1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Someone To Watch Over Me - Judith McNaught ( 77c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 36
      Shrader và Womack theo dõi qua tấm gương hai chiều khi người đàn ông mà họ đặt bí danh là 'Người Tốt Bụng' ngồi xuống với luật sư của ông ta trong phòng phỏng vấn. McCord và Littleton ngồi đối diện với họ.

      "Tôi là Julie Cosgrove," người luật sư , "và đây là ông Roswell." Roswell ở tuổi khoảng giữa sáu mươi của ông ta, với khuôn mặt hốc hác, sạm nắng, răng sâu, nụ cười như có tội, căng thẳng. Áo khoác của ông bị rách ở khuỷu tay phải, và cái mũ bẩn thỉu mà ông ta lịch lấy xuống khi ông ngồi xuống công bố ông ta là người rất chuộng bia Coors.

      "Ông Roswell có câu trả lời cho tất cả các câu hỏi của các người." người luật sư tiếp tục. "Tuy nhiên, chúng tôi muốn các người bảo đảm rằng nếu ông ấy mang lại cho các người lời khai, gì ông ta cho các người biết ở đây được dùng để khởi tố ông ấy."

      McCord ngả người ghế của , vu vơ gõ bút chì của tập vở vàng mà mang vào phòng phỏng vấn, cho đến khi Roswell cục cựa ghế của ông ta và nhìn cách thoải mái với luật sư của ông ta. "Ông ta nghĩ chúng tôi khởi tố ông ta cho tội gì?" McCord cuối cùng . "Ngoài việc giấu giếm thông tin và rời khỏi trường tai nạn."

      "Ông ta rời khỏi trường tai nạn, ông ta đưa nạn nhân đến nơi an toàn và cầu người khác gọi điện thoại cầu cứu. Còn về chuyện giấu giếm thông tin, quyền lợi trong Đạo Luật thứ Năm cho phép ông ta giấu giếm những thông tin có thể buộc tội chính bản thân. Ông ta bây giờ đến đây vì ông Manning phát bị giết, và nó được đăng tin tức rằng các người nghĩ có thể có kết nối giữa kẻ giết người và bất cứ ai nhìn thấy bà Manning đêm đó rồi biến mất."

      "Ông ta sợ chúng tôi truy tố ông ta cho tội gì?" McCord lặp lại cách kiên quyết.

      Người luật sư đằng hắng. "Cho lái xe có giấy phép hợp lệ ở New York vào đêm ngày hai mươi chín tháng mười ."

      So sánh với những gì mà Sam tưởng tượng, đó chỉ là tội đến nỗi có ý nghĩa gì cả, và bậm môi lại với nhau để che giấu nụ cười. Giọng của McCord thậm chí mất vẻ sắc bén. "Vì tội đó nằm trong thẩm quyền của tôi, tôi thể bảo đảm. Tuy nhiên, tôi có thể bảo đảm rằng tôi cảm thấy cần phải báo cáo những gì tôi vừa biết với chính quyền địa phương ở Catskills hoặc cảnh sát tiểu bang. Điều đó đủ để đáp ứng rồi chứ?"

      Người luật sư nhìn thân chủ của và gật đầu trấn an. "Hãy , Wilbur, kể cho họ nghe chuyện gì xảy ra đêm đó."

      Roswell bối rối xoắn cái mũ trong những ngón tay chai sạn của ông và chuyển tia nhìn của ông từ khuôn mặt của McCord đến Sam vì ông ràng thấy ít đáng sợ hơn. "Tôi lái xe xuống đường vào đêm đó vào lúc qua mười giờ chút, nhưng tôi bị say – có giọt nào cả, tôi thề đấy." Ông giơ cao tay phải của ông, để nhấn mạnh. "Tuyết rơi nặng, và tôi nhìn thấy đống lớn tối thui lề đường như thể bị phủ tuyết phần. Tôi vòng xe qua nó, và tôi nhìn thấy cơ thể."

      Ông nhìn xuống bàn. "Tôi được phép lái xe vì giấy phép của tôi bị tạm hoãn vì tội lái xe trong khi say rượu, vì vậy tôi quyết định dừng lại, nhưng tôi – tôi thể để ta chết cóng ở đó. Vì vậy tôi dừng lại và đưa ta vào xe của tôi, sau đó tôi chở ta xuống núi đến khách sạn. Tôi đánh thức người quản lý đêm, và ông ta giúp tôi mang ta vào trong khách sạn. Ông ta nghĩ tôi nên ở lại đó cho đến khi cảnh sát hoặc xe cứu thương đến, nhưng tôi biết – biết là – nếu cảnh sát đến, họ hỏi tên, địa chỉ và giấy phép lái xe của tôi. Vì thế tôi bảo viên quản lý ở với ta trong phòng trong khi tôi lấy đồ đạc của ta ra khỏi xe của tôi, nhưng tôi rời khỏi."

      Vì ông ta trực tiếp với và tránh nhìn McCord, Sam tiếp quản. "Ông giúp bà ấy, mặc dù ông biết là ông đánh liều." tóm tắt với nụ cười. "Điều đó rất nhiều về việc ông là loại người đàn ông thế nào, ông Roswell ."

      Sau khi sống với sáu người , Sam biết khác biệt giữa người đàn ông bối rối vì được khen ngợi và người cảm thấy mình có lỗi vì ông ta biết ông ta xứng đáng được nó. Ngay khoảnh khắc tia nhìn của Roswell rời khỏi , biết ông ta ngã vào loại người thứ hai và linh cảm ban đầu của về câu chuyện của ông ta là đúng. thay đổi giọng nhàng, khuyến khích hỏi câu hỏi. "Ông rằng lý do làm ông dừng lại là vì ông thể bỏ lại bà ta chết cóng bên lề đường phải ?"

      "Vâng. Ý tôi là vậy, vâng, thưa ."

      "Nó tối om, và tuyết rơi. Làm sao ông lại có biết 'cái đống to lớn, tối thui' đó là thân thể của ngừơi đàn bà, thay vì là người đàn ông vậy?"

      "Tôi... tôi biết cho đến khi tôi lại gần."

      "Nhưng khi ông dừng lại để giúp, ông vốn biết người nằm đường vẫn còn sống, phải ? Đó là lý do tại sao ông dừng lại để giúp, ông thể để mặc cho bà ta chết cóng, phải ? Ông bị nghiện rượu và ông mất giấy phép lái xe của ông vì nó, nhưng ông về cơ bản là người đàng hoàng, thậm chí là người dũng cảm, đúng ?"

      "Tôi biết có bất kỳ ai gọi tôi là đàng hoàng hoặc dũng cảm," ông cách lúng túng. "Và tôi biết có ai từng gọi tôi như thế."

      "Tôi có lý do rất chính đáng để vậy, ông Roswell. Khi ông dừng lại để giúp Bà Manning và lái xe đưa bà ấy đến khách sạn, ông lo lắng đến chuyện cảnh sát có thể phát ra là ông lái xe có giấy phép. Ông sợ họ nhìn thấy xe của ông, nhận ra rằng ông ở trong tai nạn đó, và thậm chí đổ lỗi cho ông về nó. Ông lấy nhiều rủi ro vào đêm đó để giúp cho Bà Manning, phải ?"

      Khuôn mặt của ông trở nên nhợt nhạt. "Tôi..." ông bắt đầu, nhưng luật sư của ông đặt bàn tay ta tay áo của ông để chặn ông lại. "Đừng bất cứ chuyện gì khác, Wilbur, lời nào khác."

      Đối với Sam ta , "Ông Roswell kể cho các người biết mọi chuyện mà ông ta biết về đêm đó."

      Sam lờ ta và nhìn vào Wilbur Roswell. Với giọng dịu dàng và nụ cười , "Vậy để cho tôi cho ông nghe chuyện mà ông chưa biết. Bà Manning thừa nhận với chúng tôi rằng bà ta chạy xe rất chậm hầu như là dừng lại vào đêm đó – đường quẹo cua gấp nguy hiểm – dưới những tình trạng thời tiết cực kỳ nguy hiểm. Chính mắt tôi từng nhìn thấy con đường đó, và nếu tôi lái chiếc xe của ông Roswell vào đêm đó, tôi cũng thể dừng lại. Nếu bất kỳ ai chịu trách nhiệm về tai nạn đó, tôi có lẽ là Bà Manning."

      "Tuy nhiên," người luật sư cách cứng rắn, "Thân chủ của tôi còn gì để nữa. Nếu ông ấy lái chiếc xe khác liên quan trong tai nạn – và điều đó là phải theo hiểu biết của tôi – việc các người bảo đảm tai nạn là lỗi của Bà Manning có nghĩa gì cả. Bà ta có thể đồng ý, bà ta có thể cố kiện ông ta ở toà án dân , và các người có thể khởi tố ông ta tội rời khỏi trường tai nạn."

      Sam chống khuỷu tay bàn và tựa cằm hai bàn tay khép lại của . "Luật sư của ông đúng, ông Roswell. Tuy nhiên, nếu ông say đêm đó..."

      "Tôi bị say và tôi có thể chứng minh nó!"

      "Tôi tin ông. Và nếu ông có thể chứng minh nó, tôi chứng nhận về phía ông trong bất cứ vụ thưa kiện dân nào mà Bà Manning có lẽ thưa ông rằng tai nạn đó là điều thể tránh khỏi. Hơn nữa, tôi biết bà Manning, và tôi nghĩ bà ta là loại người thưa kiện người đàn ông cứu sống bà ta và chịu rủi ro tù để làm chuyện đó. Hơn nữa, bà ta cần tiền, cho nên chẳng có ích gì trong việc kiện ông. Nếu ông có thể cung cấp bằng chứng là ông uống say, tôi nghĩ tôi có thể nới rộng lời hứa trước đây của Trung úy McCord về việc thông báo cho bất cứ cơ quan thi hành pháp luật nào khác về những gì ông kể cho chúng tôi nghe ở đây hay khởi tố ông cho tội rời khỏi trường, hoặc bất cứ tội gì khác." Sam rất mải mê cho đến giây phút đó và hầu như quên có mặt của McCord hoặc việc cần hợp tác của . nhìn , ánh mắt của cầu xin gây khó khăn. " đồng ý chứ, Trung úy?"

      Để làm cho bị sốc, McCord hơi mỉm cười và nụ cười của trở nên bí khi chuyển nó sang Roswell. "Tôi biết ông sao, Wilbur, nhưng tôi có lúc khổ sở khi từ chối bất cứ người phụ nữ nào nhìn tôi như thế, phải ?"

      Wilbur do dự, sau đó ông cười toe toét với McCord. " ấy xinh đẹp. Và cũng tốt nữa."

      Người duy nhất dè dặt với tất cả những chuyện này là luật sư của ông ta, điều mà rất hợp lý. cau mày. "Đó có phải là câu trả lời 'vâng' , Trung uý McCord? đồng ý nới rộng lời hứa của khởi tố Ông Roswell nếu ông ấy thừa nhận lái chiếc xe kia trong tai nạn đó?"

      "Chừng nào mà ông ấy có thể chứng minh là ông ấy có uống say đêm đó. Nếu ông ấy bị say, tất cả mọi lời hứa đều bị hủy bỏ."

      "Tôi có! Tôi ở Ben's Place suốt đêm chỉ uống ca, và chơi bi da. Ben vậy và những người khác ở chung với tôi cũng vậy."

      "Tốt cho ông!" Sam . "Bây giờ, đây là tại sao rất quan trọng để cho chúng ta lòng vòng nữa và ông kể cho chúng tôi nghe cách thành là ông có lái chiếc xe kia trong đêm xảy ra tai nạn hay : chúng tôi đều nghĩ rằng người giết ông Manning có thể cũng là người cố giết bà Manning khi lái xe đụng bà ấy rơi xuống dốc. Nếu đó chỉ là tai nạn, vậy chúng tôi cần bỏ qua giả thuyết đó và bắt đầu tìm kiếm kẻ tình nghi khác ngay, trước khi chúng tôi mất thêm thời gian nữa."

      Roswell Wilbur ngồi thẳng trong ghế của ông và bỏ cái mũ của ông lên bàn. "Đó đúng là tai nạn." ông công bố. "Tôi lái xe đêm đó. Các người có thể nhìn xe của tôi và xem nó bị hư hỏng tệ hại đến mức nào."

      Sam gật đầu và đứng lên. "Tôi tìm ai đó đến đây và lấy xuống lời khai của ông." vòng qua bàn và chìa tay ra với ông. "Tôi đúng về ông." với nụ cười. "Ông là người đàng hoàng và tử tế. Và dũng cảm."

      bắt tay Julie Cosgrove tiếp theo. "Cám ơn vì khuyến khích ông Roswell đến đây hôm nay. Đó là chuyện đúng đắn phải làm."

      Sam ngang phòng tuần tra khi McCord xuất và tham gia cùng Shrader và Womack tại cửa sổ hai chiều. Shrader nhìn McCord và cười khúc khích. "Lần cuối cùng quyến rũ nhân chứng, sau đó bắt tay với ông ta và luật sư của ông ta là khi nào vậy?"

      "Tôi tin tôi có sức quyến rũ đó." McCord mỉa mai .

      " ta là kẻ dẻo mồm." Womack châm vào. " ta làm cho người luật sư đó liếm tay của ta."

      " có gì là đáng ngạc nhiên cả." McCord trả lời, "Vì Littleton thực tế giải thích ràng cho ta là bà Manning có lỗi trong tai nạn hơn thân chủ của ta. Khi chúng ta đứng ở đây, người luật sư trong đầu dự thảo thư để gởi cho công ty bảo hiểm của Leigh Manning cầu tiền bồi thường cho xe của thân chủ ta, vân vân, và vân vân."

      Shrader biện hộ cho Sam. "Littleton là người mới vào nghề. Hãy cho ấy thời gian để học biết rằng thông thường là lỗi lầm khi tình nguyện bất cứ thông tin nào trong cuộc phỏng vấn. ấy hơi bị sơ sót, chỉ có vậy thôi."

      McCord mang lại cho cái nhìn hoài nghi. "Littleton sơ sót. ta cố tình làm điều đó."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 37
      " cố tình làm chuyện đó phải ?" McCord hỏi khi họ ở trong xe của đường đến căn hộ của Jason Solomon đường West Broadway trong SoHo.

      "Roswell và luật sư ông ta được quyền biết những gì mà Bà Manning đưa cho chúng ta trong lời khai đầu tiên của bà ta về vụ tai nạn. nhìn thấy cách ông ta ăn mặc mà. Tôi cá là ông ta đủ sức để sửa chữa chiếc xe của ông ta, và tôi chắc chắn là nó bị hư hỏng nặng nề từ tai nạn đó. Shrader và tôi nhìn thấy nơi xảy ra tai nạn, và tôi tự mình lái xe tuyến đường đó. Nó là đường cong gấp, và bà ta gần như dừng lại đường. phép màu vì ông ta rơi xuống con đê với bà ta. Hơn nữa," Sam kết thúc với cái nhún vai, "tôi chắc chắn là bảo hiểm của Bà Manning có đủ bảo chứng cho bất cứ đơn kiện nào trong hồ sơ của Roswell."

      McCord bắn tia nhìn khó hiểu. " nghĩ câu hỏi của tôi là loại chỉ trích chăng?"

      Đó chính xác là những gì Sam nghĩ. nhìn ngạc nhiên. ", hề. Tại sao?"

      "Tôi biết. Tôi chỉ có cảm giác là ..." McCord định 'bực bội với tôi', sau đó nhanh chóng giẫm bẹp thôi thúc vô lý đó. để cho nghĩ chuyện bực quan trọng cách chết tiệt đối với . Và là, nó quan trọng đối với , vì bao giờ cho phép nó quan trọng.

      hoạt bát dí dỏm của Littleton làm cho thấy thích thú, đầu óc của hấp dẫn , và sang trọng của , khuôn mặt hơi xương và cái miệng mềm mại làm mắt thấy dễ chịu. Mỗi việc đó khi đứng riêng làm cho quan tâm cách bàng quan, nhưng kết hợp lại, chúng tạo thành gói hàng, cấp bậc hoàn toàn khác, thấy khao khát đến lúng túng. Dẫu vậy, quá khôn ngoan, quá chán ngấy, và quá dày dạn kinh nghiệm để cho người phụ nữ như thế nhận ra rằng ta có thể làm cho nổi điên – đặc biệt là ở cơ quan.

      chọn nghiệp trong việc thực thi pháp luật, có nghĩa là có gánh nặng của riêng , đối phó với những khó khăn của riêng , làm việc theo chỉ dẫn của chính , và mở cánh cửa cho riêng . biết cách làm công việc của , cần học cách làm thế nào để làm công việc của . là cộng của – tạm thời – nhưng ngang hàng với .

      biết cảm nhận câu hỏi của về Roswell như là lời chỉ trích, nhưng đó là chuyện của , phải là của . cũng chắc chắn là khó chịu với về chuyện gì đó, nhưng dù là cảm thấy thôi thúc cách thích hợp để làm trắng đen với , cũng biết nó hoàn toàn là lãng phí thời gian. Sam Littleton là người phụ nữ xinh đẹp, người cố chơi những trò chơi của đám đàn bà. Nghĩa là nếu hỏi liệu có khó chịu với về chuyện gì đó, làm chuyện mà tất cả các phụ nữ khác làm vào những lúc như thế này: thừa nhận là có bất cứ chuyện gì sai, sau đó tiếp tục làm như thể có điều gì đó ổn, hi vọng rằng làm những gì đám đàn ông luôn làm vào những lúc như thế này – van xin cho lời giải thích, chịu khổ sở câu trả lời, hỏi xin được gợi ý, rồi chịu khổ sở thêm chút nữa. may cho , khi đến những loại trò chơi giới tính, Sam Littleton cũng ngang hàng với ở đó. chơi qua tất cả chúng, và chúng còn thách thức nữa, chúng có thể dễ đoán và chán ngán. Chúng cũng nguy hiểm và lộn xộn ở cơ quan.

      chỗ đậu xe ở rất gần toà nhà của Solomon, và đậu vào đó, hướng chú ý của vào việc đậu xe.

      Bên cạnh , Littleton nhận thấy rằng kết thúc câu bắt đầu và lịch lặp lại nó cho , làm cảm thấy như thể nghĩ ông già trăm tuổi và bị lãng. " có cảm giác tôi là gì?"

      nhìn lướt qua đôi mắt nâu với hàng mi dày và lần đầu tiên nhận thấy có đốm sáng vàng trong chúng. "Tôi cảm nhận được là bực tức tối về chuyện gì đó." , và sau đó thể tin nổi là nó! Chán ghét mình, chờ phủ nhận thể tránh khỏi.

      "Đúng vậy." lặng lẽ.

      " sao?" quá sốc là thú nhận nó, và có chút oán giận, nhìn chằm chằm vào trong im lặng.

      lúc sau, hơi mỉm cười và nhàng thuyết phục cho cuộc đàm thoại hữu ích khác. " có muốn tôi cho biết tại sao ?"

      Nụ cười nhếch lên ở miệng . "Hãy nghe thử."

      "Tôi biết tôi là người mới vào nghề, và tôi vô cùng may mắn được làm việc chung với trong vụ án này. Tôi thực hy vọng là có ấn tượng tốt với vào ngày đầu tiên, nhưng tôi làm vậy. Ngoài việc rất có tổ chức," với nụ cười nhanh, " làm tôi chú ý như người lãnh đạo thực xứng đáng. những vậy, tôi nghĩ trở thành trong những nhà lãnh đạo hiếm có, người cũng có tinh thần đồng đội."

      McCord lẽ ra cảm thấy được tâng bốc bởi lời nhận xét của nếu lập tức nhận ra rằng cố tình thổi phồng cái tôi của và bơm căng niềm tự hào của muốn chắc chắn rơi bịch xuống đất khi chọc thủng chúng. khéo léo trong trò chơi này, quyết định cách chế giễu. "Và bây giờ, vì lý do nào đó, nhận biết tôi là kẻ hoàn toàn khốn kiếp chăng?"

      " dám." , tia nhìn của trực tiếp và trung thực. "Nhưng người thích chơi những trò chơi của đám đàn ông, như tất cả những người đàn ông khác cố chơi với tôi. Và tôi là người phụ nữ, người cách bất công mong được vĩ đại hơn và tốt hơn."

      "Tôi làm cái quái gì để bị rớt cho đến nay theo ước tính của vậy?"

      " biết Valente ở chung với Leigh Manning vào đêm chúng ta đến báo cho bà ta nghe là chúng ta tìm thấy chồng bà ta, nhưng với tôi. Đó là thông tin quan trọng, nhưng lại giấu giếm nó và để cho tôi tình cờ thấy nó vào ngày hôm sau."

      "Tôi muốn tự mình khám phá ra nó."

      "Tại sao?" . "Để cho có thể được đúng và tôi có thể sai và ngây thơ tin Leigh Manning thêm 24 tiếng đồng hồ nữa hả?"

      "Tôi muốn tự mình khám phá ra là sai hướng và ngây thơ."

      " sao?" thẳng thừng. " có nghĩ nó nghe như là cách thức có hiệu quả của nhà lãnh đạo trong vụ điều tra án mạng quan trọng ? làm điều đó với Shrader ?"

      "." ngay.

      " làm điều đó với Womack chăng?"

      lắc đầu.

      "Vậy tôi chỉ có thể cho là làm điều đó đối với tôi vì tôi là phụ nữ và muốn 'dạy tôi bài học' để 'cho tôi biết chỗ đứng của tôi'."

      nhìn lúc lâu đến nỗi Sam bắt đầu nghĩ là trả lời. Khi trả lời, nên lời. "Tôi làm điều đó đối với vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy thanh tra đầy hứa hẹn hơn . rất có tài năng, với trực giác thô, và..." – do dự, tìm kiếm lời lẽ thích hợp, và đưa ra cái phù hợp với cuộc thảo luận – "và có trái tim hơn tôi từng gặp. Tôi muốn học bài học lớn, nhưng đau đớn, về việc để cho cảm xúc bị bẫy bởi bất kỳ người nào mà điều tra."

      ngừng lại và sau đó , "Tuy nhiên, việc đó thay đổi đúng, tôi sai, trong cách tôi làm nó. Tôi bao giờ làm chuyện đó với bất cứ nam thanh tra nào khác. Tôi với ta khi chúng tôi rời khỏi toà nhà vào đêm qua là ta vừa mới chứng kiến diễn xuất rất có sức thuyết phục bởi người phụ nữ mà người tình nấp ở căn phòng kế bên."

      nhìn trong ngưỡng mộ bất ngờ như thể người hùng cho việc thừa nhận là sai, và McCord hài lòng, khám phá ra là thích nhìn soi xét vào theo cách đó. "Tôi xin lỗi." cách dứt khoát. "Nó tái diễn nữa."

      "Cảm ơn ." đơn giản, sau đó đột ngột bắn cho nụ cười đột ngột, ngượng ngập. "Thực ra, tôi nghĩ tôi có thể là làm lớn chuyện. Tôi mong được công bằng và hợp lý."

      cười khi với lấy tay cầm cánh cửa xe. "Chấp nhận lời xin lỗi , Sam, và đừng rút lui. thắng cách công bằng và minh bạch."

      ra khỏi xe và cũng vậy. rất hài lòng với kết quả của cuộc thảo luận đến nỗi nhận biết là gọi là Sam cho đến khi họ sóng đôi xuống vỉa hè. Dẫu vậy, điều đó có nghĩa gì hết, tự với mình. Mọi thứ bây giờ đều ổn cả, mọi thứ y như nó được. thay đổi sau vài phút đàm thoại trung thực với nhau. Họ là những người cộng , chỉ có thế thôi.

      Khi họ đến toà nhà của Solomon, vòng qua từ phía sau và lịch mở cánh cửa nặng nề cho .

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 38
      Jason Solomon chào đón họ với cái khăn tắm phủ vai của và dấu vết kem cạo râu vẫn còn dính ở hàm và cổ của . "Vào , vào ." , chậm kem cạo râu bằng góc khăn của . "Cho tôi hai phút để mặc xong đồ, và sau đó chúng ta chuyện."

      đưa họ vào trong, và Sam nhìn xung quanh căn hộ ngoạn mục cũng như ấn tượng và thú vị như người đàn ông sở hữu nó. Sàn nhà làm bằng gỗ sồi, được tô điểm bởi những tấm thảm dày màu bánh bít–quy và có kiểu dáng đẹp, đồ đạc được bọc cách đại trong màu kẹo bơ. cái cầu thang cong với lan can thép bóng lộn vòng lên lầu hai ở bên trái của phòng khách, trong khi lò sưởi lấp lánh thạch trắng cao vọt đến tầng hai ở phía bên phải. Nhưng tất cả những thứ đó – sàn nhà, vách tường, và đồ đạc với những màu sắc trung lập, đơn giản – chỉ là bối cảnh cho những gì là trong những bộ sưu tập gợi cảm nhất của nghệ thuật trừu tượng sống động mà Sam từng nhìn thấy.

      Những tác phẩm lộng lẫy của Paul Klee, Jackson Pollock, và Wassily Kandinsky treo bức tường, trong khi những vách khác giữ loạt bốn bức chân dung lớn của Jason Solomon hơi gợi nhớ đến tác phẩm của Andy Warhol. Sam đến gần chúng và nhìn tên của người hoạ sĩ. Hình như rất quen thuộc, nhưng đủ quen thuộc để liên kết với bất cứ tấm tranh nào khác của nghệ thuật đại mà từng xem qua. Bất cứ ai là "Ingram", ta rất tài giỏi, nhưng lập dị. Bức tranh sơn dầu tạo ảo giác lò sưởi cũng là do Ingram vẽ, nhưng cái này rất lập dị, và nó cũng vẽ Solomon – lần này với những cục than cháy rực làm mắt và lửa bốc cháy từ sọ của .

      Bên nó treo bức tranh dầu rất hoa mĩ trong những mảng màu căn bản mà Sam ngay lập tức nhận biết là tác phẩm của Theta Berenson.

      McCord bước đến gần phía sau và đứng sát đến nỗi có thể ngửi thấy mùi xà phòng Irish Spring, cùng loại xà phòng mà dùng trong nhà tắm. hạ thấp giọng của thành tiếng thầm. " thích những thứ này à?"

      "Rất, rất thích."

      "Nó ra là cái gì vậy?"

      Mỉm cười, quay đầu lại. "Bất cứ cái gì muốn nó được."

      Nhận xét của Jason Solomon, khi bước vào phòng khách, làm giật mình quay lại cách bất ngờ như có tội. "Tôi cắt ngang chuyện gì chăng?"

      "Vâng," McCord cách bình tĩnh, "bài học về nghệ thuật đại. Thanh tra Littleton vô cùng thích thú bộ sưu tập của . Chúng ta có thể chuyện ở đâu?" đột ngột thêm vào, chấm dứt chuyện tán gẫu.

      "Vào nhà bếp . Eric chuẩn bị điểm tâm." Solomon dẫn đường băng qua lò sưởi và vào căn nhà bếp lớn, có ánh nắng, cực kỳ đại với gỗ sồi và thép gỉ. Eric đứng ở quầy bếp, bình nước cam ép trong tay và chai rượu trắng trong tay kia, đổ ít vào chiếc ly có chân. Là người đàn ông đẹp trai trong những năm đầu của tuổi ba mươi, nhìn lên khi họ vào và mang lại cho họ cái gật đầu thân thiện.

      "Các người thích chút gì để ăn ?" Solomon đề xuất, ngồi vào bàn.

      ", nó hơi quá gần với giờ ăn trưa." McCord trả lời.

      "Vậy cái gì đó để uống – trong những món đặc sản của Eric nhé?" Sam nhìn lướt qua chai rượu vang và từ chối lời mời đó cho mình. ", nó hơi quá gần với bữa điểm tâm."

      Hài lòng là làm xong nhiệm vụ của vị chủ nhà, Solomon khoanh tay bàn và nhìn McCord. "Các người tìm hiểu được gì về cái chết của Logan?"

      "Thực ra , chúng tôi hy vọng là có thể trả lời vài câu hỏi để có thể giúp chúng tôi đúng lối. Ngay bây giờ, chúng tôi chỉ là thu thập những thông tin căn bản, hi vọng rằng có chuyện gì đó mà ai đó chỉ cho chúng tôi đúng hướng."

      "Tôi cho các người biết bất cứ chuyện gì mà tôi biết."

      " quen với Leigh và Logan Manning bao lâu rồi?"

      Trước khi trả lời, Eric đến bàn với đĩa trứng chiên, miếng dưa hấu, lát bánh mì nướng, và ly nước cam ép. "Đây là Eric Ingram," Jason . "Eric là đầu bếp tuyệt vời."

      "Ingram?" Sam lặp lại. " là người họa sĩ vẽ những bức chân dung của ông Solomon trong phòng khách ư?"

      Eric mỉm cười e dè và gật đầu.

      "Eric nhiều, và bao giờ về mình." Solomon giải thích cách vui vẻ. "Đó là lý do tại sao chúng tôi rất hợp nhau – tôi làm đủ cho cả hai chúng tôi."

      Eric rút lui đến khu vực lò nướng, nhưng McCord nhìn ta qua vai của . "Đừng do dự mà chêm vào, ông Ingram, nếu có bất cứ thứ gì nghe gây ra hồi ức. Theo kinh nghiệm của tôi những người ít, thường chú ý hơn." Với Solomon , " sắp với tôi là quen biết Leigh và Logan Manning được bao lâu."

      Solomon suy nghĩ về điều đó trong khi nhai miếng trứng chiên. "Để cho tôi nghĩ . Lần đầu tiên tôi gặp họ, họ đến xem vở kịch Broadway mà tôi viết gọi là Time and a Bottle. Nó là trong những nỗ lực ban đầu của tôi, và mặc dù các nhà phê bình tôi có nhiều triển vọng, công chúng ủng hộ vở kịch đó. Tôi vẫn tự hỏi liệu..."

      "Cách đây là bao lâu?"

      "13, , có lẽ cách đây 14 năm."

      "Tốt. chúng ta hãy tập trung vào vài tháng sau cùng. có biết rằng bà Manning nghĩ là bà ta bị theo lén ?"

      "Vâng, tuyệt đối. Leigh rất khiếp sợ. Logan còn hơn thế, nhưng ta muốn ta biết nó."

      "Bà ta kể cho nghe điều gì về kẻ lén theo này?"

      "Leigh gửi ấy số quà, và gọi ấy vài lần. Logan và ấy cố dò tìm cuộc gọi thứ nhì, nhưng nó đến từ điện thoại công cộng trong Manhattan."

      "Bà ta có thể biết kẻ theo lén bà ta mà nhận biết nó. Có thể là ta lẩn quẩn trong nhà hát trong vai trò nào đó, hoặc rình chờ bên ngoài khi bà ấy rời khỏi. Ngoài chồng bà ấy và diễn viên trong đoàn của , có ai từng nhìn thấy bà Manning chung với bất cứ người đàn ông nào khác ? Đừng bỏ qua bất kỳ người nào," McCord thêm vào, "bất kể là ta đáng chê trách như thế nào với ."

      McCord hi vọng tên của Valente được nhắc đến, Sam biết, và lắng nghe trong khi Jason Solomon đưa ra vài cái tên vô nghĩa, nhưng trong tận đáy lòng của , vẫn tin là Leigh Manning cộng tác trong vụ giết chồng bà ta. Sam nhìn thấy Leigh Manning ở bệnh viện, nhìn thấy bà ta ở cabin khi chồng bà ta có ở đó, và đối với Sam, bà ta biểu lộ tất cả những dấu hiệu của người vợ phát điên, thương, kinh hoàng.

      Ngày đưa tang Logan Manning, Sam rời mắt khỏi người quả phụ, và những gì nhìn thấy là người phụ nữ dũng cảm cố hành động với lòng tự trọng mặc dù bà ta bị tàn phá trong tâm hồn và hủy hoại bên ngoài. Sam sẵn sàng tin rằng Valente muốn bà ta đến nỗi tống khứ chồng bà ta vĩnh viễn, nhưng thể hoàn toàn tin rằng Leigh Manning biết bất cứ thứ gì về ý định của Valente.

      Mặt khác, Sam nhắc nhở mình cách nghiêm khắc, trước hết tin rằng Leigh Manning có mối quan hệ với Valente, nhưng tất cả những bằng chứng ràng cho thấy người nữ diễn viên dối về quan hệ của ta với ta và ta cố giấu nó với mọi người... Nhưng nếu Leigh Manning chỉ cần muốn được tự do từ chồng ta, tại sao lại phải thủ tiêu ta chứ? Sam tự hỏi. Tại sao ly hôn ta? Vụ giết người chồng hay vợ bình thường thúc đẩy bởi tức giận hoặc ghen tuông hoặc trả thù, nhưng theo mọi người biết, Leigh Manning có lý do gì mà phải che đậy bất cứ cảm xúc đó đối với chồng ta.

      Sam biết thái độ của là vô lý, thể chấp nhận Logan Manning bị giết do vợ của ta hay Valente đơn giản chỉ bởi bì vì giết ta có vẻ quá thiết thực. Họ phải có lý do gì khác để làm hành động ghê gớm như vậy.

      Solomon còn cái tên nào khác để đề cập, và McCord lấy chiến lược khác với câu hỏi của . " mô tả Mannings là đôi vợ chồng tận tâm và hạnh phúc chứ?"

      Solomon gật đầu. "Vô cùng tận tâm và hạnh phúc đến khó chịu." tuyên bố với vẻ hài hước.

      Ngay lúc đó, Sam chợt nhìn lướt qua Eric và thấy mặt của sít lại. "Ông Ingram?" ngắt lời. "Nó trông ra sao đối với ? Ông Manning có tận tâm với vợ của ông ấy ?"

      "Vâng, Thanh tra, nó trông như thế." Sam nghĩ câu trả lời của có chỗ cần giải thích, nhưng McCord quan tâm đến Logan Manning, quan tâm đến vợ ông ta. "Thế còn Leigh Manning sao?" hỏi Eric. "Bà ta có tận tâm với chồng bà ta ?"

      "Chắc chắn vậy."

      quay về phía Solomon. "Tôi cho là Bà Manning bị nhiều căng thẳng vài tuần sau cùng này – với kẻ lén theo theo bà ấy và vở kịch mới được khai diễn. có chú ý đến bất cứ thứ gì lạ trong hành vi của bà ấy cho biết là bà ấy căng thẳng ?"

      "Chúa ơi, vâng! Tất cả chúng tôi đều đến điểm thể chịu đựng nổi! sững sờ bởi những nỗ lực liên quan đến việc khai diễn vở kịch mới. Vấn đề sáng tạo chỉ là phần của nó. Những tài chính là những cơn ác mộng – những người hậu thuẫn muốn đảm bảo, họ muốn được lời trong khoản đầu tư của họ, và dù cho có làm việc tốt như thế nào cho họ, họ trở nên đắn đo khi đến lúc đặt tiền đầu tư cho vở kịch tiếp theo và kết thúc là tìm kiếm tiền mới hoài. Tôi làm điều đó bây giờ..."

      "Vậy là tài trợ vở kịch của bằng tiền riêng của à?" McCord hỏi vu vơ.

      "Ồ, vâng. Tôi đổ hàng đống tiền của tôi vào mỗi vở kịch, nhưng tôi gánh lên vai trách nhiệm tài chính mình. có biết nữ diễn viên như Leigh Kendall và Jane Sebring phải trả bao nhiêu tiền ? Người quản lý của Leigh đòi hỏi nhiều đến thể thực được, như thường lệ, nhưng Logan thuyết phục ta được hợp lý hơn, cảm ơn Chúa. Dẫu vậy, trước khi người hậu thuẫn có thể hoà vốn, Blind Spot phải diễn để bán vé cho khán giả trong thời gian dài."

      McCord nhìn lên trần nhà, ràng cố làm kết nối giữa những gì nghe và những gì muốn biết. "Ai là người hậu thuẫn của trong vở kịch này?" hỏi lơ đãng.

      "Điều đó là điều cần được bảo mật."

      Tính hiếu kỳ của khơi dậy bởi thoái thác của người đàn ông kia, McCord hạ thấp tia nhìn của và tập trung nhà soạn kịch, nụ cười giật giật ở góc miệng của . "Khi nào tôi có thể có danh sách đó?"

      Thay vì bối rối bởi chuyên chế của McCord, Solomon cười toe toét và nhún vai. "Ngày mai có đủ sớm ?"

      McCord gật đầu. "Liệu có bất cứ cái tên nào trong danh sách mà tôi biết ?"

      nghiêng về phía Valente lại, Sam biết, và câu trả lời của Jason Solomon làm căng người chờ được giải thích. " chắc chắn nhận ra cái tên."

      "Cái nào?"

      "Logan Manning."

      "Logan Manning ư?" Sam lặp lại. "Có phải điều đó hơi kỳ quặc ?"

      "Theo cách nào?"

      chơi trò mèo vờn chuột với , và Sam thích nó. bắt trả nó bằng cách buộc phải chứng minh quan điểm của . " chuyên gia kinh doanh trong ngành giải trí. cho tôi biết ."

      "Tốt, bề mặt nó dường như có chút xung đột về quyền lợi, tôi đồng ý với ."

      "Bởi vì?" Sam nhắc .

      "Vì, về mặt, Logan chịu trách nhiệm trong việc Leigh đồng ý nhận ít tiền cho xuất trong vở kịch. Làm như thế, nhiều lợi nhuận hơn cho người hậu thuẫn."

      "Bao gồm Logan Manning." Sam kết thúc.

      "Đúng."

      "Leigh Manning có biết chồng bà ta là trong những người hậu thuẫn ?"

      "Dĩ nhiên. Đề tài được nhắc đến ở bữa tiệc tối khoảng tuần trước đêm khai mạc. ấy có vẻ hơi bị bất ngờ, nhưng khó chịu." giơ lên ly của , và Eric xuất bên cạnh châm nước từ cái bình.

      Như thể cách muộn màng nhận biết cả hai thanh tra có thể rút ra kết luận sai lầm từ những gì , giải thích thêm. "Logan quyết định của ấy lấy lợi nhuận như là người hậu thuẫn chớ phải là lợi nhuận từ lương của Leigh là liên quan đến thuế thu nhập của họ. Thuế thu nhập mức lương của Leigh là ba mươi chin chấm sáu phần trăm. Thuế lợi nhuận từ vốn đầu tư – bao gồm đầu tư vào Blind Spot – chỉ có hai mươi phần trăm."

      "Ông ta đầu tư bao nhiêu tiền?"

      Solomon nhún vai. "Khoảng dưới hai trăm ngàn đô–la."

      "Còn câu hỏi nữa." McCord . " người rất sáng tạo, điều mà với tôi cũng là người rất có trực giác, và cũng quen làm việc với các diễn viên. vừa rằng Leigh Manning có vẻ 'bị bất ngờ' khi bà ấy nhận biết tại bữa tiệc tối về lời khuyên về tài chính của chồng bà ta ràng là trong quan tâm tài chính có lợi cho ông ta, nhưng phải cho bà ta. cũng Mannings là cặp vợ chồng hạnh phúc. Có thể nào là bà Manning, nữ diễn viên tài năng, biểu diễn cách rất có sức thuyết phục ngoài sân khấu, cũng như sân khấu?"

      Solomon phủi những mảnh bánh mì vụn từ ngón tay của và lau miệng với cái khăn ăn của , sau đó ngả người ghế, khoanh tay ngực, và nhìn McCord đo lường lúc lâu. Trong giọng lạnh lùng đến ngạc nhiên, , "Chính xác là có ý gì vậy? đề nghị là thậm chí có chút khả năng xảy ra là Leigh giết Logan chăng?"

      "Tôi đề nghị bất cứ thứ gì ngay bây giờ, tôi đơn thuần chỉ làm giả thuyết."

      Jason Solomon tin chuyện ấy ngay lúc đó. "Đó chính xác là những gì đề nghị. Trong trường hợp đó, tôi cảm thấy buộc phải cho biết ý kiến theo trực giác bị cắt xén của tôi: là đồ nhảm nhí. làm mất thời giờ của , và làm mất thời giờ của tôi."

      "Tốt." McCord trả lời tỉnh bơ. "Bây giờ vì chúng ta bỏ thủ tục lịch , ở đâu vào ngày Chủ nhật, ngày 29 tháng 11, từ ba giờ chiều đến ba sáng sáng hôm sau?"

      Jason há hốc miệng. "Bây giờ nghĩ tôi giết Logan chăng?"

      " có làm ?"

      "Lý do gì để tôi phải làm chuyện đó chứ?"

      "Để tôi suy nghĩ ... Trước nhất, tôi chắc chắn là mua hợp đồng bảo hiểm lớn người Leigh Manning. nhận được bao nhiêu tiền nếu bà ta tuyên bố là có tinh thần để tiếp tục trở lại vai trò của bà ta nhỉ? Jane Sebring tiếp quản vai trò của bà ta. tiết kiệm được bao nhiêu tiền nếu cần phải trả cho Leigh Manning và Jane Sebring tiếp tục giữ vai trò vậy?"

      "Đúng là điên!" Jason cách giận dữ. Chuông cửa reo và nhìn lướt qua Eric. "Trả lời , mẹ kiếp."

      "Nêu chuyện đó nghe quá khó tin," McCord khi Eric rời khỏi, " thử cài này vậy: kẻ đồng tính và chắc chắn là quan tâm đến Eric tội nghiệp, ngoại trừ như là đầu bếp và là người hầu. Logan Manning hấp dẫn đối với chăng? Ông ta từ chối và xúc phạm lòng tự trọng của khi tấn công hả?"

      " đúng là con của chó cái!" Solomon cách nhàng.

      McCord phản ứng lại những lời xúc phạm về đạo đức của mẹ với vẻ thích thú. "Tôi luôn bị bất ngờ bởi số người biết mẹ tôi."

      Solomon há hốc miệng, sau đó ngữa đầu ra và cười ha hả. "Tôi sử dụng câu đó trong vở kịch."

      "Nếu làm vậy, tôi với mọi người là kẻ ăn cắp ý tưởng."

      "Vậy kiện tôi . Tôi..." dừng lại, quay lại trong bất ngờ khi nghe giọng của người phụ nữ rít lên cuồng loạn trong phòng khách.

      "Tránh sang bên ngay, Eric!" ta khóc lóc. "Tôi quan tâm đến chuyện ta tiếp ai. quan trọng nếu họ nghe được! Đêm nay, tất cả mọi người biết..."

      Jason đứng bật dậy, gần như hất đổ ngược ghế của , cùng lúc Jane Sebring ào vào nhà bếp, khuôn mặt của trang điểm, nước mắt đầm đìa. " phóng viên gọi tôi cách đây vài phút." thốt lên. " ta muốn lời tuyên bố của tôi trước khi họ tiết lộ mọi chuyện trong bản tin tối nay."

      "Bình tĩnh cưng ơi." Solomon mở rộng cánh tay của cho và vỗ lưng của . " về chuyện gì vậy?"

      "Tôi về Logan!" khóc. " số phóng viên hèn hạ lục lọi rác rưởi của tôi và dụ dỗ lôi kéo người gác cửa của tôi."

      Solomon đẩy đủ xa để nhìn khuôn mặt ẩm ướt của . "Và kẻ ti tiện tìm hiểu được chuyện gì?"

      " ta tìm hiểu Logan và tôi mối quan hệ!" khóc lóc.

      Khuôn mặt của trắng bệch vì sốc, hãi hùng, và cuồng nộ, Solomon thả cánh tay của ra và lùi bước. Sam nhìn McCord, người có vẻ thích thú, sau đó nhìn Eric Ingram.

      trông kinh tởm. nhìn như bị bất ngờ chút nào.

      "Sao, bây giờ nghĩ sao?" McCord hỏi Sam khi họ bước dọc vỉa hè để đến xe của . hoàn toàn hài lòng với tiết lộ đầy nước mắt của Jane Sebring. " cho tôi nghe, Leigh Manning có động cơ giết người, hay là gì?"

      Sam nhìn lên bầu trời xanh trong sáng, suy nghĩ. Cho đến cách đây vài phút, tin Leigh Kendall hợp tác với bất kỳ kế hoạch nào của Valente để giết chồng bà ta, nhưng cuộc ngoại tình giữa Logan Manning với Jane Sebring thay đổi mọi chuyên... "Tôi muốn có câu trả lời cho hai câu hỏi trước khi tôi quyết định."

      "Là câu hỏi gì?"

      "Tôi muốn biết liệu Leigh Manning có biết về mối quan hệ giữa chồng bà ta với Sebring hay . Tôi cũng muốn kiểm tra chứng cớ ngoại phạm mà Jane Sebring vừa mới đưa cho chúng ta vào tối Chủ nhật. Chúng ta biết là Leigh Manning phải ở lại sau suất diễn chiều để giải quyết số cố với Solomon. Nhưng Jane Sebring ta rời khỏi nhà hát ngay sau suất diễn chiều và thẳng về nhà. ta ta ngủ, nhưng sau đó ta thức dậy, ăn tối mình, và xem phim truyền hình. Đó có nhiều chứng cớ ngoại phạm lắm." Sam chỉ ra.

      " ta kể cho chúng ta nghe ta xen phim gì rồi, còn cần có bao nhiêu bằng chứng nữa?"

      "Nếu ta đủ thông minh để quấn tay Logan Manning xung quanh khẩu súng của ông ta sau khi ta bắn vỡ óc của ông ta, tôi cho là ta đủ thông minh để nhìn vào quyển TV Guide (bảng ghi giờ giấc của các show trình chiếu TV) khi ta về đến nhà để cho ta có thể kể cho chúng ta nghe là ta xem phim gì. Ồ..." Sam , khi nhìn thấy nụ cười tự mãn của . "Tôi nghĩ nghiêm túc."

      " muốn tin Leigh Manning có tội, phải ?"

      "Tôi có thiên vị." Sam phản đối. "Tôi chỉ muốn cảm thấy chắc chắn hoàn toàn."

      "Kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của Sebring . ta sử dụng xe phục vụ để đưa ta về nhà sau suất diễn chiều, vì vậy họ có kỷ lục. ta ta chuyện với người gác cửa của ta khi ta về đến nhà sau suất diễn chiều."

      "Cùng người gác cửa nhận tiền hối lộ để bán đứng chuyện ta với Mannning ư? Tôi ấn tượng với thành của ta đấy."

      " ta làm việc 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Có lẽ là người gác cửa khác nhìn thấy ta về nhà."

      " ta có thể lại rời khỏi nhà mà để cho ta nhìn thấy. Nếu rời khỏi ngay, ta đến được vùng núi trước khi tuyết thực bắt đầu rơi."

      "Đúng." McCord , nhìn lướt qua đồng hồ của . "Chúng ta hãy đến văn phòng của Manning để giúp Shrader và Womack chất vấn các nhân viên."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 39
      Công ty kiến trúc Maining nằm ở tầng mười lăm, đối diện với thang máy, đằng sau cặp của dày mở ra khu vực tiếp tân rộng rãi, hình tròn với văn phòng và hội trường nằm bao bọc xung quanh.Vài cái ghế xôpha và ghế tròn trong những màu tím và xanh được đặt giữa những cột kiểng bằng thép gỉ.
      Khi Sam và McCord đến, khu vực tiếp tân vắng tanh ngoại trừ nhân viên tiếp tân ngồi ở bàn hình bán nguyệt về phía tay phải của họ. đưa họ đến văn phòng đối diện ở phía bên kia, nơi Shrader và Womack phỏng vấn các nhân viên.
      "Chúng tôi buổi sáng thú vị cho đến nay." Shrader . "Womack vừa mới chất vấn thư ký của Manning. Các người có lấy được bất cứ thứ gì từ Solomon ?"

      McCord nhanh chóng kể cho nghe những gì họ biết được trong khi họ ở nhà của Solomon, sau đó đòi chi tiết về buổi sáng của Shrader.

      "Tôi nghĩ chúng ta gặp may." Shrader . " trong những kiến trúc sư làm việc cho Manning – Sokoloff George – với tôi là ta phụ trách dự án lớn gọi là Crescent Plaza mà Manning muốn thiết kế và xây dựng. Nó có hai tòa nhà cao tầng giống nhau dính liền với phố mua sắm lớn sang trọng. Đoán 'nhà đầu tư bí mật' của Manning là ai ?"

      "Valente." McCord cách hài lòng.

      "Đúng. Valente và Manning làm nhiều cuộc thương thảo. Đây là điều làm cho nó trở nên đặc biệt thú vị: Sokoloff kể cho tôi nghe thiết kế Crescent Plaza độc đáo, vô cùng ngoạn mục, và Valente thích nó ngay khi ta nhìn thấy nó. Valente muốn thuê Manning làm kiến trúc sư giám sát, nhưng tự mình xây dựng trung tâm mua bán đó. Sokoloff là Manning từ chối và rất cứng rắn trong việc làm đối tác chủ yếu trong giai đoạn xây dựng–và–phát triển và làm người đồng sở hữu khi dự án kết thúc."

      "Valente thích đối tác. ta phải là người thích hợp tác."

      "Đúng." Shrader . "Nhưng ta muốn Crescent Plaza, và Logan Manning chỉ sở hữu bản thiết kế, ông ta cũng sở hữu quyền lựa chọn miếng đất nó vốn được thiết kế để được phù hợp. Tôi nghĩ Valente có thể bắn chết Manning để cho ta có thể có vợ của Manning và dự án Crescent Plaza. Bây giờ Manning chết, Valente có thể mua bản thiết kế và đất, thuê các kiến trúc sư giám sát của mình, và xây cất nó cho mình. Tôi chắc chắn là người quả phụ của Manning làm mọi chuyện dễ dàng cho ta."

      " có biết là," McCord cách trầm tư, "tôi bắt đầu tự hỏi liệu Thanh tra Littleton đúng ngay từ đầu. ấy ngay từ đầu ấy nghĩ Leigh Manning có mối quan hệ tình dục với Valente."

      "Tôi nhớ chính xác là như vậy." Sam xen vào.

      " cần phải nó. có cái nhìn cứng đầu, bướng bỉnh mỗi lần đề nghị đó được bàn đến. Ý của tôi là Valente và liên minh của Leigh Manning có thể là thoả thuận kinh doanh dễ hiểu. Valente muốn dự án Crescent Plaza cho mình, và bà ta muốn chồng bà ta biến mất vì ông ta bất trung với bà ta."

      Womack vào và nghe khúc cuối của câu đó. "Sao biết được là Manning lăng nhăng?" hỏi.

      "Jane Sebring – nữ diễn viên cùng đóng vai chính – kể cho chúng tôi nghe sáng nay." McCord trả lời.

      "Nữ diễn viên biết Manning lăng nhăng với thư ký ư?"

      " về chuyện gì thế?"

      Womack chỉ ngón tay cái của về phía ngưỡng cửa. "Manning lăng nhăng với thư ký của ông ta. Tên ta là Erin Gillroy. ta khóc lóc và thú nhận tất cả mọi chuyện vừa mới đây. về ai vậy?"

      "Jane Sebring."

      Mắt của mở to và trông có vẻ chuẩn bị cười. "Manning cũng lăng nhăng với ta nữa hả? Mẹ kiếp, nếu tôi có cơ hội với Jane Sebring, tôi nắm lấy nó. Người phụ nữ đó có... " đưa tay lên như thể diễn tả cặp vú cỡ trái dưa hấu, sau đó dừng lại và nhìn Sam. "Littleton, tại sao chuyện với thư ký và xem thử có thể lấy được gì từ ta, ngoài nước mắt nhầy nhụa ? Tuy nhiên hãy từ từ với ta, ta dễ vỡ như cái trứng sống vậy. Tôi chỉ hỏi ta là ta làm việc ở đây được bao lâu và nếu ta biết thói quen cá nhân của Manning. ta bắt đầu khóc om sòm câu hỏi đầu tiên và thú nhận trước khi tôi kết thúc hỏi câu thứ nhì."

      "Tôi muốn chuyện với Sokoloff." McCord , đứng lên, nhưng Womack chặn lại với câu hỏi.

      vội đối phó với người thư ký khóc lóc, Sam từ từ qua các văn phòng, dừng lại khi đến ngưỡng cửa mở của hội trường lớn. Ở giữa phòng, bàn, mô hình trung tâm mua sắm hình lưỡi liềm xinh đẹp với cách trang trí đầy nghệ thuật tô điểm bởi hai tòa nhà cao tầng hình tròn. Mô hình khoảng năm feet vuông và có tất các chi tiết xíu, bao gồm những vòi nước , đèn đường kiểng, lối , và phong cảnh hấp dẫn.

      người đàn ông trông có vẻ vào khoảng những năm cuối của tuổi ba mươi nhìn chằm chằm vào nó, vai của hơi cúi gập, tay của nắm lại sau lưng. "Đó có phải là mô hình cho dự án Crescent Plaza ?" Sam hỏi, vào hội trường để nhìn được kỹ hơn.

      Người đàn ông quay lại và đẩy mắt kính lên mũi của . "Vâng, đúng vậy."

      "Tôi là Thanh tra Littleton của NYPD." giải thích.

      "Tôi là George Sokoloff." .

      chú ý của Sam trở lại mô hình ở trước mặt . " là gợi cảm." . "Hai tòa nhà gợi cho tôi nhớ về toà nhà Chrysler. Ông Manning chắc là người cực kỳ tài năng và cực kỳ tự hào về điều này."

      mở miệng định cái gì đó, sau đó nhanh chóng đóng nó lại.

      "Tôi sai ư?"

      " phần." , sau đó vươn vai và gần như chua chát, "Logan rất tự hào về nó, tuy nhiên, bây giờ ông ta chết, tôi thấy cần tiếp tục giả vờ rằng đây là nỗ lực có tính chất cộng tác giữa Logan và tôi. Khái niệm và thiết kế đều là của tôi. Trước đây, tôi đồng ý rằng công ty ghi điểm, chớ phải chính tôi. Lần này, Logan hứa hẹn cho tôi làm kiến trúc sư giám sát và được ghi ít điểm."

      Giọng của McCord cắt ngang câu chuyện của họ, và cả hai quay về phía . " cảm thấy thế nào về việc để cho Logan Manning ghi hết điểm, hay đó là điển hình trong những công ty kiến trúc?"

      Sam cố nghĩ cảm giác tốt đẹp như thế nào khi nhìn thấy Mitchell McCord vào phòng. Áo khoác thể thao của còn quá rộng ở vai, khắc phục chuyện đó sau mấy ngày họ bắt đầu hợp tác với nhau. Bây giờ nó vừa vặn với rất đẹp, nhưng thích nhất khi mặc áo polo hở cổ và áo khoác da mà đôi khi mặc. Sam lùi ra khỏi hội trường và lặng lẽ rời khỏi McCord và người kiến trúc sư.

      Văn phòng của Logan Manning ở cuối hành lang cong vòng được khởi đầu ngay bức tường đóng ván ô trang trí phía sau bàn của nhân viên tiếp tân. Erin Gillroy đứng ở phía trước bàn của ông, đầu gập xuống, chộp lấy nắm khăn giấy. nhìn lên khi Sam vào. " Gillroy, tôi là Thanh tra Littleton."

      "Chào." ta khàn đục nhưng bình tĩnh.

      " có muốn ngồi xuống ?"

      ". Tôi nghĩ tôi cảm thấy ít bị tổn thương và ngu ngốc nếu tôi đứng."

      Sam ngồi góc bàn của Manning và lấy cây viết và quyển sổ tay ra khỏi cái túi đeo vai của . "Thanh tra Womack nghĩ chuyện với người phụ nữ dễ dàng hơn cho ."

      " sao? Tôi nghĩ ta là loại người biết cảm thông."

      Trái ngược với cách mô tả của Womack về Erin Gillroy, ấn tượng của Sam về người phụ nữ trẻ này là ta yếu đuối hay e thẹn. " làm việc ở đây được bao lâu rồi?"

      "Gần hai năm."

      Sam làm bộ viết xuống trong khi quyết định phương pháp cho đề tài tiếp theo, nhưng cần phải làm điều đó, vì Erin Gillroy trả lời mà đợi được hỏi. "Quan hệ của tôi với Logan Manning bắt đầu – và chấm dứt – cách đây sáu tháng."

      Sam lặng lẽ quan sát ta, hiểu tại sao ta lại quá sẵn sàng thú nhận mọi chuyện và đưa nó ra ánh sáng cho hai thanh tra, những người xa lạ. "Có ai khác có biết về nó ?"

      ta nắm chặt tay ta thành hai nắm tay. " ai cả! Người duy nhất mà tôi từng kể là người bạn cùng phòng của tôi, Deborah, nhưng đêm qua phóng viên gọi đến và với ta rằng ta biết tôi có mối quan hệ với Logan Manning. Và người bạn cùng phòng của tôi, bạn tôi," nhấn mạnh cách chua chát, " cảm thấy trung thực khi dối với ta về nó, vì vậy ta kể cho ta nghe mọi chuyện." nhìn Sam và dữ dội, " có thể giải thích cho tôi biết làm sao người đọc Kinh thánh và luôn trích dẫn nó, như Deborah luôn làm, có thể phản bội lại người bạn và làm vỡ lời hứa mà chút băn khoăn, và làm tất cả những chuyện đó nhân danh 'đạo đức ngay thẳng'. Tất cả Deborah nên làm là gác máy trước người phóng viên, hoặc ghi lại lời nhắn."

      nhìn chằm chằm vào Sam, chờ câu trả lời, khăng khăng đòi, và Sam điều duy nhất lên trong đầu : " vài người tốt, thích phê bình hành vi người khác mà tôi từng biết lễ mỗi chủ nhật và đọc Thánh Kinh. Tôi biết làm sao người có thể tách độc ác riêng của họ và khuyết điểm từ nghĩa vụ và tin tưởng tôn giáo của họ, nhưng có rất nhiều người có thể làm chuyện đó."

      "Deborah trong số họ."

      " nghĩ sao phóng viên lại tìm hiểu được mối quan hệ vậy?"

      "Tôi nghĩ ta biết bất cứ chuyện gì cả – ta chỉ là nhử thôi! Phóng viên gọi cho mỗi người phụ nữ mà ông Manning biết, những chuyện đại loại như thế. người gọi Jacqueline Probst tối qua và bảo bà ta cùng chuyện đó. Jacqueline bảo phóng viên là bà kiện nếu tên bà ta được đề cập đến, sau đó bà ta gác máy ta."

      "Jacqueline Probst là ai?" Sam hỏi.

      " trong những kiến trúc sư ở đây. Những người thanh tra chuyện với bà ấy. Jacqueline sáu mươi bốn tuổi. Bà ta đủ già để làm bà của Logan."

      Sam cố tình thay đổi đề tài trong chốc lát. " xử lý tất cả các thư từ và cuộc gọi của Ông Manning, cá nhân cũng như kinh doanh hả?"

      "Vâng."

      " có giữ ghi nhận của các cuộc gọi ?"

      ta gật đầu.

      "Tôi muốn có nó và vài hồ sơ khác nữa. Chúng tôi được đồng ý của Bà Manning."

      "Tôi đưa bất cứ cái gì muốn." Bị phân tâm, chạy ngón tay cái chặn giấy có hình kim tự tháp vàng bàn làm việc của , sau đó cẩn thận làm thẳng khay giấy da của . "Tôi chỉ thể tin là Logan chết."

      "Ai là người chấm dứt mối quan hệ của các người?" Sam hỏi. " hay ông Manning?"

      "Nó xứng đáng là 'mối quan hệ'." Erin trả lời, chuyển tia nhìn của đến Sam. "Mùa xuân năm ngoái, tôi đám hỏi và đợi kết hôn với đám cưới lớn vào tháng Sáu mà gia đình tôi lập kế hoạch trong cả năm. tháng trước khi chúng tôi kết hôn, hôn phu của tôi ruồng rẫy tôi. Tôi làm mọi thứ để vượt qua ngày cưới của tôi khi nó đến gần. Tôi chạy bộ, tôi ngồi thiền, và tôi cố bận rộn bằng cách làm việc ngoài giờ ở đây. Vào đêm lẽ ra phải là buổi tiệc diễn tập của chúng tôi, tôi tình nguyện làm việc muộn và Logan cũng ở lại. Chúng tôi ăn bữa tối được mang đến, tôi bắt đầu khóc, và Logan cố an ủi tôi. Ông ấy biết ý nghĩa của ngày đó đối với tôi. Ông ấy buồn cười như thế – đôi khi ông ấy có thể hoàn toàn thiếu ân cần, nhưng ông ấy nhớ những điều nhặt nhưng quan trọng với mọi người. Dù sao chăng nữa, ông ấy bảo tôi quá tốt so với hôn phu của tôi, và ông ấy ôm choàng lấy tôi, và chuyện tiếp theo mà tôi biết, chúng tôi kết thúc ghế xô pha ở đàng kia. Ông ấy cực kỳ đẹp trai đến nỗi hôn phu của tôi ganh với ông ấy, và tôi đoán nó liên quan đến việc tại sao tôi lại tán đồng chuyện đó."

      Khi ngừng lại, Sam nhàng thúc. "Rồi có chuyện gì vậy?"

      " tháng sau, tôi bị mất kinh và que khám thai ở nhà cho kết quả sai. Tôi điên cuồng lên. Deborah chỉ dọn về với tôi vài tuần trước đó, nhưng ta có vẻ rất dễ thương và tôi ... cuồng loạn. Tôi tin vào việc phá thai, cho nên việc đó là thể được. Dù sao chăng nữa, tôi rốt cuộc là kể cho Deborah nghe toàn bộ câu chuyện bẩn thỉu ngày hôm đó."

      "Chuyện mà ta lặp lại với phóng viên điện thoại tối qua ư?" Sam kết thúc dùm cho ta.

      Erin gật đầu, nhìn như sắp bị ốm. " có nghĩ là họ đề cập chuyện này – tôi và Logan – trong phần tin tức ?"

      Sam do dự rồi gật gù. "Tôi nghĩ nên chuẩn bị để đối diện với nó. Nhưng nếu cảm thấy cần bất cứ an ủi nào, tôi nghĩ sắp sửa trở thành người phụ nữ duy nhất mà họ đề cập tối nay."

      Erin nghiêng đầu và nhắm mắt lại, mặt toát lên vẻ thấu hiểu cay đắng và lo sợ. "Tội nghiệp Bà Manning quá. Tôi cá là tôi có thể đoán hai cái tên khác được nhắc đến."

      Sam cẩn thận giữ vẻ mặt của tỉnh bơ. "Hai tên nào?"

      "Jane Sebring và Trish Lefkowitz."

      "Trish Lefkowitz – Người phát ngôn của bà Manning ư?"

      Trước tiên, Erin gật đầu, sau đó lắc đầu. "Tôi biết. Trish Lefkowitz là cách đây gần năm. Có lẽ tên ta được nhắc đến, có lẽ ta biết cách thoát khỏi nó. ta biết cách xử lý giới báo chí."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 40
      McCord ngồi ở bàn làm việc của , lược lại các kiện trong ngày với Sam, Shrader, và Womack. Ba người đàn ông thấy thú vị và thích thú bởi sở thích tình dục của Logan Manning. "Erin Gillroy, Jane Sebring, và Trish Lefkowitz." McCord . " tóc vàng đầy sức sống, tóc đỏ lộng lẫy, và người đẹp tóc đen. Manning chỉ là người thích phụ nữ đa dạng, ông ta cũng là người đàn ông hết sức can đảm."

      "Tôi nghĩ việc bất trung là đáng được khâm phục." Sam , sau đó thắc mắc biết bùng nổ của đến từ nơi nào. Con trai là con trai, và cả đàn ông cũng vậy. biết điều đó. Có nhiều cuộc tình bí mật tạo thành cái mác thành quả đối với bọn con trai, và đa số với đám đàn ông, dù là họ có thừa nhận nó hay .

      McCord bắn cho vẻ ngoài tươi cười. " ràng là biết Trish Lefkowitz, nhưng tôi biết ta nhiều năm. Tôi có thể thấy Manning dùng tình dục để an ủi thư ký xinh đẹp bị tình phụ vào ngày trước hôm đám cưới của ta, làm ông ta cảm thấy mạnh mẽ. Tôi có thể thấy ông ta cám dỗ nữ thần tình dục

      Hollywood
      , làm ông ta cảm thấy đặc biệt. Nhưng lên giường với Trish Lefkowitz ư? Phải có can đảm đấy. Ông ta may mắn là ta biến ta thành kẻ hát bè. Người phụ nữ đó giống như con nhện độc. Nếu là tôi, tôi sợ dám nhắm mắt khi nằm giường với ta kìa."


      McCord dừng lại để trả lời điện thoại của , Sam đứng dậy và chuyển sang cái bàn chứa những chồng hồ sơ đánh dấu về Logan và Leigh Manning, Michael Valente, bạn bè và người quen của Manning. Bây giờ nó có thêm vài chồng tài liệu mà họ mang về với họ từ Công Ty Kiến Trúc Manning hôm đó. Shrader, Womack, và nghiên cứu kỹ các hồ sơ của từng người như McCord dặn. Shrader vừa mới trả lại tập tin về Leigh Manning, vì vậy Sam nhặt chồng đó lên để mang về nhà với .

      McCord gác máy điện thoại, nhìn hài lòng thấy . "Đó là Holland." . "Holland có lệnh tòa án mà tôi muốn có để thu thập hồ sơ thuế cá nhân và kinh doanh của Manning. Shrader, ngày mai và Womack mang nó đến cho CPA của Manning. khi các người có được tài liệu này, làm vài bản sao. Giữ bộ cho chúng ta để nghiên cứu, nhưng mang bộ khác sang chỗ đếm đậu (từ dùng để chế nhạo kế toán) của chúng ta. Tôi muốn Đội Chống Gian Lận kiểm tra chúng. Nếu có bất cứ thứ gì trong hồ sơ thuế của Manning phản ánh tiền ra vào từ bất cứ công ty nào của Valente, người của chúng ta tìm được nó."

      "Tại sao chúng ta cần lệnh tòa án?" Womack hỏi. "Tôi nghĩ chúng ta đồng ý bằng lời của Bà Manning cho phép chúng ta 'làm bất cứ gì chúng ta nghĩ chúng ta cần làm' rồi chứ."

      "Chúng ta có, và đó là lý do nó rất dễ dàng xin được lệnh tòa án. Nhưng để bảo vệ cho cái mông của ta, CPA của Manning có thể muốn có văn bản trước khi ta chuyển giao bất cứ tài liệu nào. Tôi muốn ta gọi Bà Manning để xin phép, vì luôn có nguy cơ là ta khuyên bà ta thu hồi việc được toàn quyền hành động mà bà ta cho chúng ta làm. Sớm muộn gì, bà ta khôn ra và thu hồi nó."

      "Đó là lý do tại sao tôi lại vội viếng thăm Bác sĩ Sheila Winters." tiếp tục. "Chúng ta có giấy viết tay chấp thuận của Leigh Manning cho phép Winters vi phạm đặc quyền giữa bác sĩ – bệnh nhân liên quan đến việc ta điều trị Logan Manning. Khi bà Manning viết nó, bà ta giới hạn chấp thuận bàn về việc điều trị của chồng bà ta thôi, vì thế bác sĩ Winters chuyện với chúng ta về bất cứ điều gì mà bà Manning tiết lộ trong những cuộc hẹn của mình với bác sĩ tâm lý."

      Shrader lắc đầu thắc mắc. "Tôi vẫn thể tin là bà ta đồng ý chuyện đó."

      "Bà ta cụ thể cầu chúng ta bảo mật thông tin." Sam gợi cho ba người họ nhớ.

      "Vâng, bà ta vậy," McCord trả lời, "nhưng , Thanh tra Littleton, hứa là chúng ta chỉ rất kín đáo. Dù sao nữa," kết thúc, "với nhu cầu cần phải làm gấp trong đầu. Tôi chộp ngay cái hẹn đầu tiên mà bác sĩ Winters có thể cho chúng ta, là ngày mai." nhìn lướt qua Shrader và Womack, "Ngày mai hai người đưa lệnh tòa án cho CPA của Manning và mang những thứ mà ta đưa cho hai người về đây. Littleton và tôi ghé thăm bác sĩ Winters. biết vì sao, tôi nghĩ là ta chịu hợp tác."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :