1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Rubyzjn

      Rubyzjn Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      83
      Haiz...... Đúng là quân nhân có khác. Có thể nhìn rõ tất cả.......
      linhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19

      “A…” Tôi chợt bật dậy khỏi giường khiến cái chăn đắp ngang ngực trượt đến thắt lưng, khắp nơi toàn là màu đen, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc vây quanh tôi.

      “Uyển Uyển, làm sao vậy, em gặp ác mộng à?” Cánh tay ấm áp lại lần nữa ôm tôi vào trong ngực.

      , em sợ…” Tôi nhàng ngẩng đầu lên, chỉ còn bốn ngày nữa là đến mười ngày nghỉ dài hạn, tôi sợ cái ôm dịu dàng này mãi mãi rời khỏi tôi. Tôi dám tưởng tưởng nếu mẹ biết tôi và như vậy làm ra chuyện gì nữa.

      “Xuỵt…, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ , bây giờ còn sớm, em phải nghỉ ngơi tốt, có chuyện gì giải quyết, tin tưởng được ?” đặt nụ hôn nhàng lên mí mắt tôi, tôi nhắm mắt lại lần nữa, vùi mặt vào trong ngực , hơi thở và mùi hương quen thuộc lần nữa đưa tôi trở vào trong giấc mộng.

      Lần này trong mơ tôi còn nhìn thấy ba mẹ trách móc hay tức giận mắng mỏ nữa, cũng có ai cười nhạo tôi làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý, chỉ có , người trai dịu dàng, từ thương tôi, cưng chiều tôi, tôi.

      Khi tôi tỉnh lại lần nữa trời sáng choang, tôi quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, mười rưỡi! Tôi chợt ngồi dậy từ giường, cái đồng hồ báo thức thối tha này tại sao lại kêu? 9h sáng hôm nay tôi còn có tiết đó, biết bây giờ có kịp hay . Ah, nội y của tôi đâu rồi, tôi nhớ ràng tối hôm qua còn để ở chỗ này cơ mà? Sao hôm nay lại thấy rồi.

      “Uyển Uyển, rời giường rồi à? Sao ngủ thêm lát nữa.” khoanh tay đứng nhìn tôi lật tung giường lên.

      “Hôm nay cái đồng hồ khốn kiếp này kêu, sáng nay em có tiết, trễ rồi.”

      Tim được rồi, nhìn nghiêng qua người , tôi mạo hiểm qua người lấy đồ lót, còn chưa kịp chạm tới bị xoay người đè xuống dưới. Còn chưa kịp phản ứng bàn tay man mát chuẩn xác len vào áo ngủ, nắm lấy vòng đẫy đà của tôi, bờ môi ướt át ngậm lên vành tai mềm mại của tôi.

      , em phải học, phải hôm nay cũng có tiết sao?” Tôi giùng giằng né tránh ngón tay định cởi thắt lưng áo ngủ của tôi.

      “Sáng nay gửi tin nhắn nhờ Từ Tiểu Nhã xin nghỉ bệnh cho em rồi. Tối nay mới có tiết.”

      “Nhưng…” Lời chưa ra khỏi miệng môi bị áp lên, tôi nhàng hơi hé môi, mời mọc lưỡi quấn quýt. Vạt áo bị mở ra, áo ngủ bị ném xuống dưới giường, tay và môi của như mang theo dòng điện, đến đâu là bén lửa dục vọng đến đó. Ngón tay từ trước ngực trượt đến thắt lưng, dây buộc quần lót bị tháo ra, ngón tay thon dài chút trở ngại nhàng xoa vuốt nơi mềm mại giữa hai chân tôi. Tôi có chút buồn cười, thầm nghĩ, lần nào cũng đều đề cử tôi mua loại quần lót dây buộc này có phải là bởi vì rất dễ cởi hay ?

      Giữa hai chân dần dần bắt đầu ướt át, tôi vươn cánh tay vòng chặt lấy cổ , khẽ nâng eo lên mong đợi tiến vào. Khi cảm giác lấp đầy và nóng rực chôn sâu vào cơ thể tôi, tôi liền nhịn được giọng rên rỉ, tôi phóng túng dục vọng của mình, hai chân thon dài trắng nõn vòng chặt lấy thắt lưng cường tráng của , mỗi lần nóng rực đẩy vào rút ra đều kéo theo chuỗi tia lửa huyễn lệ, tiếng rên rỉ mang theo cám dỗ của tôi vang vọng khắp cả phòng ngủ. Trong khoái cảm của dục vọng tôi chợt cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng lên cao, cuối cùng bộc phát ra tia lửa rực rỡ. Tôi cũng cảm thấy đâm vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nóng, khi cảm thấy dường như muốn rút ra tôi liền ôm chặt chẽ, cho rời .

      “Uyển Uyển…” Mắt thâm sâu nhìn ra cảm xúc gì nhìn tôi chằm chằm.

      sao, mấy ngày nay là kỳ an toàn, mang thai.” Tôi ngẩng đầu lên lè lưỡi cám dỗ khẽ liếm môi dưới của cái. Khi tinh dịch cực nóng vọt vào bên trong cơ thể của tôi tôi liền cảm thấy tia lửa rực rỡ này lại lần nữa bộc phát ngay trước mắt. Tôi toàn thân đẫm mồ hôi vùi vào trong lòng , dán mặt trước lồng ngực ướt mồ hôi của , biết những ngày như thế nào còn được bao lâu, vài ngày sau mẹ tới. Nếu mẹ phát chuyện này nhất định bà dẫn tôi trở về thành phố T, chắc chắn bao giờ để cho tôi gặp lần nữa. Cái trường học rách nát mà tôi thi đậu này ngay từ đầu mẹ muốn cho tôi tới học, bây giờ liền có lý do để dẫn tôi rời .
      Last edited: 29/10/14
      Nhược Vân, Andrena, minhminhle5 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      19.2
      “Tiểu Uyển, sao dạo này cậu hay thất thần vậy, có phải là quá háo hức , kịp đợi đến kỳ nghỉ nên muốn chơi rồi đúng ? Cậu và cậu dự định đâu chơi chưa?” Từ Tiểu Nhã ngồi ở bên dùng bút ngàng gõ lên đầu của tôi kéo tôi khỏi những suy nghĩ biết bay tới nơi nào.

      “A, bọn mình đầu cả, ngày nghỉ mẹ mình lên đây xem hai em mình.” Tôi cúi đầu tiếp tục tập trung vào cuốn sách.

      “Mẹ cậu tới hả? Tớ còn định nếu cậu bận dẫn cậu đến miếu Nguyệt Lão nữa cơ, miếu Nguyệt Lão ở đó rất linh, có thể phù hộ cho cậu tìm thấy bạch mã hoàng tử tỏng lòng cũng nên.” Từ Tiểu Nhã khoác tay lên vai tôi, tay múa máy giữa trung.

      “Tiểu Nhã, thầy nhìn cậu kìa.”

      “Nhìn cho kỹ nha, em cũng khá xinh đẹp đó nha thầy.” Từ Tiểu Nhã nghiêng mặt đá lông nheo với thầy giáo bục giảng, khiến thầy sợ đến mức hễ bước vào lớp là vùi đầu vào sách giảng bài.

      “Tiểu Nhã, cậu……” Tôi có chút chịu nổi tự kỷ của Từ Tiểu Nhã. Tôi lắc đầu cái rồi tiếp tục chéo bào giảng vào vở.

      “Ha ha ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha…. Mày nhất định phải chết!” Vốn trong lớp cũng phải yên tĩnh đột nhiên xuất trận cười quái dị.

      “Tiểu Nhã, điện thoại reo kìa.” chịu nổi ấy, ai lại dùng cái tiếng cừa kỳ quặc vừa dài như thế để làm chuông tin nhắn chứ? Mỗi lần điện thoại ấy đổ chuông là y như rằng dọa tôi sợ giật mình. Từ Tiểu Nhã thần bí đọc tin nhắn sau đó lại nhắn trả lời tin, sau đó giống như nhặt được tiền, còn quên nhìn vẻ mặt bị dọa sợ của tôi mà cười xấu xa. Tuy có lúc tôi chịu nổi ấy, tính tình giống như con trai, nhưng ấy là bạn tốt duy nhất mà tôi kết giao được lúc này. mang tôi dạo khắp nơi khi tôi phiền não, làm tôi quên những chuyện buồn.

      “Tiểu Uyển Uyển, tan giờ học cậu có đâu ? Đừng với mình là cậu phải trở về nấu cơm cho trai ăn đấy, hôm nay bọn họ có tiết đến chin giờ tối. Lát nữa mình dẫn cậu đến chỗ này hay lắm.”

      “Được.” Tôi gật đầu cái, chừng mấy ngày nữa tôi bị mẹ dẫn về, có thể quen biết với người bạn như Từ Tiểu Nhã khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ.

      “Tiểu Nhã, cậu chính là chỗ này hả?” Tôi chỉ vào hẻm toàn là dầu mỡ.

      “Đúng vậy, đúng vậy, nơi này bán lẩu cá rất ngon, mình vẫn muốn dẫn cậu tới đây nếm thử chút. vào , chừng lát nữa là còn chỗ ngồi đâu.”

      “Cậu chắc là ăn ngon chứ?” Nhìn trong ngõ toàn là dầu mỡ, đạp lên có chút cảm giác nhơn nhớt trơn trượt, cả ngõ hẻm này giogns như từng bị lửa đốt thành màu đen, ở đây mà có thể bán đồ ăn ngon ư?

      ăn rất ngon, mình lấy danh dự của mình ra đảm bảo. Mau vào thôi, lát nữa còn chỗ ngồi đâu.” Tôi thận trọng từ từ theo Từ Tiểu Nhã vào ngõ hẻm, qua ngóc ngách mấy đáng chú ý đến cái sân cỡ trung, trong sân bày hơn mười cái bàn, bàn nào cũng ngồi đầy người. Vất vả lắm tôi và Từ Tiểu Nhã mới tìm được cái bàn trống. Đợi hơn nửa buổi người phục vụ mới chậm rãi bưng cái nồi đất tới. Hơn nửa nồi là canh, nồng nồng mang theo vị cay xông vào mũi với phái lớp ớt và hạt tiêu dày.
      Last edited by a moderator: 1/11/14
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      19.3

      “Nếm thử chút, ăn rất ngon đấy, là ăn rồi còn muốn ăn nữa.” Từ Tiểu Nhã gắp miếng cá trong nồi lẩu đặt ở trong chén tôi. Tôi nhàng cắn cái, mặc dù hơi cay, nhưng quả rất ngon và mềm, nếu như có cơ hội, tôi mang trai tới ăn lần, nhưng chỉ là nếu như còn có cơ hội.

      “Uyển Uyển, làm sao thế?” Ah về đến nhà thấy tôi nôn trong toilet lần thứ ba.

      có gì, dạ dày thoải mái chút thôi.” Tôi nôn ra mấy thứ trong dạ dày nên cảm thấy khá hơn nhiều, những cổ họng vẫn đau rát như cũ.

      “Nghỉ ngơi rồi uống chút nước , lát nữa đưa em bệnh viện.” dìu tôi đến ghế sofa rồi đưa ly nước ấm cho tôi.

      cần, nôn xong đỡ hơn nhiều rồi.” Tôi uống nước ấm xong, cảm thấy cổ họng còn đau rát như ban nãy nữa.

      Hay là bệnh viện kiểm tra chút cho yên tâm.” vẫn kiên trì muốn đưa tôi tới bệnh viện.

      à, đừng quá lo lắng……” Tôi ngẩng đầu nhìn cau mày vì đau lòng.

      “Ừ……” nhàng gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hơi tái nhợt của tôi.

      phải như nghĩ đâu, chỉ là hôm nay cùng với Từ Tiểu Nhã ăn nồi lẩu cay quá, cũng biết mà, chỉ cần em ăn phải quả ớt cũng như vậy.”

      Tôi dựa nửa người vào , bây giờ khá hơn nhiều, còn cảm giác buồn nôn như ban nãy nữa.

      Em lại ăn đồ lung tung ở bên ngoài, biết dạ dày của mình tốt rồi mà còn như vậy.” có chút đau lòng ôm tôi vào trong ngực.

      “Hiếm khi mới có lần thôi mà. Hơn nữa ăn ngon, lần sau an hem mình cùng .” CHỉ là biết có còn cơ hội hay . Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của kỳ nghỉ dài hạn, theo lời mẹ như trong điện thoại sẩm tối đến thành phố A. Từ buổi sáng bắt đầu tôi đứng ngồi yên lại lại trong phòng, giống kiến bò chảo nóng.

      “Uyển Uyển, đừng lo lắng, ăn ít đồ trước , chuyện em lo lắng xảy ra đâu. Tất cả thay đổi.” ôm tôi chạy toán loạn khắp nơi ngồi lên ghế salon.

      “Nhưng……” Tôi dám tưởngtượng nếu biết làm ra chuyện như thế nào nữa, chừng trực tiếp cầm dao làm thịt tôi đắn đo cũng nên.

      cần lo lắng, em tin sao? Chờ sau khi mẹ nghỉ dài hạn xong, hai em mình vẫn như thế này.” Hai tay ôm chặt hông tôi để tôi chạy tới chạy lui trong nhà nữa.

      “Tinh tinh tinh, tinh tinh tinh. Bắc Kinh bây giờ là 18 giờ.” Tại sao điện thoại di động của tôi lại vang lên. Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi, sô shieenj màn hình là của mẹ. Sao mẹ lại điện thoại cho tôi, khôn gphair bà biết cái gì chứ? Tôi khẩn trương nắm chặt điện thoại biết nên nhận hay nên nhận. Tôi do dự đưa điện thoại cho , trong giây phút điện thoại được chuyển tới , tim tôi nhất thời như nhảy lên họng. Mẹ gì? Mẹ hỏi cái gì? Mẹ có thể biết gì hay ?
      Last edited by a moderator: 1/11/14
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: tyvybutchi

      Chương 20:

      "Đúng, đúng ạ, cháu biết rồi, ở đâu ạ, chúng cháu lập tức đến." nghe điện thoại, biết bên trong những gì mà sắc mặt của trở nên nặng nề, mày nhíu chặt lại.

      ".... Mẹ gì trong điện thoại?"

      "Uyển Uyển mau" kéo tôi vội vã chạy ra ngoài, ngay cả cặp cũng kịp cầm. Ngồi ở xe taxi, địa chỉ với bác tài xế, taxi chạy mạch về phía trước.

      "... Mẹ gì trong điện thoại?" Tôi kéo ống tay áo của , sắc mặt càng lúc càng nặng nề, chân mày nhíu chặt lại, rốt cuộc mẹ gì trong điện thoại với ?

      " phải mẹ gọi điện tới, là bệnh viện gọi. Lúc ba mẹ vào thành phố A có va chạm với xe khác, bây giờ họ được cấp cứu trong bệnh viện."

      "Có nghiêm trọng ?" Tại sao có thể như vậy, mặc dù từng nghĩ tới mấy chục mấy trăm lần muốn ngăn mẹ tới thành phố, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ có chuyện như vậy.

      " lắm, bác sĩ chưa , chỉ bào chúng ta lập tức tới bệnh viện. Yên tâm, ba mẹ sao đâu." cầm tay tôi. biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng dừng trước cánh cửa lớn của bệnh viện. Tôi đẩy cửa xe ra liền xông vào trong.

      "Chị có biết người mới bị tai nạn được đưa đến đâu ạ?" Tôi bắt được y tá lướt qua tôi, hình như chị ấy ngờ là tôi tóm lấy chị ấy, chị ngẩn người: "Phóng cấp cứu ở bên kia, em qua hỏi thử xem."

      Theo phương hướng chị y tá chỉ, tôi chạy đến nơi có ghi ba chữ "Phòng cấp cứu" hỏi thăm.

      "Xin hỏi người vừa bị tai nạn xe được đưa đến đâu ạ?" Tôi dùng sức vỗ phòng cấp cứu hỏi mấy người ngồi ở quanh bàn đá hoa.

      "Là người mới được đưa đến hả em?" chị giống bác sĩ lục lọi đống giấy tờ.

      "Vâng! Vừa được đưa tới." Tôi dùng sức gật đầu cái.

      "Em là người nhà của Lưu Tú ." Chị lật lật lại tấm kẹp giấy.

      "Đúng, em là con bà ấy, bà ấy có khỏe ?" Tôi có chút nóng nảy muốn tóm lấy tay chị ấy.


      "Từ nơi này qua phòng cấp cứu thứ hai, em phải nhanh chút..." Tôi chưa kịp nghe xong lời của chị ấy, liền chạy tới phòng cấp cứu thứ hai. Đứng trước cửa phòng cấp cứu, tôi nhìn người toàn thân đầy máu nằm giường cấp cứu, tôi tin đó là mẹ, trong trí nhớ của tôi mẹ luôn ăn mặc chỉnh tề hề có chút vết bẩn tóc cũng được chải chuốt gọn gàng hè có chút rối tung nào. Nhưng quần áo bệnh nhân của người nằm giường lại có những mảng máu lớn khô, hơn nữa còn dính đầy bùn đất, tóc cũng rối tung rối bù đến chịu nổi.

      "Mẹ...." Tôi nhàng đứng ở bên giường thể tin được kêu lên tiếng. Người giường nghe được giọng của tôi liền quay mặt về phía tôi, ánh mắt dường như lóe lên cái, đôi môi giật giật.

      "Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" biết từ lúc nào đứng phía sau tôi. Tôi cảm thấy được ánh mắt của mẹ toát ra được chút vui sướng, sau đó mẹ khó khăn đưa tay chỉ cái ví da đặt ở cửa sổ. tới cầm ví da rồi đặt lên tay mẹ.

      Editor: tyvybutchi

      [Tặng zin zin zin] Chương 20 (tiếp)

      Mẹ ra hiệu bảo mở ví da lấy chùm chìa khóa bên trong ra. Sau đó mẹ dùng bàn tay đầy máu nắm lấy chùm chìa khóa bằng đồng trông rất bình thường đặt vào lòng bàn tay rồi nắm chặt lại.

      Tôi thấy môi mẹ hình như mấp máy, kề sát tai lại gần, biết mẹ gì với mà chờ đến lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt của mẹ giống như hoàn thành xong nhiệm vụ khó khăn, sau đó bà thản nhiên nhìn tôi đứng bên cạnh, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền.

      Máy giám thị bên giường cấp cứu cũng phát ra còi báo động chói tai trong giây mẹ nhắm mắt kia, đám bác sĩ, y tá mặc áo trắng chạy vào, sau đó chúng tôi bị đẩy ra bên ngoài. Tôi và thấp thỏm đứng trước cửa phòng cấp cứu nhìn từng tốp bác sĩ rồi y tá liên tục ra vào. 30 phút trôi qua, tôi cảm thấy 30 phút này dài như ba năm, bác sĩ ra từ bên trong hẳn là bác sĩ chuyên khoa. Khuôn mặt biểu cảm nhìn hai em tôi đứng ở trước cửa.

      "Chúng tôi cố gắng hết sức, mong hai người hãy nén bi thương, những thủ tục khác được xin ý kiến để tiến hành." Trước mắt tôi tối sầm, nên cái gì cũng nghe . Chờ đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra, xung quanh đều là màu trắng, tường màu trắng, trần nhà màu trắng, chăn màu trắng, ga giường màu trắng, trắng đến mức làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.

      "Uyển Uyển tỉnh rồi à?" Bàn tay hơi lành lạnh phủ lên trán tôi.

      ", em làm sao vậy?" Tôi xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng váng.

      "Em bị ngất. Đầu còn choáng váng ? Còn chỗ nào thoải mái nữa ?" nâng tôi nằm ở gối.

      " à, em mơ thấy ác mộng, em mơ thấy ba mẹ bị tai nạn xe. Cảnh trong mơ y như , giống như nó thực xảy ra. Em còn mơ thấy dáng vẻ cả người đầy máu nằm giường của mẹ..." Đầu tôi bị áp vào ngực gần đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của "Đừng suy nghĩ nữa, tất cả ở đây rồi." Giọng của trầm mà thấp, còn trầm hơn lúc bình thường, có lẽ vui.

      ", là em nằm mơ, đúng ? cho em biết, là em nằm mơ, mẹ bị tai nạn, mẹ chết, đúng ..." Tôi tựa đầu vào vai , nước mắt cầm được mà chảy xuống. Mặc dù từ tôi thân với mẹ, nhưng ít nhất bà cũng sinh và nuôi dưỡng tôi, cho tôi cuộc sống hai mươi năm phải lo áo cơm gạo tiền.

      Trước giờ tất cả mọi chuyện còn lại đều do các đồng nghiệp của ba mẹ và xử lý, còn tôi chỉ ngơ ngác ngồi ở bên. Lần nữa trở lại thành phố T, đứng trước cửa nhà mà tôi ngỡ như cách mấy thế kỉ. Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng tôi trở lại đây vì lý do này.

      Đẩy cửa nhà ra, trong nhà có rất nhiều người ngồi, người quen, người quen cũng ngồi đầy phòng. Ông nội ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, bưng ly trà, hút thuốc, mới mấy tháng thấy mà ông nội như già thêm mười tuổi. dẫn tôi qua mọi người ở trong phòng rồi bước lên lầu hai. đỡ tôi nằm lên giường, giúp tôi đắp chăn.

      "Uyển Uyển, xuống lát, lát nữa lên ngủ cùng em, mấy ngày nay em chưa được ngủ giấc trọn vẹn cho nên ngủ trước chút ." kéo rèm giúp tôi. Tôi nhìn gian phòng hề thay đổi chút nào, còn ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm hay dùng, nhắm mắt lại. biết ngủ bao lâu, ngủ đến cả người đều choáng váng, nhắm mắt lại đều là những chuyện lạ kỳ quái.

      Tôi mặc thêm cái áo khoác bên ngoài áo ngủ xuống dưới lầu, đám người lúc trước còn ai nữa, và ông nội ngồi ghế sofa biết những gì, quá xa nên tôi nghe . Tôi quay trở về tầng hai, tiếp tục nằm ở giường. biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó cơ thể ấm áp dán sau lưng của tôi.

      ", có phải bởi vì chúng ta.... mà mẹ ba mới bị tai nạn xe hay ." Tôi xoay người áp đầu trước ngực , tiếng tim đập của luôn khiến tôi có cảm giác an toàn, lần này cũng ngoại lệ.

      Editor: tyvybutchi

      [Tặng zin zin zin] Chương 20 (tiếp):

      "Đừng suy nghĩ lung tung, chuyện của ba mẹ là ngoài ý muốn, phải em cũng nghe cảnh sát rồi ư?" Tôi áp khuôn mặt lạnh lẽo vào ngực , cảnh sát chuyện này là trách nhiệm của tài xế phía bên kia, nhưng nếu như chúng tôi ở thành phố A ba mẹ cũng có khả năng tới thành phố A, và cũng thể xảy ra tai nạn xe.

      "Bởi vì chúng ta làm loại chuyện đó, cho nên ông trời mới khiến ba mẹ gặp tai nạn để cảnh cáo chúng ta." Tôi vươn cánh nắm chặt hông của , lần này là ba mẹ, vậy lần sau là ai? Tôi chỉ còn mỗi mình thôi! Tôi muốn gặp chuyện may, nếu ngay cả cũng xảy ra chuyện nhất định tôi sống nổi.

      "Đừng suy nghĩ, ngủ giấc , em xem mới có mấy ngày mà lại gầy vòng rồi." ôm tôi vào trong ngực, nhè vỗ lưng tôi, giống khi còn bé dỗ tôi ngủ.

      Tôi đứng cạnh linh đường nhìn từng người tới dâng hương, nghe mỗi người qua lại câu: "Nén đau buồn nhé cháu". Lễ tang được bố trí trang nghiêm và cầu kì, vòng hoa, xe tang xếp đầy ở trong và ngoài linh đường." Tôi mặc đồ đen ngồi ở trong phòng nghỉ của người nhà, đóng chặt cửa ngăn cách mấy câu an ủi rỗng tuếch kia. Rốt cuộc tang lễ cũng kết thúc mĩ mãn, tôi và cùng ông về nhà, theo chúng tôi về còn có và dượng.

      Trong lúc tôi xuống uống nước ở nhà ăn nghe được bọn họ với ông nội muốn chuyển qua ở chung với ông, để tiện chăm sóc ông. Qua lúc lâu nhưng ông nội vẫn gì, mãi đến khi tôi tưởng ông từ chối lại nghe thấy ông đồng ý, nhưng ông cũng nếu muốn chuyển vào điều kiện đó là phải giữ căn phòng của hai được nguyên vẹn, cho phép ai có ý đồ gì với căn phòng đó.

      Tôi tới lầu hai, mở cửa phòng ngủ của ba mẹ ra, thấy mở hộc tủ biết tìm cái gì. Tôi vào trong, ngẩng đầu lên nhìn tôi cái ra hiệu tôi đóng cửa lại, tôi xoay người đóng cửa lại thấy tay cầm chùm chìa khóa mẹ để lại trước khi mất. tìm thấy cái hộp bằng đồng được khóa bằng ổ khóa sắt nằm ở tầng cuối của tủ quần áo.

      Cái hộp rất bình thường, giống như cái hộp dùng để đựng tiền lẻ của mấy quán bán đồ ăn vặt ngoài đường, cắm chìa khóa vào khẽ vặn chút, ổ khóa được mở ra. mở cái hộp, bên trong khác gì mấy so với tưởng tượng của tôi, đống đồ trang sức và mấy cuốn sổ tiết kiệm. mở tờ giấy được gấp thành mấy lần ở cùng ra, tôi có chút tò mò đưa đầu tới.

      hợp đồng mua nhà, ngày đăng ký là hơn năm trước, địa chỉ nhà là ở trung tâm thành phố A. hợp đồng mua nhà là tên của . nhanh chóng liếc nhìn toàn hợp đồng mấy lần và vài đồ vậ bên trong chút, sau đó đậy lại rồi khóa kỹ cái hộp, sắp xếp đồ vật bị đảo lộn lại chỗ cũ rồi dắt tay tôi ra khỏi phòng cùng với cái hộp.
      Last edited by a moderator: 2/5/15
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :