1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 364: hầm nó
      Khi cửa bị mở ra, Tô Tô mở mắt. Thấy gương mặt nhăn nhó của Diệp Dục, nheo mắt rồi xoay người định ngủ tiếp. Diệp Dục chạy đến cạnh Tiểu Ái ngó nghiêng, định ôm con bé Chíp Bông chui ra khỏi chăn chuẩn bị chạy. Diệp Dục tóm lấy Chíp Bông.

      cảnh giác vì cho rằng mẹ chấp nhận vô tư rồi, nào ngờ cửa ải khó khăn còn ở phía sau.

      “Cái gì đây?”

      Diệp Dục suýt xé con rắn ra làm đôi. Tô Tô nhảy dựng hét lên:

      “Từ từ, Chíp Bông, thú nuôi của Tiểu Ái đấy!!!”

      “Rắn á?”

      Diệp Dục trừng mắt nhìn con rắn chúa bảy tấc trong tay mình. Tiểu Ái khó chịu chọp chẹp miệng nhưng Diệp Dục để ý. quay đầu nhìn Tô Tô:

      “Có con rắn người con ?”

      “Rắn biến dị!”

      Tô Tô gật đầu nhấn mạnh. đưa tay nắm Chíp Bông định cứu nó khỏi tay Diệp Dục nhưng Diệp Dục siết tay lại, gầm gừ với Tô Tô:

      “Tô Tô, đây là con rắn, nó bò từ trong chăn con ra!”

      Trong chăn con có rắn, rắn, là rắn đấy!!! Diệp Dục thấy là con rắn hồn vía lên mây, lại thêm cả lời xác nhận của Tô Tô:

      “Nó là con rắn nhưng là vật nuôi của Tiểu Ái. Sau này lên cấp nó bảo vệ Tiểu Ái. có thả tay bảo? bỏ ra là con bị đánh thức giờ!!!”

      Tiểu Ái cũng rất hợp tác, tự nhiên tỉnh giấc khóc ré lên, người run lẩy bẩy như chính con bé cũng bị đau vậy. Diệp Dục đành phải thả tay ra để dỗ con .

      Con rắn đỏ kia quấn quanh tay Tô Tô. mở to mắt nhìn, chỉ sợ nó lại cắn Tô Tô, chuẩn bị sẵn sàng phóng laser cắt vụn con rắn kia ra!

      dỗ Tiểu Ái !”

      Tô Tô giấu tay sau lưng để che chắn cho Chíp Bông. cảm thấy Chíp Bông quấn tay hơi chặt, chắc nó cũng sợ hết hồn. Diệp Dục hung hăng trợn mắt với rồi quay sang bế Tiểu Ái, đu đưa thành thạo.

      Trong bóng tối, Diệp Dục vừa ôm Tiểu Ái vừa tiếp tục với Tô Tô, “Em giao con rắn kia ra đây, hầm nó!”

      Tô Tô liếc Diệp Dục rồi ngã xuống trùm chăn ngủ. Giờ Diệp Dục bế Tiểu Ái, dỗ Tiểu Ái. Đối với người đàn ông này mà , có gì quan trọng bằng con nên cũng chẳng lo việc xông ra tranh con rắn với .

      Thế là sao?! Diệp Dục giận rồ người, chỉ hận thể kéo Tô Tô ra khỏi giường. Rắn bò lên người con mà vợ còn che chở cho con rắn đó!

      Nhưng mà Diệp Dục lại lập tức nhớ đến thời điểm sinh Tiểu Ái, Tô Tô suýt mất mạng. Sau khi sinh, sức khỏe Tô Tô vẫn rất yếu, chăm sóc cả tháng trời mới có chút sức lực. Diệp Dục chợt thấy xót xa, nghĩ chút rồi quyết định chuyện gì cũng chờ Tô Tô ngủ dậy rồi .

      Tô Tô và Chíp Bông ngủ đêm ngon giấc, còn Diệp Dục cứ ngồi bên giường canh giữ Tiểu Ái và Tô Tô. thể nào bỏ qua chuyện này dù Tô Tô khổ cực đến đâu. con rắn, còn là rắn chúa biến dị! Người phụ nữ của ra ngoài cả ngày, con có rắn chúa biến dị làm vật nuôi. người đàn ông đội trời đạp đất như Diệp Dục thể nào chấp nhận nổi, càng thể an tâm ngủ. phải đề phòng chuyện con rắn này cắn Tô Tô!

      Tầm bốn giờ sáng, Tiểu Ái đói nên khóc oe oe. Tô Tô dậy ôm Tiểu Ái, ngáp ngắn ngáp dài cho con bé bú sữa. nhìn Diệp Dục vẫn ngồi đầu giường nhìn chằm chằm, dụi mắt hỏi:

      cứ nhìn tôi cả đêm thế à?”

      xem bao giờ em bị vật nuôi kia cắn chết!”

      Diệp Dục có vẻ mệt mỏi nhưng khi thấy rắn chúa Chíp Bông quấn tay Tô Tô, áp đầu lên người Tiểu Ái. Còn dám thè lưỡi với à!!! Giờ Diệp Dục muốn ra tay bắt con rắn kia.

      Tô Tô vung tay tránh Diệp Dục, tiện thể giúi Tiểu Ái bú xong vào tay Diệp Dục, “ ôm , ôm xong vận động sáng sớm .”

      !” Diệp Dục ôm con , trợn mắt nhìn Tô Tô chắc như đinh đóng cột, “Hôm nay phải trông coi người phụ nữ an phận là em!”

      Mới hết tháng đầu ôm đứa bé mới đầy tháng ra ngoài cả ngày. Diệp Dục nhìn Tô Tô, cảm thấy như này chắc muốn bắc thang lên trời phỏng?

      Tô Tô cười ngả ngớn, chẳng tranh cãi với Diệp Dục. Thích canh canh thôi, người nhàm chán là chứ phải !

      Tô Tô quay về giường nằm tiếp. Khi trời sáng hẳn, Diệp Dục trông Tiểu Ái ngủ gà gật nhưng vì có Chíp Bông ở đây, vẫn duy trì cảnh giác.

      Vì thế, Tô Tô dậy là Diệp Dục cũng dậy theo. Hai người bế Tiểu Ái ra ngoài ăn sáng với cha mẹ Tô xong cha Tô họp chuẩn bị xây dựng hàng rào điện quanh thôn Bát Phương.

      Tô Tô bế Tiểu Ái bị Diệp Dục theo sát nên tiện ra ngoài, đành từ đầu thôn đến cuối thôn, sau đó nhìn Diệp Dục luôn trong tình trạng báo động mà thở dài, đổi tay ôm Tiểu Ái:

      “Hay kiếm cái xe đưa hai mẹ con ra ngoài dạo ?”

      Diệp Dục nhăn nhó nhìn Tô Tô chằm chằm rồi lại nhìn Chíp Bông, vừa định từ chối cầu hợp lý của lại thấy đôi mắt ướt át mở to lấp lánh, đành phải từ bỏ ý chí sắt đá, gật đầu. Đúng là bị sắc đẹp mê hoặc rồi.

      tìm đúng xe Jeep hôm qua Tô Tô lái ra ngoài. Có sẵn giỏ xách trẻ em xe, tiện cho cả Tô Tô cũng như Tiểu Ái. Sau khi Tô Tô đặt Tiểu Ái ngủ say vào giỏ, Diệp Dục lái xe đưa nhà ba người ra khỏi thôn.
      Parvarty thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 365: Kẻ để chơi đùa

      Dọc đường , Tô Tô kiên trì giải thích chuyện Chíp Bông với Diệp Dục. cho rằng bây giờ Tiểu Ái là đứa trẻ bình thường, người làm cha làm mẹ như và Diệp Dục cũng có ngày phải để con cái được tự do. Khi đó, Chíp Bông thăng cấp, có thể bảo vệ được Tiểu Ái.

      Diệp Dục lo lắng rằng Chíp Bông vẫn là con rắn độc, loài động vật máu lạnh. Khi Chíp Bông ở bên Tiểu Ái, chỉ cần nó cắn con cái là con bé trúng độc mất mạng. thể liều mạng của con mình được.

      Nhưng Tô Tô giải thích được với Diệp Dục về cảm giác của mình. cảm thấy Chíp Bông làm Tiểu Ái bị thương, Tiểu Ái cũng trúng độc. Những điều này đều dựa vào trực giác, vì thế ra Diệp Dục cũng tin.

      Nhưng dù thế nào Diệp Dục cũng phải lái xe, trong lúc Tô Tô phân tích, mặt trời lên đến đỉnh đầu.

      Mùa thu gần tới, thời tiết cũng mát mẻ hơn chút. Diệp Dục dừng xe Tô Tô mở cửa, thả Chíp Bông ra:

      thôi, để họ Diệp thấy mày lợi hại như thế nào.”

      Chíp Bông trườn xuống xe, bắt đầu ăn tinh hạch trong đám giòi.

      Diệp Dục cũng xuống xe, đứng ra chỗ khác rút điếu thuốc ra, tìm bật lửa trong túi áo rồi vừa hút thuốc vừa nhìn Chíp Bông ăn tinh hạch.

      Từ sau khi tiến hóa từ dị năng hỏa thành dị năng ánh sáng, thể tự châm thuốc nữa nên phải tìm bật lửa. Tô Tô vui vẻ nhìn Diệp Dục lập bập đốt lửa trong gió thổi quần phật.

      xuống xe, cầm bật lửa trong tay Diệp Dục bật lên hộ . Diệp Dục ngậm điếu thuốc đưa tay che lửa rồi cúi xuống, châm lửa đầu thuốc lá.

      Có vài chiếc xe tới từ đằng xa. Mấy người đàn ông xe sỗ sàng huýt sáo đùa cợt với Tô Tô.

      Diệp Dục lạnh lùng quay ra nhìn, trông rất ngang tàng. Tô Tô cũng nhìn mấy chiếc xe đó, nhận ra đó là mấy người ngày hôm qua họ gặp ở trạm xăng.

      Ba tên dị năng giả kia có mặt, chứng tỏ Lý Oánh phái ít người ra ngoài tìm đồ. Tất cả mọi người có thể tự chọn thành viên, đội này cũng có tầm mười mấy người trong biên chế.

      Những gương mặt quen thuộc trong này đều là người bình thường. Bọn họ thò đầu ra cửa xe, huýt sáo với Tô Tô, có người còn giơ tay vẫy:

      “Này em , hôm nay đổi đàn ông à?”

      Diệp Dục định ra tay với tên huýt sáo kia Tô Tô giơ tay cản lại:

      “Để Chíp Bông thể bản thân .”

      Tô Tô cúi xuống tìm Chíp Bông. người khác lại kêu lên:

      “Ây chà em ơi, em thấy bọn thế nào? Hôm nay qua đây dập dình với bọn chút !”

      Hôm qua, bọn họ nghĩ Trương Văn Viễn là đàn ông của Tô Tô, hôm nay thân mật với Diệp Dục như vậy tưởng Tô Tô là loại người lăng nhăng, ai cũng là chồng. Bọn họ quên phắt lời dặn dò về đẳng cấp dị năng của Tô Tô hôm qua, chỉ coi là kẻ để chơi đùa.

      Diệp Dục bực bội. Người phụ nữ của mình bị trêu chọc mà còn phải chờ con rắn cứu vãn mặt mũi cho ? Giờ chỉ muốn tung chiêu “lục mạch thần kiếm” chẻ hết lũ kia ra. Trong bãi cỏ vàng úa, thứ màu đỏ vụt ra. tên bước xuống về phía xe Tiểu Ái ngủ, cười với Tô Tô:

      “Ôi em xinh đẹp này, hôm qua em còn bế con cơ mà? Nó nằm xe à?”

      chưa bước đến cạnh xe mặt đỏ lựng lên, môi thâm đen rồi thất khiếu chảy máu, ngã lăn ra chết chỉ trong hai giây ngắn ngủi.

      Đám giòi trắng quanh đó phát ra thức ăn nhao nhao chui lên từ dưới lòng đất, bu vào cái xác đó. Lũ giòi bị trúng độc thân đen sì, cuộn tròn vào cứng ngắc.

      Những kẻ còn lại hoặc định xuống xe bắt Tiểu Ái để uy hiếp Tô Tô đều sững sờ. Họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra người đứng gần xe Tiểu Ái nhất đột nhiên thấy bóng màu đỏ lao lên người, quấn bắp chân. hoa mắt rồi ngã ra chết.

      Người đứng xa hơn định chạy lên ô tô để chạy Diệp Dục tung tia laser sắc nhọn, đối phương ngồi trong xe cũng thể thoát được.

      Những kẻ trong xe lại lục tục chạy xuống, người đứng gần xe Tiểu Ái cũng lại bị cắn chết.

      Con rắn màu đỏ áp vào ngực kẻ, nghểnh đầu nhìn Diệp Dục có vẻ khen ngợi mình, Tô Tô lại cười đắc ý huých Diệp Dục:

      “Em rồi mà! Chíp Bông được lắm, nuôi dưỡng chút nó bảo vệ Tiểu Ái, sống chết rời!”

      Diệp Dục gầm gừ xắn tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực:

      cũng rất được mà!”

      “Đúng thế, đúng thế… là tốt nhất!”

      Tô Tô dối trá gật đầu. vẫy tay gọi Chíp Bông lên xe, mình ngồi ghế phụ lái rồi chuẩn bị về thôn.

      Mấy thi thể trúng độc nằm lại cùng mảnh vụn xe bãi cỏ, được hỏa thiêu nên bắt đầu phân hủy.

      Có điều Diệp Dục vừa lái xe lâu chiếc xe phi đến, loanh quanh mấy cái xác đó rồi nhấc thi thể trúng độc lên xe, chạy về hướng thôn Bát Phương.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 366: được thuần hóa

      Cách thôn Bát Phương rất xa, có nhóm người sống sót tụ tập lại. Nơi này khác với khu của Lý Oánh, chỉ có khoảng trăm người, tất cả đều là dị năng giả, hoàn toàn bị Voldermort kiểm soát và tồn tại dựa vào căn cứ của Lý Oánh.

      Nơi này cũng là điểm tập trung để trao đổi hàng hóa và tin tình báo. Người của Lý Oánh ra ngoài tìm đồ cũng chọn nơi này làm trung gian. Vì thế, nơi này chỉ có đủ loại mặt hàng mà còn cung cấp phụ nữ mua vui cho đàn ông.

      Trong số những bán thân, Lý An Tâm là người hoạt động năng suất nhất. ta luôn giữ im lặng, giá lại rẻ, đàn ông đối xử với ta thế nào cũng được. Đàn ông đòi hỏi tư thế nào ta cũng đáp ứng, muốn chơi bao nhiêu người ta cũng chấp nhận, muốn quan hệ kéo dài bao lâu ta cũng oán thán. Trừ việc khóc lóc cầu xin, dường như người khác thể cảm nhận được chút cảm xúc nào trong lòng ta. ta kích thích bản năng nguyên thủy độc ác nhất của đàn ông.

      Còn bản thân Lý An Tâm càng ngày càng trống rỗng, chỉ cử động như con rối.

      Trong hang đá u ẩm ướt, Voldermort ngồi bên đống lửa. con rắn màu đỏ bò đầu gối , bên cạnh còn có con rắn đỏ lớn khác. Tiếng gõ cửa vang lên. Người bên ngoài mang vào cái xác. Đây là xác chết bị trúng độc ở ngoài thôn Bát Phương.

      Voldermort ngồi bên đống lửa bập bùng, ánh mắt độc địa rắn rết nhìn chằm chằm xác chết mặt đất, cười khành khạch rồi giơ bàn tay thiếu ngón vuốt ve con rắn đầu gối, gầm gừ:

      “Quả nhiên trời phụ lòng người. Ta tìm được con vật bị thuần hóa ở thôn Bát Phương rồi. Chẳng sao, ta ăn kẻ thuần hóa ngươi, ngươi chính là của ta!”

      Thuần phục con rắn chúa này thể chỉ mất ngón ta. Đối phương dùng thứ gì để trao đổi với con rắn chúa này?

      Chuyện này liên quan vì bản thân Voldermort cũng tự nghĩ ra được. Có phải mắt? Hay tay chân? đúng. Phải trao đổi với rắn chúa thứ cấp bậc cao hơn mới được. Nó thể chỉ sử dụng mắt hay tay chân, vậy là bộ phận nào nhỉ? Voldermort rất muốn học hỏi người này.

      nghĩ chỉ cần ăn kẻ thuần hóa rắn chúa là được. Khi đó, liên kết với rắn chúa chuyển sang , cần mất bộ phận nào cơ thể, là tốt.

      Sau khi xác định được rắn chúa biến dị ở quanh thôn Bát Phương, quyết định phải ép người thuần hóa con rắn này ra ngoài. Chuyện này đơn giản, chỉ cần phái người khiêu khích thôn Bát Phương liên tục là được.

      Đúng lúc Voldermort định khiêu chiến thôn Bát Phương Tô Tô cũng cho xây dựng lưới điện quanh thôn vòng rộng để hạn chế việc Lý Oánh tranh thủ hưởng lợi. Ai bắt gà trong phạm vi lưới điện mà chưa được thôn Bát Phương cho phép bị tính là khiêu chiến.

      Tô Tô thậm chí còn muốn đặt lưới vòng xa hơn để cảnh báo thẳng thắn với Lý Oánh rằng: phải người của thôn Bát Phương đừng hòng bắt giết gà biến dị!

      Để làm công trình lớn như vậy chỉ vài người là được. Thôn Bát Phương khá lớn nên quy mô công trình khá rộng, cần nhiều người hơn. Tất cả mọi người quanh thôn Bát Phương đều tham gia xây dựng lưới điện.

      Khi mùa thu dần hết, toàn bộ khu vực của Voldermort rơi vào tình trạng thiếu thốn chưa từng thấy trước đây. Thôn Bát Phương bắt đầu xây dựng trạm phát điện bằng sức gió và lưới điện, sương mù của Thư Sinh cũng bao trọn thôn. Mỗi ngày, thôn cử ba đợt người ra ngoài tuần tra. Đội đầu tiên là Diệp Dục và mười tám lính đặc công dị năng. Đội này lợi hại nhất, ai thấy cũng phải bỏ chạy.

      Đội thứ hai là nhóm phụ nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ. Trình độ nhóm này cũng bình thường thôi, hơn nữa toàn là phụ nữ bình thường nên đôi khi mấy người chỗ khác bắt gà cũng trêu chọc chút, tuy nhiên họ được đáp lời.

      Nhóm thứ ba là Trương Văn Viễn cùng những người khác. Đây là nhóm có thành phần phức tạp nhất, loại người gì cũng có. Chỉ khi nhóm này ra ngoài tuần người xung quanh mới kiếm chác được chút ít. Bọn họ đút lót tinh hạch để nhóm này mắt nhắm mắt mở bỏ qua việc họ bắt trộm gà.

      Rừng lớn chim muông nhiều, thể nào cản được việc người xung quanh bắt gà. Tô Tô biết điều đó, nhưng điều muốn khi làm lưới điện chỉ là để Lý Oánh dựa được vào . Tô Tô rất ác cảm vì Lý Oánh ràng từng định tấn công thôn Bát Phương, giờ có khu an toàn riêng mà vẫn tới quanh thôn của ăn trộm gà???

      khu an toàn lớn như vậy đương nhiên chỉ trộm con gà. Nhóm sống gần đây chỉ bắt lẻ tẻ vài con, còn đám người kia săn cả đống.

      định chèn ép những người bình thường khác nên dù biết khi Trương Văn Viễn tuần, có người tranh thủ kiếm chác tinh hạch, cũng nghiêm túc phạt ta. Bây giờ Diệp Dục vẫn theo sát , Diệp Dục ra ngoài đến lượt mẹ Tô nên Tô Tô giờ chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để đưa Tiểu Ái ra ngoài “thăm quan thế giới” lần nữa.

      Có điều có người suy nghĩ khác với , đó chính là bé Mộc Dương vừa sinh nhật lên mười tuổi. Hôm trước sinh nhật, hôm sau cậu bé cầm súng bắn tỉa theo đội tuần tra của Trương Văn Viễn ra ngoài sương mù. Đội Trương Văn Viễn vừa ra được lúc, Mộc Dương cũng bắt đầu .

      Mẹ Tô rất thương Mộc Dương vì thằng bé mới hơn mười tuổi có cha mẹ, ngày nào cũng chơi cùng đội lính đặc công nhưng tính tình càng lúc càng trầm lặng, ít khi thể cảm xúc. Mẹ Tô cảm thấy nỡ lòng nào mà rời xa thằng bé.

      Vì thế, địa vị của Mộc Dương trong thôn Bát Phương cũng tăng lên nhiều. Cậu bé muốn theo đội Trương Văn Viễn ra ngoài cũng ai gì, thậm chí Trương Văn Viễn cũng dám ngăn cản.

      Xe tiến ra khỏi làn sương mù dày đặc. Trương Văn Viễn lái xe, Mộc Dương ngồi ghế phụ lái mặt biểu cảm. Mười mấy người săn gà ở phía trước cách đó xa.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 367: Kẻ trộm gà


      Đoàn xe dừng lại. Trương Văn Viễn nhìn Mộc Dương cầm súng chẳng hiểu sao lại có linh cảm xấu. nhìn mười người đằng kia, trong đó có người đàn ông mà Tô Tô và Trương Văn Viễn gặp ở trạm xăng.

      Người nọ hình như cũng nhận ra Trương Văn Viễn, còn cầm cái túi đỏ đựng đầy tinh hạch vẫy tay với Trương Văn Viễn. ta cười ném cái túi rồi hỏi Trương Văn Viễn:

      “À là người quen. Hóa ra là người thôn Bát Phương . Hôm nay đưa mọi người ra ngoài à?”

      Trương Văn Viễn lẳng lặng nhìn Mộc Dương. Người như Trương Văn Viễn cũng thích ra ngoài lớp sương mù. chỉ dẫn mọi người ra ngoài tuần tra, bản thân quay lại làm việc riêng.

      Nhưng lần này có cả Mộc Dương cùng. Địa vị của Mộc Dương giống với Chu Hiểu Lâm hay mấy người khác, vì vậy lần này Trương Văn Viễn phải cùng để giải thích cho Mộc Dương hoàn cảnh ở bên ngoài.

      Gương mặt nhắn của cậu bé càng lúc càng nghiêm túc và lạnh lùng, dự cảm xấu của Trương Văn Viễn mỗi lúc mãnh liệt. Người của Lý Oánh ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục chuyện với Trương Văn Viễn, còn cho rằng Trương Văn Viễn ra bộ làm cao nên đưa túi tinh hạch từ ngoài vào, cười lấy lòng:

      “Trước chúng ta từng gặp nhau rồi cũng dễ chuyện. Trước kia mỗi ngày nghìn tinh hạch, giờ nể mặt thêm nghìn nữa nhé.”

      , tôi cần! Mọi người nhanh lên , sau này đừng đến quanh thôn Bát Phương bắt gà nữa!”

      Trương Văn Viễn nóng nảy , chỉ sợ Mộc Dương đánh đồng mình với đám người kia trong chuyện nhận hối lộ tinh hạch của người phe Lý Oánh. chưa kịp ném túi đựng tinh hạch ra ngoài Mộc Dương chợt giơ súng ra phía cửa, nhắm ngay người đàn ông đứng đó.

      Đùng! Giữa trán. Mất mạng.

      Trương Văn Viễn đờ người. dám nhìn Mộc Dương, chỉ đờ đẫn hướng về phía trước, cảm thấy đứa trẻ mười tuổi ngồi cạnh mình tỏa ra hơi lạnh như tên ma vương đích thực. Thằng bé mặc đồ thể thao màu đen giơ súng bắn liên tục, từng phát từng phát bắn chết những kẻ trộm gà!

      Người đàn ông đứng bên xe vẫn đứng im trợn to mắt, máu chảy ào ào từ vết đạn bắn. Cơ thể ta dường như chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra.

      Sau khi Mộc Dương giết chết bốn người, người của đối phương mới phản ứng được. Người phụ nữ duy nhất vung tay tạo làn nước. Mộc Dương ra khỏi cửa xe, ôm súng lăn vòng rồi quỳ xuống, nã thẳng vào ta.

      Nếu để ý kỹ nhận ra Mộc Dương giết người có trình tự. Thằng bé quan sát cách giết gà của mười người đó, nhận định ba dị năng giả, tìm người lợi hại nhất. Trong bốn người đầu tiên bị giết, có hai người đàn ông là dị năng giả.

      Người phụ nữ thứ năm chưa giết ngay là vì góc độ tốt, phải giết hai người đàn ông kia mới giết được ta!

      Lúc này, tất cả các dị năng giả của nhóm người kia chết hết, chỉ còn mấy người bình thường. Đối với Mộc Dương được lính đặc công huấn luyện, giết họ dễ như trở bàn tay. Bọn họ la hét tìm chỗ trốn, đồng thời cũng bắn súng về phía thằng bé.

      Có điều Mộc Dương trốn sau cửa xe, có các xe xung quanh che chắn, chân tay lại nhanh nhẹn, vóc dáng nhắn dễ né. Người bên kia tấn công được nó nhưng nó lại chọn được góc chết để nổ súng giết người.

      Hai bên bắn súng kịch liệt, Trương Văn Viễn ôm đầu chui xuống dưới ghế lái để trốn. Những người còn lại trong đội tuần tra thấy tình hình căng thẳng nên vài người cũng cầm vũ khí hoặc ném đá để yểm hộ Mộc Dương, còn đa phần đều cố gắng tránh né hoặc bỏ chạy!

      Tuy đá có tác dụng như đạn nhưng cũng có gây ảnh hưởng đến những người bắn Mộc Dương. Sau khi Mộc Dương giết thêm người, Mặc Vị Minh vội vàng chạy đến với vài phát súng là giải quyết được những người còn lại phe kia. Bọn họ nhíu mày hỏi Mộc Dương mặt mũi lạnh tanh:

      “Có chuyện gì?”

      “Bọn họ trộm gà. Cháu giết.”

      Chỉ đơn giản thế thôi. Mộc Dương cầm súng bắn tỉa, vóc dáng nhắn đứng trước Mặc Vị Minh ngắn gọn. Chiếc xe bị bắn lõm lỗ chỗ. Trương Văn Viễn mở cửa ghế lái xuống, mặt đẫm nước mắt, ngồi xổm xuống đất vừa nhìn Mộc Dương lại nhìn Mặc Vị Minh, chỉ biết nên như thế nào… Ôi!!!

      lúc sau, Hộ Pháp cũng xuất . Tuy nhanh nhưng vẫn thể so được với Mặc Vị Minh. Hộ Pháp nhìn mười mấy xác chết xung quanh, trong chốc lát cũng biết nên gì với Mộc Dương.

      Những người trộm gà này bao giờ dám xuất khi đội lính đặc công tuần tra, nhưng bọn họ đều biết khi nhóm thứ ba tuần, những kẻ trộm gà hối lộ họ. Chuyện này mới chỉ ở quy mô , chưa ảnh hưởng gì nhiều, Tô Tô lên tiếng mà Mộc Dương giết người rồi!

      Tiếng súng vang lên cũng thu hút những người trong thôn Bát Phương. Nửa tiếng sau, Diệp Dục lái xe dẫn Tô Tô được đánh nhau đến. Tô Tô ôm Tiểu Ái, nhà ba người từ thôn Bát Phương ra cùng mười dị năng giả khác.

      Diệp Dục đỗ xe bên những xác chết rồi lắng nghe Trương Văn Viễn thuật lại câu chuyện từ đầu đến cuối. siết chặt vô lăng, búng tay quay sang hỏi:

      “Em định giải quyết chuyện này thế nào?
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 368: Mùa đông thứ hai
      “ Rất tốt, phải tiêu diệt như thế!” Tô Tô gật đầu, cảm thấy chuyện Mộc Dương giết tay chân Lý Oánh có vấn đề gì lớn lao, chống lưng được!

      Diệp Dục liếc nhìn Tô Tô lâu rồi im lặng xuống xe, về phía xác chết. Khi ngang qua Mộc Dương, chỉ về cái xác đằng sau lưng đứa bé:

      “Chỗ người này đứng có thể bắn phát là chết, sao cháu lại bắn hai?”

      “Tay cầm súng có lực. Khi đó cháu tạm nghỉ.”

      Diệp Dục điên tiết đập tay vào gáy thằng bé khiến Mộc Dương choáng váng rồi mắng, “Lúc sống chết mà còn nghỉ tay? phải cháu giết nó nó giết cháu, nghe chưa? Hôm nay cháu chưa chết là vì trình độ bắn của người kia kém!”

      “…” Đội tuần tra của Trương Văn Viễn ngơ ngác, cảm thấy có gì đó sai sai. Trước kia họ còn nghĩ cách giáo dục của Tô Tô khác với Diệp Dục, giờ chuyện gì xảy ra đây? Chuyện gì thế này?

      Tô Tô ngồi xe giải thích với Tiểu Ái, “Con thấy chưa? Mộc Dương chỉ cầm súng bắn tỉa cũng giết được người. Chờ con lớn lên, mẹ cũng cho con khẩu. Đây là xã hội cá lớn nuốt cá bé, giết hoặc bị giết. Tất nhiên phải ai làm ta vui ta cũng giết, nhưng nếu có kẻ muốn giết con, con nhất định được nhân nhượng cho , chưa?”

      Lúc sau, Tô Tô ôm Tiểu Ái tựa cửa sổ xe ngó ra ngoài, nhìn chiếc xe bị bắn thủng lỗ chỗ rồi với Trương Văn Viễn:

      “Tôi thấy có vẻ mềm yếu, quản lý được người của mình, sau này để Mộc Dương làm . Bên ngoài thôn Bát Phương phải xử lý như thế mới đúng. Tôi vướng bận hôm nay cũng bắn chết hết!”

      Kiếp trước Tô Tô người đến người . Kiếp này bên cạnh có nhiều người hơn, nhưng hoàn toàn muốn quản lý ngôi làng đông người như vậy!

      Ai muốn quản cứ quản . Tô Tô thấy Mộc Dương muốn làm, vậy cho Mộc Dương làm!

      Mộc Dương cũng từ chối lời đề nghị này của Tô Tô. Tuy thằng bé còn nhưng rất có trách nhiệm trong công việc được giao. Việc đầu tiên Mộc Dương làm là đưa mẹ con Chu Hiểu Lâm, Mỹ Tú trở lại thôn Bát Phương sau mấy tháng bị cho ra ngoài rèn giũa.

      Tiếp theo Mộc Dương chấn chỉnh lại đội ngũ tuần tra, nghiêm cấm việc lén lút nhận hối lộ. Ai bị phát bị trục xuất ra khỏi thôn Bát Phương, mãi mãi thể quay lại.

      Đương nhiên đừng tưởng Mộc Dương chỉ là đứa trẻ con mười tuổi. Thằng bé trưởng thành sớm, buông thả mà vẫn tiếp tục kiên trì huấn luyện theo đội lính đặc công. Dần dà, bên ngoài thôn Bát Phương được thu xếp khá ổn thỏa. Thủ đoạn cai trị của Mộc Dương cũng đơn giản: người ngoài kia muốn ăn gà là mua bằng tinh hạch, hai là tham gia thôn Bát Phương. Nếu là người của Lý Oánh, giết tha!

      Chỉ có thế cộng với cách thức làm việc quán triệt tận gốc, đội Mộc Dương giết ít người của Lý Oánh. Khi lưới điện hoàn thành, Mộc Dương mở cổng chính hàng rào để tiếp nhận tất cả những người sống sót đến sống bên ngoài thôn.

      Số người thường vòng ngoài thôn càng lúc càng tăng lên. Tô Tô nhận thấy là Mộc Dương bành trướng thế lực thôn Bát Phương!

      Đương nhiên Tô Tô suốt ngày chăm con còn nhận ra những nhân vật hô mưa gọi gió nhận thấy từ lâu rồi. Phía đông có Sở Hiên, phía bắc có Phương Thúc Ế, tây bắc có Lý Oánh, tất cả đều quan sát kỹ càng phát triển trong hai tháng kia của thôn Bát Phương. Cuộc sống của Mộc Dương bị những kẻ này điều tra ràng cặn kẽ.

      Có điều Sở Hiên và Phương Thúc Ế có quan hệ hợp tác với Tô Tô, bình thường quan hệ giữa ba người tệ. Hơn nữa, hai người bọn họ cũng có công to việc lớn, thôn Bát Phương bé chưa đủ để lọt vào mắt họ.

      Chỉ có Lý Oánh là tức điên người vì trong vòng hai tháng, Mộc Dương cho giết hơn trăm người ta phái tìm đồ. Mâu thuẫn chồng chất mâu thuẫn, hai phe trở nên đối thủ quyết sống mái với nhau.

      Đất Thần Châu gió mây vần vũ, vật đổi sao dời, thoắt cái cỏ cây tàn úa, trời vào đông. Mọi người lại khoác áo dày lên đón mùa đông thứ hai trong mạt thế. Khác với năm ngoái, tuyết còn màu đen mà trở về sắc trắng tinh khôi, khắp nơi đều trắng xóa màu.

      Cuối năm vừa đến, bụng Trạc Thế Giai to hẳn lên, Hộ Pháp cũng đỡ căng thẳng nhiều. bảy tháng rồi, chẳng phải thời gian giữ thai tối thiểu phải bảy tháng sao? Từ khi Tô Tô sinh, Trạc Thế Giai nằm giường năm tháng, giờ thai bảy tháng chưa có vấn đề gì, có gì khác thường, Hộ Pháp cảm thấy con mình có thể chờ đủ ngày đủ tháng chui ra được rồi.

      Tiểu Ái cũng được năm tháng, Tô Tô vẫn kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ. Con bé được nuôi béo quay béo tròn, mùa đông lại mặc thêm lớp áo dày, nhìn khác gì quả bóng trong vòng tay Tô Tô.

      Tuyết bay phơ phất ngoài trời, căn phòng ấm áp. Trạc Thế Giai ngả lưng giường, yếu ớt dựa vào Tô Tô và vuốt ve cái má phúng phính của Tiểu Ái, trìu mến hỏi Tô Tô:

      “Trời lạnh thế này mà còn bế con bé đến, sợ nó bị cảm lạnh à?”

      chịu được gian khổ sao có thể khỏe mạnh được?” Tô Tô nhướn mày, “Mọi người coi trọng con bé quá. Ai cũng coi trọng nó như thế. Cháu này, quần áo mặc thế này là quá nhiều ấy.”

      “Cháu đấy…” Trạc Thế Giai bó tay, nhìn gương mặt đăm chiêu của Tô Tô cũng biết có lẽ dự tính chuyện gì đó nên trêu chọc, “Cháu vẫn chưa từ bỏ ý tưởng đó à? Giờ thôn Bát Phương tốt đẹp như vậy, cháu còn đưa con bé tiếp làm gì?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :