1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh viên tồi trường Bắc Đại - Phá Đầu (58c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 15: Thầm mến sau khi thất bại tiếp tục thông cáo (2)
      Cứ như vậy, tôi và Chu Lỵ chiếm giữ căn phòng ở ngoài của Phương Dư Khả. Bởi vì nền móng yếu kém của tôi, theo Phương Dư Khả mà là hầu như có nền móng, tôi phải thức đêm đọc sách. Thời gian mới đầu Phương Dư Khả luôn luôn mắng tôi là đồ ngốc, sau đó cậu ta cũng hiểu được điều đơn giản là dù có mắng tôi cũng thể cải tạo được những suy nghĩ ngu ngốc của tôi, phần lớn thời gian giải đáp thắc mắc, cậu ta tương đối phiền muộn, thỉnh thoảng lại nhìn lên trời xanh điều chỉnh tâm tình để tiếp tục khai sáng cho tôi.

      Con nhóc Chu Lỵ này, vừa phải ôn tập vừa phải động não, lại còn có thể những vấn đề hiểu ràng là rồi làm bộ hỏi Phương Dư Khả, tỉnh thoảng chống cằm cắn cắn bút, chớp chớp đôi mắt to, làm bộ đáng . Còn tôi lại muốn giả vờ những chỗ hiểu là hiểu, ít phiền phức tới Phương Dư Khả, nhưng cho dù tóc đầu tôi bị vò thành tổ chim tảng đá vẫn là tảng đá, xem hiểu.

      Phương Dư Khả ràng là trọng sắc khinh bạn. Khi Chu Lỵ hỏi cậu ta, cậu ta đều thiện ý trả lời, giải thích cho con bé từ đầu đến cuối; đến lượt tôi lại toàn lời ác độc, cho tôi mấy điểm then chốt rồi mặc tôi tự hỏi mình. Lý do của cậu ta rất đơn giản: “Đầu óc vận động rỉ sắt. Chuyện ngồi mát ăn bát váng làm ít chút vẫn tốt hơn.” Tôi tội nghiệp hì hục làm cả nửa ngày mới làm ra, làm xong cậu ta còn : “Đầu óc có chút lười biếng, làm nhiều lần chẳng phải cũng làm được rồi sao?”

      Trong đề tài buồn chán như vậy phấn đấu mấy ngày, Chu Lỵ rốt cuộc chịu được nữa, về nhà tắm ngủ, định ngày hôm sau cuốn gói trở lại. Còn tôi nhảy lên giường của Phương Dư Khả để ngủ. Hai ngày nay thời gian ngủ của tôi rút ngắn so với ngày thường. Mỗi lần buồn ngủ chịu được nữa tôi đều chạy tới phòng ngủ của Phương Dư Khả, ngủ tới bất tỉnh, khi tỉnh lại cũng rửa mặt đánh răng, ngay lập tức đọc sách. Phương Dư Khả bị tôi làm cho có chút suy nhược thần kinh, lại dám ngủ giường, sợ tôi trong vô thức nằm thẳng lên người cậu ta mà hay biết. Mỗi khi mêt mỏi cậu ta đều ngủ sofa trong phòng khách.

      Còn tôi ngủ say cũng biết tai họa tới.

      Tôi bị tiếng hét chói tai đánh thức. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Như Đình che miệng nhìn tôi chớp mắt. Tôi nhức đầu nhắm hai mắt lại, hy vọng đây chỉ là cơn ác mộng. Nhưng tôi nghe được giọng nam khàn khàn quen thuộc: “Như Đình, trong này nhất định có hiểu lầm…”

      Lúc này thiếu chút nữa đến lượt tôi hét lên. Tôi bật người dậy, sai, chính là Tiểu Tây, cũng sững sờ đứng ở bên.

      Trong hoảng loạn, tôi lau nước miếng bên miệng theo thói quen. tại nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh. Vốn có chuyện gì, cần gì phải hoảng hốt?

      Tôi cười cười với Như Đình: “Như Đình, mình là học sinh. Đàn ông nhà cậu lợi hại, vấn đề gì về máy tính cũng làm khó được cậu ta…”

      Như Đình gì, đôi mắt hồng hồng nhìn tôi, còn nhìn cái giường dưới mông tôi chút.

      Tôi chỉ tiếp tục : “Cậu cũng biết, trong lớp máy tính mình đều ngủ. Nay phải học bù lại chút, nhưng cái môn này quá khô khan, đọc chút là mệt, vì vậy mới mượn cái giường này. Cậu đừng hiểu lầm, dù tớ có muốn phát sinh chuyện gì Phương Dư Khả nhà cậu cũng cho a. Trong mắt cậu ta có mình cậu. Hắc hắc…” Hiên nay tôi chẳng cần thể diện, tổn hại mình trước mặt Tiểu Tây cũng chẳng quan tâm. Chỉ là tôi bắt đầu chán ghét chính mình trong lòng. Tôi có định kiến với Như Đình, ngầm giúp đỡ Chu Lỵ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Như Đình lại tự chủ được biểu ra tính cách nô tỳ, giống như mình có lỗi với ta vậy. Cuối cùng lỗi cũng thành có lỗi.

      Tôi đứng dậy tới toilet rửa mặt. Những chữ số, thuật toán nhảy ra khỏi đầu, nay lại còn trộn lẫn thêm cả tình tiết máu chó thế này nữa. Tiếng hét của Như Đình và vẻ mặt khó xử của Tiểu Tây đều làm tôi đau đầu. Ông trời đại khái hối hận khi quăng vận may vào đầu tôi, bắt đầu phản công cướp lại.

      Tôi trở lại phòng khách, nhìn thấy Như Đình vẫn còn ngây ngốc nhìn cái giường kia. Tôi biết cái giường kia có gì đáng giá mà ta nhìn chằm chằm lâu như vậy. Thậm chí tôi còn bắt đầu tưởng tượng hay là giường có bí mật mà chỉ có Phương Dư Khả và Như Đình biết, cái giường thiêng liêng như thế lại bị tôi nằm lên, phá hủy hết cả mỹ cảm. Phương Dư Khả cuồng sạch , còn Như Đình cuồng sạch trong tâm lý.

      Vì vậy tôi bắt đầu lặp lại giải thích, cuối cùng tôi tuyệt vọng : “Nếu có gì cần cứ , mình thi xong mua giường mới tặng cho hai người. Nhưng trước khi thi mình có thời gian.”

      Như Đình lúc này mới có phản ứng lại rồi : “ cần cậu mua, lát nữa tôi mua. Tôi ngại nó bẩn.”

      Tôi tức giận, cảm giác chính mình bị tát cái mạnh, nhưng tôi vẫn kiềm chế : “Như Đình, cậu nên khắt khe như thế. Mình thề, nếu có chuyện gì xảy ra mình bị sét đánh được chết tử tế. Mình chỉ ôn tập mệt mỏi mới nằm nghỉ lát.”

      Tôi nhìn về phía Tiểu Tây cầu cứ. Tiểu Tây nhìn tôi chút rồi vỗ vai Như Đình : “Như Đình, em nghĩ nhiều rồi. Lâm Lâm phải người như vậy. Có phải em phản ứng thái quá hay ?”

      Nghe xong lời này, nước mắt tôi lập tức rơi xuống, giống như chính mình chịu uất ức. Dù sao Tiểu Tây nhìn nhận chuyện này thế nào, đối với tôi rất quan trọng.

      Như Đình ngồi xổm xuống, gục đầu vào trong lòng, thấp giọng khóc: “Cậu ấy chưa bao giờ để em ngủ giường của cậu ấy. Cậu ấy cậu ấy thích sạch , em tin. Em đợi nhiều năm như vậy lại bằng mấy tháng của người ta. Lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ em biết có số thứ em có cách nào ngăn cản…”

      Tôi té xỉu. Con mẹ nó, ngờ náo loạn cả nửa ngày như vậy lại chỉ bởi vì tính cuồng sạch của Phương Dư Khả. Tôi cứ nghĩ rằng ta hiểu lầm quan hệ của chúng tôi, ngờ người ta lại siêu việt như vậy, suy nghĩ có thể bay lên đến trình độ như thế này.

      (Bạn Lâm Lâm, cầu bạn nghe phải nghe trọng điểm, trọng điểm hiểu ? Đồ thiếu I ốt)

      Tôi lau nước mắt, tay kéo Như Đình, tay chỉ vào Tiểu Tây: “Như Đình, cậu đừng rối loạn như vậy. Mình biết Phương Dư Khả có thích cậu hay , đó là chuyện giữa các cậu. Nhưng mình có thể xác định: mình thích ấy.”

      Khi tôi ra những lời này, tất cả mọi người ngoại trừ tôi đều hóa thạch, kể cả Phương Dư Khả đứng ở cửa, cầm túi nước chanh và đồ ăn vặt trong tay.

      Khi bọn họ bắt đầu tỉnh lại đến lượt tôi hóa thạch. Giờ tôi mới ý thức được, lăn qua lộn lại, tôi bán đứng chính mình.

      trường trở nên xấu hổ gì sánh được. Chúng tôi ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong phòng khách. bàn còn bày đầy những đề bài ôn tập máy tính vô cùng thê thảm.

      Tôi hắng giọng với Như Đình: “Cậu xem, mình tới ôn tập, phải sao? quyển vở này mực xanh là mình viết, mực đỏ là Phương Dư Khả nhà cậu giải đáp. Chữ mình hơi xấu, cậu đừng cười.”

      Vẻ mặt Phương Dư Khả trầm xuống rất thối. Tôi lý giải được tâm tình của tên nhóc này. Chỉ cần là người con trai đều chịu nổi người bạn có bệnh đa nghi nặng như vậy. Hơn nữa tôi phát tính độc chiếm của Như Đình cũng quá mạnh, chỉ có cái giường cũng muốn chết sống lại. Tôi thương hại liếc nhìn Phương Dư Khả cái, tiện thể nhìn Tiểu Tây cúi đầu chút.

      Trong trận này Tiểu Tây có thể tính là người hy sinh, bỗng nhiên xem phải trò cười, còn bỗng nhiên bị người ta thổ lộ. Hơn nữa tôi đoán Tiểu Tây nhất định tự hỏi, tôi rốt cuộc là vì dàn xếp ổn thỏa hay nhân cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa mà tình thông cáo.

      Phương Dư Khả lạnh lùng hỏi Như Đình: “Đánh chìa khóa từ khi nào?”

      Như Đình cúi đầu , trong mắt rất nhanh lại đầy ập nước.

      Bầu khí có vẻ bị đóng băng.

      Tôi cảm thấy tình thế lúc này có chút khó xử, phải gì đó để mọi người vui vẻ, vì vậy tôi nhìn Tiểu Tây, thâm tình : “Tiểu Tây, vừa rồi là em , phải vì dỗ Như Đình, Em thích .”

      Tiểu Tây nhìn tôi chút, nhìn Phương Dư Khả chút, rồi lại nhìn tôi chút, như dám tin lại nhìn Phương Dư Khả.

      Tôi đành phải cường điệu lần nữa: “Em thích rất lâu. Là nhất kiến chung tình, đáng tiếc kết quả lại phải lưỡng tình tương duyệt.”

      Khóe miệng Tiểu Tây giật giật, : “ ra có…”

      “Em biết.” Tôi ngắt lời , tuy đây là chuyện nhưng tôi vẫn muốn nghe chính miệng tàn nhẫn ra. “Vì vậy, em càng cố gắng làm cho thích em.”

      Lúc này đổi lại là Như Đình nhìn tôi chút, rồi lại nhìn Tiểu Tây chút.

      Trong ánh mắt Tiểu Tây xuất chút sầu muộn: “Cần gì phải vậy? chỉ coi em như em .”

      Lần này là Như Đình ngắt lời : “Em nghĩ Lâm Lâm có lý. theo đuổi, có bạn sao? Hơn nữa bạn phải muốn chia tay với sao?”

      Tôi vô cùng khâm phục Như Đình dám như vậy, nhất là câu cuối cùng làm tôi xúc động mạnh. Tôi kích động cầm lấy tay Như Đình: “Muốn chia tay? Vì sao?” Tôi cũng quan tâm đến ánh mắt tổn thương của Tiểu Tây, đối với tôi, tin tức này có thể cứu vớt cây gỗ di động là tôi, tôi phải nắm lấy nó chặt.

      Như Đình sợ hãi : “ ra mình cũng biết chị Di Liên có tính là bạn của Tiêu Tây hay . Mọi người biết chị ấy rất chung tình với hội phó, bị cái gì đó kích thích mới tìm đến Tiểu Tây.”

      ra cái người hưởng thụ chiều của Tiểu Tây mà biết xấu hổ kia gọi là Di Liên!

      Tiểu Tây cười khổ : “Như Đình, nha đầu kia, sao lại tổn thương người ta như thế? ít câu cũng chết. ấy chia tay sao? Trong lòng có bóng tối, những cái bóng này xua đuổi cũng . biết làm bộ ở cạnh người mình thương làm đối phương tổn thương thế nào. Di Liên ở bên , biết ấy còn lưu luyến ta, cũng hy vọng thời gian qua tốt hơn. Cuối cùng chẳng phải chỉ có đau khổ sao? Lâm Lâm, hy vọng khi ở bên em mang đến cho em đau khổ này. Em từ bỏ .”

      Tôi có chút tức giận, tên khốn nhà có cơ hội thử ở bên Di Liên nhưng lại keo kiệt cho tôi cơ hội? Tôi hô lên: “, có bóng tối, em làm ánh mặt trời. ngày nào đó, khi bóng tối còn, chúng ta nhau.”

      (Tôi xin hai chị, buồn nôn chết được, tưởng đây là phim truyền hình 8h chắc?)

      Phương Dư Khả vẫn lên tiếng, tới nhà bếp lấy ra mấy chai bia, cười với chúng tôi: “Được rồi, có ai như các người sao? Thổ lộ, từ chối, sống chết quấn lấy, các loại đều bên tai bọn tôi, coi bọn tôi là khí sao? Uống chút bia, uống xong hai người về . Còn Chu Lâm Lâm, sắp xếp sách vở lại, cầm về tự mình xem. Bây giờ để đạt tiêu chuẩn nhất định có vấn đề. Chăm chỉ chút còn có thể lấy điểm cao nữa. Nếu vẫn hiểu có thể trực tiếp hỏi Tiểu Tây .”

      Sắc mặt Phương Dư Khả có chút tái nhợt, trong nụ cười có chút đau khổ. Tôi biết đau khổ này có phải có phải như thầy giáo phóng thích học sinh hay , để cho cậu ta trong happy có sad hoặc trong sad có happy?

      (Ôi ngược ~~~ Sao lại ngược tâm bạn Dư Khả đáng của ta. Hức hức *cắn cắn khăn*)

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 16: Về nhà (1)
      Tôi và Tiểu Tây đường về ký túc xá. Đây là chuyện mà tôi tưởng tượng vô số lần. đường, có ánh mặt trời ấm áp, có nhiều đám mây trắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, còn có người tôi thích bên cạnh. Nếu có thể nắm tay tôi tôi chính là người hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng buồn cười chính là, hai người chúng tôi trước sau, dọc đường được câu. Cho đến cổng ký túc xá, tôi đấu tranh tư tưởng lúc lâu mới quyết đinh xoay người với Tiểu Tây: “Tiểu Tây, chúng ta hãy cùng nhau cố lên !” Noi xong tôi còn làm cái thế lên.

      Tiểu Tây bất đắc dĩ lắc đầu: “Ôn tập cho tốt . Thi xong rồi lại .”

      Trở lại ký túc xá, tôi gọi cuộc điện thoại cho Chu Lỵ tuyên bố thủ tiêu gia sư phục vụ tại gia, thuận tiện kể lại chuyện xảy ra hôm nay lần từ đầu đến đuôi. Chu Lỵ ở bên kia đầu dây hận đến nghiến răng nghiến lợi, con bé la hét: “Sao tớ có thể bỏ qua trò hay này nhỉ? TV diễn cũng đặc sắc như các cậu, như truyền hình trực tiếp tám giờ tối hoàng kim nha!”

      Tôi thở dài hơi, tại chuyện tôi có thể làm quả chỉ như Tiểu Tây , ôn tập cho tốt, đối phó với kỳ thi.

      Sau khi thi xong môn máy tính, tôi tính toán điểm của mình chút, khả năng trượt tương đối thấp. Tôi sung sướng gửi tin nhắn cho Phương Dư Khả, cảm ơn mấy hôm trước bổ túc cho tôi. Tôi nghĩ trong lòng nếu tên nhóc này nhân cơ hội bắt tôi mời cơm, tôi chỉ có thể cố gắng lọc ra những tiệm ăn xấp xỉ 50 đồng trong danh sách. ngờ Phương Dư Khả lại thấu tình đạt lý như vậy. Tin nhắn chỉ có mấy chữ: cần cảm ơn.

      Ngày đó thi xong các môn chuyên ngành, bầu trời đột nhiên có tuyết rơi. Trong ấn tượng của tôi, từ sau khi học trung học, quê tôi rất ít khi có tuyết. Dù có rơi cũng chỉ rơi lát thấm ướt mặt đất rồi thôi. ngờ tuyết Bắc Kinh lại rơi nhiều như vậy. Từng mảng tuyết lớn nhanh chóng đọng lại đường, khi dẫm lên phát ra những tiếng kẽo kẹt. Thi xong, toàn thân tôi rất thoải mái, phát ra cảm giác muốn phá hoại rất mạnh đối với tuyết trắng thuần khiết. Chỉ cần là chỗ có tuyết tôi đều chạy tới dẫm cho cái, ra vẻ mi bị lão nương chinh phục hoàn toàn.

      Khi dẫm rất vui vẻ, tôi nhận được điện thoại của Phương Dư Khả. Giọng của cậu ta là giọng mũi rất nặng, tôi đoán cậu ta bị cảm.

      “Khi nào về nhà? Mua vé chưa?”

      Bỗng nhiên cảm thấy phúc đến sáng lòng, tôi suy tính tôi và Tiểu Tây có thể cùng về nhà, tự nhiên được ăn tiết gà, tôi hớn hở hỏi: “Còn chưa có dự định gì. Cậu có về cùng Tiểu Tây ? Hắc hắc, ba người chúng ta cùng về .”

      Bên kia truyền đến tiếng sụt sịt: “Nếu tôi về cũng Tiểu Tây, về với ai?”

      Đương nhiên là về cùng Tiểu Tây, nhưng tôi sợ trong suốt hành trình chẳng với Tiểu Tây được mấy câu, đến lúc đó hai người cùng xấu hổ. Quên , nóng ruột ăn hết được đậu hũ nóng, cứ từ từ . Tôi hì hì cười: “Tôi muốn ba chúng ta cùng về, như vậy mới náo nhiệt chứ. Thi xong cũng có chuyện gì khác, vì sao phải chia ra nha?”

      Ở đầu bên kia Phương Dư Khả như lấy được đáp án thỏa mãn: “Được rồi, ba chúng ta cùng về.”

      “Nhớ mua vé ghế cứng, dùng thẻ sinh viên còn có thể giảm nửa giá. Cậu đừng đốt tiền mà mua vé giường nằm nha. Tôi còn muốn tiết kiệm chút.”

      Phương Dư Khả mất hứng : “Tôi trả giúp được chưa? Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ xe lửa mệt chết được.”

      “Ai nha, sao cậu lại giống ông già như vậy. Mười mấy tiếng đồng hồ thôi, ba người đánh bài là có thể qua. Cậu nghe tôi , đừng mua giường nằm, có mua tôi cũng trả vé.”

      Phương Dư Khả thỏa hiệp đồng ý.

      Trước khi ngắt điện thoại, tôi an ủi cậu ta: “Bị cảm sao? Uống nhiều thuốc chút.”

      Phương Dư Khả tức giận : “Sao vẫn như vậy? Lại bảo người ta uống nhiều thuốc! Uống nhiều nước mới đúng…”

      Ngày về nhà, tôi do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng mặc vào chiếc váy mỏng màu sắc nhàng. Nếu là trước đây, tôi nhật định biến thành mấy bà già rồi ra khỏi cửa. Nhưng lần này, tôi dự định vứt bỏ hình tượng chim cánh cụt mập mạp. Tôi lầm bẩm trong lòng “Ta là kim cương xinh đẹp vô địch! Ta muốn thúc ngựa hứng gió tây!” Sau đó tôi dứt khoát đón gió bước ra khỏi cửa.

      Thời điểm chờ xe taxi là đoạn thời gian khó khăn nhất. thực chứng minh dù sao tôi cũng phải kim cương vô địch. cơn gió thổi qua, tôi ngừng run rẩy, đông lạnh đến mức hàm răng kẽo kẹt hưởng ứng, hận thể ở đường nhảy mấy cái làm ấm người. Phương Dư Khả rất “thân thiết” hỏi tôi, có phải tôi có tiền mua quần áo ấm hay . Tôi nhàng niệm câu “Cậu đại gia” rồi ân cần hỏi thăm người nhà cậu ta, tỏ vẻ cảm ơn quan tâm của cậu ta. Tiểu Tây vẫn đứng im ở bên cạnh lập tức , áo lông ở Bắc Kinh rất đắt, nên về phía nam mua.

      Rốt cuộc xe taxi cũng nhanh chậm dừng lại trước mặt ba chúng tôi. Tôi dùng ánh mắt ý bảo Phương Dư Khả ngồi phía trước, chớp đến mức con mắt cũng rút gân, Phương Dư Khả còn coi như nhận ra, ngược lại càng vội vàng chui vào ghế sau ngồi xuống. Tôi căm tức liếc cậu ta, hung hăng đá cái xe cái. Vừa mới đóng cửa, tài xế bằng lòng , “ , bước cẩn thận chút, đừng đạp hỏng xe tôi.” Khốn! Xuất sư bất lợi!

      biết vì sao, tôi cảm thấy từ sau khi tôi thổ lộ, thái độ của Tiểu Tây đối với tôi thay đổi 180 độ. Trước đây dù quá mức nhiệt tình nhưng cũng có tình đồng hương, nay vừa nhìn thấy tôi lập tức cúi đầu nhìn đất, nhìn đến mức giống như đất có rơi mấy trăm tệ, sợ bị người khác nhặt mất vậy. Tôi đoán đây có lẽ là xấu hổ hoặc cố ý né tránh chăng? Nếu xấu hổ, chuyện này chứng tỏ tôi có cơ hội rất lớn, tôi có thể điên cuồng mà theo đuổi, quá ba ngày làm ấy hết ngượng ngùng, da mặt dày như tường thành, thản nhiện tiếp nhận tình ý của tôi; nếu cố ý né tránh, tôi lại càng phải điên cuồng theo đuổi, làm cho da mặt mỏng như vỏ bánh rán ở Bắc Đại, vừa chọc là bục, nhảy dựng lên giơ tay đầu hàng, tâm phục khẩu phục phục vụ dưới váy của lão nương đây.

      Đương nhiên đầu óc của tôi thể nào có thể phụ trách đề bài có độ khó cao như thế. Xét thấy mặc kệ là đáp án nào, tôi đều phải áp dụng hành động như nhau, phải có được kết quả như nhau. Vì vậy, tôi cũng phiền não nữa.

      Vừa mới lên xe lửa, tôi nhận được điện thoại của Như Đình. Tôi buồn bực nghĩ có phải ta gọi nhầm số hay . Như Đình ở bên kia vòng đông vòng tây hỏi quyết định cho học kỳ sau của tôi.

      Tôi tức giận hỏi: “Như Đình, lần trước chúng ta náo loạn thành như vậy, mình còn bội phục cậu có thể thẳng thắng như thế. Hơn nữa, dự định của học kỳ mới phải đều quyết định ngay trước học kỳ sao? Đánh nhau xong mới thành bạn bè, cậu có chuyện gì thẳng .”

      Như Đình cười mỉa: “Mình chỉ muốn chúc cậu và Tiểu Tây phát triển thuận lợi, thuận tiện giúp mình giám sát chặt chẽ Phương Dư Khả.”

      (Bạn Sâu thề với trời cao là bạn ghét nhất những con người hiển nhiên coi những thứ mình thích là của mình như thế này)

      “Vì sao lại gọi là thuận tiện a, giám sát chặt chẽ Phương Dư Khả nhà cậu là nhiệm vụ hàng đầu của mình, thuận tiện phát triển tình cảm giữa mình và Tiểu Tây chút.” Tôi pha trò . Nghĩ trong lòng, Như Đình coi như là bạn của Tiểu Tây, tôi cho Tiểu Tây thể diện, tính toán với ta; hơn nữa xét đến trình độ quan tâm khó hiểu của ta đối với tôi và Tiểu Tây, tôi quyết định chút lời dễ nghe với ta; lại xét đến ta nắm giữ thông tin tình báo về bạn cũ của Tiểu Tây, tôi nghĩ tôi lại phải làm trái lương tâm và đạo đức của mình, kết làm chị em với ta.

      Như Đình là người thông minh, nghe xong lời bảo đảm của tôi lập tức : “Danh sách trao đổi sinh viên chốt rồi. Chị Di Liên và hội phó kỳ sau Mỹ, có lẽ phải đến năm. Cậu cứ yên tâm về Tiểu Tây .”

      Tôi đột nhiên nghĩ Như Đình người đáng nha ~~~

      xe lửa, tôi nhất định sửa chữa hình tượng rượu chè ăn uống quá độ lần trước, vô cùng rụt rè uống chút nước lọc. Mặc dù nhân viên xe lửa đẩy xe, vô số lần hét to bên cạnh chúng tôi: “Cánh gà nướng tiêu, đùi gà thơm ngon đây —-” tôi vẫn rất ngang ngạnh với cốc nước trong tay. Đồng chí Phương Dư Khả bỗng nhiên bỏ qua hình tượng nặng nề xoay bút ngày tôi mới gặp cậu ta, mua mấy túi cánh gà và đùi gà, cũng biết xấu hổ mà gặm cùng Tiểu Tây.

      Tôi cách nào nhịn được nữa, rầm phát vỗ bàn đứng lên. Tiểu Tây nghi hoặc nhìn tôi: “Sao vậy?” Khí thế của tôi lật ngược nửa giang sơn, chỉ chỉ cốc nước, nuốt nước miếng: “Em rót nước.” Phương Dư Khả nhướng mắt nhìn tôi, gì.

      Tôi hỏi nhân viên tàu xin cái cốc, rót đầy nước nóng, cẩn thận bê tới chỗ ngồi bên cạnh. Tôi vốn dự định dùng vẻ mặt nịnh nọt với Tiểu Tây:”Ăn nhiều như vậy, uống nước ~~~” để phụ lòng định nghĩa “điên cuồng theo đuổi”. Nhưng thực tế, khi tôi bê cốc nước tới chiếc bàn , dũng khí của tôi tiêu hao gần như còn, tôi cứng nhắc với Tiểu Tây: “Uống!”

      ngờ lần này Tiểu Tây nhìn chằm chằm tìm tòi nền nhà như trước, mà ngược lại cười cười với tôi, gật đầu giọng : “Cảm ơn.”

      Ấm áp ùn ùn kéo đến. Có chút tình cảm mềm mại nảy sinh trong lòng tôi, làm tôi có cảm giác như thiên đường. Sau khi thổ lộ, tôi biến con đường tình của tôi và Tiểu Tây thành cuộc chiến tranh. Mỗi lần tôi đều đeo mặc nạ, mặc giáp, té ngã lại đứng lên, chảy máu cũng quan tâm, tự cho rằng trái tim mình là thứ rất kiên cường. Nụ cười của Tiểu Tây giống như ánh sáng mặt trời, xuyên qua từng khe hở, bao vây chặt trái tim tôi. Trước đây tôi luôn mồm muốn làm ánh mặt trời của , đuổi cái bóng trong lòng . ra, vĩnh viễn chỉ có người được mới có thể trở thành ánh mặt trời của đối phương. Giống như Di Liên là ánh mặt trời của , còn lại là ánh mặt trời của tôi.

      Khi nghĩ như vậy, tôi vừa cảm thấy cảm động lại vừa phiền muộn. Còn tôi, là ánh mặt trời của ai đây?

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 17: Về nhà (2)
      Giữa lúc tôi chìm đắm trong loại tình cảm phức tạp thương xuân thu buồn, Phương Dư Khả câu rất lỗi thời: “Đánh bài .”

      Mà tôi lập tức khôi phục năng lực như chó con, khỏe khoắn được.

      Đến hơn bảy giờ, tôi buồn ngủ đến mức mở mắt ra được. Ngáp liên tục làm tôi đánh sai bài mấy lần, mà tôi lại phải quân tử ra bài dứt khoát, thường thường khi đánh xong cây tôi lại ầm ĩ muốn đổi bài.

      Phương Dư Khả bĩu môi, mất hứng : “Mới bảy giờ tối buồn ngủ, có phải cầm tinh sai hay , ràng là heo mà.”

      (hai bạn này sinh năm 1984: cầm tinh con chuột, tuổi Tí nhé)

      Tôi phản bác: “Khổng Tử viết: buổi trưa ngủ buổi tối sụp đổ. Mạnh Tử viết, Khổng Tử đúng. Thánh nhân đều giấc ngủ trưa rất quan trọng. Trưa nay phải chờ xe lửa, tôi cố gắng đến mức này dễ dàng.”

      Tiểu Tây vui vẻ: “Thánh nhân của em quá hưởng thụ rồi.”

      Tôi hắc hắc cười.

      Phương Dư Khả buồn cười hỏi: “Thánh nhân nhà còn danh ngôn gì nữa?”

      Tôi cười : “Thánh nhân còn , dù xấu cũng phải , tới mức thế gian tràn ngập tình .”

      Tôi vui vẻ, sau khi thổ lộ với Tiểu Tây, tôi rốt cuộc cũng có thể thể vẻ mặt chân trước mặt . Tuy tôi cũng biết từ khi nào tôi buông tha cho các loại vẻ mặt dối trá, nhưng tôi hy vọng cho dù có thích tôi cũng phải là tôi chân , phải là tôi mang mặt nạ.

      Nhưng nếu Chu Lỵ biết, con bé nhất định muốn đánh tôi. Bởi vì con bé coi chuyện này là sách lược, còn tôi lại muốn vứt bỏ những sách lược, biến thành người lỗ mãng liều mình ra trận.

      Thoáng cái xe lửa dừng, tôi lập tức nhìn thấy vẻ mặt hấp tấp của mẹ già. Xe lửa trễ giờ. Tôi vừa cảm thán xe lửa tăng tốc là chuyện thể, vừa vẫy tay ra hiệu với mẹ già.

      Mẹ già tới phía tôi, (tôi chưa từng nhìn thấy mẹ tôi chậm rãi đường như thế) thanh nhã cười với tôi, sau đó quay đầu với Phương Dư Khả: “Dư Khả, phiền cháu chăm sóc Lâm Lâm nhà dì.”

      Khốn! Con mới là con của mẹ, câu đầu tiên có phải nên bắt chuyện với con a. Dù sao cũng gần nửa năm chưa gặp, cánh tay này với là xa.

      Phương Dư Khả điềm đạm cười: “Đâu có, dì. Phần lớn thời gian Lâm Lâm rất ngoan, quá gây . Dù có gây cũng có người thu nhặt giúp ấy.”

      Tôi lộng lẫy té xỉu. Phương Dư Khả, ngươi điên rồi! Tôi kéo tay mẹ già, chỉ vào Tiểu Tây giới thiệu: “Đây là Tạ Đoan Tây. Đây là đối tượng mà nước trong tim con mẹ chảy về.”

      Mẹ tôi đại khái cũng nghe “nước trong tim” là có ý tứ gì, nhưng thấy Tiểu Tây cũng có vẻ dễ nhìn, lại thanh nhã gật đầu : “Xin chào,” Nhưng còn rất hữu nghị bổ sung câu: “Nhưng nước trong tim mẹ vẫn chảy về phía Phương Dư Khả.”

      Tiểu Tây có chút xấu hổ, biết phải tiếp cái gì.

      đường, mẹ tôi bắt đầu thẩm vấn.

      “Kỳ thi có vấn đề gì chứ?”

      “Còn chưa có điểm hết tất cả. Có mấy môn có lẽ cũng được loại giỏi.” Tôi thành . Tôi cũng phải chỉ chuyện tốt chuyện xấu, quả có vài môn công phu lên xuống của tôi phát huy tối đa. Kinh nghiệm học tập nửa học kỳ cho tôi biết Bắc Đại khó vào dễ ra, chỉ cần bình thường để tâm học tập, cuối kỳ ngoan ngoãn ôn tập, muốn trượt lớp cũng phải quá dễ.

      Mẹ tôi theo lệ cũng tin tưởng gật đầu, sau đó như có việc gì xoay đầu tài xế: Ngồi phía sau là con tôi. Năm ngoái vào Bắc Đại.”

      Tôi còn biện pháp với mẹ già. Vẻ vang vì con cũng cần khoe khoang như vậy . Mẹ bảo tài xế làm sao kham nổi, đây chẳng phải ép người ta khen mình sao?

      Tài xế taxi quả nhiên đặc biệt phối hợp : “Hâm mộ ngài nha. Con trai tôi năm nay thi đại học, nếu có thể đỗ được chính quy tôi dập đầu tạ ơn trời đất.”

      Mẹ tôi vừa kiêu ngạo vừa thỏa mãn cười, giống như hoàng hậu đối với đống thái giám và nha hoàn phía sau.

      Sau khi về đến nhà, mẹ tôi trịnh trọng : “Tuy Tạ Đoan Tây kia diện mạo cũng tệ, nhưng mẹ vẫn đề cử Phương Dư Khả làm bạn trai con. Nhưng mẹ ngờ con còn biết theo đuổi người ta nha.”

      Tôi nhịn được nữa: “Mẹ coi con mẹ là Trương Mạn Ngọc chắc. Ai cũng thích con con đơn phương được sao.”

      Mẹ tôi chút yếu thế : “ đơn phương vẫn là Phương Dư Khả tốt hơn nhiều. Mẹ thấy Phương Dư Khả với con có tướng vợ chồng.”

      Tôi quyết định để ý tới bà nữa, Tôi bỗng nhiên muốn hỏi Phương Dư Khả, những khi cậu ta nhịn được mắng tôi đồ ngốc có phải đặc biệt giống tôi với mẹ tôi bây giờ hay .

      Toàn bộ kỳ nghỉ đông tôi đều giống con heo. Ngoại trừ ngủ chính là ăn, nhiều nhất cũng chỉ tham gia các loại tụ tập danh nghĩa. Trong buổi tụ tập, tôi lập thức hóa thân thành con heo nằm thớt, bởi vì tôi đỗ Bắc Đại, phải mặc cho mọi người chém giết. Tôi cũng vui vẻ phối hợp. Bạn bè tôi đều là những người nước đến chân mới nhảy, ở chung với bọn họ đặc biệt thoải mái; còn buổi tụ hội của hai mươi chín vị tinh gần như là buổi tụ hội của những học sinh bảng vàng trước kia ở trong trường. Mặc dù hiệu trưởng Phương đặc biệt gọi điện tới, muốn 20 người đầu bảng trong khoa văn chúng tôi tới tham dự, nhưng tôi vẫn tìm cớ tham gia. Tôi tưởng tượng, trong loại tụ hội này, người phía trước tôi vinh quang, người phía sau tôi được nhờ, trong ngoài đều là vì tôi đỗ Bắc Đại, rất giống kiểu tranh đấu nhà giàu chiếu TVB. Hơn nữa khi nâng cốc chúc mừng đều là con mẹ nó vì trường học, vì học tập, vì tiền đồ, hoàn toàn giống buổi họp lớp bình thường.

      Trong buổi tụ tập với bè lũ của Tử, tôi có gặt hái lớn, bởi vì tôi gặp được hàng xóm khi còn bé, Thiện Thiện.

      Thiện Thiện vốn là tên nhóc gầy như que củi, khi còn bé thường bị tôi ức hiếp. Có vẻ như cậu ta chịu khổ nhiều nên phúc đức tới. Sau thời gian, bố Thiện Thiện thành nhà giàu mới nổi trong giới bất động sản, rồi chuyển tới khu nhà giàu trong thành phố. Mẹ tôi và mẹ cậu ta ra thường hẹn nhau vừa chơi mạt chược vừa bát quái. Còn Thiện Thiện cũng giống như những kẻ có tiền khác, học xong trung học liền Úc học tiếp. Khi đó là thời gian nổi loạn của tôi, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ làm thế nào để rời khỏi nhà, vì vậy tôi vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ với Thiện Thiện, tình thế biến thành tôi chịu khổ, cậu ta hưởng lạc.

      Nhưng Thiện Thiện trước mắt làm tôi suy nghĩ khi cậu ta đáp máy bay về nước, có phải bị cầu mua hai vé hay . Lúc đầu tôi nhìn đến cậu ta còn nghĩ tên mập này là ai. ngờ Thiện Thiện vừa nhìn thấy tôi liền khó khăn đứng lên vẫy tay chào hỏi, khi xua tay, mấy khối thịt toàn thân cũng lắc lắc theo.

      Tôi cười hỏi: “Cừu ở Úc có phải đều bị cậu ăn hết rồi ? Thảo nào năm nay sản lượng lông cừu giảm mạnh nha.”

      Thiện Thiện cười ha hả: “Hắc hắc, đúng vậy, vì vậy mới quay về uống sữa tổ quốc đây.”

      May mà Thiện Thiện vẫn chưa hóa thân thành dân ăn chơi, có dùng loại ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi.

      Tôi là nhân vật điển hình thích chặt chém, là người có thể mở lò mổ. Tôi kéo kéo đám thịt của Thiện Thiện, lạnh lùng : “Về nước là phải cống hiến cho tổ quốc, còn muốn uống sữa của tổ quốc hay sao. Dù thế nào cũng nên mổ xẻ thịt Úc chút mới có thể đền đáp tổ quốc ha.”

      Thiện Thiện cười như phật Di Lặc: “Cậu xem phải mổ xẻ thế nào?”

      Vì vậy, đoàn người vô cùng hoành tránh chúng tôi thuê phòng hát K.

      Thị trấn của chúng tôi tuy nhưng cũng có năm câu lạc bộ. thanh trong phòng K tuyệt đối có thể biến bất cứ ai thành ca sĩ. Tôi bắt đầu tru lên bài hát “Dĩ phụ chi danh” của Chu Kiệt Luân: “Mỗi người chúng ta đều có tôi, phạm những tội khác nhau, tôi có thể quyết định ai đúng, ai phải ngủ say, tranh luận thể giải quyết, trong màn đêm có điểm dừng tắt ngọn đèn duy nhất của ngươi, ân huệ duy nhất của ngươi, người chắn ở phía trước có tội—-” người chắn ở phía trước quả có tội. Bởi vì người ở đằng trước vừa mới dời , tôi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Phương Dư Khả tiến lại.

      Tôi tự chủ được hỏi: “Cậu theo dõi tôi?” Những lời này qua micro phóng to vô hạn, lời bất ngờ lại hòa với đoạn đọc rap của Chu Đổng có vẻ rung động đến tâm can…

      Mọi người nhìn tôi, nhưng chỉ mấy giây sau, loại ánh mắt giết người giảm xuống nửa, bởi vì những ánh mắt con lập tức chuyển tới Phương Dư Khả.

      Tôi quên , bạn bè tôi, nhất là bạn , ở bên ngoài đều là lũ háo sắc, gặp sắc quên bạn là bản tính của bọn họ, thậm chí tiếc cả mạng sống của bạn bè. Vì Phương Dư Khả, tôi nghĩ mỗi người nhất định đâm tôi dao, tính qua cũng phải mười lăm dao. Vì sao lại là số lẻ? Bởi vì Tử là con nhóc rất khát máu, nhất định phải đâm hơn người ta đao mới vừa lòng.

      Phương Dư Khả cũng nhìn tôi, trực tiếp tới chỗ Thiện Thiện, cho cậu ta cái big hug. Xét đến trình độ mập mạp của Thiện Thiện, mọi người đều tin tưởng cái ôm này phải là cái ôm lớn nhất trong đời Phương Dư Khả.

      Thiện Thiện cầm lấy cái míc, : “Giới thiệu với mọi người người bạn. Phương Dư Khả, nghe qua chưa? Là học sinh giỏi, đỗ Bắc Đại với điểm số cao. Còn vấn đề có còn độc thân hay liên quan đến chuyện bài vở, phóng viên tôi từ chối trả lời. Đề nghị mọi người tuân thủ đạo đức nghề nghiệp —-” còn chưa xong, loạt vỏ bia rỗng đập lên bụng thịt của Thiện Thiện, cũng tạo thành mấy nếp nhăn cách thần kỳ bụng cậu ấy.

      Sau khi cười phá lên, các sắc nữ đồng loạt dụ dỗ Thiện Thiện hỏi vấn đề mấu chốt kia.

      Tôi buồn chán lại bắt đầu hắt “Dĩ phụ chi danh”. Tôi có ra vẻ tự cho mình là thanh cao. ngờ bọn sắc nữ lại rầm rầm nã pháo tôi: “Muốn hát ra ngoài mà hát, tiếng nhạc quá lớn, nghe cái gì cả.”

      Phương Dư Khả cười cười qua bọn họ, tới bên cạnh tôi, lớn tiếng : “Xin chào.”

      Tôi liếc mắt cái, xin chào cái đầu ngươi. Đương nhiên tôi thể ra, nếu người tôi lại bị đâm thêm mười lăm dao nữa. Tôi gật đầu xem như chào hỏi.

      ngời Phương Dư Khả lại cố ý làm tôi khó sống, lại lớn tiếng : “Khi học đại hoc, câu đầu tiên tôi với cũng là xin chào.”

      Ai~~, quên , lần này bọn chị em của tôi đâm tôi thành nhím.

      Tôi giảm thanh xuống, giải thích với các chị em: “Khi các cậu xử trảm tới phải nhớ tớ cũng là sinh viên Bắc Đại, tại vừa nhìn thấy soái ca quên tớ cũng học Bắc Đại rồi sao? Bọn tớ là bạn học.”

      Tử thỏa mãn với tin tức vừa nhận được, quyến rũ cười với Phương Dư Khả.

      Nhưng Phương Dư Khả đáng đâm nghìn đao lại :”Đúng, chúng tôi là bạn học, cả ba năm cấp ba nữa.”

      Tôi nổi giận. Đại ca, cơm có thể ăn bậy, thể bậy nha. Ai cùng trường với cậu a? Các cậu ở Long cung, bọn tôi ở ngôi miếu tồi tàn, hai tòa nhà lại cách nhau cái sân vận động.

      Tôi tức giận : “Bọn tớ cùng khóa, cậu ta học khoa tự nhiên, tớ học khoa xã hội, chưa từng có cơ hội gặp gỡ. Hơn nữa cậu ta có bạn nề nếp, ấy còn tớ giám sát cậu ta, thể để mấy con sói các cậu thu hút.”

      Lúc này, Thiện Thiện nở nụ cười: “ gì vậy, sao có thể vừa mới quen biết a. Kỷ yếu của tớ và ảnh chụp của cậu đều bị cậu ấy lấy mất, chính là bức ảnh cậu ném bùn lên mặt tớ ấy.”

      Mồm tôi mở vô cùng lớn.

      Thiện Thiện vội vàng bổ sung: “Cậu nhớ bức ảnh đấy sao? Chính là bức ảnh cậu thiếu mất cái răng cửa, nhìn mặt tớ đầy bùn rồi cười lớn ấy…”

      (=D~ Quá mất hình tượng, thiếu răng cửa =D~)

      NND, tôi bị bẫy . Tôi phải lùng sục trong đầu tìm ra tấm ảnh trong truyền thuyết kia, thuận tiện còn phải nghiên cứu vì sao vị đại ca này lại có sáng kiến muốn lấy tấm ảnh đó như vậy.

      Tử lập tức cho tôi đáp án thỏa mãn: “Sở thích của soái ca quả khác người, thích sưu tập các loại ảnh chụp có cá tính. cũng đúng, khi còn bé Lâm Lâm chụp rất nhiều ảnh, mỗi ảnh là vô số biểu tình. Nếu cậu còn muốn, tôi còn có loại mặc quần yếm bắt sâu róm, chảy nước mũi, bắn súng tự động, các loại —-”

      Tôi vội vàng ngắt lời Tử: “Được rồi, được rồi, Tử, có bạn bè nào tổn hại tớ như thế sao? Tớ có chọc giận cậu chắc?”

      Tử vỗ vỗ tôi, vừa cười vừa : “Bạn bè cũng phải tính lãi. Cậu để tớ bán chút, tớ còn chưa tìm được chủ đề chuyện đâu.”

      Tôi khinh thường nhìn con bé: “Cậu chưa tìm được chủ đề? Vậy nãy giờ ba hoa cái gì?”

      Tử gì, tăng lượng lên sau đó quay míc thâm tình hỏi Phương Dư Khả: “Bạn Phương, có thể có hãnh diện cùng hát khúc “Mối tình Hiroshim” chứ?”

      Lúc đó tôi thiếu chút nữa phun đồ uống trong miệng ra. thể Tử có khí phách, chính là cái loại khí phách khi con bé đến đâu người người chết đến đó.

      Phương Dư Khả liếc mắt nhìn tôi, lắc đầu : “ biết hát, nghe hát là tốt rồi.”

      Tử tuyệt đối là người chưa đụng vào tường chưa bỏ qua, lập tức : “Là biết hát hay là muốn hát, hay là muốn hát với tôi? Come on, baby!”

      Tôi nghĩ tiếng của Tử lưu loát nhất chính là câu này. Nhưng tôi cũng hiểu Phương Dư Khả, người này khi quyết đinh tuyệt đối lạnh lùng tới cùng.

      Tôi cũng muốn bầu khí đông cứng lại, vội vàng : “Như vậy , tớ đọc đoạn rap, sau đó đồng chí Phương Dư Khả cho tớ chút mặt mũi, hát đoạn . biết hát cũng sợ, chỉ sợ dám hát thôi.”

      Tuy tôi biết mặt mũi tôi có đủ để Phương Dư Khả thể giọng hát hay , nhưng tôi có thể cảm nhận được mồm mọi người mở lớn đến mức có thể nhét vào quả trứng gà.

      Tôi mới ý thức được tôi định hát rap bài “Mối tình Hiroshim”…

      (“mối tình Hiroshim” là bài hát rất mùi mẫn, về hận song song, khó, hận người mình còn khó hơn, bla bla bla, chung đây là bài tình ca rất sến và đầy JQ. Hoàn toàn phù hợp để đọc rap và cũng có chút rap nào trong bài hát cả =D~)

      Vẻ mặt Phương Dư Khả kiểu xem kịch vui, : “Tôi đành liều mình bồi quân tử vậy.”

      nhạc du dương vừa vang lên, micro bị sắc nữ nhét vào trong tay tôi. Trong ấn tượng của tôi, nhạc đệm của “Mối tình Hiroshim” còn chưa tới 20 giây, tôi đâm lao đành theo lao.

      “Em là có chồng, là trai có vợ, ngày đêm tình ái, có nên hưởng thụ đêm đầy sao như vậy . Chúng ta ở trong mê cung của tình , lại bị vứt bỏ trong hồi ức, để chúng ta cùng nhau khóc vì cảnh xuân tươi đẹp ngày đó. Rốt cuộc em có hay ? Rốt cuộc có còn hay ?”

      màn ảnh xuất phụ đề cho giọng nam, tôi nhàng buông míc xuống, Phương Dư Khả lại hát như định, cậu ta vẫn ngốc nghếch nhìn tôi. Tôi cho rằng cậu ta muốn chơi xấu, nổi giận đùng đùng : “Tôi hát rồi, đến lượt cậu hát a.”

      Trời sập, mọi người tạm thời chẳng quan tâm Phương Dư Khả có hát hay . Thiện Thiện ở bên cạnh tôi mở miệng : “Trời ạ, Lâm Lâm, hèn chi có thể trà trộn vào Bắc Đại, ra bước bảy bước làm được bài thơ a.”

      Tử cầm míc quát: “Lâm Lâm, cậu là thần tượng của tớ nha. Có phải mỗi ngày cậu đều ngâm thơ hay ?” Bọn chị em cũng bắt đầu vỗ tay cho tôi.

      Chuyện này nha, tôi cũng bắt đầu bội phục chính mình. Đầu óc tôi vì sao đột nhiên thông suốt như vậy nha? Vốn thông minh, vốn thông minh nha.

      Phương Dư Khả cũng ngơ ngác : “ có phải là có chồng hay vậy?”

      Khốn. Miệng chó thể khạc ra ngà voi. Nhưng hôm nay lão nương vui vẻ, tính toán với mi. Tôi giơ đồ uống lên, lớn tiếng : “Lão nương đả thông nhị mạch, tỉnh ngộ đắc đạo rồi!”

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 18
      Về nhà (3)
      Lần thứ hai gặp Phương Dư Khả là ở hội bạn học tinh .

      Tuy tôi nghĩ muốn vỡ đầu, thậm chí nghĩ ra cả các loại lý do gãy tay gãy chân để phải nhận lời tham gia, nhưng sau khi mẹ tôi biết từ đâu nhận được thông tin tụ hội như vậy, hai lời áp giải tôi đến cổng trường mới thôi.

      vào trường học, qua tủ kính và bảng danh nhân quen thuộc. Bảng danh nhân của trường chúng tôi ra là mấy khối đá lớn được khắc thành, chỉ cần học sinh nào đỗ Bắc Đại hoặc Thanh Hoa đều được khắc cái mặt lên đây. Lần này, tấm đá có nhiều thêm hai cái mặt của tôi và Phương Dư Khả. ra tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt vì sao cần loại phương pháp này để cổ vũ đàn em. về hình thức, cái này giống như sỉ nhục, chúng tôi bị gắn lên sỉ nhục; hơn nữa về nội dung, cái này giống như lệnh bài của quỷ, bạn xem, mặt tôi bị khắc giống như bác bán đậu phụ ở cổng vậy! Trước khi tới Bắc Đại, tôi quyết tâm bao giờ trở về trường cũ nữa, chính là để tránh phải nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Aiz, cái bảng danh nhân này xúi dục người ta quên nguồn quên gốc, qua cầu rút ván.

      Hai mươi cái tên đứng đầu hai khoa xã hội và tự nhiên, tổng cộng là bốn mươi bạn học đều đến đông đủ. Ngoại trừ lớp trưởng Phạm Dịch và Phương Dư Khả, ba mươi bảy đồng chí khác tôi đều nhận ra, mặc dù có gương mặt dường như quen biết. Chuyện này làm tôi vô cùng ngượng ngùng, bởi vì tôi nghe hai mươi cái tên đứng đầu bảng bình thường đều rất quen thuộc với nhau. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà ngày đầu tiên học Phương Dư Khả tỏ vẻ hoài nghi với trí lực của tôi chăng.

      Phương Dư Khả và tôi chia ra làm trạng nguyên của khoa tự nhiên và khoa xã hội, bị cầu mấy câu. Hiệu trưởng Phương, cũng chính là ông nội của Phương Dư Khả, vô cùng tình cảm với Phương Dư Khả: “Các cháu đều học cùng trường, ngày thường cháu chăm sóc Chu Lâm Lâm nhiều chút. Nhưng lần này ưu tiên con , để Chu Lâm Lâm trước .”

      Tôi rất ghét trường hợp này, loại hình thức xui xẻo chưa mở mồm ăn phải đóng dạ dày. Tôi bất chấp đứng lên, nhìn đội ngũ tinh xung quanh bốn cái bàn, thanh thanh giọng : “Hiệu trưởng Phương bảo tôi vài câu tôi vài câu. Câu thứ nhất: mọi người ăn ngon miệng; câu thứ hai: mọi người chơi vui vẻ. Câu thứ ba: tôi xong.”

      Tôi ngồi xuống, nuốt nước miếng, chờ bài phát biểu thao thao bất tuyệt của Phương Dư Khả. Bên cạnh có người cười lớn. Nhất là đồng chí mặt đầy đậu thanh xuân cười đến mức hai vai cũng run lên.

      Cười cái gì mà cười, đây vốn là buổi tụ tập, chẳng lẽ được ăn ngon chơi vui?

      Phương Dư Khả đứng lên, bốn bàn tinh vỗ tay như sấm dậy, còn có số nữ sinh làm bộ vô tình liếc cậu ta, ra bắt đầu vuốt tóc soi gương. Tội nghiệt a!

      “Điều tôi muốn chính là, lát nữa cơm nước xong xuôi có hoạt động tiếp theo, các vị nể mặt tôi, nhất định phải tham gia. Tôi mời khách.”

      Tiếng vỗ tay lại càng kích động.

      Chỉ có tôi lại càng buồn bực trong lòng, tưởng chỉ tiếng là kết thúc buổi gặp mặt, ngờ lại phải kéo dài.

      Rượu quá tam tuần, mỗi vị tinh đều hoặc phóng khoáng hoặc ngượng ngùng, nhưng lại cứ cố chấp kính rượu hiệu trường Phương. Cuối cùng hiệu trưởng Phương đỡ nổi, phải trước, để lại đàn tinh ầm ĩ.

      Vị đồng chí đầy đậu thanh xuân kia tới với tôi: “Chu Lâm Lâm, tôi là Nhan Thủ, khi thi vào đại học phát huy thất thường, vào cùng trường với cậu đáng tiếc.”

      Tôi vội vàng đứng dậy : “ đáng tiếc a. Nhưng tôi cũng phải phát huy quá bình thường, nếu chúng ta học cùng trường chừng.”

      Lần này Nhan Thủ cần chế mình đến mức hai vai co rúm, lập tức sang sảng cười: “Chu Lâm Lâm, cậu quá hài hước.”

      cười, đậu thanh xuân mặt trong nháy mắt dãn ra.

      bàn cơm, Nhan Thủ là người duy nhất chuyện với tôi. Mặc dù lớp trưởng ở đây, tôi và cậu ta cũng có quen biết sơ qua nhưng cũng có quan hệ sâu sắc, ba mươi tám đồng chí khác có dự định quen biết tôi, tôi cũng có kế hoạch làm quen bọn họ. Tôi chỉ mong có thể bình yên vượt qua lúc này, sau đó tùy tiện bỏ lại lý do rồi trốn mất dạng.

      ngờ kế hoạch của tôi thực cản nổi biến hóa. Phương Dư Khả lôi tôi đến từng bàn kính rượu, ý tứ là uống rượu trạng nguyên. Khi ù ù cạc cạc giơ chén rượu lên uống, tôi cảm thán chính mình quá mức nhẫn nhịn chịu đựng. Phương Dư Khả càng ra lệnh, tôi lại càng nghe theo hai lời. Dù thế nào tôi cũng nên phản kháng a, để hổ mỹ danh kim cương xinh đẹp vô địch của tôi chứ.

      Các nam tinh ở bàn thứ hai bắt đầu ồn ào: “Đây là hai người ra uy trạng nguyên hay sao? Sao chúng tôi nhìn lại giống dâu chú rể kính rượu vậy nha.” Tôi oán thầm: sao mấy kẻ tinh này cũng thích đùa vậy nhỉ? Nữ tinh đều nhìn nha, còn nữa tôi lại gây thù hằn vô số.

      Phương Dư Khả lại như cá gặp nước, địch ta ảo, địch tiến ta lùi mà tranh cãi ầm ĩ với bọn họ, cho đến khi vị mữ nữ lông mày lá liễu đứng lên kính rượu tôi.

      Vị mỹ nữ này (xét về lông mày của ấy, tôi rất muốn gọi tắt tên ấy là lông mày lá) giơ chén rượu với tôi: “Trước đây mình hay ao ước thi được Bắc Đại, ngờ lại kém vài điểm, chỉ có thể tới Phục Đán. Trời giúp mình!” xong, ta cười khổ.

      hiểu Phục Đán và Bắc Đại có gì khác nhau, vì sao qua nửa năm mà còn xoắn xuýt như thế. Đại khái là kết cấu tư duy của người có ước mơ và loại người có chút chí cầu tiến như tôi là giống nhau .

      Tôi vừa mới định uống đồ uống, ta lại khuyên ngăn: “Chu Lâm Lâm, tốt xấu gì cậu cũng vinh quang đỗ Bắc Đại, sao có thể uống bậy bạ như thế?” Sau đó, ta quay ra với những người khác: “Các cậu cũng biết thương hương tiếc ngọc sao?”

      Tôi lập tức : “Được, cậu uống rượu gì, tôi tiếp.” Tôi có thể cảm thấy thù địch của ta. Ước mơ Bắc Đại mà ta phấn đấu nhiều năm bị loại vô danh tiểu tốt như tôi hái mất, có phải làm ta có loại cảm giác thất bại khi Bắc Đại của ta bị chà đạp hay cảm thấy chính ta bị chà đạp hay chăng. Tuy rằng lỗi phải ở tôi, nhưng tôi cũng thánh mẫu mà hiểu cho ta lần. Trong mắt tôi, chuyện này giống như món đồ chơi trong tủ kính mà tôi vẫn muốn mua, ngày nào đó tôi phải trơ mắt nhìn đứa trẻ nhà khác mua mất mà sinh ra thù hận đứa trẻ kia.

      Tôi rót đầy bia, cười : “Phục Đán gần trấn của chúng ta, lúc nào muốn về chỉ cần hai giờ là về được. giống như Bắc Kinh, phải ngồi xe lửa mười mấy tiếng. Tôi có chút hối hận rồi.”

      Tôi vốn muốn an ủi ta, nhưng biết cách như vậy có phải rất kỳ diệu hay , có thể hiểu cách đầy khoe mẽ, lông mày lá cứng nhắc : “Còn chua xót như thế, coi chúng tôi điếc hay sao.”

      Được rồi, tôi thừa nhận lời của tôi có chỗ thỏa đáng, nhưng rốt cuộc tôi có bản năng thánh mẫu, đánh má trái tôi, tôi còn phải giơ má phải cho tát hay sao?

      Tôi cười cười: “Vừa rồi tôi có ác ý, nếu như làm cậu hiểu lầm, tôi xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ cũng chẳng phải là gả sai người, có cần phải thương tiếc đời vậy . Vậy, tôi cụng ly, cậu tùy ý, coi như tôi tạ tội lỡ lời.”

      xong, tôi uống sạch cốc bia.

      Lông mày lá đầy bụng khí, đại khái là cảm thấy bị người thô tục như tôi ức hiếp rất là uất ức, nằm lăn lên bàn khóc toáng lên.

      Tôi trợn tròn mắt. Chẳng lẽ tôi chuyện đặc biệt quá trớn, chọc người ta khóc? Tôi còn có bản lĩnh này sao?

      Trong nháy mắt, đống nữ tinh xúm lại quanh lông mày lá, mặc kệ câu chuyện trước sau thế nào, đều rất nghĩa khí ngồi bên cạnh lông mày lá. người : “A Nhị, đừng khóc, người ta đỗ Bắc Đại cơ mà, đương nhiên phải vểnh đuôi lên rồi.” Người nữa : “Đỗ rồi sao, nghe tốt nghiệp Bắc Đại ra mà còn phải bán thịt heo, may mắn đỗ được cũng trước có thể tốt nghiệp hay —” Lời này ràng là chọc mạnh vào tôi cái.

      Nhưng tôi cũng mừng là tinh bọn họ cũng giống như chúng tôi. Bạn bè gặp nạn, xông pha khói lửa, xúm vào đánh hội đồng, hơn nữa trình độ tàn nhẫn thâm độc cũng thua gì chúng tôi. Nếu Tử bị chọc cho khóc, áng chứng tôi cũng thèm hỏi thăm chân tướng việc, trực tiếp thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Đương nhiên phải làm cho cái tên chọc Tử khóc biến mất khỏi trần gian.

      Phương Dư Khả vẫn đứng bên lời nào rốt cuộc cũng trổ tài hùng biện: “A Nhị, chuyện này khách quan mà tôi nghĩ ấy cũng sai, ấy vốn là người vô tâm. Trường học tốt hay xấu phải tiêu chuẩn đánh giá thành công của người, hơn nữa cậu thi cũng tệ. Trước khi thi vào đại học tôi cũng phải chuẩn bị vài trường cao đẳng trung cấp, cần phải để loại chuyện này vướng mắc trong lòng. Cậu nên quá nhạy cảm, bầu khí vốn vui vẻ, cần gì phải làm như chiến trường, khiến mọi người vui.”

      Phương Dư Khả xong, A Nhị lau nước mắt gì. Tuy tôi có biết ơn Phương Dư Khả giải vây, nhưng vẫn khinh thường loại lời “chuẩn bị vài trường cao đẳng trung cấp” của cậu ta. Cậu ta mà học cao đẳng trung cấp vậy hiệu trưởng Phương chẳng phải là chảy máu não rồi?

      Phương Dư Khả với mọi người: “Tới phòng hát Hoàng Gia . Tôi đặt phòng trước rồi. Đổi khí cho vui vẻ.” Cậu ta vừa ra lệnh tiếng, tất cả nam tinh như trút được gánh nặng, bắt đầu ồn ào đứng dậy; những nữ tinh cũng nể mặt Phương Dư Khả, chỉnh đốn lại tâm tình dự định xuất phát. Tôi thấy trời quang mây tạnh, cũng chuẩn bị cầm túi bỏ .

      ngờ Phương Dư Khả trước mặt mọi người: “ nhất định phải , bầu khí vừa rồi bị làm hỏng, có nghĩa vụ khôi phục.”

      Bẩm đại gia. Bầu khí này là bị tôi làm hỏng sao? Nhưng tôi cũng lười tranh luận, hơn nữa, tôi cũng có khả năng tranh luận với cậu ta. Cùng lắm nhịn thêm mấy giờ nữa thôi.
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 19] Sinh viên tồi trường Bắc Đại
      Về nhà (4)
      Tới phòng đánh bài, đám người bắt đầu túm năm tụm ba, đánh bài đánh bài, chơi mạt chược chơi mạt chươc. Khi đó điện thoại của tôi còn chưa có chức năng chụp ảnh, nếu nhất định phải chụp lại để bảo tồn. Bạn phải nhìn thấy đám tinh này, nhìn thấy bài bạc là như nhìn thấy cha mẹ ruột, hoàn toàn khác với cảnh tượng nhà giàu tranh đấu phim truyền hình TVB.

      Thấy mọi người chơi bời vui vẻ cộng với cảnh tượng bài bạc dâng cao, đương nhiên tôi cũng đứng ngoài trơ mắt nhìn, nếu mấy tiếng tiếp theo có thể làm gì bây giờ? Tôi xách cái ghế ngồi phía sau Nhan Thủ, chuẩn bị chỉ đạo Nhan Thủ sách lược công thành. Chịu ảnh hưởng của bọn Tử, trình độ bài bạc của tôi cao hơn hẳn trình độ học vấn, tuy nhiên cả hai cái đều phải phụ thuộc vào may mắn tương đối nhiều.

      Nhưng tôi có phẩm chất chơi bài. Người ta còn chưa hạ bài tôi làm như chuyên nghiệp, giúp Nhan Thủ quan sát thế trận. Mỗi lần đến lượt Nhan Thủ tôi đều “chờ chút”, sau đó cân đo đong đếm mãi mới đồng ý cho Nhan Thủ hạ bài, làm cho Nhan Thủ chẳng khác nào con rối. Những người khác mất hứng: “Chu Lâm Lâm, đừng có như vậy, quan kì bất ngữ chân quân tử. Nhan Thủ, cậu phải quyết đoán, lỗ tai sao lại mềm như vậy nha.”

      (Quan kì bất ngữ chân quân tử: xem cờ bình luận mới là quân tử.)

      Tôi hắc hắc cười: “Các cậu phải chơi cờ, tôi cũng phải là quân tử, đừng để những quy định cứng nhắc đó trói buộc.”

      Sau khi tranh cãi thôi hồi, chủ nhân Phương Dư Khả sà tới, hỏi mọi người: “Ai thắng a?”

      nam sinh mặc áo len cao cổ đối diện Nhan Thủ : “Aiz, cậu nhanh quản bọn họ . hơn mười phút rồi mới đánh được đến ván thứ hai.”

      Phương Dư Khả quay đầu với tôi: “Sao lại tụ tập bên chỗ nam sinh thế này? Con đều ở bên kia chơi đại mạo hiểm đó.”

      (Trò đại mạo hiểm này như thế này, đặt ngang cái chai thủy tinh bàn, người xoay cái chai, nếu cổ chai hướng vào ai, người xoay chai được hỏi người kia câu, người kia có thể chọn hoặc chọn phạt rượu)

      Tôi thẳng thắn : “Quên , nhỡ may có mấy câu hỏi bậy bạ khó ứng phó. Tôi vẫn muốn xem đánh bài cơ. Hơn nữa, ở phòng đánh bài mà lại chơi đại mạo hiểm, thú vị ha.”

      Đôi mắt của áo len cao cổ lóe sáng: “ ra chơi đại mạo hiểm cũng có gì là ăn chơi trác táng. Nếu chúng ta cũng chơi cái đó . Bài bạc có ý nghĩa, thông tin mới là thứ có giá trị chân chính nha.”

      Tôi nghĩ vị huynh đệ này có con mắt tinh đời, vì vậy mới chơi đại mạo hiểm với bốn năm người, nghĩ làm gì cho mệt, cứ chuẩn bị sẵn câu “hôm nay nội y của tôi màu XX” là được rồi, dù sao sớm muộn gì cũng đến lượt phải .

      Nhưng ít ra Nhan Thủ còn có thành tích hơn áo len cao cổ. đứng lên, hướng về phía mấy nữ sinh rồi hô lên: “Chúng ta cùng chơi . Có nam có nữ hoạt động này mới phát huy tác dụng nha!”

      Hắc, khả năng của những đại gia đây thể lường trước được nha, Mấy người sống chết ôn thi đại học giống người thường này ra cũng là phàm phu tục tử như tôi thôi. Chân trần sợ rách giầy, dù sao tôi cũng quen thuộc với bọn họ, chơi cái này cũng đỡ mệt.

      Vì vậy, hơn mười người từ những bàn mạt chược, chiếu bạc cấp tốc xúm lại.

      Thế nhưng, tôi lập tức thất vọng với những nữ tinh , hối hận vừa rồi thay đổi đánh giá về bọn họ quá sơm. Cũng biết là vì Phương Dư Khả hay vì bọn họ trong sáng đáng , mấy vấn đề mà bọn họ hỏi chỉ là: “Xin hỏi, bạn có bao giờ chưa đánh răng ngủ hay ?” Tôi ngã ngửa, tôi thường chưa kịp đánh răng học, biết loại vấn đề này có giá trị để lấy ra tham khảo hay . Tôi nghẹn họng đông cứng người nha. Đến lượt mấy người nam sinh hỏi, tôi nghĩ dù họ có dối bọn họ cũng chẳng nhận ra, dù có cũng biến thành loại topic “bí mật hoa viên” diễn đàn, chút kích thích, cuối cùng tôi suýt chút nữa ngủ gật.

      Nhưng khi miệng bình rượu chỉ ngay Phương Dư Khả, tôi lập tức khôi phục tinh thần. Những nữ tinh tuy toàn những vấn đề rất an toàn với xã hội, nhưng có vẻ vẫn có chút tò mò đối với Phương Dư Khả. Nữ sinh chóp mũi tàn nhang vừa xoay cái chai hỏi vấn đề đầu tiên: “Mối tình đầu là khi nào?” Lúc đó tôi muốn chém ta, bởi vì tôi nghĩ những vấn đề như đêm đầu tiên thú vị hơn nhiều, hơn nữa vị đồng chí này có vẻ cũng chẳng nhớ mối tình đầu là khi nào.

      Quả nhiên, Phương Dư Khả : “Khi đó còn , nhớ cụ thể là lúc nào.” Chậc chậc, tôi bội phục cậu ta muốn chết, chỉ có soái ca mới có thể trả lời như thế.

      “Vậy đối tượng của mối tình đầu kia là người thế nào a?” Tinh thần bát quái của tàn nhang này có vẻ nhiễm sang những người khác, mọi người đều vô tình hay cố ý để cập đến chuyện đây là câu hỏi thứ hai, ta phạm quy.

      Phương Dư Khả cười cười gì. Mọi người có chút ủ rũ. Tôi cũng có chút thất vọng, dòng máu bát quái của tôi cũng bắt đầu rục rịch. Vì vậy tôi đặc biệt biết xấu hổ hỏi vấn đề thứ ba: “Mối tình đầu là nam hay nữ?” Khi tôi hỏi vấn đề này chỉ thuần túy là ép cậu ta trả lời nhiều hơn mà thôi.

      Phương Dư Khả lúng túng uống ngụm nước rồi : “Cái này khó , tính tình người ấy có chút hoang dã.”

      Tôi té xỉu. Chẳng lẽ cậu ta thích người ta cũng làm đó là nam hay nữ sao. Vấn đề tế nhị như vậy mà cậu ta còn trả lời thoải mái như thế. Soái ca đúng là bất kể trai lớn bé đều ăn nha.

      Tôi giơ ngón tay cái lên với cậu ta. ra, tôi muốn giơ ngón giữa cơ.

      Bởi vì vấn đề của tôi thành công làm cho Phương Du Khả trả lời, trò đại mạo hiểm biến thành đại hội phóng viên.

      Phóng viên A hỏi: “Vậy sau đó hai người có ở bên nhau ? Vì sao lại khó ? Sau này hai người có gặp lại nhau chứ?”

      Phương Dư Khả buồn cười đáp, rất có phong cách của minh tinh: “Mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ ấy là có tính cách tương đối giống nam sinh.” Nhìn , nhìn , cũng là giả, giả cũng là , người ta hỏi ba câu, cậu ta lại trả lời nẻo.

      Phóng viên B lập tức tranh cơ hội: “Cậu thổ lộ với ấy chưa? Thổ lộ thành công ?”

      Phương Dư Khả : “Khi mới bắt đầu còn cảm giác đó gọi là thích. Lo lắng thổ lộ dọa ấy chạy mất, vì vậy thể làm gì khác ngoài đứng bênh cạnh nhìn ấy. Khi cuối cùng cũng chờ được cơ hội tới gần, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, ấy thích người khác.” ngờ đây là nam phụ thâm tình nha. Đây chẳng phải vai của Won Bin trong “trái tim mùa thu” sao? Thảo nào sau khi cậu ta tháo mắt kính xuống tôi đều nghĩ cậu ta giống Won Bin. ngờ đây là khí chất nam phụ toát ra từ nội tâm nha. Xong rồi, quả này nhóm phóng viên vì cậu ta nhũn thành miến mất.

      Nhóm phóng viên còn chưa hỏi xong tôi đập mạnh tay cái, ngăn cơn oanh tạc điên cuồng của bọn họ. Mấy câu hỏi trước đều quá nhảm nhí, chưa chọc thẳng vào chỗ yếu, tôi thanh thanh giọng, đặc biệt tỏ vẻ mình là thành phần trí thức, hỏi: “Vậy xin hỏi, ngài vẫn là xử nam sao?”

      Hỏi xong, nam sinh bênh cạnh bắt đầu đứng ngồi yên, câu hỏi vừa rồi bọn họ cũng suy nghĩ lâu, cuối cùng thuyền cũng gặp nước. Bọn họ cảm kích liếc tôi cái, nhiệt liệt vỗ tay, còn uy hiếp Phương Dư Khả: “Câu này cậu phải trả lời, có phép uống rượu!”

      Mấy nữ tinh nhăn nhó, vừa muốn nghe đáp án lại sợ nghe được đáp án tốt, hơn nữa, mấy người trong đó còn đỏ mặt. Khốn, đối tượng đêm đầu tiên cũng chẳng phải bọn họ, còn làm trò…

      Phương Dư Khả bình tĩnh : “Tôi hy vọng, tôi có thể tìm lại ấy, sau đó, khi trả lời vấn đề này bị mất mặt.” Các nữ sinh còn suy ngẫm về đáp án này, nam sĩnh bùng nổ: “Ha ha, Dư Khả nha, bây giờ còn sớm, năm nữa mà cậu còn trả lời như vậy, bọn tớ hoài nghi có phải cậu…”

      Đoạn ngập ngừng này làm các nữ tinh che mặt quay . Tôi vô cùng hiểu, động lực để bọn họ tổ chức trò đại mạo hiểm này là gì, ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng chịu nổi?

      Phương Dư Khả quay chai rượu bàn, tỏ ý chuẩn bị kết thúc đợt oanh tạc này.

      Báo ứng của ông trời quả rất đúng lúc, cái chai quay về phía tôi rồi dừng lại. “Vô gian đạo” rất đúng. Gieo gió, sớm muộn cũng phải gặt bão.

      Phương Dư Khả khiêu khích cười với tôi.

      Tôi tưởng rằng cậu ta hỏi tôi có phải xử nữ hay , ngờ Phương Dư Khả lại hỏi: “Xin hỏi cách nhìn của đối với đối tượng đương.”

      Tình cảnh lạnh xuống trong nháy mắt, sát thủ mặt lạnh hổ vĩnh viễn là cái tủ lạnh, đặt vấn đề còn kém chất lượng hơn cả các nữ tinh . Mấy nam tinh định xem kịch vui suy sụp trong nháy mắt.

      Cái này có thể viết vào báo cáo những vấn đề tôi có thể trả lời trong nháy mắt, tôi còn biết chính xác phải thế nào.

      Tôi suy nghĩ chút, : “Tình , chính là tín ngưỡng. Tin là có, tin là .” Tôi nghĩ tới Tiểu Tây, nghĩ tới Di Liên, nghĩ tới Như Đình, nghĩ tới đối tượng vô danh trong mối tình đầu của Phương Dư Khả. Tình đều muốn chúng ta trở thành tín đồ tiều tụy của nó.

      Dường như tôi nghe thấy Phương Dư Khả giọng sau khi suy nghĩ lát: “Tin hay tin, ấy đều ở đó.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :