1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh viên tồi trường Bắc Đại - Phá Đầu (58c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 30: Huấn luyện viên bơi lội
      Chuyển ngữ: Sâu
      Beta: ss Vũ Trung Phi Yến

      Cái số của tôi khổ, xung quanh đều là những kẻ mỏ nhọn răng sắc. Tôi soi gương, haizz, quả là mặt mũi như cái thảm chùi chân ngập tràn đau khổ. Đại khái là thường ngày hưởng nhiều phúc quá, bây giờ rút cuộc chạy lên đến mặt. biết ai đó từng : vừa mệt mỏi vừa khổ sở, khiến bản thân trở nên ngốc nghếch; vừa khó khăn lại thêm nguy khốn, khiến mình trở thành người mặt dày (Ý là, còn giữ đc bản chất… của mình nữa… Đại để, bị đời xô đẩy…). Tới Bắc Đại, tôi sớm biến mình thành kẻ ngốc, ngờ tới giờ còn trở thành kẻ mặt dày.

      Cứ nằm lăn lóc ăn năn hối hận trong ký túc xá thời gian, cuối cùng tuần sau, tôi cũng được nghênh đón ngày tôi bình phục.

      Vì thế, tôi ở trong nhà tắm đủ tiếng để chà xát hết vận đen ra khỏi người, tăm rửa xong xuôi, tôi thấy người như mấy cân.

      Tôi định tới canteen gọi mấy món ngon để chúc mừng. Nhất định tôi gọi Chu Lỵ cùng, ai bảo khi tôi gặp hoạn nạn, con bé thèm an ủi mà còn châm chọc khiêu khích tôi, hừ.

      Tôi đặt hết các món lên bàn, vui sướng bắt đầu ăn. Tâm tình tốt, ăn uống cũng ngon miệng.

      ăn vô cùng hào hứng, Phương Dư Khả bê khay thức ăn tới.

      Cậu ta tỉ mỉ quét laze quanh mặt tôi vòng, biểu cảm xác định hỏi: “Khoẻ rồi à?”

      Tôi ăn mồm đầy, được, đành phải cố sức gật đầu.

      Phương Dư Khả vẫn nửa tin nửa ngờ hỏi: “ người sao?”

      Đồ ăn trong miệng quá nhiều, thể nuốt hết ngay được, tôi đành vén tay áo, kéo ống quần cho cậu ta xem.

      Đôi mắt Phương Dư Khả lóe sáng: “Chu Lâm Lâm, da là đen.”

      Cuối cùng tôi cũng nuốt được hết thức ăn: “Đen chỗ nào? Cái này gọi là khỏe manh, thấy người nổi tiếng đều phải tắm nắng sao? Hơn nữa, tôi ngâm trong bể bơi hai tháng, kiểu gì cũng được tẩy trắng.”

      Phương Dư Khả cười: “ thấy con rùa , ngâm cả nghìn năm, đen vẫn hoàn đen.”

      “Cậu chửi ai là rùa? Thấy tôi hết bệnh là lại bắt nạt tôi phải ? vài câu để lão nương vui vẻ .” Tôi cầm đũa gõ gõ xuống bàn ăn, xúi giục cậu ta.

      “Mặt hình trái xoan.”

      Tôi hài lòng gật đầu, người này biết phối hợp.

      “Là hạt dưa xoay ngược lại thôi.” Phương Dư Khả thản nhiên .

      “…”

      “Diện mạo giống người nổi tiếng.”

      Lúc này tôi cũng mong đợi gì nữa, biết sức tổn hại của cậu ta dâng lên, tôi ngăn cũng ngăn được.

      “Giống Hàn Hồng.”

      Người ta gần đây cuộc sống dễ dàng. Tính thận trọng của tôi có khi còn hơn cả người gọi 911. Tôi buồn bực cúi đầu ăn, chuyện với đống người như thế này, tôi cũng có kinh nghiệm rồi. Lúc này nhất định phải tỏ ra thèm để ý, để đối phương cảm thấy thú vị, nên giống như tiểu trong “Tây Du kí”, bị Đường Tăng làm cho tự sát, tự hại tự phế.

      Quả nhiên, Phương Dư Khả ngừng tấn công. lát sau, cậu ta gắp miếng cơm: “Có phải vẫn chưa biết bơi ?”

      Khốn, đổi thành châm chọc tận mặt rồi. Tôi lắc đầu: “Chưa biết. Ai giống các người, giống như rùa, cần thò đầu ra cũng có thể nằm trong nước cả nghìn năm.”

      “Đồ ngốc, rùa thở được ở dưới nước, chỉ là có thể nhịn thở rất lâu thôi.” Phương Dư Khả cho tôi vào chương trình “thế giới thường thức” và “thế giới động vật”.

      Yếu mà còn cứ thích ra gió. Tôi nữa, đành phải thầm oán hận con rùa nghìn năm đúng là đồ con mẹ nó lừa người.

      Phương Dư Khả cũng chú ý đến, tiếp tục hỏi: “Vậy định làm thế nào?”

      vất vả tôi mới có tâm tình để ăn, tới loại đề tài này làm khẩu vị lại héo xuống. Tôi tức giận : “Làm sao hả, hỏi đĩa rau trộn ấy.”

      Phương Dư Khả nhai đồ ăn, lơ đãng hỏi tôi: “Nếu để tôi dạy cho ? Có lẽ cách học của đúng. Nếu học đúng rồi giống như hồi bé học xe đạp thôi.”

      Tôi thở dài: “Vấn đề là tôi cũng chưa biết xe đạp…”

      Phương Dư Khả thèm giả vờ an ủi tôi, mà thành lời ác độc: “Sao lại ngốc như thế nhỉ?”

      Tôi ngẩng đầu nhìn trời: “Cảm ơn nhắc nhở, nếu tôi cũng ý thức được chính mình lại ngốc như thế.”

      Nhưng hình như hôm nay Phương Dư Khả trúng tà rồi: “Nhưng tôi vẫn muốn thử xem rốt cuộc ngốc đến mức nào. Ngày mai, bốn giờ chiều tôi dạy bơi.”

      Tôi lắc đầu đồng ý.

      Phương Dư Khả nóng nảy: “Tôi có lòng tốt dạy , nên nghĩ nhiều. Tôi có ý gì khác, nếu tôi có ý khác…”

      Tôi nhìn phản ứng dữ dội của Phương Dư Khả mà có chút bất ngờ: “Tôi biết cậu có ý gì khác. Cậu nghĩ tôi YY cậu ăn đậu hũ của tôi sao? Tôi ăn của cậu còn đúng hơn.”

      Phương Dư Khả lúng túng toàn tập: “Tôi cũng có ý này… Vậy vì sao để tôi dạy?”

      “Tôi để cậu đâu, tôi cảm ơn còn kịp nữa là. Tôi chỉ hôm nay được, kỳ sinh lý của tôi còn chưa qua. Vài ngày nữa là được.”

      Phương Dư Khả toét miệng cười, đôi mắt đen nháy sáng lấp lánh.

      Cuồi tuần, tôi đúng hẹn đến bể bơi. tuần trước vì kiện nổi mề đay nên tôi xin nghỉ buổi. Đối mặt với cái bể bơi xa cách tuần, tôi vô cùng xúc động: y đái tiệm khoan chung bất hối*, cái gì là bất đắc dĩ đều học trôi

      * câu trong bài “Điệp luyến hoa” của Liễu Vĩnh

      Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy

      Dịch nghĩa: Vạt áo buông lỏng (vì gầy gò ốm yếu ) cũng hối hận, vì người ấy mà hao mòn héo úa.

      Tôi hỏi Phương Dư Khả: “Cậu xem vì sao con người lại phải học bơi ếch?”

      Phương Dư Khả đáp: “Bởi vì bơi ếch giúp dáng đẹp.”

      Tôi nghĩ đáp án này có thể miễn cưỡng khiến tôi nhảy vào bơi vài vòng.

      NND, nước bể bơi vẫn lạnh vậy, tôi lạnh đến run cầm cập, chưa bắt đầu tính đường bỏ chạy.

      Phương Dư Khả hỏi: “Biết nổi chưa?”

      Tôi khinh thường, tuy chưa biết bơi, nhưng hai tháng nay chẳng lẽ là vô ích, lẽ nào ngay cả nổi cũng được? Tôi lập tức : “Tôi biểu diễn cho cậu xem.”

      Tôi nín thở chìm vào trong nước, cong mông, chậm rãi làm hai chân rời khỏi mặt đất. Nhịn thở vài giây, tôi đứng dậy nhìn cậu ta.

      Phương Dư Khả khoanh tay trước ngực nhìn tôi: “Nổi ?”

      ….

