1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Socrates thân yêu - Cửu Nguyệt Hi (Chương 9)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Di

      Linh Di Well-Known Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      294
      Chương 9 :ex10:

      Bình minh, ánh mặt trời sáng rỡ, làm lu mờ dần ánh đèn huỳnh quang trần văn phòng.

      Văn phòng của Tần Xu khá lộn xộn, bàn là xấp bản vẽ phác hoạ vân tay, tổng thể có, chi tiết cũng có, khiến người ta hoa mắt.

      Chân Noãn thoáng nhìn qua chóng hết cả mặt, lại nhìn hai mắt sưng đỏ của Tần Xu liền ân cần hỏi thăm: “ thức cả đêm phải ?”

      Tần Xu dụi mắt vài cái, cười đáp: “ sao cả. Cuối cùng tôi tìm được dấu vân tay khớp với dấu vết để lại chiếc thắt lưng kia rồi. Nhờ có đường vân mặt nghiêng ngón tay trái mà tôi dễ tìm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, đây phải dấu vân tay của Thân Trạch Thiên hay Đổng Tư Tư, mà chính là của Khương Hiểu”.

      Chân Noãn sửng sốt: “Nếu dấu vân tay là của nạn nhân, vậy nó còn giá trị điều tra nữa, đúng ?”

      Tần Xu thở dài: “Đôi lúc cũng cảm thấy khá thất vọng, nhưng đây là công việc của chúng tôi. Tốn rất nhiều thời gian nghiệm chứng, cuối cùng lại thành công dã tràng, chẳng có tác dụng gì. Song dù là như thế, bất kỳ manh mối nhặt nào cũng được bỏ sót”.

      Chân Noãn gật đầu, cảm thấy có chút cam tâm. Nhưng ngay lập tức nhớ tới lời nhắc nhở của Ngôn Hàm, lại nhịn được nghĩ: ''Đây chính là bước cuối cùng mà từng đề cập sao?''

      Cầm lấy túi đựng vật chứng, tập trung quan sát vị trí dấu vân tay rồi dần dần nhận ra hình dạng dấu vết có điểm đáng ngờ.

      Vừa định nhìn kỹ hơn, Tần Xu liền đưa cho hai tờ giấy khác: “Kết quả so sánh dấu giày cũng hoàn thành”. Là vết giày giống hệt nhau, cùng cỡ ba mươi tám.

      Chân Noãn : “Dấu chân mờ mờ lưu lại ở vườn hoa khớp với đế chiếc giày thu được từ ống thoát nước, chiếc giày đó và chiếc Đổng Tư Tư là cùng đôi sao?”

      “Đúng vậy!” Tần Xu , “Nhưng dấu vết để lại phải do Đổng Tư Tư gây ra.”

      “Điều đó có nghĩa là?”

      “Bề mặt hai dấu giày thoạt nhìn qua có cùng hình dạng hoa văn; nhưng phân tích dấu giày những chỉ tập trung vào kích thước, hình dáng hoa văn mà còn phải liên hệ với tư thế và thói quen lại của người sử dụng. Bên trái là dấu giày của Đổng Tư Tư, bên phải là dấu vết do chiếc giày tương tự để lại. Bề ngoài, hai dấu giày này có điểm tương tự nhau, song nếu nhìn vào mô hình 3D lại cho ra kết quả khác hẳn”.

      Tần Xu đẩy tới hai mô hình. Chân Noãn đưa tay sờ thử, quả nhiên cảm giác hề giống nhau.

      Lúc này, tiếng Quan Tiểu Du từ bên ngoài truyền tới: “Người đẹp Noãn Noãn, biết ngay là cậu ở đây mà”.

      “Có kết quả rồi sao?”. quay đầu lại hỏi.

      Tối qua lúc xét nghiệm được vết máu lưu lại cái gai phải của Đổng Tư Tư hay Thân Trạch Thiên, Chân Noãn vô cùng chán nản. Nhưng sau khi về đến nhà, vẫn gọi cho Quan Tiểu Du, nhờ ấy xét nghiệm xem vết máu có phải thuộc về Khương Hiểu hay . hoàn toàn biết rằng, Quan Tiểu Du cũng nhận được chỉ thị tương tự từ Ngôn Hàm.

      Quan Tiểu Du đưa cho biểu đồ, là chuỗi trình tự DNA.

      Vừa liếc qua, Chân Noãn lập tức thấy : “Vết máu thu được từ chiếc gai trong vườn là của Khương Hiểu sao?”

      “Phải!”

      Chân Noãn hết sức kinh ngạc: “Nhưng người Khương Hiểu có vết thương nào phù hợp với hình dạng được tạo ra bởi chiếc gai!”

      Rốt cục vấn đề nằm ở đâu?

      xem lại dấu vân tay rồi cả dấu giày, cuối cùng đưa mắt nhìn chuỗi DNA, đột nhiên suy nghĩ chợt loé lên trong đầu…

      Ngoài cửa sổ, gió bấc vẫn thổi; song văn phòng Ngôn Hàm lại vô cùng ấm áp.

      Chân Noãn hai chân khép lại, lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn ghế. Cầm trong tay tách trà nóng còn toả hơi nghi ngút, tâm trạng bình tĩnh nhưng thoáng chút kích động. Bỏ cả bữa trưa, cuối cùng hoàn thành bản báo cáo thứ hai rồi gấp rút trình cho Ngôn Hàm kiểm tra.

      Mấy ngày nay, từng manh mối dần dần được tập hợp lại, cho đến sáng nay rốt cuộc biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất. Mọi mắt xích chứng cớ hợp thành dây xích hoàn chỉnh. Lúc này, Chân Noãn tràn đầy tự tin.

      Cách bàn làm việc màu đỏ sậm, Ngôn Hàm cúi đầu tập trung xem tài liệu.

      khẽ hít sâu hơi, thầm quan sát vẻ mặt của , hy vọng có thể đoán được thái độ của boss.

      Lúc Ngôn Hàm im lặng và lúc mở miệng chuyện là hai con người hoàn toàn khác biệt. Giờ phút này, trông hết sức vô hại.

      chăm chú lật từng trang giấy, làn mi dài khẽ buông, sống mũi vừa cao vừa thẳng. Nhìn Ngôn Hàm tập trung như thế, dĩ nhiên dám thở mạnh. Dễ dàng nhận ra mỗi khi cau mày là lại sợ mình bị bắt lỗi . rất sợ những lời chỉ trích tưởng chừng như vô hại của , chỉ vài chữ đơn giản chẳng khác nào con dao lột da đối phương cả.

      Mấy phút sau, hàng mi của khẽ chớp, Chân Noãn lập tức ngồi thẳng lưng.

      liếc cái, cố ý trêu: “Em ngồi thẳng như vậy làm gì, hồi hộp à?”

      “… Dạ ”. Chân Noãn thả lỏng hai vai, nâng chén trà lên uống ngụm.

      Tới đây mới bắt đầu vào việc chính: “Dấu vân tay thu được chiếc thắt lưng là của nạn nhân sao?”

      “Vâng ạ!”

      “Nếu là vậy, hẳn nó có giá trị nữa đúng ?” làm như vô tình hỏi câu. Chân Noãn khẽ sửng sốt, buổi sáng cũng từng câu tương tự như vậy; nhưng sau đó, lại tự nhắc nhở mình phải thận trọng. Cuối cùng sau khi kiểm tra chiếc thắt lưng, phát ra điểm sơ hở.

      Chân Noãn định nhắc Ngôn Hàm xem nội dung phía sau; nhưng bắt gặp ánh mắt sáng quắc của , chợt hiểu ra: Nếu là Ngôn Hàm, chỉ ngừng lại ở đây, mà vẫn tiếp tục xem xét cách trọn vẹn. Vấn đề này là cố ý hỏi .

      Theo bản năng, nắm chặt chiếc cốc thuỷ tinh, cố gắng cách mạch lạc, ràng: “Chúng ta thể nhận định dấu vân tay là vô giá trị khi biết nó thuộc về nạn nhân. Em kiểm tra, và phát vị trí của dấu vân tay rất bất thường.''Chân Noãn dùng tờ giấy mô phỏng chiếc thắt lưng, quấn nó xung quanh cốc trà, “Dấu vân tay thu được nằm ở phía sau, hơn nữa lại nằm ở mặt trong chiếc thắt lưng.”

      Ngôn Hàm phối hợp đề ra nghi vấn: “Liệu đó có phải dấu vết nạn nhân vô tình ấn xuống khi điều chỉnh thắt lưng ?”

      Chân Noãn hiểu, dùng cách này để trao đổi và bàn luận cùng , từng bước dẫn dắt biểu đạt suy tưởng của mình cách hợp lý, chặt chẽ hơn.

      “Nếu nạn nhân làm động tác như vậy…”. Chân Noãn đứng dậy, hơi xoay người sang bên, đưa tay ra sau lưng minh hoạ.

      “Ngón cái của em hẳn phải chúc xuống thế này, dấu vân tay cũng hướng xuống dưới. Nhưng xem hình ảnh Tần Xu cung cấp trong báo cáo của em , dấu vân tay thu được chiếc thắt lưng lại hướng lên theo hướng mười giờ… Vì vậy, tay của nạn nhân kéo thắt lưng xuống như thế này. ấy muốn giả vờ như có người kéo mình từ phía sau.”

      Chân Noãn nghiêng bên vai, thân mình khẽ ngửa ra sau, ngón tay để xuống phía dưới thắt lưng, ngón cái hướng lên , nắm lấy thắt lưng và kéo lại.

      Quan sát tư thế mô phỏng kì cục của , Ngôn Hàm im lặng vài giây, cuối cùng nhịn được bật cười thành tiếng, lộ cả hàm răng trắng sáng.

      thấy đấy…” quay đầu, thấy vẫn mải cười, bỗng nhận ra hành động vừa rồi của mình khôi hài.

      càng cười lớn, lại càng luống cuống, mặt đỏ bừng ngồi lại ghế, nghiêm nghị , “Với tư thế như vậy, người chết mới có thể lưu lại dấu vân tay ngón cái tay phải chỉ hướng mười giờ”.

      “ừ” tiếng, nhìn cách sâu xa, “Em vẫn nhát gan như trước, sao, thích đùa à?”.

      sững người, ngạc nhiên nhìn , lại nhanh chóng rũ mắt xuống, như muỗi: “Vì là boss ạ!”

      Ngôn Hàm suy tư cười tiếng, lại cúi đầu tiếp tục xem báo cáo.

      Chân Noãn khẽ thở phào, hiểu câu kia của có ý gì vội nâng cốc trà lên, hơi uống liền mấy ngụm.

      Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy sột soạt. Lát sau, lại hỏi: “Tần Xu đối chiếu dấu giày rồi à?”

      “Vâng!” vươn người nhìn báo cáo trong tay Ngôn Hàm, “Hai dấu giày có hoa văn tương tự, nhưng sau khi so sánh với mô hình 3D lại cho ra kết quả trái ngược. Đổng Tư Tư bước vững vàng, trọng tâm hướng về phía trước, độ mài mòn đế giày thường tập trung phần lớn vào phần mũi giày, lực ở chân phải cũng lớn hơn chân trái. Nhưng chủ nhân của dấu giày thu được ở vườn hoa là người có dáng nhàng, trọng tâm hướng về phía sau và có xu hướng nghiêng về bên trái. Từ đó suy ra, đây phải dấu chân của Đổng Tư Tư, có người muốn hãm hại ta và người này có cỡ chân hơn Đổng Tư Tư,Hơn nữa dấu giày tìm thấy ở vườn hoa những thẳng hàng mà phần trước còn có lực, dấu chân để lại rất mờ, chứng tỏ đây là chân mang giày lớn.”

      Sau khi nghe trình bày chuỗi thông tin thuộc lĩnh vực chuyên môn của mình, Ngôn Hàm mở lời bằng giọng gần như khen ngợi: “Xem ra em học tập được ít.”

      Chân Noãn đỏ mặt, khẽ “Vâng” tiếng.

      so sánh dấu chân của nhân vật chưa xác định này với Khương Hiểu sao?”

      “Tần Xu ấy thu được dấu chân của Khương Hiểu, nhưng dấu vết hư hại khá nhiều, thể tiến hành so sánh hiệu quả. Tuy nhiên…” Chân Noãn hé miệng, hơi đắc ý , “Đội trưởng cứ xem tiếp rồi hiểu.”

      liếc cái rồi lật sang trang kế tiếp. Là biểu đồ trình tự DNA.

      “Vết máu thu được trong vườn là của Khương Hiểu?”

      “Vâng”.

      “Khương Hiểu vô tình qua vườn hoa, bị gai hoa làm chảy máu cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Sau khi phân tích nhận được kết quả này, chắc hẳn em cảm thấy rất tiếc đúng ? Vết máu mà mình vất vả phát ra cuối cùng lại thành manh mối vô dụng”.

      Chân Noãn thầm than tinh mắt của , thành giải thích: “Thực ra cũng có đôi chút thất vọng. Tuy nhiên, sau khi suy ngẫm kỹ…”. cười , “ người Khương Hiểu có vết thương nào phù hợp với vết do gai hoa gây ra cả”.

      Ngôn Hàm lại phối hợp hỏi tiếp: “Liệu có phải do người Khương Hiểu có vết thương ngoài da khác nên xuống vết máu ấy?”

      “Em cũng từng nghĩ vậy, nhưng vì sếp có rằng chưa qua nghiệm chứng, thể tuỳ tiện đưa ra kết luận. Bởi vậy, em nhờ Quan Tiểu Du kiểm tra, vết máu kia phải bị bắn lên hay xuống, mà đích thực do gai hoa đâm vào mới lưu lại”.

      Ngôn Hàm tựa lưng vào ghế, hứng thú nhìn khuôn mặt lo lắng nhưng bừng sáng của .

      “Do vậy em nghĩ, nếu cây hoa mọc thấp, sát với mặt đất như vậy gai của chúng có thể đâm vào bộ phận nào cơ thể nạn nhân?”. Chân Noãn tự hỏi đồng thời tự đưa ra câu trả lời, “Lúc Khương Hiểu ngã từ tầng xuống, móng chân cái bên trái bị vỡ nát”.

      “Chiếc giày chúng ta thu được lại rất sạch , bề ngoài lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Song khi đưa gương cán dài vào trong giày để kiểm tra thấy có vệt máu khô chuyển sang màu đen. Cây gai kia có thể đâm vào ngón cái chân trái của Khương Hiểu. Vì chứng thực suy đoán này, em nhờ người xét nghiệm lại…”.Nụ cười của tươi rói, tràn ngập niềm vui như đứa trẻ.

      “Đúng là Khương Hiểu. Kẻ tình nghi gây xung đột với nạn nhân sân thượng lại chính là ta. Dấu vân tay thu được chiếc thắt lưng cũng có lời giải thích. Nếu chỉ là điều chỉnh thắt lưng tại sao nạn nhân lại sử dụng tư thế kỳ lạ như vậy?”

      Ngôn Hàm: “Những chứng cứ này có thể chứng minh Khương Hiểu cố ý giả tạo trường rằng có người kéo ta từ phía sau, đồng thời vu oan Đổng Tư Tư xảy ra xung đột với ta ở vườn hoa. ta muốn hãm hại Đổng Tư Tư; nhưng những chứng cớ này chưa đủ để chứng minh ta bị người khác đẩy xuống dưới”.

      Chân Noãn hít sâu hơi rồi trả lời:

      , trong vườn hoa, ngoại trừ Khương Hiểu và chủ nhân của dấu chân thu được trong vườn hoa còn ai khác. Muốn tới cạnh lan can, lẽ tất yếu phải qua vườn hoa.

      Hai, người nạn nhân có vết thương do phản kháng hay giãy giụa. Vấn đề này khiến em băn khoăn rất lâu. tại có thể khẳng định là vì Khương Hiểu tự sát.

      Ba, camera theo dõi cho thấy, Thân Trạch Thiên và Đổng Tư Tư có chứng cứ vắng mặt ở trường.''

      Ngôn Hàm trầm ngâm nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của , chợt cười : “Hãy nhớ tâm trạng khi em nộp báo cáo cho tôi ngày hôm nay”.

      Chân Noãn sửng sốt. Giờ khắc này, cuối cùng hiểu. Dấu vân tay của Khương Hiểu, vết máu thu được trong vườn… Vô số những manh mối mà theo thói quen bình thường ta hay coi là vô dụng, đôi khi lại là manh mối mấu chốt để giải quyết vụ án. Mạng người là điều quan trọng hàng đầu, những chi tiết nhặt hay thậm chí “vô dụng”nhất đều phải được cân nhắc tỉ mỉ, kỹ càng.

      Chân Noãn nhìn đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của Ngôn Hàm, chợt nhận ra, quả là người có khả năng giúp người khác học hỏi và trưởng thành.

      gật đầu cách tâm phục khẩu phục: “Em nhớ rồi, cảm ơn… đội trưởng!”

      cười cười, cúi đầu : “Tuy nhiên, Khương Hiểu có khuynh hướng tự sát. Lý do tại sao ta lại chết, vấn đề này em thử nghĩ lại xem”.

      Khương Hiểu có khuynh hướng tự sát, cũng phải bị giết , sao ấy lại rơi xuống?

      Chân Noãn thể hiểu nổi.

      Theo phán đoán giờ, Khương Hiểu muốn hãm hại Đổng Tư Tư, nhưng hại người lại hại luôn cả tính mạng mình? Quả thể nghi ngờ, kế hoạch của Khương Hiểu đầy cạm bẫy.

      Hỏi xong, Ngôn Hàm cúi đầu tiếp tục xem báo cáo. Mà từ ánh mắt của , Chân Noãn có thể nhận ra sớm có cách nghĩ của mình, tất cả nằm vững trong lòng bàn tay. muốn hỏi, nhưng suy nghĩ trong chốc lát, quyết định lên tiếng.

      dằn lại tò mò, nhìn xung quanh để di dời chú ý.

      Công việc của cảnh sát rất bận bịu, lúc nào cũng về về vội vã, nhưng phòng làm việc của thu dọn cực kì gọn ghẽ ngăn nắp. Đồ dùng cũng ít, bàn làm việc chỉ có máy đun nước, còn vật gì khác. như số lãnh đạo bày đầy đồ trang trí hoặc núi giả mang hơi hướng cổ xưa, cũng bày chồng sách uyên thâm để tăng vẻ nho nhã cho bản thân. giá đều là sách thiết thực cho cảnh sát, còn lại toàn là hồ sơ. chung có thể thấy rằng chủ nhân của căn phòng này là mẫu người giản dị và thực tế.

      Bên cửa sổ có hai chậu thiết mộc lan, được cắt tỉa rất chuyên nghiệp, như con chó được tỉa lông vậy.

      Ánh mắt của Chân Noãn chuyển đến bên cạnh, rơi vào chậu xương rồng đặt cạnh máy tính của Ngôn Hàm. Thường thấy người ta đặt xương rồng bàn làm việc, nhưng xương rồng nở hoa lại là chuyện hiếm thấy. Mắt lập tức dán chặt dời.

      Nó vừa hay đặt ở chỗ có ánh mặt trời, dưới ánh nắng ngày đông mỏng manh, trong chiếc chậu màu vàng xinh là thằng nhóc bụ bẫm lông lá bù xù. quả cầu màu xanh đậm là vài cái cành bé hướng lên trời, đỉnh nở hai đóa hoa. Màu trắng toát, cánh hoa xếp chồng lên nhau, tươi đẹp vô cùng.

      Đây là lần đầu tiên Chân Noãn nhìn thấy xương rồng có hoa.

      “Đẹp !” tán tụng, mắt nhìn chăm chăm, dằn lòng được muốn chạm vào cánh hoa óng ánh trong suốt ấy.

      Bỗng dưng vang lên tiếng ''soạt'', Ngôn Hàm nhanh chóng chuyển chậu xương rồng , tránh khỏi ngón tay của . chậm chạp ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của .

      đặt nó vững vàng tầng cao nhất của giá sách. Chỗ đó có khoảng trống, hề có sách vở tài liệu, là vị trí dành riêng cho nó.

      Chân Noãn nhìn chỗ để xương rồng trước đó, có bụi đất hay dấu vết sứ mài mòn. ra đặt lên bàn để nó được tắm ánh nắng mặt trời.

      Xem chừng là bảo vật quý giá của !

      Chân Noãn nịnh nọt: “Chắc chăm nhiều năm lắm rồi, nghe bình thường phải bảy tám năm đến mười năm mới có thể nở hoa. hiếm có!”

      Ngôn Hàm tiếp lời, cũng nhìn , rút chiếc bút trong ống đựng bút ra ký lên trang cuối cùng bản báo cáo.

      Vừa dứt lời, Chân Noãn lập tức ngậm miệng, bởi vì liếc thấy chậu hoa vàng nhạt có mấy chữ cái màu trắng được viết bằng mực bút xóa: NH&HT.

      Bình thường phải bảy tám năm đến mười năm mới có thể nở hoa… Hình như vừa nãy như vậy. lúng túng im lặng, lại ngu ngốc động vào thứ mà muốn người khác nhắc đến.

      Dáng vẻ rũ mi ký tên xem ra rất bình tĩnh, hề nổi sóng, nhưng vẫn túng quẫn cực kỳ. Có điều, sau hai giây sau im lặng, hời hợt trả lời câu: “Ừ, trồng mười năm rồi”.

      Cứ như trầm lặng trước đó chỉ là phản ứng chậm chạp của .

      Chân Noãn thở phào nhõm, khẽ : “Siêu đấy. ra xương rồng có vẻ dễ trồng, nhưng thực ra có rất nhiều người thế nào nó cũng chết.”

      “Vậy ư?” cười cười, ký xong, đóng tập tài liệu lại đưa cho , “Lát nữa họp, em là người báo cáo”.

      “Vâng!” Chân Noãn trả lời đầy phấn khởi.

      Sau khi ra khỏi cửa, mở ra nhìn trang cuối, chữ “Ngôn Hàm” viết theo lối Hành Thảo, phóng khoáng mà đẹp đẽ.

      Báo cáo khám nghiệm tử thi nhanh chóng chuyển tới tay mọi người, vụ án đầu tiên Chân Noãn chịu trách nhiệm xem như sắp khép lại.

      Lúc rời khỏi trụ sở cảnh sát, qua cánh cửa ngoài sân, Chân Noãn nhìn thấy ngoài cổng xếp inox chạy điện tụ tập khá đông người. Để ý kĩ hơn, đứng giữa đám người đó là trai và chị dâu Khương Hiểu.

      Người phụ nữ kia nhận ra , kêu thé lên: “ đứng lại đó cho tôi!”

      Chân Noãn hoang mang quay đầu lại.

      Người phụ nữ kia rất thấp, phải ngước cổ lên nhìn : “ là bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi em chồng tôi phải ?”

      “Vâng…”

      , chính là ta!”. Người đàn bà lớn tiếng với người đàn ông cao lớn thô kệch: “Chính ta em chồng em tự sát”.

      Chân Noãn chưa kịp phản ứng, của người đàn bà kia xông tới đẩy mạnh bả vai . Chân Noãn lảo đảo đụng vào bồn hoa, đầu gối “rắc” tiếng.

      trai Khương Hiểu lên kéo vợ mình: “, có gì từ từ , người ta là con , đừng động tay động chân”.

      Ông vợ quay đầu lại quát: “Người chết là em mày đấy, mày đấu tranh chút , đừng suốt ngày tỏ vẻ sợ sệt như thế!”

      Chị dâu Khương Hiểu kéo chồng mình: “ phải gọi họ hàng nhà mình tới, làm ầm lên đám quan chức này lại bao che cho nhau, ức hiếp dân lành. Hiểu Hiểu bị giết, ta lại con bé tự sát rồi sung sướng an nhàn biết nhận bao nhiêu tiền của nhà họ Thân đây?”

      trai Khương Hiểu ấp úng được tiếng nào, chị dâu giận đến mức hét ầm lên: “ nghĩ xem nhà chúng ta khó khăn ra sao , bố mẹ mất sớm, chỉ có người trai là liều sống liều chết chu cấp cho Hiểu Hiểu học đại học, mãi mới tốt nghiệp mà giờ lại bị người hãm hại. Vì chu cấp tiền cho Hiểu Hiểu ăn học mà bị ngã tàn tật, bao nhiêu năm nay phải nhờ Hiểu Hiểu đỡ đần chúng ta. Con bé ra thê thảm như vậy, sao chúng ta có thể giải oan cho nó chứ? bồi thường, đám người các người khéo nằm mơ!”.

      Chân Noãn cũng biết nếu bị giết phải bồi thường, nhưng nếu tự sát…
      nhìn đám người mặt mũi hằm hè đông nghịt kia, gắng gượng lắm mới đứng vững nổi, tức giận lớn tiếng giải thích: “Tôi cũng rất muốn giúp mọi người, nhưng Khương Hiểu tự sát…”.

      Chị dâu đột nhiên cất tiếng the thé: “Ai da, tôi này, ranh con nhà xinh xắn thế kia, sao làm việc thiện chứ? Lương tâm của bị chó gặm rồi hả? Hiểu Hiểu bị cặp vợ chồng thối tha kia giết chết, dựa vào cái gì mà tự sát? Cảnh sát các người đều cùng giuộc, ỷ mạnh hiếp yếu, dồn ép dân đen. Chắc là nhận tiền của tập đoàn Hoa Thịnh nên mới nghiêng về phía chúng nó, đứng về phía dân chúng, còn ăn tiền thuế của người dân! Các người là đám lang sói mắt trắng dã!”

      Câu này khiến cả đám họ hàng hang hốc xung quanh sôi sùng sục, ai ai cũng vây lấy Chân Noãn rồi mắng chửi cứ như người chết là con nhà mình vậy.

      Tiếng người ồn ã, Chân Noãn hét lên bằng tất cả sức bình sinh: “Mọi người đừng nên kích động, như vậy thể được. Xin cử mấy người làm đại diện, chúng ta ngồi xuống chuyện đâu ra đấy, tôi lấy chứng cứ cho mọi người xem. Xin hãy tin tôi!”.

      Ông vợ kia chỉ muốn làm loạn, muốn chuyện: “Chắc chắn chứng cứ bị các người bóp méo rồi, đây đâu phải chuyện các người có thể ba hoa, suông là xong đâu!”.

      Gã gào lên, những người khác càng thêm căm phẫn lên tiếng ủng hộ.

      phải…”. Chân Noãn muốn giải thích, nhưng ý thức được thể cho họ hiểu.

      Ông họ nhìn ra đầu mối, đoạt lấy tập tài liệu trong tay , vừa liếc mắt định xé, “Nhà họ Thân giết người muốn đền tiền, hối lộ các người che đậy vụ án, hôm nay làm lớn chuyện, chúng tôi quyết ”.

      Chân Noãn hoảng hốt, vội vàng giành lại: “Thứ này thể đụng vào!”

      biết lấy sức đâu ra, nắm chặt lấy tập tài liệu để gã xé, người đàn ông thô kệch bực mình, vung tay đập vào đầu Chân Noãn.

      Chân Noãn đâu thể chịu nổi, đầu ong lên, mắt nổ đom đóm, ngã xuống đất. Nhưng tay vẫn nới lỏng, khăng khăng đoạt lại tập hồ sơ. Mu bàn tay trắng mịn bị cọ xuống nền đất xi măng, rách da rướm máu, cơn gió lạnh lướt qua khiến có cảm giác như bị dao cứa.

      “Chân Noãn!” Quan Tiểu Du chạy tới đỡ Chân Noãn dậy, hét lên với đám người, “Ông dựa vào cái gì mà đánh người? Các người vẫn ở trước Sở Cảnh sát đấy, trong mắt các người có luật pháp hả?”

      Ông vợ thấy Quan Tiểu Du cũng mặc áo blouse, biết và Chân Noãn cùng nhóm, tức giận xô cả : “Các người nhận tiền của nhà họ Thân Khương Hiểu tự sát, chúng tôi đến đòi lại công bằng!”

      Chị dâu Khương Hiểu: “ pháp luật với tôi hả? Chính các người dung túng nhà họ Thân giết người đấy!”

      Bất chợt, mọi người đồng thanh hô khẩu hiệu: “Cảnh sát bao che tội phạm giết người!”, “Cảnh sát bao che tội phạm giết người!”.

      Xe cộ và người đường đều đứng lại xem.

      Quan Tiểu Du muốn lý với họ, nhưng đối phương đông người lớn họng, thể bì nổi. Bảo vệ trực ban tới khuyên ngăn nhưng vô dụng. Bảo vệ thấy đám người nổi điên, sợ Chân Noãn và Quan Tiểu Du bị thương, cố gắng che chở cho hai người rời .

      Đám người gây chuyện thấy vậy, toàn bộ xông tới chịu thả người. Hai bên ầm ĩ, xô đẩy lôi kéo lẫn nhau. Chân Noãn bị ép ở giữa, khó thở vô cùng, cổ áo và tóc của bị người ta giật, bàn tay và móng tay đánh đập cào cấu đầu .

      vừa lạnh vừa đau, ôm tập tài liệu hét lên: “Đừng đánh nữa, mọi người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

      Nhưng đám người vẫn như bị điên, hò hét: “Bao che tội phạm giết người! Các người thông đồng với kẻ có tiền! Bao che tội phạm giết người!”

      Mấy bảo vệ chịu đựng nắm đấm của đám đàn ông và cắn xé của đám đàn bà, ra sức đẩy Chân Noãn và Quan Tiểu Du ra.

      bảo vệ hơn hai mươi tuổi mặt bị cào xước, hét lên với hai người: “Chạy mau!”

      Quan Tiểu Du cũng sợ lắm, kéo Chân Noãn bị ngã dưới đất, bỏ chạy.

      Ông vợ kia nhớ đến tập tài liệu trong tay Chân Noãn, sải bước vọt tới, tóm chặt lấy bả vai Chân Noãn, đoạt giấy tờ của . Nhưng Chân Noãn buông, dùng hết sức lực toàn thân; dưới lực tác động, bìa tập tài liệu cứa vào tay. Đối phương giận dữ, định đấm phát lên đầu .

      che đầu theo phản xạ có điều kiện, nhưng trong nháy mắt, đầu óc bỗng trống rỗng.

      Xong rồi!

      Nếu tay bị thương tổn… Nếu thể cầm dao mổ được nữa đời kể như xong.

      Người đàn ông cường tráng như võ sĩ quyền , quả đấm mang theo gió ập tới đầu .

      Nhưng…

      Ngược chiều ánh sáng, Chân Noãn nhìn thấy ống tay áo gió màu xám đen, bàn tay thon dài xương xương nắm lấy cổ tay tráng kiện của người nọ, vặn cái rồi đẩy ra xem chiều rất nhàng.

      Người đàn ông kêu đau tiếng, người lệch sang bên. Gã nhìn người vừa tới, trong cơn giận dữ, lại vung thêm đấm nữa. Nhưng đối phương vặn tay gã, nhanh nhẹn vọt ra sau, khuỷu tay tàn nhẫn mà tốc độ, đè chặt gã đàn ông to con xuống đất.

      Hết thảy chỉ diễn ra trong vòng hai ba giây. Chân Noãn nhìn ngơ ngác.

      Chị dâu Khương Hiểu đứng trong đám người thấy vậy, cầm đầu gào khóc: “Nhìn nhìn , cảnh sát đánh người! Có ai , cảnh sát đánh người kìa!”

      thể tin nổi, Chân Noãn mở to mắt nhìn, đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng ư? Người tụ tập trường càng lúc càng nhiều, nếu tạo thành ảnh hưởng tốt, chắc chắn Ngôn Hàm phải chịu tiếng xấu, phải chịu phạt.

      Nhưng vì cứu mà!

      run rẩy đứng trong gió, gấp đến độ toát mồ hôi lạnh. Phải làm sao đây?

      lúc này, nhìn thấy tay gã ta lén lút đưa tay xuống thắt lưng, tháo chiếc dao trong chùm chìa khóa. giật mình, muốn nhắc Ngôn Hàm, nhưng ngay sau đó, lại cố ý buông lỏng tay ra.

      Gã ta lập tức bật dậy.

      Ngôn Hàm hề trốn tránh, ngược lại tay nắm lấy lưỡi dao, thoạt nhìn cứ như đoạt lấy vũ khí của gã, nhưng Chân Noãn phát ra cố ý động vào.

      Trong thoáng chốc, lòng bàn tay Ngôn Hàm bị cứa phát, hình như còn ngại đủ sâu, để lưỡi dao lướt qua cổ tay mình, lập tức máu bắn tung tóe.

      Chân Noãn nhất thời há hốc mồm, ngẩn người, đầu óc trống rỗng nghĩ được gì, chỉ biết lo lắng đến độ choáng váng, lại dùng hết sức bình sinh cất lên tiếng thét thê thảm nhất, chói tai nhất, sợ hãi nhất, đáng thương nhất:

      “AAAA!!! Kẻ đồi bại rút dao giết người! Cầm dao giết cảnh sát! Có người cầm dao giết cảnh sát! Có người cầm dao giết cảnh sát!”
      :roft:
      kelapdi_1983levuong thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727

    3. kelapdi_1983

      kelapdi_1983 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      4
      @Linh Di Chào bạn. Cảm ơn bạn post truyện này. Truyện rất hay nhưng lâu rồi thấy bạn post. Nếu bạn cần type cùng mail cho mình nhé: [email protected]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :