1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Song đôi kỳ tài - Trữ Hồng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5





      Phủ Thừa tướng


      Liên Hoa, , phải gọi là Dạ Tuyết Liên mới đúng. Nàng sống ở nơi đây được 1 tháng. Nàng nghe Lục nhi - nha hoàn thiếp thân của nàng kể nguyên nhân chủ nhân của thân thể này chết. ( đoạn này có lại lý do,vì mọi ng bit ở chương trước nên ta xin mạn phép lược cho đỡ lằng nhằng).



      Nàng khẽ thở dài, đầu tiên nàng cũng nghi ngờ tại sao Dạ Tuyết Liên lại cãi nhau với 1 người được coi là phế vật. Hóa ra là vị tiểu thư này chua ngoa đanh đá, được nuông chiều thành quen. Mặt khác, 2 vị Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng trước đây đều là cùng 1 loại người. Vì thế, cãi chửi nhau cũng là bình thường.


      Còn Hoàng Phủ Vũ, nàng cũng rất muốn xem là người thế nào mà khiến cho mấy phải tranh đoạt.



      Qua lời kể của Lục nhi nàng cũng biết được thân phận của mình bây giờ là tiểu thư duy nhất của Phủ Thừa tướng, cha nàng chỉ có 1 vị thê tử là mẹ nàng. Sau khi sinh nàng thể sinh con được nữa, tuy nhiên cha vẫn lấy thêm 1 vị thiếp nào. Cha quả rất si tình.



      Mấy tháng qua, nàng thích nghi được với cuộc sống ở nơi đây. Cha mẹ cũng mời rất nhiều đại phu tới khám cho nàng nhưng họ đều bệnh của nàng rất lạ, sức khỏe rất bình thường nhưng lại mất trí nhớ.



      Thở dài 1 hơi, Dạ Tuyết Liên vào phòng thí nghiệm. Căn phòng này là nàng nhờ cha xây cho, tuy có cuộc sống vô lo vô ưu nhưng có lẽ bởi do bệnh nghề nghiệp mà nàng ngừng được việc phát minh ra những thứ mới lạ.




      Căn phòng này rất rộng, được chia làm 2 gian. Gian trong là nơi nàng dùng để làm thí nghiệm, gian ngoài là thư phòng có chứa sách. Dạ Tuyết Liên đến bên chiếc bàn đựng la liệt những chai lọ thủy tinh mà nàng tự phát minh,cầm lấy 1 chiếc lọ màu tím và chiếc máy làm tóc năng lượng mặt trời. Đây là thuốc nhuộm tóc mà nàng làm từ trước, còn máy làm tóc nàng phải tìm rất nhiều nguyên liệu phức tạp mới có thể làm được. Bởi vì nguyên liệu ở đây rất hạn chế nên nàng cũng chỉ sáng chế được mấy thứ này, ngoài ra còn có 1 cây đàn vi-ô-lông và 1 chiếc ghi-ta. Nàng rất thích chơi đàn vi-ô-lông, còn ghi-ta là loại đàn mà cha nàng ở kiếp trước thích nhất.




      Mỉm cười nhìn hai cây đàn, Dạ Tuyết Liên cầm lọ thuốc nhuộm và máy làm tóc về phòng. Phải làm đẹp cho mình thôi!


      -----


      Tướng quân Phủ



      Trong Túy Trúc viện của Thất Nguyệt Hồng vang lên những thanh đấm đá. Thất Nguyệt Hồng trong bộ võ phục mà nàng nhờ Thanh Trúc may ngừng đấm đấm đá đá.



      Nàng thấy thân thể này quá yếu ớt, cần phải rèn luyện nên mỗi buổi sáng...à quên....buổi trưa thức dậy nàng luôn chạy quanh viện của mình 10 vòng rồi quay về luyện võ.



      Kiếp trước, khi nàng mới học mẫu giáo, có 1 lần cha mẹ đều có nhà nên khi tan học nàng tự mình về. Lúc qua 1 con hẻm, bỗng có mấy tên đô con lao ra bắt nàng lại. Tiếp sau đó có việc gì nàng còn nhớ, chỉ biết sau đó nàng được công an cứu. Tuy nhiên, để nàng có thể tự bảo vệ mình nên cha đưa nàng học võ. Nàng chính là 1 kỳ tài học võ à nha.Nàng thông thạo Thái cực quyền, Karate, Vịnh xuân quyền và nhất là nhu thuật.



      Đấm đá đến mệt, nàng sai Thanh Trúc chuẩn bị nước tắm. Ngâm mình trong thùng nước nóng, Thất Nguyệt Hồng cảm thấy nỗi mệt mỏi như vơi 1 nửa. Nàng suy nghĩ, chắc chắn sau này nàng thoát khỏi những mối hôn ràng buộc này. Phải làm gì bây giờ? Bỗng 1 ý tưởng lóe lên trong đầu, Thất Nguyệt Hồng nở 1 nụ cười nham hiểm. Nàng bước ra khỏi thùng tắm, nhanh chóng mặc quần áo, vừa ra ngoài vừa ngừng khen mình thông minh. Nhưng nàng biết rằng, 1 việc xảy ra tiếp đó bóp nát ý tưởng của nàng từ trong trứng nước.



      Thất Nguyệt Hồng ngồi xuống bàn, cầm lên 1 miếng điểm tâm. định cho vào miệng Thanh Trúc hớt ha hớt hải chạy đến. nàng vịn tay vào cửa, vừa thở hồng hộc vừa đứt quãng:



      " Tiểu...tiểu thư...có công công ở....trong cung đến. Lão...lão gia sai .... sai nô tỳ đến...báo cho tiểu...thư ra đại sảnh...tiếp...tiếp chỉ."....


      Hết chương 5


      Chương 6: Thánh Chỉ


      Thất Nguyệt Hồng nhanh chân đến đại sảnh, nàng hứng thú với Thánh Chỉ của Hoàng thượng, thứ nàng hứng thú là ông thái giám kia.


      Từ xa đến thấy mọi người quỳ đầy đủ đất. Thất Nguyệt liếc qua tên vị công công tay làm thành hình Hoa lan chỉ mặt vênh vênh cầm cái cuộn giấy màu vàng, nàng cam lòng quỳ xuống đất. Thỉnh thoảng lại tò mò ngẩng đầu tò mò nhìn vị công công kia.


      Tên thái giám thấy mọi người đến đầy đủ liền mở cuộn giấy, chất giọng the thé cất lên:


      " Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tam tiểu thư tướng quân phủ tài mạo song toàn, hiền lương thục đức, song nay cũng 15 tuổi, đến lúc học chữ thánh hiền. 5 ngày sau đến Quốc Tử Giám học tập cùng với các hoàng tử công chúa, con cháu nhà quan lại. Khâm thử."


      " Tạ ơn Hoàng thượng."


      Thất Nguyệt Hồng tiến lên phía trước nhận lấy Thánh chỉ, trong lòng lại kêu gào thôi. Tài mạo song toàn? Mọi người đều Thất Nguyệt Hồng trước đây là Tam tiểu thư phế vật xấu xí. Chẳng lẽ ông vua này già rồi nên hồ đồ? Đúng là dở hơi, yên lành tự dưng bắt người ta học. Hừ.


      --- -----


      Khi Dạ Tuyết Liên ra từ trong phòng với mái tóc tím huyền bí xoăn lọn nha hoàn Lục nhi chạy đến. Nhìn thấy Dạ Tuyết Liên, Lục nhi bất giác ngây người. Từ khi tiểu thư tỉnh dậy càng ngày càng kì lạ, những tính cách thay đổi mà còn hay làm ra đủ thứ kì quái.


      Trấn tĩnh lại, Lục nhi cúi đầu, giọng thưa:


      " Tiểu thư, có công công ở trong cung đến truyền chỉ. Người mau đến đại sảnh ."


      Truyền chỉ? Dạ Tuyết Liên bối đại mái tóc lên đầu, rồi lấy chiếc mũ chụp vào, nhanh chân đến đại sảnh.


      Thấy nàng đến, mẹ liền kéo nàng cùng quỳ đất. Chưa kịp định thần lại thấy 1 giọng bất nam bất nữ vang lên:


      " Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Dạ tiểu thư tướng phủ cáo bệnh xin nghỉ 3 tháng, Trẫm phê chuẩn. Nay thời gian 3 tháng hết, 3 ngày sau phải quay lại Quốc Tử Giám để tiếp tục học chữ Thánh hiền. Khâm thử"

      " Tạ ơn hoàng thượng" Dạ Tuyết Liên nhận lấy Thánh chỉ.


      đường về viện của mình, Dạ Tuyết Liên quay sang hỏi Lục nhi:


      " Lục nhi, trước đây ta có học ở Quốc Tử Giám sao?"


      " Đúng vậy, tiểu thư. Người học ở đó từ khi 15 tuổi. Ở đó người gặp Tam hoàng tử nên mới ái mộ ngài ấy."


      " Ồ. Vậy năm nay ta bao nhiêu tuổi?"


      " Năm nay tiểu thư vừa mới qua sinh nhật 17 tuổi."


      " Nhưng tại ta còn nhớ phải viết chữ như thế nào nữa" Căn bản là nàng hiểu chữ ở thế giới này.


      " Tiểu thư người đừng lo, lão gia tấu lên Hoàng thượng là tiểu thư mất trí nhớ. Đề nghị thái phó đại nhân dạy tiểu thư lại từ đầu."


      " Ừ"


      Nhàn nhạt đáp lời, Dạ Tuyết Liên rảo bước về phía phòng thí nghiệm, phải chuẩn bị đồ dùng học tập để học thôi...


      HẾT CHƯƠNG 6
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Đồng Hương


      Thừa tướng phủ


      Dạ Tuyết Liên 1 thân tử y (trang phục màu tím) bước vào phòng thí nghiệm. Nàng đến bên chiếc bàn gỗ hoa lê, ngắm nhìn những vật dụng mà nàng mất công làm ra. Lấy ra chiếc ba lô chống thấm nước màu tím, đặt mấy thứ bàn vào đó. Có giấy Tuyên Thành kẹp thành quyển, bút bi, bút chì, thước sắt...và ti tỉ thứ...nhiều lắm! Khoác chiếc ba lô lên vai, bất chợt nhìn thấy đống sắt chứa đầy dây đồng được bọc chỉ tung tóe bàn, Dạ Tuyết Liên khẽ thở dài, cầm chiếc máy tính sắp hoàn thành ra cửa. Haizz, lên xe ngựa lắp nốt vậy.


      --- ---

      Tướng quân phủ


      " Tiểu thư, tiểu thư người mau dậy , xe ngựa đứng chờ ngoài cổng rồi. Người mau dậy kẻo lại trễ học"


      Thất Nguyệt Hồng uể oải ngồi dậy:


      " học cái lông gì giờ này. Lão nương bằng này tuổi rồi mà còn phải học. Hừ."


      " Tiểu thư người gì vậy?" Thanh Trúc kêu lên


      " Được rồi được rồi, em cứ như nương ta ấy, mau đỡ bản tiểu thư dậy."


      " Dạ"


      Nửa canh giờ (1 tiếng) sau, Thất Nguyệt Hồng uể oải đeo chiếc cặp khoác (chiếc cặp sách có thể khoác lên vai) mà nàng bắt Thanh Trúc làm mấy ngày nay lên vai, lững thững bước đến bên xe ngựa.


      Thấy bộ dạng của nàng, Thất Liễu Hàn phì cười:


      " Tiểu Nguyệt, xem bộ dạng của muội kìa. Tươi tắn lên cho nhị ca xem nào. Rồi nữa chúng ta vào hoàng cung có rất nhiều thứ cho muội ngắm."


      dùng từ 'Ngắm' mà phải 'Chơi' nhưng Thất Nguyệt Hồng chẳng để ý.


      Phải ha, hoàng cung có rất nhiều thứ à nha. Hehe.


      Đến khi ngồi lên xe ngựa, Thất Nguyệt Hồng vẫn chỉ liên tưởng đến việc mình ở trong hoàng cung. Điều nàng quan tâm phải là sắp được học ở Quốc Tử Giám, phải là hoa lệ của hoàng cung, cũng phải là 1 dàn mỹ nhân xinh đẹp...mà người đời hay liên tưởng đến mà là.... .......quốc khố. Cứ nghĩ đến lúc mình được lăn lộn trong đống tiền là Thất Nguyệt Hồng phấn chấn hẳn lên.


      lát sau xe ngựa ngừng lại trước cửa hoàng cung, Thất Nguyệt Hồng cùng Thất Phong Vân và Thất Liễu Hàn chuyển sang kiệu. Tầm 1 khắc (15') sau, kiệu dừng lại. Thất Nguyệt Hồng bước xuống kiệu. Đập vào mắt nàng là là cái biển to tướng đề chữ rồng bay phượng múa 'Quốc Tử Giám', đương nhiên là Thất Nguyệt Hồng đọc hiểu, là Thất Phong Vân cho nàng.


      Nàng theo sau đại ca và nhị ca vào đại sảnh. Đập vào mắt nàng là đại sảnh to lớn, bên trái là 1 cái hồ lớn, trong phòng treo đầy thứ quý báu...Thấy nàng bước vào, 1 đám vương công quý tộc ngẩng đầu lên nhìn. Trong chốc lát, đại sảnh ồn ào bỗng dưng ngừng bặt, từng tiếng hít khí vang lên. Nữ tử kia là ai? Nàng đẹp, so với Nam Lăng đệ nhất mỹ nữ còn mỹ hơn vài phần.


      Hôm nay, Thất Nguyệt Hồng mặc 1 thân y phục màu hồng phấn tôn lên làn da trắng tựa mỡ đông. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi lông mày dày mỏng. Chiếc mũi xinh tinh xảo, đôi môi hơi đẫy đà hồng hồng chúm chím. Lúc này nàng hơi cười, mơ hồ nhìn thấy hàm răng trắng bóc.Nhưng khiến cho người ta phải chú ý nhất là đôi mắt đan phượng hắc bạch phân minh (đen trắng ràng) u tĩnh như đóa U Lan trong rừng sâu nằm dưới hàng mi cong cong như chiếc cánh quạt. Ở giữa mi tâm có nốt chu sa đỏ chót khiến nàng trông càng diễm lệ.


      Mái tóc vàng tự nhiên dài đến đầu gối, 1 nửa được tết thành hình bông hoa đỉnh đầu, nửa còn lại được tết lệch sau đầu, 1 nửa tóc mai được cố định bởi chiếc bờm đính hoa oải hương. vai đeo chiếc cặp khoác màu hồng đậm. Khí chất trong sáng như tiên nữ nhiễm bụi trần. nàng xinh đẹp đáng nhưng kém phần quyến rũ, là 1 vẻ đẹp khiến cho người khác phải nghẹt thở.


      Chưa kịp định thần, lại những tiếng hít khí vang lên. Chỉ thấy bên cạnh nàng xuất 1 người nữa.


      Hôm nay, Dạ Tuyết Liên 1 thân tử y tím biếc. Làn da trắng hồng như da em bé, khuôn mặt trái xoan thanh tú như như sau mái tóc màu tím xoăn lọn được tết thành hình thác nước. Đôi lông mày lá liễu xinh đẹp, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng khiến cho người ta chỉ muốn cắn 1 cái. Đặc biệt là đôi mắt hạnh đào màu tím huyền bí luôn nhàn nhạt nằm dưới hàng mi cong vút. vai đeo chiếc ba lô màu tím. Đúng là 1 mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.


      Trong mắt người khác, Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng như 2 tiên tử từ trong tranh bước ra. Còn đối với Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên , ngoại trừ phút đầu kinh diễm với vẻ đẹp của đối phương, trong mắt Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên chẳng khác gì bông oải hương tím biếc kiều diễm mà nàng thích nhất; còn đối với Dạ Tuyết Liên, Thất Nguyệt Hồng chẳng khác gì bông hoa sen thánh khiết mà nàng thích nhất. Thế là 2 người có chút hảo cảm với đối phương.


      Rất nhanh trấn tĩnh lại, 2 người cùng bình thản bước vào phòng mình (gần như là kí túc xá ý) mặc kệ những ánh mắt hâm mộ, đố kị, thưởng thức...đủ loại..của mọi người.


      Rồi biết ai đó kêu lên:


      " Trời! Đó phải là Tam tiểu thư phế vật xấu xí và Dạ tiểu thư chua ngoa đanh đá sao?"


      --- -------


      Thất Nguyệt Hồng bước vào phòng, đặt chiếc cặp khoác lên bàn, bình thản ngồi uống trà. Chừng 1 khắc sau, 'chi da' 1 tiếng, 1 nữ tử áo vàng trang điểm lòe loẹt bước vào, theo sau là mấy nữ tử thoạt nhìn giống như Ma-nơ-canh. Nữ tử áo vàng hất hàm về phía Thất Nguyệt Hồng, cất giọng chua ngoa:

      " Phế vật, nhìn thấy bản tiểu thư mà đứng lên chào?"


      Thất Nguyệt Hồng chẳng thèm so đo cùng nàng ta, nàng cất giọng bình thản:


      " Lí do?"


      " Ngươi nhìn thấy bản tiểu thư là ai sao?"


      " nhìn thấy. Chỉ thấy 1 con chó dại cả người dính đầy c** đứng sủa bậy thôi."


      " Ngươi..."


      " Cút"


      Nàng ta chưa hết, Thất Nguyệt Hồng mất kiên nhẫn phun ra 1 từ cắt ngang câu của nàng ta. Nàng lấy chiếc chén cầm tay đập mạnh 1 cái xuống bàn. Chiếc bàn làm bằng gỗ lê vỡ đôi, cốc chén bàn vỡ tan tành, còn chiếc chén tay Thất Nguyệt Hồng chẳng xây xát chút nào.


      Nhìn cảnh này, mấy nữ nhân kia run lên cầm cập. Phế vật kia từ khi nào lại đáng sợ như vậy, chắc chắn là chiếc bàn kia có vấn đề, chắc là thế. Nghĩ đến đây, nữ tử áo vàng tiếp:


      " Thái phó bảo ta đến đây ngươi lên lớp học, tiện thể ngươi qua gọi luôn Dạ tiểu thư phủ Thừa tướng cùng ."


      Trong mắt nàng ta toàn hả hê. Hừ! Ai chả biết 2 người các ngươi vì tranh giành Tam hoàng tử mà đánh nhau ngã từ núi xuống. Mệnh các ngươi cũng tốt, thế mà chết. Giờ để xem tình địch gặp mặt xảy ra chuyện gì!


      Dạ tiểu thư? Tình địch trước kia của thân thể này ư?


      Nhìn nữ tử áo vàng ra ngoài,Thất Nguyệt Hồng đứng dậy, nhặt chiếc cặp rơi dưới đất khoác lên vai, bước sang phòng bên cạnh. Nàng đưa tay định gõ cửa, nhưng 1 tiếng hát trong trẻo từ trong phòng truyền ra khiến nàng phải dừng lại


      " I love you, say we're together babe, you and me


      I can only give my life and show you all i am


      In the breath I breathe


      I will promise you my heart


      And give you all you need if it takes sometime


      And if you tell me you don't need me anymore


      That our love won't last forever


      I will ask you for a chance to try again


      To make our love a little better,


      Ooh....."





      Tiếng hát khe khẽ vang lên, như dòng nước ấm chảy qua lòng người. Thất Nguyệt Hồng giật mình, bất giác sững sờ. Nàng kinh ngạc thôi, chỉ vì người bên trong hát tiếng mà hơn cả đó chính là bài hát. Bài hát người bên trong hát là bài 'I love you' rất nổi tiếng ở Trung Quốc, thế kỉ 21.


      Nàng bất giác nhớ đến đó. Chiếc cặp ba lô, mái tóc màu tím, tóc xoăn lọn và cả kiểu tóc tết thác nước đó nữa. Những thứ này vốn dĩ nên có ở thời đại này. Chẳng lẽ...chẳng lẽ....


      Dạ Tuyết Liên khe khẽ hát rất nhập tâm, bàn tay gõ từng nhịp lên mặt bàn.


      Bỗng 'rầm' 1 tiếng, cửa phòng của nàng bị đạp ra, kèm theo đó là tiếng run run kìm nén vui sướng và lo lắng:


      " Dạ tiểu thư, ngươi cũng là người xuyên đến đây sao?"


      Bàn tay gõ từng nhịp của Dạ Tuyết Liên bỗng dừng lại, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên...


      HẾT Chương 7

      Chương 8


      " Dạ tiểu thư, ngươi cũng là người xuyên đến đây sao?"


      Bàn tay gõ từng nhịp của Dạ Tuyết Liên bỗng dừng lại, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thất Nguyệt Hồng từ từ bước lại.


      Đó phải đóa hoa sen mà nàng gặp ngoài sảnh đường sao? Xuyên ? Sao nàng ta lại vậy?


      Thất Nguyệt Hồng nhìn thấy Dạ Tuyết Liên ngẩng đầu lên cũng hết sức kinh ngạc. Đó phải bông oải hương mà lúc nãy nàng gặp ở sảnh đường sao?


      Cho đến khi nhìn thấy nét kinh ngạc trong mắt đối phương, 2 người dường như mới vỡ lẽ.


      " Ngươi..."


      " Ngươi..."


      " Ngươi trước "


      " Ngươi trước "


      Cả 2 người cùng đồng thanh , ngơ ngác nhìn nhau. Rồi họ cùng phì cười, nụ cười chứa cả những giọt nước mắt. Dạ Tuyết Liên bỗng đứng bật dậy, bất ngờ nhào đến ôm chặt lấy Thất Nguyệt Hồng, Thất Nguyệt Hồng cũng gắt gao ôm trả lại. Nước mắt cứ như vỡ đê trào ra ngừng, thấm ướt cả áo của đối phương. Họ vẫn chưa hết ngỡ ngàng, họ đều đến từ cùng 1 thế giới? Bao nhiêu lời muốn , bao nhiêu lời muốn chia sẻ đều được họ gửi gắm vào cái ôm này.


      Cho đến khi con ruồi đậu bên đĩa bánh chảy giọt mồ hôi thứ n rốt cục 2 mỗ nữ nào đó cũng buông nhau ra.


      Thất Nguyệt Hồng định gì đó tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên. 2 người vội vàng cầm cặp sách chạy về phía lớp học.


      --- ---

      Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng 1 trước 1 sau bước vào lớp học, môi là nụ cười rạng rỡ khiến cho cả người tỏa ra 1 ánh hào quang khiến cho người khác phải nghẹt thở. nhàng hành lễ với Vương thái phó rồi đứng bên cạnh thầy.


      Vương thái phó chừng hơn 50 tuổi, nổi danh là 1 người hiền từ nhưng dạy học trò rất nghiêm. Thầy là 1 người tri thức đạt lễ, ngay đến cả Hoàng thượng cũng phải nể 3 phần.


      Thấy Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng hành lễ, thầy mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt bộ râu trắng xóa mà Thất Nguyệt Hồng chỉ muốn đưa tay kéo sạch, quay đầu với các môn đồ của mình:


      " Chắc các trò biết, đây là Dạ tiểu thư Dạ Tuyết Liên của Phủ Thừa tướng,lần trước trò ấy cáo ốm đến nay học lại. Còn đây là Tam tiểu thư Thất Nguyệt Hồng của Tướng quân Phủ, năm nay 15 tuổi, là đồng môn mới của các trò."


      Mấy hoàng tử công chúa và con cháu quan lại ngồi phía dưới rất muốn đứng lên châm chọc vài câu nhưng ngại có Vương thái phó ở đây nên chỉ dám dùng những ánh mắt khinh thường và chế giễu nhìn Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên. Nhất là Hoàng Phủ Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét.


      " Chắc các trò cũng biết, 2 trò ấy bị thương rất nặng, hôn mê hơn 1 tháng liền. Sau khi tỉnh dậy, 2 trò ấy đều bị mất trí nhớ. Vì thế sau này ta muốn các trò phải giúp đỡ đồng môn của mình, nghe chưa?"


      " rồi ạ!" 1 đám cam lòng hô to. Mất trí nhớ? Càng dễ bắt nạt.


      " Rất tốt. Dạ Tuyết Liên, Thất Nguyệt Hồng 2 trò hãy tự tìm chỗ ngồi " Vương thái phó quay sang với Thất Nguyệt hồng và Dạ Tuyết Liên.


      " Vâng." Cả 2 cùng đồng thanh đáp.


      Thất Nguyệt Hồng kéo tay Dạ Tuyết Liên:


      " Tiểu Tuyết, trước đây em bị cận , ngờ bây giờ vẫn bị. Hay là chúng ta ngồi bàn đầu tiên nhé?"


      " Ừ. Mai về chị làm cho em 1 cái kính cận." Dạ Tuyết Liên mỉm cười kéo tay Thất Nguyệt Hồng về phía bàn đầu tiên xin nhường chỗ ngồi.


      Câu này khiến những kẻ ngồi phía dưới sững sờ 1 trận, 2 kẻ tình địch này từ bao giờ lại thân thiết như vậy? Nhất là nữ tử áo vàng lúc nãy mới bị Thất Nguyệt Hồng dọa sợ, lúc này mắt nàng ta trợn to hết mức. 2 kẻ này cái gì vậy? Cái gì cận ? Cái gì kính cận? Lại còn Tiểu Tuyết, lôi kéo tay nhau thân thiết nữa chứ!


      Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên nhàng ngồi xuống. Chưa được 1 lúc thấy Thất Nguyệt Hồng ngọ nguậy liên hồi. Thấy vậy, Dạ Tuyết Liên giọng hỏi:


      " Tiểu Hồng, em làm sao vậy?"


      " Còn làm sao nữa, ngồi khó chịu gần chết, có phải uống trà đạo đâu? học nên ngồi bàn ghế mới chống bị còng lưng chứ! Ngồi thế này có nhiều người muốn ra vẻ đạo mạo mà mải chỉnh chu sao cho mình có 1 tư thế đẹp nhất rồi quên luôn việc quan nhất khi đến đây, chính là học."


      Giọng của Thất Nguyệt Hồng , to to nhưng đủ cho mọi người ngồi đây đều nghe . Tất cả mọi người, kể cả Vương thái phó cũng quay lại nhìn Thất Nguyệt Hồng. Có mấy vị tiểu thư bị trúng tim đen xấu hổ cúi đầu, còn lại phần lớn mọi người ở đây đều là vui sướng khi người khác gặp họa. Ai chẳng biết quỳ thảm học bàn thấp là cách học từ xưa đến nay, mặt khác những chiếc bàn này đều là do hoàng thượng ngự ban, có thể tùy tiện bỏ là bỏ được sao?


      Nhưng 1 điều lại khiến mọi người sững sờ là Vương thái phó lại lên tiếng tán thưởng:


      " Thất Nguyệt Hồng, trò rất có đạo lí, mai ta tâu lên Hoàng thượng xin cho đổi thành bàn ghế vậy."


      rồi sai đệ tử của mình trải tấm giấy Tuyên Thành to đùng lên bảng, cầm lấy bút lông bắt đầu dạy chữ.


      Dạ Tuyết Liên nghe giảng rất chăm chú, vì trước đây nàng là người Trung Quốc chính hiệu nên học chữ cũng khác biệt lắm.


      Còn đối với Thất Nguyệt Hồng, tiếng giảng của Vương thái phó đối với nàng chẳng khác gì tiếng ong vo ve vo ve. Tại vì trước đây nàng sống những 18 năm tại Việt Nam, dù cha có dạy tiếng Hoa cho nàng nàng cũng chỉ biết được vài ba từ đơn giản. Đối với nàng, tiếng Việt dễ học hơn, chỉ cần ghép từ là xong. Xuyên đến đây, chỉ đối với việc tiếng Hoa đày đọa nàng cực lắm rồi, giờ còn viết mấy chữ kiểu này nữa chứ. Nghĩ thế, Thất Nguyệt Hồng nằm bò ra bàn, dùng miệng thổi thổi tóc mai. Vương thái phó giảng bài say sưa, quay sang thấy Thất Nguyệt Hồng như vậy bèn cất giọng hỏi:


      " Nguyệt Hồng, trò làm sao vậy?"


      " Thầy vương, con chẳng hiểu gì hết. Thầy có thể giảng từ từ cho con ghi chép được ?"


      Đúng lúc này, 1 giọng chua ngoa từ đâu đó cất lên:


      " Đúng là phế vật, có viết chữ mà cũng biết."


      " Ồ, mình nghe thấy tiếng chó sủa đâu đây." Thất Nguyệt Hồng chẳng thèm động đậy liền mở miệng phun ra 1 câu.


      " Ngươi bảo ai là chó?" Giọng nữ chua ngoa lại tiếp tục cất lên.


      Lúc này, Thất Nguyệt Hồng mới quay đầu lại, nhìn thấy kẻ là nữ tử áo vàng lúc nãy bị nàng dọa cho sợ bèn 'À' 1 tiếng kéo dài to. Ánh mắt như 'Bảo ngươi đó', nhưng miệng lại bảo:


      " Ta nghe thấy tiếng chó sủa, chứ bảo ngươi là chó. Ngươi cần tự nhận, ở đây ai cũng biết điều đó rồi."


      Nữ tử áo vàng nghẹn họng, những người xung quanh quay lại khinh thường nhìn nàng ta, đúng là loại nữ nhân ngực to não phẳng.


      Lúc này, Vương thái phó mới nhịn cười hắng giọng:


      " Tử Hàm, trò hãy ngoan ngoãn ngồi học . Còn Nguyệt Hồng, ta cố gắng giảng tỉ mỉ để cho trò có thể hiểu."


      " Vâng" Cả 2 cùng đồng thanh đáp.


      Vương thái phó hài lòng gật đầu, quay lên tiếp tục giảng bài. Lần này thầy giảng rất chậm mà Thất Nguyệt Hồng cũng chú ý lắng nghe vì vậy cũng hiểu được chút ít. Tuy nhiên, nàng thể ngày 1 ngày 2 bảo học là có thể học được. Vì vậy, nàng cứ viết 1 chữ tiếng Hoa rồi viết 1 chữ tiếng Việt đồng nghĩa bên cạnh.


      Đến khi Vương thái phó đến bên cạnh nàng, nhìn thấy những kí tự kì lạ của nàng bèn hỏi:


      " Nguyệt Hồng, những kí tự này là gì vậy?"


      " Thưa thầy, đây là những chữ cái La-tinh được ghép lại với nhau thành 1 từ ạ. Người ta gọi đây là tiếng Việt."


      " Tiếng Việt?"


      " Đúng vậy ạ, sau khi tỉnh dậy con có nhờ nha hoàn đọc cho mấy cuốn sách. Con thấy nó ở trong 1 cuốn sách cổ, thấy loại chữ này khá dễ học nên học theo." Thất Nguyệt Hồng mặt đỏ tim đập dối, Dạ Tuyết Liên bên cạnh quay sang tặng cho nàng 1 ánh mắt đầy thâm ý, Thất Nguyệt Hồng bất giác le lưỡi.


      " À, biết ham học hỏi thế là tốt. Nhưng đại lục này thấy nước nào dùng đến nó, chắc là 1 loại chữ thất truyền từ lâu. Trò cũng cần phải học nó nữa."


      " Vâng"


      Vương thái phó hài lòng tiếp tục quay lên bảng giảng bài.


      ... ....


      -----


      Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, Dạ Tuyết Liên khoác ba lô ra cửa. Vì Thất Nguyệt Hồng bị Vương thái phó giữ lại học chữ nên nàng đành về trước. Phải về làm cho con nhóc kia chiếc kính cận .


      sảnh đường, bỗng có 1 cánh tay ngăn nàng lại. Dạ Tuyết Liên ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt là 1 nam tử ngũ quan khá xinh đẹp. Đôi lông mày dày, 1 đôi mắt ưng sắc bén, đôi môi đầy đủ hơi hơi cười. Miễn cưỡng có thể coi là xinh đẹp. Đây là đánh giá của Dạ Tuyết Liên khi xem quá nhiều tạp trí ngôi sao.


      " Ngươi là ai?" Dạ Tuyết Liên chẳng chút dao động hỏi.


      " Hỗn láo, thấy Tam hoàng tử mà hành lễ?" tên thái giám bên cạnh tên này cất giọng the thé quát.


      " Tam hoàng tử? Ồ, hình như Hoàng thượng có quy định khi bước vào Quốc Tử Giám phân biệt thân phận phải?" Đây cũng là lí do Vương thái phó có thể gọi cả khuê danh của các nàng lên.


      " Ồ, theo bản hoàng tử thấy hình như là tan học rồi phải." Hoàng Phủ Vũ mở miệng .


      " À, hình như Tam hoàng tử quên mất 1 điều nơi chúng ta đứng là sảnh đường của Quốc Tử Giám phải."


      Hoàng Phủ Vũ thể phản bác, bèn đứng thẳng người:


      " Dạ Tuyết Liên, ngươi giỏi lắm!"


      Giỏi? Đương nhiên nàng chả giỏi sao?


      Hừ! Cuối cùng cũng lộ cái mặt ra


      Trò chơi bắt đầu rồi đây....
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9


      1 tháng trôi qua, ngày nào Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên cũng đến Quốc Tử Giám để học.


      Qua những bài giảng của Vương thái phó, Thất Nguyệt Hồng có thể nắm được gần hết các loại chữ viết. Ngoài ra, đối với văn học, nàng có thể lí giải được những ý sâu xa của các nhà văn cổ khiến Vương thái phó phải tán thưởng ngớt.


      Còn với các bài toán, đối với Thất Nguyệt Hồng chúng chẳng khác gì mớ bòng bong. Còn với Dạ Tuyết Liên, nàng nhắm mắt cũng có thể ra đáp án. Điều này làm chúng nữ nhân rất ghen tỵ. Đương nhiên rồi, trước nay đứng ở vị trí hoàng hậu luôn là những người tính toán rất giỏi để xử lý việc hậu cung.


      Thất Nguyệt Hồng bước vào lớp, có khá nhiều người đến. chính xác hơn là mọi người đến đầy đủ, Thất Nguyệt Hồng là người đến cuối cùng.


      Nàng vừa bước vào, nhiều tiếng hít khí vang lên. Hôm nay Thất Nguyệt Hồng vẫn 1 thân hồng y màu phấn, khí chất vẫn trong sáng đáng . Nhưng có khác biệt là nàng nhờ Dạ Tuyết Liên làm cho mái tóc dài đến đầu gối 1 kiểu xoăn . Mái tóc nâu vàng tự nhiên được Thất nguyệt Hồng tết lệch, để phần tóc còn thừa sang 1 bên vai. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm bằng đồ trang điểm của Dạ Tuyết Liên nên rất an toàn, tạo nên vẻ đẹp diễm lệ.


      Nhìn thấy mọi người nhìn mình, Thất Nguyệt Hồng dương dương tự đắc ngồi xuống bên cạnh Dạ Tuyết Liên. Hôm nay Dạ Tuyết Liên vẫn như mọi ngày, 1 thân tử y, mái tóc tím thẫm được tết kiểu thác nước. Nàng nhìn thấy Thất Nguyệt Hồng đến, mỉm cười vẫy tay với nàng.


      " Tiểu Tuyết, sao chị có vẻ vui vậy?"


      Dạ Tuyết Liên cười tươi rói đưa cho Thất Nguyệt Hồng 1 chiếc hộp. Vứt chiếc cặp sách lên bàn 'bịch' 1 tiếng to khiến mọi người phải chú ý, Thất Nguyệt Hồng nhận lấy chiếc hộp, tò mò mở nó ra:


      " Oa, kính cận."


      " Ừ, chị làm kiểu Nôbita màu đen rất thích hợp với em. " Chỉnh lại cho Thất Nguyệt Hồng, Dạ Tuyết Liên mỉm cười .


      nhàng đeo lên mắt, Thất Nguyệt Hồng cười hì hì quay sang Dạ Tuyết Liên:


      " Tiểu Tuyết, cảm ơn chị nhé! Mà sao chị biết độ cận của em mà làm vậy?"


      " Chị dựa vào độ sáng của mắt em, độ căng và chớp mắt của em khi bị ánh sáng khúc xạ chiếu vào...bla...bla.."


      Thất Nguyệt Hồng cái hiểu cái gật gật đầu. Chiếc kính cận đeo lên khuôn mặt như thiên sứ càng thêm vẻ đáng , còn có 1 chút....giả danh tri thức. Mấy đạo ánh mắt đủ loại thập cẩm bắn lên người nàng nhưng Thất Nguyệt Hồng chả còn hơi đâu mà để ý.


      Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, Tất cả mọi người đều ngồi xuống chỗ của mình. Vương thái phó thong thả bước vào lớp, thầy quét mắt nhìn tất cả các môn đồ của mình. Khi nhìn đến Thất Nguyệt Hồng, thầy bất giác sửng sốt:


      " Nguyệt Hồng, trò đeo cái gì mắt vậy?"


      Thất Nguyệt Hồng quay sang nhìn Dạ Tuyết Liên, nàng hiểu ý, lấy từ ba lô ra 1 chiếc hộp, mỉm cười nhìn Vương thái phó:


      " Thưa thầy, đây là kính cận con làm cho tiểu Hồng, nó dành cho những người mắt hay bị mờ. Con thấy mắt thầy cũng khá kém nên làm cho thầy 1 cái kính lão ạ."


      đoạn đưa chiếc hộp trong tay cho Vương thái phó.


      Vương thái phó tò mò mở chiếc hộp, lấy từ trong đó ra chiếc kính vuông gọng vàng. Thầy nhìn nhìn mặt Thất Nguyệt Hồng, rồi cũng học theo nàng đeo kính lên mắt.


      " Trời, thứ này kì diệu, ta có thể nhìn tất cả mọi thứ mà trước nay thể."Vương thái phó reo lên.


      Mọi người bất giác sửng sốt, thứ này tốt vậy sao?


      " Thứ tốt như vậy, mai hoàng thượng đến đây ta dâng lên cho người."


      Mai hoàng thượng đến đây? Mọi người đều kinh ngạc.


      " Thầy Vương, mai hoàng thượng đến đây sao?" Ai đó đứng dậy hỏi.


      " Xem này, ta già rồi nên hồ đồ. Các trò cũng biết 2 ngày nữa là sinh thần Hoàng thượng. Ngày mai Hoàng thượng cùng Nhiếp chính vương Nam Lăng hoàng triều và Đông Sở hoàng đến đây xem những nhân tài của nước ta. Trùng hợp là ngày mai chúng ta kiểm tra Ca (đánh đàn+hát) nên các trò cứ mang đàn của mình nhé!"


      Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương và Đông Sở hoàng? Những tiếng xì xào bàn tán vang lên, nhất là của đám nữ nhân.


      " Trời thế là chúng ta sắp được gặp 2 mỹ nam đứng đầu Thất quốc sao?..."

      " Ôi mai ta phải trang điểm đẹp mới được, có khi 1 trong 2 người để ý đến ta..."


      " Ngươi mơ sao 2 người đó là 2 ác nam nổi tiếng nhất thất quốc. Họ chưa từng để mắt đến nữ nhân nào..."


      .....Bla...Bla....


      Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên ngồi im. các nàng có hứng thú tám chuyện với đám nữ nhân kia. Còn ngắm trai đẹp á? Vẫn thích...


      --- -----

      " Tiểu Tuyết, mai chị định dùng loại nhạc cụ gì?"


      " Vi-ô-lông"


      " Vi-ô-lông? Chị có vi-ô-lông sao? À em quên mất chị là nhà phát minh. Vậy chị còn loại nhạc cụ nào khác ?"


      " Chị còn 1 cây đàn Ghi-ta." Dạ TUyết Liên mỉm cười .


      " Vậy chị cho em mượn nhá?"


      " Được thôi, chị tặng cho em luôn. Chị cũng thích đàn Ghi-ta lắm, đó là loại nhạc cụ trước đây cha chị thích nhất."


      " Cha chị sao? Chắc khi chị thành 1 nhà phát minh ông vui lắm?"


      " Cha mất khi chị 10 tuổi. Ông chết là do chị."


      " Em xin lỗi, em ..."


      " sao." Chưa để Thất Nguyệt Hồng hết, Dạ Tuyết Liên đánh gãy lời nàng.


      Thấy trong mắt Dạ Tuyết Liên nhàn nhạt ý buồn, Thất Nguyệt Hồng đành lảng sang chuyện khác:


      " Hay là khi có ai chúng ta hãy gọi biệt danh của nhau những lúc có ai . Biệt danh của chị là gì?"


      " Trước đây cha thường gọi chị là con Thỏ vì chị quá nhát gan. Còn em?"


      " Mọi người gọi em là Cáo."


      " Cáo?"

      " Đúng vậy, Cáo trong 'Cáo già'."


      " ....." Dạ Tuyết Liên câm nín.


      " Haizzz tự nhiên chúng ta lại xuyên về đây, trước đây còn là tình địch nữa chứ."


      biết nghĩ nghĩ cái gì, Thất Nguyệt Hồng chau mày hỏi Dạ Tuyết Liên:


      " tiểu Thỏ, chị gặp tên Tam hoàng tử Hoàng phủ Vũ bao giờ chưa?"


      " Chị gặp rồi."


      " Ủa, trông như thế nào?"


      Trùng hợp là Hoàng Phủ Vũ qua các nàng nghe thấy câu này liền dừng lại. Vì Dạ Tuyết Liên quay lưng về phía nên nhìn thấy, mà Thất Nguyệt Hồng biết là Tam hoàng tử nên cũng để ý.


      " á? Miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai, chị cũng chú ý lắm. có 1 đôi mắt nhìn như diều hâu, mũi to, mồm rộng,...."


      nàng chưa xong bị Thất Nguyệt Hồng cắt ngang:


      " Thôi, chị cần nữa. Như vậy là em cũng hình dung ra cái 'thi thể' của tên này rồi."


      Thi...thi thể? Dạ Tuyết Liên phì cười.Bỗng sau lưng các nàng truyền đến 1 tiếng gằn giọng chứa tức giận:


      " Thi thể?"


      Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên cùng quay đầu lại. Dạ Tuyết Liên nhìn thấy người sau lưng, nhướng mày :


      " Tam hoàng tử?"


      Tam hoàng tử? Thất Nguyệt che miệng vẻ kinh ngạc:


      " Òa, ngươi là Tam Hoàng tử sao? Cuối cùng ta cũng được chiêm ngưỡng ' thi thể' của ngươi." đến chữ thi thể còn cố ý nhấn mạnh." Nhưng mà ngươi giống trong tưởng tượng của ta à nha" Nghe vậy, sắcmặt của Hoàng Phủ Vũ mới hòa hoãn 1 chút:


      " giống thế nào?"


      " Ta tưởng trước đây ái mộ ngươi khuôn mặt của ngươi miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Nhưng mà..."


      " Nhưng mà làm sao?" Hoàng Phủ Vũ nôn nóng hỏi.


      " Nhưng mà khuôn mặt của ngươi những chấp nhận được mà còn ghê tởm đến nỗi khiến cho người ta thèm nhìn."


      Nghe vậy gân xanh trán Hoàng Phủ Vũ run lên bần bật.


      " Thất Nguyệt Hồnggggggggg"


      " Ừ, ta đây." Mỗ Cáo nào đó đủng đỉnh trả lời.


      " ... được lắm." Hoàng Phủ Vũ lấy tay chỉ vào Thất Nguyệt Hồng.


      " gọi ta 1 tiếng được hỗn láo như vậy chứ(*), bỏ tay xuống" Thất Nguyệt Hồng vứt tay Hoàng Phủ Vũ sang 1 bên, làm thân hình lảo đảo ngã xuống đất. Thất Nguyệt Hồng lấy tay xoa xoa đầu :

      " Ngoan, trước, ở lại chơi được khóc nhè nhá." rồi kịp để Hoàng Phủ Vũ kịp phản ứng, kéo tay Dạ Tuyết Liên đứng bên cạnh tiếp tục về phía trước. Để sau lưng tiếng rống giận:


      " Thất Nguyệt Hồng, ngươi chờ đó." Hoàng Phủ Vũ gào lên với cái bóng của Thất Nguyệt Hồng.


      " Ừ, ta chờ. Ngồi chơi ngoan nhé cháu ." Tiếng hét trêu tức đáng đánh đòn của mỗ Cáo nào đó vọng lại làm cho Hoàng Phủ Vũ tức hộc máu.


      Ngươi cứ chờ bị chỉnh , cháu . Hehehehehe


      (*) Ở đây giải thích chút xíu. HPV gọi TNH 1 tiếng '' đồng nghĩa với tiếng 'ngươi'. Nhưng lại đứt quãng thành '...' nên TNH chơi chữ ghép luôn 2 từ đứt quãng này thành ' ' có nghĩa là dì.
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Gặp Gỡ


      Tiếng chuông đinh tai nhức óc quen thuộc vang lên.


      Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên kéo Thanh Trúc và Lục nhi ôm hai chiếc đàn to đùng hùng hục chạy vào Quốc Tử Giám.


      Vừa bước vào thấy Vương thái phó sốt ruột ngó nghiêng ra cửa. Thấy các nàng chạy vào mới thở ra hơi.


      Đúng lúc này, giọng the thé vang lên khiến Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên nhận đàn từ Thanh Trúc và Lục nhi suýt nữa tuột tay:


      " Hoàng thượng giá lâm, Đông Sở hoàng giá lâm, Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương giá lâm."


      Nghe thấy Hoàng thượng đến đây, mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, hô to:


      " Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."


      " Tất cả hãy đứng lên ."


      giọng tuy hơi già nua nhưng đầy khí phách vang lên thành công khơi dậy trí tò mò của Thất Nguyệt Hồng. Nàng len lén ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đàn ông trung niên mặc long bào màu vàng chắp tay nhìn tất cả mọi người trong Quốc Tử Giám. Vì dung mạo ông ta rất bình thường nên Thất Nguyệt Hông vừa nhìn cái là chẳng thèm để ý nữa. Trái lại, nàng lại khá tò mò với hai nam nhân đứng sau ông ta. Nghe là hai mỹ nam đứng đầu Thất quốc à nha.


      Tuy nhiên, nàng ngó nghiêng bị Dạ Tuyết Liên kéo dậy. Lúc này nàng mới để ý là mọi người đứng hết lên, chỉ còn nàng là quỳ mà thôi.


      " Trẫm nghe hôm nay các ngươi kiểm tra Ca. Đúng lúc hôm nay Trẫm và Đông Sở hoàng cùng Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương đến đây tham quan Quốc Tử Giám. Các ngươi hãy cứ kiểm tra , Trẫm ngồi đây thưởng thức xem sao."


      Tuy là đến tham quan Quốc Tử Giám nhưng ai chẳng biết mục đích chính của hai vị mỹ nam kia là đến xem xem nhân tài của Long Diệu được đào tạo đến đâu mà thôi.


      Còn lão Hoàng thượng câu kia ai cũng nghe được ông ta ngấm ngầm cảnh cáo mọi người phải thể tài năng tốt vào. Nếu để cho ông ta bẽ mặt cứ từ từ mà đợi ban thưởng .


      " Người đâu, lấy ghế. Ban ngồi"


      " Tạ ơn Hoàng thượng." Mọi người đồng thanh hô to.


      Lúc này, tất cả mới có dịp ngẩng đầu chiêm ngưỡng hai vị mỹ nam trong truyền thuyết kia. Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên cũng ngoại lệ. Vừa mới nhìn cái, từng tiếng hít khí đầy kinh ngạc vang lên.

      Chỉ thấy đứng bục giảng là hai vị nam tử đẹp như trích tiên.


      Nam tử áo trắng hơi hơi dựa vào tường. Khuôn mặt đẹp làm cho người ta hít thở thông. đôi lông mày khí phách, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên ở độ cong hoàn mỹ. Tuy nhiên khiến cho người ta chú ý nhất chính là đôi huyết mâu tà mị sâu đáy. Cả người tỏa ra loại khí chất lười biếng khiến người ta thể bỏ qua. Trông từ xa như vị tiên nhân cao ngạo chỉ có thể nhìn mà thể với tới.


      Ngược lại hoàn toàn với bạch y nam tử, hắc y nam tử mặc long bào lại khiến cho người ta rét mà run. Đôi lông mày khí phách, chiếc mũi cao cao khẽ hừ , tuy nhưng lọt khỏi tai của Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên. Đôi môi đầy đủ của y mím chặt, đôi mắt lam lạnh như băng khiến người ta dám nhìn thẳng. Cả người tản ra hơi thở rét lạnh như tu la dưới địa ngục khiến mấy nữ tử xung quanh Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên run lên cầm cập.


      Tuy nhiên, hai mỗ nữ nào đó vẫn ngắm trai đẹp như thường. Chỉ thiếu nước chảy nước miếng.


      Lúc này, giọng hiền từ của Vương thái phó mới từ từ vang lên:


      " Như các trò biết, hôm nay chúng ta có tiết kiểm tra Ca, trùng hợp là hôm nay Hoàng thượng cũng đến đây tham quan Quốc Tử Giám. Tuy nhiên, chúng ta vẫn tiếp tục tiến hành kiểm tra, nhưng hôm nay ta gọi theo sách nữa mà để các trò tự xung phong. Được rồi, ai muốn lên đầu tiên?"

      Mọi người đầy e ngại nhìn Vương thái phó, bọn họ phải là mấy vị tiểu thư nhút nhát là mấy tên ngu dốt về Ca. Nào có ai muốn xung phong?

      Đúng lúc này, giọng ẽo ợt vang lên:


      " Mọi người lên vậy Trò Miêu Tử Hàm, đích nữ của Lại Bộ Thượng Thư xin lên bêu xấu trước vậy."


      Tiếng này vang lên làm cho mọi người ở đây nổi lên tầng da gà. Chỉ thấy nữ tử áo vàng bê chiếc đàn tranh vừa vừa lắc lắc cái eo thùng phi lên chỗ kiểm tra. Khuôn mặt trang điểm lòe loẹt như ma-nơ-canh. sai, đây chính là nữ tử bị Thất Nguyệt Hồng dọa sợ lần trước.


      Đích nữ? Ở đây ngoài các hoàng tử công chúa còn lại ai chẳng là con cái dòng chính? Dòng thứ mà đòi bước chân vào đây sao? Nàng ta còn có thể vô liêm sỉ thêm được nữa ? Mọi người ở đây đều ném cho nàng ta ánh mắt khinh thường.


      Thế nhưng Miêu Tử Hàm chẳng thèm để ý, nàng ta làm vẻ tao nhã ngồi xuống bàn kiểm tra, tuy nhiên động tác của nàng ta chỉ khiến người ta cảm thấy thô tục. thế lại còn cố ý ném cái liếc mắt về hai vị mỹ nam ngồi ở . Tuy nhiên, hai vị mỗ nam nào đó chẳng thèm để ý đến nàng ta. Nàng ta cũng buồn, vênh vênh đắc ý đặt tay lên mặt đàn, bắt đầu đàn.

      Thất Nguyệt Hồng ngồi ngắm mỹ nam say sưa tiếng đàn dã man truyền vào tai khiến nàng run lẩy bẩy.


      Theo bản năng của giáo viên nhạc, Thất Nguyệt Hồng đập bàn cái 'rầm', bật dậy quát lớn:


      " Mẹ kiếp, kẻ nào đánh đàn mà khủng bố mặt trận Tổ quốc vậy? biết đàn cút ở nhà mà bán rau, ít ra nó còn giúp ngươi kiếm được chút tiền đấy. Tuy ta rất cảm ơn ngươi vì rèn luyện khả năng chịu đựng cho đôi tai của ta nhưng nghe ngươi đàn ta thà bị điếc còn tốt đẹp hơn...."


      Thất Nguyệt Hồng càng chửi càng hăng, quên luôn nơi mình đứng là lớp học. Cho đến khi Dạ Tuyết Liên đứng bật dậy bịt mồm nàng kéo xuống nàng mới nhận ra vừa rồi mình luống cuống.


      Mọi người xung quanh há hốc mồm nhìn Thất Nguyệt Hồng, nàng ta to gan. Hoàng thượng ở đây mà ăn như vậy.


      Còn Miêu Tử Hàm sững người nhìn Thất Nguyệt Hồng, nàng ta cái gì vậy? Bảo nàng ở nhà bán rau? Đánh đàn khủng bố mặt trận Tổ quốc? Tuy biết 'Khủng bố mặt trận Tổ quốc' là cái gì nhưng nàng ta cũng biết là Thất Nguyệt Hồng chê bai tài đánh đàn của nàng ta. phải nàng đàn rất hay sao? Bọn nha hoàn trong viện của nàng ta toàn vậy mà?


      Trong mắt vị Nhiếp Chính Vương nào đó xẹt qua tia hứng thú nhàn nhạt. Còn Đông Sở hoàng, trong mắt y chẳng mảy may có tia dao động.


      Thất Nguyệt Hồng len lén nhìn về phía lão Hoàng thượng. Thấy trong mắt ông ta có tia chịu đựng nhàn nhạt mới thở hơi. Nàng quay sang với Dạ Tuyết Liên bên cạnh:


      " Tiểu Tuyết, bây giờ em nằm ngủ lát. Lúc nữa đến lượt chúng ta chị hãy gọi em dậy nhé. Kệ cho mấy người kia thi trước , chúng ta thi cuối cùng."


      rồi cầm lấy cuốn sách chống lên bàn, còn mình gục giữa hai trang sách ngủ như thường.


      ------


      biết qua bao lâu, Thất Nguyệt Hồng thấy ai đó lay lay mình.


      Mơ màng mở mắt ra thấy Dạ Tuyết Liên ôm hộp đàn cố gắng lay nàng.


      Thất Nguyệt Hồng ngồi dậy, dụi dụi mắt:


      " đến lượt chúng ta rồi sao?"


      " Chờ vị tiểu thư này đàn xong là đến lượt chúng ta. Em lên trước hay chị lên trước đây?"


      Thất Nguyệt Hồng quay sang nhìn vị tiểu thư đánh đàn tỳ bà vừa hát ca khúc buồn tẻ bàn kiểm tra, nàng ngáp cái bất nhã:


      " Chị lên trước , em còn chưa tỉnh ngủ."


      " Ừ" Dạ Tuyết Liên giọng trả lời.


      lâu sau, vị tiểu thư kia đàn xong. Vương thái phó cất giọng:


      " Giờ còn trò Nguyệt Hồng và trò Tuyết Liên. Hai trò ai lên trước đây?"


      " Con lên trước ạ!" Dạ Tuyết Liên đứng lên trả lời.


      " Được rồi, con dùng loại đàn nào?"


      Dạ Tuyết Liên vừa lấy cây đàn từ hộp ra vừa trả lời:


      " Thưa thầy, con dùng đàn Vi-ô-lông ạ!"


      Ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn của vị Nhiếp Chính Vương bỗng dừng lại, nghi hoặc nhìn Dạ Tuyết Liên. Ngay cả tảng băng là vị Đông Sở hoàng kia cúi đầu cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng. Ngay cả lão Hoàng thượng cũng nén nổi tò mò:


      " Đàn Vi-ô-lông? Sao Trẫm chưa nghe tới bao giờ nhỉ?"


      Thất Nguyệt Hồng ngồi suy nghĩ bài hát nghe lão Hoàng thượng vậy thầm khinh bỉ ' Ngu như ngươi mà cũng đòi biết sao?'.


      Dạ Tuyết Liên nhàng thưa:


      " Đây là loại đàn của phương Tây. đại lục ta có loại đàn này. Đây là thần nữ gặp được sách, bèn bắt chước học theo."


      " Ồ" Lão Hoàng thượng gì nữa, phất tay ý bảo Dạ Tuyết Liên bắt đầu.


      Dạ Tuyết Liên ngồi xuống như những người khác mà đứng lên, đặt chiếc đàn lên vai.


      Thấy vậy, những hoàng tử công chúa và con cháu quan lại ngồi ở dưới đều ném ánh mắt khinh thường đến Dạ Tuyết Liên. biết ai lên tiếng:


      " Làm gì có loại đàn nào dùng như thế. ràng là ngươi biết đàn nó như thế nào!"


      Dạ Tuyết Liên chẳng thèm để ý, nàng đưa tay ra hiệu cho Thất Nguyệt Hồng:

      " Tiểu Hồng, lấy cho chị chiếc cầm cung bên trong hộp đàn"


      Thất Nguyệt Hồng gật đầu, ngáp dài cái, lấy chiếc cầm cung bên trong hộp đàn ném cho Dạ Tuyết Liên. Vững vàng tiếp lấy, Dạ Tuyết Liên điều chỉnh lại cây đàn sao cho cố định vai. nàng lấy chiếc cầm cung, nhàng cọ sát với dây đàn. Tiếng đàn nhàng vang lên, nghe như dòng suối chảy vào tai, Dạ Tuyết Liên cất giọng hát:


      " Em muốn kìm nén bản thân mình


      để ai nhìn thấy em khóc


      Làm ra vẻ quan tâm đến


      muốn nhớ đến


      Chỉ trách mình đủ dũng khí


      Tim em đau đến nỗi thở được


      Tìm thấy vết tích để lại


      Mắt chăm chăm nhìn về


      Nhưng thể làm được gì


      Mặc biến mất khỏi thế gian này


      Tìm ra lý do gì để kiên cường


      chẳng còn cảm nhận được hơi ấm của


      Hãy với em bầu trời đầy sao ở đâu


      Phải chăng nơi đó có chân trời bờ bến


      Để hướng lên sao băng ước nguyện điều


      Cho biết được rằng em .


      [Nhớ nhiều hơn-Trương Bá Chi]
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11:


      Tiếng hát trong trẻo nhàng vang lên, mang theo chút đau buồn. Tuy Dạ Tuyết Liên rành về hát nhưng phải là biết. Tuy nàng hát phải là rất hay nhưng lại chứa đầy cảm xúc.


      Tiếng đàn vi-ô-lông kêu lên những bản nhạc buồn, hòa cùng giọng hát nhàng của Dạ Tuyết Liên.


      Trong mắt vị Đông Sở hoàng tràn đầy kinh diễm, nghi hoặc và vui sướng. Bỗng nhiên y đứng bật dậy, lao đến ôm chặt lấy Dạ Tuyết Liên.


      Dạ Tuyết Liên ngớ người, nhìn chằm chằm kẻ ôm chặt lấy mình. Mọi người trong phòng cũng sững sờ. Đó là Đông Sở hoàng? Kẻ bạo quân bao giờ động đến nữ nhân đó ư? Sao lại chạy đến ôm Dạ tiểu thư.


      Trong mắt vị Nhiếp Chính Vương kia lên chút nghi hoặc, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Thất Nguyệt Hồng há hốc mồm nhìn cặp đôi ôm nhau, dụi dụi mắt, thấy vân ôm nhau, lại dụi dụi.


      Dạ Tuyết Liên đỏ mặt, nàng chưa từng động chạm thân mật như vậy với bất kì người đàn ông nào.


      Lão Hoàng thượng giọng ho cái, Dạ Tuyết Liên định thần lại, nàng nhìn Đông Sở hoàng:


      " Đông Sở hoàng, xin tự trọng. Ngài nên buông thần nữ ra."


      Vừa dứt lời, khuôn mặt phóng đại ra trước mắt nàng. Hơi thở đầy nam tính phả vào mặt:


      " Hãy nhớ, ta là Sở Hán Phong." rồi buông nàng ra, quay lại chỗ ngồi, khuôn mặt bình thản như người vừa ôm Dạ Tuyết Liên phải là y.


      Dạ Tuyết Liên nhún người hành lễ, bình tĩnh quay lại chỗ ngồi. Thất Nguyệt Hồng vẫn há hốc mồm, quay sang hỏi Dạ Tuyết Liên:


      " Có vậy thôi?"


      " Có vậy thôi."


      Thất Nguyệt Hồng há hốc mồm, vị Đông Sở hoàng này hành động cũng nhanh quá . Theo kịch bản phải hai người nên ôm chặt lấy nhau, diễn phim tình cảm sướt mướt, rồi y bảo cưới Dạ Tuyết Liên?


      Thất Nguyệt Hồng mải suy diễn lung tung Dạ Tuyết Liên cốc vào đầu nàng cái:


      " Đến lượt em kìa."


      Định thần lại, Thất Nguyệt Hồng gật gật đầu, đeo chiếc kính cận lên mắt, ôm lấy cây đàn ghi-ta tiến lên phía trước.


      Lần này, đến lượt lão Hoàng thượng tò mò:


      " Ngươi đeo cái gì mắt vậy? Còn có, thứ ngươi cầm tay là gì vậy?"


      Thất Nguyệt Hồng chẳng hé răng, trái lại Dạ Tuyết Liên lại đứng dậy:


      " Thưa Hoàng thượng, thứ đeo mắt tiểu Hồng là kính cận, dành cho những người mắt bị mờ. Còn cái nàng cầm tay là đàn ghi-ta, loại đàn của phương Tây. Hai thứ này đều là do thần nữ làm ra."


      " Là ngươi làm ra sao? Có thể cho Trẫm xem thử chiếc kính cận được ?"


      " Hoàng thượng, nếu người muốn chiếc thần nữ có thể làm cho người chiếc. Còn chiếc của tiểu Hồng hoàng thượng thể đeo." Dạ Tuyết Liên giọng .


      " Tại sao?"


      " Thưa hoàng thượng, kính người cần đeo là kính lão, đó là loại kính mà những người ở độ tuổi của Hoàng thượng nên cần. Còn kính của tiểu Hồng là loại dành cho những người bị bệnh về mắt."


      " À, Trẫm cũng muốn có cái xem sao?" Lão Hoàng thượng rất có phong cách tiếp tục đòi hỏi. Nghe vậy, trong mắt Thất Nguyệt Hồng tràn đầy khinh thường.


      " Vậy xin hoàng thượng ngồi yên cho thần nữ quan sát lát."


      " Được rồi"


      Dạ Tuyết Liên bước lên vài bước, nhìn chằm chằm vào mắt lão Hoàng thượng.


      " Xin Hoàng thượng cứ nhìn xung quanh như bình thường."


      Quan sát tầm 2 phút, Dạ Tuyết Liên lùi lại vài bước, cúi người:


      " Thần nữ quan sát xong, ba ngày au thần nữ dâng kính lão lên cho Hoàng thượng."


      Tâm tình lão Hoàng thượng có vẻ rất tốt, lão cười híp mắt, phất tay 'Được'.


      Sau đó quay sang Thất Nguyệt Hồng:


      " Ngươi là người cuối cùng phải ? Bắt đầu ."


      Thất Nguyệt Hồng lơ đãng 'dạ' tiếng. Lấy tay đẩy chiếc bàn ra chỗ khác, còn mình bắt chéo chân ngồi ghế.Thành thục điều chỉnh chiếc ghi-ta vững vàng, vì loại đàn mà Dạ Tuyết Liên làm là đàn ghi-ta 12 dây mà Thất Nguyệt Hồng thích nhất.


      Thất Nguyệt cầm miếng gảy, gảy vài cái dây đàn để thử. thanh chói tai vang lên khiến những người ngồi trong phòng đều nhíu mày. vài người còn xúm lại với nhau xấu Thất Nguyệt Hồng. là phế vật rồi lại còn đòi học theo Dạ Tuyết Liên. Tuy nhiên, Thất Nguyệt Hồng chẳng thèm để ý. Cứ mỗi lần động đến nhạc là nàng lại nghiêm túc hẳn lên, đây là bệnh nghề nghiệp.


      Đưa tay sang phía sau chiếc đàn để lên dây, Thất Nguyệt Hồng khẽ nhíu mày, nhắm mắt tầm hai phút.


      Trong lúc mọi người tưởng nàng lúng túng Thất Nguyệt Hồng mở mắt ra, sốc lại tư thế cầm đàn. Vừa rồi là nàng nghĩ bài hát và giai điệu.


      Tay trái khẽ ấn phím đàn, tay phải cầm miếng gẩy gẩy lên dây đàn.

      giai điệu trầm ấm vang lên, nghe thấy tiếng đàn này, Thất Nguyệt Hồng bất giác mỉm cười. Nàng tiếp tục dạo nhạc, đến lúc này, giọng hát như chim vàng oanh thánh thót vang lên, vừa nhàng vừa đủ lực, làm cho cảm giác như tiếng suối trong trẻo chảy vào lòng người:


      " Gió bay hồi xưa


      Tính lòng say mê chỉ là khó hiểu


      Mượn rượu để quên


      thể thoát khỏi sương mù bên cạnh


      Ánh nến bóng


      Nhưng thấy gương mặt


      Vẫn chỉ thấy trong hình ảnh kia


      Gió đêm lạnh buốt


      Nhớ về ngày xưa như giấc mơ


      Trái tim như đông lạnh


      Quen nhau mà thể gặp lại


      Miễn cưỡng và đau lòng


      Miễn cưỡng tình như cơn gió


      Miễn cưỡng lưu lại những tốt đẹp của trong trái tim em


      Em trồng


      999 đóa hoa hồng


      Từ ngày ấy mình chia tay


      999 đóa hồng


      Hoa hồng tàn theo em tiều tụy


      Ngàn vạn lời nguyện thề cũng dập tắt theo hoa."


      [ 999 đóa hồng-Thái Chánh Tiêu]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :