghĩ vậy, những con ko hứng thú với hôn nhân bây giờ. “
      Alex thở phào nhõm. hứng thú của chàng cũng ko lừa dối ở chỉ dẫn đặc biệt.
      Emma sờ tay Caroline. “Đừng lo, , khi thời gian đến, con chắc con tìm ngừoi chồng hoàn hảo. Nhưng ta phải là người Mỹ vì ko ko thể từ bỏ hãng tàu Dunster.”
      “Ko có nhiều người Mỹ để chọn ở London này đâu.” Caroline .
      “Vậy con chỉ lấy làm vui cới những người chàng trai trẻ dí dỏm như John.”
      Con giận của Alex lại trào lên, và Dunford tự hỏi nếu phải giữ bạn mình khỏi nhảy ra khỏi sau bức rem, bày tỏ thèm muốn, và tự làm cảnh chung chung. Chỉ khi Belle quay lại trờ chuyện với Emma và Caroline. Đôi má ửng hồng vì điệu nhảy ở sàn lễ hội. “Emma,” trong hơi thở. “ Chị fải với em và gặp nhiều bạn của Ned hơn. Em biết chị thích họ. và tất cả họ mong để gặp chị, “ thêm vào với cái nháy mắt.
      “em có nghĩ họ có thể đợi vài phút được ko? Chị hơi đau đầu.” Emma . Thực , nàng cảm thấy như ai đó đánh vào thái dương của nàng, cuộc khiêu vũ chóng mặt với John Millwood chỉ làm nàng thêm khó chịu.
      Emma nhìn Belle cách đầy í nhị, người hứa với mẹ ấy việc hay chiều này, và sau đó quay sang của nàng. “ Caroline, nó có quá bất lịch nếu con xin cáo lui khoảng 10 phút ko? Đầu con đau vì tất cả phấn khích này, và con biết rằng ít phút yên tĩnh là tất cả cái con cần để xoa dịu nó.”
      “Dĩ nhiên, con . Ta chỉ với mọi người nếu có ai hỏi rằng con đến phòng vệ sinh để sửa sọn lại chút.”
      “Cảm ơn ,” Emma thở phào. “Con ko lâu đâu. Con hứa.” lĩnh ra khỏi phòng vũ hội và lên lầu đến khu vực riêng của dinh thự.
      Chân mày của Alex nhướng lên khi chàng nghe cầu của Emma và nụ cười thích thú nở gương mặt của chàng.
      “Ồ, .” Dunford nhắc nhở, thông dịch chính xác biểu của bạn . “Cậu ko thể làm điều đó, Ashbourn. Nó đơn giản là ko được. cậu ko thể theo quí lịch lãm trở lại phòng ngủ của ấy. cậu ko hề biết ấy.”
      “Ồ, nhưng mình biết ấy.”
      dunford thử cách khác. “Nếu cậu bị bắt gặp,cậu làm tiêu tan danh tiếng của ấy vào đêm đầu tiên của ấy ra mắt. cậu phải cưới đó. còn cách nào khác đâu. Đó điều kinh khủng.”
      “Ko ai thấy mình đâu,”Alex cậu mà cái giọng -thấy-nó-là-thế. “Nếu ai đó hỏi về mình, với họ là mình đến phòng vệ sinh. Để chỉnh trang lại.” Với câu đó, chàng ra khỏi nơi trốn của mình và theo Emma ra khỏi phòng vũ hội, những bước chân của chàng nhàng cẩn thận.Phòng trước được tắt đèn để làm nản lòng say đắm và chếnh choáng từ ảnh hưởng của bữa tiệc đến tất cả mọi ngóc ngách của ngôi nhà, nhưng Emma dễ dàng tìm thấy phòng mình. Nàng đốt chỉ duy nhất cây nến, bóng nửa tối nửa sáng thích hợp với cơn đau đầu của nàng. Với cái ngáp lớn ko cần quan tâm đến ai, nàng đá giày của nàng ra và nằm xuống giữa tấm nệm trắng mềm mại của giường nàng. Thở sâu, nàng xoa thái dương và nghĩ rằng nàng hưởng thụ ở bữa tiệc đầu tiên ở London của nàng. là nàng gặp khá nhiều người quí tộc khoa trương và ngu ngốc, nhưng nàng cũng được giới thiệu với nhiều quí ông, quí bà thông minh và thú vị. Chỉ nếu nàng ko có cục sưng đáng ghét ở hộp sọ của nàng. Nàng biết rằng nàng có nhiều thời gian tốt hơn nếu nàng cảm thấy nhiều thứ hơn. Nàng chỉ là mệt cách khủng khiếp. Emma nhắm mắt, rên khi nàng nhận ra rằng có cách nào trái đất này để làm nàng có thể tỉnh táo để trở lại bữa tiệc.
      Alex di chuyển cách nhanh chóng và nhàng vào phòng, thầm cảm ơn bản lề cửa phòng Emma được tra dầu tốt. Chàng dừng lại lát, nhìn Emma cách dịu dàng. Trong giấc ngủ, nàng mềm mại và ngọt ngào, chút nào của cái lưỡi sắc xảo của nàng và hóm hỉnh tinh tế. nụ cười thanh tú nở khuôn mặt nàng khi nàng nằm sâu trong chăn nệm của mình, và Alex nghĩ rằng ko có gì tên thế giới này mà chàng muốn làm hơn là ôm nàng vào trong vòng tay chàng và ru nàng vào trong giấc ngủ. Chàng dừng lại và cau mày, khó hiểu bởi những ý nghĩ trong sáng của mình. thẳng, chàng ko thể nhớ lần cuối cùng chàng có cảm giác dịu dàng như thế với người phụ nữ.
      Đột nhiên, Emma vươn dài người ra với tiếng kêu của mèo con. Alex cảm thấy dục vọng chiếm hết đầu óc và cơ thể của chàng khi ngực của ta căng ra người của ta.
      Emma, mắt vẫn nhắm, thở ra mãn nguyện. Alex bước lùi ra cửa.
      Emma lại cong người lại như trái banh, nghĩ rằng trạng thái độc điều tuệt với.
      Alex đóng cửa với tiếng “click”. MẮt Emma bật mở với kinh hoàng, và nàng há hốc miệng với diện của người đàn ông tóc den, mắt xanh với thân hình đầy sức mạnh dường như bao trùm cả căn phòng của nàng.
      “Xin chào, Meg.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5
      Chỉ trong giây, Emma tưởng rằng mình bị ảo giác. Ko có cách nào mà tên quỷ mắt xanh này có thể vào phòng nàng và đứng như thế kia. Và nàng bị đụng ở đầu khá đau chiều này. Nàng nghe rằng có tai nạn như thế gây ra vài khác lạ cho đầu óc của họ. Nhưng công tước Ashbourn tặng nàng nụ cười tinh quái và tự ngồi vào cái ghế bành của nàng.
      Lúc đó Emma biết chàng là . Ko có ảo giác nào của nàng có thể biểu cách đáng ghê tởm như vậy. Hơi thở của nàng bị nghẹn lại ở cổ họng và nàng đột nhiên cảm thấy hêt sức khó chịu trong dạ dày. Thánh thần ơi, người thân của nàng mất hết tháng để dạy nàng cách hành xử trong xã hội London, những ko ai với nàng làm cái gì nếu nàng khám phá ra quí ông – , tên ăn chơi trong phòng nàng. Emma biết nàng nên cái gì đó, thậm chí là la lên, nhưng ko có thanh nào thóat ra từ nàng.
      Và rồi Emma đột nhiên nhận ra rằng nàng vẫn còn nằm dài giường tư thế rất thoải mái. Ngó lên, nàng nhanh chóng nhận ra công tước cũng chú ý. Cái nhìn nóng bỏng của ta dường như thiêu cháy da nàng, và Emma cảm thấy nàng như hồng lên vì xấu hổ. Nàng ngồi dậy ngay lập tức, ôm chiếc gối ngay ngực, hăm hở làm như chiếc khiêng để che nàng khỏi ánh mắt của Alex.
      là tiếc,” ta bình luận cách mỉa mai.
      Mắt Emma “bay” đến ta. Nàng vẫn ko , nhưng ko tin tưởng vào giọng của nàng.
      Chàng trả lời câu hỏi mà chàng nhìn thấy được trong mắt ta. “Ko có nhiều phụ nữ có bộ ngực đáng như của đâu. là tiếc khi che dấu nó.”
      Điều đó chỉ làm Emma ôm chiếc gối chặt hơn. Alex cười thầm bộ dạng thùy mị của nàng. “Bên cạnh đó,” chàng tiếp tục, “ ko thể dấu tôi bất cứ thứ gì mà ko thể cho toàn London.”
      Trừ khi họ ko ngồi trong phòng ngủ của mình, Emma nghĩ cách giận dữ.
      “Phải vậy ko Meg, hay tôi nên gọi là Emma? ko thể thuyết phục tôi là câm đâu. Tôi tấy phần nào tức giận của đầu chiều này rồi. Chắc chắng là phải có thứ gì để ?”
      Emma câu đầu tiên mà xuất trong đầu nàng. “Tôi nghĩ là tôi sắp nôn rồi.”
      Câu chỉ trích đó làm Alex hoàn toàn mất tự chủ, và chàng gần như đứng dậy khỏi ghế của chàng. Emma lo sợ nàng cười lớn với cái vẻ kinh hoàng ko nên lời mà nàng thấy khuôn mặt ta. “Thánh thần ơi,” chàng kêu lên, nhìn khắp phòng để để tìm thấy cái chậu nào ko. Ko tìm thấy cái nào, chàng nhìn lại người phụ nữ giường. “ muốn nôn à?”
      “Ko. Mặc dù diện của làm dạ dày tôi ko tốt.”
      Alex lần nữa lùi lại. Cái con bé người Mỹ này thành công hoàn toàn trong việc làm chàng bối rối – ko nghĩa kì công. Chàng phải bóp cổ ta vì khinh xuất của ta, nhưng ta nhìn ta qua ngây thơ và ngồi cách hấp dẫn giường với cái gối ôm chặt ngay ngực làm chàng chỉ có thể phá cười.
      “Phụ nữ với tôi rằng tôi làm họ làm thấy vô số điều,” chàng lè nhè, “nhưng buồn nôn ko phải là trong số chúng.”
      Emma phớt lờ câu chỉ trích của ta. “ làm cái quái gì ở đây vậy?” cuối cùng nàng hỏi.
      “Nó ko ràng à?” Đôi mắt xanh của Alex nheo lại khi chàng dựa tới trước. “Tôi đến để tìm .”
      “Tôi à?” Emma bằng giọng the thé, hi vọng ko có lỗi nào. “ còn ko biết tôi.”
      đúng,” Alex trầm ngâm. “Nhưng tôi từng gặp hầu bếp chiều nay người giống y hệt như . Tóc đỏ, mắt tím. Có khi nào người chi em sinh đôi ko?” Chàng cười cách nguy hiểm. “Tuy nhiên, ta ko chút gì giống về tính khí. ta là đầy dục vọng. ta ko thể lấ tay ra khỏi tôi – và hôn tôi ở tất cả những nơi ko thể được.”
      “Tôi ko có!” Emma gầm lên. “Sao dám ra điều bịa đặt đó!”
      Alex chỉ nhướng chân mày với tức giận của ta. “Vậy thừa nhận rằng ở trong xe của tôi chiều nay à?”
      biết là tôi mà. Ko có ích lợi gì mà từ chối nó cả.”
      ,” Alex đồng ý dựa cách thoải mái trong chiếc ghế.
      “Cứ tự nhiên như ở nhà .”
      Alex ko chú ý đến lời mỉa mai của ta. “Cảm ơn. rất tốt. Và bây giờ,” chàng cầu, “Tôi muốn giải thích đầy đủ bằng cách nào mặc đồ của người hầu và thơ thẩn khắp London mà ko có ai cùng.”
      “Cái gì?!” Emma thét lên, tức điên.
      “Tôi đợi giải thích của .” Giọng ta hết sức kiên nhẫn.
      “Ồ, ko có đâu, - tên đáng khinh kiêu ngạo,” nàng cách chua chát.
      rất đáng khi giận, Emma.”
      phải luôn luôn những thứ quái gỡ như vậy à?”
      Alex đặt tay sau đầu và dựa ra sau, như thể chàng cân nhắc về câu hỏi của nàng.
      “Thực , tôi luôn luôn tư hào về mình vì hơi quái gỡ.”
      “Tôi cũng cá là vậy,” nàng lầm bầm.
      “Cái gì vậy?”
      Emma quay sang hướng khác. “Tôi gnhĩ thể hơn cả hơi quái gỡ. Tôi có lẽ từ Mỹ, nhưng ngay cả tôi biết điều này cũng ko fải là tất cả.” (Có nghĩa Emma là tuy dân Mỹ quái gỡ nhưng ko bằng tên Alex này) Emma thở dài khi nàng ra điều khó khăn. “Có phải cố ý hủy hoại tôi ko? Tôi cố gắng rất nhiều để làm và dượng tôi tự hào về tôi.”
      Alex cảm thấy nhói đau tôi lỗi với cách cư xử của chàng khi chàng thấy biểu buồn bã của ta. Đôi mắt tím của ta ánh lên với nước mặt chực trào, và tóc ta dường như ánh lên như lửa dướic ánh nến lung linh. diu dàng dâng trào trong chàng,và chàng nhận thấy ý muốn tha thiết muốn ôm nàng trong tay. Chàng muốn an ủi ta, bảo vệ ta, ko phải hủy hoại ta.
      Chết tiệt, chàng ko chắc tại sao chàng lại lên này đầu tiên cả.
      Nhưng chàng biêt chàng phải chống lại dịu dàng kì lạ với người Mỹ này. Chàng chưa từng gặp trẻ nào đáng kết hôn như vậy người có thể thấy hơn cả tước vị hay giàu có của chàng. Nếu chàng để chàng cảm giác bất cứ gì với Emma, chàng biết chỉ có chàng bị đau. Và bằng cách nào đó trongbản năng của mình ta có sức mạnh để chạm đến sâu thẩm trong chàng hơn bất cứ ai.
      Và vậy chàng bọc thép tim chàng và mài sắc lưỡi mình. “Tôi chắc dượng của tự hào nhất,” chàng , giọng chàng trĩu nặng mỉa mai. “ có nửa giới thượng lưu – đúng hơn là nửa đàn ông, - dãi theo sau . Tôi chắc có thể chấp nhận nửa tá lời mời trước khi lễ hội kết thúc. nên tự chộp lấy tước vị tốt.” Emma chùn bước thấy trước tấn công bằng lời của ta. “ Sao có thể những lời ác độc như vậy? ngay cả là ko biết tôi.”
      phụ nữ.” chàng đơn giản.
      “Điều đó sao chứ?”
      Alex để ý rằng, trong giận dữ của ta, Emma quẳng cái gối sang bên. Da ta ửng hồng vì giận, và ngực ta phập phồng với mỗi hơi thở sâu. Alex nghĩ ta trông ngon lành nhưng nhận ra phải giữ ham muốn của chàng lại. “Phụ nữ,” chàng giải thíc cách kiên nhẫn, “trải qua 18 đến 21 năm đầu tiên của cuộc sống của họ để rèn dũa kĩ năng xã hội của mình. Và khi họ nghĩ họ sẵn sàng, họ bước vào thế giới, dự vài bữa tiệc, chớp mi, cười đẹp, và chộp chồng. Tước vị càng cao và tiền càng nhiều càng tốt. Và nửa thời gian đó, những chàng trai nghèo tội ngiệp ko biết cái gì đánh ta.”
      Emma bị hoảng sợ ràng, vì hoảng sợ biểu ràng khuôn mặt nàng. “ Tôi ko thể tin những gì .”
      “Bị xỉ nhục à?”
      “Hoàn toàn.”
      ko nên. Đó là cách mọi thứ diễn ra thôi mà. Ko có cách nào mà hay tôi có thể làm.”
      Emma đột nhiên cảm thấy cơn giận của mình tan biến trong tiếc nuối. Cái gì trái đất này xảy ra với người đàn ông này khiến ta khó chịu, và độc ác đến vậy? “ từng ai chưa?” hỏi các lặng lẽ.
      Alex nhìn lên cách sắc lạnh với câu hỏi của và ngạc nhiên khi thấy quan tâm trong mắt ta. “Và có bao giờ quá nhiều đến nỗi trở thành chuyên gia?” hỏi ngược lại với giọng êm ái như thế.
      “ko phải vậy,” Emma thẳng. “Nhưng tôi , ngày nào đó, tôi . Và cho đến khi đó, tôi có cha tôi, và Dượng Henry và Caroline, và Belle và Ned nữa. Tôi ko đòi hỏi gì gia đình tuyệt vời hơn và tôi tất cả họ sâu sắc. Ko có gì mà tôi ko thể làm cho họ.”
      Alex thấy mình ước sao chàng cũng có tên trong nhóm ưu tiên nhất đó.
      “Tôi biết gia đình mình,” Emma tiếp tục, nhớ về chạm trán với em ta. “ ko họ à?”
      “Vâng, tôi có.” Biểu của Alex trở nên dịu dàng lần đầu tiên trong đêm đó, và Emma ko thể bỏ lỡ triều mến trong mắt khi ta nghĩ về gia đình mình. Chàng cười thầm. “Có lẽ đúng. Dường như chỉ có vài phụ nũ thế giới này đáng được . Ko may là tôi dường như thích quan hệ gần gũi với tất cả trong số họ.” “Tôi nghĩ sợ hãi,” Emma cách táo bvạo.
      “Tôi hi vọng dự định giải thích câu nhận xét đó.”
      sợ hãi. Điều đó dễ dàng hơn để tự khép mình khỏi mọi người hơn là họ. Nếu bao bọc trái tim mình bởi những bức tường dày, ko ai có thể tời gần nó để phá vỡ nó. có đồng ý ko?”
      Emma nhìn vào mắt ta và bị bất ngờ bời ánh mắt chăm chú của ta. Thầm rủa mình là tên ngốc, nàng nhìn chỗ khác. “…hiểu…” nàng lấp bấp, gắng giữ can đảm nàng cần để với ta với cách như vừa rồi. “Tôi có thể rằng ko phải là người xấu. ràng là quan tâm đến gia đình mình rất sâu sắc, vì vậy phải có khả năng . chỉ sợ làm mình tổn thương thôi.”
      Alex bị chấn động bởi cả bài giảng dạy nhàng và cả chính xác ko thỏai mái của nó. Những từ nhàng của ta làm chàng cảm thấy ko dễ chịu cực kì. ta ko nhận ta những từ đó có thể xé toang áo giáp của chàng dễ dàng hơn bất cứ đao kiếm nào? Cảm thấy đột nhiên ko thoải mái, chàng quyết định thay đổi chủ đề trước khi ta có cơ hội làm chàng bối rối.
      vẫn chưa với tôi tại sao ra ngoài và mặc như mọt hầu chiều nay,” cháng hỏi đột ngột.
      Emma bị bất ngờ bởi đổi hướng trong cuộc trò chuyện, và kiêu ngạo trong trong giọng chàng làm cơn giận của nàng trở lại. “Tại sao tôi fải giải thích hành động của tôi cho biết chứ?”
      “Bởi vì tôi cầu làm thế.”
      “Cái gì? đùa à!” Emma ấp úng.
      đồ đàn áp, kiêu căng, vô liêm sĩ- “
      lần nữa,” Alex cắt ngang cách ngọt ngào, “Tôi thấy mình ngưỡng mộ với vốn từ vựng rộng rãi của .”
      “Có khá là nhiều thứ hơn là nó bắt nguồn,” Emma giữa cái nghiến răng.
      “tôi ko nghi ngờ điều đó chút nào.”
      “Tại sao, đồ ghê tởm, ko thể chịu đưng nổi –“
      lại tiếp tục .”
      “- CON LỢN.” Emma vỗ tay trước mặt khi nàng nhận ra nàng vừa gì, và nàng run trong cơn kiềm chế vì cười. Nàng đơn giản ko thể kiềm được mình, Ngồi đám chăn nệm trắng mềm mại trong tư thế ko giống quý nhất, nàng ôm chân và cúi đầu xuống khi nàng cười. Cơ thể nàng rung động ko kiềm chế được khi nàng cố gắng kiềm vui vẻ của mình. hoàn toàn lố bịch của tình hình đột nhiên kéo nàng trở về hiên tại, và nhĩ nàng biêt nàng có thể làm điều gì đó như ngất xỉu, nàng đơn giản là ko thể làm gì hơn là bị tiêu khiển.
      Alex thấy nể tiếng cười của Emma trong ngạc nhiên. Người phụ nữ đó có thể thấy hài hước trong bô dạng thỏa mái của mình- điều đó ko thể tưởng tượng được! Nhưng chàng sớm thấy vui vẻ của ta lan truyền. Tiếng cười trầm ấm của chàng hòa vào tiếng cười thầm của ta khi chàng ngắm bờ vai mỏng manh, trắng ngà của ta phập phồng với tiếng khúc khích.Tiếng cười như nén lại của Alex như chứng tỏ tháo gỡ của Emma, và nàng phát ra tiếng cười lớn trong họng. Ko thể kiềm nén co thể rung lên vì cười hơn được nữa, nàng hành động như thể nàng ở cùng phòng với Belle chứ ko fải cùng với Công tước Ashbourn, và ngã ra giường, chân để thỏng bên giường.
      Alex nhìn ta với ngạc nhiên thú vị. nằm dũi ra giường, với máy tóc rực lửa của ta tung ra nền ga trải giường nhạt màu, ta dường như khong chú ý đến chàng. Chìm đắm trong tiếng cười, ta hoang dã và chút giả tạo, hoàn toàn nhớ tới cái nhìn thèm thuồng của chàng.
      Chàng nghĩ ta tuyệt vời.
      Làm thế nào chàng có thể rời tay chàng khỏi ta đây?
      “Ôi trời,” Emma thở gấp, cuôi cùng cũng ngưng cười. Nàng tìm lại hơi thở, và cố gắng cách vô vọng để kiềm chế mình.
      “Tôi nghĩ,” Alex dừng lại khi chàng băng ngang căn phòng với những bước dài và ngồi xuống ở chân giường của ta, “rằng rất đẹp.”
      Emma kéo chân nàng lại để ở giường và lùi ra tận đầu giường. giọng mượt mà của ta như làm tan chảy các đốt xương của nàng, và nàng hoảng sợ với phản ứng của nàng đối với ta. Nàng fải chừa khaỏng cách xa đến mức có thể giữa nàng và người đàn ông đẹp trai cách nguy hiểm này, người mà đa lẻn vào phòng nàng. “Cái đẹp chỉ là vẻ bề ngoài,” nàng châm biếm, cố gắng làm dịu lại căng thẳng treo trong khí.
      “Rất sắc sảo,” Alex với 1 cái gật đầu. “Cho phép tôi được lại. tôi nghĩ là tuyệt diệu.”
      vui sướng bùng lên trong Emma như hàng ngàn ngọn lửa , và cơ thể nàng rộn lên môt cảm giác lạ lùng, ko quen thuộc. Tất cả những gì nàng biết là diện của Alex làm ảnh hưởng đến nàng cái cách mà nàng ko thể hiểu được, và nàng sợ.
      Alex chớp thấy ánh nhìn rụt rè của ta. “Emma thân mến của tôi,” chàng .
      Emma đột nhiên cảm thấy nàng cần phải tự khẳng định mình và lấy lại tự tin của mình, cái mà bị chàng làm tan biến mất. Nàng ngồi thẳng lưng với dũng cảm giả tạo. “Tôi chắc chắn fải là Emma thân mến của ,” nàng n ghiêm nghị.
      à? Vậy là Emma thân mến của ai?”
      câu hỏi buồn cười.”
      hề. Bởi vì” – chàng chộp lấy bàn chân ko mang giày của và bắt đầu xoa xoa nó- “nếu ko thuộc về ai cả, tôi nghĩ tôi làm là của tôi.”
      Emma há hốc khi bàn tày của ta tiếp tục xoa bóp từng sợi cơ ở chân nàng. Nàng chưa bao giờ tưởng tượng là cái đụng chạm ở bàn chân có thể gây cảm giác đến bụng nàng, nàng nghĩ cách điên rồ khi nàng kéo chân để tránh cái nắm của ta. chống cự của nàng chỉ làm mạnh hơn kiên quyết của ta và bàn tay rám nắng mạnh mẽ của ta trượt dần lên dưới gấu váy nàng đến bắp chân của nàng. Emma liếm môi cách vô thức khi những cơn bùng lên của cảm xúc ở chân nàng.
      “Cảm thấy tốt, đúng ko?” Alex nhe răng cười. (hơi thô bỉ).
      , tôi ko nghĩ tôi thích nó chút nào.,” là câu trả lời bị kiềm nén của nàng.
      “Ồ?” Alex hỏi cách ngây thơ. “Vậy tôi cố gắng hơn nữa.” tay của chàng lại di chuyển lên nữa cách lười biếng cho đến khi cahngf chạm đến phần da thịt mềm mại ở đầu gối của nàng. “ có thích ko?” Với biểu mê mụ của , chàng tiếp tục. “Ko à? Có lẽ fải là nụ hôn.”
      Trước khi Emma có bất cứ cơ hội nào để phản ứng, ta giật mạnh chân nàng và kéo nàng xuống cho đến khi nàng nằm giường. ta cũng duỗi người ra bên cạnh nàng, cơ thể săn chắc của ta chạm vào bên cạnh nàng. Nâng cằm nàng với bàn tay mạnh mẽ của mình, kéo mặt nàng đến gần ta và môi ta chạm vào nàng cách nhàng.
      “Ko,” Emma thầm cách yếu ớt. nàng ko hiểu bằng cách nào người đàn ông này có thể đến phòng nàng hoặc bằng cách nào ta có thể nằm giường nàng, và hơn cả, nàng ko hiểu tại sao cơ thể nàng đột nhiên cảm thấy nó như thể sắp nổ tung.
      “Chỉ cái hôn thôi,” Alex rên khẽ môi , giọng khàn đặt với ham muốn. “Nếu em sau nụ hôn, tôi dừng lại. Tôi hứa.”
      Emma ko thể 1 thứ gì, đơn giản chỉ nhắm mắt khi lưỡi ta tìm đến vành môi nàng. đụng chạm nhạy cảm tháo gỡ mọi kiềm nén của nàng, và cơ thể nàng đáp lại cách ko xấu hổ. nàng quàng tay sau cổ và ấn cở thể mình theo bản năng vào . Rên khẽ, nàng hé môi, hầu như ko ý niệm được những gì mình làm.Alex lợi dụng hoàn toàn phản ứng của .và ngay lập tức ấn lưỡi vào môi , tìm kiếm những chỗ sâu hơn. “Chúa ơi, em ngọt ngào,” chàng thầm khàn khàn. Chàng lại ấn sâu vào môi , ấn vào và tìm kiếm. Emma tiếp nhận đụng chạm gần gũi này với sôi nổi mà nàng chưa bao giờ mơ là nàng sơ hữu nó, tay nắm lấy mớ tóc dày đen bóng của , tay kia vuốt ve khắp những thớ thịt cuồn cuộn sau lưng .
      Alex rên khi đụng chạm của kích thích chàng. Môi chàng vẫn ko rời môi , chàng di chuyển và che hết cơ thể bằng thân thể mình, đè chặt nệm. Emma rên rỉ cách cuồng nhiệt với những tiếp xúc gần gũi mới mẻ này , và thanh đó càng làm sôi nổi hơn. “ Ai lại nghĩ cái thứ bé này lại đầy cuồng nhiệt như vây?” Chàng thầm khi môi chàng rê xuống cái cổ trắng ngần, mềm mại của .
      Emma run rẩy với ham muốn. “ làm gì với em thế này?” nàng hỏi khàn đặc.
      Tiếng cười trầm của Alex bật ra khi môi chàng quay trở lại môi nàng. “ làm tình với em, bé . Và em cảm thấy như em” – Tay cchàng trườn lên đến gần ngực , và Emma thở gấp với hơi nóng xuyên qua lớp áo nàng và đốt cháy da thịt nàng “- bởi vì em muốn tôi nhiều như tôi muốn em.”
      “Ko đúng,” Emma run rẩy , nhưng nàng biết nàng dối ngay khi câu chữ phát ra từ miệng nàng.
      Môi của Alex trượt qua mặt nàng và cắn vào vành tai nàng. “Ah, Emma thân mến của tôi, họ biến em thành quí Quốc đức hạnh rồi à?”
      Emma có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của ta trong tai nàng khi ta nío, nhưng ko có gì được chuẩn bị cho nàng cho tấn công dữ dội của cảm xúc mà nàng cảm thấy khi lưỡi ta đột nhiên đưa ra và bắt đầu vuốt ve nàng. “Ahh,” nàng thở, ko thể ngăn nàng khỏi thầm sung sướng của mình.
      Alex chỉ mỉm cười. “Đừng xấu hổ những gì em làm, Emma. Đừng bao giờ xâu hổ.điều đó chỉ là tự nhiên thôi. Ko có gì xấu hay tốt về nó cả, theo những gì mà bà có chồng có lẽ .”
      “Tôi ko chính xác được những cảm giác này có thực cơ bản là xấu ko.” Giọng của Emma ko vững. “Tôi được dạy là chúng xấu trừ khi tôi kết hôn.”
      Alex nhăn mặt khi nhắc tới chữ M (Marriage), và ham muốn của chàng giảm đôi chút. “Tôi ko nhìn tôi như người đáng kết hôn, nếu tôi là ,” chàng trách nàng nhàng.
      “Tôi cũng ko!” Emma vặn lại, tách ra khỏi ta.
      “Tốt!”
      “Tôi ko bao giờ cưới .”
      “Điều đó rất tiện lợi cho vì tôi ko có ý định gì hỏi cả.”
      Emma nổi đóa. “Tôi ko cưới là người đàn ông cuối cùng trái đất!” Nàng dừng lại giây khi nàng đáp lại với câu ràng là quá rập khuôn. “Ồ, có lẽ nếu là người đàn ông cuối cùng trái dất, nhưng chỉ khi đó thôi!”
      Alex thấy thích suy nghĩ rành mạch của ta.
      “Nhưng làm sao mà trở thành người đàn ông cuối cùng trái đất được,” Emma tiếp tục, “ hiển nhiên là tôi có cả phòng vũ hoịo những chàng trai độc thân thích hợp chỉ ở dưới lầu thôi- “
      Môi Alex lập tức mím lại thành đường thẳng.
      “ – tôi nghĩ nên rời khỏi đây ngay lập tức.”
      “Tôi ko đồng ý.”
      “Tôi ko quan tâm.”
      “Chúng ta có vẻ như ở lì ở đây.” Alex lè nhè. “tôi tự hỏi ai thắng.”
      “Tôi ko quan tâm đến kết quả ra sao,” Emma cách dũng cảm. “ ra khỏi phòng tôi!”
      Alex nhường mày với giận dữ của Emma. Nhưng cái vẻ dường như ko có chút gì thay đôit của chàng chỉ dường như làm Emma nổi giận nhiều hơn. “Ngay bây giờ!” nàng bùng nổ.
      Alex đứng dậy và vuốt thẳng áo khoác. “Nếu có thứ tôi học được,” chàng nhận xét chua cay, “là ko bao giờ cãi nhau với phụ nữ gào thét.”
      Emma ngay lậo tức bĩu môi. “Tôi ko gào thét. Tôi ko bao giờ gào thét.”
      “Ô?”
      “Tôi chỉ là hơi cao giọng.”
      “Vì , tôi hi vọng ko gào thét.” Alex , “Bởi vì điều cuối cùng chúng tôi cần là gia đình của chạy vào. Đặc biệt bây giờ chúng ta ràng là thiếu ham muốn để cưới nhau.”
      “Ồ, chết tiệt,” Emma thở dài.
      “Ngôn ngữ thế đấy,” Emma mắng, và rồi nhận ra mình nghe giống như em mình.
      “Ồ, im lặng nào. Điều cuối cùng tôi cần là bài giảng từ .” Emma bật dậy và vuốt những nếp gấp váy màu tím của mình. “Trông tôi có chỉnh tề ko?” nàng hỏi, mắt nàng mở lớn với cân thiết làm vững lòng. “Tôi ko muốn làm xấu hổ gia đình tôi.”
      “Khá thẳng thắng đấy, trông như vừa mới được hôn. Và cũng khá khá đứng đắn.”
      Emma rên lên khi nàng chay đến gương để xem xét “thiệt hại”. Alex đúng. Mặt nàng ửng hồng lên và vài lọn tóc rơi ra khỏi kẹp tóc và buông cách khiêu hơi quanh mặt nàng. “Ồ, ít nhất là nó ko quá khó để sửa lại tóc tôi. Meg hoàn toàn cố gắng để nó mãi mãi trở thành là những kiểu mới nhất, nhưng tôi cuối cùng cố gắng thuyết phục ta để nó đơn giản hơn, thoải mái hơn và đẹp hơn.”
      “Đừng với tôi hầu tên Meg.”
      “Vâng, à, khó để sáng tạo quá mức khi người bị đập vào đầu.” Emma chống chọi cách can đảm để giữ mái tóc dày của vào trong cái kẹp.
      “Để tôi,” Alex kêu khi chàng di chuyển đến đứng phía sau . Emma bất ngờ khi ta cầm cái lược lên và bắt đầu vuốt tóc àng nhàng, buột nó lên đỉnh đầu nàng.
      “Tôi có từng hỏi là học làm tóc ở đâu.”
      “Có lẽ ko nên hỏi.”
      “Tôi chắc chắn là có hằng hà sa số người tình.”
      được nghe người ta nhiều chuyện về tôi,” chàng buộc tội.
      “chỉ ít thôi,” nàng thừa nhận.
      là ko công bằng. Tôi ngay cả la ko biết tên của .” Alex giật cái kẹp trong tay Emma và khéo léo đính nó chặt tóc .
      “Nào, bây giờ làm xong,” Emma nhận xét, ko thể nghĩ bất cứ gì thú vị hơn để .
      “tôi cũng nghĩ vậy,” Alex trả lời, cũng giống với lí do đó.
      Cả hai người đều dừng lại, chỉ nhìn nhau ngập ngừng. Emma cuối cùng phá vỡ im lặng. “Nhưng ko phải hành động như biết tôi. Tôi ko muốn ai nghi ngờ gi cả.”
      “Dĩ nhiên. Mặc dù có thể chắc chắn rằng tôi tìm được giới thiệu đàng hoàn nhanh nhất có thể. Và rồi cơ hội tốt để tránh tôi.”
      “Ko fải vì muốn cố gắng.Tôi chắc.”Những lời xúc phạm vừa bật ra khỏi miệng Emma trước khi Emma có thể ngăn nó lại, nhưng Alex chỉ cười .
      dí dỏm quyến rũ đó, Emma thân mến của tôi.” Đầu ta nhanh chóng cuối xuống và đặt nụ hôn nhanh đôi môi kinh ngạc của Emma. “Bây giờ tiếp tục và quay trở lại vũ hội của . Tôi ko theo ít nhất là sau 15’.”
      Emma mau ra cửa, mở nó, và lẻn vô sảnh. Dừng lại chút, nàng ngoái đầu lại vào phòng nàng. “Hứa chứ?”
      Alex cười. “Hứa.”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 6
      Emma thở phào cái ngay khi nàng đóng cửa phòng sau lưng nàng.MẶc dù nàng chỉ mới gặp công tước Ashbourn hôm nay, trong thâm tâm nàng biết ta là người giữ lời và gây ra scandal nào ko thể sửa được vì theo sau nàng trở lại phòng vũ hôi. ta giữ lời hứa và đợi ít nhất 15 phút trước khi xuất trở lại.
      Emma nhàng qua lối tối ở sảnh của nhà họ hàng nàng cho đến khi nàng đến đầu cầu thang mà dẫn đến phòng vũ hôi được thắp sáng. Nàng dừng lại lát để quan sát khung cảnh. Caroline chắc chắn cố gắng hết sức lần nay. Nó khá là ngoạn mục.Đẹp kì lạ, những bó hoa đủ màu tô điểm cho những bàn này thức ăn dọc các bức tường của phòng dạ hội. nhưng phần đặc biệt nhất là những vị khách. Những quí ông bảnh bao và những quí bà thanh lịch khiêu vũ sàn khiêu vũ, xoay theo điệu nhạc được chơi bởi dàn nhạc Caroline thuê cho buổi tối. Những quí đặc biệt rực rỡ, trang sức của họ ánh lên rực rỡ trong ánh nến khi những bộ đầm bằng lụa và satin lướt trong khí. Những cặp đôi khiêu vĩ dường như chuyển động cùng nhau, như thể được hòa nhạc, biến phòng vũ hội thành cảnh nhiều màu sắc và ánh sáng.
      Khi Emma mỉm cười với khung cảnh tuyệt diệu đó, nàng ko nhận ra nàng cũng là cái gì đó như cảnh sắc ấy. Trước khi dừng ở đầu cầu thang, nàng ko cố ya để toàn bộ phòng vũ hôi có cơ hội dừng lại và liếc nhìn nàng. Và họ làm như vậy.
      “tôi chắc chắn là rồi,” John Millwood phát biểu, trong những người bạn đại học của Ned, người mà Emma nhảy cùng trước đó trong buổi tối.
      Ned cười vui vẻ. Đôi mắt xanh của cũng sáng như mắt của em mặc dù màu tóc là màu nâu sẫm hơn.
      “Quên , John. Cậu ko thể theo nối ấy đâu. Với lại, mình nghĩ cậu em mình mà.”
      “đúng, mình cho rằng mình vẫn còn. Cậu đơn giản là có quá nhiều phụ nữ xinh đẹp dưới mái nhà của cậu. điều đó ko công bằng.”
      Ned nhăn mặt. “Cậu đổi giọng nếu cậu fải đấu với tất cả những chàng trai tiếp tục đứng đập cửa. Mình nghĩ là tệ hồi năm ngoái khi đó chỉ là Belle, nhưng nó là địa ngục nếu Emma cũng ở đây.”
      Chỉ khi đó, 2 người bạn nữa cũng tham gia. “Ned, cậu giới thiệu chúng mình với em họ cậu ,” Lord Linfield trẻ tuổi kêu lên. Bạn cua ta, Nigek Eversley, gật đầu đồng ý.
      “Mình nghĩ là các cậu fải xin phép mẹ mình đó. Mình từ bỏ việc theo mọi người muốn giới thiệu với Emma.”
      ta lộng lẫy, đơn giản là lộng lẫy,” John luyến tiêc.
      “Mình ko biết mình có thể chịu cái này hơn bao nhiêu nữa,” Ned rên lên.
      “Tiến trình là tất cả chúng ta cùng trong chỗ nếu cậu chỉ là đồng ý vài lời tốt đẹp về chúng mình với em cậu,” Nigel hớn hở.
      “Mình làm như thế hồi năm ngoái,” Ned đáp lại. “Nó chẳng làm cậu tốt hơn là mấy, nếu cậu nhớ lại.”
      “Vậy, cậu có lẽ nên cố gắng dùng vài từ tuyệt vời ,” George Linfield đề nghị.
      “Cả ba cậu đơn giản chỉ là fải chắp nhận điều cuối cùng mà các em của tôi nên làm là nghe theo lời tôi,” Ned cộc lóc. “ có gì mà tôi ko gây ảnh hưởng đến họ cách này hay cách khác.”
      dễ bảo, đó là những gì tôi cần,” George lầm bầm.
      “Đừng tìm ai trong nhà tôi cả,” Ned cười thầm.
      “Chuyện gì xảy ra với những dễ bảo vây? Tại sao tôi ko thể tìm người?” George tiếp tục để rên rỉ hoàn cảnh khó khăn của mình.
      “Tất cả họ đều xấu xí và đáng chán,” John . “Ồ Chúa, ấy đến kìa!”
      Chắc chắn , Emma thấy họ mình và thẳng đến nhóm các chàng trai. “Chào, Ned,” nàng , hình bóng trong bộ váy tím. “Chào buổi tối John. Tôi rất thích điệu nhảy của chúng ta lúc nãy.” John mỉm cười với những lời thân mật của nàng. Emma sau đó quay sang 2 chàng trai nàng chưa gặp và mỉm cười với họ mong đợi, đợi Ned giới thiệu họ.
      Ned nhanh chóng nhận niềm vinh dự đó. “Emma, đây là Lord George Linfield and Mr.Nigel Eversley. Tụi đều học cùng nhau ở Oxford. George, Nigel, em họ mình Miss Emma Dunster.”
      Hai chàng trai đụng vào nhau khi cố gắng bắt tay nàng. Emma trông hơi ngượng ngùng và vô cùng ngạc nhiên.
      “Xin lỗi, Linfield,” Nigel với giọng trầm, cố gắng ra vẻ lớn hơn cái tuôi 21 của ta. “Mình tin là mình cố gắng hôn tay Quí Dunster.”
      “Xin lỗi, Eversley, mình nghĩ là mình nắm lấy tay ấy.”
      “Cậu chắc nhầm rồi.”
      “Vậy à? Mình nghĩ là cậu nhầm.”
      “Cậu nhầm lẫn hơn nếu cậu nghĩ mình nhầm.”
      “Trời ơi!”Emma kêu lên. “Em nghĩ là Caroline gọi em. là vui được gặp 2 người.” Với câu đó, nàng nhanh chóng chạy trốn, cố gắng tìm nàng.
      “Ồ, thông minh, Linfield, là thông minh,” Nigel châm biếm. “Bây giờ cậu và thực nó.”
      “Tôi và làm nó rồi. Nếu cậu ko cuối gập xuống để chộp tay ấy…”
      “Nếu các cậu cho phép,” Ned ngọt, “Minh nghĩ là mẹ mình cũng gọi mình.” nhanh chóng lẻn và theo Emma, hi vọng ấy biết tìm Bà Caroline ở đâu.
      Ở giữa phòng, Belle khiêu vũ với William Dunford. Cả hai gặp nhau năm ngoái, sau vài tuần gặp gỡ mà họ nhận ra họ thích hợp, họ nhanh chóng trở thành bạn thân. “Tôi hi vọng chị họ của em nghèo,” cười, nhìn Linfield àn Everdley cạnh tranh để gặp Emma.
      “Vậy à?” Belle hỏi, ngạc nhiên. “Tại sao?”
      “Gia đình em sắp bị bao vây. Nếu ấy có tiền, mọi tên đào mỏ ở đập cửa nhà em.”
      Belle bật cười. “Đừng với em cũng có kế hoạch thử với chị ấy.”
      “Chúa ơi, ,” Dunford kêu lên với nụ cười, đôi mắt nâu của ấm lên khi nhớ sở hữu của Alex với Emma. “dĩ nhiên ko fải vì ấy có nét đẹp ngoại lệ.”
      ấy có đầu óc nữa.” Belle thẳng.
      “Cũng đoán là vậy!” dunford trêu. “Belle nè, tôi nghĩ tôi ko vao giờ nghi ngờ chút nào ấy dí dỏm như là em. Tôi chỉ tưởng tượng rằng ấy có đầy người theo mà ko cần tôi.”
      “Ý là sao?”
      “Ồ, ko có gì, Belle,” vô thức, nhìn khắp phòng để tìm Alex. “Ko có gì cả. Nhưng mà, tôi có là em nhìn rất lộng lẫy trong màu xanh da trời ko?”
      Belle cười nhăn nhở. “ là may, vì em mặc màu xanh lá cây.”
      Emma, trong khi đó, cố gắng tìm Bà Caroline khi Ned theo kịp nàng. “ ko cho rằng em biết Mẹ ở đâu,” Ned , lấy 1 li nước cchanh ở cái bàn gần đó.
      “Ko biết,” Emma đáp lại. “Nhưng cảm ơn li nước chanh của . Em khát khô cổ.”
      đóan nếu chúng ta đứng ở đây đủ lâu, mẹ tìm thấy chúng ta. nghĩ mek vẫn còn 200 người mà mẹ muốn em gặp.”
      Emma bật cười. “Ko nghi ngờ.”
      fải xin lỗi về cảnh tượng đằng kia, Emma. ko nghĩ họ hành động ngớ ngẩn vậy.”
      nghĩ ai hành động ngớ ngẩn vậy? Belle đột nhiên xuất bên cạnh Ned, Dunford theo sát gót ấy.
      sợ là giới thiệu Emm avới George Linfield và Nigel Eversley.”
      “Ồ, Ned, ko fải chứ! Emma tội nghiệp bị bao vây bởi họ hàng tháng.”
      “Đừng lo, Emma,” Ned giọng đảm bảo. “Họ là nhưng chàng tốt khi em quen họ. Họ chỉ mất lí trí trước phụ nữ xinh đẹp.”
      Emma cười trong cổ họng. “Vậy à, Ned, em nghĩ vừa mới khen em đấy. Đó có lẽ là điều đầu tien.”
      “Vô lí. Néu em nhớ lại, ko nghừng ca ngợi cú móc ở tay phải của em sau khi em đánh vỡ muối tên móc túi ở Boston.”
      Dunford quyết định ko phải lo cho Emma gặp rắc rối Alex. Nhưng bắt đầu tự hỏi bạn có thể quản lí cái tóc đỏ người Mỹ này ko. quay sang Ned và , “Blydon, tôi ko tin là câu giới thiệu tôi với em họ cậu.”
      “Ồ, rất xin lỗi, Dunford. Fải giới thiệu ấy cả đêm. khó để nhớ.”
      “Emma, đây là William Dunford,” Belle xen vào. “ ấy là người bạn tốt của em. Dunford, em chắc là nhận thấy đây là chị họ em, Miss Emma Dunster.”
      “Chắc chắn.” dunford nắm lấy tay Emma và khoan dung nâng nó lên môi. “đó là niềm vinh dự cuối cùng cũng gặp . Tôi nghe rất nhiều về .”
      “vậy à?” Emma hỏi, ngạc nhiên.
      “Nhưng em hầu như chưa với gì cả,” Belle chống chế. Dunford cười bí hiếm và được cứu khỏi câu hỏi đó bởi giọng Bà Caroline.
      “Emma, cháu ,” Caroline gọi. “Ta muốn con gặp Bà Summerton.” Cả bốn người quay lại nhìn Caroline đến họ với môt quí bà đầy đặn mặc váy màu tím hợp với cái mũ ko vành. Emma nghĩ bà ta trông giống như lọ mứt nho.
      “Đừng nhìn bây giờ,” Belle thầm, “nhưng đây là trong những đầu ốc ngờ nghệch mà tụi em cảnh báo chị đó, Emma.”
      “Ta vui khi gặp cháu,” Bà Summerton phun ra tràng. “Cháu ra mắt khá đấy. ko có gì giống vậy kể từ khi Belle ra mắt hồi năm ngoái.” Người phụ nữ béo lùn hít thở sâu, quay sang Emma, và tiếp tục. “Và Caroline, chắc hẳn rất tự hào. Đây là buổi tiệc của năm. Sao à, cả công tước Ashbourn cũng xuất . tôi ko biết ta đến dự dạ tiệc hơn 1 năm rồi. hẳn rất vui sướng!.”
      “Vâng, vâng” Caroline lầm bầm. “Tôi cũng nghe cậu ấy ghé đến, nhưng ko gặp cậu ấy.”
      “Tôi đoán ta di khỏi chưa,” Dunford với nụ cười ranh mãnh. “ , tôi chắc ta có kế hoạch ở lại cả buổi tối.”
      “Có kế hoạch hành hạ tôi có,” Emma lầm bầm như hơi thở.
      “Con vừa gì à, con .” Caroline hỏi.
      , , con gì hắng giọng thôi,” Emma nhanh, hắng giọng.
      có thích li nước chanh nữa ko?” Giọng Dunford rất quan tâm, nhưng từ biểu của ta, Emma nghi là ta nghe những gì .
      , cảm ơn,” Emma , giữ cái ly trong tay nàng, “tôi vẫn còn ít.” Nàng mỉm cười với Dunford và uống ngụm lớn.”
      “ồ,” Bà Summerton thôn báo như thể ko ai từ câu độc thoại cuối cùng của bà ấy. “Tôi chắc ngay cả Ashbourn ko dám rời khỏi mà ko chúc mừng người chủ, Caroline. Tôi cá là ta đến đây sớm thôi. Hoàn toàn chắc.”
      “Tôi cũng vậy,” Dunford đồng ý, nhìn Emma với cái nheo mắt. Nàng mỉm cười yếu ớt, cảm thấy ko thoải mái cách sâu sắc.
      “Dĩ nhiên,” Bà Summerton tiếp tục, “Tôi ko chắc nếu cho phép ta đến gần cháu ko Caroline.” Bà ta quay sang Emma ko dừng lại để thở. “ ta có danh tiếng khủng khếip. Nếu cháu vyêu mình, cháu nên tránh xa ta ra.”
      “Con chắc chắn cố gắng,” Emma thêm vào rạng rỡ.
      “Có biết tôi nghe gì ko?” BÀ Summerton hỏi vồn, với ko nhằm 1 ai cả.
      “cháu chắc là cháu ko thể tưởng tượng được,” Ned đáp lại.
      “Tôi nghe rằng,” Bà Summerton dừng để nhấn mạnh và chồm tới trước bí , “Ashbourn, er, chúng ta có thể là ‘ chia tay’ với ca sĩ của ta và cuối cùng quyết định tìm trong những quí danh giá. Tôi nghĩ ta tìm vợ.”
      Emma sặc nước chanh.
      “Con ko sao chứ, con ?” Carolien hỏi. “Cơn đau đầu vẫn còn làm phiền con à?”
      , ko fải là đầu con làm phiền con đau ạ.”
      Bà Summerton bước nặng nề. “Clarría Trent theo ta. Mẹ co áy với tôi. Và biết gì ko?”
      Chỉ Caroline chú ý – và lịch - đủ để thầm, “Cái gì?”
      “Tôi nghĩ ấy có cơ hội để bắt lấy ta.”
      “tôi nghĩ ấy bị thất vọng thôi,” Dunford tiên đoán.
      “Ồ, ấy ấy theo đuổi 1 công tước,” Belle cay độc.
      “Tôi ko nên bàn luận về ấy,” Ned tuyên bố.
      “Emma, con có ổn ko?” Caroline hỏi. “con trông như cái bánh kem nhợt nhạt.”
      im lặng ngượng ngùng ở nhóm đó. Cuối cùng, Và Summerton, bao giờ thích cuộc trò chuyện tạm lắng, phê bình.” Er, tôi chắc ta se xuất sớm, Caroline. Vậy thôi lo lắng .”
      Ngay cả Caroline, với cung cách ko chê vào đâu được, ko thể ko thầm , “Tôi ko biết là tôi lo lắng.”
      “Sao vậy, bạn thân mến?” Bà Summerton hói.
      có gì, ko có gì cả.” Caroline đưa cho Emma cái nhìn thấu hiểu. “Tôi chỉ hắng giọng thôi.”
      Emma cười bí . “Có lẽ chúng ta nên lấy ít nước chanh, thân mến.”
      “Ta ko nghĩ điều đó cần thiết đâu cháu .”
      “Ồ, tôi chắc ta xuất sớm thôi,” Bà Summerton tuyên bố.
      Emma ước tính rằng nàng trở lại phòng vũ hội ít nhất là 15 phút và nghĩ cách đau khổ rằng Bà Summerton có lẽ đúng. Nàng tự hỏi làm thế nào trái đất này nàng có thể vượt qua được cuộc chuyện lịch với người đàn ông xém chút nữa là hãm hại nàng trong phòng ngủ của nàng. Tính nhát gan cuối cùng cũng ra cũng như hướng giải quyết và nàng mỉm cười yếu ớt.
      , Cảoline, con cảm thấy hơi mệt. có lẽ ít khí thoáng đãng giúp ích.”
      Dunford nhảy vào ngay lập tức, hớn hở khiêu khích ghen tuông của Alex bằng cách với Emma ra vường. “Nếu muốn di ra vườn, rất hân hạnh cho tôi được cùng với , Dunster.”
      “Điều đó là khó cho tôi để gặp vị khách danh dự nếu cậu cứ tiếp tục giữ đọc quyền thời gian với ấy,” vang lên giọng trầm. Tất cả Emma có thể làm là tránh cúi xuống khi mọi quay để nhìn mặt Alex.
      “Ồ, đức ngài,” Bà Summerton bật ra, “chúng tôi vừa về ngài.”
      “Vậy à?” Alex trả lời ngắn gọn, giữ ánh nhìn chí tử với người đàn bà kì lạ.
      “Er, vâng,” Bà Summerton lắp bắp.
      Emma bị choáng váng bởi xuất bất ngờ của người đan ông. Thân hình to lớn của ta bằng cách nào đó dường như lấn át cả phòng vũ hội. Thay vì đó, tiếng lặng như quét khắp đám đông khi mọi người ngoái cổ để nhìn công tước nổi tiếng. ta, Emma fải thừa nhận, đáng để nhìn. ta có sức mạnh mà dường như được bao bọc bởi bộ dạ hội đen và trắng. Mái tóc phóng túng của ta từ chối vô nếp bất kì cho kiểu tóc nào, và sợi rơi cách đặc trưng trán ta. Nhưng dứt khoác đó là đôi mắt màu xanh lá cây sắc xảo của ta có vẻ rất nguy hiểm. Vá chỉ khi đôi mắt xanh đó dán chặt vào Emma. “ Dunster, Tôi cho là vậy,” chàng ngọt ngào, nắm tay nàng.“H-Hân hạnh được gặp?” Emma cố gắng để . ngọn lửa bùng cháy xuyên người nàng khi ta nâng tay nàng lên môi ta. Và mặc dù emma chỉ trải qua đêm bên ngoài ở xã hội London, nàng biết rằng môi của ta vẫn ở lâu làn da nhợt nhạt của cổ tay nàng.
      tôi cũng rất vui vì bây giờ gặp .”
      Bà Summerton thở gấp. Chân mày của Caroline nhướng lên với biểu khác kinh ngạc. Dunford cười thầm. Ned và Belle chỉ mở mắt nhìn. Emma tự hỏi nàng đỏ mặt hay chỉ hồng lên. “ngài rất tốt,” nàng cuối cùng .
      “Ô, Ashbourn, có lẽ là lần đầu tiên mình nghe cậu điều tốt như vậy,” Dunford cọc lóc.
      “Ngài là tốt – er, tử tế - để đến đây tối nay, đức ngài,” Caroline .
      ,” Belle thêm vào, ko thực có bất cứ gì để nhưng tuy nhiên cảm thấy điều gì đó là cần thiết.
      “Tôi tin là em ngài vẫn khỏe?” Caroline hỏi. “Chúng tôi rất bùn khi ấy lời lời từ chối.”
      “Sophie rất khỏe, cảm ơn bà. Chúng tôi hơi hoảng sợ chiều này, nhưng mọi thứ ổn bây giờ.”
      “Hoảng sợ à?” Bà Summerton tròn lên với thích thú. “Ý của ngài là thế nào?”
      “Charlie con trai ấy xém chút nữa là bị tung bởi chiếc xe ngựa. thằng bé có thể bị giết nếu hầu trẻ ko chạy ra đường va đẩy nó ra khỏi đường.”
      Emma có thể cảm thấy đôi mắt Belle khoan vào nàng. Nàng nhìn lên, cần mẫn tránh ánh mắt của em họ nàng.
      “Cảm ơn chúa thằng bé ko bị đau,” Caroline với thương ràng. “Tôi tin là hầu cũng ổn đúng ko?”
      “Ồ, vâng,” Alex đáp lại với nụ cười. “ ấy rất tuyệt diệu.”
      Emma nghĩ rằng trần nhà, thực , rất thú vị.
      “Có fải tôi nghe có điệu van ko nhỉ?” Alex hỏi ngây thơ. “Thưa bà Caroline, xin bà cho phép tôi khiêu vũ cùng với cháu bà ko?”
      Emma chen vào trước khi Caroline có thể đáp lại. “Tôi nghĩ tôi hứa dành điệu nhảy này cho ai khác.” Nàng chắc nàng ko hứa ngảy với bất kì ai, nhưng đó là điều tốt nhất nnag có thể nghĩ ra trong tình huống này. Nàng nhìn Ned cách vô vọng để tìm giúp đỡ. họ nàng chắc chắc ko có ham muốn nào để gây thù địch cho công tước quyền lực này, và nhanh chóng khám phá tuyệt vời của trần nhà mà thu hút Emma lúc nãy.
      Alex dán ánh nhìn xanh lên . “Vô lý,” chàng ko kiểu cách. Chàng quay trở lại Caroline. “Bà Caroline?”
      Caroline gật đầu tán thành, và Alex kéo emma vào tay chàng. Khi họ đến trung tâm của sàn khiêu vũ, chàng cười ấm áp với . “ dường như xinh đẹp ở phòng vũ hội cũng như trong phòng ngủ.”
      Nàng đỏ mặt đến phát nóng. “Tại sao fải những điều như vậy? Có fải quyết fải huy hoại thanh danh trong đêm ra mắt đầu tiên của tôi ko?”
      Alex nhường mày vì đau khổ của . “Tôi ko có ý khoe khoang, nhưng tôi nghĩ tôi ko kéo ra khỏi phòng và hãm hiếp trong vườn, tôi chỉ tăng thêm thanh danh của ma tôi. Tôi ko đến những chỗ này thường đâu,” chàng giải thích.
      “Mọi người muốn biết tại sao tôi chọn .”
      Emma phải thừa nhận điều đó. “Cho dù thế, ko phải làm điều như làm tôi xấu hổ.”
      “Tôi xin lỗi,” chàng đơn giản. Emma ngước lên nhìn thẳng vì giọng ảm đạm của chàng và bị bất ngờ bởi chân thành thẳng thắn mà nàng tìm thấy ko mắt ta.
      “Cảm ơn,” nàng im lặng. “tôi chấp nhận lời xin lỗi của .” Nàng nhìn vào mắt ta lúc lâu hơn và sau đó, ko thoải mái dưới vuốt vẻ thân mật của ánh nhìn của , nhanh chóng quay đầu và nhìn vào cà vạt của .
      có thể muốn cười tôi,” Alex . “Hay, nếu ko thể làm được như vậy, ít nhất cũng nhìn lên tôi chứ. Mọi người nhìn chúng ta.” Emma để ý lời chàng và nâng mặt lên. “Tốt hơn rồi. là đau đớn, biết đó, có trong tay và ko thể nhìn vào mắt .”
      Emma ko biết gì.
      Sau lát, Alex phá vỡ im lặng. “ có thể gọi tôi là Alex, nếu thích.”
      Emma lấy lại ít tinh thần. “Đức ngài ổn mà. Em chắc.”
      “Nhưng tôi thích dùng tên của tôi hơn.”
      “Tôi ko thích điều đó.”
      Alex mừng khi Emma có ít tính khí trở lại. ấy dường như bị bỏ rơi khi họ bắt đầu điệu van của họ. “ cực kì ngớ ngẩn khí cứ ‘thưa đức ngài’ với tôi khi tôi kêu là Emma.”
      “Tôi ko cho phép gọi tên của tôi,” Emma nhắc lại ta.
      “Vậy à, Emma, tôi chi nghĩ cho phép là cần thiết sau khi chúng ta chia se với nhau ít nhất cách đây 1h.”
      có cần fải nhắc lại tôi điều đó ko? Tôi muốn quên nó .”
      “vậy à? Tôi nghĩ tự lừa dối mình.”
      “Ngài tư nghĩ quá nhiều, thưa đức ngài,” Emma với phẩm giá dịu dàng. “Ngài ko biết gì về tôi cả.”
      “Tôi thích biết.” nụ cười của Alex rất gian manh. Emma lấy làm lạ là nụ cười đơn giản có thể hoàn toàn biến đổi mặt Alex. Chỉ lát trước đó, ta có vẻ khó chịu và ko nhượng bộ, gần như làm Bà Summerton co rúm ở giữa phòng chỉ với 1 cái liếc. Bây giờ, tính hoài nghi thường thấy của ta biến mất, ta rất trẻ con, mắt ta tắm nàng trong ánh nhìn màu xanh ấm áp.
      Emma cảm thấy những khả năng trí óc của nàng biến mất khi kéo nàng gần honư. “Tôi nghĩ có chủ đích là lấn áp tôi.”
      “tôi có thành công ko?”
      Emma liếc ta lúc trước khi nàng trả lời trang nghiêm, “Vâng.”
      Tay của Alex ôm chặt quanh thân thể bé của . “Chúa ơi, tôi ko thẻ tin có thể với tôi như vậy ở đây,” chàng , giọng chàng đột nhiên khàn . “ quá lòng thôi.”
      Emma cúi mắt, ko thể hiểu cái gì chuyển động trong nàng để nnàg có thể nàng thừa nhận cảm giác của nàng quá chân vậy. “ nghĩ tôi quá chân à?” nàng . “Ồ, tôi chưa kết thúc mà. Chúng ta gặp nhau trong tình huống bất lợi nhất, cái có thể tại sao chúng ta có thể với nhau thẳng thắn vâyk. Tôi nghĩ người đàn ông tốt, nhưng là người đàn ông khó chiu, và tôi nghĩ có thể làm đau tôi ngay cả ko có chủ ý. Tôi chỉ ở London vài tháng ngắn ngủi, và tôi thích ở với gia dình tôi vuiv ẻ nhất có thể. Vì vậy tôi hi vọng có thể vui lòng tránh xa tôi ra.”
      “Tôi ko nghĩ là tôi có thể.”
      “Làm ơn mah,”
      Alex ngạc nhiên vì từ đơn giản phát ra từ môi emma có thể làm chàng cảm thấy như tên vô lại. tuy nhiên, chàng cảm tháy rằng sau câu trải lòng của ta, ta xứng đáng ko gì hơn là chân thành hoàn toàn từ . “Tôi ko nhgĩ biết tôi muốn thế nào.”
      Emma đột nhiên cứng lại trong tay . “Tạm biệt, thưa đức ngài.”
      “Cho đến ngày mai, Emma.”
      “tôi ko nghĩ vậy.” với câu đó, nàng rời khỏi tay ta, khéo léo qua đám đông cho đến khi đến chỗ nàng.
      Alex vẫn đứng đó khi chàng nhìn ngang phòng vũ hội, mái tóc sáng của ánh dưới ánh nến lung linh. chân thành tuyệt đối của làm chàng mất tự tin và làm mãnh liệt hơn ham muốn của chàng với . Chàng ko hiểu lắm chàng cảm thấy như thế nào với , và thiếu kiềm chế cảm giác của chàng làm chàng hoàn toàn làm chàng tức tối. Với bước nhanh, chàng mau lek đến chỗ Dunford, người đứng ở góc phòng nhìn chàng. “Chúng ta khỏi đây thôi,” chàng dứt khoát với bạn mình. Chết tiệt, ta chắc chắn fải chấp nhận rằng chàng ko thể để ta mình.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 7.
      “Em rất vui vì chị đồng ý cho em cùng ”. Belle đầy hứng khởi.
      “Chị có giảm giác là chị sống để hối hận về điều đó đây”. Emma đáp. Nàng và người em họ ngồi chiếc xe ngựa êm ái của nhà Blydon để trả lại đôi bông tai mà quý Sophie nhất định dúi vào tay Emma ngày hôm qua.
      “Vô lý”, Belle độp lại, “chắc chắn là rồi chị cũng phải cần em thôi. Điều gì xảy ra nếu chị chẳng biết gì với họ?”
      “Chị chắc là chị tìm được lời lẽ thích hợp”.
      “Thế nếu Sophie hiểu chị sao?”
      “Chưa chắc đâu”. Emma nhăn nhó. Nàng liếc xuống đôi bông tai nạm kim cương và ngọc lục bảo trong đôi tay đeo vớ của mình. “ Quá tệ”. Nàng cau mày.
      “Gì cơ?”
      đôi bông tay đẹp khủng khiếp”.
      Chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa ngôi nhà xinh đẹp của nữ bá tước Wilding. Hai quý trẻ tuổi nhanh chóng ra khỏi xe và dảo bước những bậc đá dẫn đến cửa chính. Emma gõ cửa cách dứt khoát. Cánh cửa được mở chỉ sau vài giây sau đó và ngay lập tức nàng bị chiếu tướng bởi lão quản gia gầy nhẳng và trông có vẻ rất hống hách của gia đình bà bá tước. Thông thường quản gia bao giờ cũng hiểu biết hơn rất nhiều so với những người hầu và Graves chắc chắn phải trường hợp ngoại lệ. ai được phép gặp ông bà bá tước Wilding cho đến khi được ông ta đánh giá là phù hợp. Chiếu cái nhìn sắc nhọn của mình vào Emma và Belle, ông ta ngắn gọn: “vâng”
      Emma đưa danh thiếp của mình cho lão. “ Quý bà Wilding xem nó ngay chứ?” Nàng hỏi giọng sắc nhọn rồi bắn cái nhìn khinh khỉnh về lão quản gia.
      “Có thể”
      Emma gần muốn cười phá lên khi thấy cái nghiến răng của em họ. Belle nó “Làm ơn lại rằng có quý Arabella Blydon chờ gặp”
      Graves hơi nhướn lông mày của lão lên “Trừ khi là đôi mắt phải bội tôi, điều mà chưa từng xảy ra, có đến hai người xuất trước ngưỡng cửa.”
      Cằm của Bell hếch lên khi nàng giới thiệu “ Đây là chị họ tôi, quý Emma Dunster”
      “Đương nhiên rồi”, lão nhượng bộ “ Cho phép tôi dẫn các quý vào phòng khách màu vàng”. Ông ta dẫn 2 người bọn họ đến phòng đợi, đôi chân lão di chuyển nhàng tấm thảm Aubus-son.
      “Chúa ơi”, Belle thầm ngay sau khi lão quản gia vừa khuất, “Em đảm bảo là em từng đến đây ít nhất là 30 lần và vẫn còn phải đối mặt với cái lưới sắt chắn cửa này”.
      “Ông ta hiển nhiên là rất tận tuy đối với chủ của mình đấy. Em nên thử tìm cách thuê ông ta cho gia đình mình”. Emma phá lên cười.
      “Chị đùa phải ? Có thể em phải trình bày đủ đường trước khi vào được nhà mình mất”.
      “Belle quý”. Nữ bá tước reo lên khi lướt vào phòng trong bộ váy buổi sáng màu xanh lá đáng rất phù hợp màu mắt của mình. dường như nhận ra có mặt của Emma, người ngồi yên lặng trong góc, khi hôn lên 2 má của Belle. “Tôi rất tiếc vì tham dự được vũ hội nhà . Tôi nghe nó rất náo nhiệt phải ?”
      “Đúng vậy, nó rất tuyệt”. Belle đáp.
      trai tôi thậm chí cũng tham gia”. Nữ bá tước với vẻ tài nào tin được điều đó là . “Đấy là lần đầu tiên đấy. Thế chị họ xinh đẹp của đâu? Tôi nghe họ bàn tán rất nhiều về ấy”.
      “Chị ấy ở ngay đằng sau đấy thô”i.
      Sophie xoay xung quanh kiếm tìm “ là hân hạnh cho tôi – ôi, Chúa ơi”.
      Emma mỉm cười ngượng ngùng “Tôi cứ tưởng là hơi bất ngờ thôi”.
      Sophie há miệng sau đó ngậm lại và lại mở ra lần nữa để kêu lên “Ôi Chúa ơi”
      “Ôi, có lẽ là rất bất ngờ.”. Emma sửa lại.
      “Ôi Chúa ơi”
      Belle lại chỗ Emma đứng. “Em chẳng nghĩ là nó có thể xảy ra, thầm, nhưng Sophie thực hiểu chị gì đâu”
      “Chẳng phải đây chính lúc em dự định nhảy vào và giải quyết ổn thoả mọi chuyện cơ mà”. Emma nhắc nhở em họ của mình.
      “Em chắc chắn là chẳng biết gì hết”. Belle toe toét cười.
      Sophie tiến bước về phía trước “ Nhưng – – hôm qua.”
      Emma hít hơi sâu “ Tôi cho là tôi mượn bộ đồng phục của hầu vào ngày hôm qua”.
      “Vì cái gì chứ?” Sophie cố gắng lấy lại giọng bình tĩnh của mình.
      “Đó là thực câu chuyện dài”.
      “vậy à?” Belle hỏi
      Emma ném cho em họ cái trừng mắt “ Được rồi, nếu nó phải là câu chuyện dài nó là dạng rất phức tạp vậy”.
      “ồ vậy sao?” Sophie hỏi lại với đôi mắt mở to đầy thích thú “Tôi thực muốn nghe toàn bộ câu chuyện này đấy”.
      “Thực nó cũng chẳng phức tạp lắm đâu”. Belle lơ đãng .
      Emma cố gắng chiếu tướng vào em họ rắc rối của mình khi nhanh chóng giải thích vì sao họ lại cố gắng tránh xa công tác chuẩn bị của qúy bà Caronline cho bữa tiệc. “Chỉ có lựa chọn thôi nhà bếp hoặc cắm hoa”. Nàng kết luận
      “Đúng là những công việc chán ngắt”. Sophie đồng tình. “Tuy nhiên tôi vẫn chưa tượng tượng ra qúy bà Caronlien gì về cuộc phiêu lưu của ”.
      “Cái này”, Emma cách đầy ngụ ý, “tôi cũng chẳng tượng tượng ra nổi”. Nàng và Belle quay lại nhìn Sophie với nụ cười gượng mặt.
      “Ồ!” Sophie hít vào và gật đầu “Tôi biết rồi. Tôi chắc chắn là có thể giữ đuợc bí mật này. Đó là cái ít nhất mà tôi có thể làm sau khi cứu sống Charlie. Như tôi đấy, tôi mãi mãi mắc nợ ”.
      Emm sực nhớ mục đích chuyến viếng thăm và vội vàng chìa ra đôi bông tai nạm kim cương và ngọc lục bảo đẹp tuyệt vời của Sophie. “Uhm, thấy đấy”, nàng giải thích “Như hoàn cảnh thực của tôi bây giờ, tôi chẳng thể nào nhận đôi bông tai này được. hãy làm ơn nhận lại . Nó thực rất hợp với đôi mắt màu xanh lá của ”.
      Sophie rơm rớm nước mắt “Tôi thực muốn nhận nó. Nó chỉ là vật tầm thường khi so sánh với con trai tôi thôi”
      “Tôi nghĩ là Emma thoải mái đâu”. Belle nhàng khuyên.
      Sophie nhìn tới nhìn lui hai chị em họ rồi cuối cùng dừng lại ở Emma “Tôi muốn tặng cái gì đấy để cảm ơn”
      “Mối thân tình của là quá đủ rồi”. Giọng Emma nhàng, sâu lắng và đầy cảm xúc vì biết rằng Sophie là người bạn thực và đáng tin cậy cho dù trai ấy có khó chịu như thế nào nữa.
      Sophie nắm chặt hai tay của Emma “ luôn có nó, ”. Cảm thấy hình như vẫn chưa đủ, đột ngột buông tay Emma ra và ôm chầm lấy nàng. “Ôi đây là cách cư xử lịch thiệp của tôi sao?” Sophie kêu lên. “ làm ơn ngồi xuống ”. vừa vừa ra hiệu về chiếc ghế sofa màu vàng sáng màu. Emma và Belle mỉm cười thoải mái khi ổn định xong ghế. “Nào, giờ ta bàn đến chuyện quan trọng hơn” Sophie dứt khoát “ mấy chuyện tầm phào ý. Tôi muốn nghe tất cả mọi thứ về buổi tối hôm qua .”
      “Quá tuyệt!” Belle kêu lên. “ Để tôi kể cho , nếu mẹ tôi thực muốn thể việc xem Emma thân thương như con của bà, chắc chắn là mẹ thành công rực rỡ. Mẹ giới thiệu chị ấy cho tất cả mọi người trừ ai cả”.
      là tuyệt cho !” Sophie bình luận.
      Emma thầm lời xác nhận.
      “Nhưng mà chắc cũng tuơng đối nhàm chán phải ?” Sophie hỏi cách đầy cảm thông.
      “Oh, thực là thế đấy”. Nàng gật đầu.
      “Và mọi người đều ở đấy, tất cả mọi người. Dĩ nhiên là trừ rồi. Như biết đấy ngay cả trai cũng có mặt cơ mà. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc và ngừng bàn tán về điều đó”.
      “Đúng đấy, tôi cũng có chút bất ngờ”. Sophie bắt đầu . Rồi đột nhiên nhớ ra trai ở cùng với vào ngày hôm qua, xoay đầu đối diện với Emma và kêu lên “ vừa gì vậy? ấy có ?”
      “Tôi nghĩ là tôi chỉ mấy cái liên quan đến sức khoẻ của thôi phải ?”
      “Sau khi ta hôn tay chị ấy cách lịch ”. Belle thêm vào đầy hứng khởi. Mỗi lần mà mọi người dừng bàn tán về việc họ sốc như thế nào khi thấy ta ở đấy họ lại chuyển sang bàn luận về cái cách ta đeo đuổi Emma”.
      sao, Belle?” Emma giọng chế giễu với người em họ. “Chị chỉ nghĩ là ta muốn đùa cợt với chị thôi. ta hình như là hơi thất vọng rằng ta quá bất ngờ về thân thế thực của chị. Chị cho là ta thích cái cảm giác làm chủ trong mọi tình huống”.
      “Chắc chắn rồi”. Sophie lẩm bẩm “Cái này đích thị là kiểu của ấy đấy”.
      Emma cảm thấy triển vọng sáng sủa lắm khi tiếp tục về việc này. Nàng kết luận “Thực ra ta cũng chẳng chú ý đến tôi lắm đâu. Tôi cho là ta làm những việc mà được tính toán trước” .
      Belle phì cười, hành động chẳng giống quý cho lắm. “ sao, Emma, mặt chị chẳng phải cũng giống như màu tóc chị khi khiêu vũ với ta sao? Hoặc là chị rất thích hoặc là chị vô cùng giận dữ lúc ấy đấy”.
      Emma nhún vai, nàng thích để Sophie và Belle nghĩ ra đoạn cuối câu chuyện cho mỗi người hơn. “ Tôi chắc chắn điều là mọi thứ qua rồi. Và cho phép tôi được điều này nhé Sophie, nếu trai của như những gì được đồn đại, tôi cho là tôi chạy đến chỗ ta trong bất kỳ hoàn cảnh nào nữa đâu”.
      “Tiếc !” Sophie nhàng đáp. Tia hy vọng mai mối vụ này chợt loé lên trong mắt .
      gì cơ?”
      “Ồ chẳng có gì đâu, các có muốn dùng tách trà ?” Sophie nhanh và rung chuông gọi người hầu. Từ nhiều năm nay luôn nài nỉ Alex kết hôn và giờ tìm được khả năng thành công thực từ Emmam Dunster. Emma hấp dẫn cách đáng kinh ngạc, thông minh và cũng là người cực kỳ dễ mến. Nhưng điều quan trọng nhất để hoàn toàn xứng đôi với Alexandre Ridgely, công tước xứ Ashborne, đó là rất, rất dũng cảm. Sophie cho là chẳng thể nào mơ đến người chị dâu hơn thế. Miệng lưỡi sắc sảo rồi giúp ích nhiều cho . Alex cần người phụ nữ người mà răm rắp tuân lệnh mỗi khi mà ấy thể độc đoán trong dòng máu của mình. Cái mà Sophie cần lúc này đó là thời gian.
      “Làm ơn kể cho tôi về buổi vũ hội nữa !” Sophie tiếp tục, tha thiết được kéo dài cuộc viếng thăm này mà nghĩ và Emma sớm trở thành người 1 nhà. Người phục vụ mang trà và bánh vào và nhanh chóng bày ra mời mọi người.
      “À, tôi bị quý bà Summerton dồn vào chân tường”. Emma bật cười.
      Belle chen vào “Quý bà Summerton là người duy nhất mà em biết có thể dồn năm người vào chân tường cùng lúc đấy”.
      người đàn bà ngớ ngẩn!” Sophie bình luận “Tôi nghĩ là bà ấy cũng tốt thôi nhưng mà cứ toàn những chuyện tầm phào như vậy”
      Cả Emma và Belle đều chuyển cái nhìn buộc tội trêu trọc về phía Sophie. trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi sau đó bật cười “Ồ, tôi biết là tôi cũng làm cái việc giống như bà ấy đây, nhưng ít nhất là tôi cũng thú vị mà đúng ?" Cả ba người phụ nữ cùng nhìn nhau cười ngặt nghẽo.
      Khi họ vừa dứt ra khỏi tràng cười vừa rồi ngay lập tức bị cắt ngang bởi giọng đàn ông khá to và tức giận. “Thề có Chúa chứng giám tôi treo ông lên cái móc áo nào đấy nếu ông khổng để tôi vào”
      “Ôi trời”, Sophie lẩm bẩm, “Tôi đến phải rầy la Graves mất thôi, nhưng tôi ko nỡ. Ông ta luôn thích tra hỏi mọi người”.
      , tôi đưa danh thiếp của tôi cho lão quản gia kẻ mà nhận nó ít nhất là 500 lần rồi”.Emma nghĩ điều đó có thể (ý điều Alex đưa thiệp cho Graves 500 lần) nhưng nghĩ giọng của Alex thực to hơn.
      Sophie trông có vẻ hơi ngượng ngùng “Tôi cho là tôi nên ra xem thế nào nhưng thực tôi cũng rất thích thú khi Alex bị làm khó thế này”
      Emma cũng nhanh chóng đồng ý.
      “Graves, nếu ônng còn cuộc sống của mình, ông bị tống khứ ngay lập tức đấy” Giọng Alex đột nhiên hạ xuống cách đầy nguy hiểm.
      Cả Emma, Belle và Sophie đều nhăn mặt khi thấy Graves phóng như bay qua cửa phòng, mặt thể biểu lộ thiết tha muốn tránh khỏi cơn phẫn nộ của Alex càng nhanh càng tốt.
      Khi Alex dảo bước vào phòng, cứ mải ngoái lại nhìn lão quản gia mất hút với tốc độ ánh đến nỗi chẳng nhận ra là Sophie có khách. “Lạy Chúa, trai của em, Soph. Em nghĩ là nên cho lão ta nghỉ à?”
      biết là ông ấy hơi quá đề phòng vì Oliver ko có ở đây mà”.
      bảo…” Alex cuối cùng cũng quay đầu lại và nhận ra có đến ba người phụ nữ ở trong phòng. nhìn lướt qua bọn họ, ngồi rất thoải mái trong ghế của mình. Khi ánh mắt dừng lại ở Emma, nàng đưa tách trà lên môi và nhấp ngụm. “Ồ, ồ,” kéo dài giọng .”Chẳng phải chúng ta đều là những người bạn tốt của nhau hay sao?”
      Cả ba cùng ném cho những cái nhìn khó chịu. Alex trông có đôi chút bực mình vì thái độ hứng thú của họ với có mặt của .
      “Đừng có đùa nhạt nhẽo như thế, Alex”. Sophie thằng thừng “ Em tiếp khách. Nếu có ý định xúc phạm ai có thể quay lại trong lát nữa.”
      tiếp đón tử tế làm sao”. cằn nhằn khi thả mình cách chẳng trang nhã chút nào vào chiếc ghế đối diện với Emma và Belle.
      “Tôi qua đây để gửi lại đôi bông tai cho em ngài, thưa đức ngài”. Emma
      “Tôi nhớ là tôi bảo đừng có gọi tôi là “thưa đức ngài” rồi cơ mà Emma”. Cả Belle và Sophie đều nhướn lông mày lên khi nghe thấy cách gọi trần trụi tên riêng của Emma như vậy của Alex.
      “Ồ, tốt thôi”. Emma vặn lại “ Tôi gọi Ngài là bất cứ cái gì nữa”.
      Sophie quan sát thấy quai hàm trai mình đanh lại như để kìm chế phát ra tràng cười sảng khoái. “Trà nhé Alex” ngọt ngào.
      uống trà”. trả lời lạnh tanh.
      “ồ dĩ nhiên rồi. Em quên mất là quý ông như chẳng bao giờ uống những loại đồ uống ngớ ngẩn như trà”.
      “Tôi muốn tách nữa”. Emma với nụ cười vô cùng đáng
      “Tôi cũng chẳng ngại dùng thêm đâu”. Belle thêm vào.
      Alex tự hỏi tự bao giờ phụ nữ thế giới này đồng loạt chống lại như thế này.
      “Tôi cho là chúng ta phải gọi thêm bình trà nữa rồi”. Sophie quyết định “ có muốn uống cà fê Alex”
      thích whiskey hơn”.
      nghĩ là còn hơi sớm để uống nó à?”
      Alex chiếu cái nhìn từ em mình rồi sang Emma và Belle. Cả ba người người nhìn lại cách bình thản “Thực tôi ko nghĩ có thời gian nào tốt để uống whiskey” .
      “tùy thôi”.
      Alex đứng dậy bước xuyên qua phòng đến tủ đựng rượu nhà Sophie. lấy ra chai Whiskey và tự rót cho mình cốc lớn. “Sophie, định đến để thông báo cho em về thân thế thực của Meg bí nhưng thấy là ấy hoàn toàn làm uổng công chuyến viếng thăm của rồi.” chiếu cái nhìn về phía Emma “Tôi tự hỏi em họ có thể nghĩ gì về trò đùa của ?”
      “Em họ ấy có liên quan trong trò đùa đấy”. Belle rít lên.
      Alex quay lại để ném cho Belle cau mày dữ dội. Emma tranh thủ tận dụng cơ hội Alex sao nhãng để bí mật quan sát . Khi ta dựa lưng cách lười biếng vào bức tường, xoay xoay li rượu Whiskey, trông ta cực kỳ to lớn và nam tính ko chịu nổi trong căn phòng khách được trang trí tuyệt đẹp của nhà Sophie. Trang phục được thiết kế rất vừa vặn với càng làm tôn thêm sức mạnh đàn ông. Nàng tự hỏi, làm thế nào mà gã đàn ông này có thể nửa khơi gợi niềm ham muốn trong nàng, nửa lại làm nàng muốn nổi điên lên thế này. Ít nhất nàng cũng nghĩ đó là ham muốn. Vì chắc chắn rằng nàng chưa từng có những rung động kỳ lạ như vậy ở bụng ( hix: strange fluttering in her abdomen em chẳng biết dịch thế nào) và cả cách đập hoang dại của trái tim nàng nữa chứ. Thậm chí chỉ nội có mặt của ta cũng làm cho cơ thể nàng phản bội nàng để quay cuồng vào những ham muốn mãnh liệt. Nhưng đồng thời cái thái độ phách lối và hống hách của ta lại làm nàng muốn nổi điên lên, tha thiết muốn cho ta biết những gì nàng nghĩ vê ta.
      là khốn khổ làm sao khi cái mà nàng thực nghĩ về ta đó là ta đẹp trai kinh khủng. Emma nhăn mặt và quyết định là tốt nhất nàng nên quay sang chỗ Sophie và Belle. em họ của nàng hết sức cố gắng lờ cáu kỉnh của Alex khi quay sang Sophie và hỏi “ định tĩnh dưỡng ở nhà trong suốt thời gian chồng đến Tây Ấn hay là vui lòng tham gia vũ hội ở nhà Southbury tối nay cùng chúng tôi đây?”
      “Tôi dự định về nghỉ ngơi ở nông thôn nhưng giờ tôi thay đổi ý kiến rồi. Cuộc sống ở thành thị đột nhiên hứa hẹn là cực kì thú vị mùa lễ hội này. Mặc dù là tôi cũng cho là tôi có thể chơi trong vài tháng nữa.” Sophie mỉm cười e thẹn.
      “Ồ Sophie lẽ nào …?” Belle hình như thể thốt ra từ “mang bầu” khi có mặt của quý ông. Sophie gật đầu nhiệt tình, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
      “Tôi mừng cho ”. Belle tiếp tục “ Nhưng chắc là vất vả cho lắm khi chồng xa nhà nhỉ”.
      “Ồ, Oliver thậm chí còn chưa biết là ấy sắp trở thành cha lần nữa cơ. Tôi viết thư cho ấy ngay khi tôi chắc chắn về nó nhưng tôi ngờ rằng là ấy vẫn chưa nhận đuợc đâu”.
      “Nếu cảm thấy đơn, hãy hứa với tôi là và Charlie đến ở với chúng tôi ngay nhé. Nhà tôi nhiều phòng lắm và là khủng khiếp nếu phải chịu cảnh đơn khi mình mang bầu đấy”.
      “Trong trường hợp này hình như là quên, quý Arabella, Soph có còn có những người họ hàng chăm sóc ấy”. Alex cách hống hách “Nếu ấy chuyển đến ở với người nào khác, đó chắc chắn phải là tôi đây”
      Belle nuốt nước bọt rồi tiếp tục cách dũng cảm “ Có thể ấy muốn người bạn để trò chuyện”
      “Chị nghĩ là đức ngài có thể mang đến cho ấy cả đống phụ nữ để trò chuyện ấy chứ”. Emma thầm. Sau đó nàng gần như chết đứng vì nhận ra suy nghĩ hay ho của mình được phát biểu to hơn mức cần thiết.
      Alex cực kỳ thích thú khi thấy vẻ ghen tuông che dấu nổi của nàng nhưng vẫn cố tình vặn lại “ có vui lòng giải thích điều đó nghĩa là như thế nào Emma?”
      “Uhm, giờ tôi cho là đáng lẽ tôi nên thế”. Nàng yếu ớt.
      Alex đột nhiên thấy đáng thương cho quý vô cùng xấu hổ và bối rồi này. nhìn nàng rồi quyết định gác lại vấn đề tại đây. tuyên bố “ Nếu Soph thích những người phụ nữ để trò chuyện ấy có thể chuyển đến ở với mẹ của chúng tôi”
      Sophie cũng vui vì những lời ghen tuông của Emma , tự hỏi cách sung sướng măc chiếc váy màu gì khi tham gia lễ cưới.
      Tuy nhiên, cũng muốn làm Emma thoải mái, vì vậy vui vẻ “Có thể là trong ít tháng tới tôi tính đến chuyện về sống với mẹ tôi. Tôi nghĩ là chúng tôi rồi cũng thẳng tiến về nông thôn thôi. khí trong lành rất tốt cho tôi và Charlie. Hơn nữa, Charlie cũng rất thích nông thôn. Tôi thề, nó thành thằng bé năng động khi chúng tôi rời thành phố. Nó thích trèo cây và tôi lo chết được cho nó nhưng Alex bảo là tôi phải bớt nâng niu nó . Tuy nhiên -”.
      “Sophie”. Alex dịu dàng “Em lan man quá rồi đấy”.
      “Em cũng nghĩ vậy.” shophie thở dài.
      “Nhưng”. Emma liều lĩnh chen ngang. “ kể rất thú vị. Tôi rất cây cối.”
      Cả 3 người phụ nữ đều bật cười khi nhớ lại lời bình luận lúc nãy của Sophie về quý bà Summerton trong khi Alex trông rất khó chịu vì bị ra rìa.
      “Ôi Emma”. Sophie mỉm cười và chậm rãi quay lại nhìn người bạn tâm giao của mình “Tôi biết là tôi kể chẳng thú vị chút nào đâu nhưng mà tốt khi dối tôi về điều đấy.”
      “Nó chẳng có gì phiền phức đâu, tôi đảm bảo với về điều đó”.
      “Có thể cũng chẳng nghiêm trọng nếu kể cho chúng tôi về bản thân mình chứ Emma?”. Alex xen ngang.
      “Thế chán ngắt à, vì tôi biết mọi thứ về chị ấy rồi”. Belle ranh mãnh .
      Emma tự hỏi từ khi nào mà em họ của mình lại trở nên dễ thương như vậy. “Tôi thực muốn cho em họ mình buồn chán”.
      “Tôi chắc ấy ko phiền đâu”. Alex đáp trả.
      “Ồ, dẫu sao tôi cũng muốn trò chuyện với Sophie hơn”. Belle lịch đáp. “ có muốn chỉ cho tôi xem cây đàn mới của Sophie?”
      “Tôi á, dĩ nhiên là tôi muốn rồi. Nào với tôi, nó nằm ở phòng khách màu xanh lầu”. Sophie nhanh chóng đứng dậy dảo bước về phía cửa, Belle theo sát gót. “Cả hai người vui lòng ngồi chơi lại đây chứ, phải ?”
      Emma đủ giận để ước rằng những cái nhìn đó có thể giết người, nhưng nàng tự thấy rằng họ có thể suy luận ngắn gọn trừ nỗi đau đáng chú ý.
      “Chúng tôi ổn thôi”. Alex trông cực kỳ rạng rỡ
      “Tốt lắm.” Sohie thầm với Belle.
      “Tôi cũng nghĩ vậy”. Belle rồi nhanh chóng quay .
      đường này”. Sophie to “Tôi thể đợi để khoe nó với thêm phút nào nữa”. Sau đó cả hai lướt ra khỏi phòng và lên tầng .
      chắc là nhắc nhở tôi cảm ơn em họ của mình đây”. Alex kéo dài giọng
      “Còn nhắc nhở tôi phải bóp cổ nó đấy”.
      sao, em , chẳng phải rất khó khăn để được ở mình trong cùng căn phòng với tôi sao? Em phiền gì tối qua” Alex đứng dậy bước nhanh qua phòng và ngồi xuống cạnh Emma ghế sofa. Emma thở ra bực bội. Hình như chẳng có tình huống nào làm khó được ta phải. Nàng bị khuấy động bởi vô vàn cảm xúc ào ạt như Đại Tây Dương trong khi ta ngồi bên cạnh mỉm cười như thể ta chẳng có mối ko gì thế giới này cả. Nàng cho là do gần gũi của ta. Mỗi khi mà ta ở gần có cái gì đó rất lạ dâng lên trong nàng. Đến lúc bảo ta di chuyển.
      “Uhm”, Emma bắt đầu cách rụt rè, tất cả mọi ý nghĩ cương quyết của nàng bay ra hết qua cửa sổ “Tôi có ý trông như kẻ lên mặt - “
      “Thế đừng làm trông như vậy”
      “Nhưng tôi thực nghĩ là nên ngồi quá gần tôi như thế này”.
      “Ôi Emma,” Alex thở dài. “ Họ kịp nhồi nhét vào đầu em đủ các quy tắc và luật lệ rồi à?” Alex mân mê vài lọn tóc của nàng trong ngón tay vì chẳng thể nào chống cự nổi sức cám dỗ điên cuồng của nó.
      “Đừng làm thế thưa đức ngài. Sophie và Belle có thể quay trở lại đây bất cứ lúc nào”.
      “Hai người đó ràng là có ý định để chúng ta ở lại với nhau mà. Và tôi đảm bảo là họ cho ta biết khi nào họ quay lại thôi. Khi họ xuống cầu thang, tin tôi , chúng ta được nghe thấy tiếng nện gót giầy to nhất từ trước đến nay. Mà đó là tôi còn nhàng chưa nghĩ đến hoặc hai tiếng hét đấy nhé”.
      Emma tức xù lông nhím “Tôi ghét bị sắp đặt như thế này”
      “Tôi cũng chẳng hơn gì . Nhưng tôi là trường hợp ngoại lệ, sắp đặt này chỉ dành cho mỗi mình mà thôi”.
      Emma ném cho ta cái nhìn sắc lẻm “ lúc nào cũng dương dương tự đắc. Chưa từng có cái gì làm khó được phải ? có cái gì làm phải thét lên à?”
      Alex cười lớn “Em , nếu tôi với em về cái làm tôi thét lên, em chạy ngay ra khỏi phòng để trở về nước thuộc địa đó mất.”.
      Emma đỏ bừng mặt. Dù có ngây thơ thế nào cũng hiểu ý của ta là gì. “ có nhất thiết phải vặn vẹo từ ngữ của tôi ? làm như mình là người có quyền phát xét ấy”. Nàng khoanh t trước ngực và quay người để nàng ko còn giáp mặt với ta.
      “Thôi nào em . Đừng có tự làm khổ mình như thế. Cứ thành thực . phải là em ghét chuyện với tôi đấy chứ?”
      “ồ, hẳn”.
      “Thế em ghét ở mình với tôi à?”
      “Uhm… chính xác là thế”.
      “Thế vấn đề của chúng ta là gì?”
      “Uhm”.Emma cách chậm chạp. Nàng quay người lại để đối diện với ta “Tôi cũng thực chắc chắn lắm”
      “Tốt”. Alex tuyên bố hớn hở, quàng tay ghế sofa sau lưng nàng “Vậy là chấm dứt. Chúng ta ko có vấn đề gì cả.”
      “Đó mới chính là vấn đề đấy”. Emma đột ngột cắt ngang.
      Alex nhướn lông mày lên vẻ khó hiểu.
      Emma nản lòng “ quyết định là chúng ta có vấn đề có nghĩa là có vấn đề nào chắc. Nếu tôi vẫn nghĩ là có vấn đề sao?”
      “Nhưng ràng vừa là chúng ta có vấn đề mà”.
      “Tôi chẳng gì như thế cả. Tôi là tôi chắc vấn đề của chúng ta là cái gì. Nhưng giờ tôi biết rồi. Nó hoàn toàn ràng. Chúng ta có vấn đề”. Emma nhấn mạnh câu này bằng cách đứng lên khỏi ghế sofa và đến chiếc ghế gần đó.
      “Cái quái gì có thể là vấn đề ở đây chứ?”
      Emma khoanh tay trước ngực và quá là hống hách”
      “ồ sao?”
      “Đúng vậy đấy”.
      “Điều đó chỉ thể khi cần chút hống hách mà thôi. Hãy xem cái gì xảy ra khi rời khỏi nhà - Tôi thấy bất tỉnh đường”.
      :Tôi tin là có thể với tôi điều đó”. Emma tức điên lên, đứng lên nhanh sàn. “Toi bị bất tỉnh đường bởi vì tôi cứu sống cháu đó! muốn tôi để mặc thằng bé bị giẫm lên ah?”
      “Thôi quên ” Alex càu nhàu, thể tin đuợc ngu ngốc của chính mình“Ví dụ tồi quá”
      “Và còn nữa – tôi cần được quản lý đâu”.Emma dứt khoát, cơn thịnh nộ bốc ngùn ngụt đầu. “Tôi hoàn toàn có thể tự chăm sóc cho chính bản thân mình. Cái mà cần là cú đấm mạnh vào đầu để nhắc nhở rằng phải là Chúa”.
      “Emma?”
      “Ôi, thôi . Tôi muốn chuyện với nữa. cười dịu dàng và những lời bong gió gợi tình . Nhưng thành , tôi chẳng cấn cái kiểu làm xấu vấn đề đó.”.
      “Emma –
      “Gì ?” Nàng cáu kỉnh quay người lại mặt đối mặt với ta.
      “Tôi muốn nhấn mạnh là tôi chưa từng nghĩ là cãi nhau kịch liệt với người phụ nữa chỉ trong vòng 24 h sau khi tôi gặp ta”. Alex hất cằm lên cách trầm ngâm và tò mò về sâu sắc của phản ứng đầy xúc cảm của họ với nhau. “Thực , tôi ko nghĩ tôi lại cãi nhau với người phụ nữ như vậy.”.
      Emma nhìn chỗ khác“ cố lăng mạ tôi phải ?”
      ”. Alex chậm rãi, như thể cố gắng giải quyết vấn đề trong đầu chàng khi chàng . “ , tôi có. Tôi cho là tôi khen đấy chứ”.
      Emma quay lại nhìn ta, biểu của nàng lên xác trộn mà nàng cảm nhận. ta vẫn xoa cằm, và mắt ta hơi nheo lại. Nhiều giây trôi qua và Emma có thể nhìn quan sát thấy nhiều cung bậc cảm xúc khuôn mặt ta. ta cứ dường như muốn bắt đầu để cái gì đó và rồi dừng lại, như thể hướng giải quyết tự đề xuất với ta. Cuối cùng ta cũng lên tiếng “ có biết tôi nghĩ điều này nghĩa là gì ?” chậm rãi từng từ “ Tôi nghĩ là điều này có nghĩa là chúng ta trở thành những người bạn của nhau”.
      “Cái gì?”
      “đó chỉ là những ý tưởng trong tiểu thuyết, thực . làm bạn với phụ nữ”.
      “Thế đừng có ép mình phải làm vậy”.
      , tôi có ý đó đây. Thử nghĩ mà xem Emma. Chúng ta tranh luận ngừng nhưng cũng rất thẳng thắn. Tôi rất vui trong 20 giờ vừa qua nhiều hơn những niềm vui tôi có trong hàng năm nay”.
      Emma chỉ biết nhìn chằm chằm vào ta, thể nghĩ để nghĩ ra lời đáp trả nào cho câu đó. Alex lại tiếp tục “Tôi nghĩ là tôi thích , Emma Dunster. Và dĩ nhiên tôi cũng muốn nữa. Điều đó hẳn khá rang đối với . Thánh thần biết điều đó rang đau khổ đối với tôi. Nhưng tôi thực thích . quả là quả trứng ngon lành” ( good egg: em chẳng biết dịch thế nào cho xuôi)
      “Cái gì? quả trứng ngon lành á?” Giọng nàng như bị ai bóp nghẹt.
      “Và tôi cho là nếu dành chút thời gian nghĩ về nó, cũng nhận ra là cũng thích tôi thôi. Trong thời gian gần đây, khi nào cảm thấy vui vẻ nhất?”
      Emma há miệng ra nhưng nàng trả lời.
      Alex nở nụ cười hiểu biết “ cũng thích tôi. Tôi biết là có đấy”.
      Emma cuối cùng bật cười, ko thể tin vào đầu óc của ta và nàng vẫn khâm phục ta về nó. “Vâng, tôi đoán tôi cũng thích ”.
      Lần này nụ cười của Alex rạng rõa lên “Được, thế tôi đoán chúng ta là bạn”
      “Tôi cũng đoán vậy”. Emma chắc là ngừng bắn tạm thời này rồi đến đâu nhưng nàng quyết định là bàn đến nó nữa.Mặc đù cái nhìn của nàng tốt hơn, nàng biết rằng Alex đúng - nàng thích ta. ta hoàn toàn kì quặc và hơi độc đoán, nhưng nàng kìm được thích thú khi làm bạn với ta thậm chí là ngay cả khi họ đành hơn nữa thời gian của họ để la hét vào mặt nhau.
      Đúng lúc ấy họ nghe thấy tiếng Belle và Sophie xuống cầu thang để trở lại phòng khách. Belle bắt đó ho kiểm soát, và Sophie la lên “ Ôi, trời!.”
      Emma nâng tay lên chống cằm và bật cười thích thú.
      Alex chỉ lắc đầu, nụ cười chế giễu lướt qua môi “Em , nghĩ là em vừa mới nhớ ra là nó chẳng có cái đàn nào phải.” chàng .
      ------------------
      End of chapter 7.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :