1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Someone To Watch Over Me - Judith McNaught ( 77c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 15
      Hết chiếc này đến chiếc khác, xe cảnh sát từ nơi xảy ra tai nạn của Leigh từng chiếc lần lượt chạy vụt ngang qua họ, những ánh đèn loé sáng và tiếng còi hụ gầm rú đường đến ca bin. Leigh chồm người về phía trước và giận dữ hỏi Harwell, "Thanh tra Shrader bảo chậm như thế này, hay là làm nó chỉ để chọc tức?"

      "Là mệnh lệnh của Thanh tra Shrader, thưa bà." Harwell trả lời, nhưng Leigh có thể nhìn thấy cái cười tự mãn khuôn mặt của ta trong kính chiếu hậu, và biết ta tận hưởng bực tức của – có lẽ vì buộc ta đưa Michael Valente theo.

      "Tại sao ta lại đưa cho mệnh lệnh như thế?"

      "Tôi thể ."

      "Đoán thử !" O'Hara hét.

      "Được. Tôi đoán là Thanh tra Shrader biết ta nhìn thấy gì, hoặc nếu ta tìm được bất cứ thứ gì, và ta muốn có thêm thời gian để kiểm tra xung quanh và đánh giá hoàn cảnh. Các thành viên trong gia đình và những người dân thường hay làm vướng chân tay." Khi , bật đèn quẹo cua lên. "Sắp đến rồi."

      dặm sau khi quẹo cua, dừng lại ngay giữa đường núi hẹp đông đúc xe cảnh sát, bao gồm vài chiếc từ những dân cư ở xung quanh. Cabin ở ngay trước mắt, nhưng con đường hẹp, dốc đứng dẫn xuống con đường, qua các hàng cây, rồi biến mất ở khúc rẽ.

      Harwell bước ra khỏi xe. "Bà ở lại đây!" ra lệnh cho , quát tháo để được nghe tiếng gầm rống của máy bay trực thăng bay lượn và tiếng hú còi của xe cứu thương đến gần. "Tôi báo cho bà biết họ tìm được gì."

      Viên cảnh sát lội qua đống tuyết cao ngang ngực tạo ra được đường bởi thân thể của họ, và Leigh đứng giữa O'Hara và Valente, nhìn xuống con dốc sâu, trơn trợt. Thêm nhiều cảnh sát nữa đến và băng qua tuyết, nhưng ai xuất lại từ ở khúc rẽ ở bên dưới.

      Leigh đếm mỗi giây, chờ ai đó lên và cho biết chuyện gì đó, và khi có ai xuất , bắt đầu cảm thấy như thể sắp nổ tung thành hàng triệu mảnh vụn.

      Bên cạnh , Valente cau có nhìn xuống con hẻm, sau đó chửi thề lầm bầm và nhìn . "Bà bị thương nặng đến mức nào?"

      "Gì cơ?"

      "Xương sườn của bà đấy?" giải thích. "Bà có thể chịu nỗi đau đớn nếu tôi bế bà lên và mang bà xuống dưới đó ?"

      "Được!" Leigh . "Nhưng tôi nghĩ ông... "

      Trước khi có thể xong, Valente đặt cánh tay dưới đầu gối của , cong cánh tay khác của quanh vai , và bế vào cánh tay của . nhìn O'Hara và hất đầu về phía con dốc. " trước , và tôi vào bước chân của . Nếu tôi bắt đầu bị trượt, hãy cố đỡ tôi."

      Kế hoạch thành công, và vài phút sau, Leigh cuối cùng có tầm nhìn rệt của toàn bộ khung cảnh. Căn ca bin đá xinh đẹp đứng trong khoảng trống ở cuối đường lái xe vào nhà, như Logan mô tả nó cho Leigh. Cách ca bin khoảng 15 mét, mặt đất nghiêng khá dốc, và đám cảnh sát chậm chạp xuống các rặng cây.

      cảnh sát khác canh gác ngay mái hiên của ca bin, nhìn vào bên trong qua ngưỡng cửa mở. ta xoay lại ngạc nhiên khi Valente đặt Leigh xuống ở đằng sau ta.

      "Bà thể vào trong đó." thông báo cho biết. "Là chỉ thị của Thanh tra Shrader."

      "Tôi là bà Manning." Leigh tranh cãi. "Tôi muốn biết là chồng tôi có ở bên trong hay !" định đẩy ta qua bên, nhưng Thanh tra Littleton xuất trong ngưỡng cửa và trả lời câu hỏi của . " có ai ở đây cả, Bà Manning. Tôi xin lỗi." thêm vào. "Tôi dự định lên đường cái và đích thân với bà, ngay khi chúng tôi kết thúc khám xét sơ bộ toàn khu vực."

      Bị tàn phá, Leigh sụm người xuống chống lại khung cửa. "Nơi này chắc là sai chỗ..."

      "Tôi nghĩ vậy. Có số vài thứ bên trong có thể thuộc về chồng bà. Tôi mong bà cho tôi biết nếu bà có thể nhận biết bất cứ thứ gì." Khi lùi lại để cho phép Leigh qua, nhìn Valente và lịch , "Ông phải chờ ở đây, thưa ông."

      Bên trong, căn ca bin trống rỗng lạnh thấu xương như bên trong của ngăn tủ đá, và hầu như tối đen. ẩm thấp xâm nhập vào sàn đá và những bức tường, và chỉ có ánh sáng duy nhất đến từ khung cửa sổ , đầy bụi bậm bên phải của . Leigh chớp mắt, cố điều chỉnh từ độ sáng bên ngoài tỏa vào bên trong.

      Bên trái của , hai cánh cửa dẫn ra phòng chính thông với nhà bếp và phòng tắm, và đối diện với , ngưỡng cửa thứ ba, trong góc, thông với căn phòng mà Leigh giả định là phòng ngủ. Nối tiếp với ngưỡng cửa đó, bên tay phải, chiếm đóng hầu hết bức tường trực tiếp ở phía trước , là cái lò sưởi, mặt đá của nó đen thui với nhiều năm tích luỹ bồ hóng. Nằm sàn nhà ở phía trước nó, Leigh nhìn thấy cái túi ngủ màu xanh đen, vẫn còn cuộn lại và cột lại ngăn nắp. vội vã đến gần nó và cúi xuống để nhìn được hơn, sau đó nhìn qua vai của đến Littleton và Shrader đứng sóng đôi. "Cái này trông giống như cái của chúng tôi!"

      "Bà có chắc nó là của bà ?" Shrader hỏi.

      Tất cả các túi ngủ trông khá giống nhau đối với Leigh và thực nhìn thấy cái này hàng mấy năm trời. "Tôi nghĩ vậy. Tôi chắc chắn lắm."

      "Bà và chồng bà có hơn cái túi ngủ ư?"

      "Vâng, chúng tôi có hai cái. Chúng giống y như nhau."

      Tìm kiếm cái gì đó để dễ nhận biết hơn, đứng lên và vào căn phòng ngủ trống rỗng, sau đó nhìn vào phòng tắm, cũng trống rỗng. biết là bị theo dõi kỹ đến mức nào, Leigh vào nhà bếp tiếp theo. cái bồn rửa chén bằng sứ lớn lỗi thời đứng chân thép chống lại bức tường ở phía xa, cái túi giấy mở ra sàn nhà bên dưới nó. Trải ra bảng dẫn lưu là những món đồ mà Logan mua vào hôm đó. Leigh cảm thấy cổ họng mình nghẹn cứng khi nhìn những hộp bánh ưa thích của Logan, và gói phômai mở, và cái bánh mì xăng uých vẫn còn quấn trong bọc nhựa. Ngoài những chai nước Leigh kêu mang theo, cũng mang theo chai rượu sâm banh và chai rượu vang đỏ. Bởi vì muốn ăn mừng với đêm đó.

      Dọc theo thành cửa sổ bồn rửa chén là cuộn khăn giấy, chai xà bông rửa chén, hộp diêm gỗ, và hộp thuốc trừ sâu. cây chổi mới với bảng giá vẫn còn kèm theo chống vô vách tường gần cửa sau.

      Mọi thứ Leigh nhìn thấy nhắc nhở cách sâu sắc về Logan và cuộc trò chuyện của họ vào buổi sáng rời khỏi, nhưng cho đến khi bước lại gần hơn và xem xét bồn rửa chén, bám vào hy vọng mỏng manh yếu ớt rằng chỗ này là đúng, Logan vẫn còn an toàn và ấm áp trong căn ca bin khác. Hai chiếc ly uống rượu tinh thể hiệu Baccarat trong bồn rửa chén lấy mất tưởng tượng dễ chịu cuối cùng của .

      hướng về Shrader và Littleton, mắt của đầy đau khổ. "Những cái ly này là của chúng tôi." Bị thúc đẩy bởi thôi thúc đột ngột, áp đảo để tìm kiếm Logan và cứu , ngang qua hai thanh tra và quay lại phòng ngủ. với lấy cánh cửa tủ áo khi Shrader quát tháo, "Đừng chạm vào bất cứ thứ gì, Bà Manning!"

      Leigh rút tay lại. " nhìn vào tủ chưa? Có lẽ Logan... "

      "Chồng bà trong đó." Thanh tra Littleton đảm bảo với .

      ", dĩ nhiên là ." Leigh , nhưng huyên thuyên lúc này, chuyện để tự kiềm chế mình nghĩ về những chuyện dám nghĩ. "Tại sao Logan lại trốn trong tủ chứ? ấy hiển nhiên là ở đây, tuy nhiên, và ấy..." dừng khi nhận thức đột ngột mang lại cho hy vọng tạm thời của . "Nhưng xe của ấy có ở đây. ấy chắc là nơi khác."

      Shrader liên tục phá hủy lôgic và hy vọng của . "Chồng bà lái chiếc xe gíp trắng, phải ?" Khi Leigh gật đầu, nhún vai và bằng giọng thực tế, "Tốt, khi tôi đứng ngay ở ngưỡng cửa ở đàng kia và nhìn ra, tất cả tôi nhìn thấy là rất nhiều ngọn đồi trắng. chiếc xe gíp trắng, bị phủ vài inch tuyết, có thể trông giống y như ngọn đồi."

      Đó là chuyện cuối cùng mà Leigh muốn nghe bất kỳ ai . vòng tay ôm lấy thân mình và tập trung vào việc kềm chế cảm xúc của . Trong phòng khách, đến bên cửa sổ và nhìn cảnh sát tìm kiếm sườn đồi với những cây cối rậm rạp. Họ phải là tìm kiếm Logan ở dưới đó, nhận biết. Logan biến mất gần như cách đây sáu ngày. Họ tìm cơ thể của .

      Cơ thể của bắt đầu run bần bật đến nỗi phải chộp lấy khung cửa sổ để giữ cho mình bị ngã xuống sàn. "Nó rất lạnh vào đêm bão tuyết." thầm đứt quãng. " ấy có đủ củi để nhóm lửa đúng ? Tôi thấy có bất cứ thanh củi nào. Tôi hy vọng là ấy bị lạnh... "

      "Có rất nhiều củi chất đống ở bên ngoài cửa nhà bếp." Thanh tra Littleton cố trấn an .

      Leigh được an tâm. vừa mới nhận biết ngụ ý ở phía sau lời cảnh báo của Shrader. "Tại sao muốn tôi chạm vào bất cứ thứ gì?" thầm.

      "Vì chúng tôi biết chuyện gì xảy ra với chồng bà," Shrader , "chúng tôi làm theo thủ tục... "

      Michael Valente là người mất kiểm soát – giận dữ của bùng nổ người Shrader và bất ngờ đẩy viên cảnh sát ngoài hàng hiên. " đúng là kẻ ác độc hoặc là kẻ đê tiện!" , xăm xăm vào nhà và đến bên cạnh Leigh. "Nghe tôi này." bảo . "Gã ngu ngốc đó biết chuyện gì xảy ra với Logan hơn những gì bà biết! Có cơ hội là ấy bị kẹt lại vì tuyết ở nơi khác, chờ ai đó đào ấy ra. Có lẽ ấy bị thương và thể tự mình . Dù trường hợp nào nữa, thứ tốt nhất bà có thể làm lúc này là để cho tôi đưa bà về nhà. Để cho cảnh sát làm bất cứ chuyện gì đó mà họ nghĩ là họ cần làm ở đây."

      ngạc nhiên là Thanh tra Littleton phụ giúp ý đó. "Ông ta đúng, Bà Manning. Tốt nhất là bà nên rời khỏi bây giờ. Chúng tôi có cả khu vực rộng lớn để tìm kiếm, và chúng tôi gọi điện thoại cho bà liền khi chúng tôi tìm ra được bất cứ manh mối gì xảy ra ở đây."

      Leigh nhìn chằm chằm vào , lo sợ rằng Valente khiến cho cả hai thanh tra tránh né hoàn toàn đến nỗi họ bao giờ cho nghe bất cứ chuyện gì nữa. " hứa là gọi chứ, bất kể là điều gì?"

      "Tôi hứa."

      "Dù là chỉ là với tôi là biết bất cứ chuyện gì khác chứ?"

      "Thậm chí như thế." Littleton đồng ý. "Tôi gọi bà tối nay." đến ngưỡng cửa và chờ cho Leigh và Valente bước ra bên ngoài đến mái hiên, sau đó gật đầu với trong những cảnh sát đứng ở đó. "Cảnh sát Tierney lái xe đưa các người trở lại trực thăng của các người, chỉ cần cho ta biết là nó ở đâu."

      Khi họ rời khỏi, Sam Littleton ra dấu cho cảnh sát NYPD khác đứng bên cạnh, phủi tuyết khỏi chân và áo khoác của ta. "Lấy vài cuộn băng –trường–tội–ác và bắt đầu ngăn chận toàn bộ khu vực từ điểm đó." chỉ đến cuối đường lái xe vào nhà nhìn thấy được từ trong nhà.

      " có muốn rào đến con đường luôn ?"

      ", nó chỉ khêu gợi tính hiếu kỳ và gợi chú ý, nhưng tôi muốn cảnh sát đóng quân ở đó suốt ngày đêm cho đến khi CSU (Crime Scence Unit – Đội Điều Tra Trường Tội Ác) đến đây và khỏi. ai được phép xuống đây nếu đồng ý từ Thanh tra Shrader hoặc tôi."

      "Hiểu ." trả lời, quay lưng bỏ .

      "Còn chuyện nữa – hãy hỏi trong những văn phòng ở gần đây xem thử chúng ta có thể mượn cái máy phát điện. Chúng ta cần đèn và sưởi nóng ở dưới đây."

      "Còn có chuyện gì khác ?"

      Sam mang lại cho nụ cười hấp dẫn. "Vì hỏi, hai tách nóng cà phê rất là tuyệt."

      "Tôi xem thử tôi có thể làm được gì."

      Shrader chuyện điện thoại với Holland, thu xếp cho đơn vị trường tội ác được gởi đến ca bin càng sớm càng tốt. Khi kết thúc cuộc gọi của , đưa cho Sam cái nhìn giận dữ, Shrader, trông rất giống như khuôn mặt hạnh phúc của làm Sam chắc là thích thú hay tức giận. "Valente gọi tôi là đồ đê tiện!" kêu lên, và Sam nhận biết là vui vẻ.

      " ta làm vậy," đồng ý, "... và quả là vậy."

      "Vâng, nhưng biết tôi còn thấy được gì nữa ?"

      Sam đút tay vào túi và cười toe toét. "Là ta cũng nghĩ kẻ độc ác ư?"

      "Ngoài chuyện đó."

      Sam nghiêng đầu qua bên. "Tôi chịu thua. khám phá ra được điều gì nữa?"

      "Cảnh sát Liên Bang gọi Valente là Người Đá – nhưng tôi phát ra ta có điểm ấm, mềm yếu, nhạy cảm. Đó là Bà Logan Manning. Người của chúng ta thấy điều đó rất thú vị." khom người ở phía trước lò sưởi và lấy cây viết ra khỏi túi của . "Tôi biết làm thế nào mà bà ta lại có thể làm được diễn viên sân khấu."

      " nghĩ bà ta thể đóng kịch ư?" Sam thốt lên bất ngờ.

      Shrader thốt ra tràng cười sắc lẻm. "Chết tiệt, vâng, bà ta có thể đóng kịch! Bà ta mang lại cho chúng ta những diễn suất đáng đoạt Giải Thưởng Academy trong bệnh viện và ngay ở đây nữa. Vấn đề là bà ta có vẻ nhớ những lời đối thoại của bà ta. Ở trong bệnh viện vào sáng thứ Tư, bà ta tỏ vẻ chính đáng và phẫn nộ khi tôi hỏi bà ta về tin nhắn điện thoại của Valente. Hôm nay, chỉ sau hai ngày, bà ta xuất trong máy bay trực thăng tư nhân của ta và ta bồng bà ta xuống đây trong vòng tay của ta."

      Vì họ bao gồm đề tài này đường đến đây từ nơi xảy ra tai nạn, Sam gì thêm.

      "Để làm kẻ dối giỏi, phải có trí nhớ giỏi." Shrader tuyên bố khi quậy đống tro. "Cái này trông giống như tro củi bình thường đối với tôi, có lẽ là gỗ sồi. Vấn đề với Bà Manning," tiếp tục, "là bà ta chỉ có trí nhớ kém cỏi, ý thức phương hướng của bà ta cũng thực rất tồi tệ. Bà ta ở cách nơi này mười hai dặm về phía nam khi xe của bà ta bị tuột xuống con dốc, và bà ta về hướng nam, phải hướng bắc. Điều đó có nghĩa là cái gì?" nhìn qua vai của và nhướng lông mày của , chờ Sam điền vào chỗ trống trong câu của .

      "Cái này là bài toán đố chăng?" với vẻ thích thú. "Nó có nghĩa là có vẻ như bà ta đường về nhà, chứ phải đến đây, khi bà ta bị tuột dốc."

      "Đúng. Bây giờ, điều gì làm cho thấy phiền về nơi này? Có bất cứ thứ gì nổi bật ?"

      Sam phát ra rằng đây là vụ án đầu tiên mà họ bắt đầu làm chung với nhau, và Shrader thực cố gắng hiểu là người tinh mắt như thế nào. "Có vài thứ nổi bật. Trước tiên, ai đó quét dọn sàn nhà này rất sạch , rất gần đây, điều đó khiến màng đến việc cho mọi người vào đây. biết CSU thể lấy được bất cứ dấu chân nào mặt đá này, chỉ vì nó được quét dọn, nhưng vì nó được bằng phẳng."

      "Tốt. Còn gì nữa?"

      " để cho Valente bước vào nơi này, với hy vọng thể có được là CSU có thể ít nhiều lấy được phần dấu giày của ta và nó giống với chỗ nào khác sàn đá ở đây."

      "Vậy tôi là người mơ mộng."

      "Nhân tiện, trong trường hợp chú ý, Bà Manning để lại ít nhất là ít dấu tay cửa sổ."

      đẩy mình đứng lên, phủi bụi khỏi tay, và nhét cây bút vào túi của . "Bà ta đặt tay lên khung cửa, phải là mặt kính. Tôi theo dõi."

      "Tôi nghĩ tay của bà ta đẩy trượt mặt kính khi bà ta quay lại."

      Mắt Shrader nheo lại. "Nếu tin chắc, hãy ghi chú điều đó."

      "Tôi làm." Xoay người lại, vào nhà bếp. " bất cứ thứ gì với Tierney chứ? ta để cho Valente qua được ta và bước vào nơi này."

      " chắc chắn như cái mông xinh đẹp của là tôi làm! Xin lỗi – tôi có ý cá nhân, thích hợp, hoặc ngụ ý về việc xúc phạm giới tính."

      " để tâm." Sam trấn an cách nghiêm trang, nhưng tâm trí của những chiếc ly trong bồn rửa chén. Những chiếc ly đó có vẻ như kỳ quặc đối với như cái túi ngủ đơn đối với Shrader, và to điều đó.

      "Chuyện gì làm phiền về những chiếc ly?" hỏi.

      "Tại sao chúng lại ở trong bồn rửa chén? Chai nước được mở, chai rượu sâm banh hoặc chai rược vang cũng . Vậy là nếu những chiếc ly đều chưa được dùng đến, tại sao ông ta lại đặt chúng vào trong bồn rửa chén chứ?"

      "Có lẽ ông ta cho là chúng được an toàn ở đó, ít khả năng bị rớt bể."

      Sam tranh luận.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 16
      Niềm vui sướng ngắn ngủi vì nghĩ rằng tìm được Logan, được tiếp theo sau bởi thực tế choáng váng khi chỉ tìm được căn cabin vắng vẻ, hút cạn tinh thần và thể lực của Leigh đến mức thấp nhất chưa từng có. Nằm ghế xôpha trong phòng khách, quấn trong tấm chăn len, xem tin tức đài CBS 2 tường trình phát của cabin vào ngày hôm đó.

      "Cảnh sát giăng dây quanh khu vực và cuộc điều tra chính thức xảy ra tại trường." Dana Tyler, trong những người phát ngôn viên tường trình. "Trong khi chờ đợi, hy vọng tìm thấy Logan Manning còn sống và gặp nguy hiểm như ngọn đèn dầu sắp tắt. Phóng viên của chúng tôi, Jeff Case, người ở tại One Police Plaza chiều nay, nơi Cảnh sát trưởng NYPD William Trumanti tuyên bố những lời này liên quan đến việc điều tra..."

      Leigh lắng nghe chăm chú để xem có bất cứ tin tức gì mới, nhưng Trumanti chỉ là họ lần theo vài đầu mối và việc bị bắt cóc bị gạt bỏ vì cầu tiền chuột nào cả. Những đầu mối, Leigh nghĩ cách mệt mỏi. Họ có đầu mối nào cả. Shrader và Littleton biết Logan ở chỗ nào cũng như tất cả những người khác. Cảnh sát Trưởng Trumanti kết thúc lời tuyên bố ngắn của ông, nhưng phóng viên bỏ qua. "Có đúng là Leigh Kendall được bay đến bởi máy bay trực thăng sáng nay ?"

      "Đúng thế."

      "Máy bay trực thăng thuộc về Michael Valente, và ta cùng ta ư?"

      Khi vừa đề cập đến tên của Valente, cách diễn đạt của Cảnh sát Trưởng Trumanti đanh lại. "Đó là theo hiểu biết của tôi."

      "Valente có dính líu gì đến tất cả những chuyện này ?"

      "Chúng tôi còn chưa biết." Trumanti , nhưng những lời và giọng của ông có vẻ hàm ý là Valente có liên can, có điều gì đó tai hại cần được điều tra.

      Leigh cảm thấy cơn bộc phát ngắn của tức giận vì bất công của lời nhận xét đó, nhưng quá cạn kiệt cơn giận dữ của vào tin đồn vô căn cứ và những lời suy đoán khủng khiếp mà đọc trong báo chí ngày hôm nay. Sáng hôm đó, tờ New York Times đăng câu chuyện cùng với ảnh của Logan và trong dịp quyên góp từ thiện với tiêu đề, "Manning mất tích: Ki kịch, trò trơi gian trá, hay kịch tính cao?" Bài báo kèm theo những lời bình luận từ 'nguồn chính thức' gợi ý rằng khả năng biến mất của Logan là trò quảng cáo đại chúng.

      Tờ Post điều tra ra về kẻ theo lén Leigh và hình thành vụ án 'bắt cóc bởi kẻ theo lén'. Để đẩy mạnh thu hút trong lý thuyết đó và mượn lòng tin cho nó, tờ Post bao gồm các chi tiết "hồ sơ" của kẻ theo lén Leigh được tạo bởi chuyên gia chuyên về những kẻ theo lén những nhân vật nổi tiếng.

      Tờ National Enquirer có giả thuyết khác, và họ đăng qua trang trước của tờ báo mới nhất của họ như thể đó là thực tế, phải là giả tưởng phát minh riêng của họ: "HÔN NHÂN CỦA MANNING – KENDALL LẤN CẤN TRƯỚC KHI MANNING MẤT TÍCH." Theo 'nguồn bí mật' của tờ Enquirer, Leigh dự định xin ly hôn vì 'chán ngấy tính chung thủy của Logan'. Cũng cùng bài báo, ' người bạn thân của đôi vợ chồng' được viện dẫn khi rằng Logan chịu từ bỏ người phụ nữ mà có mối quan hệ.

      Tờ Star ủng hộ giả thuyết đó, nhưng theo tờ Star, người bí mật của Logan là người đàn ông, phải là người phụ nữ, và hai người được nhìn thấy tay trong tay ở Belize.

      Cho đến sáng hôm đó, các phương tiện truyền thông ít nhất là bị buộc phải giới hạn suy đoán của họ và thỉnh thoảng có những lời phỉ báng đến Logan và Leigh, nhưng bây giờ họ có hồ sơ mới người Michael Valente, và họ điên cuồng đăng những tin tức đó. Ảnh của được đăng ở trang trước của những tờ báo buổi tối, cùng với ảnh của Logan và . Bài báo về Valente tập trung vào quá khứ nhơ nhuốc của và những bất đồng trải qua với hệ thống tư pháp, nhưng họ cũng moi móc vào nhừng mối quan hệ của đối với phụ nữ. Theo bài báo, có mối quan hệ với con của trong những tên trùm mafia ở New York trước khi bắt đầu có vài mối quan hệ được bảo mật với 'những người dấu tên, có vai vế trong xã hội lập gia đình'.

      Phản ứng duy nhất của Leigh đối với tất cả những chuyện đó là cảm giác tội lỗi mơ hồ vì bị kéo vào chuyện tồi tệ này đơn thuần vì làm việc tử tế giúp người hoàn toàn xa lạ.

      với lấy remote truyền hình và tắt nó, sau đó nhặt lên khung ảnh lớn mà đặt bàn cà phê lúc nãy để có thể nhìn thấy nó.

      Khuôn mặt đẹp trai của Logan cười đáp lại từ boong của chiếc thuyền buồm dài bốn mươi lăm feet mà thuê cho những ngày cuối tuần vào mùa hè năm ngoái để ăn mừng ngày kỷ niệm kết hôn của họ. Leigh đứng ở phía trước ở tay lái, sẵn sàng cho bài học lái du thuyền đầu tiên của . cánh buồm được giương cao, hai tay của bánh lái bên cạnh , và gió thổi tung tóc của họ. Trong ảnh, họ đều cười vì Logan thuyết phục được người khách qua đường chụp dùm tấm ảnh và, mặc dù nó giống như thể họ ra khơi, là, họ vẫn còn neo ở bến tàu.

      cách dịu dàng, Leigh rà những ngón tay của khuôn mặt dấu của , nhớ cảm giác của làn da của khi chạm vào . cạo râu cho những ngày cuối tuần đó, và dưới ngón tay của bây giờ, hầu như cảm thấy được đường cong của quai hàm và làn da xù xì của với hai ngày cạo râu.

      Trong trí nhớ của , có thể nghe tiếng cười của vào ngày mùa hè thanh bình đó khi đứng đằng sau ở bánh lái. " đâu, Thuyền trưởng?" hỏi, lướt nụ hôn vào gáy của .

      Leigh nhắm mắt lại nén những giọt nước mắt nóng hổi tập hợp lại ở đó và áp khung ảnh đến trái tim . " ở đâu, ." thầm.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 17
      Hilda đứng ở thang phủi bụi đầu khung cửa khi điện thoại reo vào lúc mười giờ mười lăm sáng thứ Bảy, và vì thế Joe O'Hara trả lời điện thoại trong nhà bếp và nhận cuộc gọi từ bác sĩ Sheila Winters. nhận ra tên ngay lập tức, phần vì gọi điện thoại để kê toa thuốc cho Leigh Manning vài ngày trước đây, và cũng bởi vì Brenna vài lần gọi người bạn rất thân của Mannings.

      "Tôi muốn chuyện với bà Manning." bác sĩ Winters bảo .

      O'Hara do dự rồi miễn cưỡng lập lời cáo lỗi mà Hilda, Brenna, và được cầu với bất cứ ai gọi đến với cầu tương tự. "Tôi xin lỗi, bác sĩ Winters, nhưng bà Manning nhận các cuộc gọi điện thoại hôm nay. Bà ấy nghỉ ngơi."

      Những cuộc gọi – ngoại trừ các phóng viên – luôn chấp nhận việc đó và lịch nhắn tin lại, nhưng người này . Như thể nghe được miễn cưỡng của O'Hara khi từ chối cú gọi của , bắt đầu tán gẫu với . "Là ai vậy?"

      "Joe O'Hara. Tôi là tài xế của Bà Manning."

      "Tôi nghĩ có thể là ! cũng là vệ sĩ, phải ?"

      "Nếu cần, vâng."

      "Leigh và Logan kể cho tôi nghe họ vui mừng như thế nào khi có làm việc cho họ trong vài tháng tới. Trong hoàn cảnh tại, tôi đặc biệt vui là có ở đó." rất nồng nhiệt, và thực lo lắng, Joe theo bản năng thích và tin . " ấy có nghỉ ngơi ?" Bác sĩ Winters đột ngột hỏi.

      Joe ngả người ra và nhìn qua phòng ăn vào vào phòng khách, nơi vật thể của cuộc thảo luận nhìn chằm chằm vào khung ảnh của chồng chiếc thuyền buồm, khuôn mặt của rất căng thẳng và đáng thương đến đau lòng.

      " ấy có nghỉ ngơi, đúng ?" bác sĩ Winters đoán từ ngần ngại của .

      "."

      "Tôi muốn đến đó và gặp ấy sáng nay. có nghĩ ý tưởng hay ?"

      "Có lẽ là vậy." , sau đó nhớ là Brenna ước gì bác sĩ Winters được cho phép đến hôm qua, và củng cố câu trả lời của . "Vâng." . "Tôi nghĩ đó là ý tưởng hay."

      "Chúng ta làm sao có thể xử lý việc này?"

      Joe kẹp cằm của điện thoại và hạ thấp giọng. "Được, nếu với tôi rằng đến sáng nay – và chấp nhận chữ cho câu trả lời khi đến đây – sau đó tôi phải bảo lại với bà Manning, và tôi nghĩ bà ấy có bất cứ tâm trạng nào để tranh cãi về bất cứ chuyện gì ngay bây giờ."

      "Tôi hiểu." bác sĩ Winters với tiếng cười trong giọng của , và sau đó trở nên rất nghiêm túc và chuyên nghiệp cách lạnh lùng. "Đây là bác sĩ Winters," thông báo cho biết như thể họ chưa từng chuyện, "và tôi đến đó trong vài phút để gặp bà Manning. Xin vui lòng với bà ấy rằng tôi chấp nhận chữ cho câu trả lời khi tôi đến đó!"

      "Vâng, thưa bà. Tôi mang tin nhắn đến cho bà ấy." O'Hara . gác máy điện thoại khi giọng cộc lốc của Hilda làm xoay tròn trong điều bất ngờ. " chuyện với ai thế?"

      "Bác sĩ Winters. ấy khăng khăng đòi ghé qua. ấy ấy chấp nhận chữ cho câu trả lời."

      Hilda nhìn trừng trừng trong khinh thị. "Chắc chắn rồi, và miếng khăn lau bụi mà tôi cầm thực con rối điều khiển bằng tay!"

      O'Hara trừng mắt nhìn lại . " tôi là kẻ dối à?"

      "Tôi người nhiều chuyện!" phản kích, nhưng vòng qua xuống hành lang phía sau để đến phòng giặt ủi mà doạ là vạch trần hay làm hư kế hoạch của .

      O'Hara vào phòng khách và đằng hắng. "Tôi xin lỗi làm quấy rầy bà, Bà Manning." dối.

      Người phụ nữ ghế xô pha vội vàng chùi nước mắt từ gò má ẩm ướt của trước khi nhìn . "Gì thế, Joe?" , cố gắng cách có hiệu quả để hơi mỉm cười và nhìn điềm tĩnh.

      "Bác sĩ Winters vừa mới gọi đến. ấy ấy đến đây trong vài phút... "

      " với ấy là tôi gặp thấy bất kỳ người nào và tôi nghỉ ngơi ?"

      "Có. Tôi bảo ấy vậy. Nhưng ấy ấy chấp nhận chữ cho câu trả lời khi ấy đến đây."

      Leigh bị bất ngờ lát, sau đó thấy bực bội, rồi chịu thua "Điều đó nghe như là Sheila," với tiếng thở dài, và khi trông có vẻ thoải mái, thêm vào, "đừng lo lắng về chuyện đó. Tôi lẽ ra phải chuyện với ấy vài ngày trước đây. ấy là người bạn rất thân."

      "Nó tốt cho bà nhiều hơn khi chuyện với người bạn than." dự đoán.

      Leigh nghĩ bất cứ thứ gì có thể làm thấy khá hơn, nhưng Sheila là người mà có thể hoàn toàn trung thực. Ngoài những chuyện khác, Sheila Winters nhận ra sụp đổ mà Logan và Leigh đối mặt trong quan hệ của họ, và dẫn dắt họ.

      Trong những năm đầu trong hôn nhân của họ, Leigh là người làm ra nhiều tiền nhất, với Logan giúp vào với mối quan hện trong xã hội của và ước vọng muốn nhìn thấy thành công của vượt trội hơn của riêng Leigh muốn. Sau khi dùng tất cả các mối quan hệ trong xã hội của gia đình để bảo đảm rằng Leigh có được thông tin liên lạc cá nhân với bất cứ ai có thế lực ở Broadway, mình tận tuỵ khôi phục lại gia tài của gia đình Manning, bị lãng phí do ông của trong lúc suốt cuộc đời cá cược nợ nần và những kế hoạch kinh doanh ngốc nghếch.

      thích cá cược là nét đặc trưng của gia đình Manning, nhưng ngoại trừ ông của Logan, những người đàn ông Manning cũng chiếm giữ phán quyết kinh doanh vững chắc. Ông tổ của Logan, Cyrus Manning, tạo dựng đế quốc trong công nghiệp làm đồ hộp, chỉ để đầu tư mọi thứ vào cuộc cá cược khổng lồ vào ngành vải vóc, tiếp theo cái khác, thậm chí lớn hơn đặt cược vào dầu hỏa. Giống ông, Logan luôn sẵn sàng đặt cược dự án làm ăn lớn tiếp theo. Và giống như ông Cyrus, những đặt cược của Logan Manning hầu như luôn luôn thành công.

      Vào lúc và Leigh ăn mừng kỷ niệm ngày cưới mười năm của họ, Logan thành công ngoài mong đợi của bất kỳ ai, và nghiệp sân khấu của Leigh làm cho trở thành ngôi sao quốc tế. muốn bắt đầu nghỉ ngơi thêm giữa những vở kịch và giảm bớt xuất của trong các suất diễn, nhưng Logan thể hiểu lôgic của . Dù cho dự án làm ăn riêng của có được thành công như thế nào, muốn nới rộng, để tiếp tục đầu tư vào dự án khác, rủi ro hơn. dừng lại và thể chậm lại. Khát vọng đến thành công của cùng với mất mát cá nhân to lớn, và cái giá cho Logan làm việc mười sáu giờ mỗi ngày, thậm chí mấy tháng ròng mà kỳ nghỉ ngắn, và mấy tuần lễ ân ái.

      Khi trong những cá cược của gặp phải rủi ro sau lễ kỷ niệm mười năm sau ngày cưới của họ, Logan quá căng thẳng vì chuyện đó làm Leigh cuối cùng phải nhấn mạnh rằng họ cần có vài tư vấn. Nhà trị liệu mà chọn là bác sĩ Sheila Winters, người phụ nữ tóc vàng ba mươi bảy tuổi hấp dẫn có văn phòng đông khách ở Park Avenue chuyên môn trong việc điều trị những người thành công, bị áp lực quá lớn, bao gồm vài người quen của Logan và Leigh.

      Leigh hài lòng là Sheila Winters xứng đáng với danh tiếng của cho hiểu biết thông minh, hài hước, và những giải pháp sáng tạo nhanh để điều chỉnh những khí chất đặc biệt của các khách hàng lừng lẫy của .

      Chỉ sau vài lần gặp mặt, ghi toa cho kỳ nghỉ cuối tuần ở nhà nghỉ như phần và cách chữa bệnh thiết thực cho việc thể thư giãn của Logan. "Logan, trong những người đòi hỏi thay đổi hoàn cảnh toàn diện để lấy tâm trí của ra khỏi công việc của ." chuyện gia tâm thần học . "Nhưng nếu ở trong khoảng cách di chuyển dễ dàng đến văn phòng của trong thành phố, Leigh gặp khó khăn khi kéo . căn nhà ven biển Long Island cung cấp thay đổi hoàn cảnh tốt đẹp, nhưng nó quá gần với thành phố, và quá dễ dàng cho Logan trải qua nhiều ngày bãi biển câu lạc bộ hay sân gôn bàn chuyện làm ăn với cùng những người mà gặp trong Manhattan trong tuần." Sau lát suy nghĩ, bảo cả hai người họ, "Nếu tôi là hai người, tôi suy nghĩ đến nơi nào đó vùng nông thôn về hướng bắc – có lẽ là ở miền núi."

      ràng ngay từ đầu là Sheila thực thích và hâm mộ Logan, và biết thông cảm với khát vọng lay chuyển của muốn được thành công, và vì thế Leigh ngạc khiên khi nhà tâm thần học đề nghị rằng Leigh đảm đương hầu hết về việc khởi xướng lãng mạn. "Đốt vài cây nến, mở nhạc , và đẩy ấy vào nhà tắm khi ấy về đến nhà." bảo Leigh với nụ cười. " ấy là người thông minh, ấy nắm bắt được ý tưởng. ấy có vấn đề gì trong chuyện tình dục, ngoài trừ làm việc quá sức."

      quay lại và nghiêm nghị nhìn Logan. "Cho vài tuần đầu, Leigh phụ trách việc nhắc nhở rằng có nhiều chuyện để tận hưởng trong cuộc sống hơn công việc, nhưng có tận dụng cơ hội cho mật thiết mà ấy cung cấp cho hay là tùy ở . Tôi biết là đạt được thành công rực rỡ trong tài chính đòi hỏi cống hiến to lớn và lòng tự nguyện để chấp nhận rủi ro có thể chiếm đóng tất cả các suy nghĩ của . Tôi thậm chí khâm phục hầu hết hy sinh mà sẵn sàng làm để được thành công, nhưng nó là lỗi lầm nghiêm trọng nắm lấy rủi ro đó với hôn nhân của để xúc tiến mục tiêu tài chính của ." Khiếu hài hước làm đặc biệt nổi tiếng với khách hàng của đột ngột . " biết đó, Logan, những người đàn ông bỏ bê vợ của họ vì họ quá bận kiếm tiền thường cuối cùng có vợ – và chỉ nửa tiền của họ."

      giống số bác sĩ trị liệu từ chối chịu gặp từng người riêng biệt, Sheila muốn mang lại cho khách hàng của vài phút riêng lẻ với trước hoặc sau mỗi lần gặp mặt. Ở lần kế tiếp, khi Leigh ở mình với , Sheila làm ngạc nhiên bằng cách tiết lộ chút về mình: "Tôi có thể có vẻ hơi quá khoan dung sới tham vọng to lớn của Logan để được thành công, và có lẽ tôi là vậy." . "Nếu là vậy, đó là vì tôi đến từ hoàn cảnh tương tự. Theo những gì kể cho tôi nghe, Leigh, lớn lên trong gia đình bao giờ có đủ tiền, nhưng lũ trẻ mà học chung với nhau hơn nhiều lắm. Kết quả là lớn lên với ý nghĩ xấu hổ và thấp kém vì bao giờ có thể ăn khớp với bạn bè của . Logan và tôi trưởng thành như thế. Chúng tôi đều đến từ những gia đình danh giá cũ, được tôn trọng ở New York, và cả hai chúng tôi đều học ở những trường tư thục 'thích hợp', nhưng sau giờ học, chúng tôi về nhà đến với đời sống thượng lưu lụp xụp đến tối đa, và mọi người biết điều đó. Chúng tôi thể có kỳ nghỉ với bạn học chung trường của chúng tôi, chúng tôi thể chưng diện như họ, hoặc giống họ dưới bất cứ hình thức nào. Về mặt tâm lý, cả hai chúng tôi được tốt hơn nhiều nếu chúng tôi đến trường công và được cho phép chơi thân với những đứa trẻ bình thường từ những gia đình bình thường như của ."

      Buổi gặp mặt kết thúc và họ đứng lên. Leigh mỉm cười trìu mến với và ôm chầm . " bao giờ có thể là 'người bình thường' cả, Sheila."

      "Cảm ơn . Đó là lời khen đẹp đến từ người phụ nữ phi thường như ." quay lại và nhìn vào cuốn sổ hẹn mở bàn làm việc của . " cần phải gặp lại tôi, nhưng nếu có thể thuyết phục Logan đến thêm vài lần nữa, tôi muốn cố xoa dịu ấy từ xấu hổ mà ấy mang người từ thời thơ ấu."

      "Tôi thuyết phục ấy." Leigh hứa hẹn.

      Phải mất hai năm Logan mới thiết kế xong nơi nghỉ cuối tuần trong mơ của họ và sau đó tìm chỗ hoàn hảo cho chuyện đó, nhưng Leigh thấy phiền vì điều đó. Những tiếng đồng hồ bất tận mà họ dùng để chuyện và lập kế hoạch và duyệt lại bản vẽ đưa họ lại gần nhau hơn. Những ngày cuối tuần họ sử dụng để tìm ra địa điểm thích hợp tạo ra thay đổi tốt đẹp cho cả hai, như những gì Sheila muốn.

      Trong suốt thời gian đó, chuyện khác xảy ra – Logan thậm chí trở nên thành công hơn. Vài năm trước đây, chuyên từ kiến trúc nhà cửa đến mở rộng đất đai và xây dựng cho thương mại, nhưng hầu hết tiền của luôn đến từ những đầu tư thông minh trong những cơ sở kinh doanh của những người khác. Đột nhiên, khách hàng dường như xếp hàng vào cửa của . mướn thêm sáu kiến trúc sư vào con số bốn người mà thuê để cho họ có thể làm công việc hàng ngày mà có hứng thú. tăng giá gấp đôi và gấp ba – mà khách hàng của vẫn quay trở lại, với những tấm chi phiếu to tát trong tay. Logan đó là vì cuối cùng học được cách để ngừng luôn thúc đẩy mình và để cho mọi việc tự nhiên đến với . Điều đó đối với Leigh dễ hiểu.

      Mặc dù gặp lại Sheila theo cách chuyên nghiệp, Leigh gặp thường xuyên ở những buổi họp mặt trong xã hội và những cuộc họp của ủy ban từ thiện. Sau cuộc họp đặc biệt chán nản, hai người quyết định ăn tối với nhau, và họ kết thúc cười đùa và chuyện với nhau hàng giờ. Từ lần gặp gỡ đó, tình bằng hữu mạnh mẽ phát triển, bao gồm nhiều giãi bày tâm với nhau từ Sheila cũng như Leigh.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 18
      Joe O'Hara đúng – Leigh cảm thấy khá hơn chỉ trong vòng vài phút sau khi Sheila ngồi xuống cạnh . Mặc bộ đồ len đen thanh lịch với mái tóc vàng của búi lên sang trọng, Sheila là hơi thở của khí tươi mới, khỏe mạnh.

      cách thực tế, giàu lòng trắc , và khôn ngoan, Sheila lắng nghe chăm chú trong khi Leigh kể lại mọi chuyện xảy ra đối với kể từ sáng sớm Chủ nhật. Leigh cố gắng đè nén khóc, nhưng khi kết thúc – và đến lúc phải tiếp tục đề tài hiển nhiên tiếp theo – đột ngột cảm thấy như thể bàn tay ghép chặt thanh quản của biển nước mắt tràn lên phía sau mắt . Vấn đề bày tỏ nỗi lòng mình với Sheila bây giờ hầu như là thể tránh khỏi việc đương đầu với thực tế. Trong im lặng khổ sở, Leigh nhìn bất lực ở cách diễn đạt cảm thông của bạn , sau đó vội quay mặt và cố gắng tập trung vào thứ khác.

      ngưỡng cửa dẫn vào căn phòng đóng ván tối rộng rãi với những cuốn sách nhìn lại . Logan sử dụng nó như văn phòng của . Đèn được tắt ở bên trong, nó tối om và trống rỗng.

      Cuộc sống của tối om và trống rỗng. Ánh sáng cũng bị tắt khỏi nó.

      Logan ra .

      trở lại.

      cố nuốt cách dữ dội, và những lời thốt ra như tiếng thầm, đau đớn từ linh hồn của . " ấy ra , Sheila. ấy thể trở lại."

      "Tại sao cậu lại như vậy?"

      Leigh từ từ xoay đầu lại và nhìn thẳng vào bạn . " ấy khỏi tuần. Mình biết là nếu ấy vẫn còn sống, ấy tìm được cách nhắn tin đến ai đó lúc này. Cậu biết ấy mà."

      "Vâng, mình biết." Sheila chặt chẽ. "Mình cũng biết ấy vô cùng tháo vát và bình tĩnh. ấy sống khoẻ mạnh vào ngày Chủ nhật, và đây là sáng Thứ bảy. Điều đó có nghĩa là ấy khỏi năm ngày, phải tuần. người đàn ông có thể sống lâu hơn nhiều so với năm ngày dưới tình trạng tồi tệ hơn trận bão tuyết."

      Hy vọng bùng lên trong Leigh. Sheila nhìn thấy thay đổi trong nét mặt của và mỉm cười trấn an. "Cậu cũng suy nghĩ giống như mình nếu cậu gặp tai nạn. Cậu chỉ bị chấn thương tinh thần gấp đôi, cậu bị chấn thương thể chất nặng nề. Chúng ta cần bắt đầu tạo dựng lại sức mạnh của cậu. Chúng ta hãy bắt đầu bằng cách làm vài cuộc bộ ngắn với nhau. Mình gặp bệnh nhân vào những ngày thứ Hai. Lúc đó cậu có thể tập thể dục ít, phải ?"

      Leigh thực quan tâm đến việc làm bất cứ thứ gì liên quan đến việc tìm kiếm Logan, nhưng biết Sheila đúng. cần tập thể dục để tăng cường sức mạnh và sức chịu đựng của . " cuộc bộ rất ngắn, rất chậm." ấn định.

      "Cảm ơn Chúa." Sheila vừa vừa cười khi đặt tách trà xuống đĩa. "Lần cuối cùng chúng ta cùng tập thể dục chung với nhau, mình thể bắt chéo chân mà rên rỉ cho cả ngày sau. Bệnh nhân của mình bắt đầu mang lại cho mình vài lời khuyên về cách tập thể dục. Ngoài chuyện bị mất thể diện, mình cứ sợ là họ mong được giảm giá phí của mình!"

      Leigh thực nở nụ cười, và Sheila nhìn lướt qua đồng hồ của , sau đó vội vàng nhặt lên ví của và đứng lên. "Trong mười lăm phút nữa mình gặp bệnh nhân là người kinh niên đến muộn cho mọi điều. Mình hy vọng là mình còn chưa chữa lành bệnh cho ông ta." Cúi xuống, áp nụ hôn lên má của Leigh. "Mình gọi điện kê toa thuốc an thần cho cậu. Cậu có uống nó chưa?"

      "Mình uống viên trong số đó."

      "Uống chúng như mình chỉ dẫn." Sheila chặt chẽ. "Chúng giúp cậu. Chúng làm cho cậu có những suy nghĩ buồn phiền, chúng chỉ làm cho cậu có thể suy nghĩ hơn bình thường."

      " có gì 'bình thường' về những chuyện xảy ra cả." Leigh chỉ ra, và sau đó bớt gay gắt vì nó là 'dễ dàng hơn'. "Được, mình bắt đầu uống chúng."

      "Tốt – và vui lòng gọi cho Jason. ta gọi mình hai lần vào hôm qua. ta cuống lên vì ta chưa gặp được cậu và biết khi nào cậu quay lại với vai diễn của cậu."

      Thông tin đó làm Leigh cảm thấy có tội lẫn bị quấy rầy đúng lúc. "Mình chuyện với ấy kể từ khi mình rời khỏi bệnh viện, nhưng ấy có nhắn tin cho mình mỗi ngày. ấy là Jane Sebring làm rất xuất sắc trong vai diễn của mình."

      Khi vừa đề cập đến nữ diễn viên lộng lẫy cùng đóng vai chính và dự bị của Leigh, Sheila nhăn nhó với vẻ tức giận. " chắc là đau lòng lắm khi cậu chết trong tai nạn. Mình ghét ta được hưởng lợi từ bất hạnh của cậu."

      Leigh há hốc miệng với . Sheila bao giờ làm những lời tuyên bố như thế, bác sĩ tâm lý và vì vậy thường tìm kiếm những lời giải thích cho thái độ của mọi người hơn là kết tội họ cho những cảm nghĩ của họ.

      "Đừng buộc mình về người phụ nữ đó... " Sheila lại nhìn lướt qua đồng hồ của . "Mình sắp bị trễ rồi, tôi phải thôi. Cậu biết cách gặp được mình, ngày hay đêm."

      Điện thoại reo thường xuyên trong khi Sheila ở đó. Khi rời khỏi, Hilda mang vào tin nhắn điện thoại mà ta nhận, và Leigh nhìn lướt qua chúng. Trong số các cuộc gọi có hai tin nhắn làm Leigh cảm thấy cần trả lời: cái từ Michael Valente, cái khác là từ Jason.

      Người phụ nữ trả lời điện thoại của Michael Valente có thái độ gần như khó chịu. Bên cạnh lễ độ cách lạnh lùng, ta hỏi những câu hỏi cần thiết và ràng tin những câu trả lời mà Leigh đưa ra cho ta. chỉ khăng khăng đòi biết cuộc gọi của Leigh liên quan đến chuyện gì, ta còn khăng khăng đòi Leigh đưa cho ta số điện thoại và địa chỉ, và sau đó ta đột ngột giữ cuộc gọi và để nó ở đó. Vì tên của Leigh xuất khắp nơi tin tức cho gần cả tuần nay, và nối kết với Valente kể từ hôm qua, nó có vẻ hơi khó tin bất cứ câu hỏi nào trong số đó là cần thiết. Nếu người phụ nữ là người giúp việc cho , ta ở dưới sắc lệnh sắt để tra hỏi tất cả các cuộc gọi của cách kỹ càng và có ngoại lệ. Nếu người phụ nữ đó là bạn sống chung với , ta quá ghen tuông và thiếu tự tin với bất cứ người phụ nữ nào gọi cho . Dù sao nữa, Leigh nhận biết Michael Valente phải là người đàn ông rất khó khăn để có thể đạt đến.

      chờ lâu cuộc gọi đến nỗi mệt mỏi và bực tức và sắp sửa gác máy khi cuối cùng cũng nhấc máy điện thoại. "Leigh?"

      Vì lý do nào đó, hệ thần kinh của Leigh phản ứng với ngạc nhiên choáng váng khi nghe giọng của quen thuộc của sử dụng tên của . Có cái gì đó rất... phân tâm về nó.

      "Leigh?" lại vào im lặng.

      "Vâng, tôi đây. Tôi xin lỗi, tôi bị – phân tâm."

      "Cám ơn vì chịu đựng điều tra và chờ tôi trả lời cuộc gọi của ." . "Thư ký của tôi nghĩ người phóng viên khác sáng chế ra cách mới để tôi trả lời điện thoại. Khi tôi gọi cho lúc nãy, tôi quá bận tâm với những thứ khác nếu tôi cho số điện thoại riêng của tôi, là ý định của tôi. có bất cứ tin tức gì về Logan chưa?"

      ", có gì cả." , tự hỏi liệu luôn ở dưới cuộc bao vây từ giới truyền thông hoặc nếu – Lạy trời cho nó đừng xảy ra – tình huống của ở văn phòng là kết quả của lòng tốt bụng của đối với . cảm thấy khó chịu cho lý do sau.

      "Leigh?"

      thở dài run rẩy. "Tôi xin lỗi. chắc là cảm thấy như chuyện với cái điện thoại chết. Tôi hy vọng luôn bị đám nhà báo quấy rầy, để tôi phải là lý do cho những gì xảy ra hôm nay." Ngay khi nó, nhận biết hy vọng của là vô lý, và – tệ hơn – chỉ chưng hửng về danh tiếng nhơ nhuốc của với pháp luật và giới truyền thông. đặt trán của vào trong tay và nhắm mắt lại. "Tôi lòng xin lỗi." thầm cách chán chường. "Tôi có ý vậy."

      " có gì để xin lỗi cả." , nhưng giọng của trở nên khô khan và lạnh lẽo. "Tôi biết liệu ngày mai tôi có thể ghé qua và lấy những tài liệu mà tôi cần từ văn phòng của Logan. Trong vội vã hôm qua, tôi quên mất chúng."

      Trong ' vội vã hôm qua', hủy bỏ kế hoạch riêng của , tìm phi công của , lý lẽ với O'Hara, cho mượn trực thăng của , ở với trong cái rét lạnh, chịu đựng bẽ mặt từ cảnh sát, và bế qua lại qua tuyết ở cabin. Trong trạng thái xúc động của , Leigh dường như thể khắc phục việc có vẻ thiếu lòng biết ơn, hay lờ phản ứng của . "Tôi chỉ là... rất xin lỗi." lại , khóc lóc.

      "Vì cái gì?" mỉa mai. "Vì đọc về tôi báo? Hay tin vào những gì đọc?"

      Leigh nâng đầu lên, lông mày của nhíu lại, cái gì đó quấy rầy trong thâm tâm của . Cái gì đó rắc rối. "Vì mọi điều." lơ đãng.

      "Giờ nào tiện để tôi ghé qua vào ngày mai?"

      "Giờ nào cũng được cả. Tôi ở đây suốt cả ngày trừ phi tôi nghe tin gì đó về Logan."

      Khi gác máy, Leigh nhìn điện thoại lát, cố gắng tập trung vào nguyên nhân khó chịu của . Cái gì đó về giọng của . Giọng có khuôn mặt... Giọng đàn ông, vui vẻ lúc đó, nhưng liên kết trong tâm trí của với khó chịu sau đó, với nguy hiểm... xin lỗi, đánh rơi cái này...

      Leigh rũ bỏ ý nghĩ về người đàn ông bên ngoài cửa tiệm Saks. phải là Valente. thể là Valente. Đó là khái niệm điên rồ – bằng chứng là bờ vực quá tải về thể chất lẫn tinh thần.

      quyết định gọi lại cho Jason, và thấy mình được cổ vũ bởi sinh động quen thuộc, điên cuồng của quan tâm thực . " có thể cứ bảo tôi là khoẻ," công bố vào cuối cuộc gọi của họ, "nhưng tôi muốn tận mắt nhìn thấy . Tôi nên đến đó lúc mấy giờ vào ngày mai?"

      "Jason, tôi phải là người bầu bạn tốt lắm vào lúc này."

      "Nhưng tôi là người luôn bầu bạn tốt, và tôi chia sẻ nó với vào ngày mai. Buổi trưa được chứ?"

      Leigh quyết định là xuất ở ngưỡng cửa của dù là có được mời hay , nhưng cũng nhận biết là vui mừng được gặp . chết dần trong trạng thái độc và đơn. "Giữa trưa cũng được." .

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 19
      Nằm Đại lộ East 72, Upper East Side, Phân Khu 18 có địa chỉ sang trọng so với 23 phân khu của Manhattan.

      Để cố gắng phá hoại bề ngoài của khu vực sang trọng xinh đẹp, toà nhà có cặp cửa trước nặng nề, lộng lẫy kẹp giữa hai bên bởi những cái đèn lồng khí cổ. Bên trong, tuy nhiên, nó hấp dẫn và quá đông đúc như mọi phân khu NYPD khác.

      Shrader chờ bên ngoài văn phòng của Đại úy Holland khi Sam đến lúc giữa trưa thứ Bảy. trông mệt mỏi, xốc xếch, và tâm trạng thất thường "Mẹ kiếp," với cái ngáp, "tôi hy vọng là có được hoặc hai ngày trong khi CSU khám xét ca bin. Cảm thấy rất tốt khi được ngủ giường của tôi tối qua. Holland gọi cho sáng nay lúc mấy giờ để bảo đến đây vậy?"

      "Khoảng trước tám giờ." Sam trả lời.

      "Người đàn ông đó ngủ. ta luôn ở đây. ta sống vì công việc của ta." Shrader .

      Theo ý kiến của Sam, Thomas Holland có khả năng sống cho công việc kế tiếp của ta hơn. Mọi người biết sắp sửa có chỗ trống cho Cảnh Sát Phó, và có tin đồn là Thomas Holland là ứng cử viên đứng đầu.

      "Steve Womack làm trở lại vào thứ Hai." Shrader thêm với cái ngáp khác. " ta vai của ta được chữa lành sau ca phẫu thuật, và ta thể chịu được việc ở nhà thêm ngày nữa."

      Tin tức về người cộng thường xuyên của Shrader cũng có nghĩa là Sam được phân công cho người nào khác, và tim chìm xuống khi nghĩ đến việc bị kéo ra khỏi cuộc điều tra Manning. "Tôi đoán đó là lý do tại sao tôi có mặt ở đây... " to, "Đại úy Holland muốn bản báo cáo bằng lời từ hai chúng ta và sau đó ta phân công cho tôi công việc khác."

      Shrader cười toe toét. " nên mang khuôn mặt hạnh phúc, Littleton nếu , tôi có ấn tượng là nhớ tôi."

      Sam xác nhận mà cũng phủ nhận nó. "Tôi nhớ vụ án Manning," thay vào đó bảo , "... giả sử có vụ án."

      Cánh cửa văn phòng của Holland đột ngột mở ra, và ra dấu bằng điệu bộ cho họ vào bên trong. "Cám ơn vì đến vào ngày nghỉ của các người." , đóng cửa lại đằng sau họ. "Tôi phải ký số giấy tờ, và sau đó chúng ta chuyện. Ngồi ." thêm vào, gật gù về phía hai cái ghế ở phía trước bàn của khi bước vòng qua sau lưng nó và nhặt lên bút của .

      Là Đại úy của phân khu, Holland có văn phòng được đặt ngay cuối dãy hành lang dài, có phần tránh khỏi tình trạng lộn xộn chung, và nó lớn hơn những văn phòng khác rải rác bốn tầng lầu đông đúc của toà nhà cũ kỹ. Cũng có vài đồ vật cá nhân dễ thương khác thường, như cái chặn sách da cổ bàn làm việc của và cái hình cầu lâu đời đứng giá đỡ bằng đồng lộng lẫy ở trong góc gần những khung cửa sổ. Những món đồ này quý giá lắm ở bề ngoài, nhưng Sam biết chúng rất quí giá, và chúng làm cho văn phòng của sang trọng có ý định là để cho vài vị khách có đủ phẩm vị hiểu giá trị của chúng – và bị nhìn xuống bởi tất cả những người khác. Hệt như cố tình tạo ra mộc mạc nhưng đắt tiền của quần áo mặc, văn phòng của Thomas Holland tinh vi đặc biệt như người đàn ông đẹp trai chiếm đóng nó.

      Giống như những chú bác và ông của , lấy việc thực thi pháp luật làm nghiệp của , nhưng giống họ, có bằng thạc sĩ, quỹ đầu tư, và hy vọng khả thi trở thành cảnh sát trưởng. Ở tuổi bốn mươi mốt, chỉ có thành tích nổi bật như là cảnh sát và thậm chí tốt hơn khi là người quản lý, còn có vẻ ngoài tốt tinh lọc và vỏ ngoài đánh bóng mà Mayor Edelman cần để cải tiến hình ảnh công cộng của NYPD.

      ký văn bản cuối cùng, đặt bút của qua bên, và nhìn Shrader. "Có phát triển trong vụ điều tra Manning." cách nhanh nhẹn, nhưng giọng của làm Sam nghĩ thích phát triển đó. "Cảnh sát Trưởng Trumanti muốn thành lập đội gồm bốn thanh tra điều tra vụ này, và ông ta đích thân lựa chọn người dẫn đầu nhóm. và Womack thuộc vào đội đó của ông ta."

      "Ai là người lãnh đạo vậy?" Shrader ngay.

      "Tên của ta là McCord. Trumanti muốn di chuyển việc điều tra đến trụ sở chính, nhưng đây là vụ án của chúng ta, và nó có tiềm năng là quả bom. Tôi thuyết phục Trumanti rằng chúng ta có thể kiểm soát để lộ tin tức nếu điều tra ngay ở đây. Tụi Liên bang chưa bao giờ có thể đóng đinh được Valente, nhưng chúng ta đóng đinh gã con hoang đó và tống ta vào tù. Nhờ báo chí, tụi Liên bang biết ta có liên quan tới vụ án này, và họ tìm cơ hội để dẫm chân vào cuộc điều tra, nhưng điều đó xảy ra. thứ mà Trumanti và tôi đồng ý là chúng tôi muốn vụ án này được giữ kín chặt chẽ trong khi chúng ta tìm hiểu chính xác Valente có liên can như thế nào. ai – và ý tôi là ai," nhấn mạnh, cuối cùng nhìn Sam, "trả lời phỏng vấn của báo chí, hoặc bất cứ người nào khác trực tiếp liên quan đến việc điều tra. Hiểu chưa?"

      Sam gật đầu.

      "Hiểu ." Shrader .

      "Bất cứ thứ gì các người cần," Holland tiếp tục, "chỉ cần cầu nó và các người có nó – làm việc thêm giờ, bổ sung thêm nhân lực, trát lệnh, bất kể là chuyện gì. Văn phòng của DA (luật sư khu vực) cấp cho chúng ta bất cứ thứ gì khác mà chúng ta thể có được cho mình." đứng lên, chấm dứt cuộc họp. "McCord sử dụng văn phòng trống của Trung úy Unger trong suốt cuộc điều tra. ta bây giờ đó, và ta muốn gặp vào lúc 12:45. Sam, tôi đề nghị McCord cho làm thành viên thứ tư của đội. Nếu có vụ án ở đây, chính là nhờ , tuy nhiên, quyết định cuối cùng về là tùy vào ta. Có bất cứ câu hỏi nào khác ?"

      Shrader trước khi Sam có thể lời cảm ơn. "McCord ư?" lặp lại. " có ý là Mitchell McCord chứ, Đại úy?"

      Holland gật đầu dứt khoát. "Chính là vĩ nhân đó."

      "Cảm ơn , Đại úy Holland." Sam cách phép tắc.

      Shrader bắt đầu đường ra khỏi văn phòng, nhưng Holland ra dấu cho Sam ở lại lát. đợi cho đến khi Shrader ra khỏi tầm nghe, sau đó hạ thấp giọng của với nụ cười, " làm công việc tốt khi phát được tin nhắn mà Valente viết cho bà Manning. Cha rất tự hào về ."

      "Tôi chuyện với cha dượng của tôi về chuyện này." , khôn khéo gợi cho nhớ về mối quan hệ thực của với người đàn ông. "Ông ấy và mẹ tôi dạo này rất bận rộn, và tôi cũng hơi bận rộn."

      "Tôi hiểu." , sau đó cho lui ra với cái gật đầu nhanh và nụ cười ngắn. "Đóng cửa văn phòng của tôi lại khi rời khỏi."

      Sam đóng cánh cửa của theo lệnh.

      Tom Holland quyết định gọi cho cha dượng . nhấc điện thoại của với thư ký bên ngoài văn phòng của . "Xem liệu có thể liên lạc được với Thượng nghị sĩ Hollenbeck."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :