1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Song đôi kỳ tài - Trữ Hồng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12


      So với Dạ Tuyết Liên học khoa Tự nhiên Thất Nguyệt Hồng học khoa Xã hội, lại tốt nghiệp Học viện nghệ thuật nên khả năng hát và đánh đàn của nàng hơn hẳn Dạ Tuyết Liên.


      Giọng nàng còn lanh lảnh như trước kia nữa mà là chất giọng ngọt ngào truyền cảm.


      Giai điệu trầm ấm đặc trưng của đàn ghi-ta kết hợp với giọng hát đầy cảm xúc của Thất Nguyệt Hồng khiến cho người ta cảm giác như mình lạc vào thế giới hư hư ảo ảo.


      Thất Nguyệt Hồng khẽ nhắm mắt, tay trái ấn lên phím đàn, tay phải cầm miếng gảy gảy đàn theo nhịp điệu đều đặn. Đôi môi chúm chím khe khẽ hát lên giai điệu buồn buồn kết hợp với dung nhan xinh đẹp như tiên nữ nhiễm bụi trần khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.


      Trong mắt mọi người tràn đầy kinh ngạc và thán phục, nhất là vị Nhiếp Chính Vương kia, trong mắt tràn đầy kinh diễm và hứng thú.


      Còn Thất Nguyệt Hồng, nàng vẫn đắm chìm trong bài hát, gửi cả cảm xúc của mình vào đó. Tuy nàng chưa bao giờ trải qua ái tình nhưng nàng đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình. Đối với nàng, tình chỉ khiến cho con người ta hạnh phúc ít, còn đau khổ nhiều mà thôi.


      Giọng hát dịu dàng kèm theo chút buồn buồn như mật ngọt nhàng chảy vào tai người nghe. Có khi thiên hạ đệ nhất tài nữ cũng chưa chắc có thể so sánh với nàng.


      Bài hát kết thúc, Thất Nguyệt Hồng nhàng mở mắt. Trong con ngươi hắc bạch phân minh tĩnh lặng như đóa U Lan tia cảm xúc. Nàng nhàng đứng dậy, hành lễ cái, ôm đàn về chỗ của mình. Đây là thói quen của nàng, sau mỗi lần động chạm đến nhạc, khuôn mặt nàng luôn lạnh tanh. Đây phải là nàng tự cao, mà là nàng tranh thủ khôi phục cảm xúc.


      Mọi người lúc này dường như mới tỉnh khỏi giấc mộng, trong con ngươi màu tím huyền bí của Dạ Tuyết Liên tràn đầy nể phục.


      Lão hoàng đế lúc này mới khôi phục tinh thần, trong mắt lão tràn đầy đắc ý, cứ như người vừa biểu diễn là lão vậy. Lão định mở miệng gì đó tên thị vệ chạy vào:


      " Thưa hoàng thượng, có người ở Thánh cung đến bẩm báo, là có chuyện rất quan trọng về Thánh thảo muốn bẩm báo."


      " Mau cho vào." Lão Hoàng đế sốt ruột .


      lâu sau, cung nữ hớt hải chạy vào, chưa kịp hành lễ a hô to:


      " Hoàng thượng, Thánh thảo nở rồi, nở rồi ạ."


      " Thánh thảo nở rồi?"


      Mọi người kinh ngạc thốt lên. Lão Hoàng thượng chẳng kịp suy nghĩ, đứng bật dậy phất tay áo hớt hải về phía Thánh cung.


      Thánh thảo? Dạ Tuyết Liên khẽ nhíu mày. Thánh thảo là Thánh vật của Long Diệu, mỗi nước đều có Thánh vật khác nhau. Thánh thảo của Long Diệu ba trăm năm chưa nở, sao bỗng dưng hôm nay lại nở?


      suy nghĩ đến Thánh Cung, mọi người cùng vào, chạy đến bên hồ nước. Thánh thảo chính là đóa Bạch Liên (đóa sen trắng). Khi mọi người đến nơi, chỉ thấy đóa sen trắng gần như trong suốt từ từ khép cánh.

      Dạ Tuyết Liên rất kinh ngạc, sao đóa sen này lại từ từ khép lại như vậy? Đóa sen trong suốt như thủy tinh kì lạ rồi, mà đóa Bạch Liên này còn từ từ khép lại nữa.


      Mọi người ở đây đều nín thở chiêm ngưỡng Thánh thảo nở rộ từ từ khép cánh. Họ có tích đức mấy kiếp cũng khó mà được nhìn thấy Thánh thảo nở.

      Còn Dạ Tuyết Liên, vì mắc bệnh nghề nghiệp nặng nên nàng chẳng thèm để ý mọi người ở đây hết sức chăm chú ngắm hoa, lấy giấy bút từ trong ống tay áo ra. Vừa lại xung quanh cái hồ, vừa quan sát đoá Bạch Liên vừa ghi ghi chép chép, miệng còn lẩm bẩm:


      " Tần suất thu cánh của hoa là 90 giây 1mi-li-mét, cánh hoa trong suốt như thuỷ tinh, lấp lánh tựa pha lê, nhụy hoa màu đỏ ối,.... kì lạ, chẳng có cơ sở khoa học nào để lí giải điều này.


      "Dạ Tuyết Liên....!" Lúc này, đồng môn chạy đến kéo Dạ Tuyết Liên lẩm bẩm về phía sau.


      Thấy có người kéo mình, Dạ Tuyết Liên mới nhận ra vừa rồi mình luống cuống. Đành ngoan ngoãn đứng cạnh các đồng môn, tuy nhiên ánh mắt vẫn chăm chú quan sát đoá Bạch Liên.


      Trong đôi mắt lạnh lùng của Sở Hán Phong xẹt qua tia cảm xúc.


      Lúc này, lão Hoàng Thượng mới nghi hoặc mở miệng:


      " Sao Thánh thảo ba trăm năm chưa nở bỗng nhiên hôm nay lại nở hoa?" Thắc mắc của lão cũng chính là nghi vấn trong lòng mọi người.


      cung nữ phụ trách việc chăm sóc Thánh thảo quỳ xuống, cao giọng thưa:


      " Bẩm Hoàng thượng, lúc nãy nô tỳ nhổ cỏ dại bên bờ hồ bỗng nhiên nghe được tiếng hát ngọt ngào truyền đến. Nô tỳ bất giác ngẩng đầu lên nhìn nơi tiếng hát truyền đến bỗng phát giác Thánh thảo nở rộ ra từng cánh theo giai điệu của bài hát. Nô tỳ chưa kịp nghĩ nhiều bèn sai người bẩm báo Hoàng thượng, còn mình ở lại trông nom Thánh thảo.Mong Hoàng thượng trách phạt!"




      Chương 13: Nguyệt Liên công chúa.


      " Đứng lên ." Lão Hoàng đế phất tay.


      " Tạ Hoàng thượng tha mạng." Cung nữ kia rối rít dập đầu rồi nhanh ra ngoài.


      Lúc này, mọi người bắt đầu lâm vào trầm tư. Trong Thánh cung rộng lớn chỉ còn tiếng gió xào xạc, ai ai cũng đuổi theo suy nghĩ riêng của mình.Lão Hoàng thượng gì, vì vậy mọi người ở đây cũng mực yên lặng.

      Đóa Bạch Liên khép cánh hoàn toàn, chỉ còn nụ hoa chưa nở chúm chím trong suốt xinh đẹp như thiếu nữ e thẹn.


      Bỗng giọng tà mị cất lên phá vỡ gian tĩnh lặng:


      " Thánh thảo nở khi nghe tiếng hát của Thất tiểu thư, nở theo nhịp điệu của bài hát?" Giọng lười biếng chẳng có cảm xúc chính xác là của vị Nhiếp Chính Vương nào đó. Đây là câu đầu tiên từ khi đến đây đến giờ.

      Mọi người ngẫm nghĩ ý tứ trong lời của . Rồi tất cả giống như bừng tỉnh, kinh ngạc quay sang Thất Nguyệt Hồng lạnh lùng đứng góc.


      Lão Hoàng thượng nhanh chóng phục hồi tinh thần, nóng lòng thốt lên:


      " Thất tiểu thư, ngươi có thể đàn khúc nữa cho Trẫm nghe được ?"


      Thất Nguyệt Hồng chẳng có phản ứng, vẫn lạnh lùng đứng góc. đồng môn đứng bên khẽ lay nàng:


      " Thất Nguyệt Hồng, Hoàng thượng gọi ngươi kìa!"


      " Gì?" Lạnh lùng phun ra chữ khiến cho mọi người sửng sốt. Sao nàng ta dám dùng ngữ điệu đó chuyện trước mặt Hoàng thượng? Tuy nhiên, lão Hoàng đế dường như chẳng để ý, lão sốt ruột đến nỗi gọi cả khuê danh của Thất Nguyệt Hồng:


      " Thất Nguyệt Hồng, ngươi có thể đàn khúc nữa cho Trẫm nghe ?"


      Sợ Thất Nguyệt Hồng lại luống cuống, Dạ Tuyết Liên nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng, vỗ mạnh cái vào vai Thất Nguyệt Hồng, miệng hét lên:


      " Tiểu Hồng, tỉnh cho ta...."


      Thất Nguyệt Hồng nghe thấy tiếng hét này, giật mình tỉnh lại, ôm chặt lấy Dạ Tuyết Liên, miệng còn gào to gấp mấy lần Dạ Tuyết Liên:


      " Tiểu Tuyết, có kẻ ăn trộm tiền của chị hả? Ai? Kẻ nào? Bảo em...a~"


      Nghe Thất Nguyệt Hồng hô to như thế,Dạ Tuyết Liên phì cười, tháo mấy cái xúc tu của con bạch tuộc nào đó ra khỏi người mình, giọng với Thất Nguyệt Hồng:


      " Hoàng thượng kêu em đàn khúc nữa kìa!"


      " Àaaaaaaaa" Thất Nguyệt Hồng kéo dài giọng, đôi mắt còn dường như vô tình đảo quanh những người ở đây, nàng cất giọng cao vút:


      " Ai chạy về Quốc Tử Giám lấy cây đàn đến đây cho ta với!"


      Lão Hoàng thượng liếc mắt sang tên Thái Giám bên cạnh, tức kẻ đó chạy nhanh về phía Quốc Tử Giám như con robot. Đúng là khôn .


      Tầm ly trà sau, tên thái giám ôm chiếc hộp đàn hùng hục chạy lại, dâng lên cho Thất Nguyệt Hồng.


      Nhận lấy chiếc ghi-ta quý, Thất Nguyệt Hồng ngó nghiêng xung quanh hồi. Mọi người thắc mắc nàng định làm gì thấy nàng chạy về phía bờ hồ.


      Thất Nguyệt Hồng tìm tảng đá khá cao, bắt chéo chân, để chiếc đàn vững vàng lên đùi. Cầm lấy miếng gảy, nàng nhanh chóng bắt đầu đàn:


      " Chúng ta đồng ý rằng gặp nhau trong ba năm


      Chúng ta hãy cùng khóa thời gian lại với tình


      Em cười và đó là thử thách của chúng ta


      Và đó là lời hứa của chúng ta


      Cứ như vậy ba năm trôi qua


      trở lại nơi đây


      nhắm mắt và chờ đợi em đến


      gửi nụ hôn cho em trong khí.


      ... ........."


      [ Ước định - Quang Lương ]


      Giọng hát ngọt ngào lần nữa cất lên, hòa cùng giai điệu trầm ấm đặc trưng của đàn ghi-ta.


      Tiếng hát bay cao, lan tỏa trong gian. nhàng len lách vào lòng người.


      Đóa Bạch Liên trong suốt như thủy tinh ở giữa hồ nhàng nở ra từng cánh, tỏa ánh sáng lấp lánh như pha lê, chói lọi giữa dòng nước xanh biếc.

      Bên bờ hồ, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần ôm đàn lẳng lặng ca hát. Thiếu nữ nhắm hờ đôi mắt, dung mạo xinh đẹp thanh khiết như đóa phù dung nhiễm bụi bẩn của bùn.


      Thời gian như dừng lại ở đó, trong mắt mọi người tràn đầy kinh diễm. Mọi người ai câu như sợ khi họ cất tiếng, thiếu nữ như tiên ấy tan biến mất.


      Khẽ mở mắt, Thất Nguyệt Hồng dừng hát, nàng dám đắm mình trong bài hát, nàng dám bộc lộ cảm xúc. Nơi đây phải thế kỉ 21, lơ là chút là nàng có thể mất đầu.


      Tiếng đàn và tiếng hát dừng lại, đóa Bạch Liên cũng tiếp tục nở ra nữa mà trái lai, nó từ từ khép những cánh hoa trong suốt lại thành nụ hoa e ấp.


      nhàng đứng dậy, Thất Nguyệt Hồng mỉm cười nhìn những cánh hoa dần dần khép lại. kì diệu!


      Đúng lúc này, tiếng đàn chói tai vang lên, đánh thức mọi người bừng tỉnh khỏi giấc mộng.


      Thất Nguyệt Hồng cho đàn vào hộp, hành lễ với lão Hoàng thượng:


      " Thua Hoàng thượng, thần nữ đàn xong theo cầu của người. Người nên....." Bỏ lửng câu , Thất Nguyệt Hồng lấy ngón cái và ngón trỏ xoa xoa với nhau, miệng nở nụ cười nham hiểm.


      Dạ Tuyết Liên ôm trán. Bệnh tham tiền của con nhóc này lại tái phát rồi.


      Tuy nhiên, lão Hoàng thượng chẳng hiểu cái kí hiệu đó là gì. Lão cười tươi rói, dương dương đắc ý quay sang nhìn hai vị Đông Sở Hoàng và Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương.


      Lão phất tay ra hiệu với tên thái giám bên cạnh. Tên thái giám thấy vậy liền lấy từ trong ống tay áo chiếc hộp, trong đó chứa đầy những cuộn giấy màu vàng.


      Đặt cuộn giấy lên bề mặt chiếc hộp, lão Hoàng thượng ghi ghi chép chép gì đó. lát sau, lão thu bút, lấy ngọc tỷ trong ống tay áo, ấn nhát lên cuộn giấy.


      Tên thái giám bên cạnh đỡ lấy cuộn giấy vàng, tiến lên phía trước, cất giọng the thé:


      " Thất tiểu thư tiếp chỉ."


      Thất Nguyệt Hồng nghe vậy bèn quỳ xuống đất, nghe tên thái giám the thé tuyên chỉ:


      " Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tam tiểu thư tướng quân phủ tài mạo song toàn. khúc đàn làm cho Thánh thảo ngủ yên hơn ba trăm năm phải nở rộ.Nay Trẫm nhận ngươi làm nghĩa nữ, hiệu Nguyệt Liên công chúa. Ban thưởng Nguyệt Linh cung. Khâm thử."
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Tuyết Lan công chúa


      Thất Nguyệt Hồng nhíu mày tiến lên phía trước, nhận lấy Thánh chỉ:


      " Tạ ơn Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế."


      " Đứng lên " Lão Hoàng đế cười ha ha phất phất tay.


      Thất Nguyệt Hồng nhàng đứng dậy, trong con ngươi tràn đầy vui. Hứ, cứ tưởng lão Hoàng đế tặng nàng tầm vài chục vạn lượng Hoàng kim chứ ( V o v). Nhưng mà là công chúa chắc thiếu tiền đâu nhỉ? Nghĩ vậy, tâm trạng của Thất Nguyệt Hồng mới khá lên chút.


      Đúng lúc này, lão Hoàng đế mới cười xòa lên tiếng:


      " Nguyệt nhi, con có cầu gì có thể với phụ hoàng a."


      Nguyệt nhi? Phụ hoàng? Thất Nguyệt Hồng rùng mình trong lòng, suy nghĩ có nên xin độ vài trăm lượng vàng nhỉ? Tuy nhiên, ngoài mặt ngọt ngào :


      " Phụ hoàng, Nguyệt nhi thấy tiểu Tuyết tỷ tỷ là người rất thông minh. Tỷ ấy là người làm ra kính cận, còn có cả đàn vi-ô-lông và ghi-ta nữa. Với lại, Nguyệt nhi rất quý tỷ ấy. Liệu phụ hoàng có thể.....?" rồi lại lấy ngón tay cái chà sát với ngón trỏ, nở nụ cười thể.....bỉ ổi hơn.


      Dạ Tuyết Liên co rút khóe miệng. Nếu nàng đoán nhầm, sau khi nhận tiền con nhóc này lại lấy cớ là do nó xin mà cướp hết về cho xem.


      Tất nhiên cũng giống với lần trước, lão Hoàng thượng chả hiểu cái kí hiệu đó là cái quái gì. Lão ha ha cười, phất tay với tên thái giám đứng bên cạnh, viết tiếp cái Thánh chỉ nữa.


      Thất Nguyệt Hồng đắm chìm trong mơ ước được 'bơi' giữa biển tiền giọng the thé cất lên làm nàng tỉnh mộng. Tuy nhiên, điều khiến nàng ôm hận là nội dung Thánh chỉ kia cơ:


      " Dạ tiểu thư tiếp chỉ"


      Ném ánh ai oán cho Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên quỳ xuống.


      " Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Dạ tiểu thư phủ Thừa tướng tài mạo song toàn, thông minh tuyệt đỉnh. làm ra những vật dụng rất sáng tạo. Nay Trẫm nhận ngươi làm nghĩa nữ, hiệu Tuyết Lan công chúa, ban Trường Tuyết cung. Khâm thử."


      Nội dung Thánh chỉ này thành công làm cho khóe miệng cười tươi của kẻ nào đó cứng đơ.


      Dạ Tuyết Liên cũng hết sức kinh ngạc. Nàng vấp phải cái vận cứt chó gì mà tự nhiên được làm công chúa? Tuy nhiên, ngoài mặt nàng vẫn rất bình tĩnh nhận lấy Thánh chỉ:


      " Tạ ơn hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."


      Lão Hoàng đế cười tươi rói, lại lần nữa dương dương đắc ý quay sang nhìn hai vị Đông Sở Hoàng và Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương.


      Lão quay sang phất tay với mọi người:


      " Được rồi, hôm nay đến vậy thôi. Các ngươi quay lại Quốc Tử Giám . Đông Sở hoàng, Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương, mời."


      " Long Diệu hoàng, mời."


      Hai vị kia cũng khách khí mời lại rồi cùng quay người bước .Trước đó còn quên ' lưu luyến' liếc nhìn hai vị mỗ nữ đứng đơ đơ nào đó.


      --- ---


      Thất Nguyệt Hồng buồn bực chu đôi môi hồng nhuận, quay sang với Dạ Tuyết Liên:


      " Thỏ con, sao lão Hoàng thượng lại cho chúng ta làm công chúa?"


      Dạ Tuyết Liên nhún vai:


      " Sao chị biết được?"


      " Hừ, phải vì cái đầu em thà làm nghĩa nữ của con cún còn hơn làm nghĩa nữ của lão."


      " Ách"


      " Sao vậy?"


      Thấy Dạ Tuyết Liên bỗng dừng lại, Thất Nguyệt Hồng tò mò hỏi. Nương theo ánh mắt của Dạ Tuyết Liên, nàng liền nhìn thấy kẻ khoanh tay hằm hằm nhìn các nàng. sai, đó chính là vị Tam Hoàng tử Hoàng Phủ Vũ của chúng ta.


      Nhìn thấy Hoàng Phủ Vũ, Thất Nguyệt Hồng thu lại khuôn mặt ủ rũ, bày ra vẻ vui tươi niềm nở:


      " Ôi chu choa, cháu , cháu đến thăm sao? Có mang quà vậy?"


      Gân xanh trán Hoàng Phủ Vũ rung lên bần bật, nén giận mở miệng:


      " Thất Nguyệt Hồng, nên nhớ, bây giờ ngươi là biểu muội của ta."


      " Biểu muội sao?" Thất Nguyệt Hồng làm ra vẻ nghi ngờ hỏi.


      Tuy nhiên chưa kịp cho Hoàng Phủ Vũ trả lời, Thất Nguyệt Hồng lấy từ trong tay chiếc khăn tay, che che miệng:


      " Biểu muội tham kiến biểu huynh." rồi ra hiệu cho Dạ Tuyết Liên bên cạnh cùng hành lễ.


      " Ừ, đứng lên ." Tuy hơi nghi ngờ tại sao Thất Nguyệt Hồng lại ngoan ngoãn như vậy nhưng nghĩ bây giờ nàng là biểu muội của mình, Hoàng Phủ Vũ liền phất tay trả lời.


      Thất Nguyệt Hồng che miệng đứng lên, lấy chiếc khăn tay phẩy phẩy về phía Hoàng Phủ Vũ:


      " Biểu huynh, thứ lỗi cho biểu muội thất lễ. Biểu huynh đại nhân đại lượng, chắc so đo với biểu muội đâu nhỉ?"


      Hoàng Phủ Vũ định lấy cái danh biểu huynh ra giáo huấn Thất Nguyệt Hồng nhưng nghe nàng vậy, những lời đến cửa miệng bèn nuốt trở lại.


      " Biểu huynh, thứ cho biểu muội thất lễ. Tuy nhiên, biểu muội bây giờ có việc, xin phép hoàng huynh trước." Thất Nguyệt Hồng lại làm vẻ e thẹn , tay còn quên phẩy phẩy chiếc khăn về phía Hoàng Phủ Vũ.


      Thấy thất Nguyệt Hồng ngoan ngoãn với mình, tâm trạng của Hoàng Phủ Vũ rất tốt. phất phất tay, 'ừ' tiếng, chắp tay sau lưng trước.


      " Biểu huynh, chúc huynh ngày tốt lành." rồi còn quên lấy khăn tay phẩy phẩy thêm vài lần lên người Hoàng Phủ Vũ.


      Hoàng Phủ Vũ gì, tiếp tục bước . Tuy nhiên, mặt giấu được vẻ đắc ý. biết mà, chẳng có nữ nhân nào là ái mộ .


      --- ---


      Thấy Hoàng Phủ Vũ khỏi, Thát Nguyệt Hồng liền ôm bụng lăn ra cười.

      Dạ Tuyết Liên cười cười, tò mò hỏi:


      " Vừa rồi sao em cứ phất cái khăn tay về phía vậy? Em bỏ cái gì trong đó?"


      Thở mạnh hơi, Thất Nguyệt Hồng cười :


      " Hí hí, chẳng cái gì qua được mắt chị, cứ tưởng mình đào hoa lắm ý. Chiếc khăn tay đó em cho bột thuốc xổ màu vị vào đó. Tối nay trong nhà xí mà tha hồ đào hoa. Muahahaha...."


      Đúng vậy, bột thuốc xổ kia là nàng xin thần y Cốc Thiên Ngạo trong lúc khám bệnh cho nàng.


      Bất đắc dĩ lắc đầu, Dạ Tuyết Liên cốc vào trán Thất Nguyệt Hồng:


      " Em đó, nghịch ngợm."


      Thất Nguyệt Hồng xoa xoa trán, bĩu bĩu môi:


      " Cho chết, ai bảo làm ra vẻ mặt đó với em?"


      Rồi như nghĩ ra điều gì đó, Thất Nguyệt hồng kéo tay Dạ Tuyết Liên:


      " Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ngắm hoa !"


      " Ngắm hoa sen nhá?" Dạ Tuyết Liên quay lại lại hỏi.


      " Ứ đâu, em muốn ngắm hoa oải hương. Bây giờ là giữa hè, oải hương nở rất đẹp."


      " Vậy chúng ta ngắm cả hai?"


      " Được a~ thôi"


      Lôi kéo Dạ Tuyết Liên, Thất Nguyệt Hồng tung tăng chạy về phía trước. Trông nàng như chú chim sáo vui vẻ dễ thương.


      con đường vắng lặng, cái nóng bức của mùa hè, vang lên những tiếng cười đùa lanh lảnh như cơn gió làm mát dịu lòng người.....


      --- ---


      " Chủ tử, Tam hoàng tử muốn làm khó Thất tiểu thư nhưng bị nàng dễ dàng giải quyết. hơn nữa, Thất tiểu thư còn vẩy bột thuốc xổ vào người Tam Hoàng tử. Số lượng có lẽ là....rất nhiều."


      hắc y nhân quỳ đất, phía bạch y nam tử dung mạo tựa tiên nhân. lười biếng nằm ghế, đôi huyết mâu tà mị lóe lên tinh quang.


      Phất tay về phía hắc y nhân, bạc môi khẽ nhếch:

      " Tiếp tục theo bảo vệ nàng cho ta."


      " Vâng" Chỉ thấy lóe lên cái, hắc y nhân kia chẳng thấy đâu.

      Nam tử áo trắng ngồi dậy, trong con ngươi tràn đầy hứng thú nồng đậm.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15:


      Ngoại thành.


      chiếc xe ngựa xa hoa lọc cọc chạy đường.


      Thất Nguyệt Hồng uể oải nhìn Dạ Tuyết Liên đọc sách:


      " nhàm chán, Thỏ con, chị có thể tách ra khỏi cuốn sách đó chút được ?"


      Dạ Tuyết Liên buông quyển sách tay xuống, khoanh tay, dựa hờ vào thành xe ngựa:


      " Em muốn sao đây?"


      Thấy Dạ Tuyết Liên chịu chuyện với mình, miệng Thất Nguyệt Hồng bắt đầu phát huy hết công suất:


      " Thỏ con, hay là mai chị làm ra cái điện thoại !"


      Dạ Tuyết Liên nhíu mày:


      " Em nghĩ chị rảnh như vậy sao? Em có biết làm ra cái điện thoại phiền phức như thế nào ? chỉ đến quá trình làm nó rất rắc rối, mặt khác chúng ta có sóng để gọi điện sao? Em nên biết, trước kia có điện thoại thứ nhất là vì có vệ tinh bên ngoài vũ trụ, thứ hai là có các công ty như là công ty sim, thẻ điện thoại,.....Haizz có em cũng chả hiểu. tóm lại là chúng ta thể phát minh ra điện thoại."


      Thất Nguyệt Hồng cái hiểu cái chu chu môi, nàng định cái gì đó tiếng phu xa từ bên ngoài vọng vào:


      " Chủ tử, đến nơi rồi ạ!"


      ... ...


      Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng bước xuống xe, đập vào mắt các nàng cái đầm trồng đầy hoa sen.


      Dạ Tuyết Liên vừa nhìn thấy đầm sen mắt liền sáng lên, chạy nhanh đến đó, mặc kệ Thất Nguyệt Hồng bám vào mình bị mất đà té ngã.


      Ấm ức xoa xoa mông, Thất Nguyệt Hồng chạy theo Dạ Tuyết Liên:


      " Chờ em với!"


      Bước đến bên đầm sen, mùi hương thơm ngát dìu dịu vấn vương quanh chóp mũi. Bây giờ là giữa mùa hè, hoa sen trong đầm nở rộ gần hết. Hoa sen xinh đẹp mà thánh khiết, từng đôi cánh e ấp dịu dàng như thiếu nữ mười tám đôi mươi. Từng chiếc lá sen xanh mơn mởn nổi mặt nước, xa xa nhìn lại hoa sen như nàng tiên xinh đẹp khoác lên mình tấm áo choàng xanh biếc. vài tia nắng xen qua kẽ lá, chiếu xuống mặt hồ lóng lánh. Khung cảnh nơi đây đẹp, tựa như chốn tiên gian.


      Dạ Tuyết Liên ngồi xuống bên đầm sen, ngón tay trắng nõn khẽ ngắt bông sen ở gần nhất, đưa lên mũi ngửi. Hương thơm ngan ngát nồng như hoa hồng, cũng nức mũi như hoa cúc.


      " Đúng là phù dung chóng nở sớm tàn, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."


      " Trước đây khi còn học cấp , bọn em thường đọc bài thơ là:


      Trong đầm gì đẹp bằng sen


      Lá xanh, bông trắng, lại xen nhị vàng


      Nhị vàng, bông trắng, lá xanh


      Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."


      Dạ Tuyết Liên ngẩng đầu lên, nàng định gì đó bị giọng ôn nhu cắt ngang:


      " Thơ hay, thơ hay."


      Thất Nguyệt Hồng quay đầu lại, nhìn thấy người vừa đến là nam tử áo xanh, hai mắt liền tỏa sáng. Vứt đóa sen tay xuống đất, nàng chạy đến ôm tay nam tử áo xanh:


      " Ngạo ca ca, sao huynh lại ở đây?"


      Chính xác, đây phải Thần y Cốc Thiên Ngạo của chúng ta là ai?

      Thất Nguyệt Hồng ôm cánh y làm y hơi sững người, nhanh chóng trấn tĩnh lại, y mỉm cười ôn nhu:


      " Ta phải hỏi muội mới đúng, sao muội lại ở đây?"


      " Muội đến đây ngắm hoa a~"


      " Đây là đầm sen của ta, ta trồng để chế thuốc."


      Y rồi xách luôn cả Thất Nguyệt Hồng bám lấy mình như bạch tuộc lên phía Dạ Tuyết Liên:


      " Xin chào, tại hạ là Cốc Thiên Ngạo." Y nắm tay thành quyền chào hỏi Dạ Tuyết Liên.


      Dạ Tuyết Liên cũng đưa tay ra bắt tay với y:


      " Xin chào, tiểu nữ Dạ Tuyết Liên."


      Thất Nguyệt Hồng đứng bên tò mò hỏi:


      " Ngạo ca ca, hoa sen có thể chế thuốc sao?"


      Cốc Thien Ngạo gật đầu:


      " Muội biết đó thôi, hoa sen có rất nhiều công dụng. Liên ngẫu có thể cầm máu, chữa bệnh thổ huyết; thạch liên tử có thể chữa bệnh về thần kinh; liên phòng, lá sen, liên tư có thể chữa các bệnh về máu như xuất huyết, băng huyết......"


      Cốc Thiên Ngạo thao thao bất tuyệt hồi, Thất Nguyệt Hồng cái hiểu cái gật gật đầu, rồi lại lắc lắc. Thấy vậy, Cốc Thiên Ngạo bất đắc dĩ cười cười:


      " Được rồi, Nguyệt nhi muội có muốn hái sen với ta ? Chúng ta có thể làm trà hoa sen!"


      " Được a" Cuối cùng cũng cần nghe Ngạo ca ca cái gì về thuốc nữa, Thất Nguyệt Hồng liền tung tăng chạy về phía hồ sen.


      ------


      Ba người cùng chèo thuyền ra giữa đầm, lúc đầu Thất Nguyệt Hồng và Cốc Thiên Ngạo chuyện rất vui vẻ, còn Dạ Tuyết Liên chăm chú thưởng sen hồ.


      Tuy nhiên sau đó Thất Nguyệt Hồng nhìn thấy cá chép bơi dưới nước bèn nổi hứng muốn câu cá. Cốc Thiên Ngạo đành lấy ngó sen buộc với sợi tàm ti mà dùng để bắt mạch làm cần câu cho Thất Nguyệt Hồng.


      Nhưng mà Thất Nguyệt Hồng bao giờ câu cá đâu? có mồi, nàng bèn lấy bánh điểm tâm ở trong túi của Cốc thiên Ngạo để dụ cá. (-_-)


      Mặc dù được hai người Dạ Tuyết Liên và Cốc Thiên Ngạo khuyên bảo nhưng Thất Nguyệt hồng chẳng thèm để ý. Nàng mặc kệ cho hai người kia ngồi chuyện về các vị thuốc gì gì đó, còn mình ngồi bên câu cá.


      Và kết quả đương nhiên là, đến cuối buổi Thất Nguyệt Hồng chả câu được con cá nào.


      Nàng buồn bực vứt cần câu sang bên, với Dạ Tuyết Liên và Cốc Thiên Ngạo:


      " Bây giờ chúng ta ngắm hoa oải hương . Tiểu Tuyết, Ngạo ca ca, hai người có ? "


      Hai người nhìn nhau hồi, thấy trời bây giờ mới quá trưa bèn gật đầu :

      " Được, chúng ta thôi!"


      --- -----


      Trong căn phòng xa hoa có hai nam tử ngồi chơi cờ.


      Nam tử áo trắng dung mạo như thiên tiên, đôi mắt tà mị lên chút suy tư. lười biếng ngồi ghế, chăm chú nhìn vào bàn cờ.


      Đối diện hắc y nam tử, dung mạo cũng chẳng kém gì nam tử áo trắng. Đôi lông mi dài khẽ cụp xuống, che đôi mắt rét lạnh như tu la dưới địa ngục.


      Đúng lúc này, hắc y nhân biết từ đâu qùy mặt đất, hướng nam tử áo trắng thưa:


      " Chủ tử, hôm nay Thất tiểu thư đến đầm sen ở ngoại thành. lúc sau có nam tử áo xanh thoạt nhìn giống đại phu đến. Thất tiểu thư có vẻ quen biết y, còn.....ôm y nữa. Sau đó họ cùng lên thuyền hái sen, lúc đầu Thất tiểu thư có chuyện với tên nam tử áo xanh. Còn về sau ngồi ....câu cá ạ"


      Hắc y nhân vừa dứt lời, tên hắc y nhân khác biết từ đâu quỳ mặt đất, hướng hắc y nam tử thưa:


      " Chủ tử, hôm nay Dạ tiểu thư đến đầm sen ở ngoại thành. Có cùng hồng y nữ tử. Hai người vừa mới đến lúc tên nam tử áo xanh vào. Y có.... bắt tay với Dạ tiểu thư. Sau đó họ cùng lên thuyền ra hồ. Lúc đầu tên nam tử kia cùng hồng y nữ tử chuyện, tuy nhiên sau đó hồng y nữ tử kia mình câu cá. Còn y và Dạ tiểu thư ngồi chuyện về các vị thuốc."


      Hắc y nhân vừa dứt lời, hai nam tử ngồi phía đều đồng loạt nhíu mày. Bạch y nam tử phất tay:


      " tìm hiểu xem tên nam tử kia là ai!"


      Chỉ thấy lóe lên cái, thấy hai hắc y nhân kia đâu.


      Trong mắt bạch y nam tử xẹt qua tia sắc lạnh, quay sang hắc y nam tử.

      Hai người hiểu ý trao đổi ánh mắt với nhau.


      Chỉ thấy làn gió thổi qua, hai nam tử kia thấy bóng dáng.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16:


      Thất Nguyệt Hồng dẫn Dạ Tuyết Liên và Cốc Thiên Ngạo vào sơn động. Nàng cầm trong tay cây đuốc, lần mò trong sơn động tối om tĩnh mịch.


      " Tiểu Hồng, em chắc là chúng ta đúng đường chứ?" Giọng dịu dàng của Dạ Tuyết Liên vang lên phá tan gian tĩnh lặng.


      " Tất nhiên rồi, sơn động này là của Đại ca tìm cho em đó!"


      Thất Nguyệt Hồng vừa quay đầu với Dạ Tuyết Liên vừa bước tiếp.


      Bỗng nàng 'ui da' tiếng, chỉ thấy Thất Nguyệt Hồng ôm trán, khuôn mặt nhăn nhó. Nàng lấy tay sờ sờ tảng đá trước mặt, 'cắc' tiếng, luồng sáng bất ngờ ập vào khiến mọi người bất giác che mắt.


      Bây giờ mọi người mới nhìn , thứ Thất Nguyệt Hồng vừa đụng vào là cánh cửa đá.


      Vứt cây đuốc tay xuống đất, Thất Nguyệt Hồng chạy nhanh qua phía bên kia cánh cửa:


      " Tiểu Tuyết, Ngạo ca ca, hai người mau đến đây a"


      Hai người theo Thất Nguyệt Hồng, bước qua cánh cửa, mùi hương ngát ngát dìu dịu vấn vương quanh chóp mũi. cánh đồng trồng hoa oải hương tím biếc đập vào mắt Dạ Tuyết Liên, nàng kinh ngạc thốt lên:


      " Oa, đẹp quá!"


      " Đây là loại cây gì vậy?" Cốc Thiên Ngạo đứng bên cạnh nhíu mày .


      " Đây là cây hoa oải hương, loại hoa mà muội thích nhất. Loài hoa này có ở đại lục của chúng ta, muội nhờ Đại ca sai người đến châu Âu mua hạt giống về đó." Thất Nguyệt Hồng hít hà hương hoa bỗng quay lại cười .


      " Oải hương? Châu Âu?" Cốc Thiên Ngạo nghi ngờ hỏi.


      " Ai nha, có huynh cũng biết đâu! Huynh chỉ cần biết đây là hoa oải hương là được rồi!" Thất Nguyệt Hồng phẩy phẩy tay .


      Nàng chạy đến cánh đồng oải hương, tung người nằm lên những cánh hoa tím biếc.


      Ánh sáng len lỏi qua kẽ lá của những cây đào cao vút, tinh nghịch chiếu xuống thiếu nữ áo hồng dung mạo tuyệt trần nằm những cánh hoa tím biếc.


      tay nàng gối đầu, tay cầm cành oải hương tím biếc lên ngắm nghía.Mái tóc vàng tự nhiên vương đầy cánh hoa.


      nơi nào đó, đôi mắt tà mị ngây người nhìn cảnh này, trong mắt tràn đầy kinh diễm.


      Thất Nguyệt Hồng đùa nghịch đống hoa đến chán, nàng bắt đầu dạo quanh cánh đồng, hái những cành hoa cho vào giỏ.


      Hoa oải hương hay Lavender có rất nhiều công dụng. Vì vậy, nó được mệnh danh là nữ hoàng hoa khô.


      " Tiểu Hồng, lại đây ăn điểm tâm !" Dạ Tuyết Liên đứng bên rìa cánh đồng vẫy tay gọi Thất Nguyệt Hồng.


      Xách giỏ oải hương chạy về phía thảm cỏ, Thất Nguyệt Hồng ôm cánh tay Dạ Tuyết Liên nhõng nhẽo:


      " Tiểu Tuyết, người ta muốn uống trà hoa sen do chính tay chị pha cơ!"


      Dạ Tuyết Liên phì cười, lấy tay xoa xoa mái tóc của Thất Nguyệt Hồng:


      " Được rồi bà tổ của tôi, ngồi xuống dưới gốc cây cho mát !"


      Ba người cùng ngồi dưới gốc đào thoạt nhìn có vẻ nhiều lá.


      Dạ Tuyết Liên lấy trong giỏ ra ấm trà, thành thục pha trà hoa sen. lát sau, trong tay Thất Nguyệt Hồng ly trà vàng óng, đóa sen trôi bồng bềnh ở . Đưa lên miệng khẽ nhấp ngụm, Thất Nguyệt Hồng nhắm hờ mắt ngẩng đầu thở dài:


      " Tiểu Tuyết, tài nghệ pha trà của chị càng ngày càng tốt a~"


      Cốc Thiên Ngạo ở bên cũng cười :


      " Trà có vị ngọt đủ, hơi có vị chát và hương thơm của hoa sen,lượng nước vừa đủ, quá loãng cũng quá đặc.Vị trà thanh khiết nhưng kém phần ngọt ngào. Tài nghệ pha trà của Dạ nương quả rất tốt."


      Dạ Tuyết Liên cũng kiêu căng, nàng định gì đó giọng lạnh lùng vang lên:


      " Trà Của Dạ tiểu thư ngon vậy sao? ngại nếu Trẫm cùng thưởng thức chứ?"


      Ba người đồng loạt cùng quay đầu lại, chỉ thấy người vừa đến là hắc y nam tử. Khuôn mặt như tác phẩm nghệ thuật do ông trời tạo thành, tuy nhiên đôi mắt lạnh lùng của y lại làm cho người ta rét mà run. Đây phải vị Đông Sở hoàng máu lạnh mà các nàng gặp hồi sáng sao?

      Thấy y về phía mình, tâm Dạ Tuyết Liên run lên hồi. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó nàng lấy lại bình tĩnh. Cụp hàng mi dài như cánh quạt, nàng cười hành lễ:


      " Tham kiến Đông Sở hoàng!"


      Sở Hán Phong , chỉ thấy xẹt cái, y ôm Dạ Tuyết Liên vào lòng.


      Thất Nguyệt Hồng mờ mịt nhìn hai người họ, nàng định quay lại hỏi Cốc Thiên Ngạo đứng bên cạnh có chuyện gì xảy ra bị khuôn mặt phóng đại chặn ngay trước mắt.


      " Uầy, ngươi là ai?" Lùi ra sau chút, Thất Nguyệt Hồng nghi ngờ hỏi.


      Tên nam tử nghiệt nào đó cúi xuống hôn chụt cái vào môi nàng:

      " Phu quân tương lai của nàng!"


      rồi chưa kịp để nàng phản ứng ôm lấy eo nàng, vận khinh công bay mất.


      " A, hoa của ta....."

      ....

      Hết chương 16
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17:


      Thấy Thất Nguyệt Hồng bị người bắt , Cốc Thiên Ngạo suy nghĩ nhiều, vận khinh công đuổi theo. Bạch y nam tử vẫn duy trì tốc độ bình thường kia, chẳng nhanh cũng chẳng chậm nhưng Cốc Thiên Ngạo vẫn đuổi kịp .


      Tưởng chừng cách sơn động khá xa, bạch y nam tử mới vận hết khinh công. Chỉ thấy lóe lên cái, Cốc Thiên Ngạo chẳng nhìn thấy đâu.


      Y đánh mạnh quyền vào gốc cây bên cạnh, lập tức cái cây đó gãy đôi:

      " Chết tiệt"


      --- ------


      Dạ Tuyết Liên phục hồi tinh thần, thoát ra khỏi vòng tay của ai đó:


      " Đông Sở hoàng, xin tự trọng."


      Khuôn mặt ai đó vẫn lạnh lùng, tuy nhiên giọng lại rất dịu dàng đến nỗi y cũng giật mình:


      " Ta rồi, ta tên là Sở Hán Phong."


      Dạ Tuyết Liên , Sở Hán Phong cũng im lặng. Hai người cứ trầm mặc như vậy cho đến khi Dạ Tuyết Liên phát ra điều thích hợp:


      " Ủa, tiểu Hồng và Cốc Thiên Ngạo đâu rồi?"


      " rồi!"


      " Hả?"


      " Thất nương chơi với vị hôn phu của nàng ta, Cốc Thiên Ngạo cũng theo."


      Hôn phu?Tiểu Hồng có vị hôn phu từ bao giờ?


      Như hiểu nàng nghĩ gì, Sở Hán Phong cất giọng:


      " Hoàng thượng mới ban hôn."


      " Hả?" Dạ Tuyết Liên nghi hoặc hỏi, lúc sau mới nhận ra là y đến chuyện THất Nguyệt Hồng có hôn phu.


      Lại hồi trầm mặc.


      " Đông Sở Hoàng, tại sao hôm nay lúc ở Quốc Tử Giám ngài lại ôm ta?" Dạ Tuyết Liên nghi ngờ hỏi.


      " Bài hát."


      " Bài hát?"


      Khẽ thở dài, Sở Hán Phong ôm Dạ Tuyết Liên vào lòng. Nàng định kháng cự y gục đầu vào cổ nàng, giọng lạnh lùng cất lên:


      " Mẫu thân ta, người là người rất trong sáng. Nhưng chính cái trong sáng ấy đẩy người vào chỗ chết. Ta còn nhớ, khi ta còn , mẫu thân thường ngồi vu vơ hát bài hát mà sáng nay nàng hát. Ta từng hỏi người tại sao người lại hát bài hát buồn đó. Mẫu thân với ta, điều nàng hối hận nhất đó là thể làm chủ chính mình, nàng hối hận nhất là gả cho phụ hoàng ta."


      Dạ Tuyết Liên giật mình, lẽ nào mẹ của y cũng là người xuyên ? Nghe y có vẻ như mẹ y bắt buộc phải gả cho phụ hoàng y. Dạ Tuyết Liên cũng chú đến y gọi mẹ mình mà mẫu thân nhưng lại gọi cha mình là phụ hoàng. Có vẻ như y rất ghét phụ hoàng của mình.


      Nghĩ vậy, bản năng làm mẹ trỗi dậy, nàng đưa tay ôm lấy , giọng :


      " sao đâu? Con người sinh ra đều phải có phụ mẫu, mẫu thân ngài có hối hận thời gian có thời gian quay trở lại sao? Lẽ ra lúc đó mẫu thân ngài phải sống cho tốt chứ phải là ngồi hối hận cho những gì qua. Điều đó giúp ích được gì chứ?"


      Ngừng chút, Dạ Tuyết Liên để ý mình càng ngày càng bị Sở Hán Phong ôm chặt. Nàng tiếp tục :


      " Còn ngài sao? Ngài cũng nên sống tốt để mai này phải hối hận như mẫu thân ngài. Ngài nên tìm hạnh phúc cho mình chứ phải là đắm chìm trong hoan lạc..."


      Dạ Tuyết Liên tiếp tục để khóe miệng kẻ nào đó gục người mình nhếch lên đắc ý.


      Sở Hán Phong ngẩng đầu lên, khuôn mặt còn lạnh lùng nữa mà pha chút ảm đạm, trong mắt tràn đầy mờ mịt. Thoạt nhìn như chú cún con bị bỏ rơi. Y cất giọng có chút run run:


      " sao?"


      Thấy y như vậy, tâm Dạ Tuyết Liên mềm nhũn, nàng xoa đầu y, mỉm cười bảo:


      " Đúng vậy."


      Sở Hán Phong lại mờ mịt tiếp tục cất giọng:


      " Vì cái chết của mẫu thân mà ta chưa từng chạm vào bất kì nữ nhân, hậu cung của ta cũng trống . Ta nghĩ đơn sống mình cả đời, nhưng ta gặp người con . Từ giây phút gặp nàng ta động lòng. Tuy nhiên nàng ấy lại chẳng để ý đến ta. Liên Liên, nàng thấy có phải A Phong rất đáng ghét ?" Ánh mắt y long lanh kèm theo chút ánh sáng thoạt nhìn như đứa trẻ làm sai cầu xin tha thứ.


      Bị ánh mắt mắt ấy mê hoặc, Dạ Tuyết Liên trả lời trong vô thức:


      " , A Phong rất tốt. Ai quý A Phong chính là kẻ mù."


      Trong mắt Sở Hán Phong xẹt qua tia đắc ý, y tiếp tục dùng ánh mắt đáng thương nhìn Dạ Tuyết Liên:


      " Vậy Liên Liên có quý A Phong ?"


      Dạ Tuyết Liên nghi ngờ gì trả lời:


      " Liên Liên rất quý A Phong"


      Nghe vậy, Sở Hán Phong rất vui vẻ, nhìn y như đứa trẻ được nhận kẹo. Y đưa tay ra cầm lấy tay Dạ Tuyết Liên:


      " Liên Liên phải ngoắc tay với A Phong, Liên Liên phải bên cạnh A Phong mãi mãi, A Phong cũng ở bên cạnh Liên Liên mãi mãi. Ai giữ lời được sống tử tế."


      Bị khuôn mặt vui vẻ kia mê hoặc, Dạ Tuyết Liên ngoắc tay với Sở Hán Phong:

      " Được, ai giữ lời được sống tử tế."


      Đạt được ý muốn, mặt Sở Hán Phong tràn đầy đắc ý, y đưa mặt lại gần Dạ Tuyết Liên:


      " Liên Liên hứa rồi đó!"


      Lúc này Dạ Tuyết Liên mới phục hồi tinh thần, phát ra mình bị lừa, khuôn mặt nàng đỏ lên. định gì đó môi bị chặn lại.


      Đây là lần đầu tiên Sở Hán Phong hôn người, y chỉ cảm thấy đôi môi của người bên cạnh vừa mềm mại vừa ngọt ngào. Kĩ thuật hôn của y có vẻ vụng về, y ngừng liếm mút, gặm nhấm đôi môi của Dạ Tuyết Liên đến đỏ ửng, thoạt nhìn trông càng mê người.


      Sở Hán Phong nuốt nước bọt, y tiếp tục cúi đầu thưởng thức đôi môi xinh đẹp kia.


      Dạ Tuyết Liên bị hôn đến đầu óc choáng váng, trong đầu nàng bây giờ rối tung lên. Chỉ thấy môi đau rát, theo bản năng nàng há miệng miệng định gì đó. Tuy nhiên, Sở Hán Phong lại thừa dịp mà đưa lưỡi vào. Môi lưỡi chạm nhau, y ngừng quét qua khoang miệng nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho. Đây đều là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy với người khác phái nên có chút luống cuống.


      Gió chiều man mát thổi, từng cánh hoa oải hương bay đầy trung, cuốn vào đôi trai hôn nhau say đắm. Tử y và hắc y hòa quyện, tạo nên vẻ đẹp huyền bí, nổi bật lên giữa chốn đồng rộng lớn.


      Hai dung mạo như thiên tiên chạm nhau, từng đóa hoa vương lên mái tóc tạo nên khung cảnh xinh đẹp sao tả xiết. Làn gió luồn qua khe đá, tạo nên tiếng vang như bản nhạc chúc phúc cho đôi tình nhân.


      ... ...


      Hết chương 17.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :