Chương 5. Mảng Kí Ức Phủ Lớp Bụi Trần. Trong góc khuất tối tăm của lối dọc theo hành lang của kí túc xá nữ, thu mình ngồi bệ cửa sổ, đôi mắt mông lung, mờ mịt nhìn về phía trước thông qua cái khung ảnh chân ấy. Hai tay khoanh chặt lại ôm đầu gối, tư thế tự bảo vệ bản thân, cũng giống như khép cửa lòng chối từ tất cả mọi người. Cái thế giới đông đúc là vậy, chật chội là thế, trách sao con người ngừng tranh giành chen chúc nhau để có được địa vị, chỗ đứng riêng cho mình. cũng muốn có địa vị, nhưng điều muốn chính là được ngự trị ở nơi sâu thẳm trong tim của con người đó, mà là tất cả cũng chỉ định hình lại bằng hai chữ '' mờ nhạt ''. Giống như con người luôn tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, để cuối cùng nhận ra cái ý nghĩa nhất mới chính là chân lý. 17 tuổi - Lần đầu tiên muốn về nhà làm đứa con ngoan chịu quản lí của bố mẹ. Lần đầu tiên muốn làm chim công kiêu ngạo vung cánh trải nghiệm . Lần đầu tiên muốn vùng vẫy rời khỏi vòng tay của gia đình. Chính là Vương Triều Vân , vẫn luôn kỳ lạ như thế. Trời độ mùa đông, cảm giác lành lạnh bao vây lấy mọi thứ, chỉ có thể nương nhờ vào những chiếc áo dày cộm để giữ ấm, mà ngay lúc này đây Vương Triều Vân duy chỉ mặt chiếc áo sơ mi dài đến gối, thể chiếc áo ấy quá mỏng nhưng quả vào tiết trời thế này đúng là có gì đó hợp lí, có lẽ là hơi sai. Cách chiếc kính thủy tinh, Vương Triều Vân thấy những đứa trẻ nghịch tuyết dưới sân bóng, những đôi tay bé vươn ra hứng tuyết trời rồi lại cho vào miệng nuốt. Nuốt trọn những hạt tuyết lạnh buốt và mềm mại đầu mùa. đột nhiên nhớ tới ngày trước, cũng chờ tuyết rơi, chờ cơn tuyết đầu mùa hạ xuống. vẫn còn nhớ rất cái cảm giác khi nuốt trọn cả ngụm tuyết vào họng, ngay lập tức cảm giác buốt lạnh và tê dại truyền khắp khoang miệng, cảm giác là viên mãn. Còn gì vui sướng hơn việc hưởng thụ? Mà những đứa trẻ này và Vương Triều Vân của ngày trước thực biết hưởng thụ. đứng dậy rời bệ cửa sổ, miệng thở ra hơi dài thườn thượt, ngay lập tức cửa kính hữu lên những vết mờ nhạt của khói, Vương Triều Vân cười cười lấy tay lau đột nhiên nghe thấy thanh truyền đến từ phía sau truyền đến những giọng . bất giác xoay người lại nhìn thấy các nam sinh trong câu lạc bộ thể thao của trường, trong đám người đó, nhìn nhất là Tống Hàn. '' Là này phải ? '' nam snh vừa vừa nhìn Tống Hàn, vẻ mặt nén nổi châm chọc. '' Đúng rồi! '' cười giễu cợt nhìn Vương Triều Vân '' kiêu ngạo này! '' Vương Triều Vân vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì diễn ra. '' Đây là có ý gì? '' nhìn thẳng vào mắt Tống Hàn hỏi. Sau câu ấy hẳn nhiên là tràn cười đầy ý vị, dị hoặc của đám người đó. nam sinh khác tiến lên phía trước túm lấy tay Vương Triều Vân. '' Vậy cậu nghĩ đây là ý gì? '' Ngưng giây nở nụ cười trào phúng, lại tiếp tục '' Thực là kiêu ngạo! '' '' Tống Hàn, vậy giờ cậu muốn làm gì? '' Người đó quay mặt nhìn sang Tống Hàn, ánh mắt hỏi ý, cực kì vô sỉ. Tống Hàn im lặng , nhưng ánh mắt cứ dán chặt lên người Vương Triều Vân, nơi nào đó cứ như ngừng xâu xé, ngấu nghiến lấy , làm cho chỉ nhìn thôi cũng phát sợ. Vương Triều Vân bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác bất an, lo sợ cứ dấy lên từng cơn trong lòng. Rốt cuộc bọn họ muốn gì đây, sao lại gây với , chính cũng quen biết những người này, chỉ là từng nhìn thấy họ rồi. tự chủ bất giác lui bước chân về phía sau, bàn tay nhanh chóng bắt lấy tay , lực đạo mạnh mẽ. Ngay tức thời, cảm giác đau nhói truyền khắp các giác quan, nhức và mỏi nhừ, khác với những lần trước, lần này vô cùng kiên định, cứ giày vò lấy , chừa cho đường thoát. '' Làm gì vậy? '' Vương Triều Vân trừng mắt nhìn Tống Hàn, đôi tay kia vẫn gắt gao giữ lấy. nhớ tới lần trước khi giữ chặt tay , lúc ấy cũng có đau nhưng thực đến nỗi như bây giờ. Bàn tay bé của cảm nhận được siết chặt lại, đau thấu xác thịt. Những tiếng thôi thúc vang lên đầy ngạo nghễ, ngang ngược: '' Tống Hàn, chúng ta làm gì được? '' '' Tùy các cậu thôi! '' nhìn đám bạn bật cười '' Tớ muốn cùng xem. '' Giọng điệu nhàn nhạt vang lên trong ý thức của Vương Triều Vân, mơ hồ và tỉnh lặng. Có lẽ là trước giờ vẫn luôn như thế, chưa bao giờ có thể đối tốt với . Hôm nay câu này, đoán ra đến chín phần việc, ngay cả việc mà mình sắp bị bọn họ làm gì. Nhưng có lẽ, vẫn còn chút mong mỏi cuối cùng, rằng phải làm vậy, cần phải làm vậy. Chỉ là con người luôn biết nhưng lại luôn cố vẽ nên câu chuyện đẹp, câu chuyện bịa đặt mà chỉ có trong tưởng tượng. Mà cái đáng trách nhất chính là chúng ta luôn ngừng cố gắng thay đổi , cứ như vậy mà chìm đắm, cứ như vậy trầm luyến để rồi kết cục bi hài mà cũng bi ai. Suy nghĩ đưa về với thực, đôi tay bỗng bị nhấc lên, hai nam sinh nọ đẩy vào trong căn phòng bị bỏ trống lâu nằm ở cuối dãy hành lang, Vương Triều Vân còn chưa kịp định hình lại những cảm xúc rối ren ngay lập tức bọn họ đóng chặt cửa lại, bấm chốt khóa ngoài. Mọi cảnh được diễn ra trước mắt quá nhanh khiến kịp trở tay, vẫn còn ngơ ngác nhìn bọn họ đứng ở bên ngoài vừa cười vừa quay phim, chụp ảnh lại khoảnh khắc đáng nhớ này... bỗng thấy hô hấp dần trở nên khó khăn, ngừng đập cửa, giọng khàn khàn mà khẩn cầu. '' Mau thả tôi ra ! Trời sắp tối rồi, mau mau thả tôi ! '' Trong ánh mắt mơ hồ, đưa mắt nhìn sang , chỉ với chút gì đó gọi là mong mỏi, gọi là hi vọng. Nhưng tại, ánh mắt đó lại nhìn đầy châm chọc, cười nhạo, lại có phần lạnh lẽo thấu xương. Sau khi hả hê với việc quay video và chụp ảnh, bọn họ chán chê bỏ , trước khi còn quên với câu: '' Đêm nay xem ra chịu khổ rồi! '' Thanh mồn , ngữ khí vô cùng coi thường. Vương Triều Vân vẫn chưa dời mắt khỏi , nhìn chăm chú, nhìn sâu xa vào đôi mắt đó, có lẽ nhiều hơn thù hận! nhìn liếc nhìn cái rồi xoay người bỏ . Vào giây phút đó, thực rất muốn gọi tên , gọi to tên của , hi vọng ở , muốn quay trở lại cứu , muốn làm gì đó để đưa ra ngoài. Nhưng thực tế, là người đẩy vào nơi này, bỗng nhiên cảm thấy là muốn khóc nhưng nước mắt của thực tồn tại. Có lẽ đến cái tột cùng của đau khổ chính là con người có nước mắt để rơi. từng khóc vì đoạn phim hay, việc cảm động nhưng tại sao lúc cần nhất chính là nước mắt lại thể có. phóng túng nhiều nước mắt quá nhiều chăng? Hay vì con người vốn vẫn luôn kì lạ như thế? Vương Triều Vân bỗng cảm thấy nực cười, rốt cuộc là mình còn có thể trông chờ vào cái gì được nữa đây? Còn có thể trông chờ hay sao? tuyệt đối cho phép mình có loại cảm xúc khác lạ nào với người con trai kia, tuyệt đối được, chút cũng . bất lực thả người tựa vào bức tường rồi từ từ trượt xuống. Cơn gió đông hắt qua cánh cửa sổ của phòng học trống trải, lại chỉ mặc chiếc áo đơn, tránh khỏi cảm giác rùng mình, co ro người, thu mình ngồi ở góc khuất phía cuối lớp. Chỉ mong có thể vượt qua đêm dày đặc hôm nay, chờ đến sáng mai khi bác bảo vệ đến tuần tra từng lớp học, có lẽ được ra ngoài. Nhưng thực có thể sống đến ngày mai ? Cứ phút trôi qua mà cứ tưởng như thế kỉ, dai dẳng và vô tận. có cảm giác đau đớn, hề thương tích nhưng lại cảm thấy như từng khớp xương tay chân đứt rời ra, rệu rã và nhếch nhác. Đây chính là loại cảm giác gì?
Chương 6. Nhìn Thấy Cảm Xúc. Vương Triều Vân thoát khỏi mộng trầm luân trở về với thực tại, những chuyện kia lại lần nữa tái lại ràng trong trí nhớ, chi tiết và chân khiến muốn phủ nhận cũng thể nào làm được. Có dạo tưởng mình quên những đoạn kí ức mấy tốt đẹp này, nhưng hóa ra trước giờ nó chưa từng phai nhạt, chưa từng bị thời gian vùi lấp, chút cũng . Chỉ là do lúc nào đó nghĩ tới, bỗng dưng sinh ra ảo tưởng rằng điều đó chưa từng xảy ra, nhưng có nghĩa là nó tồn tại. Tự lừa mình dối người. Vương Triều Vân thẫn thờ lúc lâu, phát mình ngồi trong quán cà phê, tách cà phê trong tay cũng trở nên nguội lạnh từ lâu. cười khổ nhìn đồng hồ, nhõm mà lại thở dài, trễ rồi mà Diệp Triết vẫn chưa đến. Ở buổi họp lớp hôm kia, Diệp Triết đến do bận việc riêng tư, hôm nay mới có dịp gặp mặt thế mà lại đến trễ, nghĩ đến bạn thân mà cũng nể mặt, Vương Triều Vân có hơi buồn bực lấy điện thoại ra trực tiếp bấm dãy số của Diệp Triết. Nhưng ba giây sau, lại buông điện thoại xuống mặt bàn, vẻ mặt vô cùng bất lực, nên gọi cho Diệp Triết, gọi nhiều như vậy rất phiền, rất rất phiền. lại gọi phục vụ mang cho mình tách cà phê khác. giương mắt nhìn ra nơi cửa, bỗng nhiên có hai người nam nữ bước vào quán. Cả hai người đều toát lên loại khí chất khác người thường, vẻ mặt nhu hòa của nhìn người bên cạnh mình rồi kiêng nể khoát vai người đó, vui vẻ vào quán. Nụ cười bất chợt đông cứng gương mặt , đôi lông mày nhíu lại nhìn hai người đó cái kĩ. Xác định. Chính là người quen. Tống Hàn cùng Dương Đình Hy đến bàn đối diện ngồi xuống, dường như biết Vương Triều Vân ngồi đối diện mình, vẫn phong lưu ngồi chuyện cùng kia. Vương Triều Vân ngồi bên này nhìn qua, những thấy ngạc nhiên mà trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thú vị, đột nhiên rất muốn qua bên đó nhận người quen. đứng dậy bước từng bước sang chỗ Tống Hàn ngồi, cười cười nhìn : '' ngờ lại có thể gặp nhau ở đây. là trùng hợp! '' kinh ngạc ngẩng đầu lên vừa đúng lúc chạm mặt , thể tin được lại là , gượng gạo hỏi. '' Sao em lại ở đây? '' '' Chờ bạn. '' Vương Triều Vân thành thực. kìm được quay mặt sang nhìn ngồi cạnh chồng mình '' Còn đây là người mới? Nhanh ! '' cười đến giảo hoạt, che giấu châm chọc. '' Em từ bao giờ quan tâm đến việc này? '' Tống Hàn cười như cười nhìn , khuôn mặt lộ ra chút khó chịu. '' Tôi bao giờ cũng quan tâm. Thực rất quan tâm đó nha! '' Khóe miệng cong lên cực độ, khinh chỉ toàn thêm khinh hơn. Rất nhanh, vươn tay ra trước mặt kia, tỏ thành ý muốn bắt tay: '' Chào ! '' Dù sao kết giao chút cũng tốt. '' Chào! '' Dương Đình Hy giọng nhìn , bàn tay bé cũng vươn ra, rất lịch sử mỉm cười '' Rất vui được gặp . '' '' và ấy có quan hệ gì? '' Vương Triều Vân do dự, chần chừ mà thẳng vào vấn đề. ngừng đánh giá này, cũng biết nên gì, chỉ là cảm thấy có gì đó ràng. Thực chỉ muốn xác nhận lại việc, đồng thời... khẳng định lại chủ quyền. Dương Đình Hy mấp máy môi định gì đó, nhưng lời chưa kịp ra bị Tống Hàn nhanh chóng chặn lại. '' Chính là quan hệ tình nhân. '' Tống Hàn thay trả lời, giương cao mắt nhìn Vương Triều Vân đầy khiêu khích. Vương Triều Vân nhìn thấy vẻ mặt đó bỗng nhiên cười rộ lên: '' Đúng là rất có bản lĩnh chọc tức người khác. '', nhưng thể ở đây mà phát tiết được. thở dài '' Ồ '' lên tiếng đầy thú vị, tỏ ra vẻ hiểu. Vừa đúng lúc Diệp Triết đến, nhìn thấy ba con người trước mắt bỗng nhiên thấy hứng thú vô cùng. những thấy lạ mà còn ngang nhiên bước đến đó góp vui với bọn họ, đứng từ sau kéo lấy tay của Vương Triều Vân. '' Vương tiểu thư, ngờ là cậu lại nhàn rỗi đến thế. '' hề nhìn Tống Hàn, cũng nhìn đến Dương Đình Hy, lại tiếp tục . '' Còn có cả thời gian để lo chuyện nhà hàng xóm. '' Vương Triều Vân quay mặt nhìn Diệp Triết, ra đến, lại còn rất tốt bụng giúp giải quyết vấn đề này. '' Phải rồi, chuyện nhà hàng xóm. Là tớ hơi nhàn rỗi rồi. '' rất biết phối hợp, hùa theo phản ứng của Diệp Triết. '' ... '' Hai từ '' hàng xóm '' rất khó nghe. chính là muốn mối quan hệ giữa và như mối quan hệ giữa hai người xa lạ, hơn. Quả thực là như vậy, tuy là vợ chồng về mặt hợp pháp nhưng giữa và cũng có ranh giới nhất định. chưa bao giờ có ý kiến với những việc làm của , lên tiếng hay cấm đoán việc gì. Cho dù là cả đêm về nhà, cũng mặc kệ là có đâu hay làm gì. hề dò hỏi hay phán xét . vẫn sống yên bình và tĩnh lặng tựa như thời kì hòa bình sau chiến tranh, hề có chút phản ứng hay phản kháng. có cuộc sống của , cũng có cuộc sống của , ai được phép xen vào chuyện của người khác. Nhưng vẫn là quan tâm. '' Đổi địa điểm thôi! '' Diệp Triết đưa ra lời đề nghị mà cũng như là cách giải quyết vấn đề. '' À vâng! Điều đó là dĩ nhiên. '' Tống Hàn im lặng nhìn hai cái bóng kia dần dần bước ra khỏi quán, nhàng thở dài hơi. Nhưng tâm tình cũng vơi ít nhiều, còn hứng ngồi đây nữa, nhìn Dương Đình Hy, mặc dù cảm thấy hơi có lỗi nhưng vẫn thấp giọng . '' đưa em về! '' '' Vâng! '' cúi đầu dám nhìn trực tiếp vào mắt . muốn đưa về vậy về thôi. Xem ra hôm nay phải là ngày tốt đẹp. ------------------------------------- nằm dài ghế ngoài phòng khách, mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế. bỗng nhiên nhớ đến số chuyện cũ, khỏi xót lòng, hối tiếc. Nếu ngày đó cố gắng kết quả có thể thay đổi ? biết tự hỏi mình câu này biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng tự phải trả lời rằng đó chỉ là chuyện '' giá như '', thực tế thể cứu vãn được nữa. cố gắng nghĩ đến nó lại càng hữu ràng hơn, càng làm cho thêm bức bối. Suy nghĩ miên man bất chợt ngủ lúc nào hay. Đến tối, Vương Triều Vân vừa về đến nhà thấy nằm ở đó, có hơi sững sờ chút nhưng bỗng đứng lại nhìn lâu. hoang mang mà cũng hơi bàng hoàng. Nếu là Vương Triều Vân của nhiều năm trước rất thích ... Nhưng cũng chỉ là '' từng ''. Có nghĩa là trước kia từng có nhưng tại còn. bỗng nhiên nhớ tới câu nào đó xem được từ sách, phải là đặc biệt lắm nhưng dùng bút mực khoanh tròn dòng chữ đó. '' Nếu từ hạnh phúc mà đôi với từ từng đó chính là từ ngữ buồn nhất thế gian này. '' tại, đứng trước mặt , mặt đối mặt. Nhưng lại nhìn ra lại cảm xúc nào. cố tìm lại những cảm giác hồi hộp, thương ngày trước nhưng cuối cùng chỉ là con số . Có phải là thay đổi? '' nhìn thấy cảm xúc.'' [ Editor: Ri-i ].
Chương 7. Ngôi Nhà Chúng Ta Tống Hàn mơ màng tỉnh dậy lúc giữa khuya, vẫn còn nằm băng ghế dài lạnh lẽo, nhướn mày nhìn đồng hồ là giờ, ngủ cũng được lâu rồi. nhìn ra nơi cửa thấy đôi giày của Vương Triều Vân nằm gọn gàng giá để giày, vậy là về rồi, mà cũng chẳng có ý nghĩa gì. có ở nhà hay ở nhà cũng gặp mặt được, mà cho dù là gặp mặt cũng chẳng thể chuyện hòa thuận được. Vậy ở hay có gì khác nhau? Tống Hàn khẽ dụi dụi mắt về phòng mình tiếp tục giấc ngủ, lúc ngang qua phòng kìm lòng được bỗng nhiên dừng lại hồi lâu trầm tư suy nghĩ, có chút đắng đo. Nửa ngày sau mới dám đưa tay vặn mở cửa phòng. thất kinh nhìn Vương Triều Vân ôm máy tính ngồi giường, đầu chúi thẳng vào màn hình, những ngón tay linh hoạt rơi từng phím liên tục bấm bấm gõ gõ rất chăm chú. đột nhiên thấy khó chịu. '' Sao vẫn còn chưa ngủ? '' Mặc dù thanh rất nhưng trong căn phòng vào ban đêm lại có phần hơi vang vọng. Vương Triều Vân xoay người nhìn ra cửa phòng nơi đứng, hơi ngạc nhiên nhưng cảm thấy bị làm phiền, nhìn hỏi ngược lại. '' có vấn đề sao? Ban đêm tự dưng ngủ lại chạy sang phòng tôi hỏi tôi tại sao ngủ? Sao quản chuyện của trước ? '' Mệt mỏi của công việc thấm đầy, bị áp lực căng thẳng a, lại gặp biết điều. Đây là cơ hội để phát tiết, xem như là thế thân để trút giận. quan tâm lại còn bị phủi sạch, mắng . Đúng là biết nghe lời đến giờ này vẫn còn thức, Tống Hàn kiên quyết trong lời hơn. Lần này mạnh bạo đến chỗ trực tiếp tắt máy, động tác thô bạo, cường ngạnh. '' Ngủ! '' nhiều cũng muốn nhiều, hiểu ý hay là tùy . '' làm gì vậy? '' Vương Triều Vân trừng mắt. '' Còn thấy sao. Là tắt máy đó! '' nhìn cuốn dây điện, cẩn thận bỏ Laptop vào túi đựng. biết cảm xúc lúc này của mình là gì. Giận dữ, điên tiết, mệt mỏi, bất lực hay nhàng... dọn dẹp xong lại quay sang . Mặt bỗng chốc sa sầm, nhìn cười dường như có mà cũng dường như . '' lý nào lại đối tốt với tôi như vậy! '' Đây là câu có ý khẳng định. Thực là khẳng định a! '' Vậy em nghĩ tôi làm gì? '' '' Tống Hàn! giờ đêm chạy sang phòng tôi. ! là có ý gì? '' Vương Triều Vân tiết chế được thẳng luôn vào vấn đề trọng tâm. khí trong phòng bỗng nhiên trở nên nóng và ngột ngạt kì lạ. Bốn con mắt thoáng chốc giao nhau, được tia xúc cảm nào trong đáy mắt hai người. Ý thức chưa còn chưa thức tỉnh, con người từ từ bị gặm nhấm trong nội tâm sâu thẳm. Hai người nhìn nhau từ khoảng cách quá 1m... Cuối cùng lý trí thắng xúc cảm mãnh liệt, chưa được 5 giây sau đó, Tống Hàn lại là người phá vỡ gian trầm tĩnh này trước. '' Chẳng có ý gì! '' vừa vừa xoay người bước , trước khi khép cửa phòng rời còn quên hai từ '' Suy diễn! '' Vương Triều Vân sức lực cũng cạn kiệt, vô lực ngã xuống giường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trắng buốt. Tâm tình tệ hại vô cùng, tốt lại còn gặp phải con người biết điều này. Chính ai vài tiếng trước còn ngồi với tình nhân, công khai tuyên bố trước mặt vợ hợp pháp là đây, giờ còn muốn giở trò phong lưu đồi bại với . thể chịu nổi. Nhưng tuyệt nhiên tin giữa hai người bọn họ có tình. phải tin tưởng nhưng dựa vào trực giác và lý trí của bản thân. Khi quan sát ánh mắt của ấy, khi tiếp xúc với ấy, khi thưởng thức chút về con người ấy. Khi đó xác định, phải như những gì bên ngoài biểu . Đến tột cùng kia là thế thân hay người ngoài cuộc - Đây phải là câu hỏi mà là câu khẳng định. ------------------------------------------------------------------------ Ánh nắng yếu ớt hắt vào căn phòng trống trải của Vương Triều Vân, len lỏi qua từng kẽ hở của cửa sổ. Hơi lạnh. gượng gạo đứng dậy rời giường, trong lòng cảm giác lãnh tràn ngập, chúng đeo đuổi, bủa vây lấy con người . nhìn ra bên ngoài cửa sổ cũng thấy có gì đặc biệt, chỉ tồn tại đâu đó vài cây cối, hoa cỏ nhưng lại thiếu hơi thở nguyên thủy của con người. Mọi thứ thế gian trong mắt tại giờ phút này bỗng trở nên tầm thường, nhưng lại tầm thường theo nghĩa khác. Tất cả những chuyện cho dù là trong quá khứ hay chỉ mới ngày hôm qua, đều nhớ . Những cảm tưởng ngày trước trỗi dậy mạnh mẽ đến ngờ, cuối cùng sót lại tiếc nuối, vô vọng. chính là hoài niệm. cũng biết hoài niệm chính là loại bệnh mà khiến con người khao khát về những chuyện trong quá khứ. nâng tay mở tung cánh cửa sổ bằng kính thủy tinh bóng nhẵn sạch vì được lau hằng ngày. Gió lạnh lùa vào từng chập, táp thẳng vào mặt và thân người , cơ thể hề yếu ớt và mỏng manh của bất giác kháng cự, run lên vì lạnh. Sao lại thể lần phóng túng? tự hỏi mình câu như vậy, nhiều, nhiều lần rồi. Tống Hàn ngồi ở phòng khách, nhìn thấy từ lầu bước xuống. Đôi chân trần chậm rãi lướt mặt sàn, chiếc lắc màu đen ở chân reo lên tiếng chuông rất khẽ. Dáng tự do tự tại tiến đến chỗ . khẽ nhíu mày khó chịu, tầm mắt dời đôi chân của . '' Vì sao mang giày vào? Trời rất lạnh! '' Vương Triều Vân cầm lấy hộp đặt bàn, nghe câu hỏi của , hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh đến kinh ngạc. '' sao, vẫn thể chết được! '' Giọng trầm nhu như nước. '' ... '' '' Họ mang tới khi nào? '' từ tốn mở chiếc hộp, ngón tay kìm được vân vê món đồ bên trong. '' Lúc sáng. '' '' Cảm ơn. '' '' Ừm. '' liếc mắt nhìn bàn, gọi thức ăn bên ngoài. cũng ngại ăn chúng. Hôm nay là ngày cuối tuần, Vương Triều Vân đột nhiên thấy hứng thú với việc làm mới căn nhà. muốn thay đổi giấy dán tường, rèm cửa và vài đồ trang trí nội thất mới. Người bên công ty nội thất đến từ sáng, họ đưa cho nhiều mẫu giấy mới. thấy cái nào xinh đẹp liền bảo họ dán lên thử, đến khi dán lên mới thấy hóa ra nó hợp vậy là phải gỡ xuống. Vương Triều Vân loay hoay xem loạt mẫu, nhìn cái nào cũng thấy đẹp, phân vân, do dự lâu. '' Cài này, cái này! Màu xanh rêu trông rất vừa mắt! '' cười đưa ra ý kiến, nhưng cũng rất nhanh thay đổi '' Còn có màu vàng cam này đẹp ! '' '' Vâng. '' người bên công ty đưa tay lên lau mồ hôi nhễ nhại trán. '' A ! Tôi thấy màu xanh đại dương này đặc biệt hơn! '' Lại thay đổi lựa chọn. '' Vậy muốn lấy mẫu đó phải ? '' '' ! '' '' ... '' Tống Hàn thấy bận rộn lựa chọn, cũng qua bên đó, nhìn nhìn hồi quyết định thay . '' Lấy mẫu màu trắng nhất! '' Vương Triều Vân nghe thấy giọng liền quay qua, mừng rỡ như tìm thấy cái phao cứu sinh. '' A đúng đúng! Mẫu đó là dễ nhìn nhất! '' '' Vậy tôi lấy mẫu đó. '' Người đàn ông trung niên mệt mỏi gọi mọi người lại, dán mẫu giấy màu trắng. chạy tới chạy lui trong nhà từ trưa đến giờ, cả người mệt rã rời. Bước ra ngoài phòng khách, được vài bước cả người loạng choạng sắp ngã. Đột nhiên Tống Hàn nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy , đôi tay với lực đạo mạnh mẽ mà rắn chắc bao bọc lấy cả người . '' cẩn thận! '' Chất giọng trầm truyền đến bên tai , bỗng trở nên ấm áp lạ thường. ôm lấy chậm rãi vào phòng . Cả người Vương Triều Vân lạnh đến dọa người, hơi sửng sốt lúc. vẫn thường hay bị cảm đột ngột thế này, mỗi lần như thế đều trốn trong chăn để giữ ấm thân thể, dám bước ra ngoài nửa bước. thả xuống chiếc giường mềm mại, phủ chăn lên người rồi ra khỏi phòng. Tống Hàn biết làm gì, ngồi trong thư phòng xem sách. Bỗng nhớ ra vừa rồi hề phản kháng. Lúc ôm lấy , hề có chút biểu tình phản kháng nào, cả người đều tựa vào người như thể giao phó mình cho . chi tiết này cũng làm phải suy nghĩ cả nửa ngày. Là động tâm, tin tưởng hay là vì rất mệt mỏi, vô lực? nghĩ là câu thứ hai. Trong thực tế, luôn là lựa chọn cuối cùng của , là tia sáng cuối cùng của . lựa chọn hay tia sáng đều thể lên điều gì. cần ! Nhưng lại cần theo nghĩa khác. là nơi để nương tựa, nhưng cũng giống như loại lợi dụng. Từ '' Nương tựa '' chỉ là cách hoa mĩ, chính là biện minh cho từ '' Lợi dụng ''. và chân lý cách xa hàng nghìn dặm. [ Editor: Ri-i ]
Chương 8. Gặp Lại Người Cũ. Những người bên công ty trang trí nội thất cũng hoàn tất công việc, họ thu dọn đồ đạc rồi ra về. Tống Hàn ngồi trong thư phòng đọc sách, lúc lâu sau mới cảm thấy chán. đặt cuốn sách xuống bàn, hơi do dự nhưng cuối cùng lại vào phòng của Vương Triều Vân. Quay trở lại phòng của , vẫn chưa ngủ mà đúng hơn là hề ngủ. giương đôi mắt mở to nhìn về phía đứng, ánh mắt vô lực, yếu ớt đến đáng thương. cũng làm gì nhiều, chỉ là đưa cái cốc và đặt vài viên thuốc vào tay , ra lệnh. '' Mau uống! '' hơi ngạc nhiên chút, nhưng rất nhanh chóng đón lấy cốc và thuốc từ tay . có thói quen mỗi khi uống thuốc bao giờ uống mỗi lần viên, uống luôn lần hết tất cả những viên thuốc đó. Bởi vì thấy như vậy rất mất thời gian mà cũng bởi vì bản tính của vốn vẫn lười. Chính vì vậy mà khi Tống Hàn nhìn thấy như vậy, rất hài lòng. '' Sao lại uống lần nhiều thuốc như vậy? '' '' Thói quen. '' trả lời ngắn gọn, quá để tâm đến , nằm xuống kéo chăn che kín người, làm bộ dạng giống như ngủ. '' Thói quen tốt! Nhỡ em bị sặc mà chết tôi chịu trách nhiệm. '' Câu của tưởng chừng như vô hại nhưng lại khẽ động cái chạm đến tâm tình của Vương Triều Vân. xốc chăn gối lên ngồi dậy, quá bất lực, quá bất mãn. '' tốt cái gì? Dù sao người cũng uống rồi, thuốc cũng vào trong bụng rồi, bây giờ có tác dụng gì sao? '' Ngưng lại chút, bổ sung thêm câu '' Còn nữa. Tôi mà có chết cũng chết ở trước mặt ! '' '' Tôi chỉ là quan tâm em thôi mà. '' cười gượng với Vương Triều Vân. '' Sao tôi lại nhìn ra là quan tâm tôi nhỉ? '' '' ... '' Cuộc chuyện khép lại mấy vui vẻ gì. Kết thúc cũng như mọi lần trước. Được rồi, cứ cho là hay dễ bị kích động , nhưng thực thể chịu nổi nữa. Giờ phút này chợt phát ra giữa hai người bọn họ bất đồng về quan điểm rất nhiều, quan niệm sống cũng khác hoàn toàn, rất khó để hòa hợp, rất khó để sống hòa thuận. Cũng giống như lửa với nước chẳng thể nào dung hòa được. Quả thực chuyện cãi nhau thường xuyên cũng phải là điều gì mới lạ. Vương Triều Vân đặt chân xuống giường, lại mang giày vào, tiếp xúc thân mật với mặt sàn. đến chỗ , đôi chân trần đột nhiên nhón lên cao, hơi nhíu mày lại nhìn đăm chiêu, thấy kiễng chân lên, sửng sốt, toàn thân trở nên cứng ngắc. bỗng nhiên cứ như chờ đợi điều gì đó. Rất nhanh chóng. Ba giây trôi qua... cảm nhận được đưa tay luồn ra sau người , cả người tựa vào , áp sát vào kệ sách, cảm giác giống như là ôm. Đột nhiên với tay lấy cuốn sách. Cuốn sách nằm gọn trong tay , cười cười giơ cuốn sách trước mặt , khóe miệng cong lên giương giương tự đắc nhìn , có chút khiêu khích. Ngữ khí cười cợt. '' Hóa ra thích đọc thể loại này. '' '' Cũng tồi. '' Người thông minh như rất nhanh nhận ra hành động vừa rồi của , cũng rất nhanh phản ứng lại. bỗng nhớ tới cái gì đó, liền chuyển đề tài. '' Tối nay cùng nhau dự tiệc hội nghị của công ty. '' chậm rãi đưa ra lời đề nghị. '' Hả?... À vâng. '' thấy hơi ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt của để lộ tia cảm xúc nào nhưng lại rất hài lòng. ----------------------------------------------------------------- Chiếc xe màu đen dừng lại trước đại sảnh lớn của khách sạn. Tống Hàn nhanh chóng bước xuống xe, định đến mở cửa cho Vương Triều Vân, nhưng lại thấy mở từ lúc nào. cần giúp đỡ, vẫn có thể tự mình làm được, hoàn toàn cần đến . Tống Hàn và Vương Triều Vân cùng nhau bước vào trung tâm tổ chức bữa tiệc. Xung quanh hầu hết là các nhà đầu tư lớn, các doanh nhân hay các viên chức cấp cao. Đây chính là bữa tiệc kết giao, hợp tác giữa các công ty khác với nhau. Chiếc váy màu trắng chậm rãi lướt mặt đất, phủ tầng đuôi váy dài, lê mọi nơi qua. Vương Triều Vân theo chân Tống Hàn, chào hỏi mọi người, cũng có ít người chủ động đến bắt chuyện với Vương Triều Vân, quả thực vô cùng lấy lòng. Nhiệt độ trong nơi này đột nhiên tăng lên, khí cũng vì vậy mà trở nên hơi nóng, Vương Triều Vân đưa tay phe phẩy trước mặt tạo gió, tự làm mát mình. Tống Hàn từ nãy đến giờ thoáng chốc lại nhìn cái, rồi quay đầu , rồi lại tiếp tục quay sang nhìn. Vương Triều Vân khỏi ngờ vực hỏi : '' Có gì lạ lắm sao? '' nhìn vẻ mặt của lúc này, nhịn được mà bật cười. '' Ừm. Thực là rất lạ! '' hề phủ nhận điều này, rất thành thực đưa ra câu trả lời cho . Bình thường Vương Triều Vân bao giờ tham gia vào những tiệc tùng, hội nghị phức tạp thế này. rất lười và ngại giao tiếp với đám đông. Nhớ có lần hỏi vì sao thích, liền trả lời, mỗi lần như vậy đều phải luôn miệng cười, ngừng lấy lòng họ, vậy là còn chưa kể đến việc nếu như gặp người quen càng phiền phức hơn. lúc ấy nghe xong cũng có ý kiến gì, đối với người lười như , suy nghĩ như vậy cũng có gì là khó hiểu. Đây chính là lần đầu tiên sau khi kết hôn trong suốt năm qua, cùng dự tiệc hội nghị thế này. Khi sáng thử đưa ra lời mời đến , lại thể ngờ rằng lại đồng ý. Vừa rồi khi bên cạnh , lại cùng giao tiếp với mọi người rất hoạt bát, năng động, thể tưởng tượng được Vương Triều Vân ở nhà và Vương Triều Vân tại lại là cùng người. Vậy cũng xem như được nhìn thấy mặt khác của Vương Triều Vân. Ở từ xa, Mạc Dương Hạo di chuyển tầm mắt sang bên này, nhìn nhìn lúc mới dám khẳng định đây chính là người quen. do dự, liền chủ động đến chỗ của Vương Triều Vân và Tống Hàn. Nhìn thấy Mạc Dương Hạo đến đây, đặc biệt hơn là bên cạnh lại có Vi Tang Tang đứng cùng, nét tươi cười mặt Tống Hàn đột nhiên đóng băng. '' Tống Hàn, lâu rồi gặp cậu đó! '' Mạc Dương Hạo cười sảng khoái vỗ lên vai Tống Hàn, vô cùng thân thiết. '' Mạc tổng. '' Tống Hàn khẽ trả lời, ngữ khí nghe lại hơi có chút xa cách. Nhưng Mạc Dương Hạo lại quở trách. '' Cái thằng này, đều là bạn bè thời đại học cả mà, sao lại khách khí vậy được! '' lại làm ra bộ dạng hờn. Vi Tang Tang thấy mình thể im lặng, rốt cuộc cũng phải mở miệng chào tiếng. '' Tống Hàn, Vương Triều Vân, lâu gặp! '' Giọng mang chút cảm giác bi thương nhàn nhạt, thể nhìn thấu được. '' Chào! '' Tống Hàn và Vương Triều Vân cùng lúc mở miệng, ngay sau đó cả hai đồng loạt nở nụ cười trào phúng. '' Đây chính là '' Phu nhân '' của cậu? '' Mạc Dương Hạo hơi thất thố chỉ tay vào người Vương Triều Vân. '' Ừm. '' Tống Hàn khẽ thở dài, biết nên làm sao mới phải. còn chưa thấy hết áp lực Mạc Dương Hạo lại vô tình tạo ra cho những căng thẳng mới. '' thể ngờ được là hai người các cậu lại thành đôi. '' Đây biết là ngưỡng mộ hay là biểu hài lòng nữa. Lời sau khi ra, mới thấy mình hơi lố, nhưng muộn mất giây rồi. giây, lời cũng được ra, chạm đến tâm can của ba người bọn họ. Trước kia chuyện giữa Tống Hàn và Vi Tang Tang rất tốt, nhiều người khỏi cảm thấy thèm muốn mình cũng được như vậy. Khi đó, quan hệ giữa với Vương Triều Vân còn tệ hơn cả mức bạn bè, thường xuyên tạo ra những trận hỗn chiến trong lớp, hợp nhau. Nhưng điều thể ngờ nhất chính là trong giờ phút này, người đứng bên cạnh Tống Hàn phải là Vi Tang Tang mà là Vương Triều Vân. Cuộc chuyện biết đến khi nào mà dừng lại, Mạc Dương Hạo bận số việc nên phải về trước, điều đáng ngạc nhiên là Vi Tang Tang vẫn hề , dường như cố nén lại thêm chút nữa. Vương Triều Vân liếc nhìn qua bên kia thấy bố của Vi Tang Tang nâng ly rượu, xã giao cùng mọi người. Lẽ nào ấy theo bố đến đây chỉ vì biết chắc Tống Hàn đến đây. nhìn thấy vẻ mặt của Vi Tang Tang hơi ngập ngừng rồi lại nhìn sang Tống Hàn, rất bối rối biết phải làm sao. thản nhiên lên tiếng. '' Tôi ngại để hai người ra ngoài chuyện riêng. '' Trong giọng hề có lấy tia nào là châm chọc, hoàn toàn là do muốn làm vậy. Tống Hàn gượng gạo với : '' Tôi ra ngoài lát. '' Trong lòng vô cùng cảm thấy có lỗi với Vương Triều Vân. Vi Tang Tang gì, chỉ im lặng cùng ra bên ngoài. Vương Triều Vân nhất thời bỗng thấy cảm khái chính mình, có thể bảo chồng mình ra ngoài chuyện riêng với người phụ nữ mà lại cảm thấy ghen tức hay buồn bực. Cũng phải, vốn dĩ có tình cảm sao lại ghen được chứ? ngồi chiếc ghế ở quầy bar, trong tay cầm ly rượu đỏ, khẽ nhấp môi cái, buông thả những cảm xúc tại. Bỗng nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình. '' Vương Triều Vân. '' Cơ thể của trong thời khắc đó đột nhiên trở nên cứng nhắc, thanh hỗn tạp xung quanh hòa lẫn với tiếng của người nào đó làm hoang mang. ngẩng mặt lên, màn trước mắt ra đủ làm phải kinh ngạc, chính là thân ảnh, thân ảnh tưởng như quen thuộc, nhưng tại lại xa cách đến kì lạ. [Editor: Ri-i]
Chương 9. Vương Vấn. Triệu Tử Đằng! Hình dáng mờ nhạt, xa cách xuất trước mắt . những tia sáng của ngọn đèn neon ở cao hắt vào khuôn mặt ấy từng chút, từng chút trở nên ràng . Bóng dáng đó dần càng trở nên to lớn, làm lu mờ những thứ xung quanh. Vào thời điểm đó, biết. Khi đến, những người khác chỉ còn là hư ảo, chân . Có thể gặp được ở nơi này, là điều mà thể ngờ tới. biết nên biểu cái gì vào lúc này. Nên vui mừng, hạnh phúc hay khổ sở, đau thương. Vương Triều Vân cố gắng kìm nén những thứ cảm xúc nên có, mà cho dù có nữa cũng nhất định để cho người khác biết được tâm tư của chính mình. rất kiên quyết, ngẩng mặt lên đối diện với . ngại thẳng thắn, càng muốn bỏ trốn và quên . Gặp lại nhau, đối mặt với nhau chỉ là còn là chuyện sớm hay muộn. Vậy gặp nhau sớm hơn chút, có lẽ cũng là tốt hơn. thấy dừng lại, đứng cách 2m, khoảng cách phải là lớn nhưng đủ để biết được mối quan hệ này trở nên xa cách bao nhiêu. '' lâu gặp, Triệu Tử Đằng! '' nhìn vào khuôn mặt đó, khóe miệng khẽ cong lên ý cười. vẫn luôn chấp nhận là người chủ động mở lời trước. ''Vương Triều Vân. '' Triệu Tử Đằng gọi tên , trong giờ phút đó mới nhận ra được dồn nén qua từng chữ gằn lên. Hóa ra người dễ chịu phải chỉ có mình . '' Vâng?! '' vừa hỏi cũng như vừa đáp lại . '' Chúng ta có thể nào ra ngoài ? '' đưa mắt dò tìm xung quanh, chứng minh bất an trong lòng mình. '' nghĩ nơi này tiện. '' ra nếu cũng định cùng chuyện ở đây. '' Ừm. '' ------------------------------------------------------------------- Triệu Tử Đằng cả người tựa vào lan can, tư thế xoay người lại nhưng ánh mắt vẫn dời, liên tục nhìn Vương Triều Vân, lộ ra tia nghiền ngẫm. '' Em... Vẫn tốt chứ? '' '' Như thấy đấy, em vẫn rất tốt! '' trả lời ngắn gọn. '' Ồ. '' bỗng nhìn sang hướng khác. '' Sao em hỏi năm qua có sống tốt ? '' '' năm qua có sống tốt ? '' Sau lời của , Vương Triều Vân do dự liền hỏi. Tính cách của là như vậy, cần biết đối phương là ai, đều có thể đáp ứng. Nhưng tuyệt nhiên đáp ứng cũng lên được điều gì. '' tốt! '' nhìn Triệu Tử Đằng, dường như tin mà cũng dường như nghi ngờ. lại mơ màng nghe thấy tiếp. '' năm qua, kể từ sau ngày đó, thực sống rất khổ sở, chật vật. có giây phút nào được yên. Trong khoảng thời gian đó, từng quen rất nhiều rồi đột ngột chia tay, nhưng vẫn biết rằng có kết quả. cảm thấy lo sợ, bất an. nghĩ là mình lại lụy tình. mong mình trở nên như vậy. mong là mình lại... '' '' Triệu Tử Đằng! '' Tay bỗng chốc siết chặt vào lan can, thể chịu đựng được nữa, chỉ mong có thể dừng lại, đừng nữa. '' với em mấy lời đó để làm gì? '' Ánh mắt nhìn trở nên lạnh lẽo, còn chút hơi ấm nào. rũ bỏ tất cả, nhìn thẳng vào mắt . hề lẩn tránh mà ngược lại còn thẳng thắn đối mặt. Vô cùng kiên quyết. '' Lẽ nào em có gì muốn với ? '' nhìn vào như giữa bọn họ chưa từng có bất kì chuyện gì xảy ra, vẫn là những ngày tháng bình yên đó. đợi tiếp, lại tiếp tục công kích. '' Em có hay từng nghĩ đến ? '' '' Có từng. '' Vương Triều Vân phủ nhận điều đó, nhưng sau đó lại . '' Nhưng lúc ấy em lại nghĩ, chúng ta chia tay và em cũng kết hôn! '' thoáng nhìn thấy chút tia bi thương xẹt qua khuôn mặt với những đường nét hoàn mỹ. Nhưng chút điều đó làm ảnh hưởng đến kiêu ngạo của . '' Em vẫn còn nhớ ngày đó? '' '' Em quên. '' Vương Triều Vân thở dài hơi, trong lòng tự dưng thấy tháng ngày đó là xa vời rồi. ---------------------------------------------------------------------- Hồi còn học đại học, ngày nào cũng vào sân bóng cổ vũ cho Triệu Tử Đằng, tuần học sáu ngày nhưng dành hết năm ngày vào giờ giải lao để đến đó. đến thường xuyên tới nỗi mọi người trong sân bóng, ai cũng thấy quen thuộc với . Người ta vẫn nhớ tới cột tóc đuôi ngựa, đội mũ bóng chày cao. Tai nghe nhạc, miệng ngừng nhai chewing gum. Còn tay lúc nào cũng bên là nước, bên là cây quạt phe phẩy trước mặt, vừa để mát mà cũng vừa để che nắng. Ngày hôm đó cũng ngoại lệ, vẫn ngồi sân bóng chờ . Lúc ấy đôi mắt cứ dán chặt vào người , đột nhiên thấy lo sợ, tội lỗi. Đợi đến khi ra sân, như thường lệ đưa cho chai nước khoáng loại lớn. Triệu Tử Đằng nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của , nhưng vẫn để ý lắm, chỉ lo lấy chai nước từ tay , đưa lên uống. '' Chúng ta chia tay ! '' chậm rãi , từng chữ, từng chữ và cố nhấn mạnh hai từ '' chia tay ''. Theo phản xạ có điều kiện, Triệu Tử Đằng phun hết toàn bộ ngụm nước vừa uống được, hoang mang nhìn . '' Em đùa? '' '' đùa. Chính là . '' '' Vì sao? '' nhìn thẳng vào , khẽ lay mạnh vai . '' Em chí ít phải cho biết lí do! '' '' Em thích nữa. À mà cũng đúng. Chính xác là từ trước tới giờ em vốn hề có tình cảm với . '' Giọng của bình thản lạ thường. '' Lí do này có là đủ? '' '' Em... '' nhất thời cứng họng, thể ra bất cứ điều gì. Hương vị của đau thương tràn ngập khắp cơ thể, lan tỏa đến từng tế bào trong , ngừng kịch liệt, vô cùng giày vò. Đôi tay dừng lại, trở nên cứng nhắc rồi buông thõng cả hai tay, bất lực. Chính là bất lực. Lúc ấy im lặng, thể làm gì được nữa. với : '' Triệu Tử Đằng! Chúng ta bây giờ còn liên quan gì tới nhau nữa. '' nhìn theo bóng xách ba lô lên và rời chút tiếng động, nhốn nháo, ồn ào, lặng lẽ khuất dần rồi biến mất. Tưởng như mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc. Nhưng ba tuần sau lại biết được kết hôn với Tống Hàn, thời điểm đó, cũng là lúc và vừa ra trường. Điều đó có nghĩa là, và gặp được nhau. Cho dù khả năng gặp nhau có thể xảy ra nhưng xác suất rất . Vương Triều Vân vẫn còn nhớ rất vào buổi chiều ngày hôm ấy, phải là ngày nắng chói chang nhất, nhưng nó lại nhàng khắc vào tim những cảm xúc nhàng, nhưng lại có chút tư vị của luyến tiếc. trở về với thực, đứng đối mặt với nhau. khỏi cười khổ, bây giờ nhớ lại những chuyện đó được gì? Cũng thể nào thay đổi được vận mệnh. Nhưng hề hối hận. Nếu quay lại ngày hôm đó, vào thời điểm đó vẫn chia tay. Đột nhiên thứ thanh vang lên, hề lớn nhưng cũng quá . '' có bí mật, em biết gì ? '' ngừng lại trong giây nào đó. '' chờ em! '' biết kể từ giây phút đó, quan hệ giữa và lại lùi thêm bước nữa, nhưng buồn hay tiếc nuối lời đó, luôn biết trước được kết quả tốt nhưng vẫn muốn làm. chính là loại người đó. Vương Triều Vân chỉ còn biết cười, chờ sao, vẫn phải như thế thôi, vẫn phải sống cuộc sống của thôi. Mọi chuyện rồi chẳng đến đâu, hoàn toàn đừng mong đợi. '' Triệu Tử Đằng! Em với sớm còn gì nữa! Em là phụ nữ có chồng, hơn nữa quan hệ giữa chúng em cũng rất tốt. Hôm nay mấy lời này chỉ sợ quan hệ của chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng thể. '' Triệu Tử Đằng đoán trước rằng vậy nhưng lại ngờ phản ứng kịch liệt như thế. Vương Triều Vân cởi đôi giày cao gót ra, đuôi váy dài cũng được lấy tay túm lên, tóc lại buộc lên cao nhanh gọn, hề theo bất kì quy tắc nào, trong hoang dã. Mới vài phút trước còn rất trang trọng, nhưng lại cực kì hài lòng. muốn làm thục nữ nữa. -------------------------------------------------- Khi ngồi vào xe, mới yên tâm quăng đôi giày xuống sàn, váy cũng lại xõa ra, hề để ý đến Tống Hàn nhìn mình ngầm đánh giá. mặc cho hỏi . '' Sao khi nãy bắt máy? Tám cuộc gọi nhỡ đấy! '' bất giác nở nụ cười quay sang nhìn , rất có khí chất tiểu thư: '' Về nhà thôi! '' [ Editor: Ri-i ]