1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Sao t đọc cứ cảm thấy u ám thế nhỉ, hay là do incest:015:

    2. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Ngày xưa mình cũng đọc bộ truyện tranh incest của nhật, cũng thấy u ám kinh kkung

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18:

      Sáng sớm thứ bảy tôi hai tham gia buổi dã ngoại thịt nướng do trường tổ chức. Địa điểm tập trung tụ tập rất nhiều người. Tôi nhàng kéo tay , : “Lớp nhiều người.”

      ngước mắt quét qua đám người chung quanh cái: "Chỉ có ít là lớp của , còn lại phải."

      "Ồ!" Hôm nay phải là dã ngoại thịt nướng với mấy bạn của sao? Tại sao lại có người khác, chẳng lẽ cũng giống như em là người nhà của hả?

      "Tiểu Uyển Uyển, Tiểu Uyển Uyển" Tôi nghe thấy có người gọi liền ngẩng đầu lên tìm kiếm.

      "Cuối cũng cũng tìm được cậu rồi" Vai của tôi bị Từ Tiểu Nhã dùng sức vỗ cái.

      "Từ Tiểu Nhã, đau lắm đấy!" Tôi quay đầu nhìn chằm chằm Từ Tiểu Nhã, hôm nay ấy ăn mặc rất giống con trai, quần jean màu xanh đen, áo T-shirt dài tay cũng màu xanh đen, đầu còn đội mũ lưỡi trai nữa.

      "Chao ôi, hôm nay chúng ta tâm ý tương thông, mặc áo cặp nha." Từ Tiểu Nhã đùa giỡn kéo kéo tay áo T - shirt người của tôi gần như cùng màu với màu áo của ấy.

      "Phải, hôm nay chúng ta mặc đồ tình nhân." Tôi có chút buồn cười vỗ vỗ ấy.

      "Ồ, hóa ra cậu cũng mặc giống cậu, là thất vọng!" Từ Tiểu Nhã giả bộ thất vọng cau mày. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Cái áo T – shirt mặc và với cái áo người tôi là do lần dạo phố nhìn thấy ở cửa hàng chuyên bán đồ cặp cho các cặp đôi tình nhân mua về, kiểu dáng tệ, chất lượng cũng rất tốt, lúc ấy rất thích nên mua.

      "Xe tới rồi, xe tới rồi, Tiểu Uyển Uyển có muốn ngồi chung với mình hay ." Từ Tiểu Nhã kéo tay tôi muốn chen tới trước.

      "Uyển Uyển say xe, ngồi cạnh tôi vẫn tốt hơn."

      Lên xe mới phát có rất nhiều người, hai bên bốn mươi hành khách ngồi kín chỗ. Tôi và tìm được chỗ ngồi rồi sau đó khởi hành đến địa điểm cần đến.

      "Uyển Uyển, lát nữa mới đến, em ngủ lát , tối hôm qua em ngủ ngon mà." Giọng của nhàng vang lên bên tai tôi.

      "Vâng" Tôi dựa nửa người gối lên cánh tay , nhắm mắt lại. Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy có người nào đó nhìn tôi... Tôi mở mắt ra ngồi thẳng dậy, ra là nữ sinh nhìn tôi. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn nữ sinh này có mái tóc dài và đôi mắt tròn tròn như tôi, nhưng khuôn mặt nhã nhặn và phong cách lại để lộ ra mấy phần khôn khéo và giỏi giang, khác hoàn toàn với tôi. Tôi cười với ấy, nhưng ấy có biểu càm gì mà xoay người . Đến nơi, đám con trai tự do chia nhóm làm mấy đống lửa bắt đầu nướng thịt. Tôi ngồi tảng đá sạch nhìn mấy nam sinh lấy nguyên liệu nướng thịt từ trong túi ra.

      "Chào, Lý tiểu muội muội, còn nhớ ?" nam sinh trông lạ mắt nhảy đến trước mặt tôi. Tôi lắc đầu cái, có ấn tượng. Cậu ta đưa tay ôm ngực, dáng vẻ đau lòng như sắp chết: "Mình chính là nam sinh đẹp trai nhất trong ba tên đến nhà cậu hôm trước đó- Trứ An Đằng!”

      "Chào cậu!" Tôi vươn tay nhưng còn chưa bắt được cậu ấy bị người đẩy qua chỗ khác.

      "Lý tiểu muội muội, cậu khỏe ? Mình là Triệu Dật Hiên, mình mới là nam sinh đẹp trai nhất ở trong nhà cậu ngày đó." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Lần này người đứng trước mặt tôi chính là nam sinh lúc trước Từ Tiểu Nhã chỉ cho tôi xem, nghe đâu là khi cười lên có cảm giác là nam sinh rất xấu xa.

      "Tránh qua bên, Lý tiểu muội muội mới thích cái đồ củ cải hoa tâm (*) như cậu." (*): trăng hoa, đào hoa…

      "Lý tiểu muội muội, mình tên là Trương Ngọc Long, có phải rất khéo hay , tên của chúng tôi đều có chữ “ngọc” đấy, điều này lên chúng ta rất có duyên." Nam sinh lần này nhảy ra trông rất giống hai, đều cao gầy lịch nhưng hai ra những lời như vậy, cho tới bây giờ ấy đều cho tôi cảm giác chững chạc sâu lắng.

      "Được rồi, ba người các cậu đừng có ở đây quấn lấy em mình, tự mà làm đồ ăn ." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn đưa cho tôi cái đĩa và đôi đũa, đĩa có cánh gà nướng và lạp xưởng tôi thích nhất.

      ", cũng ăn " Tôi gắp miếng lạp xưởng lên đưa cho cắn cái.

      "Lý tiểu muội muội, mình giúp cậu nướng đùi gà." cái đùi gà được đặt vào đĩa của tôi.

      "Lý tiểu muội muội, đùi gà ăn ngon đâu, ăn thịt bò mình nướng mới ngon mà còn tốt cho sức khỏe." miếng thịt bò đưa tới đặt chồng lên đùi gà.

      "Lý tiểu muội muội, con phải ăn nhiều rau dưa mới tốt." trái bắp vừa được nướng xong đưa cho tôi cầm. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn tay tôi bưng đĩa đựng đùi gà, thịt bò còn có cánh gà hai vừa gắp cho, tay còn lại cầm trái bắp. Ăn cũng thể ăn được, gặm cũng thể nào gặm được.

      "…" Tôi đặt hết lên tay .

      "Em muốn ăn cánh gà." Tôi tựa đầu lên tay , miệng mở rộng chờ đút cánh gà. Chợt tôi cảm giác có ai đó nhìn mình nên quay đầu lại, ánh mắt như đâm vào người khiến tôi thấy đau đau.

      "Ăn chút thịt nướng , em vừa hết cảm mạo nên ăn nhiều bị đau họng." đút cho tôi ăn cánh gà xong rồi bỏ đồ ăn còn dư lại xếp chồng đặt lên bàn bên cạnh. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Vì ăn nhiều đồ nướng cho nên mọi người đều khát nước, biết là chủ thấy hứng thú hay là muốn tác hợp cho nhưng cặp đôi có tình mới chớm nở, nhưng vì cả hai đều mắc cỡ dám bày tỏ mà chủ bảo vì mua đủ cốc nên mỗi nữ sinh có thể được lấy cái ly, nhưng nam sinh có, nếu nam sinh muốn uống nước chỉ có thể tìm nữ sinh mượn cái ly mà uống nước thôi..., nhưng nữ sinh có đồng ý hay lại là chuyện khác. Tôi có chút dở khóc dở cười nhìn cái ly tay được rót Coca hơn phân nửa
      lại nhìn Trứ An Đằng, Triệu Dật hiên, Trương Ngọc Long đùa giỡn tranh nhau muốn uống chung ly với tôi ở trước mặt.

      "Này Lý Ngự Chương…" Giọng truyền đến từ sau lưng tôi, tôi và trai đồng thơi quay mặt sang. Ồ hóa ra là nữ sinh nhìn tôi lúc còn ở xe.

      "Chuyện gì?" nhìn cái ly ấy đưa tới, nhíu mày cái.

      "Mình nghĩ chắc cậu khát nước rồi, cái ly này mình chưa đùng đâu, cậu uống ."

      " cần, tôi có ly rồi." cầm cái ly tay tôi uống hớp cola. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Lần này hay rồi, ba người kia đùa giỡn cũng ngừng lại, mà nữ sinh chủ động đưa ly giờ muốn cầm cũng được, mà lấy về cũng xong.

      "Tiểu Uyển Uyển, cậu uống chung ly với ai thế?" Xa xa liền nghe thấy tiếng của Từ Tiểu Nhã vọng qua bên này.

      "Với của mình" Tôi vẫy vẫy tay với Từ Tiểu Nhã, bạn này từ lúc xuống xe lặn đâu mất tăm, vậy mà còn bảo là theo bầu bạn với tôi, đến giờ mới thấy bóng dáng.

      "Lại thế nữa, chẳng thú vị gì cả, mình còn tưởng cậu uống chung với người khác cơ." Từ Tiểu Nhã giơ cái ly lắc qua lắc lại .

      "Vậy cậu uống chung với ai?" Tôi chỉ chỉ cái ly trong tay Từ Tiểu Nhã.

      "Mình muốn uống chung với ai đó..., nhưng khổ nỗi chẳng ai muốn uống chung với mình cả, cho nên, ha ha ha. . . . . . , Tiểu Uyển Uyển, cậu có muốn uống chung ly với mình ?" Từ Tiểu Nhã khoác tay lên vai tôi cười với vẻ mặt xấu xa.

      "Thôi, mình dám đâu, mắc công người ta hiểu lầm chết." Tôi phất phất tay làm cái tư thế ‘xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này’. Có Từ Tiểu Nhã chen ngang, nữ sinh kia liền xanh mặt xoay người rời , trước khi còn oán hận nhìn tôi cái. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Còn tổ ba người hay phô trương kia bắt đầu kế hoạch tìm đẹp tìm ly uống nước. Ăn ăn xong rồi, nước cũng uống no nê rồi, đám người nhóm lửa bãi đất trống, mọi người ngồi xung quanh đống lửa trò truyện. Tôi ngồi ở bên cạnh ăn bắp nướng để giành ban nãy.


      "Lý tiểu muội muội, có muốn tìm bạn trai , tiêu chuẩn của cậu , An đây giới thiệu cho cậu." xong còn đưa cây kẹo que cho tôi, nghĩ tôi là con nít hay sao.

      "Tiêu chuẩn? Phải đẹp trai như hai!" Tôi lột vỏ cây kẹo que ra liếm cái, mùi vị cũng tệ lắm, ngày mai mua ít để dành trong nhà ăn dần.

      "Mình sao, đẹp trai cũng kém cậu đâu nha." Tiến tới trước mặt tôi là Triệu Dật Hiên.

      "Còn phải thông minh như hai!" Tôi tiếp tục ăn kẹo que. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn

      "Vậy khẳng định là mình rồi, mình vừa đẹp trai lại vừa thông minh." Tiến tới trước mặt tôi vẫn là Triệu Dật Hiên.

      "Đúng rồi, còn phải đánh thắng được ấy." Ăn xong kẹo que rồi, tôi nhớ hình như trong túi còn có ít quả mơ phải.

      "Đánh thắng cậu hả, chuyện này cũng phải là dễ." Triệu Dật Hiên đứng lên làm cái thế khiêu khích tôi.

      "Được rồi, đến đây vợ tương lai, đến đánh thử trận xem sao."

      Tôi lấy túi mơ ra:" cẩn thận đừng làm người ta bị thương, em nhớ hình như năm nay thi lên đai đen đoạn 3 (*) rồi đúng ?" tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn (*): Màu đai lưng của võ sĩ đại diện cho trình độ kỹ thuật của họ, thứ tự từ thấp đến cao là đai trắng (cấp mười), đai trắng vàng (cấp chín), đai vàng (cấp tám), đai vàng lục (cấp bảy), đai lục (cấp sáu), đai lục lam (cấp năm), đai lam (cấp bốn), đai lam hồng (cấp ba), đai hồng (cấp hai), đai hồng đen (nhất phẩm, nhị phẩm đến tam phẩm), đai đen (đoạn đến chín). Trong đó, đai đen đoạn hai, ba: Trợ lý Huấn luyện viên (nếu muốn). Bốn, năm: Huấn luyện viên (nếu muốn). Sáu đến tám: Võ sư (nếu muốn). Chín: Võ sư cửu đẳng.

      Triệu Dật Hiên giống như khí cầu bị đâm thủng, đặt mông ngồi ở bên cạnh tôi.

      " của em là đai đen đoạn 3?"

      "Vâng ạ! ấy học năm năm, gần được sáu năm rồi, vốn là sớm thi, nhưng khoảng thời gian trước bận quá cho nên năm nay mới thi."

      "Vậy là thể cơ hội rồi sao?" tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn

      "Cơ hội gì?" Tôi nghe cả buổi mà vẫn hiểu.

      "Theo đuổi em chứ sao!"

      Tôi cười cười để lời của Triệu Dật Hiên ở trong lòng.

      "Lý tiểu muội muội, em cho số điện thoại có được ?" tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Triệu Dật Hiên ghé tai tôi . Tôi lấy điện thoại di động chuẩn bị cho ta, bàn tay lấy điện thoại của tôi rồi.

      "Uyển Uyển còn nên có bạn trai." Giọng của trầm hơn bình thường, hình như có chút vui. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn như vậy nên tôi cho Triệu Dật Hiên số điện thoại nữa. Buổi tối về đến nhà, tôi ngồi trong lòng gặm táo xem tivi, chiếc điện thoại đặt ở khay trà vang lên. Tôi nhìn lướt qua, hình như là mẹ gọi.

      ", mẹ gì vậy?" Dường như chưa mấy câu liền cúp máy rồi.

      "Mẹ ba mua xe mới, lễ Quốc Khánh họ được nghỉ dài hạn nên muốn lái xe đến đây xem hai em mình."

      "Vậy à." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Tôi vùi đầu vào ngực , mẹ muốn đến đây, nếu như họ biết chúng tôi như vậy, tôi dám tưởng tượng mẹ tức giận đến mức nào.

      "Uyển Uyển yên tâm, có chuyện gì đâu! Tất cả ở đây!" nhàng vuốt vuốt lưng của tôi để cho tôi an tâm.
      Nhược Vân, Hình Ưu, Andrena5 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      14.10.15





      Song sinh


      Phiên ngoại 01


      Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, bên cạnh tôi người em . Em tôi có gò má trắng nõn mà đáng , hai mắt tròn tròn, tóc dài suôn mượt. Từ em thích theo tôi, luôn miệng gọi tôi là hai.

      Từ tôi rất hâm mộ em, bởi vì em có thể tự do muốn ăn liền ăn, muốn ngủ liền ngủ, muốn chơi liền chơi, nhưng khi lúc con bé chơi, ngủ, ăn đồ tôi lại phải học đọc chữ, viết chữ và các bài thơ cổ.

      Mẹ luôn với tôi, tôi là truyền nhân duy nhất của dòng họ Lý, là người đàn ông duy nhất, là người thừa kế hương hỏa của dòng họ Lý. Ông nội cũng cho tôi biết tôi phải gánh vác trách nhiệm làm rạng danh tổ tông.

      Mẹ áp dụng tất cả những gì bà biết, các loại chương trình học tập lên người tôi, khi ba mẹ ở cùng người nhà, đồng nghiệp, trước mặt bạn bè, họ khoe rằng họ có đứa con trai thông minh mà có ai thấy được nỗi khổ đằng sau thông minh đó.

      Chỉ có em , em của tôi, em , em cười đến ngây thơ đáng của tôi.

      Nhớ năm đó, vào mùa hè năm chúng tôi 5 tuổi, ngày kia, ba vội vàng làm, mẹ dẫn tôi đến nhà thầy giáo có truyền thống am hiểu về tranh, còn em ốm phải ở nhà mình. Gần tối đột nhiên sấm sét nổi lên, trời mưa tầm tã, khi tôi và mẹ về nhà, mẹ lại qua xem em mà vội vàng làm cơm tối cho tôi.

      Tôi trở lại phòng ngủ, thấy cả căn phòng bừa bộn, toàn bộ quần áo trong tủ treo đồ đều bị ném xuống đất, em bé bỏng của tôi nhắm chặt hai mắt, nước mắt ngập khuôn mặt, em ôm cái chăn mỏng trốn ở trong ngăn tủ quần áo.

      Tôi ôm em ra khỏi đó rồi bế em lên giường, đắp chăn cho em. Nhưng em vẫn bịt chặt hai lỗ tai, liên tục kêu “Sợ…”

      Buổi tối mưa vẫn ngớt, tôi nghe thấy em nằm trong chăn mà khóc, tôi leo lên giường ôm cả người mềm nhũn của em, người em nhàn nhạt mùi sữa, đêm này tôi mơ giấc mơ đẹp, trong giấc mơ có học bài hay bài tập chất như núi nữa.

      ơi, có phải rất mệt hay , nơi này của luôn nhíu lại giống ông nội.” Ngón tay trắng trắng mập mập của em vuốt lên hàng lông mày nhíu chặt của tôi.

      Khi tất cả mọi người chỉ thấy tôi thông minh và gian phòng càng ngày càng nhiều bằng khen, chỉ có em ấy thấy được khổ cực đằng sau cái vỏ thông minh đó.

      Tôi dần dần phát , tôi thích em dùng ánh mắt quan tâm người khác, ngay cả ba mẹ cũng được, em chỉ có thể nhìn tôi, chỉ có thể ôm tôi, chỉ có thể nghĩ tới tôi.

      Chỉ cần tôi biểu càng ưu tú càng hoàn mỹ ba, mẹ, ông nội càng chú ý nhiều đến tôi hơn, ngược lại quan tâm em càng ít. Cho đến ngày em cần thương của ba mẹ nữa, em chỉ cần thương của tôi là được.

      Mắt thẩm mỹ của em rất quái lạ, tôi thấy quái vật biển kia trông xấu xí đến thể chịu nổi vậy mà em lại bảo đáng . Dưới ánh mắt khao khát của em, tôi bỏ qua cái ô tô điều khiển từ xa mà tôi thích từ lâu để bảo mẹ mua quái vật biển làm phần thưởng.

      Khi vào tiểu học, đột nhiên mẹ muốn để tôi và em cùng học đàn Piano, em rất thích thú với cái đàn kỳ lạ này, mặc dù mỗi lần đều bị thầy giáo trách mắng khi em đàn sai nốt, nhưng em vẫn rất thích ngồi trước đàn Piano mà luyện tập lâu.

      Cho đến ngày, tôi nghe người khác thầy dạy Piano rất nổi tiếng khen em, mặc dù em đàn Piano rất bình thường, hay sai nốt nhưng lại có thể cảm nhận được cái hồn của bài hát, đợi thời gian nữa nếu em cố gắng có được thành tựu . Mà tôi mặc dù có thể trình diễn được bản đầy đủ và điêu luyện nhưng trong bài hát lại trống rỗng tìm được hồn của bản nhạc.

      Nếu như lời này mà bị mẹ nghe được, có lẽ em có được thượng hoặc cũng có thể có được thương của mẹ. Nhưng để em từ bỏ Piano, tôi tăng thời gian luyện tập ở nhà lên, chiếm hầu hết thời gian luyện tập của em. Dần dần bởi vì thầy dạy Piano thấy em đàn hay sai nốt mà mất lòng tin, và em của tôi cũng bởi vì luôn bị thầy giáo trách mắng mà học nữa.



      Phiên ngoại 01 ( Tiếp )


      Tôi muốn đặt em trong lòng bàn tay để em thể rời khỏi tầm mắt của tôi. Khi học cấp 2, tôi được gửi vào trường trung học hạng nhất, mà với điểm thi của em muốn vào trường trung học hạng nhất là chuyện thể nào, nhưng tôi lại hỏi thăm được trường trung học hạng nhất này tổ chức cuộc thi cho học sinh muốn thi vào trường. Cuộc thi này lại có thể cho tôi cơ hội mang em vào đó học cùng.

      Tôi chăm chỉ học tập, ngày nào cũng học đến tận khuya, ngoài dự đoán, số điểm đứng đầu kỳ thi của tôi biến việc em có khả năng vào học trường trung học hạng nhất thành có thể.

      Khi vào Trung học cơ sở, bởi vì thành tích và cũng do tính tình của em thích làm quen với người xa lạ mà suốt ba năm, trừ ngồi cùng bàn với tôi ra cũng có mấy người có thể là bạn bè với em.

      Ông nội là quân nhân về hưu, có nghiêm khắc và lời ra lệnh thể cãi của quân nhân. Chợt ngày nào đó dường như ông nội cảm thấy hứng thứ với đứa em mấy được quan tâm của tôi, tan học về em thường trốn ở phòng sách nghe ông nội kể chuyện xưa.

      Tôi cho phép có quá nhiều người chú ý tới em, hoặc em chú ý tới người khác.

      Phòng sách có bình hoa từ đời Thanh, nghe là thứ mà bà nội mất thích nhất, mỗi ngày ông đều tự tay lau chùi nó.

      Mỗi ngày sau giờ tan học, em luôn giúp ông nội tới phòng sách lấy cuốn sách biết được đọc qua bao nhiêu lần đưa cho ông. Tôi len lén vào phòng, nhàng đặt bình hoa ở góc cuốn sách, mà với tính cách của em đời nào chú ý tới chi tiết đó cả.

      hề có bất ngờ gì khi tôi nghe được tiếng bình hoa bị rơi bể, ngay sau đó là ông nội tức giận mắng, mẹ đánh vào mông, hơn nữa bao giờ cho phép em bước vào phòng sách nữa. Cuối cùng em bị giam ở bên ngoài cửa nhà.

      Tháng mười hai rét lạnh, ngoài phòng mưa phùn bay lất phất, cách phòng khách, từ cửa sổ tôi thấy em mặc áo khoác ngồi bậc thang ngoài cửa khóc thút thít, trong mắt vốn có chút hy vọng, nhưng từ từ dần rồi cuối cùng biến mất.

      Tôi mở cửa ôm em vào trong nhà, đêm hôm đó em ôm tôi khóc cả đêm, tôi biết rằng em mất hy vọng được người khác thương.

      Vì để cho hy vọng cuối của em cũng mất , ngày nào đó ở trong phòng bếp uống nước, tôi lơ đãng với mẹ câu, mấy năm này em chưa tắm cho quái vật biển , vậy có nên tắm cho nó cái hay .

      Ngày thứ hai lúc học, mẹ là người ưa sạch nên ném quái vật biển vào trong đống rác.

      Từ ngày ấy trở , trong mắt em chỉ có lạnh nhạt, lễ phép và xa cách với ba mẹ và ông nội, tôi thành công đạt được mục đích của mình. Như ông nội từng cho tôi biết, thủ đoạn quan trọng, quan trọng là cháu phải có được thứ cháu muốn.

      Em từng ngày lớn lên, mẹ với em đến lúc chúng tôi phải chia phòng rồi. Mẹ dọn dẹp tầng hai vốn ban đầu lộn xộn trở thành phòng ngủ của em. Giường của em bị chuyển bị chuyển qua căn phòng , mẹ thuận tiện đổi giường của tôi thành giường lớn, nhưng thiếu giường của em, trong phòng nhất thời trở nên trống trải.

      Chia phòng được tuần, thiếu mùi sữa nhàn nhạt của em nên hằng đêm tôi thể ngủ giấc nào trọn vẹn, nhưng lại thể tìm được lý do thích hợp để em chuyển về. Cho đến khi trong giờ học thể dục, em bị té xỉu ở giữa sân trường, bác sĩ kiểm tra rồi kết luận là em ngủ đủ giấc, lúc đó tôi mới biết từ khi em chuyển qua ở mình cũng chưa từng có giấc ngủ ngon.

      Về đến nhà tôi thuật lại lời của bác sĩ, hơn nữa còn ám chỉ gần đây thành tích học tập của em có chút giảm sút, vì để em có thể nghỉ ngơi tốt và ảnh hưởng đến việc học trong trường, mẹ đồng ý để em trở về phòng của tôi, nhưng giường chuyển chuyển lại rất phiền phức nên mẹ xin lỗi với tôi, em chỉ có thể ngủ cùng giường lớn với tôi, hình như mẹ quên mất con mẹ ngày càng lớn lên, vốn là vóc dáng và thân hình khô khan nay trở nên lung linh hấp dẫn, mà cũng coi như ngoài ý muốn tôi có được phúc lợi .



      Phiên ngoại 01 ( Tiếp )


      Gần thi trung học rồi, thầy chủ nhiệm lớp ám chỉ với tôi… tôi là người được ứng cử vào trường trung học hạng nhất và chẳng lại gì nếu tôi lại thuận lợi tiến vào trường trung học phổ thông của trường ( trường gồm cấp 2 & 3). Mà với điểm thi của em tôi, nếu muốn thi lên cấp 3 dù có cố gắng cũng còn kịp rồi. Nhưng thầy chủ nhiệm cũng cho tôi biết, nếu như tôi có thể đứng trong top 3 cuộc thi vật lý toàn quốc ông ấy có thể cho em tôi vào danh sách học trung học phổ thông ở trường.

      Vì bản danh sách này mà tôi nỗ lực lâu, tham gia học phụ đạo ngoài giờ, học bồi dưỡng học sinh thi Vật lý, mỗi ngày đọc sách, làm bài tập đến khuya, cuối cùng tôi giành được giải hạng nhất của cuộc thi Vật lý toàn quốc, thầy chủ nhiệm cũng đạt được những gì ông muốn, trở thành giáo viên giỏi. Ông ấy cũng thực lời hứa với tôi, cho em tôi chỗ vào danh sách học sinh học ở trường Trung học phổ thông. Nhưng em lại cho tôi biết, em muốn rời khỏi lớp học của trường phổ thông nổi tiếng kia. Bởi vì học ở đó tạo áp lực rất lớn cho em.

      Ánh mắt em mang theo khát vọng, khát vọng rời cái trường học làm em hít thở thông đó, hơn nữa tôi cũng phát Hồ Dũng, cậu bé cũng là học sinh phụ thuộc ở đây, cũng rất có cảm tình tốt với em, mà chị của Hồ Dũng cũng giống tôi, vì Hồ Dũng mà cố gắng nỗ lực để giành cho cậu ta chỗ để vào danh sách học trong trường Trung học Phổ thông.

      Vì để tránh cho bọn họ gặp nhau lần nữa, tôi thuyết phục mẹ từ bỏ giấy đề cử để em rời khỏi đó mà học ở trường gần nhà.

      Từ đến lớn em vốn luôn cởi mở với người ngoài, nhưng giờ biến thành nếu có cảm giác an toàn kết bạn, tôi tin rằng ba năm cấp 3 xuất quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.

      Mà cũng như tôi mong muốn, ba năm cấp 3 đó, bạn tốt duy nhất của em cũng chỉ có Triệu Tinh Tinh quen từ hồi Tiểu học, mà tôi vẫn như cũ là người trai mà em thích nhất, vĩnh viễn bảo vệ em, là người luôn luôn che chở cho em, là người con trai duy nhất ở bên cạnh em.

      Bởi vì tốt nghiệp Trung học, mùa hè nóng bức khiến em dấu cứ ru rú ở trong phòng có máy điều hòa của tôi.

      Mấy ngày nay thời tiết nóng rực đến chưa từng có, trong nhà cũng có ai, tôi mở đèn nằm ở giường nhìn lên cây kim trong chiếc đồng hồ đầu giường tính xem khi nào em kiên nhẫn được ôm gối vào.

      30 phút là cao nhất, đồng thời tôi cũng nghe được tiếng bước chân của em ở hành lang.



      Phiên ngoại 01 ( Tiếp)


      Em ôm gối đẩy cửa tiến vào. đêm này giống như khi còn bé, em ôm cánh tay của tôi nhắm mắt lại mà ngáy ò ó o, tôi nhàng hôn lên mắt em, cái mũi, đôi môi màu hồng và từng tấc da tấc thịt người em, khi nào thứ mà tôi muốn hoàn toàn thuộc về tôi đây (*)

      * Đây làgiải thích vì sao có đoạn Uyển Uyển kêu có muỗi và xịt thuốc diệt muỗi đầy phòng -- Muỗi chính là ấy.

      Tôi phải thi trường đại học A với kỳ vọng lớn lao của mẹ mà em cũng phải thi đại học, vì thế tôi thuyết phục em cùng tôi rời khỏi nhà đến thành phố A.

      Tôi điền thông tin vào tờ giấy tuyển sinh Đại học của em, mẹ rất yên tâm, em cũng rất yên tâm, tôi cẩn thận nhìn tất cả trường Đại học trong thành phố A. Với điểm thi của em ra có thể thi đậu vào trường Đại học đến nỗi nào, nhưng tôi lựa chọn trường học ngoài phạm vi của em, ngôi trường chỉ cần đóng tiền để tốt nghiệp và cách Đại học A gần nhất, tên là trường Đại học số 9.

      Khi thi xong Đại học, cần kiểm tra kết quả tôi cũng biết chắc mình đậu vào trường Đại học A. Tôi rất vui vẻ cùng bạn học hẹn nhau ăn cơm tối, còn uống ít rượu.

      Buổi tối về đến nhà, tôi nghe ba em cũng nộp nguyện vọng, kế hoạch hoàn mỹ của tôi đạt được bước đầu tiên, trở về phòng, em nằm ở giường tôi đợi tôi… Tôi tắm xong giả say ôm em chặt. bao lâu nữa thân thể xinh đẹp này hoàn toàn thuộc về tôi.

      Kết quả truyền đến, toàn bộ đều như tôi dự liệu, tôi thi đậu trường Đại học A, em đậu trường Đại học số 9 của thành phố A, mẹ chẳng còn ôm hy vọng gì với đứa con làm bà thất vọng.

      Bữa tiệc cảm ơn thầy của tôi rất thịnh soạn, người quen, người quen ngồi đến mười mấy bàn, tôi cũng biết là bữa tiệc này có ích lợi gì nhưng lại có thể cho tôi thu lại ít bao tiền lì xì. Nửa đường ông nội còn vui vẻ cho tôi bao đỏ, bên trong là sổ tiết kiệm có tên của tôi, trong đó có năm vạn đồng tiền.

      Về đến nhà, mẹ len lén kêu tôi đến phòng rồi đưa cho tôi cuốn sổ tiết kiệm có ghi tên của tôi, trong đó có mười vạn. Mặc dù thoạt nhìn rất nhiều nhưng từ lúc còn Trung học cơ sở, tôi biết tới chuyện thăng quan tiến chức của ba mà mười vạn này chẳng qua chỉ là muối bỏ biển mà thôi. Nhưng số tiền này lại có thể cho tôi và em có những ngày rất tốt.

      Trở về phòng, đơn của em ràng lên mặt, tôi đề nghị dẫn em du lịch đến thành phố A. Em rất vui vẻ đồng ý. Mặc dù mẹ đồng ý, nhưng ngờ ông nội lại giúp cho chúng tôi.

      Buổi tối ông nội kêu tôi đến phòng sát vách, tôi và ông nhìn nhau lâu nhưng chẳng ai chịu mở miệng. Tôi biết ông nhìn ra cái gì hoặc là biết cái gì, lúc tôi định xoay người muốn rời khỏi phòng ông nội chỉ câu “Nó là em con.”
      Nhược Vân, Hình Ưu, Andrena6 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      T/y cấm kị......:yoyo59:nhưng vẫn đẹp vì nó là thật lòng....chúc phúc cho họ nào:yoyo55:......tiếp tục hóng..thanks editor
      Rubyzjnhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :