1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8:

      "Uyển Uyển, em làm gì vậy?" hai vừa bước vào phòng liền thấy tôi cầm bình xịt muỗi dùng sức phun khắp phòng.

      "Em diệt muỗi!" Tôi tay che miệng, tay dùng sức ấn vòi phun bình xịt muỗi.

      "Em đóng cửa sổ kín mít thế kia, cộng thêm cả tấn thuốc diệt muỗi như vậy, muỗi nào mà sống nổi với em chứ?" Có lẽ là bị thuốc xịt muỗi hun đến mức chịu nổi nên đành phải tới đẩy cửa sổ bị tôi đóng cực kỳ chặt chẽ ra, để cho khí mát mẻ lùa vào.

      " là có muỗi mà, tối hôm qua lúc em ngủ ngon giấc, nó còn ở mặt em bay tới bay lui ngứa lắm." Tôi bỏ cuộc mà tiếp tục cầm thuốc xịt muỗi phun tất cả mọi ngóc ngách.

      "Bây giờ trong nhà này đừng bảo là con muỗi, mà ngay cả em cũng sắp bị xông chết rồi ! Mau xuống lầu ăn cơm chiều !"

      Tôi đành buông bình xịt muỗi trong tay xuống, theo hai tới phòng ăn, bàn cơm đặt hai chén cơm rang trứng.

      " hai, ba và ông nội đâu?" Tôi nhớ tối qua bọn họ bảo hôm nay về mà, tại sao giờ này còn chưa thấy trở lại.

      "Ba vừa gọi điện thoại và dượng muốn ông nội ở lại thêm vài ngày, vừa đúng lúc ba cũng muốn ở bên kia làm chút chuyện, hai ba ngày nữa mới về."

      "Ba và ông nội phải hai ba ngày nữa mới về sao? Mẹ cũng phải cần chừng mấy ngày nữa mới về, vậy là bây giờ trong nhà có người lớn sao? tốt quá." Tôi cầm cơm chiên như làn khói từ phòng ăn chạy đến phòng khách mở ti vi. Mẹ chưa bao giờ cho phép tôi xem ti vi trong lúc ăn cơm, bây giờ có ai ở nhà, vừa đúng lúc hôm nay có bộ phim truyền hình tôi muốn xem. hai biết từ lúc nào ngồi vào bên cạnh tôi. Tôi giống như mọi khi tựa đầu ở vai " hai, nếu như ngày nào cũng như vầy tốt quá!" Lúc đó tôi ngờ câu vô tình của mình lại trở thành .

      "Còn mau ăn , cơm cũng sắp lạnh rồi! hồi em lại ăn vô." chỉ chỉ chén cơm chiên còn dư lại hơn phân nửa trong tay tôi. Tôi liền hớp vài muỗn ăn xong cơm còn dư lại trong chén, sau đó vùi ở ghế sa lon cầm điều khiển ti vi chọn kênh, lúc có mẹ ở nhà mẹ bao giờ để cho tôi xem ti vi, tôi luôn tìm cách muốn lén lút xem, nhưng bây giờ khi có thể xem lại cảm giác kênh nào cũng trò chuyện làm cho người ta buồn ngủ. Máy điều hòa trong phòng khách thổi thổi khí man mát lên người, tôi nằm ghế sa lon mơ màng ngủ mất.

      "Uyển Uyển, mau về phòng ngủ, nằm đây bị cảm bây giờ!"

      "Ưm!" Tôi ôm chăn mơ mơ màng màng trở về phòng nằm dài giường. Ư, là ai vỗ mặt tôi vậy? Tôi cố gắng mở mí mắt sắp dính chung chỗ ra, kéo về tia ý thức bị Chu công gọi hơn phân nửa, nhìn nửa ngày mới nhìn hai vỗ mặt tôi.

      " hai, chuyện gì vậy? Có chuyện gì ngày mai hẳn , em buồn ngủ lắm!" Tôi theo thói quen phất tay cái.

      "Uyển Uyển, về phòng em rồi ngủ!" tiếp tục vỗ tôi.

      "Cho em ngủ thêm đêm nữa nha, được keo kiệt đâu đó!" Tôi xích vào bên trong chừa lại hơn phân nửa giường cho hai.

      *************

      " à, em rồi mà tin, trong nhà mình là có muỗi đó. Hôm qua em phun nhiều thuốc diệt muỗi như vậy, ngờ buổi tối vẫn có muỗi tới cắn em (Ọ_Ọ)." Tôi ôm chăn ngồi ở giường nhìn hai thay quần áo.

      "Phải, em lợi hại nhất (*)!" hai cởi áo ngủ ra, đứng ở trước tủ treo quần áo chọn đồ hôm nay mặc.
      (*) : tức là trả lời chiều theo Uyển Uyển, ko muốn so đo với Uyển Uyển. M` ko bik diễn tả sao nữa >x<.

      " à, vẫn còn tập Taekwondo phải ?"

      "Ừm!" hai gật đầu cái. Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng hai, vóc người hai đẹp giống như những người được gọi là thần tượng minh tinh gì đó vậy, mà hình như còn tốt hơn, tôi xoa nắn tay chân lèo khèo của mình, đây chính là kết quả của việc thường xuyên vận động. hai giơ tay lên muốn kéo dây quần ngủ hình như nghĩ tới điều gì, quay đầu liền tiện tay phủ áo ngủ trong tay lên đầu tôi.

      " hai, làm gì vậy!" Trước mắt tôi lập tức tối đen như mực.

      " cho phép lấy xuống, muốn thay quần!"

      "Cái gì nha, chẳng phải khi bé chúng ta còn cùng nhau tắm sao!" Tôi dùng sức muốn gạt áo ngủ đắp đầu ra, nào ngờ nút áo ngủ bị vướng vào tóc lại do tôi dùng quá sức kéo ra mà kéo tới mức nước mắt lưng tròng.

      "Uyển Uyển?"

      " hai, là đau!" Áo ngủ đầu bị vén lên, tôi cúi đầu đưa tay che lấy chỗ bị kéo đau.

      "Được rồi, để xem chút, có hơi hồng, thổi chút là tốt rồi!" hai thổi hai cái chỗ bị kéo đỏ phía sau gáy, tôi chợt nhớ tới lúc học tiểu học, mỗi lần tôi bị bạn kéo tóc, hai giúp tôi thổi thổi chút.

      " hai, sao dậy sớm vậy, hôm nay lại phải lên lớp. Đồng hồ báo thức đầu giường cũng chỉ mới tám giờ rưỡi thôi à."

      "Hôm nay phải đến trường lấy chút đồ, phải hôm nay em cũng hẹn Tinh Tinh đến thư viện học ôn thi sao?"

      "Em và Tinh Tinh hẹn nhau buổi chiều lận. hai, chiều nay có rảnh ? Có muốn cùng em ?"

      "Để xem thế nào , nếu về sớm cùng nhau , giờ em mau rửa mặt , vừa nãy mẹ gọi điện thoại giữa trưa về đến nhà đó!"

      "Vâng em biết rồi, bye hai!" Đợi hai ra cửa xa, tôi mới mặc áo ngủ chạy chậm về phòng thay quần áo, sẵn tiện ném bài tập muốn ôn thi lên bàn, buổi trưa mẹ về, nếu như nhìn thấy tôi học bài, nhất định lại mắng nữa cho mà xem.
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 9:

      "Này! Tinh Tinh, tại sao cậu lại gọi ta tới đây?" Tôi lấy sách tham khảo tiếng che mặt mình, hạ thấp giọng hỏi Tinh Tinh cũng lấy sách che mặt.

      "Mình cũng đâu muốn mang ta tới đâu chứ, cậu cũng biết nhà mình ở lầu , nhà ta lầu dưới, mình vừa ra khỏi cửa liền gặp ta, sau đó ta cứ nhất định theo mình tới đây, mình cũng có biện pháp nào khác!"

      "Lý ca ca ơi~, đề này phải làm sao vậy ạ~, em biết làm~, dạy em được ?~~"

      Tôi và Tinh Tinh đồng thời ở cái nơi gần 38 độ C- là tuần nóng nhất trong tháng sáu này mà rùng mình hồi, La Thiến Nhi này là diễn phim Hồng Kông hay là hôm nay uống lộn thuốc, nếu là do kì thi tốt nghiệp trung học sắp tới, tạo ra áp lực tinh thần quá lớn mà đầu óc có chút được bình thường. Mọi ngày ta luôn chuyện ầm ầm ĩ ĩ , hôm nay thế nào lại đột nhiên đổi thành như vậy. Còn nữa, hình như ta còn ra đời sớm hơn tôi bảy tháng, ấy mặc dù là tôi, nhưng ấy và tôi vẫn là cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh đó nha!

      "Lý ca ca~, định thi trường đại học nào?" Trước mặt La Thiến Nhi mặc dù là để sách tham khảo toán học, nhưng ràng tâm tư của ta lại có ở đó.

      "Đại học A" hai vùi đầu xem cuốn sách tham khảo tiếng , ngẩng đầu trả lời.

      "Đại học A sao, trường đó em nghe nổi tiếng lắm, vậy em cũng thi đại học A." Hai tay La Thiến Nhi nâng ở trước ngực bộ dạng lòng dạ hướng tới.

      "Phụt!" Tôi và Tinh Tinh đều thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Đại hoc A, La Thiến Nhi muốn thi trường đại học A, thể nào, nếu điểm thi của ấy có thể vào đại học A, trừ phi trời mưa ngập đất, heo bay lên trời.

      "Uyển Uyển, mấy ngữ pháp vừa rồi với em, em hiểu chưa?"

      tay kéo cuốn sách tham khảo tiếng che trước mặt tôi xuống mặt bàn.

      "Em hiểu, mà à, mấy cái ngữ pháp này có bao nhiêu % là ra thi?"

      "89%."

      "Ồ!" Tôi cầm sách tham khảo tiếp tục xem những ngữ pháp trọng điểm vừa dạy. Từ đến lớn mỗi lần gặp phải thi học kỳ đều là hai giúp tôi phạm vi ra thi, biết là do ấy tham gia các loại cuộc thi quá nhiều hay là tham khảo mấy quyển sách đề thi mấy năm trước của giáo viên, mà mỗi lần thi đều có thể đoán được ít nhất sáu bảy phần mười, và cũng chính vì sáu bảy phần mười này mà làm tôi từ đến lớn bao giờ rớt trong các loại thi học kỳ.

      "Tinh Tinh, La Thiến Nhi, bye bye!" Tôi kéo tay hai từ thư viện ra. Cứ tưởng là được vui vẻ, thả lỏng tinh thần học tập, vậy mà ai ngờ lại bởi vì La Thiến Nhi gia nhập mà giờ trong đầu tôi đều toàn là giọng điệu õng ẹo nổi da gà của ấy.

      Gần sáu giờ rưỡi chúng tôi mới về đến nhà, mẹ cũng sớm làm xong thức ăn chờ chúng tôi về. Tôi theo thói quen trước giờ ngồi ở góc khuất nhất bàn cơm.

      "Tiểu Chương muốn thi đậu đại học A chắc là có vấn đề nhỉ!" Bàn tay gắp thức ăn của ông nội chợt dừng lại, vừa hỏi hai ngồi bên cạnh.

      "Dạ, thành vấn đề!"

      " hổ là cháu đức tôn của Lý Đại Quân ta, có tự tin!" Ông nội vui mừng mà gật gật đầu .

      "Tiểu Uyển, hai ngày nay con lại quấy rầy con nữa đúng ?" Mẹ đột nhiên nhàn nhạt phun ra câu.

      " có, con có quấy rầy hai, con chỉ toàn ở trong phòng học bài thôi!" Tôi cúi đầu thấp.

      " có? Ngày đó trước khi mẹ có vào phòng đổi chăn cho con, hôm nay mẹ về, chăn giường vẫn y nguyên như cũ, thẳng thóm có người dung qua, vậy mà con còn có sao. Bây giờ là thời gian quan trọng của con, con còn phải thi vào trường đại học A nữa, con đừng có hở chút là quấy rầy thằng bé, con là học trường danh giáo, chứ như con. Lúc trước con phải tốn biết bao nhiêu sức lực mới có cơ hội cho con vào cấp ba của trường trung học T, con lại giở tính cáu kỉnh , mà lại muốn học cái trường trung học rách nát kia, con còn khuyên mẹ chiều theo tính con, giờ nhìn xem giấy báo điểm của con kìa, năm nay thi tốt nghiệp trung học, đừng là đại học A, mà ngay cả đại học hạng bét cũng đừng mong vào được." Chiếc đũa bập phát đập xuống bàn cơm, ngón tay ngừng xỉa vào đầu của tôi. Tôi cầm chén cúi đầu. Vẫn luôn là như vậy, từ là thế này, tại sao nhiều năm như vậy mà tôi vẫn thể quen được, nước mắt lăn theo sườn mặt rơi vào trong chén.

      "Mẹ, mẹ ăn cơm trước , mấy ngày nay ra ngoài mẹ cũng mệt mỏi rồi. ra Uyển Uyển cũng phải là quá kém, chỉ là thỉnh thoảng cẩn thận, lần này thi chỉ cần tỉ mỉ chút, tuy rằng cũng chắc chắn đậu được trường đại học A, nhưng thi đậu trường sư phạm hoặc kinh tế ở thành phố A cũng phải là vấn đề lớn." hai đè tay mẹ giơ lên xuống, đặt đôi đũa vào trong tay bà.

      "Ừ, vậy con giải thích cho em nó chút, suốt ngày chỉ biết chơi, nếu đến lúc đó thi đậu xem mẹ như thế nào trị con." câu cuối cùng là hướng về phía tôi .

      "Mẹ yên tâm! Uyển Uyển ăn cơm xong chưa? phải em hôm nay có đề toán biết làm sao? Đến phòng dạy cho em." hai gở cái chén và đôi đũa trong tay tôi ra để xuống bàn cơm, dắt tay tôi lên lầu hai. giây khi cửa được khóa lại, tôi liền vùi đầu vào trước ngực hai, nước mắt ngừng chảy xuống.

      " hai, em phải do mẹ sinh ra, mà là nhặt được đúng ?" Lúc nào trong lòng tôi cũng luôn ngừng tự hỏi mình như vậy, đều là được mẹ sinh ra, nhưng tại sao chết tiệt trong mắt mẹ vĩnh viễn cũng chỉ có mỗi mình hai, ba cũng vậy, ông nội cũng thế, mọi người đều thế.

      "Đừng nghĩ lung tung, em đương nhiên là do mẹ sinh ra!" hai kéo cánh tay tôi vòng bên hông xuống, dắt tôi đến bên giường ngồi xuống.

      " à, xem nếu như ngay từ đầu em được sinh ra có phải là tốt hơn ?" Khóc hơn nửa buổi tối, tôi nằm ở giường cả người uể oải. Tôi loáng thoáng nghe được dường như hai mở cửa ra ngoài với mẹ gì đó, sau đó trở về phòng khóa cửa lại.

      "Uyển Uyển, em tắm rồi trở về ngủ tiếp!" hai chỉ chỉ phòng vệ sinh bên cạnh. Cả nhà cũng chỉ có phòng ông nội và phòng hai là có phòng vệ sinh riêng, ngay cả ba và mẹ cũng phải dùng phòng vệ sinh hành lang lầu hai. Tôi nhận lấy áo ngủ hai đưa vào phòng vệ sinh, mở vòi phun, để cho nước ấm lau nước mắt ràn rụa và vết mồ hôi toàn thân.

      Lần nữa nằm lại giường tôi nghiêng đầu nhìn hai tựa vào gối đầu xem đề thi toán năm ngoái " à, nếu tối nay em vẫn còn ngủ ở đây mẹ có thể lại. . . . "

      " biết, nhưng với mẹ phòng kia của em nằm ở hướng tây lại có máy điều hòa khí, buổi tối làm cho em nóng đến chịu nổi, trong khoảng thời gian thi tốt nghiệp trung học này cứ để em ngủ ở đây, tránh cho nghỉ ngơi tốt lại ảnh hưởng đến thi cử."

      Chỉ mấy câu hời hợt lại có thể bù được khoảng 100 - 1000 câu nếu đổi lại tôi phải trước mặt mẹ. Tôi dựa nửa người vào gối đầu " hai, nếu em phải làm sao đây?"

      hai đưa tay dịu dàng vuốt tóc tôi.

      "Uyển Uyển, lần này tất cả nguyện vọng em đều điền trường đại học ở thành phố A !" hai đột nhiên phun ra câu như vậy.

      "Tại sao? Trường ở đây học tốt sao?" Trường đại học ở thành phố A khó thi đậu hơn trường đại học ở đây nhiều.

      " yên tâm để em ở nhà mình!"

      "Được, vậy em chỉ điền trường ở thành phố A!" Tôi cũng muốn cùng hai tách ra. Coi như học cùng trường, nhưng ở cùng thành phố thỉnh thoảng cũng có thể cùng nhau ăn cơm, uống trà tâm gì đó.

      Chương 10:

      buổi sáng tinh mơ điện thoại trong phòng khách chợt vang lên ngừng, ba mẹ làm, ông nội đến công viên tập thể dục, hai biết có chuyện gì cũng ra cửa từ sớm, vì vậy điện thoại cứ reo mà ai nghe.

      "Alo, ai vậy ạ?"

      "Lý Ngọc Uyển, cậu cố tình nghe điện thoại có phải hay , gọi cậu bảy tám cuộc cậu đều nghe, cậu quên hôm nay phải đến trường nộp nguyện vọng sao?"

      "Là Tinh Tinh hả! Hôm nay? Mình nhớ là ngày mai mà!" giấy thông báo ràng viết là ngày mai mà.

      "Lúc phát giấy thông báo giáo viên rồi, vì ngày mai có chuyện nên nộp trước ngày, đừng cậu quên rồi nhé!"

      Tôi đúng là quên mất còn mống.

      "Chờ mình 20', hai mươi phút nữa gặp nhau ở cổng trường!"

      " may là có Tinh Tinh cậu nhắc nhở mình, nếu mình nhất định chết thấy xác!" Cảm động ôm lấy Tinh Tinh đứng ở cổng trường chờ tôi.

      "Tối hôm qua mình có gọi vào số di động định nhắc cậu... nhưng gọi hoài mà ai nghe."

      Điện thoại di động? thể nào, tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra giơ lên trước mặt, 7 cuộc gọi nhỡ, 3 tin nhắn mới, tất cả nôi dung đều là Tinh Tinh nhắc nhở tôi hôm nay tới trường nộp nguyện vọng.

      " xin lỗi, xin lỗi, tối hôm qua mình để điện thoại ở trong phòng nên nghe thấy, may là sáng nay cậu thông minh gọi vào điện thoại bàn cho mình!"

      "Ngày hôm qua cậu về nhà? thể nào!" Tinh Tinh kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt tôi, ấy biết giờ cấm cửa nhà tôi trễ nhất là chín giờ rưỡi, chậm hơn chút cũng bị mắng chớ chi là cả đêm về.

      " có, tối hôm qua mình vẫn ở nhà, chỉ là có ở phòng ngủ mà thôi." Tôi làm sao dám cả đêm về chứ, huống chi là vào thời kỳ nhạy cảm như vậy.

      "Ah, vậy tối hôm qua cậu ngủ ở đâu?"

      "Phòng mình, chỗ của ấy có máy điều hòa, phòng mình quá nóng!" Tôi khoác tay Tinh Tinh vào trong trường.

      "Vậy cậu đâu, có ở nhà sao? Điểm thi tốt là sướng, có thể cần quan tâm quá nhiều đến việc phải điền tên trường nào, thi xong lại có thể chơi." Tinh Tinh thi được tốt lắm, giọng điệu có chút ê ẩm.

      " có, mình chơi, ấy có ở nhà, hôm qua chúng mình còn thương lượng chuyện sau này nữa mà!" Đúng vậy, thương lượng đến cuối cùng, tôi lại ngủ mất.

      " phải là cậu và cậu ngủ chung phòng chứ!" Tinh Tinh dừng bước lại nhìn chòng chọc vào mặt tôi.

      "Phải, là ngủ chung phòng, bọn mình ngay từ khi còn ngủ chung phòng" Mặc dù là cuối cấp 3 chia phòng rồi.

      "Chung giường?"

      "Ừ, chung giường!" Phòng hai cái giường đôi sẵn rồi, dù sao cũng khá lớn, chẳng lẽ tôi còn phải dời giường của mình qua sao, quá phiền toái.

      "Chung chăn?"

      "Cũng hẳn..., Tinh Tinh, cậu hỏi cái này cẩn thận như vậy làm gì?" Hôm nay Tinh Tinh là lạ sao đó. ấy và tôi là bạn từ thời tiểu học cũng sớm biết tôi và hai vẫn luôn ngủ chung phòng mà, sao hôm nay lại kỳ quái như vậy.

      "Lý Ngọc Uyển, cậu hãy thành khai báo, có phải cậu có tâm lý trai hoặc là cậu có tâm lý em hay ?" Tinh Tinh kéo tay của tôi để cho tôi tiếp tục về phía trước. Tâm lý trai và tâm lý em ? thể nào, mặc dù quan hệ của tôi hai tốt hơn rất nhiều so với em bình thường khác, nhưng mà cũng đến mức giống như trong tiểu thuyết hoặc loại tình tiết biến thái phim truyền hình kia.

      "Tinh Tinh à, hôm nay cậu có chút kỳ quái đó, cậu cũng biết ở nhà người có tình cảm tốt nhất với mình chính là mình, hơn nữa từ đến giờ vẫn ngủ chung giường nên cũng có gì kì lạ, nếu cậu có trai cũng giống mình thôi!" Tôi vỗ vỗ vai Tinh Tinh, vẻ mặt như muốn : Cậu nghĩ quá nhiều, tư tưởng quá phức tạp rồi.

      "Dù sao mình vẫn cảm thấy em hai người các cậu rất kỳ quái, bình thường khi đến tuổi này em ngủ chung giường với trai." Tinh Tinh vận là gương mặt thể tin nổi.

      "Bởi vì chúng mình là song sinh mà, ở trong bụng mẹ ngủ cùng nhau, cho nên bây giờ có ngủ cùng nhau cũng có gì kỳ quái. Thôi được rồi, chúng ta mau vào lớp , nếu tới kịp." Tôi kéo Tinh Tinh liền chạy hướng phòng học. Tâm lý trai và tâm lý em ? lớn như vậy nên ngủ chung với trai? Mười tám tuổi vẫn còn ngủ chung với trai là rất kỳ quái sao? Bạn bè chung quanh gần như đều là con chị em gì cả. Muốn tìm bạn bè có chị em hỏi chút, nhưng vì quan hệ thân thiết nên lại biết mở miệng thế nào. Chẳng lẽ vừa mở miệng liền hỏi, bây giờ cậu có còn ngủ cùng em trai hay hoặc là bây giờ chắc phải cậu vẫn còn ngủ cùng với chị em chứ? Vấn đề như vậy làm sao có thể hỏi ra miệng được chứ.

      "Uyển Uyển, em sững sờ gì vậy? Nghe hôm nay em nộp nguyện vọng rồi phải ?"

      "Ba với hả? may là Tinh Tinh nhắc em... chứ thiếu chút nữa là em quên mất rồi. mới về à, cũng sắp mười hai giờ rồi đấy?" Sáng sớm ra cửa, bây giờ mới trở về, đáng tiếc giờ cấm cửa nhà tôi chỉ có tác dụng với tôi nhưng lại vô hiệu với hai.

      "Ừ, hôm nay cũng nộp nguyện vọng, lại gặp mấy thằng bạn nháo muốn tụ họp, cho nên ăn cơm tối rồi chơi thêm tăng 2."

      " à, lơ đãng nên bị rơi vào trong thùng rượu phải ? Khắp người toàn là mùi rượu, khó ngửi, nhanh tắm, nhanh !" hai tựa đầu vai tôi, cả người toàn mùi rượu làm tôi sặc đến khó chịu.

      "Dạ, tắm!" hai xoay người vào phòng vệ sinh. Hình như hôm nay tâm trạng hai rất tốt, tôi rất ít khi thấy ấy uống rượu, ngay cả trong lễ mừng năm mới ba mẹ cho phép uống rượu ấy cũng chỉ hơi nhấp chút, chưa từng thấy qua ấy uống như sắp chết như vậy.

      "Á, đừng vẩy nước lên người em!" hai giống như chú cho con vừa rơi xuống nước xong, ngừng lắc lắc đầu làm cho nước tóc văng tung toé khắp nơi.

      "Rốt cuộc có thể rời nhà rồi! Rốt cuộc có thể. . . . . ." hai đột nhiên đè cả người lên người tôi, mặc dù trong phòng có máy điều hòa nên nóng, nhưng mà đè người như vậy vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của ấy.

      "? à. . . . . ." Tôi đẩy đẩy vai , có phản ứng, chắc là ngủ mất rồi. Tôi vươn tay muốn tắt đèn ngủ, tay mới vừa với tới nửa liền bị kéo trở lại. hai giơ tay lên vỗ vào công tắc đèn đầu giường, nhưng cả người vẫn đè người tôi như cũ, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu lướt qua bên cổ tôi. Đồng hồ đầu giường chỉ đến hai giờ, biết là bởi vì ngày mai là ngày nghỉ mà cơ thể lập tức trở nên nhõm hay là vì nguyên nhân gì khác, tôi chút buồn ngủ cũng có.

      Tôi nhìn chằm chằm trần nhà nghĩ tới lời Tinh Tinh hôm nay, tâm lý trai, tâm lý em ? Hẳn là có đâu, hai chính là hai, thể thay đổi thành người được, ấy chắc là cũng nghĩ như vậy, bởi vì chúng tôi là song sinh cho nên tình cảm thân thiết hơn so với em bình thường, điều này ai cũng có thể hiểu được. Hơn nữa hai ưu tú như vậy sao có thể có tâm lý em kỳ quái gì chứ. Đều tại Tinh Tinh mà tôi cũng bắt đầu suy nghĩ miên man rồi.

      Thân thể hai chợt giật giật, vùi đầu càng dán vào hõm vai tôi. Tôi nhắm mắt lại giả bộ ngủ nhưng mà cảm giác ướt át vai nhàn nhạt truyền đến tương tự với xúc cảm hôn lại làm cho tôi chợt mở to mắt, thể nào? bên đai áo ngủ bị kéo xuống, nụ hôn từ vai trượt xuống xương quai xanh chợt biến thành mút. Vừa rồi còn có thể là ảo giác của tôi, nhưng bây giờ loại này nghĩ như thế nào cũng thể là ảo giác, chẳng lẽ hai tưởng tôi là bạn của ấy?

      có bạn từ lúc nào, tại sao tôi biết? Hơn nữa hai người thân mật như vậy rồi. Ngày mai rời giường tôi nhất định phải tra hỏi ấy phen, có bạn cho tôi biết cùng ấy thân mật như vậy rồi, biết bọn họ có " ấy ấy " hay ? Ngày mai tôi nhất định phải cho hai biết học sinh phải lấy việc học làm trọng, được đương nhăn nhít. Vì đương rất ảnh hưởng đến việc học, hơn nữa nghe " cái đó " quá sớm tốt cho cơ thể, ngày mai nhất định phải nhớ cho hai biết mới được.

      Khó có được buổi sáng mọi người khỏi, tất cả đều làm có ở đây, chỉ chừa lại tôi và hai ở nhà. Tôi vùi ở trong chăn ôm quyển manga mở to mắt nhìn chằm chằm nội dung, trong lòng lại nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, làm thế nào mở miệng hỏi đây. Mặc dù tôi và ấy rất thân thiết, nhưng nếu như muốn chuyện mặc kệ tôi hỏi thế nào ấy cũng .

      "Em nghĩ gì vậy?" hai duỗi ngón tay gõ trán của tôi cái.

      "Em có nghĩ gì, chỉ xem manga thôi!" Tôi phất tay cái chỉ vào manga. Nhưng trong lòng lại nghĩ: phải miệng mở thế nào đây?

      " trang đó em nhìn gần mười phút, còn phải ngẩn người!" Hiếm khi thấy hai chịu nghỉ học bài, cũng giống tôi vùi ở giường muốn ngồi dậy như thế.

      "Trang này tương đối có ý tứ, cho nên em xem kĩ chút!"

      nghiêng đầu xem trang tôi lật "A, còn biết em lại có hứng thú với cái loại manga đó!"

      Ah, cái loại manga đó? Tôi nhìn xuống trang mở ra, là hình trắng đen, vẽ hai nam sinh hôn nhau đắm đuối. Ah tôi làm sao lại lật trúng trang này á! Mặc dù tôi cũng là có chút xíu hứng thú với manga yaoi (*), nhưng mà bị hai bắt được tại trận như vậy lại là chuyện khác.
      (*) : là đam mỹ với giới ngôn tình.

      " à, ra em cũng phải là rất có hứng thú với loại manga này, chỉ là thỉnh thoảng xem chút, quyển manga này là Tinh Tinh cho em mượn, ngày mai em trả lại cho ấy!" Tinh Tinh xin lỗi, mình làm cậu chịu oan ức rồi, mình ở trong lòng thầm bày tỏ áy náy với cậu. Tôi vứt quyển sách tay qua bên, nằm xuống trước ngực hai " hai, sắp trở thành sinh viên rồi, vào đại học là có thể rồi phải ? Vậy muốn tìm bạn như thế nào?" Hôm nay tôi nhất định, nhất định phải moi cho ra bạn ấy là ai. Nhất định!

      "Uyển Uyển muốn rồi sao?" cuốn tóc tôi ngón tay mình, tóc mượt mà tuột xuống, lại cuốn lên, lại tuột xuống.

      "Dĩ nhiên, em đương nhiên là muốn tìm mối tình đầu trong sáng dễ thương, muốn tìm được bạch mã hoàng tử trong lòng tới thương!" Tôi đan hai tay vào nhau, gương mặt hướng tới.

      "Vậy Uyển Uyển muốn tìm loại bạn trai như thế nào?"

      "Bạn trai của em hả, dáng người phải thon dài, phải có phong cách lịch , vừa có thể chăm sóc em, còn phải cưng chiều em, thương em, trân trọng em, còn phải thông minh đẹp trai như hai vậy!"

      "Điều kiện nhiều!" Tôi nghe thấy hai giọng phì cười.

      "Dĩ nhiên rồi, em đây thông minh đáng như vậy, đương nhiên phải là trai đẹp tài giỏi mới xứng được với em!"

      "Phải, em cứ từ từ chọn. Mà sao bây giờ em vẫn còn chưa chịu rời giường, phải em thi xong để mời em ăn bữa cơm tây sao? Hôm nay cả nhà đều ở đây, vừa đúng lúc thích hợp ăn."

      " tốt quá!" Tôi từ giường nhảy dựng lên chạy về mình phòng thay quần áo.

      T shirt và quần jean quá tầm thường, áo len khoét cổ V phối với quần bó hơi có vẻ người lớn, a, cái này được rồi, là đầm suôn màu xanh nhạt ngắn tay, cổ vuông, cao tới đầu gối. Tôi bắt đầu soi gương chải đầu, vô tình nhìn thấy xương quai xanh có dấu đỏ nhàn nhạt, sờ sờ nhột đau, là muỗi cắn trong lúc thay quần áo hay sao? Mặc kệ, tôi lấy dầu xanh bàn thoa chút lên dấu đỏ, chắc là muỗi cắn thôi. Sau đó chúng tôi ăn mấy món steak và uống chút rượu đỏ, rồi xem phim, cuối cùng hai còn dẫn tôi đến quán bar ngồi hồi, lúc về đến nhà trời tối. Trong nhà sớm tắt hết đèn, lúc lên lầu gặp phải mẹ toilet, nhìn thấy tôi còn hình như muốn gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng nghiêng đầu vào phòng.

      "Uyển Uyển, tắm rửa rồi ngủ!"

      "Dạ!" Tôi nhận lấy áo ngủ vào phòng vệ sinh, tắm hồi liền nghiêng nghiêng ngả ngả từ phòng vệ sinh ra. biết có phải là bởi vì hơi nước nóng làm cho rượu bắt đầu sinh ra hiệu quả hay là gì khác mà đầu óc tôi choáng váng, cả người cũng giống như tung bay giữa trung, chân cũng như giẫm đám mây, cảm giác cứ mơ mơ hồ hồ.

      "Uyển Uyển, ngoan ngoãn ngủ , đừng có bò loạn nữa."

      "Ưm, dạ~! Ah, em bò đến đầu giường từ lúc nào vậy? Tại sao em biết?"

      Đúng rồi hôm nay tôi còn có chuyện quan trọng muốn hỏi hai mà? Xém chút nữa là quên rồi! Tôi đổi hướng bò đến người hai, hai tay giữ lấy mặt của xoay về phía tôi, nhìn thẳng vào mắt nhau. Mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu hai dối tôi nhất định có thể nhìn ra được.

      " hai, có phải có bạn rồi đúng ? Học sinh thể đương, phải lấy việc học làm trọng, đương ảnh hưởng đến việc học, điểm thi tốt!" Tôi liệt kê lại những chỗ xấu mà lần trước trong lớp thảo luận vấn đề sớm .

      "Em thích hai có bạn , rất ghét, rất ghét. . . . . ." Tôi tựa đầu ở vai than . Hình như hai gì đó, lại dường như hề gì.
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 11:

      Cuối cùng cũng tới ngày công bố kết quả, hai thuận lợi thi đậu được trường đại học A giỏi nhất cả nước, thuộc chuyên ngành kinh doanh, còn thành tích của tôi tuy rằng kém hơn so với dự đoán, ngay cả đại học kém nhất cũng đủ điểm vào, nhưng may mắn lúc đầu tôi nghe theo hai nên cuối cùng cũng lọt vào được học viện kinh tế ở thành phố A.

      Lúc cầm tờ điểm thi của tôi, mẹ tức đến ứa nước mắt, nếu phải là hai ở bên giúp tôi nghĩ tôi tuyệt đối phải nghe mắng. hai đặt tiệc ‘cảm ơn thầy ’ ở quán rượu ngon nhất trong thành phố, mời hai, ba chục bàn, so với đám cưới bên cạnh còn đặt nhiều hơn, toàn bộ thầy bạn bè từ đến lớn đều mời lần. Tiệc cảm ơn dĩ nhiên đùa giỡn, tôi tìm góc an tĩnh nhìn ông nội ngồi ở chủ vị, khuôn mặt vui vẻ hướng mọi người mời rượu. Trong bữa tiệc tôi thấy ông nội móc phong bì màu đỏ từ trong túi ra đưa cho ấy, là phần thưởng vì thi đậu đại học A.

      Tôi len lén chạy về nhà trước, dù sao cũng có ai chú ý đến tồn tại của tôi. Tôi nằm ở giường thầm trộm nghe tiếng bước chân hai lên lầu, ấy còn chưa đến phòng mình mà, tại sao dừng lại rồi? Tôi nhàng đẩy cửa ra khe hở, hai đứng ở trước phòng mẹ, mẹ lấy cuốn sổ màu đỏ từ trong ngăn kéo ra đưa cho rồi bảo cất kỹ. Tôi len lén đóng kín cửa lại rồi nằm trở về giường. lâu sau, hai đẩy cửa ra vào, nhìn thấy tôi ngẩn người nằm giường, liền dùng ngón tay dùng sức gõ xuống trán của tôi.

      "Vừa rồi em chạy đâu? Cơm nước xong tìm em khắp nơi, ai cũng thấy, đoán em tám phần là về nhà."

      "Hôm nay cũng phải là tiệc ‘cảm ơn thầy ’ của em, em cũng phải là nhân vật chính, dĩ nhiên ăn no liền về nhà, tránh cho lại làm phiền những người khác chướng mắt!" Tôi vùi mặt vào gối.

      "Được rồi, giờ em ngoan ngoãn tắm , cả người toàn mùi lạ, còn có việc muốn với em!" vỗ vỗ vai của tôi.

      "Vâng" Tôi ôm áo ngủ vào phòng vệ sinh, buổi tối, tôi nằm gối đầu nghĩ tới sắc mặt gần đây của mẹ, may là hai thi rất tốt nên mới xoa dịu được tức giận của mẹ, nếu , tôi thấy tôi chỉ chịu nghe mắng lần là có thể giải quyết được. Cực cực khổ khổ học nhiều năm như vậy mà ngay cả đại học cũng thi đậu, điểm thi chỉ may mắn vừa đủ vào ngành, còn là ngành hot nữa.

      "Uyển Uyển có muốn du lịch ?" Giọng hai từ trong bóng tối truyền tới.

      "Muốn, nhưng. . . . . ." Từ đến lớn tôi chưa từng rời khỏi thành phố A, mà hai lại tham gia rất nhiều loại tranh tài và cuộc thi nên đến rất nhiều nơi.

      "Vậy trước tiên em sắp xếp quần áo sách vở cần khi học cho tốt , rồi sau đó chúng ta chơi đường đến thành phố A, chờ sắp khai giảng để cho mẹ gửi những thứ đó đến trường học."

      " có thể chơi sao? Nếu như mẹ đồng ý làm thế nào?"

      " với mẹ, em cứ chuẩn bị đồ đạc trước , mấy ngày nữa chúng ta !"

      " hai, đúng là chỉ có tốt với em nhất!" Tôi tựa đầu ở vai , tôi biết ấy là sợ tôi ở trong nhà lâu khó chịu nên mới muốn đến thành phố A chơi, mặc dù lần này tôi thi thành ra như vậy, mẹ nể tình hai nên gì, nhưng sắc mặt của mẹ mẹ là vạn phần bất mãn với điểm thi của tôi, cuộc sống sau này nhất định bắt bẻ tôi rất nhiều, mọi chuyện cũng hài lòng.

      Ngày hôm sau, hai với mẹ ý muốn chơi đây đó đường đến thành phố A, mẹ liếc mắt nhìn tôi cúi đầu ngồi ghế sa lon.

      "Tiểu Chương, con muốn chơi đây đó đường đến thành phố A mẹ cũng phản đối, lúc học được thêm nhiều kiến thức chút cũng tốt, nhưng tại sao lại muốn mang theo em con? Chờ đến gần khai giảng rồi để em con bắt xe lửa vào thành phố A được sao."

      "Mẹ, chơi mình vui lắm, mang theo Uyển Uyển có thêm bạn cũng tốt, hơn nữa Uyển Uyển từ cũng chưa từng rời nhà xa, con muốn mang em ấy ra ngoài chơi chút, sẵn tiện chúng con đến thành phố A trước thời gian nhập học cũng để làm quen hoàn cảnh chút."
      Mẹ nhìn tôi cái, lại nhìn hai, lại muốn gì đó!

      "Thôi được rồi, , tham quan nhiều chút cũng tốt! Nhớ là phải chú ý an toàn" Ông nội ngồi bên vẫn lên tiếng lại đột nhiên ra câu như vậy.

      "Được rồi, các con cùng nhau , định khi nào ?" Ông nội cũng lên tiếng, mẹ cũng tiện tiếp tục phản đối.

      "Cuối tuần này , chúng con đến thành phố A gọi điện thoại cho mẹ, đến lúc đó phiền mẹ lại giúp chúng con gửi đồ đạc đến trường học."

      "Vội như vậy sao? Được rồi! Các con cũng lớn như vậy rồi, quản em con cho tốt, đừng để con bé làm chuyện gì mất mặt."

      "Dạ, mẹ yên tâm, con chăm sóc tốt Uyển Uyển, Uyển Uyển đừng xem TV nữa, chúng ta lên lầu thu xếp đồ đạc thôi!"

      Tôi gật đầu cái theo lên lầu hai. Đến ngày rời khỏi nhà, tôi và hai kéo valy đứng trước cửa nhà. Mẹ kéo tay hai ngừng dặn dò.

      " cần ba mẹ tiễn các con đến trạm xe lửa sao?"

      " cần đâu mẹ, ngồi taxi hơn 20 phút là đến rồi."

      "Nhớ chú ý an toàn, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho mẹ!"

      "Con biết rồi! Mẹ yên tâm!"

      "Tiểu Uyển, phải ngoan ngoãn nghe lời con có biết chưa!"

      Tôi gật đầu cái. dắt tay tôi ngồi lên chiếc taxi chạy đến trạm xe lửa.

      " à, đây là lần đầu tiên em được ngồi xe lửa đó! Chúng ta phải ngồi bao lâu vậy?" Lên xe, tôi trái sờ phải nắn, cái gì cũng tò mò.

      "Hai ngày nữa, chúng ta tới thành phố A trước chờ sắp xếp xong mọi thứ rồi mới đến nơi khác chơi!"

      "Dạ!" Tôi tựa đầu vai , chỉ cần có thể rời nhà đâu cũng được. Cửa màu trắng xanh bị đẩy ra, đôi nam nữ ước chừng hai mươi tuổi vào, người nam xem ra rất hào phóng, nụ cười như ánh mặt trời hoàn toàn khác với loại nam sinh lịch như hai, bộ dạng người nữ trắng trẻo nõn nà, thanh tú xinh đẹp.

      "Lê, em ở phòng này đợi , cất hành lý!" Người nam dùng sức ném hành lý thoạt nhìn rất nặng lên giá hàng.

      "Được" Người nữ cũng nhiều, giọng nhàn nhạt nghe ra cảm xúc.

      "Lê, sao em ngủ bên kia vậy? Bên này thuận đường hơn, chóng mặt!"

      "Ừm!"

      Người nam ném balo lên giường đối diện tôi. hai sợ tư thế ngủ của tôi quá xấu từ giường rớt xuống nên hai vé chúng tôi mua đều là giường dưới.

      Xe lửa bắt đầu khởi động, tôi nửa tựa vào người , nhìn những căn nhà ngoài cửa sổ ngừng lùi về phía sau, lần đầu tiên rời nhà, đột nhiên cảm thấy dễ dàng, sợi xích trước nay luôn trói buộc chặt chẽ lại lập tức được cởi ra là có chút chưa quen.

      Cảnh sắc ngoài cửa sổ ngừng lao vùn vụt nhìn có chút nhàm chán, tôi xoay đầu qua bắt đầu lật lọi túi lớn đồ ăn vặt và trái cây.Tôi thích nhất là thạch hoa quả, dùng muỗng múc hớp, ăn ngon. Lại múc thêm muỗng đưa tới bên môi hai, xem sách, quay đầu há mồm ăn thạch hoa quả xong lại tiếp tục xem. ly thạch hoa quả chỉ mấy muỗng liền bị chúng tôi chia nhau ăn hết sạch.

      Kẹo đường, tôi mở vỏ ra cho vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt ăn ngon, sẵn tiện lại đút cho hai. Tôi lại gọt tiếp quả táo sau đó cắn miếng, tệ, ngọt vô cùng, sau đó đưa tới khóe miệng , cắn cái, tôi cầm về lại cắn cái.

      Người nam ngồi đối diện kia vẫn nhìn chằm chằm quả táo trong tay tôi, tôi nhìn quả táo của mình, lại lấy ra quả táo còn lại trong túi đưa tới trước mặt bọn họ.

      "Quả táo này rất ngọt, ăn thử chút !" ta hẳn là muốn ăn táo lắm, nếu làm gì lại gắt gao nhìn chăm chú vào quả táo trong tay tôi như vậy.

      "Cám ơn!" Nữ sinh kia nhận lấy quả táo tôi đưa tới.

      "Hai người cũng đến thành phố A sao?" Đồ cũng ăn xong, tôi nhàm chán bắt chước hai ôm quyển sách từ từ xem, tán gẫu cũng là biện pháp tốt để giết thời gian.

      "Ừ, hai người cũng vậy à?" Đáp lời là người nữ sinh thanh tú kia.

      "Ừ, chúng tôi cũng thế. biết thành phố A có dễ chơi hay , đây là lần đầu tiên tôi đến đó!"

      "Tôi cũng lắm, tôi cũng là lần đầu tiên ."

      "Thành phố A đương nhiên là hơn thành phố T, lớn hơn, hàng hoá nhiều hơn, ngay cả thức ăn cũng ngon hơn thành phố T." chuyện là người nam vừa rồi ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm quả táo trong tay tôi.

      " ngại quá, ấy là người ở thành phố A, cho nên cảm thấy thành phố A cái gì cũng tốt!"

      "Tôi hiểu, đương nhiên cái gì của quê mình cũng đều tốt!" Tôi hiểu ý gật đầu.

      "Hai người đến thành phố A để. . . . ."

      " học, bây giờ đến đó sớm chút để làm quen hoàn cảnh, tránh cho đến lúc đó muốn mua cái gì cũng biết đường!"

      "Hai người đều là đến thành phố A học?" Nữ sinh kia nhìn tôi cái lại nhìn hai ngồi bên cạnh.

      "Ừ, hai người sao?" Tôi gật đầu cái.

      "Chúng tôi cũng thế, bởi vì qua thời gian nữa có thể thể mua được vé tốt, cho nên về trước."
      "Ồ! Chúng tôi cũng khác gì hai người!"

      "Bạn học trường gì?"

      "Học viện kinh tế thành phố A." Cũng có thể xem là trong những trường kém nhất ở thành phố A.

      "Còn ấy?"

      " Đại học A " Tôi đổi qua kéo cánh tay hai, nghe năm nay chỉ có hai học sinh ở thành phố T trúng tuyển đại học A, ấy là niềm kiêu ngạo của tôi đó.

      "A, lợi hại nha, hàng năm học sinh ngoại thành trúng tuyển đại học A nhiều lắm, đậu được đều toàn là tinh hoa của mỗi thành phố đó nha!"

      "Dĩ nhiên!" Gương mặt tôi tự hào, bây giờ tôi có thể hiểu tại sao mỗi khi mẹ nhắc tới hai khuôn mặt liền kiêu ngạo, bởi vì là rất tự hào. hồi lâu cổ họng khát quá, tôi kéo túi qua muốn tìm cái gì đó để ăn. Tay mới vừa xoa bóp miệng túi liền bị hai bắt được.

      "Lát nữa còn phải ăn cơm tối, ăn quá nhiều đồ ăn vặt buổi tối bụng em lại thoải mái!" Tôi buông tay từ túi xuống. Cơm tối a~, tôi là vui nên sớm quên mất còn phải ăn cơm tối. Tôi từ toa ăn uống ăn cơm tối xong trở lại chỗ nằm, đúng lúc đôi nam nữ cùng phòng kia cũng sớm bò trở về giường ngủ. hai vẫn còn ôm quyển sách kia đọc.

      "Sách gì mà đọc say mê như vậy?" Tôi đoạt lấy quyển sách tay lật tới trang đầu. “Bàn về Quân Vương”, về lịch sử sao? Tôi chỉ nghĩ sách tay hai là tiểu thuyết hoặc manga gì đó, nhưng ngờ ấy đọc lâu như vậy lại là mấy loại sách khó hiểu, biết là cái gì này.

      "Uyển Uyển mang vài cuốn sách theo sao?" hai tùy ý tôi lật tới lật lui.

      "Có mang, nhưng mà muốn xem!" Tôi nằm ở giường, vừa rồi ăn đến mức căng cả bụng nên muốn động.

      "Muốn ngủ giấc ?" hai kéo chăn lên đắp kín giúp tôi.

      "Ừm!" Tôi gật đầu cái nhắm mắt lại. Nửa đêm, tôi bị từng hồi đau nhói đánh thức, dạ dày cứ như bị gai châm đau đến khó chịu. Tôi cuộn người lại đè gối đầu lên bụng, nhưng cũng ngừng được cảm giác càng lúc càng đau này.

      "Uyển Uyển, em sao vậy?" hai biết từ lúc nào từ bên kia giường đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh tôi.

      "Dạ dày là đau!" trán và cả người tôi đều là đau đến trong ngoài toàn mồ hôi lạnh.

      "Uống chút nước ấm trước , lát hết đau thôi!" hai lấy bình thuỷ từ dưới mặt bàn rót chút nước ấm ra cốc, tôi bưng cái ly uống hai ba hớp mới cảm thấy tốt hơn chút.

      " à, ngủ trước , em ngồi lát là tốt thôi!" Đồng hồ cổ tay sắp ba giờ sáng, cũng mệt mỏi cả ngày. rồi

      " sao, động cơ xe lửa ồn quá, ngủ được!"

      "Ưm" Tôi tựa đầu đùi hai nhắm mắt lại. biết là lần đầu tiên rời nhà chơi xa hay là bởi vì ăn đồ ăn vặt quá mức thoả thích mà ở xe lửa hai ngày, dạ dày tôi liền bắt đầu lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thấy cái gì cũng muốn ăn, lúc xấu dù có uống nước cũng vẫn đau dữ dội.

      Rốt cuộc nhân viên tàu bắt đầu đổi vé, chúng tôi sắp đến thành phố A rồi, tôi thu xếp xong manga và đồ ăn vặt ném giường vào hành lý, cài khoá cho tốt sau đó cứ thế mà chờ xuống xe. Đến trạm, ngồi hai ngày đêm tất cả mọi người đều hướng cửa xe mà tràn ra ngoài, tôi ngồi ở chỗ ngồi thượng đẳng chờ đến lượt toa của mình xuống. Lúc xuống xe người nữ sinh cùng phòng kia đột nhiên nắm cổ tay tôi, ghé vào bên tai tôi "Bạn trai là quá tốt, cố mà giữ cho chặt, đừng dại dột mà buông tay đó!"

      Tôi quay đầu muốn giải thích đó là trai tôi, phải bạn trai, nhưng lúc ấy vừa đặt chân xuống trạm liền sang hướng khác rồi.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ây, m` nhầm, chương này bắt đầu H nhé! =D

      Chương 12:

      xe lửa giằng co hơn hai ngày, tôi hỗn loạn theo hai ra khỏi trạm xe lửa. kéo tay tôi bắt chiếc xe taxi, lại với tài xế hình như là tên của khách sạn hay quán rượu nào đó. Xe taxi chở chúng tơi chạy gần 40' mới đến chỗ hai .

      "Uyển Uyển, xuống xe thôi, lát đến khách sạn lại ngủ tiếp."

      "Ưm. . . . . . Dạ" Tôi theo hai xuống xe. Trước cửa là bảng hiệu với vài chữ màu vàng đồng viết ——" Khách sạn Kim Huy".

      " hai, tối nay chúng ta ở đây sao?" Tôi giống như con nhà quê mới từ nông thôn lên thành phố, tò mò hết nhìn đông lại tới nhìn tây. Có lẽ trong kỳ nghỉ hè này mọi người cũng là vừa thi xong nên tất cả đều đến đây du lịch, trong đại sảnh chật kín người. Rất nhiều người đứng xếp hàng trước quầy tiếp tân để đặt phòng.

      " à, có khi nào chúng ta đặt được phòng ?" Tôi ngồi sofa nghỉ chân ở khách sạn kéo kéo vạt áo hai, nhiều người như vậy, chờ xếp hàng đến phiên chúng tôi cũng biết các phòng có thể bị đặt hết rồi nữa.

      " đâu, có gọi điện thoại đặt trước rồi, cho nên chuyện như vậy nhất định xảy ra." giống như trấn an chú chó , vỗ vỗ đầu của tôi để cho tôi yên tâm. Xếp hàng gần nửa ngày, rốt cuộc cũng đến phiên hai, lại thêm hồi lâu kí giấy điền tên hai mới có thể cầm thẻ và chìa khoá phòng tới.

      "Uyển Uyển, lên phòng nghỉ ngơi trước, sau đó chúng ta lại suy nghĩ tiếp là phải đâu chơi!"

      "Dạ!" Tôi theo phía sau hai vào thang máy. Lầu mười hai, phòng 1208, vào phòng, mở hành lý ra, trước tiên là để đồ dùng rửa mặt và khăn bông vào phòng tắm.

      "Uyển Uyển, em tắm trước, sau đó lại nghỉ ngơi chút, bây giờ còn sớm, chút nữa chúng ta lại ra ngoài dạo!"

      "Dạ. . . . . ." Tôi ngáp dài xách theo áo ngủ vào phòng tắm. Ở xe lửa buồn bực hai ngày, cả người cũng đầy mồ hôi dính dính, toàn thân cũng bốc mùi khó chịu chết rồi. Chà lau dưới lâu đến khi cảm giác da thịt được rửa sạch hoàn toàn, tôi mới hài lòng chậm rãi từ trong phòng tắm ra ngoài.

      " à, em tắm xong rồi, cũng tắm !" Tôi vén chăn trải giường lên chui vào. Đầu dán vào gối đầu mới phát giác được mình mệt quá, buồn ngủ quá. xe lửa mặc dù cũng có giường nhưng luôn ngủ được ngon, tiếng đường sắt quá ồn. biết ngủ bao lâu, chờ đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời có chút mờ tối.

      " hai, mấy giờ rồi?" Tôi xoay người nhìn hai tựa vào đầu giường bên cạnh đọc sách.

      "Gần bảy giờ rồi." giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ. Bảy giờ sao, thể nào, chúng tôi đến quán rượu là lúc 9h sáng, tôi ngủ nhiều nhất cũng quá mười tiếng, tại sao hôm nay tôi lại ngủ lâu như vậy.

      " à, chúng ta đâu chơi trước đây?" Tôi nhảy xuống giường lục lọi quần áo trong valy.

      "Hôm nay tạm thời , lát ra ngoài ăn cơm sau đó trở về nghỉ ngơi dưỡng tinh thần cho tốt, sáng sớm ngày mai mới ."

      "Ồ!" Tôi để quần áo định thay xuống, tới ngồi bên cạnh hai, ấy vẫn là xem quyển sách vẫn luôn đọc xe lửa kia.

      " à, quyển sách này rất hay sao?" Tôi cũng bắt chước lật hai trang, hiểu được nội dung trong đó cái gì.

      "Tạm được. . . . . ." hai nhàng gật đầu cái. Lúc đọc sách lông mày ấy cứ luôn nhíu lại, có phải bởi vì đọc loại sách có nội dung tương đối nghiêm túc này hay ? Tôi nhớ giá sách trong phòng của ấy luôn bày đầy các loại sách, còn có trong phòng sách của ông nội cũng có hơn phân nửa là sách của , quyển nào là loại giải trí thư giãn cả, tất cả đều là về thường thức, chính trị, ngoại ngữ, kinh tế, các phương diện mà trong mắt tôi đây chính là các loại sách rất thâm ảo.

      Đều hai là thiên tài rất thông minh, nhưng ra ấy là học sinh xuất sắc cũng sung sướng gì, phải mang theo gánh nặng sau lưng, khổ cực nhiều hơn biết gấp bao nhiêu lần so với người bình thường.

      Trong lúc tất cả mọi người được chơi đùa, được nghỉ ngơi giải trí ấy phải ngồi giải đề, phải đến trường tiếng luyện thi, học Piano, học vẽ, phải làm rất nhiều rất nhiều bài tập và học rất nhiều rất nhiều thứ. Ngay cả lúc tôi đọc manga hay tiểu thuyết đều cười ha ha, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy qua hai đọc sách mà cười cả.

      Tôi vươn tay, đầu ngón tay xoa lông mày của , muốn vuốt phẳng những nếp nhăn phù hợp số tuổi ấy. hai rời khỏi nhà ít nhất cũng phải giống tôi hung hăng thả lỏng hơi chứ.

      " à, được rời khỏi nhà có cảm giác muốn thở phào nhõm hay !" Tôi nửa tựa vào người , đầu gối vai.

      "Vậy Uyển Uyển sao? Có cảm giác muốn thở phào nhõm !"

      "Ưm, em có chút quen lắm!" Tôi thở dài, đột nhiên được thả lỏng như vậy, cảm thấy giống như nằm mơ chân .

      "Cơm tối em muốn ăn gì?" Đề tài đột nhiên chuyển sang cơm tối rồi.

      "A, biết nữa, ra ngoài xem chút , có cái gì ăn cái đó!" Tôi từ giường đứng lên lục valy lấy quần áo muốn thay ra.

      Ngồi trong quán cơm của khách sạn, có lẽ qua thời gian dùng cơm nên người trong quán ăn nhiều lắm, chúng tôi gọi hai phần cơm rang và tô canh làm bữa ăn tối.

      " à, ngày mai muốn đâu?" Tôi để chén đũa trong tay xuống. Khẩu vị của thành phố A và thành phố T hoàn toàn khác nhau, tôi cảm thấy dễ ăn chút nào.

      "Vậy Uyển Uyển muốn đâu chơi?" cũng để chén đũa trong tay xuống, ấy còn kén ăn hơn cả tôi, khẳng định là ăn quen.

      "Là em hỏi muốn đâu chơi trước mà!" Tôi lại chưa từng tới thành phố A, làm sao biết ở đâu chơi vui chứ.

      "Nếu lát nữa về khách sạn xem coi có sách giới thiệu địa điểm du lịch trong thành phố hay , khách sạn thường phải có loại phục vụ này."

      "Dạ" Tôi gật đầu cái, như vậy cũng được. Trở lại khách sạn tôi nằm giường cầm điều khiển bấm kênh tìm xem có bộ phim nào hay , còn hai ngồi ở bên giường xem tài liệu quảng cáo địa điểm du lịch mới cầm từ quầy tiếp tân về.

      " hai, xem ti vi với em ." Tôi kéo cùng nhau nằm ở giường. quay đầu nhìn màn hình ti vi chút " phải em rất sợ xem mấy loại phim này sao?"

      "Nhưng Tinh Tinh là rất hay, à, xem với em !" Tôi vòng tay qua bên hông .

      "Được rồi" bất đắc dĩ gật đầu cái.

      " à, tắt đèn , sắp bắt đầu rồi." Tôi đẩy đẩy cánh tay của , bảo tắt đèn đầu giường.

      " phải em sợ bóng tối sao?"

      "Tắt đèn xem mới có khí mà" có từng thấy qua người nào mở đèn sáng trưng mà xem phim kịnh dị ? Tôi vùi ở trong ngực , kéo chăn đắp kín đến cằm, mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi.

      " ơi, là sợ, đến khi nào cái đó thầm lộ ra hết rồi kêu em nha" Tôi chôn cả mặt vào hông của . là khủng khiếp, Tinh Tinh gạt tôi, còn phải là rất khủng bố. bộ phim hơn tiếng đồng hồ, nhưng tôi xác định mình chỉ xem quá 30 phút, thời gian còn lại đều chôn mặt ở trong chăn. Hết phim mở đèn bàn đầu giường, tôi ôm cánh tay còn chưa có từ trong dư của bộ phim lấy lại tinh thần.

      "Uyển Uyển, khuya lắm rồi nhanh ngủ, phải em sáng mai muốn dạo phố sao?" vỗ vỗ lưng tôi.

      " hai, là khủng khiếp, hôm nay em có thể ngủ với hay !" Tôi liều mạng ôm chặt lấy cánh tay , trong đầu đều là hình ảnh bàn tay đẫm máu đó.

      "Sợ thành như vậy còn đòi xem, hiểu nổi nữ sinh các em." kéo chăn giúp tôi đắp kín, đưa tay tắt TV và đèn đầu giường.

      " à, vừa rồi có phải là rất khủng khiếp hay !" Tôi hồi tưởng lại bình máu tươi đỏ lòm kia, lại tiếp tục hướng cả người chui vào trong ngực .

      " ra chỉ cần mỗi ngày về nhà đúng giờ xảy ra bất trắc gì, rất an toàn."

      " hai biết ý gì hết, người ta là người nữ sinh kia khủng khiếp. vậy mà lại chỉ thấy là phải về nhà đúng giờ."

      "Thôi được rồi, còn mau ngủ, càng nghĩ em càng ngủ được." Bàn tay nhàng vuốt lên mi mắt tôi. Tôi nhắm mắt lại, đầu gối cánh tay , mặt dán vào trước ngực, người của luôn có thơm nhàn nhạt của xà phòng, rất sảng khoái.

      biết là do ban ngày ngủ nhiều hay là bộ phim này quá kinh khủng, tôi nằm ở giường nửa ngày cũng buồn ngủ. Sáng sớm ngày mai còn phải chơi nữa, tôi liền nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu.

      con, hai con, ba con, bốn con, mãi đến khi tôi đếm tới con cừu thứ 376 tôi cảm giác có bàn tay nhàng vuốt ve tóc tôi, tay từ đỉnh đầu trượt đến gương mặt rồi xuống đến bên môi, đầu ngón tay nhàng ở môi của tôi ma sát. Sau đó có thứ nóng bỏng mang theo hơi thở ấm áp khẽ hôn vào môi của tôi, tôi vừa định kêu lên nhưng lại làm thành cơ hội cho đối phương, cái lưỡi ẩm ướt xộc thẳng vào trong miệng tôi, trêu chọc đầu lưỡi của tôi. Trong mũi truyền đến mùi vị nhàn nhạt quen thuộc, là hai, tại sao? Tôi liều mạng mà đẩy hai đè ở người tôi ra, hai tay ngừng phản kháng ở người loạn vung, " à, em là em của , làm gì vậy!"

      Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng bị ngăn giữa môi lưỡi dây dưa, đôi tay bị đặt đỉnh đầu. Dây buộc đầm ngủ cũng từng chút bị tháo ra, cúi đầu ngậm viên đỏ tươi tuyết trắng trước ngực chưa từng bị người chạm qua, tay khác lại vuốt ve tuyết trắng bên kia.

      Tôi cắn môi chống cự để thân thể phát ra cảm giác khác thường, hai, tại sao, tại sao phải đối với em như vậy. Nơ bướm quần lót cũng bị tháo ra, tôi liều mạng mà kẹp chặt hai chân, ngừng lắc đầu, đây là trái với đạo đức, chúng ta là em, em song sinh ruột thịt.

      Hai chân bị mở ra, phân thân cực nóng đè ở giữa hai chân tôi, tôi liều mạng uốn éo người để cho xâm nhập. Tay đè ở khuỷu chân tôi, chân nhất thời liền làm được gì. Tôi biết chiêu này, ở trường Taekwondo lúc luyện tập tôi thấy thường dùng chiêu này áp chế đối thủ. châm chọc, lúc đầu vì muốn bảo vệ tôi mà luyện năm năm bản lĩnh, bây giờ lại dùng nó ở chính người tôi.

      hồi tê liệt đau đớn, thứ nóng rực của vùi sâu vào bên trong cơ thể tôi, tôi tựa hồ nghe được tiếng thế giới của tôi sụp đổ và bể vỡ tan tành. Cái gì cũng còn, người trai tôi thích nhất cũng còn, tôi nhắm mắt lại phản kháng nữa. hình như cũng cảm nhận được tôi phản kháng, đặt những nụ hôn dầy đặc lên vai, lên trước ngực tôi "Uyển Uyển, rốt cuộc em cũng là của " Tiếng nỉ non thấp thổi vào bên tai giống như người tình thủ thỉ, nhưng tôi lại cái gì cũng muốn nghe, cái gì cũng đều nghe thấy. đêm này muốn tôi rất nhiều lần, cuối cùng đến khi trời gần sáng mới chịu tha cho tôi ngủ.
      Nhược Vân, Nhiên Nhiên, Andrena8 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13:

      Sáng sớm, tôi ôm gối đầu cuộn thành đoàn núp ở trong góc giường.

      "Uyển Uyển, có khá hơn , vẫn còn chưa thoải mái sao?" ngồi ở mép giường vươn tay muốn vén tóc rũ xuống mặt tôi. Tôi liền hất tay muốn đến gần ra, dùng lượng gần như là hét hô to với : " Tại sao lại làm như vậy, em là em , là em ruột thịt của ! có biết làm như vậy là trái với đạo đức hay !"

      "Uyển Uyển ngoan, đừng khóc, Uyển Uyển rất biết điều, luôn luôn ở bên cạnh Uyển Uyển." (tyvybutchi.***************) kéo tay tôi, theo đà ôm tôi vào trong ngực, lòng bàn tay ấm áp vuốt lên đôi mắt tôi, cũng giống như lần mẹ vứt búp bê của tôi, như lần tôi vụng về làm rớt bể bình hoa của ông nội, bị nhốt ở trước cửa nhà, ngay cả mỗi khi gặp ác mộng tỉnh giấc cũng là an ủi tôi như vậy.

      " phải là trai em, trai của em làm như vậy với em, bao giờ!" Tôi vòng tay quanh mình, cả người hơi run rẩy, nước mắt cũng ngừng chảy xuống.

      "Uyển Uyển, chính là người trai mà em thích nhất, là trai em nhất, em quên rồi sao?" Tiếng trầm thấp của thổi vào bên tai tôi. Đúng, ngay từ khi học năm thứ ba tiểu học, cho đề văn là “người mà bạn thích nhất”, các bạn học khác đều là viết ba mẹ, chỉ có tôi là viết trai thôi, mùng trong cuộc thi viết văn cuối kỳ, đề bài “người mà bạn nhất” tôi cũng viết là trai. (tyvybutchi.***************) Ngay từ khi còn ấy là đôi cánh của tôi, là nơi vững chắc nhất để tôi dựa vào, là người nhà mà tôi thích nhất, nhất, nhưng tại sao tối qua ấy lại làm như vậy với tôi, tại sao.

      ôm tôi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, sau đó cầm lược đặt ở bên lên nhàng chải mớ tóc bù xù của tôi. Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương, tóc dài rối bù xõa ở sau lưng, hai mắt sưng đỏ, đôi môi sưng đến còn huyết sắc, và dấu hôn màu phấn hồng nhàn nhạt lộ ra vai cổ bên ngoài quần áo ngủ.

      Tiếng gõ cửa nhè vang lên, để cây lược xuống, xoay người tới mở cửa phòng, người vào là phục vụ phòng, người mặc đồng phục khách sạn đó đẩy xe thu quần áo bẩn. ta nhìn cái chăn xốc xếch và vết máu đại biểu cho phá vỡ cấm kỵ luân lý giường, sau đó mang theo ánh mắt có chút khinh bỉ quan sát tôi từ xuống dưới, lại lấy ra chăn và ga giường sạch thay đổi xong rồi ra khỏi phòng. (tyvybutchi.***************)Nếu như ta biết chúng tôi là em, ánh mắt kia có lẽ dừng lại ở mức chỉ là nhàn nhạt khinh bỉ thôi đâu.

      Tôi soi gương, cong khóe môi. kỳ quái, tôi lại vẫn có thể cười được. tiếp tục cầm lược chải vuốt đầu tóc xốc xếch tóc sơ rối của tôi, lại lấy khăn lông ấm từ trong phòng tắm ra lau chùi mặt tôi. Tôi giống như người rối ngồi ở trước gương nhúc nhích.

      "Uyển Uyển, hôm nay chúng ta ra ngoài dạo phố, em mặc áo sơ mi và quần jeans này nhé?" lấy quần áo sạch từ trong valy của tôi ra. Tôi vẫn ngồi ghế nhúc nhích như cũ. Hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm mình trong gương.

      "Uyển Uyển vẫn còn giận sao?" cầm quần áo tới sau lưng tôi, cúi người xuống từ phía sau nhàng hôn lên mặt của tôi.

      "Lát nữa dẫn em ăn kem đá xối ở Haagen-Dazs mà em thích nhất có được hay , nếu đến khu vui chơi. Thay quần áo xong ra ngoài, Uyển Uyển muốn đâu chúng ta liền đó, hửm?"

      vươn tay muốn cởi dây buộc cổ áo ngủ của tôi ra, tôi giống như bừng tỉnh nắm chặt cổ áo đoạt lấy y phục trong tay rồi vọt vào phòng tắm khóa cửa lại. (tyvybutchi.***************)Tôi ném quần áo lung tung lên bồn rửa mặt, sau đó đứng dưới vòi hoa sen mở chốt, nước lạnh lẽo phun từ xuống, làm tóc và áo ngủ người đều dính ướt. Tôi mở nước tối đa, kéo khăn lông qua liền dưới dòng nước lạnh như băng, dùng sức chà lau từng chỗ người mình.

      Khăn lông dùng trong khách sạn thể so với khăn dùng trong nhà, chất liệu hơi thô làm tôi lau đến cả vùng cổ trước ngực ửng hồng. Tắt chốt mở, tôi lấy quần áo ném ở bồn rửa mặt lên vừa soi gương vừa chậm rãi mặc từng cái từng cái vào. tính toán chu đáo, đồ lót sạch , áo sơ mi ngắn tay cổ cao vừa vặn che khuất dấu hôn vai và bộ ngực. Tôi mở cửa phòng tắm bước ra, máy điều hòa phòng trong thổi ra khí mát làm cho tôi cảm thấy lạnh thấu xương.

      "Dùng nước lạnh tắm bị cảm, tại sao lại thương tiếc thân thể của mình như vậy!" Máy điều hòa được tăng nhiệt độ lên, mái tóc nước ở sau lưng được bọc trong khăn tắm khô nhàng xoa bóp. Đến khi có thể ra cửa là gần trưa. Tôi cầm theo giỏ sách, mặt biểu tình gì theo thang máy xuống đại sảnh.

      "Uyển Uyển muốn đâu?" đưa bản đồ trong thành phố đến trước mặt tôi. Tôi xem cũng xem, tiện tay chỉ đại chỗ. Lúc đường, tay và tay tôi nắm chặt lấy nhau, giống như đại đa số những cặp đôi bình thường đường.

      "Uyển Uyển, vào trung tâm thương mại xem chút , mấy ngày nữa em phải đến trường học báo danh rồi, chọn mấy bộ quần áo đẹp đến trường báo danh!" Nếu là bình thường tôi nhất định kéo tay dạo hết từng ngóc ngách trung tâm thương mại, sau đó thử hết các quần áo tôi cho là đẹp. (tyvybutchi.***************) Nhưng hôm nay tôi lại có tâm trạng này, cũng có hứng thú mua quần áo. Ở lầu nữ trang, tôi bước mục đích qua các cửa hàng, sau đó dừng ở trước shop. Tôi biết hãng quần áo này, nhớ tới lúc trước tôi rất thích cái áo khoác của hãng này, khi đó cũng vừa khéo gần tới sinh nhật, tôi năn nỉ mẹ mua cho tôi cái áo khoác này làm quà sinh nhật, nhưng giá gần 700 ngàn nên mẹ nhìn chút liền
      để ý tôi. Nhưng đến ngày sinh nhật tôi vẫn có được cái áo khoác đó làm quà, là dùng tiền tiêu vặt và tiền đoạt giải cuộc thi mua cho tôi. (Trung tâm thương mại: giống Diamon Plaza và Vincom)

      "Uyển Uyển vẫn là thích hãng quần áo này sao? Vậy vào xem chút !" dắt tay tôi vào. bán hàng ân cần lên trước giới thiệu với tôi kiểu mới nhất của mùa hè năm nay.

      "Uyển Uyển, cái váy này tệ, em thích màu nào?" chỉ vào hai cái váy có đai lưng ngắn đến gối tay quản lý cửa hàng, cả hai đều cùng kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau. Tôi nhìn lướt qua hai cái váy, hổ là trai từ cùng nhau lớn lên, luôn có thể chọn được kiểu dáng và màu sắc tôi mặc hợp.

      "Màu vàng , Uyển Uyển muốn thử chút ?" Tôi lắc đầu cái.

      " lấy cho tôi cái màu vàng, size , thử!" lấy tiền từ trong ví ra giao cho bán hàng. Tôi nhận lấy túi đựng quần áo và hóa đơn. (tyvybutchi.***************) cái váy mỏng lại gần 800 ngàn. ra cửa chính trung tâm thương mại, tôi nhớ tới dự báo thời tiết hôm nay trời đầy mây, nhưng nhiệt độ vẫn nóng đến làm cho người ta khó chịu. dắt tay tôi vào tiệm nước giải khát ven đường.

      "Hai vị muốn uống gì?" Phục vụ của tiệm nước giải khát cầm thực đơn đưa tới.

      " ly trà xanh hoa nhài, ly trà sữa trân châu nguyên vị." Phục vụ cầm thực đơn và tiền rời , chỉ trong chốc lát, ly trà xanh hoa nhài và trà sữa trân châu được đưa lên.

      "Uyển Uyển, là trà sữa trân châu nguyên vị mà em thích nhất đây." đẩy trà sữa trân châu tới trước mặt tôi.

      "Em muốn uống nguyên vị, em muốn uống vị dâu tây!" Tôi vừa đẩy cái ly trở về vừa ngẩng đầu lên. nhìn tôi cái rồi quay sang phục vụ đứng ở bên cạnh "Phiền lại thêm ly trà sữa trân châu vị dâu tây!"

      Phục vụ cầm tiền rời , lát lại bưng ly trà sữa trân châu vị dâu tây lên, màu hồng nhạt phiếm hương dâu tây. Tôi cầm ống hút hơi sau đó đẩy cái ly qua bên."Em muốn uống nóng, muốn uống lạnh."

      vươn tay vén tóc rũ xuống mặt tôi, sau đó lại gọi thêm ly trà sữa nóng vị dâu tây. Tôi cầm thực đơn gần như gọi các thức uống đó hết lần, bàn đặt bảy tám ly các loại thức uống đầy màu sắc, khách hàng ngồi gần đó đều tò mò đưa ánh mắt về phía bàn chúng tôi.

      "Tiểu thư, sữa tươi nóng của , còn muốn gọi gì nữa !" Sau đó cầm hóa đơn đứng ở bên cạnh bàn. Tôi bưng ly hút sữa tươi nóng. (tyvybutchi.***************) ra tôi cũng thích uống mùi vị sữa bò, tôi chỉ là muốn để cho cái gì cũng đều hiểu tôi, cái gì cũng nhìn thấu ánh mắt của tôi.

      " cần nữa, làm phiền ." cười cười với người phục vụ vẫn còn đứng ở bên cạnh bàn. Phục vụ xoay người rời , lúc gần còn ném ra câu "Bạn điêu ngoa như vậy dễ hầu hạ!"

      khẽ vuốt tóc tôi chút "Chỉ là hôm nay tâm trạng của ấy tốt thôi."

      Phía sau chỗ tôi ngồi truyền đến tiếng chuyện khẽ với nhau "Nhìn xem bạn trai người ta đối với bạn thế nào, còn bằng được góc."

      "Em mà điêu ngoa như vậy mới cần!"

      Tôi muốn nghe kia trả lời gì nữa, bạn trai sao, ấy là tôi, phải bạn trai của tôi.

      " muốn uống nữa, em mệt mỏi, muốn về." Tôi đặt cái ly trong tay xuống đứng lên.

      "Vậy về thôi. Cũng dạo ngày rồi, về nghỉ ngơi cũng tốt." vươn tay rất tự nhiên cầm tay của tôi. (tyvybutchi.***************)Trở lại khách sạn tôi giữ nguyên quần áo nằm ở giường dùng chăn che kín đầu, còn xuống phòng tiếp tân gọi điện thoại. Bữa ăn tối cuối cùng cũng đến, có món sườn kho và thịt băm hương cá tôi thích nhất.

      "Uyển Uyển ăn cơm , cả ngày nay em chưa ăn gì đó." cách chăn vỗ vỗ đầu của tôi, giống như mỗi lần tôi giận dỗi chịu ăn cơm vậy. (tyvybutchi.***************)Tôi vén chăn lên ngồi dậy, thấy giống bình thường dọn bát đũa xong sau đó bới nửa chén cơm.

      " có cảm giác tội lỗi sao? hề cảm thấy mình làm trái với luân lý đạo thường sao? Chúng ta là em ruột! Chúng ta là phạm tội có biết hay !" Tôi đứng trước mặt rống to.

      "Em im lặng cả ngày đến giờ chỉ ra mấy thứ này sao? Ăn cơm trước , cả ngày em ăn cái gì rồi, hồi dạ dày lại thoải mái nữa cho coi. Cơm nước xong chúng ta lại từ từ , nào, ăn thử chút sườn kho ở đây làm có ngon như ở nhà ." dịu dàng gắp cục sườn vào trong chén tôi. Ăn cơm tối xong, tôi chết tiệt chỉ có thể ở giường ngẩn người, còn vào phòng tắm, tắm.

      "Uyển Uyển tắm xong nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai dẫn em đến chỗ này." từ phòng tắm ra, vùng ngực trần trụi đọng những giọt nước, dùng khăn lông lau khô tóc. Tôi từ giường nhảy xuống cầm lấy áo ngủ vọt vào phòng tắm, muốn nhớ lại cơ thể từng làm tôi ngừng hâm mộ này làm ra chuyện quá mức kia với tôi. (tyvybutchi.***************)Tắm xong tôi nằm ở giường đắp chăn kín mít, chút cũng lộ, quay lưng ra ngoài ngủ. Phía sau vang lên tiếng thở dài nhàng. Chăn bị vén lên, thân thể mang theo chút ấm áp dán vào sau lưng tôi, cả người tôi cứng ngắc bị kéo vào lòng ngực.

      "Uyển Uyển, xin lỗi!" Giọng nhàng vang lên sau tai.

      " xin lỗi vì tối qua nên cưỡng bức em. nên đợi đến khi em đồng ý." Nụ hôn tinh tế theo lời rơi vào vai của tôi. Tôi xoay người, lại làm cho hai người dán vào càng gần hơn. Tôi chống tay lên ngực , để thân thể dán vào quá gần "Em là em , là em ruột thịt của . Đây là phạm tội biết ?"

      "Luật pháp có quy định em thể nhau sao?" Giọng nhàng từ trong bóng tối truyền đến.

      "Luật pháp quy định, trong vòng ba đời huyết thống thể kết hôn." Nhớ lại nội dung từng thấy bản báo cáo pháp luật.

      "Đó là theo suy nghĩ của ưu sinh học!" (Ưu sinh học: nghiên cứu về tính di truyền của loài người, trong vòng 3 đời huyết thống ‘cưới nhau’ sinh con quái thai)

      "Nhưng chúng ta như thế này là vô văn hoá, gọi là loạn luân có biết hay , bị xã hội lên án. Hơn nữa trai em, cho tới bây giờ đều là trai em, có cái khác."

      "Uyển Uyển, nếu như phải trai em, em có thích hay ?" Khuôn mặt của dưới ánh trăng phiếm ra thần thái dị, tôi giống như bị mê hoặc gật đầu cái.

      "Nếu như có bạn , chỉ có thể thích ấy, bảo vệ ấy, mà thể thích em, bảo vệ em... em hi vọng như vậy phải ?" (tyvybutchi.***************)Tôi liều mạng mà lắc đầu, muốn tôi muốn, tôi cầu xa vời ba mẹ và ông nội bảo vệ tôi, thích tôi, tôi chỉ còn lại mỗi , cho nên là của tôi, chỉ có thể thích tôi, chỉ có thể bảo vệ tôi, tôi muốn chia sẻ cùng người khác.

      " luôn luôn mình em, bảo vệ em, cũng vẫn ở bên cạnh em, cho nên có phải em cũng vẫn ở bên cạnh hay ?" Tôi gật đầu cái. Tôi muốn vẫn ở bên cạnh tôi, vẫn bảo vệ tôi.

      hôn lên môi tôi, ngậm môi dưới của tôi nhàng mút, dẫn dụ tôi mở đôi môi ra. Tôi nhắm mắt lại cảm giác đầu lưỡi ướt át linh hoạt quyến rũ đầu lưỡi của tôi dây dưa với . Áo ngủ bị cởi ra, ngón tay thon dài linh hoạt vuốt ve viên hồng quả bầu ngực tròn trịa. Tôi chợt mở to mắt, tất cả ác mộng đêm qua từ trong trí nhớ dâng trào. (tyvybutchi.***************)Dường như cảm nhận được sợ hãi và cứng ngắc của tôi, cánh tay lại lần nữa vòng ra sau lưng tôi, ôm tôi vào trong ngực của .

      "Ngủ , cả đêm hôm qua em nghỉ ngơi tốt, tối hôm nay nên ngủ giấc cho sâu."

      Có lẽ là quá mệt mỏi, tôi kề mặt ở trước ngực trần trụi của , ngửi hỗn hợp mùi xà phòng tắm nhàn nhạt và mùi thơm cơ thể mà nhắm mắt lại, chỉ chốc lát liền ngủ say.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14.1

      Editor: tyvybutchi.

      Sáng sớm, tôi ôm chăn ngơ ngác giường.

      "Uyển Uyển tỉnh rồi sao? Có muốn ngủ thêm lát nữa ?"

      Tôi lắc đầu cái. giơ tay xoa xoa đầu tôi, nhàng hôn lên môi tôi, tôi hơi sợ hãi chút, gần hai mươi năm nghe đạo đức giáo dục cho tôi biết đây là vô đạo đức bị xã hội lên án, bởi vì mấy câu liền từ trong lòng biến mất.

      "Rời giường thay quần áo, hôm nay dẫn em đến chỗ này. Em nhất định thích." lấy quần áo sạch từ trong valy ra đặt ở bên giường.

      "ừm !" Tôi ôm quần áo vào phòng tắm thay đồ rửa mặt xong xuôi mới ra. vươn tay vén nắm tóc rơi trước ngực tôi ra phía sau, " ăn điểm tâm trước, sau đó dẫn em xem chỗ này."

      Tôi và ngồi trong quán ăn gần khách sạn ăn sáng, gọi hai bát cháo và mấy cái bánh bao.

      Tôi cầm muỗng khuấy lung tung trong bát. Bánh bao, cháo là bữa sáng tôi ghét nhất, nhưng buổi sáng ở thành phố A chỉ có cháo, bánh bao và bánh mì là bán nhiều nhất thôi.

      " thích đừng ăn, nhưng bữa trưa em phải ăn bù nhiều, mấy ngày nay em ăn ít quá."

      "Vâng !" Tôi để đũa xuống, cũng chỉ có ở trước mặt tôi mới dám để lại đồ ăn dư, chứ nếu ở trước mặt mẹ dù cho có khó ăn hơn nữa cũng đều phải nuốt xuống, nếu mẹ càu nhàu suốt ngày.

      Ra khỏi quán đồ ăn sáng, gọ chiếc xe taxi, bảo tài xế chạy đến địa chỉ nơi hình như là khu dân cư. Tài xế gật đầu cái. Ngồi gần 30 phút, xe dừng ở trước khu dân cư hẳn là mới xây lâu.

      Xuống xe, lấy điện thoại di động ra gọi cuộc, sau đó chúng tôi đứng trước cửa đợi người tới đón. Tôi nhàm chán nhìn cái chung cư này, nơi tệ, dây leo mọc thành mảng lớn xanh um, có suối phun, hồ bơi, hơi mang theo phong cách thiết kế đình viện của Châu âu, tới đây tìm người sao?

      ước chừng đợi hơn 20 phút, người mặc quần áo ở nhà từ xa tới, đầu trùm nón ny lon ủ tóc, là người phụ nữ ước chừng bốn mươi mấy tuổi.

      "Hai đứa chính là người muốn thuê phòng sao?" Bác ấy nhìn từ xuống dưới quan sat hai chúng tôi.

      "Bọn con muốn xem phòng trước chút." và người phụ nữ kia chuyện.

      "Phòng này của tôi phải nơi cho sinh viên và trẻ vị thành niên thuê ở chung." Người phụ nữ kia quét vòng người đứng ở bên cạnh lên tiếng là tôi.

      "Chúng con là em, đều thi vào trường của thành phố A, em con là lần đầu rời nhà, con sợ em ấy ở kí túc xá của trường quen nên mướn phòng ở bên ngoài cũng tốt, ở gần dễ chăm sóc hơn." thương đưa tay xoa tóc tôi.

      "A, là vậy sao, nếu vậy theo bác." Người phụ nữ kia gật đầu sau đó vào trong chung cư, tôi và cũng theo phía sau dì ấy vào.

      "ở đây, hai đứa xem chút ." Người phụ nữ kia mở cửa chống trộm của gian phòng ra.

      "Bọn con xem trước chút, có vấn đề gì gọi cho bác." cám ơn người phụ nữ kia tiếng, sau đó dẫn tôi vào phòng. Phòng lớn, chỉ có hai phòng, ước chừng 50 mét vuông. Phòng khách có cửa sổ sát đất sáng sủa, ngoài cửa sổ vừa vặn đối diện với suối phun vừa rồi tôi nhìn thấy ở ngoài kia. Phòng khách và hai gian phòng ngủ đặt song song đều giống nhau có ban công riêng.

      "Uyển Uyển thích ? nếu thích chúng ta liền mướn !" tới bên cạnh tôi, cánh tay vòng chặt eo tôi, đầu cũng gối ở vai tôi.














      Chương 14.2

      "Vào đại học phải là ở trọ ở trường sao?" Trong ấn tượng của tôi trường đại học đều là nội trú.

      "đại học A cầu mỗi học sinh đều phải ở trường, có thể tự do lựa chọn. Còn trường học của em lúc tựu trường hỏi thử, cảm thấy em có thể ở quen kí túc xá của trường."

      Tôi gật đầu cái.

      "vậy mướn , thấy chỗ này cũng tệ." buông tôi ra, xoay người tìm người phụ nữ kia.

      "Tiền mướn là 1 triệu tháng, tiền thế chân là 2 triệu, tiền mướn phòng nửa năm đóng lần, tiền điện nước hai người tự mình trả. Có thể lắp đặt điện thoại, phòng ốc thể làm hư nhưng có thể thoải mái lắp đặt thiết bị, tự trang trí theo ý thích của mình. Những điều này hợp đồng có viết rất , còn có phải trình bản sao chứng minh thư của hai đứa nữa, hai đứa em sao?"

      Bác chủ nhà nghiêng đầu nhìn tôi ngồi bên cạnh cái.

      "Phải, bọn con là em." lấy CMND của và tôi từ trong ví ra đưa cho bác chủ nhà.

      "A, đúng là vậy , hai đứa là long phượng thai sao, bác còn tưởng rằng con lớn hơn em con đến mấy tuổi lận." Bác chủ nhà cầm chứng minh thư so sánh tôi và .

      "đây là hợp đồng ký xong và 8 triệu đồng tiền mặt, có lẽ hai ngày nữa bọn con tới dọn dẹp phòng, sau đó chẩn bị chút rồi chuyển vào ở, mấy ngày nữa con gọi điện thoại cho bác, bọn con vừa tới đây được hai ngày nên còn chưa kịp đổi số điện thoại."

      "được, có chuyện gì gọi điện thoại cho bác." Bác chủ nhà cầm tiền và hợp đồng ký xong, gửi lại cái chìa khóa rồi uốn éo rời . từ ghế đứng lên quan sát hai gian phòng ngủ chút. "Uyển Uyển thích phòng nào? Chọn cái làm phòng ngủ."

      "Em có thể ngủ mình phòng sao?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mặt .

      "Uyển Uyển muốn sơn phòng ngủ thành màu gì, màu hồng? màu vàng? hay màu xanh lục?"

      "Sao cũng được !"

      "Vậy sơn thành màu vàng , nhìn ấm áp chút." đứng ở trong phòng khách vạch kế hoạch chỗ này nên để cái gì, chỗ kia nên để thứ gì.

      Mười ngày sau tôi mà xách theo hành lý lần nữa bước vào căn phòng này, bây giờ cùng lần đầu nhìn thấy hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.

      thành công giúp tôi xác nhận câu "tiền là vạn năng". Sàn nhà vốn lát đá cẩm thạch được lau đến mức có thể dùng để soi gương. cửa sổ sát đất được treo rèm màu xanh dương, trong phòng khách bày ghế salon hai người ngồi màu xanh đen và ghế dựa mà đen hình chén trà, tường treo cái tivi màn hình phẳng 32 inch. Kế bên phòng khách là phòng ăn bày bàn cơm đủ cho bốn người ngồi, tủ lạnh màu xám bạc đứng thẳng dựa vào tường, phòng bếp vốn là rỗng tuếch giờ lại bày toàn đồ làm bếp.

      "Uyển Uyển lên phòng ngủ của em chút, xem có thích hay ." đẩy cửa phòng bên trái ra. vách tường màu vàng nhạt là cửa sổ treo rèm mỏng trong suốt màu vàng nhạt và tủ quần áo màu trắng sữa, bàn trang điểm, giường, tất cả đều rất xinh đẹp.

      Tôi ra phòng ngủ đẩy cửa phòng bên phải ra, như tôi đoán, căn phòng này có làm thành phòng ngủ, giá sách màu đen, bàn học và bàn làm việc màu đen, thảm trải sàn màu trắng, là gian phòng rất có phong cách phòng sách mà tự mình sắp xếp. ôm tôi đến ghế sofa tựa vào trong ngực , tay nhè vuốt ve mặt của tôi "Uyển Uyển, đây là nhà chúng ta, là nhà riêng của chính chúng ta."

      Tôi nhắm mắt lại dám đưa suy nghĩ sâu xa đằng sau căn nhà này mang đến cho tôi loại tương lai gì.

      Quá nhiều chuyện xảy ra, cộng thêm lắp đặt thiết bị phòng ở, mà chờ đến khi tôi có tâm tư muốn vòng quanh thành phố A tham quan phong cảnh và chơi đến ngày tôi báo danh nhập học.
      Last edited: 27/9/14
      Nhiên Nhiên, Andrena, DangThuy7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :