1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Song đôi kỳ tài - Trữ Hồng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18


      Thất Nguyệt Hồng chỉ cảm thấy bên tai ù ù, nàng nằm gọn trong lòng nam tử áo trắng, muốn ngẩng đầu lên nhưng ôm nàng rất chặt, tài nào nhúc nhích được.


      Tầm nén nhang sau, cuối cùng tên nam tử nào đó cũng dừng lại. mùi hoa cỏ truyền vào mũi khiến Thất Nguyệt Hồng tò mò ngẩng đầu lên. Thứ nàng nhìn nhìn thấy lúc này chính là chiếc cằm cương nghị. Dường như phát ra nàng nhìn mình, chủ nhân của chiếc cằm cúi đầu xuống, lộ ra khuôn mặt nghiệt hại nước hại dân.


      Thất Nguyệt Hồng nhìn vào khuôn mặt đó chằm chằm, cứ như muốn đục lỗ đó vậy. Đúng lúc này, giọng tà mị cất lên thành công làm cho nàng giật mình:


      " Nước miếng của nàng chảy kìa."


      Theo bản năng, Thất Nguyệt Hồng đưa tay quệt lên miệng, có nước miếng. Đến khi nhìn thấy ý cười trong đôi huyết mâu kia, nàng mới phát mình bị lừa.


      Buồn bực lườm cái, Thất Nguyệt Hồng chu môi:


      " Thả ta xuống."


      nhàng đặt nàng xuống đất, nam tử áo trắng nhàng hỏi:


      " Vừa rồi có làm nàng sợ ?"


      Lắc lắc cái đầu, Thất Nguyệt Hồng nghi hoặc hỏi:


      " Đây là đâu? Ngươi là ai? Với lại, sao ngươi bắt cóc ta?"


      Đôi mày kiếm của ai đó nhíu lại:


      " Nàng nhớ ta là ai?"


      Thất Nguyệt Hồng lắc lắc đầu.


      Nam tử áo trắng thở dài, ngồi xuống tảng đá gần đó. vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống.


      Thất Nguyệt Hồng giờ mới chú ý, từ lúc đầu đến giờ hai người đều đứng. Đưa mắt nhìn quanh, đây biết là nơi nào, có rất nhiều hoa cỏ, cây cối.


      Nàng ngồi xuống bên cạnh nam tử áo trắng, chưa ngồi vững bị ôm vào lòng. Nàng cũng phản kháng, được mỹ nam tử ôm ngu sao lại từ chối? -_-


      Nam tử áo trắng đặt cằm lên vai nàng, hơi thở đầy nam tính phả vào cổ khiến Thất Nguyệt Hồng cảm thấy nhột nhột. Đúng lúc này, giọng tà mị cất lên:


      " Sáng nay nàng gặp ta rồi, ta chính là Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương Lăng Dương Vũ."


      Cố lục lại trong trí nhớ, Thất Nguyệt Hồng gật gật đầu:


      " À, ta nhớ rồi!"


      Miễn cưỡng chấp nhận lí do này, Lăng Dương Vũ tiếp tục:


      " Ta cũng chẳng biết nơi đây là đâu nữa. Còn lí do ta bắt nàng? Ta bắt cóc nàng, hai người chúng ta phu thê, bồi đắp tình cảm có gì sai?"


      Phu thê? Thất Nguyệt Hồng la oai oái:


      " Ta với ngươi là phu thê lúc nào?"


      " phải sáng nay Diệu hoàng mới ban hôn sao? Sao nàng nhận được thánh chỉ?"


      Tuy biết đáp án nhưng Lăng Dương Vũ vẫn hỏi. phải vì nghiệp lấy vợ còn lâu mới cho lão Hoàng đế kia mặt mũi lớn như vậy. May cho lão người được ban hôn là Thất Nguyệt Hồng, nếu là nữ tử nào khác đừng trách tàn nhẫn.


      Thánh chỉ? Con mẹ nó lão già kia bị điên à? Nàng mới mười lăm tuổi, muốn hành hung nhi đồng sao? -_-


      Như đoán được suy nghĩ của nàng, Lăng Dương Vũ cất giọng:


      " Ba năm sau thành hôn."


      thôi rồi Thất Nguyệt Hồng càng buồn bực. Mười tám tuổi bắt nàng lấy chồng? Nàng có nên kiện bọn họ vì tôi bắt người tảo hôn ? Lấy chồng rồi sau này nàng làm sao kiếm mỹ nam tử được nữa? >_<


      Buồn bực quay sang nhìn Lăng Dương Vũ, hừm, người này đúng là soái ca à nha. Thất Nguyệt Hồng cất giọng ngọt lịm:


      " Dương Dương, người ta chưa muốn lấy chồng."


      Nghe thấy nàng gọi mình là Dương Dương, tâm trạng của Lăng Dương Vũ rất tốt. Tuy nhiên nghe nốt vế sau, nheo mắt nguy hiểm:


      " Nàng muốn lấy ta?"


      Thất Nguyệt Hồng nịnh nọt:


      " Ta đâu có muốn lấy Dương Dương? Chỉ là......."


      " Chỉ là?" Ngữ khí dịu chút ít.


      Chỉ là lấy ngươi làm sao ta quyến rũ mỹ nam? Trong lòng Thất Nguyệt Hồng kêu gào thảm thiết, tuy nhiên ngoài mặt lại mân mê vạt áo, cắn môi :


      " Ta còn quá , ta dự định 26 tuổi mới lấy chồng. Nhưng ngươi....."


      Nghe nàng vậy, khóe môi Lăng Dương Vũ run rẩy kịch liệt. Hai mươi sáu tuổi? Nàng có biết ở tuổi đó, con của những nữ nhân khác phải gần bằng tuổi của nàng giờ ?


      " được."


      Thất Nguyệt Hồng chu môi:


      " Tại sao?"


      Lăng Dương Vũ nhíu mày:


      " Nàng định cho ta tu sao?"


      tu? Thất Nguyệt Hồng nghi ngờ hỏi:


      " Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"


      " Hai mươi ba"


      Hai mươi ba? Đàn ông ở thời đại này hai mươi ba tuổi cũng còn trẻ nữa. Như nghĩ đến điều gì đó, nàng gào lên:


      " Ta lấy ngươi, lấy nữa!"


      Lăng Thiên rất vui :


      " Tại sao?"


      " Ta chung chồng với bất kì nữ nhân nào hết. Có lấy ta ngươi phải đáp ứng mấy điều kiện của ta."


      " Điều kiện gì?"


      " Thứ nhất, ngươi phải là xử nam, mà phải đáp ứng được các cầu còn lại ta cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy. Thứ hai, ngươi chỉ có mình ta là thể tử. Thứ ba, ngươi phải có nhiều tiền. Cứ vậy ."


      Nghe thấy mấy điều kiện của nàng, trong đôi huyết mâu của Lăng Dương Vũ toàn ý cười, cất giọng:


      " Thứ nhất, ta còn là.....xử......khụ khụ....xử nam. Thứ hai, ta chưa từng chạm vào bất kì nữ tử nào, ngoài mẫu thân ta nàng là người đầu tiên ta chạm vào. Thứ ba, ta người phú nhất đại lục này. đáp ứng được những điều kiện của nàng chưa?"


      Thất Nguyệt Hồng chu chu môi, bỗng dưng mắt nàng sáng lên. Lấy tay đưa lên miệng, giả vờ ho tiếng, Thất Nguyệt Hồng hắng giọng :


      " Còn điều kiện thứ tư nữa!"


      " Là?" Lăng Dương Vũ nhướng mày .


      " Ngươi được can thiệp ta quyến rũ mỹ nam.Còn điều kiện thứ năm ta chưa nghĩ ra."


      Lăng Dương Vũ nheo mắt đầy nguy hiểm:


      " Nàng dám?"


      Thất Nguyệt Hồng nuốt nước bọt cái ực, cố làm ra vẻ sợ ai hết. Nàng ưỡn ngực:


      " đáp ứng ngươi....ưm...bỏ ta ra...ưm..."


      để nàng hết, Lăng Dương Vũ cúi đầu chặn lại cái miệng nhắn ngừng đòi hỏi kia. Ưm... ngọt.


      cạy mở hàm răng của nàng, dùng lưỡi càn quét hết hương thơm ngọt ngào trong miệng nàng.


      " Ưm...Dương Lăng Vũ....ngươi....bỏ ra cho lão nương..."


      Thất Nguyệt Hồng bị hôn đến nghẹt thở, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên,thoạt nhìn trông càng mê người. Đến khi Thất Nguyệt Hồng tưởng mình sắp nghẹt thở đến chết rồi môi của Lăng Dương Vũ mới rời .


      Thất Nguyệt Hồng được tự do, nàng ngừng hít khí:


      " Con mẹ nó Lăng Dương Vũ, lão nương lấy ngươi nữa."


      " Nàng lấy?" Mỗ nam tử nào đó nheo mắt đầy nguy hiểm.


      " lấy lấy, có chết cũng lấy."


      Thất Nguyệt Hồng vừa dứt lời, nụ hôn lại tiếp tục rơi xuống.


      Lần này Lăng Dương Vũ hôn rất mạnh mẽ, ngừng dày vò đôi môi của nàng đến đỏ ửng. Đây coi như là trừng phạt .


      Hừ, lấy? Nàng lấy ta cứ cưới đấy! Xem nàng có thoát khỏi được bàn tay của ta ?


      ... ...... ....

      Hết chương 18
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: BỎ TRỐN


      Hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của lão Hoàng thượng, cũng là ngày chiếu cáo thiên hạ thân phận mới của Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng.


      Vì hai người cùng nhận Thánh chỉ, lại dính nhau như keo sơn nên lão Hoàng đế quyết định tổ chức yến tiệc cho cả hai người cùng lúc tại Hoàng cung.


      Lão muốn khoe khoang với thiên hạ rằng hai nghĩa nữ của lão tài giỏi như thế nào, muốn cho Sở Hán Phong và Lăng Dương Vũ cùng mọi người biết lão sủng ái hai nghĩa nữ của mình ra sao.


      Mặt khác, lão cũng muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng các nàng, để khi được gả , các nàng thủ thỉ bên gối hai nam nhân kia để họ giúp lão giữ vững giang sơn.


      Chẳng lẽ suy nghĩ ngu ngốc này của lão mà Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng lại đoán ra? Tuy nhiên hai nàng cũng có phản ứng quá khích nào. Lão muốn các nàng làm con cờ chính trị? Quên mọe nó nhé!

      Nghĩ đến đây, hai người vô cùng ăn ý quay lại nhìn nhau, nháy mắt cái, trong lòng lại cười thầm thôi.


      .....


      lâu sau, mọi người đến đầy đủ. Trong đại điện ồn ào chật ních người, phần lớn là quan lại và gia quyến của mình. Đúng lúc này, giọng the thé vang lên phá tan gian huyên náo:


      " Hoàng thượng giá lâm, Đông Sở hoàng giá lâm, Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương giá lâm."


      Bỗng chốc đại điện trở nên tĩnh lặng lạ thường, mọi người đều quỳ đất:


      " Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."


      Lão Hoàng thượng cười ha ha phất tay:


      " Đứng lên cả . Truyền."


      Lão vừa dứt lời, giọng như gào thét lại vang lên:


      " Hoàng hậu giá đáo, Hoàng Quý phi, Tuyết Lan công chúa, Nguyệt Liên công chúa giá đáo."


      Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng theo chân hai người phụ nữ vào đại điện, theo sau là các cung tần mỹ nữ được sủng ái gần đây.


      Đoàn người lên giữa đại điện, quỳ xuống:


      " Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

      Lão Hoàng thượng vui vẻ phất tay:


      " Miễn lễ, ban ngồi."


      Mọi người ai về chỗ người đấy, Thất Nguyệt Hồng chẳng thèm để ý hình tượng, vừa ngồi xuống là bắt đầu công cuộc lấp đầy cái bụng. Dạ Tuyết Liên ở bên cạnh khuyên nàng ăn chậm thôi. Hai người quan tâm nhau như hai chị em ruột, mặc kệ những ánh mắt đủ loại thập cẩm bắn lên người mình.


      Cũng phải thôi, bây giờ hai nàng là công chúa, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tài hoa hơn người, lại được hoàng thượng hết mực sủng ái. được người ta hâm mộ ghen tỵ và muốn lôi kéo mới là lạ.


      Lão Hoàng thượng quét mắt nhìn quanh đại điện, nhìn thấy vắng ai mới hài lòng cất giọng:


      " Hôm nay các khanh có mặt ở đây khiến Trẫm rất vui. Tiện thể đông đủ mọi người, Trẫm chiếu cáo thiên hạ về hai nghĩa nữ của Trẫm. Tiểu Lâm Tử, truyền chỉ."


      Lão rồi ra hiệu cho tên Thái giám ở bên cạnh. Tên thái giám hiểu ý, bước ra giữa đại điện, chất giọng the thé cất lên:


      " Tuyết Lan công chúa, Nguyệt Liên công chúa tiếp chỉ."


      Dạ Tuyết Liên đứng dậy, kéo Thất Nguyệt Hồng mải ăn ra giữa đại điện, hai người cùng quỳ xuống:


      " Thần tiếp chỉ"


      " Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tuyết Lan công chúa và Nguyệt Liên công chúa tài mạo song toàn, làm vang danh Long Diệu ta. Khiến cho cả Đông Sở hoàng và Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương cảm thấy mến. Nay Trẫm thực lời hứa với Đông Sở hoàng và Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương. Ban hôn cho Tuyết Lan công chúa với Đông Sở hoàng, năm sau cử hành hôn lễ. Ban hôn cho Nguyệt Liên công chúa với Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương, ba năm sau cử hành hôn lễ. Khâm thử."


      Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng biết trước được kết quả này nên hai nàng cũng chẳng có phản ứng gì, vui cũng chẳng buồn.


      " Tạ ơn Hoàng thượng ban hôn, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."


      Nhận lấy Thánh chỉ trước những ánh mắt ghen tỵ, hâm mộ, nuối tiếc, chúc phúc,....của những người ở đây, Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng quay lại chỗ ngồi. Khi hai ánh mắt chạm nhau , trong mắt các nàng tràn đầy tính kế.


      " Được rồi, chúng ta bắt đầu yến tiệc thôi."


      Giọng thỏa mãn của lão Hoàng thượng lại cất lên, lần này khí có vẻ thoải mái hơn.


      ai chú ý hai nhân vật chính vừa rồi giờ yên lặng nhìn nhau.


      --- -------


      Đêm, tĩnh lặng như nước.


      " Thỏ con, chị nhanh lên. Khẽ thôi, kẻo kinh động đến thị vệ."


      Thất Nguyệt Hồng thân hắc y lôi kéo Dạ Tuyết Liên chạy trong đêm tối.


      Nàng biết hai nam nhân kia có cho người bên cạnh các nàng. Vì vậy, nàng đánh ngất Thanh Trúc, lấy quần áo của nàng ta mà chuồn ra khỏi phủ Tướng quân. Sau đó chạy nhanh đến phủ Thừa tướng tìm Dạ Tuyết Liên.


      May mắn sau viện của Dạ Tuyết Liên là rừng trúc nên các nàng có thể dễ dàng thoát khỏi thị vệ.


      Thất Nguyệt Hồng ngồi bờ tường, tay bám vào cây trúc bên cạnh, tay kéo Dạ Tuyết Liên cùng trèo lên.


      Đúng lúc này, giọng đầy nghi ngờ vang lên thành công làm cho Thất Nguyệt Hồng tuột tay:


      " Các ngươi làm gì?"


      Bị giọng bất thình lình vang lên làm giật mình, theo phản xạ có điều kiện, Thất Nguyệt Hồng liền buông tay ra.


      Còn Dạ Tuyết Liên bị Thất Nguyệt Hồng vứt xuống, nàng lấy tay bịt chặt miệng, hai mắt nhắm tịt. Chờ đợi nỗi 'sung sướng' khi được ôm hôn nồng nàn với đất mẹ hiền hòa.


      Tuy nhiên, chờ mãi mà thấy chạm đất, Dạ Tuyết Liên bèn mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Thất Nguyệt Hồng bờ tường, hai tay nàng vẫn còn vươn về phía Dạ Tuyết Liên.


      Dạ Tuyết Liên giờ mới chú ý, mình ở trong lòng ai đó. Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ bất chợt cúi xuống. Khi nhìn thấy dung nhan của Dạ Tuyết Liên, trong mắt của người đó tràn đầy kinh ngạc, vui vẻ mở miệng:


      " Liên nhi, là nàng phải ?"


      ... .....

      Hết chương 19
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20:


      Ánh Dương chói mắt từ từ nhô lên sau ngọn núi, đem cái nắng ấm áp lan truyền khắp gian. Cả phủ Tướng quân chìm trong yên tĩnh, giờ mới canh ba nên mọi người còn chưa thức dậy. Bỗng nhiên, tiếng hét chói tai vang lên khiến cho mọi người bừng tỉnh ngay lập tức:


      " Lão gia, xong rồi, tiểu thư thấy đâu hết."


      Tiếng kêu sốt sắng của Thanh Trúc vang lên thành công khiến cho cả phủ Tướng quân trở nên náo nhiệt hẳn lên.


      Đại Tướng quân Thất An Kỳ phái người lùng sục cả phủ Tướng quân, quyết phải tìm ra Thất Nguyệt Hồng.


      Trong Túy Trúc cư của Thất Nguyệt Hồng.


      Thất Phong Vân nhíu mày xung quanh phòng ngủ của Thất Nguyệt Hồng, sau hồi xem xét, quay sang hỏi Thanh Trúc:


      " Ngươi thử nghĩ xem tối qua tiểu thư có gì khác thường ?"


      Thanh Trúc ngẫm nghĩ hồi, cuối cùng lấy tay đập vào đầu cái:


      " Đúng rồi, tối qua khi nô tỳ đem canh lại cho tiểu thư bỗng thấy trước mắt tối sầm. Sáng hôm nay tỉnh dậy thấy người mặc đồ của tiểu thư, còn tiểu thư thấy đâu hết. Đại thiếu gia, người có phải tiểu thư bị người ta bắt cóc rồi ?"


      Nghe Thanh Trúc kể lại, Thất Phong Vân dở khóc dở cười, làm lo lắng hết hơi, hóa ra con nhóc này bỏ trốn. Theo , con nhóc trói gà chặt ấy chẳng chạy được xa đâu.


      Đúng lúc này, tên nô tài chạy vào, quỳ mặt đất:


      " Đại thiếu gia, Dạ tiểu thư bên phủ Thừa tướng cũng mất tích. Dạ Thừa tướng sai người qua bên đây hỏi xem tình hình của Tam tiểu thư."


      Thất Phong Vân nhíu mày, phất tay:


      " Chúng ta ra ngoài xem sao..."


      rồi nhanh ra ngoài đại sảnh, tuy nhiên quên mất điều là,Thất Nguyệt Hồng bây giờ đâu còn như trước kia nữa, nàng là kỳ tài học võ, chốn đối với nàng dễ như trở bàn tay.


      ... ......


      Cùng lúc đó, ở phủ Thừa tướng còn náo nhiệt hơn.


      Dạ Thừa tướng có mỗi Dạ Tuyết Liên là đứa con duy nhất, thường ngày nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bây giờ thấy con đâu làm sao lại lo cơ chứ? Dạ phu nhân vì chuyện này mà khóc đến ngất lịm.


      Dạ Thừa tướng sốt ruột sai người lục soát cả hoàng Thành, tuy nhiên vẫn tìm thấy tung tích của Dạ Tuyết Liên. Như nghĩ đến điều gì đó, ông liền sai người chuẩn bị ngựa, kịp nghĩ nhiều liền chạy nhanh đến phủ Tướng quân.


      --- ----


      "Thất Tướng quân, theo như lời ông con ta và con ông đều mất tích phải ? Liệu chúng có gặp nguy hiểm ?"


      Đây cũng chính là điều mà Thất An Kỳ lo lắng, hôm qua Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên vừa chiếu cáo thiên hạ thân phận mới, hai người bị kẻ gian ghen ghét bắt cũng phải là điều kỳ lạ gì. Tuy nhiên, kẻ nào to gan mà dám động cả vào Hoàng thân quốc thích.


      Đúng lúc này, Thất Phong Vân thân lục y bước vào:


      " Tham kiến phụ thân, tham kiến Dạ Thừa tướng."


      Phất tay cái, Thất An Kỳ lo lắng hỏi:


      " Vân nhi, có tin tức gì về Nguyệt nhi chưa?"


      Thất Phong Vân mỉm cười :


      " Phụ thân, con nghĩ là Tam muội phải là bị bắt mà là cùng Dạ tiểu thư chạy trốn đúng hơn....."


      Tiếp theo, bắt đầu kể lại màn đối thoại sáng nay với Thanh Trúc cho hai người:


      ".....Con thấy, chúng ta nên phái người kiểm soát kĩ càng từng ngóc ngách trong Hoàng Thành hơn..."


      Đúng lúc này, giọng đầy bất mãn vang lên cắt nàng câu của Thất Phong Vân:


      " Đại ca, sao huynh có thể sơ sót như vậy?"


      Mọi người đều quay đầu ra cửa, Thất Liễu Hàn thân hồng y diêm dúa nhíu mày bước vào:


      " Tham kiến phụ thân, tham kiến Dạ Thừa tướng."


      " Thế nào Liễu nhi? tìm được Tam muội của con chưa?"


      Thất Liễu Hàn trả lời câu hỏi của Thất An Kỳ mà quay sang với Thất Liễu Phong:


      " Đại ca, thể chỉ vì lời của nha hoàn mà đưa ra kết luận nhanh như vậy được. Huynh nên biết, hôm qua Tam muội cùng Dạ tiểu thư vừa mới chiếu cáo thiên hạ thân phận mới, bị kẻ khác ghen ghét đố kỵ là tránh khỏi. Mặt khác, theo lời nha hoàn bên cạnh Tam muội , nàng ta bê canh cho Tam muội nhưng bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, đó phải là bị đánh ngất sao? Nhưng Tam muội từ trói gà chặt làm sao biết cách đánh ngất người khác? Làm sao tự mình thay đổi quần áo cho cả hai người? Tam muội và Dạ tiểu thư, hai người cùng mất tích vào đêm qua, phủ Tướng quân và phủ Thừa tướng canh gác nghiêm ngặt như vậy, hai nàng có thể trốn thoát sao? Vì vậy, đệ rất nghi ngờ hai người bị bắt cóc."


      định thưa với phụ thân là nên tâu lên Hoàng thượng, tuy nhiên vừa mới bước vào cửa thấy Đại ca suy đoán cách linh tinh. Chẳng lẽ, đây chính là điều kẻ kia muốn? Muốn cho bọn họ tưởng rằng Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên cùng nhau bỏ trốn, muốn cho quan hệ của bọn họ trở nên căng thẳng?


      Thất An Kỳ nghe suy đoán của Thất Liễu Hàn, cũng thấy rất hợp lý. Vì vậy, ông quay sang nhìn Dạ Thừa tướng:


      " Dù gì hai đứa cũng là công chúa mới sắc phong, chúng ta nên bẩm báo với Hoàng thượng hơn."


      --- ----


      Trong căn phòng xa hoa.


      " Là chúng nô tài làm việc cẩn thận, nên mới để cho hai phu nhân mất tích."


      " Si, Ảnh, hai người các ngươi đến Hình phòng lĩnh phạt ."


      " Tạ chủ tử giết."


      Lăng Dương Vũ nhíu mày quay sang nhìn Sở Hán Phong:


      " Ngươi nghĩ thế nào?"


      " Trước mắt cứ sai người tìm . Chuyện này Hoàng Phủ Lâm biết chưa?"


      " biết rồi. Lão ta rất lo lắng khi biết hai con cờ của mình mất tích, phái cả Ám vệ lùng sục khắp hoàng Thành."


      " Lão nghĩ chúng ta ngu đến nỗi nhận ra suy nghĩ ngu ngốc này của lão? Long Diệu hoàng triều đến lúc đổi chủ rồi."


      --- --------


      Ngoài kia bao nhiêu người điên cuồng tìm kiếm Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên lúc này, trong ngôi nhà gỗ, hai kẻ nào đó nhàn nhã ngồi ăn bánh.


      " Tiểu Tuyết, sao cái quạt của chị mãi chưa xong vậy?"


      Dạ Tuyết Liên ngẩng đầu lườm Thất Nguyệt Hồng cái sắc lẻm:


      " Em nghĩ làm cái quạt điện ngày ngày hai là xong sao? Cũng tại em kêu nóng kêu bức suốt ngày mà khiến Hiên ca ca phải chạy chạy chạy lại tìm nguyên liệu đó!"


      Thất Nguyệt hồng chu môi, quay ra với nam tử ngồi đọc sách:


      " Tiếu Hiên Khinh, huynh có phải ta rất phiền phức ?"


      Nam tử đó ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhân, nhún nhún vai:


      " Cũng khá phiền phức."


      Thất Nguyệt Hồng 'xì' tiếng dài, làm bộ giận dỗi chạy ra ngoài chơi. Sao nàng lại biết Tiếu Hiên Khinh có ý với Dạ Tuyết Liên cơ chứ? Tuy đẹp bằng Sở Hán Phong nhưng lại Dạ Tuyết Liên lòng, còn tên Sở Hán Phong kia, có thể làm vua mà hậu cung nữ nhân nào chắc chắn y phải là người đơn giản.


      sai, Tiếu Hiên Khinh chính là người đỡ Dạ Tuyết Liên hôm trước.

      và Dạ Tuyết Liên từ chơi rất thân với nhau, Dạ Tuyết Liên ngày đó luôn chạy theo mà gọi 'Hiên ca ca'. Tuy nhiên sau đó nhà phải chuyển . từng thề là sau này lớn lên quyết định tìm Dạ Tuyết Liên để cưới nàng làm thê tử.


      Nhưng khi mới đến kinh thành nghe thấy Dạ tiểu thư bị mất trí nhớ, hôm trước mới được ban hôn với Đông Sở hoàng. Chính vì vậy mới dám quang minh chính đại gặp nàng.


      muốn trèo qua tường vào chuyện với Dạ Tuyết Liên nhưng nào ngờ lại thấy cảnh hai nàng kia chạy trốn. Thế là ba người quyết định đến nơi Tiếu Hiên Khinh bái sư trước kia.


      Tiếu Hiên Khinh quay đầu nhìn người con loay hoay chế tạo cái thứ mà nàng gọi là quạt điện. Trong mắt tràn đầy nhu tình.


      Liên nhi, Hiên ca ca nhất định làm nàng ta.


      ... ...... ....

      Hết chương 20
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21:


      " Chủ tử, nô tài vô dụng, tìm được phu nhân. Xin chủ tử trách phạt."


      hắc y nhân quỳ dưới đất, cung kính nhận lỗi trước bạch y nam tử.

      Lăng Dương Vũ yên lặng nhìn người quỳ đất, câu. Đến khi hắc y nhân tưởng chừng như chủ tử của mình ngủ Lăng Dương Vũ mới cất giọng:


      " Si, nên nhớ, bên cạnh bổn vương bao giờ chứa chấp những kẻ vô dụng. ra ngoài, tiếp tục tìm kiếm."


      " Tạ chủ tử trách phạt."


      Hắc y nhân cúi đầu ra ngoài, từ bao giờ năng lực của lại kém cỏi đến vậy? Đến cả nữ nhân cũng tìm ra, thể để mất niềm tin của chủ tử dành cho mình. Bằng mọi giá phải tìm được nữ nhân kia...


      --- -----


      " Tiếu Hiên Khinh, huynh chúng ta có nên trốn ở nơi khác ? Nơi này quá lộ liễu, chỉ sợ chúng ta bị phát ."


      Thất Nguyệt Hồng lạnh nhạt nhìn ra màn mưa, trong con ngươi u tĩnh gợn sóng.


      Tiếu Hiên Khuynh dịu dàng nhìn người con trong phòng, do quá mệt mỏi mà nàng ngủ thiếp bàn. khẽ thở dài:


      " Có lẽ vậy, ta muốn Liên nhi phải cưới người mà nàng muốn."


      Trong mắt Thất Nguyệt Hồng lên chút khinh bỉ, biết là nàng khinh thường Tiếu Hiên Khinh hay là khinh thường chính mình. Nàng cúi đầu, giọng điệu lanh lảnh cất lên:


      " Huynh cần lừa mình dối người. Chẳng lẽ ta lại ngu ngốc đến nỗi nhận ra huynh có ý với Tiểu Tuyết sao?"


      Tiếu Hiên Khinh giật mình:


      " Sao muội biết?"


      " Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng tỏ. Khi huynh nhìn tiểu Tuyết, trong mắt tràn đầy tình ý."


      Chưa để Tiếu Hiên Khinh kịp tiêu hóa câu của mình, Thất Nguyệt Hồng tiếp tục cất giọng lanh lảnh:


      " Tiểu Tuyết rất mềm yếu, trong lòng tỷ ấy có vết thương mà ai có thể bù đắp lại. Nếu huynh tỷ ấy, ta hi vọng tình đó phải vì vụ lợi. Tỷ ấy như những người con khác, bao giờ chịu chung chồng với nữ nhân khác. Ta mong huynh như những nam tử kia, vì sắc đẹp của mà cho là tỷ ấy chính là công cụ làm ấm giường, còn mình suốt ngày chìm đắm trong trụy lạc. Còn tiểu Tuyết có huynh , điều đó chỉ có tỷ ấy mới biết."


      Tiếu Hiên Khinh , lúc sau, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kiên định:


      " Cả cuộc đời này ta chỉ có mình Liên nhi là thê tử. Ta có thể có quyền hạn như Đông Sở hoàng nhưng chí ít, ta nàng ấy lòng. Chúng ta có thể cư, vô lo vô ưu mà sinh sống với nhau đến suốt cuộc đời. Đời này kiếp này, ta quyết phụ nàng."


      Thất Nguyệt Hồng như biết trước kết quả này, nàng gì, quay đầu nhìn Dạ Tuyết Liên gục bàn. 'Tiểu Tuyết, giờ hạnh phúc của mình chị hãy tự làm chủ ."


      Dạ Tuyết Liên ngủ thiếp khẽ mở mắt, trong con ngươi màu tím tràn đầy phức tạp. Đúng vậy, nàng nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa Thất Nguyệt Hồng và Tiếu Hiên Khinh. Từ lúc Thất Nguyệt Hồng Tiếu Hiên Khinh có ý với nàng nàng lanh lảnh của Thất Nguyệt Hồng đánh thức.


      Hiên ca ca có ý với nàng sao? Nàng phải làm gì bây giờ? Bất giác nhớ lại cuộc đối thoại với Sở Hán Phong ở cánh đồng oải hương hôm ấy. Nàng hứa với , mãi mãi ở bên .


      Phải làm gì bây giờ?


      --- ----


      Hoàng cung.


      " Diệu hoàng, vị hôn thê của chúng ta mất tích, đây là có ý gì?"


      Đôi huyết mâu tà mị của Lăng Dương Vũ xẹt qua tia chế giễu. Hai con cờ của lão mất tích mà lão vẫn ngồi yên được. Có vẻ lão lo lắng lắm, vậy để tăng thêm chút kích thích chứ?


      Sở Hán Phong cất giọng lạnh lùng:


      " Đây là Diệu hoàng khinh thường chúng ta sao? Ngài cũng biết ta và vị Nhiếp Chính Vương đây chưa từng động tới nữ nhân. Thế mà nay vị hôn thê của chúng ta còn chưa tung tích. Diệu hoàng định giải thích thế nào đây?"


      Ngụ ý trong lời của Sở hán Phong sao Hoàng Phủ Lâm hiểu chứ? Lão toát cả mồ hôi, lão rất vất vả mới có thể tìm được hai nữ nhân mà Sở Hán Phong và Lăng Dương Vũ có chút hứng thú. Kẻ nào dám coi rẻ hoàng gia mà bắt hai nàng chứ?


      " Đông Sở hoàng, Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương, hai nghĩa nữ của Trẫm mất tích Trẫm là người lo lắng hơn ai hết. Chắc là có kẻ ghen tỵ với hai nàng nên bắt cóc các nàng mà thôi. Hai vị cứ yên tâm, Trẫm nhất định tìm được Tuyết Lan và Nguyệt Liên. Kẻ dám bắt cóc hai nghĩa nữ của Trẫm chắc chắn có kết cục tốt đẹp."


      Nghe lão , trong mắt Sở Hán Phong và Lăng Dương Vũ tràn đầy khinh thường thèm che giấu.


      Lão già ngu ngốc, biết sao người như lão lại có thể tại vị hơn 30 năm? Phải cho lão tận hưởng niềm đau khổ trước khi chết mới được.


      ... .....


      Chờ khi trong đại điện chỉ còn mình Hoàng Phủ Lâm lão mới mệt mỏi dựa vào ngai vàng.


      " Người đâu?"


      Lão vừa dứt lời, hắc y nhân biết từ đâu quỳ xuống giữa đại điện:


      " Chủ tử."


      Hoàng Phủ Lâm mở mắt, trong mắt tràn đầy tính kế:


      " Triệu tập tất cả người của Ma Giáo, bằng mọi cách phải tìm được hai nữ nhân kia về đây cho ta."


      Trong mắt hắc y nhân kia lên tia kinh ngạc, ngẩng đầu:


      " Chủ tử, có cần vì hai nữ nhân mà triệu tập tất cả mọi người ? Nô tài tự cảm thấy đáng. Nữ nhân đời này thiếu gì? Tìm đại vài người có dung nhan xinh đẹp được sao?"


      Hoàng Phủ Lâm thở dài, lão phất tay với hắc y nhân:


      " Nếu thế ta có cần phải triệu tập mọi người tìm ? Hai tên kia trước nay động chạm đến nữ nhân, vất vả lắm chúng mới để ý hai nữ tử Quốc ta. Chúng ta phải nhanh chóng bắt lấy cơ hội. Với lại, ngươi thấy hai nữ nhân kia rất đặc biệt sao? người phát minh ra bao nhiêu thứ mới lạ, người có thể làm Thánh thảo nở rộ, lại có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Hai người đó có thể giúp ích rất nhiều cho chúng ta."


      rồi lão lấy từ trong tay áo chiếc kính lão của Dạ Tuyết Liên dâng lên hôm trước, phất tay với hắc y nhân:


      " Cứ theo lệnh của ta mà làm."


      " Vâng."


      Hoàng Phủ Lâm ngắm nghía chiếc kính lão, trong mắt tràn đầy tham lam. Lão muốn đâu chỉ đơn giản là giữ vững ngôi vị Diệu hoàng? Điều lão mong ước chính là thống nhất đại lục, đến lúc đó lão cho những kẻ từng khinh bỉ mình phải quỳ rạp xuống dưới chân lão mà van xin.


      " Hahahaha......"


      Hoàng Phủ Lâm ngửa đầu điên cuồng cười, chiếc kính trong tay bị lão nắm đến nát vụn. Trong mắt lão tràn đầy tàn nhẫn.


      Các ngươi chịu chết ...


      ... ...

      Hết chương 21
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22:




      Trong căn phòng xa hoa.


      " Chủ tử, có tin tức của hai vị phu nhân."


      hắc y nhân quỳ đất, cung kính báo cáo kết quả cho hai nam tử bình thản ngồi chơi cờ.


      Ngón tay duy chuyển quân cờ của Sở Hán Phong bỗng khựng lại, y nheo mắt lại, nhìn chằm chằm quân cờ:


      " Ở đâu?"


      ... ........


      đoạn đường tấp nập, chiếc xe ngựa thoạt nhìn khá cũ kĩ chầm chậm chạy. Trông chẳng có gì đặc biệt, nên gây chú ý của bất kì ai.


      " Tiếu Hiên Khinh, chúng ta là đâu đây?" Thất Nguyệt Hồng nhíu mày nhìn Tiếu Hiên Khinh.


      " Chúng ta đường đến Liêu Lực quốc."


      " Liêu Lực quốc?" Lần này lại đến phiên Dạ Tuyết Liên tò mò hỏi.


      Tiếu Hiên Khinh gật đầu:




      " Liêu Lực quốc là cường quốc đứng thứ ba trong Thất quốc, chỉ sau Nam Lăng hoàng triều và Đông Sở quốc. Do Liêu hoàng tại vị hơn ba mươi năm cai quản. Liêu Lực quốc có được ngày hôm nay là do vị Chiến thần Vương gia Hiên Viên Vân Cuồng mình chinh chiến sa trường bao nhiêu năm để giữ nền độc lập. Mặt khác, Liêu Lực quốc là nước rất giàu có, quốc khố của Long Diệu chỉ bằng gia sản của thương nhân giàu có ở Liêu Lực......"



      Thất Nguyệt Hồng nghe đến tiền liền sáng mắt lên. Nha, quốc khố của Long Diệu chỉ bằng gia sản của thương nhân giàu có ở Liêu Lực thôi sao? Thất Nguyệt Hồng xoa xoa tay, môi nở nụ cười ... ...... ....... thể nham hiểm hơn.


      Nhìn cái dáng vẻ này của Thất Nguyệt Hồng, khóe môi của hai người còn lại run lên bần bật.


      Dạ Tuyết Liên ôm trán, lắc lắc đầu:


      " Tiểu Hồng, em có thể nghĩ đến thứ gì khác ngoài...tiền được ?"


      Thất Nguyệt Hồng dừng ngay động tác, nàng mở cái miệng nhắn, định gì đó bất giác nhíu mày.



      Dạ Tuyết Liên cho rằng nàng suy nghĩ cách nghiêm túc về tương lai của mình Thất Nguyệt Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi sáng rực. Nàng đứng bật dậy, may đập đầu vào trần xe ngựa, đau đến nhe răng trợn mắt.



      Dạ Tuyết Liên định chạy đến đỡ nàng Thất Nguyệt Hồng ngồi xuống. Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, đặt lên đầu gối, làm tư thế quyết tâm:


      " Tiểu Tuyết, em biết rồi. Cuộc sống của em thể chỉ xoay quanh việc kiếm tiền được."


      Dạ Tuyết Liên mỉm cười gật đầu:


      " Đúng vậy."



      Nàng định khen ngợi thêm vài câu Thất Nguyệt Hồng phun ra câu làm nàng suýt nữa té ngửa:


      " Ngoài việc kiếm tiền đến chật nhà, em còn phải kiếm nhiều soái ca và báu vật chất đầy cả phủ mới thôi."


      "....."


      "....." Hai con người còn lại hoàn toàn á khẩu.

      --- --------


      " Rầm, Rầm..."


      Những tiếng nổ rầm trời nối tiếp nhau vang lên khiến chim chóc trong rừng bay tán loạn.


      đám hắc y nhân quỳ đất, đồng loạt cúi đầu, ai câu.


      Lăng Dương Vũ dựa hờ vào gốc cây đào, đôi huyết mâu tà mị tràn đầy nghi hoặc. lẳng lặng nhìn kẻ điên cuồng đập phá căn nhà gỗ đằng xa.



      Trong con ngươi màu lam lạnh lùng của Sở Hán Phong lúc này tràn đầy tơ máu. Nàng đâu? ràng thuộc hạ của y báo cáo nàng ở đây mà.



      Y tiếp cận nàng là có mục đích. Trước nay y chưa từng động vào nữ nhân, nếu phải vì nàng thông minh và xinh đẹp, nếu phải nàng hát bài hát bài đó y đâu phải mất công làm nhiều việc như vậy để lấy lòng tin của nàng?



      Y cứ tưởng nắm chặt nàng trong lòng bàn tay, nhưng khi biết nàng vì muốn kết hôn với y mà bỏ trốn, trong lòng y lên cảm xúc mang tên.....mất mác.



      Mất mác? Sở Hán Phong bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ. Y mất mác khi nàng bỏ trốn y ư? , đâu! Nàng chỉ giống mẫu thân mà thôi. Thời gian sau khi mẫu thân mất, mỗi lần nhìn những đồ vật của người để lại phải y cũng có những cảm giác này sao? Nàng giống mẫu thân, mà y, lại có cảm giác mất mác khi có mẫu thân bên cạnh.



      Nghĩ vậy, tâm trạng của Sở Hán Phong cũng bình thường lại. Những cảm giác kì lạ trong lòng y đều quy hết là cảm giác thương nhớ mẫu thân, mà nàng, Dạ Tuyết Liên, lại giống mẫu thân của y.



      Y quay đầu nhìn đám thuộc hạ quỳ đất, cất giọng lạnh lùng:




      " May mắn các ngươi là Ám vệ cấp thấp, nếu , hôm nay các ngươi đừng mơ còn đầu gắn liền cổ. Cút về rèn luyện lại từ đầu cho ta."



      Đám hắc y nhân xấu hổ quỳ đất, bọn họ sao lại xấu hổ cho được? Đến cả nữ nhân cũng tìm ra, chủ tử tha cho chính là phúc tu mấy đời của bọn họ rồi.


      " Tạ ơn chủ tử tha mạng."


      Đám hắc y nhân đồng loạt hô to, lóe lên cái, khu rừng vắng lặng chỉ còn lại Sở Hán Phòng và Lăng Dương Vũ.


      " Sư đệ, ta nghĩ các nàng chắc chắn có người cùng. Mà thế lực của người kia cũng hề , có thể che mắt được người của chúng ta."


      Sở Hán Phong lạnh lùng , trong con ngươi màu lam lên chút suy tư.


      Y và Lăng Dương Vũ là huynh đệ đồng môn, được Ngạo Sơn lão nhân nhận làm đệ tử. Hai người từ rất thân thiết, đến khi lớn lên vẫn rất gắn bó.

      " Theo ta thấy, chắc chắn bọn họ chạy sang các nước lân cận. Mà gần đây nhất, là Liệu Lực quốc."


      Lăng dương Vũ . Trong mắt tràn đầy ý cười trêu tức.


      ... ....


      --- ------


      Liêu Lực quốc.


      " Tiểu Tuyết, Tiếu Hiên Khinh chúng ta vào kinh thành, trước hết dùng cơm ."


      Thất Nguyệt Hồng chui đầu qua cửa sổ xe ngựa, nhàng với Dạ Tuyết Liên bên trong xe ngựa.


      " Ân." Dạ Tuyết Liên bỏ quyển sách tay xuống, lấy chiếc khăn sa tử y che phần gương mặt.


      Vì hai người muốn bị lộ nên thay đổi quần áo bằng vải thô, lấy khăn che mặt che dung nhan khuynh quốc khuynh thành.


      Ba người cùng nhau bước vào tửu lâu, vì là buổi trưa nên khách trong tửu lâu rất đông. Ba người vừa bước vào cửa, bao nhiêu ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào các nàng.


      Hai nữ tử kia khiến cho người ta phải suy nghĩ.


      Dạ Tuyết Liên thân tử y huyền bí, dù là bằng vải thô nhưng che dấu được khí chất dịu dàng thanh nhã của nàng. Đôi con người màu tím tĩnh lặng gợn sóng, mái tóc được vấn cao lên đơn giản để lộ mảng da thịt trắng hồng như trẻ sơ sinh. Trông nàng như đóa U Lan tĩnh mịch ủ sâu trong rừng núi.



      Thất Nguyệt Hồng thân hồng y màu phấn, mái tóc vàng tự nhiên buộc cao đỉnh đồng, phần đuôi tóc được làm xoăn bồng bềnh như đám mây. Đôi con ngươi hắc bạch phân minh tò mò đảo quanh đại sảnh. Cả người tản ra khí chất trong sáng đáng như nàng tiên ham chơi lạc xuống hồng trần.



      Cả hai người đều đeo khăn sa che mặt, tuy nhiên nó làm các nàng xấu mà lại tăng thêm vài phần bí .



      Còn Tiếu Hiên Khinh sau cùng, khuôn mặt so với nữ nhân còn mỹ hơn mấy phần, vì thế cũng là tâm điểm của mấy trong tửu lâu.



      Tiểu nhị thấy các nàng ăn vận bằng vải thô liền khinh bỉ. Cũng phải thôi, đây là Mai Lương lâu, đệ nhất tửu lâu ở kinh Thành Lam Lực này mà. Muốn vào đây phải là người vừa có tiền vừa có quyền, đâu phải nơi ai muốn vào là vào được?


      Nhìn thấy ý khinh bỉ trong mắt tiểu nhị, Tiếu Hên Khinh liền rút lệnh bài ở bên hông ra, giơ lên trước mắt tên tiểu nhị.


      Tiểu nhị nhìn thấy lệnh bài trong tay Tiếu Hiên Khinh, ý khinh thường trong đáy mắt bay biến còn tí. cất giọng nịnh nọt:


      " Ra là Đại tướng quân, thất lễ thất lễ, mời ngài cùng theo tiểu nhân."


      rồi lên phía trước dẫn đường.


      Đại tướng quân? Dạ Tuyết liên và Thất Nguyệt Hồng thầm kinh ngạc. Tuy nhiên hai người cũng gì, các nàng nhờ người ta giúp đỡ, nên thắc mắc nhiều hơn.



      Ba người theo tiểu nhị lên lầu, để ý ánh mắt chăm chú theo dõi từng cử động của họ.


      ... .....


      " Đó phải là tên Tiếu Hiên Khinh sao? quay trở lại?"


      nam tử nhíu mày nhìn ba người dưới lầu, y quay sang hỏi nam tử khác nheo mắt ngồi uống rượu.


      Nam tử đó trả lời, trong mắt lên chút suy tư...


      ... ....

      Hết chương 22
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :