1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Song đôi kỳ tài - Trữ Hồng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23:



      " Chủ tử, về đến phủ."


      Phu xa đứng bên ngoài xe ngựa, cung kính bẩm báo với người ở trong.

      " Đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi."



      Tiếu Hiên Khinh giọng với Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên.


      " Ân."



      Ba người cùng bước xuống xe ngựa, trước phủ có rất nhiều người quỳ đất. Thấy Tiếu Hiên Khinh bước xuống, những người này đồng loạt hô to:


      " Cung nghênh Tướng quân về phủ."


      " Đứng lên cả ."


      Tiếu Hiên Khinh phất tay, cười cười quay ra với Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên:


      " Chắc màn đối thoại hôm trước ở Mai Lương lâu hai người cũng biết rồi, ta là Đại Tướng quân của Liêu Lực quốc. Đây là phủ của ta, các nàng cũng đến đây rồi mau vào thôi. Ta rất xin lỗi vì lừa dối hai người."


      " sao đâu, chúng ta cảm kích huynh còn hết nữa là. Cảm ơn huynh nhiều vì giúp đỡ ta và tiểu Hồng. Sắc trời cũng còn sớm, chúng ta hãy vào thôi." Dạ Tuyết Liên dịu dàng .


      " Ôi dào, chúng ta vào nhanh lên, muội đói quá." Thất Nguyệt Hồng cười cười, nàng nôn nóng thúc giục.


      " Ân. Chúng ta vào thôi."


      Ba người vừa định bước bị giọng chặn cho dừng lại:


      " Tiếu Tướng quân, lâu rồi gặp, liệu ngươi có còn nhớ đến bổn vương?"



      Ba người đồng loạt quay đồng, chỉ thấy người vừa đến là nam tử áo đỏ. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mày kiếm khí phách, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt màu nâu đồng sâu hun hút và nhất là nụ cười cao ngạo môi . Khuôn mặt khuynh thành kết hợp với hồng y diêm dúa. Tên này đúng là nghiệt hại nước hại dân.



      " Hóa ra là Vân vương gia, lâu quá gặp, mạt tướng sao quên được người chứ?"



      Tiếu Hiên Khinh nhìn thấy người vừa đến liền ôm quyền hành lễ, ánh mắt còn quên ra hiệu cho Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng.



      " Tiếu Tướng quân cần hành lễ. Ngươi và bổn vương xưa nay giao hảo rất tốt, bổn vương vẫn còn nhớ."



      rồi quay sang nhìn Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên:


      " Hai vị này là?"


      " Đây là biểu muội của ta." Tiếu Hiên Khinh , cười cười quay sang nhìn Dạ Tuyết Liên. Tuy nhiên, lại quên giới thiệu kẻ mải ngắm trai đẹp sau lưng mình, chính là Thất Nguyệt Hồng.


      Dạ Tuyết Liên mỉm cười với Vân vương gia:



      " Xin chào, rất vui được quen biết ngươi. Ta là Dạ Tuyết Liên, ngươi là?" rồi nàng mới để ý vừa rồi mình luống cuống, người ta phải là vị Vân vương gia sao? Mà ở cái thế giới trọng nam khinh nữ này, hành động của nàng rất nên có người nữ tử.



      Tuy nhiên, tên Vân vương gia kia cũng để ý, phe phẩy chiết phiến:

      " Rất vui vì được gặp Dạ tiểu thư, bổn vương Hiên Viên Vân Cuồng."


      " ra là Chiến Thần vương gia Hiên Viên Vân Cuồng, thất lễ."


      Mấy người cứ tán gẫu với nhau, mảy may để ý đến mỗ nữ nào đó đứng ở đằng sau vẫn say đắm ngắm nhìn Hiên Viên Vân Cuồng.



      Đến khi Hiên Viên Vân Cuồng phát ra, nhìn thấy nàng ngắm mình chăm chú, trong mắt liền lên tia chán ghét. Lại nhìn quần áo của nàng, bằng vải thô. tên tỳ nữ mà cũng dám ngang nhiên nhìn , mà hình như lúc nãy nàng ta cũng hành lễ. Lúc đó nghĩ là thân thích của Tiếu Vân Khinh nên để ý, nhưng nàng ta dám to gan lớn mật như này......nghĩ vậy, Hiên Viên Vân Cuồng nhíu mày quát:



      " Tỳ nữ to gan, nhìn thấy bổn vương mà hành lễ, giờ lại dám ngang nhiên đứng trước mặt nhìn bổn vương. Ngươi có phải là nữ nhân ? biết xấu hổ. Tiếu Tướng quân, đây là tỳ nữ của ngươi sao?" rồi quay sang nhìn Tiếu Hiên Khinh.


      Thất Nguyệt Hồng nghe thấy tiếng quát của Hiên Viên Vân Cuồng liền tỉnh mộng. Nhớ đến câu của , khuôn mặt nàng ngay tức khắc trở nên hằm hằm. Chưa kịp để Dạ Tuyết Liên và Tiếu Vân Khinh kịp giải thích, nàng tiến về phía Hiên Viên Vân Cuồng, lấy tay chỉ thẳng vào mặt , quát to:



      " Con heo chết tiệt kia, ngậm ngay cái mõm chó của ngươi lại, ngươi có biết lão nương là ai ? Con bà nó ngươi thích chửi là chửi à? Ta ngắm mây, ngắm gió chứ ngắm chó gì nhà ngươi? Mắt của ta, ta thích nhìn gì đến lượt ngươi sủa ngậu? Ngươi có thể khinh thường ta, chửi bới ta, đánh đập ta nhưng ngươi dám bảo lão nương đây phải là nữ nhân con mẹ nó, hôm nay ngươi chết với ta rồi. Lão nương mần thịt ngươi ta làm người....."



      Thất Nguyệt Hồng càng chửi càng hăng, để ý đến gương mặt của kẻ nào đó càng ngày càng tối sầm lại, Hiên Viên Vân cuồng hét lên:


      " Đủ rồi."


      Thất Nguyệt Hồng tức im bặt, nàng liếc nhìn khuôn mặt cứng đơ của mọi người, lại liếc khuôn mặt hung thần ác sát của Hiên Viên Vân Cuồng, khẽ nuốt nước bọt.


      " tỳ nữ nho cũng dám lên mặt dạy dỗ bổn vương? Con heo? Mõm chó? Tốt, tốt, rất tốt."


      Hiên Viên Vân Cuồng khuôn mặt thâm trầm tiến về phía Thất Nguyệt Hồng, liền ba chữ 'tốt', thể giận dữ ngập trời của mình.


      Thất Nguyệt Hồng khẽ nuốt nước bọt, nàng liếc nhìn người dân càng ngày xúm lại càng đông, lấy tay khẽ véo cái vào eo, nước mắt như vòi nước tự động bỗng ào ào chảy ra:


      " Vương gia, người chịu trách nhiệm sao? Thiếp biết thiếp xứng đáng với vương gia, nhưng dù sao thiếp cũng là nghĩa muội của Tiếu Tướng quân. Mặt khác, ngài cần đến đứa trẻ này sao? Dù gì nó cũng là con ngài, là cốt nhục của hoàng gia, ngài nhẫn tâm để mẹ con thiếp lưu lạc bên ngoài, để người đời túm lại sỉ vả sao?"


      Thất Nguyệt Hồng càng khóc càng thương tâm, nước mắt như hạt trân châu đứt chuỗi, ngừng trượt xuống gương mặt khuynh thành, nhìn như thế nào cũng bộ dáng hoa lê đái vũ.


      Tiếu Hiên Khinh trợn to mắt, thể tin nổi, nha đầu kia có biết mình làm gì ? Nàng dám lớn tiếng mắng Vân vương gia, mắng xong lại quay ra có thai với ? Theo biết hình như đây là lần đầu tiên hai người này gặp nhau mà, sao lại có thai?



      Dạ Tuyết Liên hai tay run rẩy, bám chặt vào cánh tay Tiếu Hiên Khinh mới miễn cưỡng đứng được. Trời đất ơi, con nhóc kia càng ngày càng thái quá, nó có biết nó làm gì ?



      Còn Hiên Viên Vân Cuồng, người bị Thất Nguyệt Hồng kéo vào cùng làm nhân vật chính, khóe môi giật giật liên hồi, thể tin được nữ nhân kia còn chiêu này. Khẽ liếc qua những người dân xúm lại xem, tuy gì nhưng đáy mắt họ lên đầy bất mãn. đoán chắc ngày mai là chuyện này truyền khắp mọi ngõ ngách kinh thành cho mà xem.


      Còn Thất Nguyệt Hồng, trong lòng khinh bỉ mình vạn lần, lại cộng thêm chút ảo não. Haiz, cũng tại nàng nông nổi, cứ chửi người là chẳng thèm để ý ai với ai. Tuy nhiên ngoài mặt lại bộ dáng hoa lê đái vũ:



      " Vương gia, ngài chịu trách nhiệm cho ta cũng được. Nhưng chí ít, ngài cũng phải đưa cho chúng ta ít tiền để mẹ con chúng ta trang trải cuộc sống chứ?"



      Thất Nguyệt Hồng , đưa chiếc khăn tay lên lau nước mắt, nàng nương nhờ chiếc khăn, len lén nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh. May mắn, mọi người xung quanh đều nhìn nàng đầy đồng cảm.



      Cũng phải thôi, mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành với bộ dáng hoa lê đái vũ ai lại thương tiếc chứ? Chưa kể Thất Nguyệt Hồng lại còn làm ra vẻ biết điều, vì tư lợi mà khóc nháo, chỉ xin chút tiền để nuôi dưỡng đứa con. Nghĩ vậy, những người dân quanh đây đều quay sang nhìn Hiên Viên Vân Cuồng bằng ánh mắt trách cứ.



      Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, Hiên Viên Vân Cuồng nghiến răng kèn kẹt. Nữ nhân chết tiệt, hại thành ra thế này. Nếu phải nể mặt Tiếu Hiên Khinh và mọi người đứng đây nhìn , do dự mà đánh bay nữ nhân kia rồi.


      Đúng lúc này,Tiếu Hiên Khinh mới bình ổn tâm trạng, cất giọng run run:


      " Vân vương gia, có thể nể mặt mạt tướng mà...mà thú Nguyệt Hồng ?"


      Con nhóc kia đúng là làm khổ mà, nhưng mà vì danh dự phủ tướng quân, vì cuộc sống yên ổn sau này, đành bán đứng Thất Nguyệt Hồng lần vậy.



      Hiên Viên Vân Cuồng , khí rơi vào trầm mặc. , mọi người ở đây ai dám ? Thất Nguyệt Hồng vẫn lấy khăn lau nước mắt, tay ôm miệng, làm ra vẻ cố nén tiếng nức nở. Tuy nhiên trong lòng lại nguyền rủa Tiếu Hiên Khinh vạn lần, xú nam nhân, ngươi đúng là đồ ăn hại.


      Biết vậy đừng theo đến cái đất nước Tăng Lực gì gì đó còn hơn.....



      Tầm khắc sau, Hiên Viên Vân Cuồng cúi đầu bỗng ngẩng lên, khuôn mặt tươi cười phe phẩy chiết phiến đến bên cạnh Thất Nguyệt Hồng, ôm lấy eo nàng. cười cười nhìn mọi người xung quanh, tuy nhiên ý cười lại đạt đến hết đáy mắt, cất giọng:



      " Sao lại chứ? Trước nay ta vẫn rất quý Nguyệt nhi mà, chẳng qua nàng lại ta mà thôi."


      Thất Nguyệt Hồng nhìn Hiên Viên Vân Cuồng với ánh mắt vạn phần khinh bỉ. Đúng là tên ngu ngốc, mắng là con heo đúng là sao mà. Hiên Viên Vân Cuồng nhìn thấy ý khinh bỉ trong mắt nàng, cố nén ý muốn đánh bay nữ nhân trong lòng, tiếp tục cất giọng:


      " Ta hứa lấy Nguyệt nhi làm Vương phi, tuy nhiên trước khi kết hôn nam nữ được gặp nhau sao? Nguyệt nhi, nàng nên nghe lời ta, hãy nghỉ ngơi ."


      rồi cảnh cáo nhìn Thất Nguyệt Hồng, thấy vậy Thất Nguyệt Hồng cũng rất phối hợp gật gật đầu:


      " Vâng, Vương gia."


      Hiên Viên Vân Cuồng hài lòng gật đầu, quay sang nhìn người dân đứng xung quanh:


      " có gì, mọi người hãy giải tán . Chẳng qua là phu thê chúng ta có chút cãi vã thôi."


      ... ...... .........


      Hết chương 23
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24:

      " có gì, mọi người hãy giải tán , chẳng qua là phu thê chúng ta có chút cãi vã thôi."

      Bách tính xung quanh thấy Hiên Viên Vân Cuồng lên tiếng cũng kéo nhau tản . Phu thê người ta xảy ra chút chuyện, họ còn ở đây làm gì? Vị Chiến Thần Vương Gia này họ rất kính nể, nhưng có cho mười lá gan cũng dám chọc vào.

      Vì vậy, chưa đến khắc sau, trước cửa Tướng quân phủ chỉ còn lại Hiên Viên Vân Cuồng, Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên và Tiếu Hiên Khinh.

      Ánh mắt sắc lạnh của Hiên Viên Vân Cuồng chiếu vào người Thất Nguyệt Hồng, môi mỏng nhếch lên độ cong hoàn mỹ:

      " Nguyệt Hồng tiểu thư, chúng ta có con từ khi nào vậy? Nếu bổn vương nhớ lầm đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau phải?"

      rồi quay sang liếc nhìn Tiếu Hiên Khinh. Tiếu Hiên Khinh hiểu ý, áy náy nhìn sang Thất Nguyệt Hồng, khẽ mở miệng:

      " Muội ấy là .....Thất Nguyệt Hồng."

      Hiên Viên Vân Cuồng thèm đáp lại, tiếp tục quay sang nhìn Thất Nguyệt Hồng, gằn từng chữ:

      " Phải Thất tiểu thư?"

      Thất Nguyệt Hồng nuốt nước bọt, nàng cười nịnh hót:

      " Vương gia, phải phu thê nên gặp mặt trước lúc kết hôn sao? Thiếp nghĩ chúng ta dù có quý nhau đến đâu chăng cũng được làm trái với quy định của Tổ tiên. Vì vậy, vương gia, thiếp trước."

      rồi ba chân bốn cẳng định chạy vào Tướng quân phủ, đúng lúc này, giọng tràn đầy tức giận kèm theo nội lực mạnh mẽ vang lên:

      " Thất Nguyệt Hồng.... ......."

      Theo phản xạ có điều kiện, Thất Nguyệt Hồng lập tức quay đầu, giơ tay chào theo kiểu quân đội:

      " Yes, sir."

      trán ba người còn lại chảy giọt mồ hôi to đùng. Hiên Viên Vân Cuồng gầm lên:

      " Ngươi có biết xấu hổ hả? những lời buồn nôn đó xong là muốn chạy? Mồm miệng nhanh nhẹn, sao lúc mọi người chỉ trích ngươi lại đứng yên? Đúng là loại tiện nhân."

      Hiên Viên Vân Cuồng vừa dứt lời, khí xung quanh bỗng trở nên lạnh buốt. Cả con đường nhộn nhịp giờ im ắng đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. nhìn Thất Nguyệt Hồng, nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền đặt bên hông, Hiên Viên Vân Cuồng nhìn thấy mặt của nàng nên cứ tưởng nàng khóc. bỗng nhận thấy vừa rồi mình hơi quá lời, định mở miệng xin lỗi bị giọng lạnh tanh cắt ngang:

      " Tiện nhân? "

      Thất Nguyệt Hồng ngẩng đầu, con ngươi hắc bạch phân minh lạnh lùng cảm xúc, môi nở nụ cười quỷ dị. Nàng tiến về phía Hiên Viên Vân Cuồng, đứng trước mặt , ý cười môi càng nồng đậm, tuy nhiên lại đạt đến đáy mắt.

      Hiên Viên Vân Cuồng nghĩ rằng nàng chuẩn bị lại diễn vở 'hoa lê đái vũ' hay trò 'ăn vạ' nên khẽ nhíu mày chán ghét. Tuy nhiên động tác này lọt vào mắt Thất Nguyệt Hồng càng khiến nụ cười môi nàng càng tươi, càng quỷ dị hơn. Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Vân Cuồng, cũng bình tĩnh nhìn vào mắt nàng.

      Hai người cứ đứng nhìn nhau, từ xa nhìn lại có thể mơ hồ thấy hai tia laze chạm vào nhau phát ra những tiếng 'xẹt xẹt'.

      Tầm hai khắc sau, hai kẻ lườm nhau có chút phản ứng. Thất Nguyệt Hồng bỗng nhiên cúi đầu, trong lúc Hiên Viên Vân Cuồng tưởng nàng định xin lỗi đúng lúc này, Thất Nguyệt Hồng bỗng nhảy lên túm chặt lấy cổ áo Hiên Viên Vân Cuồng, gào thẳng vào mặt :

      " Tên óc tôm này, ngươi bảo ai là tiện nhân? Đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm, cái loại mặt người dạ thú. Ngươi có ngu cứ thẳng , đằng này còn trách lão nương đây nhẫn tâm.Ngươi ta giúp ngươi phải ? Đúng đó, ta ngu gì mà giúp ngươi? Cứ để bách tính trong thành biết ngươi là con heo cũng được; ngươi nghĩ có kẻ nào làm cho người khác xấu mặt rồi đỡ cho ? Chỉ có cái đồ điên nhà ngươi mới nghĩ vậy. Ngươi ghét ta phải ? Muốn làm ta xấu mặt sao lúc ta đổ oan ngươi phản ứng lại? Ngươi có quyền phủ nhận, ta có thai với người khác, tham tiền mà đổ tội cho ngươi; hoặc ngươi có thể mời đại phu khám xem ta có thai có thai hay . Đó là những cách đơn giản đến bọn trẻ con cũng nghĩ ra được. Nhưng cái đồ óc heo nhà ngươi ngu đến nỗi lấy lí do là phu thê cãi vã nên ta nổi hứng ra đường diễn trò, ngươi có đính hôn hay bàn dân thiên hạ đều biết, bây giờ ngươi chỉ còn cách vác cái óc lợn nhà ngươi xin Thánh chỉ chứ còn gì nữa. Gớm, bảo toàn danh tiếng? Ta phi. Ta đoán đến ngày mai kiểu gì ngươi cũng vang danh khắp kinh thành là tên bội tình bội bạc cho mà xem. Đồ con lợn...."

      Thất Nguyệt Hồng điên cuồng mắng chửi, nước miếng phun hết lên mặt Hiên Viên Vân Cuồng. Tuy nhiên, lại để ý đến điều đó. Đúng vậy, có thể nghĩ ra nhiều chiêu ứng phó tốt hơn nhưng lại làm vậy? Tại sao chứ? Là vì nỡ ư?

      nỡ? Hiên Viên Vân Cuồng bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, trấn tĩnh lại. Ngẫm nghĩ lại những lời Thất Nguyệt Hồng vừa , cỗ tức giận xông lên đỉnh đầu. Hiên Viên Vân Cuồng gầm lên:

      " Thất Nguyệt Hồng con tiện nhân kia, ngươi chờ đó cho bổn vương."

      Tuy nhiên, cái kẻ đáng lẽ phải đứng tại đây chịu lỗi lẻn vào Tướng quân Phủ tự bao giờ, để lại Dạ Tuyết Liên và Tiếu Hiên Khinh ở lại hứng chịu cơn giận dữ của Hiên Viên Vân Cuồng.

      --- -----

      " Buồn quá, buồn quá, Thỏ con, em buồn quá. Chúng ta chơi ."

      Thất Nguyệt Hồng lăn qua lăn lại giường, nàng cất giọng ủ rũ nhìn Dạ Tuyết Liên ngừng đo đo vẽ vẽ.

      Nghe tiếng than vãn của Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên cười cười ngẩng đầu:

      " Bà tổ của tôi, phải hôm nay người chọc giận vị Chiến thần vương gia Hiên Viên Vân Cuồng rồi chuồn mất, để chúng tôi ở lại giải quyết bãi rác của người sao?"

      Nghe Dạ Tuyết Liên nhắc lại chuyện sáng nay, Thất Nguyệt Hồng nhíu mày khó chịu:

      " Chị đừng nhắc đến tên óc heo đó, càng nhắc em càng bực mình."

      Dạ Tuyết Liên nhún nhún vai, tiếp tục đo đo vẽ vẽ.

      Thất Nguyệt Hồng lăn từ giường xuống, đúng, chính xác là lăn từ giường xuống dưới đất. Nàng ngã phịch xuống tấm thảm lông cừu, lấy chân đẩy đẩy thân hình tiến lên phía trước, thoạt nhìn chẳng khác gì con sâu đo gang. Nàng đến bên Dạ Tuyết Liên, nhìn bản vẽ bàn, nhíu mày:

      " Chị định làm cái gậy à?"

      Dạ Tuyết Liên ngẩng đầu lên:

      " Chị định làm cái tích điện, cái thế giới này rất xa lạ. ai biết xảy ra chuyện gì, vì vậy cứ làm cái phòng thân vậy."

      " Đúng vậy."

      Đúng lúc này, nha hoàn hớt hải chạy vào:

      " Tiểu thư, có công công bên cạnh Hoàng thượng đến Tuyên chỉ, nghe là Thánh chỉ ban hôn phải."

      Ban hôn? Tên Hiên Viên Vân Cuồng kia cũng nhanh .

      Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng chỉnh sửa y phục, chạy nhanh đến đại sảnh.



      Chương 25:

      Thất Nguyệt Hồng kẹp Thánh Chỉ vào nách, vừa vừa ăn chuối, còn quên quay sang tán gẫu cùng Dạ Tuyết Liên. Tư thế của nàng chẳng có chút thục nữ, khiến cho đám nha hoàn thị vệ ngang qua sợ hết hồn.

      Thiên a, sao có người lại dám mang Thánh Chỉ của Hoàng Đế kẹp vào nách cơ chứ? Thất tiểu thư này đúng là chán sống mà.

      để ý những ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào mình, Thất Nguyệt Hồng điềm nhiên như chuyện với Dạ Tuyết Liên cứ như người vừa được ban hôn phải là nàng vậy.

      " Tiểu Tuyết, chị xem tại sao gia đình con Sứa kia quyết định nhanh vậy chứ? Chung thân đại là việc cả đời, vậy mà chưa đến ngày họ hạ Thánh Chỉ cho em lấy . Bọn họ sợ bị em lừa à? Đúng là lũ Sứa."

      trán Dạ Tuyết Liên chảy giọt mồ hôi to đùng. Làm ơn , phải em dở trò khóc lóc cái gì mà có con, cái gì bỏ rơi Hiên Viên Vân Cuồng đâu cần phải xin Thánh chỉ ban hôn? phải em kêu có thai với sao? Trong mắt cha mẹ của Hiên Viên Vân Cuồng hai người chính là ăn kem trước cổng, ai dám chậm trễ hôn lễ? Hiên Viên Vân Cuồng là người tài giỏi, được xưng tụng là Chiến Thần Vương gia, thanh danh vang dội, sao lại chỉ vì lần ăn kem trước cổng mà hủy hoại thanh danh? Vì thế đương nhiên người ta phải gấp rút cử hành hôn lễ. Còn có, người ta là Hoàng thân quốc thích, chẳng lẽ lại sợ kẻ nhãi nhép như em lừa bọn họ. Em cũng quá coi trọng mình rồi.

      Thất Nguyệt Hồng biết suy nghĩ của Dạ Tuyết Liên, nàng tiếp tục cất giọng:

      " Tuy bọn họ bắt em ba ngày sau cử hành hôn lễ là quá nhanh, cơ mà phải công nhận bọn họ ra tay cũng hào phóng, quả rất nhiều vàng bạc châu báu, em nhìn mà hoa cả mắt."

      Thất Nguyệt Hồng hồi tưởng lại hơn ba mươi hòm sính lễ, hòm nào cũng toàn kì trân dị bảo, đúng là khiến cho người ta sinh lòng tham. Cũng phải thôi, ai bảo Liêu Lực quốc là đất nước giàu có nhất Thất quốc làm chi?

      Như nghĩ đến điều gì đó, Thất Nguyệt Hồng liếc ngang liếc dọc, thấy có ai mới ghé vào tai Dạ Tuyết Liên, dùng lượng nhất khẽ :

      " Tiểu Tuyết, sau này nếu em xuất giá rồi, mấy hòm sính lễ đó chị nhớ là phải giữ cho em đó. Tốt nhất là đừng cho ai động vào, chị phải giữ kĩ để mai này có lúc em còn dùng."

      Dạ Tuyết Liên còn tưởng nàng phát ra điều bí mật gì, hóa ra là nàng lo bọn họ ăn tiền của nàng. trán Dạ Tuyết Liên xổ đầy vạch đen , khóe môi co rút mãnh liệt.

      " Ai da, sao em lại quên mất nhỉ? Tiểu Tuyết, , em đưa cho chị danh sách đồ sính lễ, chị nhớ là phải giữ kĩ, đừng làm mất món bảo vật nào đó."

      rồi nhanh chân chạy về phía khố phòng, để lại Dạ Tuyết Liên mình đơ trong gió, phải lúc sau mới hồi phục tinh thần, lẽo đẽo chạy theo Thất Nguyệt Hồng.

      --- ------

      " Thưa Vương gia, Vân Vương gia Liêu Lực quốc gửi giấy mời người đến tham gia hôn lễ vào 3 ngày sau."

      thị vệ cầm tấm thiếp mời đỏ chói, cung kính dâng lên bạch y nam tử, thần sắc tràn đầy kính nể. im lặng cúi đầu, dám ngọ nguậy, như sợ khi cử động, làm nhiễm bẩn lên người vị tiên nhân cao cao tại thượng kia.

      Lăng Dương Vũ phản ứng, cứ đứng im như pho tượng, khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Đến khi tay cầm tấm thiệp của tên thị vệ run rẩy kịch liệt, tưởng chừng quá mỏi mới cất giọng lười biếng:

      " Để lên bàn."

      " Vâng."

      Tên thị vệ để tấm thiệp lên chiếc bàn gỗ hoa lê, cáo lui ra cửa, chạy chối chết như nhìn thấy ma.

      Lăng Dương Vũ nhíu mày nhìn tấm thiệp, đôi huyết mâu còn lười biếng, cười tiếng quỷ dị. 'Vụt' cái, trong căn phòng còn thấy bóng trắng, tấm thiếp mời đỏ chót theo gió bay xuống sàn nhà, im lặng nằm đấy.

      --- -----

      Vân Vương Phủ

      Ngự Thư Phòng

      " phát hết thiệp rồi chứ?"

      Hiên Viên Vân Cuồng day day trán, mệt mỏi hỏi Quản gia.

      " phát hết rồi, thưa chủ tử."

      " Ừ."

      Thấy thần sắc mệt mỏi mặt chủ tử, lão Quản Gia khỏi trận lo lắng. Từ sáng đến giờ chủ tử chưa dùng cơm, chỉ lo chạy vào Hoàng cung xin Thánh Chỉ, rồi lại về phủ lo việc Hôn Lễ sắp tới, được bao lâu bị Hoàng thượng triệu vào cung, đến bây giờ mới có thể nghỉ ngơi được chút ít.

      " Vương gia, người cũng mệt mỏi rồi. Vương gia cứ về phòng nghỉ ngơi, lão nô sai người mang đồ ăn đến cho Vương gia. Nhưng mà Vương gia, Vương phi tương lai cũng là, Vương gia là nam nhân, lại trăm công nghìn việc, thế mà Vương phi cũng chẳng giúp đỡ người lấy chút, hay chí ít cũng nên sai người đến hỏi thăm Vương gia chứ!"

      nghe thôi, vừa nhắc đến Thất Nguyệt Hồng là Hiên viên Vân Cuồng lại sôi máu.

      Nữ nhân chết tiệt, nàng ta cũng chẳng sai hạ nhân đến hỏi thăm lần, chỉ biết ngồi nhà hưởng thụ. Hừ, nàng ta muốn quẳng hết việc cho , còn mình điềm nhiên ở nhà đếm tiền. Nữ nhân đáng chết, cứ đợi ngươi gả vào phủ mà xem, cho nàng sống bằng chết.

      Hiên Viên Vân Cuồng tức lộn ruột, thế mà cái kẻ oán hận lúc này lại như biết gì, điềm nhiên ngồi trong khố phòng đếm bảo vật.

      " Tiểu Tuyết, đây là Ngọc Như Ý nha. Oa, nó to quá, bán cũng phải mấy ngàn lượng nha."

      Dạ Tuyết Liên ngồi xổm đất, đầu đám quạ bay ngang, nàng nhíu mày nhìn kẻ lăn lộn trong đống châu báu, thần sắc dở khóc dở cười.

      " Tiểu Hồng, chúng ta về thôi, khuya lắm rồi đó."

      Nàng đến bên cạnh Thất Nguyệt Hồng, nhàng khuyên bảo. Bây giờ cũng phải canh hai rồi, bằng giờ này hôm qua Thất Nguyệt Hồng lăn quay ra ngủ, thế mà bây giờ thần sắc vẫn rất tỉnh táo, điên cuồng đùa nghịch cùng đống bảo vật.

      Nghe Dạ Tuyết Liên thúc dục, Thất Nguyệt Hồng bây giờ mới để ý sắc trời rất khuya. Nàng nhíu mày ra khỏi đống bảo vật. Dạ Tuyết Liên cứ tưởng nàng cùng mình về, bèn kéo tay Thất Nguyệt Hồng cùng ra cửa. Ai ngờ Thất Nguyệt Hồng đứng yên nhúc nhích, lại làm ra vẻ rất rất rất bất đắc dĩ :

      " Tiểu Tuyết, bảo vật của chúng ta nhiều thế này, rất dễ gợi lên lòng tham của kẻ khác. Vì vậy, vì nghiệp vĩ đại là kiếm bảo vật cho chật phủ, tối nay em phải ở đây trông coi thôi."

      Nàng làm ra vẻ dũng hi sinh, đưa tay đẩy đẩy Dạ Tuyết Liên ra phía cửa.

      Khóe môi Dạ Tuyết Liên điên cuồng giật giật, phải chứ? Phủ Tướng quân canh phòng xâm nghiêm, đến con ruồi cũng khó lọt vào. thế, khố phòng còn được canh gác nghiêm ngặt hơn, những tên trộm tầm thường muốn vào đây khó như lên trời. Nàng cũng nên vô sỉ như vậy chứ? Còn vì nghiệp vĩ đại nữa chứ! Có cần phải làm quá lên thế ?

      Đêm về khuya, tĩnh lặng như nước, ánh trăng bàng bạc soi bóng xuống hồng trần. Cả trời đất như chìm trong giấc ngủ, yên tĩnh đến cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

      Trong khố phòng của Phủ Tướng quân, đèn đuốc sáng như ban ngày. Từ trong khố phòng rộng lớn vang lên tiếng hét đầy giận dữ của nữ nhân:

      " Con nhóc kia, cút về ngủ cho taaaaaaaaaaaaaa."

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHAP 26:



      Thời gian thấm thoát thoi đưa, chưa gì đến ngày đại hôn của Thất Nguyệt Hồng và Hiên Viên Vân Cuồng.

      Tướng quân phủ

      "Tiểu Hồng, mau dậy , hôm nay Đại hôn mà giờ còn ngủ được, dậy nhanh cho chị."

      Dạ Tuyết Liên ngồi bên giường, nhàng lay lay con sâu lười lăn quay ra ngủ.

      " Ưm....để yên cho lão nương đếm tiền, phiền phức. Tiền, nhiều tiền, tiền tiền tiền..."

      Thất Nguyệt Hồng lầm bầm vài câu, trở mình, tiếp tục ngủ.

      đầu Dạ Tuyết Liên sổ đầy vạch đen. Con nhóc này, kiệu hoa sắp đến rồi mà nó vẫn có thể ngon lành ngủ được. Còn quên mơ đến đống tiền của nó nữa chứ.

      Đúng lúc này, nha hoàn hấp tấp chạy vào cửa, theo sau nàng ta là mấy bà mối quần áo đỏ tươi vui mừng. Mọi người hành lễ với Dạ Tuyết Liên, nha hoàn cầm đầu cung kính hướng nàng thưa:

      "Dạ tiểu thư, bà mối đến rồi ạ. biết tân nương chuẩn bị xong chưa? Tướng gia khoảng chừng 2 canh giờ nữa kiệu hoa đến nơi, chúng ta nên bắt đầu trang điểm cho tân nương kẻo muộn."

      rồi nàng ta còn quên ngó nghiêng xung quanh phòng tìm tân nương.

      " Ơ, tân nương đâu ạ?"

      Nghe nha hoàn ngây thơ hỏi, khóe môi Dạ Tuyết Liên co quắp, nàng lấy tay run rẩy chỉ về phía khuê sàng, nơi kẻ đáng lẽ ra phải có mặt ở đây từ lâu ngủ say như chết.

      " Thịt, hảo nhiều a. Được ăn miễn phí lại được nhận thêm tiền. Hảo ngon a, măm măm..."

      Thất Nguyệt Hồng rất biết phối hợp với câu của Dạ Tuyết Liên, nàng vừa mớ vừa nhai ngấu nghiến chiếc gối ôm trong tay. Hình ảnh này quả thực làm cho người ta.... .......nghẹn họng.

      ' Quác....Quác....Quác....'

      Mọi người trong phòng đứng hình trong gió, cảm tưởng như có đàn quạ bay qua đầu mình. Cuối cùng, vẫn là Dạ Tuyết Liên phục hồi tinh thần đầu tiên, nàng đến bên giường, con sâu giường dạy, gào to vào tai nó:

      " Con nhóc kia, có dậy ngay bảo, em biết mấy giờ rồi mà còn ngủ. Dậy ngay cho ta."

      Tiếng hét của Dạ Tuyết Liên quả nhiên hiệu nghiệm, cơ bản Thất Nguyệt Hồng còn ngủ liền tỉnh bảy phần, nàng vươn vai ngáp dài cái, ánh mắt lờ mờ đảo quanh căn phòng, cất giọng ngủ:

      " Hơ, sao mọi người dậy sớm thế? Hôm nay có tiệc sao?"

      "......"

      Quả còn gì để , canh bốn rồi mà nàng vẫn bảo sớm. Mặt khác, có nữ nhân nào Đại hôn của mình mà còn quên ? Quả là..... còn gì để .

      Dạ Tuyết Liên vừa tức vừa buồn cười, nàng đến lôi Thất Nguyệt Hồng dậy, kéo vào gian trong:

      " Đánh răng rửa mặt , nhanh lên còn ra đây trang điểm."

      Thất Nguyệt Hồng nửa tỉnh nửa mê, ậm ờ bước vào phòng. Dạ Tuyết Liên dựa người vào cửa đứng đợi, trong đầu suy nghĩ miên man. Ài, các nàng mới quen nhau hơn tháng nhưng thân thiết như hai chị em ruột, bây giờ Thất Nguyệt Hồng xuất giá, trong thâm tâm nàng cũng hơi buồn bã, nhiều hơn là nỡ. Liệu sau này lúc nàng vui, nàng buồn còn có Thất Nguyệt Hồng như con chim sẻ ríu rít ở bên cạnh sẻ chia nữa ?

      ... ........

      khắc sau

      Căn phòng gian trong vang lên vài tiếng lạch cạch, tuy.nhiên Dạ Tuyết Liên mải rong đuổi theo suy nghĩ của mình nên để ý.

      Nửa canh giờ sau

      Rốt cục Dạ Tuyết Liên cũng hồi phục tinh thần, nàng nhíu mày vào phòng. Con nhóc làm gì mà giờ này vẫn chưa ra?

      Mới bước qua tấm bình phong, đập vào.mắt nàng là Thất Nguyệt Hồng ngồi ghế, gục mặt vào bàn ngủ, bàn còn để chậu nước xúc miệng. Tuy nhiên, làm cho người ta dở khóc dở cười chính mà, kẻ lay lắt ngủ bàn miệng còn cắm cành liễu để đánh răng, dược liệu trong miệng nàng tóc tách chảy xuống bàn. Quả là.......Dạ Tuyết Liên khẽ dùng mình,. trận tức giận bốc lên đỉnh đầu, nàng hét to:

      " Con nhóc họ Thất kia, dậy ngay cho taaaaa....."

      ... .......

      Dưới cưỡng ép của Dạ Tuyết Liên, cuối cùng Thất Nguyệt Hồng cũng phải ngoan ngoãn ngồi xuống cho người ta bôi bôi chét chét. Nhìn những thứ bột phấn lạc hậu bàn, Thất Nguyệt Hồng hậm hực quay sang nhìn Dạ Tuyết Liên:

      " Tiểu Tuyết, chị định cho em trang điểm bằng thứ này?"

      Dạ Tuyết Liên cười cười, nàng phất tay cho mấy bà mối lui ra đằng sau, tự mình trang điểm cho Thất Nguyệt Hồng.

      Thấy Dạ Tuyết Liên dùng đồ trang điểm do nàng tự làm từ thảo dược nên Thất Nguyệt Hồng mới yên tâm. Nàng gà gật dựa vào ghế, mặc cho Dạ Tuyết Liên 'trang trí' mặt của mình.

      Khoảng chừng hơn canh giờ sau, cuối cùng Dạ Tuyết Liên cũng hoàn thành 'tác phẩm' của mình.

      Cơ bản Thất Nguyệt Hồng gà gật liền thức dậy, quay đầu ngó nghiêng:

      " Xong rồi sao?"

      Mọi người trong phòng ngây người nhìn nàng, nha hoàn cầm đầu cất giọng kinh ngạc:

      " Tiểu thư, người đẹp."

      Dạ Tuyết Liên muốn mất thời gian, nàng cười cười lấy khăn che tầm mắt của Thất Nguyệt Hồng, khẽ cất giọng:

      " Tiểu Hồng, chị dắt em , kiệu hoa đến rồi."

      Trong mắt nàng thoáng qua nét bi thương, nhưng rất nhanh hồi phục lại vui mừng vốn có.

      Nàng cầm tay Thất Nguyệt Hồng, hai người cùng nhau ra phía cửa.

      Kiệu hoa dừng ở sân, hôm nay Hiên Viên Vân Cuồng đến. khí tràn ngập màu đỏ vui mừng, những cánh hoa hồng được trải đầy khắp các lối . Hai người dừng lại bên Tiếu Hiên Khinh. Vì là biểu huynh của Thất Nguyệt Hồng nên phải cõng nàng lên kiệu.

      Tiếng kèn đinh tai nhức óc vang lên, kèm theo là tiếng hét của bà mối:

      " Khởi kiệu"

      Thất Nguyệt Hồng ngồi trong cỗ kiệu, bóng dáng màu đỏ nhanh chóng mất hút, cùng kiệu hoa hòa vào dòng người tấp nập. Cuối cùng cũng nén được xúc động, Dạ Tuyết Liên òa lên khóc. Nàng sao biết, Thất Nguyệt Hồng khi xuất giá chính là mang tới nguy hiểm to lớn chỉ cho riêng các nàng mà còn liên quan mật thiết đến tồn vong của đất nước.



      CHAP 27: ĐẠI HÔN (2)

      Kiệu hoa đến trước cửa Vương phủ, Hiên Viên Vân Cuồng sớm đứng ở cửa, bà mối ở bên cạnh hô to:

      "Tân lang đá cửa kiệu."

      Hiên Viên Vân Cuồng hừ lạnh tiếng, vén rèm kiệu.

      "Tân lang dìu tân nương xuống kiệu"

      Hiên Viên Vân Cuồng đưa tay vào trong kiệu. Và......

      "Tân lang dìu tân nương xuống kiệu." Giọng bà mối lại lần nữa vang lên.

      "... ...... ....."

      Tân lang dìu tân nương xuống kiệu." Nhíu mày

      "... ...... ....."

      "Tân lang dìu tân nương xuống kiệu." có vẻ mất kiên nhẫn.

      "... ...... ......"

      Hiên Viên Vân Cuồng chịu nổi nữa, xốc rèm lên, và.... ...

      "Thất Nguyệt Hồng, ngươi dậy ngay cho bổn vương."

      Hiên Viên Vân Cuồng chui hẳn vào bên trong, đờ người nhìn kẻ nằm bên trong.

      Thất Nguyệt Hồng nằm lăn bên trong chiếc kiệu rộng rãi, ôm lô lò sưởi vào trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp bị che khuất bởi chiếc khăn voan, nàng nằm lăn ra chẳng có hình tượng, ngang nhiên ngủ như nơi người.

      "Khò.....khò......khò......"

      Dàn nhạc ầm ĩ dừng lại, mọi người khôi phục yên tĩnh, từ đâu vang lên tiếng gáy rất nhịp điệu phá tan gian tĩnh lặng.

      'Quác.....quác......quác.....'

      Mọi người tưởng chừng như có đàn quạ bay qua đầu mình, trong lòng lại điên cuồng gào thét: Đây có phải cái hôn lễ vậy?

      Hiên Viên Vân Cuồng đen mặt, cúi xuống bên tai Thất Nguyệt Hồng, giọng:

      "Có đùi gà rán miễn phí kìa!"

      "Đâu đâu? Đùi gà miễn phí đâu?"

      Thất Nguyệt Hồng căn bản còn ngủ, nghe thấy đến thịt gà, cả người bật dậy như lò xo, ngó nghiêng khắp nơi suýt nữa rơi cả khăn che mặt.

      Hiên Viên Vân Cuồng hừ lạnh 1 tiếng, túm cổ áo lôi nàng dậy:

      " ra đây với bổn vương, nếu ta hưu ngươi."

      Nghe giọng đáng chết của người nào đó, Thất Nguyệt Hồng bĩu môi, mà hưu cái gì? Hưu là cái gì nhỉ?"

      "Nè, hưu là cái gì vậy?" Thất Nguyệt Hồng kéo tay Hiên Viên Vân Cuồng.
      tưởng nàng có tình chọc tức nên trả lời, lôi Thất Nguyệt Hồng ra khỏi kiệu, nắm tay nàng kéo vào đại đường.

      ... ......

      Đại Đường.

      " Nhất Bái Thiên Địa." Người chủ trì hô to. [Thiên Địa: Trời đất]

      Bà mối bên cạnh định đỡ Thất Nguyệt Hồng, nàng quay ngoắt đầu, bái Hoàng Thượng và Thái Hậu ở ....

      .....Im phăng phắc....

      "Thái hậu, có lẽ tân nương coi người như trời đất, tôn quý vô cùng nên mới bái ngài đó." khách nhân cười gượng đứng lên hóa giải khí...Những người khác cũng đua nhau phụ họa.

      Lăng Dương Vũ và Sở Hán Phong ngồi ghế, hứng thú nhìn cặp tân lang tân nương đại đường.

      Thái Hậu nhìn quanh, cười cười .

      "Nhị Bái cao đường." Người chủ trì tiếp tục hô. [Cao đường: Cha mẹ - trưởng bối, người lớn tuổi trong nhà ý]

      Lần này Thất Nguyệt Hồng chẳng chẳng rằng, quay ra quỳ xuống lạy Hiên Viên Vân Cuồng như lạy người chết, làm xoay người liền đơ lại, cứng ngắc nhìn nàng....Thất Nguyệt Hồng quỳ xuống, úp hai tay lên phản, lại ngửa lên, đúng kiểu người Việt Nam thường lễ bái để xin lộc ở các ngôi chùa tự.

      ... ........Im lặng.... .........

      im lặng đến đáng sợ.

      "Chắc tân nương quý tân lang, tôn trọng ngài ấy như cha mẹ mình đây mà." người cười khà khà với người bên cạnh, người bên cạnh cũng đua nhau phụ họa.

      Mọi người có vẻ Thất Nguyệt Hồng rất ngoan và hiểu biết, điều này làm trong lòng Thái hậu đối với người con dâu này có chút tò mò. thực tế, Thất Nguyệt Hồng chẳng hiểu mấy ông già này cái gì, thấy người ta hô bái bái bừa cho xong......

      "Phu thê giáo bái." [Vợ chồng bái nhau]

      Lần này, chưa kịp để người chủ trì hô xong, thất Nguyệt Hồng quay ngoắt đầu, bái với người sau lưng mình.

      tiếng động.

      Im lặng

      1 cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.

      Dương Lăng Vũ cứng người, nhìn tân nương hướng mình mà bái, thề, lúc đó trong lòng có suy nghĩ : Có nên bái lại nhỉ?

      ... ...... ......

      "Động phòng luôn ."

      Hiên Viên Vân Cuồng im lặng từ đầu đến cuối cuối cùng cũng cất lời vàng ngọc, khuôn mặt của có thể hình dung với 2 từ.....đít nồi...

      Vừa dứt lời, để cho mọi người kịp phản ứng, khom người ôm lấy Thất Nguyệt Hồng, bế nàng về phía hậu viện.

      ... ....




      CHAP 28 : Động phòng hoa 'trốn'. (1)

      "Ế, cánh gà ở đâu vậy.?"

      Nguyệt Hồng nằm trong lòng Hiên Viên Vân Cuồng, sờ sờ cánh tay , nuốt nước bọt:

      "Oa, con gà này béo nha! Nó còn biết chạy nữa...."

      "... ...... ...."

      Hiên Viên Vân Cuồng thề rằng, nếu có đội ngũ khách nhân đông đảo tót đít chạy sau lưng , tay bóp chết nữ nhân này.

      Nàng cái gì? Bảo tay là cánh gà cũng thôi , nhưng nàng lại bảo là con gà béo.... .....

      "Thất Nguyệt Hồng, đầu ngươi có bị làm sao ? Chẳng lẽ gà biết chạy?"

      Thất Nguyệt Hồng làm ra vẻ bừng tỉnh:

      "Ồ, ra ngươi là con gà."

      "... ........." Nữ nhân đáng chết, muốn bóp chết nàng.

      Hiên Viên Vân Cuồng nghiến răng nghiến lợi, ôm Thất Nguyệt Hồng vào tân phòng.

      "Ngoan ngoãn ngồi đây cho bổn vương."

      Hiên Viên Vân Cuồng gằn giọng, xong xuôi chẳng thèm để ý, ra ngoài cửa.

      'Cạch.'

      Nghe tiếng cửa đóng, Thất Nguyệt Hồng vứt chiếc khăn trùm đầu xuống, bà mối bên cạnh hốt hoảng:

      "vương phi, người được làm vậy, như thế may mắn đâu."

      " ra ngoài." Thất Nguyệt Hồng lạnh giọng.

      "Thưa vương phi, Vương gia sai nô tỳ phải trông nom Vương phi."

      Tên nhãi nhép, dám giam lỏng bà đây, hừ:

      "Ta ra ngoài." Giọng của THất Nguyệt Hồng lạnh xuống độ, chẳng lẽ đến nô tỳ nhoi cũng đòi bắt nạt nàng? Mơ !

      "Nô tỳ chỉ nghe lệnh Vương gia." Bà mối vẫn cố chấp.

      "Ồ, được." Thất Nguyệt Hồng nhìn xung quanh phòng, mấy tỳ nữ đứng xung quanh cũng chỉ cúi đầu, có bất cứ cử động nào khác.

      Nàng cầm lọ hoa bàn.......

      'Choang.'

      Lọ hoa bằng sứ gốm quý giá cứ thế bị vỡ tan tành, Thất Nguyệt Hồng cầm 1 mảnh vỡ, tay nhanh như chớp ném về phía bà mối.

      Bà ta còn chưa kịp phản ứng, mảnh vỡ như tên bắn, cắm phập vào búi tóc của bà ta. Vài lọn tóc rơi xuống trước mặt, mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu, trố mắt nhìn mảnh vỡ găm chặt cánh cửa....thế mà nó bị vỡ...

      "Vương phi, nô tỳ....nô tỳ...ra ngoài canh phòng.."

      Bà mối run run , ngay lập tức chạy trối chết ra khỏi phòng, đám nô tỳ theo đó cũng đồng loạt cáo lui.

      Thất Nguyệt Hồng hài lòng nhìn căn phòng trống rỗng, nàng tháo mũ phượng, buộc đại mớ tóc dài lên sau đầu, cởi bỏ bớt quần áo, mặc mỗi cái áo mỏng và cái quần ngố, ai bảo người cổ đại mặc lắm đồ thế làm gì? Đúng là chết nóng.

      Xong việc, nàng bình thản ngồi lên bàn nhấm nháp đồ ăn, mãi đến lúc bụng căng tròn rồi mới lăn quay ra ngủ.

      ------

      'Xột xoạt...'

      Thất Nguyệt Hồng quay quay lại, chớp chớp đôi mắt to tròn, sao lại ngủ được nhỉ? Nàng bật dậy, xoa xoa bụng, chắc lúc nãy ăn no quá, chắc phải dạo cho tiêu cơm.

      Nghĩ là làm, Thất Nguyệt Hồng nhảy xuống giường, xỏ giày, tiện thể thăm thám tình hình nơi này luôn.

      'Cạch.'

      Cửa sổ mở ra, Thất Nguyệt Hồng như con báo, nhanh như chớp vụt chạy vào khoảng trời đen.

      'Xoạt....'

      Nàng chắp tay sau lưng, qua lại khắp nơi.

      "Ý, sao nơi này to vậy ta?"

      Thất Nguyệt Hồng đứng trước tòa viện rộng lớn, khắp nơi trồng hoa cỏ thơm ngát, nàng nhìn tấm bảng to trước cửa viện, lẩm nhẩm đọc:

      "Sh....zhi...jawg....."

      " nương, đọc linh tinh cái gì vậy? Là : Tố Trạch Viện." giọng ngả ngớn vang lên sau lưng.

      Thất Nguyệt Hồng quay lưng lại, nhìn kẻ vừa đến:

      "Ù uôi ~~~~ soái caaaaaaaaaaa......"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHAP 29: Động Phòng Hoa 'Trốn' (2)

      "Ù uôi, soái caaaaaaaaaaaaa...."

      Nghe nàng kêu lên, tên nào đó đắc ý cười cười, y phe phẩy quạt đến chỗ nàng:

      "Mỹ nhân, có biết ta là ai ?"

      "Là người." Thất Nguyệt Hồng chép chép miệng.

      "Thế chẳng lẽ ta phải người?" Tên kia nhíu mày.

      "Ồ, ra người phải người." Thất Nguyệt Hồng làm ra vẻ bừng tỉnh.

      "... ..." Nữ nhân này, y nên đấu khẩu với nàng mới đúng.

      Tên nào đó hít sâu hơi, quay lại bộ dáng lẳng lơ mà :

      "Tại hạ Tiết Phong Hoa, hân hạnh được làm quen với mỹ nhân."

      "Tiết Phóng Hỏa?" Thất Nguyệt Hồng nghiêng đầu đầy nghi ngờ.

      "Là Tiết Phong Hoa, Tiết trong dòng họ Tiết lâu đời, Phong trong Gió lớn, Hoa trong Thảo dược." Tên nào đó nghiến răng.

      Thất Nguyệt Hồng vỗ tay cái đét:

      " ra tên ngươi có nghĩa là Tiết chế ham muốn." [ tiết: tiết chế, phong hoa: trong phong hoa tuyệt đại, nhưng thất nguyệt hồng cái hiểu cái bảo Phong Hoa là lẳng lơ, ai ai cũng , bàn tay ôm ngàn mỹ nhân. Ghép với chữ Tiết có thể hiểu na ná là Tiết chế ham muốn.]

      "... ......." Nữ nhân đáng chết, được, phải giữ hình tượng. Tiết Phong Hoa nghiến răng kèn kẹt, sau đó cười cười với Thất Nguyệt Hồng:

      "Tiểu mỹ nhân, nàng đâu giờ này mà mặc nguyên nội y, lại đến nơi dành cho khách nhân như này? Hay là.... ..." nhếch miệng đầy mờ ám.

      Thất Nguyệt Hồng nghe cái hiểu cái , nàng cúi đầu nhìn cả người:

      "Nội y? Chẳng qua là bộ quần áo mỏng mặc cho mát thôi mà, nội y cái đầu ngươi."

      Tiết Phong Hoa còn định gì đó, bất chợt giọng lười biếng vang lên từ sau lưng khiến cả hai người giật mình:

      "Hai người làm gì ở đây?"

      Thất Nguyệt Hồng theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt nàng là bạch y nam tử lạnh nhạt đến, khuôn mặt của từ trong bóng tối ra, đôi huyết mâu tà mị lười biếng, bạc môi mỏng nhếch lên như có như , cái mũi, cái mắt, cái lông mày...

      Thất Nguyệt Hồng giật mình, nàng ngay lập tức chạy ra sau lưng Tiết Phong Hoa, chỉ để lộ hai đôi mắt, sợ hãi nhìn người vừa đến.

      Lăng Dương Vũ nhìn thấy nàng, khẽ giật mình, con ngươi bỗng chốc tối sầm lại. nhìn Tiết Phong Hoa, cất giọng:

      "Tiết thiếu gia, lâu rồi gặp."

      Tiết Phong Hoa gật đầu:

      "Chào Nhiếp Chính Vương, lâu rồi gặp."

      Hai người lại đứng hàn huyên chút, chẳng ai còn để ý đến Thất Nguyệt Hồng, nàng nhân cơ hội đó, lủi nhanh về phòng.

      --- ---

      "Người đâu?"

      "Thưa chủ nhân."

      hắc y nhân nhanh như cắt quỳ xuống đất.

      "Điều tra tung tích vị hôn phu của bổn vương, điều tra xung quanh Vân vương phủ, có lẽ nàng ta ở đây." Lăng Dương Vũ lạnh nhạt .

      "vâng thư Vương gia." Dứt lời, trong phòng chỉ còn lại mình Lăng Dương Vũ. nhìn ra cửa sổ, đôi mắt tà mị lúc này phủ tầng sương mờ khiến trở nên khó đoán.

      ------

      Lệ Khuôn Viện.

      Trong Khuê phòng của Lệ Trắc phi vang lên từng hồi thở dốc, tiếng rên rỉ đan xen tiếng gầm của đàn ông.

      "Ưm...Vương gia, á....người chút, chút...." Tiếng phụ nữ õng ẹo vang lên.

      "Lệ nhi, bổn vương để lại Tân Vương phi đến sủng ái nàng, nàng nên biết cách làm cho bổn vương hài lòng." Hiên Viên Vân Cuồng hổn hển .

      "Vương gia ~~~~~" Lệ trắc phi rất biết ý mà kêu lên.

      Hiên Viên Vân Cuồng nắm lấy hai gò bồng đảo của Lệ trắc phi, khẽ nắn bóp, thân dưới điên cuồng luật động.

      Khắp căn phòng tràn đầy mùi hoan ái, đêm cứ thế trôi qua.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :