1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 46:

      Tôi đứng ở quầy thực phẩm tươi sống trong siêu thị chọn tôm sông và cá quế tươi, Tiểu Nhã đứng bên cạnh đẩy xe mua hàng ngừng nhìn xem các loại thức ăn rồi chọn lựa bỏ vào trong xe.

      "Tiểu Uyển uyển, rất xin lỗi, hẹn cậu đến nhà mình ăn cơm mà lại phiền cậu phải nấu ăn." Từ Tiểu Nhã ngoài miệng rất xin lỗi, nhưng mặt lại chút cũng có vẻ xấu hổ biết lỗi mà còn nhìn xung quanh chọn món ấy thích ăn.

      "Tiểu Nhã, cậu kết hôn cũng gần hai năm rồi, vậy mà còn chưa biết nấu cơm à?" Tôi nhặt hải sản và thịt được tươi mà Từ Tiểu Nhã bỏ vào trong xe đẩy ra ngoài.

      "Cậu biết đó, mình vốn là biết nấu ăn, mặc dù kết hôn hơn hai năm, nhưng mỗi khi mình vào nhà bếp trừ nấu mì ra chưa từng nấu được cơm hay món gì khác." Tiểu Nhã tiếp tục ném thức ăn vào trong xe đẩy.

      "Vậy hai năm qua cậu và An Đằng sống bằng cách nào thế, ăn cơm à?" biết đồ gia vị trong nhà Tiểu Nhã có đủ nữa, có cần mua chút hay đây, nếu lát nữa lấy thức ăn ra chuẩn bị mà thiếu này thiếu nọ phiền lắm.

      "Bữa ăn sáng tùy tiện ăn chút đồ ở đường, ở công ty ăn đồ ăn Trung Quốc, bữa ăn tối phải đến nhà mẹ ấy ăn chính là đến nhà ba mẹ mình ăn, nếu lại dứt khoát tùy tiện ăn chút đồ ở bên ngoài, còn nếu ngán ăn đồ ở bên ngoài quá về nhà nấu mì ăn là được." Tiểu Nhã bẻ ngón tay đếm tổng cộng có bao nhiêu lần ăn đồ ăn ở nhà. Tôi chịu nổi lắc đầu cái, tới quầy bán đồ gia vị lựa chút đồ cần thiết.

      "Tiểu Uyển Uyển, hôm nay cậu muốn làm món gì thế? Nếu làm tiếp món vịt chiên giòn ?" Tiểu Nhã cầm con vịt phì nộn giơ lên trước mặt tôi.

      "Tiểu Nhã, hôm nay chúng ta mua rất nhiều thức ăn rồi, nếu làm thêm món vịt chiên giòn ăn hết, để lần sau ." Tôi đem con vịt thả lại tủ đông.

      "Quyết định vậy , lần sau mình muốn ăn vịt chiên giòn! Tiểu Uyển Uyển, cậu trở về tốt, cậu biết 5 năm này mình nhớ mấy món ăn cậu làm cỡ nào đâu." Mặc dù kết hôn nhưng Tiểu Nhã vẫn là mặc quần áo trung tính của con trai như cũ, vẻ mặt ấy cảm động ôm vai tôi, đưa tới người qua bên cạnh đều ghé mắt nhìn.

      "Phải, mình trở về, lần sau cậu muốn ăn cái gì cứ , dù sao mình cũng làm, buổi trưa chờ các cậu tan sở mình có thể dẫn các cậu ăn cơm." Tôi có chút buồn cười, cái Tiểu Nhã này mặc dù kết hôn, nhưng vẫn giống y như trước đây hề thay đổi.

      " sao! Vậy tốt quá, Tiểu Uyển Uyển nếu mình đàn ông chắc chắn lập tức rước cậu về nhà." Tiểu Nhã vẫn là cười giỡn với tôi giống như trước kia.

      "Phải phải, nếu cậu là đàn ông nhất định mình cũng gả cho cậu." Tôi vừa thuận theo ấy trả lời vừa duỗi tay lấy đồ gia vị cần thiết.

      Tôi và Tiểu Nhã xách theo bao lớn bao trở lại chỗ ở sau khi cưới của bọn họ, may mà chỗ này cách siêu thị xa lắm, nếu tôi biết làm sao mới có thể xách được nhiều đồ như vậy trở về. tới trước cửa nhà, Tiểu Nhã vừa định móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa cửa chính mở ra, An Đằng ra nhận lấy túi mua hàng trong tay tôi.

      "Tiểu Uyển, ngại quá, mời cậu ăn cơm mà còn phiền cậu phải nấu ăn." An Đằng đưa cho tôi ly nước ép hoa quả. Tôi quan sát nhà mới của bọn họ, rất có phong cách của Tiểu Nhã, gần như chỉ có thể dùng từ lộn xộn để hình dung, phòng khách tùy ý để mấy băng ghế sofa bằng vải bố và gối dựa mềm nhũn, màu giấy dán tường cũng rất nam tính hóa, nếu như nhìn kỹ chủ nhà người ngoài còn tưởng trong nhà này hề có phụ nữ.

      Cả phòng khách nếu như muốn tìm ra thứ gì đó thuộc về nữ tính có lẽ chính là xâu chuỗi thủy tinh treo cạnh TV. Cái xâu chuỗi đó là 5 năm trước vào lần dạo phố trong lúc vô tình tôi mua tặng cho Tiểu Nhã, dưới thủy tinh màu tím nhạt là những sợi dây được xuyên thành nút thắt kiểu Trung Quốc, ngờ Tiểu Nhã còn giữ. Tôi tới vuốt ve những sợi tua xâu chuỗi có chút phai màu.


      Editor : tyvybutchi.

      Chương 46 (tiếp):

      "Cái xâu chuỗi thủy tinh này là bảo bối của Tiểu Nhã đó, ban đầu lúc nhà cửa còn lắp ráp Tiểu Nhã cứ nhất định bắt thợ lắp đặt phải làm cái móc để treo đồ ở đây, còn chỗ này là nơi tốt nhất để ngày ngày đều có thể nhìn thấy, cũng bởi vì cái móc này mà làm hại toàn bộ bức tường TV mà công ty lắp đặt thiết kế giúp chúng tôi bị phần ba."

      "Mình ngờ ấy còn có thể giữ lại vật này, nó cũng đáng giá bao nhiêu tiền." Lúc trước mua nó cũng mất bao nhiêu tiền, ngờ Tiểu Nhã lại quý trọng như vậy.

      "Tiểu Uyển Uyển, cần giúp tay ?" Tiểu Nhã đứng ở phía sau lấy túi thức ăn hôm nay mới mua từ trong túi mua hàng ra.

      "Thôi khỏi, cậu chỗ khác chơi là giúp cho mình rất nhiều rồi." Nhớ lại 5 năm trước tôi khổ khổ sở sở hầm nồi vịt tiềm thuốc bắc cả ngày trời, vậy mà bởi vì hổ trợ của ấy mà biến thành chè vịt đen, từ đó về sau tôi liền dám để ấy phụ giúp cái gì nữa.

      "Vậy nếu cậu có cái gì cần giúp tay liền kêu mình nha." Tiểu Nhã ra khỏi phòng bếp, vừa vừa quay đầu nhìn lại phòng bếp lớn tiếng kêu.

      "Mình biết rồi, có gì cần mình kêu cậu." Tôi kiểm tra đồ hôm nay mới mua, nghĩ xem nên làm cái gì trước mới thích hợp. May mà đồ ăn hôm nay mua đều phải là những món ăn quá công phu, nhưng chờ tôi làm xong mấy món mà Tiểu Nhã cầu cũng gần bảy giờ rưỡi tối rồi. Tôi lau sạch nước tay, cởi tạp dề cột ở bên hông xuống. "Tiểu Nhã, có thể ăn cơm rồi!"

      Tôi ra phòng bếp, miệng có chút nhớ thèm nước trái cây lúc nãy vẫn chưa uống xong, lại thấy có người đàn ông xa lạ ngồi sofa phòng khách. ta nhìn thấy tôi liền cười cười, tôi cũng lễ phép mỉm cười lại với ta cái.

      "Tiểu Uyển Uyển, cậu là rất lợi hại." Tiểu Nhã vừa bưng mấy món ăn chuẩn bị xong từ phòng bếp lên phòng ăn, vừa ngừng ăn vụng.

      "Tiểu Nhã, sắp được ăn cơm rồi, đừng ăn vụng." An Đằng vỗ cái ót Tiểu Nhã cái, thiếu chút nữa là vỗ cho mặt của Tiểu Nhã dán tới bàn cơm. Tiểu Nhã đứng thẳng người, ngừng đuổi theo An Đằng muốn vỗ lại đầu . vất vả đùa giỡn nửa ngày mới dọn được toàn bộ thức ăn bày ra bàn, An Đằng, Tiểu Nhã, tôi và người đàn ông xa lạ kia toàn bộ đều ngồi ở trước bàn cơm.

      "Tiểu Uyển, tài nấu nướng của cậu là càng ngày càng tốt á..., thịt viên nước mắm này còn ngon hơn mẹ mình làm gấp trăm lần." Tiểu Nhã nhét viên thịt vào trong miệng, đũa còn kẹp thêm viên.

      "Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn." Nhìn ấy ăn thành ra như vậy, tôi có chút lo lắng ấy có thể bị nghẹn hay .

      "Bây giờ phụ nữ có thể xuống bếp nấu ăn rất ít rồi, nghĩ tới hôm nay lại vẫn có thể gặp được có tay nghề làm thức ăn ngon như vậy." Người đàn ông xạ lạ kia lên tiếng.

      "Tiểu Uyển, đây là đàn em của mình lúc còn học ở đại học A, bây giờ làm ở công ty chứng khoán, tiền đồ vô lượng đấy." An Đằng chỉ vào người đàn ông xa lạ ngồi ở đối diện tôi giới thiệu.

      "Tôi tên là Hạ Chi Kỳ, chào chị." Cậu ta gật đầu với tôi cái.

      "Lý Ngọc Uyển."

      "Chi Kì, Tiểu Uyển là em của Lý Ngự Chương đó, chắc chú thể ngờ Lý Ngự Chương lại có người em dịu dàng ngoan hiền như vậy đúng ."

      "Đúng là ngờ, mấy ngày trước lúc với em em còn nghĩ em của Lý Ngự Chương chắc thông minh lợi hại nào cơ."

      Lúc này dù cho ngu hơn nữa tôi cũng biết được lý do An Đằng cứ nhất quyết bảo Tiểu Nhã hẹn tôi tới dùng cơm là vì muốn tôi—— xem mắt, xem mắt cái người gọi là Hạ Chi Kỳ này.

      "Đúng vậy, Tiểu Uyển Uyển vẫn luôn là dịu dàng lại ngoan hiền, còn có thể làm được ít thức ăn ngon, nếu cậu mà cưới được ấy chắc chắn là đời trước tích được biết bao nhiêu là đức." Tiểu Nhã vừa ngừng dùng cơm còn vừa có thể chuyện.

      "Đúng vậy, nếu em có thể tìm được người bạn vừa dịu dàng lại ngoan hiền như vậy tốt quá." Hạ Chi Kỳ vừa chuyện vừa có thâm ý nhìn tôi cái. Tôi cúi đầu mắt nhìn chằm chằm thức ăn trong chén, chuyên tâm thưởng thức tâm huyết hôm nay của tôi. Ăn cơm tối, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng tôi nghĩ người có suy nghĩ đơn giản nhất ở đây hẳn là Tiểu Nhã, phần lớn món ăn cả bàn đều là do ấy giải quyết.

      Editor : tyvybutchi.

      Chương 46 (tiếp):

      "Tiểu Uyển Uyển mình rửa chén, cậu ở đây nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa mình lại ra ngoài với cậu."

      "Ừ." Tôi gật đầu với ấy cái.

      "Chi Kỳ, giúp Tiểu Nhã rửa chén, nếu ngày mai có lẽ nhà phải mua chén lần nữa, chú ở đây trò chuyện với Tiểu Uyển ." An Đằng xong cũng vào phòng bếp. Tôi ngồi sofa phòng khách, trong tay cầm thức uống mà vừa rồi An Đằng đưa cho tôi.

      "Nhớ năm đó ở đại học A trai chị là nhân vật làm mưa làm gió toàn trường chứ nhỉ, thông minh, sáng suốt, làm việc trầm ổn, đến bây giờ mấy vị giáo sư vẫn còn chuyện say sưa về thành tích vĩ đại năm đó của trai chị đấy, nhưng ngờ ấy như vậy mà lại có người em dịu dàng xinh đẹp như chị."

      " sao?" Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm cái ly trong tay, đầu cũng ngẩng lên, thành tích vĩ đại của cũng phải là đợi đến đại học mới có, ngay từ lúc còn được tán dương nhiều đến mức có gì là kỳ lạ nữa.

      "Có trai ưu tú như vậy chị có cảm thấy có cảm thấy áp lực hay ?"

      " biết." Từ luôn bảo vệ tôi, ưu tú cũng là vì muốn có thể giúp tôi được tốt hơn, cho nên tôi làm sao có thể có cái áp lực gì chứ.

      "Tiểu Uyển, bình thường chị thích làm cái gì?"

      " làm gì, đọc sách thôi." Tôi nhíu mày cái, tôi thích cậu ta gọi tôi là Tiểu Uyển, cảm giác thoải mái, có loại cảm giác bên tai ù ù. Cậu ta ngừng tìm đề tài chuyện phiếm với tôi, còn tôi ràng dùng giọng điệu qua loa trả lời làm cho cậu ta cảm thấy có chút bất mãn. Dường như An Đằng cảm giác được khí giữa hai chúng tôi có chút ngượng ngùng, cuối cùng từ trong phòng bếp ra, tôi giơ cổ tay lên xem đồng hồ chút, là, đợi hai vợ chồng bọn họ hết rửa chén tôi làm xong được bữa cơm nữa rồi.

      "A, trễ thế này rồi, Tiểu Uyển cũng nên về, Chi Kỳ chú đưa Tiểu Uyển về , trở về mình an toàn đâu."

      Hạ Chi Kỳ ừ tiếng, tôi nghĩ có lẽ cậu ta cảm thấy đưa tôi trở về có thể có phát triển gì khác biệt ?

      " cần, mình lát nữa tới đón mình." Lúc tới nhà An Đằng tôi có bảo là sau khi làm xong việc liền trực tiếp chạy đến đây đón tôi về.

      "Để Chi Kỳ đưa cậu về cũng giống vậy mà, tránh cho còn phiền Lý Ngự Chương lại chạy đến đây chuyến." Nhìn bộ dạng An Đằng hẳn là quyết tâm muốn cho Hạ Chi Kỳ đưa tôi về nhà. Tôi vừa định gật đầu đồng ý nghe thấy tiếng gõ cửa nhè .

      " à, đúng lúc em định về tới rồi." Tôi ba bước thành hai bước chạy tới kéo An Đằng và Tiểu Nhã đứng ở bên cửa ra, vẫy tay gọi .

      " thấy em chơi cũng rồi cho nên thuận đường đến đón em về." vươn tay vén những sợi tóc rũ xuống ngực của tôi ra phía sau.

      "Ừ, chúng ta thôi. Hôm nào lại đến đây chơi." Tôi xoay người lại chào tạm biệt với mọi người sau đó nắm tay ra ngoài.

      "Lý Ngự Chương, chờ chút." An Đằng đột nhiên lên tiếng gọi lại. Tôi và xoay người lại hiểu nhìn cậu ấy.

      "Đây là Hạ Chi Kỳ, là trong những đàn em của chúng ta." An Đằng chỉ chỉ Hạ Chi Kỳ đứng ở bên vẫn có biểu cảm gì.

      "Chào!" bắt tay với Hạ Chi Kỳ.

      "An Đằng, bọn mình trước, muộn quá rồi." Chào hỏi xong nhìn An Đằng cái, trong mắt hai người đều có chút gì đó thể diễn tả được. đường tôi và nắm tay nhau về nhà, cả hai chuyện, cũng hỏi tôi chuyện của Hạ Chi Kỳ, mà tôi cũng chủ động cho biết.

      Bởi vì chúng tôi biết xuất của tên kia tạo thành thay đổi giữa chúng tôi. Ánh trăng chiếu đôi bàn tay nắm lấy nhau chặt chẽ của chúng tôi phản xạ ra tia sáng chói mắt, An Đằng có phát ngón áp út của tôi và đều cùng đeo chiếc nhẫn bạc tương tự nhau, hai chiếc nhẫn bạc này trói chặt chúng tôi, đại biểu chúng tôi vĩnh vĩnh viễn viễn chỉ thuộc về nhau.
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 47:

      Mấy ngày tiếp theo, gần như ngày nào tôi cũng bị An Đằng và Tiểu Nhã dùng các lý do khác nhau hẹn ra ngoài, giao du, liên hoan, bơi lội, hội bạn học, sinh nhật ai đó, cùng Tiểu Nhã thăm mẹ của ấy, dạy Tiểu Nhã nấu ăn. . . . . . , bất chấp là ngày hay đêm gì họ cũng cố ý hoặc vô tình giới thiệu hết người đàn ông xa lạ này đến người đàn ông xa lạ khác cho tôi, nào là bạn thời đại học, bạn cùng phòng, đàn em, học trưởng, khách hàng của An Đằng đến bạn học thời cấp 2, hàng xóm kế bên cho đến thanh mai trúc mã nối khố từ cùng nhau lớn lên gì đó toàn bộ tôi cũng đều gặp hết.

      Tôi tắm xong mang theo mái tóc ướt đẫm ngoan ngoãn vùi ở trước ngực , hơi ngước đầu nhìn dáng vẻ đọc sách. kéo chăn mỏng cao qua thắt lưng nhàng đắp lên người tôi, tay tự nhiên vòng qua ngang hông ôm tôi vào trong ngực. Tôi kề mặt ở trước ngực , lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn của , hơi híp mắt lại cảm nhận hơi thở ấm áp yên tâm bao quanh tôi chặt.

      "Cả ngày hôm nay em đâu vậy?" để quyển sách tay xuống, nửa nằm nghiêng để cho tôi nằm được thoải mái chút, tay nhàng vuốt mái tóc ẩm ướt của tôi.

      "Em bạn tốt của Tiểu Nhã sinh em bé, hôm nay mời ăn đầy tháng." Tôi khẽ thở dài, ngay cả cái này Tiểu Nhã cũng có thể lấy cớ để tìm tôi ra ngoài, biết sau này còn có cái cớ gì càng kỳ quái hơn nữa đây.

      "Hôm nay lại giới thiệu người nào cho em?" Nghe tôi thở dài, cánh tay ôm tôi hơi siết chặt chút.

      "Nghe là bạn học của em họ của út của Tiểu Nhã." Nhớ lại nam sinh có khuôn mặt thà được tự nhiên ngồi đối diện ăn cơm với tôi hôm nay, hình như là tuổi hơn tôi chút phải, biết bọn An Đằng là làm sao nữa, luôn cảm thấy tôi là em của hai có cảm giác tuổi của tôi còn , mặc dù tôi là em , nhưng tôi và lại là song sinh, cách khác tôi và bọn An Đằng là cùng năm sinh, hơn nữa tôi còn lớn hơn Tiểu Nhã nửa tháng nữa kìa, vậy mà Tiểu Nhã cũng có cảm giác coi tôi như em .

      "Vậy sao, xem rồi thấy như thế nào? Có cảm giác tim đập rộn lên hay ."

      " có, em chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười." Tôi cọ mặt trước ngực mấy cái sau đó tìm được tư thế thích hợp nhắm mắt lại ngủ.

      "Có muốn với An Đằng chút hay , để cho cậu ta cần chuẩn bị cho em mấy cái buổi gặp mặt phiền phức này nữa, gần đây tinh thần của em cũng có tốt như lúc trước nữa." vuốt ve gương mặt vất vả mới có chút trở nên hồng hào nhưng gần đây vì thường xuyên xã giao xem mắt mà lại trở nên có chút gầy gò của tôi.

      "Thôi à, dù sao cũng quá mệt mỏi, tùy tiện ứng phó xong thôi." Tôi nhớ lại lúc trước mỗi lần nhìn thấy tôi sau khi ra ngoài trở về nhà mà dạ dày thoải mái muốn để cho tôi lại nữa, lúc ấy ánh mắt của An Đằng nhìn khác gì nhìn sắc lang độc ác, tràn đầy bất mãn và tán thành.

      "Gần đây hầu như em ăn cơm tối còn ngon như trước, hay là để với An Đằng ." Người vốn thích ăn ở bên ngoài là tôi đây lại bởi vì gần đây thường xuyên ngừng tham gia các loại gặp mặt oanh oanh yến yến, tuần bảy ngày có ít nhất bốn ngày ăn tối ở bên ngoài, cho nên vốn là có muốn ăn bao nhiêu, buổi tối tôi lại ăn càng ít.

      "Hay là để em , tránh cho An Đằng lại hiểu lầm cái gì." Tôi gối lên cánh tay , vòng tay ở bên hông , vùi mặt ở trước ngực ấm áp, cơn buồn ngủ cũng kéo đến bao quanh tôi. Buổi trưa tôi và Tiểu Nhã ngồi trong quán cà phê cách công ty xa.

      "Tiểu Uyển, rốt cuộc cậu ưng ý ai, mau cho mình biết, mình sắp bị đám người làm phiền chết rồi đây." Tiểu Nhã thục nữ bới bới tóc ngắn và lỗ tai, từng ngụm từng ngụm uống ly nước trái cây ở trước mặt.

      "Cái gì mà ưng ý ai?" Đột nhiên ném tới cái vấn đề kì quái, hỏi nửa ngày tôi vẫn hiểu.

      "Chính là những tên con trai mà trong khoảng thời gian gần đây cậu gặp đó, rốt cuộc cậu thích ai trong những người đó? Mấy người bọn họ ngày ngày đều gọi điện thoại tìm mình hỏi số điện thoại của cậu, nhưng mình là cậu thích ai cho nên dám tùy tiện đưa số điện thoại của cậu cho bọn họ, phải người cậu thích thể cho số điện thoại của cậu được." hơi xong Tiểu Nhã lại giơ tay lên tìm phục vụ tiếp tục gọi thêm ly nước trái cây.

      "Tiểu Nhã, vì sao các cậu luôn phải giới thiệu bạn trai cho mình." Mặc dù tôi hiểu An Đằng là bởi vì biết chuyện của tôi và , nhưng tôi chắc chắn cậu ấy chưa cho Tiểu Nhã biết, nếu theo như tính cách thẳng thắn của Tiểu Nhã chắc chắn lúc biết được chuyện này ấy tìm tôi xác nhận.

      Editor : tyvybutchi.

      Chương 47 (tiếp):

      "Còn phải là do An Đằng ngay cả mình- loại phụ nữ nam tính này cũng kết hôn, mà người dịu dàng xinh đẹp như cậu lại còn chưa có bạn trai, còn cái gì mà thanh xuân của phụ nữ có hạn..., phụ nữ giống chúng ta ở từng tuổi này phải kết hôn chính là sinh con đẻ cái, càm ràm với mình chừng mấy ngày, sau đó mình suy nghĩ lại cảm thấy cũng đúng..., loại người như cậu tốt thế này mà lại vẫn chưa có bạn trai, sau khi từ nước ngoài trở lại cũng nghe cậu cậu quen bạn trai ở bên kia, nhất định là bởi vì cậu quen biết con trai quá ít."

      "Tiểu Nhã, mình có hứng thú với mấy nam sinh này. ra cậu có thể với An Đằng là cần quá quan tâm đến mình, chuyện của mình tự mình xử lý." Tôi lấy khăn giấy từ trong bóp ra đưa cho Tiểu Nhã, chỉ chỉ nước trái cây dính bên môi ấy.

      "Tiểu Uyển Uyển, sao lại hứng thú chứ! Nếu cậu cho mình biết kiểu đàn ông cậu thích , mình theo như tiêu chuẩn đó tìm người thích hợp cho cậu." Nhìn bộ dạng của Tiểu Nhã có vẻ mấy ngày gần đây rất nhiệt tình với công việc bà mai.

      "Tiểu Nhã, mình cần. "Nếu Tiểu Nhã hứng thú trong thời gian ngắn chắc chắn tôi được yên, nhưng tôi lại thể hết cho ấy biết.

      "Tiểu Uyển Uyển, cần xấu hổ..., cho mình biết cậu thích gì , dạng gì mình cũng đều có thể lựa giúp cậu mà, là dịu dàng hay là tuấn?" Nhìn bộ dạng của Tiểu Nhã có lẽ bắt đầu sắp xếp buổi xem mắt lần tiếp theo cho tôi rồi.

      "Tiểu Nhã, mình cần đâu, bởi vì. . . . . ." Tôi cúi đầu, mặt lộ ra vẻ có chút khó mở miệng.

      "Tiểu Uyển, thế nào? Bởi vì sao? Cậu thể sinh em bé hay là thích đàn ông, nếu thể sinh rất đơn giản, nhận con nuôi là được, còn nếu như thích đàn ông, cái này hơi rắc rối, xã hội bây giờ còn chưa cho phép phụ nữ kết hôn với nhau."

      Tôi vỗ vỗ tay của ấy, kéo ấy càng nghĩ càng xa lại."Tiểu Nhã, phải như cậu nghĩ đâu."

      "Tiểu Uyển, vậy vì lý do gì? Chẳng lẽ cậu có người trong lòng nhưng đối phương lại thích cậu sao?"

      "Tiểu Nhã, để mình kể cho cậu nghe chuyện này, nhưng cậu được cho An Đằng, vì chuyện này ngay cả mình cũng biết."

      "Được!" Tiểu Nhã kéo cái ghế ngồi vào bên cạnh tôi.

      "Ba năm trước đây, lúc mình ở Mỹ, có thời gian dài mình ở chung nhà với bà cả, có đêm nọ, mình rất khát nước rời giường đến phòng bếp tìm nước uống, lại cẩn thận gặp phải họ uống rượu đến say túy lúy, lúc ấy biết là thế như nào mà họ vốn vẫn luôn ra lạnh nhạt với mình thế nhưng lại kéo tay mình dẫn mình vào bụi cây trong hậu viện." Nhớ lại tình huống lúc đó, tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, tay siết chặt dây đeo balo, ngón tay nhuốm màu trắng mất xanh tự nhiên, cả người hơi run rẩy.

      "Tiểu Uyển Uyển, đừng bảo là..." Tiểu Nhã nhìn thấu tôi mất tự nhiên, vươn tay kéo cơ thể hơi run rẩy của tôi ôm vào chặt.

      "May mà lúc đó còn có người giúp việc chưa ngủ, tiếng của mình đánh thức bọn họ cũng thuận đường đánh thức bà cả, bởi vì chuyện này mà lâu sau đó mình phải gặp bác sĩ tâm lý, đến bây giờ mình rất sợ sống chung với đàn ông, đặc biệt là đàn ông quen biết." Tôi tựa đầu ở vai Tiểu Nhã hít hơi sâu ổn định lại tâm trạng của mình.

      "Tiểu Uyển. . . . . ." Tiểu Nhã ôm vai của tôi, mặt có vẻ đồng tình và tức giận sâu.

      "Tiểu Nhã, cho nên mình muốn gặp những người đó, bây giờ mình muốn quen bạn trai." Tôi nâng khuôn mặt còn mang theo chút nước mắt lên đáng thương nhìn Tiểu Nhã.

      "Ừ, cậu đừng buồn, đều qua rồi." Tiểu Nhã gật đầu cái lại rút khăn giấy từ trong túi đưa cho tôi.

      "Được rồi về thôi, cũng trễ thế này rồi, nếu lát nữa cậu lại lo lắng tưởng mình bắt cóc cậu chết." Tiểu Nhã nhìn đồng hồ, kéo tôi từ ghế lên ra ngoài quán cà phê.

      "Ừ, trở về thôi, mình cũng mệt, muốn nghỉ ngơi." Tôi theo Tiểu Nhã trở lại công ty. Nằm giường trong phòng nghỉ ngơi, nhớ lại vừa rồi với Tiểu Nhã, có số chuyện mà ngay cả tôi cũng kể, tuy là bởi vì chuyện kia mà tôi ở trong viện điều dưỡng khá nhiều ngày, hơn nữa bởi vì tôi có cảm giác an toàn nghiêm trọng cộng thêm bị kinh sợ làm cho tôi cực độ tin tưởng những người xung quanh, cho nên thời gian ở trong viện điều dưỡng mới lại lâu hơn chút, chứ cũng có giống như tôi với Tiểu Nhã là sợ đàn ông xa lạ gì kia.

      Nhưng sau khi tôi chuyện này cho Tiểu Nhã nghe ít nhất cuộc sống sau này của tôi nhất định được yên ổn hơn rất nhiều, coi như An Đằng muốn nghĩ cách giúp tôi giới thiệu bạn trai Tiểu Nhã cũng nghĩ biện pháp ngăn cản, và tôi cũng hiểu Tiểu Nhã rất , chắc chắn ấy kể cho An Đằng nghe chuyện tôi với ấy.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 48:

      Kể từ sau khi tôi cho Tiểu Nhã nghe chuyện kia xong những ngày tiếp theo tôi được yên ổn hơn rất nhiều. Nhưng mấy ngày trước đường tới công ty lại vô tình gặp phải An Đằng, vẻ mặt An Đằng nhìn tôi như muốn lại thôi, giống như có ngàn vạn câu chữ muốn với tôi vậy.

      Hôm nay là chủ nhật nên cần làm, cả đêm qua triền miên làm cho toàn thân tôi bủn rủn đến muốn hoạt động cơ thể. Tôi vùi ở trong ngực hưởng thụ vòng tay ôm chặt của trong khi vẫn còn say giấc nồng, cảm nhận hơi thở ấm áp an toàn bao quanh tôi.

      Tôi duỗi ngón tay ra nhàng vạch lên lồng ngực trần của rồi ngọt ngào ngâm khẽ. Đúng lúc tôi định nhắm mắt lại lần nữa cảm thụ (cảm nhận+hưởng thụ) ấm áp thuộc về tôi này tiếng chuông cửa lại đột ngột vang lên.

      Tôi ngồi dậy kéo áo ngủ để ở bên qua mặc lên cơ thể trần trụi của tôi, sớm như vậy là ai tới đây? Tôi ra mở cửa, nhưng làm cho tôi có chút ngoài ý muốn, người đứng ngoài cửa lại chính là hai vợ chồng An Đằng và Tiểu Nhã ăn mặc nhàng khoan khoái.

      "Tiểu Uyển Uyển, còn chưa rời giường sao, bây giờ thời tiết tốt nên mình muốn rủ hai cậu cùng du lịch." Cửa vừa mở ra Tiểu Nhã vọt vào trước, hưng phấn ngừng cho tôi biết kế hoạch của ấy, còn An Đằng theo sau sắc mặt có chút được tự nhiên.

      "Tiểu Uyển, mình vốn định gọi điện thoại trước cho các cậu, nhưng Tiểu Nhã còn sớm như vậy chắc chắn hai cậu có ở nhà, ấy bảo cứ trực tiếp đến đây là được rồi." Khuôn mặt An Đằng được tự nhiên, ánh mắt ngừng nhìn tới cửa phòng ngủ.

      " sao, cũng rất lâu rồi mình dã ngoại, chờ mình thay đồ trước ." Tôi xuống phòng bếp rót hai ly nước cho An Đằng và Tiểu Nhã, sau đó xoay người trở về phòng ngủ.

      "Ai tới vậy?" Trở về phòng tôi liền thấy nửa tựa đầu giường nhìn tôi.

      "Tiểu Nhã và An Đằng rủ chúng ta cùng du lịch." Tôi mở tủ ra tìm quần áo thích hợp để du lịch. Tôi lấy áo T shirt màu trắng và quần jean màu xanh dương của ra đặt lên giường. Lại lấy áo T shirt màu vàng nhạt ngắn tay và cái quần jean ra thay áo ngủ người.

      "Uổng phí bọn họ kết hôn mà vẫn biết điều như vậy, mới sáng sớm kéo nhau tới gõ cửa nhà người ta rồi." cơ thể ấm áp dán vào sau lưng tôi, cánh tay vòng lấy hông tôi chặt, hơi thở nóng rực thổi lướt qua sau cổ làm cho tôi tự chủ được khẽ run.

      "Bọn họ vẫn còn chờ ở bên ngoài đó, mau thay quần áo !" Tôi đè thấp lượng, giọng vừa chuyện vừa thuận tiện kéo bàn tay thăm dò vào quần áo của tôi sờ loạn ra ngoài. Thay xong quần áo tôi soi gương cầm lược chải thẳng mái tóc có chút rối bời, sau đó ra khỏi phòng.

      "Tiểu Uyển, cậu đâu? Còn chưa dậy nữa à!" Thấy tôi từ trong phòng ra, Tiểu Uyển thúc giục tôi gọi rời giường.

      " ấy dậy rồi, thay quần áo thôi." Tôi liếc nhìn An Đằng có chút tự nhiên .

      "Nhanh lên chút nhanh lên chút, đồ bọn mình đều chuẩn bị xong, các cậu chỉ cần phụ trách đến đó là được." Nhìn vẻ mặt hưng phấn Tiểu Nhã, là làm cho người khác đành lòng phá hỏng hăng hái của ấy.

      "Tiểu Nhã, sáng sớm cậu tới gõ cửa rồi, chẳng lẽ tối hôm qua hai vợ chồng các cậu ngủ sớm lắm sao?" kéo cửa ra từ phòng ngủ ra cắt đứt tiếng rúi rít hưng phấn của Tiểu Nhã. Tôi xoay người lại thấy vẻ mặt biết nên diễn tả là nét mặt gì của An Đằng và khuôn mặt mơ hồ của Tiểu Nhã, biết việc chúng tôi ngủ cùng phòng là chuyện, nhưng chân chính tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

      Đợi đến khi tôi và chuẩn bị xong hết mọi thứ là chuyện của nửa tiếng sau rồi, trong nửa tiếng này An Đằng vẫn luôn dùng ánh mắt như có điều suy nghĩ tới lui nhìn tôi và , Tiểu Nhã cũng từ hưng phấn biến thành vẻ khó hiểu có chút nghi ngờ nhìn tôi.

      Địa điểm du lịch là công viên có núi có hồ có cây cối um tùm và cách thành phố A khá xa, có lẽ bởi vì cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt mà nơi đây mới có vẻ yên tĩnh thanh bình như vậy. nắm tay tôi đỡ tôi bước xuống cửa xe, khí mang theo mùi bùn đất ẩm ướt phả vào mặt.

      "Tới rồi tới rồi, chúng tôi tới rồi đây." Tiểu Nhã nhảy xuống xe liền ngừng vẫy tay với mấy chiếc xe dừng ở cách đó xa.

      "Tiểu Nhã, ngoại trừ chúng ta ra còn có người khác sao?" Tôi vẫn cho là chỉ có bốn người chúng tôi tới đây, nào ngờ Tiểu Nhã còn hẹn người khác.

      "Còn có bạn học thời cấp 3 gì đó của An Đằng." Tiểu Nhã xoay người lại trả lời nghi vấn của tôi. Tôi dời mấy bước tới bên cạnh nhìn nam nam nữ nữ chừng mười mấy người bước xuống xe từ nơi xa tới bên này. Tiểu Nhã giới thiệu với tôi mười người nam nam nữ nữ này, tôi rảnh để nhớ tên và dáng vẻ của bọn họ, thế nhưng tới khi Tiểu Nhã giới thiệu cho bọn họ tôi phát có mấy người nữ sinh lộ ra ánh mắt ái mộ .

      "Uyển Uyển, để chụp hình cho em." Dường như nhìn thấu tôi vui, vươn tay dắt tay của tôi dẫn tôi đến chỗ khác.

      "Ừm!" Tôi gật đầu cái tùy dẫn tôi đến chỗ khác. Dường như Tiểu Nhã cảm thấy được tôi cố ý tránh né, nhưng cũng còn cưỡng cầu tôi nhất định phải đến chơi đùa với bọn họ nữa. Tôi nắm tay vào sâu trong rừng rậm tĩnh lặng, ngờ ở đây lại có thể thấy được mặt hồ phẳng lặng như vậy. Tôi vừa nằm ngọn đồi phủ kín cỏ , ngắm nhìn nước hồ lấp loáng gợn sóng vừa cảm thụ cảm giác ấm áp của ánh mặt trời chiếu ở người.

      "Uyển Uyển, em thích nơi này ?" cũng theo tôi nửa nằm ở thảm cỏ.

      "Thích!" Nếu như lần này phải là đống người đến mà chỉ có mình tôi và là tốt biết bao.

      "Lần sau chúng ta tự mình lái xe tới đây chơi." duỗi tay ôm tôi vào trong ngực, tôi tựa đầu vào trước ngực .

      "Uyển Uyển!"

      "Hửm?"

      "Uyển Uyển, em biết thành phố B ?" đưa tay vuốt ve mái tóc dài xõa ở phía sau lưng tôi.

      "Biết, em có xem qua giới thiệu tạp chí." Đó là thành phố rất , nhưng lại làm cho người ta khó quên nhất chính là ở đó có kiến trúc cổ kính rất đặc biệt và khí hậu thích hợp cho người ở tịnh dưỡng.

      " mua nhà nơi đó." Giọng có chút trầm thấp.

      "Sao?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của .

      "Đợi thêm mấy ngày nữa, chúng ta liền dời đến đó ở, nơi đó có ai biết chúng ta, ở đó chúng ta có thể làm lại từ đầu, sống cuộc sống mà chúng ta muốn, cuộc sống giống như vợ chồng ."

      ", sao?" Tôi có chút kích động nắm chặt tay .

      "Ừ, nhưng phải thêm chờ chút thời gian nữa, muốn sắp xếp xong mọi chuyện bên này." vuốt ve khuôn mặt giấu được kích động của tôi, bình tĩnh .

      "Nhưng. . . . . ." nghiệp ở đây, có công ty, còn ở đó có gì cả. rất tài giỏi, với năng lực mà có, thể mai ở cái thành phố mặc dù là tuyệt đẹp nhưng lại có gì phát triển so với thành phố A kia.

      "Uyển Uyển, em còn quan trọng hơn mọi thứ, muốn giống như ba, kiếm được đống tiền nhưng cuối cùng ông lại chẳng có gì cả."

      ", em. . . . . ." Tôi còn muốn tiếp nhưng từ đâu đột ngột phát ra ánh sáng đèn flash lại cắt đứt lời tiếp theo của tôi. Tôi và ngồi dậy đồng thời quay mặt sang phương hướng đèn flash chiếu tới, ở chỗ xa là người con trai đứng cầm máy ảnh trong tay, hẳn là bạn học thời cấp 3 của An Đằng, vừa rồi lúc Tiểu Nhã giới thiệu tôi có chú ý tên của cậu ta là gì.

      " xin lỗi, khí giữa hai người quá tốt nên tôi mới nhất thời ngứa tay nhấn nút chụp ảnh, tôi chưa từng thấy qua cặp nào cực kì xứng đôi như hai người cả." Cậu ta đến gần chúng tôi giải thích hành động vừa rồi.

      "Tôi là nhiếp ảnh gia nghiệp dư." Cậu ta móc danh thiếp từ trong túi ra đưa cho . tùy ý liếc mắt nhìn sau đó bỏ vào túi.

      " ngại quá, chưa được đồng ý của hai người mà tôi chụp rồi, chờ rửa ảnh xong tôi nhờ An Đằng gửi cho hai người." Dường như cậu ta cũng cảm thấy bản thân quấy rầy chúng tôi nên sờ lỗ mũi cái rồi thức thời theo đường cũ trở về. Tôi và để ý tiếp tục ngồi trở lại sân cỏ cảm thụ khí thanh bình nơi đây, chỉ là chúng tôi ngờ tới tấm ảnh lơ đãng chụp được kia thế nhưng lại đưa tới sóng gió .
      Last edited by a moderator: 2/4/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 49:

      Hai ngày trước Từ Tiểu Trí tuyên bố với chúng tôi rằng ấy muốn kết hôn, chỉ làm cho tôi cảm thấy hết sức bất ngờ mà ngay cả Tiểu Nhã cũng cảm thấy rất bất ngờ. Tôi nhớ ngày đó đúng lúc tôi và ăn cơm ở nhà Tiểu Nhã liền nghe được tiếng điện thoại của Tiểu Nhã ngừng reo lên.

      "Alo, có chuyện gì vậy chị?"

      "Kết hôn? Tháng sau chị kết hôn, sao em có nghe Lý Ngự Chương chuẩn bị kết hôn gì cả vậy?"

      " phải là với Lý Ngự Chương? Vậy là chị kết hôn với ai chứ!"

      "Em biết, khách hàng, đến lúc đó lại bàn tiếp."

      "Được, hẹn gặp lại."

      Tiểu Nhã cúp điện thoại ngồi trở lại bàn cơm tiếp tục to miệng ăn thức ăn bàn.

      "Tiểu Nhã, ai gọi điện thoại tới vậy, hình như nghe được có chữ kết hôn gì đó." An Đằng dừng chiếc đũa trong tay lại, nghiêng mặt sang bên hỏi Tiểu Nhã cố gắng quất sạch món ăn đầy bàn.

      "Chị em mới vừa tháng sau chị ấy kết hôn. Lý Ngự Chương, phải chị mình quen cậu sao, tại sao chị ấy sắp kết hôn mà chú rể lại phải là cậu." Mặt Tiểu Nhã buồn bực quay sang nhìn .

      "Bây giờ bọn mình còn quen nhau nữa." nhìn ra được khi nghe tin tức Tiểu Trí kết hôn này trong lòng cảm thấy như thế nào, từ lúc vừa nghe Tiểu Nhã nhận cuộc điện thoại đến lúc hỏi Tiểu Nhã mặt hề biểu lộ ra vẻ gì.

      "Hai người còn quen nhau, chuyện là thế nào hả? Mình nhớ hình như lâu trước đây chị mình vẫn còn rất vui vẻ hẹn mình ăn cơm, còn với mình là tình cảm của hai người các cậu phát triển rất thuận lợi cơ mà." Lần này nét mặt Tiểu Nhã càng thêm buồn bực.

      "Bọn mình sớm còn cùng hẹn nhau riêng nữa rồi." giải thích lại lần nữa sau đó quay mặt sang nhìn tôi, tôi vươn tay ở dưới bàn nhàng nắm bàn tay đặt ở đùi rồi tiếp tục ăn cơm.

      "Vậy bây giờ chị mình ở chung với ai, còn muốn kết hôn nữa chứ? An Đằng, và chị em làm chung công ty, chị em sắp kết hôn dù sao cũng phải biết chứ đúng ." Tiểu Nhã lại quay mặt sang nhìn chồng mình. An Đằng cũng cau mày lắc đầu cái.

      "Thôi, đợi ngày mai tự mình hỏi chị ấy là được, mình còn chưa thấy mặt rể tương lai trông như thế nào mà chị ấy lại sắp kết hôn rồi." Tiểu Nhã vừa thầm vừa lại tiếp tục nỗ lực ăn cơm.

      Sau khi ăn xong giống như có chuyện quan trọng hơn phải làm nên kéo tôi rời khỏi nhà Tiểu Nhã rất sớm.

      "Uyển Uyển, và Tiểu Trí có gì cả." vòng tay đưa tới, ôm tôi vào trong ngực giải thích chuyện vừa rồi Tiểu Nhã .

      "Em biết." Chuyện này tôi sớm nghe người trong công ty ở toilet rồi, toilet công ty chính là nơi tin tức được trao đổi thường xuyên và truyền nhanh nhất, người nào lui tới với người nào, ai chia tay ai, người nào lại thầm mến người nào, đặc biệt là lúc nghỉ trưa ở trong buồng rửa tay, chỉ cần nán lại đó lát là liền biết hết tất cả rồi. và Tiểu Trí, chuyện của hai người bọn họ từ hai tháng trước tôi nghe những người khác rồi.

      " à, có phải bởi vì em mà mới chia tay Tiểu Trí đúng ?" Tôi nhớ lúc mình nghe được tin tức này ở buồng rửa tay tôi sửng sốt lâu, từ lúc bắt đầu học tôi biết ngay Tiểu Trí rất thích mà tôi cũng cho là sau này và Tiểu Trí quen nhau, nhưng nghe nửa năm trước khi tôi trở về bọn họ mới bắt đầu quen nhau, hơn nữa cũng chỉ quen được mấy tháng ngắn ngủn liền chia tay, lúc ấy mấy người ngoài chuyên chuyện trời đất kia còn lý do và Tiểu Trí chia tay là bởi vì "Dì khó dây dưa" là tôi đây, nhưng việc tôi trở về đây là quyết định tạm thời, tôi hề thông báo cho bất kì ai, cũng là nhìn thấy tôi mà mới biết là tôi trở về.

      " phải, là vì bọn căn bản hợp nhau." ôm chặt lấy vai tôi ấn đầu tôi vào trước ngực . đường về nhà thận trọng ôm tôi ngừng cúi đầu nhìn mặt tôi, tôi biết lo lắng cái gì, ra lo lắng của là phí công vô ích, vì nếu muốn người khác tôi thể nào giống những phụ nữ khác la lối om sòm, khóc rống hét to, dù có đau lòng khó chịu như thế nào nữa tôi cũng phải làm cho được bộ dạng vui vẻ để chúc phúc bọn họ, bởi vì ở trước mặt người khác chúng tôi mãi mãi chỉ là em, dù cho có hôn có tình cảm hơn thế nào nữa vĩnh viễn cũng chỉ là em, có những thứ quan hệ khác.

      Những ngày kế tiếp theo, Tiểu Nhã xác định Từ Tiểu Trí là muốn kết hôn, phải là bởi vì nhất thời hứng thú đùa giỡn, chúng tôi lại bắt đầu bận rộn làm công tác chuẩn bị, mặc dù quan hệ của tôi và Tiểu Trí chưa thể là rất tốt, nhưng Tiểu Trí là đối tác của , Tiểu Nhã còn là bạn tốt của tôi, căn cứ vào hai tầng quan hệ này mà tôi cũng nên giúp tay.

      Chọn áo cưới, đặt nhà hàng, mua đồ cưới, may mắn vật chất xã hội bây giờ phong phú, chỉ cần có tiền là mua được, nhưng mua và làm đồ mất rất nhiều thời gian, cho nên tốn thêm chút tiền thúc giục trong vòng mười ngày cũng gần như làm xong toàn bộ.

      Ngồi trong tiệm áo cưới nhìn Từ Tiểu Trí mặc đầm lụa trắng, mặc dù khuôn mặt rất giống Tiểu Nhã, nhưng cái loại khí chất phụ nữ tài trí quyến rũ tản ra người Tiểu Nhã kia lại là thứ tôi có mà cũng thể nào học được.

      "Chị à, sao chị lại đột nhiên quyết định kết hôn vậy hả? Ngay cả rể tương lai trông như thế nào mọi người còn chưa biết." Mấy ngày bận rộn vẫn quên hỏi Từ Tiểu Trí tại sao đột nhiên kết hôn, bây giờ cuối cùng cũng được rảnh rỗi rồi.

      "Xem vừa mắt gả thôi, hơn nữa chị cũng trưởng thành rồi." Từ Tiểu Trí vuốt vuốt áo cưới màu trắng được tạo hình lịch tao nhã người, tùy ý trả lời Tiểu Nhã.

      "Các người đẹp chuẩn bị xong chưa?" Cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra, người đàn ông xem ra có chút quen mặt tới.

      "Ah, cũng ở đây sao, trùng hợp tôi còn định nhờ Tiểu Nhã đưa hình qua cho nữa cơ, chờ tôi chút." Cậu ta xoay người rời khỏi phòng nghỉ ngơi.

      Mấy phút sau lại cầm cái túi ny lon trở lại, bên trong đựng khung hình thủy tinh đặt vào tay tôi. "Rửa hình xong rồi tôi thuận tiện lồng khung hình cho hai người luôn, coi như là quà xin lỗi vì tự ý chụp hình mà chưa có đồng ý của hai người."

      "Hình gì vậy, cho mình xem chút." Tiểu Nhã cầm lấy khung hình thủy tinh tay tôi, lột túi ny lon ở phía xuống.

      Trong hình tôi nửa nằm ở trước ngực , còn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài xõa ở phía sau lưng tôi, bên cạnh là mặt nước hồ lấp lánh ánh vàng thỉnh thoảng có gợn sóng lấp loáng lan ra và rừng cây rậm rạp sâu hun hút đằng xa.

      Tấm hình này được chụp cực kì tốt, cực kì sắc nét và đẹp đẽ, mọi bức ảnh chụp đôi tình nhân nào cũng đều là những tác phẩm xuất sắc hiếm có, bởi vì trong hình chỉ chụp được chúng tôi rất đẹp mà coi như người hiểu nhìn vào cũng nhìn ra được chăm chú trìu mến trong mắt và tình say đắm lộ ra trong mắt chúng tôi.

      Tiểu Nhã cầm khung hình nhìn tấm hình bên trong có chút dám tin nhìn tôi cái, rồi lại nhìn tấm hình trong khung chút, ánh mắt từ mơ hồ hiểu rồi đến sáng tỏ, cuối cùng dùng loại ánh mắt bị phản bội nhìn chằm chằm vào tôi.

      Tôi muốn lấy lại khung hình trong tay Tiểu Nhã, nhưng mới vừa vươn tay ra khung hình lại bị Từ Tiểu Trí đứng bên cạnh tiểu Nhã cầm .

      " ra cảm giác của tôi sai, hai cậu có gì đó với nhau, vậy mà tôi vẫn luôn cho là mình suy nghĩ quá nhiều." Bàn tay cầm khung hình của Từ Tiểu Trí có chút run rẩy.

      "Mình. . . . . ." Tôi há miệng nhưng lại biết nên cái gì.

      "Lúc Lý Ngự Chương với tôi rằng chúng ta quen nhau , tôi vui mừng cho là mình chờ đợi nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có được kết quả tốt đẹp, nhưng nhà của hai người, từ sau khi cậu rời trừ Lý Ngự Chương ra có ai được bước vào đó lần nữa. Dù cho khi đó tôi trở thành bạn của Lý Ngự Chương cậu ấy cũng hề mời tôi vào. Đúng lúc đó trong công ty tuyển nhân viên mới tên là Trần Vãn Hương, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Vãn Hương tôi liền có cảm giác như gặp lại cậu, hơn nữa Lý Ngự Chương cũng đối xử với ấy rất dịu dàng rất tỉ mỉ, so với tôi là bạn đây còn dịu dàng tỉ mỉ hơn, tôi sợ hãi, sợ cậu ấy thay lòng, cho nên vào cái ngày Valentine năm đó tôi hẹn cậu ấy đến khách sạn ăn mừng Valentine đầu tiên mà bọn tôi chung với nhau, cũng vào ngày đó tôi hoàn hoàn giao hết tất cả cho cậu ấy, nhưng khi cậu ấy ôm tôi ngủ trong miệng lại gọi tên của cậu, cậu có biết lúc đó tôi đau lòng như thế nào ?" Sắc mặt của Từ Tiểu Trí có chút trắng xanh, vẻ mặt đầy oán hận nhìn tôi.

      Tôi lui về phía sau hai bước, cả người tựa vào tường, nhưng tôi lại vẫn có thể cảm nhận được hận ý nồng nặc phát ra từ người Từ Tiểu Trí.

      "Tôi lén cầm chìa khóa của Lý Ngự Chương rồi vào nhà của hai người, quần áo của cậu, mỹ phẩm hay nước hoa cậu dùng, cái ly cậu thích, đồ ăn vặt cậu thích nhất, mỗi thứ đều được đặt ở vị trí cũ, giống như cậu chưa từng rời khỏi đây, nhưng hai người là em, thể nào quen nhau được, hơn nữa tôi cậu ấy, rất cậu ấy, cho nên tôi quyết định coi thường tất cả. Cho đến sau này tôi thể chịu được nữa, mặc dù cậu có ở đây nhưng lần nào khi tôi và cậu ấy ở bên nhau đều giống như có cậu ngăn cách ở giữa bọn tôi, lần nào Lý Ngự Chương cũng , Uyển Uyển thích gì, Uyển Uyển muốn cái gì, Uyển Uyển thích hợp cái gì, cậu rời năm năm rồi, nhưng cậu ấy vẫn có thể nhớ cậu thích ăn táo, thích uống nước trái cây, thích uống sữa tươi, thích hợp mặc váy màu vàng nhạt, quần áo mặc size S, lại vĩnh viễn nhớ tôi thích uống sữa tươi, thích uống nước trái cây, tôi thích quần áo có màu sắc trang nhã, thích những đồ trang sức mà mấy nữ sinh kia thường tức giận đòi có." Giọng của Từ Tiểu Trí càng ngày càng bén nhọn, tiếng càng ngày càng lớn.

      " xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ." Tôi biết còn có thể cái gì, từ lúc vào đại học A tôi biết ngay ấy vẫn có hảo cảm sâu với , nhưng tôi biết ấy lại sâu đến như vậy.

      "Hai người là em đó có biết hay , hai người như vậy là làm trái với luân lý, hai người như thế này gọi là loạn luân, hai người như vậy có kết quả tốt, phải chịu nguyền rủa." Từ Tiểu Trí ngừng đưa tay đẩy người của tôi. Tôi có chút biết làm sao nhìn Tiểu Nhã đứng bên vẫn nửa câu.

      "Cút ra ngoài, tôi muốn nhìn thấy , mau cút ra ngoài, cút ra ngoài cho tôi." Tôi bị đẩy ra khỏi cửa chính, khung hình cũng hung hăng ném ở cạnh chân tôi. Tôi nhặt khung hình lên nhìn cửa lớn phòng nghỉ ngơi đóng chặt chút rồi xoay người rời khỏi tiệm áo cưới.

      Về đến nhà tôi đặt khung hình vào tủ đầu giường, nằm giường nghĩ tới những lời mà Từ Tiểu Trí hôm nay và ánh mắt nhìn tôi lúc ấy của Tiểu Nhã, trong lòng có loại cảm giác nên lời, tôi biết tôi và như vậy là trái với đạo đức, nhưng những lời này từ trong miệng người khác ra lại đánh sâu vào tim tôi còn khó thừa nhận hơn gấp trăm lần so với trong tưởng tượng của tôi.
      Nhược Vân, marry, Quan Tiểu Yến2 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 50:

      "Uyển Uyển, phải hôm nay em phải giúp Tiểu Trí thử áo cưới ư, sao sớm như vậy về rồi" trở về liền nhìn thấy bộ dạng chôn cả người vào trong chăn của tôi.

      " được thoải mái nên em về trước." Tôi vùi đầu trong chăn, buồn buồn .

      " thoải mái, là do bị cảm sao? Hay là hôm qua ăn quá nhiều đồ ăn vặt nên dạ dày thoải mái." đưa tay kéo chăn ra khẽ vuốt cái trán ướt mồ hôi của tôi.

      "Em sao, chỉ là đầu hơi choáng váng thôi." Tôi tiếp tục chôn mặt ở trong chăn muốn để cho thấy đôi mắt khóc đến ướt nhẹp của tôi.

      "Có phải bị sốt lên hay , làm sao lại đột nhiên choáng váng đầu chứ, có muốn đến bệnh viện khám chút hay ." vẫn là lo lắng kéo chăn đắp đầu tôi ra, muốn đỡ tôi dậy.

      "Uyển Uyển, em sao vậy, sao lại khóc chứ!" xoay mặt của tôi qua lộ ra hai mắt sưng đỏ và vệt nước mắt chưa khô gò má của tôi.

      " có gì, vừa rồi em mới xem quyển tiểu thuyết, có chút cảm động." Tôi chỉ chỉ quyển sách ném giường giải thích lý do vì sao tôi khóc.

      "Uyển Uyển, chưa từng thấy qua có người xem “Thần Thoại Hy Lạp” mà lại cảm động đến khóc cả, hơn nữa em cũng phải là loại người đọc sách cảm thấy đau lòng, hôm nay rốt cuộc em bị làm sao vậy hả." kéo tôi từ giường lên ôm vào trong ngực chặt.

      " à. . . . . ." Tôi kề mặt ở trước ngực cảm thụ vòng ôm ấm áp thuộc về tôi này, đây là của tôi, là chỗ tựa duy nhất còn sót lại để tôi có thể dựa vào, dù là bất kì ai cũng thể cướp , ngay cả khi tôi biết đây là sai lầm thể được tha thứ cũng thể ngăn cản quyết định của tôi.

      Tôi cho các ấy cơ hội, cơ hội dài đến năm năm, nhưng chia lìa của chúng tôi lại làm cho quên mất tôi mà khác, nếu trách trách bất lực của các ấy, cũng là do các ấy có nắm lấy cơ hội đó chặt, còn bây giờ tôi trở về tôi cho họ thêm cơ hội nào nữa, vòng ôm này, phần ấm áp này từ lúc tôi trở về đến mãi mãi về sau chỉ có thể vĩnh vĩnh viễn viễn thuộc về tôi... tôi cho phép họ tới cướp bất kỳ thứ gì thuộc về tôi.

      "Uyển Uyển, rốt cuộc là sao vậy, tại sao em lại khóc?" vươn tay vuốt vệt nước mắt vừa lăn dài má của tôi, có chút đau lòng hỏi.

      " có gì, em chỉ là cảm thấy chỉ cần có ở bên cạnh em em liền hạnh phúc thỏa mãn, cái gì cũng cần nữa." Mặc dù hôm nay lời Từ Tiểu Trí và nét mặt của Tiểu Nhã đả kích tôi rất lớn, nhưng tôi cũng buông tay, hạnh phúc của tôi, tôi muốn tự mình nắm ở trong tay chặt, chắc chắn để cho ai tới cướp nó .

      "Uyển Uyển ngốc, luôn luôn ở bên em." Cánh tay vòng ở ngang hông tôi chặt, trán kề sát trán tôi, thấp giọng cho tôi nghe những lời ngon tiếng ngọt chỉ dành riêng cho tôi.

      Mặc dù tấm hình kia đưa tới sóng gió , nhưng tôi vẫn mang về nhà sau đó lau sạch rồi đặt tủ đầu giường, trừ việc nhân vật chính trong tấm ảnh là em ruột ra đây khác gì tác phẩm đẹp.

      Hôn lễ của Từ Tiểu Trí được diễn ra vào chủ nhật trong ngày trời nắng ấm, bởi vì ngày thử áo cưới xảy ra chuyện đó nên tôi cảm thấy tốt nhất là tôi chỉ nên tham gia tiệc cưới buổi tối thôi, quá thích hợp kích thích dâu chuẩn bị kết hôn, dù sao đứng ở trong hôn lễ cũng quá khó coi mà đối với tất cả mọi người cũng tốt lắm.

      Nhưng trước ngày kết hôn ngày Từ Tiểu Trí lại gọi điện thoại tới hi vọng sáng sớm mai tôi có thể tới giúp ấy chuẩn bị. ấy cũng như vậy rồi nên mặc dù muốn nhưng tôi lại cũng tiện từ chối.

      Tôi sửa sang lại hoa cưới và đồ trang sức này nọ ở trong phòng nghỉ ngơi của dâu, bởi vì sau hôn lễ cần dùng đến, từ lúc mới bắt đầu Từ Tiểu Trí liền lẳng lặng ngồi ở ghế sa lon trong phòng nghỉ, mặc dù mặc áo cưới thuần trắng, cũng trang điểm rực rỡ như bao dâu vui vẻ sắp kết hôn khác, nhưng mặt Từ Tiểu Trí lại có cái loại nụ cười vui vẻ đó, từ đầu tới cuối ấy đều nhìn tôi chằm chằm biết là nghĩ cái gì.

      "Tiểu Uyển Uyển, bây giờ mình xuống lầu giúp mẹ mình chào hỏi khách, khoảng nửa tiếng sau mình gọi điện thoại cậu dẫn chị mình xuống nha."

      "Ừ, mình biết rồi, mình chờ điện thoại của cậu." Tôi gật đầu cái tiếp tục sửa hoa cưới trong tay. Tiểu Nhã rời khỏi phòng nghỉ ngơi, trong phòng nghỉ liền lập tức tràn ra loại khí tả được.
      "Cậu biết ? Từ lâu trước kia tôi sớm bắt đầu thích Lý Ngự Chương rồi." Từ Tiểu Trí đứng lên tới bên cửa sổ nhìn dòng người lại ngược xuôi phía dưới, khẽ . Tôi ngẩng đầu lên nhìn ấy chút, lại tiếp tục cúi đầu gì.

      "Cậu ấy vẫn luôn có bạn , mà tôi lại là nữ sinh duy nhất gần gũi với cậu ấy, tôi cảm nhận được ở trong mắt của cậu ấy tôi là đặc biệt."

      "Năm năm trước hai người trở về ăn tết, sau khi chỉ có mình cậu ấy trở lại cậu ấy liền thay đổi, ngừng quen bạn cũng dừng đổi người , cậu biết ? Cậu ấy từng quen ít nhất là đồng thời bốn nữ sinh." Trong giọng của Từ Tiểu Trí mang theo vài phần ác ý tả được.

      " sao?" Những thứ này ít nhiều gì tôi cũng nghe qua chút từ trong miệng những người khác, hơn nữa chuyện này cũng qua rồi, dù cho có từng quen ít nhất là đồng thời bốn nữ sinh sao chứ, đến bây giờ người mà ấy vẫn là tôi. Hình như tôi thờ ơ kích thích Từ Tiểu Trí, ấy về phía trước mấy bước ngồi ở băng ghế cách tôi xa, cúi người đưa mặt sát lại gần tôi.

      "Cậu biết Trần Vãn Hương ? trẻ chỉ mới có hai mươi hai tuổi."

      " cậu, cậu ấy hẹn ta ăn cơm, mua quần áo cho ta, dẫn ta ra ngoại ô dạo chơi, tôi còn từng thấy bọn họ tay nắm tay đường, cậu có biết ? Tôi nhìn thấy cậu hôn ta, còn thấy bọn họ ra từ trong khách sạn." Khuôn mặt đưa sát lại gần của Từ Tiểu Trí nhìn tôi cười đến có chút dữ tợn, tôi chưa bao giờ biết ra là đố kỵ có thể làm cho phụ nữ xinh đẹp trở nên khó coi như vậy.

      " sao?" Tôi đứng lên muốn để hoa cưới và đồ trang sức lên bàn. Có vài thứ Từ Tiểu Trí có lẽ tôi còn biết hơn ấy, tôi biết hẹn Trần Vãn Hương ăn cơm là ăn ở quán cơm làm cá hấp mà tôi thích ăn nhất, tôi biết mua quần áo là váy màu vàng cho Trần Uyển Hương, tôi biết dẫn Trần Uyển Hương làm tóc là làm cho mái tóc vốn là kiểu thịnh hành nhất biến thành tóc thẳng ngang eo, những thứ này tôi đều biết.

      Nhưng còn chuyện hôn Trần Vãn Hương hoặc là từ trong khách sạn ra từng với tôi rằng và Trần Uyển Hương có gì cả, vậy tôi liền cho là có gì cả , bởi vì từ trước khi tôi nghe được đủ loại chuyện như thế này tôi cũng rất ràng Trần Vãn Hương chỉ là thế thân, thế thân thay thế vị trí mà tôi tạm rời , chỉ là giống như vị thần, dựa theo thói quen của tôi, theo sở thích của tôi mà biến thành thế thân tạm thay thế vị trí của tôi mà thôi, cho nên tôi có thể tức giận cái gì được chứ.

      Dường như thấy tôi có tức giận hoặc đau lòng khóc thút thít mà làm cho Từ Tiểu Trí cảm thấy có cảm giác thành công, khi ấy lại lần nữa muốn đến gần tôi gì đó điện thoại di động trong túi tôi đột nhiên vang lên. Điện thoại là Tiểu Nhã gọi tới, cho tôi biết mười phút sau dẫn Từ Tiểu Trí xuống lầu. Tôi chuyển lời của Tiểu Nhã cho Từ Tiểu Trí, ấy nhìn tôi, sau đó kéo kéo vải lụa trắng hơi nhăn nhúm người, cầm lấy đồ trang sức để ở bàn mang lên người, lại lấy hoa cưới sửa sang xong ra cầm tay, khi ấy lướt qua tôi định rời khỏi phòng nghỉ ngơi tôi nghe thấy ấy đè thấp giọng đến gần bên tai tôi khẽ.

      "Cậu có biết cậu từng lên giường với rất nhiều ? Khoảng hai mươi, hai mươi người nha, dĩ nhiên là còn chưa tính bọn tôi, mặc dù Lý Ngự Chương tôi, nhưng mà cái ôm có lực và tinh lực tràn đầy kia lại rất làm cho tôi hoài niệm nha. . . . . . ." xong ấy kéo cửa phòng nghỉ ngơi ra sải bước ra ngoài. Tôi sững sờ đứng tại chỗ nhớ lại những lời ấy vừa . Mặc dù tôi biết năm năm qua gần như là sống cuộc sống phóng đãng, nhưng lời của Từ Tiểu Trí cũng làm cho tôi bị kích thích .

      Tôi vỗ vỗ mặt để cho mình từ trong mất hồn tỉnh lại, lấy gương từ trong bóp ra vuốt vuối tóc hơi rối lại kéo kéo váy người, cũng được, hai mươi cũng được, tôi đều muốn truy cứu nữa, bởi vì ít nhất sau khi tôi trở lại trong lòng vẫn chỉ có mình tôi, vậy nên tôi cứ coi như trước đây chưa từng làm ra chuyện gì là được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :