1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tyvybutchi

      Chương 37:

      Lần nữa bước vào căn chung cư trong trí nhớ này, dường như có số thứ thay đổi, tôi nhớ đường phố nơi này vốn là có chút vắng lạnh, nhưng bây giờ hai bên lại đều là nhiều loại cửa hàng phồn hoa, tôi theo con đường trong trí nhớ dùng lại trước căn nhà bình thường đơn giản đóng chặt cửa, chiếc chìa khóa trong tay nắm chặt đến có chút đau, nhưng tôi lại vẫn như cũ dám cắm chìa khóa vào khóa cửa, người lên lầu xuống lầu bắt đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi. Nhưng chính tôi cũng biết mình là sợ hãi cái gì.

      Sợ chuyển nơi khác. đâu, trước khi lên lầu tôi xem qua, rèm treo cửa sổ vẫn y như cũ từ lúc tôi .... Sắc hoa (*) chưa từng thay đổi, vậy tôi rốt cuộc là sợ cái gì? Bàn tay nắm chìa khóa có chút phát run, vất vả mới cắm được chìa vào ổ khóa, nhàng xoay, khóa cửa cạch tiếng được mở ra, thận trọng đẩy cửa, bên trong nhà là mảnh tĩnh lặng.
      (*): màu sắc và hoa văn.

      Tôi kéo hành lý vào phòng, nhìn căn phòng 5 năm qua chưa từng có người bước vào này. Bên trong bài biện cùng với lúc tôi gần như có gì thay đổi. Vẫn giống khi đó như đúc, ly cà phê uống còn dư lại nửa đặt khay trà và cái gạt tàn thuốc đầy quá nửa.

      Tôi tới trước khay trà cầm cái ly lên, tôi nhớ chỉ thích uống nước trái cây và trà, cho tới bây giờ cũng chưa từng uống hớp cà phê, cũng cho phép tôi uống cà phê luôn uống thứ này tốt. Hơn nữa cũng hút thuốc lá, nhưng bây giờ trong cái gạt tàn thuốc lá đầy quá nửa cùng với bao thuốc là rỗng ném ở bên và cái bật lửa làm cho tôi bất giác cảm thấy có chút sợ.

      Thời gian 5 năm làm cho biến hóa lớn đến mức nào, có phải còn đối với tôi giống như trước đây, hoặc là tình cảm cũng hay đổi thành trai đối với em bình thường hay . Tôi có chút do dự đẩy cửa phòng ngủ ra, tốt, nhìn thấy đồ dùng phụ nữ xa lạ gì, chăn giường được xếp gọn, giường hai người chỉ có dấu vết bên là có người ngủ qua, tôi ngồi ở mép giường kề mặt lên gối đầu ngủ qua, hít lấy mùi hương quen thuộc.

      Tôi rốt cuộc về nhà, 5 năm đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình về nhà.

      Phòng ngủ bài biện vẫn như cũ thay đổi, mỹ phẩm dưỡng da tôi dùng qua có chút mất trật tự đặt ở bàn trang điểm, lọ nước hoa có kiểu dáng dễ thương bàn trang điểm bên trong còn nước hoa, chỉ để lại mấy dấu màu hồng nhạt khô cạn.

      Lược vẫn như cũ nằm ở vị trí tôi thường quen đặt. Kéo tủ quần áo ra, lúc rời khỏi quần áo còn dư lại tôi treo ở bên trong vẫn thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chính là quần áo của , từ áo khoác màu nhạt bình thường và T shirt nay biến thành áo sơ mi, áo vest và âu phục đậm màu.

      Tôi ra phòng ngủ, đẩy cửa phòng sách ra, có lẽ phòng sách là nơi biến hóa lớn nhất. Trong giá sách và bán sách chất đầy sách, tôi đến gần bàn đọc sách, tôi nhớ tôi từng đặt ở nơi này tấm ảnh gia đình, bây giờ khung hình vẫn còn, chẳng qua bên trong là tấm ảnh và tôi chụp chung trong lần ra ngoại ô chơi, trong tấm ảnh là tôi với nét mặt tươi cười như hoa rúc vào trong ngực .

      Bây giờ tôi liền chợt muốn gặp , rất muốn. Tôi ra phòng sách, cần chìa khóa và túi sách ném ở bàn lên, xoay người lao ra khỏi nhà. Tiện tay bắt chiếc taxi tên đường trong trí nhớ.

      Chỗ đó cũng xa lắm, chỉ trong chốc lát đến. Tôi đứng ở cửa văn phòng (*) nhìn tòa cao ốc chút thay đổi như trong trí nhớ, công ty của ở lầu mấy đây? Lúc trước mỗi lần tới đây đều là dẫn tôi theo...tôi chưa từng chú ý tới vấn đề tầng lầu. Tôi đứng ở quầy tiếp tân, ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn viết tên các công ty và tầng lầu "Công ty thương mại xuất nhập khẩu Tâm Uyển (**)" lầu 12, 13, 14. Tôi nhớ lúc lấy cái tên này còn bị bọn An Đằng cười lâu, đường đường là đấng mày râu sao lại lấy cái tên công ty nổi gai ốc như vậy.
      (*)Văn phòng: là nơi chuyên cho các công ty thuê văn phòng để làm việc.
      (**): tâm là trái tim, tấm lòng, uyển là Uyển Uyển. Có thể hiểu thành " lòng hướng về Uyển Uyển" hoặc "trong tim chỉ chứa UU" hay gì gì đó tương tự.

      Editor: tyvybutchi

      Chương 37 (tiếp):

      Tôi vào thang máy ấn xuống nút 12, lúc đầu vốn là muốn ấn lầu 14, nhưng suy nghĩ chút tôi lại biết ở lầu mấy, cho nên đến tầng thấp nhất hỏi chút tương đối an toàn hơn. ra thang máy đối diện chính là tấm bảng tên công ty lấp lánh ánh đèn treo trước cửa. Tôi về phía quầy tiếp tân trong đại sảnh vừa định hỏi chút ở đâu cả người liền bị đẩy ra chỗ khác.

      "Chúng tôi là đại biểu của công ty Kim Hâm, có hẹn trước với tổng giám đốc Lý, xin hỏi tổng giám đốc Lý ở đâu." người đàn ông mặc tây trang màu xám tro ước chừng 24-25 tuổi vượt lên trước hỏi nhân viên tiếp tân.

      "Tổng giám đốc Lý ở phòng họp chờ các , mời lên lầu 14." nhân viên tiếp tân lễ phép trả lời người đàn ông kia, thuận tiện cũng giải quyết luôn nghi vấn của tôi.

      "Lầu 14 sao?" Tôi liền theo đám người tiếp tục lên lầu 14. Lên lầu 14, người đàn ông cùng lên lầu và nhóm nhân viên quen việc dễ làm phía sau lưng vào căn phòng viết hai chữ phòng họp, tôi đứng ở cửa thang máy nhìn nhân viên bên trong chuyên chú làm việc.

      5 năm này công ty của hẳn là phát triển rất tốt, tôi nhớ lúc trước khi tôi công ty mới chỉ có bảy tám người thôi, bây giờ nhân viên tầng lầu này và nhân viên tầng lầu vừa rồi tôi đến cộng lại, chắc cũng ít nhất là hai mươi, ba mươi người rồi.

      Tôi vừa định tới hỏi chút xem ở đâu liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đến làm cho tôi đau lòng từ cửa phòng làm việc viết ba chữ "Tổng giám đốc" ra, thân tây trang áo vest màu xám thẫm, áo sơ mi màu trắng, hơn nữa trong trí nhớ cũng giống như vậy, trước đây nét mặt của có sâu thẳm như thế này, có thành thục như vậy, bây giờ xem ra là người đàn ông trưởng thành có vẻ còn thành thục và nội liễm hơn số tuổi 27 của mình.

      Tôi đứng bên cạnh cửa chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của , gần đây có phải có chuyện gì phiền lòng hay , lông mày nhíu lại chặt. theo phía sau khoảng 25, 26 tuổi ôm tập tài liệu biết với những gì, kia mặc quàn áo chuyên nghiệp kiền luyện (*)
      (*): tạo cảm giác chuyên nghiệp, tài giỏi, kiên trì...

      Tôi cúi đầu nhìn qua cái áo len cổ V màu vàng nhạt và váy mỏng bằng vải nỷ ngắn tới đầu gối người, nhìn bóng dáng của mình phản chiếu ở cửa thang máy, 27 tuổi rồi, năm nay tôi tròn 27 tuổi, nhưng bây giờ tôi ngoài việc gầy hơn 5 năm trước chút, sắc mặt có tái nhợt hơn chút ra cách ăn mặc và tâm trạng so với 5 năm trước gần như có thay đổi gì.

      Tôi vừa định lên trước gọi lại, nhưng lời cứng rắn của lại làm ngừng bước chân tôi. "Tiểu Uyển, gần đây em có tái phạm sai lầm gì hay ?" Đây là lần đầu tiên tôi thấy dùng ánh mắt dịu dàng này nhìn người con khác ngoại trừ tôi, trái tim đau đớn giống như bị người nào bóp lấy, có chút thở nổi.

      " có mà, gần đây em rất nghiêm túc." gọi là Tiểu Uyển đó có chút ngượng ngùng từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn kĩ lại thấy hình như ấy ước chừng 22, 23 tuổi (?), tóc dài thẳng tắp tới em, da thịt mềm mại trong trắng lộ hồng, giọng có chút mềm mại, ánh mắt của ấy nhìn tràn đầy ái mộ thể xem là ít.

      Đầu tôi bắt đầu đau đến có chút khó chịu, giống bị người nào đó dùng chùy bổ thẳng xuống, tôi có chút gian nan móc lọ thuốc giảm đau từ trong túi xách ra. Tay nắm vững, lọ thuốc rơi xuống đất. Tôi ngồi xổm người xuống lòng muốn nhặt lọ thuốc dưới đất lên hề để ý có người từ trong thang máy ra ngoài.

      Đưa tay ra nhặt lọ thuốc xem chút nữa là lấy được chợt vướng phải ôm đống hộp lớp hộp mới vừa bước ra thang máy kia. Cái hộp vốn là ổn định liền hung hăng đập lên người tôi. Cửa thang máy xôn xao đưa tới chú ý của những người trong phòng làm việc, tôi nhặt lọ thuốc rơi đất lên cất vào trong túi quần áo, sau đó giúp bị tôi vướng ngã nhặt hộp giấy rơi đầy đất.

      Cơ thể chợt từ mặt đất bị kéo lên, sau đó vòng tay ôm tôi chặt vào lồng ngực quen thuộc, bên tai vang lên giọng thầm có chút đè nén của "Em rốt cuộc trở về."

      "Em trở về!" Tôi từ trong ngực ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc, rốt cuộc, tôi rốt cuộc trở về.
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nữ Lâm4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi

      Chương 38:

      Tôi được đưa vào căn phòng làm việc rộng rãi, hẳn đây là phòng làm việc của , các thiết bị lắp đặt của rất có phong cách, trắng và đen đan xen khôgn có màu sắc dư thừa, chỉ có trang trí ở bên cạnh là màu xanh lục của cây cảnh.

      “5 năm này em sống có tốt ?” đưa tay vuốt đôi gò má tia màu máu của tôi, cau mày.

      “Cũng tàm tạm!” Ít nhất tôi có thể còn sống trở lại phải sao, có thể lần nữa về gặp là tôi cảm thấy rất tốt rồi.”

      “Trở về lúc nào?” ôm tôi đến bên cạnh.

      “Sáng sớm hôm nay vừa mới xuống máy bay.” Tôi tựa đầu ở vai , nhắm mắt lại cảm nhận hơi thở ấm áp lâu xa cách này. khôgn tiếp tục chuyện nữa, lại lần nữa hưởng thụ lồng ngực và vòng ôm ám áp an tâm của .

      ở thế kỷ 21 công nghệ truyền tin phát triển, dù xa ngoài vạn dặm trừ chuyện tôi và có thể thường xuyên gặp mặt ra trò chuyện phải vấn đề khó khăn, nhưng tôi và lại đứt liên lạc trong suốt 5 năm ròng rã, trong 5 năm này tôi có gọi điện thoại cho lấy lần hay viết cái mail cho , cũng hề cố ý hỏi thăm tin tức của tôi ở Mỹ, bởi vì song sinh ăn ý cho chúng tôi biết, nếu như tôi ở nơi nào nghe được giọng của bất luận có loại kết quả gì tôi cũng đều để ý mà trở lại, mà cũng mặc kệ tôi ở nơi đó sống có tốt hay cũng bắt chấp tất cả dẫn tôi trở lại, cho nên 5 năm qua chúng tôi có gọi cho nhau lấy cuộc điện thoại, cũng có cố ý hỏi thăm tin tức của đối phương.

      Tiếng gõ cửa cất đứt yên tĩnh ấm áp giữa hai chúng tôi, bước vào là vừa rồi theo sau lưng kia, tôi thấy được ấy dùng ánh mắt có chút suy đoán nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi lần, sau đó cùi đầu ở bên tai giọng gì đó. kẽ cau mày cái sau đó lại giọng biết là với ấy những gì, ấy xoay người rời khỏi phòng làm việc.

      Đầu vẫn còn chút đau nhức mơ hồ, tôi lấy lọ thuốc từ trong túi áo ra dùng tay mở nắp bình đổ ra viên thuốc, liếc nhìn lọ thuốc chỉ còn lại mấy viên, biết trong nước có thể mua được thuốc giống như vậy hay . nhìn tôi lắc lọ đổ mấy viên thuốc vào trong lòng bàn tay, lấy viên rồi lắc những viên còn lại vào lọ thuốc.

      “Uyển uyển, tịa sao em lại uống loại thuốc này?” cầm lọ thuốc bộp tiếng đặt ở trước mặt tôi.

      “Nó có thể ngăn nhức đầu.” Tôi quên mất từ nhở Văn của tốt hơn tôi rất nhiều, nhãn hiệu và công dụng của lọ thuốc được viết rất ràng thể nào xem hiểu.

      “Em nên biết đây phải là thuốc giảm đau bình thường, hơn nữa từ em có tật nhức đầu đến mức cần phải uống thuốc.”

      “Người lớn lên, dĩ nhiên cũng có đủ loại tật xấu, em cũng biết đây phải đơn giản là thuốc giảm đau, nhưng hiệu quả của nó rất tốt, em uống gần 4 năm rồi đấy.” Tôi đương nhiên biết nó đơn giản là thuốc giảm đau, nó là thuốc dùng để trị bệnh suy nhược thần kinh nặng. Tôi cầm viên thuốc trong tay bỏ vào trong miệng, để cho vị đáng chát của viên thuốc tràn đầy cả khoang miệng.

      “Uyển uyển, 5 năm nay em rốt cuộc sống như thế nào?” kéo tôi ôm chặt vào lòng, vùi đầu vai tôi.

      “Rất tốt, rất tốt, lo ăn lo mặc, mỗi ngày đều áo đến vươn tay cơm tới há mồm.” Tôi vươn tay vòng chặt lấy vai .

      “Uyển uyển, em đừng nữa...” Giọng trầm trầm như đnag nhẫn nại cái gì đó.

      “Ừm, nữa.” Lần này trở về tôi vốn có tính toán lại lần nữa rời , tôi nhớ lúc rôi với bác hai và bác ba tôi muốn trở về nước, tôi cảm giác vẻ mặt bọn họ giống như là rốt cuộc ném được củ khoai lang phỏng tay vậy (*).

      *buông xuống được việc khó giải quyết.

      , em mệt mỏi quá.” Tôi nhắm mắt lại tựa đầu ở vai .

      “Uyển uyển, nghỉ ngơi tốt, ở cùng với em.” ômt ôi tới cánh cửa đóng chặc bên trong phòng làm việc, cửa đẩy ra bên trong là căn phòng nghỉ ngơi nho . nhàng đặt tôi lên giường, kéo chăn xếp ở môt bên qua, nhàng đắp lên người tôi rồi xoay người muốn ra ngoài.

      ......” Tôi từ trong chăn vươn tay kéo vạt áo nah.

      “Uyển uyển, ra ngoài lát trở lại với em.” cầm bàn tay kéo lấy vật áo của tôi nhét lại vào trong chăn.

      “Lập tức quay lại?”

      “Lập tức quay lại!”

      “Nhất định?”

      “Ừ, nhất định.” xót xa vươn tay sờ sờ khuôn mặt thấy màu máu của tôi. Tôi mở to hai mắt nhìn rời phòng sau đó đóng cửa lại. Tôi nhìn vòng quanh căn phòng nghỉ nho này, giường đệm đơn giản, quần áo ném ở bên, gối đầu và chăn là mùi người của , hẳn là thường nghỉ ngơi ở chỗ này. bao lâu sau quay trở lại, tôi vươn tay nắm chặt tay . ngồi ở mép giường vuốt ve mái tóc có chút mất trật tự của tôi.

      “Uyển uyển, làm sao em gầy nhiều như vậy.” Tay lại lần nữa vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của tôi, sau đó cầm cánh tay gầy đến ra mạch máu màu xanh của tôi.

      “Có sao? Em cảm thấy cũng tốt mà..., giảm can thành công thôi.” Tôi muốn so với trước kia bây giờ rất tốt rồi. Bây giờ là trạng thái tốt nhất của tôi rồi, năm trước tôi so với bây giờ còn tàn tạ hơn.

      “Uyển uyển, nhắm mắt lại ngủ lát , sắc mặt em thoạt nhìn rất mệt mỏi.” đưa tay nhàng phủ lên mí mắt tôi, để cho hai mắt tôi nhắm lại.

      có nhân lúc em ngủ mà mất hay ?” Tôi giơ tay đặt lên mu bàn tay phủ lên mí mắt tôi.



      tôi nhìn thấy nét mặt , nhưng hẳn là mặt của cách tôi rất gần, bởi vì tôi có thể cảm thấy lúc chuyện hơi thở ấm áp của thổi qua ở mặt tôi.

      , cho dù em ngủ thiếp cũng đừng có được hay .” Tôi năm chặt tay giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

      , đâu cả, ở đây cung với Uyển uyển.” Bàn tay phủ lên mí mắt tôi được lấy ra, tôi mở to hai mắt nhìn cởi nút áo khoác người. Áo khoác cởi xuống ném ở ghế bên cạnh, vén 1 góc chăn nằm lên giường sau đó vươn cánh tay ôm tôi vào lòng chặt.

      “Uyển uyển, ngoan ngoãn ngủ chút , lát nữa tỉnh dậy chúng ta cùng nhau ăn trưa.” Giọng trầm trầm giống y như trong trí nhớ.

      “Ừm.” Tôi vùi mặt ở trong ngực , gật đầu cái nhắm mắt lại. Hình như rất lâu rồi tôi có được loại cảm giác có thể ngủ mà cần uống thuốc này, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn của , mặt dán chặt ở trước ngực , tốt, may mắn là tôi còn có thể trở về.
      Last edited: 24/2/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      song sinh 39

      1.

      Editor : tyvybutchi.

      Chương 39:

      Mở mắt ra, mặt của ở trước mặt tôi xa, giống như còn chưa tỉnh, hơi thở liên tục thổi lất phất ở bên cổ tôi. Tôi đưa mặt ra phía trước cọ cọ má , sau đó nhàng hôn lên mắt, môi nhàng rơi vào môi , rốt cuộc trở về, lần này tôi giữ chặt ở bên người, rời nữa. Tôi tiếp tục nhắm mắt lại kề mặt ở trong ngực lần nữa cảm thụ hơi thở ấm áp mà yên tĩnh này.

      “Lý Ngự Chương, hôm nay cậu làm gì thế hả, buổi sáng vốn quyết định xong cậu chủ trì hội nghị mà, tại sao cuối cùng lại ném cho mình, vừa rồi mình hỏi thư ký Phùng, cậu ấy cậu nghỉ trưa, bây giờ mấy giờ rồi mà cậu vẫn còn ở đây nghỉ trưa, tối hôm qua cậu là làm cái gì hả.”

      Cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên bị đẩy ra, tôi cảm thấy cả người giật giật sau đó đặt tay sau lưng vỗ lưng của tôi để cho tôi tiếp tục an tâm ngủ.

      “An Đằng, giọng chút .” Giọng ép tới có chút thấp. Kéo chăn lên che lại đầu vai lộ ra bên ngoài của tôi.

      “Lý Ngự Chương, gần đây cậu bị gì vậy hả, chuyện Trần Vãn Hương cậu công tư bất phân, mình và Tiểu Trí cũng muốn so đo quá nhiều, dù sao ta cũng tạo ra sóng gió lớn gì, nhưng phải bây giờ cậu là có hơi quá đáng sao, sáng sớm liền kéo phụ nữ về công ty.”

      Tôi nhắm mắt lại nghe lời An Đằng , hình như mấy năm này bên cạnh có rất nhiều oanh oanh yến yến, nhưng bây giờ tôi trở về, là của tôi, tôi buông tay, tuyệt đối . Tôi cho phép ai tới giành với tôi, lúc cần thiết làm chút chuyện cần thiết thỉnh thoảng đó cũng là loại biện pháp sinh tồn.

      Tôi dụi dụi mắt làm bộ như bị làm ồn tỉnh ngồi dậy, 5 năm cắt, tóc dài vén qua bên, lộ ra khuôn mặt nhắn mông lung có chút buồn ngủ.

      , là em đúng, quấy rầy làm việc.” Tôi cúi đầu tựa trán ở trước ngực .

      có, dậy rồi ư, có muốn ngủ tiếp lát hay ?” lấy áo khoác để ở bên ra choàng lên vai tôi.

      ngủ nữa đâu, lâu có ngủ nhiều như vậy.” Tôi kéo áo khoác vai chặt lại vào người, vuốt vuốt trán có hơi choáng.

      “Tiểu Uyển, cậu là em Tiểu Uyển sao, cậu trở về?” Giọng An Đằng có chút vui mừng.

      “An Đằng, lâu gặp.” Tôi nghiêng mặt sang đối diện với An Đằng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      “Lý Ngự Chương, Tiểu Uyển trở về cậu cũng tiếng, hại mình cho là cậu giấu Tiểu Uyển ở bên ngoài này nọ……”

      “An Đằng, cậu làm việc xong rồi sao?” Giọng trầm xuống cắt đứt lời An Đằng định ra miệng.

      “Sắp xong rồi, Tiểu Uyển còn chưa có ăn cơm trưa phải , bây giờ cùng ăn cơm trưa ”.

      “Ừm” Tôi từ giường đứng lên cài hết nút áo khoác. Vuốt vuốt đầu tóc có chút rối bời, tôi nhớ hình như trong túi của tôi có lược. Tôi xoay người ra khỏi phòng nghỉ ngơi, thấy túi đơn nằm ghế sa lon. tới mở túi ra, lấy lược chải lại mái tóc dài. Lần này trở về hẳn là cắt tóc, những năm kia vẫn làm sao có hứng thú cắt bỏ, lần này trở về tìm lúc rảnh rỗi cắt tóc thôi.

      2.

      Editor : tyvybutchi.

      Chương 39 (tiếp):

      Đầu vẫn còn có chút đau đau tự nhiên, có lẽ là thay đổi do chênh lệch thời gian và hoàn cảnh, tôi xem lọ thuốc đặt ở khay trà chút. Tôi mở cửa phòng làm việc ra liếc nhìn ngồi bàn làm việc ở cạnh cửa, ấy hẳn là thư ký Phùng trong miệng An Đằng.

      có thể lấy giúp tôi ly nước được ?”

      “A, xin chờ chút!” Hình như ngờ tôi chuyện với ấy, ấy ngẩn người sau đó hướng tôi lộ ra nụ cười chuyên nghiệp rất hoàn mỹ rất khách khí ý bảo tôi chờ lát. Tôi đóng cửa ngồi trở lại ghế sa lon tiếp tục chải tóc. tới chốc lát, ấy bưng nửa ly nước đẩy cửa bước vào.

      “Cám ơn!” Tôi nhận lấy cái ly đặt ở khay trà, còn cây lược cầm tay cất lại trong túi xách. Tôi cầm lọ thuốc đặt khay trà lên đổ ra viên thuốc vào lòng bàn tay.

      “Uyển Uyển, được uống loại thuốc này nữa, mấy ngày nữa cùng em khám bác sĩ lần nữa.” Viên thuốc trong tay bị hất rơi xuống đất, trong tay chỉ còn lại ly nước.

      “Được, uống.” Tôi uống cạn ly nước trong tay quan tâm nhún nhún vai, dù sao cảm giác nhức đầu bây giờ còn có thể nhịn, chẳng qua là quanh năm tích lũy trở thành thói quen, hơn nữa thuốc kia chủ yếu chỉ làm hòa hoãn chứ cũng có hiệu quả chữa trị quá lớn.

      Bữa trưa là ăn ở quán ăn gần văn phòng, tôi, và An Đằng cùng nhau ngồi ở đó, bây giờ qua thời gian cơm trưa rất lâu rồi, trong quán ăn vô cùng vắng vẻ và trống trải.

      “Tiểu Uyển lâu, lần này trở về cũng đừng nữa, ở lại đây quản lí cậu nhiều chút.”

      “Ừ, nữa, vất vả mới trở về dĩ nhiên .” Tôi từng chút từng chút bới cơm vào trong chén.

      “Uyển Uyển, ăn nhiều thức ăn chút.” gắp khối sườn đặt vào trong chén tôi. Tôi nhíu mày cái, bây giờ tôi ăn uống lấy thanh đạm làm chủ, rất lâu có đụng qua khối sườn lớn như vậy rồi.

      “Đúng vậy đó Tiểu Uyển, cậu ở bên ngoài là sống làm sao vậy, thế nào lại gầy nhiều như vậy, hơn nữa sắc mặt cũng quá tốt, cậu cậu du học, nhưng tại sao trở về lại giống như Tây Thi bị bệnh thế này.”

      “Lúc qua đó ăn uống quen, cho nên liền bị trận bệnh, nhưng mà nghiêm trọng lắm, bây giờ tốt hơn nhiều.” Tôi gắp khối sườn qua bên chén rồi tiếp tục ăn thức ăn.

      “Tiểu Uyển cậu ở Mĩ nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ở thành phố nào vậy?”

      Tôi phun ra súp nấm mới vừa uống, đó là trấn tên ở miền Nam nước Mĩ.

      “Nơi đó có trường nào nổi tiếng ?” An Đằng nghiêng đầu nghĩ tới tên và địa chỉ của các trường đại học nổi tiếng ở Mĩ.

      Tôi cười cười, trả lời, cái trấn kia đừng là đại học, ngay cả trường trung học nổi tiếng cũng có, nhưng cái trấn kia lại có viện điều dưỡng tư nhân hoàn cảnh đẹp đẽ với những thiết bị tân tiến.

      “Uyển Uyển, ăn cơm xong em về nhà nghỉ trước , chiều trở về.”

      “Em muốn cắt tóc.” Tôi kéo tóc dài rũ xuống sau lưng lên trước ngực.

      “Ừ, vậy chú ý an toàn, cắt tóc xong về thẳng nhà.”

      , em cắt tóc xong có thể đến tìm hay , sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.” Tôi cúi đầu có ngụm ngụm uống hết súp nấm mà vừa rồi An Đằng múc cho tôi.

      “Được, nếu như trễ quá gọi điện thoại cho trực tiếp đến đó đón em.”

      “Ừm! Em cắt tóc xong rất nhanh mà.” Tôi gật đầu cái.
      Last edited: 27/2/15
      Nhược Vân, Nhiên Nhiên, marry2 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40:

      Cắt tóc thành bộ dạng 5 năm trước chút sửa đổi dư thừa, tóc dài cứ thế thẳng tắp rũ xuống thắt lưng. Mặc dù stylist mực ngừng khuyên tôi uốn tóc thành kiểu dáng lưu hành nay nhưng tôi lại đồng ý.

      Cuối cùng xong, tôi soi gương nhìn dáng vẻ của mình bây giờ, xem ra ông trời đối đãi tôi rất tốt, 5 năm trôi qua cũng có lưu lại người tôi dấu vết gì, trừ việc so với 5 năm trước gần như giống nhau như đúc, , tôi so với 5 năm trước càng thêm có mấy phần khí chất ưu thương.

      Trả tiền, tôi đứng ở cửa tiệm cắt tóc vén vén mái tóc bị gió thổi tung, thời gian vẫn còn sớm, lúc này hẳn là còn chưa về nhà, hay là đến công ty xem chút, thuận tiện tìm hiểu tình hình 5 năm này của , lại nghiên cứu tình địch chút, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng mà.

      Tôi nhìn phương hướng chút, may vừa rồi tới đây cũng xa, giờ trở về cũng tốn bao nhiêu thời gian. Tôi dọc theo đường lúc tới để trở về, ở đường tôi thuận đường mua chút trái cây và sữa tươi. Lần này tôi trực tiếp lên lầu 14, từ lúc ra thang máy cho đến khi bước vào khu làm việc, những ánh mắt mang theo tò mò và có chút địch ý vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm. tôi thẳng tới cửa phòng làm việc viết chữ ‘tổng giám đốc’. tôi đưa tay vừa định đẩy cửa ra thư ký Phùng vốn ngồi ở bên lại biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh, vươn tay ngăn cản đường của tôi.

      “Bây giờ tổng giám đốc họp ở phòng họp, nếu muốn gặp tổng giám đóc mời đến phòng tiếp khách đợi.

      “Tôi thể đến phòng làm việc chờ ấy sao?” Tôi nhíu mày cái, ngờ lại nhanh như vậy gặp người (tình địch).


      “tổng giám đốc có ở đây, người ngoài thể tùy tiện vào.” Tay vẫn là thẳng tắp ngăn cản đường của tôi.

      “Vậy cũng được!” Tôi nở nụ cười thấu tình đạt lý với ấy đến phòng tiếp khách ấy chỉ, chừng hai bước, tôi xoay người lại lấy giọng điệu () vô ý thuận miệng câu. “nhưng mà tôi lại làm rơi khăn tay ở trong phòng nghỉ rồi, có thể quay lại tìm dùm tôi được , còn nữa, tôi khôn nghĩ tới hôm nay lạnh như vậy, lúc vào đó cũng thuận tiện cầm cái áo khoát cho tôi .” xong tôi xoay người để ý người phía sau cũng quay đầu lại tới chỗ phòng tiếp khách.

      Những ánh mắt mang theo thăm dò và suy đoán ở say lưng biến thành bàn luận xôn xao, tôi ngồi ở phòng tiếp khách lật qua lật lại tờ báo, may là vừa rồi có mua ít thức ăn, có thể ăn vặt giết thời gian. ấy tìm hồi lâu sau đó tay vào phòng họp với tôi: “Tôi tìm thấy khăn tay của .”

      thấy, vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi làm ra vẻ mặt có chút phiền não.

      “Như vậy , giúp tôi hỏi tổng giám đốc của các chút, tôi nhớ khăn tay là ấy giúp tôi lấy xuống, co giúp tôi hỏi chút ấy để ở đâu.” Nhờ hoàn cảnh hòng làm việc rộng rãi nên mấy câu tôi mặc dù lớn, nhưng ít nhất tôi cho là những người nên nghe đều nghe thấy, coi như nghe thấy ít nhất cũng có người truyền đạt lại. sắc mặt thư ký Phùng biến thành có chút khó coi. ấy hít hơi sâu sau đó gì liền xoay người ra khỏi phòng tiêp khách.

      Tôi quay đầu ngoài dự đoán nhìn thấy nữ sinh gọi là ‘tiểu Uyển’ kia vẻ mặt đau lòng nhìn tôi. Tôi làm bộ như nhìn thấy tiếp tục ngồi trở lại chỗ ngồi lật xem tạp chí đặt ở bên cạnh. Cửa phòng họp bỗng chợt mở, người bên trong ra, cuối cùng là và An Đằng. tôi xách theo túi để ở bên cạnh lên tới đứng trước mặt .

      “Cắt tóc xong xem ra có tinh thần hơn nhiều.” vươn tay vuốt ve sợi tóc rũ xuống trước ngực tôi.

      “Ừm, em cũng cảm thấy nhàng khoan khoái hơn nhiều.” Tôi nửa tựa ở bên người lơ đãng xoa xoa cánh tay có chút gầy yếu của mình.

      “Uyển uyển lạnh sao?” vươn tay ôm tôi ở trước người.

      “có chúy, tính là quá lạnh.” ra cũng có lạnh như vậy, chẳng qua là làm dáng chút mà thôi. cởi áo khoác người xuống, khoác lên vai của tôi, ôm tôi xoay người vào phòng làm việc.

      “Uyển Uyển, buổi tối muốn ăn cái gì?” Tôi ngồi ghế salon nhìn vừa dọn dẹp bàn vừa hỏi tôi.

      “Chúng ta trở về tự mình làm đồ ăn ăn có được hay ?”

      “Trở về tự làm sao, nhưng mà thân thể của em….” Amh cau mày nhìn thân thể mỏng manh của tôi.

      sao đâu mà, hơn nữa em ở bên ngoài nhiều năm như vậy có học vài món ăn, mặc dù mấy năm làm nhưng yên tâm hôm nay em nhất định làm bữa ăn ngon.” Tôi ôm hông của am nũng.

      “Phải, hôm nay về ăn ở nhà, cầu của Uyển Uyển đương nhiên từ chối.” ôm eo tôi, trán kề trán. Tôi kéo cánh tay , cùng ra khỏi phòng làm việc, lúc ra cửa dặn dò thư ký Phùng mấy câu, tôi nghe cái gì, nhưng tôi lại thoáng thấy ánh mắt thư ký Phùng nhìn tôi tràn đầy địch ý.
      Last edited: 26/2/15
      Nhược Vân, Nhiên Nhiên, marry3 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41

      Editor: tyvybutchi


      Ăn cơm tối xong, coi TV lúc, tôi tắm rửa xong liền dựa vào trước ngực nhìn gương mặt .

      “Uyển Uyển, em nhìn gì vậy?” Thấy tôi nhìn chớp mắt, đặt quyển sách trong tay xuống, đưa tay vuốt vuốt mái tóc còn hơi ướt của tôi.

      , em rất nhớ , rất nhớ.” Tôi đưa tay ôm cổ , mặt ghé sát vào cổ .

      cũng rất nhớ em.” nghiêng đầu hôn vào bên tóc mai của tôi.

      “5 năm này em sống như thế nào? Sao lại đổ bệnh tới mức gầy trơ xương thế này?” vuốt ve thân thể gầy tong teo của tôi, khẽ cau mày.

      “Lúc mới qua đó em còn chưa thích ứng được, quen giường, hơn nữa lại được ôm ngủ, nên buổi tối ngủ được, hai lần cứ như vậy ngủ được cho nên có ngày cẩn thận ngất xỉu, sau đó bác sĩ em bị bệnh nghiêm trọng cần phải chữa trị, ra cũng nghiêm trọng lắm.” Tôi ra bệnh tình khiến tôi suýt mất mạng nhàng cứ như về bệnh cảm lạnh thông thường vậy.

      “Uyển Uyển, bà cả có tốt với em ?”

      “Rất tốt, bà cả tốt với em nhất.” Nhớ tới người bà ba tháng trước qua đời vì bệnh, hốc mắt tôi liền ửng đỏ.

      “Đừng nghĩ quá nhiều, ngủ sớm .” kéo chăn lên cao qua vai tôi, để tôi tiếp tục nằm trong ngực .

      “Vâng.” Tôi nhìn đồng hồ báo thức, thấy cũng tới giờ ngủ, tôi xuống giường lấy lọ thuốc từ trong hành lý ra, đổ ra hai viên thuốc ngủ.

      “Uyển Uyển.” nhìn chằm chằm thuốc trong tay tôi, ánh mắt đầy bất mãn. Được rồi, được rồi, tôi bỏ lại hai viên thuốc vào hộp, cất vào đống hành lý ngổn ngang, đồ trong valy căn bản đều sắp xếp xong, tôi nhìn cái túi còn dư lại trong valy, suy nghĩ nên để chỗ nào. Tôi xoay người chú ý tới cuốn sách đọc, tiểu thuyết tiếng , tôi dùng tốc độ nhanh nhất kéo ngăn tủ đầu giường ra bỏ cái túi vào đó, rồi nhanh đẩy ngăn kéo lại như cũ. Sau đó chui vào trong chăn, tiếp tục nằm trong ngực .

      “Uyển Uyển, vừa rồi em bỏ cái gì vào trong túi vậy?”

      “À, có… có gì, mấy tờ giấy thôi mà.” Tôi ngờ lại chú ý tôi bỏ đồ vào ngăn tủ.

      xem chút có được ?” rướn người lên muốn lấy.

      , có gì đâu… Chỉ có mấy tờ giấy thôi mà.” Tôi giữ người lại cho lấy cái túi giấy trong valy.

      “Uyển Uyển.” vẫn kiên trì.

      “Nhìn , nhìn , cứ nhìn cho thỏa mãn .” Tôi tức giận lấy túi giấy trong ngăn kéo ra, ném về phía , sau đó xoay lưng lại để ý tới . Tôi nghe thấy tiếng túi giấy bị mở ra, nghe tiếng tờ giấy lật sột soạt, qua lúc lâu, đèn ngủ được tắt , căn phòng rơi vào tối tăm, cơ thể ấm áp dán vào lưng tôi, đôi tay vòng qua ôm lấy tôi.

      “Tại sao ? Tại sao gọi điện về?” Giọng tràn ngập đau lòng, tôi xoay người lại sau đó vùi mình vào ngực . Mặt chôn trước ngực , giọng buồn buồn: “Lúc em ngất xỉu được đưa tới bệnh viện, tỉnh lại, bác sĩ với em mất rồi, lúc đó em biết rồi còn làm được gì, đứa cứ như vậy mà mất sao?!” Tôi đưa tay sờ bụng, nơi đó từng có sinh linh bé bỏng tồn tại.

      “Uyển Uyển…”

      qua rồi, hơn nữa cũng là chuyện năm năm trước, bây giờ phải em trở về rồi sao?!” Tôi đưa tay ra vuốt chân mày chau lại của . Nơi đó giống như tôi nghĩ, nhăn chặt lại.
      Last edited by a moderator: 27/2/15
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :