1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Someone To Watch Over Me - Judith McNaught ( 77c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 5
      Vào khoảng 10:30 sáng thứ Tư, lo âu của Leigh gần như là thể chịu đựng nổi nữa. Thanh tra Littleton gọi điện thoại đến vào ba tiếng đồng hồ trước để rằng mặc dù bản đồ mà Leigh vẽ giúp được gì nhiều tối qua, và Thanh tra Shrader lại đường theo nó lên núi lần nữa. hứa là gọi lại ngay khi họ có bất cứ tin tức gì để báo lại.

      Những cuộc gọi khác tất cả ràng là đều được giữ lại bởi tổng đài của bệnh viện, bởi vì vào lúc nào đó trong đêm, người nào đó đặt đống tin nhắn điện thoại chiếc bàn đầu giường của . có việc gì khác để tiêu khiển thời gian của , Leigh đọc lại những lời nhắn điện thoại mà chỉ vừa liếc qua lúc nãy.

      Jason gọi đến sáu lần, tin nhắn áp chót của giận dữ và cộc lốc: "Tổng đài bệnh viện giữ lại các cuộc gọi chết tiệt của , và thể tiếp khách. Bảo các bác sĩ của để cho tôi đến gặp và tôi có thể đến đó trong vòng ba tiếng đồng hồ. Gọi cho tôi, Leigh. Gọi cho tôi trước nhất. Gọi cho tôi. Gọi cho tôi." ràng là gọi lại, ngay sau khi vừa gác máy, vì thời gian tin nhắn tiếp theo đến chỉ sau hai phút. Lần này muốn trấn an về vở kịch: "Jane làm tốt trong vai trò của , nhưng ấy phải là . Cố đừng lo lắng quá nhiều về vở kịch." Leigh có chút suy nghĩ nào về vở kịch hay người dự bị của , và phản ứng duy nhất của đối với tin nhắn của Jason là kinh ngạc rằng có thể tưởng tượng là quan tâm đến chuyện gì xảy ra với vở kịch chết tiệt vào lúc này.

      Ngoài những tin nhắn của Jason, có hàng tá những bức điện và những cuộc gọi từ những người giao thiệp trong kinh doanh và những người quen cá nhân của Logan và của . Hilda gọi đến, nhưng người giúp việc để lại tin nhắn nào ngoại trừ câu "Chúc bà mau hồi phục." Người phát ngôn của Leigh và thư ký của cả hai đều gọi đến, cầu được chỉ dẫn ngay sau khi Leigh đủ sức gọi cho họ.

      Tiếp tục nhìn lướt qua các tin nhắn, tìm chút an ủi trong quan tâm thực của mọi người – cho đến khi nhìn thấy tin nhắn từ Michael. Nó viết, "Suy nghĩ của tôi luôn sát cánh với bà. Gọi tôi ở số này nếu tôi có thể giúp được điều gì." Tin nhắn của ngay lập tức làm cảm thấy như rất cá nhân, rất táo bạo, và hoàn toàn phù hợp, nhưng nhận biết phản ứng của dựa vào phản ứng tiêu cực đối với bản thân người đàn ông này nhiều hơn là về những gì .

      thể chịu đựng nổi việc hoạt động nữa, Leigh đặt chồng tin nhắn xuống, đẩy cái bàn với khay điểm tâm vẫn còn nguyên vẹn của qua bên, và với lấy điện thoại. Người điều hành tổng đài bệnh viện có vẻ kinh ngạc và hốt hoảng khi giới thiệu mình. "Tôi xin lỗi nếu bị quá tải với các cuộc gọi." Leigh bắt đầu.

      "Chúng tôi thấy phiền, Bà Manning. Đó là lý do vì sao chúng tôi ở đây."

      "Cảm ơn . Lý do tôi gọi," Leigh giải thích, "là tôi muốn chắc chắn rằng giữ bất cứ cuộc gọi nào có thể đến từ cục cảnh sát hoặc từ chồng tôi."

      ", , dĩ nhiên . Chúng tôi nối dây cho cảnh sát ngay lập tức, và tất cả chúng tôi đều biết chồng bị mất tích. Chúng tôi bao giờ giữ cuộc gọi của ông ấy. Bác sĩ của bà và hai vị thanh tra từ sở cảnh sát thành phố New York chỉ dẫn cho chúng tôi cách xử lý những cuộc gọi của bà. Chúng tôi nối dây cho bất cứ người nào gọi đến là họ có bất cứ thông tin gì về chồng bà, nhưng chúng tôi lấy tin nhắn từ tất cả những cuộc gọi khác, ngoại trừ các phóng viên. Những cuộc gọi từ phóng viên được chuyển đến văn phòng của quản lý của chúng tôi, để ông ta có thể xử lý chúng."

      "Cảm ơn ." Leigh , rã rời bởi thất vọng. "Tôi xin lỗi gây ra rắc rối cho ."

      "Tôi cầu nguyện cho bà và chồng bà." người điều hành .

      Lời chân thành và giản dị làm cho Leigh muốn khóc. "Đừng dừng lại." , giọng của bóp nghẹt vì lo sợ và biết ơn.

      "Tôi , tôi xin hứa."

      "Tôi cần làm vài cuộc gọi đường dài." Leigh run rẩy . "Tôi có thể làm nó từ điện thoại này bằng cách nào?"

      "Bà có thẻ điện thoại ?"

      Thẻ tín dụng của Leigh, ví, và danh bạ điện thoại đều nằm trong cái túi ở trong xe của , nhưng thuộc lòng số thẻ điện thoại của sử dụng nó thường xuyên. "Vâng, tôi có cái."

      "Vậy bà chỉ cần quay số 9 cho đường dây bên ngoài và sử dụng thẻ của bà theo cách thông thường."

      Mặc dù với những gì những người thanh tra , Leigh thử gọi cho Logan điện thoại di động của . Khi trả lời, gọi cho Hilda để xem liệu có nghe được bất cứ điều gì, nhưng người giúp việc lo lắng chỉ có thể lặp lại những gì mà với những người thanh tra.

      Leigh định gọi cho Jason y tá của bệnh viện hối hả vào phòng và cắt ngang . "Sáng nay bà cảm thấy thế nào, Bà Manning?"

      "Tốt." Leigh dối khi y tá kiểm tra những cái ống và những vật chứa đựng gắn vào cơ thể của Leigh.

      "Bà sử dụng morphine ư?" hỏi, vẻ mặt của như hiểu và buộc tội.

      "Tôi cần nó. Tôi cảm thấy rất tốt." , mọi ngóc ngách của cơ thể của , từ ngón chân đến tóc của , đau đớn lẫn nhức nhối, và y tá chắc chắn biết điều đó. nhìn chằm chằm vào Leigh trong cái cau mày hoài nghi cho đến khi Leigh cuối cùng bớt gay gắt và bổ sung, "Tôi muốn morphine vì tôi cần tỉnh táo và hợp lý sáng nay."

      "Bà cần bị đau và nghỉ ngơi thoải mái để cho cơ thể của bà có thể lành lại." y tá tranh cãi.

      "Tôi sử dụng sau." Leigh hứa hẹn.

      "Bà cũng cần ăn nữa." ta ra lệnh, đẩy cái bàn với khay điểm tâm của Leigh đến gần giường.

      Ngay sau khi ta rời khỏi, Leigh di chuyển khay điểm tâm ra xa và với lấy điện thoại. đánh thức Jason dậy.

      "Leigh ư?" lầm bầm cách mơ màng. "Leigh! Chúa Giê xu!" kêu lên và tỉnh giấc. "Chuyện quái gì xảy ra với vậy? khỏe ? có nghe từ Logan chưa? ấy ổn chứ?"

      " có lời nào từ Logan cả." Leigh . "Tôi khoẻ. Hơi đau và bị băng bó, chỉ có vậy thôi." có thể cảm nhận được lương tâm của Jason gây chiến với quan tâm của bản thân khi chiến đấu chống lại thôi thúc cầu được biết khi nào có thể quay lại với vỡ kịch. "Tôi cần giúp đỡ." .

      "Bất cứ thứ gì."

      "Tôi muốn thuê người của tôi để giúp trong việc tìm kiếm Logan. Tôi nên gọi ai để sắp xếp chuyện này? Thám tử tư chăng? có biết người nào như thế ?"

      "Cưng ạ, tôi thể tin là có chút nghi ngờ. nghĩ tôi làm sao mà tôi bắt quả tang Jeremy chung thủy với tôi? nghĩ làm sao tôi thành công tránh được cái gã lang băm khẳng định... "

      " có thể cho tôi tên công ty và số điện thoại ?" Leigh cắt ngang.

      Vào lúc Leigh lấy cây viết ra khỏi ngăn kéo bên cạnh giường của và viết số điện thoại vào phía sau của bức điện, quá đau đến nỗi khó có thể suy nghĩ được điều gì. gác máy và ngã lưng ra gối, tập trung vào việc hít thở mà làm đau đớn hơn ở xương sườn của . vẫn còn làm khi y tá lúc nãy quay về bên giường của và nhìn thấy khay điểm tâm vẫn còn nguyên vẹn. "Bà thực phải ăn, Bà Manning. Bà ăn gì mấy ngày nay."

      Y tá riêng của Leigh dễ lảng tránh hơn, nhưng bà ta về nhà để ngủ và quay lại cho đến tối. "Tôi ăn, nhưng phải bây giờ... "

      "Tôi cứ khăng khăng đấy." y tá cãi lại khi ta di chuyển cái bàn di động qua đùi của Leigh. ta mở cái nắp nhựa ra khỏi những cái đĩa. "Bà muốn ăn gì trước?" ta hỏi cách dễ chịu. "Sốt táo, mầm lúa mì với sữa, hay trứng chần nước sôi?"

      "Tôi nghĩ rằng tôi thể nuốt bất cứ thứ nào trong những thứ đó."

      Cau mày, y tá nhìn lướt qua danh sách bên cạnh cái khay. "Đây là những gì mà bà đặt tối qua."

      "Tôi hẳn là bị mê sảng."

      ràng là y tá đồng ý, nhưng ta nản lòng trong việc đạt được mục tiêu của ta. "Tôi có thể gửi ai đó xuống quán ăn. Bà thường thích ăn gì cho bữa điểm tâm?"

      Câu hỏi đơn giản làm cho Leigh ao ước cho khoảng đời cũ của , an toàn của , thói quen hàng ngày, đến nỗi cảm thấy mắt mình cay xè. "Tôi thường ăn trái cây. Trái lê – và cà phê."

      "Tôi có thể xử lý chuyện đó," y tá cách vui vẻ, "và tôi cũng cần phải gửi ai xuống quán ăn cả."

      ta vừa rời khỏi phòng Thanh tra Shrader và Littleton vào. Leigh đẩy lưng mình thẳng lên. "Các vị tìm ra ca–bin chưa?"

      ", thưa bà. Tôi xin lỗi. Chúng tôi có tin tức gì để báo cáo, chỉ có vài câu cần hỏi bà." gật đầu về phía khay điểm tâm."Nếu bà sắp sửa ăn, cứ tiếp tục . Chúng tôi có thể đợi."

      "Y tá chuẩn bị cho tôi thứ khác." Leigh .

      Như thể được ra hiệu, y tá đến, đẩy chiếc xe có rổ lê to đùng nằm lớp vải xa tanh vàng và được cột dây rubăng vàng. "Cái giỏ này nằm ngoài trạm y tá. người tình nguyện đem nó lên và là của bà. Đây chỉ là những trái lê thôi, chúng là tác phẩm nghệ thuật!" tán tụng, lấy ra trái lê khổng lồ, bóng loáng từ cái tổ màu vàng của nó và đưa lên khen ngợi. nhìn xung quanh cái giỏ. "Dường như là tấm thiệp nào cả. Chắc là nó bị rơi ra ngoài. Tôi lùng sục khắp nơi để tìm nó." khi đưa trái lê cho Leigh. "Tôi để bà mình với khách của bà bây giờ."

      Cầm trái lê trong tay gợi cho Leigh nhớ lại cuộc đàm luận cuối cùng về bữa điểm tâm với Logan, và mắt đầy nước mắt ủy mị. giữ nó trong tay của , vuốt đầu ngón tay làn da trơn tru của nó trong khi nghĩ đến da của Logan, nụ cười của , sau đó ôm nó đến trái tim, nơi những ký ức khác của về Logan được lưu trữ, an toàn và sống động. Hai giọt nước mắt đọng lại giữa đôi mi của .

      "Bà Manning?"

      Bối rối, Leigh vuốt nước mắt . "Tôi xin lỗi – chỉ là chồng tôi luôn trêu chọc tôi về việc bị nghiện trái lê. Tôi trái cho bữa điểm tâm hầu như mỗi ngày trong mấy năm nay."

      "Tôi cho là có nhiều người biết về điều này?" Thanh tra Littleton xuề xòa hỏi.

      "Nó phải là bí mật." Leigh , đặt trái lê qua bên. " ấy thỉnh thoảng chế nhạo điều đó ở trước mặt mọi người. Những trái lê này có lẽ được gửi đến bởi người giúp việc của tôi, hoặc thư ký của tôi, hoặc thậm chí có khả năng hơn, bởi cái chợ mua chúng cho tôi khi tôi có mặt ở nhà." gật đầu phía hai cái ghế nhựa màu nâu. "Xin mời – ngồi ."

      Littleton kéo những cái ghế sang giường của Leigh trong khi Shrader giải thích tình huống. "Bản đồ của bà hữu ích như chúng tôi hy vọng. Những hướng dẫn hơi bị mâu thuẫn, bị thiếu những dấu mốc hoặc bị cản trở bởi những đống tuyết. Chúng tôi kiểm tra với tất cả những người kinh doanh bất động sản trong khu vực, nhưng cho đến nay, ai trong số họ biết bất cứ thứ gì về căn nhà và mảnh đất mà bà mô tả. "

      ý nghĩ đột ngột lóe đến với Leigh – giải pháp quá hiển nhiên làm chết lặng là chính họ nghĩ về nó. "Tôi biết là tôi đến rất gần cabin khi tôi gặp phải tai nạn. Người tìm thấy tôi ở bên đường biết chính xác đó là nơi nào! Các người có chuyện với ta chưa?"

      ", chúng tôi còn chưa chuyện được với ông ta... " Shrader thú .

      "Tại sao lại ?" Leigh thốt lên. "Tại sao lại lang thang khắp nơi núi, cố gắng lần theo bản đồ của tôi, khi mà chỉ cần với chuyện với người nào đó cứu tôi thôi?"

      "Chúng tôi thể chuyện với ông ta, vì chúng tôi biết ông ta là ai."

      Đầu của Leigh bắt đầu nện giã với tức giận điên cuồng. " ta thể nào là khó định vị. Xin vui lòng hỏi tài xế lái xe cứu thương mang tôi đến đây. Họ chắc chắn gặp ta và chuyện với ta."

      "Hãy cố gắng bình tĩnh." Shrader . "Tôi hiểu tại sao bà thấy bực tức. Hãy để tôi cập nhật về tình huống của người cứu bà."

      Cảm giác được là tình huống phức tạp hơn nghĩ vài khoảnh khắc trước đây, Leigh cố làm như đề nghị. "Được rồi, tôi bình tĩnh. Xin vui lòng cập nhật cho tôi."

      "Người đàn ông thấy bà vào tối chủ nhật mang bà xuống núi đến khách sạn ở ngoại ô của Hapsburg gọi là Venture Inn. Ông ta đánh thức quản lý đêm của khách sạn và bảo ông ấy gọi 911. Sau đó ông ta thuyết phục người quản lý tốt nhất là bà nên được nghỉ trong căn phòng với lò sưởi và đắp mền cho đến khi xe cứu thương đến. Sau khi hai người đàn ông mang bà vào phòng, người cứu bà bảo người quản lý là ông ta quay lại xe của ông ta để lấy đồ đạc cá nhân của bà. Ông ta bao giờ quay trở lại. Khi người quản lý đêm tìm kiếm ông ta vài phút sau đó, xe của ông ta rời khỏi."

      tức giận của Leigh tuôn ra khỏi cơ thể của , làm cho tê dại và nản lòng. Nhắm mắt lại, dựa đầu của vào gối. "Đúng là điên rồ. Tại sao người nào đó lại làm những chuyện như thế?"

      "Có vài cách giải thích khả dĩ. cái có khả năng nhất là ông ta cũng là người đụng bà rơi xuống lề đường. Sau đó, ông ta có cảm giác có tội, vì vậy ông ta quay lại xem liệu ông ta có thể tìm được bà hay . khi ông ta phát ra bà, ông ta bắt đầu lo lắng là bị buộc tội cho tai nạn, vì thế ông ta phải đảm bảo là bà được chăm sóc tốt ở khách sạn này, sau đó bỏ trước khi cảnh sát và xe cứu thương đến. Dù là ông ta có là người đụng bà hay , ông ta chắc chắn có vài lý do muốn chuyện với cảnh sát."

      "Quản lý khách sạn kể cho chúng tôi nghe là ông ta lái chiếc xe màu đen hay nâu đậm bốn cửa – chiếc xe Lincoln, ông ta nghĩ – rất cũ, và bị trầy sướt nhiều nơi. Người quản lý ở độ tuổi bảy mươi, và ông ta để ý gì nhiều hơn nữa, vì ông ta bận bịu cố giúp mang bà ra khỏi chiếc xe. Hồi ức của ông ta về người tài xế tốt hơn chút, và ông ta đồng ý làm việc với trong những nhà ký hoạ của chúng tôi trong thành phố vào ngày mai. Hy vọng là họ có được tấm chân dung hoàn hảo để chúng tôi có thể sử dụng nếu chồng bà vẫn chưa xuất ."

      "Tôi hiểu rồi." Leigh thầm, quay khuôn mặt chỗ khác. Nhưng tất cả mà có thể thực thấy là cách diễn đạt hạnh phúc của Logan khi hôn tạm biệt vào sáng Chủ nhật. ở ngoài đó, ở nơi nào đó – bị thương hoặc bị nghẽn vì tuyết, hoặc cả hai. Đó là giải pháp thay thế duy nhất mà Leigh sẵn sàng xem xét. Khả năng Logan có thể thể được giúp đỡ hoặc được cứu quá đau đớn để suy ngẫm.

      Thanh tra Littleton chuyện lần đầu tiên, giọng của do dự. "Còn chuyện nữa chúng tôi muốn hỏi bà... " Leigh chớp mắt kềm nước mắt thiêu cháy mắt và buộc chính mình phải nhìn vào tóc đỏ. "Sáng nay, Cảnh sát viên Borowski quay trở lại phiên trực sau những ngày nghỉ phép thường niên của ta, và ta báo cho chúng tôi biết là bà báo cáo có kẻ theo lén vào tháng Chín. Cảnh sát viên Borowski là người lấy xuống thông tin, và ta nghĩ chúng tôi nên biết. Chuyện này vẫn còn tiếp diễn ?"

      Tim của Leigh bắt đầu nện trong những cú đánh mạnh, kinh hoàng vang dội xuống cơ thể của , và nỗi sợ hãi làm giọng run rẩy đến nỗi gần như thể nghe được. " nghĩ rằng kẻ theo lén lái xe đẩy tôi rớt khỏi đường, hoặc rằng ta có thể làm chuyện gì đó với chồng tôi ư?"

      ", , hoàn toàn ." Thanh tra Littleton với nụ cười ấm áp và trấn an. "Chúng tôi chỉ là cố tỏ ra hữu ích. Những con đường chính được dọn sạch lúc này, và những còn đường được dọn sạch. Điện thoại và đường dây điện được phục hồi lại ngoại trừ ở vài khu vực lập mà họ vẫn còn làm việc đường dây. Chồng bà nhất định xuất bất cứ lúc nào. Chúng tôi nghĩ bà có thể muốn chúng tôi xem thử chúng tôi có thể tìm hiểu được điều gì về lai lịch của kẻ theo lén bà trong khi chúng tôi vẫn còn làm việc với bà. Nếu bà muốn chúng tôi... "

      "Tôi rất cảm kích nếu làm điều đó." Leigh , bám vào lời giải thích của Thanh tra Littleton vì muốn tin nó.

      "Bà có thể kể cho chúng tôi nghe về kẻ theo lén bà ?"

      Leigh mô tả những kiện làm lo lắng.

      "Bà ta gửi hoa phong lan cho bà." Littleton khi Leigh kết thúc. "Bà có nhìn thấy bất cứ tấm thiệp nào các giỏ hoa này ?"

      "."

      Littleton đứng lên và đến giỏ phong lan trắng trước tiên. "Chúng là từ Stephen Rosenberg." , đọc tấm thiệp.

      " ta là trong những người hậu thuẫn của vở kịch." Leigh bảo .

      Từng cái , Littleton bắt đầu đọc cho Leigh những thông điệp và tên các tấm thiệp khác. Khi làm được giữa chừng, gật đầu phía chồng tin nhắn điện thoại và những bức điện bàn ngủ của Leigh. "Bà có xem kỹ chúng chưa?"

      "Hầu hết chúng." Leigh .

      "Nó ổn nếu Thanh tra Shrader lướt qua chúng trong khi tôi làm việc này chứ?"

      Ổn cả với Leigh, nhưng Shrader trông rất phấn khích khi bắt đầu xem chồng tin nhắn. Khi cái tên bó hoa cuối cùng cũng là cái mà Leigh công nhận, Littleton nhặt lên áo khoác của và Shrader cũng đứng lên, cố kết thúc công việc riêng của trong khi đứng. đọc trong những tin nhắn cuối cùng khi toàn bộ thái độ của đột ngột thay đổi, khó chịu. nhìn chằm chằm vào Leigh, quan sát như thể nhìn thấy cách khác, tốt. "Thế , tôi đoán Michael Valente là người bạn tốt của bà?"

      Những biểu gương mặt của , và ngay cả gương mặt Littleton, làm Leigh cảm thấy nhơ nhuốc bởi kết giao.

      ", ông ta phải." Leigh tuyên bố cách dứt khoát. "Tôi gặp ông ta lần đầu tiên tại bữa tiệc ăn mừng vở kịch được khai mạc vào tối thứ Bảy." muốn thêm, muốn đề cập đến buổi tiệc được tổ chức tại nhà , và đặc biệt muốn họ biết là Logan bàn vụ làm ăn với Valente. muốn bất cứ thứ gì để làm cho các thanh tra nghĩ Logan hoàn toàn phải là doanh nhân đứng đắn và người chồng thương bị mất tích. Điều mà là đúng như vậy.
      Cả hai thanh tra có vẻ chấp nhận lời giải thích của . "Tôi tưởng tượng là bà thu hút được nhiều kẻ gàn dở và rùng rợn khi bà là ngôi sao lớn." Shrader .

      "Nó đôi với công việc." Leigh , cố đùa và thất bại cách khổ sở.

      "Bây giờ chúng tôi để cho bà nghỉ ngơi." . "Bà có số điện thoại di động của chúng tôi nếu bà cần liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi cố lần theo bản đồ của bà lần nữa. Thông thường, dễ định vị nơi bị tai nạn như của bà, nhưng vì có quá nhiều tuyết chất đống dọc lề đường cho nên khó có thể nhìn thấy những dấu hiệu mà chúng tôi tìm."

      "Gọi cho tôi nếu các người tìm hiểu được bất cứ chuyện gì – bất cứ chút gì." Leigh khẩn khoản.

      "Chúng tôi gọi." Shrader hứa hẹn.

      giữ tính khí của trong khi Littleton ghé vào trạm y tá và hỏi thăm về tấm thiệp bị mất từ rổ lê. giữ tính khí của trong khi y tá tìm kiếm nó và thể tìm thấy nó, nhưng khi đến dãy thang máy, trút vào người Sam. "Những chuyện làm ở trong đó hoàn toàn là điên rồ! làm cho bà ấy té cứt về chuyện kẻ theo lén bậy bạ. Bà ta tin lý do hỏi chuyện đó. Bà ta biết chính xác là nghĩ gì."

      "Bà ta ngớ ngẩn. Bà ta nhớ lại ta mau thôi, và sau đó bà ta bị kinh hoàng rằng ta có thể chịu trách nhiệm về những gì xảy ra." Sam phản kích. "Tốt nhất là cho bà ta biết chúng ta nghĩ về nó và có hành động tiếp theo."

      "Hành động tiếp theo gì?" chế giễu. "Kẻ theo lén bà ta vẫn còn trong tình trạng tặng quà lãng mạn, điều mà có lẽ ta tiếp tục làm cho đến khi người nào khác bắt mắt ta. Thứ hai, những kẻ theo lén phải là tự phát – họ mơ tưởng về khoảnh khắc cho đến khi họ lộ diện. Họ lập kế hoạch và họ mơ tưởng, và họ thích bị chệch hướng. Họ quyết định hành động giữa cơn bão tuyết bất ngờ, dự đoán được, trừ phi họ cũng có thể lập kế hoạch cho chuyện đó – là điều khả thi."

      Thang máy đến làm cho bị phân tâm, và khi Sam thấy rằng nó trống , cố giải thích lý luận của . " thấy nó kỳ quặc khi chồng bà ta biến mất trong cùng đêm mà bà ta gần như bị giết – và sau đó người bí mật cứu bà ta sao? Có quá nhiều trùng hợp."

      " đề nghị là kẻ theo lén chịu trách nhiệm sau tất cả những chuyện này chăng? nghĩ bà ấy có bao nhiêu kẻ theo lén?"

      Sam lờ lời nhạo báng của . "Tôi nghĩ có thể là ta có thể theo dõi bà ta khi nhìn thấy xe của bà ta bị tuột khỏi đường, và ta ở đó để cứu bà ta." khi ra điều đó, Sam ước gì ra, vì thậm chí đối với nó nghe có vẻ lố bịch.

      "Đó là giả thuyết của ư?" chế giễu. "Kẻ theo lén trở thành hiệp sĩ trong thiết giáp sáng ngời ư?" chờ câu trả lời, , "Bây giờ, để tôi cho nghe giả thuyết của tôi: Manning bị kẹt trong trận bão tuyết và vì lý do nào đó, ông ta thể ra ngoài. Bà Manning mất kiểm soát xe của bà ta trong cơn bão tuyết mịt mùng và bị sa xuống lề đường. Đây là tại sao tôi thích giả thuyết đó: cùng chuyện này xảy đến với hàng trăm người trong trận bão tuyết đó vào ngày Chủ nhật! Đây là tại sao tôi thích giả thuyết của : nó thực tế. Thực ra, nó kỳ quặc. Tóm lại, nó rất tệ."

      Thay vì bực bội vì tổng kết chính xác của , Sam nhìn trong chốc lát, và sau đó cười. " đúng, nhưng xin đừng làm mềm giả thuyết của vì tôi."

      Shrader là người đàn ông, do đó việc được "đúng" là lời khen – điều mà cải thiện ngay tâm trạng của – và cũng là ưu tiên rất cao. " nên thảo luận giả thuyết của với tôi trước khi giáng đòn Bà Manning." chỉ ra, nhưng giọng vui vẻ hơn.

      "Tôi nghĩ đến nó cho đến khi sau khi chúng ta đến đây." Sam thừa nhận khi cánh cửa thang máy mở ra lầu . "Là giỏ lê làm tôi nghĩ theo hướng đó. Chúng đại diện cho hiểu biết cá nhân về thói quen của bà ta – thông tin 'bên trong' – và có tấm thiệp nào với chúng cả. Sau đó, khi tôi nhìn thấy Bà Manning phản ứng mạnh mẽ như thế nào với chúng..."

      "Bà ta kể cho nghe tại sao bà ta lại phản ứng như thế."

      Họ ngang qua tiền sảnh được nửa đường khi Sam quyết định vòng, điều mà Shrader giả định sai là phòng vệ sinh nữ. "Tôi gặp ở chỗ đậu xe." bảo .

      "Tuyến tiền liệt gặp rắc rối à?" đùa. " dừng lại ở đó đường lên lầu."

      Sam đến bàn tiếp tân, nơi vài giỏ hoa mới chờ được chuyển đến phòng của bệnh nhân. đưa ra phù hiệu của cho người tình nguyện lớn tuổi với mái tóc bạc ánh màu xanh và bảng tên bà ta tên Bà Novotny. "Có rổ lê lớn được đưa đến đây sáng nay phải ?" Sam hỏi bà.

      "Ồ, vâng." người tình nguyện . "Tất cả chúng tôi đều kinh ngạc về kích cỡ của những trái lê xinh đẹp."

      "Bà có nhìn thấy chiếc xe tải hoặc xe hơi mang chúng đến ?"

      " ra mà , có. Đó là chiếc xe đen – kiểu các ngôi sao điện ảnh ngồi đấy – tôi biết, vì hai thanh niên ngồi ngay đàng kia lúc đó, và họ chiêm ngưỡng nó. cậu trẻ nó đáng giá ít nhất là ba trăm ngàn đô–la!"

      "Họ có đề cập là nó thuộc loại xe nào ?"

      "Vâng. Họ đó là ..." bà ngừng lại, suy nghĩ, và sau đó mặt bà sáng bừng lên. "Họ đó là chiếc Bentley! Tôi cũng có thể mô tả người lái nó: ta mặc bộ đồ đen và mũ đen với tấm kính che mặt đó. ta mang giỏ lê đến đây và đặt chúng bàn làm việc của tôi. ta chúng là cho Bà Leigh Manning, và ta cầu tôi mang chúng đến cho bà ấy càng sớm càng tốt. Tôi bảo với ta là tôi làm."

      Sam cảm thấy hoàn toàn ngu ngốc đối với việc bị ám ảnh bởi những gì hiển nhiên là cái giỏ trái cây mắc tiền vô hại được mang đến bởi người tài xế – lái chiếc Bentley. Shrader hoàn toàn đúng. "Cám ơn bà rất nhiều, Bà Novotny, bà giúp được rất nhiều." Sam đảm bảo với bà cách máy móc, vì nghĩ điều quan trọng là làm cho mỗi công dân chịu hợp tác cảm thấy như thể họ rất quý giá. Đó là cách "cám ơn bà về việc sẵn sàng can dự vào."

      Bà Novotny quá khoái chí đến nỗi bà thậm chí cố được hữu ích hơn. "Nếu muốn biết bất cứ thứ gì khác về người lái chiếc xe, có thể nhờ người gửi trái lê đến, Thanh tra."

      "Chúng tôi biết ai gửi chúng." Sam qua vai của . " có tấm thiệp nào với chúng cả."

      "Chiếc phong bì bị rơi ra ngoài."

      Có cái gì đó về cách của bà ta làm Sam dừng bước và quay lại.

      Bà Novotny nắm phong bì hình vuông trong tay của bà. "Tôi dự định nhờ người tình nguyện mang cái này lên lầu cho Bà Manning, nhưng họ rất bận rộn vào mỗi buổi sáng. Hầu hết mọi chiếc giường ở đây đều có người nằm vì trận bão tuyết. Nhiều người bị ngã, hoặc bị tai nạn xe, hoặc lên cơn đau tim từ việc xúc tuyết."

      Sam cám ơn bà rối rít, lấy phong bì, và tiếp tục băng qua tiền sảnh. mở phong bì, phải vì hy vọng khám phá ra bất cứ thứ gì có ý nghĩa trong đó, nhưng vì thấy hổ thẹn với Shrader và làm Bà Manning khó chịu với giỏ trái cây mà nó nên được gắn vào. lấy ra tờ giấy văn phòng phẩm có khắc chữ gấp đôi từ phong bì và đọc tin nhắn viết tay đó. Sau đó dừng lại ở giữa bước . Và đọc nó hai lần nữa.

      Shrader lấy xe của họ ra khỏi bãi đậu xe và nó đậu ngay bên ngoài cánh cửa chính. Hơi khói thải ra từ ống bô và lớp băng mỏng, cứng hình thành kính chắn gió. cạo nó ra bằng thẻ tín dụng của công việc thích thú với cần gạt nước chạy hết tốc lực và khớp ngón tay của để trần. đợi trong xe cho đến khi ngồi vào xe và bắt đầu thổi vào bàn tay lạnh cóng của và chà chúng lại với nhau, sau đó đưa cho tờ giấy gấp đôi. "Gì đây hả?" hỏi giữa những cái thổi ngón tay của .

      "Tờ giấy cùng với những trái lê của Bà Manning."

      "Tại sao lại đưa nó cho tôi?"

      "Vì bị lạnh," , "và tôi nghĩ cái này ... làm nẩy lửa."

      Shrader ràng nghĩ rằng chuyện đó là thể nào, và biểu lộ ý kiến đó bằng cách lờ tờ giấy và tiếp tục chà hai tay của . Khi kết thúc, cài số chiếc xe Ford, nhìn vào kính chiếu hậu, và rời khỏi lề. Cuối cùng, với lấy tờ giấy, hờ hững mở nó bằng ngón tay cái của , và khi họ đến gần chỗ bảng hiệu dừng lại ở lối qua đường cho khách bộ hành, Shrader cuối cùng liếc nhìn nó.

      "Trời đất!" đạp mạnh vào phanh đến nỗi dây an toàn của Sam bị khóa và đuôi xe lạng qua đường đầy tuyết. đọc lại nó lần nữa, sau đó từ từ ngẩng cái đầu đen to lớn của và nhìn chằm chằm vào , đôi mắt nâu của sáng rực vẻ kinh ngạc và hồi hộp – con chó dữ sung sướng vừa mới được cho miếng thịt thăn bò căng mọng. lắc đầu như thể để tỉnh táo lại. "Chúng ta phải gọi cho Đại úy Holland." , lái chiếc xe Ford qua đến lề. Mỉm cười lặng lẽ, nhấn những con số điện thoại vô tuyến của . "Đúng là hành động phi thường, Littleton! Nếu Logan Manning xuất sớm – khoẻ mạnh và tráng kiện – vừa mới trao cho NYPD vụ án làm thành người hùng và Holland là cảnh sát trưởng cho nhiệm kỳ tới. Cảnh sát trưởng Trumanti có thể chết sung sướng." quát tháo vào điện thoại, "Đây là Shrader. Tôi cần chuyện với Đại úy." lắng nghe lát, sau đó , " với ông ấy là việc khẩn cấp. Tôi chờ."

      lấy điện thoại xa tai của đủ lâu để ấn nút câm, sau đó công bố, "Nếu còn chưa là thiên thần tóc trắng của Holland, là vậy từ giờ trở ."

      Sam ngăn chặn báo động. " có ý gì khi tôi là 'thiên thần' của ông ấy?"

      Shrader nhìn với vẻ khốn khổ và hổ thẹn. "Quên tôi . Dù giữa và Holland có chuyện gì nữa cũng phải là việc của tôi. Nó bây giờ ràng, tuy nhiên, có nhiều thứ hơn chỉ bề ngoài của . bản năng to lớn, kiên trì, có khả năng! Đó là điều quan trọng."

      "Những gì quan trọng đối với tôi lúc này là hàm ý rằng Đại úy Holland thiên vị tôi, và tôi muốn biết tại sao lại nghĩ vậy."

      "Chết tiệc, mọi người ở Phân khu 18 đều nghĩ vậy!"

      "Ôi, trời ơi, điều đó làm cho tôi cảm thấy khá hơn nhiều." cách chế nhạo. "Bây giờ trả lời câu hỏi của tôi hay là tôi cho thấy 'kiên trì' như chưa bao giờ..."

      Người ở đầu dây bên kia điện thoại cái gì đó, và Shrader giơ tay ngăn chặn bùng nổ của Sam. "Tôi đợi." , sau đó nhìn Sam, đánh giá mức độ quyết tâm nét mặt của , và quyết định là tin lời đe doạ của . "Xét theo bằng chứng," , sau khi ấn nút câm lại. " thanh tra mới, nhưng muốn vào Đội trọng án ở Phân khu 18 và được vào Đội trọng án. Chúng tôi có vài vụ án có lối thoát, nhưng Holland muốn đưa cho bất cứ vụ án nào trong số đó, ông ta muốn vụ án sạch để cho bắt đầu. cần người cộng thường trực, nhưng Holland đại khái gán cho người nào. Ông ta muốn đích thân lựa chọn người cộng cho ... "

      Sam chụp nhanh lời giải thích khập khiễng duy nhất mà có thể nghĩ ra được lúc này. "Holland xử lý việc giao nhiệm vụ cho mọi người ngay lúc này, vì vị trí của Trung úy Unger vẫn còn trống."

      "Vâng, nhưng Holland phân công cộng cho , vì ông ta muốn đảm bảo cộng của người nào đó giỏi, người nào đó "thích hợp' với ."

      "Vậy tại sao ông ta lại chọn chứ?"

      Shrader cười toe toét vào chế giễu của . "Vì ông ta biết tôi 'canh chừng để ý đến .'"

      "Ông ấy bảo canh chừng tôi à?" Sam há hốc miệng trong kinh tởm hết hồn.

      "Trong chính xác các chữ đó."

      tiêu thụ nó lát, sau đó nhún vai tỏ vẻ giả vờ có hứng thú. "Tốt, nếu chỉ có bao nhiêu đó là làm cho mọi người nghĩ là có chuyện gì đó kỳ quặc diễn ra, tất cả các người là những bà cụ nhiều chuyện."

      "Làm ơn , Littleton. Hãy nhìn vào chính mình – phải là cảnh sát nữ điển hình. chửi thề, tức giận, có tư cách và đầy nữ tính, và trông giống như người cảnh sát."

      " còn chưa nghe được tôi chửi thề," Sam chỉnh sửa , "và còn chưa thấy tôi nổi giận, và có chuyện gì với cách tôi nhìn ra sao?"

      " gì. Chỉ hỏi Holland và vài người khác ở Phân khu 18 – họ nghĩ trông rất khá. Tất nhiên, những thanh tra nữ ở Phân khu 18 già hơn nhiều so với và quá ký năm mươi pao, vì vậy họ có nhiều để so sánh với ."

      Sam lắc đầu ghê tởm và giấu nhõm của , nhưng lời tuyên bố kế tiếp của làm giật mình và chấm dứt nó ngay lập tức. "Vì muốn biết toàn bộ ," , "theo lời đồn ở trụ sở chính, có người quen có thế lực – những bạn bè ở những địa vị cao – những thứ như thế."

      "Đó chỉ là điển hình." Sam , cố nhìn khinh bỉ thích thú. "Bất cứ khi nào người phụ nữ bắt đầu thành công trong công việc do đàn ông làm chủ, các người thà là áp đặt thành công của ta lên bất cứ chuyện gì, bất cứ thứ gì, ngoại trừ khả năng."

      "Tốt, có rất nhiều thứ đó." Shrader làm cho bị sốc vậy, sau đó đột ngột sững lại khi Holland cuối cùng nghe cú gọi của ràng bắt đầu bằng cách nhai Shrader vì giữ điện thoại và làm tốn tiền điện thoại di động của .

      "Vâng, thưa ngài, Đại úy, tôi biết – có lẽ năm phút. Vâng, thưa ngài, Đại úy, nhưng Thanh tra Littleton khám phá ra chuyện làm tôi có cảm giác là ông muốn biết ngay."

      Vì Shrader là thanh tra cao cấp trong vụ án, cũng là người "chịu trách nhiệm cho ," Sam mong đợi là lấy điểm cho phát của , hoặc ít nhất để khẳng định thoả mãn trong việc tự mình với Holland, nhưng Sam ngờ là Shrader trao điện thoại cho với cái nháy mắt. "Holland chuyện này nên được hay."

      Đến lúc Sam ngắt cuộc gọi, có nghi ngờ rằng Đại úy Thomas Holland nghĩ thông tin của chính đáng cho cuộc gọi điện thoại đắt tiền.

      Thực , ông nghĩ nó đầy đủ chính đáng và lập tức sử dụng tất cả nhân và tài nguyên của NYPD.

      "Sao?" Shrader với nụ cười như hiểu biết. "Holland gì?"

      Sam trao điện thoại qua cho và tóm tắt cuộc đàm thoại. "Về cơ bản, ông ta rằng Bà Manning có thêm trợ giúp từ NYPD trong việc tìm kiếm chồng của bà ta hơn là bà ta có thể tưởng tượng đến."

      "Hoặc muốn." Shrader thẳng thừng. nhìn lên bệnh viện về hướng tầng ba và lắc đầu. "Người phụ nữ đó là diễn viên đa tài! Bà ta đánh lừa tôi hoàn toàn."

      Sam tự động nhìn theo tia nhìn của . "Cả tôi nữa." thừa nhận với cái cau mày.

      "Vui lên ." khuyên khi họ lái xe rời khỏi lề đường. " làm Holland sung sướng, và giờ đây, ông ta chuyện điện thoại với Trumanti, làm Cảnh sát Trưởng sung sướng. Đến tối nay, Trumanti làm cho thị trưởng sung sướng. Vấn đề lớn nhất là cho tất cả chúng ta," khi cài số xe, " phải giữ bí mật những gì chúng ta biết. Nếu tụi Feds (cảnh sát liên bang) nghe phong thanh về nó, họ cố gắng tìm cách để thâm nhập vào vụ án. Họ cố gắng đóng đinh Valente cả tá buộc tội trong mấy năm nay, nhưng họ chưa bao giờ có thể làm cho chúng dính lại. Họ vui khi NYPD thành công nơi họ bị thất bại."

      " phải là hơi quá sớm để có cảm giác cực kỳ sung sướng này sao?" Sam . "Nếu Logan Manning xuất còn sống khoẻ mạnh, có 'vụ án' nào cả."

      "Đúng, nhưng có cái gì đó bảo tôi rằng chuyện đó xảy ra. đến lúc để ăn trưa." bổ sung sau cái liếc nhìn bản đồng hồ. "Tôi nợ lời xin lỗi cho việc bắn lủng lỗ giả thuyết của lúc nãy. Tôi mua cho cái bánh mì hamburger cho buổi ăn trưa."

      đề nghị phi thường của làm Sam giả vờ ngạc nhiên. Shrader quá kẹo đến nỗi mọi người ở Phân khu 18 chế nhạo điều đó. Trong vài ngày họ núi với nhau, gài mua mấy tách cà phê và máy bán đồ ăn vặt ở bệnh viện. Dựa theo việc đó, và thái độ lúc nãy của về "giả thuyết" của , Sam quyết định chọn cách trả thù mà biết hành hạ : " nợ tôi chầu bít tết cho bữa ăn tối."

      " có cơ hội đó đâu."

      "Tôi biết được nơi. Nhưng trước tiên, Đại úy Holland muốn chúng ta làm vài cuộc gọi đến chính quyền địa phương."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 6
      thể chịu đựng nổi ý nghĩ về chuyện ăn uống hoặc bị y tá phàn nàn về vấn đề này, Leigh giấu hai mẩu bánh mì nướng và trái lê trong ngăn kéo bàn ngủ của , sau đó ngã lưng ra, ngẫm nghĩ những gì các thanh tra và làm. Sau vài phút, làm quyết định và gọi điện thoại cho thư ký của .

      Brenna trả lời điện thoại trong căn hộ Fifth Avenue của Leigh ngay tiếng reo đầu tiên. "Có tin tức gì về ông Manning chưa?" Brenna hỏi ngay khi Leigh kết thúc việc trấn an ta về tình trạng của .

      ", còn chưa." Leigh , cố nghe có vẻ nản lòng như cảm giác của . "Tôi cần vài số điện thoại. Chúng có trong máy vi tính. Chúng ở trong sổ địa chỉ trong ngăn kéo bên phải của bàn viết trong phòng ngủ của tôi."

      "Được, là số của ai?" Brenna , và Leigh có thể hình dung tóc vàng bé có năng lực chụp lấy cây viết, ở trong tư thế sẵn sàng như thường lệ để đáp ứng lại bất cứ cầu nào.

      "Tôi cần số điện thoại trực tiếp của Thị trưởng Edelman ở văn phòng của ông ấy và số điện thoại nhà ông ấy. Tôi cũng cần số điện thoại của William Trumanti ở văn phòng và ở nhà của ông ấy. Ông ấy được liệt kê dưới tên của ông ấy hoặc dưới tên 'Cảnh sát trưởng'. Tôi đợi máy trong khi lấy chúng."

      Brenna trở lại cuộc gọi nhanh đến nỗi Leigh biết ta chắc chạy hết tốc lực từ phòng ngủ của Leigh. "Còn chuyện gì khác nữa mà tôi có thể làm ?" Brenna hỏi.

      " phải ngay bây giờ."

      "Courtney Maitland đến đây nhiều lần." Brenna . " bé ấy tuyệt đối tin là chết và nhà chức trách che đậy việc đó."

      Trong những tình huống bình thường, chỉ cần đề cập đến bé trực tính sống ở trong toà nhà của Leigh làm cho cười, nhưng phải là lúc này. "Bảo Courtney là chuyện cuối cùng mà bé ấy và tôi đến là việc cảm thấy thế nào về người vợ mới của cha bé. Nó thuyết phục được bé là tôi còn sống và chuyện."

      "Tôi gọi cho bé ngay." Brenna . "Tôi thu xếp y tá riêng cho ngay khi tôi nghe về tai nạn của . Bà ta đến đó chưa?"

      "Rồi, cám ơn. Tôi để bà ta sáng nay, nhưng tôi nên giữ bà ta lại thêm ngày nữa."

      "Vì còn chưa cảm thấy khá hơn à?"

      "Gì cơ?" Tâm trí Leigh những cuộc gọi mà muốn làm. ", vì bà ta dễ bị dọa nạt hơn y tá bệnh viện."

      Thị trưởng Edelman đường đến cuộc họp khi Leigh gọi đến, nhưng thư ký của ông bảo ông là Leigh điện thoại, và ông trả lời cuộc gọi của ngay. "Leigh, tôi lòng chia buồn về những gì xảy ra. có khỏe ?"

      "Tôi khoẻ, thưa Thị trưởng." Leigh trả lời, chiến đấu để giữ giọng của đều đều. "Nhưng còn chưa nghe được bất cứ tin tức gì về Logan cả."

      "Tôi biết. Chúng tôi cầu cảnh sát tiểu bang giúp đỡ, họ cố gắng hết sức, nhưng họ thường xuyên bận bịu ở đó." Ông ngừng lại và cách ân cần, "Còn chuyện gì khác nữa tôi có thể làm để giúp ?"

      "Tôi nhận biết đây là áp đặt – nó thậm chí phải là trách nhiệm của NYPD – nhưng chỉ có hai thanh tra lên đây tìm kiếm Logan, và thời gian trôi tuột . Có thể cho thêm nhiều người lên đây để giúp trong việc tìm kiếm ? Tôi sốt sắng hoàn trả lại cho thành phố cho bất cứ chi phí nhân lực nào, hoặc bất kỳ chi phí liên quan nào – vấn đề chi phí quan trọng."

      "Vấn đề phải hoàn toàn là về chi phí. Có số vấn đề liên quan đến thẩm quyền từ góc độ của NYPD. Cảnh sát trưởng Trumanti thể gửi 'đội xâm lược' vào Catskills mà được cầu tham dự trong việc tìm kiếm bởi cảnh sát địa phương, người có thẩm quyền ở đó."

      Đối với Leigh, nghi thức của việc thực thi pháp luật nghe giống như những chuyện toàn là linh tinh vớ vẩn – và có thời gian cho chuyện đó. "Bên ngoài là mười tám độ, thưa Thị trưởng, và chồng tôi ở nơi nào đó ở ngoài kia, bị mất tích. Cục điều tra liên bang có quyền xét xử khắp nơi. Tôi nghĩ đến chuyện gọi cho họ."

      " có thể chắc chắn thử." ông , nhưng Leigh biết từ giọng của ông là ông nghĩ có bất cứ hy vọng gì trong việc kiếm Cục điều tra liên bang dính líu vào trong việc tìm kiếm. "Theo hiểu biết của tôi có rất nhiều người vẫn còn bị mất tích trong trận bão tuyết đó, Leigh, nhưng họ được cho là an toàn và chỉ là thể đào được lối ra cho họ hoặc sử dụng điện thoại. Tại sao gọi cho Bill Trumanti, và để cho ông ấy cập nhật chứ?"

      "Tôi làm ngay. Cám ơn ông, Thị trưởng." Leigh , nhưng cảm thấy đặc biệt biết ơn ông. phát điên lên, và muốn hơn những lời thông cảm và chia buồn. muốn giúp đỡ, hoặc ít nhất là những gợi ý giúp có thể nhận được giúp đỡ.

      Cảnh sát trưởng Trumanti có ở đó khi gọi cho ông, nhưng ông gọi lại cho vào nửa giờ sau. Leigh bị bất ngờ và nhõm, khi Trumanti cung cấp cho nhiều hơn là những gợi ý đơn thuần, ông chuẩn bị cung cấp hỗ trợ và tài nguyên của NYPD để giúp đỡ trong việc tìm kiếm Logan. "Vấn đề thẩm quyền mà thị trưởng đề cập đến được giải quyết trong khi chúng ta chuyện." ông . Ông ngừng lại trong chốc lát và đặt tay lên che ống nghe điện thoại, vài lời khó hiểu với người nào ở đó, sau đó quay lại chuyện với Leigh. "Tôi vừa mới được báo là những thanh tra của Đại úy Holland ở đó liên lạc được với chính quyền địa phương và họ đều đồng ý để cho NYPD tham gia trong nỗ lực tìm kiếm và cứu hộ của họ. Thực ra, thái độ của họ là 'càng nhiều người giúp càng tốt'. Như biết đó, Leigh, đó là trận bão tuyết chết tiệt, và các nhà chức trách và cơ quan địa phương làm việc suốt ngày, cố hỗ trợ cho cư dân của họ."

      Leigh thấy rất nhõm đến nỗi có cảm giác như muốn khóc.

      "Theo dự báo thời tiết," ông tiếp tục, "chúng ta mau chóng có được thời tiết khá hơn. Tôi vừa mới chấp thuận việc sử dụng trực thăng của NYPD để bắt đầu tìm kiếm cabin ngay khi thang máy trần nhà hoạt động lại và khả năng nhìn thấy được cải thiện đến mức an toàn. Có nhiều khu vực phải lùng kiếm, cho nên đừng quá hy vọng vội. Trong khi chờ đợi, có hai thanh tra tài giỏi của Đại úy Holland ở đó bây giờ, và họ hành động ngay nếu có bất cứ đầu mối nào xuất ."

      "Tôi biết cám ơn sao cho đủ." Leigh đầy cảm xúc. và Logan biết Cảnh sát trưởng Trumanti và vợ ông trong xã giao, nhưng thân như họ biết thị trưởng, và thị trưởng cung cấp được nhiều giúp đỡ cho . Vì việc đó, mong đợi giúp đỡ ít hơn, hay hơn, từ Cảnh sát trưởng Trumanti, nhưng ông hoá ra lại là người bạn quyết tâm đắc lực và có thế lực thực – mà Trời ban xuống. Leigh quyết định hỏi ông về việc ông nghĩ có nên liên lạc với Cục điều tra liên bang hay . "Tôi với Thị trưởng Edelman là tôi nghĩ đến chuyện cầu Cục điều tra liên bang giúp đỡ." bắt đầu.

      Phản ứng của Trumanti quá tiêu cực đến nỗi Leigh tự hỏi liệu ông có xem nó như là sỉ nhục đối với NYPD và đối với cá nhân ông . "Bà phí thời gian của bà, Bà Manning." ông cắt ngang, trở nên nghi thức và lạnh lùng với . "Trừ phi có chuyện gì đó mà bà với thanh tra của chúng tôi, có chút chứng cứ nào cả, có chút chi tiết nào cả, để chỉ ra rằng có bất cứ chuyện phạm pháp nào liên quan đến biến mất của chồng bà, đừng chi đến tội ác liên bang để chính đáng gọi cho Cục Điều tra Liên bang."

      "Tôi có kẻ theo lén... " Leigh bắt đầu.

      "Người mà theo tôi hiểu kềm chế các hoạt động của ta – hoạt động rất vặt vãnh của ta – ở trong khu vực địa lý hoàn toàn trong thẩm quyền xét xử của NYPD. có luật liên bang nào bị vi phạm cả. Thực ra, tôi NYPD có thể buộc tội ta với bất cứ thứ gì khác ngoài việc gây phiền toái vào lúc này."

      Mỗi lần ông nhấn mạnh từ 'liên bang', Leigh cảm thấy như thể bị khiển trách nặng nề, và bởi người mà giúp đỡ và lòng trung thành của ông ta là những thứ cần nhất trong lúc này. "Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ là cố nghĩ ra cách có ích." với vẻ khiêm tốn cố tình. đầu gối cho Trumanti nếu đó là điều cần làm để bảo mật giúp đỡ của ông đối với Logan. "Còn có gì khác ông có thể đề nghị tôi nên làm ?"

      Giọng của ông ràng là lịch hơn. "Vâng." ông . "Tôi muốn nghỉ ngơi nhiều như có thể, và tự chăm sóc tốt cho mình, để cho khi chúng tôi tìm được Logan, ấy trách chúng tôi làm cho lo lắng."

      "Tôi thử làm." Leigh hứa hẹn. "Tôi có thể được về nhà vào ngày mai."

      " có cảm thấy đủ khỏe để rời khỏi bệnh viện ?" ông , nghe có vẻ sốc.

      Leigh né tránh câu hỏi nhưng bảo ông khác: "Bệnh viện làm tôi cảm thấy bất lực và tuyệt vọng."

      Ông cười. "Tôi cũng vậy. Tôi ghét những chỗ chết tiệt đó. Tôi cảm thấy khá hơn cho đến khi tôi bắt đầu về nhà."

      Ngay khoảnh khắc sau cùng, muộn màng đó, Leigh cuối cùng nhớ lại là Trumanti chiến đấu trường kỳ với chứng ung thư tuyến tiền liệt, cuộc chiến mà ông được đồn đại là bị thua cuộc. cố nghĩ về chuyện gì đó thích hợp để và cuối cùng , "Cám ơn ông về mọi chuyện. Ông là người cực kỳ tốt bụng."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 7
      "Tôi muốn về nhà vào ngày mai." Leigh bảo bác sĩ khi ông ghé khám cho vào lúc năm giờ chiều hôm đó.

      Ông nhìn qua hồ sơ bệnh lý của , vẻ mặt của ông cũng thể xiêu lòng như của . " khả thi."

      "Nhưng tôi có thể rời khỏi giường nhiều lần vào hôm nay, và tôi cũng được xuống hội trường chiều nay. Tôi chắc chắn là tôi cần cái nẹp cổ này. Tôi rất khoẻ." Leigh nhấn mạnh.

      "Bà được khỏe. Bà bị chấn động nghiêm trọng, bà bị rạn nứt xương sườn, và chúng tôi còn chưa biết nếu bà cần cái nẹp cổ hay ."

      "Tôi hầu như là đau đớn chút nào cả."

      "Đó là vì bà được đưa cho thuốc giảm đau mạnh. Bà có nhìn vào cơ thể của bà bên dưới áo bệnh viện chưa?" ông cầu.

      "Có."

      "Bà thấy khuôn mặt của bà trong gương chưa?"

      "Có."

      "Bà mô tả thế nào về những gì bà nhìn thấy?"

      "Tôi trông giống như là tôi gặp tai nạn."

      "Bà trông giống như trái cà tím sống." Khi vẻ mặt của tiếp tục quyết tâm cách ương ngạnh, ông thay đổi chiến thuật. "Các phóng viên và các nhà nhiếp ảnh lòng vòng dưới lầu, hy vọng được nhìn thấy bà. Bà muốn bất kỳ ai thấy bà trông giống như thế này, phải ? Bà có hình ảnh công chúng cần bảo quản."

      Leigh ở trong tâm trạng nào cho bài giảng về tầm quan trọng của hình ảnh công chúng của . là thứ Tư, và máy bay trực thăng thể cất cánh vào ngày mai nếu thời tiết được cải thiện. muốn giúp cảnh sát hạn chế việc tìm kiếm bằng cách tìm chỗ xe của bị rớt xuống dốc. thể chịu đựng thêm ngày nào nữa về việc bất lực hoạt động và thi hành việc nằm nghỉ chỗ. Cơ thể của đau khắp nơi, nhưng tâm trí của minh mẫn và cần hành động.

      Bác sĩ của nhầm lẫn im lặng của cho việc đồng ý. "Bà biết tôi chỉ là quan tâm đến sức khoẻ của bà trong tận đáy lòng. Bà chỉ là đủ khỏe để có thể về nhà."

      "Chúng ta hãy giả vờ tôi là người lao động chân tay bình thường." Leigh đề nghị. "Tôi có gia đình cần phải nuôi dưỡng và có tiền để trang trải những gì chính sách HMO (bảo hiểm sức khỏe) của tôi trả. Nếu điều đó là đúng, Bác sĩ Zapata, khi nào ông cho phép tôi về nhà?"

      Cặp lông mày xám của ông nhíu lại.

      "Nó là vào ngày hôm qua chăng?" gợi ý.

      "." ông .

      "Vậy là khi nào?" tiếp tục dai dẳng.

      "Sáng nay," ông . "bà đúng, Bà Manning."

      Leigh ngay lập tức cảm thấy như mụ phù thuỷ. "Tôi rất xin lỗi. Tôi là bất lịch ."

      " may, nó cũng là hoàn toàn đúng. Tôi ký giấy cho phép bà về sau khi tôi ghé qua gặp bà vào sáng mai – miễn là bà đồng ý rời khỏi đây trong xe cứu thương."

      Ngay khi ông rời khỏi, Leigh cố gọi cho Brenna, nhưng thư ký của về nhà. Với tiếng đồng hồ để lãng phí, cách đau đớn Leigh từ từ về phía cái ghế đối diện giường của . ngồi vào nó và bắt đầu nhìn lướt qua các tạp chí và báo chí mà nhận được lúc nãy từ người tình nguyện đẩy chiếc xe với những tài liệu để đọc. Leigh cố lấy lại sức mạnh của .

      Vào lúc 6 giờ 30, đặt tờ báo qua bên, lết người trở lại giường của , và gọi cho Brenna ở nhà của ta. "Tôi cần giúp việc." bắt đầu. "Nó hơi khác thường... "

      "Tôi quan tâm." Brenna nhanh chóng cắt ngang. "Chỉ cần với tôi là làm sao tôi có thể giúp."

      "Tôi được xuất viện vào buổi sáng. có thể mang đến cho tôi bộ quần áo sạch ?"

      "Dĩ nhiên. Còn chuyện gì khác ?"

      "Còn, thuê chiếc xe chạy hai cầu và lái lên đây. Đậu nó ở nơi nào đó gần bệnh viện, sau đó tắc–xi cho đoạn đường còn lại. Tôi cần rời khỏi bệnh viện trong xe cứu thương," Leigh giải thích, "nhưng tôi ở lại trong đó. Chúng ta để cho xe cứu thương khi chúng ta đến được chỗ đậu chiếc xe thuê."

      "Rồi sao nữa?" Brenna hỏi cách thoải mái. "Ý tôi là, nếu cần xe cứu thương để rời khỏi bệnh viện, phải là nên ở lại trong đó để quay về thành phố sao?"

      "Chúng ta trực tiếp trở lại thành phố. Cảnh sát thể lần theo tấm bản đồ của tôi, nhưng tôi có thể tìm ra nơi tôi bị rơi xuống đường. Ca–bin mà tôi lẽ ra gặp chồng tôi phải rất gần với chỗ đó."

      "Tôi hiểu," Brenna , "nhưng tôi thực lo lắng về , và... "

      "Brenna, làm ơn ! Tôi cần giúp đỡ." Giọng của Leigh òa vỡ vì kiệt sức và sợ hãi, và khi Brenna nghe nó, đầu hàng ngay lập tức.

      "Tôi lo liệu mọi thứ." hứa cách quyết liệt. "Trước khi gác máy," bổ sung, "có chuyện tôi muốn . Tôi hy vọng hiểu chệch hướng nó."

      Leigh dựa đầu của vào gối và chống đỡ mình để nghe chuyện gì đó mà muốn – theo kinh nghiệm của , kết quả thông thường của bất cứ lời tuyên bố nào bắt đầu bởi ai đó đề nghị rằng người nghe hiểu chệch hướng nó. "Là chuyện gì vậy?"

      "Tôi làm việc cho chưa được bao lâu, và tôi biết có hàng trăm bạn bè mà có thể nhờ vả, vì vậy tôi rất vui mừng... rất được đề cao... là trông cậy vào tôi khi có rất nhiều người khác..."

      "Brenna," Leig với nụ cười mệt mỏi, "tôi ghét làm vỡ mộng của , nhưng tôi có hàng trăm người quen mà tôi thể tin, và chỉ có vài người bạn mà tôi có thể hoàn toàn tin tưởng. Hai người trong số đó ở phía bên kia địa cầu, và người trong số đó bị mất tích ở núi. Tất cả những người khác – bạn bè thân, người quen, và mọi người tôi chưa bao giờ thậm chí gặp mặt – bị bao vây bởi giới truyền thông. Báo chí có đầy các thông tin bậy bạ, phỏng đoán, và những ám chỉ điên rồ, và họ có được những thứ đó từ những người được gọi là bạn bè và người quen thân của tôi."

      Brenna rơi vào im lặng, ràng cố nghĩ ra lời giải thích khác, nhưng có cái nào hết. " đáng buồn." cách nhàng.

      Nó cũng là nỗi lo ngại nhất của Leigh. "Đừng nuối tiếc nó. Đó là cách sống cho những người như tôi."

      "Cám ơn tin tôi, đó là mọi thứ tôi muốn ."

      Leigh nhắm mắt lại. "Cám ơn cho việc – là bản thân ."

      Khi Brenna gác máy, Leigh tập hợp sức mạnh cuối cùng của và làm cuộc gọi cuối cùng của trong đêm nay. Là gọi cho người phát ngôn của , Trish Lefkowitz. đưa cho Trish những cập nhật nhanh, cảm xúc về tình huống, và khi Trish lời chia buồn và động viên, người phát ngôn thẳng vào công việc: " có đủ sức mang lại cho tôi ít chỉ dẫn về cách muốn tôi xử lý giới báo chí ? Cho đến nay, tôi chỉ trả lời chung chung."

      "Đó là lý do tại sao tôi gọi . Tôi được xuất viện vào sáng mai, nhưng tôi trực tiếp về nhà, và tôi muốn các phóng viên theo tôi. Brenna và tôi lái xe lên núi để tìm kiếm nơi bị tai nạn của tôi."

      "Đó là chuyện điên rồ. thể nào đủ... "

      "Nếu tôi có thể tìm ra nó, nó giúp hạn chế việc tìm kiếm."

      "Đúng là đàn ông!" Trish bùng nổ. Xâu chuỗi dài của những mối quan hệ vừa lòng của người phát ngôn biến thành kẻ hận đàn ông. "Logan có lẽ là cắm trại ở trong cái cabin bị đùn tuyết ấm áp nào đó, với vợ của nông dân nướng bánh quy cho ta, trong khi chúng ta đều phát điên lên vì lo lắng và cố cứu ấy."

      "Tôi hy vọng là đúng." Leigh .

      Trish với tiếng thở dài. "Tôi cũng vậy, bây giờ, để cho tôi suy nghĩ, làm thế nào để tôi có thể đánh lạc hướng giới truyền thông để có thể bỏ trốn đây...?"

      Leigh đợi, hình dung cảnh người phát ngôn vén mớ tóc dài ra phía sau tai phải của , sau đó từ từ cuộn đuôi tóc thành cái nút và giật mạnh đó trong khi suy tính về tình huống. Trong những ngày vui vẻ, Leigh trêu chọc cảnh báo ta rằng toàn bộ mớ tóc rời khỏi tay ta ngày nào đó.

      "Được, đây là cách tuyệt nhất. Tôi gọi cho người phát ngôn của bệnh viện – tên của ông ta là bác sĩ Jerry–gì–đó. Tôi bảo ông ta thông báo với các thành viên báo chí nào theo dõi xung quanh bệnh viện là được xuất viện vào buổi sáng và rời khỏi bằng xe cứu thương để về nhà. Sau đó tôi sắp xếp có chiếc xe cứu thương trống rỗng rời khỏi bệnh viện, và hy vọng, là họ đuổi theo nó suốt chặng đường trở lại thành phố New York. Nghe thế nào?"

      "Nó có vẻ tốt. Còn chuyện nữa – thông báo cho giới truyền thông là tôi làm cuộc họp báo ở nhà vào tối mai."

      " đùa đấy chứ! có đủ sức ?"

      ", nhưng tôi cần họ giúp đỡ và hợp tác. Nhà ký họa của cảnh sát phác thảo chân dung của người đàn ông nhìn thấy tôi sau tai nạn. Chúng ta có thể phân phát bản vẽ nếu nó sẵn sàng. Tôi cũng muốn cố gắng ngăn chặn những tin đồn mà tôi đọc tên hai tờ báo tối nay về biến mất của Logan chẳng qua chỉ là kết quả của cãi nhau ầm ĩ trong hôn nhân. NYPD tình nguyện chủ động trong việc tìm kiếm, nhưng những bài báo như thế làm cho cảnh sát có vẻ – và cảm thấy – ngu ngốc."

      "Tôi hiểu. Tôi xin hỏi trông ra sao ?"

      "Tôi nhìn OK."

      " có vết bầm nào khuôn mặt của , hoặc bất cứ thứ gì khác chứ? Tôi nghĩ về những cái máy quay phim."

      "Tôi cần diễn đàn công cộng, việc tôi nhìn thế nào quan trọng."

      im lặng của Trish ở đầu bên kia của điện thoại nhấn mạnh cách cứng rắn về bất đồng của với lời tuyên bố đó, nhưng cảm thấy vô ích để tranh cãi. "Tôi gặp vào tối mai." .

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 8
      Những cuộc gọi điện thoại làm cho Leigh kiệt sức, nhưng chúng cũng làm cho tâm trí của bận rộn. Tuy nhiên, khi tắt đèn và nhắm mắt lại, trí tưởng tượng của tiếp quản, hành hạ với những điều khủng khiếp có thể xảy ra với Logan. thấy bị buộc trong cái ghế bị tra tấn bởi kẻ theo lén bệnh hoạn... thấy chết cóng trong xe của ... môi của tái xanh, mắt mở to và trợn ngược.

      thể chịu đựng nổi những hình ảnh khủng khiếp đó, Leigh cố tập hợp sức mạnh và hy vọng từ những ký ức trong quá khứ. nhớ về đám cưới đơn giản của họ ở phía trước vị thẩm phán buồn chán. Leigh mặc trang phục đẹp nhất của và cài hoa tóc của . Logan đứng cạnh , trông rất sang trọng, đẹp trai, và quyết tâm, mặc dù là mặc bộ đồ mòn xơ xác và tài sản gộp lại của họ chỉ có tám trăm đô la.

      Bà của Leigh có thể cóp nhặt chi phí cho vé máy bay để đến tham dự lễ cưới, và mẹ của Logan phản đối cuộc hôn nhân đến nỗi họ báo cho bà biết về nó cho đến ngày hôm sau. Nhưng bất chấp tất cả – mặc dù nghèo khổ của họ, vắng mặt của bạn bè và gia đình, và tương lai chắc chắn trước họ, họ vui vẻ và lạc quan gấp bội vào ngày hôm đó. Họ tin vào nhau. Họ tin vào sức mạnh của tình . Trong vài năm tới, đó là tất cả mà họ có – được có nhau và tình cho nhau.

      Hình ảnh của Logan qua tâm trí của Leigh giống như những tấm phim trong máy chiếu... Khi họ mới gặp nhau, Logan còn rất trẻ, rất ốm, nhưng đầy nhiệt huyết, lõi đời, và khôn ngoan quá tuổi của . đưa đến buổi nhạc giao hưởng vào lần hẹn hò đầu tiên của họ. chưa bao giờ đến xem buổi nhạc giao hưởng, và khi tiếng nhạc dừng lại ở giữa, vỗ tay quá sớm vì nghĩ là bản nhạc kết thúc. Cặp vợ chồng ở phía trước họ quay lại và nhìn khinh khỉnh làm thấy xấu hổ gấp bội, nhưng Logan bỏ qua cố đó. Trong lúc buổi giao hưởng được tạm ngừng, chồm người về phía trước và với cặp vợ chồng lớn tuổi. Trong cách đánh bóng, làm cho người khác phòng thủ, cách tương đắc, " phải là quá tuyệt diệu khi lần đầu tiên chúng ta được giới thiệu cái gì đó với người mà chúng ta thích sao? Hãy nhớ nó cảm thấy tuyệt như thế nào chứ?"

      Cặp vợ chồng xoay đầu lại, và cái cau mày của họ trở thành nụ cười, họ nhìn Leigh. "Lúc đầu tôi thích nghe nhạc giao hưởng," người đàn ông thổ lộ với . "Bố mẹ tôi có vé trong mùa và họ kéo tôi theo. Phải mất thời gian nó mới dần chiếm được cảm tình của tôi." Cặp vợ chồng sử dụng lúc nghỉ với Leigh và Logan và khăng khăng đòi mua cho họ ly sâm banh để ăn mừng buổi giao hưởng đầu tiên của Leigh.

      Leigh sớm khám phá ra rằng Logan có cách tiếp xúc rất đặc biệt với những kẻ hợm hĩnh, lạnh nhạt thích chỉ trích, có cách tước vũ khí của họ và chuyển đổi họ thành bạn bè và những người hâm mộ. Mẹ của Logan thường rằng ' gì có thể thay thế cho giáo dục', và Logan có rất nhiều – loại giáo dục tự nhiên, bị ảnh hưởng.

      Vào cuộc hẹn thứ nhì của họ, Logan đề nghị Leigh chọn cách trải qua buổi tối của họ. quyết định chọn vở kịch Broadway rất ít người biết đến được viết bởi nhà soạn kịch trẻ tuổi mới mẻ tên Jason Solomon. Logan nhắm mắt lại và ngủ gà gật vào hồi thứ ba.

      Bởi vì Leigh là sinh viên kịch tại trường Đại học New York, có được giấy vào hậu trường. " nghĩ gì về vở kịch?" Jason Solomon hỏi họ khi Leigh kết thúc màn giới thiệu.

      "Tôi thích nó." Leigh , phần là vì xã giao và phần là vì thích hết lòng về mọi thứ liên quan đến nhà hát. , nghĩ kịch bản tuyệt vời, nhưng diễn xuất cũng bình thường thôi, và ánh đèn và phương hướng tồi tệ.

      Hài lòng, Jason nhìn vào Logan để có thêm lời ca ngợi. " nghĩ gì về nó?"

      "Tôi biết nhiều về nhà hát," Logan trả lời. "Leigh là chuyên gia về chuyện đó. ấy là người đứng đầu sinh viên kịch ở NYU. Nếu mẹ tôi có mặt ở đây tối nay, có thể hỏi ý kiến của bà ấy. có ý nghĩa hơn là ý kiến của tôi."

      Lập tức bị sỉ nhục bởi việc thiếu sốt sắng của Logan, Jason hất cằm của lên và quan sát Logan cách bực tức xuống chiều dài sóng mũi của . "Và nghĩ ý kiến của mẹ có trọng lượng vì bà là – cái thá gì? nhà soạn kịch thành công chăng? nhà phê bình nhà hát chăng?"

      ", vì trong đám bạn bè của bà có rất nhiều người có sức ảnh hưởng đến nghệ thuật."

      Leigh nhận biết lúc đó, nhưng Logan đong đưa khả năng về người hậu thuẫn tài chính dưới mũi của Jason. Tất cả Leigh biết là nhà soạn kịch trở nên hơi có cảm tình hơn, nhưng vẫn còn đầy phẫn nộ. "Đưa mẹ đến vỡ kịch của tôi." . "Báo cho tôi biết khi nào dự định đến, và tôi thu xếp cho có vé ngồi ở hàng đầu."

      Khi họ rời khỏi, Leigh , " có nghĩ là mẹ thích vở kịch của ta ?"

      Cười toe toét, Logan đặt cánh tay của quanh vai . Đây là lần đầu tiên chạm vào cách thân mật. " nghĩ mẹ đặt chân vào trong nhà hát này trừ phi thành phố New York bị phát hỏa và nơi này là tòa nhà duy nhất bị lửa xông vào."

      "Vậy tại sao lại để cho Jason Solomon nghĩ là bà ấy có thể đến?"

      "Vì em là nữ diễn viên tài năng và ta là nhà soạn kịch rất cần những người có thể thực diễn suất. nghĩ em có thể muốn ghé qua đây vào tuần tới, nếu vở kịch bị đóng cửa lúc đó, và tình nguyện phục vụ của em."

      Ấm lòng bởi lời khen của và bị phân tâm bởi đụng chạm của , Leigh tuy nhiên cảm thấy buộc phải chỉ ra : " có cách biết là liệu em có thể thực diễn xuất được hay ."

      "Vâng, biết. Người bạn cùng phòng của em với em là người 'tài năng'. Thực ra , ta em là người nổi bật và em là hâm mộ của trường kịch ."

      "Dù tất cả những chuyện đó là – mà nó – Jason Solomon thuê em. Em có bất kỳ khả năng chuyên nghiệp nào cả."

      Logan chặc lưỡi. "Từ vẻ ngoài của nơi này và chất lượng diễn suất, ta thể có đủ tiền để thuê ai với khả năng chuyên nghiệp. Và, là 'tình nguyện' phục vụ – là miễn phí. Sau đó, em có khả năng."

      Đâu có dễ gì đột nhập vào việc đó, nó thành công theo cách đó, nhưng Leigh Logan Manning, và vì vậy muốn tranh luận với về bất cứ thứ gì vào đêm đó.

      Bên ngoài nhà hát, vẫy chiếc tắc xi, và khi tài xế hòa vào giao thông ở trung tâm thành phố, Logan đặt cánh tay của quanh vai , kéo sát vào và hôn nụ hôn đầu. Nó là nụ hôn tuyệt vời, đầy mê đắm mà Leigh cảm nhận với chính mình, nụ hôn đầy kinh nghiệm làm cho cảm thấy chỉ mê mụ và nóng bỏng, mà còn thoải mái khi biết rằng chuyện này, như hầu hết tất cả những chuyện khác, Logan Manning cũng có nhiều kinh nghiệm hơn và từng trải hơn .

      với đến căn chung cư bẩn thỉu Đường Great Jones, nơi và người bạn chung phòng ở chung trong căn hộ có phòng ngủ tầng thứ năm. Bên ngoài căn hộ của , lại hôn , nụ hôn dài hơn và kỹ càng hơn lần này. Đến lúc để cho , Leigh cảm thấy quá phấn khích đến nỗi biết thể ngủ được. đợi bên trong căn hộ của , lắng nghe tiếng bước chân chạy xuống những nấc thang xuống đường, sau đó mở cửa và mơ màng xuống cùng những nấc thang mà bước xuống.

      Logan đưa ăn tối sau vở kịch, thiếu sót mà thắc mắc sau đó, nhưng ngay lúc đó tất cả biết chắc là cực kỳ hạnh phúc và đói ngấu nghiến. Tiêm tạp hóa ở góc đường chỉ cách vài cánh cửa, và nó mở suốt đêm, vì vậy Leigh đến đó.

      Tiệm tạp hóa của Angelini chật hẹp, nhưng rất sâu, với sàn nhà lót vải sơn kêu cót két, ánh đèn khủng khiếp, và khắp nơi tỏa mùi dưa chua và thịt bò muối tỏa ra từ ghi–sê của cửa hàng chiếm đóng toàn bộ bức tường bên trái. Bức tường bên phải được nhét đầy những kệ chứa đồ hộp và các thùng hàng hoá chất từ sàn nhà đến trần nhà. Những cái thùng gỗ chứa thực phẩm tươi và những thùng nước giải khát được xếp ngay ở giữa, để lại chỉ lối hẹp ở hai bên đủ để với đến tủ lạnh và tủ đông lạnh ở phía sau cửa hàng. Mặc dù cửa tiệm có diện mạo hấp dẫn, mì Ý và thịt ở quầy bán thức ăn rất tuyệt và cả những bánh pizza tự tạo đông lạnh.

      Leigh lấy cái bánh pizza tôm cuối cùng từ trong tủ đông lạnh và đặt nó vào lò vi ba của cửa tiệm, sau đó đến những thùng chứa thực phẩm tươi và tìm kiếm những trái lê.

      "Cháu tìm được bánh pizza tôm của cháu chưa?" Bà Angelini gọi từ phía sau máy tính tiền ở ghi–sê của quầy bán thức ăn.

      "Vâng, cháu hâm nóng cái cuối cùng ngay lúc này. Cháu có được cái cuối cùng trong trong tủ đông lạnh." Leigh khi định vị thùng lê. "Cháu luôn có được cái cuối cùng – cháu đoán cháu là may mắn." bổ sung, nhưng nghĩ về Logan, phải bánh pizza.

      " phải là may mắn đâu." Bà Angelini trả lời. "Bác chỉ làm mỗi lần bánh pizza thôi. Bác làm chúng cho cháu đấy. Cháu là người duy nhất cầu chúng."

      Leigh nhìn lên, trái lê trong mỗi tay. "Bác làm ư? Bác là tốt bụng, Bác Angelini."

      "Đừng để ý đến các trái lê đó, chúng tôi có thứ ngon hơn ở phía sau. Falco mang ra cho chúng ra." Nâng cao giọng của bà, bà gọi Falco bằng tiếng Ý.

      Vài khoảnh khắc sau, Falco xuất từ kho chứa đồ, mặc cái tạp dề dơ dáy bên cái áo sơ mi và quần jean của và mang cái túi . ngang qua Leigh mà nhìn và đưa cho mẹ cái túi, từ trong đó bà lấy ra hai trái lê lớn. "Mấy cái này là cho cháu." Bà Angelini bảo Leigh. "Những trái này là loại ngon nhất đấy."

      Leigh lấy ra bánh pizza nóng hổi của từ lò vi ba, đẩy trượt nó cái đĩa bằng bìa cứng của nó, và đậy nó với miếng giấy nhựa đóng gói của nó, sau đó tiến về chỗ tính tiền, nơi chiêm ngưỡng những trái lê bóng láng đến nỗi chúng nhìn như được đánh bóng. "Bác luôn rất tốt với cháu, Bác Angelini." với nụ cười, cố gắng hết sức để truyền đạt ấm áp và cỗ vũ đến người phụ nữ tội nghiệp. Con trai cả của bà Angelina, Angelo, bị giết chết trong cuộc đánh lộn băng nhóm từ lâu trước khi Leigh di chuyển đến làm láng giềng. Con trai út của bà, Dominick, chàng trai trẻ rất đáng , thường luôn giúp đỡ trong cửa tiệm nhưng sau đó, vào ngày nọ biến mất. Bà Angelini là Dominick học ở trường, nhưng người bạn cùng phòng của Leigh – người New York chính cống – rằng trong khu vực của họ việc ' học ở trường', nghĩa là ' đến Spofford', trại tạm giam dành cho những vị thành niên ở New York, hoặc đến trong những nhà tù của tiểu bang.

      Chẳng bao lâu sau khi Dominick 'rời nhà đến trường', Falco bắt đầu làm việc trong cửa tiệm, nhưng điều duy nhất mà Falco Angelini có cùng với người em trai lịch lãm là kỷ lục – và phải ở Spofford. Căn cứ vào những gì bạn của Leigh nghe lỏm được trong cửa tiệm hôm nọ, Falco trải qua nhiều năm trong nhà tù Attica vì tội giết người.

      Thậm chí nếu Leigh biết chuyện đó, Falco cũng làm cho vô cùng thoải mái. Im lặng và nguy hiểm, và cao sáu feet, di chuyển qua cửa tiệm như tòa nhà cao chót vót sắp bị sập, vẻ mặt lạnh lùng và xa cách của , đôi vai to lớn của dường như làm chật chội những lối chật thẹp. mâu thuẫn tương phản giữa cặp lông mày đen dày và hàm râu quai nón, da của xanh xao vàng vọt mà người bạn cùng phòng của Leigh là vì những năm ở tù. Giọng của – vào những dịp hiếm có khi chuyện – rắn đanh và xen lẫn tiếng. làm Leigh rất thoải mái đến nỗi thực tránh nhìn bất cứ khi nào có thể, nhưng có những lúc khi bắt gặp nhìn , và nó làm cho thậm chí càng khó chịu hơn.

      Bà Angelini, tuy nhiên, có vẻ gần như cách khôi hài biết những tính năng dữ tợn và thái độ đe dọa của Falco. Bà ra lệnh cho giống như trung sĩ huấn luyện và về cách âu yếm và sở hữu như 'Falco của bác', và 'caro (cục cưng) của bác' và 'nipote (cháu trai) của bác'. Leigh cho là vì bà mất hai đứa con trai của bà, có lẽ đó là điều tự nhiên mà bà Angelini quí trọng người còn lại, bất kể những thiếu sót tính cách rất hiển nhiên của và khuyết điểm trong phép xã giao.

      Như thể bà Angelini biết Leigh nghĩ gì, bà mỉm cười cách thảm hại khi bà đếm tiền thối cho Leigh. "Nếu Chúa cho bác quyền lựa chọn," bà thú nhận với hất đầu về phía trước cửa tiệm, nơi Falco chất đồ hộp lên kệ, "bác nghĩ bác xin Ngài cho những đứa con . Con dễ nuôi hơn."

      "Cháu chắc là đa số các bà mẹ khác đồng ý với bác." Leigh đùa cách thoải mái. cảm thấy thoải mái với đề tài, buồn cho nỗi buồn của bà Angelina, và ngừng bị bối rối bởi có mặt của Falco Angelina. Nhặt những món đồ mới mua của , Leigh lịch lời tạm biệt với bà Angelini, sau đó chần chừ gọi tiếng tạm biệt đến Falco – phải vì muốn chuyện với , nhưng vì hơi sợ làm cho thấy mất mặt – và do đó xúc phạm . Leigh đến từ thành phố yên tĩnh ở Ohio, và tuyệt đối có kinh nghiệm nào với người từng bị tù trước đây, đặc biệt là người vô tù vì tội giết người – có lẽ là thông minh, thậm chí là nguy hiểm, sai lầm.

      bận tâm với các suy nghĩ đó khi bước ra khỏi tiệm và bắt đầu xuống phố, vì thế hoàn toàn sửng sốt khi hai tên con trai trẻ trông đe doạ ra từ bóng tối và chặn đường . "Này, này, nhìn xem cái gì đến từ cửa tiệm này." người khi ta cho tay vào trong túi áo khoác của . "Em trông đủ ngon để bóc vỏ ăn đấy."

      con dao! ta có dao! Leigh chết sững như con nai bị bắt trong ánh đèn pha của chiếc xe đến gần. suy nghĩ ngớ ngẩn của nên bị thiệt mạng lúc này, phải bây giờ khi mà vừa mới tìm được Logan. Đột nhiên, Falco Angelini phóng ra từ cửa tiệm sau lưng và bắt đầu chế nhạo gã thanh niên giữ con dao dài và mỏng. "Tao nhìn thấy dao ư?" chế giễu. "Mày có biết làm sao để sử dụng nó , đồ cứt?" Giang rộng cánh tay của ra, Angelini mời kẻ tấn công Leigh lao vào tấn công . "Mày thể kiếm được xương của mày khi chém những bé. Thử chém người đàn ông trưởng thành. Chém tao nè. Nào, đồ ngu ngốc, thử !"

      Bị mê hoặc, Leigh nhìn thấy gã trẻ tuổi thứ nhì rút con dao ra khỏi túi của chỉ khi gã thứ nhất lao tới. Angelini bước qua bên tránh cuộc tấn công, chộp cánh tay của và giật mạnh nó qua vai của với tiếng xương gãy ghê rợn làm cho gã thanh niên loạng choạng vào con hẻm, thét to đau đớn. Kẻ tấn công thứ nhì lành nghề hơn, ít vội vàng hơn bạn của ta, và Leigh đứng nhìn trong sợ hãi tê liệt khi cúi mình khoanh tròn Angelini, lưỡi dao của loé sáng dưới ánh đèn đường. Bất ngờ lưỡi dao xông đến, Angelini lùi bước, và gã thanh niên lớn tuổi hơn la hét đau đớn và quỵ gối, chộp lấy háng của . "Mày là đồ chó đẻ!" rên rỉ, nhìn Angelini trừng trừng, cố lăn tròn qua bên và đứng dậy.

      Trong khi cố đứng lên, Falco chộp cánh tay của Leigh và giật mạnh cách khách sáo lùi lại vào ngưỡng cửa của cửa tiệm. ở đó, điếng người, cho đến khi cả hai gã thanh niên bỏ chạy xuống phố rồi biến mất vào con hẻm. "Chúng ta – chúng ta – chúng ta nên gọi cảnh sát." cuối cùng lắp bắp.

      Angelini quắc mắt nhìn và kéo xuống cái tạp dề mặc. "Tại sao?"

      "Bởi... bởi vì chúng ta có thể chọn ra hình ảnh của họ. Tôi chắc là tôi có thể mình làm được chuyện đó, nhưng với hai chúng ta, chúng ta có thể nhận biết chúng."

      "Tất cả những kẻ tồi bại đối với tôi đều giống nhau cả." với cái nhún vai. "Tôi thể phân biệt kẻ này từ kẻ khác."

      Bị cự tuyệt, Leigh chồm người tới và nhìn cách lo lắng về phía chung cư của . "Tôi thấy bất cứ dấu hiệu nào của bọn chúng. Bọn chúng có lẽ bây giờ xa cả dặm." vụng về nhìn vào Angelini, cố che giấu việc sợ bộ về nhà mình. "Cám ơn cứu tôi." , và khi trả lời, bước ra khỏi ngưỡng cửa.

      cảm thấy rất nhõm khi cũng bước tới phía trước. "Tôi đưa em về nhà." đợi lát cho có phản ứng và hiểu nhầm im lặng căng thẳng của từ chối. "Có lẽ em thà là mình." , xoay người lại.

      Hoàn toàn mất bình tĩnh, Leigh thực chộp lấy cánh tay của kéo lại với .

      ", đợi ! Tôi mong là với tôi! Tôi tuyệt nhiên muốn gây ra cho thêm rắc rối nữa, Falco."

      Cử chỉ vô tình của làm cho có vẻ thích thú, hoặc có lẽ là những gì làm cho thích thú. "Em gây ra cho tôi bất cứ rắc rối nào cả."

      "Ngoài việc làm cho gần như bị giết ở đằng đó."

      "Tôi bị nguy hiểm trong việc bị giết bởi những... " Dù là lời phỉ báng nào có trong đầu, cũng kềm lại.

      Khuyến khích bởi giao tiếp mà họ thành lập, Leigh , "Tôi nghĩ chúng ta nên gọi cảnh sát."

      "Em cứ tự nhiên, nhưng đừng kéo tôi vào. Tôi có thời gian lãng phí những tên cớm."

      "Vậy mong đợi cảnh sát bảo vệ chúng ta như thế nào nếu các công dân chịu hợp tác? Trong số những thứ khác, nhiệm vụ của mỗi công dân..."

      bắn cho vẻ ngoài đầy khinh thị làm cho có cảm giác như muốn lặn vào vỉa hè. "Em đến từ hành tinh nào thế?"

      "Tôi đến từ Ohio." Leigh trả lời, hoàn toàn mất thăng bằng đến nỗi thể thiết lập được câu trả lời tốt hơn.

      "Vậy giải thích được điều đó." thẳng thừng, nhưng lần thứ hai trong vài phút gần đây, nghĩ nghe thấy thích thú trong giọng của .

      đưa vào toà nhà của , leo lên bốn đợt cầu thang đến cửa căn hộ của , và bỏ lại ở đó.

      thoát hiểm của từ vụ bạo lực đêm đó kết thúc vĩnh viễn cho những chuyến mình vào ban đêm của Leigh đến tiệm tạp hóa của Angelini, nhưng tiếp tục đến đó vào ban ngày để mua thực phẩm của . Trong chuyến viếng thăm kế tiếp của , với bà Angelini về nguy hiểm cận kề của , nhưng thay vì tự hào về Falco, người phụ nữ tội nghiệp thấy khó chịu. "Từ khi nó còn là thằng bé, nó luôn tìm rắc rối và rắc rối luôn tìm nó."

      Hơi bị ngạc nhiên, Leigh lùng sục khắp nơi để tìm người cứu hộ của , và phát ra ở trong kho ở đằng sau cửa tiệm, sắp xếp những cái thùng. "Tôi muốn cám ơn cho đúng nghĩa." công bố, tới gần sau lưng . cứng đờ người, như thể bị giật mình, sau đó từ từ quay lại và nhìn xuống , cặp lông mày đen của nhíu lại thành cái gầm gừ nhẫn nại, hàm râu đen dày của che giấu phần còn lại của khuôn mặt của . "Cho cái gì?" ngay.

      có vẻ bất giác xa cách hơn và đáng sợ hơn bao giờ hết, cơ thể của cao lớn và to con hơn so với trước đây, nhưng Leigh quyết tâm để cho bất cứ chuyện đó làm cho bối rối. từng bị kết án hay , liều mình cứu , và sau đó đưa về nhà để chắc chắn rằng đến đó cách an toàn. Đó là vì lòng dũng cảm , nghĩ, và khi những lời đó nổ tung vào tâm trí của nó băng qua môi . "Cho hào hiệp." giải thích.

      "Hào hiệp ư?" lặp lại cách trớ trêu. "Đó là những gì em nghĩ về tôi à?"

      Mặc dù Leigh quyết tâm giữ vững lập trường và bị cản trở trong việc bày tỏ lòng biết ơn của , lùi lại bước cẩn trọng trước khi gật đầu cách mạnh mẽ. "Đúng, tôi nghĩ vậy."

      "Họ cho em ra khỏi playpen (cũi có rào xung quanh để an toàn cho trẻ em chơi) của em khi nào vậy, hôm qua à?"

      Bực tức, Leigh đưa tay lên ngăn chặn bất cứ lời cãi cọ nào thêm nữa. "Tôi hạ quyết tâm để làm. Đừng cố thay đổi nó, vì thể. Đây," , đưa tay kia của ra. "Cái này là tặng ."

      quan sát gói quà tặng mà cầm như thể nó là cái hộp chứa thuốc diệt chuột. "Cái gì đây?"

      " vật kỷ niệm cho dịp đó. Chút nữa mở nó ra và tự mình tìm hiểu ." Khi chịu với lấy nó, bước vòng qua và đặt nó cái bực dưới của cái thang gỗ cũ kỹ, bên cạnh số sách giáo khoa. "Những cái đó là của à? học về gì vậy?"

      "Luật." cách chế nhạo, và Leigh mắc nghẹn tiếng cười của , hoảng sợ rằng tiếng cười của để lộ chuyện biết từng bị ngồi tù. Và, may, nó làm vậy. "Nếu em xong việc tò mò," ngay, "tôi có việc phải làm."

      "Tôi có ý... " , ra khỏi phòng. "Tôi xin lỗi vì làm gián đoạn. Tôi chỉ là... "

      "Rời khỏi?" ướm lời.

      bao giờ biết nếu có mở món quà mà mang đến cho hay . Nhưng có cảm giác nếu mở nó, thích hoặc muốn cái hình thiết của hiệp sĩ trong thiết giáp mà thấy trong cửa hàng đồ cổ. bao giờ tự nguyện lời nào với sau đó, nhưng ít ra khi gặp , gật đầu cộc lốc, nhận biết có mặt của . Nếu chuyện với trước, trả lời, và Leigh luôn mỉm cười với và chào hỏi.

      vài tuần sau khi Falco làm khiếp sợ những kẻ tấn công , Logan và đến tiệm Angelini mua thức ăn vặt cho lúc khuya. Leigh giới thiệu Logan cho bà Angelini, sau đó nhìn thấy Falco và giới thiệu hai người đàn ông. Sau đó, bà Angelini luôn hỏi Leigh về 'chàng trai' của . Falco bao giờ về Logan bằng bất cứ cái tên hay mô tả nào, và bao lâu sau đó, biến mất hoàn toàn. Bà Angelini Falco ' học lại'.

      Nằm giường bệnh, Leigh nghĩ về tất cả những chuyện đó, vì cái đêm gần như bị tập kích kinh nghiệm khủng khiếp nhất trong đời – cho đến bây giờ, khi Logan bị mất tích. Lúc đó cũng như bây giờ, có cùng cảm giác bất lực khủng khiếp, cảm giác mà lẽ ra phải nên chuẩn bị hơn, nên lo liệu trước để bảo vệ Logan và bản thân từ nó.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 9
      Bác sĩ của Leigh, y tá của , và quản lý bệnh viện đưa trong chiếc xe lăn xuống xe cứu thương, đậu ở lối vào ở phía sau của bệnh viện. Brenna đợi ở đó, mặc áo khoác dày và mũ len đỏ. "Bảo an có gì trở ngại cả." bảo Leigh.

      Nhân viên bảo an đứng bên cạnh gật đầu. "Hầu hết đám phóng viên rời khỏi khi họ nghe tin được cho xuất viện sáng nay." với Leigh với nụ cười đến tận mang tai. "Tuy vậy có hai người còn nán lại, hy vọng là nhìn thấy . Họ cho tôi mười đô la để báo tin với họ khi rời khỏi, vì vậy tôi chỉ chiếc xe cứu thương trống sắp xếp, sau đó họ nhảy vào xe của họ và đuổi theo. Tôi nghĩ bây giờ họ trước sáu mươi dặm."

      Leigh cầu Brenna cho thêm hai mươi đô la nữa vì rất hữu ích. Hai nhân viên cấp cứu cố giúp ra khỏi xe lăn, nhưng xua tay đuổi họ . "Tôi có thể tự mình làm việc đó." nhấn mạnh, nhăn mặt vì đau khi chậm chạp đứng dậy. Tất cả những gì làm sáng nay là cho vài chữ ký cho các nhân viên tầng của , tắm rửa, và mặc quần áo, nhưng cảm thấy yếu ớt và run rẩy. Tinh thần, tuy nhiên, rất tỉnh táo và đầy mục đích. Triển vọng dò lại đường của và định vị Logan trong vài giờ kế tiếp làm cho phấn chấn và sẵn sàng đến đích đến cuối cùng.

      Brenna ngồi vào xe cứu thương ở phía sau , và chiếc xe bắt đầu di chuyển từ từ xuống đường lái xe. "Xe của chúng ta đâu rồi?" Leigh hỏi.

      "Khoảng hai dặm xuống đường cao tốc, ở American Legion Hall. Tôi với tài xế lái xe cứu thương đưa tôi đến đó để tôi có thể lấy xe của tôi. ta biết chỗ đó."

      Ngay sau đó, xe cứu thương chạy chậm lại và quẹo vào bãi đậu xe có nhiều ổ gà sâu làm rung chuyển chiếc xe và làm cho Leigh nghiến răng đau đớn. " ổn chứ?" Brenna lo lắng hỏi.

      Leigh từ từ thở và gật đầu "Bệnh viện có đưa cho tôi ít thuốc giảm đau để mang theo với tôi, nhưng tôi muốn sử dụng chúng vì chúng làm tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi cần được hoàn toàn tập trung và tỉnh táo ngay bây giờ. giúp tôi đứng lên được ?" Leigh thêm khi chiếc xe dừng lại.

      trong những nhân viên cấp cứu bước ra khỏi xe và vòng xung quanh đến đằng sau xe cứu thương để giúp Brenna leo xuống. mở cánh cửa, nhìn thấy cả hai người phụ nữ đều đứng lên, và lùi bước, nhìn chằm chằm vào họ. "Tôi hứa là tôi rời khỏi khỏi bệnh viện trong xe cứu thương." Leigh giải thích cho chàng trai, "Và tôi làm đúng điều đó rồi. Tuy nhiên, tôi hứa là ngồi trong đó trong suốt chặng đường đến Manhattan."

      "Tôi thể để cho làm chuyện này, Kendall!"

      Leigh cố mỉm cười và chìa tay ra để cho ta giúp đỡ. " lựa chọn."

      "Nhưng... "

      "Nếu buộc tôi nhảy xuống từ nơi này." cảnh báo , " chấn động có lẽ giết chết tôi." bước tới, và lựa chọn nào khác, nhân viên cấp cứu đưa tay đến giúp . Tài xế lái xe cứu thương vòng đến xung quanh xem chuyện gì gây ra chậm trễ, và Leigh giơ tay lên để ngăn chặc bùng nổ của ta. "Chẳng ích gì cho việc tranh cãi." bảo .

      Họ giúp vào chiếc xe Chevrolet Blazer màu bạc mà Brenna thuê. "Thư ký của tôi có tên của các ." Leigh bảo họ với nụ cười biết ơn. " ấy thu xếp cho các để có bốn vé đến xem vở kịch Blind Spot vào tối thứ bảy tới."

      Thông thường, lời hứa hẹn về vé mời cho vở kịch Broadway luôn bán hết vé – thậm chí làm cho người dân New York chán ngấy nhất cũng vô cùng hạnh phúc, vì thế Leigh sửng sốt khi cả hai người đàn ông trông hơi thất vọng.

      "Nếu nó gây ra thêm rắc rối cho ." tài xế sau khi trao đổi cái liếc nhìn với người bạn của , "Chúng tôi thà là đợi cho đến khi xuất lại trong vở kịch, Kendall."

      Họ đều rất trẻ, và họ từng nhìn thấy rất nhiều đau khổ và sợ hãi, Leigh phải kiềm chế thôi thúc để vỗ má của ta. "Vậy , tôi thu xếp chuyện đó." hứa. "Brenna gọi các – khi mọi thứ trở lại bình thường." kết thúc. Bình thường...

      Leigh bám víu cách dữ dội vào khái niệm này, khao khát nó – cầu nguyện nó khi Brenna bắt đầu khởi động máy chiếc Brazer.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :