1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 379: Lặt vặt

      “ Cũng gần gần như thế. Tôi cũng mới biết được phần nào thôi.”

      ra Tô Tô nghiên cứu nhiều về năng lực kiểm soát nước. Kiếp trước phải dị năng giả hai hệ thủy-băng cấp bốn nên sau nắm lắm các kỹ năng có thể tận dụng khi dị năng thủy lên cấp bốn.

      “Ôi, đỉnh quá. Có thể làm vật sống đứng yên, thế vật chết có “tĩnh” được ?”

      Thầy Tần cũng sán lại ngồi xuống trước Tô Tô. Những người khác cũng tò mò quay đầu nhìn. Tô Tô suy nghĩ chút rồi :

      “Chắc chỉ vật sống thôi. Vật chết có dòng máu chảy bên trong.”

      là kỳ diệu. mình đưa con lang thang ở mạt thế à? Chồng đâu?”

      Điều người phụ nữ gầy quan tâm dường như khác với đồng đội, có lẽ đây chính là khác nhau giữa phụ nữ và đàn ông. Tô Tô thấy bất ngờ; gần đây hay bị hỏi về mối quan hệ với Diệp Dục. Tô Tô nghĩ ngợi chút rồi :

      “Tôi có chồng.”

      Mọi người thoáng im lặng. Chồng người phụ nữ này chết rồi, đáng thương… Nhưng mạt thế này có ai là đáng thương? Chỉ có thể người phụ nữ như Tô Tô mình mang theo đứa con, giữ nó sạch trong mạt thế dễ dàng.

      Người phụ nữ cao gầy xúc động, chăm chú nhìn Tiểu Ái trong lòng Tô Tô, “ chắc mang thai đúng lúc mạt thế rồi… Đứa bé này khoảng bốn, năm tháng. Khi đó sao mà… quyết định sinh con được…”

      thấy Tô Tô còn trẻ tuổi. Người con trẻ tuổi như vậy mà phát mình mang thai trước mạt thế chắc chắn phá bỏ. Chẳng hiểu sao Tô Tô lại quyết định sinh con?

      Nghe câu hỏi, Tô Tô thoáng vẻ sợ sệt, mím chặt môi. Người phụ nữ này vô tình xát muối lên vết sẹo của . Giai đoạn mạt thế mới bắt đầu, ai chẳng có câu chuyện muốn ra?

      “Được rồi… ra cũng cần nhiều với chúng tôi như thế. Chúng tôi chỉ tò mò về thôi.” người phụ nữ cao gầy tử tế cười với Tô Tô, “Thị trấn nhộng của chúng tôi có rất nhiều nhân vật truyền kỳ. Người ta đồn rằng thôn trưởng thôn Bát Phương là vợ của lính đặc công dị năng Diệp Dục. ấy cũng nuôi con nên phụ nữ trong thị trấn có cuộc sống khá tốt dù phải dị năng giả.”

      “Có phải nghe quy tắc và chế độ của thị trấn nên muốn tham gia?” thầy Tần nhìn Tô Tô, ưỡn ngực tự hào, “Quy tắc do tôi đặt ra đấy. Tôi tiếp tục soạn bộ luật của thị trấn nhộng và cố vấn cho Mộc Dương để cậu ấy đặt ra cơ cấu chế tài.”

      “Thôi thầy Tần. Thị trấn nhộng là của Diệp Dục, Mộc Dương chỉ là đứa trẻ bình thường, phải kẻ mạnh.”

      người trong nhóm kiên định ủng hộ Diệp Dục, nghe thấy thầy Tần muốn cố vấn cho Mộc Dương nên lên tiếng thay Diệp Dục. Đương nhiên, có người ủng hộ Diệp Dục có người ủng hộ Mộc Dương, thầy Tần là người trung thành nhất.

      ta đứng lên, hai tay đưa ra, bắt đầu diễn thuyết say sưa:

      “Diệp Dục là lính đặc công dị năng nhưng chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết cố, biết tiếp thu ý kiến người khác. So với ta, tôi cho rằng muốn gây dựng lại xã hội các ngành chức năng phải phối hợp với nhau, thể chỉ dùng vũ lực được. Ở điểm này, Mộc Dương tuy tuổi nhưng lại biết tiếp thu ý kiến quần chúng. Người như Mộc Dương rất phù hợp làm lãnh đạo.”

      người bình thường, còn là đứa trẻ làm gì được ở thời này?”

      Người ủng hộ Diệp Dục phản bác được thầy Tần nên moi móc khuyết điểm của Mộc Dương để chê bai. Mọi người cãi nhau qua lại, Tô Tô lắng nghe đến ngây người. Người phụ nữ cao gầy lên tiếng:

      có sợ ? Đám người kia thích tranh cãi mấy chuyện lặt vặt vớ vẩn ấy mà.”

      đâu, cảm thấy rất ấm cúng,” Tô Tô quay sang cười với người phụ nữ, tò mò, “Tôi còn biết thị trấn nhộng có tranh chấp này đấy. về phe ai?”

      “Tôi à? Tôi về phía Tô Tô.”

      “Ơ? Tô Tô?”

      “Đúng. Phụ nữ phải đứng về phía phụ nữ. Lý Tiểu Vũ cũng là người của Tô Tô. Bình thường tôi làm gì tham gia hỗ trợ trong đội nữ tự cường. Sau này đến thị trấn nhộng cũng có thể nhận đồ ăn ở đó.”

      Người phụ nữ nhàng cười với Tô Tô. Có người đàn ông phục thét lên, “Tô Tô chỉ là người phụ nữ. thấy người ta mang thai ra khỏi cửa bước à? Sao lại ủng hộ ấy?”

      “Đúng, phải xem bản lĩnh thế nào. Phụ nữ dựa vào đàn ông, ra khỏi thôn Bát Phương chắc gì bằng đàn ông bình thường.”

      “Tôi ủng hộ ai là việc của tôi, cần gì mấy tên đàn ông mắt mù các quan tâm?”

      Người phụ nữ gầy đứng lên phản bác lời mấy người kia. Thầy Tần lại gần Tô Tô, đưa bàn tay ra:

      “Tôi tên Tần Hoàn, bọn họ gọi tôi là thầy Tần. Chúng tôi còn chưa biết tên . tên là gì? Sau này chúng ta cùng làm nhiệm vụ còn gọi nhau cho dễ.”

      “Được. Sau này cùng nhau làm nhiệm vụ. Tôi tên Tô Tô.”

      Tô Tô thân thiện bắt tay thầy Tần. Xung quanh lặng ngắt như tờ. ngẩng đầu thấy mọi người đờ ra ngây ngốc nhìn mình, đưa tay xoa mặt:

      “Mặt tôi dính gì à?”

      tên Tô Tô à? trùng tên với trưởng thôn thôn Bát Phương à?”

      Thầy Tần đứng lên. và người phụ nữ cao gầy nhìn nhau chạy , mấy người làm việc cũng chạy theo ra đằng xa, họp mặt khẩn cấp.

      ấy bảo ấy tên Tô Tô đúng ?”

      “Tôi nghe ấy bảo tên Tô Tô, còn mang theo con đấy.”

      “Đứa bé tên gì? Có phải Tiểu Ái ?”

      “Chưa hỏi, nhưng nhìn qua như con ngây thơ thôi.”

      “Trời ơi, ấy tên Tô Tô, thế có phải chúng ta gặp thôn trưởng thôn Bát Phương ?”

      . Mọi người chú ý điểm chính rồi!”

      “Điểm chính gì?”

      “Điểm chính là trước mặt ấy, chúng ta thể lập trường của mình. Có điều may mà tôi ủng hộ chồng ấy, haha!”

      “Khỉ , tôi lại bảo tôi ủng hộ Mộc Dương rồi?”

      “Đừng nữa, Tô Tô đến rồi!”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 380: em đâu thế?

      Vì Tô Tô đến gần, mọi người lập tức giữ im lặng, ai nấy đều cố tỏ ra bình tĩnh nhìn hai mẹ con. Tô Tô địu Tiểu Ái nhìn mọi người rồi lại nhìn đống lửa nhóm dở:

      “Mọi người có nấu cơm ?”

      nấu về thị trấn ăn vì đói rồi. Phụ nữ cho con bú thể bị đói, đói bụng thiếu sữa.

      “Có, nấu chứ.”

      “Tôi nhóm lửa tiếp.”

      Mọi người vội tỏ ra như có chuyện gì, lục tục về tiếp tục rửa rau, nhóm lửa, vo gạo… Tô Tô thấy ai nấy đều bận rộn bế Tiểu Ái vào trong phế tích.

      Tầm mười phút sau, gần giữa trưa, chiếc xe Jeep tiến đến phế tích từ hướng thôn Bát Phương. Trương Văn Viễn ngồi ghế phụ lái chỉ đường, Diệp Dục hầm hầm nhấn ga đến trước mặt Tô Tô.

      ngậm tăm, cắt đầu đinh trông sáng láng, ngồi ghế lái nghiến răng nghiến lợi cười với Tô Tô, thò đầu ra cửa xe cười cợt:

      “Này người đẹp, em đâu thế?”

      Sau Tô Tô, mấy người trốn trong phế tích thập thò hóng hớt, xì xào:

      “Là Diệp Dục, đội trưởng đội đặc công dị năng đấy.”

      “Nhìn mạnh mẽ. ấy biết Tô Tô à?”

      “Chắc chắn là biết. Tô Tô bế con ấy , chắc chắn ấy rất giận.”

      “Vợ tôi mà bế con ra chỗ nguy hiểm như vậy tôi cũng giận.”

      Mọi người bàn tán rì rầm như muỗi vo ve. Tô Tô quay đầu liếc mắt, tất cả vội vàng rụt đầu lại ra vẻ bận rộn.

      Tô Tô phì cười, quay lại nhìn Diệp Dục. Diệp Dục xuống xe đóng cửa “rầm” tiếng rất to, Trương Văn Viễn ngồi trong xe sợ run người, ôm đầu rúc vào góc.

      “Pu… pa…”

      Tiểu Ái ngủ ngon trong lòng Tô Tô bị tiếng mở cửa xe đánh thức, định khóc thấy gương mặt quen thuộc, vội vàng giơ hai tay hai chân về phía Diệp Dục rất hào hứng.

      Diệp Dục đành phải nén giận bế Tiểu Ái lên rồi đặt tay lên vai Tô Tô bóp cái nặng . chưa mở miệng, Tiểu Ái dán cái miệng toàn nước bọt lên mặt bố.

      “À, hôn papa nào. Bé hôn papa . Papa hôm nay lo có đúng ? Papa đáng thương! À… con muốn bên này à? Bên này có gì thế? Papa dẫn con xem.”

      Tiểu Ái huơ tay về phía trước, Diệp Dục mất tập trung chỉ nhìn theo tay Tiểu Ái. bế con xung quanh ngắm nhìn thế giới.

      Kể ra Tô Tô cũng cần nghỉ ngơi. vào trong phế tích xem mấy người kia nấu cơm xong chưa nhỉ, đói quá!

      Trong phế tích, mọi người bận rộn làm việc, ít ra nhìn từ ngoài vào là thế. Bọn họ hết sức tập trung, ai chuyện với ai, cũng vì phát ra thân phận của Tô Tô hay xuất của Diệp Dục mà có thái độ gì khác. Ai làm việc người nấy đến khi nấu cơm xong mời Tô Tô và Trương Văn Viễn cùng ăn trưa.

      Ra khỏi nhà đừng để ý quá. bát tô, mỗi người bát đôi đũa là ngồi xuống gắp thức ăn. Tô Tô cũng thế. tìm tảng đá to chút rồi ngồi cạnh bát tô, chuẩn bị ăn món thập cẩm trong nồi. Mọi người đột nhiên trầm mặc, bầu khí có chút kỳ lạ.

      lát sau, Tô Tô ăn no rồi Diệp Dục cũng bế Tiểu Ái về. Tô Tô rửa qua bát đũa rồi đưa ăn, bế Tiểu Ái lên xe Diệp Dục cho bú. Diệp Dục phóng khoáng hơn Tô Tô. lấy két bia hết hạn trong cốp xe rồi hò hét bắt đầu chia cho mỗi người chai.

      Mọi người yên lặng lại bắt đầu ồn ào. Bọn họ cảm thấy phải kìm nén với Diệp Dục như khi đối diện với Tô Tô, vì sao lại thế. Có thể Tô Tô khiến bọn họ bị kích động quá mức – bình thường chỉ được nghe tên, ngờ cũng có ngày Tô Tô ôm Tiểu Ái đến trước mặt bọn họ, thậm chí còn cùng họ đánh quái!

      Hơn nữa Tô Tô hoàn toàn khác gì những người phụ nữ còn lại trong mạt thế, cũng ngồi đất ngồi bên nồi ăn chung với bọn họ. Mọi người cảm thấy vỡ mộng!

      Theo kế hoạch ban đầu, nhóm người này dự định ra ngoài khoảng hai ngày mới quay về. Trong hai ngày này, bọn họ có thể săn được tầm mười con nhộng mặt người to bằng ô tô, nhưng mới chỉ buổi sáng, Tô Tô săn được gấp mấy lần con số đó.

      Sau khi ăn trưa, mọi người thu xếp đưa xác nhộng mặt người quay về.

      Nhộng mặt người vừa chết rất nặng, cần có đòn bẩy mới đặt nó lên trần xe chở về được. Người trong nhóm chủ yếu là người thường và dị năng giả, mỗi lần săn được hai con là quay về, lần này số lượng nhộng quá nhiều, xe thiết giáp thể chở hết được.

      Tô Tô hăng hái nhìn mọi người bận rộn. Bọn họ lấy ra rất nhiều ròng rọc, dây dợ từ trong xe rồi sử dụng đòn bẩy để nâng người con nhộng lên, sau đó cột ròng rọc vào bụng nhộng và kéo khỏi mặt đất.

      Với phương pháp này, chỉ cần con người có ròng rọc là có thể phổ biến việc sử dụng xác nhộng làm nhà ở phải ?

      Nhóm người kia tốn rất nhiều công sức để dọn dẹp con đường lớn bằng phẳng, sau đó cột xác nhộng mặt người thành hàng nối nhau phía sau xe thiết giáp.

      Trí tuệ của đám đông là vô hạn. Vì sao con người là sinh vật đứng đầu muôn loài? Là vì con người biết cách suy nghĩ, biến mọi điều thể thành có thể.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 381: Tôi thấy hơi sợ

      đường về, Tô Tô ngồi xe Diệp Dục, đây là chiếc xe Jeep mà đưa cho hồi trước. Tô Tô đặt Tiểu Ái vào ghế trẻ em lắp sẵn ở băng ghế sau từ trước rồi ngồi xuống bên cạnh. Trương Văn Viễn vẫn ngồi ghế phụ lái còn Diệp Dục lái xe, kéo theo chuỗi dài xác nhộng mặt người bị cột phía sau.

      Mới ra ngoài ngày săn được hai mươi con nhộng mặt người to, thậm chí còn có con to bằng tòa nhà hai ba tầng nên đội của người phụ nữ cao gầy kia thu hút rất nhiều chú ý ở thị trấn nhộng. Bọn họ còn chưa qua cổng hàng rào điện có nhóm người chạy đến ngó nghiêng.

      “Được đấy Tiêu Dao, ai trong đội của thăng cấp thế? Trời gió tuyết lạnh lẽo thế này mà cũng săn được nhiều nhộng mặt người quá!”

      người đứng cạnh cửa xe thiết giáp ghen tỵ hỏi người phụ nữ tên Tiêu Dao. trả lời, chỉ liếc nhìn rồi chỉ huy đồng đội tiếp tục lái xe .

      Nếu chuyện lần này là công của họ bọn họ chắc chắn khoe khoang khắp nơi, kể lể rằng mình dũng vô địch như thế nào, giết nhộng mặt người đơn giản ra sao…

      Nhưng , trong số hai mươi con nhộng này, chỉ có hai con là do bọn họ giết. Ai nấy đều cảm thấy xấu hổ khi người trong thị trấn hỏi vì phần lớn số nhộng là Tô Tô giết, cả đội bọn họ còn bằng người phụ nữ địu con , có gì hay ho mà khoe?

      Đến trung tâm nhiệm vụ, mọi người ra khỏi xe thiết giáp. Cả đội đều ăn rất thận trọng và ăn ý khi trả lời câu hỏi tò mò của mọi người, thầy Tần cũng giữ im lặng nhận nhiệm vụ, dám hỏi thù lao tinh hạch chỗ Bì rồi tất cả mọi người về nhà của mình.

      Màn đêm dần buông xuống. Diệp Dục lái xe đưa Tô Tô và Tiểu Ái tiến vào lưới điện. Mọi người tản , Diệp Dục thuận lợi lái xe đưa hai mẹ con vào thị trấn.

      Trở về thị trấn bọn họ mới nhận được tin Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh xảy ra chuyện. Sau khi dẹp loạn ở thị trấn, Diệp Dục lo lắng tìm vợ con nên vội vàng lái xe ra ngoài tìm Tô Tô, tìm thấy mới quay lại vùng sương mù để dẫn cả Trương Văn Viễn cùng .

      Diệp Dục chỉ biết mình vừa rời khỏi thị trấn, Thư Sinh xảy ra chuyện sau khi nhận được thông tri của đội lính đặc công.

      Khi Tô Tô bế Tiểu Ái đến thăm Lý Tiểu Vũ, Lý Tiểu Vũ ăn uống cả ngày, chỉ ngồi bên cạnh giường của Thư Sinh.

      Đội lính đặc công trong thị trấn nhộng cũng có trại huấn luyện nằm gần khu vực của đội nữ tự cường. Dù thị trấn nhộng ở vòng ngoài của thôn Bát Phương nhưng cũng có khu vực người bình thường được phép vào, chẳng hạn như trại huấn luyện đặc biệt và văn phòng đội nữ tự cường.

      Trong tòa nhà xác nhộng ba tầng, Thư Sinh nằm bất tỉnh nhân , Lý Tiểu Vũ co ro dưới chân dường như rất bị tổn thương. khoác hờ chiếc áo lông vũ, đôi mắt đỏ bừng nhìn Thư Sinh.

      “Thư Sinh có sao ?”

      Tô Tô ôm Tiểu Ái nhìn Diệp Dục. Tiểu Ái tỉnh ngủ lại được ăn no, giơ đôi bàn tay bé xíu lên với Diệp Dục. Diệp Dục bế Tiểu Ái rồi với Tô Tô:

      vừa hỏi mọi người, thấy bảo bác sĩ đến thăm rồi. sao cả, máu dồn lên não hơi nhiều nên bị hôn mê tạm thời. Chắc tối nay tỉnh thôi.”

      “À… chuyện này…”

      Tô Tô liếc nhìn Lý Tiểu Vũ co ro dưới chân Thư Sinh rồi thở dài, bảo Diệp Dục bế Tiểu Ái ra ngoài chơi còn bản thân ngồi xuống trước mặt Lý Tiểu Vũ:

      “Này, người khác ràng. Tôi nghĩ là tự với tôi hơn, có bị làm sao ?”

      Lý Tiểu Vũ lẳng lặng rũ mắt lắc đầu. Khi được đội nữ tự cường cứu ra khỏi xe, Lý Tiểu Vũ chỉ mặc đồ lót nên nhiều người hiểu lầm bị… chỉ có biết rằng mình vẫn vẹn nguyên.

      “Nếu bị làm gì, sao lại suy sụp thế?”

      “Tôi… tôi… hơi sợ…”

      “Sợ gì?”

      “Loài người, tăm tối của mạt thế, vô đạo đức… rất nhiều thứ…”

      Lý Tiểu Vũ cúi đầu, biết phải giải thích suy nghĩ trong lòng mình như thế nào với Tô Tô. giọt nước mắt rơi xuống, chạm lên đầu gối . Tiếng khóc của Lý Tiểu Vũ khe khẽ vang lên trong căn phòng an tĩnh, tựa như chiếc lông chim lặng lẽ phiêu bồng trong trung.

      “Tô Tô, từ khi mạt thế bắt đầu, tôi luôn ở cạnh . Tôi thấy zombie đáng sợ, giòi bọ kinh khủng, nhộng mặt người khó chơi, đàn bà trụy lạc, đàn ông phản bội… nhưng tất cả đều chỉ là chuyện người khác, tôi tự trải qua… Hôm nay cận kề hiểm nguy, suýt … suýt …”

      Điều khiến Lý Tiểu Vũ chịu nổi nhất chính là Lý An Tâm tự mình sa lầy còn muốn kéo xuống cùng vũng bùn đó. làm gì sai? chưa từng hãm hại Lý An Tâm, vì sao Lý An Tâm lại muốn làm vậy với .

      Chỉ là khi thể khuyên bảo được Lý An Tâm đành mặc kệ mà thôi. Hoàn cảnh của Lý An Tâm hôm nay đâu phải do mà ra!

      thể nào quên được cảnh Lý An Tâm vừa giơ camera vừa nhăn nhở cười với . Lý Tiểu Vũ lường được khi con người độc ác, họ có thể nhẫn tâm đến mức nào? Vì sao Lý An Tâm lại ác như thế?

      Còn cả Thư Sinh, vì sao lại tốt như vậy? kiên trì, tự kiềm chế bản thân như dòng nước trong lượn trong bóng tối. cũng trúng độc tình như những tên đàn ông kia nhưng giữ được bản thân, cũng giữ được cho . Lý Tiểu Vũ vừa cảm thấy đau lòng vì Thư Sinh, lại có chút vui. Vì sao động vào ? thà bị căng mạch máu, gặp nguy hiểm chứ nhất định đụng vào , chẳng nhẽ khó chấp nhận đến vậy?

      Những điều này khiến lòng Lý Tiểu Vũ vô cùng mâu thuẫn. thể nào vui vẻ được. Dù cho mạt thế biến con người thành kẻ ác, vẫn luôn kiên trì làm người tử tế, vậy có phải thánh mẫu ? hề. ra cũng muốn làm thánh mẫu.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 382: Kinh nghiệm của Tô Tô

      Trong phòng, Thư Sinh vẫn thở đều đặn như chìm trong giấc ngủ say. Tô Tô nghe Lý Tiểu Vũ nức nở , suy nghĩ chút, chần chừ rồi cũng đáp lời:

      “Để tôi kể cho chuyện… chỉ diễn ra sau mạt thế có vài ngày. Đó là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi. Khi đó tôi ở trong nhóm, còn chưa biết mình có Tiểu Ái, cũng biết bản thân có dị năng. Khi đó tôi cảm thấy thế giới xung quanh đen tối và tuyệt vọng, thấy được rất nhiều kẻ vô nhân tính, thậm chí còn có đàn ông bán vợ con, cha mẹ bán con … Sau đó, có người trong đội đến tìm tôi, rằng nếu tôi sẵn lòng bán thân ta cho tôi thức ăn và nước sạch… Khi đó tôi do dự… do dự…”

      “Sao có thể thế được?”

      Lý Tiểu Vũ giật mình ngẩng đầu nhìn Tô Tô. suy nghĩ lại nhớ ra sau mạt thế mình mới gặp Tô Tô trong khu biệt thự Quả Táo. Lúc đó, Tô Tô rất quen thuộc với mạt thế rồi, Lý Tiểu Vũ chưa từng nghĩ Tô Tô cũng có thời điểm như vậy.

      “Tôi… tôi chỉ biết trước đây như thế. Trước kia yếu đuối hơn tại rất nhiều.”

      Lý Tiểu Vũ nhớ lại năm đại học sống cùng Tô Tô, bản thân cũng nghi ngờ có phải Tô Tô có chị em song sinh ? sao tính cách của Tô Tô có thể thay đổi nhanh như vậy?

      “Ai trong chúng ta cũng cần thời gian thích nghi với xã hội này. Mỗi người đều có thời điểm do dự cân nhắc.”

      Tô Tô thoải mái tựa lưng vào ghế, vắt chéo hai chân, đôi mắt mơ màng như nhớ lại chuyện gì rất xa xưa đến xuất thần. thản nhiên cười, lại nhìn Lý Tiểu Vũ:

      “Tôi cũng quen được với mạt thế ngay. Tôi từng nghĩ rằng tôi là người phụ nữ hiểu gì, biết làm gì, dường như ngoài bán thân cũng có con đường nào khác để sống sót. Đó chính là phút giây do dự và cân nhắc của tôi. Đời sống tình cảm của tôi khi đó cũng có vấn đề. Khi do dự, tôi phát ra mình mang thai.”

      Tiểu Ái cứu vớt Tô Tô. Chỉ thiếu chút nữa là rơi vào vực thẳm. Dù trước khi biết mình có thai, có dị năng hệ thủy nhưng chỉ là dị năng giả hệ thủy cấp , có thể làm gì?

      Ở thời kỳ đầu của hỗn loạn, các dị năng giả hệ thủy và hệ mộc cấp là gì cả so với những dị năng giả hệ kim hệ thổ hệ hỏa có khả năng tấn công. Rất nhiều mang dị năng hệ thổ và hệ thủy bán thân vì nhiều lý do khác nhau hoặc tìm người đàn ông để dựa vào. Trong đội ngũ, ngoài phụ nữ bình thường, phụ nữ hệ thủy cấp cũng chỉ là kỹ nữ cao cấp mà thôi.

      Đáng sợ hơn là những chuyện này đều xảy ra với Tô Tô, bao gồm cả ánh mắt đàn ông nhìn , ý đồ trêu đùa đều lọt vào mắt Tạ Thanh Diễn.

      Tạ Thanh Diễn gì, phản đối, lên tiếng, chấp nhận cũng từ chối. Thân là kẻ luôn Tô Tô, im lặng.

      Lúc đó ai giúp đỡ Tô Tô. Hoặc ra ngoài bán thân kiếm suất ăn cho mình và Tạ Thanh Diễn, hoặc liều mạng tiêu hao dị năng xả nước cho cả đội, vẫn đổi được suất ăn cho cả hai! Đối với mong manh yếu đuối trước mạt thế như Tô Tô, cần cũng biết.

      Khi đấu tranh nội tâm, Tô Tô phát ra tồn tại của Tiểu Ái. Đứa bé này là ánh sáng hy vọng cho Tô Tô trong mạt thế đen tối. Dưới sức ép bạo ngược của Tạ Thanh Diễn, từng định phá thai nhưng điều kiện trong mạt thế cho phép, mà khi vừa định ra ngoài bán thân nghĩ đến đứa con trong bụng.

      Cứ thế, ngày lại ngày, Tiểu Ái dần lớn lên trong bụng Tô Tô, hy vọng trong lòng cũng ngày càng lớn thêm, tiền đồ ngày càng xán lạn.

      Tô Tô kiên trì cắn răng tiêu hao dị năng mỗi ngày nhưng nhất định ra ngoài bán thân! Kiên trì, kiên trì, có thể xả nước càng lúc càng nhiều, được coi trọng hơn trong đội ngũ! ngày nào đó sau khi sinh Tiểu Ái, dị năng của biến dị.

      Lý Tiểu Vũ mím môi, biết nên gì cho phải. vốn nghĩ rằng Tô Tô có tính cách như bây giờ là vì trước kia Tô Tô che giấu tính cách thực của bản thân, hoặc vì Diệp Dục xuất

      chưa từng nghĩ Tô Tô cũng như người bình thường, có lúc suýt rơi xuống vực thẳm.

      “Tô Tô, tôi cảm thấy… đời quá may mắn, may mà phát ra tồn tại của Tiểu Ái.”

      “Vì thế chút chuyện này của sao cả. Dù bị bọn họ hãm hại, có thể đứng bên bờ vực thẳm, tự nguyện nhưng chỉ cần chìm sâu, vẫn có thể tiếp tục độc lập tự cố gắng.”

      tình nguyện sa đọa và cam tâm sa đọa là hai điều hoàn toàn khác nhau. Lý Tiểu Vũ cảm thấy tổn thương, sợ mạt thế, sợ lòng người, sợ sau khi bị xâm hại rơi vào vòng luẩn quẩn trụy lạc thoát ra được, nhưng biết rằng đời này có loại hoàn cảnh khiến người ta phải tự nguyện nhảy từ vách đá xuống vực sâu. So sánh với Tô Tô, chẳng phải Lý Tiểu Vũ vẫn còn quá may mắn hay sao?

      Nhìn Lý Tiểu Vũ lặng lẽ gật đầu, Tô Tô mỉm cười, “ ra so với năm đó, khá hơn tôi rất nhiều rồi. Năm đó tôi còn dám giết zombie cơ!”

      Khi còn ở trong khu biệt thự Quả Táo, Tô Tô trói con zombie lại để những người thường sống sót giết. Chỉ có Lý Tiểu Vũ dám nhặt dao lên, còn ai khác. Lý Tiểu Vũ can đảm hơn Tô Tô rất nhiều, sau khi có dị năng băng Tô Tô mới dám ra ngoài cùng chiến đấu với đội ngũ.

      Nghe lời cổ vũ của Tô Tô, Lý Tiểu Vũ nở nụ cười. ngẩng đầu lên nhìn Tô Tô, đổi chủ đề:

      “Tô Tô, tôi muốn gặp Lý An Tâm.”

      “Lý An Tâm?” Tô Tô suy nghĩ, hình như có người của đội nữ tự cường đến hỏi cách xử lý Lý An Tâm , “ ta được đội nữ tự cường cứu nhưng dường như khỏe lắm, nằm trong trung tâm y tế.”

      Thư Sinh vẫn ngất xỉu, lớp sương mù dày đặc vẫn tồn tại. Hương kích dục của Lý Tiểu Vũ bị sương mù của Thư Sinh kìm hãm tan ra, cũng biến mất, vì thế ai cũng có thể đoán được đám đàn ông bị hương tình gây lú hành hạ ta đến mức nào.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 383: Vì sao?
      Thành viên đội nữ tự cường khi cứu được Lý An Tâm trong làn sương mù, ta bầm dập hết cả. Mấy tên đàn ông trong đó cũng bị bắt lại, nhốt trong trại huấn luyện của đội đặc công dị năng và bị nhóm Thanh Mộc thẩm vấn.

      Trạm y tế của thị trấn nhộng là khu chữa bệnh mới mở do Quân Tửu quản lý. Ngoài Lương Tiểu Kỳ và Lý Minh Chi là y tá có kinh nghiệm, bọn họ tuyển thêm vài người phụ nữ có kinh nghiệm chữa bệnh và chăm sóc người bệnh. Trạm y tế này được đặt trong xác nhộng cao hai tầng, chuyên chữa ngoại thương cho người trong trấn.

      Lý An Tâm còn sức lại nên Lý Tiểu Vũ phải tự mình đến trạm y tế để gặp ta. Tô Tô và Lý Tiểu Vũ cũng ra trạm y tế, vừa ra khỏi cửa phòng thấy Diệp Dục bế Tiểu Ái chơi thảm ở tầng nên Tô Tô tiện tay nhấc Tiểu Ái lên cùng luôn.

      Tô Tô và Lý Tiểu Vũ vừa Hộ Pháp đến, ranh ma nhìn Diệp Dục chán chường ngồi thảm, hỏi han:

      “Này người em, chuyện của chú bác sĩ Trạc kể cho rồi. ấy bảo chú nên gặp bác sĩ tâm lý.”

      “Chuyện gì?”

      Diệp Dục mù mờ nhướn mày nhăn trán nhìn Hộ Pháp, trông ngu ngốc. móc bao thuốc trong túi ra châm lửa cây rồi đưa Hộ Pháp, lại tự châm cho mình cây.

      Hộ Pháp tuy giọng bỡn cợt nhưng vẫn tỏ vẻ tiếc hận, “Chuyện chú bị liệt dương chứ sao nữa. Tại sao em bao nhiêu năm như vậy mà chú nỡ lòng giấu cả ?”

      “Cút mẹ . Tiên sư, đứa nào ông đây liệt dương?”

      Chuyện liên quan đến mặt mũi của đàn ông Diệp Dục thể bỏ qua được. bật dậy lao ra đánh móc cú vào gáy Hộ Pháp nhanh như chảo chớp. Hộ Pháp phòng ngự, nhanh chóng bay ra rồi cười hô hố:

      sao mà người em, cái này chữa được hết. Chú cứ bảo Tô Tô đừng vội, tìm bác sĩ tâm lý hỗ trợ chú.”

      Tô Tô ?! Diệp Dục đứng hình, mặt mày méo mó. Từ khi Tô Tô mang thai đến nay là Tiểu Ái tròn năm tháng, từ bỏ tính nết lưu manh, dám đụng vào Tô Tô, thế mà Tô Tô còn có ý kiến?!

      Sắc trời tối mịt. Hôm nay có cuộc tấn công, Mộc Dương ra lệnh giới nghiêm ban đêm tại thị trấn nhộng nên trạm y tế có nhiều người lắm. Vài người phụ nữ mặc đồng phục y tá, khoác áo khoác dày bận rộn lại, thấy Lý Tiểu Vũ nhao nhao giơ tay chào .

      Đây là những người do Quân Tửu thuê nên họ nhận ra Tô Tô, Tô Tô cũng định giới thiệu bản thân mình nên khi những y tá kia chào hỏi, Tô Tô cũng bỏ qua, cứ thế lên tầng hai.

      Lý An Tâm nằm ở phòng bệnh tầng hai, bên giường có máy hô hấp. Người ta có rất nhiều dấu vết như bị răng cắn, quấn vải xô dày nhưng vẫn ngăn được máu rỉ ra thấm đỏ cả lớp vải.

      Thấy Lý Tiểu Vũ và Tô Tô, Lý An Tâm nghển cổ lên trợn đôi mắt tràn đầy hận thù với em họ mình.

      Lý Tiểu Vũ kéo ghế ngồi bên cạnh Lý An Tâm, bình tĩnh nhìn ta. Lý An Tâm lại nằm phịch xuống, đưa đôi tay khô héo gỡ máy thở mặt ra, cười với Lý Tiểu Vũ:

      “Tiểu Vũ, đến thăm chị à?”

      “Em tới vì muốn hỏi chị. Vì sao?”

      “Vì sao gì cơ?”

      “Vì sao em chưa từng hại chị, chị lại muốn hại em?”

      “Bởi vì chúng ta là chị em,” Lý An Tâm yếu ớt cười, liếc nhìn Tô Tô và Tiểu Ái trong lòng , “Em xem, ba người chúng ta tuổi tác tương đương, ngoại hình tương đương, cùng học trường cùng chung ngành, còn sống chung trong ký túc xá lâu như vậy nhưng bây giờ sao? Hai người các được sống tốt, rất tốt! Còn chị sao? Chị được như vậy, quỷ ra quỷ, vì sao? Vì sao hai có thể sống thanh sạch như vậy còn tôi phải chịu cuộc đời dơ bẩn?”

      Lý An Tâm hiểu vì sao lòng mình chết lặng nhưng khi nhìn Lý Tiểu Vũ và Tô Tô trông vẫn như trước mạt thế cùng đứng trước mặt, Lý An Tâm nhịn được phải tự hỏi: vì sao cuộc sống lại bất công với ta như thế?

      Tô Tô cười gằn, ôm Tiểu Ái bỏ . Người như vậy còn phí lời giải thích làm gì? Giết luôn có phải tốt ? Khi đến cầu thang, nghe thấy tiếng Lý Tiểu Vũ tức giận kêu lên:

      “Vì sao à? Chị hỏi em vì sao à? Chúng ta cùng trốn ra khỏi Tương thành, chúng ta cùng vào biệt thự Quả Táo ngày, tôi muốn tự mình kiếm ăn, còn chị sao? Chị muốn chờ cứu viện! Kể từ khi đó, tôi và chị tự mình quyết định con đường tương lai khác nhau. Chị chọn ỷ lại, vì thế nên tôi sống tốt hơn chị!”

      “Ha ha… ha ha ha… khụ khụ…”

      hồi yên lặng ngắn ngủi rồi tiếng Lý An Tâm cười to vang lên, còn có tiếng ho khan. Tô Tô chợt cảm thấy có vấn đề, vội vàng quay lại thấy Lý An Tâm ngồi dậy vừa ho ra máu vừa thở dốc.

      ta như ngọn nến trong gió, chỉ còn chút hơi tàn, đôi mắt đục ngầu dần mờ . Đột nhiên Lý An Tâm như hiểu ra, nhìn Lý Tiểu Vũ lại nhìn Tô Tô rồi cười ha hả sau đó khạc máu, người mềm nhũn rơi thẳng xuống đất. Vạch đo nhịp tim màn hình máy kéo thành đường thẳng tắp.

      Lý Tiểu Vũ vẫn chưa hoàn hồn, chưa hiểu vì sao Lý An Tâm cười lại chết? ngẩn ngơ ngồi ghế nhìn Lý An Tâm đập đầu xuống đất nhưng chân còn giường.

      Tô Tô vỗ vai Lý Tiểu Vũ khẽ , “ ta chết rồi. Để người xử lý hậu .”

      nắm tay Lý Tiểu Vũ đưa ra ngoài. Hai người hoàn toàn im lặng ra khỏi trạm y tế, gọi người lái xe đưa bọn họ quay về.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :