1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh viên tồi trường Bắc Đại - Phá Đầu (58c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 50
      Vì thế, tôi lập ra kế hoạch mạnh mẽ, đanh thép.

      1. Mỗi buổi sáng, để Phương Dư Khả mua đồ ăn sáng cho tôi, sau đó gọi điện gọi tôi dậy, bắt đầu học tiếng Đức; xét thấy nghe tiếng Đức hiểu, tôi thuyết phục chọn tiếng Đức làm ngoại ngữ thứ hai, như vậy có thể dùng nó tiếng Đức để lời thương tại nơi công cộng.

      2. cầu Phương Dư Khả phải chọn những môn tự chọn như của tôi, như vậy có thể dạy kèm, chép bài, ghi lại trọng điểm kỳ thi cho tôi.

      3. Trước khi ngủ, bắt phải đọc đoạn thư tình bằng tiếng cho tôi qua điện thoại, như vậy có thể nâng cao khả năng văn.

      Kết luận, tôi tin tưởng, thành tích của tôi tăng vọt. Thuận tiện tôi còn có thể đạt được mục đích thể cho ai biết: nếu Phương Dư Khả kiên trì được, tôi có lý do thanh minh cho điểm số 85 kia, đến lúc đó, tôi chém xuống còn 75 điểm hẳn là thành vấn đề.

      Nhưng hoàn toàn ngờ rằng, Phương Dư Khả lại thần chung mộ cổ* như con trai hiếu thảo, bảy giờ ba mươi sáng mỗi ngày đều gọi điện đánh thức tôi, mười giờ ba mươi tối dùng tiếng đọc đoạn thư tình, ngoại trừ các môn chuyên ngành, tôi chọn môn gì cũng chọn môn đó. còn chọn tiếng Đức, hơn nữa học còn tệ. Mắt thấy học kỳ qua hơn nửa mà Phương Dư Khả vẫn cần tốn nhiều sức lắm làm tất cả mọi chuyện; so với tôi, sau khi xuống khỏi giường, vừa cầm lấy sách tiếng Đức lập tức lại mơ màng vào giấc ngủ lần nữa, thư tình Phương Dư Khả đọc, tôi nửa hiểu nửa , nhưng nghe vẻ trình độ của lại nâng cao ít. Khi lên lớp học các môn tự chọn, toàn bộ suy nghĩ của tôi đặt người người bên cạnh, nào có tâm trạng đọc sách. Aiz, cứ tiếp tục như vậy là được rồi, đến khi tốt nghiệp, phải chăng tôi vẫn giậm chân chỗ cũ?

      * Thần chung mộ cổ: tiếng chuông sớm và tiếng trống chiều của các tăng ni trong chùa, ý Lâm Lâm là Phương Dư Khả thực ba điều của bạn ấy vô cùng đều đặn. Thần chung mộ cổ cũng là tiếng chuông, tiếng trống giác mê, thức tỉnh người đời say sưa trong giấc mộng trần.

      Đôi lúc tự học cùng với Phương Dư Khả, tôi ngây người nhìn . Ví dụ như vẻ mặt chăm chú đọc sách của , ví dụ như mái tóc lộn xộn trán , ví dụ như bờ vai dày rộng của , ví dụ như ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu người . Sau đó, mỗi lần tôi đều nghĩ, chân thực. Bởi vì mụn thanh xuân mặt tôi vẫn ngừng lan tràn, mỡ người vẫn liên tục chồng chất, nhìn thế nào cũng phải rớt từ tiêu chuẩn “nhìn thuận mắt” xuống “vô cùng thê thảm”. Thậm chí tôi còn thay Phương Dư Khả bóp cổ tay thở dài, dù thế nào cũng phải nghĩ cho gien của đời lai F1 chút thôi.

      Những phiền muộn khi ở bên Phương Dư Khả, ngoại trừ tự ti xấu hổ còn có mấy cái đuôi của . Trước đây, khi còn là bạn bè bình thường, tôi phát được sức hấp dẫn của mạnh mẽ thế nào, giờ mới biết trình độ thu hút khác phái của tên nhóc này mạnh đến mức sắp nổ tung. Mỗi lần có cách nào vào được hòm thư, tôi phải mượn hòm thư của Phương Dư Khả, sau đó phát bên trong có đống thư tình có hai. Nhất là sau khi kỳ thực tế kết thúc, những em học trường cũ của tôi, mượn danh nghĩa học tập đều gửi thư tới tỏ tình thẳng thắn, trình độ còn cao hơn khi tôi theo đuổi Tiểu Tây. Hơn nữa, nội dung rất phong phú, từ cổ điển tới đại, có gì có. Nhìn Phương Dư Khả chút cảm xúc gì mà xóa thư , tôi còn nghe thấy tiếng những trái tim thủy tinh non nớt vỡ nát. Phương Dư Khả chỉ : “ thích trẻ tuổi, có nhiều chuyện suy nghĩ khác nhau.” Lúc đó tôi vô cùng ngạc nhiên, ra khẩu vị của nặng như vậy, vì vậy tôi say mê cầu cho xem phim A** của có phải đều là bà chủ gia đình hay , rồi bị Phương Dư Khả gõ đầu mạnh. Nhưng sau vô số ngày nhận được thư, tôi vừa nhìn thấy Phương Dư Khả liền nghĩ đến mấy chàng yếu đuối được các phu nhân bao nuôi; mà thể chịu đựng được ánh mắt quái dị của tôi nữa, cuối cùng điều chỉnh thành tích từ 85 lên 90 để nghiêm phạt tôi, tránh cho tôi suy nghĩ lung tung, khiến cho tôi bình tĩnh lại học bài.

      ** Phim A: A = Adult, phim người lớn, 18+

      Tôi cách nào hiểu được trình độ quan tâm của Phương Dư Khả tới việc học tập của tôi, nhất là tình độ tiếng , mỗi lần nhịn được hỏi , liền trả lời bằng câu “ thích những người tiếng tốt, đọc sách tiếng giỏi”, khiến tôi uất ức mà chết. Trình độ tiếng của tôi chỉ dừng lại tại đoạn hội thoại “how are you?” “Fine, thank you. And you?”, muốn tôi trong nháy mắt có thể lưu loát được các loại câu như “đầu bếp căn tin hôm nay tệ, thịt kho tàu vừa chín tới, ngọt mà lợ, vừa miệng”, là làm khó tôi. Lần đâu tiên tôi ao ước từ tận tim gan rằng tổ quốc đủ mạnh mẽ, mở công cuộc “Phương Tây mới” toàn thế giới, khiến nhân dân toàn cầu học tiếng Trung, bắt bọn họ thi Ielts, Toefl gì đó bằng tiếng Trung, sau đó bảo họ dùng tiếng Trung để khen ngợi thịt kho tàu, cho bọn họ hiểu được nỗi khổ của tôi. Hừ.

      Vừa lăn lộn giường nghe “500 câu đối thoại tiếng ”, tôi vừa hỏi Chu Lỵ: “Chu Lỵ này, cậu thấy với thành tích của tớ giờ, cuối kỳ có thể được bao nhiêu điểm?”

      Chu Lỵ đắp mặt nạ, nằm giường giống như ma cà rồng hút máu, mí mắt cũng mở mà : “Để làm gì, cậu quan tâm tới thành tích từ khi nào vậy? Dù sao cứ cố gắng trượt là được. Năm ngoái phải là cậu qua hết đấy sao? Cậu xem thầy giáo của chúng ta nhân hậu.”

      “Vậy cậu nghĩ thầy giáo có nhân hậu đến mức để tớ được 90 điểm ?” Tôi ôm đầu gối nhìn chằm chằm con bé.

      Chu Lỵ hiếu kỳ liếc mắt nhìn tôi: “Cậu có chí tiến thủ như thế từ khi nào? Đời cậu phải chỉ hy vọng đạt đủ tiêu chuẩn sao? Ở bên Phương Dư Khả, cần gì phải tính nhiều như thế.”

      Tôi bĩu môi: “Nỗi sợ hãi đời tớ chính là tạo thành từ điểm số đấy. Giờ Phương Dư Khả lấy 90 điểm ra làm điều kiện cho phép tớ chuyển ra ngoài, ép tớ…”

      “Vì sao cậu lại có triển vọng như thế? Ba bọn tớ còn chưa cho ý kiến, ai cho phép cậu chuyển ra ngoài. Tớ thấy cậu bị nắm đằng chuôi rồi. Con nhóc thấy sắc quên bạn, đến lúc đó đừng tìm bọn này mà khóc.” Chu Lỵ giương nanh múa vuốt .

      Tôi hì hì cười ngây ngô: “Ai nha, tớ đây phải để lại cho các cậu cái giường trống để đồ hay gì đó sao. Cậu nghĩ biện pháp giúp tớ, làm thế nào để Phương Dư Khả dẹp ngay cái điều kiện buồn cười này? Mẹ tớ còn chưa cầu cao như thế đâu. Vừa nhìn mấy cái chữ abc méo mó này tớ thấy tớ sắp nhồi máu cơ tim hoặc chảy máu não, vừa nhìn mấy chữ vuông vuông này, tớ muốn thay Khổng phu tử ân cần hỏi thăm họ hàng nhà tác giả của bọn nó rồi. Cậu xem tâm tình tớ tiêu cực như thế, nếu có thể thi được 90 điểm, chẳng phải chứng minh học tập là việc gì đó rất rẻ mạt sao? Cậu càng ác với nó, nó càng lấy lòng cậu? Aiz, làm thế nào mà tớ lại có bạn trai cuồng học như thế này. Trước đây ấy phải cũng có ba tiết trốn hai sao? Vì sao giờ đến cả lớp tự chọn cũng đầy đủ, còn giám sát tớ, cho ngủ, cho ăn đồ ăn vặt. Tớ tìm bạn trai chứ có tìm ông bố đâu.” Tôi đau khổ oán trách.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi và Chu Lỵ nhìn nhau, đều chờ người kia nhận điện thoại. Đáng tiếc đối phương thiếu kiên nhẫn, đợi chúng tôi thi nhau tìm ra người nhận, tiếng chuông ngừng.

      Chu Lỵ nghiêm mặt : “Chu Lâm Lâm, tớ xem Phương Dư Khả có thể bao dung cậu đến thế nào. Qua thôn này còn nhà trọ. Nhanh kết hôn . Nhỡ may ngày nào đó người ta đột nhiên tỉnh ngộ rồi hối hận, muốn rút lui làm thế nào?”

      Tôi vừa định tiếng di động của tôi lại vang lên. Tôi nhận điện, là Phương Dư Khả.

      “Em muốn nghe thư tình bằng tiếng . Nghe hiểu, đọc cho em đoạn dịch sang tiếng Trung .” Tôi vừa nhận điện tức giận . có thể kiên trì nhưng nhất thiết tôi cũng có thể.

      “Năm ngoái các em có lớp tiếng , năm nay mở lại nhanh học . qua được cấp bốn của Bắc Đại được nhận bằng tốt nghiệp. Ngoan, đừng cáu kỉnh.” Giọng Phương Dư Khả nhanh chậm truyền đến.

      “Ai nha, phiền muốn chết. Cứ làm như bố em vậy.” Tôi tức giận hét, đợi Phương Dư Khả ngắt điện thoại. Sau khi ngắt xong, chính tôi lại càng hoảng sợ.

      Chụ Lỵ liếc mắt nhìn tôi: “Cậu ăn nhầm thuốc nổ à? Người ta mỗi ngày đều đọc tiếng cho cậu nghe cũng dễ dàng, tốt xấu gì cũng là đài phát tiếng miễn phí, sao cậu lại biết quý trọng như thế? Tớ nghe Phương Dư Khả tiếng giống như người bản xứ vậy, nhà cậu ta có phải muốn di cư sang hay nhỉ?”

      Tôi bĩu môi: “Sinh viên ưu tú mãi mãi thể hiểu được nỗi đau của học sinh yếu kém. Mỗi lần thầy giáo giảng bài lại như lần khắc vào đầu ấy, ấy nhớ vô cùng ràng, hận thể thiết lập lại trường lần nữa cho tớ. Còn tớ, mỗi lần thầy giáo vừa lên lớp, tớ lại uể oải như phản xạ có điều kiện, giống như nghe Đường Tăng niệm kinh vậy. Cậu xem làm sao ấy có thể dùng trình độ của mình tới cầu tớ. Còn nữa, tớ thẳng thắn muốn tới nhà ấy ở, nếu ấy đồng ý cũng có thể từ chối. Dùng điều kiện như thế là ý gì. Mấy ngày nay tớ đều nằm mơ thấy thành tích cuộc thi. Sắp trở lại thời gian thi đại học đến nơi rồi. Khi thi đại học, ít nhất còn có thầy giáo giúp đỡ mặt tâm lý, giờ tớ phải dựa hết vào chức năng điều tiết của mình.”

      “Phương Dư Khả muốn cậu học tập chăm chỉ cũng sai. Cậu xem cậu vừa đương cái là quên hết tất cả, nếu cầu cậu thi được 90 điểm, ngay cả điểm tiêu chuẩn cậu cũng đạt được. Vì vậy người ta mới dự kiến trước, hoàn toàn hiểu con người cậu, còn đem chuyện mê hoặc cậu nhất để kìm hãm cậu, cao nhân nha.” Chu Lỵ .

      “Tớ mặc kệ. Tớ phải nổi giận, biết đâu dọa ấy sợ, chừng tớ cần khốn khổ như thế này cũng đạt được mục đích.” Tôi chột dạ nắm chặt lấy điện thoại, chờ Phương Dư Khả gọi điện tới dỗ dành tôi chút, đợi lúc lâu vẫn chưa gọi tới, biết có phải giận hay .

      Ngày hôm sau, tổi ngủ thẳng tới hơn 10 giờ mới dậy. Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua Phương Dư Khả gọi tới thúc giục tôi dậy. Xem ra tôi có khả năng dọa , là dọa tôi đúng hơn. Cơn tức đột ngột hôm qua đắc tội , quay đầu lại còn phải tạ tội nữa, aiz.
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 51
      Tôi ngồi ở đầu giường, nhìn thấy Chu Lỵ biết nhận được cuộc điện thoại gì, vẻ mặt hoang mang rối loạn lại lại trong phòng, Chu Lỵ như vậy, là hiếm thấy. Con bé là kiểu người trưởng thành rất sớm, hận thể có 256 mặt giống kim cương, mỗi mặt đều có thể nghênh đón từng tình huống khác nhau, là thần tượng và mục tiêu cuối cùng của tôi. Còn có tình huống gì có thể làm khó con bé nhỉ…

      Tôi mơ màng nhìn con bé: “Chu Lỵ, sao vậy? Qua mười hai giờ trưa rồi còn ở đây làm đồng hồ quả lắc. Tớ nhìn cũng thấy choáng đầu.”

      “Cậu là ngủ đến choáng, ngủ hơn 12 tiếng rồi, đừng đổ lỗi cho tớ.” Chu Lỵ tiếp tục lại lại.

      “Vậy cậu tập thể dục à? Phương thức yoga mới? Cậu vỗ tay nữa , khi mấy bà bác già tập thể dục trong công viên thường làm như thế. Lắc trước lắc sau, vừa vừa vỗ tay, nghe có thể chống lão hóa.”

      Chu Lỵ bỗng nhiên dừng lại nhìn tôi chằm chằm, nhìn đặc biệt nồng nàn.

      Tôi sợ hãi trong lòng: “Cậu nhìn cái gì? Cậu đừng cậu thích tớ rồi nhá… Tớ có bạn trai rồi. Hơn nữa bộ phận cơ thể người hai chúng ta gần giống nhau, tớ thích những người người có hormone giống đực cơ.” Tôi che hai tay trước ngực, cố ý cao giọng .

      “Được rồi, được rồi, đừng có diễn kịch nữa. Ai có bộ phận cơ thể gần giống cậu, cái thứ mọc ra trước ngực chúng ta giống nhau sao?” Con bé chỉ chỉ dây áo ngực lộ ra ngoài của tôi, tiếp tục : “Cái thứ này của cậu chỉ là vật trang sức, mặc hay mặc cũng chẳng khác gì nhau. người cậu cũng tràn ngập hormone giống đực rồi, còn tìm người nữa làm gì.”

      Tôi bị chọc tức, nhưng tìm được lý do phản bác, vô cùng hậm hực.

      Chu Lỵ bỗng nhiên ngồi xuống, nghiêm túc nhìn tôi: “Lâm Lâm, cậu thấy tớ đối với cậu thế nào?”

      Tôi dụi dụi dử mắt: “Cũng tạm.”

      nghiêm túc .”

      “Vô cùng hiểm độc.”Tôi đành phải .

      Chu Lỵ để ý tới tôi, tiếp tục : “Bình thường tớ giúp cậu rất nhiều, chí ít cậu cũng phải giúp tớ lần.”

      “Tớ bề bộn nhiều việc, còn phải chuẩn bị cho thần thoại 85 điểm…” Tôi cố ý chậm.

      “Nếu cậu làm tốt việc này, tớ giúp cậu đối phó chuyện ở chung.”

      ?” Tôi mở to mắt nhìn con bé, “Cần cái gì còn mau lên. Chúng ta là bạn bè bao lâu nay, lên núi đao, xuống biển lửa, em giúp bạn tiếc mạng sống này nhất định giúp cậu.” Tôi vỗ ngực đảm bảo.

      “Rất đơn giản, cậu giúp tớ gặp gã.”

      “Mặt mũi thế nào?”

      biết mới bảo cậu xem. thời gian trước có người New Zealand gốc Hoa theo đuổi tớ, nhớ ? Lần này ta về nước, là đặc biệt tới gặp tớ. Tớ nhìn thấy ảnh của ta, chưa nhìn thấy người sống, tớ muốn để cậu gặp ta trước.”

      “Vậy vì sao cậu tự mình ?”

      ta rất có duyên phận với tớ, nên muốn gặp mặt. Tớ nghĩ rồi, đàn ông là loại động vật thú tính, sao có thể các thứ như duyên phận gì đó, tớ muốn biết nếu gặp người bề ngoài đặc sắc như cậu, ta có còn duyên phận nữa hay . Nếu ta kiên trì, tớ gặp xem sao. Cũng lâu rồi tớ chưa đổi gió.”

      “Có ý tứ nha. ra bề ngoài tớ rất làm cho người ta chán ngán, đúng ? Vậy vì sao Phương Dư Khả lại thích tớ được nhỉ?”

      “Là vì Phương Dư Khả nhà cậu coi trọng duyên phận, thế nên ngay cả diện mạo đẹp, tâm hồn đẹp đều quên hết, là thanh niên tốt nha…”

      “Hừ…” Tôi hết chỗ rồi, “Điểm mạnh của tớ là rất có sức sống.”

      “Đúng, rất có sức sống. Khi người ta khen đẹp được khen đáng , khen đáng được đành khen có sức sống. Cậu cứ coi như người ta có sức sống là khen ngợi cậu .”

      “Cậu còn tớ giúp cậu làm cái trò gặp mặt thiêng liêng này nữa. Còn nữa, nhỡ may gã kia vừa gặp tớ, đến lúc đó cậu cứ ngồi đấy mà khóc.”

      “Cho xin . Cậu tưởng thẩm mỹ của ai cũng đặc biệt như Phương Dư Khả nhà cậu chắc. Cứ thế nhá, bốn giờ chiều ngày mai, nhà hàng Sư Sinh Duyến. ta tên là Vương Nhất Mạc, thường gọi Tiểu Mạc. hai mươi ba tuổi, học đại học tại New Zealand. Mẹ là họa sĩ, bố là thương nhân. Bản thân ta cũng bắt đầu kinh doanh, chủ yếu là buôn bán ô tô. Hoàn cảnh chỉ biết có thế. Nhất định được để lộ chân tướng. Tớ cũng đến, nhưng ngồi chỗ khuất chút, để ta nhìn thấy.”

      Tôi lơ đãng đồng ý, xuống giường rửa mặt.

      ngày đêm nhận được điện thoại của Phương Dư Khả, gọi cho điện thoại tắt máy. Gọi đến ký túc xá bạn cùng phòng ra ngoài từ lâu, còn tối hôm qua về phòng ở bên ngoài.

      Tôi vẫn cảm thấy trong lòng kiên định, mơ hồ cảm thấy có chuyện tốt xảy ra.

      về chuyện gặp bạn mạng này đều là trước lạ sau quen. Lần trước, khi gặp Văn Đào, tôi cũng vô cùng hồi hộp, sợ thấy loại khủng long dọa người gì đó dính vào mình. Lần này, dù sao tôi cũng chỉ là người ngang qua sân khấu, chỉ là diễn xuất thuần túy, hề có tâm lý phải gánh trách nhiệm. Quan trọng nhất là cần trang phục hóa trang, ngược lại cứ như bình thường là được, càng xấu càng có hiệu quả.

      Vì vậy, tôi rẽ vào nhà hàng Sư Sinh Duyến, xuyên qua cửa thủy tinh, nhìn thấy chim sẻ nhảy nhót cây ngô đồng. Chu Lỵ đầu đội mũ lưỡi trai, lại mặc cái áo khoác to đùng, trốn trong góc phòng, làm như rất sợ người ta biết con bé là gián điệp vậy.

      Tôi sắp nằm úp xuống bàn mà ngủ đến nơi, bạn online trong truyền thuyết vẫn chưa xuất như hẹn trước. Tôi thu xếp chuẩn bị chạy lấy người. Leo cây rất tốt, tôi cũng bớt việc.

      Ngẩng đầu thấy người con trai cao to đứng trước mặt tôi, hoài nghi đánh giá tôi: “Are you Julie?”

      “No.” Tôi trả lời cần nghĩ ngợi, đáp xong mới ý thức được nhiệm vụ của mình, lại trả lời ngược lại: “Sorry, I am.”

      ta lại rò xét từ đầu đến chân tôi lần: “Ridiculous.”

      Nhờ có Phương Dư Khả dạy kèm tiếng cho tôi gần đây, đương nhiên tôi nghe hiểu từ này. Tôi trừng mắt nhìn ta, nghĩ thầm, có mẹ mới buồn cười.

      Tôi bất mãn : “ phải đều là người Trung Quốc sao? tiếng làm gì? Tôi còn chưa qua cấp bốn đâu. tiếng Trung .”

      Người kia cười cười, yên lặng ngồi xuống nhìn thực đơn. Nhìn lát rồi : “Vừa rồi phải tôi buồn cười. Tôi ấy bảo tới?”

      Tôi lập tức lo lắng, chẳng nhẽ lộ tẩy nhanh như vậy?

      gì tôi nghe hiểu.” Tôi hèn nhát .

      “Nhất định phải là Chu Lỵ. Cách của giống, ấy dịu dàng hơn.”

      “Vậy xui xẻo, tìm phải con bé độc ác rồi.” xong tôi lập tức hối hận, nhanh như vậy bán đứng Chu Lỵ, cuộc sống ở chung sau này của tôi còn phải trông cậy vào con bé nữa.

      “Ha ha, sao, lần này về nước tôi muốn xem Bắc Đại thay đổi thế nào. Khi còn bé, mẹ tôi vẽ tranh ở đây, tôi ở bên cạnh chơi đùa. Chỉ chớp mắt mà nhiều năm như vậy.” ta than thở.

      Tôi nhìn ta cái, khuôn mặt đàn ông phương Bắc, lông mày rậm, mắt to, tên là gì nhỉ? Vương Nhất Mạc?

      mới bao nhiêu tuổi, giả vờ già dặn làm gì? phải về nước gặp Chu Lỵ sao?”

      “Gặp được rồi, người vẫn trốn bên kia nhìn chúng ta phải ấy sao…”

      Tôi nghĩ thầm, thực là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chu Lỵ thông minh đời, sợ là phải thua trong tay người này rồi.”

      Vương Nhất Mạc cười cười, : “ ra tôi cũng khẳng định lắm, nhưng nhìn vẻ mặt của cũng coi như ngầm thừa nhận rồi. Yên tâm . ấy chọn cách này để gặp mặt tôi cũng có lý do của ấy.”

      Tôi cười gượng, biết nên gì. Loại cảm giác này giống như khi mình vừa mới bắt đầu diễn, bỗng nhiên khán giả chạy lên sân khấu “những gì diễn giả tạo”. Tôi xấu hổ đứng sân khấu biết nên phất tay bỏ hay tự mình cố gắng hơn nữa.

      Liếc mắt nhìn thấy Phương Dư Khả mặc đồ tây màu đen vào, tôi lập tức cúi đầu. giờ, nếu loại hẹn hò trá hình này bị nhìn thấy, lại phải giải thích mất nửa ngày. Cơn giận bộc phát hôm qua tôi còn chưa xin lỗi, lại thêm phiền.

      Tôi dùng tay che mặt, cố hết sức nhích vào trong góc. Liếc mắt nhìn thấy bên cạnh Phương Dư Khả có trẻ tuổi, ngồi xuống cùng .

      Tôi lập tức bị kích động, vội vã quay lại nhìn.

      trẻ, nhìn kỹ, thực ra phải đến hai mươi lăm rồi. ta mặc chiếc áo măng tô màu hồng, lộ ra cặp chân dài tất đen. Giày da Versace 8 cm, dây giày thanh mảnh quấn quanh mắt cá chân. Thục nữ… Đúng kiểu Phương Dư Khả thích.

      Trong lòng tôi có mười vạn câu hỏi vì sao, hận thể lập tức xông lên điều tra hộ khẩu. Mẹ tôi rất đúng, Phương Dư Khả cái gì cũng tốt, chỉ tội vẻ ngoài quá đẹp trai. Tình địch tiềm của tôi từ chín chín tuổi cho tới vừa mới sinh, bao gồm 50% dân số toàn cầu, là khổng lồ. Bạn xem mấy thục nữ cuối cùng cũng tới góp vui rồi.

      Vương Nhất Mạc theo ánh mắt tôi, nhìn thoáng qua bọn họ, : “ quen à?”

      Tôi lắc đầu: “Quen nửa.”

      “Hiểu rồi. Gian lận bị bắt gặp chứ gì?”

      Tôi trừng mắt liếc ta: “Con mắt nào của nhìn thấy ấy gian lận? Đây là hoạt động social bình thường. Chúng tôi cho nhau gian riêng. Freedom, hiểu ?”

      “Ánh mắt vừa rồi của như rình vợ kế vậy.” Vương Nhất Mạc cười.

      “Này, ăn nghiêm chỉnh chút nhá. Đừng tưởng là bạn trai Chu Lỵ là tôi nể ba phần. Vừa rồi tôi chỉ hiếu kỳ nhìn sang thôi.” xong, ánh mắt tôi lại bay sang phía bên Phương Dư Khả.

      nàng áo hồng đáng ghét lại dám duỗi nanh vuốt ma quỷ về phía tóc Phương Dư Khả. ta vò vò tóc Phương Dư Khả, còn giọng với cái gì đó. Đây ràng là gian dâm. Phương Dư Khả ngược lại rất hưởng thụ mà uống cà phê của . Hừ, tên nhóc này, khi tôi nghịch tóc ta, ta còn cự nự với tôi. Xong rồi, xem ra ta chính là vợ kế nhà tôi rồi.

      Tâm trạng tôi lập tức rớt xuống đáy cốc. Tôi khờ khạo tưởng rằng mình quay sổ xố trúng giải nhất, nhặt được chàng đẹp trai ven đường, từ đó cuộc đời tôi còn gì lo nghĩ nữa, từng nghĩ lấy chồng sinh con là xong, cần quan tâm đến chuyện gì. Người ta đúng, có thể tin được đàn ông, lợn mẹ cũng có thể leo cây.

      Tôi liếc nhìn Vương Nhất Mạc, hỏi dò: “ xem nếu tôi sang đó, hất cho người ta cốc cà phê có giống trong tiểu thuyết ?”

      Vương Nhất Mạc lắc đầu cười: “Vừa rồi thái độ của phải còn rất rộng lượng sao? Làm thế nào có thể thay đổi nhanh như vậy?”

      Tôi hừ tiếng: “Tôi đây phải nhận định tình hình sao?”

      Vương Nhất Mạc tiếp tục : “ xem, hai chúng ta ngồi đây, nhìn lén bạn trai , tôi nhìn lén bạn tôi, có phải rất kỳ quái ?”

      Tôi vừa nghe thấy buồn cười: “Đúng vậy. Người khác nhìn vào còn tưởng chúng ta là đôi cãi nhau ấy chứ, đều ngoảnh mặt uống nước, thèm nhìn nhau.”

      Có lẽ tôi chuyện quá lơn tiếng, Phương Dư Khả bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy tôi cười ngây ngô ở bên kia, nhíu mày hài lòng.

      Tôi thu lại nụ cười, với Vương Nhất Mạc: “Hình như tôi bị bại lộ rồi. xem ấy có hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta ? Tôi có thể thẳng ?”

      Vương Nhất Mạc cười: “Có liên quan gì tới tôi? Trước tiên phải hỏi Chu Lỵ có đồng ý hay . phải ấy muốn gặp trực tiếp tôi sao?” xong ta thầm chỉ hướng Chu Lỵ ngồi.

      Tôi thở dài: “Chúng ta diễn ra vở kịch gì thế này? Lung tung hết cả.”
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 52
      Vừa mới thở dài xong, Phương Dư Khả tiến về phía tôi, lịch vươn tay ra với Vương Nhất Mạc: “Bạn của Lâm Lâm, Phương Dư Khả.” Lúc này, tôi bỗng nhiên rất chú ý “bạn trai”, mà chỉ “bạn”.

      Vương Nhất Mạc nháy mắt với tôi cái: “Xin chào, bạn mạng, Vương Nhất Mạc.”

      áo hồng cũng tới cùng Phương Dư Khả. Nhìn gần, này cao quý trang nhã, hiền lành như thánh mẫu Maria, đủ để thức tỉnh tình với mẹ của mấy gã đàn ông. ta dùng tiếng chuẩn xác, giọng chuyện với Phương Dư Khả, thỉnh thoảng còn nhìn tôi cười thản nhiên, trong nụ cười còn có ý tứ đánh giá.

      Tim tôi nảy lên cái. Cảnh tượng Phương Dư Khả mỗi ngày đều đọc thư tình bằng tiếng cho tôi đột nhiên đánh úp vào tâm trí. Toàn thân tôi đều khó chịu, thậm chí buồn nôn. Điều này giống như tôi nhảy múa vòng vòng trong đêm tối, giày thủy tinh dưới chân cộp cộp gõ lên sàn nhà, tôi mở rộng hai tay, thỏa thích tận hưởng hương thơm của trời đất, cho rằng đó là lãng mạn, nhưng khi ngọn đèn vừa bật lên, mới phát mình chỉ là ruồi muỗi bay loạn trước nhà vệ sinh, đôi giày rơm, ngửi khí mê-tan, nhảy loạn mà thôi.Tất cả những điều tốt đẹp chỉ do chính mình tưởng tượng ra, tất cả những cảm động chỉ do tự mình đa tình.

      Toàn thân tôi rét lạnh, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng tươi cười: “Chị này tiếng tốt.”

      Phương Dư Khả với tôi: “ ấy ở Luân Đôn từ . biết tiếng Trung, chỉ được tiếng .” giải thích thân phận, giới thiệu danh tính. Là chưa tới mức phải với tôi, hay tiện ?

      áo hồng che miệng cười, còn bất giác quàng lấy cánh tay Phương Dư Khả. thân mật rất tự nhiên, tùy ý.

      Tôi bỗng nhiên hiểu ra, muốn tôi học chăm chỉ, muốn tôi học tiếng , muốn cải tạo tôi thành thục nữ tài ba, phải chăng là muốn nhào nặn tôi thành ta. Khốn, tôi con mẹ nó vẫn chịu cái mệnh làm cái bóng của người khác. Trước đây, khi thầm mến Tiểu Tây, vốn tưởng rằng có thể làm ánh mặt trời của ; nhưng tại sao, tôi cho rằng tôi vẫn luôn là ánh mặt trời của Phương Dư Khả, ngờ kết quả là tôi vẫn phải sống dưới cái bóng của người khác. Tôi cho rằng bản thân có thể trở thành công chúa, ngờ công chúa vừa xuất , tôi lập tức biến sắc, tự động thoái vị, biến thành vở hài kịch để người ta chê cười.

      Khi bạn trai vô cùng thân mật với người con khác, nhưng ngay cả giải thích ta cũng lười, tôi còn có thể gì?

      Vẻ mặt tôi cứng nhắc : “Chị đây là…?”

      Trong lòng tôi có vạn tiếng cầu xin, mong chị biết tiếng Trung này có phần tám cùng huyết thống với Phương Dư Khả, có lẽ chỉ cần phần mười sáu hoặc phần ba mươi hai thôi cũng được.

      Nhưng Phương Dư Khả lại sờ sờ mũi : “Sau này với em. Chuyện này ra rất dài.”

      Trong môn tâm lý học mà hai chúng tôi đều chọn có , khi , nếu người nhìn vào mắt bạn, còn vuốt mũi, điều đó chứng minh người kia dối.

      Tôi cười mỉa, đầu óc thoáng cái trống rỗng, biết gì mới tốt. Mặc dù ngày đêm tôi nhận được điện thoại của , tâm tình bất định như vậy cũng đủ để tiếp nhận bất ngờ này.

      Tôi há mồm, nhưng lại nên lời. Trong cổ họng giống như nghẹn cuộn bông rất to. Tôi cố gắng chậm: “Phương Dư Khả, em đưa Tiểu Mạc tham quan chút. ấy lâu chưa tới Bắc Đại, em dẫn ấy dạo, dẫn dạo.”

      Phương Dư Khả nhìn tôi kỹ, rồi lại kéo tôi sang bên, nhìn tôi chằm chằm hỏi: “ ta là ai vậy? Vì sao em phải làm phiền người ta như thế?”

      Tôi nuốt nước bọt: “Đúng vậy, cuối cùng tôi vẫn là làm phiền người ta. được tiếng lưu loát, thi được 90 điểm, giờ ngay cả cái gương cũng lười soi, biết mình tàn tạ đến mức độ nào rồi. Chuyện bạn qua mạng lời khó hết, ra rất dài.”

      Phươg Dư Khả nhìn tôi: “Gặp bạn mạng có gì mà lời khó hết? Có phải em có gì gạt hay ?”

      Tôi cúi đầu, bướng bỉnh nhìn chằm chằm sàn nhà.

      Phương Dư Khả quay đầu nhìn thoáng qua kia, lại xoay người với tôi: “Hôm nay còn số việc phải giải quyết, chờ giải quyết xong chúng ta lại tiếp.”

      Tôi nhìn bóng lưng của , nhìn cười khổ giọng giải thích gì đó với kia. Xem kẽ trong đó tôi nghe thấy “misunderstanding” (hiểu lầm), “coincidence” (trùng hợp).

      Bạn xem tiếng quan trọng tới mức nào .

      Nếu như bạn nghe hiểu được những từ then chốt này, bạn bị người ta đùa giỡn như kẻ ngốc. Chí ít tôi biết, giờ vội vàng giải thích cho ta, muốn coi chuyện giữa tôi và chỉ là hiểu lầm và trùng hợp. Còn người sốt ruột cần lời giải thích là tôi lại chỉ nhận được cơ hội “ tiếp”.

      Tôi kéo Vương Nhất Mạc, cười tạm biệt với bọn họ, sau đó đẩy cửa bước .

      cây ngô đồng trước cửa nhà hàng chuyển sang màu vàng, gió đầu đông vừa thổi qua liền lưa thưa bay xuống đất. Từng tia nắng mặt trời xuyên qua cành cây, chiếu lên người. Tôi nghĩ ánh mặt trời có chút chói mắt, khiến cho tôi choáng váng nhìn đông tây. Và cả chất lỏng ấm ướt sắp chảy ra từ khóe mắt. Tôi ngửa đầu nhìn trời, liều mạng về phía trước.

      Vương Nhất Mạc có chút khó xử theo sát phía sau tôi: “Chuyện đó… Tôi có nên trở lại tìm Chu Lỵ ? Chu Lỵ còn chưa biết chuyện gì xảy ra.”

      Tôi lau mặt: “ chờ lát . Khi trở lại tìm Chu Lỵ lại để Phương Dư Khả nhìn thấy, ta cười nhạo tôi. ta : Chu Lâm Lâm, ngay cả bạn qua mạng của cũng chân đạp hai thuyền, còn vờ vịt cái gì.”

      Tôi về hướng cái hồ nổi tiếng lâu, ngang qua cái ghế ngồi khóc lần trước, rốt cuộc ngăn được nữa, khóc rống lên.

      Vương Nhất Mạc lập tức luống cuống: “Tôi vẫn nên gọi Chu Lỵ tới đây. Nếu Chu Lỵ còn tưởng tôi ức hiếp .” xong, ra lấy di động ra bấm số.

      Chu Lỵ đóng kịch là đóng nguyên bộ, sim của con bé còn cắm trong điện thoại của tôi.

      Tôi lau lau nước mắt, muốn lấy sim ra khỏi máy, nhưng lại tìm được sim của mình.

      Tôi sờ tất cả các túi của mình lượt, đổ hết các thứ trong túi xách sang bên, vẫn tìm được. Tôi cười thảm với Vương Nhất Mạc: “ mất là mất. Con người chính là thế này, bình thường nghĩ rằng đó là đương nhiên, khi đánh mất rồi mới liều mạng tìm. Đánh mất đánh mất thôi, định trước phải của mình vĩnh viễn phải. Cũng vừa lúc nên thay số điện thoại khác, bắt đầu lại lần nữa.”

      Vương Nhất Mạc cẩn thận tìm từ: “Chuyện kia… Có phải nghĩ chuyện đó nghiêm trọng quá ? Chỉ là cuộc gặp mặt bình thường thôi mà. phải vừa rồi hai người cho nhau gian riêng sao?”

      Tôi liếc mắt nhìn ta, lắc đầu: “ giống như vậy. Trước đây Phương Dư Khả ngại cho tôi xem thư tình của người ta gửi cho ấy. ấy cũng giấu diếm, dù sao ấy cũng để ý tới mấy lá thư tình kia. Nhưng giờ ấy lại vì người khác mà dối tôi, cũng đối mặt giải thích với tôi. Tuyệt đối là có chuyện.”

      Vương Nhất Mạc biết phải gì, xoa xoa tay : “Nhưng tôi nghĩ những gì cậu ta với kia rất bình thường mà.”

      Tôi bỗng nhiên nhớ ra, Vương Nhất Mạc là tên ABC, ta hẳn có thể hiểu được những gì Phương Dư Khả với kia.

      Tôi lập tức căng thẳng hỏi ta: “ nhớ lại xem, rốt cuộc bọn họ cái gì?”

      Vương Nhất Mạc suy nghĩ chút: “ kia , có người ghen tị, sau đó Phương Dư Khả , chỉ là trùng hợp thôi, đừng tùy tiện hiểu lầm, kia , tôi tin… Cụ thể thế nào tôi cũng nghe ràng lắm, tôi cách bọn họ hơi xa. Hơn nữa, tôi cũng có thói quen nghe trộm.”

      chút hy vọng vừa dấy lên trong tôi lại bị dập tắt. Cuộc sống làm cho người ta tuyệt vọng.

      Trở lại ký túc xá, Chu Lỵ đứng ngồi yên.

      Tôi uể oải : “Vương Nhất Mạc kia biết tớ là giả mạo rồi. ta cũng phát ra cậu rồi. Vì vậy cậu cứ yên tâm về ta .”

      Vẻ mặt Chu Lỵ vô cùng kinh ngạc: “Vậy vừa rồi cậu và Phương Dư Khả, còn cả kia nữa, có chuyện gì xảy ra? Có phải Phương Dư Khả hiểu lầm cậu và Vương Nhất Mạc ?”

      Tôi khoát tay: “Vì sao cậu hỏi tớ có hiểu lầm bọn họ hay ?”

      Chu Lỵ thành trả lời: “Phương Dư Khả có cả đống cốt truyện để đối phó với cậu. Cậu có hiểu lầm, chẳng nhẽ ở bên cậu ta nữa? Nhưng nhỡ may cậu ta hiểu lầm cậu, để ý tới cậu nữa, cùng người kia phải làm sao bây giờ?”

      Tôi tức điên đá con bé cái: “Bà chị đây giúp mi mua thịt, mi còn chân ngoài dài hơn chân trong? Lần này, chị đây và ta kết thúc, mi hả hê lắm chứ gì!”

      Chu Lỵ kinh ngạc nhìn tôi: “ phải chứ? Đây chẳng phải chỉ là hiểu lầm tám chữ viết còn chưa hết sao? Cậu cũng phải bắt kẻ gian dâm tại giường…”

      Tôi nằm giường, lười . Nếu như bắt kẻ gian dâm tại giường tốt rồi, tôi cũng hoàn toàn mất hy vọng. Nhưng giờ tôi bị treo trung, phải làm như thế nào mới được? Thời gian qua, Phương Dư Khả cứng rắn ép tôi học tiếng , giống như nếu tôi qua được môn tiếng xảy ra chuyện lớn vậy, chính cũng tiếng vô cùng lưu loát, chuyện này có liên quan gì tới kia? Vì sao quan hệ hai người ra lại rất dài? Quan hệ thế nào ra mới rất dài? Bạn cũ? Đối tượng tôn thờ?

      Tôi nằm giường, lật người như lật bánh rán, quấn chặt lấy chăn vẫn ngủ được. Vô số lần xuống giường kiểm tra điện thoại ký túc có tín hiệu hay , cẩn thận gác ống nghe, nhìn chằm chằm lúc lâu cũng thấy nó có động tĩnh, đành phải trở lại giường tiếp tục lật bánh rán.

      Ba người kia cuối cùng cách nào nhịn được nữa, A Đào ở giường dưới rống lên: “Tương tư cũng phải để cho người ta ngủ chứ…”

      Tôi uất ức bĩu môi, ôm chăn ngồi thiền. Vương Tiệp ở đối diện ngẩng đầu nhìn tôi: “Lâm Lâm à, đêm hôm khuya khoắt, cậu ngồi như vậy ở bên nhìn rất kinh khủng nha. Trước đây da cậu đen còn đỡ, nay vất vả cậu mới trắng lại, sao có thể lại ra dọa người như thế?”

      Tôi lại uất ức bĩu môi, nằm xuống ngay đơ.

      Chu Lỵ ngồi dậy, xa xa liếc mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu xuống với giường dưới: “Tiệp Nhi, hôm nay gì Lâm Lâm cũng phản kháng, xem ra chuyện ban ngày còn đả kích con bé.”

      Vương Tiệp ngồi dậy: “Chu Lỵ, sau này cấm cậu dùng tạo hình Sadako* chuyện với tớ! Sức chịu đựng của tớ có giới hạn thôi.”

      * Sadako: hình như nhân vật trong phim kinh dị “the ring”, muốn biết thế nào cầu search GG, bạn tìm rồi, dám trưng ra đây, bạn sợ ma T^T

      A Đào cũng tham dự vào cuộc tọa đàm: “Lâm Lâm, cậu bị chuyện gì đả kích cơ?”

      Tôi lẩm bẩm trong lòng: nhảm, bị đả kích tôi có thể trầm lặng đến mức khiến các người quan tâm sao?

      Vương Tiệp rời giường rót cốc nước, vừa rót vừa : “Lâm Lâm, cậu nên kể lại với bọn tớ từ đầu . Cậu nghẹn làm gì, nhưng thể để bọn tớ ngủ yên nha.”

      Tôi thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, lại ngồi dậy, thanh thanh cổ họng, kể lại tình huống ban ngày lần.

      Nửa giờ đầu tiên, trọng tâm câu chuyện lại rơi vào thiên tình sử giữa Chu Lỵ và Vương Nhất Mạc. Vương Tiệp sống chết muốn xem ảnh của Vương Nhất Mạc, A Đào lại muốn xem lịch sử chuyện của bọn họ. Vì vậy, nửa đêm nửa hôm, ba người như xem phim kinh dị, dán mắt vào cái máy tính bảng trong cảnh tranh tối tranh sáng, sau khi bới móc đầy đủ cả đoạn chuyện xong mới miễn cưỡng trở lại trọng điểm tôi muốn tới.

      A Đào cười lăn lộn giường: “Lâm Lâm, phải cậu kia hơn chúng ta 5, 6 tuổi sao, dưa chuột héo, sao có thể so với cậu.”

      Vương Tiệp ngắt lời A Đào: “Cũng chưa chắc. Người hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi là chín chắn nhất. giờ phải thịnh hành tình chị em sao? Bởi vì mấy cậu trai trẻ chưa bước vào xã hội, luôn có cảm giác tìm kiếm thứ mới lạ với mấy văn phòng. Hơn nữa, Phương Dư Khả có thể tiếng lưu loát như vậy cũng rất kỳ quái. Luyện nhiều như chúng ta mà khi tiếng vẫn có chút văn phong Trung Quốc. Vì vậy, có JQ đây.”

      Chu Lỵ nằm vắt chéo chân giường : “Chẳng lẽ đây là câu chuyện Han Meimei và Li Lei** trong truyền thuyết?”

      ** Han Meimei và Li Lei là hai nhân vật chính trong loạt sách giáo khoa tiếng , được sử dụng bởi các học sinh trung học cơ sở Trung Quốc đại lục từ những năm 80. Kiểu như Mai, Lan, Nga hay được dùng trong sách tiếng Việt cấp 1, cấp 2 ở Việt Nam ấy.

      Tôi nhướng mày: “Cái gì mà Han Meimei với Li Lei? Còn tớ là Polly*** đây.”

      *** Polly trong truyện này hình như là con vẹt :))

      Chu Lỵ tiếp tục : “Chẳng lẽ cậu biết câu chuyện kinh điển của Han Meimei và Li Lei sao? Han Meimei and Li Lei are best friends, câu đó khiến bao người thổn thức nha. ràng nhau lại thổ lộ với nhau, cuối cùng Han Meimel mình bay nước ngoài, để lại Li Lei đơn bóng chiếc trong nước, vì vậy Li Lei mới liều mạng học tiếng , chính là để ngày có thể theo Han Meimei đấy.”

      Tôi thè lưỡi: “Chu Lỵ, hồi trung học cơ sở, có phải cậu học tiếng dựa vào ý dâm đấy ? Vậy mới có thể học tiếng biết mệt mỏi như thế. Sau này tớ cũng phải có sức tưởng tượng như cậu mới được, hoặc là chỉ cần nửa năng lực biên tập truyện của cậu thôi tớ cũng qua được tiếng cấp tám.”

      Chu Lỵ khinh thường : “Học tập buồn chán, đương nhiên phải tìm hứng thú chứ. Tớ nghĩ Phương Dư Khả có thể tiếng lưu loát như thế chính là nhờ có thần bí kia. Có lẽ vì luôn theo bước chân của ta nên hành động của Phương Dư Khả đều bị tả ảnh hưởng, vì thế bắt cậu liều mạng đọc sách. Đáng tiếc cái đầu hóa thạch của cậu chọc thủng được, sống chết vẫn sờ sờ ra đó; cậu ta lại gặp lại ngôi Sao Mai của cậu ta, càng nghĩ cậu tầm thường, rồi sau đó…”

      A Đào xen vào : “Chu Lỵ, cậu đừng dọa Lâm Lâm. Tối nay con bé mà mất ngủ cả phòng chúng ta cùng thức đấy.”

      Tôi ngồi ngây người, cồn chưa nhảy ra được từ câu chuyện của Chu Lỵ.

      lúc lâu sau tôi mới phản ứng lại: “Vậy Chu Lỵ, nếu ấy thích nối gót theo ta như thế, vì sao lại phải tìm cái đầu hóa thạch như tớ? Tìm người giống ta phải tốt hơn sao?”

      Chu Lỵ cúi đầu suy nghĩ chút: “Có lẽ cậu ta muốn thoát khỏi cái bóng của ta, vì vậy mới hạ liều thuốc mạnh cho mình chăng?”

      Con bé vừa vậy, trong lòng tôi cảm thấy lạnh, lạnh.

      A Đào vội vàng : “Chu Lỵ đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình thôi. Con bé vừa nhìn thấy người ta chảy máu mũi đó là bệnh máu trắng. Chuyện chính mình hỏng tới nơi còn chưa biết sửa. Lâm Lâm, cậu đừng nghe lời nó. Nếu nó thông minh như thế bày ra trò gặp mặt bạn mạng vớ vẩn kia.”

      Đôi mắt tôi nhìn thẳng vào A Đào, trong đầu lại là những hình ảnh Chu Lỵ miêu tả. Chẳng lẽ tôi chính là loại thế thân bi thương trong truyền thuyết? Đây con mẹ nó quá máu chó rồi.
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 53
      đêm ngủ, đem tất cả mọi chuyện ra phân tích cách chuyên sâu, vẫn làm ra được kết luận hoàn mỹ. Ngày hôm sau hóa thân thành quốc bảo*,hai vành mắt thâm như hóa trang.

      * Ý Gấu Trúc, quốc bảo của Trung Quốc.

      Con người chính là như thế. Trước đây, khi Phương Dư Khả đánh thức tôi, thúc giục tôi học bài, tôi đều rít gào phen trong lòng, sau đó dồn tất cả oán giận, hận thù vào sách giáo khoa. Quyển sách của tôi lần nào cũng vì tác động quá lớn mà tẩm đầy bánh kem, sữa đậu nành và nước thịt. giờ, điện thoại rất yên tĩnh, giống như những ngày trước kia đều là ảo giác.

      Nhìn chằm chằm vào di động lúc, tự nghĩ rằng có lẽ Phương Dư Khả vẫn gọi vào số điện thoại cũ của tôi, vì vậy mới tới chi nhánh làm lại số điện thoại cũ. Mang theo hy vọng này, tôi cắm sim vào điện thoại, trong điện thoại, tin nhắn cũng có, nếu tin dịch vụ, tin quảng cáo tôi còn tưởng di động hỏng rồi.

      Tâm trạng rớt xuống đáy cốc, dạ dạy cũng thấy đáy luôn. Mặc dù ở trong thời khắc nguy hiểm này mà ngồi trong căn tin ăn uống vui vẻ có vẻ hợp với tâm trạng quạnh hiu của tôi lắm, nhưng ăn no mới có sức mà suy nghĩ, vẫn nên mua khay cơm thôi.

      ngờ khi xếp hàng trong căn tin, tôi phát người đứng trước tôi lại là Tiểu Tây. Nếu như lúc trước, nhìn thấy ấy từ phía xa xa, tôi tim đập như sấm, biết gì, muốn lại thôi, sau khi bỏ bóp cổ tay hối hận, tiếc nuối thôi.

      Mà nay nhìn thấy , trong lòng sóng yên biển lặng, giống như chuyện thầm mến kia xảy ra từ kiếp trước. Tôi điển hình của bạc tình, tim phổi, nếu thử tính ra, có lẽ khoảng ba tháng sau, tôi cũng có thể ném Phương Dư Khả ra khỏi đầu, mặc dù trải qua tâm tình lo lắng như lúc này, nhưng cuối cùng tôi vẫn có thể nghiền nát trong trí nhớ, như vậy, chia tay phải chăng cũng phải chuyện quá đau lòng…

      Nhìn thấy Tiểu Tây, tính tính lại, từ sau khi hoạt động thực tế chấm dứt, tôi chưa từng gặp lại . Theo lý cũng nên đối mặt cảm ơn ấy, ngày đó nếu kích thích Phương Dư Khả, có lẽ giờ tôi và Phương Dư Khả còn chưa chung đường. Nhưng mỗi lần đề nghị Phương Dư Khả mời Tiểu Tây ăn bữa cơm, Phương Dư Khả đều Tiểu Tây vô cùng bận rộn, có thời gian với chúng ta, như là quản lý của người ta vậy.

      Tiểu Tây nhìn thấy tôi cũng rất ngạc nhiên: “Gần đây bận rộn như vậy sao?”

      Tôi khoát tay: “Em có lúc nào bận được. cũng biết em sống có lý tưởng gì cả.”

      Tiểu Tây lộ ra má lúm đồng tiên lâu mới thấy: “ biết cậu ta lừa mà. Lần trước vốn muốn hẹn hai người ăn bữa cơm. Cậu ta em rất bận.”

      Phương Đư Khả đúng là đồ hai mặt. Tôi và Tiểu Tây làm cuộc cách mạng tình cảm thuần khiết nha… Lần sau gặp nhất định phải trừng trị thích đáng.

      Tiểu Tây tiếp tục : “Chuyện di dân bàn bạc thế nào rồi? Lần trước Dư Khả còn rất đau đầu về chuyện này, cuối cùng quyết định thế nào?”

      “Di dân?” Tôi mở to hai mắt, biết đôi mắt mờ mịt của tôi mà lớn hơn chút nữa có dọa người ta hay .

      “Nhà Dư Khả phải đều di dân sang sao? phải cậu ta muốn bàn bạc với em chút sao?” Tiểu Tây nhìn tôi kỳ quái.

      Đầu bếp căn tin ở phía trước sốt ruột đẩy chúng tôi, Tiểu Tây muốn xoay người, lại bị tôi kéo mạnh.

      ấy với từ lúc nào?”

      “Phải được mấy tháng rồi. Cậu ấy chưa nhắc tới sao? thể nào.” Tiểu Tây lo lắng nhìn tôi.

      Tôi đứng lặng tại chỗ, trong đầu có hàng triệu phép tính cực nhanh: mấy tháng trước, khi Phương Dư Khả biết cả nhà sắp di dân, có phải ước mơ được nắm tay dạo với người đẹp kia bên bờ sông Thames, trầm giọng đọc những bức thư tình từng đọc cho tôi mà tôi nửa hiểu nửa ấy? Có phải đáy lòng có chút áy náy, nên mới dùng thành tích 95 điểm trời ấy đến cười nhạo tôi, cho dù bằng lòng đưa tôi cùng tới , tôi cũng tự hấy rằng mình thể bám trụ được ở bên kia? Sau đó, đương nhiên tôi quấn quýt lấy , theo sang . Tôi hiểu chính mình, trình độ tiếng như vậy, ngay cả đại học bình thường cũng khó vào, còn mau ôm lấy đại học Bắc Kinh tha? Phương Dư Khả có phần phí công suy nghĩ rồi, mấy tháng qua giấu tôi chuyện di dân cũng khó xử cho .

      Cùng lúc cảm thán, trong đầu tôi giống như có máy chiều phim, lướt qua đủ mọi tình cảnh. Chốc lên hình ảnh thần bí mặc trang phục màu đỏ, đầu đội mũ phượng, dắt tay lang quân của tôi lượn lờ trong màn mưa bụi mờ ảo; lát lại lên hình ảnh máy bay hướng về phía nước , sân bay, mình tôi đơn đứng trong gió, tôi nắm tay chặt, muốn liều mạng giơ ngón giữa về phía máy bay, nhưng chỉ có thể bất lực khom lưng, tự cúi mình thành chấm hỏi to đùng.

      Tôi cười với Tiểu Tây: “Em đột nhiên nhớ ra em ăn trưa rồi, gặp lại sau.” Vừa xong, tôi phi mạch về ký túc xá.

      Trí não tôi chỉ quen với những suy nghĩ đơn giản, sau khi trải qua tưởng tượng phức tạp như thế, cuối cùng nó cũng ầm ầm sụp đổ. Khi tôi suy nghĩ logic của nhiều vấn đề như vậy, nó vẫn để lại cho tôi ít đất trống để thương xót bản thân.

      Tôi cảm thấy lạnh, lạnh cách kỳ dị, giống như những lời của Tiểu Tây là cáisinh tử phù** đâm vào trái tim tôi, khiến tôi thể động đậy. Giống như bị dội cho gáo nước lạnh, biết mất lòng, nhưng ngờ lại là kết cục thẳng thừng như thế. Bị lừa dối cũng được, làm cái bóng của người khác cũng tốt, ít nhất, này nào đó, tôi có thể mang theo vẻ mặt tổn thương mà ra , dùng tâm trạng chính nghĩa mà oán trách , bắt sám hối. Nhưng bất cứ cách giải quyết nào của Phương Dư Khả đều là nhổ cỏ nhổ tận gốc. Khi bồi dưỡng tôi trở thành cái bóng biết tiếng lưu loát cách vô vọng, bất cứ lúc nào cũng có thể lựa chọn chạy về hướng quê hương của mình, ngay cả chút hoài niệm cũng để lại cho tôi.

      ** Sinh tử phù xuất trong truyện Thiên long bát bộ của Kim Dung, được Lão lão sử dụng, về sau truyền cho Hư trúc. Theo truyện, nó là loại bùa, làm từ nước, dùng nội lực để hóa thành đá, bắn vào Huyệt đạo của người rồi tan biến luôn, để lại dấu vết. Người trúng bùa này bị đau khổ, muốn sống (sinh) được, muốn chết ko xong (tử)

      Cuối cùng, hẹn tôi ra trước, với tôi, xin lỗi, người tôi phải là em, tôi chỉ quá mâu thuẫn mà muốn tìm người hoàn toàn giống ấy, rồi lại tự chủ được mà muốn nhào nặn em trở thành người giống ấy, cuối cùng phát trong lòng tôi vẫn chỉ có người là ấy.

      Sau đó, ngày hôm sau, khi tôi bắt đầu phải ứng lại được, chợt hiểu ra, kéo hành lý, bước lên máy bay từ lâu.

      Còn tình cảm của tôi cứ như thế mà bị hoạn.

      Đột nhiên, hy vọng giống như Vi Tiểu Bảo, ngay thời khắc quan trọng, bị trói vào ghế, Hải công công cất giọng the thé, hô tiếng “đao hạ lưu kê”.

      ra, thiên trường địa cửu cũng chỉ là cuộc tưởng bở.

      Tôi đoán được kết cục chia tay, nhưng đoán được chia tay lại đau đớn như thế.

      Tôi lấy di động ra, bấm dãy số quen thuộc nhất. Trong điện thoại truyền ra bài hát “I don’t know why” của Norah Jones, giống như châm chọc hình tượng khăng khăng muốn lên giường ngày đó của tôi. Nước mắt sắp tràn ra, tôi định ngắt máy.

      Nhưng khi định ngắt máy, giọng dễ nghe, thu hút của Phương Dư Khả lại truyền tới: “ giờ hơi bận, lát nữa gọi lại cho em.” xong lập tức ngắt máy.

      Nước mắt rốt cuộc xâu thành chuỗi, bạn xem, lúc nào cũng trước tôi bước, ngay cả ngắt máy cũng nhanh hơn tôi. Tôi vốn định chia tay trước, xoay người trước, làm kẻ ở lại đáng thương kia.

      Tôi cam lòng, gửi tin nhắn: “Phương Dư Khả, chia tay . Em mệt rồi.” Gửi xong tin này, tôi cảm thấy từng chân tóc tê dại. Nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, giờ tôi thua sạch sành sanh như thế, vẫn nên để lại cho mình chút mặt mũi, nếu Phương Dư Khả vẫn còn là người đàn ông, cũng biết thời biết thế, so đo lý do chuyện tôi đề nghị chia tay này. Tặng quyền chủ động này cho bên bị thương chẳng phải cũng là trong những phong độ của đàn ông hay sao.

      Tôi ngờ rằng Phương Dư Khả lập tức gọi tới, hạ giọng với tôi: “Đừng quấy rối, buổi tối gặp mặt tiếp. Còn nữa, được tắt máy.”

      Tôi rất tuyệt vọng, Phương Dư Khả gã đàn ông tham lam. Thể diện cả trong cả ngoài, cái gì cũng muốn. Các người dự định chắp cánh cùng bay, tôi chưa từng quấy rầy hay oán giận , làm người đủ độ lượng, nên gặp tôi, trưng ra cái thứ tình cảm lấp la lấp lánh, đánh cho cái người tay tấc sắt là tôi lăn lộn mấy vòng mới cảm thấy thỏa mãn. ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, tốt xấu gì chúng ta cũng là người mấy tháng, tính ra cũng là nhiều năm tình nghĩa.

      Buổi chiều, tôi lấy ra tất cả tiểu thuyết ngôn tình kinh điển tàng trữ, lướt qua nhanh lần. Trong cái nơi toàn chuyện giả tạo đó, cuối cùng tôi cũng bằng lòng tin tưởng chân tình tồn tại. Tôi phải đưa cho mình tâm lý dự phòng, nếu , buổi tối bị đả kích, tôi sợ mình tuyệt vọng với cuộc đời, trực tiếp nhảy xuống hồ Vị Danh, sau đó… phải chết đuối, mà đầu cắm xuống bùn, bị sặc chết. Mặc dù tôi coi tình là quan trọng nhất, nhưng thân thể phải chịu trách nhiện với bố mẹ, khi đầu óc tỉnh táo, nhất quyết làm chuyện có lỗi với bố già mẹ già. Bình thường người ta thấy tôi cãi vã ầm ĩ với bọn họ, nhưng nếu ngày nào đó, bọn họ bỗng nhiên nổi điên, gả tôi cho tên ngốc, lưu manh hay tàn tật gì đó, tôi vẫn đặt chữ hiếu trước, gắng gượng mà đồng ý. Nhưng nếu bị Phương Dư Khả đả kích đến mức đầu óc choáng váng cũng trước được. Người tự sát vì tình bình thường cũng phải người biết thương xót bản thân, chính là ra quyết định trong 0.01 giây, có lẽ 0.01 giây sau khi nhảy lầu, bị gió thổi qua, lý trí trở lại bình thường, chừng họ cũng hối hận giữa trung, nhưng còn kịp nữa.

      Vì vậy, tôi xây cho mình tâm lý vững chắc, chết cũng thể tan vỡ, tôi là tài hoa, ưu tú như thế, Phương Dư Khả cần chính là thiệt thòi của ta. Khi ta già rồi, tiểu cũng tạo được đường cong parabol nữa, nhất định ta vì quyết định ngày hôm nay mà đấm ngực giậm chân, hối hận cả đời.
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 54
      Ngồi trong ký túc xá suy nghĩ bình tĩnh và cẩn thận, nếu như tôi tìm hiểu theo hướng tích cực, Phương Dư Khả bắt tôi học tốt tiếng còn có ý muốn cùng tôi bay vượt đại dương. Nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn ra, chuyện di dân liên quan tới cả gia đình tôi, theo lý mà cũng là tự do của tôi, phải để tôi bàn bạc với người trong nhà mới đúng. Tôi phải vật tùy thân có thể mang theo, cũng phải người cần đề nghị lập tức theo cả nhà bọn họ di dân. Trước kia, phải còn định gặp bố mẹ hai bên trước sao? Hơn nữa, bây giờ còn có nàng áo hồng như con thiêu thân xuất ! Vì vậy, khả năng này gần như là con số . Trước khi ăn cơm, tôi còn cố ý tạo cho mình hình tượng trang nhã, lấy từ chỗ Chu Lỵ chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, bên dưới là quần quần soóc cũng màu trắng, đôi giày cao gót của A Đào, nhìn vào trong gương, còn có chút hương vị con . Trước khi bị hành quyết phải ăn no mặc ấm, tử tế nốt quãng đường cuối cùng. Nếu hôm nay là bữa cơm cuối cùng, tôi phải vinh quang hết mới được.

      Tôi tới nơi chúng tôi thường ăn trước. Chọn chỗ ngồi, là bàn cách cửa sổ khá xa. Trước đây, lúc nào tôi cũng la hét muốn ngồi cạnh cửa sổ, trong lòng hy vọng mọi người có thể thấy tôi và Phương Dư Khả ngồi cùng nhau, cao giọng tuyên bố dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ người hoàn toàn biết gì tới cậy góc tường; còn Phương Dư Khả, lần nào cũng thích ngồi ở đó, như vậy rất giống vườn bách thú, giống như bất cứ lúc nào cũng có người nhét thức ăn vào từ cửa sổ. Khi đó tôi còn cười tư duy đặc biệt, giờ nghĩ lại, có lẽ muốn công khai chuyện tôi với đôi vì sớm đoán được có kết cục như ngày hôm nay. Chỉ là suy nghĩ của tôi bị oxy hóa, hiểu được đến tầng ý nghĩa này mà thôi. Nghĩ tới bữa cơm tối nay giống như hội nghị báo cáo chia tay chính thức, nhất định phải làm cho lưu loát, trăm nghìn lần được khóc lóc om sòm, giữ lại chút tự tôn, đừng để bị người ta giẫm đạp. Bị vứt bỏ rất thảm, đau khổ cầu xin người ta đừng vứt bỏ mình còn thảm hơn. Từng câu, từng câu thuyết phục bản thân, khiến cho trái tim tôi sinh ra chút đau thương nào, bắt đầu sóng yên biển lặng, quan tâm đến thế giới bên ngoài. Khả năng điều tiết và khôi phục của tôi quả nhiên nhanh như chó vậy.

      Khi Phương Dư Khả bước vào, ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ theo thói quen, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, phát tôi ngồi trong góc.Tôi cẩn thận quan sát, vẻ mặt có chút mệt mỏi, giống như mấy ngày nay trải qua rất nhiều chuyện, áo sơ mi trắng còn có nếp nhăn, giống phong cách bình thường của . Có lẽ tôi nhìn quá mức chăm chứ, Phương Dư Khả xoay người phát ra tôi, có chút ngạc nhiên mà tới, buồn bực ngồi đối diện tôi.

      biết có chuyện gì, vành mắt tôi đột nhiên ươn ướt. Nhìn gương mặt trắng sạch, ngũ quan ràng từng bị tôi nhéo đến lộn xộn này, tôi mới phát , tâm lý mà tôi xây dựng vô dụng, tôi còn chưa ,trong lòng bắt đầu tuyệt vọng. ra chia tay phải chuyện dễ như vậy, phải thứ gì đó nếu bằng lòng là có thể đóng gói ném . Vì vậy, xuất ngoại mới tốt, mắt tôi nhìn thấy trong lòng mới rối loạn, giả bộ kiên cường. Hai chúng tôi cũng gọi cơm như thường lệ, đại khái đều hiểu hôm nay tới đây gặp mặt phải để ăn.

      Vẫn là Phương Dư Khả trước: “Hai ngày trước vì sao lại tắt máy?”

      Tôi trả lời: “Đánh mất sim, vừa mới làm lại.”

      Phương Dư Khả nghi ngờ nhìn tôi: “Di động mất, yên lành sao lại mất sim?”

      Chuyện này khó giải thích. Theo lẽ thường mà , sim và máy quả thân thiết ở cùng nơi như em. Nếu muốn chuyện này, tôi phải lật lại câu chuyện chết tiệt giữa Chu Lỵ và Vương Nhất Mạc lần, chuyện này lệch khỏi quỹ đạo của chủ đề góc quá lớn, vì vậy cứ cho qua tốt hơn. Tôi cắn cắn môi: “Chuyện này… dù sao mất là mất thôi.”

      Phương Dư Khả nhìn tôi chằm chằm, giống như hiểu tôi: “Em giấu chuyện gì đó.”

      Tôi nghĩ trong lòng, ra giấu tôi tương đối nhiều, hôm nay phải tới so xem ai giấu giếm nhiều hơn sao?

      Phương Dư Khả thở dài: “ biết gần đây em bực bội vì . Quên , sau này ép em học tiếng nữa. Em thích làm gì làm thế . Em lúc nào cũng nghe lời như vậy, ép em bằng ép chính mình. Hôm nay có việc muốn với em.” Tôi miễn cưỡng gật đầu. Tôi biết trong mắt , vừa rồi có được coi là gật đầu hay . Khi ra câu “có việc muốn ”, tôi cảm giác xương cổ tôi nhúc nhích được, vô cùng cứng nhắc. Nhưng trọng tâm câu chuyện của Phương Dư Khả bỗng nhiên chuyển: “Trước khi chuyện này, phải hỏi em, chuyện bạn qua mạng hôm qua là thế nào? Còn nữa, yên lành em mặc quần soóc làm gì? Lại muốn gặp bạn qua mạng phải ? Vì sao em lại đổi được cái tật mê trai đẹp của mình như vậy?”

      Trước đây, khi như vậy, tôi : “Em sống chết phải bảo vệ quyền lợi mê trai của mình, cũng sống chết phải bảo đảm quyền lợi có trai đẹp hướng ánh nhìn về phía em.” Nhưng giờ, những lời giống như chọc vào chỗ đau của tôi. Chung quy lại, tôi hề hay biết, ra trong cuộc chia tay này người ta còn có thể ra tay với tôi, còn có thể chỉ trích chỗ sai của tôi, tôi vốn muốn tới nhận lời xin lỗi của , sau đó rộng lượng mà chúc phúc, nhận lời chia tay là ok.

      Tôi siết chặt nắm tay, cổ thẳng lên, ngẩng đầu nhìn : “Đúng, thói đời bây giờ phải thịnh hành đứng núi này trông núi nọ sao? Vì vậy chia tay . phải emđã gửi tin nhắn cho rồi sao? Em , chúng ta chia tay .”

      Trong mắt Phương Dư Khả đột nhiên lên vẻ vô cùng u lạnh lẽo, đủ để khiến nhiệt độ đầu đông này rớt xuống mức đóng băng. Tôi khỏi lúng túng: vì sao đều là lỗi của tôi. Phương Dư Khả hé miệng: “Em lại lần nữa xem.” Tôi dám nữa, vẻ mặt của Phương Dư Khả giờ giống như muốn giết tôi. Mặc dù trong nháy mắt ra lời chia tay kia tôi cũng có ý nghĩ tự sát trong đầu, nhưng cũng muốn bị người giết. Chẳng lẽ lời chia tay nhất định phải để ? Tôi biết ra Phương Dư Khả là con người cực đoan, biến thái như thế.

      Tôi ấp úng : “Nếu . đề nghị chia tay được chưa? Chuyện này mà cũng để bụng sao?” Trong mắt Phương Dư Khả có tơ máu, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh có thứ gì đó lóe lên. Vẻ mặt còn kinh khủng hơn vừa rồi mấy lần.

      Tôi hiểu nổi, vở kịch này phải diễn như vậy sao? Tôi đảo qua đảo lại tất cả nguyên nhân kết quả của mọi chuyện lần trong lòng, vẫn nghĩ ra mình sai ở chỗ nào. Vốn tưởng rằng hôm nay mình tới để diễn vai nữ phụ, làm thế nào lại biến thành nữ thám tử? Vốn là bộ phim đau khổ vì tình, làm thế nào lại biến thành phim kinh dị? Tình tiết của phim kinh dị, tôi thuộc đâu. Vệt nước ngân ngấn trong mắt tôi vì sợ hãi mà bốc hơi trong nháy mắt. Tôi hoang mang nhìn . giờ tôi mới phát , tuy tôi và Phương Dư Khả nhau được ba tháng, tôi chỉ biết chàng đẹp trai độc mồm độc miệng, lại biết tính cách của như thế nào. Cuối cùng Phương Dư Khả cũng mở miệng: “ chỉ nghĩ em điên trận rồi thôi, đây là em nghiêm túc? Vì cái tên Vương Nhất Mạc mà em mới gặp lần kia?”

      Tôi suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nguyên nhân phải trong lòng chúng ta đều sao? Đây phải vở kịch chia tay mà Phương Dư Khả muốn diễn cho xong sao? Vì sao còn làm như tôi ngoại tình? Tôi vô tội : “ phải vì ta. Em hiểu ra rằng, có vài thứ phải xem duyên phận, ngay từ đầu, thế giới của chúng ta khác nhau, lâu dần, nảy ra vấn đề. Đau dài bằng đau ngắn. Trong sách viết, tình giống như hai người kéo dây chun, người bị thương luôn là người muốn buông tay. Vẫn nên buông tay , đỡ cho đến lúc đó lại càng khó chịu.” Vẻ mặt Phương Dư Khả sắp biến thành dữ tợn, giống như việc tôi tự mình giải quyết làm hài lòng vậy. Tôi cứ nghĩ rằng sau khi những lời đau khổ, tự sát muối vào vết thương này, cũng nên chột dạ mà cúi thấp đầu xin lỗi. Chuyện này là quá kỳ quái rồi. Tôi dự định rút về ký túc xá trước, cùng mấy nàng kia bàn bạc đối sách. ràng tôi là loser trong tình , loser đến mức chia tay cũng chia thành cái dạng này, tôi có chết cũng ngờ tới. Người ta rằng cây làm chẳng nên non, tôi phải phát động trí tuệ của tập thể thay tôi nghĩ lại. Vì vậy, nghĩ qua nghĩ lại vài lần, tôi kiên định : “Bỗng nhiên em thấy đói bụng nữa, em về trước.”Ông trời biết, cơm trưa, cơm tối tôi đều chưa ăn, người sắp mỏng thành tờ giấy rồi. muốn chạy trốn, Phương Dư Khả đột nhiên bắt lấy tay tôi, hung hăng kéo tôi, ôm chặt. Tôi có chút mơ màng. Đây là cái ôm chia ly sao? Đau đớn từ đáy lòng tôi rốt cuộc cũng chậm rãi tràn lên, sắp ngưng thành mấy chuỗi nước mắt nóng ấm. Nhưng vai diễn quần chúng, kẻ qua đường A, ở bên cạnh chờ được cái ôm thâm tình của chúng tôi, đứng bên cạnh hỏi: “Bạn học, hai người có ngồi hay ?” trong giờ cao điểm, hai chúng tôi chiếm nhà xí mà lại . Giờ hoàng kim của buổi tối, chúng tôi ăn được đĩa cơm mà lại đứng ôm nhau, quả có chút đúng. Tôi đẩy Phương Dư Khả ra, ngại ngùng với bọn họ: “Chúng tôi , bây giờ.” Người qua đường D tức giận lẩm bẩm: “Muốn thân mật tới hồ Vị Danh , tới căn tin ôm nhau làm gì. Có bệnh.”

      Phương Dư Khả đứng vững lại trong hai tay tôi, sau đó lập tức nhìn chằm chằm người qua đường B, túm cổ áo ta: “Mày ai có bệnh?”

      Tôi đứng ngây ra, ngờ Phương Dư Khả có khuynh hướng bạo lực. Trước đây, dù Văn Đào kích thích như thế nào, hai người vẫn chưa từng đánh nhau. giờ, sắp , còn người trong nước nữa, tùy tiện là túm cổ, muốn vung tay. Tôi vội vàng nhào tới, cậy từng ngón tay của ra. Những ngón tay dài, rất đẹp vì dùng quá nhiều sức mà ngay cả móng tay cũng trắng bệch. Người qua đường B xem ra cũng là người văn minh, còn chưa làm tư thế sắp vung tay vung chân theo phản xạ, cũng ràng ngờ rằng câu lại dẫn tới thù hằn lớn như thế, hoảng sợ nhìn tôi. Tôi kéo Phương Dư Khả ra khỏi căn tin, thở hổn hển : “ học được cách đánh người từ bao giờ?” Phương Dư Khả u oán nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy là những cột sóng cuộn trào mãnh liệt, lông mày xinh đẹp đều sắp nhíu lại với nhau, lông mi run run nhìn về phía tôi, uất ức đến mức giống như tôi tìm người khác, đá vậy. Trái tim tôi rung động, muốn vuốt lên gương mặt , tay giơ lên được nửa mới nhớ tới hôm nay tới là để chia tay, đành phải thuận thế đặt lên tay , câu “Giữ gìn sức khỏe, em chúc hạnh phúc.” xong, tôi lập tức quay đầu , dám nhìn lại, sợ rằng vừa quay lại phát điên mà chạy về, ôm chặt lấy chân buông, rằng chị đây rất vừa ý mi, mi có thể quăng con hồ ly tinh kia, đừng xuất ngoại được .
      tart_trung, tutuOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :