1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 34: Dấu phẩy nghịch ngợm

      Trong lúc đợi ngoài cửa phòng khám của Trạc Thế Giai, Tô Tô phát người đến khám rất ít.

      Dù bệnh viện rất đông, khoa nội lại là khoa lúc nào cũng có ca cấp cứu, nhưng khoa sản lại chật chội như khoa nội. Người đến khoa sản phải phụ nữ có thai cũng là người muốn mang thai, sảnh đăng ký lại đông đúc, có mấy người bụng mang dạ chửa nào có thể kiên trì xếp hàng đăng ký đây? Dù có người nhà đăng ký hộ cho thời tiết hôm nay cũng rất xấu, chờ vài ngày thời tiết tốt hơn rồi quay lại kiểm tra cũng được nhỉ?

      Trừ phi là người sắp sinh mới phải ra ngoài trong thời tiết này, được người nhà đưa vào viện nằm chờ đến giờ. Tô Tô ngồi đợi lúc, tranh thủ khi bà bầu ôm bụng ra khỏi phòng khám của Trạc Thế Giai vào, ngồi xuống bên bàn của bác sĩ.

      “Đăng ký chưa?”

      Trạc Thế Giai viết bệnh án, liếc mắt nhìn Tô Tô. lắc đầu, đưa tập hồ sơ bệnh án của mình trong túi áo lông ra và thẳng thắn :

      “Chưa đâu ạ. Đông quá mà thời tiết khó chịu, cháu cũng có ai đăng ký cho nên thấy các ở đây cháu vào.”

      Nghe thế, Trạc Thế Giai nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Tô, lại lật hồ sơ của Tô Tô ra. Bà rất có ấn tượng với bé Tô Tô này, bé mới chỉ 19 tuổi lại quả quyết muốn sinh con, bé 19 tuổi mạo hiểm giữa lúc mưa to đến khám thai, có người nhà cùng, bạn trai chưa từng xuất , làm sao người ta lại thấy xót xa được.

      “Ngoài kia có máy tự nộp phí, ở đây cũng có thể giữ số cho cháu để chút quay lại khám kiểm tra. Dù có khó thế nào muốn khám cũng phải đăng ký, đây là quy định, theo quy định khám bệnh! Mấy hôm nay có khó chịu ở đâu ?”

      “Cháu buồn ngủ, buồn nôn nhưng nôn được, lúc nào cũng thấy đói, người cứ lả .”

      “Đúng là trẻ con lại còn muốn sinh con. cho cháu biết nhé, đây đều là các triệu chứng mang thai bình thường. Lúc vui sướng sao biết kiềm chế để giờ lại có thai, cái gì cũng biết, sinh con ra phải làm sao?? Ôi làm bác sĩ mà cũng thấy lo thay cho cháu đấy!!!”

      Trạc Thế Giai vừa giáo huấn vừa gõ bàn phím tạch tạch, sau đó đưa hồ sơ khám bệnh cho Tô Tô, dặn dò, “Cháu ra máy đóng phí để tự nộp tiền, lấy hóa đơn ra xếp chỗ ở phòng siêu rồi thử máu thử nước tiểu. Lúc nào có kết quả thử máu và nước tiểu, siêu xong quay lại đây.”

      “Vâng, cháu cảm ơn .”

      Tô Tô gật đầu, hề bất mãn với lời giáo huấn của Trạc Thế Giai. tiếp thu, tiếp thu, còn ngoan ngoãn cầm bệnh án từ tay Trạc Thế Giai, tự mình nộp phí khám thai lên đến hàng trăm tệ, sau đó làm theo hướng dẫn của Trạc Thế Giai, thử máu thử nước tiểu và siêu . Khi cầm kết quả siêu ra ngoài, Tô Tô cầm tấm hình đen trắng đó mà nước mắt trào ra.

      Đây là Tiểu Ái của nhỉ? Nhìn trông là lạ. Kiếp trước chưa từng khám thai vì thời mạt thế lang bạt chạy trốn suốt, khi muốn sinh Tiểu Ái cũng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu xem đứa bé trong bụng giờ thế nào, sau này lớn lên trông ra sao. Còn bây giờ, cầm kết quả thẳng vào phòng khám của Trạc Thế Giai, vừa khóc vừa chỉ vào Tiểu Ái bé bỏng như dấu phẩy tấm hình:

      “Đây là Tiểu Ái của cháu ạ?”

      “Tiểu Ái?” Trạc Thế Giai chưa kịp hiểu cái tên này ở đâu ra, đến khi nhìn kết quả tay của Tô Tô bừng tỉnh, gật đầu, giải thích bằng thuật ngữ chuyên môn, “Tim thai ràng cho thấy em bé phát triển khỏe mạnh. Trong thời gian này, người mẹ được vận động mạnh, ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, nên quan hệ, cần ăn nhiều rau quả, bộ nhàng.”

      “Có thể chạy nhảy ạ?”

      được vận động mạnh!”

      Trạc Thế Giai nhấn mạnh, ánh mắt nhìn Tô Tô như thể nhìn đứa bé nghe lời. Tô Tô lúng túng cười, xoa bụng: sao giờ hả Tiểu Ái, bác sĩ được vận động mạnh chúng ta sao đánh quái cướp đồ được?

      “Được ạ, cháu nhất định chạy nhảy, nhất định đấy!”

      Cùng lắm cháu khua dao chặt đầu zombie thôi!

      Tô Tô liên mồm cảm ơn lời khuyên của bác sĩ, sau đó hớn hở cầm ảnh siêu 2D của Tiểu Ái ra ngoài, chọn góc bình thường ngoài phòng khám để ngồi chờ Trạc Thế Giai tan làm. Trong lúc chờ đợi, giở ảnh siêu Tiểu Ái ra xem xem lại, vừa khóc vừa cười như kẻ điên. Tiểu Ái Tiểu Ái à, Tiểu Ái của nhìn như dấu phẩy , dấu phẩy nghịch ngợm đáng .

      Từng giây từng phút trôi qua, cha mẹ Tô cũng gọi điện cho để hỏi ăn trưa chưa. Tô Tô mình ăn để họ yên tâm, sau đó lại đợi thêm tiếng đồng hồ, cuối cùng Trạc Thế Giai cũng ra khỏi phòng khám, chuẩn bị tan làm.

      Thân làm bác sĩ trưởng, ra những chuyện phải quan tâm rất nhiều. Dù buổi sáng Trạc Thế Giai ngồi phòng khám nhưng buổi trưa cũng qua lại, xem vòng khoa sản, đến tận 3-4h chiều mới cởi áo blouse trắng ra ngoài, che ô bộ về nhà.

      Bệnh viện hôm nay quá hỗn loạn. bệnh viện rối loạn như vậy với bao nhiêu người chết vậy mà hề bị chú ý, có lấy người cảnh sát hay xe cảnh sát, nhưng dù cảnh sát tới hay chỗ nào trong bệnh viện cũng có chuyện cãi cọ đánh nhau làm người bị thương. Quả giống lời cha Tô, bệnh tật và tai họa liên quan mật thiết với nhau.

      đường bám theo Trạc Thế Giai, Tô Tô thấy rất nhiều người sắp biến thành zombie, thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn cả nhóm người mắc bệnh ở tầng 5, cứ như thể thoắt cái là quay ra cắn người luôn vậy.

      Tô Tô có thời gian để chờ họ mở mắt, biến thành zombie hoàn toàn. vẫn luôn bám theo Trạc Thế Giai. Nhờ vậy, Tô Tô phát ra rằng bác sĩ trưởng khoa sản nhìn mới chỉ 30 tuổi mà hề có hoạt động giải trí nào sau khi tan làm. lên xe Jeep của mình, thẳng theo Trạc Thế Giai vào khu nhà kiểu cũ cạnh bệnh viện, nhìn Trạc Thế Giai lên tầng, mở cửa vào nhà.

      Nơi này đơn giản rồi. Vốn Tô Tô còn tưởng Trạc Thế Giai nơi cao cấp chút, bảo vệ tương đối nghiêm ngặt vì dù sao người ta cũng là bác sĩ trưởng, sao có thể có xe hơi và nhà ở tương xứng? Cuối cùng khu nhà Trạc Thế Giai ở trông y hệt tòa văn phòng từ vài chục năm trước, có cả thang máy, đứng ở tầng 1 là quan sát được Trạc Thế Giai vào tầng nào phòng nào.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 35: Tôi giết chồng mình rồi

      Chuyện diễn ra quá thuận lợi nên Tô Tô đỗ xe vào bãi rồi định kiếm hàng KFC ăn tạm chút đồ ăn nhanh. À được, Trạc Thế Giai bảo phải ăn nhiều rau và hoa quả, thế nên mua ngay chút táo và chuối tiêu bỏ lên xe, đợi trời tối ra tay bắt người!

      vừa khởi động xe trong màn mưa vang lên tiếng phụ nữ thét chói tai. Tô Tô ngẩng đầu, nhận ra tiếng thét bắt nguồn từ phòng Trạc Thế Giai, vội vàng xuống xe, đội mưa chạy vào tòa nhà cũ kỹ rồi hồng hộc leo lên tầng. có thể nghe được từ trong phòng Trạc Thế Giai, tiếng nồi niêu bát đũa rơi loảng xoảng, còn có tiếng khóc lóc của vị bác sĩ trưởng.

      sinh được con sao lại trách em? Sao lại trách em? Em khám rồi, em có vấn đề gì hết!!!”

      phải tại chẳng nhẽ tại tôi? Ly hôn , thể sống nổi kiểu này nữa, ly hôn đời tôi tàn trong tay mất!”

      Tiếng đàn ông vang lên, khi Tô Tô leo đến tầng 5, cửa phòng Trạc Thế Giai bật mở, người đàn ông mặc áo khoác màu ghi, nhìn như công nhân viên chức nhà nước, tay cầm ô đùng đùng bước ra ngoài. Ông ta ngờ còn có người đứng ở hành lang nên giật mình sững lại, đúng lúc ấy Trạc Thế Giai tóc tai bù xù lại lao ra, dường như rất kích động, và lại cũng chẳng ngờ người đàn ông kia vẫn đứng bất động chỗ hành lang.

      Và thế là, ông ta bị Trạc Thế Giai đẩy cái, ngã xuống tầng, tay nắm cán ô, nằm bên chân Tô Tô nhúc nhích.

      “A…a…a…”

      Gương mặt giàn giụa nước mắt của Trạc Thế Giai trông hết sức sợ hãi. Bà chỉ mặc áo len mỏng, chân nam đá chân chiêu chạy xuống cầu thang, ngồi xổm trước mặt người đàn ông rồi luống cuống kiểm tra tình trạng người đó. Tay Trạc Thế Giai run run sờ lên mạch đập cổ người đàn ông, sắc mặt trắng bệch. Bà ngẩng đầu với Tô Tô:

      “Chết rồi, ông ấy chết rồi. Tôi giết chồng mình rồi.”

      phải giết đâu.”

      Tô Tô thản nhiên cúi nhìn gương mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen của người đàn ông đó. Nhìn qua ông ta chẳng khác gì con gấu trúc, bị zombie hóa nghiêm trọng rồi. Dù Trạc Thế Giai có đẩy ông ta cũng hóa thành zombie, cần đợi lâu, chỉ cần qua 12h đêm nay!

      , , là tôi giết, tôi giết người, tôi giết chồng mình, tôi đẩy ông ấy xuống cầu thang nên ông ấy chết!”

      Trạc Thế Giai ôm đầu, ngồi bệt xuống bên cạnh Tô Tô, nhìn nào còn phong thái bác sĩ trưởng khoa. Tô Tô nhìn xuống bà, cảm thấy mất kiên nhẫn. Điều cần là người có thể giúp thuận lợi sinh nở Tiểu Ái chứ phải Trạc Thế Giai yếu ớt mong manh thế này.

      Thế nhưng, giết người hay zombie đều là chuyện ai cũng phải trải qua, có trải qua rồi mới trưởng thành, từ đó tâm lý của bọn họ cũng kiên cố hơn. Nhờ vậy, Trạc Thế Giai đối mặt với mạt thế tốt hơn. Tô Tô có thể giúp bà đánh zombie, có thể cung cấp vật dụng, thậm chí còn cung cấp cả chốn ở sau mạt thế cho Trạc Thế Giai, nhưng thể củng cố tâm lý cho bà được.

      Tô Tô hơi do dự rồi quyết định qua Trạc Thế Giai khóc lóc khổ sở, bước lên tầng, đứng ở cửa phòng Trạc Thế Giai rồi liếc nhìn người phụ nữ dưới kia, cuối cùng qua cánh cửa chống trộm mở rộng, xem xét căn nhà.

      Căn nhà này rộng rãi sáng sủa lắm, đồ dùng cũng hơi cũ nhưng tràn đầy hơi thở học thuật, khắp nơi đều có sách y học chữa bệnh, còn có mùi thuốc Đông y. Tô Tô loanh quanh thấy áo khoác lông của Trạc Thế Giai, cầm nó ra khỏi phòng và khoác nó lên người bà.

      Áo khoác ấm áp khiến Trạc Thế Giai thầm khóc phải ngẩng lên. Người phụ nữ tóc tai lộn xộn, chẳng còn tâm trí nào để thắc mắc vì sao Tô Tô lại ở đây, câu đầu tiên là:

      “Tôi đến đồn cảnh sát tự thú!”

      “Được. vào đó mấy ngày, tận hưởng bầu khí trong đó! Vài hôm nữa cháu qua đón .”

      Tô Tô gật đầu, đỡ Trạc Thế Giai đứng lên, tiện tay nhặt luôn cái ô trong tay chồng bà rồi nhàng dẫn Trạc Thế Giai xuống tầng. bung ô, dắt bà ra xe của mình rồi chở thẳng đến đồn cảnh sát xa nhất.

      Đừng nghĩ là Tô Tô kéo dài thời gian. định đưa Trạc Thế Giai đến đồn cảnh sát, hơn nữa còn là đồn cảnh sát xa nhất – nơi nằm trong thành phố, số cảnh sát ít, lượng tội phạm tạm giam nhiều, còn nằm gần Biệt thự Quả Táo. Tối nay Trạc Thế Giai tự thú chắc cùng lắm bị nhốt vào phòng tạm giam, là loại phòng cho người, ngày mai mới lấy khẩu cung được.

      Mai là tận thế rồi. Tô Tô để Trạc Thế Giai lại trong đồn cảnh sát, chạy linh tinh được. Bà có thể ngồi trong đó nhìn thế giới bên ngoài biến đổi, sau đó cảm thụ ràng thế giới zombie chè chén say sưa. Chờ vài ngày nữa quay lại đón người.

      Bóng đêm dần kéo đến. Suốt cả đường , Trạc Thế Giai hề nhìn Tô Tô, cũng câu nào, giờ Tô Tô có đưa bà đâu bà cũng thấy sống bằng chết. Mái tóc lòa xòa mặt, áo khoác lông nhăm nhúm, Trạc Thế Giai còn chút ý chí sống tiếp.

      Ven đường có vài vụ tai nạn, chủ xe cãi vã với nhau. Có thể thấy là hai chiếc xe này va vào nhau nhưng ai chịu bước xuống xe, người đứng xem gọi cảnh sát và xe cứu thương nhưng có lẽ do mấy ngày gần đây, những chuyện như xích mích bác sĩ – bệnh nhân, tai nạn giao thông, cãi vã đánh lộn càng lúc càng nhiều nên cảnh sát bác sĩ theo nổi, chỉ có thể để các chủ xe tự mình giải quyết, hoặc giải quyết cũng được.

      Đến cổng đồn cảnh sát, Tô Tô đỗ xe rồi đỡ Trạc Thế Giai ra ngoài, hai người từng bước tiến vào. đợi hơn tiếng đồng hồ Trạc Thế Giai mới ra, nhìn có vẻ “thu xếp” ổn thỏa rồi mới lái xe về.

      Quay về biệt thự, cha mẹ Tô lại thể tiếp tục giáo huấn con mình khí thế, gì mà con sao lại cả ngày về nhà vân vân và mây mây. Tô Tô ngoan ngoãn lắng nghe, hề cãi lại. Chỉ khi bạn từng mất người thân mới biết quý trọng kiểu quan tâm này của cha mẹ mình.

      Lúc về biệt thự qua giờ cơm tối nên mẹ cũng chỉ mắng vài câu rồi giục lên phòng tắm nước ấm, thay bộ đồ thoải mái còn bà vào bếp nấu nướng cho Tô Tô. Tô Tô ngoan ngoãn nghe lời, tắm rửa thay đồ xong, vừa xuống nhà lại thấy mẹ Tô vốn nấu ăn ra salon ngồi xem TV với cha Tô.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 36: Chào mừng đến với tận thế
      TV chiếu chương trình thời trực tiếp, nữ MC đứng con phố hỗn loạn, đưa tin tại trường. Sau ấy là mấy con zombie xiêu vẹo, chậm chạp cắn người xung quanh. Phố xá rất ồn ào, có người sợ quá ngất luôn, có người ngây ra như phỗng, có người nhìn hồi rồi run rẩy bỏ chạy, có người còn dám đứng cạnh chụp ảnh đăng weibo.

      “Lắm trò, chậm như thế còn chạy được?!”

      Tô Tô đứng ở cầu thang, đầu quấn cái khăn lông khô, khinh khi nhìn những người bị cắn. 80% dân số toàn cầu trở thành zombie, 20% còn lại có người bị cắn trở thành zombie hay dị năng giả còn phải xem khả năng vượt qua nỗi sợ hãi của họ.

      Có gì mà phải sợ? Tô Tô cân cả đàn zombie loại này!

      “Á!!!”

      Mẹ Tô đột nhiên thét lên chói tai, cha Tô ngồi ghế sofa cũng bị phóng viên làm cho thót tim giật phất dậy. phóng viên kia làm chương trình truyền hình Gặp Nhau Cuối Năm ở đâu đó, bỗng dưng phát đằng sau ổn, vừa quay đầu lại con zombie từ bên cạnh ống kính há mồm nhào ra cắn vào cổ ngay trước mắt toàn bộ người xem cả nước. Máu đỏ tươi bắng tung tóe lên ống kính camera.

      Gần như cùng khoảnh khắc đó, Tô Tô đứng bậc cầu thang lắng tai nghe những thanh la hét liên tiếp từ phía chân trời xa xa. mỉm cười, hai tay xoa mái tóc ướt đầu, nhìn bộ dạng hoảng hốt lo sợ của cha mẹ, vui vẻ :

      “Cha mẹ, chào mừng, đến, với, tận, thế!!! Làm đồ ăn cho con , con đưa hai người ra ngoài đánh quái thăng cấp.”

      Dưới ánh sáng ấm áp của đèn pha lê xa hoa, cha mẹ giống như trẻ con hiểu chuyện vậy. Bọn họ quay đầu nhìn Tô Tô rồi bắt đầu thảo luận, để ý đến nữa.

      Cha Tô dỗ dành mẹ Tô:

      “Yên tâm , gần đây chúng ta ít ra ngoài. Đây chỉ là tượng hiếm có, chỗ đưa tin thời với chỗ này của chúng ta cách nhau mấy chục km cơ.”

      Mẹ Tô an ủi cha Tô:

      “An ninh trật tự của Tương thành vẫn rất tốt, bạo loạn dễ dàng xuất .”

      ai để ý, Tô Tô nhàm chán nhún vai, tự mình vào bếp nấu mì ăn. lúc sau mẹ Tô vào, vừa giúp rán trứng gà, vừa dặn dò:

      “Vừa rồi thời có đưa tin, gần đây lại có virus cảm cúm gì đó, người dẫn chương trình kêu gọi mọi người đợi ở nơi an toàn, đừng ra ngoài chờ chính phủ đến cứu. “

      “Ai rảnh đến mức tuyên truyền thông tin này thế ạ?!”

      Tô Tô khịt mũi khinh bỉ, bưng bát mì trước mặt, ngồi ở bàn ăn chờ trứng gà của mẹ Tô. chẳng thèm quan tâm đến tin thời . Chờ cha mẹ ngủ, mình mang Tiểu Ái ra ngoài đánh quái vật, cho hai người bọn họ mấy ngày tiếp nhận thực.

      Lúc này, cha Tô vẫn còn ngồi ghế sofa, vò đầu bứt tai lướt tin tức điện thoại di động. Dường như mọi nơi cả nước đều có bạo động, ngay cả Tương thành cũng có. Tại top tin tức Tương thành của weibo, trong vài giờ gần nhất đều là kiện cắn người.

      Ông hơi mất bình tĩnh, suy nghĩ chút rồi tra số điện thoại của Diệp Dục trong danh bạ điện thoại di động. Người ta là quân nhân, còn là quân nhân có năng lực . Cha Tô bản thân là trụ cột gia đình, đương nhiên phải tìm kiếm che chở ổn thỏa cho cái nhà này.

      lâu ai liên hệ với Diệp Dục, ngờ cha Tô gọi. Diệp Dục nhận cuộc gọi, chỉ nghe thấy tiếng cười hì hì:

      “Bác trai tìm cháu ạ?”

      “Đúng vậy, tiểu Diệp, cháu xem tin tức !”

      “Tin tức gì ạ?”

      “Tin tức khắp nơi toàn kiện bọn điên cắn người, người dẫn chương trình còn kêu gọi mọi người đừng ra ngoài, đợi chi viện của chính phủ.”

      “Có chuyện này sao? Điện thoại của cháu là điện thoại cục gạch xem được tin tức.”

      Diệp Dục vốn định giả vờ thoải mái, nghe mấy lời kể của cha Tô xong dần nghiêm túc hẳn liếc nhìn bốn phía còn con zombie nào để giết, lại nhìn đồng đội bên cạnh buồn chán ngồi lên thi thể zombie đánh poker Hồ Nam, dặn dò cha Tô:

      có chuyện gì đâu bác trai, bác cũng đừng ra ngoài, cháu lập tức dẫn người đến cứu mọi người. Nhất định đừng ra ngoài, bọn cháu có lẽ cần mấy ngày. Bác bảo Tô Tô và bác cũng kiên nhẫn chút, đừng hoảng sợ, cần phải chờ bọn cháu chạy đến.”

      Sau khi nghe lời hứa hẹn của cha Tô, Diệp Dục cúp điện thoại. Quay đầu lại nhìn, các đồng đội đánh poker đứng lên cả, ai ai cũng vui mừng sắp khóc, lưng đeo balo to đùng, tay cầm vũ khí tay xách đống túi chứa đồ đạc bọn họ lục soát được từ mấy khu phố.

      Bọn họ là đội cảm tử trước tận thế, có nhiều kinh nghiệm đối phó với zombie hơn người thường. Cái chính là đợi tiếp nữa đồ đạc trong này cũng bị họ vơ vét hết, bên ngoài trở thành thiên đường cho zombie, còn sợ lây nhiễm, bọn họ ở lại nữa làm gì?

      “Mẹ nó, các ngươi lại nghe trộm điện thoại của ông đây!”

      Diệp Dục tức giận tới đạp cho Hộ Pháp cước, Hộ Pháp tung bay theo gió, nhàng rơi xa xa mặt đất, xoay người lại bỉ ổi cười tiếng ghê tởm chúng sinh:

      “Ái chà chà, Diệp Dục có bản lĩnh đuổi theo ông nội chú xem!”

      xong, Hộ Pháp tung người bay qua hàng rào thép. Sau lưng, hai tay Diệp Dục xuất hai đám lửa. Hai đám lửa này dường như có thể truy lùng, đuổi theo sát sau Hộ Pháp, vòng qua quảng trường, cuối cùng đâm vào lưới thép gai.

      Chỗ tiếp xúc với lửa phát ra tiếng “lách tách,” hai cái lỗ lớn xuất . Diệp Dục đằng sau Hộ Pháp cũng hề ngạc nhiên, phi qua lỗ để ra ngoài.

      Hộ Pháp bay qua hàng rào, đứng nhìn Diệp Dục. Mọi người đằng sau ồn ào huyên náo, các thành viên đội cảm tử với đủ kỹ năng kỳ lạ nhiều màu sắc, mỗi người đàn ông xách đủ loại túi - nylon có, da rắn - có nhảy qua cái lỗ, hí hửng như được về quê ăn Tết vậy, nhuộm lên màn đêm bi thương những sắc màu khác biệt.

      Đúng thế, hàng vây đơn giản thôi mà. Mặc dù là hàng rào dây thép gai có điện nhưng lâu trước cũng giữ được “bầy khỉ” này. Bọn họ ra ngoài là vì sợ mình mang virus tận thế, lây cho xã hội loài người, như bây giờ còn sợ gì nữa?!
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 37: Trái đất khóc

      Tương thành.

      Cha mẹ Tô Tô lo lắng suốt đêm. Hai người ngồi ở phòng khách xem TV, bấm từng kênh từng kênh nhưng ngoài những chương trình tự động phát được biên tập cẩn thận của đài truyền hình, nhiều kênh chỉ nhiễu sóng, nghĩa là mất tín hiệu. mạng, thông tin về zombie cũng nhiều lên.

      12 giờ trưa, mưa càng lúc càng to, bầu trời dần dần có những bông hoa tuyết xám tro bay bay. Đại đa số người thế giới đều lăn ra ngất xỉu trong trận tuyết này. Ăn xong bát mỳ, Tô Tô liền về phòng, lấy tinh hạch của Bạch Lạc Lạc ra hấp thu, tu luyện tinh phách chút rồi ngủ dưỡng sức.

      Sáng sớm hôm sau, mưa tạnh nhưng tuyết màu tro vẫn bay như cũ, màu sắc còn thẫm hơn. Nhìn xa xa, dường như cả thế giới đều bị bao phủ bởi mù mịt. đêm này, trái đất khóc, vô số người giống như cha mẹ Tô Tô lo lắng ngủ được, càng nhiều người bắt đầu hành trình chạy trốn, cực ít người hiểu biết giống như đội cảm tử của Diệp Dục càng đánh càng hăng. Còn kiểu như Tô Tô xinh đẹp, vui vẻ khoan thai, ăn no ngủ kỹ đêm chỉ có mình !

      Mặc dù khu biệt thự Quả Táo ở vùng ngoại thành, lại là khu tương đối nhiều tiền, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai liên tiếp. Ở đây, tất nhiên ngoài nhà Tô Tô còn có những người khác ở. Trong nhà những người đó, có người bị biến thành zombie, cũng có những người bị zombie cắn hoặc là chạy mất dép.

      Tô Tô lê dép, mặc bộ quần áo yoga rộng rãi thoải mái như trước, khoác cái áo lông vũ dài màu đen. nhàng mở cửa ra ngoài, nhìn thấy cha mẹ mình đứng ở cửa kính sát đất ngoài phòng khách, tay trong tay dìu nhau nhìn ra ngoài cửa sổ. Tô Tô tò mò, xuống tầng, cũng ngó nhìn ngoài cửa kính cái.

      Ngoài kia là lồng kính trồng rau cha Tô làm, bên màng ni lông mỏng trắng phủ đầy mảng tuyết đen xám. Xa hơn chút là con zombie hành động chậm chạp lắc lư lung tung mục đích, mà ở hai bên con zombie kia có hai con zombie mặc trang phục cảnh sát đứng.

      Đêm qua, có lẽ gia đình nào đó có người biến thành zombie sớm, người trong nhà gọi điện thoại thoại cho cảnh sát. Rốt cuộc cảnh sát mới mang con zombie kia ra khỏi nhà lăn ra ngất thành zombie cả.

      “Tô Tô, Tô Tô, phải làm sao bây giờ? Những gì mạng đều là , mạt thế đến rồi.”

      Mẹ Tô nghiêng người, ôm chặt vai Tô Tô, gương mắt sợ hãi giàn giụa nước mắt. Vẻ mặt cha Tô cũng rất khó coi nhưng ông vẫn gắng gượng tỏ vẻ trụ cột, an ủi hai mẹ con.

      sao, sao, Tiểu Diệp đến cứu chúng ta. Mấy ngày nay, nếu có gì quan trọng đừng ra ngoài.”

      “Nhưng mà chúng ta có thức ăn, nước cũng bị ô nhiễm. Nếu như chúng ta uống nước máy thành zombie sớm.”

      Nghe cha Tô mạt thế đến rồi, lại còn muốn chờ Diệp Dục tới cứu, Tô Tô cũng rất bình tĩnh tuyên bố này. thực tế, tầng hầm của còn tích trữ ít gạo, dầu, muối cùng hoa quả khô, trong tủ lạnh cũng có ít thịt đông lạnh nhưng giờ cho ai biết. Giống như , ai cũng phải đối mặt với thực là mạt thế đến, bất kể có bị sốc thế nào, bi thương ra sao, nhất định phải xây dựng tinh thần kiên cố. Cha mẹ phải nhận thức được thực, trông cậy vào người của chính phủ.

      Trong mạt thế, cần cha mẹ mình ra ngoài đánh quái kiếm tinh hạch, cũng cần bọn họ liều mạng tìm kiếm đồ dùng vật dụng bảo vệ . Nhưng cần họ làm những thứ này có nghĩa là cha mẹ có thể trốn trong mai rùa mãi. có thể cho bọn họ sống an nhàn nhưng bọn họ được trốn tránh như vậy.

      “Nước… nước...”

      Dường như cuối cùng cũng ý thức được đây là vấn đề rất nghiêm trọng, mẹ Tô đêm ngủ, gương mặt tiều tụy, hốt hoảng nhìn chồng mình mà khóc thút thít:

      “Tô Tô sai. Chúng ta sắp bị còn nước.”

      Từ khi chuyển vào đây, bọn họ chỉ dùng nước khoáng đóng chai để ăn uống. Mỗi ngày nước khoáng đóng chai đều đầy cả mặt bếp, bà vẫn nghĩ có người đưa nước hàng ngày đến biệt thự. Bây giờ mạt thế đến, cần cũng biết nước sinh hoạt bị ô nhiễm hết rồi. Mở vòi nước, nước ra toàn màu xám trắng. có ai đưa nước cho bọn họ, Diệp Dục chưa kịp tới họ chết khát trong này rồi.

      Đúng lúc này, cửa chính biệt thự đóng có tiếng mở ra. Cha mẹ Tô run bắn lên, nghiêng đầu nhìn. biết từ lúc nào, Tô Tô vốn dĩ đứng cạnh họ, cầm con dao tông đứng ngoài cửa chính. Mẹ Tô hốt hoảng, quên cả thay dép, chạy theo Tô Tô để kéo lại. Cha Tô theo sát phía sau. Ba người nối đuôi nhau chạy ra khỏi căn biệt thự ấm áp, tiến vào tận thế buốt giá dị thường.

      Con zombie quanh quẩn chỗ ở bên ngoài nhà kính, nghe tiếng Tô Tô chạy ra ngoài cửa chính biệt thự mồn hướng về phía đó. Hai con zombie mặc đồ cảnh sát hai bên cũng di chuyển theo. Tô Tô chê ba con này quá chậm, xách theo dao tông chủ động nghênh đón.

      “Tô Tô, con ơi, quay lại đây…!!!~~~~”

      Mẹ Tô hốt hoảng hét lên. Bà thấy con zombie đến trước Tô Tô, nhào lên người chân sợ nhũn ra. Trong nháy mắt đó, quanh người mẹ Tô đột nhiên bắn ra vòng sáng xanh, có cỏ xanh biếc nhô lên từ đám tuyết màu xám tro, mắt thường cũng nhận ra.

      Nhưng cái này có ích. Tô Tô chạy quá nhanh quá xa, vòng sáng xanh lục của mẹ Tô lại quá . Cha Tô hét lên lao về phía trước, vượt qua vợ mình. Ông cuống quýt, muốn cầm cái gì trong tay để đập zombie, lôi kéo chú ý của chúng về phía ông.

      nghĩ như vậy, trong tay cha Tô biết từ lúc nào có thêm tảng đá. Ông cũng để ý suy nghĩ tảng đá này từ đâu mà đến, giơ tay ném vào đầu con zombie.

      Ôi chính xác, ném trượt rồi.

      Nhưng thế này cũng đủ rồi. Tô Tô cố ý để zombie xô ngã nhưng ra khởi động khối thủy kính. Con zombie cách gần như vậy cũng thể nào cắn , rên rỉ. Tô Tô nằm trong tuyết, cẩn thận quan sát cha mẹ mình. Thấy cha mẹ bị kích thích ra dị năng, trong lòng vui mừng, cũng đóng giả thỏ con yếu ớt nữa, nhặt con dao tông, giơ tay cắt đầu zombie thành hai nửa.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 38: Lý trí chiến thắng tình cảm
      Tô Tô bình tĩnh bò dậy. Trong giây lát, lấy được tinh hạch trong đầu zombie. Quay đầu lại nhìn, con zombie đến gần , con zombie khác ở khá xa nhưng cũng di chuyển về phía . Còn cha Tô cầm cục đá, ra sức đánh vào con zombie xa nhưng gần ông kia.

      Tô Tô quyết định dụ lũ quái vật cho cha mẹ tập luyện. chạy ra xa hai bước rồi dừng lại, đợi zombie đến gần. Mẹ Tô mặt đất đứng dậy hét to, bổ nhào về phía con zombie phía trước mặt . Cha Tô cũng vậy, tay nắm cục đá lớn, thét lên xông về phía trước, cũng quan tâm đến con zombie sắp bị ông đập chết, đập mạnh vào đầu con zombie gần Tô Tô nhất.

      Lúc này, Tô Tô nhận ra rồi: cha là dị năng giả hệ thổ còn mẹ là dị năng giả hệ mộc. Dị năng hệ thổ của cha Tô còn có chút khả năng tấn công, nhưng dị năng hệ mộc của mẹ Tô ngoài việc kích thích cây cối hoa cỏ phát triển tấn công được nên quyết định giúp đỡ mẹ mình. Tô Tô chủ động xông ra trước mặt con zombie sắp bị cha đập chết, đẩy nó ngã xuống.

      Tô Tô ngồi người nó, tay ra sức bóp chặt hàm dưới con zombie, để nó há mồm cắn , hai đầu gối ghì chặt hai tay nó, đồng thời hô to gọi mẹ:

      “Mẹ, mẹ mau cầm dao, chặt đầu nó!”

      Tình thế nguy cấp như vậy, mẹ Tô vì con của mình, lúc này đâu còn lo lắng sợ hãi được, nhận lấy con dao Tô Tô cố sức đưa cho mình, điên cuồng chặt đầu con zombie đó, vừa chặt vừa năng lộn xộn:

      “Tô Tô đừng sợ. Tô Tô đừng sợ. Mẹ bảo vệ con. Mẹ bảo vệ con. Con ngoan đừng sợ!”

      trở thành dị năng giả đương nhiên khỏe hơn người bình thường. Chẳng mấy chốc, đầu con zombie bị chặt nát bét.

      Còn tình hình trận chiến bên chỗ cha Tô kết thúc. Ba con zombie bị gia đình Tô Tô giải quyết trong vòng mười phút. Mẹ Tô thở hồng hộc ngồi bệt trong tuyết, tay nắm dao tông, run lẩy bẩy. Cha Tô chạy đến, ôm vợ con mình, ngồi đống xương thịt đỏ thẫm, óc trắng nát bét, gào khóc.

      Trong lòng Tô Tô hơi áy náy. cố ý chạy ra, dụ ba con zombie này đến kích thích cha mẹ mình. Thực ra, ban đầu chỉ muốn cha mẹ nhanh chóng chấp nhận thực, đừng trốn trong phòng, gửi gắm hy vọng vào người khác. mạt thế rồi còn đợi người khác đến cứu, người khác có thể cứu bạn hai lần, có thể cứu bạn cả đời sao?

      Nhưng khi dựa vai cha, nhìn mái tóc hoa râm ông phất phơ trong gió, trong lòng cảm thấy đau xót. Là bất hiếu, cha mẹ đến tuổi nên được hưởng hạnh phúc, vẫn ép cha mẹ liều mạng cùng , đúng là đứa con bất tài.

      “Cha, mẹ, chúng ta quay về . ra ngoài nữa, cứ đợi Diệp Dục đến cứu chúng ta thôi.”

      Tô Tô vỗ lưng cha mẹ mình, mỗi tay đỡ người đứng dậy. Ba người vừa mới bước vào trong phòng, cha Tô bỗng dừng bước, lắc đầu, mặc dù người run rẩy nhưng vẻ mặt lại rất kiên quyết.

      “Con ơi con à, quay về, quay về được! Nếu chúng ta ra ngoài rồi… phải tìm được nước rồi mới quay về. Bằng Tiểu Diệp chưa đến, chúng ta bị khát chết trong biệt thự rồi.”

      “Cha.”

      Tô Tô vẫn muốn , nhưng mẹ Tô lau nước mắt mặt, ngón tay đẫm máu gạt sợi tóc mặt , đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt lại tràn đầy thương :

      “Ngoan, Tô Tô đừng sợ. Con về nhà trước đợi cha mẹ. Cha mẹ tìm được nước về ngay. Con ngoan, bên ngoài rất lạnh, từ sức khỏe con tốt, vào trong trước . Nếu con ở bên ngoài, cha mẹ lo lắng bảo vệ cho con, đâu thể ra tay đối phó với đám quái vật này.”

      Cha mẹ Tô Tô rất buồn phiền. Trong tình cảnh khủng khiếp thế này, chuyện bé như vậy cũng trở nên lớn lao. Thời thế thay đổi, thể nằm im chờ chết. Bọn họ chết chẳng qua cũng chỉ là hai cái mạng già. Nhưng con Tô Tô của họ vẫn còn , vẫn ở độ tuổi đẹp như hoa, phải sống sót, để tiếp tục sống, mạo hiểm chỉ dành cho bọn họ.

      Tô Tô lại khóc, khóc lóc thảm thiết. cha mẹ mình, nhưng cũng nhiều bằng tình của cha mẹ dành cho . Cho dù là trước mạt thế, hay là sau mạt thế, trước mặt họ vĩnh viễn là đứa trẻ. Trong phút chốc, thực muốn thẳng ra năng lực của mình, để cha mẹ núp dưới đôi cánh của , yên tâm an dưỡng tuổi già trong mạt thế.

      Nhưng nhịn lại, vẫn để lý trí chiến thắng tình cảm. Cho dù thế nào, bây giờ cha mẹ tự mình ra khỏi mai rùa, chịu chấp nhận thế giới hoàn toàn mới này, điều này rất tốt cho bản thân họ. Mặc dù quá trình tiếp nhận khiến người ta đau lòng nhưng rất có lợi với cuộc sống mạt thế sau này.

      Tô Tô khóc lóc nửa nửa giả, bị cha mẹ đẩy lên tầng, khóa trái trong phòng ngủ. Hai người đứng ngoài cửa phòng Tô Tô đưa mắt nhìn nhau, đội gió tuyết bộ ra ngoài tìm nước. Còn Tô Tô giả bộ chờ trong phòng, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn, đợi cha mẹ đoạn xa, nhàng nhảy từ ban công phòng khách xuống, khẽ khàng nhảy vào trong nhà kính trồng rau, theo phía sau cha mẹ ra ngoài. ngang qua hai con zombie cảnh sát bị giết chết, cũng quên đoạt lấy tinh hạch trong đầu chúng.

      Cha mẹ Tô Tô rất nỗ lực để trở lên mạnh mẽ. Vì con Tô Tô của mình, họ có nghị lực hơn người thường. Mặc dù zombie trong khu biệt thự nhiều, nhưng cũng vẫn còn mấy con. Gặp chúng, họ cũng bỏ chạy mà dũng cảm tiến lên đánh nhau.

      Tô Tô theo sau cha mẹ mình, khi cần thiết bắn ra mảnh nước , thầm giúp đỡ cha mẹ giết zombie. Sau đó, sau khi cha mẹ , mới tiến lên trước, thu lấy tinh hạch trong đầu những con zombie mặt đất. Cho đến khi hai người họ cuối cùng cũng khắc phục được nỗi sợ hãi trong lòng, có cảm giác đắc ý sau khi giết những con zombie sơ cấp, Tô Tô mới thấy cha mẹ cuối cùng cũng nhớ ra chuyện tìm nước.

      Trong khu biệt thự Quả Táo, chưa chắc mỗi căn biệt thự đều có người sống, cũng chắc đều là các căn biệt thự trống . Cha mẹ Tô Tô ấn chuông cửa từng nhà , có người trả lời họ vào, có người cha Tô cầm đá đập vỡ khóa cửa chính, vào trong tìm nước.

      Lúc này, Tô Tô cũng vào trong vườn, đứng dựa bên ngoài cổng chính đợi. Đợi cha mẹ lật tung nhà người ta lên xong, lại trốn , tiếp tục theo sau thầm bảo vệ họ.

      Cứ thế ngày trôi qua, cha mẹ Tô Tô cuối cùng cũng tìm được thùng nước khoáng, ít thịt đông lạnh, gạo, rau xanh trong nhà có người. Nhân lúc trời chưa tối, hai người hài lòng ôm đống đồ quay về biệt thự. Tô Tô lập tức trở lại nhà, thay bộ đồ sạch , ngồi trong phòng, mở cửa phòng, chào đón cha mẹ thắng lợi trở về.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :