Smile: Anh thích nụ cười của em - White [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Truyện này có vẻ...

    1. Khá đấy.

      100.0%
    2. Không tệ, nói chung bình thường.

      0 vote(s)
      0.0%
    3. Chờ đã! Đây mà gọi là truyện sao?

      0 vote(s)
      0.0%
    1. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 10: Đêm mưa (2).​

      mảnh yên ắng trong căn phòng, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng lật giấy, bên ngoài trời mưa to nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến. Tịch Dương Thiếu Lăng ngồi ghế, gương mặt nghiệt nghiêm túc đọc sách, bóng người như bất động nằm dài mặt đất.

      Tay nâng lên nhìn đồng hồ, đôi mắt xanh lam mệt mỏi khẽ nhắm lại, ngáp hơi dài, đóng sách lại rồi cẩn thận đặt vào kệ sách khổng lồ. Đúng lúc ánh mắt lơ đãng nhìn đến phía cửa sổ, hơi nhíu nhíu mày, đêm nay mưa to.

      Chân nhanh chóng lao ra khỏi phòng, rồi chạy đến phía phòng của Tịch Tuyết Nhi. Tay gấp gáp tra chìa khóa dự phòng vào cánh cửa, hơi thở hỗn loạn hồi hộp. “Tuyết Nhi.”

      Vẫn còn trong bộ dạng cục bông tuyết, nghe tiếng mở cửa, Tịch Tuyết Nhi từ trong chăn thò đầu ra nhìn, đôi mắt trầm đề phòng nhưng nó lại giống như là ánh mắt cảnh cáo của con thú hoang trước những kẻ săn.

      Bắt gặp ánh mắt kia của Tịch Tuyết Nhi, khẽ cắn chặt răng, Tịch Dương Thiếu Lăng nâng bước đến gần, chậm rãi mà thận trọng.

      Đôi mắt xam lam huyền bí, trầm đến đáng sợ rơi theo từng bước chân của Tịch Dương Thiếu Lăng. Cậu càng đến gần, Tịch Tuyết Nhi càng nép mình sát vào cửa sổ.

      Tịch Dương Thiếu Lăng vươn tay ra, đặt lên cái đầu chúi rút trong chăn kia, ánh mắt ôn nhu có chút tự trách.

      Trong căn phòng trắng thanh khiết, mưa vẫn rơi bên ngoài, ánh mắt vẫn ôn nhu như thế, lẳng lặng nhìn em trước mắt, môi mỏng vẽ ra nụ cười hiền từ.

      Tay mảnh khảnh bóp chặt lấy cổ cậu, yếu ớt, chút sợ sệt, cứ thế mà siết chặt lấy.

      Nhắm nghiền mắt, vẻ mặt thỏa mãn, tay đưa lên vuốt ve cái đầu , lưu luyến.

      Được chính tay Tuyết Nhi giết chết, mình cũng chẳng còn gì để phải hối tiếc.

      Tiếng sét đánh xuống, vẽ ra đường sáng trong chớp mắt,tạo nên thanh vang rền trong cơn mưa tầm tã bên ngoài.

      “À… Tớ xem rồi.” Tay này cầm điện thoại, tay kia thánh thoát viết từng nét chữ gọn gàng nền giấy trắng.

      “Tịch Tuyết Nhi, học sinh năm nhất, thành tích xuất sắc, trường hợp đặc biệt… có lẽ nên đụng đến.” Lệ Chi lưu loát trả lời, việc nhớ mặt, tên và ngay cả hồ sơ của các học sinh là việc mà hội học sinh cùng hội kỉ luật đương nhiên phải làm, nhất là người bộ phận thư ký như .

      Tay viết ra những dòng văn nên thơ bỗng dưng khựng lại, mắt lưu ly khẽ chớp, có chút e ngại. “Tớ nghĩ mình có thể làm như thế với em ấy, vả lại, cậu ấy cũng chẳng thích tiếp xúc với con .” Trừ mình, có lẽ vậy

      “Tớ biết, để tớ nghĩ sau. Ngủ ngon!” Tùy hứng đặt điện thoại lên bàn, tay cầm bút lại bắt đầu viết. Hôm nay bài tập và công việc ở hội học sinh khá nhiều, cố làm đến 11 giờ vậy.

      “Đồ đĩ con câm điếc!”

      “Cái thứ rác rưởi, đáng ghê tởm!”

      “Sao con lại hậu đậu như thế chứ? Té có đau lắm ?” Đừng dùng nụ cười đó!

      chơi với chị con.” !

      “Dễ thương quá ta! là giống Tuệ Tâm.” Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!

      Mưa rơi xối xã lên mặt đất, lên thân hình tí hon bơ vơ nằm dài, xóa nhòa hình ảnh đất và cây cỏ trước mắt. Tiếng mưa lách tách ngừng rơi, nhưng những lời kia vẫn cứ ong ong trong đầu.

      Lạnh, rét buốt đến đau nhói!

      Bỗng…

      Tịch Tuyết Nhi khẽ chớp mắt, bên má cảm thấy có chút nóng rực.

      “Tuyết Nhi.” Tịch Dương Thiếu Lăng sủng nịch nhìn , bên khóe môi vẽ ra nụ cười, thanh rất vì cổ bị bóp chặt lấy. Tay đặt má Tịch Tuyết Nhi, như an ủi, như cảm thông.

      Tịch Tuyết Nhi lập tức dùng hai tay siết lấy cổ Tịch Dương Thiếu Lăng mà gạt tay cậu, xoay người chui vào chăn.

      Có chút tự giễu cười, Tịch Dương Thiếu Lăng giựt lấy cái chăn bông trắng tuyết kia. “Đừng có nằm sấp, ngủ , hé mắt là ăn đòn.”

      Má hồng hào phồng lên kháng cự, nhưng rồi Tịch Tuyết Nhi cũng nghe lời cậu mà nằm ịch xuống ngủ. Dù gì có người ở cạnh, cũng phải nhớ đến những thứ kia.

      Chỉ trong khoảng tách trà, Tịch Tuyết Nhi sa vào giấc mộng. Tịch Dương Thiếu Lăng ngồi bên cạnh giường, đôi mắt xanh lam dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt càng thêm thâm trầm khó tả. Nhìn đến phía bên ngoài cửa sổ, mưa to giờ tạnh, chỉ còn những giọt nước còn đọng lại tấm kính.

    2. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 11: Red Velvet.​

      Sau cơn mưa, mọi thứ dường như lại có thêm nhiều sức sống hơn, hoa đua nhau mơn mởn khoe sắc, trắng xen kẽ màu xanh lam thanh thoát. Ong bướm kiều mị ve vãn hoa cỏ, dập dờn đôi cánh khỏe khoắn đua nhau hút mật, rải phấn. Những giọt nước còn đọng lá, cánh hoa diễm lấp la lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sáng.

      Chú bướm vàng đậu thành cửa sổ, rồi nhàng nâng cánh lướt qua gương mặt trắng nõn lãnh đạm ngắm nhìn cảnh sắc lung linh bên dưới. Gió tinh nghịch lùa qua lọn tóc nâu, lật từng trang sách .

      Tịch Tuyết Nhi hít sâu lấy hương gió tươi mới rồi thở dài thườn thượt, khép lại đôi thủy thạch, tóc nâu nhàng lên xuống theo làn gió.

      "Mãi sau này, vẫn chẳng thể nào quên. Mùa hạ năm ấy, lạc mất em. con đường sắt, dưới cái nắng như thiêu đốt của những ngày hạ chí, đôi môi em mím chặt, khẽ thốt ra những lời khiến con tim rỉ máu. Cõi lòng giờ đây khô héo và giá băng. Thần linh ơi! Vì sao nàng lại phải... rời xa... lìa xa... " Giọng văn như nghẹn ngào, như cảm xúc nhớ nhung của người con trai trong đoạn văn, thầy ngữ văn đứng bục giảng, nhập mình vào thế giới khác.

      số ánh mắt rơi đến bóng dáng 'cành hoa bên cửa sổ', còn trìu mến mà còn ganh ghét từ các bạn nữ. Kể từ cái ngày mà Hội trưởng Tịch Dương Thiếu Lăng đến dẫn Tịch Tuyết Nhi 'thử áo cưới' khí trong lớp ngày càng khác hẳn . Bởi vì đối với các bạn nữ, người con trai tài giỏi, đẹp đẽ luôn là 'đồ sử dụng chung'. Nên việc Tịch Tuyết Nhi trở thành cái gai trong mắt các nữ sinh là lẽ đương nhiên.

      Giờ học cứ thế lặng lẽ trôi qua...

      " chủ, định đâu thế?" Giữa dòng người tấp nập, Mari nhanh chóng bám theo đuôi Tịch Tuyết Nhi, giờ này mà về nhà, thể nào ông chủ giết mất.

      Chân dừng lại, khẽ xoay người nhìn Mari, Tịch Tuyết Nhi chìa tay ra kéo lấy Mari mà phóng . qua những ngôi nhà cao tầng, sang trọng, qua hàng loạt những cửa hàng lớn đến khu phố. Khác hẳn với vẻ phồn hoa ở trung tâm thành phố A, khu phố này trông khá hợp vệ sinh. Có vài chỗ nước bẩn đường, những con ruồi quanh co bên mấy bọc rác màu đen.

      Mari trố mắt nhìn xung quanh, chân cẩn thận lê bước, sợ giẫm phải thứ bẩn nào đó hoặc những làn nước tạt trúng bởi những chiếc xe tải chạy ngang qua. "Đây là đâu vậy chủ?" nơi như thế này, hợp với chủ.

      Chân vẫn thoăng thoắt , Tịch Tuyết Nhi quay đầu lại mà chỉ : "Là nơi em làm việc."

      Này này, bị ván đầu hay chủ mới là người bị vậy?

      đợi để Mari tiêu hóa hết cái suy nghĩ của mình, Tịch Tuyết Nhi dẫn vào quán ăn .

      Leng keng tiếng chuông khi cánh cửa vừa mở ra, hương thơm quyến rũ của bánh ngọt đến bên chóp mũi. Bên trong quán ăn được bày trí mộc mạc với gỗ, tre và trúc. trần là những quả cầu tỏa sáng nhàn nhạt, tạo nên vẻ ấm cúng cùng những chiếc bánh được bày ở trung tâm quán ăn.

      "Ranette! Mấy ngày nay bận rộn quá , mà em lại đến phụ giúp bọn chị tay nữa chứ, vô tâm a!" có vẻ trạc tuổi Mari, chu môi tay đặt ở ngực trái mà ra vẻ đau lòng, có chút nũng nịu trước mặt Tịch Tuyết Nhi.

      Ranette? Tên của chủ à? Mari chớp chớp mắt, liên tục mười lần, hết nhìn Tịch Tuyết Nhi rồi nhìn sang nũng nịu kia, cằm như rớt xuống sàn gỗ.

      Bấm vào tay Mari như nhắc nhở đừng điều nên , Tịch Tuyết Nhi gương mặt vẫn lãnh đạm, đáp: "Vâng. Chị Bích Nghi à, lúc này chưa đông khách lắm, em vào làm vài thứ."

      "Ừm ừm, Jack rất nhớ em đó nha, những ngày vắng bóng em, cậu ấy lúc nào cũng nhớ em đến nỗi lú lẫn luôn. Chậc, nhìn em hợp với cậu ta." Bích Nghi tặc lưỡi, lắc đầu thương tiếc, vẫn chưa để ý đến diện của Mari.
      Tịch Tuyết Nhi chỉ nghe ràng câu thứ nhất, gật gù coi như trả lời, kéo Mari vào phòng, thay bộ đồng phục của quán. Rồi dẫn Mari đến chỗ Bích Nghi, nhờ hướng dẫn Mari những việc làm lặt vặt ở quán.

      Sau khi mọi việc đâu vào đó, Tịch Tuyết Nhi xoay người tiến vào bếp, mùi hương ngọt ngào càng thêm nồng nàn của bánh theo từng bước chân. lấy chiếc tạp dề trắng đeo vào ngang eo, dùng găng tay lấy hai khuôn bánh ra khỏi lò nướng.

      "Căn giờ rất đúng."

      Nghe thấy giọng kia, Tịch Tuyết Nhi đặt hai khuôn bánh lên bàn, tỉ mỉ lấy lớp bánh đỏ ngọc ra khỏi khuôn để nguội ở nhiệt độ phòng, trước khi lấy ra còn dùng đầu ngón tay ấn ấn đánh giá độ đàn hồi và mật độ phần bột cho thấy kết hợp chặt chẽ giữa đường và trứng. Nâng mắt lên nhìn xung quanh, hỏi người đối diện với mình - Jack: "Red Velvet hai lớp. làm lớp phủ rồi chứ?"

      "Chưa, làm giúp ." Jack lười biếng trả lời, tay lưu loát cán bột. Ba người làm bánh khác cũng cán bột, nghe Jack thế khẽ nhìn lướt qua.

      lời nào, Tịch Tuyết Nhi chậm rãi lấy bát thủy tinh, cho thanh bơ ở nhiệt độ phòng vào, đập quả trứng lấy lòng đỏ, cho Cream cheese rồi thêm đường bột, chút Vani, dùng máy trộn mà dùng cái phới để trộn hỗn hợp. Đối với phần kem phủ, nên đánh quá tay để giữ độ ẩm cho bánh vì nếu quen dùng máy trộn, có khả năng đánh quá nhiều. Trộn đều cho đến khi hỗn hợp kem mịn, đủ đặc để gần như dính được. Rồi dùng dao cắt và dưới từng lớp bánh sao cho bằng phẳng, sử dụng chỗ kem đó, phủ lên lớp thứ nhất, phết đều, . Đặt lên lớp bánh thứ hai, xếp lên như tòa nhà, cũng như lớp thứ nhất, phủ kem và phết đều. Sau đó tiếp tục phết kem xung quanh bánh che màu đỏ tươi đẹp đẽ, tay phết kem khéo léo, thướt tha như vẽ bức tranh.

      biết từ đâu ra, Jack cầm hộp dâu tây, tay cầm đặt từng trái trang trí lên chiếc bánh . Gương mặt sáng lạn ưa nhìn, luôn mang nụ cười phớt bên môi, hòa nhã, tốt bụng chính là từ đầu tiên để miêu tả cậu.

      Thấy vậy, Tịch Tuyết Nhi sẵn tay cũng lần lượt đặt dâu lên , hai người ăn ý cùng nhau làm, cùng nhịp thở, hòa hợp hoàn thành chiếc bánh Red Velvet với những "ngọn núi đỏ" xinh.

      Trong khi làm bánh đến giờ, hai người đều im lặng mà tập trung cho chiếc bánh của mình, nếu cần gì cũng chỉ cái nháy mắt ra hiệu.

      Mở nút thắt, Tịch Tuyết Nhi cởi tạp dề ra và để lại chỗ cũ, rời . Thường sau sáu giờ, khách đông hơn nên muốn giúp mọi người tay.

      Rời chưa được bao lâu, trong ba người làm bánh nọ khẽ lắc đầu mà : "Cậu vốn định làm Red Velvet cho Ranette mà. Sao lại im thin thít rồi?" ra Jack dạo này hôm nào cũng làm loại bánh khác nhau, rồi sau giờ làm ở lại ăn mình, ý định tặng cho Ranette ai chẳng đoán ra được?
      trả lời, Jack chỉ trầm mặt, mang chiếc bánh vào tủ lạnh, bóng lưng cao ráo có chút u buồn.
      ---------------------
      Chương kế: Chú mèo nho .
      ----------------------
      Nhật ký Mari:

      Hôm nay tôi cảm thấy có kỳ lạ hề ở trường, vừa đến cổng tôi bắt gặp những ánh mắt chăm chú nhìn tôi bởi bọn con . , tôi đẹp đẹp đó, nhìn tôi đến trào máu họng làm tôi ngại ngùng quá a! Mà hôm nay tôi cũng được vài bọn con trai lời cảm ơn, mặc dù tôi chả biết khi bọn đó rảnh rỗi lon ton chạy đến bàn tôi mà thế nữa.

      Tổng kết điểm số hôm nay: 10 hoa bọ rùa *biểu tượng cảm xúc mừng như điên*

      (Tác giả: có hoa nào tên là hoa bọ rùa đâu ạ, thỉnh đừng hỏi bác Google).

    3. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 12: Chú mèo nho .*​

      Bóng hồng ngả về phía Tây, mang theo những dải cánh trắng bầu trời hoàng hôn. Càng tối dần theo dòng người vội vã, mệt mỏi sau giờ tan tầm.

      Tịch Tuyết Nhi trong bộ đồng phục theo hơi hướng maid, váy ngắn đen có ren viền trắng. cúi người, đặt hai phần bánh lên bàn rồi chúc khách hàng ngon miệng. Mà chính lúc cúi người, cũng làm biết bao chàng trai phải hít hơi lạnh, kèm theo phục vụ ở bàn kế bên.

      Mari cầm tay chiếc bình nước vừa mới rót vào cho khách, mất hồn nhìn đôi chân của ai kia, từng giọt từng giọt nước lóng lánh rơi xuống ly nước. Vấn đề ở đây là, những giọt nước kia chảy từ miệng của .

      Chính khoảnh khắc mà Tịch Tuyết Nhi thẳng người trở lại, cũng là lúc tiếng chuông từ cửa phát ra. Khách đến!

      may là, tiếng chuông này làm cho Mari phải cuống quít lau dòng suối tươi mới miệng . Những người khác quay phắt vào bàn, có chút mất tự nhiên. Vài người lâm vào suy tư về nhân viên đáng kia, có người lúng túng ăn chiếc bánh còn dang dở, thậm chí có người nào đó uống nước có thành phần bí mật để bình tĩnh hơn.

      Bước vào chính là ba cậu thanh niên, khoảng chừng là học cao trung (cấp 3). Bích Nghi có vẻ nồng nhiệt hơn hẳn lên, ngẩn đầu ưỡn ngực tiếp đón ba cậu thanh niên kia. Khi ghi xong những món mà các cậu gọi, Bích Nghi ba chân bốn cẳng chạy đến đưa cho quản lý, rồi kéo Tịch Tuyết Nhi đến gần chậu cây. Mari lúc này mới phát người khách uống ly nước chứa thành phần bí mật kia, lau lau mồ hôi hột trán rồi luống cuống chạy lánh nạn về phía Bích Nghi và Tịch Tuyết Nhi.

      “Nha nha nha! Phục vụ bàn đó , lúc nãy họ nhìn chị bằng ánh mặt đáng sợ lắm á, nhưng đối với em chắc sao đâu mà…” Bích Nghi dối đỏ mặt, làm vẻ hoảng hốt như vừa bị dọa sợ, lắc lắc cánh tay Tịch Tuyết Nhi.

      Mari có chút ngứa ngứa mắt.

      Tịch Tuyết Nhi với cái tay bị lắc đến sắp rớt kia, biểu gì mà lấy phần bánh cho ba cậu thanh niên.

      Chỉ còn lại Mari và Bích Nghi.

      “Có chuyện gì mà vui đến thế?” Thấy vẻ mặt nham hiểm của Bích Nghi, Mari xóa bỏ hình ảnh có chút “tối tối” trong đầu thắc mắc hỏi.

      “Chả là chuyện gì cả, có điều…” Kéo dài hơi, Bích Nghi ngó trái ngó phải rồi kề miệng đến tai Mari. “Có thấy cái người đội mũ lưỡi trai kia ? cùng với chàng mặt quan tài và cậu trai mặc thường phục á.”

      Gật gật đầu, Mari xác định mục tiêu.

      “Người đội mũ đó vốn có ý với Tuyết Nhi nhà ta lâu rồi, vào năm ngoái á nha. Vào đúng sáu giờ mỗi ngày, cậu ta đều đến đây nhâm nhi bánh hoặc thạch mà Tuyết Nhi tự làm hết cả. Ờ mà nhìn kĩ , đồng phục cậu ta giống như của Tuyết Nhi vậy, cái chữ S.D to đùng đó đó. Ui chao, lại còn oan gia ngõ hẹp nữa chứ a~” Mắt Bích Nghi long lanh ánh sao, miệng nở ra nụ cười nửa mờ nửa ám.

      Bánh răng trong đầu chầm chậm dịch chuyển, hiểu! chủ quả nhiên là có dàn Harem hùng hậu đó a. Trong đó có Mari , chàng trai Jack, người đội mũ lưỡi trai, Tịch Dương Thiếu Lăng.

      Cơ mà chờ … nếu thế lại có thêm tình địch nữa rồi!

      Trong lúc chờ Tịch Tuyết Nhi phục vụ thức ăn đến, người đội nón lưỡi trai bắt đầu : “Tôi biết là tiền bối sống ở nơi này đấy, gia đình tiền bối phức tạp lắm sao?” Chuyện Chủ tịch Hàn của tập đoàn Parc công bố người thừa kế của mình làm mưa làm gió trong giới thương nhân, thậm chí còn rầm rộ truyền hình, dĩ nhiên cậu cũng biết được thôi.

      “Cậu nghĩ thử xem?” Nâng mắt lên, Hàn Đình Phong ngồi đối diện với cậu, nét mặt quan tài hỏi.

      Bên cạnh người đội mũ lưỡi trai, Joe chỉ yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

      “Được rồi, sao hôm nay dắt tên nhóc đó theo?” Đành chuyển sang chủ đề khác vậy.

      “Thiếu Lăng? Cậu ta có vẻ im lặng hơn mọi ngày, chỉ biết ngồi thẫn thờ nhìn nơi nào đó.” Mặc dù cảm thấy rất phiền khi hội trưởng đại nhân cứ lẽo đẽo theo than thở, trách móc, nhưng Hàn Đình Phong vẫn quen với thái độ kì lạ hôm nay của hội trưởng.

      “À… có vẻ như nhóc ấy hôm qua bị nữ sinh năm nhất-Mari làm cho ‘mất’ luôn rồi.” vui khi có người gặp họa a.

      “Bạo lực học đường… đội trưởng này, hẳn là cậu cho ta con đường sống.” Hàn Đình Phong lướt mắt nhìn đến Mari vụng về bưng cái khay.

      “Để đám học sinh ra tay thay tôi có phải khỏe hơn ?” Sau vụ này, hẳn là các học sinh nữ nhắm đến Mari. Miễn gây án mạng là được.

      Hàn Đình Phong chỉ nhún nhún vai, ánh mắt thâm trầm dừng lại người đội trưởng. “Làm hết sức mình nhé, đội trưởng.”

      Đội trưởng trả lời, cũng làm ra bất cứ động tác gì, chỉ kiên định nhìn Hàn Đình Phong, đắc ý cười.

      Trong lúc hai người trao đổi ánh mắt với nhau, Tịch Tuyết Nhi đặt ba phần ăn lên bàn cùng đồ uống, theo tác phong phục vụ, cúi người: “Chúc quý khách ngon miệng.”

      Hàn Đình Phong chỉ nhìn thoáng qua , vẫn như cũ giữ bộ mặt lạnh băng. Đến khi rời chưa được bao lâu, Joe vốn yên lặng bỗng đề nghị: “Phong này, cùng tôi chơi trò thách hay chứ?” Chỉ ở biệt thự Hàn gia, Joe mới cung kính gọi Hàn Đình Phong là cậu chủ.

      “Thách.” Nhàn nhạt .

      “Đánh bản Stepped on cat ngay tại nơi này. À sẵn tiện, hẳn là cậu thấy ở phía khu vực trung tâm có đàn Piano nhỉ.”

      Hàn Đình Phong mặt chút biến hóa, mặc dù cậu đánh đàn được giỏi lắm và cả việc cậu muốn bị người khác chú ý đến. Đắn đo lúc, cậu dứt khoát đứng dậy về hướng đàn Piano, được vài bước cậu mới nghĩ ra mình nên mượn nón của đội trưởng… nhưng lỡ rồi…

      Đội trưởng gắt gao nhìn Joe, kéo cái nón lưỡi trai che khuôn mặt.

      Hàn Đình Phong ngồi xuống ghế, tay đặt hờ phím đàn trắng đen, có chút biết làm sao. Mọi người cũng dần chú ý đến người con trai tuyệt mĩ kia, bởi vì vị trí đàn Piano ở gần trung tâm quán.

      Ngón tay thô to khó khăn nhấc lên, rồi ấn xuống hàng loạt những thanh… mất trật tự. Hàn Đình Phong từng bị điểm E môn này…

      Bởi những thanh “tuyệt vời” kia, mà làm mọi người xào xáo cả lên. Tịch Tuyết Nhi rót nước, có chút khó chịu nhíu nhíu mày, ngoảnh mặt nhìn đến.

      Vẫn hoảng loạn biết nên đánh đàn sao cho đúng, bỗng xuất đôi bàn tay trắng nõn tinh tế lưu loát đánh từng nốt. Hàn Đình Phong khẽ nhìn đến Tịch Tuyết Nhi bên cạnh mình, ngay lúc cũng nhìn đến cậu, bốn mắt nhìn nhau. ra, Tịch Tuyết Nhi rất ít nhìn trực diện đến bất cứ ai, vì như thế lại cảm thấy mình là người lẻ loi mình ở thế giới này. Ánh mắt của mọi người lại tràn đầy sức sống, còn chỉ là thứ nằm ở góc khuất. Nhưng nhìn đến đôi mắt hổ phách kiên định kia, nó lại giấu chút… tối tăm…

      Ngay cả Hàn Đình Phong cũng nhận ra, ánh mắt của thuần khiết kia lại vô hồn, sâu thẳm đến vậy. Mơ hồ như có lưỡi dao khía vào con tim… Hàn Đình Phong lắc đầu, quăng những cảm xúc kì lạ kia.

      Hàn Đình Phong theo Tịch Tuyết Nhi mà đánh đàn, lúc đầu cả hai chưa được hòa hợp nhưng dần dần mọi người có thể đoán được họ đánh bản Stepped on cat.

      thanh trong trẻo, vui nhộn vang vọng trong cả quán ăn, mọi người ai nấy đều yên lặng, ngồi nhâm nhi tách trà cùng bánh ngọt, thưởng thức. Từng nốt từng nốt như những bước chân của hai chú mèo rượt đuổi nhau, thoắt cái trèo lên cây, thoắt cái nhảy xuống bãi cỏ xanh mướt, rồi lại trèo qua hàng rào, sau đó lộn nhào vào nhau chơi đùa.

      Theo dẫn dắt của Tịch Tuyết Nhi, Hàn Đình Phong lần đầu tiên cảm nhận được tư vị mới của đàn Piano, trải nghiệm thú vị về nhạc. Mặc dù cậu thể nhắm nghiền mắt mà đánh được như các nhạc công, nhưng ít nhất cậu nghe được thanh do mình tạo ra.

      Thế nhưng, tay phải của Tịch Tuyết Nhi lại trở nên bất động, tiếng đàn theo đó cũng ngừng hẳn. Nhất thời, khí im lặng mơ hồ có chút nặng nề.

      Phải rồi, đánh đàn… mình thể đánh đàn được nữa mà.

      Hàn Đình Phong có chút khó hiểu nhìn Tịch Tuyết Nhi, nhìn đến đôi tay của , đôi mắt lạnh đạm thoáng qua tia kinh ngạc.

      Trong khí lặng im như tờ thế này, Bích Nghi đành phải xắn tay áo mà giải vây, trước hết bịa vài chuyện cho có lệ rồi kéo Tịch Tuyết Nhi , trước khi còn cúi người mời khách dùng tiếp món ăn.

      Bản nhạc có thể gọi là kết thúc, nên dĩ nhiên Hàn Đình Phong kiên nhẫn, mạch trở về vị trí của mình để tiếp tục trò chơi.

      .” Đến lượt Joe.

      “Có mục đích gì?” Quen biết Joe từ khi còn , tính cách của Joe chỉ có cậu là người hiểu nhất. Joe lúc nào cũng có tính toán gì trước mới làm, khỏi khiến Hàn Đình Phong có chút tò mò về mục đích của cậu.

      Ung dung ăn mẩu bánh xốp mềm, Joe bâng quơ trả lời: “Tạo gợi ý thôi.”

      “Tôi chơi trò này nữa.” Hàn Đình Phong chán chường uống trà, rồi rời khỏi quán, cậu biết Joe vẫn còn giấu cậu điều. Nếu cậu ta muốn , cậu cũng hỏi đến nữa vậy.

      Thấy vậy, Joe chỉ cười cười nhìn Đội trưởng, ly khai theo Hàn Đình Phong. Bỏ lại đội trưởng còn ngồi đó cùng với hai chiếc bánh có thể gọi là nguyên vẹn.

      về.” Chỉ ba từ, mà lại chất chứa bao nỗi lo sợ, nhớ nhung. Thanh Cầm nhàng lấy áo khoác từ người Tịch Dương Kiến Hùng xuống, rồi đặt nó sofa.

      Tịch Dương Kiến Hùng chỉ im lặng nhìn Thanh Cầm, tay thô ráp chạm đến khóe mắt, bên dưới có chút thâm đen. Ông chỉ bận việc, trở về nhà ngày mà Thanh Cầm trở nên như thế rồi.

      Thanh Cầm cắn chặt môi dưới, dùng tay gạt bàn tay ấm nóng bên khóe mắt kia. “ tắm .”
      --------------------------
      Ngày X tháng Y năm O. cuốn nhật kí được "mượn" từ bạn nữ sinh nào đó ở lớp 1A:
      Dear my diary,
      Hôm nay quả ngày đẹp trời! Nhưng bỗng nhiên lại có cơn bão nhiệt đới chết tiệt! Chuyện là, con Mari biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại giết tiểu Thiếu Lăng hội trưởng, làm cho my idol phải đau khổ trong phòng y tế a. Nhất quyết chuyện này thể tha thứ! Ta, với tư cách là khỉ đầu đàn FC (fan club...) Thiếu Lăng hội trưởng, đưa con Mari ra trước công lý
      --------------------------
      *Chú mèo nho : ra đây là tựa của bản Piano trong truyện Skip Beat, theo nhà xuất bản dịch tiếng Việt như thế, tiếng lại khác nữa, tìm thử Google được bản Stepped on cat này.... biết nên sao.

    4. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 13: Bức tường.​

      Hù chết !

      Mari tay ôm ngực, như thể ôm trái tim còn hoảng sợ suýt văng ra xó nào đó. Hôm nay hộ tống chủ về, sẵn sàng tinh thần bị ông chủ ném vào chảo dầu rồi, may là, ông chủ chỉ nhìn nhìn chút, ý tứ ràng: chuyện này có lần sau…

      Phải , trong ánh mắt ấy có chút thuốc súng… Baba lo lắng cho con đó mà…

      Nghĩ lại, vẻ ngoài của chủ có chút nhu nhược, yếu mềm, điều này cũng làm cho Mari đứng ngồi thôi. Thứ nhất, là vì như thế rất dễ bị mấy tên côn đồ, hào hoa công tử trêu ghẹo. Thứ hai, cũng muốn trêu ghẹo chút chút… có lẽ điều thứ hai đáng để cho lắm.

      Mari suy tư chút, rồi long nhong chạy đến phòng Tịch Tuyết Nhi, quên mất cái luật rừng “gõ cửa trước khi vào”. Về cái luật này, Mari ba lần bốn lượt phớt lờ , Tịch Tuyết Nhi cũng có lần nhắc nhở, nhưng chỉ nhận lại câu hỏi ngu ngơ của Mari: “ chủ giấu em làm việc ‘gì đó’ sao?” Tất nhiên, Tịch Tuyết Nhi chả nhận ra cái chữ “gì đó”được tác giả trịnh trọng đặt trong dấu ngoặc kép, hoặc được Mari cố ý trêu chọc nhấn mạnh.

      Thế nên, Tịch Tuyết Nhi chỉ đơn thuần lắc lắc đầu thở dài.

      Mari có chút chán nản.

      Vì vận số của chả tốt tí nào a! Vốn “làm việc trước, gõ cửa sau” cũng có lí do của nó, theo ngàn lẻ tình huống bất hủ trong Shoujo Manga, tiểu thuyết ngôn tình: Nam chính sơ ý vào phòng nữ chính mà chả gõ cửa, 75% thấy “cảnh xuân” đáng xấu hổ.

      Nhưng tác giả dĩ nhiên đơn giản như thế, nam chính còn chưa lên bàn mổ mà.

      Mari có chút ác cảm với ai đó.

      Lần này Mari công khai xông vào phòng, đập vào mắt chính là tiểu tinh linh của Mặt trăng, người chỉ duy độc chiếc váy trắng, Mari dụi dụi mắt… nhìn kĩ lại, đây chính là chủ của , nếu chủ mà có thêm đôi cánh lưng chắc Mari tin đời còn có thần thánh đó chứ.

      Tịch Tuyết Nhi vẽ tranh, nghe thấy tiếng mở cửa, cần suy nghĩ gì nhiều cũng biết đó là Mari. hướng mặt đến Mari, mân môi tỏ vẻ bất mãn, trẻ dễ dạy, trẻ lớn khó dạy…

      “Ách… chủ nè, lúc trước thường làm việc ở quán đó sao?” Mari cố gắng điều chỉnh tâm tình xúc động muốn véo má Tịch Tuyết Nhi.

      Tịch Tuyết Nhi thành gật đầu, mặc dù chả thường xuyên lắm. Từ chỉ học tại nhà, đến khi lớn hơn chút mới được rời khỏi nhà, tình cờ gặp được Jack. “ăn chùa” mấy cái bánh của cậu ấy, cảm thấy hợp với khẩu vị nên mới xin làm ở quán của Jack, thế nên mỗi buổi chiều đều kiếm cớ làm, chỉ là chưa bao giờ đến tận sáu giờ. Bây giờ mười lăm tuổi, Tịch Dương Kiến Hùng lại bất ngờ cho đến trường, thường giờ ra về lại đến năm giờ, nghĩ lại cũng đến quán tuần rồi, nên dắt theo Mari để Tịch Dương Kiến Hùng cùng Thiếu Lăng lo lắng.

      Chỉ là, Mari phải thiệt thòi chịu trận chút…

      chủ a, chủ hãy thương tình cho Mari với a. Lúc nãy cậu chủ ‘giận cá chém thớt’ Mari a, còn có… còn có ánh mắt ông chủ nhìn ghê lắm a. chủ thương thương Mari, chủ đừng đến quán đó nữa được ?” Cả người ác ý áp sát vào Tịch Tuyết Nhi, lại còn học bộ dáng làm nũng của Bích Nghi tiến công.

      Lần này có vẻ thành công… Mari ngu ngơ ngồi bên ngoài, nhìn cánh cửa lạnh lùng đóng lại.

      Thanh Cầm mắt mông lung nhìn mặt trăng ngại ngùng nấp phía sau tấm màn mỏng bên cửa sổ. chiếc giường lớn, hai bên đầu giường, hai con người đưa lưng vào nhau. Bà biết ngay tại chính chiếc giường này, có bức tường vô hình giữa bà và Tịch Dương Kiến Hùng.

      Có lẽ, được mười tám năm… giờ, bà cũng chả mong mình được ông để ý đến, chỉ cần ông mãi mãi ở bên cạnh.

      Bà nhớ lại, khoảnh khắc mà bà nhận được những tấm hình từ người giấu mặt, làm bà phải tự cười trừ mà từ bỏ hi vọng của mình. Hi vọng bên cạnh ông.

      Ông trở lại với người ông , Tuệ Tâm, lúc này chắc hẳn bà làm ầm lên, nhưng bà bất lực… Tuệ Tâm phải là tiểu tam, bà mới chính là tiểu tam.

      Bà lừa dối Kiến Hùng, vì ích kỉ của mình mà phá hủy hạnh phúc của ông.

      Nghĩ đến đây, nước mắt biết tự lúc nào mà vô tình rơi xuống, thẫm đẫm cả mảng.

      Tại công ty nằm sừng sững ở trung tâm thành phố, hoa hoa lệ lệ chính là từ để miêu tả công ty Lux này. Người thanh niên với thân hình hổ báo dùng ngón tay ấn vào nút số 92, lập tức đôi cửa sắt lành lạnh đóng khít lại. Người đàn ông bên cạnh tay cầm chiếc va li bạc, tay ôm mỹ nữ bên cạnh, chốc chốc lại an phận mà sờ soạn.

      “Ai nha, ngài hư quá à” Mỹ nữ kiều lên tiếng, chân thon dài bẽn lẽn cong lên gợi tình.

      Ngay lúc con số chuyển sang số 56, thang máy thoáng dừng lại, bước vào là dung mạo sắc xảo, người mặc váy đỏ thẫm, tay cầm hai cái ly thủy tinh, tay cầm chiếc muỗn trắng tinh khôi. Cánh cửa lại khép kín…

      Mỹ nữ có chút ghen tị với nhan sắc của , cố ý càn rỡ mà hôn người đàn ông tuyên bố chủ quyền. cố gắng để lấy lòng ông cũng chỉ vì tiền và danh lợi, lỡ mà cục mỡ này vứt bỏ còn gì để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này chứ?

      Người thanh niên kia từ lúc bước vào đều cảnh giác đưa mắt nhìn, tay thầm sờ đến cây súng nằm trong túi. Nhưng ngay lúc rút súng ra, cũng là lúc đầu lăn lóc rơi xuống.

      Mỹ nữ thét toán cả lên, mặt lem luốc màu máu, hai mắt mở to nhìn sợi tơ đỏ ở phía cái xác của cậu thanh niên.

      Người đàn ông thoáng giật mình, tay run run rút súng ra bắn tá lả. híp mắt tà mị cười, ông chỉ bắn được mấy phát súng, ngón tay cũng bị bẻ tiếng rắc thanh thúy, cây súng vì thế mà rớt xuống vũng máu dưới sàn.

      dùng ngón trỏ vuốt vuốt cái muỗng, rồi ung dung đưa đến trước mắt người đàn ông, vặn từ trái qua phải. Chiếc muỗn trắng lúc này lại lấm tấm màu đỏ, dùng muỗn đưa viên “trân châu” vào ly thủy tinh.

      Hai mắt hoảng sợ trừng lớn, cùng với người đàn ông mà thét khàn cả giọng, chứng kiến màn kia làm cho mỹ nữ đứng nổi nữa. Tương tự như người đàn ông, mặc váy đỏ lại dùng muỗn vặn từ phải qua trái, viên “trân châu” nữa lọt vào ly thủy tinh khác.

      “Thank you!” Số 92 sáng lên, cánh cửa lạnh băng kia mở ra, người chút vết bẩn nào bước , ngón tay khẽ động. Lập tức trong thang máy, đầu của người đàn ông cùng mỹ nữ rơi xuống, cánh cửa kia đóng sầm lại, chặn những giọt máu văn tung tóe.

      suy ngẫm, đánh giá cách bày trí trong phòng, thảm long cừu sắc đỏ, bên là những “miếng rác” làm mất thẩm mĩ. bĩu bĩu môi, mắt phượng dời đến bóng lưng cao ráo đứng ngắm nhìn ánh trăng khuya. “Em trai khoai… à nhầm cao to, xử lý đống rác này sao mà bừa bãi đến thế?” Chân mang giày cao gót chọc chọc “miếng rác” xấu số.

      Thấy người đó chả đếm xỉa gì đến mình, khó chịu phồng má, đá “miếng rác” xấu số kia sang bên để trút giận. “Dù gì chị là chị của em đó, cái thằng này! Lâu ngày gặp, chút nể tình nào mà lết đến đây chào chị sao?” Chân ngừng đá mấy “miếng rác” bên cạnh, tay cầm lấy chai rượu bàn rót vào hai chiếc ly, rồi biết từ đâu ra mà cắm hai cây tăm vào hai viên “trân châu”.

      Người đó lười biếng xoay người lại, hờ hững : “ hổ là đại sát thủ biến thái, Vivi.”

      Vivi lắc lắc hai chiếc ly, hai viên “trân châu” theo đó mà đung đưa, nước rượu dần dần đổi thành sắc đỏ sóng sánh. “Cuồng nè, muốn uống cocktail ?”

      Vừa định từ chối, điện thoại với nhạc chuông “ân ân, a a” đáng xấu hổ nổi lên, Cuồng nhanh chóng móc ra trả lời, nếu để ý kĩ lại thấy da gà mọc khắp tay cậu.

      <Cuồng bảo bối! Xong nhiệm vụ rồi con nhỉ, Mama tự hào về con quá à! Đúng rồi… con có thể trở lại phục vụ cho Tịch gia rồi đấy, nhớ cua bé Tuyết Nhi nha!> Lẫn lộn với tiếng của Mama trong điện thoại là tiếng mài dao…
      Last edited: 2/3/16

    5. White Sheryl

      White Sheryl New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 14: Mẹ về!​

      <Cuồng bảo bối a! Xong nhiệm vụ rồi con nhỉ, Mama tự hào về con quá à! Đúng rồi… con có thể trở về phục vụ cho Tịch gia rồi đấy, nhớ cua bé Tuyết Nhi nha con, con bé bây giờ dễ thương lắm.” Lẫn lộn với tiếng của Mama trong điện thoại là tiếng mài dao ken két…

      Tiếng ken két đó vốn là do Baba bảo bối của Mama mài dao chuẩn bị giết người, chỉ vì lí do: Mama gọi con trai mình là “bảo bối”. Đây là từ chỉ có mình Baba được hưởng thôi, bất cứ ai cũng được có.

      Ừm…

      thẳng ra là, Baba bảo bối có tính chiếm hữu rất bá đạo, còn Mama lại vô tư vô bờ bến để ý đến. Tình sử của cặp đôi kì dị này rất ư là “lâm li bi đát”, có lẽ là bi đát cho Baba bảo bối rồi… bởi lẽ, có thể lấy được Mama là phải có tiền đầy nhà, đẹp tuyệt mĩ, phải đáp ứng được mọi sở thích quái đản của Mama, nhất là Mama lại có máu S nặng.

      Về sở thích quái đản, lấy nhạc chuông mà Mama tự tay đặt riêng cho số của mình thôi cũng đủ hiểu.

      Và... Vivi chính là ví dụ điển hình về Mama, chỉ có điều vô tư quá thôi.

      Cuồng thầm thở dài, trong gia đình bốn người này, chỉ có cậu là bình thường nhất…

      Thấy có bất kì hồi đáp, Mama đoán già đoán non là con trai mình ngại ngùng. <Ôi dào, con trai bảo bối à, thương thầm con bé đó cũng cỡ 10 năm rồi a.> Bà liền rút vài chiếc khăn giấy chấm chấm khóe mắt. Baba bảo bối hậm hực mài dao bên cạnh thấy vậy, có chút hoảng loạng biết vì sao vợ của mình khóc, chỉ biết vuốt vuốt sống lưng cho Mama đại S.

      Nghe thấy tiếng sụt sùi bên kia, khóe miệng Cuồng co co rút rút, tâm tình xúc động muốn quăng điện thoại ra ngoài cửa kính. Cậu hiểu rất là Mama cố ý chọc ghẹo. Nhưng lại nỗ lực áp chế, cậu kiên dè mà tắt điện thoại.

      Vivi nãy giờ giậm giậm chân lên “miếng rác” lúc này mới ngẩng đầu lên, cuộc độc thoại của Mama chưa kể liên khúc mài dao đều vào tai hết rồi.

      đưa ly rượu về phía Cuồng, viên “trân châu” theo đó lăn sang bên thành ly, nương theo ánh trăng chiếu vào lộ ra “họa tiết” hình tròn màu xanh nằm viên “trân châu” đó.

      Ly còn lại, kề miệng nhấp ngụm, động tác hết sức tự tại, có vẻ còn chả quan tâm thứ mà uống.

      Tay nhận lấy ly rượu, nhưng Cuồng lại chẳng thèm uống chút nào, chỉ lắc lắc nó tay.

      “Cái tên râu dê đó, là muốn tìm đường chết khi mà phản bội tập đoàn Ral.” Cầm cây tăm lên, viên “trân châu” bị cắm cũng lên khỏi mặt nước, Vivi xoay đến xoay lui ngắm nghía. Viên “trân châu” này hẳn là của ông râu dê đó

      “Ý là tên tổng giám đốc?”

      đó, đó! Chị mày chỉ cần chiêu là đầu ông ta rớt rồi, hắc hắc.” Vivi sản khoái cười, từ đến giờ, chỉ có việc giết người mới khiến vui vẻ. Sở thích tao nhã a…

      “Tổng giám đốc vốn xưa nay để râu.”

      Vivi:…

      “Tổng giám đốc nằm bên dưới chân chị.” Lời này là cố ý đả kích cái danh hiệu “đệ thập” của Vivi.

      bước sang bên, dùng giày cao gót lật “miếng rác” ngửa lại, có râu… chỉ có mấy giọt máu mũi còn đọng lại…

      Tay cầm ly rượu hẹn mà siết chặt lại, hoàn toàn khiến ly rượu vỡ nát, những mảnh vỡ từ từ rơi xuống mang theo những giọt nước đo đỏ. Trái lại với hành động của mình, gương mặt vẫn giữ vững tư thái bình tĩnh, khóe môi nhếch lên đường cong đẹp đẽ, cúi đầu. “Mang danh là đệ thập… ai cha, mất mặt quá .”

      “Đến Tịch gia.” Ánh trăng soi duy độc bóng hình Vivi, giọng trầm thấp vọng lại từ trong góc khuất dần biến mất.

      Môi đỏ khẽ nhếch, nở nụ cười cuồng vọng dưới ánh trăng, tà mị khó tả.

      Vẫn tại căn phòng này, nhấp nhoáng điểm đỏ, từng hồi từng hồi trật tự chiếu lên trong bóng tối tịch mịch. Ánh trăng mờ nhạt đến góc phòng, chiếc vali bạc phản chiếu lại ánh sáng nhạt kia, điểm đỏ cứ thế rồi mất từ đầu của vali.

      Bỗng nhiên điểm đỏ cứ thế sáng mãi, chưa đến hai giây, tiếng nổ ầm ầm phát ra phá tung mọi thứ trong gang tấc.

      Trong dòng người hoảng loạn dưới chấn động kinh hoàng từ công ty Lux, mặc người chiếc áo khoác dầy màu trắng bên ngoài, bộ váy đỏ dài ngang đầu gối như như phía sau áo khoác. Mắt đeo kính râm lớn, ngón út thon dài giật giật, cứ thong thả rảo bước, chẳng màn quan tâm đến mùi khói nồng nặc và ít mùi tanh của máu càng dày đặc thêm.

      Thân hình màu trắng bất động như pho tượng, bức tranh sao trời ‘với tay’ đến nàng trăng được cầm tay . Bóng lưng thon gầy quay về phía cửa phòng, gian lớn màu trắng, khác biệt với ngục tối trong mắt Tịch Tuyết Nhi. Vẫn như hôm nào, lại nhớ đến người phụ nữ mà mình gọi là mẹ.

      lúc sau, Tịch Tuyết Nhi sờ lên mặt giấy, xúc cảm khô có chút mát rượi nhờ gió khuya. Cần thận cuộn lại rồi đặt sang bên, xoay người lại thu dọn dụng cụ bày ra trước đó.

      Làm xong, cũng lên giường đánh giấc, Tịch Tuyết Nhi nhìn đồng hồ tay, vừa điểm 11 giờ.

      Lê bước đến bàn học bằng gỗ có chút dấu vết bị thời gian mài mòn , giờ nếu để ý kĩ, trong phòng trừ tủ đồ , chiếc bàn gỗ cùng cái giường toàn là kệ sách và sách. Nhưng mọi thứ trong căn phòng này đều có chút phong vị nào là hào nhoáng, bởi lẽ, Tịch Tuyết Nhi tự mình kiếm tiền để mua. còn định mua căn hộ ở gần quán cho tiện, mà điều này luôn là thứ mà Tịch Dương Kiến Hùng kiên quyết đồng ý, nhưng Tịch Tuyết Nhi cũng chịu thiệt, dùng mọi lý lẽ để làm mềm lòng Tịch ba ba.

      Lúc đầu, ông trong đầu toàn lo lắng chuyện Tịch Tuyết Nhi trốn ra ngoài làm bừa việc. Sau tháng thấy con bảo bối ngoan ngoãn ở nhà, ông tạm thời đình chiến, lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Còn chưa kịp thở phào nhõm, thấy con lén lút ra vào quán ăn bồi bàn. Cảm thấy con trở thành thiếu nữ, vả lại rất nhàn rỗi ở nhà, ông liền thầm sắp xếp cho vào học trường S.D, nào ngờ lại vào quán tiếp khách.

      Nhưng chính ông biết, Tịch Tuyết Nhi làm ở nơi đó chỉ vì “ăn chùa” chứ phải vì tiền lương, vả lại số tiền từ việc chơi cổ phiếu cũng đủ để sống dư giả rồi. Dĩ nhiên, Tịch ba ba biết kiếm tiền từ thứ này, nếu biết được chắc chắn đốt trụi máy tính

      Bật máy tính lên, sau thoáng, Tịch Tuyết Nhi len lỏi qua được phần mềm an ninh, vốn là hacker của chính tập đoàn Ral. Ngay lập tức màn hình đen kịt lại, khẽ nhíu chân mày nghi ngờ, nhìn hàng ký tự màu trắng lên.

      Tịch Tuyết Nhi tròn mắt kinh ngạc, bất giác mày càng thêm nhíu chặt lại trước những ký tự hình thù kì lạ kia. Từ ngạc nhiên chuyển sang nồng đậm hứng thú, làm vài thao tác máy, lập tức màn hình trở lại như cũ. Những tập tin, tài liệu đều ra, đây là tất cả các thông tin từ tập đoàn Parc.

      Tựa lưng vào ghế mà duỗi tay, trầm tư nghĩ ngợi về những kí tự màn hình khi nãy. Kí tự đó do chính tự nghĩ ra, duy chỉ mình biết, vậy mà… thú vị. hiếu kì muốn biết người đó là ai, nhưng lại dùng kĩ năng của mình mà tra, có thể xâm nhập vào máy của , cũng đủ chứng tỏ người đó bản lĩnh hơn như thế nào rồi.

      <Tôi biết .> Tịch Tuyết Nhi nhắm nghiền mắt ngẫm lại, có tất cả bảy kí tự chỉ cần ba từ để diễn đạt thành ý.

      thong thả ngồi tựa ghế, chiếc màn trắng phần phật nhấp nhô theo gió khuya, thấp thoáng bóng người bên cửa sổ.

      hai!” Tiếng trong trẻo mừng rỡ, Hàn Thiên Uy chân trần chạy đến ôm chầm lấy thân hình to lớn của Hàn Đình Phong.

      Joe đứng bên cạnh bất giác mỉm cười nhìn hai em, rồi phân phó người dọn đồ của Hàn Đình Phong vào phòng.

      Lúc trước do mối quan hệ giữa Đình Phong và Hàn Thiên Huy, mà cậu dọn ra ở riêng. Khi Hàn Thiên Uy khỏi bệnh trở về, cậu lo lắng Hàn Thiên Huy gây ảnh hưởng đến em trai mình nên trở về Hàn gia.

      giờ trễ rồi… mất ngủ sao?” hai Đình Phong vò vò đầu em trai, lo lắng hỏi.

      Hàn Thiên Uy lắc đầu, đôi mắt linh động sáng lạng híp lại, tâm tình rất vui vẻ : “Mẹ về rồi hai!”

      khí vốn vui tươi, chỉ câu lại thay đổi rất nhanh. Hàn Đình Phong mắt càng trở nên rét lạnh,nhìn đằng xa tiêu cự. Người đàn bà đó trở lại đây? Xin thêm tiền sao? Hay là có chốn chôn thân rồi?

      Joe là người em chung sống với Hàn Đình Phong hơn 13 năm rồi, hiển nhiên cũng biết cảm xúc của cậu ra sao. Kéo Hàn Thiên Uy ngây thơ về phòng, lúc này điều tốt nhất là Hàn Đình Phong có thể khống chế chính mình thôi.
      Last edited: 24/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :