1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Someone To Watch Over Me - Judith McNaught ( 77c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 10
      Những đống tuyết đùn cao ngang với đầu của chiếc xe Blazer, và đôi khi ngang với nóc của nó, lấn vào lòng đường cao tốc và làm chật hẹp các con đường phụ đến nỗi hai chiếc xe khó mà có thể song song được với nhau.

      Trong cả tiếng đồng hồ đầu, có gì nhìn đặc biệt quen thuộc với Leigh ngoại trừ vài dấu mốc lớn mà nhận thấy chẳng bao lâu sau khi đạt đến vùng núi, những dấu mốc mà biết từ vài chuyến trước đây của đến Catskills. Tuy nhiên, họ càng sâu vào vùng núi, càng thấy khung cảnh càng xa lạ hơn và chắc chắn hơn với những hướng dẫn mà Logan đưa cho . Ba tiếng đồng hồ sau khi họ bắt đầu cuộc tìm kiếm, Brenna nhấn mạnh rằng họ dừng lại để ăn trưa và lái xe vào tiệm McDonald. "Có bất cứ thứ gì có vẻ quen thuộc kể từ khi chúng ta qua trạm xăng ở đằng đó ?" hỏi khi họ chờ ở gần cửa sổ của quầy bán thức ăn dành cho xe hơi để lấy thức ăn của họ.

      "Tôi như là bịt mắt lái xe trong con đường hầm vào tối hôm đó." Leigh cách chán chường. "Khả năng nhìn thấy tệ đến nỗi tôi chỉ có thể nhìn thấy vài feet cách xa ánh đèn pha của tôi." ép những ngón tay của lên thái dương của , cố xoa căng thẳng và lo âu làm đầu cảm thấy như thể nó sắp nổ tung. "Tôi phải nên chú tâm hơn vào những hướng dẫn của Logan, nhưng tôi phải chú tâm giữ cho chiếc xe bị trượt. Và những hướng dẫn của Logan phải là loại mà bình thường đưa cho ai đó. ấy quá phấn khích về 'nơi náu trong núi' của chúng tôi đến nỗi tấm bản đồ và những hướng dẫn mà ấy đưa cho tôi trông có vẻ giống nơi truy tìm kho báu..."

      Leigh ngăn chặn chính mình từ chuyện lặp lại lời giải thích đó lần nữa với Brenna. "Dẫu vậy," cách chua chát, "tôi có thể nhớ nếu những hướng dẫn chỉ là quẹo phải khi tôi được bốn phần mười dặm qua đèn đỏ ở Ridgemore, hoặc là bốn dặm qua nó! Khi tôi viết hướng dẫn cho các thanh tra vào ngày thứ Ba, tôi nghĩ tôi nhớ mọi thứ quan trọng. Nhưng bây giờ, tôi về chuyện đó hoặc bất cứ chuyện gì khác."

      " nên tự mình hành hạ nữa." Brenna cảnh báo.

      Leigh thể dừng lại, nhưng cố ra vì Brenna.

      Sau thêm hai tiếng đồng tìm kiếm và quay trở lại bất cứ khi nào Leigh nghĩ là có thể nhận ra được cái gì đó, mọi thứ bắt đầu trông có vẻ quen thuộc với . Trong tuyệt vọng, Leigh bắt đầu truy tìm các con đường phụ và đường tư nhân, và thậm chí đường lái xe vào nhà nữa, tìm kiếm cabin mà Logan mô tả. sẵn sàng truy tìm mỗi con đường mòn bị cây mọc che kín có thể từng là đường lái xe vào nhà cách đây lâu – nhưng tuyết làm cho việc đó là bất khả.

      Vài lần họ gần như bị kẹt, nhưng Brenna khéo léo đến ngờ trong việc điều khiển chiếc xe lái hai cầu nặng nề – kỹ năng mà học được vì lớn lên trang trại của cha mẹ . Khả năng điều khiển chiếc Blazer qua những đống tuyết của Brenna, và thay thời tiết xảy ra buổi chiều hôm đó, chỉ là hai kiện lạc quan trong ngày đau lòng này. Chẳng bao lâu sau khi họ dừng lại để ăn trưa, mặt trời ló dạng. Chỉ trong vòng tiếng đồng hồ, những đám mây dày đặc rời khỏi, bầu trời trở nên trong xanh, nhiệt độ tăng lên mức đóng băng, và tuyết bắt đầu tan chảy.

      Ngoài việc mang cho Leigh số quần áo để mặc, Brenna cũng mang cho cái túi xách với vài món đồ mà tìm được ở căn hộ của Leigh. Cặp kính mát đặc biệt thuận tiện vì chúng che đậy nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt của Leigh và tràn ra càng lúc càng nhiều khi buổi chiều dần trôi qua.

      "Nếu muốn được kịp giờ cho cuộc họp báo đêm nay," Brenna , "chúng ta cần phải quay lại và quay về thành phố mau."

      Leigh nghe , nhưng cố ngóng cổ để nhìn xuống con đường dốc. "Chậm lại ... " cách phấn khởi, và Brenna đạp phanh, làm chậm chiếc Blazer lại. "Có ngôi nhà ở dưới đó, tôi có thể nhìn thấy mái nhà." Ở cuối con đường dốc đứng, Leigh nhìn thấy căn nhà cũ kỹ to lớn với mái nhà màu xanh, nhưng Logan chỗ ở duy nhất miếng đất của họ là cái cabin xíu, ba phòng, và mái nhà của nó là màu xám. " phải là nó." Leigh cách chán chường. Trong bực tức và thất vọng của , cơn giận dữ quét qua Leigh. "Tôi nhìn thấy những chiếc trực thăng mà Cảnh sát trưởng Trumanti lẽ ra phải gửi đến đây hôm nay. Ông ta chờ chuyện gì thế, mùa hè chăng?"

      "Bầu trời có thể có đầy trực thăng," Brenna nhàng chỉ ra, "nhưng nếu họ ở bên kia núi hoặc ở khúc quanh kế tiếp, chúng ta có lẽ thể nhìn thấy họ."

      " có chắc là điện thoại di động của mở ?"Leigh hỏi.

      Brenna kềm chế việc chỉ ra là họ thảo luận về vấn đề này mấy lần rồi vào ngày hôm đó. "Chắn chắn. Tôi kiểm tra lại nó khi chúng ta dừng lại để sử dụng nhà vệ sinh."

      "Tôi muốn gọi cho Thanh tra Shrader và Thanh tra Littleton. Tôi nhắn tin hộp thư thoại của họ sáng nay với số điện thoại di động của , nhưng có lẽ họ nhận được tin nhắn."

      "Điện thoại của tôi nằm trong cái túi ở cái ghế đằng sau chúng ta." Trong khi , Brenna cố với tay phải của từ ghế trước, nhưng cái túi ở xa ngoài tầm tay của . "Tôi phải dừng lại." thêm, liếc nhìn trong kính chiếu hậu.

      ", tôi lấy nó." Leigh , "Tiếp tục lái xe ." Leigh hít hơi dài, chống đỡ đau đớn ở xương sườn của , và từ từ, cách vụng về, cố vặn mình quanh ghế trước và đạt đến phía sau lấy cái túi. Túi xách của Brenna có kích cỡ của cái túi du lịch , nhưng điện thoại nằm ở cùng. Tay Leigh run rẩy khi nhấn bàn phím xíu và đưa điện thoại lên tai của .

      Thanh tra Shrader trả lời ngay lập tức. " có tin tức gì về chồng tôi ?" hỏi thẳng thừng.

      ". Nếu có, tôi cũng gọi cho bà ở số điện thoại mà bà để lại hộp thư thoại của chúng tôi sáng nay. Bà ở đâu vậy?"

      "Tôi núi, cố tìm những con đường mà tôi vào Chủ nhật."

      "Có may mắn gì ?"

      Phải mất vài giây trước khi Leigh có thể buột mình thừa nhận . "Tôi biết là tôi ở đâu, hoặc nơi tôi lẽ ra phải có mặt."

      Thay vì bình luận về chuyện đó, Shrader , "Trong tin nhắn điện thoại của bà sáng nay, bà đề cập là bà có dự định đưa ra cuộc họp báo tại căn hộ của bà tối nay. Nó vẫn còn chứ?"

      Khi Leigh còn, bảo là nhà phác họa phác thảo ra chân dung của người cứu Leigh để sẵn sàng phân phát cho giới truyền thông ở cuộc họp báo. "Thanh tra Littleton và tôi có thể đến đó tối nay và mang nó với chúng tôi." tình nguyện. "Nó có thể là có ích cho bà khi có những người đại diện từ NYPD có mặt... "

      "Tôi nghĩ đến chuyện đó." Leigh thừa nhận, nhưng quyết định từ chối. "Tôi thực cám ơn lòng tự nguyện của để lái xe trở lại thành phố đêm nay, nhưng tôi thà là ở lại ở miền núi và tiếp tục tìm kiếm chồng tôi."

      "Thanh tra Littleton và tôi có thể lái xe về thành phố tối nay và lái xe thẳng trở lại đây vào sáng sớm ngày mai để tiếp tục tìm kiếm. Chúng tôi có thể làm thêm giờ."

      "Trong trường hợp đó, cảm ơn , tôi mong có mặt tại cuộc họp báo. chuyện nữa," Leigh cách vội vã. "Cảnh sát trưởng Trumanti là ông ấy gởi trực thăng đến để giúp với việc tìm kiếm, nhưng tôi nhìn thấy bất cứ chiếc nào vào hôm nay."

      "Hai chiếc kể từ lúc trưa, vài chiếc nữa đến vào ngày mai, nhưng cho đến khi tuyết tan, những chiếc máy bay trực thắng thể khoanh nhiều khu vực như bà nghĩ. Vấn đề là, tuyết che các mái nhà, tất cả có vẻ rất giống nhau từ ở cao nhìn xuống, cho nên họ phải bay thấp và chậm."

      "Tôi nghĩ đến chuyện đó." Leigh , nhưng thể che giấu nản lòng trong giọng của . Trạng thái tự nhiên dường như tuyên bố chiến tranh với kể từ ngày Chủ nhật.

      "Trong trường hợp bà còn chưa nghe được dự báo thời tiết gần đây, cái nắng này lẽ ra phải ở lại trong hoặc hai ngày nữa. Chúng tôi có đội lục soát hai bên đường để tìm dấu hiệu của chiếc xe bị xa lề và nhiều người tìm kiếm hơn đến vào ngày mai. Nếu tuyết cứ tan chảy như cách nó tan hôm nay, chúng tôi có thể tìm được chỗ bà bị xa lề rất nhanh. khi chúng tôi tìm được chỗ đó, trực thăng có thể hạn chế khu vực lục soát của họ để tìm cabin. Cố đừng lo lắng quá." kết thúc. "Chồng bà dự định ở lại trong ngôi nhà cũ kỹ có điện và có điện thoại. Nếu lối ra qua được, ông ta nhóm cho mình đống lửa ấm cúng và ông ấy đợi chúng ta nghĩ ra cách đưa ông ấy ra khỏi chỗ đó."

      Leigh nghĩ điều đó nghe hoàn toàn giống Logan. cuốc bộ qua tuyết để đến đường cái vào sáng hôm sau, nếu có lý do nào khác ngoài việc lo lắng cho Leigh. "Có lẽ đúng." dối.

      "Bà nên lên đường trở về thành phố ngay bây giờ." Shrader . "Nếu bà dự định đến được ở đó trước khi cuộc họp báo bắt đầu, bà ép nó khá sít sao."

      Rất thất vọng, Leigh chạm vào nút ngắt nối đỏ điện thoại di động của Brenna. "Thanh tra Shrader chúng ta cần phải bắt đầu quay lại ngay." , nhìn ra cửa sổ ở nhừng ngọn túi phủ tuyết, với những cây thông. nơi nào đó trong những ngọn đồi này, bị mất xe, và chồng , và gần đánh mất mạng sống của . cảm thấy như thể ở trong nguy hiểm rất gần để đánh mất minh mẫn của .

      " ổn chứ?" Brenna khẽ hỏi.

      "Tôi ổn." dối. "Mọi thứ được ổn." thêm, cố làm mình tin điều đó. "Logan rất an toàn. Tất cả chúng ta cười nhạo về điều này vào ngày nào đó."
      ° ° °
      dặm đằng sau họ, trong chiếc xe Ford đánh dấu hiệu, Shrader nhìn lướt qua Sam Littleton. "Bà ta vòng lại và quay về nhà." lát sau, chiếc xe Blazer bạc ngang qua họ theo chiều ngược lại, hướng về thành phố. Trong kính chiếu hậu của , Shrader nhìn chiếc Blazer cho đến khi nó quẹo vòng con đường, sau đó thong thả quay đầu xe theo hình chữ U và từ từ lái theo, còn theo chiếc xe nữa. "Xem xét đến việc họ ngang qua chúng ta bao nhiêu lần đường hôm nay," với nụ cười tự mãn, " đáng ngạc nhiên là họ thấy chúng ta."

      "Chiếc Blazer đó là trong số ít các chiếc xe sạch ở Catskills." Sam thầm, xem xét bản đồ đùi của mà Leigh Manning đưa họ vào đêm thứ Ba. "Toàn bộ số còn lại của chúng ta tất cả trông có vẻ giống nhau – bẩn thỉu." Với tiếng thở dài, gấp tấm bản đồ và đút nó vào túi bằng chứng bằng nhựa. "Sáng nay, bà ta dường như cố gắng lần theo cùng những hướng dẫn mà bà ta chỉ cho chúng ta trong bệnh viện. Sau đó, khoảng giữa trưa, bà ta bắt đầu ngược lại và dò lại tuyến đường của bà ta trong những vòng tròn rộng."

      "Đúng, và sau đó, bà ta bắt đầu tham quan. Bà ta nghĩ chúng ta có thể là theo dõi bà ta hôm nay, vì vậy bà ta quyết định đưa chúng ta chơi – theo nghĩa đen. Này, nợ tôi đồng hai mươi lăm xu đấy."

      chìa tay ra, và Sam nhìn lòng bàn tay mở của rồi vẻ tự mãn của . "Vì cái gì?"

      "Vì tôi rằng theo dõi bà ta chẳng giúp ích được gì cho chúng ta, nhưng nghĩ rằng bà ta có thể giấu giếm chuyện gì thú vị."

      "Cứ gọi tôi là người đa nghi , nhưng khi tôi nhận thấy người phụ nữ bị thương nặng, đáng lẽ ra là phát điên lên thoát khỏi xe cứu thương trong bãi đậu xe vắng vẻ đường cao tốc rồi leo vào chiếc xe về phía bắc thay vì nam, nó chỉ tự nhiên kích thích tò mò của tôi."

      "Tiền cá cược đây." tiếp tục dai dẳng. "Đồng hai mươi lăm xu của tôi đâu rồi?"

      "Tôi trừ nó vào bảy đồng bốn mươi ba xu mà nợ tôi cho kẹo M & M của và chuyến này."

      "Cái gì?" kêu lên, mang lại cho vẻ ngoài của con chó hung dữ của . "Tôi có nợ bảy đồng bốn mươi ba xu. Tôi chỉ nợ sáu đồng bốn mươi ba xu thôi."

      Sam mỉm cười với . "Đúng, nợ tôi. Và đừng quên đấy."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 11
      Trish Lefkowitz chờ ở tiền sảnh bên ngoài căn hộ khi Leigh và Brenna cuối cùng bước ra khỏi thang máy, bị trễ năm phút cho cuộc họp báo. "Chúa tôi!" người đại diện phát ngôn thốt lên, vội vã chạy đến để ôm lấy cánh tay của Leigh, " trông rất khủng khiếp, Leigh. Điều mà, ngay lúc này rất là tốt." thêm vào, luôn nghĩ về những mối quan hệ với công chúng là có giá trị mọi thứ. "Những phóng viên đó liếc nhìn cái và khát khao giúp cho ngay."

      Leigh nghe . nhìn xung quanh tiền sảnh làm bằng đá cẩm thạch đen sang trọng với những cái bàn chân quỳ mạ vàng và những chiếc ghế bọc vải lụa vào đời Louis XIV – Mọi thứ đúng y như khi rời khỏi vào ngày Chủ nhật, ngoại trừ bây giờ Logan mất tích từ cuộc sống của . Vì vậy còn gì giống nhau nữa cả.

      cái cửa ở phía tay trái của tiền sảnh, được dùng cho việc giao hàng, thẳng trực tiếp vào khu vực nhà bếp. Brenna, Trish, và Leigh sử dụng cánh cửa đó để vào căn hộ. Hilda mang những chiếc ly cái khay và gần như đánh rơi nó khi nhìn thấy khuôn mặt bị bầm dập và vẻ ngoài xốc xếch của Leigh. "Ôi, Bà Manning..." thốt ra. "Ôi, tôi. Ôi... "

      "Tôi ổn thôi, Hilda. Tôi chỉ cần chải tóc lại." Leigh thêm vào khi cẩn thận rút cánh tay ra khỏi cái áo choàng mà Brenna mang đến cho . Căn cứ vào ồn ào trong phòng khách, cho là có khá nhiều thành viên của giới báo chí có mặt.

      " ít son môi gây hại gì." Trish châm thêm, với lấy gương và mỹ phẩm mà mang vào nhà bếp cho mục đích này.

      "Chỉ chải tóc thôi là đủ." Leigh cách lơ đãng, vuốt những nếp nhăn từ cái quần đen và chiếc áo len mà mặc. "Được, tôi sẵn sàng." sau khi chải xong tóc của .

      Với Trish ở bên của và Brenna ở bên kia, Leigh vào phòng khách của . Chỉ sáu đêm trước đây, nó bao trùm với tiếng cười của những người đến cùng ăn mừng trong những đêm tuyệt vời nhất trong đời của . Bây giờ căn phòng đầy những người lạ mặt đến để moi móc, để quan sát, để ghi nhận, rồi báo cáo những chi tiết khủng khiếp của cơn ác mộng sống của đến với công chúng. Tất cả bọn họ đều là những người xa lạ, ngoại trừ Thanh tra Shrader và Littleton, người vừa mới đến.

      " cảm thấy thế nào, Kendall ?" phóng viên gọi ra.

      "Hãy cho chúng tôi lát để ổn định." Trish bảo tất cả bọn họ.

      bố trí cái ghế ở phía trước lò sưởi cho Leigh sử dụng, và Leigh thả người xuống nó, phải là vì thể đứng nổi, nhưng là vì toàn bộ cơ thể của bắt đầu run rẩy. biết vì sao, diện của các phóng viên và nhiếp ảnh gia trong nhà của làm cho biến mất của Logan có vẻ khủng khiếp hơn, thậm chí và... có hơn. nhìn họ và miễn cưỡng báo hiệu bắt đầu cuộc phỏng vấn bằng cách , "Cám ơn vì đến... "

      Những lời của bắt đầu cho loạt ánh đèn của máy ảnh làm loà mắt và hàng loạt những câu hỏi ăn liền tiếp theo: " có nghe được gì từ chồng chưa?"

      "Tin đồn về chuyện ấy bị bắt cóc có ?"

      "Lần cuối cùng gặp ấy là khi nào?"

      "Cảnh sát có biết ai là người đụng rơi xuống đê ?"

      " cảm thấy như thế nào, Kendall?"

      "Có đúng là hai người từng thảo luận đến việc ly hôn ?"

      "Cảnh sát làm gì?"

      "Họ có tình nghi người nào ? Ai tìm ra vào cái đêm xảy ra tai nạn của ? Đó là tai nạn hay nghĩ đó là cố tình?"

      "Khi nào dự định quay về vai trò của trong Blind Spot?"

      Leigh giơ tay lên để ngăn chặn các câu hỏi. "Làm ơn, chỉ lắng nghe những gì tôi cần phải – tôi kể cho các vị biết mọi chuyện mà tôi biết nhanh chóng như tôi có thể làm được." Căn phòng trở nên im lặng, trừ những tiếng vo vo của máy quay hình. kể cho họ nghe tại sao lái xe lên núi vào tối Chủ nhật, và mang lại cho họ chi tiết vụ tai nạn của . "Như các vị biết đó, cảnh sát thể nhận biết người đàn ông tìm thấy tôi bên lề đường," kết thúc, "nhưng họ có chân dung của nhà phác thảo của cảnh sát và họ đưa nó cho các vị tối nay."

      "Tại sao cảnh sát lại thể tìm thấy xe của ?"

      "Tôi để cho họ giải thích cho các vị." Leigh cách yếu ớt khi cơn chóng mặt nhấn chìm . cố gắng tập trung vào Shrader và nhìn thấy gật đầu ra hiệu là xử lý các câu hỏi của họ về cuộc điều tra của cảnh sát. "Tôi mời các vị đến đây chỉ là để trả lời các câu hỏi của các vị," Leigh tiếp tục, "mà còn là vì tôi cần giúp đỡ của các vị. Xin vui lòng đăng tải bức ký họa đó ra phía trước công chúng. Ai đó ở ngoài kia chắc chắn nhận ra người trong bức ký hoạ đó. Ông ta biết nơi xảy ra tai nạn của tôi, và – dù là ở đâu – nó ở gần nơi tôi lẽ ra phải gặp chồng tôi. Tôi cũng mô tả cho các vị về chiếc xe của chồng tôi..." Leigh ngừng lại lần nữa, cảm thấy ớn lạnh và ủy mị cách lạ lùng, và gửi cái van xin thầm lặng kêu gọi giúp đỡ của Thanh tra Littleton, người đứng gần bên cạnh, gương mặt của đầy hỗn hợp của những gì đối với Leigh có vẻ là tỉnh táo và hiếu kỳ. " có thể đưa cho những người này thông tin về chiếc xe của Logan, và bất cứ thứ gì khác mà họ có thể sử dụng để giúp chúng ta ?"

      "Vâng, dĩ nhiên, Bà Manning." Thanh tra Littleton , thu hút vài cái nhìn chiêm ngưỡng của những người đàn ông ở trong phòng.

      Thanh tra Littleton và Shrader tiếp quản lúc đó và trả lời những câu hỏi cho mười phút tiếp theo. Leigh lắng nghe cho đến khi họ kết thúc, nhưng bấm chặt tay vào thành ghế của khi họ gần kết thúc, cố ngồi thẳng lưng, trong khi căn phòng bắt đầu mờ dần và quay tròn. vừa đưa bàn tay run rẩy lên trán của phóng viên từ trong những tờ báo đột ngột nhắm đến . " Kendall, có thể nghĩ về bất cứ lý do nào để chồng có thể muốn được tìm thấy ? Khó khăn trong kinh doanh, hay...?"

      Leigh cau mày khó chịu với , cố giữ khuôn mặt chú tâm vào khuôn mặt của ta. "Điều đó là buồn cười."

      "Còn về những tin đồn về hôn nhân của được hạnh phúc như thích công chúng tin – chuyện mà, thực ta có mối quan hệ với người phụ nữ khác?"

      Leigh tập trung hết sức mình và nhìn thẳng vào ta. "Chồng tôi là người đàn ông tuyệt vời, trung thành và tôi." cách chững chạc đàng hoàng, thêm, "Tôi thể tin là làm hỏng danh tiếng của ấy, hay cố tình làm cho tôi bị bẽ mặt và đau khổ trong lúc này, bằng cách bình luận về những chuyện là gì ngoài những tin đồn xấu xa, vô căn cứ."

      Trish Lefkowitz quyết định đến lúc phải chấm dứt cuộc họp báo. "Được rồi, mọi người!" công bố, "Cuộc họp báo chấm dứt cho tối nay. Cám ơn các vị đến. Ngay bây giờ, Kendall cần được nghỉ ngơi."

      Vài phóng viên cố hỏi thêm vài câu hỏi nữa, nhưng Trish cứng rắn và lịch từ chối họ. " thêm câu hỏi nào nữa trong đêm nay. Tôi liên lạc với các vị với tin tức cập nhật mỗi khi chúng tôi có bất cứ tin gì để báo cho các vị biết." xong, ra đến cửa của căn hộ và mở nó ra, đứng ở đó trong khi bọn họ thu nhặt máy thu và sổ ghi chép, cất máy quay phim của họ, và ùa ra ngoài.

      Với tay của chống đỡ lưng ghế của để hỗ trợ, Leigh cố đứng lên và cảm ơn từng người cách cá nhân vì đến, nhưng khi Trish cuối cùng đóng cánh cửa lại phía sau người tụt hậu cuối cùng, thả người lại vào ghế. Shrader điện thoại di động của ta, vì thế Leigh với Littleton. "Cám ơn vì đến đây, và vì mọi điều. có muốn uống chút trà hay cà phê ?" thêm. "Tôi uống với tách."

      "Cám ơn, cà phê nghe rất tuyệt." Thanh tra Littleton trả lời, và Leigh kinh ngạc bởi vẻ nhìn tươi tắn và khỏe khắn mà tóc đỏ xinh đẹp luôn nhìn. liếc nhìn xung quanh tìm Hilda và thấy đứng ở gần đó, khảo sát tổn hại của phòng khách hoàn hảo của . "Hilda, chị mang cà phê cho tất cả chúng tôi được ?"

      Shrader đóng sập chiếc điện thoại di động của . "Đừng để ý đến cà phê." với Hilda. "Thay vào đó chúng tôi lấy áo choàng của chúng tôi." hướng về Leigh, vẻ mặt của dữ dội và đầy sinh lực. " cảnh sát tuần xa lộ của tiểu bang có lẽ là định vị được nơi bị rớt khỏi đường. ta viết giấy phạt người lái ô – tô tối nay vì vượt tốc độ khi ta nhận thấy hàng đống nhánh cây vừa mới gãy dẫn xuống từ nơi ta đứng. Xe ủi tuyết ủi đùn nhiều tuyết dọc lề đường ở đó, vì vậy ta thể nhìn thấy bất cứ dấu bánh xe hay khám xét hàng rào chắn bảo vệ cho thiệt hại, nhưng ta biết có cái đầm cũ ở đâu đó dưới đáy."

      ngừng lại để mặc cái cái áo khoác dày cộm mà Hilda cầm. "Chúng tôi có vài đơn vị NYPD ở đó ngay bây giờ," thêm vào, "và tôi thu xếp thêm vài đơn vị nữa vào sáng sớm mai. Littleton và tôi chộp vài giờ để ngủ và đó khi mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Chúng tôi gọi bà ngay khi chúng tôi biết bất cứ tin gì."

      Leigh quan tâm đến việc khôi phục lại xe của , quan tâm đến việc khôi phục chồng . "Nếu đó là nơi xảy ra tai nạn của tôi, vậy cabin thể ở quá xa. Tôi hiểu tại sao mọi việc lại phải đợi cho đến sáng."

      "Vì nó quá tối đến mức thể làm được bất cứ điều gì khác đêm nay." Shrader chỉ ra cách kiên nhẫn. "Viên cảnh sát cố xuống con đê, sử dụng ánh đèn bin của ta, nhưng nó rất dốc và trơn trượt, nhất là vào ban đêm. Ngay khi chúng tôi có được chút ánh sáng ban ngày, chúng tôi có thể rất nhanh chóng nếu ta phát đúng chỗ. Và nếu ta tìm được nó, các đơn vị của chúng tôi bắt đầu lùng sục khắp khu vực xung quanh bằng đường và đường bộ."

      "Nhưng chúng ta mất quá nhiều thời gian, chờ cho đến sáng... " Leigh phản kháng nữa, phẩy tay của .

      " vài giờ khác biệt gì nhiều nếu chồng bà tìm được nơi trú tránh bão."

      "Nhưng nếu ấy tìm được sao?" Leigh tranh cãi.

      Câu trả lời của Shrader làm ước gì là mình hỏi câu hỏi đó. "Trong trường hợp đó," trả lời cách thực tế, "sau năm ngày, vài giờ nữa có bất cứ khác biệt gì." trông sốt ruột với Thanh tra Littleton, người từ từ mặc áo khoác của , ánh nhìn của cố định Leigh. "Nếu cảnh sát tiểu bang thực tìm thấy nơi bị rớt khỏi đường," thêm vào, bắt đầu bước ra cửa với Littleton cuối cùng làm theo, "vậy bản đồ mà đưa cho chúng tôi ở bệnh viện rất xa nơi đó. Địa điểm mà viên cảnh sát xác định tối nay ít nhất là cách hai mươi dặm từ chỗ mà những hướng dẫn của bà chỉ cho chúng tôi. Nhưng lần nữa, chỗ này có thể phải là chỗ đó, cho nên đừng hy vọng quá cao."

      Littleton bước lên những nấc thang đến tiền sảnh, mang găng tay của vào, sau đó ngừng lại ở cửa trước và hướng về Leigh. "Điều tốt nhất mà bà có thể làm bây giờ, Bà Manning, là ngủ và ở lại đó cho đến khi bà nhận được tin từ chúng tôi vào buổi sáng. Vài lần đêm nay, bà nhìn như thể bà bị ngất."

      " trông như vậy," Trish ngay khi cánh cửa trước đóng đằng sau hai thanh tra. "Brenna và tôi về nhà bây giờ," công bố, hướng đến tủ để áo khoác, "và phải ăn cái gì đó và ngủ ngay. Brenna chạm vào bất kỳ thức ăn nào hôm nay."

      "Đúng thế." Brenna xác nhận, sau đó hướng đến Hilda và khéo léo chuyển Leigh vào chăm sóc của người giúp việc trung thành: " ấy ăn gì, Hilda, và ấy cũng uống viên thuốc giảm đau nào. Chúng ở trong cái túi xách của ấy đấy."

      "Tôi chăm sóc cho bà ấy." Hilda hứa hẹn. đưa Brenna và Trish ra khỏi căn hộ, sau đó đến bên Leigh, người dìm người vào ghế của . "Tôi nấu bữa tối cho bà lúc nãy, và tôi mang đến cho bà cái khay, cùng với thuốc của bà, sau khi bà lên giường. Đây, để tôi giúp bà đứng lên, Bà Manning."

      "Cảm ơn chị, Hilda." Leigh , quá mệt mỏi và yếu ớt để phản đối. đứng lên và chậm chạp theo sau người giúp việc lăng xăng.

      "Tôi chuẩn bị giường cho bà trước ." Hilda qua vai của .

      Chuẩn bị giường ngủ là cần phải lấy bớt những cái gối của những nhà thiết kế chiếm hết gần nửa tấm nệm và che khuất phần lớn tấm ván đầu giường kiểu Queen Anne. Thông thường, Hilda lấy những cái gối đó như cuộc hành lễ long trọng làm cho Leigh thấy rất thú vị. Trước tiên, đống gối viền tua được lấy xuống mang vào tủ để ra giường, tiếp theo là hai đống gối có những núm tua, sau đó thêm hai đống nữa của những chiếc gối viền linh tinh. Vào buổi sáng, toàn bộ cuộc hành lễ long trọng lại được bắt đầu, trong đảo ngược.

      Đêm đó, tuy nhiên, Hilda làm vỡ truyền thống của theo cách làm cho Leigh nhận biết là người giúp việc thực đau buồn như thế nào với tình hình của Leigh. "Tôi dọn sạch những cái gối này ra khỏi chỗ cho bà." Hilda công bố, sau đó cúi mình giường, chống tay của vào đống gối, và với cái đẩy mạnh, đẩy hầu hết chúng rớt hỗn loạn xuống khỏi giường lên sàn nhà ở phía bên kia. đẩy nhừng cái còn sót lại bằng cách qùi gối nệm và hất mạnh chúng xuống sàn nhà, sau đó đứng thẳng lên và kéo ngược cái chăn lông dày. "Tôi hâm nóng lại bữa tối của bà trong khi bà chuẩn bị sẵn sàng để ngủ." , và Leigh gật đầu, đường vào phòng thay quần áo của .

      Quá kiệt sức để tắm, Leigh cởi quần và chiếc áo len. với lấy cái áo ngủ khi Hilda qua ngưỡng cửa mang theo mớ gối lông dày – để sử dụng giường vào ban đêm. Người quản gia dừng bước và tuôn ra tiếng kêu thống thiết tắc nghẽn khi nhìn thấy cơ thể bầm dập của Leigh. "Trời ơi! Ôi, Bà Manning! Bà là tội nghiệp – bà nên ở lại trong bệnh viện!"

      "Tôi chỉ là bị bầm dập thôi, tất cả chỉ có vậy." Leigh . quá xúc động bởi cách diễn đạt đau đớn của Hilda đến nỗi định mang lại cho ta cái ôm trấn an, sau đó thay đổi ý định vì lo sợ cho những chiếc xương sườn bị rạn nứt của . cách cẩn thận, Leigh nâng cánh tay của và bắt đầu mặc vào cái áo ngủ chui qua đầu của . Khi có thể nhìn thấy lại, Hilda rời khỏi. nhõm là cần phải che giấu thử thách đau đớn và khó nhọc cho hành động đơn giản là bộ lúc đó, Leigh ép cánh tay phải của những cái xương sườn đau nhứt của , sau đó chậm chạp và vụng về băng qua phòng để đến giường.

      mình trong chiếc giường mà luôn chia sẻ với Logan, nhìn chằm chằm vào căn phòng quen thuộc cách đau đớn, nhớ lại lần cuối cùng ở đây với . nhắm mắt lại và có thể hình dung ra , đứng ở bên cạnh giường, y như làm vào sáng Chủ nhật, giọng của trêu chọc khi áp nụ hôn tạm biệt má của . " chất đồ vào xe xong rồi. nghĩ là có mọi thứ cần – bản vẽ, cọc, dây, túi ngủ. vẫn cảm thấy như quên cái gì đó."

      "Chổi, đồ lau nhà, và xô nước? ...thuốc khử trùng? Bẫy chuột?"

      hôn cổ , cố cù léc , và kéo gối lên đầu của để thể làm.

      "... rời khỏi từ nhà hát. Đừng đến muộn." khi ra đến cửa.

      Nhưng Leigh tiếp tục những lời đùa của về những nhu cầu thực dụng, "nước uống ... thực phẩm dùng bữa tối ..."

      Kỷ niệm của buổi sáng hạnh phúc, thanh bình đó cuối cùng phá hủy kềm chế sắt thép mà Leigh cố tiếp tục giữ cho những cảm xúc hoành hành , và nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối nóng bỏng xuống má của . "Ôi, ," thổn thức, vùi khuôn mặt của vào gối, "dù là ở đâu, hãy được an toàn vì em. Xin làm ơn, làm ơn được an toàn."

      bao giờ biết là Hilda thực mang vào cái khay cho bữa ăn tối, nhưng lúc nào đó trong đêm, nghĩ cảm thấy được ai đó kéo tấm chăn người và vuốt tóc ra khỏi khuôn mặt của . muốn người đó là Logan, cần người đó là Logan, và vì thế để cho mình tin là vậy – chỉ trong chốc lát. Suy cho cùng, giả vờ đóng kịch là những gì làm giỏi nhất.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 12
      Chuông điện thoại reo đánh thức Leigh vào lúc tám giờ sáng ngày hôm sau. Ở nơi khác trong nhà, Hilda trả lời tiếng reo thứ nhì, và Leigh nhìn ánh đèn đỏ rực sáng điện thoại bên cạnh giường của .

      Toàn bộ căn hộ có ba đường dây điện thoại riêng biệt – đường dây điện thoại chính, đường dây cá nhân của , và đường dây riêng của Logan – và cuộc gọi này đến vào đường dây chính. Vì cảnh sát có số điện thoại cá nhân của , biết cuộc gọi phải là từ họ, nhưng giữ chặt hi vọng là người gọi đến có tin tức về Logan. Thầm cầu nguyện cho ánh đèn đó bắt đầu nhấp nháy, cho biết là Hilda giữ cuộc gọi và đến để gọi , Leigh chờ đợi, nhìn nó. lát sau nó phụt tắt, và bò ra khỏi giường, hy vọng của tan biến, căng thẳng của bắt đầu dâng cao.

      Đến lúc tắm rửa và gội đầu xong, điện thoại lại reo ngừng, và mỗi cuộc gọi làm cho thần kinh của căng thẳng thêm chút. Khuôn mặt nhìn lại trong gương ở bàn trang điểm là khuôn mặt nhợt nhạt, bầm dập, và hốc hác. Khuôn mặt của , nhưng phải là khuôn mặt của – thêm thứ khác quen thuộc với nhưng cũng hoàn toàn xa lạ, như cuộc sống của hôm nay, và mỗi ngày kể từ khi tỉnh dậy lần đầu tiên trong bệnh viện.

      Những mũi khâu trong da đầu của và cánh tay cứng đờ của làm cho cử động đơn thuần như sấy khô tóc thành thách thức thoải mái, vụng về có vẻ như mất rất nhiều thời gian. Trong tủ của , với lấy chiếc áo len đầu tiên cái kệ gần nhất, cái áo màu nâu, sau đó do dự. Cái kệ bên cạnh có chiếc áo len màu đỏ đào. Logan cầu mặc đồ đỏ cho buổi tiệc tối thứ Bảy vì mua đá hồng ngọc cho , tất nhiên cũng là màu đỏ. Leigh quyết định mặc đồ đỏ hôm nay. Có lẽ nếu làm điều đó, cuộc sống của họ ít nhiều được tiếp tục nơi chúng dừng lại vào tối thứ Bảy. Có lẽ thay đổi vận may của nếu mặc cái gì đó sáng sủa và vui vẻ. mặc chiếc áo len đỏ và cái quần len thích hợp với nó.

      Lúc tám giờ bốn mươi, khi Leigh rời khỏi phòng ngủ, điện thoại reo hầu như liên tục. Thông thường cảnh tượng phòng khách của , với sàn gỗ đánh bóng, những cột đá cẩm thạch cao vọt, và tầm nhìn bao quát của Công viên Central, nâng cao tâm hồn của Leigh, nhưng sáng hôm đó nó như là khoảng gian vô nghĩa biểu đơn và tồi tệ do việc mất tích của trong những người sở hữu nó. Leigh nghe giọng của Brenna vang đến từ nhà bếp, ở đầu kia của căn hộ, vì vậy đến đó.

      Căn nhà bếp là căn phòng lớn mời gọi với cái tủ bàn đứng ngay trung tâm phòng và cửa sổ rộng lớn. Những bức tường gạch và cái lò sưởi có nhịp cuốn làm nó có vẻ ấm áp và mộc mạc, mặc dù những dụng cụ bằng thép gỉ kích cỡ công nghiệp chạy dọc những bức tường. Brenna đứng gần tủ lạnh, chuyện điện thoại và ghi chú tập giấy, Hilda đứng ở lò, quậy cái gì đó trong nồi. nhìn thấy Leigh ở ngưỡng cửa và ngưng việc để rót tách cà phê cho . "Tôi làm bữa điểm tâm cho bà." .

      Khi Brenna kết thúc cuộc gọi, Leigh ra dấu cho đến gia nhập với ở bàn. Quan sát cuốn sổ ghi chép trong tay Brenna, , "Có người nào mà tôi muốn nghe đến ?"

      Brenna bắt đầu lật những trang giấy ghi chép gọn gàng. "Sybil Haywood bảo tôi với ấy làm việc biểu đồ chiêm tinh của ấy có vài hướng dẫn để cung cấp cho mau thôi. Courtney Maitland muốn đến thăm ngay khi 'có thể chịu đựng nổi việc có khách', Thượng nghị sĩ Hollenbeck gọi để với rằng ông ấy sẵn sàng giúp . Thẩm phán Maxwell gọi đến ..." chú ý của Leigh lan man trong suốt danh sách dài đẳng của những người có thiện chí, nhưng lắng nghe cẩn thận lại khi Brenna kết thúc và , "Bác sĩ Winters gọi hôm qua và gọi lại sáng sớm hôm nay. ấy nhắn với rằng ấy luôn nghĩ về , và ấy muốn đến và gặp để giúp 'giữ vững niềm tin' bất cứ khi nào muốn có người bầu bạn. ấy cũng gọi điện thoại để kê toa thuốc cho , và ấy muốn bắt đầu uống nó ngay lập tức."

      "Kê toa thuốc gì?"

      Brenna do dự và sau đó cách cứng rắn, " ấy đó là thuốc an thần. ấy ấy biết thích ý tưởng đó, nhưng nó giúp suy nghĩ mạch lạc và bình tĩnh ngay bây giờ, khi cần có cả hai."

      "Tôi rất là bình tĩnh." Leigh .

      Cái nhìn nghi ngờ của Brenna chuyển sang tay của Leigh ở bàn. Chúng được bóp chặt lại với nhau và chặt đến nỗi đầu ngón tay của trắng bệch. Leigh vội thả chúng ra. Brenna tiếp tục, "Tôi gởi Joe O'Hara đến nhà thuốc tây để lấy thuốc cho ."

      Phải mất lát Leigh mới nhận biết Joe O'Hara là tài xế – vệ sĩ mới của . những quên tên trong tình trạng xô bồ trong vài ngày gần đây, cũng quên Matt và Meredith Farrell khăng khăng đòi cho mượn O'Hara trước khi họ lên đường làm cuộc hành trình vòng quanh thế giới của họ. sống trong căn hộ ở New York của họ, nhưng lẽ ra phải chở Leigh trong xe limousine của Farrell và bảo vệ từ việc bị những kẻ theo lén lại gần.

      "Tôi có lẽ cũng nên cảnh báo ," Brenna thêm với tiếng thở dài, "là ấy hơi khó chịu khi chúng ta cầu ấy lái chiếc Blazer cho chúng ta hôm qua."

      Leigh đưa tay lên trong thú nhận bất lực của đáng hổ thẹn. "Điều đó cũng là ý tưởng hay. Tôi chỉ là – quên tồn tại của ấy."

      "Nếu bà hỏi tôi," Hilda giận dữ công bố, "người đàn ông đó biết địa vị của ta! ta lẽ ra phải chở bà khi bà muốn ta, phải là khi ta quyết định ta nên làm." gõ vào cái nồi để nhấn mạnh ý kiến của . " ta chỉ là tài xế thôi."

      Leigh buộc mình phải tập trung vào vấn đề sắp tới trước khi nó dẫn đến hoà hợp hơn trong cuộc sống quá hòa hợp của . "Tôi hiểu chị gì, Hilda, nhưng ấy quen với việc 'chỉ là tài xế'. ấy làm việc cho gia đình Farrells trong nhiều năm, và họ nghĩ về ấy như thành viên rất trung thành trong gia đình của họ. Họ bảo ấy chăm sóc tôi khi họ vắng, và ấy có lẽ là xem chuyện đó rất nghiêm túc, đặc biệt là ngay bây giờ khi... khi mọi chuyện lộn xộn như thế này." định thêm khi cánh cửa vào nhà bếp từ tiền sảnh ở thang máy vụt mở, và đưng lên khỏi ghế của , la thét lên vì bị hoảng hồn.

      "Xin lỗi, tôi đoán là tôi nên gõ cửa trước." Joe O'Hara , bước vào nhà bếp mặc áo khóac đen dày với cổ áo kéo thẳng che tai của .

      người đàn ông có đôi tai to lớn, cứng cáp cao khoảng năm feet mười inch, có dáng ì ạch của con gấu và khuôn mặt xấu xí – hầu như nhìn như thể nó bị đánh đập liên hồi võ đài hay những cuộc đánh đấm đường phố. Tuy nhiên, diện mạo của làm cho Hilda sợ. nhìn trừng trừng qua vai của và thét lên, "Đừng bước vào nhà bếp của tôi mà chùi chân của !"

      khó chịu làm người tài xế đột nhiên nhìn gần như đáng sợ khi nhìn chằm chằm trước tiên vào người phụ nữ giận dữ ở bên kia phòng rồi đến đôi giày bóng loáng của . Phủi bỏ toàn bộ vấn đề với cái nhún vai, treo áo khoác của vào trong tủ áo và đến gần cái bàn ở trong bếp mang theo cái túi trắng từ nhà thuốc tây lân cận trong nắm tay to đùng của . "Bà Manning," , giọng của bình tĩnh. "Tôi nhận biết là bà biết tôi, và bà có lẽ là muốn bị người lạ quấn chân vào lúc như thế này, nhưng chồng bà và Matt Farrell cả hai bảo tôi chăm sóc bà và đảm bảo bà được an toàn."

      Leigh phải ngửa hết đầu của ra để nhìn , và vì chuyện đó làm cổ bị đau, ra dấu cho ngồi xuống cạnh Brenna. "Khi vừa mới bước vào đây, làm cho tôi giật mình. Nó phải là vì tôi muốn ở đây." kết thúc.

      " cần phải xin lỗi." bảo , ngồi vào chiếc ghế trông hơi quá so với . "Nhưng tôi phải với bà rằng bà nên để cho tôi lái xe đưa bà lên vùng núi vào Chủ nhật, thay vì tự mình lái xe đến đó, bà có lẽ là ngồi ở đây nghiến răng của bà để ai nhận thấy là bà bị thương nặng đến mức nào."

      "Cám ơn làm cho nỗ lực của tôi là cần thiết." Leigh trả lời, chắc chắn là có thích hay .

      Lời khiển trách của làm cho người tài xế nổi điên lên. "Hôm qua, bà phải nên gọi tôi và để cho tôi làm lái xế. Hai người phụ nữ các người có việc gì phải tự mình lái xe lòng vòng núi trong tuyết. Các người có thể bị kẹt lại!"

      "Chúng tôi ràng là bị." Brenna chỉ ra.

      "Đúng, là may mắn. Nhưng nếu bị vậy, làm gì, cuốc bộ để tìm giúp đỡ trong khi Bà Manning ngồi túm tụm mình trong xe, đau nhức và bệnh hoạn và cố giữ ấm sau khi nó bị hết xăng chăng?"

      "Họ bị vậy sao?" Hilda thông báo cho biết cách gay gắt khi khuấy cái nồi lò.

      Leigh quan sát cách thoải mái, cuộc tranh luận sôi nổi diễn ra giữa ba nhân viên của như thể từ khoảng cách xa, tập trung hoàn toàn điện thoại và cái đồng hồ bức tường đối diện. Khi đường dây cá nhân của Logan đột ngột thắp sáng và bắt đầu reng, đẩy Brenna quay lại ghế của và phóng đến điện thoại, việc chấn thương của bị lãng quên. "Chào." thốt ra kịp thở.

      Giọng của người đàn ông ở đầu dây bên kia rất trầm ấm và xa lạ. "Bà Manning ư?"

      "Vâng, ai vậy?"

      "Michael Valente."

      Leigh ngã người vô tường, thể che giấu thất vọng . "Vâng, Ông Valente có chi ?"

      "Tôi xin lỗi quấy rầy bà. Từ giọng của bà, tôi giả định bà bà chưa có bất cứ tin tức gì về Logan?"

      ". có gì cả."

      "Tôi xin lỗi." lại . do dự trong chốc lát rồi , "Tôi biết lúc này là thích hợp, nhưng Logan có vài văn bản mà tôi cần. ấy có chúng với ấy ở nhà của bà khi ấy gọi cho tôi từ nhà vào chiều thứ Bảy. Tôi chỉ cách đó vài dãy nhà. Tôi có thể ghé qua và lấy chúng được ?"

      "Tôi biết chúng ở đâu." Leigh , thích cái ý tưởng cho bất kỳ ai lục qua những thứ của Logan khi có ở đó.

      "Chúng là những bản kế hoạch và quảng cáo từ đề án khác của tôi mà Logan mượn."

      Những tài liệu là tài sản của ta, phải của Logan. ta lễ độ nhưng hết sức ràng. Leigh nuốt oán giận và thất vọng của rằng cuộc gọi phải đến từ hay về Logan. "Tôi hiểu. Vậy hãy đến đây và lấy chúng."

      "Cám ơn bà rất nhiều. Tôi đến đó trong vòng hai mươi phút."

      Leigh buộc mình rời khỏi bức tường hỗ trợ, gác máy điện thoại, và nhìn những người ở trong nhà bếp. Cách đây vài khoảnh khắc, họ chỉ đơn thuần là những nhân viên dường như cãi nhau về chuyện có gì, nhưng khi nhìn vào ba gương mặt căng thẳng vì lo âu, cảm thông, và lo lắng cho , trái tim tan chảy. Họ thực quan tâm, họ muốn giúp trong những gì họ có thể làm được. ngàn người quen, nhưng biết thể trông chờ vào thận trọng suy xét của họ hoặc im lặng của họ. biết theo kinh nghiệm rằng Hilda và Brenna hoàn toàn đáng tin cậy, và có cảm giác Joe O'Hara có lẽ cũng vậy. Ngay bây giờ, ba người đó là bạn bè duy nhất của , là đồng minh, là người thân của .

      mang lại cho họ nụ cười mệt mỏi, nhưng thất vọng bởi cú điện thoại mà trả lời làm khuôn mặt của thậm chí càng nhợt nhạt hơn, và Brenna nhận thấy nó. mở túi thuốc, lấy ra chai thuốc, và chìa nó về phía Leigh. "Leigh, bác sĩ Winters khăng khăng rằng phải uống cái này."

      Leigh nhàng nhưng cương quyết đẩy cái chai . "Tôi thích thuốc ảnh hưởng đến tâm trí của tôi. Tôi cần chúng. Chút nữa , nếu tôi cảm thấy cần tôi uống chúng. Tôi hứa đấy."

      Hài lòng rằng vấn đề của những viên thuốc dường như được giải quyết, O'Hara xử lý vấn đề quan trọng nhất trong đầu của . "Nếu bà có căn phòng ngủ dành riêng cho khách để tôi có thể sử dụng, tôi nghĩ nó ý tưởng hay nếu tôi ở lại đây cho đến khi mọi chuyện được ổn định."

      Căn hộ của Leigh có 16 phòng, bao gồm hai căn phòng dự định được dùng làm 'nơi thường trú của những người làm', cái Hilda chiếm đóng. Cái kia còn bỏ trống, nhưng Leigh cảm thấy đột ngột, hầu như mê tín cần giữ mọi thứ y cũ trước khi Logan biến mất. Miễn là mọi việc như cũ, vắng mặt của chỉ là tạm thời, nhưng tạo ra thay đổi – có thể là khuyến khích hoặc hàm ý. " tốt bụng, nhưng tôi phải ở mình. Có Hilda sống ở đây."

      Câu trả lời của làm cho Hilda xoay quanh và trừng mắt. "Tôi tin chắc là Hilda thực có thể đập tơi bời cái trứng rán hoặc đánh mạnh bụi bậm ra khỏi thảm," chế giễu, "nhưng cho đến khi chồng bà trở lại, tôi nghĩ bà cần có người ở đây để xử lý vấn đề. Hành lang tràn đầy các phóng viên, bà có những người hâm mộ sắp hàng dài vỉa hè, và bà có những kẻ theo lén biết chồng bà có ở đây lúc này. thể có người nào đó cho tiền người gác cổng của bà hay tìm cách nào khác mò lên đây, nhưng sớm muộn, điều đó xảy ra." Ý thức của Leigh dao động, nhanh chóng chơi quân bài chủ của . "Tôi chắc chắn rằng chồng bà mong tôi ở lại đây và chăm sóc đám nữ giới của ấy." tuyên bố cách dứt khoát, và làm cho Leigh bị sốc khi giội vẻ ngoài rộng lượng quanh phòng bao gồm cả Hilda phẫn nộ, độc lập và phật ý, và Brenna độc lập trong diện "nữ giới" mà O'Hara cảm thấy bắt buộc phải bảo vệ.

      nơi nào đó trong tâm trí điên cuồng của , Leigh lưu ý là O'Hara có sở trường , tuyệt vời trong cách ngoại giao và thuyết phục quỉ quyệt, vì ghi điểm cho bàn thắng của ngay khi khéo léo chuyển ước nguyện của thành nguyện vọng của Logan. " có lẽ đúng, O'Hara. Cám ơn rất nhiều."

      " có chi. Và vui lòng gọi tôi là Joe." nhắc nhở . "Đó là cách mà Meredith – ý tôi là, Bà Farrell – gọi tôi."

      Leigh gật đầu khi chuyển chú ý đến Hilda, người đặt hai cái bát miếng khăn để chén đĩa ở phía trước mặt . "Đây là gì?" Leigh hỏi, nhìn chằm chằm vào cái tô chứa chất trắng đặc quánh trông giống như keo dán. Bên cạnh đó là cái tô hơn chứa những cục màu nâu làm dạ dày của Leigh đảo lộn.

      "Đó là kem lúa mì và mận," Hilda . "Tôi nghe ông Manning đó là những thứ mà bà có cho bữa điểm tâm từ giờ trở ." Khi Leigh tiếp tục nhìn bâng quơ ở , thêm vào, "Tôi nghe ông ấy nó vào sáng Chủ nhật, ngay trước khi ông ấy rời khỏi để đến miền núi nơi bà lẽ ra phải gặp ông ấy."

      Ký ức ngọt ngào trào dâng trong lòng Leigh cách đau đớn. " có trái lê nữa." Logan trêu chọc . "Em bị nghiện nặng rồi. Từ giờ trở , là kem lúa mì và mận cho em." nước mắt làm mờ tầm nhìn của Leigh, và nhận biết làm gì, đặt cánh tay của quanh hai cái tô, bao bọc chúng, cố gắng tập hợp chúng lại với và bảo vệ những hồi tưởng hạnh phúc. Đầu của ngã tới phía trước, và vai của bắt đầu run rẩy với tiếng khóc bất lực làm cho thấy lúng túng và cảnh báo những người ở trong nhà bếp. Cố kềm chế bản thân và xóa bỏ mọi chuyện xảy ra, quay mặt qua chỗ khác và chùi nước mắt khỏi má của với bàn tay phải của . Với bàn tay trái của , với đến về phía Brenna và mở lòng bàn tay của ra. Brenna hiểu và đặt viên thuốc của Sheila Winters vào đó.

      "Tôi xin lỗi." bảo ba người họ. Họ nhìn của với vẻ căng thẳng, thông cảm ra lời làm phải chớp mắt kềm chế lại những giọt nước mắt sắp sửa tràn ra.

      "Tôi làm cho bà bữa điểm tâm quen thuộc." Hilda công bố, dựa vào vấn đề trong việc bếp núc như thường lệ để lấy lại cân bằng trong thế giới mất thăng bằng và hỗn loạn.

      "Tôi nghĩ là tôi ăn món này hôm nay." Leigh , đầu hàng ủy mị đau đớn trào dâng khi Brenna đứng dậy để trả lời cuộc gọi đường dây điện thoại chính.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 13
      Với tia nhìn của dán chặt cái đồng hồ trong nhà bếp, Leigh cố nuốt xuống bữa điểm tâm của trong khi cố đánh giá mất bao lâu để cho Shrader và Littleton xác định là người cảnh sát đó có thực tìm ra được địa điểm tai nạn của .

      Trong văn phòng của Brenna trong căn phòng bên cạnh, điện thoại tiếp tục reo ngừng, và mỗi lần Brenna trả lời điện thoại, Leigh căng người, chờ đợi... Khi Brenna cuối cùng lại xuất trong nhà bếp, giữ máy điện thoại vô tuyến trong tay của , Leigh đứng bật dậy từ bàn và gần như lật ngược ghế của , Brenna nhanh chóng lắc đầu và giải thích, "Là Meredith Farrell. Họ vừa mới nghe về tai nạn của và mọi chuyện. Tôi nghĩ có thể là muốn chuyện với ấy."

      Leigh gật đầu và nhận cuộc gọi. Hệ thống vệ tinh tàu rất tồi tệ, và thường có chậm trễ ngắn làm cả hai bên hoặc là chuyện cùng lúc hoặc là dừng lại và chờ đợi cách cần thiết để xem liệu người kia xong chưa. Meredith tình nguyện hủy bỏ chuyến của họ và trở về New York, và Matt Farrell đề xuất dịch vụ của hãng điều tra lớn trong số những công ty sở hữu. Leigh từ chối cả hai lời đề nghị và cám ơn họ cách chân thành. tin chắc rằng lời đề nghị của Farrells về việc hủy bỏ chuyến của họ là xã giao mà họ biết là từ chối, nhưng cũng bất ngờ và cảm động bởi điều đó.

      Sau cuộc gọi đó, vào phòng khách và ngồi vào bàn làm việc của , chờ đợi chuyện gì đó xảy ra. Trong khoảnh khắc, Brenna vào để mang lại cho cái tin mà muốn: "Horace dưới đại sảnh vừa mới gọi lên và rằng ông Valente ở dưới đó. Tôi bảo Horace cho ta lên. có muốn vào căn phòng khác và để cho tôi xử lý ta ?"

      Leigh rất muốn làm điều đó, nhưng muốn bất kỳ ai chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng làm việc của Logan trừ phi bản thân có mặt ở đó. ", tôi lo liệu chuyện đó." Leigh khi tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu người khách mong muốn ở trước cửa nhà .

      Brenna để cho vào và tự động đề nghị lấy áo khoác của . Để làm mất tinh thần của Leigh, cởi nó ra và trao cho nó cho , ràng có nghĩa là có ý định ở lại đây lâu hơn hơn thời gian cần thiết để tìm giấy tờ của và rời khỏi. Leigh có ý định cấp cho Michael Valente chuyến viếng thăm xã giao, nhưng khi bước nhanh xuống những nấc thang trong tiền sảnh và băng qua phòng khách về phía , nó hơi khó tin là người đàn ông cao lớn, ăn mặc chỉnh tề chê vào đâu được, thân thể lực lưỡng sải những bước dài về phía tên tội phạm. Mặc bộ comlê xanh đậm thanh nhã, áo sơ mi trắng tinh, và cái cà vạt lụa sọc xanh và vàng đậm, trông giống như chủ ngân hàng Phố Wall ăn mặc rất sang trọng. Nhưng rồi, trùm mafia John Gotti cũng vậy thôi.

      Khi về phía , cũng nhìn Leigh với cùng cái nhìn quan sát kỹ lưỡng dữ dội mà chiếu vào vào buổi tiệc của , và thấy điều đó rất khó chịu và quá cá nhân. đứng cách cứng nhắc trong khi kết thúc việc kiểm tra mọi đặc điểm khuôn mặt của ở cự ly gần, nhưng lờ cánh tay của khi đưa chúng ra cho lặng lẽ, "Bà như thế nào rồi?"

      "Tốt như có thể mong đợi." Leigh lịch nhưng cá nhân.

      đút bàn tay bị từ chối của vào túi quần, nụ cười kỳ quặc nấp ở góc miệng của , và tuyệt đối thêm gì, làm cho Leigh cảm thấy lúng túng ngượng nghịu, thô lỗ, và khó chịu. Trong trạng thái chắc chắn tạm thời, cảm thấy buộc phải thêm cái gì đó. "Tôi cảm thấy tốt hơn tôi nhìn." .

      "Tôi chắc chắn là vậy" với nụ cười ma quái của . "Tôi từng nhìn thấy những khuôn mặt còn tệ hơn của bà – nhưng người sở hữu của chúng còn thở nữa."

      Leigh cho là có lẽ nhìn thấy nhiều xác chết, ít nhất là người mà chính tay giết chết, và đột ngột quay về phía phòng làm việc của Logan. "Tôi chắc là ông tìm gì, nhưng... "

      "Leigh!" Brenna la lên, chạy vào phòng khách, trong khi Hilda và Joe O'Hara án ở ngưỡng cửa bếp. "Thanh tra Shrader điện thoại! Là chuyện quan trọng."

      Leigh chộp lấy cái điện thoại gần nhất, cái cái bàn ở cuối ghế xô pha trong phòng khách. "Thanh tra Shrader ư?"

      "Bà Manning, chúng tôi rất chắc chắn là chúng tôi tìm được chỗ bà bị rơi xuống đường. Có vài tảng đá nằm gần con đê với dấu sơn đen mới đó, và có đường của những cành cây gãy chạy dọc xuống con đê. Có chỗ trống ở dưới đáy và chúng tôi vừa mới xác định là có nước ở dưới lớp tuyết và băng ở đó. Chúng tôi cũng phát được khối lớn kim loại ở trong nước, và chúng tôi gọi xe kéo với tay quay... "

      "Còn chồng tôi sao!" Leigh thốt lên. " ấy phải ở nơi nào gần đó!"

      "Chúng tôi có mấy đội tìm kiếm đường đến khu vực, họ bắt đầu khoanh tròn phạm vi... "

      "Tôi lên đó. ở đâu vậy?"

      "Này, sao bà ngồi đợi điện thoại. Nó mất bà mấy tiếng đồng hồ để... "

      "Tôi muốn có mặt ở đó!"

      Michael Valente chạm vào tay áo của . "Tôi có chiếc máy bay trực thăng... "

      khó chịu tạm thời của Leigh vì gián đoạn của nhường lối cho lòng biết ơn choáng váng. "Thanh tra Shrader," vào điện thoại, "tôi có thể sử dụng trực thăng. cho tôi nghe nơi ..." khi , Leigh nhìn cách dữ dội tìm giấy và bút. Valente với lấy điện thoại bằng tay và tay kia cho vào áo khoác của để lấy cây viết. "Tôi lấy hướng dẫn đường ." bảo . "Hãy và chuẩn bị để rời khỏi."

      Khi Leigh vội vã vào phòng ngủ, nghe tiếng vào điện thoại, "Chính xác là ở đâu vậy Thanh tra?"

      Phải mất Leigh vài phút đau đớn để mang vào đôi giày ống của , và khi xuất lại mang theo áo choàng và găng tay, Valente đứng trong tiền sảnh mặc xong áo khoác, kẹp giữa bởi Brenna và Hilda. cau mày khi ngắm nhìn về phía , sau đó lấy áo choàng từ tay . "Đứng yên, và để cho tôi giúp." căn dặn, và sau đó đút mỗi tay áo cánh tay của , chớ phải là chỉ là giữ áo choàng phía sau cho .

      Thủ tục đó chỉ mất vài khoảnh khắc, nhưng đối với Leigh nó có vẻ lâu hơn nhiều. ra đến cửa với khi gọi qua vai của cho Brenna và Hilda, "Tôi gọi điện thoại cho các người ngay khi tôi biết bất cứ thứ gì."

      "Đừng quên đấy." Brenna .

      Trong thang máy, Leigh cảm thấy mắt Michael Valente người , nhưng rất biết ơn đến nỗi có thể lờ cái nhìn xem xét kỹ lưỡng của và thậm chí cố mang lại cho nụ cười mệt mỏi khi , "Cảm ơn ông rất nhiều cho những gì ông làm."

      bỏ qua việc đó mà trả lời. " vài phóng viên lảng vảng ở lối vào của toà nhà của bà." để thay thế. "Tôi bảo thư ký của bà điện thoại cho tài xế của tôi và bảo ta mang xe của tôi đến lối vào dành cho nhân viên phục vụ. Nó ở đâu?" hỏi khi họ bước ra ngoài thang máy.

      " theo tôi." Thang máy bị chặn lại từ tầm nhìn của những người ở ngoài đường bằng dãy chậu kiểng ở đại sảnh, và Leigh cẩn thận ở phía sau chúng khi quẹo phải, về phía đằng sau của toà nhà. Họ đến con hẻm bị ngăn chận bởi hai chiếc xe limousine Mercedes đen giống nhau với mỗi tài xế đứng nghiêm trang bên cạnh mỗi cánh cửa hành khách mở sẵn của chiếc xe.

      Xe của Valente ở phía sau. Tài xế của người đàn ông gọn gàng ở lứa tuổi ba mươi mấy, trông giống như nhân viên mật vụ phải lái xe cho người sang trọng. Joe O'Hara, với cơ thể to lớn cồng kềnh của và khuôn mặt gãy của người đấu quyền, nhìn như thể nên lái xe cho người từng ngồi tù. Valente bắt đầu điều khiển Leigh về phía xe của , nhưng O'Hara chặn lại. "Tôi là tài xế của Bà Manning." thông báo cho Valente biết.

      "Tôi có tài xế xe riêng của tôi." Valente ngay, bắt đầu bước vòng qua .

      "Vậy có thể lấy xe của và dẫn đường, nhưng bà Manning với tôi."

      Ngay lúc giọng và thái độ như đối đầu của , tài xế của Valente đột ngột bắt đầu tiến về phía trước. "Có vấn đề gì ở đây , ông Valente?"

      "Sắp sửa có." O'Hara cảnh báo với giọng sắc bén cách ngạc nhiên.

      "Tránh ra ... " Valente bằng giọng gầm gừ .

      "Làm ơn !" Leigh rên rỉ. "Chúng ta phí thời gian." nhìn Michael Valente, mắt của khẩn khoản. Cuộc sống của trở thành đại dương đen tối, nguy hiểm phải lái vào, và lúc này, O'Hara chỉ là người hơi quen thuộc trong nó. rất muốn với . "Chồng tôi bảo ông O'Hara ở cạnh tôi. Tôi muốn để cho ta làm chuyện đó."

      thấy nhõm cách bất ngờ khi Valente nhượng bộ ngay lập tức, nhưng vẻ ngoài mà đưa cho O'Hara ràng là khó chịu. "Vào xe và lái ." ngay, đích thân giữ cánh cửa cho Leigh.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 14
      Ngồi cạnh phi công của Valente, đeo ống nghe dày cộm để chèn ép tiếng gầm rống của cánh quạt, Leigh lo lắng nhìn xuống khung cảnh bên dưới. Cảnh sát tiểu bang ngăn chận đường lên núi, những người đàn ông tụ thành nhóm con dốc đứng phủ đầy tuyết, và những chiếc xe tải với trục câu đậu bên lề. Xe cảnh sát từ NYPD và cảnh sát tiểu bang đậu dọc hai bên lề đường, và vài chiếc trực thăng của cảnh sát chậm chạp bay vòng những ngọn đồi lân cận, chắc chắn là để tìm kiếm ca–bin mà Leigh tin là ở bên gần nơi xảy ra tai nạn của .

      Giọng của Valente vang lên trong ống nghe của , bình tĩnh, thực tế, và nó trấn an cách kỳ lạ. "Họ tìm được cái gì đó trong đầm nước ở dưới đó, và họ có những cái trục kết nối với nó." Với viên phi công, , "Hãy thả chúng tôi xuống đường, đằng sau những chiếc xe tải."

      "Nó rất khít, ông Valente. Có chỗ rộng hơn cách đây nửa dặm nơi những rặng cây mọc sát vào lề đường."

      "Bà Manning thể bộ xa. Bỏ chúng tôi xuống đằng sau xe tải." ra lệnh.

      Leigh chợt nghĩ ra là nếu máy bay trực thăng bị xảy ra tai nạn vì nó có bị những nhánh cây ngáng lại, ai trong số họ có thể bộ đến bất cứ nơi đâu trong thời gian rất dài, nhưng cẩn thận phải quan trọng nhất đối với ngay lúc đó.

      Cánh quạt của máy bay trực thăng vẫn còn thổi tuyết thành trận bão to trắng khi Valente đến quanh và bế xuống. Mắt của nheo lại khi cúi mình về phía trước, chộp lấy xương sườn của . "Xương sườn của bà tệ đến mức nào?"

      " tệ lắm." Leigh dối, cố nín thở. "Bị rạn nứt ." Với O'Hara ở bên trái của và Valente bên phải của , Leigh lùng sục khắp nơi tìm hai thanh tra từ thành phố New York. Thanh tra Littleton đứng trong lòng đường, điện thoại áp vào tai, tay kia che tai của , đuôi tóc của bị thổi tung trong gió. Shrader đứng bên lề đường, đối diện với hai xe tải, chuyện với cảnh sát thành phố New York. nhìn thấy Leigh, chấm dứt cuộc trò chuyện của , và bắt đầu hướng về phía . "Chào buổi sáng, Bà Manning... " lịch , sau đó nhận biết Valente, và cách diễn đạt của trở nên rất thù địch.

      "Trực thăng của các người có tìm được bất cứ dấu hiệu của cabin chưa?" Leigh hỏi.

      "." Shrader dứt khoát, ánh nhìn chằm chằm của dán chặt khuôn mặt của Michael Valente. Khi cuối cùng cũng chuyển chú ý đến Leigh, nhìn của với vẻ coi thường lạnh lùng làm cho cảm thấy như thể phạm tội chỉ bởi vì chung với Valente.

      " chắc chắn là tìm được xe của tôi chứ?" hỏi.

      Tia nhìn chằm chằm của hất đến Valente. "Ngay lúc này," thông báo cho của biết cách chế nhạo, "tôi chắc chắn về bất cứ thứ gì nữa." thêm lời nào, quay gót chân của và bước về phía những chiếc xe tải, nhưng trước tiên dừng lại để chuyện gì đó với viên cảnh sát mà chuyện lúc nãy. Viên cảnh sát gật đầu và về phía trực thăng của Michael Valente.

      Bị nhụt chí bởi thái độ của Shrader, Leigh đứng yên ở đó, được bảo vệ từ những luồng gió lạnh bởi Joe O'Hara và Valente, trong khi những cái trục cả hai chiếc xe tải xoay chầm chậm, ngập ngừng, quay tròn hầu như là dừng lại, sau đó đột ngột di chuyển lại khi chúng từ từ kéo trọng lượng nặng nề của vật thể thể nhìn thấy được qua các hàng cây và lên con dốc. Leigh nghĩ đến chuyện bộ đến cạnh đường để được sớm nhìn thấy những gì biết là xe của , nhưng đứng yên ở đó, chần chừ đến gần Shrader trong tâm trạng thời của . nhìn chiếc trực thăng tìm kiếm những đỉnh đồi ở bên phải của , sau đó nhìn về phía trái và nhìn thấy viên cảnh sát cãi cọ dữ dội với phi công của Valente. Viên phi công thu hồi những cuốn sách và tài liệu từ bên trong máy bay và đưa chúng cho ta xem. " ta làm gì thế?" hỏi Valente, ra dấu về phía viên cảnh sát.

      Valente nhìn theo hướng chỉ. " ta làm khó dễ phi công của tôi." trả lời thẳng thừng.

      Căn cứ vào thái độ của , Leigh cho rằng việc bị gây khó dễ bởi cảnh sát có lẽ là chuyện thường ngày đối với . "Ồ." cách khập khiễng.

      "Bà Manning... " Shrader ra dấu cho Leigh đến gia nhập với . "Là xe của bà phải ?"

      Với cảm giác sợ hãi thể giải thích được, Leigh từ từ bước đến cạnh con dốc và nhìn xuống đống kim loại hãi hùng còn sót lại của những gì từng là xe của . còn hình chữ nhật và đen bóng, chiếc Mercedes bị đốt cháy lòi kim loại ra ở nhiều nơi và bị nghiến vào hình dạng hơi giống như hình lập phương bị bẹp. "Đúng." . "Đó là xe của tôi."

      Valente tới gần sau lưng và nhìn xuống con dốc. "Chúa ơi!" nhàng.

      Rời mắt khỏi chiếc xe gần như là quan tài tạm thời của , Leigh tập trung vào những chiếc trực thăng tìm kiếm trong bầu trời xa. " nghĩ mất bao lâu họ có thể tìm được nơi tôi lẽ ra phải gặp chồng tôi?"

      " khó mà . Có thể là mau thôi, hoặc có thể mất vài tiếng đồng hồ hoặc thậm chí lâu hơn."

      Trước khi có thể bất cứ thứ gì, trong những cảnh sát la to rằng Shrader có cuộc gọi rađiô, và quay lưng lại với và rời khỏi. Cầu nguyện rằng cuộc gọi có liên quan đến tin tức về Logan, Leigh nhìn Shrader đến xe tuần tra, thò tay qua khung cửa sổ mở, và lấy ra rađiô của cảnh sát. lắng nghe lát, sau đó xoay người lại và nhìn lên chân trời về phía đông bắc. Leigh làm theo tia nhìn của . trong những chiếc máy bay trực thăng thu hẹp vòng tròn của nó và lao xuống thấp hơn và thấp hơn, bay theo vòng tròn . "Họ tìm được Logan. Tôi nghĩ họ tìm được Logan!"

      Shrader kết thúc cuộc điện đàm rađiô và ném nó lên ghế trước của chiếc xe, sau đó chạy đến chỗ . " phi công của chúng tôi nghĩ là ta tìm thấy căn nhà. căn cabin bằng đá với mái ngói đen xám nhạt. ta nghĩ ta có thể nhìn thấy cái giếng đá, giống như cái 'giếng cầu nguyện' gần cabin. Chồng bà có nhắc đến bất cứ thứ gì về cái giếng cầu nguyện ?"

      "Vâng!" Leigh kêu lên. "Vâng, ấy vậy. Tôi quên mất!"

      "Được, vậy ," , quay ra ra dấu cho Littleton. " nào!" la to. bắt đầu hướng về xe của họ, và Littleton chạy đến nó từ hướng đối diện, ngồi vào chỗ tài xế.

      Leigh cố đuổi theo và gần như bị bất tỉnh bước thứ ba từ cơn đau nhói trong xương sườn của . "Đợi ." gọi theo, nắm chặt xương sường của . "Tôi muốn với ."

      Shrader quay lại, cau mày khó chịu vì bị đình trệ, như thể quên mối quan tâm cá nhân trong việc tìm kiếm. "Tốt hơn hết là bà nên đợi ở đây."

      "Tôi muốn với ." Leigh lặp lại cách giận dữ.

      liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy viên sĩ quan cảnh sát từng "gây khó dễ" viên phi công của Valente lúc nãy, và ra dấu cho ta lại gần. Sau cuộc đàm thoại ngắn, Shrader tiếp tục đến xe của , và viên cảnh sát đến gần Leigh. Bảng tên áo khoác của ta là "Cảnh sát Damon Harwell."

      "Thanh tra Shrader là bà có thể cùng tôi." Harwell bảo , sau đó quay lại nhìn Valente. " xong việc ở đây rồi, Valente. Đem con chim đó ra khỏi đây trước khi tôi nhốt nó lại."

      Leigh thấy hổ thẹn bởi cách đối xử của Harwell đối với người đàn ông tử tế đưa đến nơi này, nhưng tất cả chú tâm của được tập trung vào Logan. Logan gần bên. ở rất gần.

      quan tâm của O'Hara là Leigh. "Tôi với Bà Manning." cảnh báo viên cảnh sát. "Tôi là vệ sĩ của bà ấy."

      "Được." Harwell với nhún vai, và quay .

      Leigh trong tuyệt vọng vội vàng rời khỏi, nhưng khi hướng qua cảm ơn Valente và lời tạm biệt, nhận biết bị dọa nạt bởi lời đe doạ của Harwell. Những lời kế tiếp của xác nhận điều đó. "Bà có muốn tôi với bà ?" hỏi cách bình tĩnh.

      Điều cuối cùng Leigh muốn làm là để cho bị bẽ mặt thêm nữa hoặc gây ra cho bất cứ phiền toái nào đối với cảnh sát. "Tôi ổn thôi." . "Cám ơn ông về mọi chuyện."

      Lờ biết ơn của và lời tuyên bố của được ổn, nhìn chăm chú và lặp lại câu hỏi của . "Bà có muốn tôi chung với bà ?"

      là Leigh cũng muống mang cả đội quân theo, càng có nhiều người có thể tìm Logan và đưa ra khỏi đó càng tốt. dội cái nhìn thoải mái lướt qua Harwell, người ngồi vào xe tuần tra của và khởi động máy. "Tôi nghĩ đó ý tưởng hay."

      "Tôi nghĩ là nó ." , ước đoán lý do cho miễn cưỡng của và gạt nó qua bên.

      Leigh quyết định là đúng, và khi ngồi vào ghế sau xe của Cảnh sát Harwell, cách lịch như có thể, "Cảnh sát Harwell, Cảnh sát trưởng Trumanti đảm bảo với tôi rằng tôi hợp tác đầy đủ của tất cả mọi người trong NYPD. Và ông Valente với tôi."

      Harwell gì cho đến khi họ đường , sau đó bật còi hú và nhìn lướt qua Valente trong kính chiếu hậu. " chắc là cảm thấy như ở nhà ở đằng sau đó, Valente." ta với nụ cười hiểm đôc. "Tuy nhiên thường là bị còng tay, phải ?"

      Quá hoảng để sợ che giấu phản ứng của , Leigh nhìn vào Valente. bình tĩnh gọi điện thoại cho phi công của và chỉ dẫn ta, nhưng mắt của dán chặt sau đầu của Harwell, và những biểu gương mặt của chết người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :