1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 39: Dị năng

      Bên ngoài gió rất to và lạnh, thỉnh thoảng tuyết bay vào cổ. Hai ông bà đầu tóc bù xù, tay chân đỏ bừng vì lạnh cóng, người dính toàn máu vừa bẩn, nhếch nhác lại tanh thối, nhưng vẻ mặt lại vô cùng phấn khích giống như thứ họ ôm trong tay phải là đồ vật mà là vàng bạc châu báu vậy.

      Tô Tô nhìn cha mẹ mình như vậy trong lòng vô cùng đau xót, rất muốn khóc. cúi đầu nhận đống đồ lộn xộn trong tay mẹ và vào trong bếp. Nhân lúc cha mẹ chuyển những thứ đồ khác vào trong bếp, Tô Tô dựa vào bàn thủy tinh, với họ:

      “Cha mẹ, cha mẹ đừng tìm nước nữa, con kích phát dị năng thủy rồi!”

      cầm hai cốc thủy tinh. Dưới ánh mắt kinh ngạc săm soi của cha mẹ, hai cốc thủy tinh trong tay Tô Tô nhanh chóng đầy nước. bước lên trước, đưa hai cốc nước cho cha mẹ. Nhìn thấy bộ dạng vất vả chạy ngược chạy xuôi cả ngày, uống lấy hớp nước, đôi môi khô khốc của họ, hai mắt đỏ hoe:

      “Con xả nước cho cha mẹ lau người, thay bộ quần áo sạch .”

      Mạt thế đến, lúc mới đầu, điện và khí đốt vẫn được cấp đầy đủ, điện thoại cũng vẫn có tín hiệu. Nhưng dần dần, chẳng biết từ lúc nào chúng bị cắt hết. Vì vậy, vẫn còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ như xăng, pin năng lượng mặt trời….

      mình Tô Tô làm được. Đơn giản nhất là pin năng lượng mặt trời để dưới tầng hầm nhà nhưng biết lắp đặt, phải bàn bạc với cha Tô. Nhưng mà bây giờ chắc chắn cha cũng còn tâm trí nào thảo luận những chuyện này với Tô Tô. Lúc này, ông và mẹ Tô vẫn chưa hồi phục tinh thần sau khi từ thế giới đáng sợ bên ngoài quay về.

      Nhưng Tô Tô tính toán để cha mẹ lại ra ngoài tìm đồ nữa. Loại chuyện giết zombie, cảm nhận khí mạt thế, cha mẹ chỉ cần có trải nghiệm là được, chuyện đánh quái vật lấy kiếm tinh hạch, tìm đồ cứ để Tô Tô làm thôi.

      “Dị năng? Cái này của cha cũng là dị năng sao?”

      Cha Tô bỏ qua chuyện Tô Tô muốn xả nước cho ông bà tắm. Ông cúi người đặt thùng nước khoáng trong tay xuống, lật bàn tay bẩn đầy vết máu lên, trong tay nắm hòn đá. Loại đá này sau khi bị mất, chỉ cần ông muốn, nó xuất trong lòng bàn tay ông. Hôm nay, cha Tô dùng loại đá này đập đầu rất nhiều con zombie.

      Mẹ Tô vẫn chưa phát ra dị năng hệ mộc của mình thức tỉnh. Hôm nay, đường bà và cha Tô tìm đồ cũng có bàn xem hòn đá trong tay cha Tô xuất từ đâu. Hai người chưa hiểu lắm nhưng vẫn định tìm đồ vật xong, về nhà tiếp tục từ từ nghiên cứu.

      Dưới ánh đèn sáng rực ấm áp. Tô Tô khẽ gật đầu, quyết định phổ cập qua cho cha Tô về phân loại dị năng ở mạt thế, cười : “Cái này gọi là dị năng. Cha và mẹ nghiên cứu trước. Con lên tầng tìm bộ quần áo sạch, thuận tiện tìm ít tài liệu hình ảnh khoa học cho cha mẹ. Con nhớ hôm nay nhìn thấy ở đâu đó rồi.”

      Khi những lời này, Tô Tô nhanh tay nhanh chân xả nước đầy ấm nước rồi đặt lên bếp ga đun. đợi cha mẹ trả lời, lên tầng, vào phòng ngủ của hai người, vừa tìm quần áo sạch cho họ vừa cấp tốc gõ chữ điện thoại, tìm tạm bộ tài liệu hình ảnh khá đáng tin cậy về dị năng ở mạt thế, sau đó gửi tin nhắn sang cho cha .

      Loại tài liệu hình ảnh này mạng rất nhiều. Từ nhiều năm trước mạt thế có người viết về khả năng con người bị kích phát ra dị năng, có tài liệu hình ảnh cũng có thể tìm vài tiểu thuyết về chuyện con người bị kích thích nên có dị năng. Tô Tô cố ý chọn đoạn văn về các loại dị năng của con người, cắt xóa bớt xong mới gửi cho cha Tô xem.

      Vốn dĩ Tô Tô còn muốn đợi sau khi cha mẹ xem xong, an ủi hai ông bà thêm mấy câu, nhưng nằm bò ban công tầng hai, thời tiếp ấm áp, gió thổi hiu hiu, Tô Tô ngáp cái.

      trong thời kỳ mang thai, cơ thể thoải mái. Hôm nay còn cố giữ tinh thần ngủ, sau ngày chạy theo sau cha mẹ , lúc này mí mắt của sắp sụp xuống rồi.

      cúi đầu, thấy cha mẹ vẫn cầm điện thoại, thảo luận chuyện dị năng trong phòng khách. cũng thúc giục cha mẹ tắm nữa, chỉ dặn dò rằng để quần áo sạch giường cho họ, rồi quay về phòng mình ngủ. Còn về cha mẹ tắm lúc nào, mấy giờ ngủ, Tô Tô cũng còn tâm trạng và sức lực để quan tâm nữa.

      Cha Tô biết còn bao nhiêu chuyện muốn hỏi Tô Tô, bao gồm dị năng của ông và dị năng hệ thủy của Tô Tô. Vừa nghe tiếng động Tô Tô sắp thức dậy, cha Tô vội vàng, vừa định cất tiếng gọi Tô Tô xuống dưới tầng chuyện ràng mẹ Tô kéo ông tay áo ông, khẽ :

      “Đừng gọi, để con ngủ yên . Hôm nay chắc chắn con bé bị choáng váng đấy. Hơn nữa, trong tin nhắn này , sau khi dùng hết dị năng, người cảm thấy mệt mỏi!”

      Thứ mẹ Tô cầm trong tay chính là điện thoại của Tô Tô. Bà chỉ vào mẩu tin nhắn bên , chầm chậm đọc cho cha Tô nghe. Trong lòng nghĩ, vừa rồi Tô Tô xả nước cho ông bà lau người, chắc chắn dùng hết dị năng rồi, cho nên Tô Tô muốn ngủ là chuyện rất bình thường.

      Hai người còn nghi ngờ gì nữa, vào trong bếp tắt bếp ga, tìm cái thùng rửa qua loa mặt mũi chân tay, rồi quay về phòng thay quần áo; thảo luận xong yên tâm ngủ.

      biết ngủ bao lâu nhưng khi Tô Tô tỉnh lại trời tối rồi. gắng gượng mở mắt ra, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ. Lúc này là 3 giờ sáng, Tô Tô vén chăn lên đứng dậy, chân trần đến trước phòng ngủ của cha mẹ mình. Mở hé cửa ra nhìn, phát cha mẹ biết ngủ từ lúc nào, hơn nữa nghe tiếng hít thở có vẻ ngủ rất say.

      Tô Tô mỉm cưởi, lặng lẽ bật lò sưởi cho cha mẹ. Có lẽ bởi vì mạt thế đến, cha mẹ Tô Tô muốn tiết kiệm chút khí đốt nên bình thường khi ngủ hay bật lò sưởi nhưng hôm nay lại tắt . chỉ tắt phòng ngủ của họ, mà cả biệt thự đều bị tắt, lạnh lẽo vô cùng.

      Tô Tô nhíu mày, bật toàn bộ các công tắc lò sưởi trong nhà, rồi lại xuống tầng hầm lục lọi lúc lâu, lấy ra mấy cái chậu nhựa lớn đặt trong nhà bếp, xả nước vào trong đó. sợ ngày hôm sau dậy muộn, mẹ Tô có nước sạch để rửa rau nấu cơm.

      Cũng biết sau khi trời sáng, cha mẹ ra ngoài hay . Tô Tô nhìn thời gian, bây giờ mới qua tiếng, trời vẫn chưa sáng. suy nghĩ trong chốc lát quyết định quay về phòng thay bộ quần áo thoải mái, khoác thêm áo khoác lông vũ, cầm chìa khóa xe, lái xe ra ngoài.

      Ban ngày còn phải chăm sóc cha mẹ, ngày thứ nhất sau mạt thế, Tô Tô tìm Trạc Thế Giai. Lúc này là nửa đêm, nhưng mạt thế rồi con quan tâm ngày với đêm làm gì? Tô Tô lái xe mạch đến cổng chính của khu biệt thự Quả Táo, định chờ cánh cửa lại tự động mở ra rồi.
      Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 40: Hình như là Tô Tô

      Tô Tô ngồi yên trong xe, nheo mắt nhìn cánh cửa thép mở ra. chiếc xe Volvo tiến vào. Tốc độ của xe rất nhanh, đèn xe vẫn còn dính nội tạng và vết máu đỏ thẫm, vụt qua bên cạnh xe Tô Tô tiến thẳng vào trong khu biệt thự.

      Người có thể làm cho cổng chính của khu biệt thự tự động mở chắc chắn là chủ của tòa biệt thự nào đó. Khu biệt thự này cũng phải chỉ có mình Tô Tô. Người ta có thoát ra khỏi tầng tầng lớp lớp vòng vây của lũ zombie, đó chính là bản lĩnh của người ta, muốn tìm chỗ trú nghỉ ngơi tạm thời, Tô Tô cũng thể đuổi người ta .

      chỉ nhìn lướt qua biển số xe của chiếc Volvo đó, cảm thấy biển số xe này quen quen nhưng nhớ ra được. Tô Tô nghĩ nữa, đạp chân ga, thẳng ra khỏi cửa khu biệt thự ngược chiều với chiếc xe Volvo kia.

      “Người lái xe… hình như là Tô Tô!”

      Tạ Thanh Diễn ngồi ghế phụ trong chiếc xe Volvo, kéo lại chiếc áo lông vũ màu trắng bẩn thỉu người, nghiêng đầu với Tạ Hào Thế ngồi lái xe. Áo dính ít máu, cổ băng bó, tóc tai bù xù dính ít dầu mỡ, cực kỳ nhếch nhác.

      Tạ Hào Thế nhướng mày, lái xe chậm lại chút, liếc nhìn Tạ Thanh Diễn, dường như đợi xem Tạ Thanh Diễn gì, nhưng điều khiến Tạ Hào Thế hơi thất vọng là trừ câu đó ra, Tạ Thanh Diễn mở miệng thêm, càng bảo quay xe lại đuổi theo chiếc xe Jeep kia xem thế nào.

      Cả thế giới đều phát điên rồi. Bọn họ khó khăn lắm trải qua gian nan mới chạy đến khu biệt thự ở ngoại thành. Thấy lũ zombie ở xung quanh ít hơn chút, bây giờ lại ra ngoài, Tạ Thanh Diễn đương nhiên chịu.

      đưa em đến biệt thự của trước, rồi lại lái xe ra ngoài tìm Tô Tô.”

      Tạ Hào Thế đột nhiên đạp chân ga, lúc này chỉ muốn nhanh chóng đưa Tạ Thanh Diễn đến cửa biệt thự, bởi vì vừa nãy trong lúc lơ đãng, có liếc nhìn người ngồi trong xe Jeep, nhìn giống Tô Tô .

      Tạ Thanh Diễn ngồi ghế phụ, mấp máy môi nhưng chuyện. nghiêng đầu về vị trí cũ, làm như nghe thấy lời Tạ Hào Thế.

      Mau chóng lái xe vào trong garage, Tạ Hào Thế mím chặt môi, câu nào, dẫn Tạ Thanh Diễn xuống xe, vào biệt thự. vội vàng lên tầng, thay bộ quần áo thể thao thường mặc khi tập; bộ đồ màu đen lót thêm lớp nhung, chất lượng được kiểm định, nổi bật người , nhìn tràn đầy sức sống.

      Thay quần áo xong, Tạ Hào Thế hít sâu hơi, gương mặt lạnh nhạt ra chiều suy nghĩ, mở két sắt dưới tủ quần áo trong phòng ngủ ra, gạt những xấp tiền xếp thành đống bên trong, lấy ra khẩu súng, hộp đạn. lại tìm cái balo thể thao, nhét mấy hộp đạn còn thừa vào trong đó.

      Sau đó, Tạ Hào Thế chạy xuống dưới nhà. chạy đến bên cạnh cửa chính, mở tủ giầy ra, lấy đôi giày thể thao thích hợp cho việc chạy nhảy, vừa giày vừa quay đầu lại nhìn. nhăn trán nhìn Tạ Thanh Diễn vẫn ngồi ghế salon, mặt mày ngơ ngác như chưa tỉnh táo lại. Cậu em họ này của cái gì cũng tốt, chỉ có tâm lý chịu đựng quá kém.

      Tạ Hào Thế quan tâm đến nữa, tay cầm súng, lưng đeo ba lô thể thao màu đen, thẳng đến bãi để xe, lái xe ra khỏi bãi để tìm Tô Tô.

      Tô Tô lái xe hề biết bên cạnh căn nhà thu xếp ổn thỏa có hai người nhà họ Tạ, kẻ thù phải giết, cao thủ đệ nhất trong tương lai ở mạt thế. Giờ chỉ quan tâm đến việc tìm được Trạc Thế Giai sớm mà thôi.

      mạch ra khỏi cổng lớn của khu biệt thự Quả Táo. Dưới ánh đèn đường sáng trưng, lờ mờ thấy vài con zombie vật vờ đường. Tô Tô ngứa ngáy chân tay, lái xe xông thẳng lên phía trước, đâm thẳng vào, rồi di di lại; cần dùng dị năng, cũng cần tự mình ra tay, mấy con zombie bị dày vò tan nát.

      Tô Tô xuống xe, lấy tinh hạch rồi ở nguyên chỗ đó chờ lúc, nhìn mấy con zombie ở phía xa chậm chạp về phía mình. Tô Tô sốt ruột, quay trở lại xe, cầm dao tông, xông lên phía trước, chém nhát chết con, hệt như bổ dưa. bổ đôi đầu những con zombie này ra, lật lưỡi dao cái, tinh hạch trong đầu chúng bay vào lòng bàn tay Tô Tô.

      Tô Tô nhìn thời gian đồng hồ đeo tay, lại nhìn đoạn đường trước mặt. Về cơ bản, mấy con zombie lang thang đoạn đường này bị giết hết chỉ trong khoảng mười phút. muốn đến những chỗ xa hơn vì đủ thời gian, sợ mình lâu cha mẹ phát ra ở trong phòng, phải chạy tìm .

      Lại liếc nhìn cây xăng ở bên cạnh đồn công an, Tô Tô về xe Jeep, lái xe đến cây xăng. phải đổ xăng, sau đó tìm thêm mấy bình đựng xăng nho , loại có thể đặt trong cốp xe, tiện thể càn quét mấy cửa hàng tiện lợi cạnh cây xăng.

      Ở cây xăng chỉ có vài con zombie vật vờ, nhưng còn người nào may mắn sống sót, có lẽ những người may mắn sống sốt biến thành zombie cũng chạy trốn đến nơi nào đó rồi. Can xăng được cất trong kho bên cạnh cửa hàng tiện lợi, có rất nhiều loại, chúng được làm bằng nhựa trắng, có nhiều kích cỡ khác nhau. Đây là những loại chuyên cung cấp cho các mối hàng.

      Tô Tô lấy 10 cái can xăng loại to, rồi hạ ghế sau xe Jeep nằm ngang ra. Đầu tiên, đổ đầy xăng cho xe Jeep, sau đó lại đổ đầy xăng vào can, xách từng can để vào trong xe, cuối cùng vào cửa hàng tiện lợi để kiếm đồ.

      Khi lấy đồ rất cẩn thận, cái gì cần mới lấy, cần thôi. Nhà chỉ có bốn người, căn bản cần dùng quá nhiều đồ. Tô Tô cố gắng lấy hết những đổ dùng sinh hoạt, vài đồ dùng sinh hoạt hết rồi, sau này vẫn có thể ra ngoài cướp.

      lấy được đồ Tô Tô cũng tiếc. Cứ để chúng ở đó, sau này có lẽ có người may mắn sống sót đến lấy, gói khoai chiên, túi thực phẩm chín, hoặc hộp đồ ăn biết đâu lại khiến cho người may mắn sống sót có dũng khí sống tiếp. Vì thế, hà tất phải ôm đồm quá nhiều, vơ vét hết cả những thứ mình có thể nhìn thấy chứ? Bản thân cũng dùng hết.

      Bận rộn tiếng đồng hồ, lúc này Tô Tô mới ôm đống đồ đến cổng đồn cảnh sát, mở cửa lên xe, chừa lại ghế phụ cho Trạc Thế Giai.

      Xe của rời chưa được bao lâu chiếc Volvo của Tạ Hào Thế đuổi tới. Tạ Hào Thế cho rằng ra khỏi cổng lớn của khu biệt thự Quả Táo gặp phải zombie, nhưng đường zombie toàn nằm mặt đất, con bị nghiền thành bánh nhân thịt, con bị bổ đôi đầu, óc chảy be bét.

      nhăn mặt, đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng, tìm theo hướng xác zombie rải rác đường, cuối cùng phát chiếc xe Jeep đỗ ở trước cổng đồn cảnh sát gần khu biệt thự Quả Táo.

      Tạ Hào Thế quan sát chút, phát mấy con zombie xung quanh xe Jeep bị giết sạch, chết khá là thê thảm. Chỉ còn hai con zombie bị nhốt trong hai bốt cảnh sát của đồn, hình như IQ chẳng còn, đập đầu vào cửa kính, muốn ra ngoài mà ra được, còn biết tự mở cửa.
      Tôm ThỏHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 41: Sao lại ở đây?

      Tạ Hào Thế yên tâm xuống xe, từ từ đến bên cạnh chiếc xe Jeep. ta ngó vào bên ghế lái thấy Tô Tô buộc tóc hai bên gục vô lăng. biết bị làm sao mà cũng thấy động đậy, lộ ra phần gáy trắng trẻo ngọc ngà, nõn nà quyến rũ khiến người ta rung động.

      Tạ Hào Thế gõ vào cửa kính xe, Tô Tô gục đầu lên vô lăng chợt ngẩng phắt lên, nghiêng đầu đầy cảnh giác, mở to mắt nhìn về phía Tạ Hào Thế.

      đây.”

      Nhìn thấy điệu bộ của Tô Tô, khuôn mặt cứng đờ của ta hơi thả lỏng. bé này trước mạt thế nhát như thỏ, sau mạt thế vẫn như vậy. Nhưng hóa ra thỏ cũng có ánh mắt cảnh giác mạnh mẽ như vậy, đây phải kiểu sợ hãi mạt thế và thể chấp nhận được, mà là kiểu kinh ngạc khi thấy người như đột nhiên xuất .

      Tô Tô mở cửa xe, ngửa cổ ợ chua, nhìn Tạ Hào Thế hỏi: “Muộn thế này rồi còn ra ngoài dạo à?”

      Lời của khiến Tạ Hào Thế cười. Lúc này là lúc nào rồi, người cả thế giới còn sống trong hoang mang sợ hãi mà còn tâm tình đùa ta? khiến trái tim căng thẳng của Tạ Hào Thế bỗng trở nên nhõm hơn, hỏi:

      “Em sao thế? Khó chịu à?”

      “Ừm.”

      Tô Tô gật đầu, xoa dạ dày. Triệu chứng nghén của ngày càng rồi, chỉ lái xe có chút mà cứ có cảm giác buồn nôn, dạ dày cũng cảm thấy trống rỗng.

      “Thôi em về , muộn thế rồi. Về nghỉ ngơi cho khỏe.”

      Thấy Tô Tô vì đám zombie chết thảm thương xung quanh mà buồn nôn nhưng dám nôn, Tạ Hào Thế cảm thấy đỡ hơn chút. Tô Tô lắc đầu, mở cửa xe, tay cầm dao tông về phía đồn cảnh sát.

      “Em có người bạn ở trong đó.”

      “Bạn nào?” Tạ Hào Thế vươn tay túm cánh tay , nhíu chặt hàng lông mày, “Đáng để em mạo hiểm thế sao? Dám đơn thương độc mã cứu người?”

      Điều Tạ Hào Thế muốn là, người bạn đó của có khi thành zombie từ đời nào rồi. người con như biết trời cao đất dày chạy cứu người, sợ cũng biến thành zombie sao?

      “Rất quan trọng.”

      hất tay Tạ Hào Thế, cầm dao tông chạy nhanh vài bước mở cửa đồn cảnh sát. con zombie mặc đồ cảnh sát bổ nhào tới. Tạ Hào Thế vừa quay qua nhìn, ngờ dám mở cửa đồn cảnh sát bèn hét lớn, chưa kịp lao ra cứu Tô Tô vung dao lên chặt đầu zombie đúng lúc nó lao ra.

      Dòng máu đỏ thẫm chầm chậm chảy từ vết cắt bén ngọt. Máu zombie chảy trong cơ thể nữa nên đặc sệt lại, chỉ giống như sữa chua màu berry, chảy ít rồi đông đặc ở bên rìa vết cắt, máu thịt văng đầy người Tô Tô và Tạ Hào Thế. Lúc này chỉ Tô Tô nôn mà Tạ Hào Thế cũng cúi gập người xuống nôn.

      Tô Tô nôn vì do nghén, ngửi thấy mùi tanh của máu khó chịu. Còn Tạ Hào Thế chỉ đơn thuần là thấy buồn nôn. ta vừa nôn xong liền thấy con thỏ Tô Tô chạy nhảy đuổi theo cái đầu zombie bị lăn ra xa. lại bổ đao ngọt xớt như bổ dưa hấu vào đầu zombie, lấy ra viên tinh hạch bằng cỡ viên bi ve ở bên trong.

      Tạ Hào Thế lại nôn lần nữa.

      “Oa, viên tinh hạch này nhiều năng lượng,” ngón tay còn dính máu sệt của Tô Tô cầm viên tinh hạch lên, tự lẩm bẩm mình: “May mà bị mình xử, nó thăng cấp mất.”

      Zombie cũng thăng cấp, phải tất cả zombie đều dễ giết, cũng phải tất cả zombie đều có thể thăng cấp. Zombie thăng cấp cũng tùy vào xác suất giống như dị năng giả vậy!

      Thu tinh hạch trong tay, Tô Tô quay lại mở tiếp cánh cửa khác trong đồn cảnh sát. Khi zombie bắt đầu từ bên trong bổ nhào ra ngoài cũng vung dao, thu tinh hạch. Còn Tạ Hào Thế ở sau lưng chỉ nhìn nhìn và nhìn, mắt ta trở nên thâm trầm hơn. Con thỏ nhát gan như Tô Tô còn có thể thích ứng với mạt thế trong thời gian ngắn như thế, sao ta lại ?

      Rạng sáng ngày hôm qua, Tạ Hào Thế còn ở trong bệnh viện xử lý chuyện Tô Tô giết Bạch Lạc Lạc và vết thương Tạ Thanh Diễn bị Bạch Lạc Lạc cắn. Chẳng hiểu vì sao người xung quanh bỗng nhiên đồng loạt ngất xỉu, khi đứng lên lại biến thành zombie. May mà hai người bọn họ chạy nhanh, những người chưa kịp chạy thoát trong viện cuối cùng cũng thấy ra ngoài.

      Phàm là người bình thường, đối với địa ngục rơi xuống đột ngột thế này, cảm thấy sợ hãi mới lạ. Điểm khác nhau là ai có thể mau chóng vượt qua nỗi sợ hãi. Loài người là thống trị muôn loài thể cứ trốn chạy mãi thế được, nếu thể cầm vũ khí đứng lên chiến đấu sớm muộn cũng chỉ còn đường chết.

      Sau khi gấp rút chuẩn bị tâm lý, Tạ Hào Thế giơ súng lên, theo sau lưng Tô Tô vào đồn cảnh sát. Đoạn đường ngắn từ cổng vào đồn có zombie. Tô Tô quay đầu nhìn thấy Tạ Hào Thế theo bèn nhíu mày hỏi:

      “Em còn chưa hỏi vì sao lại ở đây?”

      “Lúc với Thanh Diễn vào khu biệt thự nhìn thấy xe em ra. sợ em biết thế giới bên ngoài biến đổi nguy hiểm nên tìm em.”

      ngó nghiêng sau lưng Tạ Hào Thế, ta ở cùng Tạ Thanh Diễn ư? Chiếc Volvo vừa vào biệt thự Quả Táo chính là của Tạ Hào Thế? Thảo nào thấy biển số nhìn rất quen. Vậy Tạ Thanh Diễn bị Bạch Lạc Lạc cắn mà biến thành zombie biến thành dị năng giả? Bây giờ có phải Tạ Thanh Diễn theo sau nhỉ, vừa đúng lúc, tìm cơ hội xử quách tên đó cho rồi!

      Nhưng nhìn hồi lâu mà vẫn thấy tung tích của Tạ Thanh Diễn, thậm chí đến bóng cũng chẳng có. Khuôn mặt khỏi lộ vẻ thất vọng.

      “Thanh Diễn đến, nó ở nhà đợi em.”

      Nhìn thấy vẻ thất vọng mặt Tô Tô, Tạ Hào Thế hơi nhíu mày nhưng vẫn giải thích hành tung của Tạ Thanh Diễn. ta tưởng như thế Tô Tô cảm thấy được an ủi, ngờ chỉ cười lạnh:

      “Đợi em á? Em còn tưởng ta sợ quá dám xuất . đừng tốt về ta nữa, cái thói đó của ta em còn biết sao?”

      Trong bóng tối, Tạ Hào Thế đứng thẳng người hiên ngang vững chãi. ta đần ra nhìn khuôn mặt Tô Tô, hơi phản cảm: “Tô Tô, em với Thanh Diễn cãi nhau đến mức này sao?”

      Tô Tô gì, chỉ liếc Tạ Hào Thế rồi tiếp tục quay , bước về phía trước. được hai bước lại quay đầu lại nhìn Tạ Hào Thế theo sau,

      “Em cần tìm, cũng cần phải theo em. về mà bảo vệ Tạ Thanh Diễn .”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 42: cũng có súng cơ đấy?

      “Tô Tô!” Tạ Hào Thế nhấn giọng, có vẻ tức giận, “Đừng có dùng thái độ đó chuyện với , đâu có chọc giận em.”

      Mạt thế đó, bây giờ là mạt thế đó. Thế giới này có mấy người mạo hiểm tính mạng của mình trong mạt thế này để tìm người? Tạ Hào Thế nợ Tô Tô!

      Cái gì mà cần tìm, bảo quay về bảo vệ Tạ Thanh Diễn? Giọng điệu mỉa mai chua chát đó trước giờ chưa từng thấy Tô Tô sử dụng.

      Tô Tô cười giễu cợt, quay đầu muốn chuyện với Tạ Hào Thế nữa. Trong lòng ta, Tô Tô vẫn chỉ là bông hoa tơ hồng hiểu thế trước mạt thế, ta là người họ Tạ đầu tiên biết và Tạ Thanh Diễn nhau, cũng là người ủng hộ kiên định nhất.

      Nhưng trong lòng Tô Tô, những giúp đỡ, ủng hộ, tử tế, và cả quan tâm và bảo vệ như người trai đó rất rất rất xa rồi, xa đến mức bây giờ Tô Tô nhìn ta chỉ như người xa lạ. Chỉ cần ta làm hại cũng muốn rước thù oán với cao thủ số 1 mạt thế tương lai.

      Sau lưng Tạ Hào Thế vẫn bướng bỉnh. ta rất muốn bỏ về. Từ trước tới nay ta chưa từng phải dè chừng ai, trước mạt thế cũng chẳng có ai dám hạ nhục ta chứ đừng đến con thỏ lúc nào cũng nể sợ ta.

      “Cẩn thận!”

      Nhìn thấy Tô Tô chuẩn bị rẽ, phía trước có hai zombie nhảy bổ về phía đó cách bất ngờ, Tạ Hào Thế thót tim. cũng bất chấp sĩ diện cầm súng lên bắn về phía đầu zombie. Tiếng súng rất lớn, như thể dội khắp bầu trời đầu họ. Tô Tô cắt đầu zombie trước mắt, lấy tinh hạch, nhìn Tạ Hào Thế cười.

      có súng cơ đấy?”

      Súng là đồ tốt, sau mạt thế những người có dị năng, thể lực cũng tốt lắm chỉ có thể dựa vào vũ khí để bảo vệ bản thân. Ban đầu cũng muốn có khẩu, còn đắn đo nghĩ cách lấy của Diệp Dục, nhưng súng là thứ cố sống cố chết bảo vệ nên có cơ hội ra tay.

      Hôm nay mới là ngày thứ hai mạt thế mà Tạ Hào Thế khẩu, có thể thấy người như ta trước mạt thế cũng phải dạng buôn bán bình thường.

      Tô Tô vừa dứt lời ở những nơi tối tăm trong đồn cảnh sát có hàng loạt con zombie lảo đảo ra, chúng nghe thấy tiếng súng nên theo hướng thanh ra ngoài. Đấy mới là ở trong đồn cảnh sát, chứ chưa đến bên ngoài, đám ở những con phố lận cận hẳn cũng chạy về phía này.

      Súng mặc dù rất tốt nhưng có nhược điểm là tiếng động quá lớn. Zombie di chuyển theo thanh và mùi hương, mắt chúng rất kém nên nếu muốn dùng súng mà muốn đánh động đám zombie ở xa cách tốt nhất là lắp thiết bị giảm thanh.

      nhấc con dao tông trong tay, hít sâu hơi, tăng tốc chạy đến lũ zombie gần nhất. Cứ nhát chém zombie tinh hạch, động tác uyển chuyển thong thả như nhảy múa vậy. Tạ Hào Thế ở sau lưng cũng nổ súng liên tục, kỹ thuật bắn súng của ta khá tốt, rất ít khi bắn trượt.

      Chẳng bao lâu mà toàn bộ đám zombie trong đồn cảnh sát bị Tô Tô và Tạ Hào Thế xử lý sạch . ngẩng đầu nhìn về phía ba phòng ở tầng hai, có vài phòng vọng ra tiếng va đập và tiếng “è è” đúng của zombie. Vừa nghe thấy biết có zombie bị nhốt ở bên trong rồi.

      “Trạc Thế Giai?! Nếu chưa chết tạo ra tiếng gì đó !”

      Tiếng zombie ầm ĩ trong đêm tối. Tô Tô hét xong câu đó, ngoài đám zombie nhiệt tình trả lời cũng chỉ có tiếng thở dốc của Tạ Hào Thế sau lưng. Tô Tô hơi nhíu mày, xoay vòng tại chỗ đứng, cảm giác bất an dâng lên. vác con dao tông còn dính máu nhớp nháp đến trước cửa căn phòng, giơ chân đạp cửa, 3 con zombie bên trong nối đuôi nhau nhào ra ngoài.

      Tô Tô lui người về sau nhát dao giải quyết zombie, sau khi liên tục chém ba dao nhìn xuống phần đầu của ba zombie kia có con nào giống Trạc Thế Giai!

      Tạ Hào Thế ở trong sân còn chuẩn bị tinh thần, ta cong người nôn vài bận rồi lại ngồi xổm xuống nhặt con dao quắm của zombie lên, bổ đầu của zombie rồi lại nôn hồi nữa. 10 đầu ngón tay thò vào trong não bới móc lúc lâu mới moi ra được viên tinh hạch to như quả lựu, ta quay sang hỏi Tô Tô giơ chân đạp cửa giết zombie hỏi:

      “Tô Tô, đây là cái gì thế? Em có biết ?”

      “Em biết.”

      Tô Tô nhặt viên tinh hạch trong não zombie lên, tiếp tục giết zombie quay đầu lại, lòng thầm khen ngợi những gì Tạ Hào Thế làm. Đối với người mới trải qua mạt thế ngày mà ta có can đảm và nhanh nhạy người thường khó có được. Chẳng trách sau này ta trở thành cao thủ số mạt thế, chỉ trong thời gian ngắn có thể nhìn ra vấn đề, thành cao thủ mới lạ.

      “Nhưng thấy em liên tục thu nhặt những thứ này.”

      Trăng tròn vành vạnh tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt bầu trời, dưới mặt đất còn những ánh sáng rực rỡ nữa. Những đường nét khuôn mặt đẹp trai của Tạ Hào Thế trở nên cứng nhắc, ta nhìn chằm chằm vào Tô Tô, hiển nhiên là tin lời rồi.

      Tô Tô tiếp tục đến căn phòng đóng kín cửa, thở dài hơi, quay đầu nhìn Tạ Hào Thế đứng trong sân cách mỉa mai: “Em thực biết, trong đầu lũ zombie có thứ này. Em nghĩ chắc nó có công dụng gì đó nên mới thu thập. Bằng để em nghiên cứu trước, đợi em biết công dụng cụ thể em cho sau.”

      Tác dụng của tinh hạch, dù cho Tô Tô che giấu Tạ Hào Thế sớm muộn cũng biết. Người sống sót nhiều như thế, chẳng qua bọn họ thể thích ứng được với chuyện người thân bạn bè bị biến thành zombie trong thời gian ngắn ngủi. Đợi họ bình tĩnh rồi sớm muộn quay lại phản kích lũ zombie. Đến lúc đó, tồn tại của tinh hạch chẳng phải bí mật gì.

      Ai được , nhưng Tạ Hào Thế thuộc loại người thể cho biết. Trong lòng , Tạ Hào Thế chỉ có thể đứng về phe Tạ Thanh Diễn, mà Tạ Thanh Diễn là cái tên số nhất định phải giết. Vì vậy, Tạ Hào Thế là bạn hay là địch còn chưa phân , sao có thể tác dụng của tinh hạch giúp cho Tạ Hào Thế mạnh lên được?

      Hơn nữa Tạ Hào Thế cũng đần, ta phải kiểu ngu si tứ chi phát triển giống Diệp Dục. Nếu bảo biết được ở phim, thứ này tên tinh hạch, dị năng giả có thể hấp thụ năng lượng của tinh hạch chỉ có thể lừa được người như Diệp Dục, thể lừa được Tạ Hào Thế.

      Vả lại lời , não con zombie nào cũng có tinh hạch, điều này phải dối trá.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 43: Nóng quá nên dậy
      Tạ Hào Thế đứng tại chỗ đối mặt với Tô Tô hồi lâu, cuối cùng ta cũng chẳng gì, chỉ nhặt viên tinh hạch mà ra lấy được từ trong não của con zombie, sau đó cầm súng lên tiếp tục hỗ trợ Tô Tô đạp cửa giết zombie.

      Ban đầu Tạ Hào Thế cũng nắm được tiết tấu của lũ zombie này, nhưng sau khi hạ gục vài con rút ra được chút kinh nghiệm, đó là tốc độ chạy nhanh nhất của zombie cũng chỉ bằng tốc độ bộ nhanh của người trưởng thành, chúng chỉ có cách tấn công là bổ nhào về phía trước bạn!

      Hơn nữa phải là chính diện, nghiêng cũng được!

      Tổng kết này khiến Tạ Hào Thế cảm thấy zombie dễ giết, chỉ cần là người có khả năng vận động chút cũng phản ứng nhanh hơn đám zombie. Nhưng điều kiện tiên quyết phải là được để bản thân sợ hãi. Những người may mắn mắc bệnh nhưng bị zombie cắn đều do quá sợ hãi nên mất khả năng hành động.

      Tô Tô đứng trong bóng tối thầm quan sát Tạ Hào Thế, trong lòng cảm thấy ai oán. Cao thủ đúng là cao thủ, trong giai đoạn mọi người còn nhát gan Tạ Hào Thế thoát khỏi sợ hãi nhanh hết mức có thể. mà có được nửa tố chất tâm lý của ta tốt biết bao.

      Trong lúc còn tự thở than Tạ Hào Thế đạp cửa căn phòng cuối cùng. ta nhanh chóng tránh sang bên, đợi lúc thấy có zombie nhào ra, nghe kỹ lại cũng thanh của zombie bèn nhìn lượt vào căn phòng tối thui rồi cuối cùng nhìn Tô Tô đằng sau, lắc đầu:

      “Bên trong có ai.”

      có ai, Trạc Thế Giai hề bị nhốt trong bất kỳ căn phòng nào ở đồn cảnh sát này, cũng bị biến thành zombie. Chẳng lẽ bà ấy tranh thủ lúc loạn lạc mà chạy rồi? Chạy đâu được nhỉ?

      Tô Tô nắm cổ tay, nghĩ bụng, sao mình dốt thế biết. nghĩ đến chuyện mạt thế xảy ra rồi, người sống sờ sờ như Trạc Thế Giai cũng có hai chân, cũng tự biết tìm đường sống chứ?! Thế bây giờ nên đâu tìm Trạc Thế Giai đây? tìm thấy Trạc Thế Giai ai đỡ đẻ Tiểu Ái cho ?!

      “Người em tìm là người như thế nào? Trạc Thế Giai rốt cục là ai?” Tạ Hào thế đứng trước mặt Tô Tô, cúi đầu, vô cùng nghiêm túc tiếp tục chất vấn Tô Tô.

      Tô Tô im lặng lắc đầu, quay lưng vào trong căn phòng khác. bật đèn, nhìn lượt các loại dao và gậy cảnh sát treo tường, tiện tay cầm mấy con dao quắm rồi quay đầu nhìn Tạ Hào Thế vào. chỉ cho ta những con dao quắm còn lại bắt đầu chia chác.

      “Em chỉ lấy mấy cái này, chỗ còn lại cho . Em về ngủ đây.”

      Ban đầu Tô Tô định đón Trạc Thế Giai tiện thể lấy luôn vài khẩu súng ở đồn cảnh sát, nhưng rất hiển nhiên là kho súng ở nơi bí mật. Đôi mắt bình thường của Tô Tô nhìn khắp mấy căn phòng cũng có phòng nào để súng. Xã hội trước mạt thế là xã hội pháp trị, quản lý súng vô cùng nghiêm ngặt. Hình ảnh cảnh sát nào cũng được trang bị khẩu súng, bắn nhau với kẻ bắt cóc đường phố chỉ có trong phim mà thôi.

      thực tế, cảnh sát dùng súng cũng phải viết đơn xin, đội ra ngoài làm nhiệm vụ cũng chỉ có hai người mang súng, còn những người khác chỉ được dùng gậy và dao quắm.

      Vì Tô Tô có thời gian rà soát kỹ lưỡng kho súng giấu ở đâu nên nữa. Chẳng may đám zombie lại vây kín đồn cảnh sát này, bao vây đồn cảnh sát là chuyện nhưng thời gian trôi qua quá lâu, cha mẹ dậy thấy lại tìm mới là chuyện lớn.

      chơi nữa, Tạ Hào Thế cũng gì. Thực ra mục đích lần này của ta là tìm Tô Tô rồi đưa về biệt thự Quả Táo, chỉ có điều đường thực có hơi chệch hướng, khiến ta giết zombie bắt đầu thấy hứng thú. Lần này giết khá nhiều zombie, Tạ Hào Thế cũng thấy thấm mệt. lấy bừa con dao quắm treo tường, rồi ra khỏi đồn cảnh sát cùng Tô tô.

      Tốc độ của zombie rất chậm, cộng với việc Tô Tô dọn gần hết cả con đường, thời gian bọn họ ở trong đồn công an nhiều nên lúc ra đến cổng, đám zombie mới đuổi đến đầu đường. Tiếng súng của Tạ Hào Thế còn, chúng cũng đánh mất mục tiêu truy đuổi, vật vờ lại.

      Tô Tô và Tạ Hào Thế ai lên xe người nấy, thẳng về biệt thự Quả Táo gặp bất kỳ zombie nào đường.

      Quay về biệt thự Quả Táo vừa đúng năm giờ sáng, Tô Tô đánh xe vào garage, lò mò trong đêm tối vào phòng ấm áp. Vừa bước đến phòng khách “tạch,” cả thế giới trở nên sáng sủa, mẹ Tô đanh mặt đứng cạnh cầu thang, còn cha Tô vẫn giữ nguyên tư thế bật đèn đứng ở bên cạnh .

      Tô Tô ngượng ngùng nhìn cha mẹ, mũi bị lạnh đỏ cả lên, cả người toàn vệt máu đen đỏ và vụn thịt zombie dính vào. Hai tay nhuốm máu còn cầm con dao tông và dao quắm, dao tông vẫn còn vệt máu loang lổ. Bộ dạng của chẳng cần cũng biết nửa đêm ra ngoài làm gì.

      “Cha mẹ, hai người dậy sớm thế?”

      “Nóng quá nên dậy!”

      Mẹ Tô tức tối xuống cầu thang, người chỉ mặc đồ giữ nhiệt nhưng trán lấm tấm mồ hôi. Bà đến trước mặt Tô Tô, khuôn mặt đầy vẻ trách cứ nhưng khi mở miệng lại là:

      tắm rồi thay đồ bẩn . Xong xuôi xuống đây cha với mẹ có chuyện muốn với con!”

      Ái chà, nóng quá nên dậy à, lẽ ra nên bật máy sưởi, giờ khéo quá hóa vụng rồi! Tô Tô thè lưỡi, vứt con dao tông và dao quắm lên bàn uống nước, chạy vụt lên tầng, lúc ngang qua mẹ Tô còn cười lấy lòng nhưng dám ở lại lâu, gấp rút lên phòng ngủ tắm gội thay đồ.

      Lúc xuống lần nữa, cha mẹ ngồi sofa, trong tay cha Tô là con dao quắm, ông thử trọng lượng của nó Tô Tô vội trả lời:

      “Loại dao này để chém rất tiện, chém đầu như cắt cỏ. Cha, cha cái con cái.”

      “Con mơ !” Mẹ Tô bên này vừa nghe thế tức giận đáp trả câu, bà khom người đập vào tay Tô Tô đưa ra để cầm dao, “Bên ngoài nguy hiểm như thế, con chỉ là đứa con , ngoan ngoãn ở nhà . Cha mẹ liều mạng bảo vệ con, chạy ra ngoài mạo hiểm cái gì chứ???”

      nguy hiểm đâu, ổn mà.”

      Tô Tô ăn ngay , tối nay còn chưa ghiền. hoàn toàn có thể khống chế được cục diện đó, làm gì có thể coi là mạo hiểm được?!

      Vừa nghe Tô Tô thờ ơ miêu tả như thế, mẹ Tô cảm thấy hơi nghi ngờ có phải người dính máu trở về là ra ngoài lăn lộn vòng chứ phải đụng độ với zombie? Thấy Tô Tô cười hì hì còn ngáp cái, nhưng vẫn quên cầm quả táo bàn uống nước gặm, trái tim treo lơ lửng của mẹ Tô vừa đặt xuống lại bừng bừng tức giận.

      “Vậy con cho mẹ biết đêm nay con làm gì?”

      “Con chẳng làm gì cả. Con đến đồn cảnh sát định tìm người bạn, nhưng chắc ấy chạy rồi nên mai con lại tìm.”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :