1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 384: Đại chiến ba trăm hiệp

      Xe tiến thẳng về phía trước trong bóng tối mịt mùng. Ánh đèn pha soi sáng cả con đường phía trước, tỏa sang hai phía. Những bông tuyết to rơi xuống mặt đất. Khi ngang qua chỗ Thư Sinh, Lý Tiểu Vũ xuống xe về trông Thư Sinh, còn Tô Tô bế Tiểu Ái ngồi sau đến chỗ đội nữ tự cường.

      “Tô Tô, Lý An Tâm kia… giờ thế nào?”

      Người lái xe là người thân cận với Lý Tiểu Vũ, cũng là đội phó đội nữ tự cường tên Trần Tư – dị năng giả hệ mộc. Giờ Lý Tiểu Vũ gặp biến cố, chắc phải vài ngày nữa mới bình tĩnh lại được.

      Nhưng xác Lý An Tâm thể chờ mấy ngày được nên Trần Tư muốn hỏi thẳng Tô Tô, cũng như nhau cả.

      “Chôn thôi.” còn làm thế nào được nữa?

      Thông thường người ta ném xác người chết trong mạt thế vào chỗ người là được, nhưng Tô Tô nghĩ biết Lý Tiểu Vũ có nghĩ đến tình chị em ngày trước . Nếu Tô Tô ném xác Lý An Tâm , sau này Lý Tiểu Vũ muốn cúng bái cho Lý An Tâm biết làm sao?

      Đành phải tìm chỗ chôn.

      Trần Tư gật đầu, đưa Tô Tô về phòng làm việc của đội nữ tự cường xong tự lái xe quay lại trạm y tế để xử lý xác Lý An Tâm cả đêm. Tô Tô dẫn Tiểu Ái về căn phòng ngủ của mình, định rửa mặt Diệp Dục gõ cửa chạy vào, còn cầm cả bộ quần áo để thay.

      định làm gì?” Tô Tô cau mày ngồi giường, vừa cởi áo khoác cho Tiểu Ái vừa nhìn Diệp Dục, “Còn cầm cả quần áo sang? Định bảo tôi thay quần áo cho ? Đừng mơ nhé, phải Tiểu Ái.”

      Tôi tới canh chừng em!!!

      Diệp Dục hung hăng trợn mắt nhìn Tô Tô. Nơi này thanh bình như trong thôn Bát Phương, người ở thị trấn nhộng rất phức tạp, thể bỏ mặc vợ con mình ở lại đây được.

      Hơn nữa, Diệp Dục cảm thấy Tô Tô sinh xong bắt đầu có vẻ muốn bắc thang lên trời. chỉ sợ đêm hôm khuya khoắt, Tô Tô hứng lên lại ôm con cánh mà bay, để tối lửa tắt đèn còn phải lọ mọ tìm kiếm.

      Đương nhiên thể với Tô Tô, dù sao khi sinh con suýt mất mạng, bình thường còn phải chăm con vất vả nên cả đời phải đối tốt với . Nếu thẳng rằng đến canh chừng, Tô Tô làm ầm ĩ với nên đành phải gân cổ lên:

      “Tối đến Tiểu Ái hay dậy, phải giúp em dỗ con.”

      “Được được, tùy .”

      Tô Tô lười tranh luận với Diệp Dục. ràng Diệp Dục muốn đến canh người, đề phòng đêm khuya trốn ra ngoài chơi, còn kiếm cớ là trông con?! Đàn ông mà tin được lợn mẹ cũng biết leo cây. ra Diệp Dục muốn làm gì có thể kiếm nghìn lẻ lý do, Tô Tô cứ kệ thôi, có Diệp Dục ở đây ngủ ngon được rồi.

      Sau khi cởi áo cho Tiểu Ái, Tô Tô đặt con bé lên giường. Tiểu Ái phấn khích quơ quẩy chân tay, Diệp Dục ngồi bên giường chơi đùa với con. Chỉ nghe hỏi:

      “Con muốn túm chân của mình à? Tay con ngắn quá, cần cha giúp ? Con gọi papa , papa giúp con.”

      “Pupu…”

      “Ôi… ngoan quá!”

      Diệp Dục tự mình phiên dịch lời Tiểu Ái, cho rằng con mình gọi mình nên rất phấn khích túm chân tay con bé lại nhấc lên, giúp con bé tự nắm được chân. Nghe con bé cười khanh khách, Diệp Dục đắc ý khoe với Tô Tô:

      “Em xem, con gọi kia, gọi papa kìa.”

      “Ờ, hay đấy.”

      Ngây thơ quá ? Cái này có gì mà khoe? Chắc chắn Tiểu Ái gọi mẹ đầu tiên, còn từ trước khi Diệp Dục sinh ra, từ kiếp trước cơ! Tô Tô vừa chải đầu trong phòng tắm vừa liếc nhìn Diệp Dục rồi chuẩn bị đổi áo lót cho con bú có tiếng gõ cửa bên ngoài. Tô Tô nhíu mày hỏi:

      “Gì thế? Tôi thay quần áo.”

      nghe chuyện. Hôm nay ngoài đến giúp em trông Tiểu Ái còn muốn hỏi em.”

      “Chuyện gì?”

      “Có phải em bảo mọi người rằng đây liệt dương, lên được?”

      Chủ đề thay đổi đột ngột khiến Tô Tô thay đồ sững lại. nghiêng đầu suy nghĩ chút, đâu mà nhỉ, đâu có với người khác rằng Diệp Dục liệt dương? Dù lòng nghĩ vậy nhưng chưa bao giờ ra lời.

      Có điều… hình như có lần và Trạc Thế Giai lén lút thảo luận vấn đề này. hỏi Trạc Thế Giai rằng có phải sau khi thấy phụ nữ sinh con, đàn ông đánh mất hứng thú giường chiếu? Chẳng lẽ Trạc Thế Giai lại kể cho Hộ Pháp rồi Hộ Pháp lại cho Diệp Dục?

      Tô Tô cười xấu hổ, với Diệp Dục bên ngoài, “Đây là chuyện đàn bà trêu nhau, sao lại đến tai ?”

      muốn vào.”

      Giọng Diệp Dục vang lên ngoài cửa rất quái dị. Tô Tô ngẩn người hỏi, “ vào làm gì?”

      “Làm em!”

      rất thẳng thắn. Tô Tô chốt cửa phòng lại ngay, “ điên à? Ăn nhầm gì đấy? Con còn bên ngoài đấy.”

      nhầm, em sinh được năm tháng rồi!” Diệp Dục lại sốt ruột gõ cửa, có vẻ bực bội, “Ông đây xót em sinh con khó khăn, tối còn phải chăm sóc con được ngủ ngon nên chịu đựng làm gì em. Giờ em lại kể cho mọi người là liệt dương. Tô Tô em mở cửa ra, để em xem có liệt hay !”

      tức chết mất! Khi nghe Hộ Pháp trêu chọc, để bụng mà chỉ cảm thấy là lạ, ngờ đúng là Tô Tô . Được lắm, nếu Tô Tô chủ động như vậy đêm nay đại chiến ba trăm hiệp!

      Tô Tô bên trong nghe vậy đột nhiên mở cửa phòng tắm ra, cầm thanh kiếm băng nhào vào Diệp Dục, rồ lên, “Tên lưu manh này, nào có người nào như ?! ra ngoài ra ngoài!!!”

      khác gì voi giống cầu hoan, nào cho đối phương thời gian chuẩn bị!? Diệp Dục với làm gì năm tháng vẫn tỏ ra bình thường, hôm nay lại đùng đùng vào phòng tắm đòi hỏi? Phụ nữ nào cũng tức giận!

      Diệp Dục né tránh chiêu thức của Tô Tô, muốn ngay lập tức! lập tức ra sát chiêu khiến Tô Tô buộc phải chém vào cửa. Tiểu Ái giường nhìn cha mẹ đánh nhau cứ như chơi đùa, vô cùng phấn khích cười khanh khách.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 385: Thị trấn nhộng phải náo loạn

      Sau khi đuổi Diệp Dục ra ngoài, Tô Tô vẫy tay, khóa chặt cửa lại. cầm kiếm băng, tựa vào cửa thở dài, cái tên Diệp Dục này sao mà phản ứng chậm thế chứ?

      Ngoài cửa, Diệp Dục đập cửa lúc, trợn mắt nhìn cửa bị khóa, suy nghĩ có nên dùng laser cắt cửa ? Nhưng sợ Tô Tô đứng ở trong cửa, năng lượng phá cửa quá lớn, có thể xuyên qua độ dày mười mấy hai mươi lớp, chẳng may cẩn thận làm thương Tô Tô và Tiểu Ái hối hận cả đời mất.

      Đây là lần đầu Diệp Dục cầu hoan bị từ chối sau khi Tô Tô sinh xong, bị cái kiếm bằng băng đuổi ra ngoài. Bên này Thư Sinh lo lắng mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là Lý Tiểu Vũ đứng trước giường .

      “Sao thế?”

      Thư Sinh ngồi dậy, nửa người còn đắp chiếc chăn bông màu bộ đội. nhìn Lý Tiểu Vũ co rúm người, ngồi ở đầu giường. Vành mắt Lý Tiểu Vũ chợt đỏ ửng, hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống. Thư Sinh nhìn thấy cau mày, nghĩ tới chuyện xảy ra hồi sáng.

      “Đừng khóc nữa, báo thù cho em!”

      nghĩ biết có chuyện gì xảy ra với Lý Tiểu Vũ rồi. Khi Thư Sinh tìm thấy Lý Tiểu Vũ, mặc dù người vẫn mặc đồ lót nhưng dám nhìn kỹ, đằng sau còn có mấy người đàn ông đuổi theo . Nhìn thấy bộ dạng nước mắt như mưa lúc này của Lý Tiểu Vũ, Thư Sinh lập tức hiểu. xốc chăn đứng dậy, định lao ra ngoài.

      Lý Tiểu Vũ nhảy xuống giường, vòng tay ôm chặt eo Thư Sinh từ phía sau. Thư Sinh chấn động, đưa tay, chậm rãi nắm bàn tay của Lý Tiểu Vũ đặt eo , nghe thấy Lý Tiểu Vũ nức nở phía sau lưng:

      sao, tôi sao. Nếu lần sau còn xảy ra chuyện như thế… thực ra tôi có thể.”

      trinh thực ra cũng chẳng có gì bí như người ta tưởng tượng. Lý Tiểu Vũ nghĩ nếu nhất định phải làm với người đàn ông, người đó là Thư Sinh đồng ý.

      Thư Sinh gì, im lặng đứng tại chỗ. thế với , còn khóc đến động lòng người, lại như tên người gỗ. nắm tay Lý Tiểu Vũ, kéo ra rồi nhấc chân bước ra ngoài.

      Bên ngoài, dưới tầng bày chiếc bàn và bốn chiếc ghế. Diệp Dục vừa bị Tô Tô đuổi ra ngoài, lôi Hộ Pháp, Lập Hạ và Thầy Bói uống rượu giải sầu. vừa nhìn thấy Thư Sinh yên lành mở cửa phòng lao ra, Diệp Dục liền cười cợt:

      này, Lý Tiểu Vũ phải ở chỗ chú sao? có chuyện gì à? Lúc này mà ra tay, cứ do dự thế rồi có ngày ý trung nhân bị chàng trai khác cuỗm mất.”

      phải ai cũng như chú!”

      Thư Sinh lườm Diệp Dục, là người thành công hay thất bại đều bởi đa sầu đa cảm, hoàn toàn ngược lại với tên chậm lụt như Diệp Dục. Diệp Dục là con sói, trước mạt thế là sói, sau mạt thế vẫn là sói. Nhưng cứ là thứ vừa mắt Diệp Dục cứ phải cướp về rồi sau.

      Nhưng Thư Sinh như thế, nghĩ đến rất nhiều vấn đề, ví dụ như Lý Tiểu Vũ có ? Chỉ thích thôi đủ, cầu của Thư Sinh rất cao, cầu phải là tình mới được. Còn nữa, nếu hai người muốn ở bên nhau trước tiên phải vài năm , hai bên phải đạt đến mức độ ăn ý nào đó mới có thể tiến tới được.

      Tóm lại, rất cẩn thận!

      “Ờ được được được, chú cứ giữ , giữ . Xem Lý Tiểu Vũ chạy mất rồi chú tìm ở đâu!”

      Diệp Dục cầm cốc bia tay chạm cái với Lập Hạ, định chạm tiếp với Hộ Pháp Hộ Pháp cuống quýt đứng dậy, xua tay : “ được, được, bác sĩ Trạc đợi về. Các em, chờ bác sĩ Trạc sinh rồi, em ta say về.”

      “Chú tin , người em. Chờ bác sĩ Trạc sinh xong, chú lại càng thể say sưa chè chén với em nữa đâu!”

      Diệp Dục thương cảm nhìn bóng lưng của Hộ Pháp, thở dài. Đêm dài đằng đẵng, phải trực đêm, lại bị người phụ nữ của mình độc ác đuổi ra ngoài, muốn trông con của mình cũng có cơ hội. Cuộc đời này ấy à, sao mà lại uất ức đến thế cơ chứ?!

      Đêm xuống, Mộc Dương vẫn đưa người tuần tra thị trấn nhộng. Bởi vì Tiểu Ái tới thị trấn nhộng nên số người tuần tra quanh thị trấn nhộng cũng tăng gấp đôi. Bên ngoài thị trấn nhộng, ở nơi tụ tập nhóm người sống, Voldemort ngồi bên cạnh giường, khỏa thân đằng sau lưng bị con rắn đỏ lớn và con rắn trườn bò làn da nõn nà.

      Trước mặt Voldemort, người đàn ông giọng báo cáo thất bại của lần hành động này.

      “Thế là chết rồi sao?”

      Voldemort trời sinh khuôn mặt đáng ghét, càng lạnh lùng trông càng đáng sợ. Con rắn màu đỏ như cảm nhận được độc ác trong lòng của , thè cái lưỡi đỏ lòm, trườn lên đầu gối . lạnh lùng hừ tiếng.

      “Toàn là thứ vô dụng. Chết cũng tốt, đỡ tốn công ta phải ra tay! Người vô dụng cũng cần giữ lại.”

      Vì kế hoạch khiêu khích lần này, Voldemort phải nghỉ thời gian, cứ tưởng là lôi được Lý Tiểu Vũ xuống bùn, biến thành người của . Ai ngờ, thuốc kích dục điều chế có tác dụng với Lý Tiểu Vũ, còn mất toi quân cờ tốt này.

      Bây giờ người thị trấn nhộng tăng gấp đôi, muốn làm loạn ở đó chỉ còn cách đưa nhiều người tới. Mà trong hoàn cảnh thiếu lương thực, kêu gọi người gia nhập ngày càng khó, đâu có thể để cho dâng người phung phí cho thị trấn nhộng được?

      Voldemort cảm thấy sốt ruột, con rắn chúa non của mất tích được bốn tháng. Nếu người thuần hóa nó rời khỏi thị trấn nhộng trong bốn tháng này phải làm sao?

      Nếu rời khỏi thị trấn nhộng người này thân quá kỹ. Người thuần hóa được rắn chúa, mà trong bốn tháng hề thấy người đó xuất cùng rắn chúa, hoặc khoe khoang, càng thấy có người nào đem rắn chúa giết quái kiếm tinh hạch… Tên đó muốn cho rắn chúa thăng cấp để mạnh hơn sao?

      “Dù thế nào thị trấn nhộng phải loạn lên mới được.”

      Chỉ cần thị trấn nhộng loạn lên mới có thể ép người thuần hóa rắn chúa ra ngoài. Voldemort cúi đầu, đưa tay xoa đầu con rắn ở đầu gối, rồi dặn dò thuộc hạ, “Muốn thị trấn nhộng loạn lên nhóm đặc công của Diệp Dục phải rời khỏi thị trấn nhộng rồi bị cầm chân mới được. Ngươi thị trấn nhộng bây giờ mới xuất bế con cùng Lý Tiểu Vũ sao?”

      Nếu muốn thị trấn nhộng loạn lên, mười tám đặc công dị năng của Diệp Dục phải rời khỏi thị trấn nhộng, mà người Diệp Dục quan tâm nhất chính là người phụ nữ của ta và con . Sau đó, Voldemort lắc đầu lẩm bẩm:

      “Tô Tô là dị năng giả cấp cao, các ngươi tìm người thường bắt ta thể nào đối phó được rồi, nhưng bắt Tô Tô và Tiểu Ái ai có thể khiến Diệp Dục và đặc công rời khỏi thị trấn nhộng chứ?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 386: Dọn ổ


      “Bồ của Hộ Pháp tên là Trạc Thế Giai, nhưng là người bình thường.” Người đàn ông đứng trước Voldemort cúi người : “Chỉ có điều ta chửa bảy tháng rồi, lúc nào cũng ở trong thôn Bát Phương để dưỡng thai, chưa chắc ra ngoài.”

      ra ngoài được các cậu có thể vào trong dẫn người ra mà. Hai hôm trước phải các cậu có dị năng giả thay đổi dung mạo mới thức tỉnh sao?”

      Người Voldemort người đàn ông vừa thức tỉnh dị năng. Nhưng vì cấp bậc còn thấp nên dị năng thay đổi dung mạo cũng có rất nhiều hạn chế. là đàn ông, thể biến thành phụ nữ, cũng thể thay đổi giọng của mình, hơn nữa thể thay đổi dung mạo lâu được. Thậm chí sau lần thay đổi mà muốn đổi nữa phải mất khoảng thời gian rất dài.

      Nhưng người này dùng lần cũng sao, đưa Trạc Thế Giai ra khỏi thôn Bát Phương là được!

      Voldemort cứ thế sắp xếp điều chỉnh hết mọi thứ, định lần này chơi lớn. Thừa dịp nhóm Diệp Dục bị dẫn dụ ra ngoài, tốt nhất là có thể tay diệt luôn cả thị trấn nhộng.

      Cùng lúc đó, trời vừa tối, Tô Tô nhận được tin của Diệp Dục. Những tên bị rơi vào màn sương có chất kích thích đêm qua, bị bắt lại. Mấy người Mộc Dương thay nhau ép cung, hỏi được tất cả thông tin về Lý Oánh và Voldemort.

      Sáng, chín giờ hơn, Tô Tô bế Tiểu Ái đến doanh trại huấn luyện đặc biệt của lính đặc công. Diệp Dục đứng ở cửa doanh trại đợi, vừa nhìn thấy Tiểu Ái liền biến thành “ông vú”. lao băng băng, chủ động đón Tiểu Ái trong lòng Tô Tô. Vốn dĩ vẫn còn hờn dỗi chuyện Tô Tô cầm hung khí đuổi ra khỏi cửa, nhưng sau khi nhìn thấy Tiểu Ái, tất cả những uất ức đều biến thành dịu dàng.

      Mộc Dương mười tuổi cũng dẫn nhóm người tới. Những người sau lưng Mộc Dương đều là được cậu bé giày vò thời gian chọn ra. Những người đó nhất thiết phải là dị năng giả, nhưng ai nấy đều giống như người ôm hận chưa trả, thần thái đó nhìn rất nặng nề.

      Sau đó là nhóm những dị năng giả tới, nhóm của họ cà lơ phất phơ hơn nhóm của Mộc Dương nhiều. Họ vừa đường vừa bá vai bá cổ nhau, hận thù cuộc đời. Tựa như sống chết nhàng, hôm nay phải tôi mất mạng trong tay bạn mai bạn mất mạng trong tay tôi, có gì to tát.

      Bì dẫn theo nhóm du côn và Lý Tiểu Vũ dẫn theo đội phụ nữ tự cường theo, nhưng những người dưới trướng họ khá tạp nham. Tham gia những hội nghị cấp cao thế này phải đưa theo những thuộc hạ vô cùng tin cậy, vì thế nên họ dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn theo chừng ba bốn người.

      Sau khi vào doanh trại huấn luyện đặc biệt của đặc công, căn nhà vỏ nhộng có ba tầng được bày sẵn chiếc bàn tròn lớn, xung quanh đặt rất nhiều ghế. Mọi người lần lượt ngồi xuống, Diệp Dục cũng để Tiểu Ái ngồi xuống bàn.

      Tiểu Ái quay đầu tìm Mộc Dương trong đám người, con bé há miệng phun nước bọt về phía Mộc Dương. Khuôn mặt nhắn của Mộc Dương nở nụ cười lấp lánh, dùng ống tay áo lau nước bọt của Tiểu Ái.

      Thư Sinh đứng phía trước của bàn, thuật lại những thông tin tra hỏi được mấy hôm nay. Đại khái có mấy vấn đề, đầu tiên là người đàn ông nhìn trông giống Voldemort nghe bị mất thứ quan trọng, tại thứ đó ở thị trấn nhộng hoặc là thôn Bát Phương, nhưng những tên đó phải tay sai thân tín của Voldemort nên biết đánh mất thứ gì. Mà những cuộc nổi loạn ở thị trấn nhộng dạo này là do tên Voldemort đó làm.

      Sau đó, Thanh Mộc còn hỏi ra được vị trí nhóm của Voldemort, cùng với vị trí của khu an toàn Lý Oánh mới xây dựng.

      “Đại khái tình hình là như thế sao? Chỗ chúng tôi có gì đáng để tên Voldemort đó chấp nhất buông tha?”

      Bì nghi ngờ hỏi Thư Sinh, hiểu tên Voldemort đó đánh mất vàng bạc châu báu hay cái gì? Vì sao cứ nhất nhất phải làm náo loạn thị trấn nhộng?

      Thư Sinh nhún vai, quay sang hỏi Tô Tô và Diệp Dục: “Thứ mà Voldemort đánh mất, cần điều tra kỹ hơn ?”

      “Điều tra có tác dụng gì? Định điều tra xong trả cho sao?” Tô Tô cười khẩy, nhìn tấm bảng đen sau lưng Thư Sinh. bảng có tấm bản đồ vẽ tay, địa chỉ tập hợp của nhóm Voldemort ở mép tấm bản đồ. Tô Tô : “Nếu muốn khiêu khích chúng ta, vậy chúng ta cứ dọn ổ cho là được.”

      “Cháu đồng ý!”

      Mộc Dương ngồi ghế tựa, khuôn mặt nhắn đầy sát ý, giơ tay biểu thị đồng tình với Tô Tô. Tiểu Ái nghe Mộc Dương xong, nghiêng đầu nhìn cậu bé cười. Lúc định chảy nước miếng Diệp Dục ôm Tiểu Ái vào lòng, tiện tay lau nước bọt dưới cằm cho con bé.

      “Tôi cũng đồng ý.”

      Diệp Dục gật đầu, nhìn về phía em đặc công dị năng của mình, tất cả đều đồng loạt gật đầu đồng ý.

      Bì và Lý Tiểu Vũ nhìn nhau, nhóm của hai người họ đều là nhóm quản lý bên trong. Những chuyện đánh giết, thực ra phù hợp với họ, nhưng nếu thôn Bát Phương quyết định muốn dọn ổ của người ta, vậy vấn đề an nguy của thị trấn nhộng và thôn Bát Phương rơi thẳng xuống đầu họ. chuyện lớn liên quan đến tất cả mọi người chứ chỉ là nhìn người khác ra ngoài chém giết.

      “Bên tôi có ý kiến gì, đội phụ nữ tự cường lúc nào cũng chấp hành mệnh lệnh.”

      “Mọi người , tôi dẫn nhóm ở lại trông nhà.”

      Cuối cùng, Bì và Lý Tiểu Vũ gật đầu, tất cả đều đồng ý với phương án dọn sạch chỗ ở của Voldemort.

      Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, nên thực chiến dịch đánh nhau giữa người và người này thế nào.

      Tác chiến với người khác với quái vật, vì trí thông minh của con người cao hơn zombie, nhộng mặt người. Họ còn biết chạy, nhảy, trốn, biết ăn trộm đồ, giống lũ quái vật, chỉ biết cứ thế xông lên. Thôn Bát Phương muốn đánh trận này, công tác chuẩn bị phải đầy đủ mới được.

      Nhóm lính đặc công nhận trách nhiệm lên kế hoạch tác chiến và tiên phong dẫn đầu, Mộc Dương đưa người theo sau, Lý Tiểu Vũ dẫn nhóm phụ nữ tự cường sau dọn dẹp và thu đồ.

      Còn Tô Tô và Tiểu Ái?! bị Diệp Dục tự động bỏ ra khỏi kế hoạch rồi!

      cũng tranh với Diệp Dục. Nơi súng đạn có mắt, chỗ nào cũng là chém với giết, còn chẳng muốn đưa Tiểu Ái theo!

      định đưa Tiểu Ái về bên trong Tương thành giết nhộng mặt người.

      Sau khi lên kế hoạch tác chiến xong, ngay tối hôm đó, Trương Văn Viễn bị lôi ra khỏi sương mù. Diệp Dục đưa theo nhóm đặc công dị năng, phát huy tác dụng của chiếc ống nhòm.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 387: Hộ pháp gặp chuyện rồi
      Trời còn chưa sáng, nhóm đặc công dị năng làm người tiên phong, chuẩn bị sẵn sàng vũ khí, lái xe xuất phát trong đêm. Theo sau là Mộc Dương và những dị năng giả mà cậu đặc biệt lựa chọn, xuất phát cuối chính là nhóm phụ nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ.

      Ba nhóm người lần lượt ra khỏi thị trấn nhộng, đường giấu giấu giếm giếm, cho người khác biết họ làm gì.

      Hang ổ của Voldemort cách thôn Bát Phương khá xa. Lúc đặc công dị năng đường tới thôn Bát Phương, bên Voldemort bắt đầu hành động. sai người chuẩn bị, chỉ chờ bắt được Trạc Thế Giai ra khỏi thôn Bát Phương bắt đầu dọn về thôn Bát Phương.

      Cùng lúc đó ở thị trấn nhộng, người đàn ông sau khi chịu giày vò của đêm, dưới phối hợp của gián điệp, trời vừa sáng vượt qua tầng tầng phòng ngự của thôn Bát Phương, mò được đến thôn Bát Phương. Sương mù vừa tan liền lộ ra khuôn mặt của Thư Sinh.

      nhờ người đưa vào thôn Bát Phương, cản Chu Hiểu Lâm rảnh rỗi tản bộ buổi sáng ở bên ngoài, nghiêm trọng : “Trạc Thế Giai ở đâu? Mau lên, Hộ Pháp xảy ra chuyện rồi.”

      “Chuyện gì?”

      Chu Hiểu Lâm vừa nghe Thư Sinh Hộ Pháp có chuyện, lập tức quýnh lên. ta vội vàng chỉ hướng biệt thự của Trạc Thế Giai ở, còn đích thân dẫn Thư Sinh , vừa vừa hỏi.

      “Hộ Pháp có chuyện gì? Tìm bác sĩ à? phải Tô Tô cũng ở thị trấn nhộng sao? Sao tìm Tô Tô giúp?”

      Tô Tô cũng ở thị trấn nhộng! Mi mắt Thư Sinh giật giật, ràng có tâm trạng trả lời Chu Hiểu Lâm hỏi liên tục. Sau khi vào sân của nhà Trạc Thế Giai, vội vàng đuổi Chu Hiểu Lâm . hét lên với Trạc Thế Giai vừa ngủ dậy, định dạo:

      “Trạc Thế Giai, mau theo tôi. Hộ Pháp xảy ra chuyện rồi, ấy sắp qua được nên muốn gặp lần cuối.”

      Khuôn mặt vốn tái nhợt của Trạc Thế Giai chợt sững sờ, bộ đồ sơ sinh cầm cũng rơi xuống đất. Thư Sinh chẳng thèm quan tâm cái thai của Trạc Thế Giai phải giữ thế nào, trước tiên cứ bắt được Trạc Thế Giai sững sờ này lôi ra ngoài .

      Dáng vẻ đó hình như lo lắng, như thể Hộ Pháp vô cùng nguy hiểm rồi.

      “Trạc Thế Giai, đừng lo. Chuyện gì cũng phải lo cho đứa trẻ trong bụng . Có chuyện gì cũng đừng lo vội. Thư Sinh, đừng nhanh thế, Trạc Thế Giai còn trong thời gian giữ thai.”

      Chu Hiểu Lâm chạy theo sau Trạc Thế Giai, ta cảm thấy có gì đó kì lạ. Dù Thư Sinh lo cho em của , nhưng đứa trẻ trong bụng Trạc Thế Giai tốt xấu gì cũng là máu thịt của Hộ Pháp, chẳng lẽ Thư Sinh biết Trạc Thế Giai phải dưỡng thai sao. Bộ dạng của ta gấp gáp, chỉ mong lôi Trạc Thế Giai .

      Hơn nữa trong ngoài thôn Bát Phương, chỉ cần nhìn thấy Trạc Thế Giai là tất cả mọi người đều gọi “Bác sĩ Trạc” các tôn trọng. Đến cả Hộ Pháp cũng toàn gọi Trạc Thế Giai là “Bác sĩ Trạc”, vừa rồi Thư Sinh gọi thẳng tên của Trạc Thế Giai.

      Thấy Trạc Thế Giai ôm bụng bị Thư Sinh lôi lên xe, chiếc xe đó phóng vụt như ma đuổi, vội vàng ra khỏi thôn Bát Phương. Chu Hiểu Lâm cau mày suy nghĩ, thôi nên quay về nhà làm bữa sáng thôi.

      giờ nhóm du côn trong thôn Bát Phương đều ra khỏi thị trấn nhộng làm việc, người trong thôn trồng rau nuôi gà, ai bận việc người nấy nên cơm ăn tập trung cả nồi to nữa mà ai làm của người nấy. ta vừa bật bếp từ, vừa nhìn Đới Thuần ở bên cạnh trêu Mỹ Tú, buồn mồm buôn chuyện, thở dài,

      “Haiz, xem vừa rồi em dạo bên ngoài nhìn thấy ai?”

      “Ai cơ?”

      “Thư Sinh, ấy Hộ Pháp nguy hiểm, sắp xong rồi. xem số bác sĩ Trạc sao ấy nhỉ, đứa trẻ trong bụng còn phải giữ, người đàn ông của mình … phì phì, dị năng giả có gì tốt chứ? Phải ra ngoài chém giết, còn bằng làm người bình thường tốt hơn.”

      “Hộ Pháp sắp xong rồi?”

      Đới Thuần nghe xong liền nghĩ, chuyện lớn như thế sao lại biết? lập tức để Mỹ Tú sang bên, vào phòng bếp nhìn Chu Hiểu Lâm hỏi:

      “Em Hộ Pháp sắp xong, thông báo cho ai? Chỉ có mình Thư Sinh trở về? Chuyện lớn như thế sao em với ai?”

      “Em? Em phải với ai? có bị ngu , người đàn ông của Trạc Thế Giai chết, em còn phải thông báo khắp thôn sao?”

      Chu Hiểu Lâm quay lại, đẩy Đới Thuần chắn đường cái, Đới Thuần gãi đầu, đứng xoay vòng tại chỗ. thể ràng với người vợ thiếu kiến thức này. Hộ Pháp xảy ra chuyện, thân là mọt trong những thành viên nòng cốt của thôn Bát Phương, Hộ Pháp xảy ra chuyện thể nào mọi thứ đều im lặng như thế được!

      Vì thế Đới Thuần đứng dậm chân tại chỗ, thèm dây dưa với Chu Hiểu Lâm có có nữa, chỉ hỏi: “Thư Sinh với bác sĩ Trạc bao lâu rồi?”

      “Nửa tiếng rồi.”

      “Nửa tiếng rồi mà bây giờ em mới !!!”

      Đới Thuần nhịn được, quát to hơn chút. Chu Hiểu Lâm hoàn toàn hiểu mình làm gì sai, quay lại trợn mắt nhìn Đới Thuần, định mở miệng Đới Thuần. Đới Thuần quay đầu mất, vừa vừa :

      “Tốt nhất em nên cầu nguyện đây phải chuyện lớn , nếu tội của Chu Hiểu Lâm em lớn lắm đó.”

      “Em làm sao? Em làm gì sai?”

      Chu Hiểu Lâm đuổi theo, ta hiểu gì nên muốn kéo Đới Thuần lại hỏi cho . Đới Thuần lại vội vàng về phía tháp canh, thông báo cho tất cả mọi người trong ngoài thôn Bát Phương.

      Lúc này, trong sương mù, Thư Sinh bị mất phương hướng. cầm la bàn lên, vỗ vỗ mấy cái phát ra kim nam châm vốn hoạt động tốt, giờ cần ra ngoài lại hoạt động. Dù xe của hướng nào nữa kim la bàn cũng chỉ về hướng thôn Bát Phương.

      Thư Sinh cảm thấy lo lắng, biết trong thôn Bát Phương có cái gì mà làm kim la bàn nhảy loạn lên. giờ muốn ra ngoài chỉ còn cách cầm bản đồ vẽ tay lên, chở Trạc Thế Giai lo lắng đằng sau, vòng qua biển hoa ăn thịt người. lái bừa về hướng rồi thẳng, mặc kệ là hướng nào, chỉ cần cứ thẳng là thế nào cũng tới được thị trấn nhộng.

      “Thư Sinh, vì sao phải cần xem bản đồ và la bàn thế?”

      Trạc Thế Giai ôm bụng, lắc lư xe, hỏi Thư Sinh lái xe. Thư Sinh trả lời , điên cuồng lao thẳng về phía trước. Trạc Thế Giai cảm thấy vô cùng bất an, bầu khí quá kì lạ, lại mang thai, chỉ e mắc bẫy!

      “Thư Sinh, sau khi nhìn thấy cột mốc kia cứ thẳng về hướng đông, hướng tây có vùng sương mù, bên trong có độc, được hướng đó!”

      Trạc Thế Giai chỉ cột mốc trong sương mù, Trạc Thế Giai suy nghĩ, vì an toàn của bản thân vẫn nên nhắc nhở chút “Thư Sinh” hoàn toàn mất phương hướng, lái xe trong sương mù. sợ “Thư Sinh” này lái xe vào vùng sương mù có hương thơm kích dục của Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh tạo ra, rồi sau đó làm hại tới .
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 388: Ngụy thư sinh

      Lại tới sương mù mà Thư Sinh và Lý Tiểu Vũ cùng tạo nên, do Tô Tô cầu nên riêng vùng sương mù đó tan. Vì thế tất cả mọi người trong thôn Bát Phương điều biết, khu vực tiếp giáp nào đó giữa thị trấn nhộng và thôn Bát Phương có vùng cấm địa mà đàn ông thể vào.

      Vì hương thơm kích dục đó vô cùng hấp dẫn với đàn ông, Trạc Thế Giai lại bụng mang dạ chửa, gọi trời thấu, gọi đất thưa. Nếu “Thư Sinh” này đưa vào vùng sương mù có hương thơm kích dục đó, chỉ sợ cả mẹ lẫn con cùng táng mạng nơi đây.

      “Thư Sinh” lái xe, cười kì quái trong cổ họng. nhìn Trạc Thế Giai qua gương chiếu hậu, im lặng, bình tĩnh, gặp chuyện gì cũng lo lắng sợ sệt, đây là người phụ nữ giỏi giang, chỉ là có phần hơi tiếc chút!

      theo chỉ dẫn của Trạc Thế Giai, sau khi nhìn thấy cột mốc liền lái theo hướng đông, quả nhiên lâu sau ra khỏi sương mù.

      Lực lượng phòng vệ của thị trấn nhộng ít nửa, nhưng đội tuần tra ngày thường tuần tra vẫn thực nhiệm vụ, khiến người khác phát ra phòng thủ thiếu người.

      Tô Tô ôm Tiểu Ái ở trong địu, coi những lời dặn dò của Diệp Dục như gió thoảng qua tai. Thấy tuyết hôm nay ngừng rơi, liền địu Tiểu Ái ra ngoài hoạt động chút.

      Vừa bế Tiểu Ái ra ngoài định tới trung tâm nhiệm vụ thấy nhóm người, sắp xếp đồ đạc. Có vẻ như định ra ngoài làm nhiệm vụ.

      “Hi!”

      Tô Tô chủ động chào hỏi Tiêu Dao, Tiêu Dao giật mình, bỏ con gà đông lạnh trong tay, cũng chào Tô Tô theo bản năng:

      “Hi!”

      “Mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ à?”

      “Đúng thế, giết nhộng, có muốn cùng ?”

      Tiêu Dao xong liền quay đầu hận thể cho mình bạt tai. chào hỏi chính là Tô Tô, trưởng thôn của thôn Bát Phương! Đội của toàn dị năng cấp hai, thế mà lại mời Tô Tô làm nhiệm vụ cùng họ có phải điên rồi ?

      Đồng đội quanh Tiêu Dao cũng có phần ngại ngùng, bên cạnh có người biết thân phận của Tô Tô, liền cười nhạo:

      “Tôi này Tiêu Dao, thấy người ta bế con à. làm đàn ông thôi còn muốn bắt người mẹ hiền vợ đảm làm đàn ông như sao?”

      “Ha ha ha, đội của mấy người kêu gọi được ai, đến cả mẹ bỉm sữa cũng tha!”

      Tiêu Dao và đồng đội của cứ thế im lặng trong tiếng cười nhạo, chỉ chuyển đồ nhanh hơn mà thôi. Ngày đó sau khi từ Tương thành trở về, Mộc Dương sai người đến cảnh cáo bọn họ, thân phận của Tô Tô và Tiếu Ái được tiết lộ trong thôn.

      “Đưa tôi cùng .”

      Tô Tô theo Tiêu Dao, cảm thấy đội này rất thú vị. Dù sao cùng là ra ngoài giết nhộng mặt người, so với việc đưa Tiểu Ái mình với nhóm Tiêu Dao hơn, vì họ lo cơm nước!

      “Chuyện này… ổn đâu.”

      Tiêu Dao cảm thấy hơi khó xử, muốn Tô Tô thân là trưởng thôn Bát Phương, muốn ra ngoài làm việc cùng họ. bảo họ phải thế nào với Diệp Dục và Mộc Dương chứ?

      Nhưng chợt nghĩ, Tô Tô chính là dị năng giả cao cấp trong lời đồn, nếu Tô Tô và Tiểu Ái xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cả nhóm bọn họ chắc chắn gặp tai họa tránh khỏi, chừng còn bị diệt cả đoàn chứ gì đến việc chuyện nữa?

      Vì thế Tiêu Dao do dự chút rồi gật đầu, với Tô Tô: “Vậy, vậy tự lo bản thân mình, đừng lo cho chúng tôi.”

      “Đương nhiên.” Tô Tô gật đầu cười, bây giờ còn phải lo cho Tiểu Ái, vào thời khắc quan trọng đương nhiên ai lo thân người nấy rồi.

      Chờ sau khi tất cả mọi người dọn đồ xong lục tục lên xe, Tiêu Dao vẫy tay với Tô Tô, ý muốn Tô Tô và Tiểu Ái mau lên xe. Sau đó trong tiếng cười nhạo của mọi người, cúi đầu ngồi xuống ghế lái phụ.

      Chiếc xe bọc thép cứ thế rời khỏi thị trấn nhộng làm nhiệm vụ. Vừa đúng lúc đó xe của “Thư Sinh” và Trạc Thế Giai đến cửa lớn chỗ lưới điện chờ làm kiểm tra an ninh. xe bọc thép có mấy tên béo, vị trí của chúng ngồi vừa hay có cái lỗ , bình thường dùng như lỗ thông khí, lúc quan trọng có thể thò họng súng ra ngoài.

      Sáng nay mấy tên béo ăn hơi nhiều, đổ nghiêng đổ ngả xe nên buồn bực mở cái lỗ ở bên cạnh. Thi thoảng chúng lại nhìn sang chiếc xe bên cạnh, thấy người đàn ông lái xe và ngồi sau xe, chúng liền cười nhạo:

      xem tên Thư Sinh này bình thường đong đưa qua lại với Lý Tiểu Vũ, quay cái liền đưa khác đánh dã chiến rồi.”

      “Ha ha ha, tôi nghĩ trước tên của chắc phải có chữ “Ngụy”, Ngụy Thư Sinh.”

      thể nào. Bình thường Thư Sinh rất giữ mình, sao lại có thể thò chân khác với ngoài Lý Tiểu Vũ chứ?”

      Mọi người nghe tên béo thế, nhao nhao lên mỗi người thêm câu, có người còn đặc biệt thăm dò nội tình chỗ Tô Tô, hỏi:

      “Tô Tô, Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh có gì hay ?”

      Tô Tô cau mày, cũng mở ô cửa xe bọc thép ra, vừa đúng lúc nhìn thấy góc mặt của Trạc Thế Giai. Trước mắt chợt lóe lên, cửa lớn mở, chiếc xe trở Trạc Thế Giai lao như mũi tên, bay vèo ra khỏi thị trấn nhộng, chẳng mấy chốc mà thấy bóng dáng.

      xong rồi, Trạc Thế Giai bị bắt rồi! Người đó phải là Thư Sinh.” Tô Tô ôm Tiểu Ái đứng lên, với Tiêu Dao nhìn : “Tiêu Dao, xe của các có thể chạy nhanh được ?”

      Chạy nhanh tự mình lái xe đuổi theo.

      Người ngồi ghế lái là người đàn ông để râu cười ha hả, mang lại cảm giác như cười nhạt, ta với những đồng đội và Tô Tô đứng sau: “Mọi người ngồi chắc vào, để trưởng thôn Bát Phương của chúng ta thấy xe bọc thép của chúng ta chạy nhanh thế nào!”

      Tất cả đều ngồi ngay ngắn, còn thắt cả dây an toàn!

      Tô Tô thấy thế liền thấy hài lòng, cũng lập tức thắt dây an toàn cho mình và Tiểu Ái. Vừa thắt xong, chiếc xe bọc thép “Rừm” tiếng, đằng sau chỉ còn lại khói trắng và tuyết đọng. Chiếc xe bọc thép phóng như bay với tốc độ của chiếc xe việt dã!

      “Nhưng vừa rồi ràng tôi nhìn thấy người lái xe là Thư Sinh, người phụ nữ ngồi sau xe là Trạc Thế Giai ư? ra Trạc Thế Giai nhìn như thế!”

      phải mọi người đều đồn người phụ nữ của Hộ Pháp là Trạc Thế Giai sao? nay trong thôn Bát Phương dưỡng thai, sao lại ở cùng với Thư Sinh chứ? Có người hiểu, ngồi trong xe bọc thép chạy như bay hỏi Tô Tô.

      Tô Tô cau mày, giơ tay sờ Tiểu Ái vô cùng vui vẻ. Tiểu Ái ngồi trong địu, đôi mắt lấp lánh, lấp lánh đến mức còn sáng cả lên. Có vẻ như con bé rất thích tốc độ này, con bé vui vẻ khua khoắng chân tay loạn xạ, trong miệng còn ê a biết gì.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :