1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Someone To Watch Over Me - Judith McNaught ( 77c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 71
      Leigh dần dần có lại ý thức, thanh vo ve kỳ quặc pha trộn với tiếng búa nện trong hộp sọ của , tiếng reo của điện thoại, và cảm giác bị tê liệt. Cơn buồn nôn dâng cuộn trong dạ dày, lên đến cổ họng của , và nuốt mạnh xuống, buộc mí mắt mở ra, tự động tìm kiếm cái gì đó để tập trung vào việc khống chế các giác quan quay cuồng của .

      Mí mắt của có vẻ có vấn đề gì, nhưng những gì Leigh nhìn thấy ở phía trước mắt có chút ý nghĩa gì với cả. Toàn bộ khu vực trong tầm nhìn của bị cản trở bởi hai màu kem tương tự, màu dường như bằng phẳng và nằm ngang, màu kia thẳng đứng và gợn sóng.

      chớp mắt liên tục, cố gắng tập trung chú ý, và trong quá trình đó có ý thức về kết cấu khác nhau của hai màu. Màu kem nằm ngang tựa vào má của là tấm thảm... thô nhám. Màu kem thẳng đứng, gợn sóng là... vải... giống như ga che bụi giường của ? ràng là nằm sàn nhà bên cạnh giường của với hai tay đặt ở sau lưng của . cố di chuyển cánh tay, nhưng chúng dường như bị trói lại ở cổ tay, và đôi chân của dường như bị cột lại với nhau ở mắt cá.

      Với nỗ lực Leigh xoay khuôn mặt của theo chiều ngược lại, và cảnh tượng mà nhìn thấy làm cho những giác quan của rối loạn. Jane Sebring ngồi ở bàn trang điểm, mặc chiếc áo đỏ mà Leigh mặc trong bữa tiệc vào đêm khai mạc. Người nữ diễn viên ngâm nga và tô son môi của Leigh, nhưng nó được bôi bẩn cách kinh tởm quanh miệng và phần má của ta. Vương vãi sàn nhà gần chân của ta vài chiếc áo khác của Leigh bị cắt tơi tả.

      Nằm bàn, gần khuỷu tay trái của ta, là khẩu súng.

      Sebring nhìn xuống và nhìn thấy khuôn mặt của Leigh phản chiếu trong tấm gương rộng, sáng đèn bàn trang điểm. "Mày thức rồi à!" kêu lên. "Mày thức. Khán giả của tao thức."

      Leigh nhắm mắt lại.

      "Đừng, đừng, đừng, đừng giả vờ là mày ngủ..."

      Leigh giữ mắt nhắm kín, và nghe tiếng ghế xoay ở bàn trang điểm khi Sebring xoay nó qua và đứng lên. "Thức dậy ngay, đồ đê tiện!" ta gầm gừ ngay tai của Leigh, sau đó ta chộp nắm tóc của Leigh và giật mạnh nó. "Vậy là khá hơn nhiều rồi đó." ta kêu lên, đôi môi đỏ chói của ta mở ra thành nụ cười trước đôi mắt kinh hoàng của Leigh. Trong tay kia của Sebring cầm cây kéo dài, và sắc bén.

      "Để tao giúp mày ngồi lên giường nhé. Tao thích khán giả của tao ngủ thiếp ." ta , kéo mạnh tóc của Leigh để "giúp" Leigh đẩy trượt người cách vụng về lên giường. Trong quá trình đó, cây kéo của Sebring cắt đường ngang qua bắp tay của Leigh, nhưng Leigh cảm thấy nó. Nỗi sợ hãi là thuốc gây tê tự nhiên, bơm dữ dội qua tĩnh mạch của . Chân của bị cột lại bởi chiếc khăn choàng cổ bằng lụa của , sợi dây cột ở cổ tay dường như cũng là cái khăn choàng cổ khác, nhưng rất chặt.

      "Máu của mày hợp với màu áo của tao." Sebring , nhìn máu rỉ ra từ vết cắt của Leigh. ta chà ngón tay của ta lên vết thương của Leigh và quét ít máu của Leigh lên cánh tay của ta.

      Mỗi hệ thần kinh trong cơ thể của Leigh thét gào trong nỗi sợ hãi, nhưng tâm trí của cố gắng tập trung, tìm kiếm cách dữ dội cho giải pháp và lời giải thích. Bằng cách nào đó, phải cầm chân cho đến khi Joe hoặc Hilda hay ai đó vào tìm . Cố giữ giọng của đều đều, , " làm gì thế, Jane?"

      "Tao chuẩn bị đến nhà hát, dĩ nhiên." Sebring , quan sát khuôn mặt của Leigh. "Mày trông có vẻ nhợt nhạt. Mày cần son môi." ta đến bàn trang điểm, nhặt lên ống son môi, và mang đến bên Leigh. Leigh hất đầu ra xa, và Sebring dường như thấy phiền. Với ống son môi siết chặt trong nắm tay của ta, ta đè nó vào khuôn mặt của Leigh, chà nó cách thô bạo trong khi ta hứa giữa kẻ răng của ta, " bao lâu, tao cắt mày thành từng mảnh . Tao chỉ là đánh dấu điểm xuất phát của tao thôi."

      ta lùi bước và khảo sát việc làm của ta, sau đó ta trở lại bàn trang điểm và ngồi xuống. Giữ cây kéo trong tay phải của ta, ta quan sát Leigh cách chăm chú trong gương, sau đó ta nâng lên nắm tóc đỏ dài của ta và cắt nó dài ngang vai – giống như tóc Leigh. "Logan tao." ta thông báo cho Leigh biết. "Bọn tao tìm thấy ngôi nhà núi vào ngày nọ. ấy muốn rời khỏi mày, nhưng con chó cái bác sĩ tâm lý đó cứ ra." Nghiêng đầu qua bên, sau đó nghiêng qua bên kia, ta quan sát ảnh hưởng của kiểu tóc mới cắt ở bên mái tóc đỏ chói của ta, trong khi ta hỏi Leigh, "Mày có muốn biết chồng mày làm gì ngay trước khi ấy chết ?"

      Câu hỏi của làm cho cả cơ thể của Leigh run rẩy. Nuốt cục mật dâng cao, buộc lời thốt ra. "Muốn."

      " ấy làm tình với tao cái túi ngủ của mày ở phía lò sưởi. Tao làm cho ấy ngạc nhiên ở cabin với chai rượu vang, và bọn tao uống nó và làm tình. Rồi..." ta nhặt lên cây kéo và làm cuộc tấn công tàn bạo khác tóc ta. "... gã khốn khiếp có gan đó với tao là ấy chấm dứt với tao vĩnh viễn. ấy bảo tao rời khỏi vì nó đến cabin."

      "Ai đến đó?" Leigh hỏi trong tiếng thầm run rẩy.

      Sebring đặt kéo xuống và mở hộp phấn mắt . Chấm cây cọ đôi mắt, ta khom người gần với tấm gương hơn và kéo đường màu xanh ngọc bích qua mí mắt. "Sheila Winters." ta như thể Leigh nên biết được chuyện đó. "Và sau khi với tao điều đó, ấy nghĩ rằng ấy đưa tao lên đường cái trong xe của ấy và vẫy tay chào tao." Cười nhàng, ta kéo đường màu xanh mí mắt kia của ta. "Mày nên nhìn thấy mặt của ấy khi tao kéo khẩu súng của ấy ra từ dưới ghế của tao và chỉa thẳng vào ấy."

      Cơ thể của Leigh di chuyển khi bắt đầu làm việc điên cuồng với cái nút thắt chặt chiếc khăn choàng cổ trói tay của lại với nhau. "Làm thế nào – mà biết được là nó có ở đó?"

      "Có lần, ấy đưa nó cho tao xem." ta , đặt hộp phấn mắt xuống và quan sát những màu mắt khác mà ta trải ra bàn. " ấy nghĩ là tao biết cách sử dụng nó. Nếu ấy fan hâm mộ lớn cho phim của tao, giống như ấy từng , ấy nhìn thấy tao sử dụng súng trong phim. là kẻ dối." ta rít lên giận dữ.

      Cái nút khăn choàng cổ chịu nhúc nhích, và Leigh mất kiểm soát của nỗi khiếp sợ của . Khi nhìn thấy khẩu súng ở bàn trang điểm lúc nãy, hoàn toàn tin rằng Jane Sebring có khả năng sử dụng nó... muốn tin nó, nhưng bây giờ biết hơn. liếc nhìn qua vai đến ngưỡng cửa bên phải của . Chẳng bao lâu, Joe hoặc Hilda đến tìm , nhưng nếu bất cứ người nào trong bọn họ bước vào phòng ngủ, Sebring nhìn thấy họ ở tấm gương bàn trang điểm.

      "Mày hi vọng được cứu à?" Sebring gầm gừ, nhìn trong gương.

      Leigh sập tia nhìn của về phía trước.

      " có ai đến cả." ta với nụ cười lố bịch. "Họ chết rồi. Con hầu mập của mày chết, và cả thằng tài xế của mày cũng vậy."

      Nước mắt chực tuôn ra khỏi mắt Leigh, và chớp mắt liên tục, móng tay của bấm vào cái nút ở cổ tay của .

      "Cả con bạn Sheila của mày cũng vậy."

      "Sheila chết ư? "Leigh lặp lại bằng giọng khàn khàn, cố giữ Sebring chuyện.

      "Logan và nó hăm dọa tống tiền bệnh nhân của nó." Sebring thố lộ với vẻ chắc chắn tuyệt đối.

      "Logan cho biết à?"

      ", là Sheila, ngay trước khi tao bắn nó. Ai cũng cho mày biết bất cứ điều gì mày muốn biết khi mày chĩa súng vào họ." ta với vẻ khinh miệt. "Mặc dù nó là nó có mối quan hệ với Logan, nhưng nó dối, cố tự cứu lấy mình."

      "Làm sao biết được là Sheila ... dối ?"

      Sebring nghe vẻ sợ hãi gia tăng trong giọng của Leigh, và ta mỉm cười khi ta ngả người về phía trước để tô lên mắt thêm màu xanh màu xanh ngọc bích. "Bây giờ mày sợ rồi à? Mày nên sợ, mày biết . Tao cũng giết mày. Rồi," ta thêm với nụ cười khi ta nhặt kéo lên và tấn công thêm inch nữa ở bên tóc phải của ta, "tao đến nhà hát và chiếm chỗ của mày."

      "Sao lại biết là Sheila dối – về có việc có mối quan hệ với Logan đấy?" Leigh tiếp tục dai dẳng cách tuyệt vọng.

      "Vì," ta lập từng lời cách dịu dàng, "Logan thừa nhận tụi nó có mối quan hệ. Rồi," ta kết thúc, "tao bắn nát óc của ta!"

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 72
      Cách ba khu phố từ căn hộ của Leigh Manning, McCord gọi radio cho các cảnh sát trong xe theo dõi đến gặp ngay bên trong cổng chính và có thang máy chờ sẵn. Sam nhìn thấy khe hở trong giao thông, tắt tiếng còi xe, và đạp phanh dừng lại ở phía trước toà nhà.

      Khi họ chạy qua vỉa hè, chiếc Bentley tối màu thắng kít lại và Valente thoát khỏi nó, chạy theo họ.

      đóng gần khoảng cách khi họ lao vào toà nhà. McCord quát tháo nhân viên bảo vệ gọi EMS và bảo họ đợi trong tiền sảnh, và Valente đến kịp thang máy khi cánh cửa bắt đầu đóng lại, khuôn mặt của trắng bệch và căng thẳng. "Đợi ở dưới này." McCord ra lệnh cho .

      "Trong mơ của đấy." Valente cáu kỉnh, đẩy giữa cánh cửa và moi chìa khoá ra khỏi túi của .

      Thay vì tranh cãi, McCord đưa hướng dẫn cho hai cảnh sát theo dõi khi mở bao súng và kéo khẩu Glock ra. "Có tiền sảnh riêng biệt bên ngoài thang máy tầng nhà của Manning. Đừng để cho ai lên xuống tầng nhà. Có hai nhân viên, người đàn ông và người phụ nữ, họ trả lời điện thoại trong căn hộ. khi chúng tôi có được tầm nhìn ở bên trong và biết chúng tôi đối diện với chuyện gì, các người có thể bắt đầu tìm kiếm các nhân viên đó, nhưng hãy tránh xa chúng tôi."

      Rồi với Valente . " biết bố cục của căn hộ. Đó là gì?"

      "Phòng khách và phòng ăn có thể nhìn thấy từ cửa trước." Valente trả lời . "Nhà bếp và nơi ở của những người giúp việc ở bên trái, dưới hành lang dài. Phòng ngủ chính ở cuối hành lang bên phải."

      "Đưa cho tôi chìa khóa của căn hộ." McCord cách kiên quyết khi thang máy từ từ dừng lại.

      Valente giữ chìa khoá, giơ nó lòng bàn tay mở của McCord: "Tôi theo sau các người."

      Sam mong McCord tranh cãi, nhưng ràng nhận biết chuyện đó là vô nghĩa. gật đầu dứt khoát. "Đứng ở đằng sau và cách xa chúng tôi đấy."

      Valente thả chìa khóa vào tay .

      Trước cửa căn hộ, McCord lặng lẽ đút chìa khóa vào ổ và áp tai vào cửa, chăm chú lắng nghe thanh bên trong, trong khi Sam nhấn người sát vô tường, bước ra khỏi đôi giày, súng của nâng cao. "Sẵn sàng chứ?" khẽ hỏi.

      Sam gật đầu.

      Cánh cửa mở vào tiền sảnh tiếng động. Vượt quá nó, phòng khách trải dài trong bóng tối ngoại trừ ánh sáng đến từ chùm đèn treo nhiều ngọn trong phòng ăn bên trái và từ nhà bếp ở bên kia nó.

      Họ di chuyển vào tiền sảnh, sử dụng bức tường ở bên phải để nấp trong khi họ lắng nghe chăm chú cho bất cứ thanh gì để cho họ có chút phương hướng. Sam nhìn thấy cơ thể của người giúp việc nằm gần bàn phòng ăn, và đẩy McCord, khiến phải chú ý đến nó, sau đó nâng cánh tay của , ra dấu cho những người cảnh sát theo dõi đứng ngay cửa kiểm tra ở đó ngay khi họ khám xét toàn khu vực.

      McCord di chuyển cách lặng lẽ xuống cầu thang của tiền sảnh và bắt đầu về phía trái, phía phòng ăn và nhà bếp, nhưng Valente chộp cánh tay của Sam và chỉ qua bên phải. biết thanh và bóng tối của căn hộ tốt hơn họ, và ánh sáng hầu như thể nhìn thấy ở phía xa bên phải là đáng kể đối với . Sam tranh cãi với kiến thức của . di chuyển đến gần McCord và chỉ qua vai của .

      Valente ở giữa đường của hành lang ở đầu kia của phòng khách khi họ bắt kịp và di chuyển đến phía trước . Đúng lúc đó, Sam cũng có thể nghe được giọng của người phụ nữ, rất , đến từ ngưỡng cửa mở bên trái, ở cuối hành lang.

      McCord di chuyển dọc theo bức tường, ép sát người vào nó, cho đến khi đủ gần với ngưỡng cửa để nhìn qua nó, sau đó di chuyển cách nhanh chóng đến phía bên kia của nó. ra dấu cho Sam và Michael rằng Leigh nhìn thấy , và Sam di chuyển vào vị trí ở trung tâm ngưỡng cửa, nhưng đứng cách xa để yểm trợ McCord khi nhào qua khung cửa và lao vào phòng. cảm thấy, chứ phải nhìn thấy diện của Valente tay trái của và hơi ở phía trước, nhưng tập trung vào việc giữ vững tay súng và chăm chú lắng nghe giọng của Sebring để có thể đánh giá vị trí của mục tiêu và nhắm góc bắn của nếu cần nhả đạn.

      McCord giơ lên ba ngón tay, cho biết nhảy vào phòng ngủ sau khi đếm đến ba, sau đó bắt đầu đếm ngược. ngón tay giơ lên – hai ngón tay giơ lên...

      " đến lúc tao phải đến nhà hát rồi." Sebring với Leigh khi ta bước ra khỏi tủ áo trong phòng, mặc chiếc áo choàng của Leigh. ta dừng lại ở bàn trang điểm, nhặt cây súng lên, và chỉa thẳng vào Leigh.

      McCord dừng việc đếm ngược, nghĩ rằng mục tiêu của họ sắp vào tầm ngắm.

      Leigh thoáng nhìn thấy McCord, nhưng biết liệu có thể cứu hay , vì vậy thử cách tuyệt vọng để cứu Michael trong khi vẫn có thể. "Jane, làm ơn," cầu xin cách run rẩy, "kể cho tôi nghe lại cách giết Logan . Đó là tất cả những gì tôi cầu. Trước khi chết, tôi muốn nghe với tôi chuyện đó!"

      Nó đánh vào Michael cách chính xác những gì Leigh làm – và những gì sắp sửa xảy ra trong phòng ngủ đó. Khi Littleton di chuyển về phía ngưỡng cửa mở, Michael tuôn ra tiếng gầm giận dữ và phóng ào tới phía trước, biến mình thành mục tiêu khi nhào mình đến giường theo chiều ngang, hất ngã Leigh lên lưng của , che cơ thể bằng cơ thể của trong khi những tiếng súng, và tiếng hét, và tiếng nổ vang lên trong tai .

      nằm im ở đó cho đến khi nghe McCord gọi những cảnh sát khác. " có gì đáng ngại nữa!" sau đó chống khuỷu tay ngồi dậy trong khi trong những cảnh sát la to trở lại. "Chúng tôi cảm giác được nhịp mạch của người đàn ông và người phụ nữ ở ngoài này, và EMS đường lên đây ngay bây giờ."

      Đầu của Leigh bị xoay qua bên, và gò má nhợt nhạt của bị lấm lem màu đỏ. Mắt nhắm kín và di chuyển! Nỗi sợ hãi làm nghẹn giọng của Michael thành tiếng thầm đứt quãng. "Leigh?"

      Mắt của hấp háy mở và tập trung vào khuôn mặt của – đôi mắt như đá zircon ẩm ướt với nước mắt. Michael cảm thấy nhõm, an tâm, cực kỳ nhõm, đến nỗi thể nghĩ được bất cứ thứ gì để , vì vậy lật nghiêng qua bên để cởi trói cho , sau đó đẩy lại lưng của và nhìn chằm chằm xuống đôi mắt mà ngay lần đầu tiên nhìn thấy chúng.

      Leigh nhìn khuôn mặt tàn phá của và đẩy trượt cánh tay của quanh cổ , ngón tay của vuốt mái tóc ngắn ở gáy của . "Chào." thầm với nụ cười đầy nước mắt. "Ngày hôm nay của như thế nào?"

      Michael thả trán của trán , vai của cười ngặt nghẽo, mắt của mờ vì những giọt nước mắt nhõm. "Bình thường." cố lầm bầm sau vài khoảnh khắc. "Nhưng nó được cải tiến tốt hơn."

      Ở gần ngưỡng cửa, Sam sụm người vô tường, súng của treo lỏng lẻo từ bàn tay của , khuôn mặt của tránh nhìn cơ thể của Jane Sebring. Nhìn xác chết rồi lùng bắt kẻ giết người là nghề nghiệp của . Đó là nhiệm vụ của ... nhưng, ôi Chúa ơi, là chuyện khác hoàn toàn khi biết giết người. McCord cần phải vào phòng chéo góc từ khung cửa, nhưng Sam có tầm ngắm thẳng, và lấy nó ngay khi Sebring nổ súng.

      Ở góc bên phải của , McCord kết thúc việc kiểm tra nhịp mạch của Sebring, sau đó đứng lên và đến bên Sam. " Sebring còn xuất ở bất cứ nơi nào nữa." với cách lặng lẽ. "Bắn rất chính xác, Sam."

      " khó mà bắn trật ta." Sam cách ủ rũ, nâng mắt nhìn . " ta chỉ cách có mười feet."

      hiểu thương tổn trong chúng và choàng tay qua gáy của , kéo khuôn mặt của vào ngực và choàng cánh tay của quanh thắt lưng . "Tôi chỉ có thể nghĩ ra câu chân thành, trấn an để trong hoàn cảnh này." thầm.

      "Là gì?"

      "Thà là ta còn hơn tôi. "

      Sam hơi mỉm cười.

      "Ai cũng cảm thấy như vậy vào lần đầu cả." thêm cách an ủi. "Với chút may mắn, nó là lần sau cùng của ."

      Ngay lúc đó Shrader vào phòng và đứng sững lại, nắm lấy toàn cảnh tượng với nụ cười hoài nghi. "Các người cuộc đấu súng ở đây hay là cuộc làm tình điên cuồng vậy?" hỏi, nhìn từ mắt cá chân bị trói lại của Leigh đến cánh tay của McCord ôm choàng sau lưng Littleton. "Tôi nhìn thấy cảnh tù tội và số chứng cứ của cuộc đấu súng. Những gì tôi nhìn thấy là nạn nhân. Có ai nhìn thấy nạn nhân nằm ở đâu ?"

      "Ở đàng kia." McCord .

      Shrader bắt được giọng của và giả định chính xác là Sam bắn phát súng chết người đó. đến góc phòng, đến chỗ cơ thể của Sebring, và huýt sáo khi nhìn thấy khuôn mặt của nạn nhân. "Chà! đến ngày tóc xấu!"

      trở về đến gần Sam, người bây giờ đứng mình, và vỗ vai , đưa ra an ủi của mình cho những gì biết cảm nhận. "Nghe này, Littleton, ban cho ta đặc ân đấy. ta muốn tiếp tục sống với mái tóc của ta đâu."

      Khi Sam mỉm cười, hướng về phía giường, nơi Michael Valente tháo dây trói mắt cá chân của Leigh. "Chào, ông Valente." cách lịch . "Chào, bà Manning."

      Valente lờ , nhưng Leigh nóng lòng muốn thúc đẩy mối quan hệ tốt với cảnh sát cho Michael trong tương lai. "Chào, thanh tra Shrader." . " khỏe ?"

      "Tôi rất khỏe. vui khi nghe được các chàng trai ở tầng dưới bắt gã theo lén . ta tình nguyện điều trị, nhưng chúng tôi kiểm tra ta trước khi chúng tôi thả ."

      Hài lòng với chuyến viếng thăm trường của , Shrader qua ngưỡng cửa với tay thọc trong túi của , sau đó thò đầu vô trong và , "À này, tài xế bị vết thương thịt và cơn đau tim, nhưng nhân viên cấp cứu tình trạng của ta khá tốt. Người giúp việc bị chấn động mạnh, và ta hơi bị thiếu máu, nhưng họ truyền máu cho ta đường đến bệnh viện."

      Leigh đẩy trượt người khỏi giường và loạng choạng đứng lên, giữ khuôn mặt xoay lại nhìn cơ thể của Jane Sebring. "Em với họ đến bệnh viện." bảo Michael.

      "Vâng, em cần phải ." Michael dứt khoát, ôm choàng khi họ bắt đầu xuống hành lang, "Và trong khi em ở đó, em cũng phải chụp quang tuyến luôn."

      "Phụ nữ có lẽ là có thai phải rất cẩn thận với việc chụp X–ray." Leigh bảo .

      Michael cười toe toét, nhưng lắc đầu. " phải hơi quá sớm cho em biết được chuyện đó à?"

      "Nó hơi quá sớm đối với những người phụ nữ khác, nhưng phải đối với em."

      "Tại sao?"

      lắc đầu và mỉm cười. "Vì là – ."

      "Trong trường hợp đó." sau khi suy nghĩ lát, "Chúng ta cần di chuyển ngày cưới đến sớm hơn."

      cười . "Em lẽ ra phải biết rằng thẳng vào trọng tâm của vấn đề."

      Michael giữ lại và ôm chặt vào cánh tay của , hàm của đặt đỉnh đầu của , tâm trí của nghĩ về chuyện cố buộc Sebring thừa nhận rằng ta giết Logan khi bản thân sắp bị bắn. Giọng của âu yếm dịu dàng, , "Em thẳng vào tim ."Cách ba khu phố từ căn hộ của Leigh Manning, McCord gọi radio cho các cảnh sát trong xe theo dõi đến gặp ngay bên trong cổng chính và có thang máy chờ sẵn. Sam nhìn thấy khe hở trong giao thông, tắt tiếng còi xe, và đạp phanh dừng lại ở phía trước toà nhà.

      Khi họ chạy qua vỉa hè, chiếc Bentley tối màu thắng kít lại và Valente thoát khỏi nó, chạy theo họ.

      đóng gần khoảng cách khi họ lao vào toà nhà. McCord quát tháo nhân viên bảo vệ gọi EMS và bảo họ đợi trong tiền sảnh, và Valente đến kịp thang máy khi cánh cửa bắt đầu đóng lại, khuôn mặt của trắng bệch và căng thẳng. "Đợi ở dưới này." McCord ra lệnh cho .

      "Trong mơ của đấy." Valente cáu kỉnh, đẩy giữa cánh cửa và moi chìa khoá ra khỏi túi của .

      Thay vì tranh cãi, McCord đưa hướng dẫn cho hai cảnh sát theo dõi khi mở bao súng và kéo khẩu Glock ra. "Có tiền sảnh riêng biệt bên ngoài thang máy tầng nhà của Manning. Đừng để cho ai lên xuống tầng nhà. Có hai nhân viên, người đàn ông và người phụ nữ, họ trả lời điện thoại trong căn hộ. khi chúng tôi có được tầm nhìn ở bên trong và biết chúng tôi đối diện với chuyện gì, các người có thể bắt đầu tìm kiếm các nhân viên đó, nhưng hãy tránh xa chúng tôi."

      Rồi với Valente . " biết bố cục của căn hộ. Đó là gì?"

      "Phòng khách và phòng ăn có thể nhìn thấy từ cửa trước." Valente trả lời . "Nhà bếp và nơi ở của những người giúp việc ở bên trái, dưới hành lang dài. Phòng ngủ chính ở cuối hành lang bên phải."

      "Đưa cho tôi chìa khóa của căn hộ." McCord cách kiên quyết khi thang máy từ từ dừng lại.

      Valente giữ chìa khoá, giơ nó lòng bàn tay mở của McCord: "Tôi theo sau các người."

      Sam mong McCord tranh cãi, nhưng ràng nhận biết chuyện đó là vô nghĩa. gật đầu dứt khoát. "Đứng ở đằng sau và cách xa chúng tôi đấy."

      Valente thả chìa khóa vào tay .

      Trước cửa căn hộ, McCord lặng lẽ đút chìa khóa vào ổ và áp tai vào cửa, chăm chú lắng nghe thanh bên trong, trong khi Sam nhấn người sát vô tường, bước ra khỏi đôi giày, súng của nâng cao. "Sẵn sàng chứ?" khẽ hỏi.

      Sam gật đầu.

      Cánh cửa mở vào tiền sảnh tiếng động. Vượt quá nó, phòng khách trải dài trong bóng tối ngoại trừ ánh sáng đến từ chùm đèn treo nhiều ngọn trong phòng ăn bên trái và từ nhà bếp ở bên kia nó.

      Họ di chuyển vào tiền sảnh, sử dụng bức tường ở bên phải để nấp trong khi họ lắng nghe chăm chú cho bất cứ thanh gì để cho họ có chút phương hướng. Sam nhìn thấy cơ thể của người giúp việc nằm gần bàn phòng ăn, và đẩy McCord, khiến phải chú ý đến nó, sau đó nâng cánh tay của , ra dấu cho những người cảnh sát theo dõi đứng ngay cửa kiểm tra ở đó ngay khi họ khám xét toàn khu vực.

      McCord di chuyển cách lặng lẽ xuống cầu thang của tiền sảnh và bắt đầu về phía trái, phía phòng ăn và nhà bếp, nhưng Valente chộp cánh tay của Sam và chỉ qua bên phải. biết thanh và bóng tối của căn hộ tốt hơn họ, và ánh sáng hầu như thể nhìn thấy ở phía xa bên phải là đáng kể đối với . Sam tranh cãi với kiến thức của . di chuyển đến gần McCord và chỉ qua vai của .

      Valente ở giữa đường của hành lang ở đầu kia của phòng khách khi họ bắt kịp và di chuyển đến phía trước . Đúng lúc đó, Sam cũng có thể nghe được giọng của người phụ nữ, rất , đến từ ngưỡng cửa mở bên trái, ở cuối hành lang.

      McCord di chuyển dọc theo bức tường, ép sát người vào nó, cho đến khi đủ gần với ngưỡng cửa để nhìn qua nó, sau đó di chuyển cách nhanh chóng đến phía bên kia của nó. ra dấu cho Sam và Michael rằng Leigh nhìn thấy , và Sam di chuyển vào vị trí ở trung tâm ngưỡng cửa, nhưng đứng cách xa để yểm trợ McCord khi nhào qua khung cửa và lao vào phòng. cảm thấy, chứ phải nhìn thấy diện của Valente tay trái của và hơi ở phía trước, nhưng tập trung vào việc giữ vững tay súng và chăm chú lắng nghe giọng của Sebring để có thể đánh giá vị trí của mục tiêu và nhắm góc bắn của nếu cần nhả đạn.

      McCord giơ lên ba ngón tay, cho biết nhảy vào phòng ngủ sau khi đếm đến ba, sau đó bắt đầu đếm ngược. ngón tay giơ lên – hai ngón tay giơ lên...

      " đến lúc tao phải đến nhà hát rồi." Sebring với Leigh khi ta bước ra khỏi tủ áo trong phòng, mặc chiếc áo choàng của Leigh. ta dừng lại ở bàn trang điểm, nhặt cây súng lên, và chỉa thẳng vào Leigh.

      McCord dừng việc đếm ngược, nghĩ rằng mục tiêu của họ sắp vào tầm ngắm.

      Leigh thoáng nhìn thấy McCord, nhưng biết liệu có thể cứu hay , vì vậy thử cách tuyệt vọng để cứu Michael trong khi vẫn có thể. "Jane, làm ơn," cầu xin cách run rẩy, "kể cho tôi nghe lại cách giết Logan . Đó là tất cả những gì tôi cầu. Trước khi chết, tôi muốn nghe với tôi chuyện đó!"

      Nó đánh vào Michael cách chính xác những gì Leigh làm – và những gì sắp sửa xảy ra trong phòng ngủ đó. Khi Littleton di chuyển về phía ngưỡng cửa mở, Michael tuôn ra tiếng gầm giận dữ và phóng ào tới phía trước, biến mình thành mục tiêu khi nhào mình đến giường theo chiều ngang, hất ngã Leigh lên lưng của , che cơ thể bằng cơ thể của trong khi những tiếng súng, và tiếng hét, và tiếng nổ vang lên trong tai .

      nằm im ở đó cho đến khi nghe McCord gọi những cảnh sát khác. " có gì đáng ngại nữa!" sau đó chống khuỷu tay ngồi dậy trong khi trong những cảnh sát la to trở lại. "Chúng tôi cảm giác được nhịp mạch của người đàn ông và người phụ nữ ở ngoài này, và EMS đường lên đây ngay bây giờ."

      Đầu của Leigh bị xoay qua bên, và gò má nhợt nhạt của bị lấm lem màu đỏ. Mắt nhắm kín và di chuyển! Nỗi sợ hãi làm nghẹn giọng của Michael thành tiếng thầm đứt quãng. "Leigh?"

      Mắt của hấp háy mở và tập trung vào khuôn mặt của – đôi mắt như đá zircon ẩm ướt với nước mắt. Michael cảm thấy nhõm, an tâm, cực kỳ nhõm, đến nỗi thể nghĩ được bất cứ thứ gì để , vì vậy lật nghiêng qua bên để cởi trói cho , sau đó đẩy lại lưng của và nhìn chằm chằm xuống đôi mắt mà ngay lần đầu tiên nhìn thấy chúng.

      Leigh nhìn khuôn mặt tàn phá của và đẩy trượt cánh tay của quanh cổ , ngón tay của vuốt mái tóc ngắn ở gáy của . "Chào." thầm với nụ cười đầy nước mắt. "Ngày hôm nay của như thế nào?"

      Michael thả trán của trán , vai của cười ngặt nghẽo, mắt của mờ vì những giọt nước mắt nhõm. "Bình thường." cố lầm bầm sau vài khoảnh khắc. "Nhưng nó được cải tiến tốt hơn."

      Ở gần ngưỡng cửa, Sam sụm người vô tường, súng của treo lỏng lẻo từ bàn tay của , khuôn mặt của tránh nhìn cơ thể của Jane Sebring. Nhìn xác chết rồi lùng bắt kẻ giết người là nghề nghiệp của . Đó là nhiệm vụ của ... nhưng, ôi Chúa ơi, là chuyện khác hoàn toàn khi biết giết người. McCord cần phải vào phòng chéo góc từ khung cửa, nhưng Sam có tầm ngắm thẳng, và lấy nó ngay khi Sebring nổ súng.

      Ở góc bên phải của , McCord kết thúc việc kiểm tra nhịp mạch của Sebring, sau đó đứng lên và đến bên Sam. " Sebring còn xuất ở bất cứ nơi nào nữa." với cách lặng lẽ. "Bắn rất chính xác, Sam."

      " khó mà bắn trật ta." Sam cách ủ rũ, nâng mắt nhìn . " ta chỉ cách có mười feet."

      hiểu thương tổn trong chúng và choàng tay qua gáy của , kéo khuôn mặt của vào ngực và choàng cánh tay của quanh thắt lưng . "Tôi chỉ có thể nghĩ ra câu chân thành, trấn an để trong hoàn cảnh này." thầm.

      "Là gì?"

      "Thà là ta còn hơn tôi. "

      Sam hơi mỉm cười.

      "Ai cũng cảm thấy như vậy vào lần đầu cả." thêm cách an ủi. "Với chút may mắn, nó là lần sau cùng của ."

      Ngay lúc đó Shrader vào phòng và đứng sững lại, nắm lấy toàn cảnh tượng với nụ cười hoài nghi. "Các người cuộc đấu súng ở đây hay là cuộc làm tình điên cuồng vậy?" hỏi, nhìn từ mắt cá chân bị trói lại của Leigh đến cánh tay của McCord ôm choàng sau lưng Littleton. "Tôi nhìn thấy cảnh tù tội và số chứng cứ của cuộc đấu súng. Những gì tôi nhìn thấy là nạn nhân. Có ai nhìn thấy nạn nhân nằm ở đâu ?"

      "Ở đàng kia." McCord .

      Shrader bắt được giọng của và giả định chính xác là Sam bắn phát súng chết người đó. đến góc phòng, đến chỗ cơ thể của Sebring, và huýt sáo khi nhìn thấy khuôn mặt của nạn nhân. "Chà! đến ngày tóc xấu!"

      trở về đến gần Sam, người bây giờ đứng mình, và vỗ vai , đưa ra an ủi của mình cho những gì biết cảm nhận. "Nghe này, Littleton, ban cho ta đặc ân đấy. ta muốn tiếp tục sống với mái tóc của ta đâu."

      Khi Sam mỉm cười, hướng về phía giường, nơi Michael Valente tháo dây trói mắt cá chân của Leigh. "Chào, ông Valente." cách lịch . "Chào, bà Manning."

      Valente lờ , nhưng Leigh nóng lòng muốn thúc đẩy mối quan hệ tốt với cảnh sát cho Michael trong tương lai. "Chào, thanh tra Shrader." . " khỏe ?"

      "Tôi rất khỏe. vui khi nghe được các chàng trai ở tầng dưới bắt gã theo lén . ta tình nguyện điều trị, nhưng chúng tôi kiểm tra ta trước khi chúng tôi thả ."

      Hài lòng với chuyến viếng thăm trường của , Shrader qua ngưỡng cửa với tay thọc trong túi của , sau đó thò đầu vô trong và , "À này, tài xế bị vết thương thịt và cơn đau tim, nhưng nhân viên cấp cứu tình trạng của ta khá tốt. Người giúp việc bị chấn động mạnh, và ta hơi bị thiếu máu, nhưng họ truyền máu cho ta đường đến bệnh viện."

      Leigh đẩy trượt người khỏi giường và loạng choạng đứng lên, giữ khuôn mặt xoay lại nhìn cơ thể của Jane Sebring. "Em với họ đến bệnh viện." bảo Michael.

      "Vâng, em cần phải ." Michael dứt khoát, ôm choàng khi họ bắt đầu xuống hành lang, "Và trong khi em ở đó, em cũng phải chụp quang tuyến luôn."

      "Phụ nữ có lẽ là có thai phải rất cẩn thận với việc chụp X–ray." Leigh bảo .

      Michael cười toe toét, nhưng lắc đầu. " phải hơi quá sớm cho em biết được chuyện đó à?"

      "Nó hơi quá sớm đối với những người phụ nữ khác, nhưng phải đối với em."

      "Tại sao?"

      lắc đầu và mỉm cười. "Vì là – ."

      "Trong trường hợp đó." sau khi suy nghĩ lát, "Chúng ta cần di chuyển ngày cưới đến sớm hơn."

      cười . "Em lẽ ra phải biết rằng thẳng vào trọng tâm của vấn đề."

      Michael giữ lại và ôm chặt vào cánh tay của , hàm của đặt đỉnh đầu của , tâm trí của nghĩ về chuyện cố buộc Sebring thừa nhận rằng ta giết Logan khi bản thân sắp bị bắn. Giọng của âu yếm dịu dàng, , "Em thẳng vào tim ."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 73
      Đứng trong phòng khách chờ CSU đến, McCord cập nhật Womack và Shrader những kiện trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua. Cửa của căn hộ Manning được mở và những cảnh sát mặc đồng phục đứng lẩn quẩn trong tiền sảnh, vì vậy hạ thấp giọng, nhưng Sam vẫn có thể nghe được khi ngồi xuống ghế xôpha ở gần đó, ghi chú cho bản báo cáo mà phải nộp.

      giữa câu, McCord đột ngột ngừng , và Sam ngước lên kịp để bắt gặp kéo điện thoại di động ra khỏi túi áo khoác của . Nó rung, và sốt ruột nhìn vào tên của người gọi, sau đó thề lầm bầm và với lấy điều khiển từ xa của truyền hình nằm bàn cà phê gần đầu gối của Sam. Khi bấm qua các kênh, quay đầu về phía cửa sổ phòng khách và với Shrader, "Con phố dưới đó trông thế nào?"

      Shrader đến cửa sổ và nhìn xuống. "Nó trông giống như sở thú vậy," trả lời. "Xe cứu thương, xe tuần tra, và hàng tá..."

      "... xe tin tức." McCord kết luận với vẻ kinh tởm. "Họ truyền tin tức của câu chuyện, và Trumanti gọi tôi về chuyện đó."

      Khi đến đó, đài truyền hình mà vừa chọn cắt ngang chương trình thường xuyên của họ và người giới thiệu chương trình , "Chúng tôi có tin tức mới về vụ án mạng của Logan Manning. Phóng viên của chúng tôi, Jeff Corbitt, ở tại trường ngay bây giờ, nơi xe cứu thương vừa mới rời khỏi tòa nhà Fifth Avenue nơi Logan Manning từng cư ngụ với vợ của ông ta, nữ diễn viên Leigh Kendall. Jeff, có chuyện gì diễn ra ở đằng đó vậy?"

      "Bây giờ tình trạng rất hỗn loạn." phóng viên ở trường trả lời, đứng ở phía trước toà nhà, tay giữ micrô. "Cảnh sát chăng dây vỉa hè và đại sảnh. Ba xe cứu thương vừa mới rời khỏi cách đây phút, và con phố đầy xe cộ cho tình trạng khẩn cấp. Michael Valente ở đây, và ta vừa rời khỏi trong trong những chiếc xe cứu thương."

      " ta có bị cảnh sát giam cầm ?" người xướng ngôn viên nhanh nhảu hỏi.

      ", ta vào cứu thương với bà Manning. Nhìn như thể Valente lại lần nữa lọt qua lưới của NYPD, lần này với Mitchell McCord dẫn đầu cuộc điều tra. McCord được cho hay là lầu."

      Người phát ngôn viên trông có vẻ choáng váng và phẫn nộ bởi tin tức Valente ràng thoát khỏi. "Chúng tôi vừa mới nghe từ văn phòng của Cảnh sát trưởng Trumanti," ta , "và họ bảo đảm với chúng tôi rằng Cảnh sát trưởng Trumanti có lời phát biểu chính thức cho chúng ta ngay."

      Điện thoại di động của Sam rung trước khi bản tin kết thúc, và cả điện thoại của Shrader và Womack cũng vậy.

      "Đừng trả lời cuộc gọi đó." McCord cách gay gắt khi Shrader bắt đầu trả lời điện thoại của .

      Shrader tuân theo ngay, nhưng nhìn lo lắng. "Cuộc gọi của tôi là từ Đại úy Holland."

      "Của tôi cũng vậy." Womack đồng tình.

      Điện thoại của Sam rung lần thứ hai. "Của tôi cũng vậy." .

      "Cuộc gọi khác của là từ người nào vậy?" McCord hỏi .

      "Là cha dượng tôi." Sam sau khi nhìn lướt qua điện thoại của lần nữa.

      " lát nữa tôi gọi lại cho ông ấy cho ." McCord . "Ông ấy có số điện thoại mà tôi cần." chìa tay ra cho điện thoại di động của , và Sam đứng dậy và trao nó cho , sau đó với cả ba người trong giọng điệu cấp bách. "Tôi muốn bất cứ người nào trong các người trả lời bất kỳ cuộc gọi nào của bất kỳ ai về vụ án này tối nay. Lát nữa đây, tôi gọi điện thoại cho Thị trưởng Edelman và cố thuyết phục ông ấy đích thân xử lý cuộc họp báo đêm nay và để cho Trumanti nhúng tay vào. Bất kể là Edelman là ông ấy làm gì, tôi làm lời tuyên bố ngắn đến giới truyền thông ở bên dưới để giải tội cho Valente khỏi tất cả những dính líu trong vụ mưu sát Manning. Chuyện đó tạm thời ngăn chặn Trumanti phát biểu với giới truyền thông đêm nay và cố buộc tội Valente."

      Sam nhận biết ngay lập tức số điện thoại của Edelman là số mà Mack cần từ cha dượng của , và lẽ ra rất vui để gọi giùm ở trước mặt Shrader và Womack, nhưng Mack hiển nhiên có ý định bảo vệ đội của ngay lúc này. đút tay vào túi quần và với họ, "Từ giờ trở tôi tự mình xử lý vụ án này. Tôi muốn ba người giữ khoảng cách với nó. Ngày mai, viết bản báo cáo của các người nhưng giữ tính trung thực với các kiện cơ bản và tránh nhắc đến logic hoặc lập luận mà các người có thể làm theo trong quá trình điều tra. Tôi điều khiển hoạt động của các người, vì vậy khi các người bị chất vấn về việc tại sao các người làm điều gì đó, cứ trút trách nhiệm vào tôi."

      "Tại sao chúng ta lại phải lo lắng về việc bị đỗ lỗi ở đây vậy?" Shrader cầu. "Chúng ta làm đúng theo bài bản, chúng ta phá án, và Sam tiết kiệm cho nhà nước cả gia tài trong việc khởi tố và phải chứa chấp người đàn bà điên khùng trong phòng ngủ đó, người giết Manning."

      tivi, chương trình lại bị gián đoạn cho cùng bản tin, và McCord nhặt lên điều khiển từ xa và nhấn nút tắt. ngửa đầu ra, và Sam nhìn cẩn thận chọn cụm từ của . "Khi điều tra vụ án Manning, cá nhân tôi phát có rất nhiều chứng cớ rành rành để buộc tội thành viên của NYPD trong mối thù máu truyền kiếp, rất hiệu quả chống lại Michael Valente sử dụng nhiều biện pháp bất hợp pháp." nhìn xuống họ và thẳng thừng, "Tôi có ý định mang chứng cứ này đến với thị trưởng, và nếu ông ấy hành động gì – cách công khai – tôi đích thân đưa nó ra công chúng."

      Shrader và Womack trao đổi cái liếc vui, rồi Shrader lên tiếng cho cả hai. "Tôi thích nhìn thấy quần áo bẩn của ban đem treo ra ở nơi công cộng, thưa Trung úy. Tại sao để cho ban giải quyết chuyện này cách thầm chứ? Trao cho Đội điều tra nội bộ, hay..."

      "Đó phải là cách để lựa chọn." McCord thông báo cho biết cách dứt khoát. "Valente công khai bị đối xử cách bất công trong nhiều thập niên do thành viên cấp cao của NYPD và đám bạn chí thân của ông ta. Khi công dân bình thường trở thành nạn nhân của ban, còn là việc 'nội bộ của ban' nữa – theo ý tôi. Tôi muốn có chút công lý ở đây, và rồi tôi muốn có chút trả thù cách công khai. Valente đáng có cả hai."

      "Ai là viên chức mà vậy?" Womack hỏi cách an tâm.

      "Trumanti." McCord thẳng thừng, sau hồi im lặng.

      "Ồ, chết tiệt." Womack thở ra. "Tôi sợ là vậy."

      báo động của Womack chỉ làm cho Mack nhìn càng lạnh lùng kiên quyết hơn, theo ý Sam. nhún vai và , "Thị trưởng Edelman thừa kế Trumanti như Cảnh sát trưởng, vì thế ông ta bị ràng buộc với Trumani về mặt chính trị, nhưng sau khi tôi kể cho ông ấy nghe những gì tôi biết điện thoại, vị thị trưởng mới của chúng ta vẫn có thể muốn tránh vụ bê bối có dính líu đến NYPD. Ông ấy có thể muốn xử lý Trumanti như chuyện nội bộ của cảnh sát, vì thế nên được xử lý riêng. Tôi khá chắc chắn rằng ông ấy cầu Trumani từ chức ngay, nhưng tôi muốn hơn thế nữa."

      Khi dừng lại ở đó, Womack , "Chính xác là muốn gì?"

      Mack nhìn như thể câu trả lời rất hiển nhiên. "Tôi muốn treo mông của Trumanti ở nơi công cộng cùng với tất cả những ai có dụng ý cộng tác với gã khốn khiếp điên khùng, thù dai đó."

      "Chính xác là Trumanti làm gì?"

      "Các người cần biết chuyện đó." dừng lại vì CSU vừa đến, và rời khỏi Sam với Womack và Shrader để đến chuyện với trưởng nhóm.

      "OK, Littleton, hãy cho chúng tôi nghe," Shrader cầu. "Womack và tôi có quyền biết bất cứ những gì biết. Chúng tôi có quyền biết là chúng tôi chống lại chuyện gì."

      Do dự, Sam nhìn ra cửa sổ ở ánh đèn lấp lánh của bầu trời hùng vĩ của thành phố. hiểu tại sao Mack muốn bảo vệ Womack và Shrader từ những chi tiết, và cũng hiểu tại sao họ cảm thấy họ có quyền biết chúng. Điều duy nhất mà chắc là quyết định kể cho họ nghe đến từ niềm tin rằng Shrader và Womack đúng – hay là vì chịu nổi khi để cho họ nghĩ rằng quyết định của Mack về việc làm mọi chuyện ở nơi công cộng là hợp với đạo đức nghề nghiệp, hoặc thất thường. Từ khi Mack cụ thể ra lệnh cho được tiết lộ chi tiết, vội kể cho Womack và Shrader về việc Valente bị kết tội ngộ sát cách bất công và mọi chuyện mà Trumani ứng dụng sau đó. Khi xong, cả hai người họ nhìn choáng váng và giận dữ.

      may, khi Mack quay lại nhóm, liếc nhìn khuôn mặt của Shrader và Womack, sau đó nhìn thẳng . " kể cho họ nghe rồi." , nhìn phẫn nộ và thất vọng về .

      Trong đầu Sam chùn bước ở cách diễn đạt kết tội của , nhưng gật đầu. "Họ cần hiểu được thái độ của đến từ đâu."

      Thay vì trả lời, trông khắc nghiệt với cả ba người. "Cho dù là cả các người biết mọi chi tiết, nó cũng thay đổi được chuyện chết tiệt gì. Những điều tôi lúc nãy vẫn còn có hiệu lực. Tôi cần hoặc muốn lòng trung thành của các người, cái mà tôi cần là biết rằng các người tránh xa ra khi trận chiến bắt đầu. Tôi muốn các người cứ tiếp tục làm công việc của các người vào ngày mai, và tôi muốn các người giữ ý kiến của các người về tôi, về vụ án này, và về mọi thứ liên quan đến nó. rồi chứ?" cầu.

      Shrader miễn cưỡng gật đầu và Womack cũng vậy, sau đó tia nhìn như xuyên thấu của Mack chuyển đến . "Đó là mệnh lệnh mà tôi vừa mới mang lại cho . Đừng nhầm nó là cầu!" cảnh báo , quai hàm của bạnh ra.

      Sam tuyệt đối có ý định làm theo mệnh lệnh đó nếu gặp phải vấn đề nơi phải chọn giữa lòng trung thành với Mack và nghề nghiệp của . nghiệp của , đột ngột nhận ra, ít quan trọng hơn nhiều khi có liên quan đến đạo đức – và càng ít quan trọng hơn với người đàn ông có đạo đức mà , người sẵn sàng đặt cược mọi thứ vào những gì tin tưởng.

      "Tôi nhầm nó." Sam lặng lẽ trả lời.

      gật đầu cách lạnh lùng, cách nhầm lẫn tin rằng vì hiểu mệnh lệnh của , Sam làm theo nó, sau đó , "Tôi gọi điện thoại cho thị trưởng. Khi ba người rời khỏi đây, các người được đưa ra lời bình luận gì đến giới báo chí."

      vào nhà bếp và ba người họ nán lại thêm mười phút nữa, nhưng Mack vẫn tiếp tục ở đó, khuất khỏi tầm nhìn và tầm nghe. Cuối cùng, Shrader , "Tôi có ấn tượng ràng là ấy muốn chúng ta rời khỏi."

      Sam có cùng ấn tượng, nhưng muốn ở lại để nghe Edelman gì với .

      " nào, Littleton, có thể mất ấy mấy tiếng đồng hồ chỉ để định vị thị trưởng." Womack khi do dự trong tiền sảnh và giội tia nhìn lo lắng về phía ngưỡng cửa trống của nhà bếp. " ấy rất bực mình với . Hãy rời khỏi đây trước khi ấy quyết định tống vào đội tuần tra."

      "Tôi nghĩ ấy bực mình tôi." Sam thầm cách khó chịu khi dừng lại ở ngoài cửa của căn hộ và xỏ chân vào đôi giày da xám của . gửi cái nhìn chế ngự lướt qua viên cảnh sát trẻ trong tiền sảnh ở thang máy huých khuỷu tay cảnh sát khác, ra dấu đến đôi chân của .

      Womack nhìn , nhưng suy nghĩ của vẫn còn ở tính khí của McCord. "Tôi dám chắc là vậy. Thực ra, tôi dám chắc điều duy nhất cứu căp mông của cứu cặp mông của ấy tối nay trong cuộc chạm trán."

      "." Shrader tranh cãi khi họ vào thang máy. " ấy bực chút nào, ấy chỉ là rất tập trung. Bây giờ McCord như là con tàu vận chuyển, gầm rú xuống núi mà có phanh, và Littleton chỉ là dẫm chân hơi quá gần với đường của ấy ngay lúc này."

      Với Womack ở bên và Shrader ở bên kia của , họ lấn người qua lối , xuyên qua đám đông phóng viên la hét và những ánh đèn loà mắt của những chiếc máy ảnh nhắm đến họ ở bên ngoài toà nhà.

      Liệu Mack có tức giận với hay , Sam muốn tìm ra cách gì đó để đợi ở đó và nhìn trả lời cuộc phỏng vấn của báo chí. hết tất cả, muốn đứng trong bóng tối ở nơi nào đó, lặng lẽ cho mượn hỗ trợ của . Nhưng dù là Mack chỉ là 'tập trung' hay 'bực tức', quyết định có lẽ khôn ngoan nhất là nên làm theo lời dặn lần này, và về nhà. Dù có chuyện gì xảy ra nữa, có thể thấy nó được tường trình truyền hình.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 74
      Cuộn người ghế xôpha trong chiếc áo choàng màu xanh nhạt với cổ áo bằng vải xatanh mà mẹ tặng cho nhân Lễ giáng sinh, Sam lơ đãng chải mái tóc ẩm ướt của trong khi xem lại băng video mà thu cho lời tuyên bố của Mack đến giới truyền thông ở bên ngoài tòa nhà, rồi lời tuyên bố của Thị trưởng Edelman, được làm sau Mack tiếng đồng hồ.

      Mack ràng thuyết phục được thị trưởng là Michael Valente vô tội và thị trưởng cần lập tức có khoảng cách với Trumanti. Mỉm cười, xem Edelman làm lời tuyên bố của ông lần nữa: "Cuộc điều tra vào cái chết của Logan Manning kết cuộc đau buồn tối nay khi Trung úy Michell McCord và đội của ấy ngăn chặn Jane Sebring cố giết bà Manning ở căn hộ của Mannning." Edelman . "Trước khi Sebring nổ súng vào cảnh sát ở căn hộ, ta thừa nhận mình giết Logan Manning, cũng như bác sĩ tâm lý Sheila Winters, cơ thể của ấy được phát chiều nay ở văn phòng của ấy. Theo cảnh sát họ bắn trả phát súng của Sebring, và ta chết ngay ở trường."

      Câu hỏi đầu tiên và duy nhất mà Thị trưởng Edelman nhận lấy sau lời tuyên bố ngắn của ông là câu thể tránh được về tham gia của Michael Valente. Với câu hỏi đó, thị trưởng trả lời cách dứt khoát, "Michael Valente dính líu gì trong cái chết của Logan Manning cả. Tuy nhiên ông ta giúp đội của Trung úy McCord trong việc điều tra, và theo hiểu biết của tôi, đêm nay, ông Valente liều mình cứu sống bà Manning khi phát súng được bắn ra.

      "Sáng mai, văn phòng của tôi bắt đầu điều tra những lời buộc tội trước đây chống lại Michael Valente bởi thành phố New York. Tôi cầu Trung uý McCord dẫn đầu cuộc điều tra, và tôi chờ quyết định của ấy. Trong khi chờ đợi, tôi cầu – và nhận được – đơn từ chức của Cảnh sát trưởng William Trumanti, có hiệu quả ngay lập tức.

      "Văn phòng của tôi có thêm lời tuyên bố nào nữa về vấn đề này cho đến khi cuộc điều tra được hoàn tất. Tuy nhiên, vào thời điểm này, tôi có đủ thông tin để biết chắc rằng lời xin lỗi nợ đến Michael Valente cho vài bất công trắng trợn làm đối với ông ấy nhân danh 'công lý'. Khi tôi vận động cho văn phòng này, tôi hứa với các công dân của thành phố New York rằng tôi tích cực chống lại việc lạm dụng quyền lực và đặc quyền bởi nhân viên chính quyền thành phố ở mọi cấp, và tôi làm tốt với lời hứa đó tối đêm nay. "

      Sam nhấn nút quay lại cuộn băng, và sau đó xem Mack làm lời bình luận ngắn hơn, trực tiếp hơn đến giới báo chí ở bên ngoài tòa nhà của Mannings. rất cộc cằn, chí tử và đẹp trai đến nỗi nghĩ thị trưởng có vẻ quan trọng và yếu ớt so với .

      Mặc trong chiếc áo da và áo sơ mi đen mở cổ, Mack nhìn thẳng vào máy quay phim và những gì cần : "Jane Sebring bị bắn và giết chết trong căn hộ của Mannings tối nay khi ta cố giết bà Leigh Manning. Trước khi chết, Sebring hàm ý thú nhận mình trong vụ án mạng của Logan Manning và bác sĩ Sheila Winters. Hai nhân viên của bà Manning được may mắn hơn. Joseph O'Hara và Hilda Brunner được đưa đến bệnh viện cách đây ít lâu và mong đợi là được hồi phục hoàn toàn."

      ngừng lại, chờ cho các phóng viên phấn khích trở nên hoàn toàn im lặng, sau đó , "Trong suốt cuộc điều tra của chúng tôi, Michael Valente bị nhắm đến và đối xử như nghi phạm chính cách sai lầm. Mặc dù là vậy, đêm nay ông ấy giúp chúng tôi trong cuộc điều tra của chúng tôi, sau đó ông ấy liều mình để cứu mạng sống của bà Manning, và làm như thế, ông ấy cũng có thể cứu mạng sống của những người có mặt trong cuộc trạm chán. Tôi hiểu thị trưởng chuẩn bị lời tuyên bố liên quan đến ông Valente, ông ấy phát biểu ngay. Trong khi chờ đợi, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của tôi cho trợ giúp của ông Valente và thán phục của tôi đối với tính kiên nhẫn đến khó tin của ông ấy." xong, nhìn lên đám đông và , "Tôi có thời gian cho ba câu hỏi và hơn."

      "Trung uý McCord," phóng viên la to, " định bảo với chúng tôi rằng Michael Valente nên bị xem là kẻ tình nghi trong vụ án mạng của Logan Manning chăng?"

      Sam cười khúc khích ở câu hồi đáp nhanh nhẹn và sắc sảo của Mack. Thay vì trả lời, Mack nhìn khán giả của với vẻ kinh tởm thích thú, "Có ai có câu hỏi thông minh nào ?"

      "Chính xác là Michale Valente có dính líu gì trong vụ án mạng của Manning?" phóng viên khác thét lớn.

      "Có bất kỳ người nào ở đây biết định nghĩa của chữ 'thông minh' ?" Mack phản kích. "Câu hỏi cuối cùng." cảnh báo.

      "Trung uý McCord," giọng của người phụ nữ gọi, " có thích phỏng đoán về mối quan hệ thời giữa Michael Valente và Leigh Manning ?"

      Nụ cười của Mack lười biếng, gây lúng túng, và nhạo báng. " có thể nghĩ ra được bất cứ lý do gì thế gian này là tại sao tôi quan tâm đến chuyện đó ?"

      xong, rời khỏi dãy micrô và bước qua đám đông, bờ vai rộng của mở đường qua đám đông chen lấn của phóng viên, nhiếp ảnh gia, và những người hiếu kỳ.

      Sam nhấn nút quay lại lần nữa trong khi suy nghĩ bằng chứng vừa rồi là Mack thể chịu đựng nổi những kẻ ngu ngốc. Nụ cười của hơi phai nhạt khi nghĩ liệu có cùng cố chấp và tha thứ thuộc cấp – trắng ra là – người cố tình tuân theo ước nguyện của tối nay bằng cách kể cho Shrader và Womack nghe mọi chi tiết của vấn đề giữa Trumani – Valente.

      vẫn còn phân vân cách thoải mái khi chuông cửa của reo. Chắc là Mack, nghĩ khi chạy qua phòng khách. Người gác cửa của ngăn chặn bất kỳ người nào có phù hiệu và khăng khăng đòi gọi điện thoại cho trước khi để cho ai đó lên căn hộ của Sam.

      Quên rằng mặc áo choàng trong nhà, nhìn ra cái lỗ trong khi mở khoá cửa căn hộ, sau đó giật mạnh nó.

      Mack đứng ở đó, tay phải của chống khung cửa, vẻ mặt của bí hiểm như lời nhận xét mở đầu của . "Em kiểm tra để xem ai là người đứng ở đây trước khi mở cửa à?"

      "Tôi biết là ." Sam giải thích.

      "Tốt, vì tôi ghét khi nghĩ rằng em mở cửa cho bất kỳ ai mà chỉ ăn mặc..." tia nhìn của hạ thấp xuống làn da mịn màng cổ áo xa tanh mượt của . "... cái đó."

      Sam e dè kéo ve áo sát vào ở ngực của và siết chặt dây cột thắt lưng. "Nó là áo choàng." giải thích cách ngốc nghếch và phòng thủ. Sau đó cười với ngớ ngẩn của mình và lùi bước. " có muốn vào ?" hỏi, chắc chắn rằng đồng ý.

      "." .

      Sam nhìn với vẻ bất ngờ. "Vậy tại sao lại đến đây?"

      thả tay từ khung cửa, và nhìn thấy điện thoại di động của trong lòng bàn tay của . "Tôi đến để hoàn trả cái này." đều đặn. "Cũng như để đảm bảo rằng em được ổn sau – những gì xảy ra tối nay."

      Sam chắc liệu về chuyện xảy ra với Jane Sebring hay thái độ của đối với sau khi kể cho Shrader và Womack nghe về Trumanti. lặng lẽ quan sát , hiểu tại sao tất cả tinh thông của về phái nam bao giờ làm việc khi liên quan đến Mack. Vụ án Manning kết thúc, do đó, họ có thể bắt đầu, nhưng ràng Mack muốn cân nhắc lại vấn đề – nếu muốn nung nấu niềm đố kỵ cho những gì làm. Nếu chỉ là quá kiệt sức từ ngày dài, cực kỳ căng thẳng. Dù là trường hợp nào nữa, mang lại cho câu trả lời duy nhất mà cảm thấy thích hợp. "Tôi khoẻ." đảm bảo với , lấy điện thoại di động từ bàn tay duỗi ra của , nhưng cố thử lần cuối. "Tôi xem cuộc phỏng vấn của và lời tuyên bố của thị trưởng." khẽ, mỉm cười. "Trông như là thắng trận đánh của với toà thị chính."

      gật đầu, tia nhìn của thoáng chuyển đến mái tóc xõa qua vai của , sau đó lùi bước khỏi cánh cửa. "Đó là cách nó nhìn." đồng ý.

      Trong đầu, Sam quyết định để cho người đàn ông khó đoán trong hành lang của rời khỏi và mặc kệ với chuyện , vì vậy bị giật mình cách dễ hiểu khi nghe mình , " tức giận vì tôi kể cho Shrader và Womack về những gì Trumanti làm à?"

      "Đúng vậy," thừa nhận, "là lúc nãy."

      Sam bao giờ nổi nóng – ngoại trừ là với . Khoanh tay ngực của , tựa vào khung cửa. "Vậy tốt là chúng ta chưa bao giờ bắt đầu, Mack, vì có chuyện về tôi mà biết."

      "Là chuyện gì?"

      "Tôi có bộ óc." thông báo cho biết. "Mỗi buổi sáng khi tôi thức dậy, nó cũng thức dậy, và bắt đầu làm việc. Tôi hiểu tại sao, nhưng nó luôn là vậy. Vì cụ thể ra lệnh cho tôi được cho Shrader và Womack về Trumani, bộ óc của tôi quyết định đêm nay – đúng hay sai – đó là chuyện chính đáng xác để làm. Tôi xin lỗi." , cảm thấy chán và đột ngột muốn rút lui vào căn hộ của . "Tôi cám ơn đến để trả cái này..." lúc lắc chiếc điện thoại di động trong tay, mỉm cười để cho thấy rằng chút khó chịu, sau đó lùi bước vào căn hộ và bắt đầu đóng cửa lại.

      chặn nó bằng tay của . "Bây giờ để cho tôi hỏi em câu nhé. Thực ra, tôi có hai câu hỏi để hỏi em. Trước tiên, có thể nào là, em khó chịu vì tôi chịu vào ?"

      "." Sam dối cách mạnh mẽ.

      "Tốt." phản kích. "Vì tôi cố gắng hết sức để đáp ứng thoả thuận mà tôi đưa cho em hôm qua. Tôi cho em cho đến khi vụ án Manning được kết thúc để quyết định nếu em muốn ở bên tôi hay , nhưng tôi bao giờ tưởng tượng là nó kết thúc sớm như vậy. Và trong khi tôi vấn đề này, tôi nghĩ rằng sau những gì xảy ra giữa chúng ta tối qua, lời nhận xét vừa rồi của em ' tốt là chúng ta chưa bao giờ bắt đầu' đó là khiếm nhã cách vô tâm, còn đó là quyết định cuối cùng. Là cái nào vậy?" cầu ngay.

      Sam cảm thấy kiểm soát được thôi thúc muốn cười to lên vì dường như thể duy trì hiểu biết của chuyện gì diễn ra.

      "Tôi đợi câu trả lời đấy, Sam."

      "Trong trường hợp đó," trả lời, "tôi phải chọn là 'khiếm nhã cách vô tâm'."

      Quai hàm của giãn ra chút. "Đừng bao giờ lập lại chuyện đó." cảnh báo.

      "Đừng ra lệnh cho tôi, Trung úy." trả đũa cách trôi chảy. " phải với chuyện cá nhân. có hai câu hỏi, câu hỏi thứ nhì của là gì vậy?"

      "Em có trần truồng bên dưới lớp áo choàng ?"

      Sam chớp mắt nhìn , bối rối và thích thú hơn bao giờ hết. "Vâng. Và nó có khả năng khác biệt gì đâu chứ?"

      lắc đầu và lùi bước. "Tôi thể tin là em có thể hỏi tôi như vậy. Đêm qua, tôi phải cố kiểm soát mọi chuyện khi tôi có vài lý do cấp bách để phải dừng lại. Bây giờ tôi còn có những lý do đó ngoại trừ là chúng ta có thoả thuận, và tôi dự định giữ nó. Dành chút thời gian để quyết định chuyện của chúng ta Sam, và khi em quyết định, em có thể mời tôi vào."

      " xong chưa?" Sam hỏi cộc lốc, "Hay còn có bất cứ mệnh lệnh nào khác để đưa cho tôi?"

      "Có ." . "Lần sau khi em mời tôi vào nhà trong khi em mặc áo choàng ở nhà, em nên chắc chắn là em muốn tôi ở lại." Tia nhìn của dừng lại ở môi , hạ xuống đến khe hở giữa ve áo choàng của , sau đó nâng tia nhìn ỉ của đến mặt và lắc đầu. "Bây giờ tôi về, trong khi tôi vẫn còn lái xe nổi."

      Sam cuối cùng, hoàn toàn hiểu những gì ... và làm. Vẻ ngoài mà nhìn đáp trả lại hoàn toàn ấm áp nồng nhiệt như của , và cũng cố tình như . "Ngủ ngon." khẽ, cắn môi dưới để kềm hãm nụ cười của . "Tôi cho biết khi tôi có quyết định là tôi sẵn sàng để mời vào, Mack." hứa cách ngọt ngào, đóng cửa lại.

      Cầm điện thoại di động trong tay, Sam nhấn số điện thoại di động của , nhưng nhấn nút để cho cuộc gọi được thông và làm điện thoại của rung. chờ hơn phút để làm chuyện đó... đủ lâu để cho lấy thang máy xuống đại sảnh... sau đó nhấn nút gởi điện thoại của .

      trả lời gần như ngay tức khắc với tên của , giọng trầm đục của cộc lốc và thực tế. "McCord."

      "Mack hả?"

      "Vâng?"

      "Em có quyết định."

      "Mở cửa ra."

      Sam quay nắm cửa, sau đó lùi bước vì sốc. đứng y như đứng khi mở cửa lần sau cùng – với tay của chống ở cao khung cửa, chỉ là lần này cầm điện thoại di động của trong tay. cười, nhìn chăm chú, và Sam cảm thấy giọng run rẩy với những gì với cách long trọng bằng đôi mắt của .

      " có muốn vào ?" hỏi cách run rẩy.

      Cánh tay của thả xuống từ khung cửa. từ từ gật đầu, hai lần.

      Sam lùi bước. bước tới.

      đóng cửa. mở áo choàng của và để cho nó rơi xuống sàn nhà.

      Tia nhìn nóng bỏng của hạ xuống theo nó, sau đó kéo vào cánh tay của . "Em vừa mới hết giờ rồi, Sam." cảnh báo, môi của từ từ hạ thấp xuống môi .

      "Cho chuyện gì?" thầm, choàng tay qua vai và quanh cổ của .

      "Để thay đổi ý định về chúng ta."

      "Em bao giờ thay đổi." hứa với cách nhức nhối – ngay trước khi hoàn toàn mất khả năng để sử dụng tâm trí của .
      ° ° °
      Trong phòng đợi của bệnh viện, Michael đứng trước tivi, tay thọc vào túi quần của , xem bản tin được đăng lại của cuộc họp báo ngắn của McCord tin tức khuya: "Tôi hiểu thị trưởng chuẩn bị lời tuyên bố liên quan đến ông Valente, ông ấy làm ngay." McCord . "Trong khi chờ đợi, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của tôi cho trợ giúp của ông Valente và thán phục của tôi đối với tính kiên nhẫn đến khó tin của ông ấy."

      Bên cạnh , Leigh luồn tay qua cánh tay của và mỉm cười , "Em nghĩ chúng ta nên gửi ấy và Samantha Littleton vé cho vở diễn tuần tới, rồi đưa họ ra ngoài ăn tối, được ?"

      "Ở Pa–ri nhé." Michael đồng ý với tiếng cười khúc khích.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 75
      "Nơi này tuyệt vời làm sao!" Courtney kêu lên khi O'Hara đưa vào phòng khách căn hộ của Michael nằm phía Tây Công viên Central. Sau cái chết của Jane Sebring cách đây ba tuần, Leigh rời căn hộ cũ của , và khăng khăng đòi O'Hara và Hilda cùng để cho có thể chăm sóc việc hồi phục của họ. "Cháu gọi điện thoại cho Leigh sáng nay và xin phép ghé qua. ấy có ở nhà ?"

      "Bà ấy ở trong nhà bếp, cố thuyết phục Hilda để lại đống bụi khung cửa cho đến khi Hilda cảm thấy tốt hơn." Joe cái kỉnh trả lời.

      "Ông Valente có quản gia riêng của chú ấy sao?"

      "Có chứ, nhưng Hilda làm cho ta bỏ chạy cách đây tuần. Người phụ nữ đó có thể nhìn thấy bụi ở những nơi có bụi."

      "Chú cảm thấy thế nào?" Courtney hỏi .

      "Ngu ngốc." O'Hara trả lời. "Tôi chỉ bị viên đạn bắn xẹt và tôi lên cơn đau tim vì nó."

      ", chú có." Courtney tranh cãi, và với thể tình cảm hiếm thấy, bé luồn tay qua cánh tay của khi họ về phía phòng ăn. "Chú bị đau tim vì chú nghĩ Hilda chết. Cháu nghĩ chú quan tấm đến ấy."

      "Tôi có. ấy là người phụ nữ hách dịch nhất mà tôi từng gặp. Nhưng ít ra ấy để cho tôi chẻ bài khi chúng tôi chơi gin."

      "Chú bao giờ phiền để chẻ chúng khi chúng ta chơi, vì vậy cháu ngưng hỏi chú nữa."

      "Đó là vì tôi vội thua hết tiền của tôi cho cháu và làm nó cho xong." đùa. "Ít ra với Hilda, tôi có cơ hội thắng nhiều hơn."

      Courtney gật đầu, nhưng tâm trí của chuyện khác, và bé làm cho mình tỉnh táo lại. "Cháu nhận được thiệp mời đám cưới của Leigh và Michael. Nó vẫn còn ba tuần nữa, nhưng cháu mang đến món quà cưới cho họ. Họ hoặc là thích nó hoặc là ghét cháu trong suốt quãng đời còn lại của cháu."

      Joe dừng bước. "Ý của cháu là gì? Là loại quà gì?"

      "Là tờ báo." Courtney trả lời cách phỏng chừng; sau đó bé mặc khuôn mặt vui vẻ cách kiên quyết và vào nhà bếp, nơi với Hilda, "O'Hara với cháu là chú ấy nghĩ ra được cách lừa bịp bài gin khi chú ấy chẻ bài."

      Hilda từ từ xoay lại, tay chống lên hông, lông mày của chau lại với nhau thành cái cau mày giận dữ hoàn toàn đạt đến mắt . " theo dõi ta cách nghiêm ngặt sau này."

      " ý tưởng hay." Courtney trả lời, ngồi xuống ghế ở bàn trong bếp, nơi Leigh xem thư. "Brenna đâu rồi? Tại sao ấy lại xử lý thư từ?"

      Leigh ôm nhanh bé và đẩy đống thư từ sang bên. " ấy có hẹn ăn trưa."

      "Kế hoạch đám cưới thế nào rồi?"

      Leigh cười. "Chúng tôi mời trăm người và chúng tôi có vẻ trăm lẻ tám người tham dự. Thị trưởng và bà Edelman và Thượng nghị sĩ và bà Hollenbeck đến, và nhà quản lý ở Plaza quyết tâm cung cấp an ninh đặc biệt, thị trưởng và Thượng nghị sĩ muốn. Giám đốc nhà hàng tin rằng chúng tôi nên di chuyển buổi tiệc đến căn phòng lớn hơn, tôi muốn. Bếp trưởng lo lắng vì số thỉnh cầu đặc biệt của tôi, và dì của Michael hăm doạ là tự mình phục vụ buổi tiệc." Khi Courtney cười hay trả lời, Leigh quan sát lát và sau đó , "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      " gì. ra – chuyện." Cho tay vào trong chiếc túi đeo vai quá khổ, Courtney kéo ra vài tờ giấy đánh máy và tờ báo USA Today. bé trao cho Leigh những trang giấy được đánh máy, nhưng gấp tờ báo vào lòng của bé. "Cách đây hai tuần." bé giải thích, "Sau khi cháu phỏng vấn Trung úy McCord, cháu hoàn tất bài báo của cháu về Michael cho lớp phóng viên điều tra của cháu. Cháu nghĩ là có thể thích xem nó."

      " thích được xem nó." Leigh , hiểu vẻ khác thường của thiếu nữ. Ngả người ghế của , Leigh đọc bài báo được viết bởi bé cho lớp báo đặc biệt cho những học sinh có trí tuệ trời ban:

      Trong số công dân của Hoa Kỳ, có niềm tin căn bản rằng hệ thống tư pháp hình được tồn tại để bảo vệ những công dân tôn trọng pháp luật, và khi hệ thống này bị sai lệch, nó thiên về việc khoan dung kẻ có tội, chứ cố tình ngược đãi kẻ vô tội.

      Hầu hết chúng ta đều tin rằng trong tiền đề này chắc chắn như chúng ta tin rằng người phải được coi là vô tội cho đến khi ta được chứng minh là có tội ngoài những nghi ngờ hợp lý; "nguy cơ bị kết án hai lần" ngăn cản bất kỳ người nào bị khởi tố hết lần này đến lần khác cho cùng tội ác và khi món nợ được trả cho xã hội, nó... được trả đầy đủ.

      Nhưng có những người trong chúng ta có lý do để nghi ngờ tất cả các khái niệm đó, và nghi ngờ của họ được dựa kinh nghiệm cay đắng, chứ phải là tự dối gạt bản thân và triết lý sống. Michael Valente là trong những người này.

      Michael Valente phải là người đàn ông dễ biết. Và cho đến khi bạn biết chú ấy, chú ấy phải là người dễ thích. Nhưng như tất cả những người đọc báo hay xem tin tức, tôi nghĩ tôi biết tất cả về chú ấy từ lâu trước khi tôi gặp chú ấy. Và vì vậy tôi thích chú ấy.

      Bây giờ tôi thích chú ấy.

      Hơn thế nữa, tôi ngưỡng mộ và tôn trọng chú ấy. Tôi muốn chú ấy là bạn tôi, trai tôi, hoặc chú tôi. Tôi ước gì tôi lớn tuổi hơn hay chú ấy trẻ hơn, vì, như tôi tự mình nhận ra, khi Michael Valente người phụ nữ nào, chú ấy làm chuyện đó chút ích kỷ, nịch nọt, và vô điều kiện. Chú ấy làm chuyện đó luôn luôn, và mãi mãi.

      Tất nhiên, có khiếm khuyết khi được chú ấy : Nó ràng ban cho toàn bộ hệ thống tư pháp hình giấy phép để rình mò, để phỉ báng, để miêu tả sai, và ngược đãi – chỉ với chú ấy, nhưng với bạn nữa. Nó cho phép họ vi phạm quyền công dân trong mỗi lời hứa của Hiến pháp mà họ thề ủng hộ.

      Từ điểm , bài báo của Courtney vào thực, chứ còn dựa cảm xúc, và dẫn chứng bằng tài liệu của vài vụ kiện chống lại Michael. Đến lúc Leigh đọc xong, Courtney cầm lên quả táo và nhai rào rạo trong khi bé lo lắng nhìn lướt qua .

      Leigh quá xúc động bởi bài báo đến nỗi vươn tới phía trước và đặt tay lên tay Courtney.

      " nghĩ gì về nó?" Courtney hỏi.

      " nghĩ nó tuyệt vời." Leigh nhàng. "Và nghĩ cháu cũng tuyệt vời nữa."

      "Giữ ngay suy nghĩ đó." Courtney cách quanh co.

      "Tại sao ?" Khi Courtney do dự, Leigh nghĩ vấn đề chắc là giáo sư của Courtney thích nó, vì thế Leigh hỏi ông nghĩ thế nào.

      Trước khi trả lời, Courtney cắn thêm miếng táo nữa. " ra, giáo sư hoàn toàn phấn khích như . Ông ấy mắng cháu cho tội bày tỏ khuynh hướng cách trắng trợn trong đề tài của cháu, và vì dùng phong cách viết 'quá ủy mị đến nỗi nó thể tiêu hoá nỗi khi bụng đói'. Ông ấy kết nối duy nhất giữa phóng viên điều tra và những gì cháu viết là cháu sử dụng giấy để viết những lời đó."

      " nghĩ công bằng..." Leigh kêu lên.

      "Tại sao lại chứ? Ông ấy đúng hoàn toàn. Cháu biết ông ấy thế."

      "Vậy tại sao cháu lại viết theo cách đó vậy?"

      Courtney cắn thêm miếng táo khác và nhai nó trong khi bé cân nhắc câu trả lời. "Cháu muốn làm sáng tỏ vấn đề cho Michael Valente."

      " biết là cháu muốn làm vậy, và rất biết ơn cháu. Nhưng cũng nhớ là giáo sư của cháu chỉ đưa cho ra điểm A trong lớp, và biết là cháu muốn có nó đến dường nào."

      "Cháu được nó."

      "Cháu được à? Làm thế nào?"

      "Cháu được điểm cho 'mức độ khó truy cập của đề tài' và 'quan điểm mới'."

      " có thể tin điều đó." Leigh với nụ cười.

      "Nhưng thực tế là có chuyện khác bảo đảm con A cho cháu."

      "Đó là gì?" Leigh hỏi, cố gắng hiểu cách diễn đạt do dự của Courtney.

      Để trả lời, Courtney kéo tờ báo USA Today ra khỏi đùi, mở nó đến trang bên trong, và gấp nó; sau đó đẩy nó ngang qua bàn đến Leigh. "Cháu thậm chí được ghi tên tác giả chính cho câu chuyện."

      Mắt Leigh mở to với hỗn hợp của báo động và thích thú lo sợ khi chuyển tia nhìn của sang trang báo mở. "Ôi, Chúa ơi."

      " là – Cháu nhận biết là giáo sư của cháu nộp tất cả các bài báo đến cho dịch vụ tin tức, chỉ để xem chuyện gì có thể xảy ra," Courtney giải thích, "nhưng khi cháu nghe bài báo của cháu là cái mà họ chọn, cháu cảm thấy rằng từ khi Michael bị phỉ báng bởi giới truyền thông toàn quốc, đó là nơi mà tình huống phải được chỉnh sửa. Ý cháu là, chú ấy hùng trong thành phố New York đối với bất kỳ ai từng bị quấy nhiễu bởi những cảnh sát thô lỗ vì tấm giấy phạt giao thông. Nhưng cháu muốn làm sáng tỏ vấn đề ở tất cả những nơi khác."

      bé dường như hết lời để biện hộ, và vai của bé rũ xuống. " nghĩ Michael gì? Ý cháu là, nó như là xâm phạm cuộc sống cá nhân của chú ấy, đặc biệt khi cháu chưa bao giờ thực phỏng vấn chú ấy – ý cháu là cách chính thức."

      biết Hilda và O'Hara cũng lo lắng nhìn , Leigh cố tưởng tượng ra cách Michael cảm thấy về bài báo. " ấy chưa bao giờ quan tâm đến người khác nghĩ gì về ấy." lúc sau. " ấy quan tâm khi báo chí bôi nhọ danh tiếng của ấy, vì vậy nghĩ ấy quan tâm hơn đến tất cả nhừng gì cháu vừa đánh bóng lên cho ấy."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :