Song sinh thiên tài: mẹ ,mẹ có phải là một sát thủ không vậy?

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 9
      10h sáng biệt thự Black. Trong căn phòng ngủ rộng lớn, giường có hai người con trai và con (T/g:Miêu tả vớ vẩn k boygirl chả nhẽ boyboy or girlgirl à?) nằm.Họ vô cùng đẹp đôi,người con đẹp như thiên thần,da trắng môi đỏ gò má hơi ửng hồng,nép sát vào lồng ngực của người con trai thi thoảng còn khẽ dụi dụi.Người con trai có nước da trắng sáng của phương Tây đẹp như bức tượng thần Hi Lạp,ánh mắt tràn ngập ôn nhu nhìn người con ngủ trong ngực mình. bức tranh tình đẹp,khiến những người thưởng thức muốn rời mắt(T/G:Là ta chứ ai?ta cx theo chủ nghĩa lãng mạn nha) còn nhân vật nam chính trong bức tranh mong muốn thời gian dừng lại luôn từ lúc này.Nhưng thường ông trời luôn thuận theo ý của con người vì vậy tình cảm ấm áp tràn ngập gió xuân ấy diễn ra chưa được thêm mấy phút

      _Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa_Một tiếng hét chói tai như lợn bị chọc tiết vang khắp biệt thự,dư chấn nó để lại là vô cùng lớn(t/g:Lãnh Phong mở cửa ban công cho thoáng khí hơn nên tiếng thét ms thoát ra ngoài như vậy).Mấy chú chim cách đó khoảng 300m vui vẻ hót ríu rít,nghe thấy tiếng hét sợ đến rớt bịch xuống đất rụng mất mấy cái lông. hầu tỉa lá cho mấy bông hoa hồng sợ đến mức mặt cắt ra giọt máu.Tất cả người làm dừng hẳn mọi công việc mặt ngơ ngác hiểu chuyện gì xảy ra.Hơn trăm tên vệ sĩ đứng bảo vệ biệt thự được huấn luyện cẩn thận cũng khỏi run run rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần chạy thẳng đến nơi phát ra tiếng hét.Khổ nhất là bé Thiên Long của chúng ta,đứng tại cửa phòng định gõ cửa vì thấy hôm nay trễ vậy chưa rời giường nghe thấy tiếng hét ở bên trong hoảng quá đụng đầu vô cửa u cục.Trong lòng tự nhủ công lực của chị dâu thực quá thâm hậu .

      _Anh là ai?Đây là đâu?_Băng Nhi hoảng loạn hỏi. mơ màng tỉnh dậy thấy khuôn mặt đàn ông phóng đại trước mặt mình,mỉm cười với rồi :"Chào buổi sáng,bảo bối". sock gần chết,hét ầm lên.

      Lãnh Phong cũng hơi ngạc nhiên.Bảo bối Băng Nhi của vậy mà thét to ghê.Băng Nhi nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt rồi nhìn vào trong chăn.Mắt to nay mở còn to hơn(T/g:He he cảm tưởng giống con ốc bươu lồi),miệng há hốc nhét đủ nguyên con voi.Sau đó lại…

      _Aaaaaaaaaaaa!…tôi,tôi tại sao mặc quần áo?

      Cái này cũng chẳng trách Lãnh Phong được, ầm ĩ nôn mửa cả đêm, cố mãi mới cởi(thực ra là xé luôn) được váy của sau đó mang tắm,lúc xong mỏi việc cũng gần 4h sáng, định mặc váy ngủ mà người làm chuẩn bị cho ,nhưng mà từ bé đến lớn chưa từng hầu hạ ai cả suy ra biết mặc (_ _|||)Còn tại quấn mỗi cái khăn tắm cởi luôn vất dưới đất ngủ tính sau.Đúng lúc đó ngoài cửa có tiếng nhốn nháo,cửa cách đặc biệt bên trong có thể nghe động tĩnh bên ngoài.Thiên Long lo lắng hỏi:

      _BOSS, có chuyện gì xảy ra chứ ạ? Lãnh Phong lấy điện thoại,gọi cho Thiên Long:

      _Không sao làm việc .

      _Vâng.

      Chưa đến 5 giây,mọi thứ trở về tĩnh lặng. nhàng hỏi :

      _Em nhớ tôi là ai sao?

      _Không biết_Cô lấy lại bình tĩnh.Với tư cách là sát thủ cho phép mình sợ hãi.Nhưng người đàn ông này rất quen,giống ai đó,ai nhỉ?

      _Thật em nhớ tôi_Hắn hơi khó chịu, nhớ sao.

      _Umh… giống ai đó để tôi nghĩ coi.A!nhớ rồi!

      _Thật sao?_Hắn giọng hơi rung,có chút phấn khích và mong đợi.

      _Anh trông rất giống con trai tôi!_Băng Nhi đốp câu

      Quạ…quạ…quạ…

      đàn quạ bay qua đây, hơi choáng,mặt tối sầm.Cái gì giống con trai ,phải là con trai giống chứ?Híc,bảo bối ơi là bảo bối tôi thực chịu em.Lòng khóc nhưng mặt vẫn lạnh tanh.Băng Nhi hơi nuốt ngụm nước bọt, sai gì sao?

      _Em nhớ tôi cũng sao.Bất quá bây giờ em phải ở đây vì em là vợ tôi.Vợ của Vũ Văn Lãnh Phong này_Hắn trầm .Băng Nhi nghĩ,ở ở còn vợ là ai quan tâm, tìm cách trốn.Ngu gì ở lại còn cần tự do lắm nha.Như đọc thấu suy nghĩ của thêm câu:

      _Đừng có ý định bỏ trốn em trốn thoát đâu_Hắn cho thoát,tối qua khi tắm cho thấy lưng là hình ảnh của Hỏa Phụng(t/g:ta đổi tên Phượng Hoàng đỏ thành Hỏa Phụng cho hay) đại khái biết là thánh nữ của gia tộc Thiên Phạm đây cũng chính là lí do vì sao suốt năm tìm thấy ,mạng lưới tình báo và ngụy trang của họ cao hơn bậc tìm thấy cũng phải thôi.

      hơi chột dạ sao biết, có thiên lý nhãn chăng.Thôi kệ ăn cái đói lắm.

      _Thay quần áo rồi xuống lầu với tôi quấn nguyên cái chăn rồi lấy váy ngủ chạy vô nhà tắm. cũng mau chóng mặc quần áo. bước ra ngoài hơi thấy chóng mặt chao đảo sắp ngã. bế lên rồi bước xuống lầu

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 10
      _Này,bỏ tôi xuống mau đi_Băng Nhi mặt đỏ bừng vì ngượng,từ bé đến lớn chưa từng người con trai xa lạ nào thân mật đến mức như vậy.Cảm thấy khá xấu hổ.Cánh tay trẵng noãn ngừng đập loạn xạ người của .

      _Im ngay,em phiền sao_Bảo bối nghịch quá,kiên nhẫn của có hạn. với nhưng chân vẫn bước.

      _Ồ_Sao mắng chứ có làm chi đâu?

      Phòng bếp ở tầng 1,rất rộng,trang hoàng theo phong cách hoàng gia vô cùng xa xỉ.Bàn ăn hình bầu dục khá dài,chạm khắc tinh xảo,nạm nhiều loại đá quý khác nhau nhưng chủ yếu là Xequyn và Rubi gọt đẽo 168 cạnh.Bên có chiếc đèn chùm cỡ lớn tỏa ra ánh sáng ấm áp,ách…nhưng khí ở đây khá quỷ dị.Người làm đứng ở hai bên dám động đậy,hít thở mạnh cũng dám. ngẩng đầu nhìn người đàn ông bế mình. tàn bạo vậy sao,ai cũng sợ hết trơn vậy.Kệ! ảnh hưởng đến tâm trạng ngắm mĩ nam của đâu nha~~ có cái cằm nhẵn nhụi làn da bóng loáng,mũi cao thẳng cương nghị,lông mi cực dài và đen. bất giác đưa tay chạm vào cằm .Lãnh Phong hơi cứng người về hành động của . bước qua mọi người và ngồi ghế chủ tọa giống như ông vua tỏa uy quyền đối với thần dân của mình. đặt ngồi đùi mình,sủng nịnh nhìn .

      _Bảo bối,ăn sáng.

      _Cho tôi xuống ngồi như vậy tiện_Thấy nó kì kì.

      _Không sao.

      _Uh_Thực ra cũng chẳng sao vì cao 1m95 còn cao 1m74(T/g:Má ơi!Băg Nhi cao sợ lun.Khụ…gia đình Thiên Phạm có truyền thống cây cao bóng cả.Chiều cao TB của gia tộc khi trưởng thành là 1m70)nhưng so với quá bé,như tiểu bạch thỏ ngồi trong lòng hồ ly vậy(_ __|||so sánh hay ). Bây giờ người làm trong nhà mới chính thức nhìn thấy mặt của .Làn da trắng bóc,đôi mắt trong như nước hồ thu,mũi nhắn hồng hồng,đôi môi chúm chím gợi cảm,wa…mĩ nữ nha!Phải ví là quốc sắc thiên hương,xinh đẹp vạn phần.Họ cúi đầu chào cả hai

      _Chào buổi sáng điện hạ,tiểu thư

      _Phu nhân_Lãnh Phong lạnh lùng phun ra hai chữ

      _Ách…chào buổi sáng phu nhân.

      _Ơ… cần đâu hi hi_Đến lượt Băng Nhi lúng túng. vội vàng xua tay.Rồi nhìn bàn ăn,toàn món ngon nha nhưng… có thích(T.T,Y.Y) quen ăn ở nhà rồi những món này hợp khẩu vị của .Cái mặt nhắn xụ xuống.Như cảm thấy điều này, liền hỏi _Em thích sao?

      _Ừmk, thích. _Quản gia Minh đổi món khác

      _Không… cần đâu. có thích mà,mấy món ăn sáng vô cùng kén chọn.bữa trưa và bữa tối thế nào cũng được nhưng bữa sáng .Phải làm sao đây.A… bóng đèn 500W bật sáng đầu . tự nấu he he.

      _Để tôi tự nấu_Mặt cười tươi như ánh mặt trời.Rồi thoát khỏi chạy thẳng vô nhà bếp.

      Sau phát ngôn gây chấn động dư luận của toàn nhà ăn Sock!!!

      Phiên ngoại vớ vẩn:Mở phòng cược trong Black

      Người khởi xướng:Thiên Long

      Người tham gia:Toàn bộ ngời trong Biệt thự bảo gồm cả Lãnh Phong.

      Hình thức:Cược tiền.Mở hai phần,cược Băng Nhi nấu ra sao?Hỏng hoặc ngon. Đôi lời Thiên Long

      _Chúng ta đều biết ở các tp tiểu thuyết khác,nv nữ chính nấu ăn,vô cùng, thế nào nhỉ?

      chữ:Thảm!

      Hai chữ:Rất thảm!!

      Ba chữ:vô cùng thảm!!!

      Bốn chữ:???!!!!

      Chúng tôi ở đây và đánh cược*ngó phòng bếp*coi xem phu nhân nấu ăn ra sao.Xin mời mọi người bỏ phiếu,ấy nhầm,bỏ tiền. Miệng lưỡi dư luận

      _Tôi biết nha,các vị tiểu thư nấu ăn khiếp cực, tin phu nhân nấu được đâu_Ng hầu Anói _Đúng vậy,trông ngón tay ấy coi, nhắn,nõn nà.Chắc chắn chưa từng làm việc nặng_Ng hầu B.

      _Đúng vậy.

      _Đúng lắm.

      _Đi cược mau đoàn người tranh nhau bỏ tiền cược,dẫm đạp lên nhau

      Sau khi trận chiến kết thúc.

      _Ơ…Thiên Long đâu_Vệ sĩ 1 .

      _Tôi ở..ở đây_Một bàn tay giơ lên.Bạn Thiên Long cả người toàn vết giầy dép . bàn tất cả đều cược hỏng.Ngay lúc đó giọng cất lên:

      _Thiên Long cược ngon_Lãnh Phong ,đó là vợ nha phải tin chứ,mặc dù cũng thấy ngờ ngợ.

      _Dạ_Bé Thiên Long lết thân tàn ma dại bỏ phiếu ngon.

      Đôi lời of T/g: Ta cx chưa bít viết chi,mời đón đọc chap tiếp,món ăn của Băng Nhi phải là all đều khiếp sợ.Vô cùng kinh khủng.Ôi…t/g cx sợ*trợn tròn mắt*

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 11
      30phút sau

      Cánh cửa phòng bếp mở ra. Tất cả người giúp việc,quản gia,Thiên Long há hốc miệng,cơ hồ đủ nhét chục quả trứng gà nha!(T/g:-*Mắt lồi ra như con ốc bươu*Wa!Má ơi*Chỉ chỉ*).Mùi thức ăn thơm nức mũi,màu sắc hấp dẫn,vừa nhìn thấy cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng.Băng Nhi thấy hành động của mọi người cũng hơi sững người, cần phải khoa trương vậy chứ nhưng cũng đúng thôi lần đầu nấu ăn người làm ở Thiên Phạm phản ứng còn khiếp hơn đay nhiều.Do hồi có thai hai nhóc có gì để làm mà suốt ngày thèm ăn nên đọc ít sách nấu ăn rồi nấu cho đỡ buồn thôi.Sinh xong hai bé con liền thi lấy bằng siêu đầu bếp tại Ý,với tay nghề nay của so với đầu bếp 7 sao Tg chỉ có hơn có kém đâu!(t/g:đồng chí tự kỉ quá nặng*ngoáy môg bỏ *) bàn bày hơn 10 món ăn,có độ tinh xảo cao,màu sắc tươi mát,thơm ngon khiến người khác khó kiềm chế muốn ăn chúng nhưng nhìn thấy cách bày trí của nó khiến người ta lại nỡ ăn, là tiến thoái lưỡng nan nha.

      Trong khi mọi người còn “đơ”(Trừ Lãnh Phong,hình tượng nam lạnh lùng thể mất),Băng Nhi nở nụ cười tỏa nắng khuynh quốc khuynh thành, với cả nhà:

      _Ách… cần sùng bái ta tự cao đó!

      _Hơ…_Nhân vật quần chúng sock tập hai!!!Họ kết luận phu nhân thực dễ thương và…thần kinh hơi chập mạch.

      bàn có nhiều món trông ngon mắt nhưng khá đơn giản và hợp cho buổi sáng:Cháo bào ngư,mì Ý,súp vi cá mập,salat dâu tây,nước dâu ép,…(bé Băng Băng rất thích dâu tây)

      _A!Trong tủ lạnh còn có kem dâu nữa đó,tí mọi người mang ra ăn nha!Ta làm nhiều lắm.Vì làm phần ăn cho tất cả mọi người ở đây nên hơi lâu_Cô khi ở Thiên Phạm trong năm năm luôn làm đồ ăn sáng cho cả nhà mà,ở đây “dân số” cũng khá giống Thiên Phạm theo thói quen làm luôn

      đưa phần đồ ăn đến chỗ Lãnh Phong,cười ngọt ngào:

      _Anh ăn đi_Dù gì cũng là đồ của người ta,bếp của người ta, giữ đúng đạo nghĩa làm người bị người kia cấp cho ăn chết.

      Lãnh Phong trong lòng thấy có dòng nước ấm chảy qua.Trừ mẹ của ,chưa từng có người vì mà làm đồ ăn. ấy tốt, hổ là người con chọn.Nhưng nếu biết trong cái đầu xinh kia nghĩ kẻ “ki bo” như vậy có phải hay cấp tức chết.Lãnh Phong động đũa từ từ ăn những món mà làm, kiện này làm cho toàn nhà ăn sock tập 3.Mọi người muốn hỏi vì sao ư?Sau khi phỏng vấn quản gia Minh chúng ta đáp án như sau:Điện hạ chưa từng ăn sáng,mỗi buổi sáng ngài ấy chỉ uống duy nhất tách cafe đen đọc báo buổi sáng sau đó làm. vừa ăn vừa mỉm cười với . Người làm suýt chảy máu mũi.Oa!Điện hạ biết cười sao?Quá suất .

      Sau bữa ăn.Lãnh Phong làm còn Băng Nhi “lượn lờ” khắp biệt thự để tìm sơ hở và…Trốn!!!???Khu vực này bảo vệ cực kì nghiêm ngặt,phòng vệ cũng phải ngang ngửa với tổ chức tình báo nhà .Khu biệt thự nằm xa cách với thế giới bên ngoài có lẽ là xây tại ngọn đồi nào đó,bao phủ là rừng cây rậm rạp kết hợp với Black càng thêm u.Khả năng trốn thoát đối với người bình thường bằng nhưng so với siêu trộm số như đây là chuyện ,vấn đề ở đây chỉ là thời gian mà thôi.

      Người làm vào trong bếp thấy phu nhân làm hơn trăm suất cơm cho họ.Mọi người khóc lớn,chưa từng có vị chủ nhân nào đối tốt với họ như vậy,đó là món ăn ngon nhất mà họ từng ăn.Nhiều năm sau,khi họ già nhớ về đồ ăn mà băng Nhi làm khỏi xúc động. người chia sẻ:“Tôi ăn món ăn đó.Tôi nhớ mẹ mình bà cũng hay làm món cháo cho tôi.Ô ô mẹ của con mẹ chết sớm quá oa”(BN:-*Khóe môi co dật*Ta…ta già vậy sao?.LP:-*nịnh hót* có.Vợ là đẹp nhất.BN:-*Mắt sáng hơn đèn pha* sao?Ck là số *Chụt*.T/g:Ọe _ __|||.LP+BN:-*Xách dao*Tránh xa cho vk ck ng ta tâm .T/g:vâng vâng em tránh*chạy tóe khói*)

      Tiếp ngoại truyên vớ vẩn:

      Thiên Long mặt mày hớn hở nhìn mọi người,xòe tay ra,cao giọng :

      _Hô hô ta thắng rồi,cả nhà xòe tiền ra mau lên_Vênh mặt lên trời cười to_Trời ơi!Sao cái số mình tốt thế cơ chứ haha.

      Vệ sĩ và người làm “nước mắt lưng tròng” nhìn money bay :

      _Sao lại xui thế cơ chứ!

      _Tiền ơi em đừng bỏ .

      _Ôi tình của đời tôi.Sao em lỡ lòng nào… !@##$^%&**)_*(*_)_**&%^$%#$@#!@~ Thiên Long cầm trong tay mớ tiền,cười ngoác miệng.Tiền là tiền nhiều khi là có,tiền là tiền nhiều lúc có như ~~.Tiền ơi em chết mất

      .Thiên Long còn mải mê trong cơn say tiền trận gió thổi qua. Vèo------------

      Ơ tiền đâu?

      Thiên Long ngơ ngác nhìn bàn tay trống của mình.Còn số tiền đó nằm gọn tay Lãnh Phong.Mọi người trố mắt nhìn .(t/g:-*mắt ngưỡng mộ*Oa!Thân thủ lợi hại.BN:-*vênh mặt*chồng ta mà)Lãnh Phong ho khan:

      _Khụ…tiền mà ai chả thích.Người giàu nhất TG tiền vẫn là tiền chứ.Mà tiền này là của ta chớ bộ.

      _BOSS…_Thiên Long rơm rớm nước mắt.

      _Rõ ràng là ta bỏ ra đặt phiếu ngon,còn Thiên Long vô thùng rác ngồi.

      Đột nhiên Băng Nhi ở đâu chạy ra,giật số tiiền tay Lãnh Phong:

      _Hi hi.Tiền chồng cũng là tiền vợ nha.Muốn bỏ làm quỹ đen?Mơ cưng_Xách dép chạy mất



    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 12
      Thời gian trôi qua ở đây hơn tháng. thấy rằng đối với rất tốt,mọi người ở đây cũng vậy ai nấy đều quý . được đối xử như bao vật.Lúc nào cũng có người hậu hạ,chăm sóc chu đáo. luôn cười đùa với ,hết giờ làm là về nhà la cà quán này quán kia(T/g:Ơ sao giống vợ chồng mới cưới vậy.Chồng ngoan vợ đảm nha~),ăn cơm cùng ,rảnh là cùng ,nhiều lúc thèm làm. tự hỏi làm như vậy mà bị đuổi việc sao?Sếp gì chắc? có tiền lấy gì nuôi ?Lãnh Phong mà biết chắc chắn khóc thét mất, cả đời làm sếp người ta,tiền nhiều đến mức vừa tiêu vừa đốt cũng hết, có thể bị chết đói sao?Bất quá cần muốn về nhà.Thiên Phạm ai tìm sao? ai nhớ đến thánh nữ siêu cấp đáng như sao?Chẳng có tin tức gì vậy? (T/g:Minh Kỳ và Tuyết Nhi phong tỏa tin tức rồi mua cho chị hòn đảo ở Tahti_Thái Bình Dương chơi vài tháng rồi về.Em thấy chị rất tội nghiệp*cúi đầu thở dài*).Mọi chuyện luôn diễn ra lặp lặp lại mỗi ngày.Buổi sáng ngủ dậy nấu đồ ăn sáng cho mọi người- làm- ở nhà chạy vòng vòng khắp nơi tìm cách trốn-ăn trưa-ngủ-dậy lại chờ về ăn cơm tối-ngủ tại phòng của ,tên đó ngừng ăn đậu hũ của ,ôm vào lòng rồi mới ngủ được và tất nhiên phản kháng ngừng,bảo biến thái,hét ầm lên,làm cho gà bay chó sủa mệt rồi ngủ thiếp .

      buổi tối như bao ngày lại tiếp tục…

      Băng Nhi mơ màng ngủ chiếc giường êm cao cấp rộng rãi.Tự nhiên có cảm giác mình bị ai đó ôm vào lòng,theo bản năng của sát thủ bật dậy đưa tay nhanh như cắt muốn khóa trụ cổ họng của ai kia nhưng có bàn tay khác nhanh hơn bắt lấy cổ tay tiện thế kéo trở lại lồng ngực đó.Mùi hương bạc hà tươi mát xông thẳng vào mũi,Bang Nhi tức giận gầm lên:

      _VŨ VĂN LÃNH PHONG CÚT NGAY CHO TÔI_Mặc dù tiếng thét vô cùng là “bé ” nhưng mọi người trong biệt thự chả thèm quan tâm.Ôi giời,chuyện thường ngày nào mà chẳng thế nghe nhiều quen rồi!Còn Lãnh Phong mới từ từ cho tay lên tai, nhàng bỏ bông chuẩn bị sẵn xuống,vẻ mặt bình thản,thầm than: “May là mình có dự liệu sẵn, chết mất,cái lỗ tai tôi,Băng Nhi có bộ dáng khi tức giận dễ thương,rất giống mèo xù lông”.Lãnh Phong biết trong lúc bất tri bất giác có những lời ngọt ngào,còn có dáng vẻ cười đùa.Chắc hẳn sâu đậm, tình có thể vì người mình mà chết.

      _Anh…_Băng Nhi tức chịu nổi mà.Sao có thể làm thế.Da mặt so với trâu còn dày hơn.

      _Băng Nhi em thể im lặng chút sao?

      _Cút ra ngoài đừng chạm vào tôi.NHANH!

      _Em tôi nghe sao?_Lãnh Phong cườ vô lại.Trêu tức Băng Nhi trở thành thói quen của .Nhìn thấy vui, buồn, tức giận,…đủ mọi cảm xúc,Điều đó làm cho trái tim ngọt ngào.Khiến có những suy nghĩ bá đạo,muốn chỉ cười với mình ,khóc cũng chỉ biết,mọi thứ của chỉ là của mình thôi,nếu có cách nhất định đem khảm vào tim mãi mãi dời xa. Thế là mọi chuyện vớ vẩn cứ xảy ra,ai đó chửi cứ chửi,ai đó ôm cứ ôm.Khi người nào đó kêu chán,vô lực ngủ thiếp ,người còn lại liền ôm người kia vào ngực nhàng vuốt ve mái tóc người kia…

      _Lãnh Phong cút ngay,cút xa chút.

      _Không,đây là phòng nha.

      _Không được ôm tôi.

      _Cứ ôm sao?

      _Móng heo rất ghê tởm biết ?

      _Những là người nha.Được bình chọn là người đàn ông hoàng kim số thế giới đó.

      _Đó là chuyện của ,tôi thèm.

      _Không thèm kệ em.Dù gì em cũng chỉ là người phụ nữ của tôi thôi! _Ai là người phụ nữ của ?Đồ biến thái,đoạn tụ,lang ben lở móng ,hắc lào,liễu,…Cút,cút điiiiii.

      _...?_Ai dạy em mấy câu này vậy?

      Hô hô ta cười chết mất.Cả nhà chờ chap sau nga.Chap sau có hai nhân vật… Ai muốn biết tớ bật mí xíu nha. Thiên Phạm Trấn Thiên_ông nội đáng iu ^00^!( nhiều lắm chỉ lúc hai ông phone cho nhau thoy) Vũ Văn Lãnh Thiên_ông nội quái =_=|||(Ta xém xỉu với ông này.Cười điên ruột lun.Trình độ “bơ” đạt đến trình độ “xuất thần nhập hóa”)

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 13
      Chớp mắt ba tháng trôi qua.Băng Nhi ở đây và trốn được, khổ. chán rồi chẳng thèm trốn nữa. đối xử với cực tốt, dần quen với cuộc sống này. thấy mình có điểm thích người đàn ông này,buổi tối ôm ngủ được, dần dần phụ thuộc vào ,nhưng chết cũng thừa nhận đâu.

      Hôm nay biệt thự cực kỳ bận rộn,Lãnh Phong cũng ở nhà làm.Nghe ra ở đây Lãnh Phong chỉ là tiểu BOSS thôi,đại BOSS thực suốt ít khi ở đây.Hôm nay ngài ấy trở về vì chuyện gì đó.Nghe bảo là vì ?Ủa,vì sao vì (BN*chạy lon ton giật giật ống tay áo t/g*Sao lại vì chị vậy?.T/g:-*ngơ* bít.BN:Mi vít truyện mà sao hông bít.T/g:-*Tỏ vẻ bí mật*Phật dạy: được *hô hô trả thù vụ vk ck tụi mi hay bắt nạt ta.BN*Tức xì khói*).

      10h sáng, chiếc Cadillac đen dài bóng loáng phóng vào cổng của khu vực biệt thự Black ở phía bìa rừng qua hơn mười chạm canh gác mà chút rắc rối nào,nó qua nhận được tiếp đón cung kính của các cảnh vệ.Vào trong sân biệt thự hàng dài người làm theo chuẩn lễ giáo nghiêng người góc 90 độ,hai tay để trước bụng, nhàng :

      _Hoan nghênh lão gia trở về.

      Lãnh Phong chỉ lẳng lặng đứng bên,trông có vẻ lạnh nhạt thờ ơ nhưng sâu trong đôi mắt là chờ mong,vui mừng và có chút…kích động.

      Quản gia vội vàng bước đến mở cửa xe. người đàn ông vẻ ngoài khoảng hơn 40 tuổi bước xuống(t/g:Miêu tả sai òy.Ông nội quái năm nay ngoài 60 nha!).Dáng vẻ cương nghị hơi nghiêm khắc,thân hình do chăm chỉ luyện tập nên rất rắn chắc.Cả người mặc bộ đồ màu đen đeo kính đen(T/g:À!Cái này bị nhiễm từ bé Minh Kỳ ấy mà,Minh Kỳ bảo lão đại phải chơi nguyên cây đen nó mới oách.Chứ trước giờ toàn mặc quần lửng với áo sơmi hoa hoét thôi mấy ông suốt ngày cùng nhau du lịch mừ),khuôn mặt đường nét ràng có khá ít nếp nhăn chắc hẳn hồi còn trẻ là mĩ nam.Tay cầm chiếc gậy đầu rồng làm từ vàng nguyên chất,trang trí đính kèm là rất nhiều đá quý cao cấp_chiếc gậy này ngoài dùng để cầm cho “oai” nó còn là vũ khí của ông Vũ Văn Lãnh Thiên,đầu rồng bên trong có chứa tới 10000 cây kim tẩm thuốc độc cực mạnh,lực sát thương cực lớn có khả năng xuyên qua cả áo chống đạn,chỉ cần gặp máu người đó lập tức chết luôn,phía thân của chiếc gậy bên trong xếp toàn là đạn mini,tầm bắn bán kính 1km,ngoài ra thân gậy là chiếc dùi cui chính hiệu chạy dòng điện 300V khi hết kim và đạn có thể dùng nó làm vũ khí giật chết người,chiếc gậy có thể tùy chỉnh dài ngắn lớn tùy theo sở thích đây là món quà mà Băng Nhi,Tuấn Minh và Tuấn Tú( hai Băng Nhi) mất gần 6 tháng làm ra để mừng sinh nhật 50 của ông Lãnh Thiên,hồi ấy Băng Nhi mới 8 tuổi.Ông nội Lãnh Phong cực quý chiếc gậy.

      Băng Nhi nghịch ngợm trong đình nghỉ mát bên hồ bơi thấy thấp thoáng bóng của ông Lãnh Thiên lòng cực vui: “Đó là ông nội soái ca mà sao ông lại ở đây,ông đến đón mình sao?”.Băng Nhi thèm đeo dép chân trần muốn chạy đến chỗ ông nội soái ca bên kia…

      _Hừ…_Ông nội Lãnh Thiên hừ lạnh chứng tỏ ông rất tức giận.

      Ông đến chỗ Lãnh Phong kéo cái tai của Lãnh Phong thẳng lên thư phòng.

      _Ui da.Ông nội sao ông lại kéo tai con.Ui,ông ơi đau đau_Sao vừa về ông kéo tai vậy.Híc,đau chết mất. nghiêng người tay nắm lấy cái tai tội nghiệp của mình.

      Ông nội soái ca thèm để ý đến .Vừa bước vào phòng ông khóa ngay cửa lại làm Thiên Long theo suýt đâm đầu vô cửa.

      Lãnh Phong than trời xoa xoa cái tai đỏ bừng với cái lưng đau nhức:

      _Sao ông kéo con_Hắn thể hiểu nổi.Ui,lưng đau quá.Mặc dù ông nội rất cao tận 1m78 nhưng… cao 1m95 mà.Ông kéo vậy phải gồng lưng xuống cho ông kéo ,ôi đau. khi ở cạnh ông nội biến lại thành đứa trẻ 5 tuổi.Ông rất thương ,từ bé muốn gì là có cái đó,ông tiếc mọi thứ mà cho .Ngoài mặt ông rất nghiêm khắc nhưng biết ông rất quý mình.Ông vừa là thầy vừa là người thân.Là thầy ông vô cùng khắc nghiệt,huấn luyện như sát thủ, từ mọi hình thức tra tấn,luyện tập để cho mạnh hơn tự bảo vệ được chính mình,khiến mỗi khi tập xong người toàn thương tích thể đứng dậy nổi,lúc đó ông lại biến thành ông lo lắng bôi thuốc cho khóc vì , người đàn ông cứng rắn vì mà khóc có thể có ai tin nhưng ông chính là như thế vì vậy từ bé đến lớn luôn nghe lời ông ngừng tập luyện,bành trướng thế lực của mình để có thể bảo vệ được ông.

      _Vũ Văn Lãnh Phong quỳ xuống_Giọng ông hơi rung rung chắc là do tức giận quá mức.

      _Ông.._Hắn lập tức quỳ xuống làm sai gì rồi ?

      _Con làm ông.._Giọng vô cùng dã man nhưng lại lập tức đổi tông sang bà mẹ than khóc

      _Tiểu Phong Phong ô…ô…con làm ông tức chết mà,hu…khổ thân ông.Con ông biết con mang người phụ nữ về đây đúng ?

      _Vâng_

      kiên định.

      _Ô…ôi sao ông khổ vậy?Ông dầm nắng dầm mưa nuôi con lớn mà con lại như vậy_Châm chấm mấy giọt nước mắt nhìn Lãnh Phong

      _Hu hu,con đó sao?

      _Con ấy_Giọng có chút sủng nịnh.

      _Ông cho phép.ông cho

      _Vì sao?

      _Con được,còn người con năm năm trước sao?Con chịu trách nhiệm?

      _Con…_Hắn muốn giải thích.

      _Con cái gì mà con_Giọng lập tức đổi thành tông cao,tức giận bùng nổ.Ông gần đây mới biết Băng Nhi là người con ấy.Minh Kỳ và Tuyết Nhi là chắt nội ông.ông vô cùng vui mừng.Muốn cho Lãnh Phong,nhưng lại nhận được tin nó mang phụ nữ vào biệt thự.Còn Băng Nhi của ông làm thế nào?Tuyệt đối thể điều này xảy ra_Ông cần biết con chỉ được lấy Băng…

      Đúng lúc này giọng ngây thơ,xen lẫn vui mừng và làm nũng cất lên:

      _Ông nội soái ca!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.