      Tôi đành phải trình diễn lại lần nữa.

      Vẻ mặt Phương Dư Khả có chút thay đổi : “ cơ bản khác gì xác chết vừa mới nhảy sông.”

      A phi…

      Phương Dư Khả cầm lấy tay tôi, ở bên cạnh chỉ đạo: “Lát nữa tôi cầm tay trước, cứng người lại, cố gắng cảm giác thân thể và bể bơi song song nhau. Nhớ kỹ, là song song, phải nghiêng về trước 45 độ như bước Moonwalk của Micheal Jacson.

      ngờ tôi học lâu như vậy mà ngay cả nổi cũng xong…

      Tôi nín thở chìm vào trong nước lần nữa, hai tay nắm chặt tay Phương Dư Khả, để hai chân rời khỏi mặt đất.

      Cảm giác tốt hơn chút, tôi đứng dậy hỏi cậu ta: “Được chưa?”

      Phương Dư Khả giơ cánh tay bị tôi nắm đến mức hồng hồng lên, cười” “ định làm ổ ở trong nước luôn sao? Tuy hơi nặng chút, nhưng phải tưởng tượng thân thể rất , gần như có trọng lượng…”

      Tôi ngắt lời cậu ta: “Tôi nặng chỗ nào? Cần gì phải tưởng tượng, tôi vốn rất .”

      “Đúng đúng đúng. Chẳng phải người ta phụ nữ được tạo ra từ nước sao? cứ coi mình như trở về với nguồn cội là được rồi. Đừng sợ nước như vậy, hoặc là coi mình là công chúa nhân ngư trời sinh .”

      Thế còn được. Tôi lặn xuống nước, chậm rãi thả lỏng, tùy ý để Phương Dư Khả nắm tay tôi từ từ về phía trước. Xuyên qua kính bơi, tôi nhìn thấy cặp chân dài thẳng tắp của Phương Dư Khả lui về sau từng bước. Chu Lỵ thể nào nhỉ, người nhiều lông chân nhu cầu cũng rất lớn, ha ha, Phương Dư Khả quả thực —–

      Nghĩ đến đây, tôi muốn há miệng cười lớn, ngờ lại sặc nước, đến mức lúc lâu sau tôi mới hoàn hồn được.

      Phương Dư Khả vỗ lưng tôi: “Sao yên lành lại sặc như vậy.”

      Mặt tôi chưa dày đến mức cho cậu ta biết lý do.

      Tập hơn tiếng, nổi đạt tiêu chuẩn. Nhưng đáng tiếc, cuộc thi kiểm tra bơi chứ phải nổi. Tôi ngồi cạnh bể bơi thở dài, “Sư phụ đón vào cửa, thành việc tại bản thân.”

      Phương Dư Khả cũng ngồi xuống bên cạnh tôi : “Sao lại có tự tin với bản thân như vậy? Có lòng tin với chính mình, cũng phải có lòng tin với sư phụ chứ. Yên tâm . Sau này cách ngày tôi tập với lần, đảm bảo có thể qua cửa.”

      Tôi liếc mắt: “Cách ngày tập lần? Quên , tôi có kinh nguyệt.” Huấn luyện cường độ cao, tiêu chuẩn cao như vậy, tôi nhất định chịu nổi.

      Phương Dư Khả cười: “ tiểu ra máu sao? chuẩn.”

      Tôi nghĩ Phương Dư Khả ở cạnh tôi lâu nên cũng tục hơn rồi. Loại lời nham hiểm như tiểu ra máu này phun ra từ miệng cậu ta thuận tai.

      Tôi buồn chán bắt đầu bát quái: “Phương Dư Khả, vì sao cậu trả lời tin nhắn?” Lần trước tôi gửi tin , cậu ta trả lời, người này chưa bao giờ làm việc mất hiệu quả như vậy.

      Phương Dư Khả ràng muốn tham gia vào đề tài này: “Xuống nước tập thêm lần nữa .”

      Đương nhiên tôi kiên quyết , tập luyện sao có thể so với bát quái.

      Tôi truy hỏi càng kỹ: “Văn Đào rất có lý, nghẹn nhiều nội thương. Hơn nữa tôi nghĩ ra có lý do gì thể nha. Toàn bộ thế giới đều biết Như Đình thích cậu. Chỉ có cậu thiếu dũng cảm thôi. Sao cậu lại nhút nhát như vậy?”

      Phương Dư Khả : “Bởi vì tôi sợ thất bại. Nếu thất bại, ấy bao giờ gặp tôi nữa.”

      Tôi thở dài. “Nếu cậu nên lời tìm cái hang chui vào mà luyện , ít nhất trong lòng cũng vui vẻ chút.”

      Phương Dư Khả lắc đầu cười khổ: “Có những điều dù có chui vào hang cũng nên lời. Sợ ra làm chính mình thêm thảm hại.”

      “Tình giống như viên gạch, ném người chọi người. phải cậu rất thông minh sao? Sao trước tình cảm lại ngu ngốc như vậy! Nếu tôi thích người, tôi cho người đó biết. Tiếc là tôi đụng phải hoàng tử bạch mã, vậy mà hoàng tử lại bạch mã nhầm đường rồi, ra phải tới tìm tôi. Khốn, tìm hoàng tử sao lại khó như vậy! Sau này nếu có ai thích tôi, tôi phải ngược trước, ai bảo lại tới muộn như vậy.”

      Phương Dư Khả cúi đầu: “Ai thích trước, người đó bị ngược rồi. Cần gì còn phải trách cứ người ta.”

      Tôi kỳ quái nhìn cậu ta: “Cậu giúp Văn Đào sao? Các người có ý tứ, gặp mặt cãi nhau long trời, phía sau lại đỡ cho nhau. Các cậu phải là….”

      Phương Dư Khả đẩy tôi vào trong nước: “Tập tiếp . Còn rảnh rỗi nghĩ nhưng chuyện này chứng tỏ còn tập chưa đủ đâu.”
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 31: KISS (1)
      Chuyển ngữ: Sâu
      Beta: Vũ Trung Phi Yến

      Chờ sao chờ trăng, cuối cùng cũng chờ đến được kỳ nghỉ lễ mùng tháng năm. Cái kiểu mong mỏi này của tôi làm cho người khác tưởng rằng tôi có kế hoạch gì đó ghê gớm lắm, nhưng thực ra tôi chỉ muốn ngủ đến mụ mị đầu óc mà thôi. Như Chu Lỵ , tôi chỉ đặc biệt nhung nhớ gương mặt như lợn của tôi mà thôi.

      Nhưng kế hoạch cản nổi biến hóa, đêm trước ngày mùng , tôi nhận được điện thoại của Thiện Thiện, tuyên bố cậu ta giá lâm Bắc Kinh vào ngày hôm sau, bảo chúng tôi liệu mà tiếp đón. Tôi đặc biệt nhàng nhắc nhở cậu ta mua hai vé máy bay, đề phòng đè phải hành khách hai bên.

      Cũng trong ngày mùng tháng năm, mặt trời tàng hình nhiều ngày bỗng nhiên lên sàn, vô cùng chói mắt.

      đường tới sân bay, tôi lẩm bẩm rằng mình chưa bôi kem chống nắng, Phương Dư Khả thản nhiên liếc tôi cái rồi bảo: “ thế nào cũng đừng có bôi kem chống nắng, người ta nhìn thấy nhãn hiệu dùng e rằng cả đời cũng mua nữa.”

      Tôi mặc kệ chúng tôi có ở nơi công cộng hay , lớn tiếng : “Cậu đừng tưởng làm huấn luyện viên thể dục của tôi vài ngày là có thể tùy tiện xỏ xiên tôi. thân phận, cậu vẫn là vợ bé của tôi đấy.”

      Mấy bạn 9X nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị, trong đó có tên bấm khuyên mũi nhìn tôi khinh bỉ: “Tuổi tác ngang ngửa bà mà còn ấu trĩ như thế.”

      Được rồi, tôi thừa nhận, loại phương pháp phong tiểu thiếp này quả phổ biến, nhưng tôi là già đơn kia mà. Tuy hôm nay tôi mặc bộ polo màu vàng đất, giày cũng màu vàng đất, lại còn đội cái mũ lưỡi chai màu hồng, nhìn công nhận là giống bác bảo vệ môi trường quyến rũ, nhưng cậu ta thấy bác nào có gương mặt thanh xuân toả sáng, da căng mịn bóng loáng như thế này chưa?

      Tôi quay ra cửa sổ xe bus cố gắng nhìn ra gương mặt mình trong hình ảnh phản chiếu mờ ảo, Phương Dư Khả lên tiếng: “Đừng nhìn nữa. mặt chỉ là có nhiều hơn mấy cái nốt ruồi mỹ nhân, lúm đồng tiền siêu cấp mê người thôi, những thứ khác đều tốt cả.”

      Ai cho tôi cuộn băng dính để tôi dán cái miệng độc địa này lại xem nào? Sau này ra khỏi nhà chắc tôi cũng phải giống những mỹ nữ khác, trong túi để đống đồ trang điểm, có việc gì lại lấy ra bôi bôi trát trát. Bình thường phải giả vờ rụt rè, được cười, nếu mà cười là phấn mặt rơi lả tả.

      Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta khiêu khích: “Tôi đây là nước thiên nhiên tinh khiết vừa được đóng chai, hiểu đừng bình luận. giờ bộ mặt thành phố rất nhiều hàng giả, nhìn đẹp nhưng . Cậu có thể đảm bảo cái ấy vĩ đại của Như Đình phải sau này mới chế tạo ?” Tôi thừa nhận, tính cách tôi nóng nảy, ai cũng vu oan. Xin lỗi nha, Như Đình…

      Phương Dư Khả cúi đầu nhìn ngực tôi rồi : “ còn tốt hơn có.”

      Oa ——

      Khi đến sân bay, tôi tổn thương nguyên khí, ngã ngồi lên ghế. Tôi thề với trời, sau này bao giờ đấu võ mồm với cậu ta nữa. Hàm răng người này là dao mài, cắn người rất chuẩn.

      Hết đoàn người này đến đoàn người khác từ sân bay ra, trong biển người cuối cùng tôi cũng thấy bóng người cao lớn.

      Tôi lên, vươn ngón tay trỏ chọc chọc vào bụng cậu ta như chọc ET tỏ vẻ chào hỏi. Thiện Thiện cười như Phật Di Lặc.

      * ET: người ngoài hành tinh

      Tôi định trả lại gấp bội những uất ức lấy từ Phương Dư Khả sang cho Thiện Thiện: “Thiện Thiện, sau này cậu cần dùng bàn ăn nữa đâu, cứ để đồ ăn lên bụng là được. Đây quả thực là cái bụng đa năng nhé.”

      Thiện Thiện những giận mà còn đùa: “Như vậy lúc ăn tớ có làm rơi cái gì cũng rơi ra đất, cứ nhặt từ bụng lên là ăn tiếp được rồi.”

      Tôi cười ha ha: “Thiện Thiện, làm tốt lắm, lãng phí là tốt, sau này cậu nhất định đại phú ông. Em này phải dựa vào đại gia rồi.”

      Phương Dư Khả ở bên cạnh vỗ vai Thiện Thiện: “Đại phú ông, chúng ta thôi.”

      Tôi nghĩ duyên phận thứ kỳ diệu. Thiện Thiện là hàng xóm cũ của tôi, Phương Dư Khả lại là hàng xóm tại của Thiện Thiện, mà tôi và Phương Dư Khả cũng quen biết nhờ Thiện Thiện. Tiểu Tây và Như Đình là hàng xóm cũ của Phương Dư Khả, Tiểu Tây là nỗi đau của tôi, Như Đình lại vì Phương Dư Khả mà thủ thân như ngọc. Ai thế giới rất rộng lớn, dạo loanh quanh cuối cùng cũng chỉ có vài người như vậy?

      Buổi tối, chúng tôi mời cơm Thiện Thiện ở Hải Đế.

      Nửa tiếng trước, Thiện Thiện gần như câu nào với chúng tôi, chỉ cắm cúi ăn, kiểu như cậu ta sợ ăn chậm chút người ta dọn bàn mất vậy. Tôi phải nhắc Thiện Thiện rằng chúng ta phải là ăn tiệc đứng, đừng có lo vấn đề đấy.

      Phương Dư Khả cười: “Thiện Thiện, ở trung học cậu đâu có ăn nhiều như vậy, vì sao mới ra nước ngoài mang thêm mấy cái dạ dày về rồi?”

      Thiện Thiện ôm cái bụng tròn xoe, dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn tôi: “Lâm Lâm, mấy tháng gặp, sao lại gầy như vậy? Có bí quyết gì phải chia xẻ với tớ mới đúng.”

      Tôi ôm mặt vui vẻ. Câu vỗ mông ngựa này làm già này mở cờ trong bùng đấy nha.

      Ngay sau đó, Phương Dư Khả : “Lạc đà gầy còn to hơn ngựa. Khung xương to sẵn rồi, muốn gầy cũng chả gầy được.”

      Tôi chán nản: “Sao cậu biết khung xương tôi to? Câu hát “Cốt cách thanh tú tầm thường”, chính là tôi đấy.”

      Phương Dư Khả chậm rãi bỏ thêm rau vào nổi lẩu: “ quên tôi là huấn luyện viên thể dục của rồi. Chỗ nào gầy, chỗ nào béo tôi còn biết hơn .”

      Tôi ú ớ nên lời.

      Thiện Thiện lại nhét thịt vào miệng: “Các cậu đừng chỉ thấy tớ béo, ra trái tim tớ rất . Tớ ngửi thấy mùi JQ giữa hai người. Lừa dối em là chính nghĩa nha.”

      ** JQ: Gian tình

      Tôi cầm đùa gõ gõ bát của Phương Dư Khả: “Cậu còn mau giới thiệu người trong lòng của cậu cho cậu ấy, nếu tôi lại thêm mệt nữa.”

      Phương Dư Khả vừa cười ngây ngô vừa : “ cần giới thiệu nữa, quá quen rồi.”

      Thiện Thiện tiếp tục : “Dư Khả là người rất tốt, bao nhiêu quỳ dưới gấu quần Jean của cậu ta đấy. Lâm Lâm, cậu có giữ nổi ?”

      Tôi cười: “Giữ được, giữ được. Người ta quỳ gối dưới quần jean của cậu ta, tôi quỳ gối dưới quần bơi của cậu ta. Ai dũng mãnh hơn ai nào…”

      Thiện Thiện uống hớp bia: “Sao nghe cậu chuyện lại như lưu mạnh vậy nhỉ…”

      “Cậu ít sỉ nhục tớ , ai giống lưu manh? Ai lưu manh cùng cấp với tớ, tớ phải là mẹ của lưu manh mới đúng.”

      “Ha ha, Lâm Lâm, chuyện với cậu thú vị, hoàn toàn cần lo lắng đến thân phận, tín ngưỡng, tôn giáo.”

      “Đó là chủ trương của tớ, cả trai lẫn , thế giới là .”

      Chúng tôi cứ đông câu tây câu như vậy, tôi và Thiện Thiện trò chuyện rất vui, cuối cùng có chút quá chén.

      Thiện Thiện chống cái đầu mập hỏi tôi: “Lâm Lâm, khi còn bé vui nhỉ, tất cả mọi người đều lòng chơi với tớ. Sau khi nhà tớ có tiền, tớ cũng chẳng ai là bạn ai là bè nữa…”

      Tôi cười: “Biết cái gì mới là bạn bè chân chính ? Chính là khi cục ị sắp phân PP thành hai mảnh mà có thể nhường WC lại cho cậu.”

      *** PP: cái mông :))

      Thiện Thiện đứng lên vỗ tay, lài dùng sức kéo tay tôi: “Cảm ơn bạn tốt nhường cho tớ.”

      Phương Dư Khả nhìn hai chúng tôi như nhìn biến thái, cuối cùng phải ngừng đôi đũa tay. Tôi nghĩ nếu phải hai chúng tôi say rượu cần người chăm sóc, cậu ta nhất định bỏ chạy rồi làm bộ quen biết chúng tôi.

      Tôi chỉ vào Phương Dư Khả rồi với Thiện Thiện: “Phương Dư Khả phải bạn tốt của chúng ta. Cậu xem cậu ta ghét bỏ chúng ta kìa. Bạn tốt mà lại ghét bỏ chúng ta sao?”

      Thiện Thiện bắt đầu líu lưỡi: “Nếu cậu ta phải là bạn tốt của tớ, cũng là bạn trai của cậu, vì vây, vì vậy cậu ta vẫn là bạn của tớ.”

      Tôi túm lấy mặt Phương Dư Khả: “Hôm nay Thiện Thiện chính là đại vương, cậu ấy cái gì chính là cái đó. Thiện Thiện cậu là bạn trai tôi chính là như vậy. Lại đây, để lão nương đùa giỡn chút.”

      Trong mờ mờ ảo ảo, tôi nhìn thấy gương mặt Phương Dư Khả bị tôi nắn thành hình dạng gì nữa. Tôi nổi hứng trêu đùa: “Ai nha, da đẹp nha. Dùng kem dưỡng da gì vậy? U, sao mặt lại đỏ như vậy? Trong trắng phớt hồng, giống người thường nhé. đáng , để lão nương hôn cái nào.”

      Tôi vồ tới hôn lên mặt Phương Dư Khả, sau đó xoay người với Thiện Thiện: “Người này lại còn dùng kem dưỡng da nhé…”

      Bỗng nhiên Thiện Thiện chụp tới lắc lắc người tôi: “Lâm Lâm, cậu làm sao? Nụ hôn đầu của Dư Khả nhà tớ thế là mất rồi.”

      “Thiện Thiện, đâu có đâu, cậu mang súng tự động cho tớ mượn , sau này tớ gấp vàng nén trả cậu được ?” Chưa đợi cậu ta trả lời, tôi rầm tiếng đập đầu lên bàn, trong mơ hồ, tôi thấy Phương Dư Khả còn sờ gương mặt hồng hồng, chết đứng. Đúng là đồ ngốc!
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 32: KISS (2)
      Chuyển ngữ + Beta: Sâu
      Ngày hôm sau, trong mông lung, tôi bị ba đôi mắt tràn ngập oán giận làm cho giật mình tỉnh giấc.

      Cổ hộng khô rang, tôi phất tay với ba người bọn họ: “Này, các cậu đừng chắn trước mặt tớ, rảnh rỗi rót cho tớ cốc nước .”

      Chu Lỵ nghe lời rót nước. Tiếng nước róc rách cang lên trong ký túc xá. Tôi ngửi được mùi đúng: đây là yên lặng trước bão tố…

      Tôi xuống giường, vội vàng chạy tới giật lấy cốc nước: “Để tự tớ làm là được…” Vừa vừa lo lắng nhìn ba người kia.

      Tôi uống nước ừng ực, càng uống càng cảm thấy thứ mình uống là Hạc Đỉnh Hồng. là bị săm soi đến phát run, đành phải đánh phủ đầu: “Các cậu đừng có như thế nữa , có việc gì cứ thẳng, còn giở trò uy hiếp tinh thần làm gì?”

      Vương Tiệp vẫn là người có phong độ như lãnh đạo ký túc xá, nàng kéo ghế ngồi trước mặt tôi: “Lâm Lâm, cậu còn nhớ tối qua trở về thế nào ?”

      Nhờ có con bé nhắc nhở, tôi bắt đầu hồi tưởng lại, ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt sáng ngời, sống chết nhớ lại những chuyện sau khi ra khỏi quán ăn,

      Chu Lỵ đúng là đồ nóng nảy, bắt đầu bắn phá như súng máy: “Vương Tiệp, cậu đừng nhìn vẻ cố gắng nhớ lại của con bé, vừa nhìn vào đôi mắt ngờ nghệch kia là biết con bé chẳng còn nhớ gì nữa rồi. tin cậu cứ ngồi đây mặt đối mặt với con bé ngày đêm, đảm bảo trước khi con bé nhớ lại được cậu gục trước rồi.”

      Người đáng sợ nhất thế giới quả nhiên là người hiểu mình hơn cả chính mình.

      Vương Tiệp kiên nhẫn: “Vậy cậu có nhớ tối qua ra ngoài làm gì ?”

      Cái này tôi nhớ: “Tớ ra ngoài để đón bạn từ xa tới. Trước đây cậu ta ở nước ngoài, khó khăn lắm mới về được gần nửa năm, lần này tới Bắc Kinh quả dễ dàng…”

      A Đào đưa tay ra vẻ ngừng lại, ngắt lời tôi: “Dừng dừng dừng, tớ có hứng thú với tên lãng tử từ phương xa trở về kia của cậu, với bọn tớ, cậu cùng ai, làm cái gì.”

      “Tớ cùng Phương Dư Khả, chẳng làm gì cả, chỉ trò chuyện, uống chút rượu…”

      Chu Lỵ vỗ đùi: “Cuối cùng cũng đến trọng điểm. Khi uống rượu sao?”

      Tôi tiếp tục nhớ lại: “Khi uống rượu, bọn tớ trò chuyện chút, sau đó lại uống chút rượu…” omg, stop, stop, hình như tôi trải qua chuyện vô cùng đặc biệt, vô cùng dũng mãnh. Là thực hay ảo giác? Tôi làm rồi? Hay tôi chưa làm? Tôi làm rồi? Hay tôi chưa làm? Nghĩ vậy tôi liền phun ra miệng: “Tớ chưa làm chứ?”

      Chu Lỵ ở bên cạnh vỗ đùi nữa mà trực tiếp vỗ đầu tôi: “Muốn đàn ông tới phát điên rồi, muốn rượu vào làm bậy rồi trực tiếp lên giường chắc? Có làm hay chưa chính cậu còn biết sao. Hôm qua cậu cười vừa ngu ngốc vừa ra sao, nếu có người có thể ra tay với cậu, đấy nhất định phải là người vừa mù vừa điếc.”

      ra tôi đến những trình tự phía sau như thế, tôi chỉ muốn biết tôi hôn người ta hay chưa thôi…

      “Hôm qua, khi cậu trở về, quần áo vẫn nghiêm chỉnh, nhưng,” Vương Tiệp bình thản , “khi Phương Dư Khả đưa cậu về quần áo cậu ta lại nghiêm chỉnh.”

      Chu Lỵ gào khóc kêu lên: “Cậu xem cậu là loại người gì, sắc tính đổi, còn học đòi đùa giỡn đàn ông, xem sau này phải gả ra ngoài thế nào đây? Tối qua, khi trở về, cậu còn túm lấy Phương Dư Khả bắt người ta cởi áo sơ-mi, còn trách người ta có nhiều cúc áo quá. Tớ cũng phải đỏ mặt giùm cậu nha. Phương Dư Khả dám để cậu làm loạn, khi đỡ cậu lên giường, cậu bắt đầu kêu khóc ầm cả lên —-”

      Chu Lỵ hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức đêm qua. Con bé có thể phải là mẹ của Đạo Minh Tự nhưng tuyệt đối có tiềm chất làm mẹ Sam Thái*.

      * Sam Thái và Đạo Minh Tự: nhân vật trong phim “Vườn sao băng”, bộ phim chuyển thể từ truyện Hana Yori Dango của Nhật

      A Đào tiếp tục bổ sung: “Yên tâm , lần này cậu nổ phát đại bác, toàn bộ nữ sinh trong ký túc xá, ngay cả dọn vệ sinh cũng biết đến cậu rồi. Đương nhiên tớ tin chắc loại bát quái siêu cấp này cũng truyền đến tai Như Đình du lịch ở Châu Âu rồi, sợ là ta thúc ngựa trở về sớm thôi. Aiz, nội bộ lủng củng, họa từ trong nhà mà ra nha.” A Đào giả vờ thương nước thương dân chưa được bao lâu vỗ tay : “Chúng tớ có trò hay để xem rồi. Lâm Lâm, cậu phải cố lên, nếu chẳng phải uổng công bài bát quái post bbs sao.”

      Tôi nghe vậy mà toát mồ hôi lạnh: “Vậy Phương Dư Khả thế nào?”

      Chu Lỵ vắt chéo chân : “Vậy mới Phương Dư Khả đúng là người tốt. Cậu ta những tự mình lau mặt cho cậu, còn dặn dò bọn tớ vô cùng kỹ lưỡng, bảo bọn tớ nhất định phải chăm sóc cậu. Còn khi cậu ngủ có thể thích đá chăn, vân vân và vân vân, bảo bọn tớ chú ý chút. xem cậu lừa bọn tớ, ngủ ở chỗ Phương Dư Khả bao nhiêu lần rồi? Người ta làm sao có thể biết cậu thích đá chăn đến mức rách cả chăn như thế?”

      Aiz, là khi học bổ túc lớp máy tính trước đây, thỉnh thoảng ngủ giường cậu ta vài lần…

      Chu Lỵ thấy vẻ mặt tôi phiền muộn, còn đổ thêm dầu vào lửa: “Cậu biết hôm qua cậu còn phát biểu lời vàng ngọc gì ? Đây quả bức thư khiêu chiến nhé, khiếu chiến toàn bộ nữ sinh dưới kí túc xá… Nhưng loại thư khiêu chiến tự sát này khiến người đọc thương tâm, người nghe rơi lệ. Dù cậu có ý định này cũng phải chờ thiên thời địa lợi nhân hòa, cộng thêm rút được quẻ đại cát, khi có được phần trăm phần thắng hãy tuyên truyền. Nay chưa gì lớn chuyện như vậy… Aiz…”

      Tôi chịu nổi dáng vẻ luyên thuyên chém gió của Chu Lỵ nữa: “Rốt cuộc tớ gì?”

      “Hắc hắc, cậu , tuy là hoa có chủ nhưng Lâm Lâm đào cả đất. Phương Dư Khả đêm nay được tôi lâm hạnh, hôn cũng hôn…”

      A, ông trời của tôi ơi, cần đem tôi ra đùa thế chứ…

      Khi đó, điện thoại di động có thể chụp ảnh rất đắt tiền, nhưng tôi cũng quên, trong trường này cũng ít người giàu có. Trò hề của tôi tối qua bị mấy kẻ nhiều chuyện lấy di động chụp lại. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm ơn ánh đèn mờ ảo trong ký túc xá làm cho ảnh chụp cũng ràng, nhưng cơ bản tôi cũng nhìn ra bức ảnh, tôi tương đương với bệnh nhân tâm thần vừa mới trèo tường trốn trại.

      lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của Phương Dư Khả: “Dậy chưa? Thiện Thiện bảo chúng ta tới khách sạn gặp cậu ấy, buổi chiều Di Hòa Viên.”

      Tôi muốn , từ tới giờ, chuyện mất mặt trải qua nhiều, nhưng chưa bao giờ mất mặt như lần này. Nếu , da mặt tôi chắc phải dày như tường thành.

      Nhưng nếu , vậy giống như tôi có tật giật mình…

      suy nghĩ, Thiện Thiện nhắn tin cho tôi: “Nếu vì chuyện tối qua mà cậu dám ra ngoài chơi, thịt toàn thân tớ khinh bỉ cậu.” Aiz, từ khi nào mà chỉ số thông minh của tên này lại cao hơn thể trọng của vậy?

      Chỉ số thông minh của tôi cũng cao, bị Thiện Thiện kích cái tôi lập tức ra khỏi cửa.

      Đến dưới lầu gặp Phương Dư Khả.

      Trong cuộc đời, tôi chưa bao giờ từng yên lặng như thế. Nhìn cậu ta ra từ ký túc xá, tôi lập tức cúi đầu, như tội phạm chờ xét xử.

      Phương Dư Khả cũng rất yên lặng, cũng giống tội phạm đứng bên cạnh tôi.

      Chúng tôi như hai cục gỗ đứng yên lúc lâu, các nữ đồng chí qua đều quay đầu lại, há mồm bình luận câu: “Đây là người làm ầm ĩ tối qua đúng ?”

      Sau khi nghe được câu đó, dù mặt tôi có dày như tầng khí quyển cũng phải cất bước .

      Dọc đường gì, kì quái.

      Hôm qua, khi ở xe bus, chúng tôi còn đấu võ mồm. Quả nhiên cái mồm tôi quá độc, khi phát lời thề bao giờ có thể đấu võ mồm với cậu ta được nữa.

      Tôi gượng cười: “Phương Dư Khả, tôi đố cậu mấy câu nhé.”

      Phương Dư Khả lạnh lùng, nhìn tôi chớp mắt.

      Tôi tiếp tục : “ con rùa dẫm lên đống phân đường, nhưng bên lại chỉ có ba dấu chân, vì sao?”

      Phương Dư Khả gì.

      Tôi cười khan: “Bởi vì có chân bịt mũi.”

      Phương Dư Khả tiếp tục im miệng , lông mi cũng chớp cái.

      “Có con heo, tới lui, tới nước ngoài, nó biến thành gì?”

      Phương Dư Khả như bị điểm huyệt, chút phản ứng.

      Tôi đành phải đáp án: “Nó biến thành pig.” Nhưng lần này tôi cũng cười hết nổi. Aiz, có rất nhiều chuyện tôi muốn giải thích, nhưng mãi ra, lại nghẹn chết.

      “Cái kia — tối qua — phải tôi cố ý — chuyện môi tôi chạm vào cậu, cậu đừng để trong lòng. Cậu cứ coi như bị chó cắn, heo gặm, rùa đè đều được.”

      Phương Dư Khả bỗng nhiên lên tiếng: “Chu Lâm Lâm, sau này cứ thử uống rượu trước mặt người khác xem.”

      Tôi thấy mọi chuyện có chuyển biến tốt, lập tức đặt tay trái lên ngực, tay phải nắm thành đấm giơ cao: “Thề có trời, tôi bao giờ uống say nữa.”

      Phương Dư Khả bổ sung: “Đừng xuyên tạc. Tôi được uống rượu, được say rượu. Sức kiềm chế của quá kém, phải muốn uống say là uống say được.”

      Tôi giải thích: “Tửu lượng của tôi rất tốt nhé.”

      “Nhưng nhâm phẩm sau khi uống rượu tốt.”

      Tôi cúi đầu, điểm này tôi có cách nào phản bác. “ ra là tôi bị hại mới đúng, tôi dùng môi, còn cậu chỉ đưa lên có cái mặt thôi. Mặt cậu con ruồi, con muỗi, con sâu, con bọ đều từng hôn, cậu cần gì phải tức giận như thế nhỉ. Tôi cũng coi như đó là đồ ăn vặt thôi, tiêu hóa hết là xong. Của cậu là nụ hôn đầu tiên, của tôi cũng vậy, chúng ta hòa nhau được chưa?”

      Sắc mặt Phương Dư Khả thay đổi.

      Mà lúc này tôi hồi tưởng lại cuộc chuyện với Chu Lỵ tối qua:

      “Chu Lỵ, nếu , khi tớ hôn Phương Dư Khả, tớ chưa hoàn toàn say, ý thức vẫn còn, nhưng tớ vẫn hộn, vậy biểu thị cái gì?”

      “Vậy chứng tỏ bất kể lúc nào cũng cũng có sắc tâm.”

      nghiêm túc .”

      “Được rồi, theo Chu Công “nhật hữu sở tư dạ hữu sở mộng**” hoặc theo thuyết phân tích tinh thần của bác sĩ Sigmund Freud, chuyện này chứng tỏ cậu muốn hôn cậu ta từ lâu. Sau khi uống say, thèm muốn giãy dụa khỏi ràng buộc, trực tiếp chi phối đại não của cậu.”

      ** Nhật hữu sở tư dạ hữu sở mộng: ngày có suy nghĩ, đêm tất nằm mộng.

      “Cậu vẫn tớ có sắc tâm.”

      “Chuyện này khác chứ, vì sao cậu hôn tên kia mà cứ hôn Phương Dư Khả, còn ôm lấy cậu ta buông?”

      “Vậy chúng tỏ khi tớ chuếnh choáng say vẫn giữ được thẩm mỹ bình thường.”

      “Nhưng những lời cậu khi uống say thể dùng thẩm mỹ để giải thích được. , cậu muốn đào góc tường nhà người ta từ bao giờ rồi? Aiz, ra cậu thích làm kiểu phụ nữ ngấm ngầm ra tay như vậy…”

      “Cậu tớ có suy nghĩ an phận với Phương Dư Khả? thể, thể. Tớ thích Tiểu Tây đến tận xương, sao có thể chân đứng hai thuyền như vậy?”

      “Cậu là thích hay là hâm mộ Tiểu Tây? Tam Mao : có những loại tình chỉ là “tâm tình ngay lúc đó”. Nếu người đó biến phần tâm tình này thành lâu dài, đó là ấu trĩ của bản thân. Thời gian cậu ở cùng Phương Dư Khả rất nhiều, nhiều hơn cả thời gian cậu ở bên Tiểu Tây, nhiều hơn cả thời gian Phương Dư Khả ở cạnh Như Đình. Lâu ngày sinh tình là chuyện bình thường.”

      “Quá vớ vẩn…”

      “Yên tâm , cuộc sống phải còn vớ vẩn hơn sao?”

      Tôi giả bộ lơ đãng hỏi Phương Dư Khả: “Cậu xem, có khi nào cậu thích người rất lâu rồi, sau đêm lại phát người cậu thích là người khác ?”

      Phương Dư Khả kiên quyết lắc đầu.

      “Vì sao?”

      “Nếu phát phát từ sớm, sao có thể lâu như vậy mới phát ra?”

      “Nếu đầu óc cậu rất ngốc sao?”

      Phương Dư Khả trừng mắt nhìn tôi, tôi phản ứng ngay lập tức, vội vàng : “Tôi ví dụ như vậy, nếu suy nghĩ của cậu với người cậu vẫn thích chỉ là cố chấp, phải thích sao? Có thể khi cậu có được ấy, cậu lập tức phát ra trước đây cậu mình sống trong tưởng tượng, thực làm cậu hoàn toàn tỉnh ngộ, ra cảm giác thích kia của cậu chỉ là khoảng thời gian mà thôi.”

      Phương Dư Khả nhìn tôi chằm chằm: “Sao đột nhiên lại có suy nghĩ này? Tình vốn là cố chấp, nếu nó có cố chấp, chỉ tùy tiện dựng lên cũng đổ bất cứ lúc nào, đó là vì tình cảm sâu, chỉ là mượn cớ cho tình cảm còn mà thôi.”

      đến đây, tôi thấy buồn bực. Cùng lúc, tôi bỗng cảm thấy tình cảm của tôi đối với Tiểu Tây mê man; còn về chuyện kia, nếu như tôi thích Phương Dư Khả, tôi đây vạn kiếp ngóc đầu lên được — giẫm lên vết xe đổ, thích người có người trong lòng, tôi thực ngã ở nơi nào nằm luôn ở nơi đó.
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 33: Tâm tình hỗn loạn
      Chuyển ngữ + Beta: Sâu
      Thiện Thiện nhìn tôi, nụ cười càng thêm nham hiểm: “Lâm Lâm, lâu ngày gặp, phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa rồi. hổ là tiểu bá vương.”

      Tiểu bá vương là cái tên vẻ vang của tôi khi còn . Tôi cười : “Hảo hán bất đề đương niên dũng, quân tử mạc đề đương niên khứu*.”

      * Hảo hán nhắc lại chuyện hùng ngày xưa, quân tử nhắc lại chuyện xấu hổ trước kia

      Thiện Thiện để ý tới tôi, chỉ dựa vào người Phương Dư Khả, ngừng giả bộ kéo áo sơ mi, vừa kéo vừa giả giọng nữ: “Sao cậu lại nhiều cúc như vậy, cậu cởi ra cho tôi…”

      Người cần mặt mũi, cây cần vỏ, thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa. Tôi gầm lên như hổ: “Phương Dư Khả, sau này cậu nhất định phải mặc áo phông cho tôi, được mặc áo có cúc nữa, biết chưa?”

      Phương Dư Khả cười bất đắc dĩ.

      Loại nụ cười này làm tôi xấu hổ. Tôi nhắc lại, tôi bị cuồng má lúm đồng tiền, nhưng vì sao nụ cười có má lúm đồng tiền này cũng tỏa sáng lấp lánh, hút hồn như thế?

      dấu hiệu nguy hiểm.

      Người miền bắc tới xem Di Hòa Viên là xem núi, xem nước, xem tiểu Tây hồ, còn với những người từ miền nam tới, được thần thoại Bạch Nương Tử và Hứa Tiên soi sáng ngay từ khi còn bé, dựa vào sông nước mà lớn lên như ba chúng tôi, Di Hòa Viên còn bao nhiêu thu hút nữa. Sau khi chơi chán, tôi và Phương Dư Khả ngồi nghỉ hành lang, thân hình khổng lồ của Thiện Thiện chỉ có thể ngồi mình ở phía đối diện, cầm chiếc lạp xưởng Đài Loan gặm rất ngon lành.

      Bình thường, khi có chuyện tôi hiểu, tôi vứt nó sang bên, suy nghĩ nữa. Nhưng lý luận đêm qua của Chu Lỵ lại như hồn tan, xoay quanh đầu tôi, kề cà cách nào tiếp đất. Rốt cuộc tôi là người xa mặt cách lòng hay đây chỉ là cố thuần túy? Tôi dù có ngốc hơn nữa cũng đến mức biết mình thích ai chứ. Tiểu Tây giống như rượu mơ ngâm, mát lạnh ngát hương, uống xong thấy ấm lòng, tác dụng chậm nhưng mạnh; còn Phương Dư Khả

      “Này, ngẩn người nghĩ gì vậy?” Phương Dư Khả huých huých tôi.

      “Tôi suy nghĩ vấn đề nhân sinh rất quan trọng.” Tôi để ý đến cậu ta, tiếp tục tiến hành nghiên cứu của tôi.

      “Aiz, khi suy nghĩ mà ánh mắt còn đờ ra như vậy! động não hay động não biểu đều như nhau. Có tiềm chất làm heo.” Phương Dư Khả còn cố ý dài giọng từ “heo”.

      Tôi liếc mắt, thèm ba hoa với cậu ta.

      “A, xin lỗi.” Phương Dư Khả ngừng chút, “ có tiềm chất là đánh giá quá thấp, phải là khí chất heo của tỏa từ trong ra ngoài.”

      Tôi hối hận so sánh cậu ta với Tiểu Tây, tôi mù rồi, sao có thể thích cái đồ độc mồm độc miệng này? Tôi hoàn toàn lời, để xem cậu ta có thể khiêu khích tôi tới mức nào.

      “Giận rồi? xem Mc Dull đáng thế nào, làm heo cũng có gì tốt, cần phải suy nghĩ những vấn đề phức tạp, khi vui ngủ giấc, khi vui kêu nhặng lên, phải cuộc sống vẫn theo đuổi sao?”

      “Tôi theo đuổi dạng cuộc sống gì làm sao cậu biết được? Giấc mơ của tôi là —” tôi hào hùng chỉ góc 45 độ lên trời rồi im bặt. tôi có ước mơ gì. Giấc mơ xa nhất có thể nghĩ đến trong lúc này chính là thuận lợi tốt nghiệp, những kế hoạch cuộc đời khác hoàn toàn chưa kịp — thậm chí còn chưa biết phải làm thế nào.

      Tôi chán nản cúi đầu. Có lẽ tôi là Mc Dull. Mc Dull từng : “Tôi sống rất đơn giản, có cá viên, vằn thắn cũng được, có vằn thắn, cá viên cũng được.”

      Nhưng thực cả cá viên và vằn thắn, tôi đều có được. Ông trời , cá viên và vằn thắn đều có người đều đặt mua rồi.

      Tôi cười khổ: “ bị cậu trúng chân tướng rồi, tôi quả con heo. May mà cậu còn tìm hình tượng đáng , tôi cũng được an ủi chút.”

      Phương Dư Khả nhìn hồ nước phía xa, mỉm cười: “Mc Dull tham tình vì vậy mới ngốc nghếch. Còn sao?”

      Rốt cuộc tôi cũng biết Phương Dư Khả giống cái gì.

      Cậu ta giống “mỉm cười nửa bước điên” mà Đường Bá Hổ , dùng mật, bối mẫu Tứ Xuyên, cây cát cánh và Thiên Sơn tuyết liên chế tạo thành, nên ướp lạnh, cũng có chất bảo quản, ngoại trừ độc tính rất mạnh, hương vị cũng rất ngon. Lời Phương Dư Khả vừa độc, vừa làm cho người ta chịu đựng được, nhưng cuối cùng lại làm cho người ta thở dài, có chút ấm áp.

      Tôi lại bối rối nữa rồi.

      Đúng vậy, Mac Dull tham tình , vì vậy mới ngốc nghếch. Tôi phải đồng ý với cậu ta.

      Tôi phải xác định lại vị trí của Phương Dư Khả lần nữa, việc này mang đến cho cuộc sống của tôi rất nhiều bất tiện. Ví dụ như ba hoa nhiều lời nữa, cố gắng giảm bớt gặp mặt, tiếp xúc thân thể hề cố kỵ trước đây càng gần như còn.

      Lúc đầu, Phương Dư Khả cũng để ý, đến khi tôi liên tục tham gia lớp tập bơi hai lần, cậu ta mới phát có điểm kỳ quái.

      Cậu ta cứng nhắc lôi tôi xuống lầu, vừa mở miệng dùng giọng điệu hung dữ: “Gần đây ăn nhầm cái gì à? Lần trước giống heo, ghi hận lâu đến vậy sao. Trước đây đâu có nhen như vậy.”

      Tôi dùng mũi giày đá đá hòn đá ven đường, gì.

      Phương Dư Khả có chút sốt ruột: “ tức giận rồi? Trước đây còn quá đáng hơn nhiều, sao giờ lại yếu đuối như vậy? Có phải tôi đố vài câu đố, hoặc là kể chút truyện cười là có thể bỏ qua ?”

      Tôi biết gì. Cậu ta mở miệng ngậm miệng đều trước đây. Tôi sao có thể cho cậu ta biết, trước đây là trước đây, tại suy nghĩ của tôi có chút hoảng hốt, biết mình có thích cậu ta hay ? Loại chuyện như thổ lộ này, cả đời chỉ làm lần là được, có lẽ cả đời chỉ cần bị từ chối lần là được. cần giống như tôi và Tiểu Tây, vốn tưởng rằng có thể làm bạn bè bình thường, ngờ chỉ gặp mặt chuyện cũng trở thành gánh nặng của đối phương.

      Phương Dư Khả học điệu bộ của tôi khi ngồi xe bus, gật gù đắc ý : “ con rùa giẫm phải đống phân đường, nhưng phía chỉ có ba dấu chân, vì sao?”

      “Bởi vì nó dùng chân bịt mũi.” Tôi giọng .

      Phương Dư Khả ồ lên ngạc nhiên rồi cười: “Quả nhiên câu đố mà để đối phương đoán được đáp án cảm giác rất vui. Nhưng lần này là ngoại lệ. Bởi vì rốt cuộc cũng có thể chuyện bình thường với tôi rồi.”

      Aiz, quên , quên . Đừng để tình cảm chi phối tại. Còn chưa lần ra được manh mối nào làm tôi phiền não, nếu phải hai, tôi còn phát điên sao?

      Phương Dư Khả nhìn gương mặt hơi thả lỏng của tôi: “Chiều nay tập bơi . Nếu tập, đạt tiêu chuẩn đâu.”

      Tôi quyết định, về sách lược, tôi phải coi thường cậu ta, về chiến thuật, tôi phải coi trọng cậu ta. Cụ thể mà , về phần tư tưởng, sau lần cuối cùng bàn luận với Chu Lỵ, chúng tôi kết luận, tâm tình mê man chỉ thuần túy là loại ám thị tâm lý, có liên quan tới tình cảm, tôi phải khinh bỉ cái bộ dạng này của tôi, bồi hồi lưỡng lự giữa tình cảm với hai người kia; về phần hành động thực tế, tôi thể thiếu cảnh giác, được mặt đỏ tim đập trước mặt cậu ta, phải giả bộ cứng rắn.

      Vì vậy, trong lớp tập bơi, tôi chuyện với Phương Dư Khả như tâm thần phân liệt:

      “Biết bơi giỏi lắm sao? Có bản lĩnh mọc cánh bay lên trời . mạch bay 200 mét thừ xem?” —- kiểu bắt lỗi.

      “Cậu cứ bơi đường của cậu, đừng dắt tay tôi. Nam nữ thụ thụ bất thân. Cánh tay ngọc thon của tôi sao có thể để cánh tay thô kệch của cậu kéo được.” — kiểu giả bộ cao quý.

      “Hừ, cho cậu chạm, cậu lại cứ chạm. Ai đỏ mặt? Con mắt nào của cậu thấy tôi đỏ mặt? Bị mù màu sao?” — kiểu thâm độc.

      “Cảm ơn cậu dạy tôi bơi. Đại ân lời nào cảm tạ hết được. Hôm khác mời cậu và Như Đình ăn cơm.” — kiểu nho nhã lễ phép.



      Phương Dư Khả nhìn tôi như nhìn quái vật, đột nhiên nhào tới nắm tóc tôi, vừa nắm vừa : “Bỏ mặt nạ xuống mau! Ngươi phải là Chu Lâm Lâm, , ngươi là ai? Là ai phái ngươi tới?”

      Ma cao nhất xích đạo cao nhất trượng**, người ta dùng bốn lạng đè nghìn cân, ngu ngốc để đâu cho hết nhưng vẫn phá vỡ được nghiệp to lớn của tôi.

      ** Tác giả đảo lại câu trong Phật giáo:

      “Đạo cao nhất xích, ma cao nhất trượng,

      Đạo cao nhất trượng, ma quá đầu thượng,

      Đạo quá đầu thượng, ma nhượng đầu sư…”

      Tạm dịch:

      “Đạo cao thước, ma cao trượng,

      Đạo cao trượng, ma cao hơn trượng,

      Đạo cao hơn trượng ma nhượng bộ quy hàng sư…”.

      Tức là khi người hành giả tu được chút công đức (đạo cao 1 thước) khó khăn phải vượt qua đến mạnh hơn, dồn dập hơn trước (ma cao trượng), nhưng cuối cùng cái thiện vẫn chiến thắng cái ác.

      Ở đây, ý của Lâm Lâm là, tuy giở “ma” của mình ra những vẫn chưa thể so sánh với “đạo” của bạn Khả.

      Vì vậy tôi lập tức càng ngu ngốc phối hợp: “Bần ni vốn là tiểu nha đầu của am ni , tiết thanh minh gặp thí chủ qua rừng đào trong am. Thí chủ qua rừng cây mà dính chiếc lá. Tiểu ni liền ngày ngày tương tư, hoang mang thôi, cả gan hóa thân thành người trần, gặp thí chủ lần để thỏa lòng mong nhớ.”

      Phương Dư Khả lấy lại giọng điệu bình thường: “Như vậy mới bình thường. Vừa rồi chuyện dương quái khí kỳ cục. Sau này còn như vậy, tôi để ý đến nữa, xem ai có thể chịu nổi cái bộ dạng đó của .”

      Khi cậu ta như vậy, trái tim tôi bỗng nhiên mềm nhũn, lập tức ném các loại sách lược chiến thuật gì đó tới tận mây xanh.
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 34: Kì nghỉ hè thực tế (1)
      Chuyển ngữ + Beta: Sâu
      tuần cuối cùng của học kì bị vô số bài tập tiểu luận và cuộc thi làm cho tắc nghẽn. Tôi lại phải trở về tình trạng muốn treo cổ tự tử của kì trước. Mỗi ngày mở to đối mắt gấu mèo chạy chạy lại giữa những nơi có điều hòa và ánh sáng như phòng tự học, căn tin và quán ăn. Đương nhiên cùng tôi là đám ra , em ra em, cũng lật giở mấy quyển sách giáo khoa mới tinh hoặc lướt điên cuồng đống giáo án điện tử.

      Ở đại học, nghiệp theo đuổi bài vở của sinh viên chỉ giới hạn trong mấy tuần cuối cùng của mỗi học kỳ. Trong mấy tuần này, người ta mới có thể nhìn thấy thái độ nghiêm túc ham học và tinh thần nghiên cứu quên mình của sinh viên.

      Ngày thi xong toàn bộ, tôi cứng đờ người tới nhà tắm tắm rửa, sau khi trở lại kí túc xá, tôi chống đỡ hết nổi nữa, mê man ngày đêm.

      ngon giấc, tôi nhận được điện thoại của hội trưởng Dư trong hội đồng hương, nhắc chúng tôi nhanh chóng đăng kí tham gia hoạt động thực tế mùa hè. Đối với tôi mà , tồn tại của Dư như thần thánh, thế nào là gia cảnh nghèo hèn, thế nào là ý chí tự cường, thế nào là bất khuất, chung, trước khi tới Bắc Đại, tất cả những chuyện bi thảm nhất của cuộc đời, ấy đều trải qua lần, từng phải nghỉ học, nhưng vẫn kiên cường tự học, cuối cùng thi đỗ Bắc Đại. Khi đó, ấy chính là hình tượng mẫu mực được tương truyền trong thị trấn của chúng tôi, hiệu trưởng lại càng nở mày nở mặt, phóng đại đầu của ấy gấp mấy lần “cột sỉ nhục”, bất cứ ai ngẩng đầu góc 45 độ đều có thể chiêm ngưỡng ràng.

      giờ Dư đức cao vọng trọng lại tự mình gọi điện cho hạng vô danh tiểu tốt như tôi, thói hư tật xấu của tôi đều lộ hết cả ra, mặc kệ là loại hoạt động gì cũng đồng ý tham gia. Nghe điện thoại xong, tôi còn cảm thán, bản thân mình còn sống sờ sờ, cùng ấy tham gia hoạt động của hội đồng hương, là… Khoan, hội đồng hương? Vậy chẳng phải bên tay trái là Phương Dư Khả, bên tay phải là Tạ Đoan Tây sao? Thần thánh ơi ~ con có thể rút lui khỏi tổ chức được ?

      Hơn nữa, tình cảm của tôi đối với hoạt động thực tế và hoạt động lý luận là tương đương, cách khác, tôi cho rằng đọc sách buồn chán thực tế cũng rất vô nghĩa. “Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển, tuyệt tri thử yếu cung hành”*, hai câu này hoàn toàn thích hợp với tôi. Bởi vì tôi cần theo đuổi những gì thâm sâu, tôi chỉ cần những thứ thoáng qua, tổng quát… tóm lại, tôi là kẻ nông cạn.

      * Ý là: nếu chỉ nhìn những gì viết giấy đó là giác ngộ, hiểu biết chưa sâu, những kiến thức phải tự mình thực hành và tìm tòi.

      Danh sách những người tham gia kỳ nghỉ hè thực tế gửi tới hòm thư của tôi. Tôi nhìn thấy tên của Phương Dư Khả, Tiểu Tây, thậm chí cả đồng hương nửa vời, Như Đình, cũng ở trong danh sách. Bức thư do Dư gửi , nội dung như sau:

      Các vị đàn em:

      Ky điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên.**

      Trong lần thực tế lần này, chúng ta trở về thăm quê hương của chúng ta, tìm hiểu phát triển kinh tế của quê hương ta, cũng tìm cách để các ngành liên quan giải quyết số vấn đề. Là sinh viên Bắc Đại ý chí ở thiên hạ, nơi đầu tiên chúng ta cần trở về cảm ơn chính là quê hương của chúng ta. Hy vọng mọi người tích cực chuẩn bị, tích cực tham gia. Lần thực tiễn này tôi đặc biệt mời đàn em của tôi, tổng biên tập tạp chí của trường, người đáng tin cậy nhất khoa báo chí, Văn Đào, tham gia để giúp chúng ta viết những lời ca ngợi quê hương, cũng để mở rộng du lịch cho quê hương chúng ta. Ha ha…

      ** Trích “Quy điền viên cư kỳ 1” của Đào Tiêm

      Dịch nghĩa (Hoàng Tạo):

      Chim lồng nhớ rừng cũ

      Cá vũng tiếc đầm khơi

      Đây kì thực tế sáng tạo, gộp tất cả những người được tự nhiên với tôi lại chung chỗ, hội trưởng hội đồng hương rất quyết đoán. Nhưng dùng những tiền đề như “Ky điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên”, “ý chí thiên hạ”, “trở về cảm ơn” làm loại người tiểu nhân như tôi phải sĩ diện ngẩng đầu.

      Mặc kệ tôi có bao nhiêu nguyên nhân chủ quan và khách quan để muốn tham gia hoạt động thực tế, nhưng tôi là người có năng lực hồi phục còn nhanh hơn chó. Ngày xuất phát, tôi thản nhiên xách hai cái túi lớn xuất trước mặt bọn họ.

      Trước đây, trước mặt Tiểu Tây, tôi phải làm bộ thục nữ, giả bộ như ngọc bích, giờ cần phải giả bộ nữa, nhờ có Văn Đào dùng lời ít ý nhiều miêu tả quá trình tìm bạn trai của tôi trong buổi tiệc sinh nhật lần trước, vì vậy tại tôi còn bất kì gánh nặng nào nữa. Lợn chết sợ nước sôi, nhất định đạo lý này áp dụng cho trường hợp này; về phần trước mặt Phương Dư Khả, tôi chưa từng có hình tượng gì đáng . Vì vậy, lần này tôi chân ra trận, trở lại là tiểu bá vương, kim cương xinh đẹp vô địch, hùng hổ đứng trước mặt bọn họ.

      Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hoạt động tập thể của hội đồng hương, nhìn hơn hai mươi cái đầu nhấp nhô, tôi chỉ biết vài người. Ở xe, Dư giới thiệu từng người , đến lượt tôi giới thiệu, ấy bỗng ngập ngững, nhớ được tên của tôi, đành phải xấu hổ với tôi: “Em , lần đầu tiên tự mình giới thiệu .”

      Trong loại tình huống này, tôi còn xấu hổ hơn ta. đống người tụ tập, nhìn bọn họ đùa nghịch vui vẻ, còn tôi lại xa lạ đơn đúng bên, thậm chí cả người tổ chức cũng nhớ được tên của tôi, dù có là ai cũng sinh ra chút cảm giác sa sút, cam chịu cúi đầu. Hơn nữa, tôi vốn có hiểu biết gà mờ với loại hoạt động này. Lập tức tôi hận thể kéo hành lý, tự mình mua vé xe lửa về nhà.

      Văn đào cười cười sáp lại, tay đáp vai tôi: “Long trọng giới thiệu với mọi người, đây chính là bạn tương lai của tôi. Lần này tôi tới đây, nửa là nể mặt Dư, hơn nửa là vì ấy. Mọi người nhất định phải toàn lực giúp đỡ tôi, quan trọng nhất là toàn lực giúp đỡ chúng tôi. Khi việc thành, tôi xin chân thành dâng tặng số QQ, số di động của các người đẹp trong trường ta.”

      Bên dưới rộ lên tiếng vỗ tay. Tôi đẩy tay Văn Đào ra: “Sao vẫn còn chơi trò này? Lần trước phải ràng rồi sao?”

      “Em có quyền của em, cũng có quyền của . Chúng ta quấy rầy nhau là được, Hơn nữa, chẳng nhẽ em muốn mất mặt trước người mình thích sao?” Văn Đào giọng .

      Tôi có chút cảm ơn Văn Đào, biết ta có lòng tốt tới cứu tôi, nhưng tôi cũng dám chắc mình có muốn thể trước mặt Tiểu Tây hay . Chu Lỵ , người bị từ chối luôn là người cam chịu, tưởng tượng chính mình thay đổi hình tượng để đối phương nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Tôi từng như vậy, nhưng giờ tôi bỗng nhiên còn hăng hái đó nữa. biết tôi trưởng thành hơn hay vì cái khác.

      Khi ở tàu hỏa, mọi người phát huy tinh thần đoàn đội, tất cả đều chơi tú-lơ-khơ, bài dối, hơn nửa đêm rồi vẫn chưa có ý định ngừng tay, làm cho những hành khách khác trong toa tài nào ngủ được. Ngược lại, tôi có chút chờ mong, hiểu những người này làm sao có thể có ý chí thiên hạ, quay lại đền đáp quê hương. Ông kia đánh nhầm bài bĩu môi giậm chân, nếu cửa sổ tàu hỏa có thể mở ra, có lẽ nhảy khỏi xe tự sát rồi.

      Từ sau khi Như Đình biết kiện say rượu lần trước của tôi, thái độ của ta đối với tôi xuống dốc phanh, nhìn thấy tôi như nhìn thấy bệnh dịch. Tôi rất muốn cho ta biết, nếu ta muốn báo thù, tôi ngại để ta hôn tôi cái. Lúc này, ta gọt táo cho Phương Dư Khả ăn, Phương Dư Khả nhìn ra ngoài cửa sổ rằng. Tiểu Tây ngồi đối diện bọn họ nhắm mắt dưỡng thần. Văn Đào ngồi cạnh tôi chỉ huy người ta đánh bài từ xa. Còn tôi giả dạng thánh nữ, đọc quyển “địa lý quốc gia”. Trước đây, xe lửa, Phương Dư Khả cũng vừa xoay bút vừa đọc “địa lý quốc gia”, lúc đó tôi còn mắng cậu ta giả vờ giả vịt. giờ tôi đọc “tri ” nữa, cũng bắt đầu đọc tạp trí tri thức. Khi ở chung quá lâu ảnh hưởng lẫn nhau, sau đó càng ngày càng hiểu đối phương, càng ngày càng giống đối phương. Ví dụ như tôi biết Phương Dư Khả nhìn ra ngoài cửa sổ phải vì cậu ta buồn phiền chuyện gì, chỉ vì Văn Đào ngồi cạnh tôi, nếu cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn thấy bộ dạng huyên thuyên bừa bãi của ta, mà cậu ta muốn nhìn thấy ta như vậy.

      Sau đó, khi tôi ngủ mơ màng tỉnh lại, cảm giác có người đắp cái áo cho tôi, lại cảm giác có hai người giọng cãi vã, có người : “Tôi thích Lâm Lâm, , tôi ấy. Tôi với ấy. Trước đó, mong tự trọng.” Tôi muốn mở mắt ra, nhưng thần ngủ có ma lực hơn thần bát quái, tôi lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Buổi sáng, khi tỉnh lại, tôi nhớ lại cuộc đối thoại đêm qua, biết là hay là mơ. Tôi bỗng nhiên hy vọng nó là , bởi vì tôi nhớ mang máng giọng đó giống giọng của Phương Dư Khả. Trong lúc đó, thái độ của Văn Đào lại giống trước nữa, dĩ nhiên tôi có chút mừng rỡ, giống như ít chỗ trống được lấp đầy, ít khát vọng gần ngay trước mắt.

      Đáng tiếc, đây chỉ là mong muốn. Tôi còn chưa ngốc đến mức chạy hỏi kết quả. lần thổ lộ trước kia đủ tổn thương rồi.

      Giờ tôi chỉ có thể cảm thán, tôi thích Phương Dư Khả, đó là tránh được. Tình cảm bắt đầu từ lúc nào, ngay cả tôi cũng nữa. Là khi cậu ta dạy tôi bơi? Hay khi cậu ta đưa thuốc cho tôi? Hay khi cậu ta dạy tôi học bổ túc? Hoặc là khi chúng tôi cùng xem pháo hoa? Xem ra, chúng tôi ở bên nhau rất lâu rồi, lâu đến nỗi chính tôi cũng quên hỏi, vì sao chúng tôi lại ở bên nhau lâu như vậy.

      Nhưng, giờ tôi cũng dám hỏi…
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :