1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42

      Đặt tay lên nắm đấm cửa, vừa định đẩy cửa ra ngoài từ bồn rửa tay ngoài cửa truyên đến tiếng chuyện . Trước kia xem TV thấy người ta diễn cảnh chuyện ở bồn rửa còn thấy rất buồn cười, sao lại có người thích đứng ở đó chuyện. Nhưng bây giờ mới hiểu là thực có chuyện như vậy.

      nữ kia biết xấu hổ, cả ngày cứ kè kè bên tổng giám đốc.” Giọng xa lạ, nhận ra là giọng của ai.

      “Đúng vậy, cậu nên chủ động ra tay, trước mặt tổng giám đốc ràng, cậu là bạn ấy mà.” Bên cạnh có người chen miệng vào.

      “Nhưng mà, ấy chưa từng thừa nhận mình là bạn ....” Giọng hơi do dự, nhưng rất quen.

      “Nếu phải bạn vậy tại sao hai ba bữa ấy lại hẹn cậu ăn cơm, hơn nữa, trong công ty ai cũng nhận ra ấy che chở cho cậu.”

      “Nhưng mà, mấy ngày ấy chuyện với mình rồi.” Nghĩ hoài cũng nhớ nổi chủ nhân của giọng này là ai.

      “Nếu cậu dứt khoát tìm nữ kia chuyện, bảo ta đừng có quấn lấy bạn trai người khác.” Người chuyện bộ dạng câm phẫn, giống như người bị cướp bạn trai là ta vậy.

      “Mấy ngày nữa là cuộc họp cán bộ công ty, lúc đó tổng giám đốc chắc chắn phải tham gia, chúng ta nhân cơ hội liền tìm nữ kia, bọn mình với cậu.”

      Tôi tựa vào cửa nghe đoạn đối thoại mắc cười kia, ngờ lần đầu tiên nghe lén tin đồn nhiều chuyện mà nhân vật chính lại là mình, tôi cứ thế biến thành nữ trong miệng họ, tôi rất hiếu kì muốn xem người bạn tốt đẹp kia là ai, giọng sao lại quen như vậy.

      Tôi đẩy cửa ra ngoài, ba người đứng ở bồn rửa tay kia ngờ tôi lại ở trong toilet, mặt biến sắc, những lời đàm tiếu đều là như vậy, sau lưng bạn có thể thích , nhưng ở trước mặt bạn lại cứng họng. Tôi bước tới bồn rửa tay mở nước rửa tay, liếc mắt thấy người đẩy tóc dài lên trước.

      Tôi nhớ ra ta là ai, là người mà ngày đầu tiên gọi “Tiểu Uyển”, chẳng trách giọng nghe quen như vậy. Tôi tắc nước, rút khăn giấy ra lau tay, tôi cố ý làm chậm lại, nhưng xem ra hôm nay họ có can đảm chuyện với tôi, tôi định bỏ ra ngoài chợt nghe thấy tiếng bước chân tới gần toilet, đây là tiếng bước chân của tiểu Nhã, bước vội vàng, tôi quay mặt lại cười với “Tiểu Uyển.”

      “Chào , vừa rồi tôi nghe là bạn tổng giám đốc Lý.” Tôi tiếp tục nhìn ta nở nụ cười vô hại.

      “Chào, là...” Giọng ta có vẻ ngập ngừng dè dặt.

      “Tôi à, tôi là người thân nhất của ấy.” Tôi cố ý lời mập mờ.

      sao.” Nháy mắt sặc mặt ta khó coi.

      “Hôm đó tôi còn định chào hỏi với tiếng, nhưng mà...” Tôi mỉm cười đưa tay về phía ta.

      “À.... sao.” Nhìn thấy tôi đưa tay ra, ta cũng đưa tay ra bắt. Bà cả từng với tôi, ở chỗ lõm giữa ngón tay cái và ngón trỏ cần dùng nhiều sức nhưng bấm vào đó làm đối phương đau vô cùng, mà người bị bấm vì đau mà buông tay người kia ra, năm đó, cũng dùng chiêu này để loại bỏ người dì thứ 5 lúc đó trẻ tuổi nhất nhà. Nhưng bà cả vẫn bị hại mất cái thai năm tháng, hơn nữa cả đời còn khó có thể thụ thai lần nữa.
      Last edited by a moderator: 10/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 42 (tiếp):

      Lúc tiểu Nhã mở cửa bước vào chỉ nhìn thấy chính là tên “Tiểu Uyển” kia đẩy tôi ngã vào bồn rửa tay, cánh tay cứa vào gạch sứ bên cạnh chảy ra vệt máu.

      “Các người làm gì vậy?” Tiểu Nhã hét lên chạy lại phía tôi.

      “Bọn tôi…” tên “Tiểu Uyển” đó ngờ tôi té xuống đất, sắc mặt xanh lét.

      sao, tiểu Nhã à, có việc gì, chắc ấy phải cố ý đâu.” Đứng ở góc độ này thể nắm được bất kì chỗ tựa nào, lưng đụng vào bồn rửa tay, bây giờ bắt đầu đau, ngờ còn làm cánh tay bị thương, tôi liếc mắt nhìn vết thương chảy máu.

      “Tiểu Uyển Uyển, cậu bị sao vậy, có được , có cần gọi xe cứu thương ?” Tiểu Nhã đỡ tôi từ dưới đất lên.

      “Uyển Uyển, làm sao vậy?” biết là ai báo tin, hai xuyên qua đám người đứng coi lại phía tôi.

      “Em sao, hình như eo bị đụng nên đứng được.” Tôi hít sâu hơi, cố gắng xoa dịu cảm giác đau nhức ở bên hông. ngồi xuống muốn bế tôi lên, tôi thấy người đứng bên cạnh muốn chuyện nhưng lại biết gì, chính xác mà người đó là “Tiểu Uyển”, tôi kéo tay áo .

      à, bạn biết em là em của , chắc ấy cố ý đẩy em đâu, đừng trách ấy.” Thắt lưng đau quá, lần sau phải chọn góc độ khác đứng tốt hơn, mắt tôi đau tới trắng bệch.

      ấy phải bạn , đừng nghĩ bậy.” ôm lấy tôi, thẳng ra toilet, đầu ngoảnh lại, lúc bước ra khỏi toilet tôi thấy gương mặt kia xanh mét.

      Mấy ngày sau nghe cán bộ trong công ty thảo luận mới biết, hội nghị này 3 tháng diễn ra lần, thảo luận về việc sa thải hay thăng chức cho cán bộ, nghe là do tiểu Trí nghĩ ra, muốn giữ vững công ty phải luôn đổi mới.

      Hội nghị qua mấy ngày, thắt lưng cũng đau như trước nữa, tôi lại khôi phục bộ dạng giống như con chó ngày ngày theo làm. Buổi trưa vừa định hỏi tiểu Nhã muốn ăn cái gì lại nhìn thấy tên “Tiểu Uyển” đứng trước cái thông báo rơi nước mắt.

      Hai ở trong toilet lúc đó khuyên ấy. Tôi ngang qua cột thông báo, liếc mắt nhìn cái, đó là “danh sách nhân viên nghỉ việc”, tôi mang theo nụ cười hài lòng tiến về phòng tiểu Nhã, cái này có phải là báo hiệu trận này tôi thắng rồi?!
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 43:

      "Đau. . . . . . , a. . . . . . , . . . . . . chút á..., à~" Tôi nằm lỳ ở giường, áo ngủ vén đến vai lộ ra lưng và eo mảnh khảnh.

      " là đau. . . . . . , , đau lắm, chút á~" Tôi nằm ở giường ngừng vặn vẹo muốn tránh thoát bàn tay tàn sát bừa bãi lưng tôi.

      "Uyển Uyển, bác sĩ thoa thuốc xong phải dùng tay xoa bóp đến khi nóng lên mới được." tay cầm eo của tôi để cho tôi uốn éo qua lại, tay khác ngừng xoa thuốc mỡ lên thắt lưng tôi.

      " à, bác sĩ cũng phải là quá nghiêm trọng, mấy ngày nữa tốt á."

      "Cũng biết 5 năm nay thế nào mà em lại học những thứ này, bây giờ còn tự làm mình bị thương để hãm hại người khác, may mà bị thương quá nghiêm trọng, chỉ là bị đụng bầm tím mảng thôi." Lời có cảm xúc gì, nhưng lại làm cho nhịp tim của người nghe là tôi đây chợt ngừng lại.

      "Em nào có hãm hại ấy, tiểu Nhã cũng thấy ấy đưa tay đẩy em." thừa nhận, chết cũng thể thừa nhận.

      "Uyển Uyển, tuy biết em làm sao lại khiến cho ấy đẩy em, nhưng Trần Vãn Hương ở công ty này hơn nửa năm, tính cách của ấy ít nhiều gì cũng hiểu được chút, ấy phải loại con chủ động đẩy người khác." Trong lời của ngầm mang theo ý trách cứ.

      " giữ lời hứa." Tôi ngồi dậy co rút người lại lui đến 1 góc giường, nhích ra xa .

      " khi nào giữ lời hứa hả?" duỗi tay muốn bắt tôi trở lại bên cạnh.

      " ràng đồng ý với em luôn luôn ở cùng em, có bạn , nhưng bọn họ đều ấy là bạn của , hơn nữa còn thường hẹn ấy ăn cơm gì đó, còn có An Đằng cũng có rất nhiều rất nhiều bạn " Cả người tôi co rút thành cục ở góc giường, vùi mặt vào giữa đầu gối, tâm trạng quá đau khổ, giữ lời hứa, ràng từng mãi ở cùng với tôi, vậy mà tôi mới rời khỏi 5 năm, liền có bạn mà còn là chỉ người, sớm biết như vậy trở lại rồi.

      "Uyển Uyển. . . . . ." Giọng mang theo chút ý vị nên lời.

      "Em vốn nghĩ giống như em, gặp được nhau, nghe được giọng của nhau cũng giờ giờ phút phút đều nhớ tới em, trong lòng giống như em vĩnh viễn chỉ có mình đối phương, nhưng mà khi em trở về lại nghe được phải như vậy, 5 năm này mỗi ngày đều trải qua thăng trầm đủ loại đê mê ở trong lòng phụ nữ khác. . . . . ." Hốc mắt có chút ửng đỏ, nóng nóng rất thoải mái, nhưng dù có thoải mái hơn nữa cũng so được với loại cảm giác đau đớn này, mặc dù bà cả từng phụ nữ hay tính nợ cũ là đần nhất, là loại chọc cho đàn ông ghét nhất, nhưng tôi lại là nhịn được, tôi vẫn luôn cho là như tôi cũng giống như thế, dù tách ra lâu hơn nữa trong lòng cũng chỉ có mỗi nhau.

      "Uyển Uyển. . . . . ." bò đến góc giường ôm tôi vào trong ngực, cánh tay vòng lấy cơ thể tôi chặt. Đầu đặt đỉnh đầu tôi. Tôi vùng vẫy muốn chui từ trong ngực của ra, nhưng cánh tay của lại vòng quá chặt, giống như chiếc vòng sắt vây ngang hông tôi, chút cũng di chuyển được.

      "Buông em ra, cần em...em cũng cần nữa..., em muốn về Mỹ, cũng bao giờ quay lại nữa." Cơ thể giãy ra, nhưng miệng lại mực la lớn.

      "Uyển Uyển. . . . . . , rất sợ." Giọng đè xuống thấp, tôi dừng lại giãy giụa và la lối, chôn mặt ở bên cổ tôi, hơi thở ấm áp thổi lướt qua sau tai, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy mình sợ thứ gì đó, từ đến lớn trong lòng tôi chính là làm được, chưa từng nghe qua cảm thấy sợ thứ gì đó, lại lúc học cấp 1 khi xem phim “The Ring” tất cả mọi người đều bị dọa đến thét chói tai, mà tôi toàn bộ từ đầu tới cuối phim đều chôn ở trong ngực chút cũng chưa xem, tôi nhớ lúc ấy sau khi phim kết thúc còn phân tích tình tiết hợp lý và chỗ sơ hở trong phim cho tôi nghe.

      " sợ cái gì?" Tôi có chút nghi vấn.

      "Sợ em muốn trở về, sợ sau khi em trở về lại muốn ở bên cạnh ." ngẩng đầu lên đưa tay nâng mặt của tôi, đầu ngón tay vuốt ve môi tôi.

      " à, tại sao lại cảm thấy em muốn trở về? muốn ở bên cạnh ?" Tôi nhìn chăm chú vào ánh mắt .

      "Bởi vì ban đầu lúc em em phải , kiên quyết như vậy, quả quyết như vậy, ban đầu nếu như phải là cưỡng bức em có lẽ chúng ta cũng chỉ là em bình thường, mà em cũng có cuộc sống riêng của em. Là bởi vì năm đó trẻ tuổi kích động và tham muốn giữ lấy mà giam cầm em chặt ở bên cạnh . rất sợ sau khi em rời liền muốn trở về nữa, mà dù có trở về có lẽ em cũng có người mà em thương và quan tâm hơn , cho nên. . . . . ." Vẻ mặt mơ hồ mang theo khổ sở.

      ", hối hận vì ban đầu muốn em sao?" Tôi cầm tay có chút khẩn trương hỏi.

      ", bởi vì em là người nhất, nếu như lần này em trở lại cho biết em có người nghĩ đố kỵ đến giết chết ."

      ", cái ngày mà lần đầu tiên cưỡng bức em ấy, lúc ấy em rất rất hận." Nhớ lại đêm hôm ấy, là có chút cảm giác gặp ác mộng, người trai mà tôi luôn thích nhất, luôn bảo vệ tôi nhất lại làm như vậy với tôi, đến bây giờ tôi vẫn nhớ lúc tê liệt đau đớn đánh tới đó, khi đó tôi cảm thấy toàn bộ thế giới của tôi đều hỏng mất.

      đưa tay cầm ngược lấy tay tôi chặt, nắm đến có chút phát đau, phát vì những câu tôi vừa rồi mà có chút khẩn trương. Tôi hắng giọng cái: "Sau đó em lại nghĩ, có lẽ khi đó em rồi mà bản thân mình lại biết, em chỉ cho đó cũng chỉ là tình em bình thường. Chỉ là mười mấy năm giáo dục đạo đức cho chúng ta biết, hành động của chúng ta như vậy là trái với xã hội, nhưng nếu như khi đó cho em biết người mến là người khác em nhất định rất thương tâm, thương tâm đến đau lòng." Tôi tựa đầu ở trước ngực , cảm nhận ngón tay của khẽ vuốt ve gương mặt tôi.

      "Uyển Uyển." Tay nhàng nâng đầu tôi lên, hơi thở cực nóng thổi lướt ở môi tôi. Tôi nhàng nhắm mắt lại chờ đợi đôi môi cũng cực nóng như hơi thở của rơi

      Vào môi mình. Từ lúc tôi trở lại đến bây giờ qua hơn tháng rồi, mặc dù tôi vẫn giống như trước kia ngày ngày đều cùng cùng giường chung gối, nhưng từ lúc tôi trở lại đến bây giờ vẫn chỉ có ôm tôi vào trong ngực, thỉnh thoảng hôn hôn mặt của tôi nhưng có giống như trước đây hôn tôi, chớ đừng chi là giống như trước đây thường xuyên muốn tôi.

      Cơ thể tôi hơi run rẩy mong đợi chuyện kế tiếp sắp xảy ra, nhắm mắt lại cảm nhận mang theo nồng đậm tình dục và ý vị chiếm hữu hôn tôi, cùng tôi môi lưỡi quấn quýt. Đôi tay ấm áp thăm dò vào vạt áo ngủ theo đường cong cơ thể dẫn ngọn lửa cực nóng tới trước ngừng vuốt ve đẫy đà của tôi.

      Môi lưỡi ướt át buông đôi môi của tôi ra, cách áo ngủ khẽ cắn quả hồng bầu ngực đẫy đà của tôi, tôi có chút khó nhịn rên rỉ, hai chân mảnh khảnh vòng chặt lấy thắc lưng cường tráng của , hi vọng nóng bỏng của có thể lắp đầy khoảng kh6ong của tôi. Ngón tay mang theo đùa giỡn rượt vào giữa nơi mềm mại khẽ ướt át, nhàng vuốt ve nơi chặt chẽ chuẩn bị tốt.

      Trống rỗng khó nhịn làm cho tôi ngừng uốn éo người dán mềm mại của mình lên nơi nóng bỏng của , cho đến khi ngón tay dùng lực nhàng thăm đò vào nơi chặt chẽ, dịu dàng ngừng co rúm ở trong cơ thể tôi, hóa giải khó nhịn của tôi, ngón tay linh hoạt làm cho tôi rất nhanh lấy được khoái cảm như lửa nóng đ1ng thẳng vào, nhưng lại chút nào giải quyết được trống trong lòng tôi, khi khoái cảm qua , toàn thân tôi còn run rẩy chưa bình phục lại cánh tay kéo tôi vào lòng chặt, tôi cảm nhận được nóng bỏng của có vài lần muốn tiến vào bên trong cơ thể của tôi nhưng cũng vào lúc uối cùng lại dừng lại, tôi mở mắt, nghi hoặc nhìn khuôn mặt mang tình dục ràng của .

      Tại sao, tại sao vào? Có lẽ nhìn thấu nghi vấn của tôi, ôm tôi chặt vào trong ngực, giọng khàn khàn mang theo tình dục “Uyển Uyển, có chuẩn bị đồ, muốn em lại phải khổ sở như vậy lần nữa.”

      Tôi biết đến cái gì, cũng biết khổ sở là vì chuyện gì. Tôi lật người đè ở người , thong thả ung dung cởi xuống áo ngủ cơi nửa, tôi cúi thấp người để cho bầu ngực đẩy đà của mình dán vào trước ngực chuyển động. Tôi thấy được ánh mắt đen lại, hơi thở có chút trở nên ổn định.

      Tôi nắm tay đặt lên bầu ngực trắng như tuyết của mình, nhìn ngón tay vuốt ve bầu ngực của tôi, vuốt vuốt kéo quả hồng trước ngực. Tôi nhàng nâng cao người nhét nóng bỏng của sâu vào trong nơi chặt chẽ của tôi, cảm giác lắp đầy đột ngột làm cho tô hơi thoải mái cau mày, tôi cho là tôi chuẩn bị tốt lắm nhưng 5 năm tiếp nạp qua nay cơ thể lại tiếp nạp lần nữa thế nhưng lại có cảm giác xé rách đau đớn như đêm đầu tiên. dường như cảm nhận được tôi khó chịu, xoay người đè người tôi lại, nụ hôn mềm mại mang theo thương tiếc nhàng hôn lên gáy, lên mặt tôi. tay vuốt ve chỗ kết hợp của tôi và , giúp tôi xoa dịu khó chịu.

      “Đau ?” Nóng bỏng của chôn vào cơ thể tôi hề cử động. Tôi lắc đầu cái vươn tay ôm cổ , khó chịu và đau đớ dần biến mất, sau đó tôi chỉ cảm thấy dạt dào tràn đầy. Dường như cũng cảm nhận được khó chịu của tôi biến mất, tôi cảm thấy nóng bỏng của ở trong cơ thể tôi rút ra mang theo ngọn lửa kích tình, tôi rên rỉ kích thích xâm lược, tôi cảm thấy vật cực nóng xâm lược càng ngàng càng sâu, càng ngàny càng nóng, càng lúc càng nhanh, khi nóng bỏng sắp nổ tung thành pháo hoa kích tình tôi cảm thấy nóng bỏng chợt lui .

      “Đừng .” Tay tôi ôm lấy để cho rời , hai chân vòng quanh thân chặt, ngăn cản lui bước.

      “Uyển Uyển, được….” Giọng cũng mang theo khó nhịn.

      “Có thể, có thể, em ẽ mang thai, sau này em rất khó có cơ hội mang thai.” lần sanh non kia bác sĩ cho biết, sau này nếu như tôi còn muốn có em bé rất khó khăn.

      Tôi cảm giác nóng rực lại lần nữa tiến vào trong cơ thể tôi, sau đó tôi nhắm mắt lại cảm nhận pháo hoa kích tình mà nóng bỏng mang tới này, sau khi lức nóng dần ổn định, thân thể quen thuộc vòng lấy thân thể mảnh khảnh của tôi chặt, nụ hôn mang theo thương tiếc và đau lòng hôn khắp toàn thân tôi. Tay của tôi cũng vòng lấy cơ thể chặt, để cho hơn phân nửa người che ở người tôi, c3m nhận nhịp tim từ từ ổn định trở về vững vàng có lực, tôi mới an tâm thỏa mãn nhắm mắt lại.
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44:


      có việc gì mỗi ngày tôi ngoài việc theo đến công ty xem tạp chí, ngẩn người và ngủ ra gần như làm việc gì khác.


      Tôi cần tạp chí trong tay ngồi ghế sa lon lật từng tờ từng tờ xem tin tức mà gần đây mọi người hay truyền miệng nhau bàn tán, ngẩng đầu lên, nhìn ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện, đôi mày nhăn chặt, hẳn là gặp vấn đề khó khăn , mặc đù tách ra năm năm nhưng qua hai mươi mấy năm cùng nhau sinh hoạt ăn ý cũng để làm cho giữa chúng tôi hề sinh ra khoảng cách gì, tôi vẫn có thể từ động tác nho hoặc ánh mắt lơ đãng của mà đoán ra được nghĩ gì.


      cửa truyền đến tiếng gõ nhàng, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, thư ký Phùng mặc quần áo chuẩn kinh doanh và nụ cười mỉm tiêu chuẩn nghề nghiệp từ ngoài cửa bước vào. Trong tay ôm mấy chồng giấy hẳn là tài liệu cần ký.


      Thư ký Phùng nhìn tôi ngồi ở bên cạnh xem tạp chí chút, đặt tài liệu lên bàn làm việc của sau đó xoay người tới bên cạnh tôi, kể từ khi biết tôi phải bạn mà là em của ấy luôn cười với tôi bằng nụ cười mang theo vài phần lấy lòng, tôi biết ấy muốn cái gì, nếu là trước kia có lẽ là tôi hiểu, nhưng sau khi ở cai nơi ngoài mặt hoà hợp đầm ấm mà sau lưng lại đâm chính người ta kia, sống 5 năm trong cái gia tộc luôn đấu đá với nhau tôi làm sao lại có thể nhìn ra được mục đích của ấy chứ.


      “Tiểu thư Lý, có muốn tôi giúp mang nước uống hoặc là mua chút đồ ăn vạt lên cho hay .” ấy nửa cúi người thu nhặt mấy vỏ kẹo và đồ ăn vặt ăn xong mà tôi ném khay trà vào thùng rác.


      “Vậy làm phiền giúp tôi mua túi quả mơ . Còn nữa, gọi tôi Tiểu Uyển , gọi tiểu thư Lý này tiểu thư Lý nọ, nghe kỳ lắm.”


      “Uyển Uyển, được ăn linh tinh nữa, hồi ăn tối lại ăn nổi.” nghe thấy lời tôi liền lên tiếng ngăn cầu muốn mua bọc đồ ăn vặt nữa của tôi lại.


      “A.” Tôi cúi đàu tiếp tục vùi đầu đọc sách, dù sao tôi cũng hẳn là rất muốn ăn, chỉ là cảm thấy nhàm chán mà thôi. Nhìn tôi thêm gì nữa, cũng có chuyện gì cần, thư ký Phùng dọn dẹp cái bàn sạch xong liền ra khỏi phòng làm việc.


      Tạp chí trong tay biết xem qua mấy lần rồi, tôi nhàm chán ngồi ghế sa lon ngẩn người. Toàn bộ công ty xem ra mọi người đều rất vội, chỉ có tôi là có việc gì làm, nhàm chán đến cực hạn.


      à, em muốn xuống lầu chút.” Tôi từ ghế salon đứng lên, cầm túi sách đặt ở bên cạnh lên.


      “Em biết đường ? Có cần tìm người cùng với em hay .” Có lẽ cũng thấy được tôi nhàm chán nên có phản đối đề nghị của tôi.


      “Em cũng phải là trẻ con, hơn nữa em chỉ dạo ở gần đây chút thôi, cũng xa, cần người cùng, em lát trở lại.”


      “Có chuyện gì gọi điện thoại cho .” ngẩng đầu nhìn tôi chạy tới cạnh cửa.


      “Em biết rồi, yên tâm, có chuyện gì em điện thoại cho .” Tôi mở cửa ra khỏi phòng làm việc. Công ty mặc dù ở trong khu vực buôn bán phồn hoa nhất, nhưng lại cách khu buôn bán cũng xa, bộ hơn 10 phút là có thể tới, tôi cầm túi xách chẳng có mục đích loạn ở đường.


      tìm được gì muốn mua, cũng có gì đặc biệt muốn xem. Tôi dạo trong quày chuyên doanh bán nước hoa của khu thương mại, nghĩ tới chai nươc hoa trong nhà cạn sạch, nên mua thêm chai nữa.


      “Cậu là Lý Ngọc Uyển đúng ?” mặc đồ công sở màu xanh dương đậm đứng ở bên cạnh tôi, gương mặt vui mừng. Tôi xoay người lại quan sát khuôn mặt có chút ấn tượng này, nếu như mập thêm chút nữa hình như tôi gặp ở đâu rồi? “Lý Ngọc Uyển, câu nhớ mình à? Mình là Chu Châu đây!”


      “Chu Châu?” Tôi nhớ ra rồi, lúc học ở đại học A, ấy là bạn học chơi chung với tôi khoảng thời gian, là nữ sinh tròn tròn thích ăn đồ ăn, tôi nhớ ấy còn đánh cược thua tôi hai vé ăn tiệc đứng miễn phí, nhưng tôi nhớ Chu Châu hẳn là mập hơn bây giờ vòng, này mặc dù cũng phải quá gầy, nhưng cả người xem ra lung linh hấp dẫn hơn nhiều.


      Chương 44 (tiếp)


      “Trời ạ, ngờ còn có thể gặp lại cậu, nhớ khi đó lúc cậu tới làm thủ tục nghỉ học giúp cậu, đám bọn mình còn đau lòng lâu. kéo tay của tôi ngừng kể những chuyện xảy ra sau khi tôi .


      “Mình cũng rất nhớ các cậu, nhưng du học là quyết định đột ngột nên mình kịp báo cho các cậu, sau khi trở về lại có cách liên lạc với các cậu, chô nên....” Lúc trở lại tôi từng nghĩ tới liên lạc với bạn bè và bạn học, nhưng vì rất nhiều người đổi số điện thoại di động và điện thoại bàn mà tôi dù có muốn liên lạc cũng biết liên lạc bằng cách nào.


      “Nếu phải là cậu và cậu của 5 năm trước giống nhau như đúc mình dam gọi cậu rồi, xem ra mấy năm nay hẳn là cậu sống ở nước ngoài rất tốt đúng , mạc dù hơi gầy nhưng so với 5 năm trước gần như có gì thây đổi, ngay cả phong cách cũng vẫn y như vậy, vẫn giống như trước kia lúc chúng ta học chung vậy, chả bù cho mình, vì cuộc sống bôn ba mà cũng thành bà cụ non rồi.”


      “Chu Châu, xem ra bây giờ cậu xinh đẹp hơn nhiều đó.” Đúngv ậy, ở bên ngoài 5 năm mặc dù ngã bệnh, nhưng ở trong bệnh viện điều dưỡng tư nhân cao cấp ăn mặc đúng là có thiếu chút, ba ngày bổ ít, năm ngày bổ nhiều, mặc dù mỗi lần bà cả phân phó người giúp việc hầm thuốc bổ cách thuỷ có vài phần biết tác dụng gì, nhưng cũng xem là có ăn đàng hoàng , chưa từng có chút suy nghĩ lo lắng về ăn uống, sinh hoạt hay tiền bạc.


      Sau khi trở về mặc dù có thuốc bổ của bà cả ăn mặc vẫn là có chút lo lắng, sau khi trở về cũng có nghĩ đến tìm việc làm hay kiếm tiền, có lẽ cần bôn ba vất vả vì cuộc sống sinh hoạt hằng ngày mà mới có thể làm cho tôi duy trì bộ dạng khác gì 5 năm trước.


      “Lý Ngọc Uyển, cậu kết hôn chưa?” Thấy tôi có đeo bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào ngón tay, ấy hỏi có chút cẩn thận.


      “Chưa, cậu sao?” Đời tôi có lẽ thể nào kết hôn rồi.


      “Sắp rồi, là tháng sau.” Chu Châu rất vui vẻ đưa chiếc nhẫn kim cương ngón vô danh cho tôi xem.


      “Vậy chúc mừng cậu, dến lúc đó nhất định phải cho mình biết, mình nhất định .”


      “Ừ. Đến lúc đo nhất định mời cậu.” Lưu lại số điện thoại của tôi, Chu Châu bây giờ ấy còn có việc, lại hàn huyên hồi rồi rời . Tôi tiếp tục dạo trong khu thương mại, mua chai nướcc hoa có mùi hương giống như mùi của biển, lại mua mấy cái cà vạt cho , còn mua cho mình bộ đồ ngủ.


      biết khi nào tôi di dạo đến khu trang sức, nhìn đồ trang sức trong quầy loé ra ánh sáng chói mắt, nghĩ đến chiếc nhẫn đeo ngón tay của Chu Châu vừa rồi lại nhìn ngón tay trống rỗng của mình chút, đột nhiên có kích động muốn mua. Tôi đứng trước quầy triển lãm nhìn đôi nhẫn cặp ở bên trong, phía đính những viên kim cương nho tạo thành đoá hoa, giá tiền cũng đắt, đôi nhẫn cặp chỉ tới mười triệu đồng.


      “Quý khách, thích ? có thể mang thử.” bán hàng ân cần lấy chiếc nhẫn ra đặt vào khay ở trước mặt tôi. Tôi lấy nhẫn nữ kia đeo vào ngón tay, kim cương nho , thân nhẫn bằng bạch kim nhìn ngón tay có vẻ cực kỳ thanh mảnh.


      “Quý khách, gần đây chúng tôi có hoạt động, nếu như cầm giấy hôn thứ tới mua nhẫn được bớt tám phần trăm.”


      sao?” tôi gở nhẫn xuống thả lại khay, kết hôn, đây là mơ ước mà cả đời này tôi thể thực . Rời khỏi quầy trang sực đột nhiên còn hứng thú dạo phố nữa, tôi xách theo đống đồ vừa mua khi nãy trở về.


      dường nghĩ đến lời vừa rồi Chu Châu với tôi, kết hôn, sinh con, có lẽ đời này tôi thể thực được. vào phòng làm việc, ngẩng đầu liếc nhìn tôi xách theo bao lớn bao chiến lợi phẩm vào “Uyển Uyển, mua được những gì rồi?”


      “Em mua chai nước hoa, còn có áo ngủ và cà vạt.” Tôi đưa tay ném túi lên ghế salon.


      mua được thứ gì đặc biệt muốn mua sao?”


      “Thứ đặc biệt muốn mua sao, có.” Toi nghĩ tới đôi nhẫn vừa rồi. giây khi đeo lên ngón tay kia tôi có kích động muốn mua, nhưng lại có lý do gì để mua nó.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 45:

      Cùng Chu Châu dạo phố hơn nửa ngày, đôi chân vừa mỏi vừa đau, vậy mà người kia còn chưa hài lòng kéo tôi dạo thêm mấy khu thương mại nữa, tôi phải hứa hẹn lần sau lại dạo với ấy mới có thể lấy được cơ hội thoát thân.

      "Tổng giám đốc Lý họp ở trong phòng, có muốn uống chút gì ?" Thư ký Phùng nhìn tôi đẩy cửa phòng làm việc ra.

      " cần, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi chút." Tôi đẩy cửa ra vào, cũng có tinh thần gì mà nhìn vẻ mặt ấy là như thề nào khi những lời này với tôi. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tôi xoay người đóng kín cửa xách túi tới bên cạnh cửa phòng nghỉ ngơi khép hờ.

      là mệt quá, ngờ Chu Châu cũng là người thường dạo phố, dạo lâu như vậy ngay cả nước cũng uống hớp mà cũng nghe thấy ấy kêu tiếng mệt, nhưng dù sao mua đồ cưới cũng là việc vui, cho nên tôi có thể hiểu tâm trạng của ấy.

      Tôi ném người lên giường trong phòng nghỉ ngơi, nhắm mắt lại toàn thân cao thấp mệt rã rời. Máy điều hòa nhiệt độ thổi khí lành lạnh vào người tôi, vuốt ve cơ thể nóng ran vì vừa từ bên ngoài trở về của tôi.

      Dường như tôi vô thức ngủ thiếp , cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng chuyện mơ hồ mới đánh thức tôi từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, tôi từ giường đứng lên vuốt ve váy ngủ bị nhăn, thuận tay bới bới tóc có chút xốc xếch tới cạnh cửa khép hờ vừa định đẩy cửa ra ngoài từ trong khe cửa chợt nhìn thấy An Đằng với khuôn mặt nặng nề nhìn chằm chằm chỗ ngồi.

      "Lý Ngự Chương, cậu. . . . . ." An Đằng đứng cách bàn làm việc xa sắc mặt có chút nặng nề tả được, giống như có chuyện gì rất quan trọng phải .

      "An Đằng, có chuyện gì sao? Phương án vừa rồi mình cảm thấy còn có chút chỗ cần sửa." Tôi nhìn thấy mặt của , nhưng nghe giọng hẳn là có chuyện gì quá khó giải quyết.

      "Mình. . . . . . , hôm nay mình. . . . . . ." An Đằng muốn lại thôi nhìn chằm chằm chỗ ngồi.

      "Có chuyện gì ? Xem cái bộ dáng này của cậu? Có phải cậu lại làm Tiểu Nhã tức giận rồi hay , nếu muốn dỗ Tiểu Nhã tìm Uyển Uyển phải tốt hơn sao, với mình cũng có tác dụng gì." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Giọng mang theo vài phần hài hước, giống như hai người Tiểu Nhã và An Đằng thường ngày cũng hay gây gổ như vậy. An Đằng xoay người lại liếc mắt nhìn cửa lớn phòng làm việc đóng chặt, sau đó móc chuỗi chìa khóa từ trong túi tiền ra đặt ở bàn làm việc.

      "Cảm ơn, sáng sớm hôm nay ra cửa quên mang tài liệu theo, may có cậu dành chút thời gian lấy." Chuỗi chìa khóa để bàn treo thiên sứ có bộ dạng giống y như đúc móc gắn chìa khóa trong tay tôi, tôi biết đây là chìa khóa của .

      "Lý Ngự Chương, hôm nay mình đến nhà cậu. . . . . ." Hình như An Đằng muốn cái gì đó, nhưng lại biết nên mở miệng như thế nào.

      "Mình biết, phải hôm nay cậu đến nhà mình lấy tài liệu giúp mình sao?"

      "Mình. . . . . . ! !"

      "Chuyện gì à? Luôn ấp a ấp úng, giống với tác phong thường ngày của cậu chút nào, hôm nay cậu thế nào? Có gì cứ !"

      "Lý Ngự Chương, hôm nay mình đến nhà của cậu, mình phát . . . . . ." An Đằng làm ra vẻ mặt quyết đánh đến cùng.

      "Phát ra đồ gì kỳ lạ sao?"

      "Lý Ngự Chương, bọn mình đến nhà cậu rất nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ trừ phòng khách ra bọn mình đều chưa từng bước vào hai gian phòng còn lại trong nhà cậu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng bởi vì Tiểu Uyển ở căn phòng bên phải, cho nên bọn mình liền cho rằng cậu hẳn là ở căn phòng bên trái."

      "Ý cậu là sao?" Tôi nhìn thấy nét mặt , nhưng giọng của loại mùi vị thể tả được, giống như kiềm nén thứ gì đó.

      "Hôm nay lúc tìm tư liệu mình mở cửa phòng bên trái kia ra, đó là phòng sách, sau đó ở gian phòng bên phải mình thấy cái áo ngủ và áo sơ mi mà ngày hôm qua cậu mặc." Giọng giống như từ đáy lòng phát ra, có chút trầm thấp.

      "Cậu muốn cái gì?"

      "5 năm trước cậu và Tiểu Uyển trở về mừng năm mới, năm kia sau khi chỉ có mình cậu trở lại cậu liền thay đổi, ở trường học bốn năm cậu chưa từng có bạn , nhưng mà ở năm kia khi cậu trở về cậu liền bắt đầu ngừng quen bạn , có lúc còn đồng thời quen ba bốn , bây giờ mới nhớ tới, những nữ sinh trước kia mà cậu quen hoặc ít hoặc nhiều đều có chút chỗ tương tự với Tiểu Uyển, đều là tóc dài, mắt hạnh, phong cách dịu dàng điềm đạm."

      Editor : tyvybutchi.

      Chương 45 (tiếp):

      " sao? An Đằng, ngờ cậu quan sát kỹ thế này đấy."

      "Lần đầu tiên mình thấy Tiểu Uyển, mình liền cảm thấy ấy và những cùng tuổi giống nhau, có mấy phần thú vị thể tả được, giống như đắm chìm trong trong luyến ái rồi lại cảm thấy khó xử, mình nhớ khi đó lúc Triệu Dật Hiên muốn theo đuổi Tiểu Uyển, mình còn nghĩ Tiểu Uyển có bạn trai. Nhưng quen biết mấy năm tuy mình và Tiểu Uyển gặp mặt nhau cũng nhiều nhưng lại chưa từng thấy bên cạnh Tiểu Uyển có nam sinh khác, cũng chưa từng nghe cậu Tiểu Uyển có bạn trai, sau này Tiểu Uyển lại rời , sau khi cậu trở lại tìm bạn cũng có chút giống Tiểu Uyển, bọn mình luôn cảm thấy hình như cậu là bởi vì quen có em ở bên cạnh cho nên muốn tìm chỗ dựa vào, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ngày đó Tiểu Uyển trở về mình đến phòng nghỉ ngơi của cậu lại gặp cậu ôm Tiểu Uyển ngủ giường, trong lòng mặc dù có chút cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ đến Tiểu Uyển vừa trở về mà tình cảm em các cậu lại luôn rất tốt cho nên cũng có nghĩ gì khác, nhưng mà. . . . . ."

      "An Đằng, rốt cuộc cậu muốn cái gì."

      "Lý Ngự Chương, cậu biết mình muốn gì mà!"

      "An Đằng, có số việc biết rồi thôi, cũng nhất định phải ra." Giọng nóng lạnh nghe ra tâm trạng gì.

      "Nhưng có số việc coi như cậu để ý, chẳng lẽ những người khác cũng để ý sao, coi như cậu suy nghĩ cho mình cũng nên vì Tiểu Uyển mà suy nghĩ chút chứ, các khác cùng tuổi ấy phải chính là kết hôn sinh con rồi, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để ấy che che giấu giấu sống như vậy cả đời sao?" An Đằng đứng lên tay chống bàn làm việc giọng có chút kích động.

      "An Đằng, có số việc phải như cậu nghĩ."

      "Lý Ngự Chương, mình đến nước này rồi, cậu là người thông minh, mình hy vọng đến lúc đó cậu chỉ hại bản thân mình mà còn liên lụy đến Tiểu Uyển." An Đằng xong xoay người kéo cửa phòng làm việc xông ra ngoài. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tôi đứng ở cạnh khe cửa nghe An Đằng và chuyện xong, bất an lo lắng ở trong lòng từng chút từng chút mở rộng, chuyện dấu diếm gần mười năm rốt cuộc cũng bị người phát , chúng tôi nên làm gì đây, làm như thế nào, tôi lại nên làm như thế nào?

      "Uyển Uyển, ra !" Giọng vững vàng truyền đến, tôi sợ hết hồn, làm sao lại biết tôi núp ở cửa nghe lén chứ.

      ". . . . . . , làm sao biết em ở bên trong." Tôi đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra tới bên cạnh .

      "Chắc là thần giao cách cảm, vừa bước vào phòng làm việc liền cảm thấy em ở đây rồi." vươn tay kéo tôi ngồi lên đùi sau đó ôm tôi vào lòng.

      " à, An Đằng phát rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tôi kề mặt ở trước ngực lắng nghe nhịp tim trầm ổn của , lo lắng trong lòng vừa rồi hình như cũng biến mất thấy tăm hơi.

      "Uyển Uyển, em cảm thấy uất ức sao?" đưa tay vuốt ve gò má thoạt nhìn rất mềm mịn của tôi. Tôi lắc đầu cái, đây là con đường tôi tự mình lựa chọn, làm sao mà tôi lại cảm thấy uất ức được chứ. Nếu như hối hận hay cảm thấy uất ức gì đó, vậy tôi cũng trở lại mà sớm nghe theo sắp xếp của bà cả gả cho cháu trai của bạn tốt của bà rồi.

      Hôn lễ của Chu Châu được làm theo kiểu phương Tây, thảm cỏ xanh rộng lớn bày từng hàng bàn ăn dài, phía là tiệc đứng được chuẩn bị tỉ mỉ, tôi đứng ở bên nhìn Chu Châu mặc áo cưới bằng lụa trắng, dáng vẻ vui mừng hớn hở đến có chút mất hồn.

      "Uyển Uyển, ăn chút trái cây lót dạ trước ."

      "Ừm." Tôi vươn tay nhận lấy cái dĩa được đưa tới trước mặt tôi, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lúc tôi vươn tay ra giữa trung ánh sáng bạc chói mắt thoáng xẹt qua, chiếc nhẫn kim cương làm bằng bạch kim hoàn mỹ được thiết kế lịch tao nhã đeo ngón áp út của tôi.

      Tôi đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn ngón vô danh, đủ rồi, cả đời này có lẽ tôi thể giống như những người khác mặc áo lụa trắng, nhưng ít nhất tôi cũng có được đêm cầu hôn lãng mạn, nhớ lại đêm hôm đó lúc đeo chiếc nhẫn này vào giữa kẽ tay của tôi, những lời ngọt ngào kia chắc chắn làm cho tôi mãn nguyện hạnh phúc cả đời mỗi khi nhớ lại.
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :