1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 51:

      Từ tiệc rượu về đến nhà, tôi nằm ở giường trong đầu đều là lời của Tiểu Trí, tôi ngừng tự với mình rằng đây là chuyện qua rồi, tôi nên truy cứu nữa, nhưng tôi lại chính là có biện pháp làm cho mình suy nghĩ thêm về chuyện này.

      "Uyển Uyển, sao cả đêm thấy em ăn cái gì vậy." ngồi ở bên cạnh tôi cúi đầu kề trán lên trán tôi.

      " à, em chỉ là có khẩu vị, có khó chịu trong người." Tôi thoáng dời mặt , từ chối đụng chạm.

      "Uyển Uyển em làm sao vậy, tối nay lúc ăn cơm trông em rất lạ." kéo tôi vào trong ngực vuốt ve gương mặt tôi.

      " có việc gì, em mệt quá, em muốn ngủ." Tôi xoay người lại đắp chăn lên đầu muốn nhìn thấy mặt của . đêm này là đêm duy nhất tôi từ chối lồng ngực của , thân mình bọc chăn ngủ ở góc giường bên kia, nửa đêm tôi từ trong mộng tỉnh lại, toàn thân lạnh như băng mở mắt xoay người nhìn ngủ ở bên cạnh, đây là lần đầu tiên sau khi trở về tôi tỉnh lại từ trong ác mộng mà cảm thấy sợ hãi, sợ đến mức tôi cho là mình trở về những ngày ở bên Mỹ, từ trong ác mộng tỉnh lại có ai cả, chỉ có cả phòng lạnh lẽo và tịch mịch.

      Tôi khỏi có chút oán hận Từ Tiểu Trí, tại sao ấy lại với tôi những lời đó, nếu như ấy những lời đó tôi liền cái gì cũng biết, tôi biết cũng sợ hãi giống như bây giờ.

      Từ trong bóng tối tôi nhìn nhắm mắt ngủ say, nhớ vòng tay ấm áp an toàn mà biết từng ôm qua bao nhiêu phụ nữ khác, đột nhiên đầu giống như bị tia chớp đánh trúng phát ra loại đau đớn như đâm tim xẻ thịt, trở về lâu như vậy trừ ngày đầu tiên từng phát bệnh ra còn đau nữa, tôi từng cho là tôi khỏi, nhưng lần này so lúc trước càng đau đớn khó nhịn hơn, tôi cắn môi dưới nhịn tiếng rên rỉ sắp bật thốt lên, đưa tay bật đèn bàn đầu giường, tôi nhớ trong ngăn kéo đầu giường có thuốc giảm đau mà lần trước tôi bỏ vào.

      Tôi mở ngăn kéo ra đưa tay vào trong theo trí nhớ lục tìm chỗ cất thuốc giảm đau, có, có sờ được cái lọ thuốc quen thuộc đó, tôi nhớ tôi bỏ vào rồi mà, tại sao lại có chứ. Tôi mở ngăn kéo khác ra tìm kiếm lọ thuốc giảm đau, có, ở đây cũng có, vậy tôi cất nó ở đâu chứ. Tôi nhớ mấy tháng trước lúc dọn dẹp hành lý tôi để nó trong ngăn kéo này mà, tại sao bây giờ lại thấy chứ? Tiếng tôi tìm kiếm đồ đánh thức ngủ say, mở mắt ra thấy tôi mặc áo ngủ mỏng, nước mắt lăn dài má ngồi lẫn lộn giữa đống thứ.

      "Uyển Uyển, em sao vậy?" vội vàng nhảy xuống giường ôm cơ thể lạnh lẽo đến có chút dọa người của tôi.

      "Thuốc của em mất rồi, thuốc của em mất rồi." Tôi ngồi dưới đất dùng sức ném mấy thứ đồ rơi vãi lộn xộn bên cạnh, nhức đầu cộng thêm trong lòng vốn tốt làm cho tôi có chút gần như buồn bực phiền não đến điên loạn.

      "Tại sao lại nhức đầu nữa chứ? phải rất lâu rồi còn nhức đầu nữa sao?" ngăn bàn tay của tôi để cho tôi tiếp tục ném loạn đồ.

      " biết, em biết, em muốn thuốc của em, thuốc của em!!" Tôi tránh tay của ra kéo valy lấy thuốc ngủ tôi ném bên trong ra, thuốc giảm đau tìm được nhưng có thuốc ngủ là tốt rồi, ngủ đau đớn cũng nghĩ đông nghĩ tây nữa. Tôi dùng sức mở nắp bình ra đổ gần nửa lọ thuốc ngủ vào lòng bàn tay, há miệng muốn đổ toàn bộ thuốc trong tay vào miệng tay chợt bị giật ra, thuốc trong tay kể cả mấy viên thuốc còn dư lại trong lọ rơi đầy đất.

      "Uyển Uyển, rốt cuộc em bị sao vậy hả." ôm tôi chặt, để cho tôi đưa tay nhặt lại mấy viên thuốc dưới đất.

      "Buông em ra, đừng ôm em...em muốn ôm, ôm mấy kia ." Tôi đẩy cánh tay vây quanh tôi của ra, dùng sức giãy giụa.

      "Uyển Uyển, hôm nay em bị sao vậy, bình thường em có điên loạn như vậy!" dùng sức ôm chặt lấy cơ thể tôi, để cho tôi tránh thoát khỏi ngực .

      "Em đúng là điên lên, là bị bệnh thần kinh đó có biết hay ? Lúc em ở bên ngoài năm năm, trừ ba tháng đầu trải qua cuộc sống của người bình thường ra toàn bộ những tháng ngày còn lại em đều ở trong viện điều dưỡng! Bác sĩ chủ trị của em là bác sĩ giỏi nhất trong khoa thần kinh toàn nước Mĩ, biết tại sao ông ấy lại phải đến trị liệu cho em ? phải là bởi vì bà cả trả tiền phí chữa trị nhiều mà là bởi vì như ông ấy , em là bệnh nhân bị bệnh nghiêm trọng nhất mà ông ấy gặp, ông ấy chưa từng thấy qua bệnh nhân có thần kinh yếu ớt như vậy, thể chịu nổi chút kích thích, cho nên ông ấy rất có hứng thú tới trị liệu em, ông ấy trị cho em gần năm năm, bệnh của em vẫn chút cũng có tốt lên, cho nên ông ấy từ bỏ việc trị liệu đề nghị em trở lại nơi quen thuộc mà em từng sống, rằng ở đó có lẽ giúp cho bệnh tình của em có thể tốt lên." Tôi giãy dụa nữa cúi thấp đầu chảy nước mắt kể lại cuộc sống năm năm qua của tôi, tôi vốn quyết định cho biết, tôi vốn muốn giữ bí mật chuyện này ở trong lòng cả đời.

      "Uyển Uyển, biết mọi chuyện lại xảy ra như vậy." Cánh tay ôm tôi của có chút run rẩy, giọng cũng thấp giống như khóc.

      "Em cần lo cho em, lo cho đám phụ nữ kia , tìm Từ Tiểu Trí hoặc mười mấy người phụ nữ kia là được, em phải xa chút để gặp lại nữa." Tôi tránh thoát cánh tay của giãy giụa đứng lên lung tung kéo quần áo treo trong tủ xuống ném vào trong valy mở ra.

      "Uyển Uyển, có những người khác, có những phụ nữ khác, biết Từ Tiểu Trí với em cái gì, nhưng chỉ có mỗi mình em thôi." kéo tôi về trong ngực đặt tôi lên giường, hơn nửa người che ở người tôi ngăn mọi hành động của tôi lại.

      "Từ Tiểu Trí với em, ấy và rất nhiều rất nhiều phụ nữ từng cùng , cùng . . . . . ." Những lời còn lại tôi thể ra miệng nổi, nghĩ tới là trong lòng liền đau đớn như bị người nào đó siết lấy.

      "Uyển Uyển, biết Từ Tiểu Trí gì với em, nhưng những chuyện đó đều phải là , năm năm này đúng là trải qua cuộc sống có chút phóng đãng, nhưng có như em tưởng tượng, đúng là từng hàng đêm ở trong hộp đêm quán Bar, từng quen rất nhiều phụ nữ, nhưng mà lại có cùng họ lên giường, mỗi lần uống say đều là An Đằng đưa về đến nhà, nếu như em tin em có thể hỏi An Đằng." vùi đầu ở bên cổ tôi giọng có chút đè nén, và chút cảm giác mà tôi thể tả được.

      "Nhưng Từ Tiểu Trí còn ấy từng quen nhau, hơn nữa vào buổi tối ngày Valentine hai người còn cùng nhau lên giường." Tôi tin Từ Tiểu Trí vì muốn làm cho tôi đau lòng khổ sở mà lấy trong sạch của mình ra giỡn.

      "Nếu như là Từ Tiểu Trí có lẽ biết, Uyển Uyển, được nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm ở giường, lấy đồ tốt cho em xem." chống người lên rời khỏi phòng ngủ vào phòng sách, tới năm phút sau cầm theo tấm hình trở lại phòng ngủ.

      "Cái gì vậy?" Tôi ngồi dậy muốn nhìn tấm hình trong tay .

      "Nằm yên được nhúc nhích, đưa cho em xem." nằm lại bên cạnh tôi kéo cao chăn đắp ở người lạnh như băng của tôi, đưa hình trong tay tới trước mặt tôi. Trong tấm ảnh là hình hai người chụp chung, người bên trái là , tôi híp mắt nhìn có nụ cười ngọt ngào đứng bên phải, này có tóc thẳng xoã dài ngang eo, mắt hạnh tròn trịa, lỗ mũi xinh xắn, mặc cái áo màu vàng nhạt và quần jean màu xanh dương, trong miệng cắn quả táo. Làm tôi cảm thấy ngạc nhiên phải là động tác thân mật của này mà là này và tôi có ít nhất bảy phần giống nhau. Nếu như người biết mà nhìn thấy tấm hình này tôi tin tưởng gần như nửa số người cho rằng ở trong hình là tôi.

      "Đây là. . . . . ." Tôi chỉ vào trong tấm hình rồi quay mặt sang nhìn . " ấy tên là Hàn Sướng, là đàn em của thời đại học."

      Tại sao ấy và em lại giống nhau như vậy. câu này tôi hỏi ra, nhưng tôi lại dùng ánh mắt nghi hoặc thẳng tắp nhìn mặt chằm chằm.

      "Sau khi em rời về thành phố A trở lại trường học, vào lần hoạt động gặp phải ấy trong ban tổ chức, lần đầu tiên nhìn thấy ấy còn tưởng là em trở lại, nhưng sau khi đến gần mới phát phải. Nhưng khuôn mặt của ấy rất giống em nên làm cho muốn lui tới với ấy." nghiêng đầu xem thái độ của tôi.

      "Sau khi quen xong mới phát , ấy và em hoàn toàn giống nhau, ấy hướng ngoại, thông minh, độc lập. Nhưng vì nhớ nhung em mà nghĩ hết mọi cách cải tạo ấy thành bộ dạng của em, lúc ấy ra ngoài ăn cơm chỉ định món ăn mà em thích ăn, tặng quà cho ấy cũng là chọn những thứ em thích, chỉ cho phép ấy ăn táo, chỉ cho ấy mặc quần áo màu ấm, chỉ cho ấy để tóc dài tới eo. Sau đó có ngày ấy với , ấy mệt mỏi muốn làm thế thân thay thế người khác nữa, muốn để cho mỗi lần nhìn ấy là như xuyên qua bộ dạng của ấy mà nhìn người khác. Lúc đó cũng mệt mỏi, bởi vì dù có thay đổi thế nào nữa ấy vẫn phải em, dù cho có giống em thế nào nữa ấy cũng chỉ là thế thân, càng tiến thêm bước càng cảm thấy mình phản bội em. Cho nên đồng ý chia tay, sau này có ngày mới vô tình nghe được là Từ Tiểu Trí cầm hình của em cho ấy biết ấy chỉ là thế thân thay thế vị trí của em. Nhưng lại muốn truy cứu, bởi vì dù có Từ Tiểu Trí cũng đưa ra quyết định chia tay, bởi vì ấy mãi mãi phải là em."

      "Nhưng tại sao sau đó lại quen Từ Tiểu Trí?" Đây cũng là trong những chuyện tôi để ý nhất.

      " nhiều năm như vậy, em vẫn chưa trở về cũng có tin tức, mà An Đằng cũng chỉ lần cho biết Từ Tiểu Trí , cũng sớm biết, từ lúc ở trường học liền biết ấy . ra Từ Tiểu Trí cũng coi như là trợ thủ rất tốt, ấy khôn khéo, lão luyện, làm việc sáng suốt đâu vào đấy, nếu như phải vì em trở lại có lẽ ấy vẫn là người bạn tốt, ít nhất ấy liên tục tìm hỏi rốt cuộc có thể ấy hay . Nhưng ngày Valentine đó ấy hẹn ăn cơm, chờ khi tỉnh lại ấy cả người trần trụi nằm ở giường lớn trong quán rượu, bộ dạng của ấy giống như những gì chúng ta từng làm, mặc dù uống say rồi nhưng lại biết ấy chẳng có gì xảy ra cả, chỉ là cùng nằm giường lớn ngủ giấc. Sau đó ấy lại ngừng quấy nhiễu cuộc sống của , ấy muốn vào ở trong căn nhà của riêng hai chúng ta, cho nên cuối cùng vẫn là đưa ra quyết định chia tay ấy."

      "Nhưng tại sao ấy lại với em những lời đó?" Tôi vẫn hiểu tại sao người luôn tỉnh táo lý trí như Từ Tiểu Trí lại làm ra chuyện này, ra những lời như vậy.

      "Có lẽ em kích thích đến chỗ nào đó của ấy rồi đúng , Từ Tiểu Trí mặt ngoài là phụ nữ tỉnh táo lý trí, nhưng ra vào lúc nào đó ấy cũng muốn nhận thua, nhất là đối với phụ nữ." ôm cơ thể lạnh lẽo của tôi vào trong ngực ấm áp của .

      "Có lẽ là tấm hình này kích thích đến ấy." Tôi lấy khung hình đặt ở đầu giường ra đưa cho .

      "Có lẽ là vậy, nhưng rốt cuộc ấy vẫn kết hôn." nhận lấy khung hình trong tay tôi liếc mắt nhìn sau đó để lại đầu giường.

      ", có cùng phụ nữ khác. . . . . ." Đây là chuyện mà Từ Tiểu Trí làm cho tôi cảm thấy để ý nhất.

      " có, chỉ muốn em, chỉ ôm em, có những phụ nữ khác. Chuyện trong năm năm này em có thể hỏi hai người An Đằng hoặc Từ Tiểu Nhã, bọn họ ràng nhất. Uyển Uyển, bây giờ khuya lắm rồi ngoan ngoãn ngủ nào, đầu còn đau ? Sáng sớm ngày mai đến bệnh viện khám chút ." Hơi thở ấm áp chỉ sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của tôi mà còn làm cho tinh thần vốn căng thẳng của tôi được thả lỏng ít.

      " còn quá đau nữa rồi." Tôi lắc lắc đầu còn đau nhắm mắt lại yên lặng nằm trong lồng ngực quá quen thuộc này.
      Last edited by a moderator: 13/4/15
      Nữ Lâm, Nhiên Nhiên, hirari3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 52:

      Tôi mở mắt, rèm cửa sổ trong phòng rũ xuống làm cả căn phòng mờ mờ, biết bây giờ mấy giờ rồi, tôi quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, đồng hồ báo thức chỉ đúng hai giờ. Hai giờ, hai giờ chiều rồi sao, tôi thế nào lại ngủ lâu như vậy, tôi vuốt vuốt đầu có chút nặng nề, nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

      "Uyển Uyển, tỉnh chưa? Đầu còn đau ." Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, bưng ly sữa bốc khói nghi ngút vào.

      "Cũng may, đau lắm." Tôi nhắm mắt lại lắc lắc đầu, mặc dù còn chưa hẳn là thoải mái, nhưng ít nhất là còn đau đớn như tối hôm qua nữa.

      "Em uống hết ly sữa tươi này trước , lát nữa chúng ta lại ra ngoài ăn chút gì đó." cầm cái ly còn bốc hơi nóng trong tay đưa tới trước mặt tôi. Trong ly chứa hơn phân nửa sữa tươi nóng, tản ra mùi thơm nồng nặc của sữa. Tôi cầm cái ly khẽ nhấm hớp sữa tươi ấm nóng. biết vì sao nước mắt cứ như vậy ngừng chảy xuống.

      "Uyển Uyển, em sao vậy, sao lại khóc." ngồi ở mép giường nhận lấy cái ly trong tay tôi đặt ở đầu giường, đưa tay ôm tôi vào trong ngực.

      " à, em muốn rời khỏi , mãi mãi cũng muốn rời khỏi ... cũng vẫn mãi mãi luôn ở bên em có được hay ." Tôi vươn tay vòng qua cổ , vùi mặt ở vai .

      "Uyển Uyển, em cái gì vậy, đương nhiên mãi mãi ở bên em." ôm tôi, tay nhè vỗ lưng tôi để cho tôi thả lỏng tinh thần.

      " ngủ với em có được hay , em sợ lắm." Tôi nằm lại vào chăn kéo tới bên người.

      "Được, tối hôm qua em có nghỉ ngơi tốt, bây giờ ngủ tiếp lát ."

      Tôi tựa vào cánh tay , kề mặt ở trước ngực , cánh tay vòng qua hông .

      "Uyển Uyển, hôm nay em rất dính người nha." đưa tay lên vén những sợi tóc tán loạn mặt tôi qua bên.

      "Em chính là muốn dính lấy , vẫn mãi mãi dính lấy ." Tôi lại nằm xích lại phía sau đó dùng sức siết chặt cánh tay vòng qua thắt lưng lại.

      "Uyển Uyển, em biết ? thích em dính lấy , ỷ lại , cái gì em cũng nghĩ chỉ muốn chú tâm , bản thân, những chuyện vụn vặt còn lại đều giúp em giải quyết, cho nên em cần lo lắng cần lo lắng gì cả, có biết ?"

      "Ừm!" Tôi gật đầu cái, dù cho tôi biết khi tôi dựa vào , tôi con chim rơi vào lồng mất tự do tôi cũng tâm cam tình nguyện sa lưới, chỉ cần có ở bên tôi là được.

      ", có ôm qua những phụ nữ khác sao?" Mặc dù ngày hôm qua với tôi rồi, nhưng đàn ông và phụ nữ giống nhau, tôi có chút hoài nghi có phải vì an ủi tôi mà hôm qua mới như vậy hay .
      "Uyển Uyển, giải thích tính tình của em, nếu như có những phụ nữ khác, tuy rằng em cũng nhất định ra miệng nhưng chắc chắn trong lòng rất khó chịu, em là bảo bối mà vất vả mới dỗ xong, có khả năng vì người phụ nữ quan trọng khác mà mất em, trừ phi xác định em còn muốn trở lại bên cạnh , nếu vẫn mãi mãi chờ em."

      ". . . . . ." Mắt có chút nóng nóng, tôi biết thế mà lại làm được như vậy, bởi vì tôi vẫn cho là mặc dù rất thích tôi, nhưng chẳng qua đó chỉ là bởi vì tôi vẫn luôn ở bên cạnh mà thôi, cho nên mới khỏi có loại tham muốn giữ lấy đối với tôi, trước kia lúc rời tôi có cảm giác được quan trọng đối với tôi đến như vậy, sau khi rời tôi mới phát là trung tâm của tất cả sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày của tôi, cuộc sống của tôi giống như nhất thời bị sụp đổ.

      Lúc ở nơi đất khách quê người, mỗi ngày tôi luôn là luống cuống tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của , mỗi đêm đều là từ trong ác mộng bị kinh sợ tỉnh dậy. Tôi mới phát cuộc sống của tôi cũng gần như mất ý nghĩa tồn tại.

      Tôi ôm chặt lấy cổ , cả người dán vào bên người , mặt chôn ở trước ngực . Tôi thể tin được lúc trước mình có thể rời khỏi vòng ôm ấm áp này ròng rã năm năm, mà năm năm trôi qua mọi chuyện cũng có giống như những người khác mong muốn, tình cảm giữa chúng tôi cũng bởi vì khoảng cách và thời gian mà từ từ trở thành lạnh nhạt rồi biến thành bình thường, mà chính là bởi vì năm năm chia lìa khiến cho tôi vốn còn có chút xác định lại phát ai cũng thể ngăn cản tôi và ở bên nhau được nữa.

      " à, em rất rất rất , nếu như em biết phải sống làm sao nữa?" Nước mắt nhịn được lại rơi xuống.

      "Uyển Uyển, nên suy nghĩ bậy bạ, nghỉ ngơi cho tốt, cũng rất em, vẫn luôn em, cho nên em yên tâm ai có thể cướp từ bên cạnh em, mà cũng vẫn luôn ở bên em." Môi dán vào khuôn mặt tôi, nụ hôn đặt xuống cuốn nước mắt của tôi.

      "Mãi mãi ở cùng chỗ sao?"

      "Mãi mãi ở cùng chỗ." cầm tay tôi áp vào trước ngực , tay còn lại khẽ hôn sau đó nắm chặt lại, hai chiếc nhẫn tương tự hai bàn tay giao nhau của chúng tôi dưới nắng chiều chiếu xuống loé ra tia sáng chói mắt.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 53:

      Hôm nay là ngày đầu tiên trong kì nghỉ dài hạn, khoảng mấy ngày trước liền quyết định dẫn tôi đến thành phố B xem trước chút để làm quen với hoàn cảnh, bởi vì có khả năng đây là nơi tôi sống lâu dài sau này.

      Xách theo hành lý đơn giản tôi và ghi tên xong liền chuẩn bị tới khu vực kiểm an của sân bay.

      "Uyển Uyển, đến thành phố B xem thử có thích căn nhà mà mua kia hay , cũng xem chút có thích hoàn cảnh nơi đó hay ." ôm eo tôi qua khu vực kiểm an.

      "Ừ, em biết rồi!" Tôi gật đầu cái rồi áp đầu vào trước ngực , tôi hiểu tại sao phải tìm nơi chúng tôi chưa từng qua, hơn nữa còn là thành phố mà trong cuộc đời này tôi chưa từng đến để mua nhà cho chúng tôi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bởi vì nơi đó có ai biết chúng tôi là em, chúng tôi có thể cần sợ ánh mắt của người khác, chúng tôi có thể ở nơi đó sinh hoạt giống như vợ chồng .

      Trong khu chờ, tôi ngồi ghế nửa tựa vào vai ôm quyển tạp chí chờ truyền thanh thông báo lên máy bay.

      "Uyển Uyển lên máy bay thôi." vỗ nhè người tôi.

      "Được" Tôi cất quyển sách vào trong túi, đứng lên nắm tay tới lối lên máy bay.

      "6A, 6A, ở chỗ này." Tôi tìm được vị trí ngồi của mình máy bay.

      "Uyển Uyển vẫn rất ghét ngồi máy bay sao?" nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của tôi, vuốt ve mái tóc rũ xuống sau lưng tôi.

      "Cũng may là có rất ghét như lúc trước nữa, chỉ là còn chưa quen lắm thôi." Tôi kéo cao cổ áo lên ngồi yên tại chỗ.

      "Lạnh ?" Nhìn tôi kéo cổ áo cầm áo khoác nãy giờ vẫn giắt tay ra khoác lên vai tôi.

      " lạnh lắm, chỉ là thích khí máy bay thôi." Vùi mặt vào trong áo khoác, hít mùi xà bông áo khoác để át những mùi làm cho tôi khó chịu kia.

      "Em vẫn y như lúc trước, Uyển Uyể, khi nào em mới có thể lớn lên đây?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn vươn tay để cho tôi tựa đầu ở vai .

      " hi vọng em lớn lên sao?" Đầu tựa vào vai , giọng tôi thấp giống như nỉ non.

      " chỉ hi vọng em có thể mãi mãi đều dựa vào giống như vậy." quay đầu môi nhàng hôn lên trán tôi. Tôi nhắm mắt lại để cho cưng chiều bao quanh toàn thân tôi.

      Máy bay bắt đầu cất cánh, giúp tôi buộc dây nịt an toàn lại, nhắm mắt lại vùi đầu ở trước ngực , tôi rất ghét cảm giác máy bay cất cánh, có loại khó chịu tả được.

      "Uyển Uyển, có muốn ngủ chút hay , còn khoảng ba tiếng nữa mới đến thành phố B." đưa tay vuốt ve đôi gò má gần như tái nhợt của tôi.

      "Em muốn ngủ, đầu có chút bức bối được thoải mái lắm." Tôi vuốt vuốt đầu có chút khó chịu cúi xuống tìm thuốc giảm đau mà biết lần trước cất ở đâu.

      "Uống chút ngọt đồ rồi em khá hơn chút. Để gọi tiếp viên hàng đưa nước trái cây đến."

      "Ừm!"

      người tiếp viên hàng mặc đồng phục màu đỏ thẫm từ cửa tới chỗ chúng tôi, vẫy vẫy tay gọi người tiếp viên hàng đó đến bên cạnh.

      "Phiền đưa ly nước trái cây tới đây."

      "Xin chờ quý khách chờ chút." Tiếp viên hàng rất lễ phép gật đầu với chúng tôi cái rồi xoay người rời , diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tôi nhìn người tiếp viên hàng rời đó chợt cảm thấy ấy có chút quen mắt, dường như gặp qua ở đâu rồi nhưng lại thế nào cũng nhớ nổi.

      Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào tiếp viên hàng đó, áp mặt của tôi trở về trong ngực . "Uyển Uyển, sao lại nhìn ấy chằm chằm như vậy, là người quen sao?"

      " biết, nhưng em cứ cảm thấy nhìn quen quen." Tôi thuận theo vùi mặt trở về trong ngực .

      "Vậy sao, có lẽ là bạn học trước kia thôi." Nhìn bóng lưng xa giọng dán vào lỗ tai tôi khẽ .

      "Chắc là vậy, có cảm thấy mình từng gặp ấy hay ." Tôi có cảm giác rất quen thuộc rồi lại cứ nhớ nổi là gặp qua ở đâu.

      " thấy , đừng suy nghĩ nữa, dù là bạn học em cũng có quá nhiều ấn tượng đâu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi tốt ." Giọng có chút chuyên chế. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tôi nhắm mắt lại thèm nghĩ đến khuôn mặt có chút quen mắt kia nữa, nửa nằm ở ghế, đầu dán vào trước ngực , đắp áo khoác của người, lẳng lặng vượt qua 3 tiếng làm cho tôi khổ sở này.

      "Uyển Uyển, sắp đến thành phố B rồi." Giọng nhàng vang lên bên tai tôi.

      "Nhanh như vậy đến rồi sao." Tôi vuốt vuốt mí mắt có chút chua xót của mình, ngờ tôi lại có thể ngủ quen như vậy, ngay cả máy bay sắp đáp đất cũng biết.

      "Để ý quần áo chút, còn mấy phút nữa là đến rồi, đặt khách sạn, lát nữa về khách sạn lại ngủ tiếp được ?"

      "Ừm!" Tôi gật đầu cái vuốt thẳng mái tóc vì ngủ mà có chút rối tung, kéo kéo áo khoác có chút nhăn nhúm rồi ngồi yên chờ máy bay đáp xuống đất.

      Rốt cuộc máy bay hạ cánh, nắm tay tôi đến chỗ lấy hành lý, vừa được mấy bước tôi liền thấy tiếp viên hàng mà lúc ở máy bay tôi cảm thấy rất quen mắt kia thẳng tắp tới chỗ chúng tôi, trong mắt lộ ra tia vui mừng.
      Last edited by a moderator: 24/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 54:

      Mặc đồng phục nhân viên màu đỏ thẫm vừa vặn, bước chân vội vàng ba bước thành hai bước đến trước mặt chúng tôi, mặt ngoài ý muốn mang theo kinh kỉ chăm chú nhìn đứng ở bên cạnh tôi.

      " lâu gặp, ngờ lại gặp được ở đây, tới thành phố B là công tác hay là du lịch?" Giọng tự chủ run rẩy và vẻ mặt giấu được vui mừng làm cho tôi khỏi có chút hoảng hốt.

      " lâu gặp, còn tưởng rằng em vào ngân hàng hoặc phát triển về phương diện tài chính, ngờ em lại làm tiếp viên hàng ." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mặt mang theo mỉm cười thản nhiên, loại mỉm cười này phải đối với người xa lạ hay khách hàng..., đây là mỉm cười phát ra từ trong lòng mà chỉ có bạn bè rất quen thuộc mới có thể nhìn thấy.

      "Chắc là có duyên, em cũng ngờ em làm nghề này, vị này là bạn của sao?" ấy vừa đưa tay vuốt những sợi tóc rơi trán mình sang bên vừa nhìn tôi.

      Lúc ấy nghiêng đầu nhìn tôi chợt nhớ ra được ấy giống ai rồi, bởi vì tôi chưa từng vén tóc qua, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy ấy chỉ cảm thấy ấy nhìn quen mắt, còn bây giờ dáng vẻ nghiêng đầu nhìn tôi của ấy lại có mấy phần tương tự tôi và cái tên Hàn Sướng cũng lập tức xuất trong đầu.

      ấy là Hàn Sướng, tuyệt đối sai rồi. Mặc dù từng với tôi lúc ấy là Hàn Sướng quyết định chia tay trước, bởi vì ấy cách nào làm thế thân, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt của ấy, trong ánh mắt kia là tràn đầy tình say đắm muốn buông tay, mà lúc vừa nhìn thấy ấy lại lộ vẻ vui mừng có thể làm cho bất kỳ người tinh ý nào cũng đều nhìn ra là ấy vẫn còn tình cảm với .

      "Uyển Uyển, đây là đàn em thời đại học của - Hàn Sướng." vỗ vỗ vai tôi chỉ chỉ Hàn Sướng ngừng quan sát tôi.

      "Chào em!" Tôi tận lực làm cho mình bỏ qua tia địch ý dần lộ ra, duỗi tay về phía ấy.

      "Chào chị." ấy cầm tay tôi, sau đó nhiều nhất chỉ có mấy giây hai chúng tôi liền đồng thời buông tay ra.

      "Học trưởng, bạn của có cảm giác mảnh mai, mẫu bạn chọn nhiều năm như vậy vẫn thay đổi nha." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ấy dùng giọng điệu vừa đùa giỡn vừa nhạo báng với .

      " sao? là người chung tình mà." dùng câu hai nghĩa đùa với ấy. Tôi quá vui vẻ với cái loại khí kỳ quái giữa bọn họ, tôi kéo kéo ống tay áo sau đó giơ tay lên vuốt vuốt trán.

      "Đầu em vẫn còn đau đúng ? Vậy chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước ."

      "Ừ." Tôi gật đầu cái, mặc dù đầu tôi cũng đau lắm.

      "Hàn Sướng, Uyển Uyển có chút thoải mái, bọn trở về khách sạn nghỉ ngơi trước, hôm nào có cơ hội lại tán gẫu tiếp."

      "Được, vậy hai người nghỉ trước, em cũng phải làm thủ tục thay ca rồi. Hôm nào lại chuyện tiếp."

      Tôi và xoay người xách theo hành lý ra ngoài phi trường, nhưng tôi lại có thể ràng cảm thấy được ánh mắt mang theo địch ý dán vào sau lưng tôi chặt.

      "Uyển Uyển, uống chút sữa tươi rồi nghỉ ngơi." ly sữa tươi ấm vẫn bốc mùi sữa nồng nặc được đưa tới bên môi tôi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tôi nhận lấy ly uống sữa xong lại mềm nhũn nằm ngã ra giường lớn, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ngồi ở bên sửa sang lại hành lý.

      " ấy là Hàn Sướng, chính là mà lần trước với em, ngờ trùng hợp như thế lại gặp ấy ở thành phố B." cúi đầu biết là tìm cái gì trong hành lý.

      "Em cảm thấy em và ấy giống nhau." Tôi nhắm mắt nhớ lại tướng mạo của kia.

      "Đúng là giống lắm, Uyển Uyển mệt sao?" ngồi ở bên cạnh tôi, đưa tay vỗ vỗ gương mặt của tôi.

      "Ừm, em muốn ngủ." Tôi xoay người vùi mặt ở gối nhắm mắt lại. cơ thể ấm áp từ phía sau ôm tôi vào trong ngực chặt, hơi thở quen thuộc thổi lướt qua bên tai tôi. "Uyển Uyển, em cần lo lắng, ấy chỉ là đàn em, là người quen biết, em yên tâm mà làm quen với hoàn cảnh thành phố B , được chứ!"

      Thành phố B thành phố rất , mặc dù khí hậu dễ chịu hơn thành phố A nhưng chạy xe từ chỗ gần nhất ở phía nam đến phía bắc thành phố cũng chỉ cần nhiều nhất là hai tiếng, so với những nơi tôi từng đến lúc trước nơi đây cách nào tưởng tượng được.

      Editor : tyvybutchi.

      Chương 54 (tiếp):

      "Uyển Uyển, xem nhà mới của chúng ta chút !" Xe taxi dừng ở chỗ cổng vòm có cây leo che khuất, vào cửa chính móc tấm card màu xám bạc từ trong túi tiền ra cho bảo vệ trực cửa kiểm tra cái sau đó chúng tôi liền bước vào căn chung cư sắp trở thành nhà mới của chúng tôi.

      ngờ bên trong căn chung cư có khung cảnh bên ngoài tầm thường này lại có khác nhau lớn như vậy, gần bên vòng ngoài tường rào có trồng mấy cậy thụ lớn cành lá rậm rạp, bóng cây in lên tầm mắt tò mò của những người đường, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bên trong căn chung cư giống như đình đài lầu các Giang Nam này là những căn biệt thự hai tầng mang phong cách cổ điển với kiến trúc đan xen hợp lí tận dụng triệt để các gian trong chung cư, mặc dù thoạt nhìn khoảng cách giữa các căn biệt thự xa nhau lắm nhưng mỗi nhà lại đều có gian riêng tư cần phải có của mình, hề can thiệp lẫn nhau. nắm tay tôi tới tòa nhà trong đó.

      "Uyển Uyển, đây chính là nhà sau này của chúng ta." Tấm thẻ màu bạc cắm vào lỗ cắm dưới tay cầm cửa, khóa ‘cạch’ tiếng mở ra. Cửa chính màu đen có thể soi được bóng người ‘kẹt’ tiếng bị đẩy ra, xông vào mặt đầu tiên chính là mùi đặc trưng của thiết bị lắp đặt nhà cửa. Phòng lớn, lầu dưới là phòng khách và phòng ăn rộng lớn, phòng bếp và các loại phòng của người giúp việc, lầu là phòng ngủ, phòng sách và gian phòng tắm bốn phía lắp thủy tinh đặc biệt.

      "Thích ? Em có thích nhà mới của chúng ta ! Nhìn xem còn cần những thứ gì, chúng ta có thể lại từ từ mua thêm, nếu như mua được ở thành phố B chúng ta có thể trở về thành phố A sau đó lại mua." ôm tôi ngồi lên sofa trong phòng khách, sau đó vẻ mặt hưng phấn với tôi kế hoạch của đối với căn phòng này và nên trang trí gian phòng này như thế nào.

      Tôi vùi ở trong ngực gì, từ khi bước vào gian phòng này tôi liền biết nên gì, từ thiết bị lắp đặt trong phòng cho đến cách bài biện, cách phối màu sắc đều nhìn ra được tốn rất nhiều công sức, nhưng nhìn căn phòng được trang hoàng hết sức hoa lệ này lại làm cho tôi có loại cảm giác cách nào ưa thích từ tận đáy lòng.

      Nhà ở thành phố A lớn, các thiết bị mà năm đó lắp đặt xem ra rất tốt bây giờ hơi lỗi thời, vốn là dân chung cư đơn thuần cũng bởi vì thời gian thay đổi mà trở nên phức tạp, khiến cho hoàn cảnh vốn là thanh bình dần trở nên huyên náo, nhưng mà tôi lại thích nơi đó hơn, tại sao vậy chứ, là bởi vì thời gian tôi ở nơi đó tương đối dài sao? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ở bên ngoài năm năm, lúc nào tôi cũng muốn trở lại nơi đó, trở lại căn nhà chỉ thuộc về tôi và kia. Trở lại nơi đó tôi liền dường như có thể được thả lỏng, có cảm giác được thở phào nhõm. Nhưng nơi này lại cho tôi loại cảm giác như vậy.

      "Uyển Uyển thích ? Thích ?" hưng phấn đến có chút giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mới, ngừng hỏi tôi có thích hay .

      "Rất thích, rất đẹp!" Mặc dù nơi này cho tôi cảm giác là nhà, nhưng cũng thể phủ nhận nơi này được trang hoàng rất xinh đẹp rất hoa mỹ, nhà ở thành phố A đúng là thể sánh bằng.

      "Uyển Uyển sao vậy, vui sao?" Mặc dù mặt tôi mang theo nụ cười thích thú, nhưng vì quá mức quen thuộc biến hóa tâm trạng của đối phương mà làm cho phát tôi có vui vẻ .

      " có, em rất thích, nơi này rất đẹp, phòng khách là lớn, phòng ăn là to, phòng bếp là rộng”, tôi từ ghế salon đứng lên kéo tay hết chỗ này đến chỗ khác, ra vẻ thích thú với nơi này.

      "Thích là tốt rồi, chỉ cần Uyển Uyển thích cái gì cũng có vấn đề, Uyển Uyển xem thử còn thiếu gì ." Tôi cố tình tỏ ra thích thú để lo lắng, chỉ vào căn phòng còn thiếu chút đồ trang trí hi vọng tôi có thể tự mình mua thêm những thứ đồ này.

      "Ừm! Nghỉ ngơi chút rồi chúng ta xem có cái gì để mua hay ." Tôi ngồi trở lại ghế sa lon đánh giá phòng khách trừ đồ điện gia dụng ra có đồ trang trí gì khác, cân nhắc xem nên mua thêm thứ gì về. Mặc dù tôi phải là rất thích nơi này, nhưng nếu như hi vọng chúng tôi có thể sống ở đây tôi liền muốn sống ở đây, cùng trải qua những tháng ngày sinh sống ở trong căn nhà này, mặc kệ những ngày tháng sau này là hạnh phúc hay là bất hạnh đây cũng chính là con đường mà tôi lựa chọn.
      Last edited by a moderator: 24/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 55:

      Mặc dù thành phố B lớn nhưng những đồ mà thành phố A có bán nơi này cũng thiếu, mặc dù giá tiền có hơi cao chút.

      Tôi chẳng có mục đích lựa chọn các đồ trang trí mà tôi cho là thích hợp trong cửa hàng bày đầy các loại đồ trang trí nhà cửa. biết chủ quán là lần đầu tiên gặp phải khách hàng mua nhiều đồ như vậy hay là thái độ phục vụ của cửa hàng này tốt hơn nơi khác mà chủ quán để cho nhân viên trong cửa hàng đẩy xe theo sau giúp tôi đẩy các đồ trang trí mà tôi chọn xong, còn đứng ở nơi xa mỉm cười lẳng lặng nhìn tôi chọn lựa đồ trang trí, dường như có ý định can thiệp quá nhiều vào chọn lựa của tôi.

      Tôi đứng ở trước tấm thảm lông cừu thuần trắng do dự lâu, đây là tấm thảm mà cách đây lâu tôi muốn mua, nhưng vì giá tiền của nó lại làm cho tôi cảm thấy hơi đắt, với giá tiền này ở thành phố A cũng có thể mua được nửa rồi. Thấy tôi cầm tấm thảm trải sàn này hồi lâu lên tiếng, biết từ khi nào đến sau người tôi "Uyển Uyển, thích liền mua !"

      "Nhưng. . . . . ." Giá tiền phía lại làm cho tôi có chút do dự. Tôi muốn hỏi chủ quán có thể giảm giá hay giọng có chút quen tai từ phía sau cách đó xa vang lên.

      " là trùng hợp, thế nhưng lại gặp nhau ở đây." Tôi và đồng thời xoay người lại —— Hàn Sướng, mặc bộ đồ mùa thu tươi đẹp, tóc dài đến eo được uốn lọn dùng dây cột tóc buộc lên. Xem ra có loại xinh đẹp quyến rũ.

      ấy phát tôi chọn lựa đồ trang trí nhà cửa trong mắt lóe lên chút kinh ngạc và tia sáng biết tên. "Chị thích tấm thảm này à, nhưng giá tiền là đắt, ở thành phố F cũng bán cái này nhưng giá tiền chỉ bằng phần ba thôi." Thấy tôi nắm góc thảm trong tay, ấy đến gần tôi nhìn lướt qua bảng giá mặt thảm.

      " sao?" Tôi trả lời có chút chút để ý. Coi như giá tiền ở thành phố F chỉ có bằng phần năm nơi này tôi cũng thể chỉ vì tấm thảm mà đặc biệt chạy đến thành phố F để mua được.

      "Đúng rồi, cuối tuần em có chuyến bay đến thành phố F, đến lúc đó em mua tấm về cho chị." Hàn Sướng có hơi vô cùng nhiệt tình đề nghị.

      "Nhưng. . . . . ." Tôi muốn dính líu đến ấy quá nhiều, lần trước gặp phải là rất khéo rồi, tôi muốn ấy tham dự vào trong cuộc sống của tôi và quá nhiều.

      " sao sao, rất tiện, hơn nữa giá tiền cũng rẻ hơn ở đây rất nhiều. Đúng rồi số điện thoại của chị là bao nhiêu, chờ em mua xong rồi gọi điện thoại đưa tới cho chị." ấy xoay người lại hỏi số điện thoại của tôi.

      "Ừ, được" Đối phương hỏi tôi số điện thoại, cho ấy hình như cũng được tốt cho lắm.


      "Được, quấy rầy hai người dạo phố nữa, có số điện thoại liên lạc rồi, học trưởng có nếu rãnh rỗi ra ngoài ăn bữa cơm, rất nhiều bạn học thời cấp 3 của em rất muốn trông thấy học sinh ưu tú đứng đầu đại học A trong truyền thuyết trông như thế nào lắm đấy." Hàn Sướng vẫy vẫy tay với chúng tôi rồi quay đầu lại, xoay người rời khỏi cửa hàng đồ trang trí.


      Đột nhiên tôi còn hứng thú tiếp tục mua đồ, đẩy những đồ lúc trước chọn xong tới quầy tính tiền, bởi vì mua tương đối nhiều mà chủ quán giảm giá cộng thêm giao hàng về đến tận nhà.


      "Uyển Uyển, có tâm sao?" Ngồi ở xe taxi mặt tôi vẫn nhìn quang cảnh thành phố ngoài cửa sổ ngừng di động về phía sau, vươn tay xoay mặt tôi đối diện với , nhìn thẳng vào mắt của tôi.


      " có gì, chỉ là quang cảnh thành phố chưa xem qua bao giờ nên có chút mới lạ." Tôi tiếp tục xoay mặt trở về ngoài cửa sổ.


      Dường như muốn gì đó nhưng cuối cùng ra khỏi miệng, thành phố lớn cho nên cũng lâu, mới mười mấy phút chúng tôi liền về tới nhà, chỉ chờ chủ quán đưa đồ mà chúng tôi mua tới. Đồ được đưa tới... tôi lựa chọn đồ thích hợp đặt ở vị trí mà mình cho là thích hợp, mặc dù mua rất nhiều nhưng tốn bao nhiêu thời gian tôi bày biện xong. vẫn ngồi ở ghế sa lon dùng ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn tôi mang các đồ trang trí lên các chỗ. Cho đến khi bình hoa cuối cùng được mang lên giàn hoa sau đó tôi mới xoay người vào toilet rửa sạch tay.


      Ăn xong cơm tối xong trở lại khách sạn của chúng tôi là chín giờ tối, ban đêm dạo đường phố thành phố B, mua ít đồ ăn vặt đặc sản của thành phố B mang về khách sạn.


      Tẩy thân mệt mỏi, tôi nửa nằm ở giường ôm tạp chí thời đại mới mua.


      "Uyển Uyển, hôm nay tâm trạng của em tốt." Cả người ướt nước ôm tôi vào trong ngực, là dùng câu khẳng định mà phải là câu nghi vấn.


      " có, tâm trạng em đâu có tốt." Tôi nhắm mắt lại kề mặt vào cơ thể ấm áp của , muốn giảm bớt lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn kia.


      "Uyển Uyển, biết em lo lắng cái gì, tin tưởng được ? Đừng như vậy nữa, nếu em còn như vậy rất đau lòng." Dường như cảm nhận được tôi lo lắng, ôm tôi vào lòng chặt, nhịp tim trầm ổn dán ở bên tai tôi rời, nhưng lo lắng trong lòng tôi lại dường như cũng có bởi vì mà giảm bớt, mặc dù hôm nay thấy dung mạo của Hàn Sướng vẫn có mấy phần tương tự tôi, nhưng loại xinh đẹp quyến rũ và tràn đầy sức sống kia lại là thứ mà cho tới bây giờ tôi chưa từng có.


      Cũng như ấy , có lẽ tôi có phong cách và dáng ngoài mỏng manh trong sáng và làm cho lòng người sinh thương tiếc, nhưng người lại thiếu hụt vẻ quyến rũ hút hồn người của ấy.


      Cái loại quyến rũ nổi bật đó của ấy vào lúc nào đó làm cho người lần đầu tiên nhìn thấy ấy tự chủ bị ấy hấp dẫn, nếu như . . . . . . , tôi dám tưởng tượng nếu như quả ngày kia tôi nên làm cái gì đây.


      Nhắm mắt lại chôn lo lắng vào sâu trong đáy lòng, ít nhất bây giờ tôi còn ở bên cạnh , nếu quả ngày kia tôi tin tưởng mình chuẩn bị tốt cho trường hợp xấu nhất, chỉ là trong lòng hy vọng nó xảy ra mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :