1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Someone To Watch Over Me - Judith McNaught ( 77c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 41
      phỏng đoán của McCord tỏ ra là . Sam và chờ bốn mươi lăm phút trong căn phòng , sang trọng bên ngoài trước khi họ cuối cùng được cho vào văn phòng của bác sĩ Winters, trang bị như thư viện xinh đẹp, bao gồm thảm Đông Phương, sàn nhà lót ván tối, và ghế xôpha theo kiểu áo vet và ghế bành da trong màu xanh ngọc bích.

      Với mái tóc vàng của búi thành búi tóc sang trọng và bộ đồ Chanel màu hồng của , Sheila Winters nhìn rất thích hợp cho cảnh trí sang trọng, bị ảnh hưởng bởi thời gian, Sam nghĩ.

      "Tôi xin lỗi bắt hai người chờ." người bác sĩ tâm lý sau khi bắt tay với mỗi người họ. "Tôi bị tình trạng khẩn cấp sáng nay và nó làm tôi bị trễ nải."

      "Chúng tôi rất biết ơn là dành cho chúng tôi ít thời giờ quí báu của hôm nay." McCord . "Vụ án Manning trở thành trò hề bi thảm, phải cám ơn các phương tiện truyền thông."

      " đúng." trả lời. "Tôi nghĩ mọi chuyện quá tồi tệ như chúng có thể đối với Leigh, cho đến đêm qua khi giới truyền thông bắt đầu đăng tải tất cả những câu chuyện về những cuộc tình lăng nhăng của Logan."

      "Bà Manning xử lý nó như thế nào? Tôi giả sử là chuyện với bà ấy, vì người bạn thân."

      Rất cẩn thận và rất ràng, Sheila Winters , "Là người bạn thân của ấy, tôi có thể với rằng ấy cảm thấy như bất cứ người phụ nữ nào khác cảm thấy trong tình huống như thế này. Cách đây hai tuần, Leigh có nghiệp tuyệt vời, cuộc sống cá nhân hạnh phúc, và tương lai sáng sủa đầy hứa hẹn. Từ lúc đó, chồng ấy biến mất cách bí mật, ấy gặp tai nạn suýt chết, rồi chồng ấy được tìm thấy bị giết và ấy trở thành quả phụ. Cách đây hai ngày, ấy chôn ta với lòng tự trọng và bắt đầu để tang cho người mà ấy và tôn trọng. Nhờ giới truyền thông, cả thế giới chứng kiến tang lễ đó, cả thế giới chứng kiến đau buồn của ấy và nhân phẩm của ấy, và mọi người thông cảm và tôn trọng ấy."

      tức giận trào dâng trong giọng của , và dừng lại, xoay cây bút vàng trong những ngón tay dài của . Khi chuyện lại, giọng của được điều chỉnh lại và rất bình tĩnh. "Kể từ ngày hôm qua, cũng nhờ giới truyền thông đó, người chồng qua đời của Leigh bây giờ được miêu tả như kẻ phóng đãng, và ấy, hàm ý là trông giống như kẻ mù, ngu ngốc đáng thương. nghiệp của ấy thậm chí bị ảnh hưởng, vì liệu Jane Sebring có dối hay quan trọng. Làm sao Leigh có thể trở về cùng sân khấu với người đàn bà đó chứ?"

      Khi kết thúc nhìn Sam, và Sam lắc đầu. "Tôi thể làm chuyện đó. Tôi . Tôi rất tức giận, rất nhục nhã, và bị nghiền nát đến nỗi tôi nghĩ rằng tôi thể giấu nó."

      Sheila Winters mỉm cười và giơ tay lên hoàn toàn tán thành. " chỉ vừa mới mô tả cách Leigh cảm thấy như thế nào. Và tôi cũng cảm thấy như thế đó nếu người đó là tôi."

      " tốt khi biết tôi là người bình thường dưới con mắt của bác sĩ tâm lý." Sam .

      Câu đó làm Sheila Winters cười. "Điều gì làm nghĩ rằng bác sĩ tâm lý là 'người bình thường' vậy Thanh tra?" đùa.

      Hài lòng là đạt đến cùng nhất trí với Sam, nhìn trung úy. "Tôi trả lời đủ các câu hỏi của chưa?"

      "Vâng, nhưng đó chỉ là những câu hỏi 'làm quen' của tôi thôi." McCord bảo . "Tôi còn nhiều câu hỏi khác."

      "Tôi sợ là tôi thể trả lời chúng. Tôi với tất cả những gì tôi có thể cách hợp pháp. Bất cứ thứ gì khác được xếp hạng vào đặc quyền giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân."

      McCord lờ việc đó. "Logan Manning là bạn cũng như là bệnh nhân của ." .

      Cây viết vàng xoay từ từ trong ngón tay của Sheila Winters, nụ cười lịch của tiếp tục còn ở đó. xác nhận hoặc phủ nhận nó.

      "Khi ông ta và bà Manning tham khảo ý kiến với lần đầu tiên, và về chuyện gì?"

      Cây viết vàng tiếp tục xoay từ từ trong những ngón tay của Sheila winters, nụ cười của trở thành hơi kém lịch .

      "Bác sĩ Winters, tôi xin lỗi – tôi quên đưa cho xem cái này. Tôi nên làm vậy trước khi tôi hỏi bất cứ chuyện gì." McCord quên, Sam biết. Vì lý do nào đó, muốn đọc nét mặt của Sheila Winters. cho tay vào trong túi áo khoác thể thao xanh nước biển của và lấy ra mảnh giấy mà Leigh Manning viết chấp thuận của đó, và chuyền nó qua bàn cho bác sĩ tâm lý.

      Sheila Winters từ từ đặt cây viết của xuống và nắm lấy tờ giấy từ . nhìn lướt qua nó và trao nó trở lại cho . "Tôi tuân theo." thẳng thừng. "Vì lý do là tôi biết liệu đây có phải thực là chữ viết của Leigh hay ."

      " có lời của tôi như là viên chức việc thực thi pháp luật đó là chữ viết của bà ta, và bà ta chính tay đưa nó cho chúng tôi cách đây bốn ngày."

      "Rất tốt. Tôi tin lời ." , ngả người ghế của .

      "Vậy trả lời câu hỏi của tôi chứ?"

      mỉm cười tỏ vẻ hối tiếc. "."

      Sam nhìn qua lại với vẻ thích thú che giấu vì có linh cảm là McCord gặp phải đối thủ cân xứng về quyết tâm bền bỉ.

      "Tại sao lại ?"

      "Vì Leigh Manning hiển nhiên ở trong trạng thái tinh thần bấp bênh cách đây bốn ngày. Nếu ấy như vậy, ấy bao giờ đồng ý chuyện này."

      " định với tôi là tâm trí của bà ta được bình thường à?" McCord hỏi.

      "Dĩ nhiên là , và đừng dùng những cụm từ như 'tâm trí bình thường' với tôi, Trung úy. Tôi chỉ là bảo với rằng cách đây bốn ngày, Leigh bị căng thẳng thần kinh tột cùng cho những lý do hiển nhiên, bình thường, và dễ hiểu."

      Sam biết nỗi sợ hãi của McCord trở thành thực – bất kỳ lúc nào, Sheila Winters nhấc điện thoại lên, gọi cho Leigh Manning, và bảo bà ta thu hồi chấp thuận của bà ta. "Để tôi cho nghe cụm từ khác vậy, Bác sĩ Winters, cái mà tôi thậm chí cảm thấy thoải mái khi 'ném nó xung quanh'. Nó được gọi là 'cản trở người thi hành công vụ'. cố ý cản trở cuộc điều tra của vụ án giết người. Tôi đòi hồ sơ của , nhưng tôi sẵn lòng làm và đợi ở đây trong khi Thanh tra Littleton lấy mảnh giấy này đến trước mặt thẩm phán và xin lệnh tòa án."

      Trong đầu, Sam tuyên bố tình huống là tình thế bế tắc, nhưng McCord chuyển sang thế công. trao mảnh giấy cho Sam. "Tôi đợi ở đây và bầu bạn với Bác sĩ Winters. Tìm thẩm phán, giải thích tình huống, và mang đến cho tôi lệnh tòa án. Thực ra , mang luôn cho tôi lệnh khám xét nữa, trong trường hợp Bác sĩ Winters muốn làm trận chiến này thành kết cuộc thể tránh và nhàm chán. Và mang Thanh tra Womack và Shrader đến với để giúp định vị bất kể thứ gì mà chúng tôi tìm."

      "Tôi cho thoả hiệp." Bác sĩ Winters , hơi mỉm cười.

      "Tôi quan tâm đến thoả hiệp."

      "Thoả hiệp mà tôi sắp sửa đề nghị tiết kiệm rất nhiều thời giờ lãng phí cho tất cả chúng ta."

      "Tôi thích lãng phí thời gian." McCord trả lời nhàng.

      cười ầm lên liền ngay đó. ", , Trung úy. cực kỳ nhẫn nại trong những tình huống bình thường. Tuy nhiên, phân tích miễn phí nhé," đùa, "và vi phạm nguyên tắc của tôi. Đây là những gì tôi muốn đề nghị. ra, có quyền lựa chọn, vì Leigh Manning đến đây mau thôi. giao tiếp giữa bác sĩ – bệnh nhân là đặc quyền bất khả xâm phạm, khái niệm được liên tục ủng hộ và được bảo vệ bởi tòa án khắp nơi."

      "Khái niệm về việc cản trở người thi hành công vụ cũng vậy."

      "Tôi cản trở thi hành công vụ. Khi Leigh đến đây, tôi bảo ấy ở trước mặt rằng tôi mạnh mẽ khuyên ấy đừng ủy quyền tôi vi phạm đặc quyền này. Nếu ấy nghe tôi, và thu hồi mảnh giấy mà cầm, đó là quyền của ấy. Phải ?"

      Đúng vậy và tất cả bọn họ đều biết điều đó.

      "Nếu ấy vẫn muốn cho tôi tiết lộ thông tin với , vậy tôi làm chuyện đó. Đồng ý chứ?"

      lựa chọn, và McCord biết điều đó. mỉm cười từ từ, vết sẹo mặt của ấn sâu thêm. "Sao tôi có thể tranh cãi với thương lượng logic hoàn mỹ và hợp lý chứ?" cách uể oải. "Tôi thắc mắc, tuy nhiên..."

      "Tôi dám cá ..." đồng ý, mỉm cười, và Sam tự hỏi liệu chứng kiến loại tán tỉnh cao cấp diễn ra giữa hai nhân vật rất phức tạp và bí hiểm. cũng cảm thấy hơi bị cho ra ngoài cuộc. cũng chắc chắn rằng Leigh Manning thu hồi giấy phép của bà ta.

      "Tôi thắc mắc là tại sao Leigh Manning đến đây hôm nay."

      "Ồ, đó là câu hỏi mà tôi có thể trả lời. ấy bị đám phóng viên săn lùng. Họ cắm trại ngay trước toà nhà của ấy, và ấy ra khỏi căn hộ của ấy hơn cả tuần nay, ngoại trừ để tham dự đám tang của chồng ấy. Tôi doạ là bắt cóc ấy nếu ấy chịu ăn trưa với tôi hôm nay. Vì lý do dễ hiểu, ấy thể đối mặt với việc đến nhà hàng, vì vậy tôi bảo ấy là chúng tôi đặt đồ ăn đến đây."

      "Tôi xin lỗi là phá hỏng kế hoạch ăn trưa của , Bác sĩ." McCord trả lời.

      cười với ngu ngốc của . " phá hỏng bữa ăn trưa của chúng tôi, Trung úy. Nó chỉ mất hai phút để cho Leigh thu hồi giấy phép của ấy."

      sai về chuyện đó, Sam nhận biết cách bất ngờ vài phút sau. Mặc dù Leigh Manning nhìn tái nhợt như thây ma và dễ vỡ, chịu nghe lời khuyên của Winters. Mặc cái quần màu nâu và áo sơ mi lụa trắng, ngồi xuống trong những cái ghế xô pha da và cuộn đôi chân lên dưới , trông giống như trẻ, dễ bị tổn thương, trang điểm hoặc giả vờ. Mái tóc nâu vàng của rơi ra phía trước chống lại gò má hốc hác của , và đôi mắt to của là màu biển xanh lam vào ngày có nắng. "Họ cần những câu trả lời, Sheila. Hãy kể cho họ nghe bất cứ chuyện gì cậu biết."

      "Leigh, mình cực lực phản đối chuyện này. Cậu suy nghĩ được mạch lạc."

      "Mình đến đây hôm nay vì mình cũng cần câu trả lời. Xin vui lòng cho các thanh tra bất cứ chuyện gì họ muốn biết về chồng mình, và mình lắng nghe, vì mình cũng còn biết ấy là ai nữa. . Mình cứ nghĩ là mình biết ấy."

      "Được rồi." Sheila Winters vuốt trán lát, sau đó nhìn Leigh. "Để cho mình lại trong cách tốt nhất mà mình có thể làm được."

      "Đừng lo lắng về cảm giác của mình. Những gì cậu với mình, mình chắc chắn là đọc được báo vào ngày mai hoặc ngày mốt. Mình hỏi cậu ở căn hộ là liệu cậu có nghĩ Logan mối quan hệ với Jane Sebring , và cậu chối."

      McCord cắt ngang. "Bà hỏi Bác sĩ Winters khi nào?"

      Sheila Winters nhìn trừng trừng, và trả lời cùng lúc với Leigh Kendall. "Sau tang lễ."

      "Chuyện gì làm bà hỏi nó?"

      Thay vì bực tức bởi giọng hay gián đoạn của , nâng mắt nhìn và trả lời cách bình tĩnh khiêm tốn – như thể còn nhận thấy hoặc quan tâm về khó chịu vô nghĩa này nữa. "Báo chí đăng đầy những gì tôi nghĩ là tin đồn độc hại về chuyện đó."

      "Trung uý McCord!" bác sĩ tâm lý cảnh báo. " có thể chất vấn Bà Manning khi rảnh rỗi. Tôi thể ngăn chặn , nhưng tôi có thể ngăn cản làm chuyện đó trong văn phòng của tôi. Bây giờ, muốn cuộc găp mặt hỏi–và–đáp, nên để cho tôi đưa cho những câu trả lời và làm chuyện này cho xong. Đây là chuyện khó khăn nhất mà tôi từng làm."

      xong câu đó, nhìn Leigh Manning và vẻ mặt của dịu xuống. "Leigh, Logan là người đàn ông phức tạp hơn ban đầu mình nghĩ khi hai cậu lần đầu tiên đến gặp mình. ấy phức tạp hơn, bối rối hơn, và cùng lúc... cơ bản hơn trong lôgic của ấy hơn mình tưởng tượng. Mình cố chuyện này cách đơn giản nhất thay vì sử dụng những lời chuyên nghiệp."

      Miễn cưỡng, Sheila Winters chuyển chú ý của đến Sam và McCord, và giải thích, "Logan Manning đến từ gia đình giàu có, thuộc dòng dõi quý tộc lâu đời ở New York. may, vào lúc Logan chào đời, ông của ấy phá tan tài chính của gia đình, và gia đình Manning bị suy giảm đến tình trạng trưởng giả bần cùng. Tuy nhiên, vì mối quan hệ trong xã hội của gia đình ấy – và ít tiền quyên góp bởi bà giàu có – Logan được gởi đến cùng trường tư thục rất có uy tín mà tổ tiên của ấy học. Có khác biệt lớn là: Logan nghèo khổ hơn khi so sánh với các bạn học của ấy, và tất cả bọn họ đều biết điều đó.

      "Khi còn trẻ, Logan thể nghỉ với bạn học của ấy, ấy thậm chí thể đưa họ về nhà. ấy lớn lên cảm thấy xấu hổ với bản thân ấy và những gì ấy có. Cha ấy chết khi ấy còn rất , và mẹ ấy tái giá, vì vậy ấy có người đàn ông nào để khuyến khích hoặc chỉ dẫn ấy. Những gì ấy có là những câu chuyện cổ tích bất tận được kể bởi họ hàng của ấy về gia đình Manning trong thời hoàng kim của họ, câu chuyện về những ngôi nhà to lớn lộng lẫy và những món đồ cổ vô giá, những câu chuyện về những người đàn ông Manning đẹp trai nổi tiếng trong chuyện cờ bạc, đàng điếm, và thành tích kinh doanh của họ.

      "Từ lúc ấy là cậu bé, Logan bắt đầu mơ mộng về chuyện trở thành trong những người đàn ông Manning huyền thoại đó và khôi phục lại tài sản và uy tín của gia đình. chắc chắn thừa kế được vẻ ngoài đẹp trai của họ, và cũng có thông minh và tham vọng chung với nó. ấy đạt được mọi thứ mà ấy có ý định đạt tới..."

      dừng lại và nhìn Leigh lúc lâu và buồn bã. "Nhưng nó bao giờ đủ để làm ấy cảm thấy tốt về mình. bất an của ấy quá lớn đến nỗi ấy cần chứng minh bản thân mình hết lần này đến lần khác trong mọi lĩnh vực. Cậu tự mình có đủ tiền thế giới để làm cho Logan cảm thấy yên tâm, và cậu đúng. Và mỉa mai cho số phận, Leigh, cậu là phần lớn của lý do mà ấy tiếp tục cảm thấy bất an."

      "Mình làm chuyện đó bằng cách nào?"

      "Bằng cách là cậu. Bằng cách có tài năng và được khâm phục và nổi tiếng. Logan giúp cậu được nổi tiếng, nhưng ấy cuối cùng trở thành cái bóng khi so sánh với cậu, và cái tôi của ấy dễ vỡ đến nỗi đôi khi thể đối diện với nó. Vì thế ấy cần củng cố cái tôi của ấy."

      "Với những người phụ nữ khác." Leigh run rẩy thừa nhận.

      "Vâng. Đó là lãnh vực duy nhất mà Logan cảm thấy thực giỏi hơn cậu và tất cả những người khác là bề ngoài của ấy và hấp dẫn tình dục của ấy."

      Leigh chính xác những gì Sam suy nghĩ. "Cậu là bác sĩ tâm lý, cậu biết có vấn đề, và ấy đến với cậu cho lời khuyên. Tại sao cậu thể giúp ấy chứ?"

      "Câu hỏi rất hay – trực tiếp và đơn giản. Đây là câu trả lời trong cùng mạch cậu hỏi câu hỏi đó: Mình là bác sĩ tâm lý, mình thường có thể sửa những gì gãy đổ trong bệnh nhân, nhưng mình thể tạo dựng các phẩm chất mà chúng có ở đó, và mong đợi bởi bệnh nhân. Để mình nó trong tiếng ngắn gọn và đơn giản nhé, Logan có tính tình nhu nhược, Leigh. Khi khái niệm cao thượng về chung thủy và lòng trung thành trái ngược với nguyện vọng cá nhân của ấy, Logan có khả năng lờ khái niệm này hoàn toàn. Nếu làm cho cậu được chút an ủi nào ấy cảm thấy có tội sau đó, và tuyên bố bao giờ lặp lại chuyện đó. Nhưng khi cơ hội đến, nếu nó tình cờ đúng với nhu cầu cá nhân của ấy, nhu cầu của đến trước. phải lúc nào cũng vậy, nhưng thường xuyên."

      Tim của Sam nhói đau khi Leigh Kendall cúi đầu trong khốn khổ tuyệt vọng. Giọng nức nở khi , "Logan có bao giờ cho cậu biết bất cứ thứ gì về bất kỳ ai... hoặc bất cứ chuyện gì... gợi ý cho chúng ta về việc tại sao ấy bị giết ?"

      ", Leigh, ấy gì cả."

      "Cậu có biết tại sao ấy lại cảm thấy cần phải mua khẩu súng ?"

      ", mình xin lỗi, mình biết."

      Người quả phụ của Logan Manning đứng lên sau đó, niềm tự hào và lòng tự trọng của bị tàn phá trước mặt hai người lạ, lòng tin của bị phản bội, giấc mơ của bị vỡ tan, và khi Sam quan sát, bà ta cố làm thẳng vai và nâng cái cằm run rẩy của bà ta. Bà ta chiến đấu ngoan cường để giữ cho mình bình tĩnh đến nỗi Sam nghĩ bà ta chắc chắn rời khỏi văn phòng – hoặc chạy ra khỏi nó – nhưng rồi thay vì làm chuyện đó, dừng lại ở phía trước cả hai thanh tra và lịch , "Bây giờ tôi phải . Các người có mọi thứ các người cần rồi chứ?"

      "Vâng, tôi nghĩ vậy." Sam , nhìn đôi mắt xanh đầy nước mắt.

      Khi rời khỏi, ai lên tiếng trong vài phút, và Sam có cảm giác Sheila Winters chiến đấu dữ dội để kiểm soát cảm xúc riêng của . " ấy ổn thôi." người bác sĩ tâm lý , mặc dù Sam biết liệu ta cố thuyết phục họ hay bản thân ta.

      " có nghĩ là bà ta biết ông ta chung thủy với bà ta ?" McCord hỏi.

      " ấy biết Logan có khả năng đó, vì ấy làm điều đó cách đây vài năm và Leigh phát được. ấy bị đánh gục."

      "Còn về gần đây sao? có nghĩ rằng bà ấy nghi ngờ bất cứ thứ gì ?"

      Sheila nâng khuôn mặt của lên và nhìn với vẻ tức giận kinh tởm. " gặp ấy rồi, nghĩ sao?"

      Họ vừa mới bước ra khỏi văn phòng khi Sam cách dữ dội, "Tôi nghĩ dở là bất cứ người nào bắn Logan Manning tra tấn ông ta trước!"

      Tiếng cười rung lên trong ngực của McCord, nhưng đủ thông minh để đùa.

      " có biết tôi nghĩ gì khác ?" Sam , nâng cao mắt với .

      "." , và cho giây, Sam nghĩ tia nhìn của chú ý đến miệng của . " nghĩ chuyện gì khác vậy Sam?"

      "Tôi nghĩ rằng Leigh Manning tuyệt đối dính líu gì với cái chết của chồng bà ta."

      " thú vị là có nó từ cuộc phỏng vấn của chúng ta ở lầu. có biết tôi nghe được gì ở đó ? Tôi nghe động cơ. Nhiều động cơ thích hợp."

      "Vậy hãy theo đuổi , Trung úy. Nhưng trong khi cố làm cho câu đố vừa khít với bức tranh của , tôi cố làm nó vừa khít với cái của mình."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 42
      Courtney Maitland nhìn lướt qua những lá bài mà O'Hara vừa mới chia cho và thẩy lên bàn con bài loại bỏ đầu tiên của . "Tại sao chú lại cứ nhìn đồng hồ của chú vậy?" bé hỏi .

      O'Hara thở dài và đứng lên. "Tôi nghĩ là tôi bị căng thẳng. Tôi làm chuyện mà có lẽ tôi nên làm."

      "Đó là cách sống của cháu, O'Hara. Ở bên bờ vực. phấn khích."

      "Đây phải là về cách sống của tôi. Hôm nay tôi chen vào cuộc sống của bà Manning. hai tuần rưỡi kể từ khi tang lễ của ông Manning, và bà ấy ra ngoài, chịu gặp bạn bè hoặc chuyện với họ điện thoại. Bà ấy thỉnh thoảng chuyện với ông Solomon, nhưng ngoại trừ Hilda, Brenna, cháu và tôi, bà ấy chịu gặp bất cứ người nào khác. Nhiều người vẫn gọi điện đến và muốn chuyện với bà ấy. Tôi nghĩ hầu hết bọn họ chỉ muốn có cái gì đó để ngồi lê đôi mách."

      Courtney nghiêm nghị. "Leigh biết ấy còn có thể tin được ai nữa."

      "Vâng, và ai có thể trách bà ấy chứ?" lấy bia ra khỏi tủ lạnh cho mình và lon Coke cho Courtney và quay lại bàn.

      nhìn lướt qua đồng hồ của lần nữa. "Bà Manning có cuộc hẹn với bác sỹ để tái khám sau vụ tai nạn. Bây giờ quá năm giờ, và tôi nghĩ bà ấy nên có mặt ở nhà lúc này rồi chứ."

      "Tại sao chú đưa ấy ?"

      "Tôi lấy vài thứ cho Hilda khi bà Manning nhớ là bà ấy có cuộc hẹn, và bà ấy cần rời khỏi trước khi tôi có thể quay về."

      Courtney đợi cho đến khi nuốt ngụm bia trước khi sốt ruột , "Tất cả những chuyện đó có liên quan gì với việc xen vào cuộc sống của ấy chứ?"

      "Vì cách đây ít lâu, tôi bảo người là bà Manning ở nhà tối nay. ta gọi đến vài lần, nhưng bà ấy chịu chuyện với ấy, và tôi nghĩ có thể tốt hơn cho bà ấy nếu ấy làm vậy. Tôi kêu ta ghé qua đây."

      Courtney trông có vẻ thoải mái. "Cháu biết liệu chú có nên làm chuyện đó hay ."

      "Tôi cũng vậy, nhưng có vẻ như là chuyện đúng đắn phải làm khi tôi làm nó."

      "Mọi chuyện sai trái mà cháu từng làm luôn có vẻ là chuyện đúng đắn phải làm vào lúc đó." bé nhặt lại bài của . "Vậy , người chú mời đến đây là ai vậy?"

      "Michael Valente."

      bé há hốc miệng nhìn . "Tại sao chú lại làm vậy chứ? Lần cuối cùng ông ta ở đây, ai vui về chuyện đó cả. Chú tự mình là Leigh thậm chí biết chàng."

      "Tôi làm điều đó vì lần cuối cùng mà bà Manning mỉm cười là vào cái đêm Valente có mặt ở đây. Tôi biết ta đầy tai tiếng, nhưng đây là tại sao tôi nghĩ ta có thể đến đây..."

      "Cháu thể tin là chú loại bỏ con sáu cơ khi chú nhìn thấy cháu bắt được con sáu chuồn mới tất ." chờ được trả lời, bé nhặt lên con bài bị loại bỏ của , "Tại sao chú quyết định là ông ta nên ghé qua?"

      "Vì cái đêm ta đến đây với bánh pizza, bà Manning nhận ra rằng bà ấy biết ta cách đây lâu. Khi bà ấy còn ở trường đại học, Valente làm việc trong tiệm tạp hoá gần nơi bà ấy sống, và dì ta từng làm bánh pizza tôm cho bà ấy. Có đêm, ta thậm chí cứu bà ấy khỏi bị trấn lột."

      "Tại sao phải lâu như thế ấy nhận ra ông ta, hoặc ít ra là tên của ông ta?"

      "Lúc đó ta để râu, và bà ấy chỉ biết biệt danh của ta. Tôi thể nhớ nó là gì, nhưng nó có nghĩa là 'diều hâu' trong tiếng Ý."

      " sao?" Courtney , rút con bài và loại bỏ nó. "Vậy có thể giải thích được là tại sao chú ấy lại bồng ấy xuống cabin trong tuyết vào hôm đó, và tại sao chú ấy giúp ấy ngay lập tức với trực thăng của chú ấy. Chú ấy giống như là... gì nhỉ – bạn trai cũ chăng?"

      "Tôi là họ có thể chỉ là bạn bè cũ, nhưng Valente làm chuyện vào cái đêm ta ở đây làm tôi rất thắc mắc."

      Thích thú, Courtney thúc cho câu trả lời khi dừng lại nghiên cứu bài của . "Chú ấy làm gì?"

      "Vài giờ sau khi cảnh sát báo tin cho bà Manning về chồng bà ấy, tôi thức dậy để tắt đèn và khóa cửa. Tôi nghĩ là Valente rời khỏi từ lâu trước đó, nhưng ta còn chưa rời khỏi. ta ngồi độc cái ghế gần hành lang cạnh phòng ngủ của bà ấy, và ta nhìn xuống sàn nhà giống như ta rất buồn và thực mệt mỏi. Giống như ta ... Tôi biết... làm nhiệm vụ canh gác." rút con bài khác. "Gin!" kêu vui vẻ, và cùng lúc điện thoại reo.

      vội vã đến trả lời, và quay lại bàn. "Valente đường lên đây."

      " tuyệt!" bé công bố.

      "Vâng, tôi hy vọng là bà Manning được vui bằng phân nữa của cháu."

      "Cháu mở cửa cho chú ấy vào trong khi chú – làm bất cứ chuyện gì chú cần làm," , và ra khỏi nhà bếp, đường đến cửa trước, trước khi Joe có thể phản đối.

      Trong vội vàng, giật mạnh cánh cửa của căn hộ với sức mạnh để biến hành động đơn giản thành kiểu cách quá cường điệu làm Valente lùi bước và trong giây lát nhìn cánh cửa căn hộ như thể đến sai tầng nhà.

      "Tôi là Michael Valente." giải thích.

      "Cháu biết chú là ai. Cháu là Courtney Maitland," , chìa tay ra.

      Trong chốc lát, trông như thể bắt tay với , sau đó đổi ý và làm điều đó. "Hân hạnh được biết cháu." đại khái.

      "Cháu làm rất tốt." bé trả lời, "mặc dù là cháu biết là cháu làm tốt chuyện gì. chuyện nữa luôn làm cháu lúng túng là tại sao mọi người chào hỏi nhau bằng câu hỏi đó. Luôn làm cháu thấy cũ rích và vô nghĩa. Chú thấy thế nào?"

      quan sát hồi lâu, đứng trong tiền sảnh, áo choàng cánh tay của .

      "Nó khiến tôi cảm thấy cũ rích và vô nghĩa."

      "Tại sao chú lại nghĩ vậy?"

      "Bởi vì," thẳng thừng, "nó cũ rích và vô nghĩa."

      Courtney chuẩn bị hoặc là thích hay ghét , nhưng mong đợi tìm thấy ... thú vị. bé hiếm khi gặp bất kỳ người nào ba mươi tuổi được thú vị, và theo nghiên cứu sơ bộ của , Michael Patrick Valente chỉ là ba mươi, bốn mươi mốt. cũng là phần tư gốc Ái Nhĩ Lan – về phía bà của – cao sáu feet ba, và thích những bộ đồ đặt cắt may từ Savile Row. có quai hàm ương ngạnh, tóc đen dày, lông mày thẳng, và cặp mắt thú vị – cặp mắt đó lúc này nheo lại người bé.

      "Cháu có định mời tôi vào ?" hỏi.

      "Ồ. Vâng, dĩ nhiên. Cháu xin lỗi. Cháu suy nghĩ về chuyện khác. Chú có chơi bài gin ?"

      "Bà Manning có ở nhà ?" trả lời.

      ", còn chưa về, nhưng O'Hara và cháu ở trong nhà bếp. Sao chú tham gia cùng chúng tôi ở đó chứ?"

      trông nhõm khi bé vừa đề cập đến tên của O'Hara, và sau khi trao cho bé áo choàng của để treo vào tủ, theo bé vào nhà bếp. Courtney dừng lại ở ngưỡng cửa và để cho trước , sau đó bé tựa người vào khung cửa như làm vào lần cuối cùng ở đây và nghiên cứu nét mặt của . biết bị bốn năm tù cho tội ngộ sát và sử dụng thời gian rảnh rỗi của ở đó để đọc sách luật trong thư viện tù. cũng biết mất sáu năm kế tiếp làm việc và kiếm được bằng đại học với hai ngành và có điểm trung bình 3.9 từ Đại học Stony Brook của New York và có bằng MBA từ Harvard hai năm sau đó.

      O'Hara bắt đầu tiến về phía trước ngay khi nhìn thấy Valente vào nhà bếp, nhưng Valente ngăn chận tầm nhìn của O'Hara về Courtney trong ngưỡng cửa. "Tôi xin lỗi," O'Hara , "Nhưng bà Manning còn chưa về, và vì vậy tôi có cơ hội với bà ấy là ghé qua."

      " sao đâu." Valente . "Tôi có bất cứ kế hoạch gì cho buổi tối." vươn ra phía trước và bắt tay O'Hara, nụ cười nấp ở khóe miệng của . " làm nữ gia sư, cũng như vệ sĩ và tài xế trong những ngày này hả, Vệ sĩ?"

      " về Courtney à." Joe đoán. ", tôi chơi bài gin với bé và lần đầu tiên tôi bị quất vào mông. Chúng ta có lẽ phải đợi lát trước khi bà Manning về. có muốn chút cà phê hay rượu vang hoặc cái gì đó ?"

      "Cà phê có vẻ tốt. Đen nhé."

      Joe châm cà phê vào tách và trao nó cho . " có muốn chờ trong phòng khách ?"

      ", tôi thích ở đây hơn."

      "Nó thực ấm cúng." đồng ý. ngập ngừng nhìn vào cái bàn nơi chơi bài với Courtney, như thể thể quyết định là làm sạch những lá bài cho khách ở trong nhà bếp thích hợp hơn, hay mời khách – người kẻ tội phạm – tham gia với Courtney và ở bàn.

      Courtney tuyệt đối quan tâm về việc thích hợp hay và sốt sắng nắm lấy dịp may hiếm có này để có thể ở chung với tỉ phú nổi tiếng với lý lịch tù tội và lịch sử của những cuộc đụng độ diễn ra với hệ thống tư pháp. "Sao chúng ta lại ngồi vào bàn ." bé đề nghị.

      nhõm là quyết định dùm , O'Hara nhặt lên bia của từ kệ bếp và đến bàn. Valente ngồi xuống cạnh và xuề xòa chống khuỷu tay lưng ghế của . Courtney ngồi xuống cạnh Valente và đối diện với O'Hara. im lặng ngột ngạt diễn ra, bé quyết định cách tốt nhất để đạt được mục tiêu trước mắt là ép cả hai người đàn ông vào tình trạng thư giãn, dù là họ muốn nó hay . nhặt lên bộ bài, chẻ nó, và để cho những lá bài chồng vào chỗ với những tiếng phành phạch. lặp lại hành động đó hai lần hơn, và chia bài cho O'Hara.

      "Tiếp tục trò chơi của các người ." Valente lịch thúc dục người tài xế. "Tôi có ý làm gián đoạn."

      "Chú có thể chơi chung." Courtney thông báo cho Valente biết, cho quyền lựa chọn trong vấn đề. bé phát bài cho O'Hara, nhưng tất cả cuộc trò chuyện của bé là nhắm vào Valente. "Joe vừa kể cho cháu nghe chú và Leigh là bạn bè cũ phải ?"

      Khi Valente trả lời, bé buộc phải rời mắt khỏi những lá bài và nhìn lên cách dò hỏi. Hồi đáp duy nhất của Valente là cái nhướng mày với bé.

      "Nếu cháu nhớ được chính xác," bé tiếp tục lát sau, "Joe hai người biết nhau khi Leigh còn học đại học." Khi vẫn trả lời, bé nhìn vào và rút bài. Lần này, nhướng cao cả hai chân mày và nhìn bé.

      "Cháu nghĩ Joe cũng mới đề cập rằng – có lúc nào đó – chú cứu Leigh khỏi vụ trấn lột phải ?" Bực bội bởi im lặng của , bé loại bỏ con bài mà bé có ý định giữ. "Có đúng ?" cầu, nhìn hơi gay gắt. Đèn trong nhà bếp được giảm xuống, nhưng đủ sáng để cho Courtney bắt gặp tia sáng thích thú trong mắt . O'Hara rút lá bài kế tiếp của , sau đó Courtney rút bài của bé, bắt đầu loại bỏ nó, mắt bé trợn tròn trong bực tức, và bỏ hết những con bài trong tay xuống. "Gin!" bé tuyên bố.

      Vai của Valente bắt đầu cười ngặt nghẽo. Cảm giác bối rối và chắc chắn là những cảm xúc mà Courtney quen gợi lên ở người khác, quen trải nghiệm chúng cho chính bản thân mình. Cảm giác quá mới lạ đến nỗi bé rất ngưỡng mộ Valente đưa bé vào những cảm giác quen thuộc, tuy nhiên, biết điều gì làm cho thấy quá buồn cười, và có ý định để cho trạng được tiếp tục.

      nhặt lên bộ bài và xáo bài. "Hãy làm cho nó được thú vị hơn." với Valente, chia bài cả hai tay với kỹ năng và tốc độ như con bạc chuyên nghiệp.

      Bị buộc phải chơi bài gin với bé, từ từ lấy cánh tay của ra khỏi lưng ghế, nhặt lên tay bài của , và uể oải hỏi, "Thú vị thế nào?" cùng lúc con bài bị loại bỏ của đánh xuống ở trung tâm bàn.

      rất nhanh, cố làm cho bé bối rối và ép buộc bé chơi quá nhanh. "Hai mươi đô–la điểm." bé trả lời, lờ cái nhìn kinh ngạc hoảng sợ của Joe, và loại bỏ con bài của bé.

      "Cháu có đủ sức để thua nhiều vậy ?"

      "Có." bé trả lời, tiếp tục chơi. "Chú có thể ?"

      "Cháu nghĩ sao?"

      Courtney kéo bài, nhưng ngừng lại để cho bé có thể nhìn khi bé trả lời. "Cháu nghĩ chú thích bị thua." bé bảo . " thích thua tiền, thích thua bài, và cũng phải ở bất cứ thứ gì khác." bé loại bỏ con bài của bé và chờ cắn câu và cái gì đó với nhiều thông tin.

      nhìn lướt qua con bài bị loại bỏ của bé và , "Gin."

      "Gì cơ! Cháu tin chú!" bé kêu lên, chồm người về phía trước để nhìn những lá bài mà xòe rộng theo hình quạt để cho kiểm tra. bé nhìn trong hoài nghi vào tay bài gần là tay bài thắng. "Đó có nghĩa là gì?" cầu, cau có.

      "Hai mươi đô–la điểm, tôi dám chắc đó là chiếc xe cũ hoặc cái áo khoác cho cháu."

      Courtney nhìn chằm chằm vào , ở giữa kích thích và bối rối vì khó hiểu. "Cháu muốn xe hoặc áo khoác lông."

      "Cháu muốn à?" cách trôi chảy, đẩy những lá bài về phía bé để cho bé có thể chia bài lại nếu bé chọn. "Vậy tại sao chúng ta lại chơi cho hai mươi đô–la điểm chứ?"

      rời mắt khỏi khuôn mặt của , Courtney từ từ nhặt lên những lá bài và bắt đầu xào chúng. bé mỉm cười bởi vì thể kềm chế. bé mỉm cười bởi vì bé nghĩ hoàn toàn đẹp trai. bé mỉm cười bởi vì bé nghĩ người khó hiểu, phức tạp, thông minh, và rất có thể nguy hiểm. bé mỉm cười bởi vì bé nghĩ tuyệt vời. Nhưng rồi suy nghĩ đánh vào bé và bé tạm hoãn những ý kiến tốt của bé, trong khi chờ đợi câu trả lời của . "Có thể nào là," , theo dõi chặt chẽ khi chia bài, "Chú làm điều đó vì chú nghĩ cháu đủ tiền để trả hai mươi đôla điểm nếu cháu bị thua ?"

      ". Tôi nghĩ tiền trợ cấp của cháu đủ lớn để trả những cá cược."

      "Cụ thể là tại sao chú lại nghĩ như vậy? Nó thể nào là cách cháu ăn mặc."

      " phải cháu là em của Noah Maitland sao?"

      Courtney gật đầu. "Sao chú lại biết?"

      "Tôi gặp trai của cháu."

      Suy nghĩ khủng khiếp đánh vào Courtney, làm quên hết những lá bài của bé. "Noah – khai – chống lại chú, hoặc bất cứ thứ gì chứ?"

      cười, và thanh trầm đục, phong phú, nhưng cũng hơi khàn, như thể cười thường. ". ấy và tôi cùng làm giao dịch cách đây vài năm, và tôi nhìn thấy cháu khi tôi đến nhà gặp của cháu ở Palm Beach."

      tiếng thở dài nhõm thoát ra, và bé an tâm chơi bài gin với người đàn ông hoá ra lại là thử thách. thử thách khó khăn. thử thách khó khăn rất kinh ngạc.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 43
      Leigh bước vào căn hộ và nghe tiếng cười của Courtney vọng đến từ nhà bếp khi treo áo choàng vào trong tủ trước. O'Hara cũng cười, và thanh tiếng cười vui vẻ của họ, nghe có vẻ xa lạ và phù hợp. Tiếng cười diện trong nhà của cả tháng nay kể từ khi Logan rời khỏi nhà đến cabin miền núi.

      Lễ Giáng Sinh qua cách đây hai ngày mà có gì để đánh dấu nó, thậm chí có cây thông Nôen hoặc những vòng hoa viền dây rubăng mà thường phủ qua mặt lò sưởi trong mùa Giáng sinh. Mặt lò sưởi vắng tanh ngoại trừ chồng thiệp Giáng Sinh chưa đọc. đặt mua quà cho Hilda, Brenna, Courtney, và O'Hara từ catalog Giáng Sinh của Neiman Marcus. quan tâm đến bất cứ người nào khác.

      im lặng nghiêm trang treo trong nhà của giống như chiếc áo bào khổng lồ, dày và nặng, nhưng cũng bảo vệ, bao bọc từ chuyện cần chuyện, hay diễn tả cảm xúc của , hay thậm chí thừa nhận chúng. còn khóc nữa. còn giọt nước mắt nào nữa, còn cảm xúc ngập tràn đến bề mặt và đột ngột làm tổn thương . Bây giờ người như tê dại, và an toàn. Yên tĩnh.

      Vào lúc này, tuy nhiên, yên tĩnh bị quấy rối bởi tiếng cười trong nhà bếp, và lần theo thanh đó.

      O'Hara nhìn thấy trước nhất và đứng bật dậy như có lỗi, hầu như lật ngược ghế của . "Bà có muốn uống ít cà phê nóng ?" thốt ra. "Chúng ta có khách. Nhìn xem ai đây..."

      Leigh ngừng ở giữa đường, ngạc nhiên khi nhìn thấy Michael Valente, ràng là đánh bài với tài xế và bé hàng xóm của . từ từ đứng lên, nụ cười trang trọng khuôn mặt của người biết nên đến đây, nhưng quyết tâm được ở đây. đọc được tất cả những điều đó, và hơn thế nữa trong vẻ mặt của khi bước về phía , nhưng cảm thấy thể làm bất cứ chuyện gì ngoại trừ đứng yên ở đó khi dừng lại ở phía trước .

      đưa tay lên, và bắt đầu đưa tay của cho những gì nghĩ cái bắt tay, nhưng bàn tay của tránh tay và dừng lại ở dưới cằm của . Với đôi mắt nheo lại, xoay khuôn mặt hơi nghiêng về bên phải, sau đó hơi nghiêng về bên trái, kiểm tra nó, và để cho làm chuyện đó, đôi mắt của mở to và chớp.

      người bạn cũ, và cho đến bây giờ biết những lời quan tâm mà những người bạn bè cũ – những người thực là bạn và thực là bạn – tất cả với khi họ gặp . chờ " cảm thấy thế nào?" hoặc là " ổn chứ?"

      Thay vào đó, thả tay của ra và đứng ở đó, bờ vai rộng của ngăn chận tầm nhìn của của căn phòng, giọng trầm đục của đượm vẻ tổn thương giả vờ. "Tôi gặp em cả tuần rồi. Em hỏi tôi là tôi cảm thấy như thế nào sao Leigh?"

      Mắt của mở to trong hoài nghi, và cơn sốc xé toạc phản ứng bị quên lãng của . Leigh cười. chìa tay ra cho , nhưng tiếng cười của đột ngột tan biến như khi nó đến, để lại sau lưng thôi thúc đột ngột muốn khóc. kiểm soát chặt chẽ thôi thúc, và buộc chính mình phải cố mỉm cười. "Tôi xin lỗi," . " cảm thấy như thế nào?" Phải mất lát mới nhận biết là hoàn toàn chuyển đổi vai với .

      "Tôi cảm thấy như địa ngục." cách nghiêm trang, "Tôi ê ẩm khắp toàn thân, nhưng hầu hết là ở bên trong. Mọi thứ tôi tin vào hoá ra lại là sai, và những người tôi tin tưởng phản bội tôi..." Với hãi hùng của , Leigh cảm thấy nước mắt tràn ngập mắt và tràn xuống má khi tiếp , "Tôi thể ngủ, vì tôi sợ tôi bắt đầu nằm mơ..."

      đưa tay lên chùi nước mắt, nhưng kéo mạnh vào cánh tay của và ấn khuôn mặt tì vào ngực . "Khóc , Leigh." thầm. "Khóc ."

      Vài giây trước đó, làm cho cười, bây giờ thấy mình thổn thức cách bất lực, vai của run rẩy với nỗi đau khổ bị dồn nén. lẽ ra né người ra và bỏ chạy, nhưng cánh tay của siết chặt quanh khi cố làm, và bàn tay của ôm chầm khuôn mặt , ngón tay của dịu dàng vuốt ve má . "Mọi chuyện rồi sao." thầm khi những dòng nước mắt cuối cùng bắt đầu thưa thớt. "Tôi hứa đấy." thêm vào, đưa cho chiếc khăn tay bằng tay kia.

      nắm lấy nó và ngả người ra trong vòng tay ôm của , lau mắt , quá bối rối để nhìn . "Tôi nghĩ tôi có thể vượt qua được chuyện này." thừa nhận.

      đặt bàn tay của dưới cằm và nâng nó lên, buộc phải nhìn vào mắt . "Em phải là bị ung thư ở thời kỳ cuối hay bất cứ căn bệnh nan y nào khác, vì vậy em có thể vượt qua được. Em có quyền quyết định là bao lâu, tệ hại như thế nào, mà em sẵn sàng tiếp tục chịu thiệt hại do phản bội của chồng em và tình đặt sai chỗ của em."

      sụt sịt và lau mắt . "Tôi giận dữ, nhưng nó giúp được gì."

      "Tức giận là gì cả ngoài việc hành hạ bản thân mình."

      "Vậy tôi nên làm gì?"

      "Cho lòng tự trọng của em, tôi nghĩ em có thể cảm thấy khá hơn nếu em phản công và trả thù ta."

      "Được!" trong nước mắt. "Hãy lấy xẻng và chúng ta đào ta lên!"

      cười, và kéo sát vào , đặt cằm của đỉnh đầu . "Tôi thích nghị lực của em." với vẻ dịu dàng thích thú, "Nhưng chúng ta hãy bắt đầu với cái gì đó ít vất vả hơn chút."

      Phát giác ra là đứng trong vòng tay ôm của , Leigh lùi bước và cố nở nụ cười miễn cưỡng. " có đề nghị gì?"

      "Tôi đề nghị em ăn tối với tôi tối nay."

      "Được rồi. Tôi cầu Hilda chuẩn bị..."

      " phải là ở đây."

      "Ồ, ý là ở nhà hàng ư? Tôi nghĩ – , ..."

      trông như thể muốn tranh cãi, nhưng lắc đầu, kinh sợ khi nghĩ đến phải đối mặt với những con mắt tọc mạch của những người lạ mặt và thể tránh được đám phóng viên chắc chắn xuất trước khi họ ăn xong. " phải ở nhà hàng. Còn chưa."

      "Ở đây vậy." đồng ý.

      "Tôi muốn tắm và thay quần áo." . " có thấy phiền là phải chờ tôi nửa tiếng ?"

      Câu hỏi dường như làm cho thích thú. " dám." cách kiểu cách quá đáng. "Em cần bao nhiêu thời gian cũng được."

      Bối rối bởi hàm ý trong câu trả lời giễu cợt hài hước của , Leigh tiến về phòng ngủ của ở phía bên kia của căn hộ.

      Michael nhìn bước . có phiền nếu phải chờ nửa tiếng ư?

      phiền tí nào.

      chờ mười mấy năm.

      Chợt nhớ lại là đánh bài với O'Hara và Courtney Maitland khi Leigh vào nhà bếp, đột ngột quay lại. Courtney sững sờ nhìn chằm chằm vào , O'Hara đứng cạnh ghế của ta, đóng băng trong cùng vị trí mà ta ở khi ta công bố với Leigh là Michael ở đó.

      Thọc tay vào túi của , Michael nhướng mày và đáp trả những cái nhìn kinh ngạc của họ trong xác nhận ra là biết họ nghĩ gì.

      Courtney cuối cùng với lấy túi xách của bé và từ từ đứng lên. "Cháu có..." ngừng lại để đằng hắng. "Bây giờ cháu phải rồi."

      Những lời của bé dường như giải thoát O'Hara từ tê liệt của . "Tôi bảo Hilda chuẩn bị bữa ăn tối cho ngon." , dọc giữa cái tủ bàn và quầy nhà bếp, về phía hành lang ở phía sau.

      Courtney bắt đầu ngang qua Michael, sau đó ngừng lại và nhìn dò hỏi.

      "Gì thế?" nhắc nhở sau lúc.

      bé kéo quai túi xách lên vai và lắc đầu với bất cứ chuyện gì mà nghĩ. "Chúc đêm tốt lành." thay vào đó .

      "Chúc đêm tốt lành."

      Khi bé với lấy cánh cửa dịch vụ mở từ nhà bếp vào tiền sảnh ở thang máy, nhìn qua vai lần nữa, và khi chuyện còn nghe giống như thiếu nữ khiếm nhã. "Có lần Leigh kể cho cháu nghe là ấy thích ngồi ở phía trước ngọn lửa cháy rực trong lò sưởi."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 44
      Michael quăng khúc củi khác lên đống lửa mà đốt trong lò sưởi và sử dụng que cời để đẩy nó lên đống lửa. Trong phòng ăn, Hilda dọn bàn cho bữa tối. phủi tay và đứng lên cùng lúc Leigh vào phòng khách mặc chiếc áo đầm len màu kem dài, thắt dây với những hột nút bọc vải lớn ở phía trước, cổ áo rộng, và tay áo dài.

      " đốt lửa." khi trao cho ly sâm–banh.

      Mái tóc nâu vàng của thả lỏng ở vai, bóng mượt dưới ánh lửa, có màu đỏ hơn là màu nâu dưới ánh sáng đó.

      "Sâm banh ư?" hỏi, nhướng cặp mắt nhìn dò hỏi.

      "Nó có vẻ phù hợp với dịp đặc biệt như thế này." Michael .

      "Dịp gì vậy?"

      Để trả lời, chạm ly của vào ly và làm cái cụng ly. "Cho khởi đầu mới. Cho cuộc phản công – Giai đoạn ."

      "Cho Giai đoạn ." tuyên bố với nụ cười dũng cảm, và nhấp ngụm sâm banh. "Còn Giai đoạn Hai là gì?"

      "Đó là phần trả đũa."

      hỏi chi tiết của Giai đoạn Hai, và vui mừng vì điều đó, bởi vì còn chưa sẵn sàng để nghe chúng, chi đến việc thực chúng.

      "Tôi nghĩ." .

      Michael nhìn vào đôi mắt sáng rực thôi miên cách đây 14 năm, và ngắm nhìn với tay lên và vuốt tóc ra khỏi trán. nhớ cử chỉ đó ràng như nhớ vào ngày bầu trời sáng sủa đôi mắt của là màu ngọc xanh biển, nhưng trong những ánh sáng khác – như bây giờ – chúng trở thành màu xanh lam của đá zircon. nhớ cách chăm chú lắng nghe, với đầu của hơi nghiêng qua bên, giống như bây giờ. Tia nhìn của dừng lại ở môi , và nhớ cách nhìn cách đây tháng, về phía trong chiếc áo đầm đỏ – đôi chân dài, sành điệu và sang trọng. "Em nghĩ về chuyện gì?"

      "Tôi muốn làm thoả thuận với ." khi nâng ly rượu sâmbanh đến miệng của .

      ngừng lại cách thận trọng. "Là loại thoả thuận gì?"

      "Tôi muốn chúng ta đồng ý rằng đêm nay chúng ta về Logan. Nếu tôi bắt đầu làm chuyện đó, tôi mong chặn tôi lại. Đồng ý chứ?"

      Đêm nay trông có vẻ càng lúc càng tốt hơn. "Đồng ý."

      "Thay vào đó tôi có thể chọn đề tài mà chúng ta được ?"

      "Tuyệt đối."

      "Và chúng ta có thể nào đồng ý là chúng ta hoàn toàn công khai và trung thực ?"

      "Vâng."

      "Hứa nhé?"

      đề phòng của Michael lại xuất , nhưng quá muộn. đồng ý. "Khi tôi 'vâng', đó là lời hứa."

      nhấp ngụm sâm banh để giấu nụ cười của . " trông rất thoải mái."

      "Vì tôi thoải mái. Em muốn về chuyện gì?"

      "Về ."

      "Đó là điều tôi lo sợ."

      " định rút lui à?"

      nhìn cách kiên quyết, "Em biết là tôi mà."

      liếc nhìn vào bàn ăn, nơi Hilda đốt sáng những cụm nến. "Chúng tôi có gì cho bữa ăn tối vậy Hilda?"

      "Mì Ý nướng. Nó ở trong lò. Tôi làm salad Caesar trộn để ăn kèm với nó."

      "Chúng tôi tự phục vụ." Leigh bảo . "Chị cần phải làm bất cứ thứ gì khác sau khi chị làm xong việc bày bàn." Với Michael thêm, "Mì Ý nướng của Hilda rất ngon. Chị ấy chắc làm nó cho là người Ý."

      "Tôi làm nó cho bà, bà Manning." Hilda cách thẳng thừng, "Vì nó là món ăn vỗ béo nhất mà tôi có thể nghĩ đến. Ông Valente?"

      Michael quay lại. "Vâng?"

      "Phải nhớ dập tắt lửa khi ông rời khỏi." cảnh báo . "Và làm rớt tro thảm."

      Michael vừa giật mình vừa thích thú bởi giọng điệu của , và Leigh hiểu tại sao. Ngay khi Hilda làm chuyến khác vào nhà bếp, Leigh hạ thấp giọng , "Hilda chấp nhận các vết bẩn dưới bất kỳ hình thức nào, và ấy ra lệnh cho tất cả chúng tôi. ấy cũng rất trung thành với tôi."

      lo lắng về cảm giác của , Michael nhận biết, và muốn kéo vào trong vòng tay của . Ngay cả với cuộc sống của ở trong cảnh hỗn loạn, rất chu đáo, ân cần và dũng cảm. muốn bảo tự hào về đến dường nào. Thay vào đó làm cuộc chuyện ngắn với cho đến khi Hilda tuyên bố rằng họ có thể ăn bất cứ khi nào họ muốn và về phòng để nghỉ qua đêm.

      "Chúng ta nên vào nhà bếp chứ?" Leigh đề nghị.

      giữa cái bàn trong bếp, Hilda đặt tô tôm lớn ngồi trong thau đá, bao quanh bởi những miếng chanh và rau mùi tây. Leigh kéo hai cái ghế sắt từ dưới bàn ra và ngồi lên cái. "Hilda còn trong tầm nghe, và trì hoãn của chính thức chấm dứt." cảnh báo , mỉm cười. "Bây giờ chúng ta hãy về ."

      Sâm banh mà châm cho có ảnh hưởng mà hi vọng là nó . Nụ cười của đến lẹ làng hơn, và mắt của còn có vẻ tổn thương. "Em muốn tôi bắt đầu từ đâu?"

      "Bắt đầu khi họ bắt đầu gọi là Hawk."

      "Em biết làm thế nào tôi có biệt danh đó." Michael bảo cách thẳng thừng. "Tôi là người canh gác. Em định tìm hiểu cuộc sống phạm tội lúc trước của tôi ư?"

      do dự, rồi gật gù. "Vâng," đơn giản. "Tôi đoán là vậy."

      đến phía bên kia bàn và dựa hông của vào quầy bếp ở đằng sau . "Trong trường hợp đó, tôi làm sửa đổi với thoả thuận của chúng ta." Gật đầu phía tô tôm ở phía trước , , "Tôi ra tất cả, nhưng em phải ăn trong khi tôi làm chuyện đó."

      nhặt lên con tôm và nhúng nó vào nước xốt, và giữ lời...

      "Lúc tôi được tám tuổi và cha mẹ tôi vẫn còn sống Angelo gắn cho tôi cái biệt danh đó. ấy được mười tuổi và là thủ lĩnh bẩm sinh với nhóm đệ tử trung thành và tận tụy, bao gồm cả tôi, cũng như người bạn thân của tôi, Bill, người sống ở cạnh nhà. Bill và tôi bắt đầu với những cái nấp đậy trục bánh xe, nhưng chỉ trong ba hoặc bốn năm, chúng tôi giúp Angelo và băng đảng của ấy trộm cắp bất cứ thứ gì đường có thể di chuyển và dễ bán. Chúng tôi sử dụng thời gian còn lại giúp họ 'bảo vệ lãnh địa của chúng tôi', với những vụ đánh đấm lúc đầu, nhưng vào lúc chúng tôi bước vào tuổi thiếu niên, dao là vũ khí được chọn – trong số những thứ khác."

      Khi ngừng lại, Leigh chồm người tới phía trước. "Tiếp tục câu chuyện của ."

      "Ăn thêm con tôm nữa ."

      tự động tuân theo, và Michael kềm tiếng cười vào cách chăm chú lắng nghe câu chuyện. "Khi tôi khoảng 16 tuổi, chúng tôi xâm phạm vào lãnh địa của người khác, băng nhóm lớn hơn nhiều, và trận đánh diễn ra tiếp theo đó, tôi bị thương khá nặng. Angelo kéo hai gã ra khỏi người tôi, và ấy xém chết vì những vết thương mà ấy phải hứng chịu giùm tôi. Chúng tôi là người duy nhất còn lại ở đó, khi cảnh sát đến, và dĩ nhiên, cả hai chúng tôi bị tóm cổ."

      "Đó có phải là lần đầu bị bắt ?"

      ", nhưng đó là lần đầu tiên tôi suýt bị giết, và tôi thích nó. Tôi lẽ ra phải là 'người sáng kiến', bộ não của những hoạt động của Angelo, nhưng," Michael thừa nhận, "tôi có bản tính làm người tích cực tham dự."

      "Sao lại vậy?"

      "Vì tôi ghét thấy máu, đặc biệt là máu của tôi, và tôi thấy có việc gì phải lãng phí nó."

      Leigh cười khúc khích và nhấp ngụm sâm banh và cắn thêm miếng tôm. "Lúc đó sống với dì dượng của . Họ nghĩ gì về những rắc rối mà và Angelo gây ra?"

      "Dượng tôi chết vì cơn đau tim năm sau khi cha mẹ tôi bị giết, và dì tôi thể kiểm soát Angelo hay tôi. Dì thậm chí tin là chúng tôi làm những chuyện mà chúng tôi bị bắt tại trận là làm. Dì nghĩ là cảnh sát ngược đãi chúng tôi."

      "Thế còn cha mẹ của Bill sao? Họ làm gì khi ta bị bắt?"

      "Họ gọi cho chú của Bill, trung úy của NYPD, và ta đưa Bill ra ngoài, cũng như đảm bảo là có hồ sơ của cuộc bắt bớ. Bill là người duy nhất trong số chúng tôi có hồ sơ ở cục cảnh sát, nhờ chú của ấy. Điều rất mỉa mai là Bill có lẽ là người nóng nảy và hèn hạ nhất xóm, nhưng ấy rất con và ốm yếu, cho nên cha mẹ của ấy hay nhừng người chuộng ấy thể tin là ấy tệ như bọn chúng tôi.

      "Thời gian trôi qua, Angelo bắt đầu tức điên lên vì tất cả chúng tôi đều có hồ sơ bắt giữ của cảnh sát, ngoại trừ Bill, và Angelo bắt đầu cắt Bill ra khỏi mọi chuyện chúng tôi làm, sau đó ấy đồn Bill là kẻ chỉ điểm."

      " cảm thấy thế nào về chuyện Bill được bao che?"

      "Tôi thù địch về chuyện đó như Angelo."

      "Bởi vì – cái gì nhỉ?– hợp lý hơn chăng?"

      ", vì trong những năm đầu, chú của Bill cũng cứu cặp mông của tôi vài lần cùng với Bill. Nên nhớ rằng, trước khi cha mẹ tôi chết, gia đình Bill và gia đình tôi là bạn bè. Chú của Bill vẫn nhớ những ký ức về Bill và tôi trong cùng chơi trong khi hai gia đình ăn tối với nhau."

      Leigh tựa cằm tay và đưa ra giải thích để chứng minh cho những gì làm vào những ngày đó. "Có nhiều lý do chính đáng cho cách trở thành như vậy và những chuyện làm."

      " sao," , thích thú. "Nhữmg lý do đó là gì?"

      " mất cha mẹ từ lúc còn , và đến từ khu láng giềng tồi tệ. Nghèo khổ, trường học xấu, những người bạn xấu, bị tước quyền lợi..."

      "Leigh..." ngắt lời.

      "Gì cơ?"

      "Tôi là tên côn đồ. Tôi là tên đồ vì đó là điều mà tôi chọn."

      "Vâng, nhưng quan trọng là, chuyện gì làm chọn nó?"

      "Tôi chọn nó bởi vì tôi muốn có được nó theo cách của tôi, phải theo trình tự."

      "Tiếp tục câu chuyện của ."

      "Sau khi tôi suýt bị chết, tôi quyết định giới hạn những cuộc chơi của tôi với băng nhóm của Angelo thành chỉ thỉnh thoảng với những lần mà khó để tôi bị giết hay bị bắt. Tôi cũng tìm hiểu chút và nhận ra rằng những giáo viên thoái hóa ở trường trung học của tôi : có giáo dục, tôi có cơ hội làm ra được nhiều tiền."

      "Vâng, nhưng tại sao vẫn làm những chuyện phạm pháp với Angelo và băng nhóm sau đó? Sao từ bỏ và..." Leigh ấp úng, cố nghĩ ra đúng từ.

      "Và đường thẳng?" đề nghị.

      "Đúng."

      giả vờ có vẻ ngoài sợ hãi. "Tôi có tiếng tăm để duy trì! Dù sao nữa, tất cả các chuyện đó chấm dứt vào đêm tháng Sáu khi tôi được mười bảy tuổi."

      "Như thế nào?"

      với lấy chai rượu khay rượu và châm ít vào ly, sau đó uống ngụm dài như thể để nuốt trôi mùi vị của những gì – hoặc sắp sửa . "Lúc đó Bill bắt đầu bán ma túy, và ấy cũng dùng nó nữa, và họ Angelo của tôi cũng say thuốc kém gì ấy vào đêm đó. Họ đánh nhau, và Bill giết ấy."

      "Chúa tôi."

      "Cảnh sát đến báo với dì tôi, và dì phát điên lên vì đau buồn."

      " làm gì?"

      "Tôi tìm Bill. Tôi tìm được ấy trong vòng giờ, vẫn còn ở trạng thái phấn khích. ấy rửa tay của ấy, và ấy giơ chúng lên cho tôi xem. Chúng nhuộm đầy máu của Angelo."

      "Và sao nữa?" thầm.

      nhún vai và uống thêm ngụm rượu. "Và tôi giết chết ấy."

      Leigh nhìn chằm chằm vào trong im lặng hãi hùng, thể tiêu thụ được là có thể làm chuyện đó, và có thể kể cho nghe chuyện đó mà chút cảm xúc, rồi nhún vai và uống ngụm rượi. Ngoại trừ – nhận biết – uống ngụm rượu trước khi kể cho nghe. đặt chiếc ly trống xuống và khoanh tay ngực của , nhìn của như thể chờ để nghe kết luận của quan tâm nhiều đến nó, cách này hay cách khác. còn là người đàn ông giàu lòng trắc , người văn minh mà trở thành trong trí tưởng tượng của gần đây, gợi cho nhớ về người khác...

      gợi cho của nhớ về chàng trai trẻ tuổi lạnh lùng, thù địch mà biết cách đây 14 năm – người đàn ông thô lỗ đon đả chào hỏi . Ngoại trừ ràng là quan tâm đủ về ngay lúc đó để nhớ là thích trái lê và bánh pizza tôm.

      nhìn chằm chằm vào , tìm kiếm những đặc tính bí hiểm khuôn mặt rắn rỏi của , và ý nghĩ đột ngột đến với . cách lưỡng lự, , " thực có ý định giết ấy ư?"

      Thay vì trả lời, hỏi câu hỏi, nhưng quai hàm của ràng là dịu xuống. "Tại sao tôi lại có ý định giết chết ấy chứ?"

      " ấy là bạn thân của . Hai người chia sẻ cùng cái cũi chơi. Angelo quá phấn khích vì ma tuý và Bill cũng vậy. nghe giống như nghĩ là Angelo vô tội."

      "Em đúng." với vẻ kỳ lạ trong mắt . "Tôi có ý định giết chết ấy. Nhưng tôi cũng có ý định tay với ấy. Tôi có lẽ đánh ấy đến chết nếu tôi có thể lấy được khẩu súng ra khỏi tay ấy."

      "Nhưng thể ư?"

      "Tôi nên làm được chuyện đó. Tôi to con hơn và mạnh hơn ấy nhiều, nhưng ấy quá phấn khích còn tôi ở trong cơn giận mù quáng. ấy chĩa súng vào tôi, và tôi nhào vào ấy. Súng bị cướp cò trong cuộc tranh giành. ấy chết trong cánh tay của tôi."

      "Và đó là lý do tại sao bị ngồi tù?"

      gật đầu và châm thêm rượu vào ly của . "Tang lễ của Angelo là cùng ngày với tang lễ của Bill. may, tôi thể tham dự được cho bất cứ người nào."

      "Nhưng cái mà tôi hiểu là tại sao lại bị ngồi tù cho những gì làm. Đó là tự vệ mà."

      "Chú của Bill đồng ý, và đúng lúc đó ông là Đại úy của phân khu. Ông ấy đúng – tôi to con hơn Bill nhiều và lớn hơn ấy gần tuổi. Ông ấy cho là tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm cho cái chết của người cùng họ và là con của chị ông ấy. Ông ấy bảo tôi là ông ấy sống quãng đời còn lại để đảm bảo tôi bao giờ tận hưởng được cuộc sống của tôi, và ông ấy có ý đó. William Trumanti là người đàn ông giữ lời."

      "William Trumanti!" Leigh kêu lên, chồm người về phía trước. " giết cháu trai của Cảnh sát Trưởng Trumanti ư?"

      "Đúng vậy."

      "Chúa tôi..."

      "Tôi ngồi tù bốn năm vì tội đó, và tôi sử dụng mỗi phút thời gian rảnh rỗi của tôi trong thư viện, để học."

      "Học cái gì?"

      "Học luật." . "Tôi nghĩ vì tôi cứ đụng phải pháp luật, tôi cần tìm hiểu cách để vòng qua nó. Sau đó, tôi quyết định có những thứ đáng thú vị hơn để học. Khi tôi ra khỏi tù tôi đăng ký vào đại học, rồi tôi tiếp tục học sau khi tốt nghiệp."

      Leigh đứng lên và mở nấp tô salad Caesar mà Hilda làm. "Và sau đó sao?" hỏi.

      "Tôi khám phá ra là tôi có sở trường trong việc kiếm tiền – cách hợp pháp – lúc đầu đặc biệt là trong ngành xây dựng. Tôi lớn lên đường phố, và tôi có thể xử lý đám công nhân xây dựng ngang với họ, nhưng tôi cũng biết cách tập hợp vụ làm ăn lợi nhuận và giữ nó có lợi nhuận. vài năm đầu, mọi việc tiến triển rất tốt đẹp, thực ra, nó thậm chí còn tốt hơn đó. Rồi công ty của tôi bắt đầu phát triển lớn mạnh, và Trumanti nghe về nó. Chuyện tiếp theo tôi biết là tôi bị bắt vì tội 'hối lộ thanh tra thành phố'. Phần còn lại là chuyện cũ rích. Tôi càng giàu có hơn, những lời buột tội càng lớn hơn và huỷ hoại hơn."

      ngừng lại, và nhìn vào tay . múc salad ra và cầm nó ở giữa trung, mắt dán chặt vào đó. "Em có định đặt chúng đĩa ?"

      "Gì cơ? Ồ. Vâng. Tiếp tục – rồi chuyện gì xảy ra?"

      "Em biết phần còn lại. Trumanti có bạn bè có thế lực ở tiểu bang và liên bang nữa, và với quá khứ tù tội của tôi, ông ta gặp vấn đề gì trong việc thuyết phục công tố viên tiểu bang hay liên bang điều tra chuyện của tôi. Tôi sử dụng hàng triệu đô la trong tiền lệ phí luật sư để biện hộ cho mình trong những tòa án khác nhau. Nó trở thành trò chơi giữa ông ta và tôi – trò chơi xấu xí. Bây giờ ông ta hấp hối với cơn bệnh ung thư, nhưng nó làm dịu lại thái độ của ông ấy chút nào. Vendetta (Mối thù máu) trong tiếng Ý, và ông ta tin vào nó. Bây giờ," cuối cùng , "Tôi có giữ lời của tôi ?"

      Leigh nhìn chằm chằm vào lặng lẽ và gật đầu, cố tiêu thụ những gì vừa . có lý do gì để tin cho biết tất cả , nhưng tin nó. Vì lý do nào đó, tin nó hoàn toàn. Đột nhiên nhớ Trumanti sốt sắng giúp như thế nào, sẵn sàng cam kết tất cả tài nguyên của NYPD để lùng kiếm Logan. Lúc đó, quá quẫn trí vì nỗi sợ hãi để chất vấn quyền hạn của hoặc hành động của ông ta, nhưng bây giờ muốn biết nếu Trumanti biết là Logan gặp Michael Valente, và nếu nó có liên quan gì với tự nguyện của ông ta để giúp .

      Im lặng, nhặt lên đĩa salad, và với lấy chai rượu rượu vang đỏ khui mà Hilda để quầy. Khi Leigh đặt những chiếc đĩa bàn trong phòng ăn, chợt nhận ra rằng hỏi liệu có tin những gì vừa kể cho nghe hay .

      nhìn châm rượu vào ly, khuôn mặt tự hào, cứng rắn của mang mặt nạ vô cảm dưới ánh nến. hỏi tin hay , nhận biết. bao giờ hạ thấp phẩm giá hay cố thuyết phục tin . nhớ những chuyện thể tin nổi mà với khi vừa về đến nhà và vào nhà bếp. Khi thể diễn tả cảm xúc của mình bằng lời, cảm nhận nó và làm nó cho ...

      "Tôi ê ẩm toàn thân, nhưng hầu hết là ở bên trong. Mọi thứ tôi tin vào hoá ra lại là sai, và những người tôi tin tưởng phản bội tôi." buộccô khóc, vì cần khóc, và sau đó ôm trong cánh tay của trong khi áp mặt vào ngực , tay của vuốt lưng . cũng ôm người bạn thân nhất của trong cánh tay của khi ấy chết, và cảm thấy cũng dịu dàng lúc đó như làm đêm nay, với .

      dừng lại ở phía trước , chờ để kéo ghế ra cho , và Leigh nhìn chằm chằm vào , run rẩy bởi vô số cảm xúc. "Leigh?" , lông mày của chau lại với nhau thành cái cau mày. "Em khóc ư?"

      cách thành , lắc đầu, sau đó cách dữ dội,

      "Tôi ghét Trumanti!"

      cười khanh khách và kéo vào cánh tay của .

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 45
      tuần rưỡi sau, Michael đứng trong tiền sảnh ở thang máy bên ngoài căn hộ của , với Leigh đứng bên cạnh chờ thang máy để đưa họ xuống đại sảnh. "Em có chắc là em muốn tôi bảo O'Hara mang xe của tôi vòng quanh con hẻm chứ?" hỏi.

      "Tôi chắc chắn." .

      Trong tuần rưỡi kể từ khi kể cho nghe về tuổi trẻ lãng phí của , cảnh sát tịch thu tất cả giấy tờ kinh doanh của chồng từ văn phòng ở nhà của , và vào đêm giao thừa, đài truyền hình ở địa phương đưa bản tin bị tình nghi trong vụ mưu sát chồng . Michael chứng kiến phản ứng của : từ từ đứng lên, cánh tay của ôm trước ngực, khuôn mặt của trở nên tái nhợt như thây ma. đặt cánh tay của quanh vai – và ngả vào người , nhắm mắt lại, và xoay khuôn mặt tựa vào áo khoác của . bị đánh gục, nhưng đủ tức giận để phản công hay thậm chí gọi điện thoại để đòi hỏi lý lẽ cho mình.

      Kể từ đó phỏng đoán của giới truyền thông trở nên điên cuồng hơn. Tùy theo báo, tạp chí, hoặc chương trình tin tức nào làm câu chuyện, những kẻ tình nghi – và sáng hôm đó, Michael cũng là người bị tình nghi. Cho đến lúc đó, những câu chuyện ngắn nhắc đến việc ra vào căn hộ của thường xuất trong báo chí, nhưng sáng hôm đó tờDaily News đăng tiêu đề:

      VALENTE LIÊN CAN ĐẾN VỤ MƯU SÁT MANNING

      Theo câu chuyện kèm, cảnh sát có "bằng chứng mới" để hỗ trợ giả thuyết rằng Michael giết Logan Manning để lấy lại tự do cho Leigh từ người chồng bất trung của , và tiếp quản công ty của ông ta rồi chiếm Leigh cho riêng mình.

      Trước khi có bài báo Daily News, Michael thể thuyết phục được rời khỏi căn hộ và đến những nơi công cộng vì lợi ích của , nhưng khi Leigh nhìn thấy tiêu đề trong tờ Daily News sáng nay, quá tức giận đến nỗi gọi điện thoại cho và mời ăn tối.

      chắc chắn William Trumanti là người hoàn toàn chịu trách nhiệm trong việc tiết lộ thông tin đến giới báo chí. "Nó nghe như những gì ông ta làm với trước đây," bảo điện thoại, "nhưng lần này ông ta thoát được chuyện đó. Tôi nghĩ điều tệ hại nhất chúng ta có thể làm là tránh né mọi người như thể chúng ta phạm tội gì đó, phải ?"

      quá nhục nhã và bị nghiền nát để đứng lên và đấu tranh cho mình, nhưng bây giờ quyết tâm trở thành người bênh vực , và nhận thức đó làm Michael cảm thấy xúc động. quan tâm đến Trumanti hay về câu chuyện trong tờ Daily News, và đảm bảo với về chuyện đó, nhưng nguyên nhân mới – để xao lãng bất hạnh của riêng – và sẵn sàng để cho điều khiển nó. " nấp có thể là sai lầm. Tôi nghĩ chúng ta nên ra ngoài ăn tối với nhau tối nay. Vậy nhé, nếu bận."

      đảm bảo với quá bận rộn và với đón lúc tám giờ và muốn tự chọn nhà hàng.

      Vài phút sau tám giờ, rời khỏi phòng ngủ của , ăn mặc cho trận chiến là cái áo váy bó chẽn đen dài tay và đôi giày cao gót khoe đôi chân dài xinh đẹp của . Màu tóc của rực sáng, cổ áo sâu, và mắt của long lanh. "Trumanti thể cài vào chuyện này. Tôi để cho ông ta làm chuyện đó." thêm khi bước lại gần và xoay lưng lại. Dây kéo của bị mắc kẹt. cần giúp đỡ, vì vậy nâng mớ tóc dày của lên để cho nhìn thấy vấn đề. Gáy cổ làm miệng của trở nên khô khốc.

      " làm điều gì đó với cọng dây kéo được ? Nó bị mắc kẹt."

      Để gia tăng thích thú của Michael, William Trumanti hoá ra lại là đồng minh.

      Ngay khi bước ra khỏi thang máy vào đại sảnh với , tiếng hét vang lên từ bên ngoài, và các phóng viên và nhiếp ảnh gia đổ xô đến cửa sổ trước. "Em có chắc là em muốn làm chuyện này ?" lo lắng hỏi .

      nhìn , làn da trắng như sứ và xương gò má cao hơi ửng hồng, đôi mắt xanh với lông mi dài của chắc chắn, cái miệng xinh đẹp của mềm mại và dễ bị tổn thương, trông quá dễ vỡ để băng qua đại sảnh, chi đến việc gần đám phóng viên. Đó là cách cảm thấy trong lòng, biết. Sau đó hơi hếch cằm lên, nhận biết là làm cho đầu hất lên cái, và trước mắt trở nên bình tĩnh đến ngờ. Cao quí. Cách biệt và sang trọng. Bị mê hoặc bởi đặc quyền bất ngờ được xem nữ diễn viên vô song khoác lên mình vai diễn quan trọng mà cần diễn, bắt đầu đưa cánh tay ra cho , nhưng mỉm cười và lắc đầu. lên sân khấu lớn, cần giúp đỡ vì cuộc biểu diễn này là cho . quá hai tháng trước đây, là nữ hoàng ngự trị của Broadway, bây giờ bị thoái vị, bị hạ bệ, nhưng lấy lại những gì là của . Vì .

      bước sau bước, ngực của căng phồng niềm tự hào khi bước cách duyên dáng băng qua hàng loạt tia chớp lóa mắt của những chiếc máy ảnh, băng qua cùng đám đông phóng viên la hét mà trốn trảnh trong nhiều tuần qua. " đâu vậy, Kendall?" người trong bọn họ gọi khi Leigh bắt đầu bước vào chiếc Bentley.

      lờ tất cả các câu hỏi khác mà họ la hét vào , nhưng xoay lại để trả lời câu hỏi đó. "Ông Valente và tôi ra ngoài ăn tối."

      " có lời bình luận gì về câu chuyện trong tờ Daily News ngày hôm nay ?" phóng viên từ tờ Daily News cầu.

      "Có." với vẻ khinh thị. "Nếu Cảnh sát trưởng Trumanti, hoặc bất kỳ ai dưới quyền ông ta, tán thành lời phỉ báng mà các người đăng hôm nay, vậy ông ta có tội cho việc vô trách nhiệm cũng như tờ báo của các người."

      xong, đẩy trượt người vào ghế sau, và Michael bước vào bên trong theo . thể tin nổi là dám buộc tội tờ báo lớn mạnh cho tội phỉ báng, Cảnh sát Trưởng cho tội bất cẩn, và toàn bộ NYPD cho việc có hành vi sai trái. Michael biết run rẩy bởi chạm trán, nhưng giấu nó các hoàn hảo sau khuôn mặt vui vẻ. "Tôi nghĩ nó diễn ra rất tốt." , " có nghĩ vậy ?"

      nuốt tiếng cười. " tệ lắm." , khuôn mặt tỉnh bơ.

      quên bẵng tất cả các chuyện đó khi O'Hara từ ghế trước. "Chúng ta bị bám đuôi, Ông Valente." . " vài phóng viên cố bám theo chúng ta trong tắc–xi, nhưng tôi cắt đuôi họ ở khúc đường thứ hai."

      Leigh chồm người về phía trước cách lo lắng. "Kẻ theo lén à?"

      O'Hara lắc đầu. "Gã này ngồi trong chiếc xe màu đen bám theo chúng ta từng bước. ta lái xe giống như là ta được gắn vào đuôi xe của tôi bằng sợi dây xích vậy, nhưng ta nghĩ là ta vô hình. Điều đó có nghĩa ta là tên cớm."

      Trong kính chiếu hậu, O'Hara nhướng lông mày của , chờ chỉ thị.

      "Cắt đuôi ta ." Michael ra lệnh.

      "Xong ngay."

      Leigh thở hổn hển và chộp đầu gối của Michael khi O'Hara đạp mạnh ga chiếc Bentley và gửi nó bắn qua ba làn xe chạy của giao thông và bắn vào con hẻm. Ở cuối con hẻm quẹo gấp qua trái, và Michael đặt cánh tay của qua phía sau ghế, vòng tay ôm cánh tay của Leigh để ôm sát vào . "Lái xe rất tài." với O'Hara với cái chặc lưỡi.

      O'Hara nhìn trong kính chiếu hậu và cười toe toét. " tốt nhất là nên ôm chặt bà Manning."

      điều khiển chiếc Bentley xuống con hẻm khác, suýt đụng vào mấy cái thùng rác bự, và Leigh nhìn Michael trong tiếng cười sợ hãi. "Chúng ta đến nhà hàng nào vậy?"

      "Là ngạc nhiên. Em thích nó – tin tôi ."

      gật đầu. "Vâng."

      tin , Michael biết. Mặc dù với tất cả những phản bội mà phải hứng chịu, tin hoàn toàn, và thích có ở gần bên, chỉ vì tin , nhưng vì tuyệt vọng cho việc tiếp tục được sinh tồn, và biết lâu hơn bất cứ người nào khác ở New York. Cách đây vài đêm, bảo là bây giờ tin vì bản năng của từng tin vào nhiều năm trước – trở lại những ngày mà bản năng của đáng được tin cậy hơn.

      Michael cũng có những bản năng, và chúng cảnh báo nên đợi lâu hơn để đưa lên giường – nó sai lầm khi để cho tạo ra vai trò của " người bạn thân đáng tin cậy" cho diễn, vì cố giữ khóa mình trong vai trò đó vì an toàn và được tiếp tục sinh tồn của .

      muốn đưa lên giường trước khi bội tín của Logan bị phát xấu hổ mà phải hứng chịu bởi vì chúng làm cho mãi tin là bằng cách nào đó là người có lỗi, là người phụ nữ và là người vợ hoàn hảo. có những lời nhận xét cho biết là nghĩ chính xác y như vậy.

      hết tất cả, muốn đưa lên giường – bởi vì muốn đưa lên giường. ao ước được đưa lên giường.

      Tay của đặt đầu gối của , và che nó với tay của mình, sau đó luồn những ngón tay của với và nắm nó đặt đùi .

      Cử chỉ đó làm Leigh giật mình trong chốc lát, và nhìn xuống bàn tay to lớn nắm tay . Cảm giác hơi an toàn cùng với cái siết tay ấm áp đó. là bạn biết mà chút nghi ngờ. Trong mấy tuần qua, biết rất nhiều về . phải chống đỡ những kẻ được gọi là những người thực thi pháp luật của liên bang, tiểu bang, và địa phương hết lần này đến lần khác và những thắng họ, mà còn phát triển lớn mạnh quá sức tưởng tượng trong khi làm chuyện đó.

      dung thứ ngược đãi của Trumanti suốt nhiều năm nay, nhưng có cảm giác dung thứ bất cứ chuyện gì từ bất cứ người nào khác. bạo lực bộc phát mà chứng kiến cách đây 14 năm, khi chống đỡ hai tên lưu manh có dao, trở thành sức mạnh chết người, yên tĩnh, nhưng nó vẫn còn ở đó, được kiềm chế, và đầy uy lực.

      Quần áo mặc rất thanh lịch và cắt may rất đẹp, nhưng vai của cũng mạnh mẽ và eo thon gọn kém gì cách chúng nhìn trong chiếc quần jean bó sát và chiếc áo thun phai màu mà mặc cách đây lâu.

      Có những thứ về mà lúc trước nhìn thấy, như nụ cười đột ngột khoe hàm răng trắng tuyệt đẹp của hay quyến rũ của miệng . Lúc trước, hàm râu đen của và tính khí thân thiện che đậy những thuộc tính đặc biệt đó, và đôi mắt màu hổ phách của luôn dữ dội – vào cái đêm của trận ẩu đả chúng toát lên vẻ lạnh lẽo, hung tợn.

      nghĩ trở lại đêm tiệc của khi lần đầu tiên nhìn thấy đứng tách biệt với đám đông trong phòng khách của , nhìn lạnh lùng và khó gần trong bộ đồ vét đen và cà vạt như nhìn khi để râu, mặc quần jean và áo thun ngắn tay. Những gì làm ngạc nhiên thậm chí cho đến bây giờ, tuy nhiên, là nhận ra giọng của ngay lập tức vào đêm tiệc của . Giọng nam trung mạnh mẽ đặc biệt của gửi cái rùng mình kỳ quặc xuống sống lưng của vào những ngày trước, và nó vẫn hấp dẫn khi chuyện.

      Khi ở với vào đêm giao thừa, kể cho nghe là kết hôn lần, rất ngắn, thời gian trước kia, nhưng khi hỏi về nó, ngay lập tức đóng cánh cửa của cuộc đàm thoại.

      Leigh cảm thấy người độc. Bây giờ, cũng là người độc. muốn có chồng, muốn có người tình hay bạn trai nữa.

      Và cùng lúc, cảm thấy gần gũi cách lạ lùng với Michael Valente. bước trở lại vào cuộc sống của , lần này phải là để cứu nó, nhưng để giúp cứu lại tinh thần của . Nếu tặng cho quả thận, thể nào là được thiết yếu hơn, và thể biết ơn hơn, hay cảm thấy gần với , hơn là cảm thấy.

      lời nào trong nhiều phút, và Leigh kéo tia nhìn của từ đôi tay nắm lại của họ và nhìn . quan sát kỹ . "Em nghĩ về chuyện gì vậy?"

      "Những người hiến thận." đùa, sau đó lắc đầu, vô hiệu hóa câu trả lời khiếm nhã, và với . "Tôi nghĩ về ." Cái siết tay của chặt.

      Đến khu East Village họ rẽ vào Đường Great Jones, và Leigh nhìn với vẻ thích thú. "Tôi lẽ ra phải đoán ra là đưa chúng ta trở về nhà. Tôi biết nơi này thay đổi, và có đôi lúc khi tôi xuống phố, tôi có ý định nhìn thấy điều đó, nhưng tôi chưa bao giờ có thể làm được chuyện đó. Trong trí nhớ của tôi, nó rất xấu xí và đổ nát, nhưng khi nhìn chỗ này..." chồm người về phía trước, nhìn chằm chằm vào khu vực cổ xưa của những tòa nhà thuộc thế kỷ mười chín được khôi phục lại rất xinh đẹp, vài cái được chuyển đổi thành những cửa tiệm, và những căn hộ sang trọng.

      Tiệm tạp hóa của Angelina vẫn còn nằm ngay góc đường, nhưng nó còn là tiệm tạp hóa tồi tàn, cũ kỹ, mở rộng và thay đổi bề mặt biến nó thành ngôi chợ và cửa hàng bán thức ăn ngon. Bên cạnh nó và trải dài hết phần xuống khúc đường là nhà hàng rất mốt / quán rượu với những cái đèn khí treo ở bên ngoài và những ánh sáng dìu dịu của những cây đèn lồng rọi từ những cánh cửa sổ ở bên trong. Bên cánh cửa, bản hiệu bằng đồng đề "Angelini's," và khi Leigh bước lên lề và nhìn thấy nó, dừng lại ngay lập tức. "Tôi biết có nhà hàng nổi tiếng được gọi là Angelina's, nhưng đó là cái tên rất phổ biến, và tôi nghĩ nó ở nơi nào đó về hướng nam của nơi này."

      đặt bàn tay tay áo của khi bắt đầu ngang qua ngôi chợ. "Đợi , hãy vào bên trong chút. lâu lắm rồi."

      vài người xếp hàng chờ tính tiền, nhưng ai nhìn về hướng của họ. nhõm là họ bị nhận diện, Leigh lan man xuống lối đầu tiên, sau đó lối tiếp theo, và cuối cùng là lối kế bên nó, nhớ lại những chuyến của đến đây khi tiền bạc bị thiếu hụt, nhưng cuộc sống bị phức tạp. Sau lưng , nghe Michael nhận xét với tiếng cười trong giọng của , "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, em đứng ở đó."

      quay lại, bất ngờ là nhớ chuyện như vậy. " sao? nhớ chuyện đó à?"

      "Rất ràng." đút tay vào túi áo khoác cashmere của . "Em mặc quần jean và cái áo sát nách, và em ôm đống đồ hộp và những trái cam tươi. trái cam bị rớt xuống, và khi em cúi xuống nhặt nó lên, trái kế tiếp rơi xuống, sau đó trái kế tiếp."

      " ở đâu vậy?"

      "Ngay ở đây, sau lưng em."

      " có đề nghị giúp đỡ ?"

      mang lại cho nụ cười ranh mãnh. "Để làm hư bức tranh đó à? Em đùa chắc."

      cách sung sướng nhận biết chỗ nguy hiểm mà giẫm lên, Leigh cười và trợn tròn mắt. "Tôi lẽ ra phải biết là phải thích khuôn mặt của tôi. rất hư hỏng vào những ngày đó."

      "Tôi hoàn toàn hư hỏng. Cuối cùng tôi cũng đến phía trước em khi em làm đổ toàn bộ mọi thứ túa lên sàn nhà."

      "Hào hiệp nhỉ."

      "Tôi phải là có lòng hào hiệp. Tôi muốn nhìn em từ phía trước."

      " nhìn thấy gì?"

      "Tóc."

      mắc nghẹn, phì cười. "Tóc ư?"

      gật đầu. "Em quỳ bò đầu gối để lượm vài trái cam bị lăn xuống dưới kệ, và khi em nhìn tôi, tóc của em rơi xuống phía trước, che đậy khuôn mặt của em. Vậy là tất cả mà tôi nhìn thấy là màn tóc nâu đỏ sẫm bóng mượt – và đôi mắt tươi cười to lớn màu xanh Caribbean." lắc đầu, và như thể với mình, "Tôi có phản ứng quái lạ với đôi mắt tươi cười đó."

      "Phản ứng thế nào?"

      "Nó hơi khó giải thích," Michael với vẻ thích thú che đậy, sau đó nhìn lướt qua đồng hồ của . "Hãy qua kế bên." đến với và cùng với cho đến hết lối , sau đó loạng choạng và dừng lại, nhìn chằm chằm vào giá đỡ báo và tạp chí ngay trước mặt họ.

      VALENTE LIÊN CAN TRONG VỤ MƯU SÁT MANNING

      Dưới tiêu đề ghê gớm của tờ Daily News là những tấm ảnh chụp nghiêng lớn của Leigh và Michael, như thể họ nhìn nhau.

      Bị mê hoặc bởi khoảnh khắc thời gian, Leigh nhìn qua vai của ở lối nơi lần đầu tiên nhìn thấy nhặt những trái cam. "Chỉ nghĩ," cách ảm đạm, "cách đây 14 năm chúng ta ở sau đó. Và bây giờ," – gật đầu ở hình ảnh của họ đăng ở trang trước của tờ Daily News – "và bây giờ chúng ta ở đó."

      "Rốt cuộc, được ở chung với nhau." đùa, đẩy trượt cánh tay của quanh vai .

      Lời dí dỏm của làm cho Leigh cười ngặt nghẽo, và vùi khuôn mặt mình vào ngực , vai của run run với cười đùa, tay của bám vào ve áo của .

      Michael siết chặt cánh tay của quanh và cười với cái đầu cúi xuống của . cuối cùng nhìn thấy được đôi mắt xanh lam bừng sáng với tiếng cười lại, và lại có cùng phản ứng như lúc xưa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :