1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 56:

      Rốt cuộc tôi cũng phải rời khỏi thành phố A- nơi mà tôi sinh sống nhiều năm, mang theo hành lý và đồ đạc nhiều ngồi máy bay sắp bay khỏi thành phố B, đứng ở đại sảnh của sân bay, biết đến khi nào tôi mới lại trở về nơi lưu giữ rất nhiều kỷ niệm này, mặc dù những ký ức nhất định đều là tốt đẹp nhưng trong đó lại có rất nhiều điều làm cho cả đời tôi khó có thể quên.

      Tôi nhớ lúc tôi đứng lâu ở trước cửa nhà cũ nhìn những vật dụng gia đình quen thuộc với tôi "Nơi ở mới, cuộc sống mới, tất cả đều khởi đầu mới."

      Lần này rời tôi cho bất kì ai biết, bởi vì tôi cũng nghĩ ra có ai muốn tới tiễn tôi .

      Cầm vé máy bay trong tay, xách hành lý tới cổng kiểm an, tôi theo phía sau cảm thấy có chút lưu luyến, tôi biết rốt cuộc tôi có bỏ quên thứ gì ở đây hay .

      "Tiểu Uyển Uyển, Tiểu Uyển Uyển." Cả người bị sức mạnh kéo về phía sau, sau đó bị vòng tay gắt gao ôm vào lồng ngực mềm mại.

      "Tiểu. . . . . . Tiểu Nhã?" Tôi có chút thể tin được vào mắt của mình, tôi cho là khi Tiểu Nhã biết được chuyện kia sau này để ý đến tôi nữa, ngờ hôm nay khi tôi rời thế nhưng ấy lại xuất ở sân bay.

      "Tiểu Nhã, cậu tới tiễn ai sao?" Giọng ràng rành mạch nhưng hơi run rẩy, biểu tâm trạng có chút kích động của tôi.

      "Cái đồ đáng ghét có lương tâm này, chuyện lớn như vậy mình cũng là nghe được thư ký Phùng cẩn thận lỡ miệng mới biết. cũng với bọn mình tiếng liền muốn lặng lẽ rời , cậu còn coi mình là bạn hả." Tôi há miệng vừa định liền bị Tiểu Nhã quở trách hồi lưu tình.

      Hốc mắt có chút nóng nóng, tôi cho là Tiểu Nhã để ý, chuyện với tôi nữa, ngờ ấy lại đến tiễn tôi lúc tôi rời .

      "Tiểu Nhã. . . . . ." Lời nghẹn ở trong cổ họng ra được.

      "Tiểu Uyển Uyển, ở bên kia phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, thường xuyên gọi điện thoại cho mình, lúc nào rãnh rỗi mình và An Đằng đến thăm các cậu." Tiểu Nhã lại ôm tôi chặt sau đó xoay người lại bước lên phía trước hai bước đứng ở trước mặt .

      "Mặc dù mình thể hiểu lắm tình cảm của các cậu nhưng mình lại hi vọng Tiểu Uyển Uyển có thể vẫn luôn được vui vẻ và hạnh phúc, nếu như Uyển Uyển vui dù cho có vị trí địa lý có xa hơn nữa mình cũng bỏ qua cho cậu đâu." Vẻ mặt Tiểu Nhã hơi đe dọa.

      "Tiểu Uyển Uyển, vui vẻ lên nào, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mình đó nha, đừng có giữ buồn bực ở trong lòng, lúc rãnh rỗi cũng có thể trở lại tìm mình chơi, lúc rảnh mình cũng đến thành phố B tìm cậu." về phía cửa kiểm an, quay đầu lại vẫn thấy Tiểu Nhã ngừng vẫy tay tạm biệt với tôi, bên cạnh còn có An Đằng vẫn đứng đó với nụ cười mỉm, mặc dù An Đằng vẫn gì, nhưng từ vẻ mặt của cậu ấy tôi có thể thấy được cậu ấy còn để ý tới chuyện của chúng tôi, nụ cười mặt còn mang theo chúc phúc.

      Thông qua lối kiểm an, tôi vươn tay nắm lấy tay , tôi tin tưởng tôi được hạnh phúc, mặc dù để có được hạnh phúc này mà chúng tôi mất rất nhiều thứ, nhưng mà tôi lại nghĩ tới tôi có được thứ mình cần tìm, cho nên mặc dù bỏ lỡ nhiều thứ ít nhất tôi vẫn giữ được thứ tôi muốn nhất.

      Tay trái nhàng dán vào bụng, bên trong có sinh mệnh nho chậm rãi lớn lên, mặc dù lần ngoài ý muốn kia làm cho tôi mất quyền lợi trở thành người mẹ thực , mặc dù nửa kia của sinh mạng nho này cũng phải là do tôi cung cấp, nhưng chắc chắn nó là đứa bé mà tôi phải hoài thai mười tháng mới sinh ra được, mà nó cũng nửa máu mủ của tôi.

      Cho nên bây giờ tôi có được người tôi tha thiết và sắp nắm giữ được mơ ước tôi vẫn luôn mong đợi mà dám thực , đứa con của chính chúng tôi. Tôi rất hạnh phúc rồi, mặc kệ con đường chờ đợi tôi phía trước có như thế nào ít nhất bây giờ tôi rất hạnh phúc.
      Nhược Vân, marry, Hà Hoàng4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Ngoại truyện:

      Kết thúc gần hai tháng nôn nghén, rốt cuộc tôi cũng khôi phục thói quen ăn uống bình thường. Phải , thứ vốn rất thích ăn đột nhiên lại trở nên thích ăn, khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều, cân nặng cũng gia tăng ít, làm cho vẫn lo lắng cơ thể tôi chịu nổi qua hai tháng vừa thấy tôi ngày càng đẫy đà cũng yên tâm ít.

      Ôm quyển tiểu thuyết tôi có chút nhàm chán nửa vùi ở ghế sa lon, khay trà xa để ly sữa tươi còn dư lại nửa, tôi có chút buồn ngủ cố gắng mở to hai mắt muốn đợi hôm nay từ thành phố A trở về.

      Đúng lúc tôi cảm thấy mình sắp ngủ thiếp tiếng chuông cửa chợt vang lên, trở về sao? Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cũng thể nào về sớm như vậy chứ, hẳn là phải còn khoảng hai tiếng nữa mới có thể về đến nhà mà.

      Ánh mắt tôi có chút thắc mắc nhìn dì Trần vội vã từ phòng bếp chạy ra ngoài cổng chính mở cửa lớn đóng chặt ra.

      Tại sao Hàn Sướng lại tới đây?

      Tôi có chút nghi ngờ, lần trước sau khi ấy giúp chúng tôi mua thảm đưa đến nhà thỉnh thoảng gọi điện thoại tới đây muốn hẹn ra ngoài nhưng đều bị lấy cớ từ chối, nhưng lần này có ở nhà tại sao ấy lại đột nhiên tới đây?

      ấy vào phòng khách, nhìn bài biện bốn phía chút, ánh mắt có chút đố kỵ nhìn ảnh cưới treo tường sau lưng tôi. mặc dù thể cho tôi cái danh phận về mặt pháp luật, nhưng tất cả những gì còn lại mà các lập gia đình nên được hưởng tôi đều thiếu, cho nên lúc vừa dời đến thành phố B chúng tôi liền đến studio áo cưới lớn nhất thành phố B để chụp tấm ảnh cưới sang trọng nhất.

      Tôi ho mấy tiếng, ấy đặc biệt tới đây chắc chắn có khả năng chỉ là để nhìn tấm hình này. Tôi ho cắt đứt ánh mắt của ấy, ấy nhìn lướt qua tôi nửa vùi ở ghế sa lon và nửa ly sữa tươi khay trà, sau đó ngồi lên ghế sa lon ở bên trái tôi.

      Tôi ra hiệu dì Trần rót cho ấy ly trà, mặc dù là khách mời mà đến, mà tôi cũng biết ấy tới đây là muốn làm cái gì, nhưng người tới rồi chính là khách.


      ấy ngồi ở ghế sa lon vẫn nhìn tôi chằm chằm gì, sau đó ánh mắt mang theo vẻ hung hăng đố kỵ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn tay tôi. Tôi bị nhìn chằm chằm đến có chút tự nhiên, thu bàn tay chống gò má lại, cầm ly sữa tươi lên hớp ngụm.

      "Chị có công việc sao?" Đột nhiên ấy hỏi tới vấn đề làm cho tôi nhất thời có chút bối rối.

      " Chương yên lòng cho chị làm việc." Vốn là tìm được công việc phụ trách dạy tiếng ở thành phố B, nhưng đoạn thời gian trước bởi vì nôn nghén hao tổn ít sức khoẻ của tôi mà mặc dù là phụ trách cần ngày ngày dạy nhưng cũng làm cho tôi có chút cảm giác kiệt sức.

      Hôm nay ấy tới đây chỉ là để hỏi tôi có công việc hay chứ?

      "Chị và ấy ở bên nhau bao lâu?" " lâu rồi." Là rất lâu rồi, từ lúc chúng tôi vừa ra đời ở bên nhau, sau đó vẫn luôn ở bên nhau hề thay đổi.

      "Chị có biết trong lòng có cất giấu người con ấy rất thích rất thích ?" Đột nhiên hỏi câu như vậy khỏi làm tôi có chút tò mò ngẩng đầu lên, người con thích nhất, trừ năm năm tôi rời chưa từng nghe rất thích nào đó, chẳng lẽ kia là xuất trong năm năm này sao?

      Bây giờ kia lại ở đâu.

      "Chị có nghe Chương qua." Lúc này tôi cũng chỉ có thể thuận theo lời của ấy mà tiếp tục hỏi, nhưng tôi lại vẫn lắm mục đích hôm nay ấy tới đây là gì.

      " sao? ấy chưa với chị à!" ấy ngẩng đầu lên vén những sợi tóc rũ xuống hai bên mặt về phía sau lộ ra gương mặt giống tôi đến mấy phần của ấy.

      "Chị phát khuôn mặt của hai chúng ta rất giống nhau sao?" ấy đưa mặt lại gần tôi, dùng đôi mắt giống tôi chăm chú nhìn mặt tôi chằm chằm.

      "Ừ, đúng là rất giống nhau." Tôi gật đầu cái, hình như có hơi đoán được ấy muốn cái gì rồi.

      " mà trong lòng Lý Ngự Chương thích nhất rất giống em và chị, chị biết lúc còn học em từng lui tới với ấy chút, nhưng bởi vì em muốn chỉ là thế thân trong lòng ấy cho nên em mới ra quyết định chia tay." Ánh mắt của ấy tựa như nhớ lại chuyện gì đó, tầm mắt nhìn về nơi xa xăm.

      " sao? Vậy bây giờ em với chị những thứ này làm gì." Dường như giọng hời hợt của tôi có chút chọc giận ấy, ấy chợt quay đầu lại ánh mắt có chút mơ hồ.

      "Chị để ý mình chỉ là thế thân sao? Chị để ý trong lòng ấy có khác sao? Chị hi vọng được làm trong lòng ấy, người duy nhất mà giờ giờ phút phút ấy chỉ muốn sao? Lúc ấy ôm chị, hôn chị trong lòng đều là nghĩ về khác, chị đố kỵ, khổ sở đau đớn sao?" ấy có chút kích động bắt lấy cánh tay tôi dùng sức lắc.

      "Chị. . . . . ." Tôi bị lắc đến có chút khó chịu, nhưng cũng thoát được bàn tay của ấy. Đúng lúc tôi có chút hốt hoảng muốn gọi dì Trần ấy lại đột nhiên buông tôi ra, tựa vào ghế sa lon lầm bầm lầu bầu, "Em rất thích ấy, từ lúc vừa vào trường học chỉ thích ấy, lúc ấy với em 'chúng ta quen nhau ', chị có biết em vui mừng đến thế nào ? ấy thích em mặc quần áo màu sắc rực rỡ, thích em cột tóc, em đều theo như ấy thích mặc quần áo màu ấm, xoã tóc ngang hông, em chỉ mong ấy có thể thích em chút.

      Nhưng vào sinh nhật năm đó của ấy, đúng lúc em định dùng chính mình làm quà tặng đưa cho ấy chị Từ lại cầm tấm hình của ấy và tới tìm em, chị Từ cho em biết, người mà trong lòng ấy thích nhất chính là trong tấm ảnh, mà kia bỏ ấy mà rồi, mà cũng là bởi vì kia và em có khuôn mạt giống nhau cho nên ấy mới chọn em. trong hình chỉ chụp bên sười mặt, mặc váy màu vàng nhạt, nhưng trong mắt ấy lại lộ ra tia sáng giống với ánh mắt ấy thường nhìn em, đó là cái loại ánh mắt say đắm sâu. Em cho rằng ấy là nhìn em như vậy, nhưng ra là ấy lại từ mặt của em để hình dung ra khác."

      "Sau đó khi ấy tốt nghiệp xong em liền còn gặp lại ấy nữa, chỗ ấy thường thích đến em cũng còn tiếp tục lui tới nữa, nhưng ngờ ở máy bay lại gặp phải ấy lần nữa. Mà bên cạnh ấy lại có thêm chị... Hẳn chị cũng là thế thân đúng , thế thân thay thế mà trong lòng ấy thích nhất, cho nên nếu như có thể ở bên cạnh ấy làm thế thân cũng có sao chứ. Lúc trước sao em lại đần thế này!" ấy lại bắt đầu có chút kích động.

      Tôi biết nên an ủi ấy thế nào, có nên cho ấy biết ra tôi chính là trong tấm ảnh kia, xem ra lúc ấy Từ Tiểu Trí cũng cho ấy biết trong tấm ảnh là ai, bởi vì ở trong mắt người bình thường, em cũng phải là có tính chất uy hiếp, cho nên lúc đó Từ Tiểu Trí vì muốn làm cho ấy rút lui mà chỉ với ấy người trong tấm ảnh là thích nhất, nhưng lại cho ấy biết trong tấm ảnh là em .
      "Chị. . . . . ." Tôi há miệng muốn an ủi ấy mấy câu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng liền nghe thấy tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên lần nữa, dì Trần ở trong phòng bếp dọn thức ăn vội chạy ra mở cửa, bộ dạng mệt mỏi nhưng mặt lại mang nụ cười dịu dàng mà bình thường tôi vẫn thấy nhìn tôi.

      Thấy Hàn Sướng ngồi trong phòng khách dường như có hơi ngạc nhiên.

      "Chương, về rồi, mệt ?" Tôi đứng lên đón lấy áo khoác trong tay .

      "Ừ, sao, hôm nay cục cưng có ngoan hay ." Tay dán vào bụng còn nhô lên của tôi, có chút kiêu ngạo của người sắp làm cha.

      "Có, cục cưng ngoan lắm!" Tôi kéo kéo ống tay áo , ra hiệu với là Hàn Sướng còn ở trong phòng khách, ít nhất cũng phải chào hỏi tiếng.

      "Em tới đây lâu rồi, cũng nên về thôi, quấy rầy hai người quá lâu cũng tốt." Sắc mặt của Hàn Sướng có chút tự nhiên, đứng lên xách túi liền định rời .

      "Để tiễn em" buông hành lý trong tay xuống ẵm tôi ngồi lên ghế sofa xong mới ra hiệu với Hàn Sướng “ thôi”.

      "Học trưởng, vậy làm phiền ." Hàn Sướng và hai người trước sau ra cửa chính. Tôi tiếp tục vùi ở ghế sa lon ôm quyển sách mà vừa rồi chưa xem xong, lật từng tờ từng tờ , ra ngoài tiễn ấy hơi lâu, tổng cộng ra ngoài hết nửa tiếng mới trở về, tôi biết Hàn Sướng với cái gì, cũng biết gì với Hàn Sướng mà vừa vào cửa liền ôm tôi chặt, mặt chôn ở hõm vai tôi câu nào.

      "Ăn cơm thôi, dì Trần bảo chúng ta ăn cơm tối." Tôi nhàng vỗ vỗ lưng , dì Trần đứng ở phòng ăn vẻ mặt xin lỗi nhìn hai chúng tôi ngồi ghế sa lon ôm nhau.

      Mặc dù tôi biết hai người bọn họ những gì, nhưng bắt đầu từ ngày đó trở Hàn Sướng còn tới nhà chúng tôi, cũng gọi điện thoại tới cho tôi nữa, tôi cũng gặp lại Hàn Sướng nữa.

      Trong thời tiết chói chang của mùa hè, ở trong bệnh viện phụ sản của thành phố B, tôi bình an sinh ra đôi song sinh xinh đẹp, khuôn mặt giống nhau như đúc, dáng người giống nhau như đúc.

      Mỗi lần nhìn hai gương mặt đáng này, tôi biết đời tôi mặc kệ lại gặp chuyện gì nữa tôi cũng đủ hài lòng rồi, bởi vì bây giờ tôi người phụ nữ có chồng có con hạnh phúc!
      Hết.

      --- ------oOo---- -----

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :