1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh Tử Kiến - Bồng Vũ (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 9

      Đông Phương Khuynh Quốc mang theo sứ mỹ nhân, tới địa điểm hẹn trước, nhưng thấy Du Nhận và Văn Tri Lai, ngược lại bị người bịt mắt, lục soát khắp người, lấy súng áp vào trong xe, chạy hơn hai tiếng đồng hồ, xuống xe, tiếp theo lại tiến vào bậc thang dẫn xuống địa đạo, vòng tới vòng lui, lại lên bậc thang, tiến vào nơi trống trải, bịt mắt được cởi ra.5fee9eefc3fcdbcd98a0 © ***************.com Trước mắt là mật thất rộng rãi cực lớn, phía sau là đống hòm gỗ, phía trước có bộ bàn ghế da thuộc, giống như cái phòng khách tạm thời, bên bày chiếc bàn bài, mấy gã to lớn đánh mạt chược.

      Đông Phương Khuynh Quốc nhanh chóng nhìn xung quanh ổ địch, cái chỗ diện tích hơn mấy trăm mét vuông này, cần đoán cũng biết là kho buôn lậu vũ khí của Du Nhận ở Đài Loan, vậy, Đài Loan cũng là trạm vận chuyển của gã!

      Du Nhận rất cẩn thận, giấu vũ khí ở nơi kín đáo như vậy, ra vào đều có quản chế, cộng thêm địa đạo mê cung được đặc chế kia, muốn chạy trốn ra ngoài cũng dễ dàng.

      trầm ngâm, chú ý tới những tên to con kia vừa nhìn thấy , hai mắt đăm đăm, tự chủ được nuốt nước bọt từng ngụm.

      “Cậu rốt cuộc tới, Đông Phương Khuynh Quốc, bọn tôi chờ có chút kiên nhẫn rồi đấy!” Du Nhận dựa ghế sa lon, hiểm cười.

      “Mỹ nhân từ mang tới chưa?” Đông Phương Khuynh Quốc nhìn gã, ánh mắt của vẫn chăm chú nhìn Văn Tri Lai mềm nhũn nằm ở chiếc ghế khác.

      “Tri Lai!” Mái tóc dài của tán loạn, thoạt nhìn suy yếu chịu nổi, hơn nữa, khuôn mặt xinh xắn nhắn bên phải bị đánh cho sưng đỏ ứ lại, khóe miệng còn rơm rớm vết máu.

      Tim của mãnh liệt co lại, ngũ tạng lục phủ toàn bộ quặn thắt, lửa, bắt đầu thiêu đốt.

      “Yên tâm, ta chết! , phải là còn chưa có chết!” Du Nhận châm chọc xong, bước về phía Văn Tri Lai, túm lấy tóc , xách lên.

      “Nhìn , Văn Tri Lai, ta đến, hơn nữa, còn mang theo Mỹ nhân từ đến đây.” Du Nhận cười lạnh liếc chiếc rương da trong tay Đông Phương Khuynh Quốc.

      “Thả ấy ra.” nhanh chóng biến sắc, nhìn chằm chằm Du Nhận, trong mắt tích đầy bão táp.

      “Đưa Mỹ nhân từ qua đây.” Du Nhận quát lên.

      “Ông buông ấy ra trước.” cường ngạnh cầu.

      Du Nhận hừ lạnh tiếng, buông Văn Tri Lai ra, châm chọc : “ là thâm tình cảm động!”

      Đông Phương Khuynh Quốc tới, đứng bên cạnh , nhè vuốt lên khuôn mặt : “Tri Lai…”

      Văn Tri Lai cựa cái, chậm rãi mở cặp mắt mù lòa, khó khăn hít thở : “Khuynh Quốc..790e492a40a6dd3c0a9ff1 © ***************.com tại sao… tại sao lại tới? Tại sao ai ngăn lại? thể giao sứ mỹ nhân ra được! ngốc quá…”

      Nhìn bị thương thành như vậy, đột nhiên dâng lên cỗ lửa giận.57b59b27fe4d0388a7ca2e23 © ***************.com “Em còn hỏi tôi tại sao lại tới? Lý do tôi còn phải lại lần nữa sao? Em hiểu thế nào là 『 ở chung chỗ 』sao? hiểu sao?” tức giận, giận mình rời , giận ràng rốt cuộc giữa và Du Nhận có ân oán gì.

      Trái tim đau quá, sao lại hiểu? Chính vì biết cố chấp bao nhiêu, mới quyết định phải chứ.

      “Em vẫn tin tôi? tin trái tim của tôi?” trầm giọng gầm , chỉ có mượn tức giận, mới có thể gom hết những bất an cùng lo lắng trong mấy giờ qua phát tiết ra được.

      phải ta tin cậu, ta quá sợ vận mệnh, vận mệnh sớm định ta thể sống được, mà ta càng sợ cậu ta mà cũng chết trong tay ta.” Du Nhận cười lạnh.

      quay sang gã, nhướn hàng lông mày.6eb8775012627a1fb8783 © ***************.com “ ấy và Phò mã của công chúa như ông rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao ấy phải chết trong tay ông ?”

      “Sao vậy, ra là Văn Tri Lai chưa cho cậu biết ta là ai? Ta và ta có mối thù đội trời chung! Kiếp trước ta là đại đệ tử của quốc sư Tống triều, hơn nữa còn là bạn tốt tri giao của công chúa, chính là ta cùng công chúa thiết kế, khiến cho Thiên công biến thành nữ nhân, hơn nữa còn chặt đứt duyên phận giữa ta và Thiên công… Là ta! Đều do ta tay tạo thành!” Du Nhận ngoan độc nhìn chằm chằm Văn Tri Lai.

      Đông Phương Khuynh Quốc kinh hãi run lên, giữa Văn Tri Lai và sứ mỹ nhân, ra có ràng buộc sâu đến vậy.

      “Chẳng qua, ta cũng hạ nguyền rủa với ta, đời đời kiếp kiếp, ta và người ta , đều chết trong tay ta.cc20e0f879d71a7a4707c99b © ***************.com chỉ cần oán hận của ta còn chưa được giải, các ngươi vĩnh viễn thể ở chung chỗ, ta muốn các ngươi nếm thử chút cái gì gọi là sinh ly tử biệt…” Du Nhận hiểm cười .

      Nguyền rủa? Lại là nguyền rủa? Tại sao lại có nhiều nguyền rủa như vậy? Tại sao cuộc đương từ hơn ngàn năm trước lại dính dáng đến nhiều người như vậy, khiến cho những người ở ngàn năm sau như bọn họ người ngã ngựa đổ, thống khổ bế tắc?

      “Nếu vậy, ông lấy được sứ mỹ nhân, oán hận cũng nên tiêu tan rồi chứ? mà ôm lấy cốt nhục Thiên Công của ông, đừng có làm phiền chúng tôi nữa.” vừa vừa ném rương da qua.

      Du Nhận kinh hãi, bước bước dài về phía trước, ôm chặt lấy chiếc rương da kia, sau đó thể chờ đợi vội vã mở ra.

      “Mỹ nhân từ…” Du Nhận nhìn chiếc đĩa sứ hoa lệ nằm trong rương da, nhất thời kích động đến mức hốc mắt phiếm hồng, toàn thân phát run, những chuyện cũ trước kia đều lên trong đầu.

      Thiên Công… Thiên Công của gã!

      Chiếc đĩa màu thiên thanh, mặc dù niên đại rất lâu, vẻ trang nhã vẫn giảm chút nào, màu sắc trong sáng bóng loáng kia, phảng phất như tròng mắt trong suốt kia của Thiên Công, mà từng điểm từng điểm đỏ tươi này, tựa như sắc môi đỏ mọng của Thiên Công….

      “Mỹ nhân từ vẫn xinh đẹp như vậy….” Gã nghẹn ngào sợ hãi than.

      Văn Tri Lai nghe vậy ngạc nhiên, khóe miệng xinh đẹp của Đông Phương Khuynh Quốc cong lên nụ cười lãnh diễm.

      “Văn Tri Lai, ai mỹ nhân từ vỡ nát? Nó vẫn còn nguyên! Tốt quá… Giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy nó vậy…” Du Nhận nhớ tới năm đó, khi gã vội vã về đến nhà, vừa bước vào sương phòng, nhìn thấy mỹ nhân từ lẳng lặng nằm bên cạnh gối của thê tử qua đời, khi gã biết đó là do Thiên Công dùng máu cốt của mình chế ra để được chôn theo thê tử gã, trái tim của gã cơ hồ xé rách.

      Đó là lần đầu tiên gã nhìn thấy mỹ nhân từ, cũng chỉ cái liếc mắt, hôm nay gặp lại, cách ngàn năm.

      “Hài lòng chưa? Bây giờ, giao thuốc giải ra được rồi chứ!” Đông Phương Khuynh Quốc đỡ Văn Tri Lai dậy, cáu kỉnh cầu.

      Du Nhận vẫn nỡ dời mắt khỏi đĩa sứ, ngẩng đầu nhìn , đột nhiên, gã thấy hoảng hốt trận, Đông Phương Khuynh Quốc trước mặt cùng thân ảnh mảnh mai thanh lệ kia của Thiên Công chồng lên nhau, giống như là linh hồn ngàn năm xuyên qua, ký thác vào thân xác tương tự….

      Nếu như người này là Thiên Công… Nếu như đúng như vậy mà ….

      Nhưng trong lòng gã rất ràng, phải, phải là người mà gã muốn.

      Song, có phải hay sao? Tên nam xinh đẹp khiến cho người ta ngứa ngáy này, gã muốn ! Cuộc đời này, lấy để thay thế Thiên công, an ủi thân thể và linh hồn trống vắng của gã !

      Văn Tri Lai chặt đứt duyên phận của gã và Thiên Công, nếu vậy, gã cũng muốn chặt đứt tình duyên của Văn Tri Lai, khiến cho ta nếm thử chút tư vị của thống khổ…

      ‘Muốn giải dược, dùng thân thể của cậu đến đổi , Đông Phương Khuynh Quốc.” Gã khép rương da lại, tà cười.

      Khuôn mặt Văn Tri Lai biến sắc, run giọng kêu lên: “Du Nhận, ngươi đừng quá đáng!”

      “Quá đáng? Có sao? Ta từ bi lắm rồi, nếu như ta ác hơn chút, ném cho bọn thủ hạ của ta, để cho chịu đủ lăng nhục xong, mới để chết.” Du Nhận cười lạnh, ngược lại khiêu khích hỏi Đông Phương Khuynh Quốc: “Cậu xem có đúng ?”

      Đông Phương Khuynh Quốc châm chọc : “ là tham lam, có được sứ mỹ nhân, còn bỏ qua?”

      “Lấy được mỹ nhân từ, lại thấy được Thiên Công, lửa hận của ta, phải có người giúp ta giải.” Gã nhìn chằm chằm Đông Phương Khuynh Quốc, cười đến dâm uế.

      “Nếu như tôi ?”

      muốn cũng được, nếu như cậu muốn nhìn ta đau đến chết mà .”Gã cười gian xẻo nhìn đồng hồ.

      Đúng lúc này, Văn Tri Lai đột nhiên run lên cái, toàn thân đau đớn đến nằm cũng run rẩy.

      “Ah….”

      “Tri Lai?” Đông Phương Khuynh Quốc kinh ngạc ôm lấy .

      “Hà hà, bốn tiếng lần, độc tính bắt đầu phát tác, nếu giải độc, ta càng lúc càng đau, cho đến khi thất khổng chảy máu, đau đến chết mới thôi.” Du Nhận uy hiếp .

      Dung nhan mỹ lệ của Đông Phương Khuynh Quốc siết chặt, nhìn chằm chằm Du Nhận.

      “Như thế nào? nỡ đúng ? nỡ tới chỗ ta.” Du Nhận đắc ý hất cằm lên.

      “Nếu ông muốn tôi như vậy, cũng được! Tôi thành toàn cho ông.” Vừa , bắt đầu cởi cúc áo.

      ! Khuynh Quốc! được! Em đau…” Văn Tri Lai kinh hãi níu lấy .

      “Tri Lai…” ôm lấy , cảm nhận được liều mạng nhẫn nhịn đau đớn, ngực căng cứng, hôn lên trán , giọng : “ sao, lập tức qua, sao cả.”

      “Cái gì gọi là sao cả? được, em muốn chịu loại sỉ nhục như vậy, tuyệt đối muốn, như vậy thà em chết !”

      đau lòng kêu lên.

      xoay mình cúi đầu chiếm lấy môi , mãnh liệt hôn điên cuồng.

      Vẻ mặt Du Nhận trầm xuống, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, đáy mắt, lóe lên lửa ghen hừng hực.

      Hoàn toàn để ý tới những người xung quanh nhìn, Đông Phương Khuynh Quốc hôn Văn Tri Lai gần mười mấy giây mới buông ra, dùng giọng lay động lòng người : “Biết ? Đây là lần đầu tiên, thấy may mắn vì em thấy gì.”

      ngơ ngẩn, trái tim bị chia cắt, khí nóng từ lồng ngực vọt lên hốc mắt.

      “Bịt lỗ tai lại, đừng nghe gì cả.” dặn dò, xoay người về phía Du Nhận.

      “Khuynh Quốc…” hô to, để ý đến đau đớn toàn thân, nhất quyết muốn xông lên.

      “Bắt ta lại, đừng để ta cản trở chuyện của ta, ta muốn cảm thụ cái gì gọi là đau lòng .” Du Nhận gầm lên, mấy tên thủ hạ to lớn lập tức túm lấy .

      Kế tiếp, là chuỗi tiếng quần áo bị xé rách, khi tiếng thở dốc nặng nề, truyền vào lỗ tai , kinh hãi mở trừng trừng cặp mắt, mặc dù nhìn thấy gì, nhưng thể chịu nổi hình ảnh thông qua trưởng tượng, ngừng trình diễn trong bóng tối.ed54aa1cbf24ba34423f9 © ***************.com muốn… muốn …Dừng lại! Mau dừng lại ! thống khổ bịt tai lại, tim như thắt lại, lệ như máu, sắp điên cuồng hỏng mất.6f4e5922094770c5da83 © ***************.com Là ! Là hại người đàn ông mình mến bị ức hiếp, đây hết thảy đều là vì ….

      Lời nguyền rủa như cơn ác mộng này đến khi nào mới kết thúc đây?

      “Ông đưa thuốc giải chứ? “Đông Phương Khuynh Quốc mặc cho Du Nhận hôn lên môi , mặt , cổ , lạnh lùng, nhưng phối hợp.

      “Còn phải xem biểu của cậu.” Du Nhận đói khát vuốt ve thắt lưng mê người của .

      “Ha? phải là ông căn bản có thuốc giải, chỉ muốn chơi đùa tôi đấy chứ?” chuyển mình, ngả ngớn đè lên người gã, kẻo mở áo sơ mi của gã, lấy ngón tay trêu đùa lồng ngực gã.

      Mã Hải cùng những người khác nhìn mà sững sờ.

      Du Nhận bị trêu đùa cho kích động cả người, ý loạn tình mê nhìn chằm chằm vẻ diễm sắc vô song của , thở gấp chỉ muốn ngụm có thể ăn sạch , nhưng khi gã muốn cởi thắt lưng của , Đông Phương Khuynh Quốc lại đột nhiên ôm lấy gã, ghé vào lỗ tai gã thổi khí: “Bên trong túi bên phải… là thuốc giải đúng ?”

      Cả người gã tê dại chịu nổi, bật thốt lên: “Đúng…”

      Lời vừa ra khỏi miệng, gã lập tức cảnh giác, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đầu tiên là nghe thấy tiếng cười nhạo của Đông Phương Khuynh Quốc, sau đó, thứ gì đó ầm ầm nổ tung!

      “Oành” tiếng, khói mù mịt dày đặc bốn phía, tia lửa bắn khắp nơi.59fcecc12177561286790d © ***************.com Biến hóa này khiến tất cả mọi người đều bị dọa cho vỡ mật, Du Nhận ôm đầu co lại bên, bọn thủ hạ của đầu tiên là ngã nhào, sau đó cũng lập tức rối loạn mở cửa tháo chạy ra bên ngoài.

      “Oa ~ nổ rồi! Kho vũ khí bị nổ tung…”

      “Chớ mở cửa!” Mã Hãi vội vã kêu lên, nhưng mọi người sớm xông ra ngoài.

      Bao gồm cả Đông Phương Khuynh Quốc và Văn Tri Lai.

      thừa dịp hỗn loạn, đem Văn Tri Lai .

      Làn khói dày đặc cùng khí nóng dần dần tản , Du Nhận nhìn chằm chằm chiếc rương da đặt mỹ nhân từ kia, rương da bị hư hại nửa, đĩa sứ bên trong sớm bể nát thành hình, thậm chí, mảnh vỡ màu thiên thanh còn rơi xuống bên chân gã.

      Lượng thuốc nổ được khống chế vừa đúng, thành công chế tạo hỗn loạn, cũng gây thương tích cho ai, Đông Phương Khuynh Quốc ngay cả điểm này cũng tính toán tốt rồi mới đến, mỹ nhân từ mang đến còn là giả!

      “Ông chủ, ngờ Đông Phương Khuynh Quốc lại đặt bom điều khiển trong rương da, còn làm sứ mỹ nhân nổ tung!” Mã Hải vội la lên.

      Du Nhận nhặt mảnh vụn kia lên, sắc mặt xanh mét, gân xanh trán giật dữ dội, lửa giận công tâm.

      Giả! Gã sao có thể quên được, Đông Phương gia có năng lực tái tạo lại đồ gốm thời Tống hàng đầu chứ! đáng chết! Đông Phương Khuynh Quốc lại dùng sắc để dụ gã, lợi hại sắp đặt gã đường!

      “Đông Phương Khuynh Quốc đáng chết, ta đem ngươi bầm thây vạn đoạn được!” Gã giận đên cần cả chiếc rương da cháy sém lên, dùng sức quăng xuống mặt đất, cuồng nộ gầm thét: “Đóng cửa ra lại, khởi động cơ quan của mê cung bí đạo, tuyệt để cho bọn chúng còn sống mà ra ngoài!”

      “Dạ!” Mã Hãi xoay người về phía góc tường, mở ra thiết bị, ấn chốt mở.

      Cơ quan khi khởi động, Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Tri Lai cứ chờ bị vây ở địa ngục , có mọc cánh cũng thể bay được.

      “Có cần gọi mọi người cùng nhau động thủ bắt chúng.” Mã Hải lại hỏi.

      , đừng đứa nào nhúng tay vào, bọn chúng là của ta, ta muốn tự mình đối phó bọn chúng!”

      Gã ngoan độc cắn răng, từ trong rương vũ khí buôn lậu lấy ra khẩu “Thiên nữ tán hoa”, ra khỏi kho hàng bí mật, bắt đầu đuổi bắt con mồi.

      Văn Tri Lai có chút mê muội nằm lưng Đông Phương Khuynh Quốc, ràng tình huống lúc này ra sao, sau trận nổ kia, liền ngất xỉu có cách nào suy nghĩ, cộng thêm độc phát đau đớn, suy nghĩ của cơ hồ tán loạn, mê mê man man.

      “Tri Lai, Tri Lai… Em có sao ?” nghe thấy tiếng của Đông Phương Khuynh Quốc, mở mắt.

      “Khuynh Quốc?”

      “Ừ, đây.aa010f52567cb8afbb80 © ***************.com Đến, mở miệng ra, uống thuốc giải trước, uống rồi đau nữa.” ôn nhu , đem viên thuốc giải nhét vào trong miệng .

      nuốt viên thuốc xuống, hơi thanh tỉnh, lập tức nhớ đến chuyện kia, tức giận đau lòng bắt lấy tay : “ sao chứ? Có bị… Có bị…”

      có, căn bản có thời gian làm xong, chẳng qua chỉ bị hôn, coi như bị chó dại cắn mấy cái ấy mà.” châm chọc cười cười.

      “Đừng cười! cho cười… Chuyện như vậy, đừng nhàng như thế…” tức giận trách móc, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của , tìm đến môi , dùng đầu ngón tay giúp lau hơi thở cùng dấu vết của Du Nhận.

      ửng sốt, mượn ánh sáng mờ mờ trong địa đạo, nhìn chằm chằm gương mặt của .

      lại khóc rồi, nước mắt màu đỏ ràng vẽ lên khuôn mặt của hai vệt máu, nhìn mà khiến trái tim quặn thắt lại đau đớn.

      Mỗi lần khóc, đều là bởi vì .

      “Tri Lai… Đừng khóc…” rất sợ nước mắt của , sợ thứ nước mắt màu đỏ mang dấu hiệu tử vong kia.

      được để cho bất cứ kẻ nào chạm vào , chà đạp nữa… Nếu như có thể, em muốn người khắp thiên hạ này đều mù hết, nhìn được vẻ xinh đẹp này của , như vậy có ai mơ ước , thèm muốn , như vậy, chỉ thuộc về mình em..” mất khống chế nấc lên, lần đầu tiên thể ra tùy hứng cùng ham muốn chiếm hữu của mình, cùng với tình nồng đậm của .

      là của em rồi.” khàn khàn xong, kéo vào trong ngực, cúi đầu mãnh liệt hôn .be4402e34acb73c6c16c8ea © ***************.com Cuối cùng cũng giống người bình thường, cuối cùng cũng biết ghen tỵ, biết ích kỷ, cuối cùng cũng điên cuồng giống .

      Tình chính là phải như vậy chứ! Trung thành với dục vọng, trung thành với cảm giác, liều lĩnh….

      vui sướng mà kịch liệt chiếm lấy đôi môi , muốn cho biết, chỉ có nụ hôn giữa tình nhân với nhau mới gọi là hôn, môi chạm vào môi, phải có thêm gia vị tình , mới có thế ngọt ngào, trừ này đó ra, những người chẳng liên hệ với nhau đụng chạm, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      Văn Tri Lai biết mình phải tỉnh táo, nhưng chuyện vừa rồi kích thích quá lớn, cách nào chịu nổi khi những người khác hôn Đông Phương Khuynh Quốc, ngay cả chạm tới , trong chớp mắt đó, hiểu ra, còn hơn những gì mình tưởng tượng, đến ghen tỵ với tất cả những người có thể nhìn thấy, đến bất trị…

      Bọn họ hôn nhau tha thiết, môi và đầu lưỡi giao hòa đến phân lẫn nhau, cho đến khi tiếng vang nặng nề từ phía xa vọng lại, quấy nhiễu bọn họ, họ mới giật mình run sợ tách ra.

      “Tiếng gì vậy?” Văn Tri Lai kinh hãi hỏi.

      Đông Phương Khuynh Quốc ôm chặt lấy , trầm giọng : “Trong bí đạo này có cơ quan, tường chuyển động.”

      “Tường?”

      “Du Nhận muốn bao vây chúng ta, mau.” vừa vừa kéo tay bước nhanh về phía trước.fe38a99621b2b22f8f21da © ***************.com Bọn họ dọc theo bí đạo hướng ra phía ngoài, lại phát lối hình như giống nhau, lúc tới bị bịt mắt, vẫn bí mật nhớ phương hướng sau lưng, nhưng mà, được lúc, kiểu gì cũng tới được cửa ra.bdfb8d78000769294da44b7d © ***************.com nhíu mày, dừng lại trước lối giao nhau, cảm thấy có gì đó đúng.

      “Sao vậy?” Văn Tri Lai hỏi.

      “Biến thành mê cung rồi, biết nên thế nào.” thở dài .

      “Nơi này, làm em nhớ đến lối trong lăng tẩm năm đó.” thấp giọng , trong lòng mơ hồ dâng lên bất an.

      Mặc dù nhìn thấy, sức mạnh của Thiên Nhãn cũng yếu ớt, nhưng vẫn cảm giác được như cũ, nơi này khí quá nặng, là tử huyệt, lành!

      Du Nhận xây dựng kho vũ khí ở đây, là cố ý, hay là thiên ý?

      “Cái gì?”

      “Lăng tẩm của công chúa là do em chọn lựa, phương vị, cấu tạo đại khái bên trong, em ràng hơn so với bất cứ ai.”

      nhìn , rất khó tưởng tượng nổi ra bộ dáng ngàn năm trước của là như thế nào.

      thiếu nữ có pháp lực, quốc sư tương lai, nếu như có sứ mỹ nhân, gặp nhau sao?

      Hoặc là, nên cảm tạ lời nguyền rủa của Du Nhận, cho dù là dữ hay lành, đó cũng là duyên phận…

      “Để ngăn chặn người đến trộm mộ, những người thợ thiết kế rất nhiều cơ quan, hơn nữa ở lối tiến vào lăng tẩm, lại càng thêm phức tạp, lợi dùng tường di động cùng với nguyên lý ngũ hành bát quái, có thể sinh ra hiệu quả mê cung.”

      “Em là, Du Nhận cũng dùng chiêu này?” hỏi.

      “Hẳn là vậy.1bb9d4a889ed5b4fd787 © ***************.com Lăng tẩm của công chúa năm đó, chính là do giám sát…” xong, trái tim lại trầm xuống.544b482a81891a0a4ad034282 © ***************.com Nếu phải ngại thân phận tướng quân của mình, sau khi công chúa chết gã nhất định rất muốn xâm nhập vào lăng tẩm công chúa trộm mỹ nhân từ của Thiên Công chăng?

      “Như vậy? Giờ chúng ta làm gì? Trước mặt có hai con đường.”

      bên trái, về phía thanh long, đó là đường sống.” .

      “Được, .” nắm chặt lấy tay , về phía bên trái.

      Nhưng mới được bao lâu, lại là đường cắt, lúc Đông Phương Khuynh Quốc chút nghĩ ngợi về phía bên trái, lại đột nhiên hoảng sợ thấy ổn, vội vàng kéo .

      “Từ từ…”

      Trong sát na này, hai mặt tường bên lối đột nhiên bắn ra châm , kinh hãi, ôm lấy vội vã lăn về phía sau.

      thở gấp trong lòng , : “Đây là cái bẫy! Du Nhận biết chúng ta hướng này..”

      “Du Nhận là thương nhân buôn vũ khí, tiếp xúc với vũ khí khoa học kĩ thuật kiểu mới cũng nhiều, địa đạo này được cải tiến, khẳng định là khó chạy hơn rồi.” giọng .

      Rất khó chạy? Đúng vậy, năng lực biết trước yếu ớt cho biết, cơ hội còn sống để ra ngoài là… !

      Nhưng khiến kinh sợ chính là, tại sao giọng điệu của Đông Phương Khuynh Quốc lại bĩnh tĩnh như vậy? Chẳng lẽ

      nghĩ, cho dù đường nào cũng giống nhau, bởi vì cửa ra sớm bị đóng lại rồi! Du Nhận ngay từ đầu có ý định để chúng ta còn sống mà ròi .” lại .82b08d2f12750bfebe7654fc © ***************.com mở miệng, chỉ thấy rét run nơi sống lưng.

      , chúng ta trở về thôi! Vừa vừa chuyện phiếm, mặc dù chỗ này rất tối, lại có lãng mạn, nhưng mà chỉ cần có em ở bên cạnh, có thể so đo.” nửa đùa nửa , kéo .

      “Khuynh Quốc…” Cái này chẳng buồn cười.

      “Aiz, em xem trước mặt có ám khí gì ? đoán nhé, có phải là có cái hầm ngầm? Chính là cái kiểu sàn nhà đột nhiên mở ra như trong phim ấy..” ôm lấy vai , chậm chạp tiếp, ngoài miệng vẫn thoái mái ra những lời vô nghĩa.

      “Khuynh Quốc, đủ rồi!” nghe nổi nữa, tức giận quát bảo ngưng lại.

      “Sao vậy?”

      rốt cuộc làm gì? Đừng lãng phí thời gian, mau nghĩ cách trốn ra ?” thấp giọng kêu.

      “Tại sao em chỉ 』 mà 『 chúng ta 』?” giận dữ hỏi.

      mình , tương đối dễ dàng, em chỉ khiến bị liên lụy thôi…” Cho dù chỉ có cơ hội mỏng manh, cũng hy vọng có thể rời khỏi nơi này.

      mình? Em còn chưa hiểu sao? vì em mà tới, tới rồi, có ý định , nếu có thể, tốt nhất chúng ta cùng ra ngoài, nếu như được, cùng chết.” Ngữ khí của sâu sắc kiên định.94ff7e69a7dbb2bf2ee763f6 © ***************.com Mang theo Sứ mỹ nhân giả đến, nghĩ đến chuyện còn sống mà ra ngoài, dù sao sống hay chết đều quan tâm, chỉ mong có thể ở bên cạnh .

      , em muốn chết theo em, em hy vọng duyên phận của chúng ta kết thúc ở đây trong cuộc đời này thôi, đừng liên lụy đến kiếp sau nữa, trước khi lời nguyền của tướng quân được giải trừ, em cũng cần bất cứ ai nữa, cũng muốn hại đến bất cứ ai nữa, để cho em mình chết , đừng làm rối lên tiến vào trong luân hồi của em nữa, đừng dính dáng gì đến em nữa…” kích động hô to.

      “Quá muộn rồi.” bỗng chốc ấn lên tường, lạnh lùng cắt đứt lời .

      “Cái gì?”

      “Ngay từ khác bị kia, em nên giác ngộ, tình của , so với bất kỳ lời nguyền rủa nào còn khó thay đổi hơn, dừng lại, càng có cách nào giải trừ, vô luận là sinh tử đổi thay, cũng theo đến cùng, vĩnh viễn buông tay.” Từng chữ từng chữ của vang lên mạnh mẽ, giống như lời thề vĩnh hằng.

      …” Cổ họng thít chặt, lệ rơi đầy mặt, nên lời.

      ra là, tình sâu đậm mãnh liệt nhất của con người, căn bản khác nào lời nguyền rủa, khắc cốt ghi tâm giống nhau, sinh tử cùng theo giống nhau, trừ người trong cuộc, ai có thể lý giải được giống nhau, thậm chí, vượt qua ngàn năm, vĩnh viễn thay đổi…

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 10

      “Ha ha, a a a, buồn cười…” tiếng cười trầm đột nhiên vang lên trong mật đạo, tựa như gần mà lại tựa như xa khó phân biệt. cả kinh, Đông Phươn Khuynh Quốc kéo vào trong ngực.

      “Các ngươi nghĩ rằng, ta để cho các ngươi chết chung với nhau sao?” bức tường bắt đầu dịch chuyển, Du Nhận từ vách tường bên cạnh bước ra.

      thể nào! Cho dù chết ta cũng muốn chia rẽ các ngươi!” Du Nhận dữ tợn nhìn chằm chằm bọn họ,giơ khẩu súng tay lên.

      Văn Tri Lai thấy bi ai trong lòng, có lẽ, người chịu nguyền rủa sâu nhất, chính là bản thân Du Nhận.

      Đông Phương Khuynh Quốc chắn trước che chở cho Văn Tri Lai, từ từ lui về phía sau.

      “Ông cũng phiền phức, bản thân chung thủy chưa từng nhắc tới, chỉ mực trách người khác cướp người ông , ra, chẳng qua cũng chỉ là kẻ ích kỷ cặn bã!” lạnh nhạt , đối với quấy rầy lằng nhằng của Du Nhận vô cùng thiếu kiên nhẫn.

      “Cái gì?” Du Nhận biến sắc mặt.

      “Ông đặt thê tử năm đó của mình ở đâu? nữ nhân ông đến sâu đậm vì ông thống khổ đến chết, lương tâm của ông thấy bất an sao?” Đông Phương Khuynh Quốc chán ghét gã.

      “Câm miệng lại!” Du Nhận biết, trong lòng gã hận công chúa, nhưng cũng sợ nhìn thấy nàng.

      “Ông cho rằng công chúa hận ông sao? Nỗi đau của nàng ấy ông hiểu được mấy phần?”

      “Đáng chết, ta bảo ngươi câm miệng lại!” Du Nhận mắng to.

      “Muốn chết, mình ông mà chết, tới địa ngục tìm công chúa mà sám hối ! Ta thấy nàng đứng ở phía sau ông, dùng ánh mắt đau thương buồn bã nhìn chằm chằm ông đấy!” Khuynh Quốc cố ý chỉ vào phía sau lưng gã.

      Du Nhận kinh hãi, tâm thần bất an quay về phía sau liếc mắt cái, Đông Phương Khuynh Quốc nhân cơ hội đó đem Văn Tri Lai lui về phía sau, mình lao nhanh về phía Du Nhận.

      Du Nhận cảm giác sát khí ập tới, hoảng sợ quay đầu, thấy lao tới, lập tức giơ súng ra bắn.

      “Đoàng đoàng!”

      Văn Tri Lai lui lại mấy bước chỉ nghe hai tiếng súng vang lên, lo lắng hô to: “Khuynh Quốc!”

      Đông Phương Khuynh Quốc tránh thoát phát súng đầu tiên, nhưng bả vai vẫn bị phát súng thứ hai lướt qua bên trái, nhịn đau, quyền đánh tới cằm Du Nhận.

      “A” Du Nhận bị đau, lùi lại ba bước, định nổ súng, chân của Đông Phương Khuynh Quốc quét tới. Súng rời tay rơi xuống, gã vội vàng khom người muốn nhặt bị Đông Phương Khuynh Quốc cước đem súng đá xa, gã giận dữ, trở tay đánh trả, Đông Phương Khuynh Quốc dễ dàng chống đỡ, quả đấm nặng nề giáng xuống mặt gã.

      “A…” Sống mũi Du Nhận bị gãy, đau đớn ôm lấy mũi. Đông Phương Khuynh Quốc chuẩn bị giáng thêm kích trí mạng, Du Nhận đột nhiên giơ tay lên, ném ra nhúm bột.

      “Đây là?” Đông Phương Khuynh Quốc kinh hãi kịp né tránh, chỉ cảm thấy đôi mắt mình tràn ngập nóng rực đau nhói, khẽ kêu lên lùi lại, đụng phải Văn Tri Lai.

      “Khuynh Quốc?” Văn Tri Lai biết xảy ra chuyện gì.

      “Hừ, hôm nay ta cho gương mặt diễm ghê tởm của ngươi nát bấy!” Du Nhận xong, nhặt súng nhắm thẳng mặt của Đông Phương Khuynh Quốc nổ súng.

      Văn Tri Lai kinh hãi cả người run lên.

      Mặt? Thiên Nhãn đoán được khuôn mặt Khuynh Quốc bị hủy! ~

      được!” hoảng sợ hô to, trong lúc chỉ mảnh treo chuông, bản năng đem Đông Phương Khuynh Quốc kéo về phía sau mình, trực tiếp dùng thân thể che phía trước .

      Đoàng!

      “Tri Lai” Đông Phương Khuynh Quốc sợ hãi thét lên cơ hồ áp cả tiếng súng vang.

      Thân thể mảnh khảnh của Văn Tri Lai rung động bay về phía sau, mở to cặp mắt, thời gian phảng phất trở lại ngàn năm trước trong nháy mắt bị pháp kiếm cắm vào ngực đó, vị trí giống nhau, đau đớn giống nhau, hung thủ giống nhau,… sớm biết, trốn thoát khỏi cái chết, đây chính là lời nguyền rủa, là nỗi sợ hãi của , cũng là kết cục mà Thiên Nhãn báo trước.

      Trái tim, giống như muốn nứt ra, đoạn pháp kiếm bị chặt đứt kia, ngâm nga lời nguyền rủa….

      “Ha ha ha…. Văn Tri Lai, ta biết, vì tình mà chết, đây chính là số mệnh của , bất luận đời nào kiếp nào, khi động tình chết ở trong tay ta, càng sâu đậm, chết càng thống khổ! Ha ha…” Du Nhận ngoan cười điên cuồng.

      càng sâu chết càng thống khổ sao? Có phải là như thế này ? Khó trách lại đau đớn như vậy… Luyến tiếc như vậy….

      luyến tiếc Đông Phương Khuynh Quốc…

      “Tri Lai! Tri Lai!” Đông Phương Khuynh Quốc run rẩy vươn tay ôm lấy , đau đớn kêu lên, muốn nhìn thấy , nhưng đáng chết, mắt lại thể mở ra được.

      “Thiên nữ tán hoa”…

      “Thiên nữ tán hoa” biến ngực của thành lỗ thủng to!

      “Khuynh… Quốc…” khó khăn cố gắng nặn ra thanh.

      Đông Phương Khuynh Quốc kinh hãi thờ hổn hển, ngây dại.

      còn sống, còn có thể lên tiếng….

      Du Nhận lại biến sắc mặt thấp giọng hô: “Tại sao? Tại sao đạn của 『 thiên nữ tán hoa 』 nổ tung?” Đông Phương Khuynh Quốc ngẩn ra, ra là đạn…. nổ.

      “Vậy ta bắn thêm phát nữa, xem có chết hay !” Du Nhận cuồng nộ . Đông Phương Khuynh Quốc nghe vậy kinh hãi, lập tức lật người ôm chặt lấy Văn Tri Lai, dùng toàn thân mình ngăn chặn che chở cho . Văn Tri Lai ý thức được động tác của , hé miệng dật ra tiếng kêu đau đớn “ …”

      thể! mình chết là đủ rồi, muốn cũng mất mạng!

      muốn! muốn!

      “Đoàng!”

      Phát súng chí mạng kia, vang lên trong mật đạo, giống như khúc nhạc dạo của tử thần trước khi tới.

      Trong khắc khi viên đạn cắm vào lưng , lực đạo cường đại xỏ xuyên qua lồng ngực , đau đớn khiến hai tay phát run, nhưng vẫn buông ra, cho dù có đau đớn hơn nữa, cũng buông tay.

      Cho dù “Thiên nữ tán hoa” khiến lồng ngực nổ tung, ngũ tạng còn, cũng muốn cùng bên nhau chặt chẽ rời.

      Song, viên đạn vẫn hề nổ tung, hai viên đạn giống như kỳ tích vậy hề nổ tung!

      Nhìn Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Tri Lai ôm nhau trong vũng máu, Du Nhận kĩnh hãi đến tột đỉnh.

      Tại sao lại như vậy? phần nghìn tỷ số xảy ra sai sót kia, tại sao có thể hết lần này đến lần khác phát sinh vào lúc này, lại hết lần này đến lần khác phát sinh người bọn họ.

      “Chết tiệt, làm sao giết chết được các ngươi? Ta tin!” Gã cam lòng, rống to, định nổ súng cho đến khi bọn họ nát ra mới thôi. Nhưng “Tạch” tiếng, bên trong băng đạn còn viên nào. trùng hợp này làm trong lòng gã cảm thấy vừa kinh hoàng vừa lo giận, gã ném súng qua bên, rút ra hanh đoản đao giấu dưới giày, vẻ mặt xanh mét về phía bọn họ, lành lạnh “Đạn nổ, các ngươi cũng thể sống được, ta cho mỗi đứa đao, chia rẽ các ngươi, cho các ngươi đến chết cũng thể ở chung chỗ.”

      Chẳng qua là, gã vừa mới giơ cao tay lên muốn đâm Đông Phương Khuynh Quốc, tiếng nổ lớn mãnh liệt đột nhiên vang lên!

      “Ầm!”

      Trong lòng kinh hãi, sắt mặt vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn mật đạo chấn động lợi hại , càng thêm hoảng sợ, trong đầu linh quang chợt lóe, nhanh chóng cúi đầu cuồng nộ nhìn chằm chằm vào Đông Phương khuynh Quốc

      !

      Trong chiếc rương da tiểu tử này mang đến, còn có quả bom khác, quả bom được hẹn giờ từ trước!

      … ngay từ đầu muốn nổ tung kho vũ khí của gã….

      .. căn bản ôm quyết tâm nhất định phải chết mà tới đây…

      “Ngươi…” Sợ hãi cùng tức giận xỏ xuyên qua toàn thân gã, lần đầu tiên gã gặp phải đối thủ điên cuồng như vậy

      “Chúng tôi chết… ông…. cũng trốn thoát…” Đông Phương Khuynh Quốc thoi thóp , khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

      ! Ta muốn chết! lấy được Mỹ nhân từ ta thể chết được” Du Nhận cả kinh mở miệng hét to, lồng lộn nhấc chân chạy như điên về phía cửa ra.

      “Oành!” Lại là cơn chấn động rung chuyển, quả bom của Đông phương khuynh Quốc làm cho thuốc nổ trong kho vũ khí cũng nổ theo, nhất thời thành phản ứng dây chuyền, uy lực mạnh mẽ rung chuyển cả địa đạo, vách tường bốn phía biến hình. Nơi này sắp sụp đổ, Đông Phương Khuynh Quốc biết, nhưng chẳng cần quan tâm.

      cười.

      “Tri Lai…. em sợ sao?” hỏi Văn Tri Lai còn chút hơi thở yếu ớt trong lòng.

      “Sợ……” Văn Tri Lai suy yếu

      “Có ở đây, em còn… sợ cái gì?”

      “Sợ… chết…” nghẹn ngào.

      “Cùng chết… tốt sao?”

      tốt….. em muốn … còn sống.” biết, gặp , chết.

      Bời vì , ngay cả lời nguyền còn sống đến năm ba mươi tuổi cũng sống được.

      “Thế giới có em, cũng muốn sống nữa” muốn ôm chặt lấy , những còn đủ khí lực.

      nghe mà toàn thân kích động, hai hàng lệ màu đỏ mặt tuôn trào.

      “Đừng khóc….. bất luận là người hay quỷ, cũng ở bên cạnh em…”

      cảm động nhắm mắt lại tựa sát người vừa khóc vừa cười. Trời long đất lở, từng đoạn trong mật đạo sụp xuống, cuối cùng cũng chôn vùi bọn họ. Đông Phương Khuynh in lên trán nụ hôn cuối cùng, vẻ mặt chút sợ hãi tràn đầy thỏa mãn. Lại , nếu như thể sống cùng nhau, vậy cùng chết. Như vậy, cũng là loại hạnh phúc.

      Hạnh phúc mà muốn…

      Bởi vì cửa ra bị đóng kín, Du Nhận hoảng hốt luống cuống chạy về cái cửa ngầm trong mật đạo, lại đụng phải người ở chỗ rẽ cuối cùng, người nọ hình như là từ cửa ngầm tới, cầm đèn pin trong tay, ánh sáng rọi lên mặt khiến kinh hô: “Là ai?”

      là, xây cái địa đạo quỷ quái gì thế này, tối mò như vậy, vào phiền toái, ra cũng phiền toái…” giọng nữ trong sáng hơi trầm thầm oán giận vang lên.

      rốt cuộc là ai?” Du Nhận tức giận hỏi.

      “Này chắc ông là Du Nhận? Bọn họ ở nơi nào?” Người nọ lại hỏi.

      “Bọn họ? …. muốn tìm Đông Phương khuynh Quốc và Văn Tri Lai?” Du Nhận cảnh giác lui về phía sau, rút đoản đao ra.

      “Đúng vậy, bọn họ đâu rồi?”

      “Chớ tìm nữa, bọn chúng đều chết rồi, bị ta dùng 『 thiên nữ tán hoa 』 bắn chết!” Du Nhận cười lạnh

      “『 thiên nữ tán hoa 』? Ông lại dùng cái thứ vũ khí tàn khốc tạo nghiệp đó? “ Giọng kia trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Lại thêm trận chấn đông, Du Nhận biến sắc, hô to “Chờ rầy rà, biến ngay! Mật đạo sắp sụp đổ, ta muốn ra ngoài…..” Nhưng gã lời còn chưa dứt, hơi thở bén nhọn trong nháy mắt ép sát, tiếp, đao trong tay bị đá rớt xuống, mặt bị trúng quyền, bụng lại bị đạp cho cái mạnh mẽ.

      “Ah…” Gã phun ra búng máu, đau đến co quắp nằm mặt đất, vạn vạn ngờ được xa lạ này lại có thân thủ kinh người như thế.

      cho phép Ba chết, ấy yểu mệnh như vậy” cúi đầu lạnh giọng .

      Lúc này bên ngoài cửa ngầm có người chui vào , vội vã hô to “ Tiểu Cửu, mau, địa đạo sắp sập rồi!”

      “ Thập Tứ, mang vị『 Phò mã 』này ra bên ngoài giao cho Đại thiếu gia, em muốn vào xem chút.” Tiểu Cửu quát lạnh tiếng, nghiêm túc giao phó.

      muốn vào bây giờ sao? Quá nguy hiểm!” Thập Tứ kêu lên.

      Ba còn ở bên trong, sống phải thấy người, chết phải thấy xá.c” Tiểu Cửu trong miệng .

      Thập Tứ biến sắc.

      Điều cấm kỵ thứ nhất của Đông Phương lang, tuyệt đối được bỏ lại Lang Vương, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

      “Muốn cũng là tôi , tôi là hộ vệ của Tam thiếu gia, lại để ý đến cậu ấy cẩn thận…” Thập Tứ trầm giọng tự gánh chịu.

      “Ha ha… bọn chúng bị chôn sống ở đây! Đây là kiệt tác của Đông Phương Khuynh Quốc,ai bảo đánh nát kho vũ khí của ta… Là tự làm tự chịu, cùng Văn Tri Lai phải chết thể nghi ngờ! Bọn họ thoát khỏi lời nguyền rủa của ta, thể nào sống, tuyệt đối thể sống được …ha ha ha..” Du Nhận nhịn đau, ngoan cười to. Chẳng qua là gã mới cười được mấy tiếng, Tiểu Cửu liền níu lấy cổ áo gã, hung hăng ném gã lên tường, gã mới há mồm kêu lên, bị họng súng nhét thẳng vào miệng.

      “Còn sủa linh tinh nữa, tôi bắn cho nát họng!”

      Gã hoảng sợ hít hơi, theo ánh đèn, nhìn chằm chằm gương mặt ràng rất trẻ, lại khiến cho người ta rét mà run.

      mặt kia, ràng có vết sẹo dài…

      “Tiểu Cửu, Đại thiếu gia giao phó, phải để gã sống.” Thập Tứ vội .

      “Sống? Như vậy chỉ cần chết là được rồi.” Tiểu Cửu cong khóe miệng lên, xoay mình nhắm trúng đùi Du Nhận nã phát súng

      Du Nhận đau đến ngã quỵ, ôm lấy bắp đùi điên cuồng la hét.

      Thập Tứ lắc đầu thở dài : “ mau đưa lên, tôi tìm người.”

      Dứt lời, Thập Tứ phóng về phía mật đạo.

      Tiểu Cửu biết Thập Tứ lần này lành ít dữ nhiều, nhưng chân mày cũng nhăn lại, bởi vì chín hộ vệ phải bảo vệ cho Lang vương là chuyện đương nhiên. trì hoãn nữa, tay túm lấy cổ áo Du Nhận, kéo , lấy súng áp giải gã ra khỏi cửa ngầm. Ngoài mật đạo, hầu như toàn bộ thành viên Đông Phương gia có mặt đông đủ, Đông Phương Phong Hoa đến sân bay nhận được điện thoại đường trở về nhà, biết được Đông Phương Khuynh Quốc hành tung , liền phái người đưa mẹ về Đông Phương cư trước, mà Đông Phương Thiên Kiêu, Hắc Tĩnh và Triệu Mộ Hiền lại kiên quyết muốn cùng , cùng nhau gia nhập hàng ngũ tìm kiếm.

      Lại vừa đúng lực Tiểu Cửu trở về, chỉ huy Đông Phương Lang tìm khắp Đài Loan, bởi vì kho quân hỏa của Du Nhân được giấu dưới mặt đất, khiến bọn họ tốn ít thời gian mới tìm được nơi này, toàn bộ nhân viên tập kết ở đây, cùng thủ hạ của Du Nhận triểu khai cuộc đại chiến.

      Chẳng qua là, mặt đất là nông trường bình thường, Tiểu Cửu từ trong miệng Mã Hải bức ra cửa ngầm địa đạo, vừa mới vào liền nghe thấy tiếng vang lớn rất ràng.

      Vậy nên, lúc đem Du Nhận ra ngoài, Đông Phương Phong Hoa lập tức vội hỏi:

      “Tiểu Cửu, Khuynh Quốc cùng Tri Lai đâu?”

      Ba cùng Tri Lai tiểu thư có thể trúng đạn, Thập Tứ ở trong tìm bọn họ:” Tiểu Cửu nhẽ nhíu mày.

      “Trúng đạn?” Sắc mặt mọi người biến đổi.

      “Du Nhận dùng 『 thiên nữ tán hoa 』, đó là loại đạn nổ, nếu như bọn họ trúng đán rất có thể …” Tiểu Cửu tiếp…

      Đông Phương Phong Hoa cả kinh hít hơi lạnh, chẳng lẽ Khuynh Quốc cùng Tri Lai

      Đông Phương Tuyệt Thế sớm lửa giận ngứt trời, trực tiếp nắm ở cổ Du Nhận lạnh lùng quát hỏi “Là ông giết Ba của tôi?” Cặp mắt Du Nhận đột nhiên chấn động, có cũng ra tiếng. thực tế gã vừa nhìn đám lính đánh thuê cùng bọn thủ hạ toàn bộ ngã xuống đất, kinh hãi vạn phần, lại gặp được nam nhân của Đông Phương gia người nào cũng tuyệt sắc bức người, càng thêm sợ hãi thôi.

      Đây chính là lời nguyền của Thiên Công đối với Đông Phương gia bọn họ sao?

      mau! Bọn họ ở đâu?” Đông Phương Tuyệt Thế gia tăng lực đạo.

      “Tuyệt Thế, cậu buông ra trước .” Đông Phương Phong Hoa quát .

      Đông Phương Tuyệt Thế bực tức buông tay, Du Nhận nằm mặt đất thống khổ ho khan thở dốc

      “Ông muốn có sứ mỹ nhân đúng ? Đáng tiếc ông uống phí tâm cơ rồi, sứ mỹ nhân sớm bị bể nát.” Đông Phương Thiên Kiêu ngồi ở xe lăn nhìn chằm chằm Du Nhận.

      Du Nhận lập tức ngẩng đầu lên, khàn khàn thể nào…”

      Đột nhiên gã ngây dại, ánh mắt nhìn chằm chằm ở bên cạnh Đông Phương Thiên Kiêu, cả người cứng lại

      Gã nhận ra… Nhận ra linh hồn tương tự kia, nhưng… tại sao lại xa lạ như vậy?

      “Là , bởi vì sứ mỹ nhân là do tự tay tôi đánh vỡ” Hắc Tĩnh lạnh lùng thốt lên.

      “Mỹ nhân từ bị đánh vỡ? Bị đánh vỡ?” Gã thủy chung chớp mắt cái, chăm chăm nhìn xinh đẹp , nhìn tay trước sau vẫn nắm lấy bàn tay người đàn ông bên canh, nhìn … lạnh nhạt, giống như cho tới giờ chưa từng biết gã.

      … là Thiên Công?” Du Nhận run giọng hỏi, trong lòng thất vọng vừa đau vừa hận, Thiên Công của gã làm sao có thể biến thành nữ nhân.

      “Tên tôi là Hắc Tĩnh.” Hắc Tĩnh mặt chút thay đổi.

      , là Thiên Công, ta biết.” Du Nhận kích động kêu,

      “Đó đều là chuyện qua, tôi cũng quên rồi, cả đời này tôi chính là Hắc Tĩnh.” Hắc Tĩnh lạnh lùng thốt ra.

      thể, thể quên ta! Ta là… “ Du Nhận vội la lên.

      “Tôi biết ông là phò mã của công chúa năm đó, nhưng bây giờ tôi chẳng có chút ấn tượng nào với ông cả, tôi cho tới giờ còn chẳng nhớ trông ông như thế nào.” Hắc Tĩnh chút tình cảm nào .

      Du Nhận giống như bị đánh lén cái, sắc mặt chết trắng.

      Người gã tha thiết thầm tưởng niệm đến ngàn năm, đến chết cũng thể quân, thế mà tới giờ chưa từng chú ý đến gã.

      ra, gã ở trong lòng Thiên Công, căn bản có chút ấn tượng nào, từ đầu tới cuối cũng chỉ là tự gã đơn phương tình nguyện….

      Như vậy, gã rốt cuộc làm gì? ngàn năm qua, đau khổ tìm cuối cùng chỉ là đám bọt nước, phần hư vô sao?

      buồn cười… quá buồn cười… trận tức cười, gã điên dại cười to, đột nhiên cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều còn ý nghĩ nữa, kiếp trước, kiếp này gã lãng phí bao nhiều thời gian bao nhiêu năm tháng bị đau đớn hành hạ? Làm sao gã có thể cam tâm? Gã cam lòng! Sau khi trải qua vô số thống khổ hành hạ, tại sao gã có được bất cứ cái gì ? Ông trời thể đối với gã như vậy được, cho dù chút thôi cũng được, chút hận.. cũng được…

      nhớ ra được sao? Vậy ta để cho bắt đầu từ bây giờ ra sức mà nhớ ta! Nhớ con người của ta.” Gã điên cuồng kêu gào, lấy ra quả lựu đạn được giấu trong người, mở chốt ra.

      Trong nháy mắt, hai tiếng súng vang lên, cộng thêm ánh bạc lóe lên, viên đạn của Tiểu Cửu găm lên bờ vai của gã, đao hồ điệp của Đông Phương Tuyệt Thế chặt đứt ngón tay gã, mà phát sung trí mạng trúng ngực, là đến từ khẩu súng tay Hắc Tĩnh .

      Ánh mắt của như băng, tuyệt đối lạnh lùng, có chút cảm giác nào, ngay cả chút xíu trí nhớ cũng muốn lãng phí vì gã.

      Gã trợn to đôi mắt, khó tin rằng, mình chết ở trong tay của Thiên Công…

      “Hết hy vọng ! thế gian này, chỉ có duy nhất tình , là thể cưỡng cầu”

      “Là ai?” Ai chuyện với gã

      Gã quay đầu nhìn nơi thanh phát ra, công chúa! Thê tử của gã năm đó, cùng thân ảnh của chồng lên, lạnh lùng nhìn , trong mắt, còn hận thù nữa, lại càng có tình .

      Cả người gã run lên, quá khứ đủ chuyện thoáng qua như giấc mộng, mà gã, nên tỉnh lại rồi… Nhắm mắt lại, gã rốt cuộc cũng buông xuống chấp niệm, ngã xuống phía sau, chết ngay tại chỗ. Cũng ngay lúc đó, lại tiếng nổ tung, cả mật đạo ầm ầm sụp đổ rơi xuống, Đông Phương Phong Hoa sợ hãi kêu lên, thanh khàn khàn “Khuynh Quốc!”

      Cát bụi quay cuồng, tràn ngập cả bầu trời, cùng quấn trái tim mọi người vào bi thương kinh hoàng.

      Chẳng lẽ cuối cùng phải hy sinh mạng người, mới có thể giải trừ lời nguyển rủa, mà hận tình thù kia trải qua ngàn năm, nhất định phải đổ máu mới có thể hóa giải.

      Mỹ nhân từ bị hủy, Du Nhận chết, tất cả ân oán, có phải đến đây là kết thúc chăng?

      ai có đáp án.

      Trong bóng tối, có chút ánh sáng yếu ớt. Giống như là lối ra, dẫn dắt . Đó… là cái gì?

      “Là nguyện vọng ta tặng cho , Tịnh Y” thanh mềm mại truyền vào trong tai .

      “Công chúa?” Là công chúa với

      “Ngàn năm trước, giúp ta, đây là tạ lễ của ta.”

      “Tạ lễ?”

      “Tịnh Y , có tâm nguyện gì sao?”

      “Tâm nguyện? Ta…” Tâm nguyện của ?

      Có! Đương nhiên hy vọng ông trời có thể để cho cùng Đông Phương Khuynh Quốc cùng nhau còn sống.

      phải là nhau sau đó cùng chết, mà là còn sống để nhau.

      cần lâu dài, chỉ cần cho bọn họ khoảng thời gian, khoảng thời gian tốt đẹp hạnh phúc.

      vậy cầu xin !”

      “Cầu xin?”

      “Trong mắt vẫn còn pháp lực, chỉ cần thành khẩn cầu xin, được thực , cho nên, cầu …” Trái tim khẽ kích động.

      Chỉ cần cầu xin là được sao?

      Chỉ cần cầu xin thành tâm, cùng Đông Phương Khuynh Quốc có thể cùng sống sao?

      Nếu như có thể, vậy nguyện ý dùng kiếp sau của mình, cầu xin thiên địa, cầu xin quỷ thần, cầu xin sức mạnh vô hình kia…

      Đời này, có thể cho cùng Đông Phương Khuynh Quốc chút thời gian cùng sinh mệnh.

      Để cho , có thể dùng đôi mắt chân chính của mình, nhìn

      Giống như đáp lại lời thỉnh cầu của , hai mắt nóng rực lên, nhất thời, trong mắt xuất hình ảnh, trong đó, Đông Phương Khuynh Quốc nắm tay , bước vào vườn xoan xinh đẹp vô cùng trong Đông Phương gia…

      Đây là mộng sao?

      Vẫn là dự đoán cuối cùng của Thiên Nhãn dành cho ?

      Hình ảnh trong nháy mắt biến mất, đôi mắt của đau như dao đâm, hai đạo hồng quang huyết sắc tóe ra trong mắt, hóa thành hai đoạn kiếm, lóng lánh trước mặt ….

      “Kiếp sau giảm thọ, đổi lại lời cầu nguyện của , kiếp này các người còn có mười năm… hãy nhau hết mình …” thanh của công chúa bay xa, cuối cùng cùng mảnh vụn đồng thời biến mất vô hình! Mười năm… là đủ rồi… Cảnh vật, tối lại sáng, sáng lại tối. Sau đó, biết qua bao lâu, lại nghe thấy tiếng tim đập.

      Thình thịch! Thình thịch!

      “Đạn trong thân thể hai người hề nổ, hơn nữa còn có thể bình yên lấy ra, đúng là kì tích” Có người .

      “Kinh người hơn là, mật đạo bị sụp mà có đè đến bọn họ, ngay cả Thập Tứ cũng thấy quá thần kỳ.”

      “Chứng tỏ mạng của hai người bọn họ còn chưa tận, đúng ?”

      “Đúng vậy, cảm tạ ông trời, bọn họ còn sống.”

      Còn sống sao! cùng Khuynh Quốc đều còn sống…

      tốt quá… tốt quá…

      “Tri Lai…” tiếng gọi vô cùng thân thương vang lên cạnh .

      Khuynh Quốc tỉnh lại, gọi Văn Tri Lai

      Ngực rung động mạnh mẽ, quay đầu, từ từ mở mắt ra, trước mặt mảnh sáng lạn, mà trong khung cảnh đẹp mắt đó, tuyệt mỹ dung nhan mà chân thành, trọn đời khó quên đó, mỉm cười đối diện với .

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :