1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: tyvybutchi.


      Chương 21:


      Đứng ở sân bay thành phố A, mới rồi có mấy ngày ngắn ngủn mà lần nữa trở lại thành phố A tôi cảm giác như rời rất lâu rồi. Ra khỏi cửa máy bay, tôi thấy Từ Tiểu Nhã vẫy vẫy tay với tôi từ phía xa, bên cạnh còn có Từ Tiểu Trí và Triệu Dật Hiên. ngờ bọn họ lại cùng đến đây.


      "Tiểu Uyển Uyển, đừng quá đau lòng, chờ cậu nghỉ ngơi mấy ngày mình dẫn cậu dạo khắp thành phố A, cậu vui vẻ và quên hết chuyện buồn nhanh thôi." Từ Tiểu Nhã ôm chặt tôi, sau đó lại làm mặt quỷ với tôi. Tôi giật môi cười cười: "Trường học...." Gần nửa tháng đến trường biết có phải học lại hay là phải thi lại nữa.


      "Yên tâm , cậu cũng biết lên lớp thấy điểm danh mà, hơn nữa cho dù có điểm danh mình cũng giúp cậu điểm danh... lại trong lớp hơn nửa là học, cho nên thiếu mình cậu cũng chẳng sao đâu. sao! sao!" Từ Tiểu Nhã vỗ vỗ vai của tôi, cầm lấy hành lý trong tay tôi rồi đưa cho Triệu Dật Hiên bên cạnh.


      Chúng tôi nhóm năm người trở lại chỗ ở, tôi cất hành lý vào căn phòng lâu ở nhưng vẫn hề thay đổi kia, tất cả đều giống như lúc chúng tôi rời , ngay cả ly nước ép hoa quả uống còn lại nửa cũng vẫn còn nguyên bàn trà. Tôi mở tủ lạnh ra xem, có đồ ăn gì, có lẽ trong khoảng thời gian chúng tôi rời từng bị điện nên mấy thức ân bỏ trong tủ lạnh đều bốc ra mùi hôi là lạ.


      " à, em siêu thị mua chút thức ăn, đồ trong tủ lạnh đều bị hư rồi. Trong nhà còn cái gì ăn được cả." Tôi lấy túi rác nhét toàn bộ đồ hư trong tủ lạnh vào.


      " đưa em ." đứng lên.


      " cần, ở lại chuyện với bọn họ , siêu thị cách đây xa, lát em về." Tôi lắc đầu cái.


      "Tiểu Uyển Uyển, mình với cậu, mình cậu nhất định xách đồ về nổi đâu." Từ Tiểu Nhã cầm ly uống vài hớp nước rồi đứng lên.


      " cũng , có con trai theo mang đồ vẫn tốt hơn." Triệu Dật Hiên đứng lên.


      "Đúng rồi đúng rồi, các thanh niên trai tráng mấy nhìn hai yếu ớt như chúng tôi túi lớn túi mua đồ mà theo rất biết suy nghĩ rồi." Từ Tiểu Nhã giơ tay lên có ý đồ khác vỗ vai Triệu Dật Hiên.


      "Chú ý an toàn, trở về sớm chút." móc ví tiền trong túi áo ra đưa cho tôi.


      "Vâng, em biết rồi." Tôi gật đầu cái rồi xoay người cười cười với Từ Tiểu Trí. Tôi đây xe mua hàng lung tung trong siêu thị.


      "Dạo này em gầy quá, uống chút sữa tươi bồi bổ ." hộp sữa được đưa tới trước mặt tôi, là Triệu Dật Hiên. Tôi gật đầu cái nhận lấy sữa tươi rồi thả vào trong xe mua hàng.


      "Tiểu Uyển Uyên, mình đẩy xe giúp cậu, cậu uống , cậu phải ăn nhiều chút, xem xem cậu gầy thành cái dạng gì đây này." Từ lúc vào siêu thị liền thấy Từ Tiểu nhã chạy đâu, giờ biết ôm ở đâu ra đống đồ ăn vặt ném vào trong xe mua đồ. Tôi nhìn đống bánh bích quy, kẹo đường, ô mai, thịt bò khô, kẹo cao su... chất hơn nửa xe, may là cùng, nếu lại cau mày rồi. đến khu bán thực phẩm tươi sống, tôi do dự biết nên mua cái gì để nấu cơm tối quay đầu nhìn thấy vẻ mặt thèm thuồng của Từ Tiểu Nhã nhìn chằm chằm cua đồng trong chậu nước.


      ------------------------------------------


      Editor: tyvybutchi.


      Chương 21 (tiếp):


      "Cậu muốn ăn à?" Tôi đưa tay vỗ vỗ vai Từ Tiểu Nhã.


      "Ừ, lần trước mẹ mình có mua, nhưng bà ấy biết làm, vùi vị rất khó ăn." Từ Tiểu Nhã vươn tay nghịch mấy con cua trong chậu. Chỉ hai ngày nữa là tới trung thu , lúc này ăn cua là ngon nhất, cũng rất thích ăn. Tôi cũng theo Từ Tiểu Nhã đến gần chậu lựa chọn vài con cua.


      "Tiểu Uyển Uyển, cậu biết làm à?" Từ Tiểu Nhã nhìn tôi chọn cua, hai mắt ấy tỏa sáng nhìn tôi. Tôi gật đầu cái, : "Rất đơn giản, cũng làm rất ngon."


      Tôi chọn năm con cua béo mập rồi bảo nhân viên bán hàng đặt vào trong xe đẩy, hơn nữa vừa rồi chọn trái câu, thịt, còn có sữa tươi, đồ ăn vặt, tất cả chất thành đống, xe đẩy có chút nặng, nhưng mà thôi cố chút sức là được. Đột nhiên tay chợt , Triệu Dật Hiên kéo xe đẩy của tôi qua, tôi có chút ngượng cười cười với cậu ta, còn cậu ta chẳng có biểu tình gì.


      Xách theo mấy túi thức ăn lớn về đến nhà qua thời gian cơm trưa, và Từ Tiểu Trí, Triệu Dật Hiên ngồi ở ghế sa lon biết cái gì. Còn Từ Tiểu Nhã ngồi trước TV loay hoay đùa với cái máy chơi game lân trước mới mua chỉ dùng vài lần.


      Tôi trở về phòng lấy hành lý mang từ thành phố A được giặt mang gấp rồi xếp vào trong tủ treo quần áo, lúc đụng đến hành lý của , dưới đáy thấy cái túi da nặng trịch, tôi có chút do dự muốn mở ra xem chút những thứ đồ khác, khi đụng đến gói đồ được dán kín ngừng lại, có gì đáng xem đâu chứ? Đồ mà mẹ để lại có gì khác ngoài đồ trang sức và tiền, hơn nữa còn có hợp đồng mua nhà. còn có chuyện gì ngạc nhiên để xem sao?


      Tôi kéo ngăn tủ đầu giường bỏ túi da vào, sau đó cầm lấy khung ảnh gia đình được chụp từ tết lịch đặt tủ ở đầu giường, sau đó suy nghĩ chút rồi lại mang nó ra phòng ngủ, rồi đặt nó trước máy tính. Ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ được treo phòng khách, bốn giờ hơn. Tôi xách mấy con cua lúc trưa mua ở siêu thị rửa sạch.


      Cua này, làm rất đơn giản, nhưng rửa cho nó cũng phiền toái nhất. Phải mất hơn nửa tiếng mới rửa sạch được mấy con cua, sau đó mang lên nồi bắt đầu hấp. Cơm tối Từ Tiểu Nhã rất hào hứng ăn những hai chén cơm lớn, còn ăn sạch món cua ngay cả chút nước còn xót lại cũng bỏ qua.


      Cơm nước xong, Từ Tiểu Nhã bất nhã dựa nửa người cái ghế vỗ vỗ cái bụng ăn no hơi căng lên: "Tiểu Uyển Uyển, cậu lợi hại, làm ngon hơn mẹ mình gấp mười lần, , phải là hơn gấp trăm lần, ai mà cưới được cậu về là cả đời tên đó có lộc ăn, bây giờ mình muốn mình là con trai quá , nếu như vậy nhất định mình lập tức cưới cậu về nhà."


      "Phải, phải, nếu cậu là con trai nhất định mình gả cho cậu." Tôi vỗ vỗ vai của Từ Tiểu Nhã rồi đưa cho ấy ly trà hoa cúc.


      "Đúng vậy, mình cũng muốn ẵm cậu về nhà nấu cơm, chỉ sợ có vài người muốn thôi!" Từ Tiểu Nhã còn liếc mắt ra hiệu cho Triệu Dật Hiên bưng cái ly. Tôi mơ hồ cảm thấy có cái gì đó, nhưng vẫn chẳng muốn nghĩ thêm, có vài thứ tôi có quyền được tìm hiểu.


      ----------------------


      Editor: tyvybutchi


      Chương 21 (tiếp):


      "Tay toàn là vết thương, lần sau cho phép làm đồ ăn khó như vậy nữa." Buổi tối ngồi mép giường cầm hộp thuốc đau lòng thoa thuốc lên đầu ngón tay chi chít vết thương của tôi.


      "Em nghĩ thích ăn cua, Tiểu Nhã cũng rất muốn ăn, ở siêu thị nhìn cũng tệ, hơn nữa hàng năm cứ vào Trung thu mẹ cũng hay nấu ăn cho hai em mình mà." Tôi cúi đầu giọng càng lúc càng , mặc dù phải mẹ rất coi trọng tôi, nhưng mẹ là người rất sĩ diện, bạn cùng trang lứa có gì, mặc dù chắc chắn tôi có, nhưng cũng thiếu, mỗi học kỳ tựu trường có sách vở mới được bao đàng hoàng, đồ dùng học sinh mới, hàng năm sinh nhật, mùa xuân cũng có quần áo mới, cho tới bây giờ đều chưa bao giờ thiếu, tuy rằng cũng nhất định là tôi thích, nhưng tóm lại là phải có.


      "Đừng suy nghĩ, đều qua rồi, tai nạn của ta mẹ là ngoài ý muốn, em có lỗi gì cả, nếu quả có lỗi, cũng là lỗi của ..." An vươn tay ôm tôi vào trong ngực.


      " phải vậy, là lỗi của em." Tôi giơ tay đặt lên môi của , để cho câu sau, tôi còn ba mẹ, nếu như lại xảy ra chuyện gì tôi chịu nổi.


      "Uyển Uyển nghỉ ngơi tốt , đừng nghĩ cái gì đúng hay đúng nữa, chúng ta đều có lỗi, mấy ngày em ở nhà được ngủ ngon. Hôm nay ngủ cùng em. Hôm nay với Từ Tiểu Nhã rồi, bảo nó xin cho em nghỉ mấy ngày, em nghỉ xong lại học."


      "Vâng" Tôi co người nằm trong ngực , hơi thở ấm áp khiến tôi cảm thấy an tâm.


      ", có biết chuyện muốn chuyển vào nhà mình ở ?" Tôi kể ra toàn bộ chuyện lần trước nghe lén được cho .


      "Nằm trong dự liệu của , sớm muốn chuyển tới, lúc đầu luôn e ngại ba mẹ mình, bây giờ rốt cuộc lại để cho họ tìm được cơ hội."


      "Nhưng ông nội bảo gian nào cũng có thể được, chỉ có phòng của được. Cả nhà có hai gian phòng của và ông là tốt nhất, đông ấm hạ mát, lại có ánh sáng tốt nhất."


      "Lễ mừng năm mới chúng ta phải trở về, ông nội hy vọng có thể giữ cho chúng ta nơi ." Tay vỗ về mái tóc của tôi.


      ", luôn luôn như vậy với em chứ?" Tôi nhắm mắt, rụt cổ cái dán chặt cả người vào ngực .


      " luôn, luôn như vậy."


      "Vĩnh vĩnh viễn viễn sao?"


      "Vĩnh vĩnh viễn viễn."


      "Cả đời sao?"


      "Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, vẫn luôn cùng Uyển Uyển."
      Last edited by a moderator: 2/5/15
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: tyvybutchi.
      Chương 22:
      Trở lại trường học, lên lớp, tan học, thỉnh thoảng dạo phố cùng Từ Tiểu nhã, tất cả vẫn giống như cũ, trừ việc đột nhiên tôi biến thành nhi có cha mẹ ra tất cả đều thay đổi.
      "Tiểu Uyển Uyển, tan học cậu muốn đâu ?" Từ Tiểu Nhã vỗ vai của tôi, hỏi.
      " biết, nhưng có lẽ mua ít đồ!" Buổi sáng lúc ra cửa với tôi buổi tối có chút chuyện nên về trễ chút, tôi muốn ở mình ngồi trong phòng, vừa vặn mấy hôm trước cùng Tiểu Nhã dạo mua được cái bình hoa thủy tinh nhưng vẫn chưa có hoa cắm vào, hôm nay mua ít thôi.
      "Tiểu Uyển Uyển hôm nay nhà mình có việc, thể mua đồ với cậu, mình cậu được chứ?" Từ Tiểu Nhã nhìn tôi xin lỗi.
      "Cậu làm việc của cậu , mình mua mình rồi về." Tôi có chút buồn cười nhìn ấy, dù sao tớ cũng ở thành phố này mấy tháng rồi, chẳng lẽ còn có thể bị lạc đường, mà dù có lạc đường tôi cũng tìm người đường mà hỏi, hoặc ngồi xe taxi, coi tôi là con nít hay sao.
      "Vậy mình trước, lần sau dạo với cậu." Chuông tan giờ học vừa vang lên, thầy giáo còn chưa kịp tuyên bố Từ Tiểu Nhã xách cặp lao ra khỏi phòng học. Tôi cũng cất mấy thứ bàn vào cặp chuẩn bị rời . Mới vừa hai bước, dây cột bím tóc biết bị người nào dùng sức lôi xuống.
      "Lý Ngọc Uyển, hôm nay trai cuồng em của cậu cùng à?" Sau lưng vang lên giọng hơi quen thuộc. Tôi xoay người mạnh mẽ giật tóc trong tay cậu ta trở về: "Triệu Tiểu Vũ mắc mớ gì tới cậu!"
      "Ha ha, tôi chỉ tò mò là tại sao vị trai ưu tú của cậu lại yên tâm để cậu đến cái trường này." Cậu ta cười có ý tốt, cách ăn mặc của cậu ta hôm nay vẫn khác gì với tác phong đứng đắn lúc trước.
      " mình cũng phải học, làm sao có thể cả ngày ở cùng với mình được chứ." Tôi lui về phía sau hai bước, cả người dán lên tường định thừa dịp cậu ta chú ý mà chạy . Bình thường bao nhiêu người học, mà bây giờ trong phòng học ngoại trừ tôi ra cũng chỉ còn mỗi cậu ta, nếu tôi muốn gọi cứu mạng cũng có người.
      " ngờ lại có thể gặp được cậu ở chỗ này, hơn nữa còn học cùng mái trường cơ đấy." Hình như cậu ta nhìn thấu ý đồ của tôi, chống tay lên tường ngăn tôi chạy trốn.
      "Tôi cũng ngờ." Sớm biết gặp phải cậu ta ở ngôi trường này, có chết tôi cũng tới đây học. Nhìn thấy cậu ta tôi lại nhớ chuyện bị sỉ nhục suốt ba năm tiểu học.
      "Tóc cậu vẫn dài như vậy, hẳn là giữ rất lâu rồi, tôi nhớ hình như là hơn mười năm rồi." Cậu ta rảnh rỗi vươn tay cầm sợi tóc của tôi lên nắm vào trong lòng bàn tay rồi vò vò.
      " hơn mười năm, cậu đừng có kéo tóc tôi nữa có được hay , cũng còn là con nít nữa." Tôi khua tóc ra khỏi bàn tay cậu ta.
      "Nhưng là mùi hương người cậu vân giống hồi đó, hơn nữa cậu cũng đẹp hơn trước kia." Đột nhiên khuôn mặt đưa sát vào bên tóc mai của tôi, hơi thở cực nóng thổi bên tai tôi. Tôi bị tình huống đột nhiên này dọa đến ngây ngẩn cả người, cậu ta làm cái gì. phải cậu ta rất ghét tôi sao? Tôi nhớ năm đó khi tôi khóc rồi méc với thầy giáo là cậu ta giật tóc tôi, tôi nhớ cậu ta còn với mấy bạn học khác là bởi vì tôi rất thích khóc lại hay dính trai nên cậu ta thấy ngứa mắt mà giật tóc tôi. Cậu ta vươn tay định tháo dây cột tóc phía sau của tôi ra "Tôi vẫn thích cậu xõa tóc hơn."
      Tôi sợ hết hồn đẩy cánh tay đan chắn ngang của cậu ta ra, chạy ra khỏi phòng học


      22.2
      Chương 22(tiếp) :

      “Uyển Uyển, em nghĩ gì vậy?”

      “A, giấy của đây.” Tôi lấygiấy bên cạnh mình đưa cho .

      “Uyển Uyển, muốn lấy tờ báo tay em kìa!” vỗ vỗ đầu của tôi đặt giấy lên khay trà.

      “Dạ, báo của đây.” Tôi lại đặt tờ báo lên tay của lần nữa.

      “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?” vươn tay ôm tôi vào trong ngực.

      có gì. Chỉ là suynghĩ lung tung chút thôi.”Tôi áp đầu vào ngực , cầm tay tôi lên vuốt vuốt.

      “Ở trường học có tốt , học vớibạn học như thế nào?” cầm nắm tóc của tôi lên quẹt qua mặt tôi.

      “Rất tốt... cũng chỉ là học, rồi lại tan học, em cũng quen mấy bạn cùng lớp nên chuyện gì cả.” Tôi bắt lấy bàn tay nắm đuôi tóc của tôi rồi ngậmvào trong miệng.

      “Thế Triệu Tiểu Vũ sao, có làmphiền em ?”

      “A... có...” Hôm nay chuyện kia cũng tính là làm phiền nhỉ.

      , lúc còn có thích chọc ghẹo mấy bạn nữ hay ?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn xem báo. biếtđã từng đọc ở quyển sách nào đó, là khi còn bé có cậu bé thích bénhưng lại tìm được cách biểu đạt nên bắt nạt bé ấy. Nhưng kì lạ ở chỗ bé bị bắt nạt trong nhiều năm kia, sau này khi lớn lên lại quen dần với việc bị cậu bé kia bắt nạt.

      có.”

      “Vậy có từng cảm thấy bạn nữ nào đáng ?” Có lẽ giống người khác , nên có nghĩ thế nào tôi cũng tưởng tượng được dáng vẻ bắt nạt người của .

      “Có!” thả tờ báo trong tay xuống rồi ôm tôi gật đầumột cái.

      “Là ai ? Là ai, làai?” Tôi đổi sang ngồi ở đùi bắt lấy tay của lắc lắc, tôi chưa từng nghe thấy cảm thấy bạn nữ nào đáng cả.

      “Uyển Uyển ghen sao?” kề trán lên trán tôi.

      “Ừm. Đương nhiên rồi!” Tôi dùng sức gật đầu, là của tôi, làcủa mình tôi, tôi muốn người khác giành với tôi.

      “Lúc còn cảm thấy bé dễ thương nhất chính là Uyển Uyển.” Môi nhàng đặt lên môi tôi, hơi thở nóng rực phả vào trong miệng

      “Tan học ngày mai tới đón em!”
      Last edited by a moderator: 2/5/15
      Hình Ưu, Nhiên Nhiên, Andrena5 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23
      Editor: tyvybutchi.
      Chương 23:
      Ngày hôm sau lên lớp, vừa bước vào phòng học tôi liền cẩn thận quét cả lớp lượt, từ trái sang phải, từ xuống dưới cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tôi thở phào nhõm ngồi trở lại chỗ thường ngồi.
      "Tiểu Uyển Uyển, cậu nhìn gì vậy? Vừa vào lớp liền thấy cậu ngừng nhìn loạn khắp nơi." Tiểu Nhã vỗ vỗ vai gọi tôi vẫn còn nhịn được nhìn về phía sau trở về.
      " có gì, chỉ xem chút hôm nay có bao nhiêu người đến lớp mà thôi." Tôi chuyên ánh mắt trở lại quyển sách ở bàn.
      " phải vấn giống như mọi ngày sao, người muốn đến vẫn đến, người muốn đến vẫn đến." Từ Tiểu Nhã quét vòng đám người ngồi rời rạc ở hàng sau.
      "A, mình chỉ là tùy tiện nhìn chút thôi." Tôi cúi đầu có chút giấu đầu hở đuôi.
      "Hôm qua cậu mua được đồ chưa?"
      "Chưa, định hôm nay mới ." Ngày hôm qua đột nhiên xảy ra chuyện kia làm cho tôi đường chạy về nhà, căn bản nhớ đến ý định phải mua đồ.
      "Vậy hôm nay mình với cậu. Hôm nay mình rảnh."
      "Ừm!" Tôi gật đầu cái, tuy tối hôm qua tan học hôm nay đến đón tôi, nhưng tôi nhớ hình như cả ngày hôm nay đều có lớp, cho nên hôm qua chắc chỉ là thuận miệng chút mà thôi. luôn biết sáng hôm nào tôi có lớp, chiều hôm nào có tiết, lúc tan học, nhưng mà tôi lại luôn nhớ rốt cuộc lúc nào học, lúc nào nghỉ ngơi.
      Tiết học hôm nay đúng là biết làm sao, lên nửa giờ, giáo viên lạ mặt vọt vào lớp tôi gọi giáo viên đứng tiết của chúng tôi ra ngoài hồi lâu, sau đó giáo viên đứng tiết trở lại liền giải thích thể học tiếp được nữa. Sau lát lại tiếp tục bị gọi , lần này là đến lúc tan học cũng trở lại.
      Tôi có chút im lặng nhìn cửa phòng học mở lớn, nhìn bộ dạng của thầy hẳn là trở về ròi. Tôi cất sách và bút vào trong túi xách, lại nhìn tấm bảng đen viết mấy chữ linh tinh chút, buổi sáng hôm nay coi như mất trắng, cái gì cũng chưa giảng .
      "Sớm biết hôm nay như vậy tới rồi, tối hôm qua ba giờ mình mới ngủ! Thôi nào, mua đồ của cậu ." Từ Tiểu Nhã vỗ vỗ cánh tay tôi.
      "Ừ, thôi!" Tôi xách balo kéo Từ Tiểu Nhã ra khỏi phòng học.
      "Uyển Uyển tan học rồi sao?" Vừa ra cổng trường liền nhìn thấy đứng ở đó, khí chất và quần áo giống với học sinh ở đây của thu hút ánh nhìn chăm chú của phần lớn thầy trò từ trong trường ra.
      "..." Tôi có chút vui mừng bước nhanh tới chỗ , khoác lấy cánh tay . Ngày hôm qua tôi còn tưởng chỉ là thuận miệng chút mà thôi, ngờ tới đón tôi.
      "A! Cậu cho chị mình leo cây (*)!" Từ Tiểu Nhã tới trước mặt , vẻ mặt có chút mùi vị hả hê.
      (*): thất hẹn.
      "Tôi cũng có đồng ý lời mời hôm nay của Từ Tiểu Trí, tôi chỉ cân nhắc!" vươn tay ôm tôi ở bên người.
      "Uổng phí chị mình ăn mặc xinh đẹp như vậy. Hôm nay chị mình về nhà sắc mặt kia khẳng định rất đẹp mắt." Từ Tiểu Nhã khoác tay lên vai tôi, vẻ mặt giống như định bỏ đá xuống giếng.
      " à, có phải là em làm trễ nãi chuyện gì của hay ?" Nghe Từ Tiểu Trí và cùng được chọn làm ứng cử viên cán bộ của hội học sinh, hẳn là hôm nay bọn họ có chuyện gì đó cần thương lượng nên mới hẹn nhau.
      " có việc gì, tới đón em cùng nhau dạo chút rồi về, phải em muốn mua chút đồ sao?" vỗ vỗ đầu tôi ý bảo tôi đừng suy nghĩ lung tung.
      "Tiểu Uyển Uyển, nếu cậu với cậu rồi mình nữa, mình chạy về xem kịch vui!" Từ Tiểu Nhã vẫy vẫy tay với tôi, bắt chiếc taxi vừa ngang qua ngồi lên.
      -----------------------
      Editor: tyvybutchi.
      Chương 23 (tiếp):
      " hai, thất hẹn tốt lắm đâu!" là người vẫn luôn rất tín ước, lần này thất hẹn với Từ Tiểu Trí biết ngày mai Từ Tiểu Trí có tức giận hay , nghe giọng của Từ Tiểu Nhã hình như ấy rất chờ mong buổi hẹn hôm nay.
      " có hẹn với ấy, chỉ cân nhắc." khoát vai tôi đường lớn.
      ' à, có phải Từ Tiểu Trí... Từ Tiểu Trí thích hay !" hồi lâu, tôi đột nhiên cảm giác gần đây thái độ của Từ Tiểu Trí đối với hơi khác thường.
      " biết!" Tôi thấy lắc đầu. Hẳn là có , ngoài Từ Tiểu Trí ra lần lửa trại lúc trước cũng có mấy nữ sinh dùng ánh mắt kì lạ nhìn , có chút ái mộ và chút gì đó khác, còn có người nữ sinh đưa cái ly cho giống tôi đến mấy phần kia cũng là như thế.
      " à..." Tôi dùng sức níu chặt tay , dường như chỉ có làm như vậy mới vẫn thuộc về tôi, vĩnh viễn cũng tách ra.
      "Em đừng nghĩ lung tung, em chính là như vậy mà buổi tối mới luôn ngủ ngon. Từ Tiểu Trí chẳng qua chỉ là người bạn học tương đối hợp ý thôi, cũng giống như bọn An Đằng, Triệu Dật Hiên vậy." tay nhàng cầm bàn tay níu chặt đến có hơi trắng bệch của tôi.
      "Ô, đây phải là người trai thân mà Lý Ngọc Uyển vẫn luôn bám dính ư, thế nào, bởi vì chuyện ngày hôm qua mà hôm nay tìm trai tới làm chỗ dựa à?" Từ sau lưng truyền đến giọng có chút quen tai. Tôi và đồng thời quay đầu, đứng phía sau là Triệu Tiểu Vũ với cách ăn mặc vẫn giống ngày hôm qua, phía sau còn mấy nam sinh ăn mặc gần giống như .
      "Nhìn thấy tôi liền kinh ngạc vậy sao? phải cậu sớm biết tôi và ấy học cùng trường sao, sớm muộn gì cũng gặp thôi!" duỗi ngón tay chỉ tôi đứng ở bên cạnh .
      " à, cần để ý đến cậu ta, chúng ta ." Tôi kéo tay xoay người liền muốn rời .
      "Thế nào, gặp bạn cũ cũng muốn ngồi xuống ôn chuyện sao? Cũng đúng nha, lúc tan học hôm qua chúng ta ôn chuyện rồi! Mình cậu xõa tóc như vậy đẹp hơn, so với đuôi sam hôm qua đẹp mắt hơn nhiều." về phía trước hai bước, vươn tay muốn nắm lấy tóc rũ xuống hai bên vai tôi. Tôi lui về sau hai bước, cũng chắn ở trước người tôi.
      "Lý Ngự Chương, có thể thời tiểu học tôi đánh lại cậu nhưng có nghĩa bây giờ tôi vẫn còn đánh lại cậu." Sắc mặt có chút giận dữ bất mãn.
      " à, mau thôi, đừng để ý đến loại người như thế." Tôi dùng sức kéo tay đến ven đường, người đường cũng có chút tò mò dừng chân quan sát. Tôi liếc mắt thấy có chiếc xe taxi trống chỗ lái ngang qua chúng tôi, tôi liền dùng sức vẫy vẫy tay, xe taxi dừng ở bên cạnh vỉa hè, tôi đẩy mạnh vào chỗ ngồi phía sau, chính mình cũng chen vào thuận miệng với tài xế địa chỉ trong trí nhớ.
      Xe khởi động, tôi quay mặt sang nhìn Triệu Tiểu Vũ ở ngoài xe cũng đan nhìn tôi, vẻ mặt nhìn ra là biểu tình gì, mãi đến khi bóng dáng càng ngày càng xa, càng ngày càng , tôi mới thở phào nhõm, cuối cùng cũng giải quyết xong mọi chuyện. Tôi quay mặt sang híp mắt nhìn , ánh mặt trời phản xạ ở mắt kính làm cho tôi nhìn lắm vẻ mặt của .
      " à, như nghĩ đâu, lúc tan học ngày hôm qua em gặp phải cậu ta, cậu ta nắm tóc của em sau đó chuyện với em mấy câu, chỉ là mấy câu mà thôi." Cái tên Triệu Tiểu Vũ chết tiệt này, Triệu Tiểu Vũ thối, cái gì mà ôn chuyện, nghe qua chỉ làm cho người ta cảm thấy mập mờ, cũng khó trách tức giận.
      Tôi vừa định giải thích tiếp chút tài xế xoay đầu lại cho chúng tôi biết đến nơi rồi. lấy tiền ra thanh toán, tôi xuống xe đứng đường có chút lạ lẫm, đây là đâu vậy? Hình như tôi chưa từng tới bao giờ. Tôi xoay đầu lại nhìn vẻ mặt của khác thường ngảy là bao, hẳn là còn tức giận nữa rồi nhỉ.
      Tôi kéo tay dạo con đường lạ lẫm, mua bó Bạch Hợp, còn mua thêm đồ ăn vặt, trái cây và đồ ăn tối, thuận đường còn dạo tiệm sách mua mấy quyển manga và tạp chí.
      Về đến nhà tôi cắm hoa mới mua vào trong bình, sau đó rửa tay đến phòng bếp làm cơm tối, vẫn giống như bình thường ngồi ghế sa lon xem báo và tạp chí hôm nay mới mua.
      --------------------
      Editor: tyvybutchi
      Chương 23 (tiếp):
      Cơm tối làm xong, tôi vừa dọn chén vừa ngừng nhìn lén mặt của , dường như so với bình thường có gì thay đổi, vẫn lẳng lặng nhìn thấy manh mối gì. Hẳn là còn tức giận nữa nhỉ, hơn nữa tôi cũng phải cố ý gạt , tôi chỉ là biết nên gì mà thôi, hơn nữa tôi cũng có ôn chuyện cũ gì với tên đó... chỉ là vừa mấy câu liền bị tên đó nắm tóc.
      Ăn cơm tối xong tôi như thường ngày vùi ở trong ngực xem tivi và ăn trái cây, cầm điều khiển trong tay tôi chuyển hết kênh này sang kênh khác.
      "Uyển Uyển, thay cái mới , cái này dùng gần ba năm rồi." buông tờ báo trong tay xuống, cầm điện thoại tôi ném ở khay trà lên vuốt vuốt.
      "Dù sao em cũng có dùng điện thoại nhiều, cái này vẫn còn sử dụng tốt mà." Điện thoại di động của tôi vẫn là màn hình trắng đen và điệu đơn sơ, với điện thoại màn hình màu, chụp hình cộng thêm MP3 gì đó lạc hậu rất nhiều, sớm nên thay cái mới, nhưng vì cái điện thoại di động này là do để dành ba tháng tiên ăn vặt mua cho tôi, cho nên tôi vẫn nỡ thay cái mới.
      "Trong danh bạ em vẫn chỉ lưu có mấy số này!" mở danh bạ trong điện thoại di động của tôi ra, kéo lên kéo xuống cũng chỉ mười mấy số điện thoại. , nhà (đt bàn), ông nội, Từ Tiểu nhã, Tinh Tinh, còn có mấy giáo viên trong trường học.
      "Em thích lưu số điện thoại lạ, hơn nữa lưu mà gọi em lưu làm gì." Tôi cầm điện thoại di động nhìn những số điện thoại đó, trừ điện thoại của là tôi có thể nhớ được ra còn lại tôi đều thể nhớ hết nổi.
      "Ngày mai là Chủ Nhật, có muốn đâu chơi hay ?" vòng tay ôm chặt eo tôi, cái trán nhàng dán lên trán tôi.
      " biết nữa, nhưng gần đây thời tiết rất tốt, quá nóng, nếu như có thể đến ngoại ô ăn cơm dã ngoại là tốt." Tôi nhớ lúc học tiểu học, có lần chủ nhật tôi và hai, cả hai trộm rất nhiều đồ ăn ở nhà lén cầm ra sân sau ăn trộm.
      "Vậy ngày mai ra ngoại ô ."
      "Ừm!" Tôi gật đầu cái. Tắm xong, tôi bọc áo choàng tắm từ phòng tắm xông vào phòng ngủ. Mùa thu của thành phố A khác mùa đông của thành phố T lắm, có ánh nắng ấm áp vào ban ngày, lạnh đến làm cho người ta chịu nổi.
      Tôi vọt vào phòng ngủ trở tay đóng kín cửa rồi vén chăn lên chui vào, sau đó cởi áo choàng tắm người ra từ trong chăn vương tay ném ở ghế bên cạnh.(*) Cả người lành lạnh mang theo chút ướt át dán vào cơ thể ấm áp của chặt. để quyển sách tay xuống nằm vào chăn ôm cơ thể còn hơi lạnh lẽo của tôi vào trong ngực.
      (*): hành động giống Mr Bean lột quần áo trong thùng cacton khi xem tivi mà bị rè đài ý =D Cơ mà chỉ lột áo choàng tắm thôi nhé. TU còn áo ngủ ở trong nữa ~
      "Ngày hôm qua em gặp Triệu Tiểu Vũ?" Hơi thở ấm áp thổi lướt qua bên gáy tôi giống như nhàng hôn.
      "Ừm!" Tôi rụt cổ cái tránh ngón tay hoạt động ở vai tôi.
      "Hôm qua em và tên đó những gì?" xoay người đè ở người tôi, kéo cổ áo ngủ, đặt những nụ hôn dầy đặc vào đầu vai trần trụi của tôi.
      " có gì cả, cậu ta chỉ tóc em vẫn dài như khi còn bé, rồi lại vẫn khi dễ em giống như lúc ." Tôi thở né tránh bàn tay thăm dò vào quần áo ngủ của tôi
      "Tên đó còn gì nữa sao?" Nút áo ngủ bị mở, cái khẽ cắn có chút đau đớn rơi xuống xương quai xanh của tôi.
      "Cậu ta hỏi em có phải nuôi tóc dài hơn mười năm rồi hay ." Tôi uốn éo người tránh né ngón tay thon dài trêu chọc phái nữ mềm mại giữa hai chân tôi.
      "Còn gì nữa ?" Cơ thể nóng bỏng đè ép tôi, để cho tôi né tránh.
      "Hết rồi!" Tôi cố gắng quay lưng lại thay đổi tư thế thành nằm nghiêng ở giường muốn tách khỏi ngón tay trêu đùa.
      "Uyển Uyển dối, nhất định là còn." Lại nụ hôn mang chút đau đớn rơi xuống phía sau cổ và lưng trần trụi ẩm ướt của tôi.
      "Cậu ta còn em vẫn thơm như lúc trước." Vừa dứt lời, mùi vị nóng bỏng mang theo tràn đầy đoạt lấy từ phía sau sâu vùi vào nơi mềm mại trong cơ thể tôi.
      "Sau này được chuyện với tên đó nữa."
      "Được... a...." Tôi cắn môi dưới ngăn tiếng rên rỉ tràn đến bên môi.
      "Uyển Uyển, cân nhịn, thích giọng của em." Giọng mang theo tiếng thở dốc thấp, nam thể cực nóng ngừng đụng chạm lấy nơi mềm mại của tôi. Tiếng thở dốc trầm thấp đan vào tiếng rên rỉ mảnh mai, dệt thành đóa hoa hồng mang sắc màu dục vọng đen tối.
      Last edited by a moderator: 27/11/14
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      SONG SINH: CHƯƠNG 24


      Editor: tyvybutchi


      Chương 24:


      Thời gian thoáng cái chúng tôi ở lại thành phố A được 3 năm, tôi rốt cuộc lấy được bằng tốt nghiệp từ trường học, mặc dù có cảm giác ba năm ở trường này học được thứ gì, nhưng tóm lại cuối cùng cũng kết thúc.


      Trong lớp rất nhiều người dường như vội vã tìm việc làm, ngay cả Tiểu Nhã cũng gửi rất nhiều hồ sơ và tin tìm việc, cũng nhận được vài cuộc điện thoại tới phỏng vấn của công ty. Nhưng những thứ này dường như có liên quan đến tôi, cứ xem , chờ chút, biết còn phải chờ gì nữa.


      Gần đây luôn rất bận, mỗi ngày ra cửa rất sớm rồi tối muộn mới về, tôi rảnh rỗi ở nhà phải mua thức ăn nấu cơm chính là dạo phố mua đồ, cũng biết nên làm cái gì mới tốt. Tôi cũng từng giấu lén đưa mấy phần sơ yếu lý lịch cho Tiểu Nhã gửi dùm, nhưng vẫn luôn đá chìm đáy biển có hồi .


      ", em muốn ra ngoài tìm việc làm!" Tôi ngẩng đầu từ trong ngực , tầm mắt xuyên qua tài liệu trong tay nhìn chằm chằm.


      "Ở nhà tốt sao?" nhàng vuốt tóc tôi, mắt vẫn dán vào tài liệu nhìn tới tôi.


      "vấn đề phải tốt hay mà là em học lâu như vậy, rốt cuộc cũng tốt nghiệp, hơn nữa tất cả mọi người đều tìm việc." Tôi rút tài liệu trong tay ném lên bàn trà.


      "Tiền tiêu vặt của em đủ sao?" cầm lại tập tài liệu tôi ném bàn tiếp tục xem.


      "Đủ đủ tiêu, nhưng mà em muốn ra ngoài làm việc, hơn nữa tiền ba mẹ để lại ngày dùng hết." Tôi đưa tay lấy tập tài liệu trong tay lần nữa, sau đó đè dưới người.


      "Uyển Uyển làm chính là để kiếm tiền, tiền trong nhà bây giờ coi như em ra ngoài làm việc cũng đủ cho em tiêu, sao em còn muốn ra ngoài làm việc chứ?" nhăn mày nhìn tôi.


      "Em chính là muốn ra ngoài làm việc!" Tôi có chút tức giận xoay mặt. Người khác đều ra ngoài tìm việc, còn tôi mỗi ngày ngồi nhà là làm sao chứ.


      "Uyển Uyển..."


      "Nếu như ở thành phố A em tìm được việc về thành phố T, ông nội mấy ngày trước gọi điện thoại muốn em về." Mấy ngày trước ông nội lâu có liên lạc gì điện thoại cho tôi biết, nếu như tìm được việc ở thành phố A về thành phố T, ông nghĩ cách tìm việc cho tôi.


      "Uyển Uyển..." Giọng có chút bất đắc dĩ.


      "Nếu cho em tìm việc ở thành phố A mai em về thành phố T." Tôi ném xong câu này liền vào phòng đóng cửa lại. Sáng sớm, tôi mơ màng ngủ nghe được tiếng chuông điện thoại.


      -----------------


      Editor: tyvybutchi


      Chương 24 (tiếp):


      "Alo..." điện thoại dãy số xa lạ.


      "Tiểu Uyển sao? Mình là Tiểu Trí."


      "Có chuyện gì sao? mình đến trường rồi." Tôi và Tiểu Nhã quan hệ rất tốt, nhưng với Tiểu Trí bình thường, thuộc kiểu bạn bè gặp mặt gật đầu ...


      "Mình biết, Ngự Chương bảo mình cùng với cậu đến hội tuyển dụng. Khoảng ba mươi phút nữa mình đến đón cậu."


      "Mình biết rồi, ba mươi phút nữa gặp." Tôi cúp điện thoại bò dậy khỏi giường bắt đầu tìm quần áo thích hợp phỏng vấn trong tủ. Sinh viên và người thất nghiệp nộp đơn chen chúc ở trong hội trường tuyển dụng quá lớn biến thành nước chảy lọt. Tôi chen lấn từng công ty nhìn thông tin tuyển dụng bảng trước mặt..


      " xin lỗi làm phiền cậu theo mình đến hội tuyển dụng thế này." Tôi cười cười xin lỗi Tiểu Trí bên cạnh.


      " sao, cậu thấy cái này thế nào." Khóe miệng ấy cong lên chút, chỉ vào bảng gợi ý tuyển dụng trước mặt hỏi tôi.


      "Thử chút !" ra tôi cũng biết tìm công việc dạng gì, mặc dù tốt nghiệp thư kí chuyên nghiệp, nhưng ba năm nay học được thứ gì cả.


      "Cái này tồi." ấy lại chỉ tấm bảng khác.


      "Ừm! Cũng thử chút !" Tôi gật đầu cái. Đưa lý lịch sớm làm xong tới tay nhân viên tuyển dụng ở từng công ty tôi cảm thấy có chức vị thích hợp. Hôm nay tôi cuối cùng cũng gửi 20 phần lý lịch, tin chắc có công ty tuyển tôi chứ nhỉ.


      " làm phiền cậu hôm nay theo mình cả ngày rồi."


      " cần cảm ơn, chút nữa mình còn có việc, mình trước. Về đến nhà gọi điện thoại cho cậu nhé." ấy xong ra ven đường bắt taxi ngồi lên. Từ hội tuyển dụng ra ngoài, tôi thở phào nhõm, gửi hai mươi mấy phần chắc có công ty muốn tuyển tôi đúng , mặc kệ là công việc gì ít nhất tôi cũng tìm được việc. Tôi có chút vui vẻ đường từ hội tuyển dụng dạo về nhà.
      Last edited by a moderator: 27/11/14
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên5 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      14.12.23

      Song sinh

      Chương 25


      Sơ yếu lí lịch đưa hơn mười ngày, có mấy công ty lục tục gọi điện tới báo tôi phỏng vấn.

      Lý, nộp đơn vào công việc thư ký đúng ?”

      “Vâng.” Phỏng vấn là người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, ăn mặc hết sức già dặn, tôi cúi đầu nhìn váy mặc người, váy voan eo cao màu vàng nhạt, tay, nhìn thoáng qua có chút mơ mộng.

      “Chức vị này chúng tôi cần người làm việc thực tế chút, có biết ?”

      “Vâng! Tôi cảm thấy tôi làm tốt!” Tôi cố gắng làm ra dáng vẻ rất chân thành. Chị ấy quan sát tôi từ xuống dưới hồi, sau đó nhíu mày. “ Lý, biết phần công việc này lương tháng là bao nhiêu tiền ?”

      “Lương tháng?” Tôi nhớ bản tuyển dụng hình như viết, dù tôi biết là bao nhiêu, nhưng chắc là cũng nhiều.”

      Lý, chiếc váy người là kiểu mới nhất của mùa đúng ?”

      “A… Vâng?” phải chúng ta thảo luận vấn đề lương tháng sao? Như thế nào lại chuyển chủ đề tới chiếc váy người tôi rồi?

      nộp đơn phần công việc này, tháng lương chỉ có thể mua nửa cái váy người .” Tay chị ấy vẽ vòng trong khí.

      “A.” Cái váy này là mấy ngày trước mua cho tôi, lúc ấy tôi có hỏi bao nhiêu tiền nhưng chỉ đắt.

      “Như vậy , chờ chúng tôi suy nghĩ chút thông báo với .” Chị ấy khép hồ sơ trong tay lại ngẩng đầu lên.

      “Cám ơn!” Tôi cúi đầu cái, sau đó xách túi xoay người ra khỏi cửa chính phòng làm việc. Tôi ra khỏi văn phòng sau đó dạo lung tung đường, thời gian vẫn còn sớm, trong nhà lại có người nên tôi cũng muốn về lắm. Tôi lấy di động muốn tìm người chuyện mới phát số liên lạc trong di động của tôi ít đến đáng thương. Từ Tiểu Nhã có quan hệ tốt duy nhất gần đây tìm được việc làm, lúc này cũng là thời gian làm việc nên tiện quấy rầy ấy. Tôi theo thói quen bấm dãy số đầu tiên điện thoại, điện thoại vang lên hai tiếng liền được nhận.

      “Uyển Uyển, giờ em ở đâu?” Trong điện thoại truyền đến giọng quen thuộc của .

      “Em mới phỏng vấn xong, dạo phố.” Tôi cũng biết tại sao mình lại gọi vào số .

      “Bây giờ gần trưa rồi, em có muốn đến trường Đại học A ăn trưa với ?” Giọng nghe rất vui vẻ.

      “Vâng, được!” Hai người cùng ăn ngon miệng hơn là ăn mình.

      “Vậy khi nào em đến cổng trường Đại học A gọi cho , ra đón em.”

      “Thôi để em đến thẳng phòng học tìm , em biết phòng học ở đâu!” cứ coi tôi như trẻ con vậy, cái gì cũng yên tâm.”

      “Được, vậy ở phòng học đợi em, có chuyện gì gọi cho .”

      “Ừm!” Cúp điện thoại, tôi tới ven đường bắt taxi, chạy tới Đại học A.

      …” vào lớp học trường Đại học A mà tôi đến qua mấy lần, trong phòng trống chẳng thấy ai, chắc mọi người đều ăn trưa cả rồi, trai và Từ Tiểu Trí, An Đằng, Triệu Dật Hiên ngồi vây quanh góc.

      “Uyển Uyển!” vươn tay vẫy tôi. Tôi qua nở nụ cười với họ sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh .


      ”Phỏng vấn thế nào?” vươn tay khoác vai tôi.

      “Hy vọng lớn!” Mặc dù người phụ nữ kia suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng biết là có hy vọng.

      sao, cứ từ từ cần vội, trong nhà cũng đợi em kiếm tiền nuôi!” vỗ vỗ đầu an ủi tôi.

      “Tìm việc gì chứ, chờ cậu mở công ty rồi cho cậu trực tiếp vào là được!” An Đằng nhìn vẻ mặt mất mát của tôi câu.

      “Sao cơ?” Tôi có chút hiểu nhìn .

      dự định hợp tác với An Đằng, Từ Tiểu Trí, Triệu Dật Hiên mở công ty kinh doanh!”

      “Ồ!” Tôi hỏi nhiều, là loại người làm việc luôn có kế hoạch, nếu chịu ra khẳng định có kế hoạch ràng, hơn nữa còn sẵn sàng bắt tay vào làm. “ ăn thôi, Uyển Uyển đói bụng chưa?” đứng lên kéo tôi theo.

      “Ừm!” ra trước khi ra khỏi nhà tôi ăn sáng, sau khi phỏng vấn xong lại mua bánh bao ăn thêm cho nên bây giờ tuyệt đối đói. Chúng tôi tới quán ăn cách Đại học A xa, gọi bảy tám món lên bắt đầu ăn. bàn cơm bọn họ bàn bạc về kế hoạch và phương hướng phát triển, tôi nghe chỉ hiểu được chút ít nên tiện chen vào.

      Trong chớp mắt tôi cảm thấy thế giới của cách tôi xa, mặc dù ngồi sát bên cạnh tôi nhưng trước giờ tôi chỉ quen thuộc người trai chiều chuộng, tôi, che chở tôi, còn những thứ khác tôi đều biết.

      Hoặc ít nhất giờ tôi hiểu . Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt , đó là vẻ mặt tôi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, giống như lúc lên nhận giải trong cuộc thi đàn dương cầm, hay như khi đạt được giải nhất cuộc thi vật lý cả nước, vẻ mặt lúc quay về trường diễn thuyết cảm ơn, vẻ mặt giống như người cao nhìn xuống chúng sinh, có chút kiêu ngạo tự chủ.

      “Tiểu Uyển, cậu ăn no rồi à?” Giọng quen thuộc truyền đến từ bên cạnh, chiếc khăn sạch được đưa tới.

      “Ừm!” Tôi nhận khăn giấy, ngẩng đầu lên, ra là Triệu Dật Hiên.

      “Mình thấy cậu ăn được bao nhiêu, còn phiền não chuyện công việc à?” Tiếp đó ly trà ấm áp được đưa tới. Tôi nhận lấy uống hai ngụm, thừa nhận cũng phủ nhận.

      “Nếu để mình chuyện với cha mình, để ông ấy xem có công việc nhàng nào rồi giới thiệu cho cậu.” xong cậu ấy lấy điện thoại trong túi muốn gọi . Nghe cha Triệu Dật Hiên là lãnh đạo thành phố A, quyền cao chức trọng. Nhưng tôi lại muốn dùng loại quan hệ này để tìm được công việc.

      cần đâu, chờ thêm thời gian rồi hẵng tính! Dù sao Uyển Uyển cũng vội tìm việc gấp!”

      “Cũng được, chờ qua đoạn thời gian này tìm công ty nhà nước rồi sắp xếp cho Tiểu Uyển công việc văn phòng, vừa nhàng lại đơn thuần, cậu cũng có thể yên tâm.” Triệu Dật Hiên ném điện thoại lên bàn, tiếp tục ăn cơm.

      Cơm nước xong, tôi thấy cũng đến lúc, và bọn họ còn có việc cần làm, tôi tìm cớ có chút khốn đốn muốn về nhà nghỉ ngơi, rời Đại học A. Ra khỏi Đại học A, tôi lại muốn về, đưa tay sờ sờ váy nghĩ tới lời người phụ nữ kia : “Tiền lương công việc tôi nộp đơn chỉ đủ mua nửa cái váy.”

      Tôi xoay người tới khu thương mại gần đây, đột nhiên muốn xem cái váy người bao nhiêu tiền. Lên tầng bán đồ nữ, dạo bao lâu liền thấy quầy chuyên doanh bán chiếc váy của mình, thiết bị lắp đặt của quầy chuyên doanh cũng giống những quầy khác nhưng nhìn tao nhã hơn nhiều, rất tầm thường. Ánh đèn xanh nhạt trần chiếu lên hàng quần áo có chút cảm giác mông lung.

      Tôi có chút do dự đẩy cửa kính quầy hàng, bán hàng lập tức nhiệt tình tiến lên giới thiệu cho tôi quần áo mới của mùa. Tôi nhìn bốn phía các loại quần áo, muốn tìm chiếc váy giống người mình nhưng thấy, có phải tôi nghĩ sai rồi ?

      “Xin hỏi chiếc váy người tôi còn ?” Tôi chỉ cái váy người.

      “Cái này ạ, hết hàng rồi ạ, phải mấy ngày nữa mới có. Quý khách muốn mua cái nữa sao?” bán hàng mang chút nghi hoặc nhìn tôi.

      “Tôi có người bạn rất thích, cũng muốn mua cái.” Tôi viện cớ.

      “Mấy ngày nữa có.” Có lẽ nghe thấy tôi còn muốn mua nữa nên bán hàng ân cần bảo tôi để lại số điện thoại, chờ váy đến báo cho tôi.

      biết lần sau có được giảm giá hay ?” Tôi cầm lấy cái áo khoác lên xem. Vẻ mặt bán hàng nhìn tôi như nhìn thấy người ngoài hành tinh. “Quần áo nhãn hiệu của chúng tôi cho tới giờ chưa từng giảm giá, hơn nữa cái váy này cũng phải quá đắt, chỉ có 2.480 đồng thôi.”

      “Vậy khi nào váy đến liên lạc với tôi.” Tôi buông áo khoác trong tay tìm lý do rời . Tôi vẫn luôn cho rằng cái váy người này chỉ tối đa mấy trăm đồng. Tôi có chút buồn cười nghĩ, mặc cái váy hơn hai ba ngàn tìm công việc tiền lương có hơn ngàn, nếu tôi là người phụ nữ kia cũng muốn tuyển mình.
      Last edited: 23/12/14
      Hình Ưu, Nhiên Nhiên, Andrena3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :