1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Someone To Watch Over Me - Judith McNaught ( 77c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 25
      Shrader rước Sam ở căn hộ của tiếng đồng hồ sau khi chiếc xe jeep được phát , nhưng bác sĩ pháp y và CSU ở tại trường khi và Sam đến. dừng xe lại sau vài chiếc xe khác đỗ ở đường cái, và với Sam dẫn đầu, họ xuống con đường trơn trợt đầy tuyết bị giẫm nát bởi cuộc diễu hành của những đôi giày boot nặng từ hôm thứ Sáu.

      Ca–bin nằm sát vào ngọn đồi với những nhóm cây cao lớn ở phía sau, vị trí mang lại nơi trú ở phía sau trong khi tạo ra tầm nhìn ngoạn mục, bị cản trở của phong cảnh ngọn núi ở mặt trước. Chỗ trú bom/nhà để xe ở gần đó và ở phía sau của cùng ngọn đồi. "Ai nghĩ có cái lỗ trong ngọn đồi chết tiệt ở đằng sau nơi này chứ?" Shrader bình luận khi họ lê bước ngang qua ca–bin, theo sau con đường mới của những dấu chân vòng quanh đồi để ra phía sau.

      McCord đứng ngay bên ngoài cánh cửa ga–ra mở quan sát Đơn vị trường tội ác NYPD cẩn thận lùng sục nội thất chật hẹp, thu lượm tang chứng và chụp hình. Hai thành viên nữa của đơn vị đứng bên ngoài với , chờ để được vào bên trong khi có chỗ.

      "Chúng ta có gì?" Shrader hỏi McCord.

      McCord bắt đầu trả lời, nhưng M.E. (bác sĩ pháp y), người đàn ông cứng cáp với hai gò má đỏ hoe và cái mũ che tai màu xanh, qua ngưỡng cửa ngay lúc đó và cho là câu hỏi được hướng đến . "Chúng ta có cái xác chết, Shrader." Herbert Niles cách vui vẻ. " xác chết đẹp, được bảo tồn cách hoàn hảo, nhờ cái tủ đá ngầm mà ông ta ngồi vào. Ông ta bây giờ nhìn đẹp trai như ông ta nhìn trong giấy phép lái xe của ông ta, nhưng đó chắc chắn là Logan Manning."

      Trong khi M.E. , vào ga–ra, chồm người vào xe gíp và cẩn thận nâng cổ tay thứ nhất rồi cổ tay kia, lau mỗi tay ở phía mu bàn tay, ngón tay, và lòng bàn tay với những miếng gạc sử dụng để lấy dấu vết ni–trát tìm trong tàn dư của thuốc súng. "Chúng ta cũng có những gì có vẻ là vết thương đạn tự bắn vào thái dương phải..."

      Sam di chuyển qua bên và có tầm nhìn đầy đủ của cơ thể người đàn ông rũ xuống giữa vô–lăng và cửa xe, cửa sổ tài xế bên cạnh đầu của ta tung tóe máu và não, cửa sổ của hành khách hơi mở và còn nguyên vẹn.

      "Vũ khí sao?" Shrader thúc thêm.

      "Có khẩu ba mươi tám ly đặc biệt – bắn gần đây, với hai đầu đạn rỗng trong ổ đạn, nằm gần chân của nạn nhân..." ngừng lại để bỏ miếng nệm dính cuối cùng vào túi bằng chứng và viết xuống bộ phận cơ thể nơi mới lấy mẫu. " viên đạn bắn xuyên qua sọ của ông ta và ra bên trái, xuyên qua phía cửa sổ tài xế và dính vào bức tường trái."

      "Còn cái thứ nhì sao?" Shrader hỏi.

      "Tôi nghĩ là chúng ta có thể kết luận cách hợp lý là ông ta bắn phát thứ nhì sau khi ông ta bắn nát óc của ông ta ra. Điều đó có thể có nghĩa là ông ta bắn trượt phát đầu riêng của ông ta khi ông ta nhắm nó lần đầu, hay – có khả năng hơn – và đây là giả thuyết tôi thích – ông ta bắn phát đầu tiên cách đây năm vào lon bia rỗng hàng rào."

      Từ khi chuyển đến Đội trọng án, Sam làm việc với chỉ hai M.E. khác. Cả hai đều có tính hài hước như công việc họ làm. Herbert Niles phụ trách văn phòng M.E., và mặc dù những lời nhận xét lém lỉnh của , được báo cáo là thậm chí còn chu đáo hơn là những người M.E. với đầu óc nghiêm trang làm việc dưới tay . nhìn lướt qua McCord, nhưng theo dõi nhân viên CSU, người ngưng chụp ảnh và sử dụng đèn pin kiểm tra những hộp đồ cũ kỹ và vật chứa đựng những ngăn kệ thép. ta tìm vỏ đạn thứ nhì.

      Niles thụt người ra khỏi xe gíp và cởi găng tay cao su của ông. "Ánh sáng là tồi trong cái hang này, và pin của xe jeep bị chết, nên chúng ta thể sử dụng đèn pha của nó. CSU có nhiều đèn hơn với họ, nhưng có chỗ trống nào cho chúng ở đây cho đến khi chúng ta đem chiếc xe ra ngoài." Ông nhìn những người đàn ông chờ bên ngoài với McCord. "Tôi xong việc rồi. Hãy mang chiếc xe ra, sau đó chúng tôi bỏ ông Manning vô bao và gắn thẻ tên lên và tôi đưa ông ta trở về đồn. Sau đó, nơi này hoàn toàn thuộc về các người."

      nhìn McCord. "Tôi nghĩ là muốn biết những gì các miếng gạc đó ngay buổi sáng, Mack?"

      Thay vì trả lời, McCord nhướng lông mày của .

      Niles với tiếng thở dài. "Được. Tôi báo cho biết trong vòng khoảng bốn tiếng đồng hồ. Điều đó mang lại cho tôi ba tiếng rưỡi để lái xe quay trở lại thành phố và nửa tiếng đồng hồ để nghiên cứu những miếng gạc dưới kính hiển vi. Giả sử cái xác chết của ông ta bị hâm nóng trong đó trong suốt tuần trước, bất cứ tàn dư bột nào tay của ông ta còn ở đó, và những miếng gạc nhặt được nó. phải đợi cho đến ngày mai để cho chúng tôi so sánh dấu chỉ tay và bắt đầu phần còn lại của quá trình. Đừng mong nhiều từ tôi cho T.O.D. (giờ tử vong)." thêm vào. "Cơ thể của Manning được bảo tồn cách hoàn hảo với có dấu hiệu ràng nào của suy thoái."

      " thành vấn đề," McCord . "Thanh tra Littleton tính ra giờ tử vong của Manning." Đây là lần đầu tiên thực nhìn Sam khi đến. "Phải ?"

      Sam đẩy trượt kính mát xuống sống mũi của và quan sát cách quở trách qua vành kính vì đưa cho đề thi khác. "Tôi cho là thời gian tử vong của ông ta là vào Chủ nhật vừa qua, giữa ba giờ chiều đến ba giờ sáng ngày hôm sau – có lẽ gần với ba chiều, ngày Chủ nhật."

      "Sao lại vậy?" Niles hỏi.

      "Có vài inch tuyết xe gíp trong ga–ra, nghĩa là Manning mang chiếc xe vào trong đó ít lâu sau hai giờ chiều, khi tuyết thực bắt đầu rơi. Lúc ba giờ sáng, hầu như có feet rưỡi tuyết mặt đất, cho nên tuyết trôi giạt xuống đây chặn cánh cửa hoàn toàn, cản trở ông ta di chuyển chiếc xe vô ra. Cánh cửa vẫn còn chặn lại bởi tuyết sáng nay, có nghĩa là ông ta ở trong đó trong suốt thời gian này."

      "Nghe có vẻ tốt đối với tôi." Niles , ghi nhanh phần lưu ý về thời gian của .

      McCord muốn nhìn quanh quất bên trong cabin. "Tôi nhìn ảnh CSU chụp vào tuần trước," với Littleton, "nhưng tôi muốn và Shrader chỉ cho tôi những gì các người nhìn thấy và chỉ ra chỗ của mọi thứ."

      Họ đứng trong căn phòng chính vài phút sau, thảo luận những chiếc ly trong bồn rửa chén và diện của cái túi ngủ duy nhất, khi trong những nhân viên CSU thúc đầu của vào bên trong ngưỡng cửa mở. "Chúng tôi tìm được vỏ đạn thứ nhì, thưa Trung úy."

      Tất cả ba người cùng quay lại ngay lập tức. "Nó ở đâu vậy?" McCord hỏi.

      "Kẹt ở những thanh gỗ bên vách phải của gara."

      Xe gíp được đẩy ra bên ngoài và được lấy dấu in và được kiểm tra sợi thớ, để trống chỗ bên trong cho những cây đèn điện năng cao chạy bằng pin của CSU. "Chúng tôi phát ra nó sớm hơn nếu chúng tôi có được ánh sáng sớm hơn." đến bức tường ở bên phải và chỉ cái lỗ trong cột gỗ cách mặt đất khoảng bốn feet rưỡi. "Có cái gì ở phía trước nó kệ ?" Sam hỏi.

      ". ai cố giấu nó. Chúng tôi chỉ thể nhìn thấy điều đó cho đến khi chúng tôi thắp sáng nơi này lên."

      Lặng lẽ, Sam đánh giá chiều cao của cái lỗ vừ mới được khám phá ra và quay lại, so sánh nó với chiều cao của cánh cửa sổ hành khách mở của xe gíp.

      "Thú vị, phải ?" Shrader , đạt đến cùng kết luận với Sam.

      "Tôi giả định là cánh cửa sổ của hành khách được quay xuống khi đến đây?" Shrader hỏi .

      "Nếu nó được quay xuống ngay bây giờ, nó cũng được quay xuống khi chúng tôi đến đây."

      "Đó có phải là câu trả lời chắc chắn ?" Shrader cách sốt ruột. "Hay đó là 'tôi nghĩ vậy, nó lẽ ra phải là, có lẽ là...'."

      "Những cánh cửa sổ điều khiển bằng điện và pin xe bị chết, vì vậy nó phải được quay xuống khi họ đến đây." Sam tiếng chỉ ra.

      "Tôi biết là vậy." Shrader cáu kỉnh. "Tôi chỉ là muốn nghe bất cứ câu trả lời ta đây vào ngày nghỉ của tôi."

      "Nó chắc chắn là được quay xuống khi chúng tôi đến đây, thưa Thanh tra." câu trả lời tôn trọng hơn.

      "Cảm ơn ." Shrader độp lại.

      tiếng đồng hồ sau khi Niles rời khỏi với cơ thể của Manning, Sam và Shrader lên đường cái theo sau McCord. "Bây giờ là hai giờ ba mươi chiều." McCord . "Đến lúc chúng ta quay lại thành phố, Niles biết là Manning có cầm khẩu sung ba mươi tám khi nó nhả đạn hay . khi chúng ta biết được điều đó, chúng ta có thể trực tiếp ghé thăm người vợ góa bụa và quan sát cách bà ta đón nhận tin tức này."

      "Tôi để cho hai người xử lý việc đó." Shrader bảo . "Tôi lỡ bữa tiệc sinh nhật của cháu tôi hôm nay, và tôi muốn ghé qua đó và gặp nó trước khi nó ngủ. thành vấn đề nếu Sam quay trở về với chứ?"

      " sao cả." McCord .

      thu hút bất ngờ của đối với McCord hôm qua làm cho Sam bất ngờ và quá lo lắng đến nỗi hết sức cố gắng, và rất thành công để tống nó ra khỏi tâm trí khi ngủ. Kết quả là có thể sử dụng ba tiếng rưỡi trong xe với , về những chuyện gì đặc biệt cả, mà chút cảm xúc vì thu hút của . còn những lời đùa giữa họ chuyến trở lại thành phố, có những đối đáp kích thích hoặc những lời bình luận cá nhân.

      Chỉ có hai chuyện làm phiền Sam trong đó: , thà là nhớ tất cả những chuyện đó, và hai, nghĩ McCord thậm chí nhận thấy nó thiếu vắng.

      Ngay trước sáu giờ chiều, McCord ghé vào tiệm tạp hóa mua bánh xăng–uých, và trong khi Sam đợi trong xe, Herbert Niles gọi điện thoại đến. ta vẫn còn xem xét lại những mẫu tang chứng sau cùng dưới kính hiển vi điện tử, nhưng ta muốn đem lại những phát của ta đến với Sam ngay khi nhấc lên điện thoại di động của McCord từ chỗ ngồi và trả lời nó. " có tàn dư nào tay phải của Manning," Niles kể cho nghe, "vì vậy ông ta giơ tay lên trong tư thế phòng thủ khi viên đạn được bắn ra. Tôi có tàn dư những ngón tay của bàn tay phải của ông ta, cho nên có nghi ngờ gì là tay của ông ta vũ khí khi nó được bắn ít nhất là trong các phát súng đó. Nhưng biết tôi còn thấy được tàn dư ở chỗ nào khác nếu ta bóp cò khẩu súng đó mà có bất cứ ' giúp đỡ' nào ?"

      Sam nêu ra vị trí duy nhất khác mà ta lấy mẫu: "Ở phía sau mu bàn tay của ông ta."

      "Đúng. Tôi quan sát miếng gạc lấy từ phía sau mu bàn tay phải của ông ta ngay bây giờ, và nó rất sạch . vụ án mạng, phải là tự sát, Thanh tra."

      Sam cố nghe như bị bất ngờ như cảm giác của khi chuyển tiếp phát của Niles đến cho McCord vài phút sau: "Niles gọi đến. Có bàn tay của người khác bọc bên ngoài tay của Manning và cầm khẩu ba mươi tám ly – khi nó bắn ra."

      " có bột tàn dư ở phía sau lưng bàn tay của ông ta ư?" Nụ cười của McCord chậm chạp và thỏa mãn.

      Sam lắc đầu. ". Tàn dư duy nhất là ở ngón tay bàn tay phải của ông ta."

      "Tôi biết là vậy." McCord . "Tôi biết nó ra là như thế này ngay khi CSU moi vỏ đạn thứ nhì ra khỏi bức tường. Nó luôn làm cho tôi kinh ngạc..."

      "Chuyện gì?"

      "Những sai lầm ngớ ngẩn mà tên giết người làm."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 26
      Courtney liếc nhìn đồng hồ trong nhà bếp. "Gần sáu giờ rồi, và cháu có nhiều bài vở phải làm cho lớp học ngày mai."

      "Cháu muốn tiếp tục nữa à?" O'Hara cách nhõm, cộng lại điểm số. "Tại sao dừng lại lúc này, khi tôi vẫn còn ít tiền trong quỹ hưu bổng của tôi chứ?"

      "Cứ gọi cháu là người có lòng từ tâm ."

      "Cháu là kẻ cờ gian bạc lận. Cháu có lừa luôn tiền bạc của những người mà cháu sống chung ?"

      bé cười toe toét khi đút những con bài vô hộp. "Gia đình Donnellys là ra ngoài, ngủ..." điện thoại reo, và vì Hilda xem phim, O'Hara đứng dậy để trả lời. Khi gác máy lát sau, cau mày lại.

      "Là về ông Manning ư?" Courtney lo lắng hỏi.

      ". Là từ Michael Valente. ta ở dưới đại sảnh. Bà Manning mong đợi ta."

      "Chú ấy như thế nào?"

      "Tôi chỉ biết ta là rắc rối lớn cho bà Manning. Cháu nhìn thấy chuyện gì xảy ra khi đám phóng viên phát được là bà ta ở cùng với ta vào ngày thứ Sáu ở núi. Cháu nghĩ là bà ta ăn nằm với tên ác quỷ hoặc có chuyện gì đó chỉ bởi vì ngồi vào trực thăng của ta. Tôi ở chung với hai người họ mỗi giây, và có chuyện gì xảy ra cả. có gì. Bà Manning thậm chí gọi ta bằng tên của ta nữa kìa."

      "Cháu chưa bao giờ nghe về chú ấy cho đến khi cháu nhìn thấy tất cả những tin tức về chú ấy trong tuần nay." Courtney thừa nhận. "Mặc dù vậy, cháu đoán là chú ấy vô cùng nổi tiếng."

      "Đúng, cho rất nhiều chuyện tồi tệ. Tôi nợ cháu mười sáu đô–la." moi tiền ra khỏi túi của và đặt nó bàn.

      "Chú ấy có vẻ như là người xấu vào cái ngày chú ở bên cạnh chú ấy ?"

      "Để tôi như thế này nhé – tôi thích ở gần ta khi ta nổi nóng. Đám cảnh sát hôm đó chọc tức ta, nhất là gã cảnh sát Harwell, và Valente thích vậy. ta trở nên rất, rất im lặng... và mắt của ta trở nên , lạnh lẽo... hiểu ý tôi ?"

      Trí tò mò của Courtney trỗi dậy. "Chú ấy trông giống như... kẻ giết người ư?"

      "Vâng, cháu có thể thế."

      "Có lẽ cháu nên lưu lại trong lúc chú ấy ở đây, chỉ để đảm bảo là Leigh được ổn."

      Chuông cửa trước reo vang, và O'Hara gạt bỏ lời đề nghị của bé. "Tôi gần bên trong lúc ta ở đây, nhưng tôi nghĩ có chuyện gì để lo lắng cả. Từ những gì tôi đọc được mấy năm qua, ta có liên quan đến nhiều vụ làm ăn kinh doanh che đậy, nhưng ta làm bất cứ chuyện bạo lực nào trong thời gian dài."

      " làm cho người ta yên tâm đấy." Courtney cách chế nhạo.

      "Vậy , có lẽ chuyện này làm cho cháu yên lòng hơn..." với cái nháy mắt tâm . "Ngày hôm đó ở miền núi, cảnh sát bảo bà Manning đứng đợi ở đường chính trong khi họ kiểm tra ca–bin. Khi có ai quay trở lên để kể cho chúng tôi nghe bất cứ thứ gì, Valente bế Bà Manning lên và mang bà ấy trong cánh tay của ta băng qua tuyết, xuống ca–bin. Sau đó ta bồng bà ta quay trở lại đường chính. ta trở thành Ngài Galahad thực khi ta ở gần bà ta."

      " sao?" Courtney thở ra. " là... thú vị."

      "Tôi gọi cho cháu khi chúng tôi nghe bất cứ tin gì về ông Manning." O'Hara hứa đường về phía phòng khách.

      Thay vì tự mình rời khỏi từ cánh cửa giao hàng trong nhà bếp, Courtney lặng lẽ đến ngưỡng cửa vào phòng ăn. Dựa vai vào khung cửa, bé quan sát kỹ người đàn ông cao lớn, vai rộng xuống những nấc thang trong tiền sảnh dẫn vào phòng khách. Theo những gì đọc và nghe về trong tuần nay, Michael Valente là người lão luyện trong việc trốn tránh các phóng viên như trốn tránh những nỗ lực muốn đưa vào tù.

      chắc chắn là người "nổi tiếng", nhất là giờ.

      số kiện "mới và khác thường" về .

      Là chủ đề của cuộc phỏng vấn, có thể chứng minh có nhiều sức hấp dẫn hơn Đức giáo hoàng hoặc tổng thống.

      bé quan sát nụ cười trang trọng của khi đưa cả hai tay ra cho Leigh và , "Tôi lo lắng về ."

      Giọng của lắc mạnh Courtney. có giọng tuyệt vời, sâu trầm và đặc biệt. Nếu tên tội phạm, có thể dùng giọng đó để có lợi thế to lớn vào ngành ra––ô hoặc truyền hình.

      bé bước ra ngoài với O'Hara, tia nhìn của chuyển sang cái hộp trắng bằng phẳng lớn mà Valente trao cho khi ta bước vào nhà. Nhét dưới cánh tay của O'Hara là cái túi nâu, vặn lại miệng, Courtney cho là nó chứa chai gì đó với hàm lượng cồn.

      "Cháu còn ở đây à?" Joe hỏi với vẻ bất ngờ.

      "Cháu rời khỏi, nhưng cháu muốn được nhìn thấy Valente tận mắt." bé trả lời, theo vào nhà bếp. "Cái gì trong hộp thế?"

      "Tôi biết." , đặt nó bàn. "Nhưng nếu tôi phải đoán, tôi dám chắc nó là bánh pizza."

      "Chú ấy đem lại cho ấy bánh pizza ư?" Courtney kêu lên với cười gượng ép. "Bánh pizza ư? Chú ấy sở hữu chiếc máy bay trực thăng và toàn bộ dãy cao ốc ở Thành phố New York – Cháu nghĩ là chú ấy mang đến bữa ăn bảy món từ Le Cirque, với vòng đeo tay kim cương để làm vòng cột khăn lau miệng chứ."

      " sao? Tôi nghĩ cháu biết nhiều về ta hơn tôi rồi đấy."

      "Cháu biết nhiều về chú ấy, nhưng cháu điều tra." mở nấp của cái hộp trắng phẳng và lắc mạnh đầu với nỗi khiếp sợ. "Ôi, kinh quá!"

      cố gắng nghĩ ra cách để mở trong những cái lò nướng, O'Hara nhìn qua vai của để xem chuyện gì làm cho bé la lớn.

      "Là bánh pizza chưa nướng." , chỉ tay cách cáo buộc tới món đồ, "Phủ những con tôm khổng lồ." bé lại lắc mạnh đầu. "Vậy mà là người Ý à?"

      "Tôi biết. Riêng tôi thích xúc xích hơn."

      "Cháu ghét tôm trong tất cả các món ăn có nó." bé mở túi giấy nâu, lấy ra chai rượu vang đỏ từ bên trong, và xem xét kĩ lưỡng nhãn hiệu. "Chú này là người thực lạ lùng. Chú ấy uống chai rượu vang đỏ ba trăm đô la với bánh pizza tôm."

      Đầu óc của O'Hara ở nhiệm vụ làm. "Valente bảo tôi đặt nó vào trong lò. Thông thường, tôi bảo ta đừng xía vào chuyện của người khác, nhưng bà Manning ăn miếng nào mấy ngày nay. Cháu có biết làm sao để bật cái lò này ?"

      "Khó đến mức nào chứ?" Courtney trả lời, đổi chỗ với O'Hara, bắt đầu mở nút chai rượu ở cái tủ bàn ở giữa nhà bếp. Trong khoảnh khắc ngắn, bé quan sát dãy nút và núm vặn bốn cái lò nướng thép gỉ xây vào bức tường gạch, đầu óc nhanh nhẹn của bé nhanh chóng tính toán khả năng có thể xảy ra. "Cái này." cách chắc chắn. Và thay đổi thời gian đồng hồ.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 27
      "Tôi biết chỗ Logan giữ bất cứ thứ gì ở đây." Leigh giải thích cho Michael Valente khi bật đèn trong văn phòng của Logan. đến bàn của và ngồi xuống cái ghế da. Văn phòng của Logan rất khác thường, rất cay đắng, nó có cảm giác rất sai vì có thể ngồi tại cái bàn chạm khắc từ thế kỷ mười tám của .

      Cố suy nghĩ về chuyện đó, với lấy tay cầm ngăn kéo giữa. Ngăn kéo bị khoá. thử những ngăn kéo bên phải. Chúng bị khoá. Ngăn kéo bên trái cũng vậy. Bối rối, nhìn lên. "Tôi... tôi xin lỗi. Tôi biết là chúng bị khóa." Hất đầu về phía dãy tủ hồ sơ được xây trong vách với gỗ sồi ở mặt trước và đứng dậy. "Có lẽ tài liệu mà ông tìm nằm trong những cái tủ này."

      "Từ từ , tôi vội." cách lịch , nhưng có thể cảm thấy nhìn khi ngang qua phòng, và nó làm được thoải mái. Giọng của làm Leigh thoải mái. Hay có lẽ những gì làm thoải mái là có mặt của ở đây khi nhận biết, lần đầu tiên, chồng bắt đầu khóa lại mọi thứ, trong nhà riêng của .

      Tủ đựng hồ sơ tất cả cũng đều bị khóa.

      "Tôi nghĩ Brenna – thư ký của tôi – có thể biết nơi Logan cất chìa khoá." ngồi xuống bàn làm việc của Logan và gọi cho Brenna từ điện thoại của . Brenna có mặt ở nhà, và biết Logan khóa hộc bàn và tủ của , nhưng hình dung được là Leigh có thể tìm được chìa khoá ở đâu.

      "Tôi rất ái ngại là ông phải rời khỏi lần thứ hai với tay , Leigh , dừng lại để tắt đèn trong văn phòng.

      "Đừng như thế. Tôi có thể chờ những tài liệu mà tôi cần cho đến khi tìm được chìa khoá."

      Leigh trở lại vào phòng khách và dừng lại ở ghế xôpha, dự định có nên mời ngồi xuống vài phút hay là tiễn ra cửa nếu sẵn sàng rời khỏi. "Tôi nhớ là tôi từng cám ơn ông cho việc cho tôi sử dụng trực thăng của ông vào tuần trước, và bồng tôi qua lại tuyết."

      Kéo ngược hai vạt áo khoác thể thao của , đút tay vào túi quần. "Thực ra, có cách có thể cám ơn tôi về tất cả mọi chuyện. Lần cuối cùng ăn là khi nào vậy?"

      "Tôi thấy đói."

      "Tôi có cảm giác có thể là như vậy. Như là cách để cám ơn tôi, tôi mong ăn tối với tôi đêm nay."

      ", tôi..."

      "Tôi ăn gì từ sáng đến giờ." ngắt lời. "Tôi có mang bữa tối theo với tôi. Lối nào là vào nhà bếp vậy?"

      Leigh há hốc miệng với , kinh ngạc và bực mình về độc đoán của . Kiểu tóc đắt tiền của , áo khoác thích hợp, và cái cà vạt ba trăm đô la mang lại cho bề ngoài của giàu có, thanh lịch và có giáo dục, nhưng gì có thể bù đắp được sức mạnh cứng như đá hoa cương trong nét mặt của , vẻ thách thức gay gắt trong quai hàm khó chịu của , hoặc cái nhìn lạnh lùng, lóe sáng thoáng thấy trong đôi mắt có màu hổ phách của khi Harwell sỉ nhục . Logan nhầm Michael Valente cho doanh nhân có thể bị chế ngự, có thể tiên đoán được, nhưng phải là vậy. giống vậy chút nào.

      Mặt khác, tuần trước gặp nhiều phiền toái vì , vì thế dẫn đường vào nhà bếp.

      Căn phòng lớn vắng tanh, nhưng cả bốn cửa cái lò nướng rực sáng, và có hai ly rượu cái tủ bàn bên cạnh đĩa, khăn lau miệng, và con dao lớn. Valente cởi áo khoác của và phủ nó lưng ghế, sau đó trao cho trong những ly rượu. "Uống ít ." ra lệnh khi lắc đầu và bắt đầu đặt nó xuống. "Nó giúp cho mọi thứ."

      Leigh chắc nghĩ nó giúp được những thứ gì, nhưng uống ngụm vì chỉ là kiệt sức để chống đối với bất cứ thứ gì, đặc biệt là cái gì đó quan trọng. cảm thấy ảnh hưởng của rượu mạnh trong khoảnh khắc.

      "Uống thêm chút nữa . Làm nó vì tôi."

      uống ngụm khác. "Ông Valente, ông là tốt bụng, nhưng tôi thấy đói hay khát lắm."

      nhìn chằm chằm vào trong im lặng dò hỏi, ly rượu trong tay phải của , bàn tay trái của đút sâu vào túi quần của . "Trong tình huống này, tôi nghĩ thích hợp hơn nếu gọi tôi bằng tên của tôi."

      Cái nút căng thẳng thần kinh siết chặt dạ dày của Leigh. Giọng của ... mắt của ... thái độ của ... "Tôi thực người rất lễ nghi."

      Thay vì đáp lại, quay lại và đến những cái lò nướng. Hơi cúi xuống, xem xét bất kể thứ gì trong đó qua lớp kính của cánh cửa lò. "Tôi thắc mắc về chuyện." quay lưng lại phía của .

      "Gì cơ?"

      "Tôi gửi cho giỏ lê trong bệnh viện. có nhận được nó ?"

      Bị giật mình và bối rối, Leigh nhìn chằm chằm vào lưng . "Vâng, tôi nhận được, chỉ là có tấm thiệp kèm với chúng. Tôi xin lỗi. Tôi nhận biết chính ông là người gởi chúng."

      "Điều đó giải thích được là tại sao." .

      "Tôi thích ăn lê... " Leigh bắt đầu, dự định cám ơn về chúng bây giờ.

      "Tôi biết thích."

      khó chịu của bắt đầu tăng dần. "Làm thế nào mà ông biết được chuyện đó?"

      "Tôi biết rất nhiều thứ về . Uống thêm ít rượu vang nữa , Leigh."

      Chuông báo động bắt đầu la hét trong não của Leigh. Giọng đó. biết giọng đó! lặp lại mệnh lệnh cụt lủn của cùng với những thứ khác giống chúng: Mặc cái này cho ...Uống cái này... ... Uống thêm chút nữa... Làm nó vì tôi.

      "Tôi biết thích ăn lê, thích bánh pizza tôm, và ghét hầu hết tất cả các loại rau." tiếp tục, lưng của vẫn xoay lại với . "Tôi biết dễ bị cháy nắng, và thích bất kỳ loại xà phòng nào với mùi hương mạnh. Tôi cũng biết phải là người 'rất lễ nghi'. " dừng lại để nhặt lên hai miếng nệm nhấc nồi nằm cạnh lò.

      Đằng sau , Leigh nhặt lên con dao lớn nằm bàn, trái tim đập thình thịch vì sợ hãi và tức giận. có thể nghe tiếng yếu ớt của tivi – cuộc đua xe chở gia súc – đến từ phòng của O'Hara ở cuối hành lang và quanh góc. nghĩ Joe nghe nếu la hét lên.

      " là," Valente tiếp tục khi lấy bánh pizza và hắt nó lên kệ đá hoa cương, " bẩm sinh là người tử tế và động lòng. mất thời gian để chuyện với bất cứ người nào mà nghĩ bị đơn hoặc cần được khuyến khích, thể chịu nổi việc làm tổn thương tình cảm của bất kỳ người nào, và làm hết sức mình để tìm ra cái gì đó để thích hầu hết tất cả mọi người. Bao gồm cả tôi."

      quay lại và nhìn thấy con dao trong tay .

      "Ra khỏi đây ngay!" Leigh rít lên cách dữ dội. "Ra khỏi nhà tôi ngay trước khi tôi la hét lên và gọi cảnh sát."

      "Đặt con dao xuống! Có chuyện quái gì vậy?"

      "Ông theo lén tôi! Chính ông! Tôi biết giọng của ông. Chính ông là người gởi hoa, và quà cáp... "

      "Tôi phải là kẻ lén theo ."

      Leigh bắt đầu lùi về phía điện thoại bức tường gần tiền sảnh, và tiến tới, sánh bước cho mỗi bước của . "Trái lê," giải thích dài dòng với vẻ tố cáo. "Trái lê và bánh pizza và xà phòng!"

      "Thực phẩm – tôi thường hay nhìn mua chúng."

      "Ông nhìn thấy tôi mua chúng khi ông theo lén tôi!"

      "Đặt con dao chết tiệt đó xuống ngay!" cùng lúc chạm phải bức tường.

      "Tôi gọi cảnh sát." xoay quanh lại và chộp lấy điện thoại.

      " làm bất cứ thứ gì như thế!" đập mạnh ống nghe vào giá đỡ, lấy tay của che nó, và ép cơ thể của vào , kẹp và con dao của , giữa bức tường và cơ thể của . "Bây giờ thả con dao chết tiệt xuống ngay." ra lệnh bằng giọng ghê sợ, kề sát tai . "Đừng làm tôi phương hại khi lấy nó từ tay ."

      Thay vì thả nó, Leigh bóp chặt tay cầm hơn. Số phận làm mọi thứ mà nó có thể để hành hạ . sợ bất cứ thứ gì có thể làm đối với . "Xuống địa ngục ." rên rỉ.

      càng hoài nghi mù mịt khi câu đó làm chặc lưỡi. "Tôi rất vui mừng khi nhìn thấy em còn đơ người khi em gặp nguy hiểm nữa, nhưng tôi quá già để khoe khoang lại kỹ năng chiến đấu của tôi cho em, và ngoài ra, tôi sợ nếu tôi để cho em , em xiên tôi với con dao chết tiệt đó trước khi tôi có thể cho em biết tôi là ai."

      "Tôi biết ông là ai, đồ khốn kiếp!"

      "Em cho tôi lát được !"

      Leigh bị ép vô tường, má phải của ép sát vào nó. "Tôi có lựa chọn ?"

      Câu hỏi đó làm thích thú. "Em là người giữ con dao. Người có con dao luôn được lựa chọn đầu tiên về chuyện gì xảy ra tiếp theo. Đó là luật."

      "Ông học được điều đó ở trong tù hả?" cáu kỉnh, nhưng bắt đầu cảm thấy ngu ngốc gần bằng tức giận của .

      ", tôi biết nó trước đó từ lâu." trả lời cách ôn tồn. "Và tôi nhớ nó cách đây 14 năm khi em rời khỏi ngôi chợ của Angelina vào lúc đêm khuya với vài trái lê và bánh pizza tôm. Hai tên khốn đe doạ em ở đường. Tôi đưa em về nhà sau đó."

      Toàn bộ cơ thể của cứng đờ. "Falco?" thốt ra sau khi khoảnh khắc sửng sốt. " là Falco ư?"

      lùi bước để có thể xoay lại, và mở to mắt nhìn chằm chằm vào cách ngạc nhiên vào khuôn mặt của . chìa tay ra. "Tôi có thể có con dao bây giờ chứ – phải là hướng nhọn đầu." đùa.

      Leigh đưa nó cho , nhưng thể rời mắt khỏi . phần của quá khứ của , và cảm thấy cảm động vì quay trở lại vào cuộc sống của ở điểm thấp nhất của nó và cố gắng để "cứu" lần nữa trong cách nào mà có thể – và rất ít lòng cảm kích từ . cách vô thức chìa tay ra cho , cảm giác như người thân khi nắm lấy chúng vào tay . "Tôi thể tin chính là ! Tôi thể tin che giấu khuôn mặt như thế này bên dưới hàm râu khủng khiếp. Và thay đổi tên của . Mẹ của thế nào?"

      cười với hàng loạt nhận xét của , nụ cười nhanh, duyên dáng đến sững sờ thay đổi nét mặt của và làm Leigh giật mình và nhớ là họ cầm tay nhau. "Em nghĩ hàm râu của tôi khủng khiếp lắm sao?"

      nhanh chóng rút tay lại, nhưng hề cố gắng rút khỏi cảnh ấm cúng của khoảnh khắc. "Tôi cho là che dấu cái gì đó khủng khiếp phía sau nó."

      " cái cằm yếu đuối chăng?" đề nghị. lấy bánh pizza từ kệ bếp bên cạnh lò và chuyển nó sang cái bàn. Ở đó bắt đầu cắt nó bằng con dao mà đe doạ mấy phút trước đây.

      Leigh bám vào trì hoãn ngắn ngủi này từ nỗi đau khổ của về Logan và với lấy ly rượu kệ bếp để giúp duy trì nó. "Tôi chưa bao giờ nghĩ về khả năng có cái cằm yếu đuối. Tôi nghĩ có thể là những vết sẹo từ..."

      nhìn lên, chờ đợi.

      "Từ những lần đánh đấm – ở trong tù."

      "Vậy tốt." trả lời bằng giọng chua chát. "Chỉ để cho em nghĩ là tôi có cái cằm yếu đuối."

      "Mẹ của thế nào?"

      "Bà ấy qua đời."

      "Tôi lòng xin lỗi. Tôi rất thích bác ấy. Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?"

      "Khi tôi mười tuổi."

      "Gì cơ?"

      "Mẹ và cha tôi chết khi tôi mười tuổi."

      "Vậy Bác Angelini là ai?"

      "Chị của mẹ tôi." nhặt lên đĩa của họ, và Leigh mang những ly rượu và khăn chùi miệng đến bàn ăn. "Gia đình Angelinis thu nhận tôi sau khi cha mẹ tôi qua đời và nuôi tôi với những người con trai của họ."

      "Ồ, tôi hiểu rồi. Vậy dạo này thế nào?"

      "Dì ấy rất khỏe. Dì chính tay làm bánh pizza này cho em đấy, và cầu tôi gởi lời chào của dì đến em."

      " quá chu đáo – cho cả hai người." Leigh .

      bác bỏ bình luận và với lấy công tắc đèn, vặn thấp ánh sáng của những ngọn đèn đầu trước khi ngồi đối diện với . "Ăn ." ra lệnh, nhưng nhặt lên ly rượu của , Leigh lưu ý, phải bánh pizza của . đói như khẳng định lúc nãy. Đó là mưu mẹo để đảm bảo ăn cái gì đó. thấy rất cảm động đến nỗi cố gắng làm chuyện đó, và cố nghĩ về lý do của tất cả những chuyện này có vẻ cần thiết với .

      " thay đổi tên của từ Falco Nipote thành Michael Valente ư?"

      lắc đầu. "Em ngược đấy."

      là tên của là Nipote Falco?"

      ", ý tôi là tôi thay đổi tên tôi, em thay đổi nó."

      "Nhưng đó là những cái tên mà bác Angelini gọi mà."

      "Nipote là 'cháu trai' theo tiếng Ý. Falco nghĩa là 'diều hâu' theo tiếng Ý. Trong những khu láng giềng cũ, tất cả chúng tôi đều có tục danh. họ của tôi, Angelo được gọi là 'Dante' vì ấy ghét bị gọi là Angel (thiên thần), và vì ấy chắc chắn phải thiên thần. Dominick là 'Sonny' vì ấy là..." ngừng lại để suy nghĩ và mỉa mai lắc đầu, "... bởi vì ấy luôn được gọi là Sonny, thậm chí bởi dượng tôi." nhìn xung quanh để tìm chai rượu vang, nhận biết nó vẫn còn ở cái tủ bàn, và đứng dậy để lấy nó.

      "Tại sao lại được gọi là Hawk (diều hâu)?" Leigh hỏi khi châm thêm rượu vang vào ly của họ.

      "Angelo bắt đầu gọi tôi như thế khi chúng tôi còn là trẻ con. ấy lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng tôi muốn cùng với ấy trong những cuộc mạo hiểm của ấy. Để giữ tôi tránh xa, ấy thuyết phục tôi rằng tôi có đôi mắt đặc biệt tốt – giống như con diều hâu – và đám bạn của ấy cho tôi làm trạm gác của họ. Tôi hoạt động trong khả năng đó cho đến khi tôi nhận biết là họ có tất cả những chuyện vui, còn tôi ."

      "Họ có những chuyện vui gì?"

      "Em muốn biết đâu."

      tỉnh táo lại. đúng – muốn biết chuyện đó. "Cám ơn cho tất cả những chuyện tốt mà làm – thứ Sáu và đêm nay. Gần như là thể nào tin được là phải gặp nhiều rắc rối vì tôi."

      "Tại sao vậy?"

      "Vì, cách đây 14 năm, màng trả lời tôi khi tôi chuyện với nữa kìa."

      "Tôi gắng sức làm việc đó."

      "Chuyện gì ngáng chân vậy?"

      Logan ngáng chân tôi, Michael Valente nghĩ, nhưng nó. muốn làm hỏng tâm trạng bằng cách đề cập đến người chồng mà bao giờ nhìn thấy còn sống nữa. "Có lẽ là tôi quá nhút nhát."

      đồng ý với cái lắc đầu nhấn mạnh. "Lúc đó tôi thắc mắc về chuyện đó, nhưng những người nhút nhát cố tình thô lỗ. Tôi càng tốt với , càng trở nên cộc cằn và thô lỗ. Sau thời gian, nó ràng là thể chịu nổi tôi."

      "Điều đó hiển nhiên lắm hả?"

      Leigh nghe vẻ thích thú mỉa mai trong giọng của , nhưng chú tâm với những câu hỏi khác. "Tại sao lại với tôi là ai vào buổi tiệc hôm thứ Bảy?" Khi nhắc lại buổi tiệc vui vẻ đó, Leigh thể kềm chế tàn bạo của tại xâm nhập vào những suy nghĩ của . quên câu hỏi hỏi và nhìn ra cửa sổ bên cạnh , cố kềm chế nước mắt.

      Như thể cảm nhận được chuyện gì vừa mới xảy ra với , bàn về bữa tiệc. "Tôi với em tôi là ai trong tin nhắn tôi gởi chung với giỏ lê."

      Leigh cố gắng chú tâm vào đề tài duy nhất đó. " chắc nghĩ tôi rất bất lịch khi nhắc đến nó khi đưa tôi lên núi, hay khi tôi gọi cho vào hôm qua, hay thậm chí tối nay."

      "Tôi cho là là em đọc lời nhắn, hay em đọc nó, và muốn nhìn nhận là quen biết tôi dưới bất cứ tình huống nào."

      Leigh nhìn chăm chăm. "Tôi bao giờ làm điều đó."

      giữ tia nhìn với . "Ngoại trừ là, trong suốt mười bốn năm qua, em trở thành người 'rất lễ nghi'."

      chấp nhận lời "trêu đùa" nhàng đó với nụ cười , rồi cắn môi để giữ cho mình đừng khóc.

      Những giọt nước mắt cứ chực trào ra, mỗi giây phút của mỗi ngày, đến nỗi bất cứ chuyện gì – chuyện tốt, chuyện vui – có thể làm cho cảm thấy như muốn khóc mà báo trước.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 28
      Joe O'Hara vào nhà bếp khi Michael châm số rượu cuối cùng vào ly của Leigh. Giật mình liếc qua, nhìn thấy ánh đèn mờ và cảnh tượng ấm cúng, và cố quay trở ra khỏi phòng. "Xin lỗi tôi..."

      "Đợi , Joe – đừng ." Leigh , lo lắng chỉnh sửa ấn tượng của . "Tôi muốn giới thiệu với cách chính thức với ông Valente..."

      "Chúng tôi từng gặp nhau, thưa bà Manning. Bà nhớ ư? Hôm thứ Sáu vừa rồi đấy?"

      Mặc dù với tất cả những nỗi đau khổ của , Leigh cười với cách diễn đạt gây khó dễ của . "Dĩ nhiên là tôi nhớ. Những gì tôi cố là tôi nhớ rằng tôi biết ông Valente khi tôi nhìn thấy ấy hôm thứ Sáu. Cách đây nhiều năm, khi tôi còn học đại học và sống ngay trung tâm thành phố, ấy làm việc trong tiệm tạp hoá của gia đình ấy ở góc đường, và tôi thường hay mua sắm ở đó. ấy để râu và tôi biết tên của ấy, nhưng dì của ấy – người mà tôi cứ nghĩ là mẹ cho đến tối nay – làm bánh pizza tôm chỉ cho tôi thôi!"

      Tia nhìn của O'Hara từ chai rượu vang trống rỗng, sau đó chuyển thành cáo buộc tới Michael Valente. " cho bà Manning uống bao nhiêu rượu vậy?"

      "Tôi có say, Joe. Tôi cố giải thích tại sao tôi nhận ra Michael cho đến tối nay. ấy cứu tôi khỏi bị trấn lột – và có lẽ nhiều điều tệ hại hơn – vào đêm nọ."

      "Và tôi đoán là bà quên hỏi tên của ta sau đó?" Joe O'Hara ướm lời, nhưng thay vì có vẻ hoài nghi, người tài xế trung thành nghe có vẻ như cố tin chuyện khó tin. đến gần bàn, sẵn sàng chấp nhận giới thiệu trang trọng mà Leigh, trong tâm trạng tại của , cảm thấy hoàn toàn là cần thiết.

      "Lúc đó tôi biết tên của ấy chứ." Leigh giải thích, "Nhưng vào những ngày đó, mọi người trong láng giềng của Michael đều có tục danh. ấy được gọi là Hawk dạo đó – là Falco trong tiếng Ý – và Falco là tên duy nhất mà tôi biết về ấy, cho đến tối nay."

      O'Hara đưa tay ra bắt tay Michael Valente, nhưng thông báo của thể nhầm lẫn là lời cảnh báo đến người đàn ông kia: "Chúng tôi cũng có biệt danh trong xóm của tôi đấy." cách thẳng thừng. "Biệt danh của tôi là Bruiser (võ sĩ)."

      Leigh nuốt tiếng cười ở hồi đáp nghiêm trọng của Michael. "Tôi nhớ nó trong đầu."

      Khi Hilda trở về từ buổi chiều được nghỉ của lát sau, Joe O'Hara đem lại cùng thông tin về Valente cho trong khi Leigh và Michael đứng nhìn. Đó là nhõm duy nhất thoát khỏi đau khổ và hồi hộp mà Leigh biết trong tuần nay. Nó đột ngột chấm dứt khi điện thoại reo vang.

      Hilda trả lời nó, vắn tắt với người gọi, sau đó từ từ quay lại bàn. "Thanh tra Littleton và Trung úy Thanh tra McCord đường lên đây."

      Leigh đứng bật dậy từ bàn và vội vàng vào phòng khách, tràn đầy hy vọng và nỗi sợ hãi.

      Trong nhà bếp, Hilda lo lắng nhìn O'Hara và hạ thấp giọng của . "Thanh tra Littleton muốn chắc chắn là bà Manning có ở mình. ấy muốn chắc chắn là có ai đó ở đây với bà ấy."

      "Nghe có vẻ tốt." O'Hara , tự động quay lại với Michael Valente để nghe ý kiến của . "Phải vậy ?"

      "." Valente chặt chẽ. "Nó tốt." gật đầu phía ngưỡng cửa. "Cả hai người cần ra ngoài đó và ở với ấy."

      O'Hara gợi ý cho Valente bước vào tầm nhìn cùng với họ. nhìn thấy cách Leigh bị đối xử bởi đám cảnh sát khi ở bên cạnh ta. Thay vào đó, Joe nắm lấy cánh tay của Hilda và họ cùng nhau vào phòng khách.

      Michael Valente tiếp tục khuất khỏi tầm nhìn, lắng nghe tiếng trong phòng khách, thể bảo vệ – hoặc thậm chí đứng bên cạnh – trong khi nghe cái tin mà biết làm thương tổn nặng nề hơn bất cứ mũi dao nào của kẻ đột kích...

      Leigh nhìn khuôn mặt của cả hai thanh tra, tâm trí của cố từ chối những gì họ vừa với . "Các người sai rồi! ấy có trong ca bin. Tôi ở đó. Các người tìm thấy người khác!"

      "Tôi xin lỗi, bà Manning." Thanh tra Littleton . " có gì nghi ngờ cả. Cơ thể của ông ấy được khám phá ở trong xe của ông ấy, trong ga–ra sâu trong sườn đồi ở đằng sau nhà."

      Đôi mắt đầy nước của rực sáng với những lời buộc tội đau khổ. " ấy chết cóng trong khi các người phí thời gian... "

      "Ông ấy bị chết cóng." người đàn ông tự xưng là Thanh tra McCord với cách cảm xúc. "Chồng bà chết vì vết thương đạn bắn vào đầu. Vũ khí nằm sàn xe của ông ta."

      Leigh lắc đầu cách dữ dội. " bị điên à? với tôi là tìm thấy người đàn ông tự bắn vào đầu mình trong xe của ta và nghĩ người đó là chồng tôi hả? Logan bao giờ làm điều đó! ấy bao giờ làm, bao giờ, bao giờ làm điều đó!"

      Leigh tin vào chuyện đó, tin chút nào... ngoại trừ chuyện Logan chết. Dù có đứng đó cố tranh cãi bao lâu nữa, biết chết. về nhà với mấy ngày nay nếu còn sống. bò hoặc nhờ xe hoặc tự lết về. cảm thấy cánh tay của Hilda choàng quanh vai , và cuộn lai áo chiếc áo len của giống như đứa trẻ điên cuồng cố gắng hiểu tại sao những người lớn trừng phạt nó. "... ấy có tự tử, các người nghe tôi ?" khóc òa lên. "Các người dối. Tại sao các người lại dối chứ?"

      "Chúng tôi nghĩ là chồng bà tự sát." McCord bảo cách thẳng thừng. "Chúng tôi biết thêm vào ngày mai, nhưng cho đến lúc này, chúng tôi có lý do để tin rằng người khác bóp cò khẩu súng ngắn của ông ta."

      Trí tưởng tượng sống động chọn ngay giây phút đó để hiển thị tình cảnh khủng khiếp – Logan, với khẩu súng giữ ở đầu của do người khác. người khác bóp cò, kết thúc đời . Kết thúc đời . Căn phòng bắt đầu xoay tròn, và chộp lấy tay áo của Hilda. Mắt đầy nước mắt rát bỏng, nhìn người thanh tra tốt bụng, và gật đầu, như thể bằng cách gật đầu với Sam Littleton, có thể buộc người phụ nữ kia cũng phải gật đầu, và đồng ý với . " ta sai, phải ? ta sai. ta sai ." chìa tay ra với ta. "Làm ơn . ta sai."

      Giọng mềm mại của Thanh tra Littleton đầy cảm thông nhưng quả quyết. ", bà Manning, ấy sai. Tôi vô cùng xin lỗi..."
      ° ° °
      Hilda đặt lên giường vào đêm đó. O'Hara làm hai ly rượu mạnh và buộc Hilda uống trong hai ly đó. uống hết phần của , và đưa người giúp việc đau khổ về phòng của , sau đó về phòng riêng của và uống thêm hai ly nữa, bỏ lại Michael Valente tự mình ra về.

      Lúc mười giờ, Joe đứng dậy để đảm bảo mọi cánh cửa được khóa. băng qua được phần căn phòng khách im ắng khi nhận biết là Valente còn chưa rời khỏi. Người đàn ông ngồi cái ghế lưng thẳng đứng được thoải mái, ở đầu kia của phòng khách, cạnh tiền sảnh dẫn đến phòng ngủ chính. Đầu của cúi xuống, cẳng tay của gác đùi, hai tay nắm lại lỏng lẻo ở phía trước . lắng nghe tiếng khóc đau khổ của người phụ nữ ở dưới hành lang.

      đóng quân ở đó như đại đội trưởng.

      Khi Joe lặng lẽ di chuyển đến gần, cố quyết định gì, Valente mệt mỏi chà hai tay vào khuôn mặt của .

      " định ngồi ở đó suốt đêm à?" Joe khẽ hỏi.

      Người đàn ông kia kéo tay của ra và nhìn lên. "." .

      Nếu Joe uống những ly rượu đó, giữ kín nhận xét của về động cơ của người đàn ông khác, nhưng vì uống, vì thế làm vậy. Thay vào đó, , " cũng có thể về nhà và ngủ chút, Hawk. thể làm bất cứ điều gì để giữ cho bà ấy tránh khỏi những gì mà bà ấy trải qua tối nay."

      Valente xác nhận mà cũng phủ nhận cách Joe hiểu về động cơ của khi ngồi ở đó. Thay vào đó, đứng lên và từ từ mặc áo khoác mà treo lưng ghế của . "Trong trường hợp đó, Bruiser, tôi giao ấy lại cho ."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 29
      "Tôi biết đây là thời điểm khó khăn của bà, bà Manning." Sam Littleton khi và McCord ngồi trong phòng khách vào sáng hôm sau. Shrader ở trong nhà bếp, phỏng vấn người giúp việc, tài xế và thư ký. "Chúng tôi cố gắng làm cuộc viếng thăm này ngắn gọn nếu có thể." Sam tiếp tục. "Có vài câu hỏi chúng tôi cần hỏi bà, và vài câu hỏi có lẽ rất khó nghe và thậm chí lỗ mãng, nhưng tôi đảm bảo với bà là chúng tôi chỉ là làm theo thủ tục. Chúng cũng là những câu hỏi mà chúng tôi hỏi bất cứ người chồng hoặc vợ nào khác sau án mạng."

      Sam dừng lại, đợi hồi đáp từ người phụ nữ với khuôn mặt tái xanh, hốc hác ngồi đối diện với . "Bà Manning?" Sam nhắc lại.

      Leigh rời mắt khỏi ngôi sao biển lớn bằng thủy tinh ở bàn kế bên cùi chỏ của McCord. Logan thích món đồ thủy tinh xinh đẹp đó ở Newport vào mùa hè năm ngoái, và làm cho ngạc nhiên khi đưa nó cho khi họ về đến nhà. "Tôi xin lỗi, tôi suy nghĩ lan man về chuyện khác. muốn hỏi tôi chuyện gì?"

      "Bây giờ khi bà vài giờ để điều chỉnh với tin tức bi thảm về cái chết của chồng bà, bà có thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào là tại sao lại có người muốn giết ông ấy ?"

      vài giờ để điều chỉnh ư, Leigh nghĩ cách thể tin. cần suốt đời để điều chỉnh. "Tôi... tôi thức suốt đêm qua, suy nghĩ về chuyện đó, và điều duy nhất có chút ý nghĩa nào đối với tôi là nó là kiện ghê gớm, ngoài dự kiến. Có lẽ có kẻ khùng điên nào đó sống ở đó, và ta cảm thấy – tin – nơi đó thuộc về ta. Sau đó, khi ta nhìn thấy Logan mang những món đồ vào nhà và cất xe của ấy, rút súng của và – giết ấy."

      " may là, giả thuyết đó được hỗ trợ bởi những kiện." Sam bảo . "Khẩu súng ba mươi tám li tìm thấy sàn xe của chồng bà được đăng ký dưới tên chồng bà." Khi Leigh nhìn chằm chằm vào , Sam , "Bà có biết là chồng bà sở hữu cây súng ngắn ?"

      ". Tôi hình dung được." Leigh thể, tin rằng bất kỳ ai thực lập kế hoạch để giết chồng , vì thế cố làm lại kiện mới phù hợp với kịch bản của . "Nếu có tên bệnh thần kinh sống ở cabin, vậy có thể là ta theo chồng tôi đến xe của ấy, và khi Logan rút súng ra, có cuộc xô đẩy, và khẩu súng bị cướp cò."

      Thanh tra Littleton ràng nghĩ là giả thuyết của Leigh khó tin đến nỗi thể cân nhắc đến vì thế lờ nó và hỏi câu hỏi khác. "Bà có thể nghĩ ra số lý do tại sao chồng bà lại cảm thấy ông ấy cần mang theo súng bên mình ?"

      Leigh cố nghĩ ra lời giải thích, bất kể nó kỳ quặc đến thế nào nữa. Sau khi vài khoảnh khắc, từ từ, "Trong mấy năm gần đây, Logan đánh vào việc xây dựng thương mại. Tôi biết có dính líu đến công đoàn, và từ những gì tôi đọc, mọi thứ có thể..." Dừng lại. ", đợi – tôi bị theo lén. Đó chắc là lý do tại sao Logan mua súng."

      "Lần đầu tiên bà có ý thức về kẻ theo lén này là vào lúc nào?"

      " vài tháng trước. Chúng tôi điền bản báo cáo ở sở cảnh sát. có hồ sơ này."

      Sam làm phần lưu ý, nhưng biết bản báo cáo của cảnh sát được điền vào tháng Chín, sáu tháng sau khi Logan Manning mua khẩu súng ngắn của ông ta. "Bà mô tả thế nào về mối quan hệ của bà với chồng bà? Các người có hạnh phúc trong hôn nhân ?"

      "Vâng. Rất hạnh phúc."

      "Ông ấy có giãi bày tâm với bà ?"

      "Dĩ nhiên."

      "Suy nghĩ cho cẩn thận nhé. Ông ấy có nhắc đến là lo lắng về bất cứ chuyện gì – khó khăn trong kinh doanh, chẳng hạn."

      "Kinh doanh của Logan cực kỳ tốt. Đặc biệt trong hai hoặc ba năm vừa qua. ấy có bất cứ khó khăn nào trong kinh doanh cả."

      "Ông ấy có vẻ bận tâm ?"

      " hơn bình thường."

      "Bà có đồng ý cho chúng tôi chuyện với những người ở văn phòng của ông ấy ?" Câu hỏi chỉ thuần túy là khách sáo, vì McCord có đầy đủ tên các nhân viên và chia đều chúng giữa Sam, Shrader, và bản thân để chất vấn sau.

      "Vui lòng chuyện với bất kỳ người nào thích." Leigh . "Làm bất cứ chuyện gì nghĩ là cần làm."

      "Còn ai khác mà chồng bà có thể tâm , ngoài bà ra đấy?"

      " còn ai cả."

      "Ông ấy có bất cứ người bạn thân nào ư?"

      "Chúng tôi là bạn thân của nhau."

      "Tôi hiểu. Vậy bà cũng có bất cứ người bạn thân nào à? Người mà bà có thể tâm đấy?"

      nó theo cách cố tình được thiết kế để làm cho Leigh cảm thấy như người độc chống đối xã hội nếu thể đưa ra tên của bất cứ người bạn nào của họ, và thủ đoạn đó được thành công. "Tôi hoạt động trong ngành giải trí, và bạn bè của tôi hầu hết là ở trong các lĩnh vực nghệ thuật và thế giới giải trí. Họ có xu hướng trở thành những người tận hưởng công khai hơn là riêng tư, vì vậy họ giỏi trong việc giữ bí mật – của riêng họ hoặc của tôi. Tôi học biết là tâm những gì tôi muốn xuất trong cột báo của Liz Smith hoặc tờ Enquirer."

      Thanh tra Littleton gật đầu như thể hoàn toàn hiểu được, nhưng lời của chứng minh người bướng bỉnh khó chìu. "Theo mục mà tôi đọc ở trang sáu trong tờ Post về bữa tiệc sinh nhật của bà, có hơn ba trăm người đến đây để ăn mừng với bà. Bà hoặc chồng bà biết họ nhiều để đôi khi tâm chuyện gì đó sao?"

      Leigh nhận biết nếu đưa cho Sam Littleton vài cái tên, ta có thể ép trong vấn đề vô nghĩa này cho đến khi trời tối, vì vậy thầm nhớ lại vài phút của buổi tiệc của , và đưa cho Sam Littleton tên của những người đầu tiên xuất trong đầu : "Jason Solomon là người bạn của tôi."

      "Cá nhân cũng như kinh doanh ư?"

      "Vâng. Sybil Haywood là người bạn khác, cả Theta Berenson cũng vậy..."

      "Người họa sĩ ư?"

      "Đúng. Ồ, và Sheila Winters. Bác sĩ Winters là người bạn của tôi cũng như của chồng tôi."

      Sam làm phần lưu ý. "Bác sĩ Winters ư? Chồng bà có vấn đề sức khoẻ nghiêm trọng à?"

      ". Sheila là bác sĩ tâm lý."

      McCord mở miệng lần đầu tiên. "Các người là bệnh nhân của ta à?"

      Leigh cảm thấy thoải mái về câu hỏi đó, như thể đặt bẫy cho chính mình. "Chúng tôi gặp ấy vài năm trước đây như những bệnh nhân. Bây giờ ấy chỉ là bạn thân của chúng tôi."

      "Người nào cần bác sĩ tâm lý vậy?" McCord thẳng thừng. "Bà hay chồng bà?"

      Leigh gần như muốn kêu đừng chõ mũi vào chuyện của người khác, và nếu Sam Littleton vội , "Bà cần phải trả lời câu hỏi đó, bà Manning, nếu nó làm bà cảm thấy thoải mái. Trung uý McCord và tôi làm việc chung với nhau trước đây, nhưng nghe theo câu hỏi của ấy, chắc chắn ấy là trong những người đàn ông lấy làm tự hào về việc để cho cơn bệnh cảm trở thành bị viêm phổi chớ chịu khám bác sĩ. ấy có thể thay dầu nhớt trong xe của ấy và tự nhổ răng, chớ gặp nha sĩ." mỉm cười nồng nhiệt với Leigh. " giống như trung uý, tôi biết những người thông minh, bận rộn có đủ khả năng thường muốn tiết kiệm thời gian và nỗ lực bằng cách tư vấn với các chuyên gia trong mỗi lĩnh vực, dù nó là về xe hơi cơ chế, công nghệ máy tính, hoặc..." chuyển nụ cười của sang người đàn ông bên cạnh "...Y học."

      Leigh đồng ý với Sam đến nỗi cảm thấy buộc phải đồng ý với lý luận của Thanh tra Littleton đối với người đàn ông cấp bậc cao hơn , và giải thích lý do mà Logan và gặp Sheila. "Logan biết cách chậm lại và đời. Sheila giúp ấy nhận biết rất nhanh chóng rằng ấy thiếu những thứ tốt nhất trong cuộc sống bằng cách gây áp lực cho chính mình."

      Thanh tra Littleton chồm người về phía trước cách nhanh nhảu. "Có thể nào là chồng bà có thể tâm với Bác sĩ Winters – như người bạn của ông ta – rằng ông ta mua vũ khí, và tại sao ông ta mua nó ?"

      "Tôi biết. Tôi nghi ngờ điều đó. Sheila và Logan thỉnh thoảng ăn trưa chung với nhau, nhưng đơn thuần là xã giao. Họ có cùng xuất thân và cùng biết nhiều người. Tôi gọi cho Sheila sáng nay và kể cho ấy nghe về Logan. ấy kể cho tôi nghe sáng nay nếu ấy từng đề cập đến việc mua súng."

      "Có lẽ ấy cảm thấy rằng ấy có thể nhắc đến hoặc nên nhắc đến. Bà có thấy phiền nếu chúng tôi chuyện với ấy ?"

      Leigh lắc đầu. ", nhưng tôi chắc chắn là Logan mua súng vì kẻ theo lén."

      Cách diễn đạt của Thanh tra Littleton trở nên ảm đạm. "Tôi hy vọng là tôi chia sẻ với bà kiến thức này, bà Manning, nhưng chồng bà mua súng vào tháng Ba – sáu tháng trước khi kẻ lén theo bà xuất ." Trong khi Leigh vẫn còn choáng váng bởi thông tin đó, Thanh tra Littleton , "Bây giờ bà có thấy tại sao nó rất quan trọng là chúng tôi cần chuyện với bác sĩ Winters ? Nếu chồng bà lo sợ cho mạng sống của ông ấy, ông ấy có thể – thậm chí vô tình – mang lại cho ấy vài ý tưởng tại sao ông ấy sợ hoặc người nào làm cho ông ấy sợ."

      "Vậy tất nhiên rồi, cứ chuyện với ấy."

      "Chúng tôi cần giấy phép viết tay của bà, và tôi chắc chắn rằng bác sĩ Winters đòi nó, trước khi ấy cảm thấy nên vi phạm đặc quyền giữa bệnh nhân và bác sĩ. Bà sẵn sàng cho phép chúng tôi chứ?"

      "Được, nếu các người hứa giữ thông tin được bảo mật."

      "Chúng tôi rất, rất kín đáo." Thanh tra Littleton hứa hẹn khi tờ giấy ra khỏi cuốn sổ và trao nó cho Leigh, cùng với cây bút của . "Chỉ cần viết cái gì đó là bà cho phép ta mang lại cho chúng tôi những thông tin về chồng bà."

      Leigh máy móc làm điều đó, theo dù bất cứ nơi nào được dẫn ... hay thúc đẩy. Khi trao tờ giấy trở lại cho Sam Littleton, , "Tôi cứ nghĩ mãi về người đàn ông đụng tôi rơi khỏi đường vào đêm đó. Có lẽ đó là kẻ giết chồng tôi."

      "Chúng tôi tìm kiếm ông ta, và chúng tôi tăng cường nỗ lực của chúng tôi kể từ khi phát ra chồng bà vào hôm qua. Chúng tôi muốn cho phép của bà chỉ trong việc chuyện với các nhân viên của chồng bà, mà còn có thể lấy bất cứ hồ sơ nào mà chúng tôi nghĩ có thể là quan trọng đối với vụ án này. Chúng tôi đảm bảo rằng chúng bị thất lạc. Bà có đồng ý ?"

      "Được."

      Sam đóng cuốn sổ tay của và nhìn McCord. " có bất cứ câu hỏi nào khác , Trung úy?"

      McCord lắc đầu và đứng lên. "Tôi xin lỗi về phản ứng của tôi khi nhắc đến Bác sĩ Winters. Thanh tra Littleton đúng – tôi vẫn tự mình thay nhớt cho xe của tôi, và máy tính của tôi ở nhà hoạt động trong hai năm vì tôi chịu để cho người khác sửa nó. Nha sĩ duy nhất mà tôi từng biết là người mà bây giờ tôi điều tra."

      Leigh chấp nhận lời xin lỗi của , nhưng giật mình bởi giọng khiêm tốn của vì nó có vẻ trái ngược với tia nhìn chằm chằm ớn lạnh của và nụ cười chiếu lệ. "Bác sĩ pháp y sẵn sàng trao cơ thể của chồng bà cho bà vào ngày mai." thêm vào. "Báo cho chúng tôi biết về sắp xếp tang lễ. Nếu được cho phép của bà, chúng tôi muốn có người của chúng tôi có mặt ở đám tang."

      Leigh nắm chặt phía sau ghế xôpha để hỗ trợ, rùng mình với cách tình cờ, tàn nhẫn mà về 'cơ thể của chồng ' và ' sắp xếp tang lễ'. Logan chết. bao giờ mỉm cười với nữa, bao giờ kéo sát vào cơ thể của giường khi ngủ. Cơ thể của ở trong nhà xác. có chút ý nghĩ gì trong việc sắp xếp tang lễ, mặc dù Brenna nhàng đề cập đến vấn đề này sáng nay khi Trish Lefkowitz gọi đến muốn giúp . "Tại sao lại muốn người của ở đó?" hỏi khi có thể tin giọng của chính mình.

      "Để đề phòng, tất cả chỉ có vậy. Bà có kẻ theo lén, và chồng bà bị giết."

      "Hãy làm bất cứ chuyện gì các người nghĩ là cần thiết."

      McCord nhìn qua vai của về phía nhà bếp. "Tôi xem liệu Thanh tra Shrader xong chưa."

      Thanh tra Shrader chỉ là xong việc, còn tận hưởng tách cà phê và bánh bít–quy làm ở nhà trong khi tài xế tán gẫu với về bóng đá.

      Ba thanh tra xuống thang máy trong im lặng. Để bảo đảm an ninh, tất cả các du khách vào toà nhà Mannings cần phải đăng ký trong cuốn sổ lớn khi họ đến và ký vào đó khi họ rời khỏi. Người quản lý sổ đăng ký là người gác cửa mặc đồng phục lớn tuổi, bảng tên ghi là 'Horace'. Ông ta ngồi ở cái bàn cẩm thạch đen cong vòng ngay trung tâm đại sảnh. " lấy làm tiếc về ông Manning." Horace , trao cho Shrader cây viết để có thể ký tên của ba người vào cuốn sổ bọc da lớn mà ký tên họ vào đó lúc nãy.

      Thay vì lấy cây viết, Shrader lấy cuốn sổ và trao cho người gác cửa lệnh tòa án được gấp lại. "Cái này lệnh của toà án cho phép chúng tôi lấy theo món đồ này để làm bằng chứng." với người gác cửa bị giật mình. "Có cuốn sổ nào khác mà ông có thể sử dụng ?"

      "Có – nhưng chúng tôi được phép sử dụng nó cho đến tháng Giêng, và lúc này chỉ mới tháng 12."

      "Bắt đầu sử dụng cuốn mới ngay." Shrader ra lệnh. "Và nếu bất kỳ ai hỏi chuyện gì xảy ra với cuốn sổ này, chỉ cần là ai đó đổ cái gì đó đó. Ông có thể làm điều đó ?"

      "Vâng, nhưng sếp của tôi..."

      Shrader trao cho ông ta tấm danh thiếp của . "Bảo sếp của ông gọi cho tôi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :