1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 359: Thăm thú thế giới

      Đới Thuần tức giận giậm chân tại chỗ. ta cảm thấy tư tưởng này của Chu Hiểu Lâm càng nghĩ càng đúng. Lấy váy của Tiểu Ái là chuyện , nhưng tâm lý ghen tị của ta ảnh hưởng trực tiếp đến con Mỹ Tú của ta. Đừng xem thường những đứa trẻ mới chỉ có vài tháng tuổi, từ khi còn trong bụng mẹ, chúng bắt đầu học cách đối nhân xử thế của cha mẹ.

      “Đúng là cha mẹ của Tiểu Ái tài giỏi, còn cha mẹ của Mỹ Tú vô dụng. Nhưng cha mẹ là cha mẹ, Đới Thuần thế tôi phục. Dựa vào đâu mà cho rằng Mỹ Tú của chúng ta lớn lên bằng Tiểu Ái?”

      Cha mẹ nào cũng có mong muốn con mình cá chép hóa rồng Chu Hiểu Lâm cho rằng Mỹ Tú kém Tiểu Ái chỗ nào. Đương nhiên, ta và Đới Thuần kém xa Tô Tô và Diệp Dục. Đây là thực cho nên đời này Chu Hiểu Lâm cam chịu số phận. ta đương nhiên có tâm lý oán hận hay cam lòng mà làm ra chuyện phản bội lại cả thôn. Mấy chuyện vặt vãnh trong nhà đúng sai thế nào ta vẫn có thể phân biệt được.

      Song, Đới Thuần còn lo lắng hơn cả Chu Hiểu Lâm. ta cảm thấy nếu như Mỹ Tú còn tiếp tục chịu ảnh hưởng của Chu Hiểu Lâm như vậy, sớm muộn gì cũng bị sai đường. Vì thế, ta cũng tiếp tục tranh luận với Chu Hiểu Lâm mà trực tiếp đưa ra kết luận:

      “Tô Tô bảo ra ngoài thôn rèn luyện vài ngày . Lát nữa tôi tiếng với Trương Văn Viễn, để ta sắp xếp chỗ ở tốt cho !”

      muốn. Tôi . Tôi còn phải chăm sóc con . Tôi !!!”

      “Vậy dẫn theo cả Mỹ Tú !”

      “Dựa vào đâu chứ? Con tôi mới được có mấy tháng, bắt tôi dẫn con bé ra ngoài. xem Tô Tô , phải sinh con xong cũng trốn trong thôn sao? Tôi muốn dẫn con ra ngoài! Chỉ là sống vài ngày tôi cũng muốn.”

      “Khi Tô Tô sinh Tiểu Ái suýt nữa mất mạng, sức cùng lực kiệt. cho rằng chuyện đó ảnh hưởng gì đến ấy sao? Người ta lấy danh nghĩa là ở cữ, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong thôn. khỏe mạnh thế cũng trốn trong thôn làm gì? Lập tức thu dọn đồ đạc ra ngoài!”

      Chu Hiểu Lâm nghe xong cuống lên. ta trốn trong biệt thự là để đề phòng Tô Tô là làm. Kết quả Tô Tô còn chưa cho người đến bắt ta chồng ta đòi ném ta ra ngoài, muốn chấp hành mệnh lệnh của Tô Tô!

      ta đương nhiên liều chết nghe theo.

      Thế giới bên ngoài đáng sợ biết bao, bắt ta đem theo con ra ngoài, phải là tự đâm đầu chịu khổ sao? Vì thế Chu Hiểu Lâm ở lì trong nhà, khóc lóc om sòm trước mặt con Mỹ Tú của ta, khiến cho con bé nằm giường cũng khóc ré lên theo.

      Đới Thuần thèm để ý đến hai mẹ con họ, xoay người tìm Lý Tiểu Vũ bảo ấy cử hai thành viên của đội nữ tự cường lôi Chu Hiểu Lâm và Mỹ Tú gào khóc om sòm trong nhà ra khỏi thôn Bát Phương. Sau đó, ta quay về thu dọn đồ đạc, quần áo của hai mẹ con ta đưa cho Trương Văn Viễn, bảo Trương Văn Viễn rèn luyện họ tốt ở bên ngoài thôn Bát Phương.

      Chu Hiểu Lâm bị chồng mình cưỡng chế lôi ra ngoài, ôm theo Mỹ Tú mới được mấy tháng tuổi, đứng bên ngoài cổng lớn thôn Bát Phương khóc ra nước mắt. Tô Tô ở trong thôn, suy nghĩ cả đêm. Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, thức dậy cho Tiểu Ái uống sữa. cầm cái bánh màn thầu mẹ Tô hấp, vừa ăn vừa sửa soạn hai bộ quần áo cho mình và Tiểu Ái thay, rồi xách ba lô, nhét hai bình sữa và ba lô bánh màn thầu và địu cho trẻ sơ sinh vào trong.

      Sau đó vào trong thôn chọn xe, chọn chiếc xe Jeep quân dụng mà ban đầu Diệp Dục tặng mình. lại tìm trong đống đồ Phương Thúc Ế tặng Tiểu Ái, lấy ra chiếc nôi cầm tay, nhét vào sau ghế lại xe.

      Chuẩn bị tất cả xong, Tô Tô đặt Tiểu Ái vào trong nôi xách tay. Khi xoay người sửa soạn những đồ đạc khác, con rắn màu đỏ nhân cơ hội lén lút trườn vào trong xe, chui vào trong nôi của Tiểu Ái. Cứ như vậy, lớn, , con rắn, nhân lúc trời tờ mờ sáng rời khỏi thôn Bát Phương.

      Tô Tô cũng định xa. Bây giờ Tiểu Ái mới được tháng tuổi, đa số thời gian đều là ngủ, rất ít khi thức, cho nên mình Tô Tô cũng chăm sóc được. muốn dẫn Tiểu Ái ra ngoài thăm thú. Người ta con nuôi trong giàu có, làm sao để nuôi trong giàu có đây? Tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, cũng coi như là mở rộng tầm mắt rồi.

      Ra khỏi cổng thôn, những người sống sót bên ngoài đều khá sửng sốt. Trương Văn Viễn nhìn thấy Tô Tô ngồi trong xe, cũng biết xảy ra chuyện gì. Khi ta còn suy nghĩ xem đột nhiên Tô Tô chạy xe ra ngoài có phải có chuyện gì Tô Tô lại vẫy tay gọi ta lên ngồi ghế phụ, bảo ta chỉ đường. muốn ra ngoài đánh quái.

      “Đem… đem theo cả Tiểu Ái?”

      Trương Văn Viễn mắt trắng dã xoay người nhìn Tiểu Ái ở phía sau Tô Tô. ngủ ngon lành trong nôi, biết chuyện gì cả. Trái tim Trương Văn Viễn khẽ run lên, đưa mắt nhìn Tô Tô, khuyên:

      “Tô Tô, Tiểu Ái còn quá , bây giờ mình dẫn theo con bé rất vất vả. Mọi người chúng tôi đều biết, bây giờ có ai cầu ra ngoài đánh quái.”

      “Lề mề, mau chỉ đường , lát nữa ông bà ngoại và cha con bé phát chúng ta ra ngoài được đâu!”

      Tô Tô mất kiên nhẫn giục Trương Văn Viễn. tháng nay, mặc dù mẹ Tô rất muốn giúp Tô Tô chăm sóc Tiểu Ái nhưng Tô Tô cho rằng cha mẹ mới là đầu tiên phải chăm sóc con bé, cho nên từ chối. Mẹ Tô chỉ có thể làm cơm mỗi ngày cho , giúp giặt quần áo của Tiểu Ái. Bình thường rảnh rỗi có việc gì làm chăm chú quan sát Tô Tô và Tiểu Ái.

      Cho nên lúc Tô Tô ra ngoài chỉ với mẹ Tô là dẫn Tiểu Ái ra ngoài thăm thú chứ cho bà biết dẫn con bé ra tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Diệp Dục cũng biết, nếu như biết càng có khả năng ra ngoài được.

      Trương Văn Viễn còn cách nào khác, dưới thúc giục của Tô Tô, chỉ về phía trước, đưa ra khỏi màn sương mù dày đặc. ta cũng dám quay về mà ở lại xe, hết sức tập trung quan sát những nguy hiểm lớn bé xa gần.

      Bên ngoài sương mù vẫn là lũ giòi, nhưng số lượng nhiều hơn bên trong rất nhiều. Tô Tô đỗ xe bên rìa màn sương. Hôm nay chiếc bốt cao cổ đế bằng, mặc quần soóc bò, chiếc áo sơ mi bò dài tay, đầu đội mũ bò, mở xe xuống.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 360: Con bé chỉ là Tiểu Ái

      Trương Văn Viễn liền ngồi ghế phụ quan sát. Sau khi xuống xe Tô Tô cúi người, dùng cột băng nhọn rất dài đâm vào con giòi biến dị màu trắng to lắm. Con giòi to bằng con giun kia còn ngọ nguậy cuộn tròn cột băng, phóng xúc tu dài đỏ lòm về phía Tô Tô.

      Tô Tô mở cửa sau xe ra, giơ con giòi cột băng đến trước mặt Tiểu Ái. Tiểu Ái tỉnh ngủ, bé mở to mắt nhìn giống như nhận thức về con giòi, chỉ nghe thấy Tô Tô :

      “Cục cưng, con xem đây chính là giòi biến dị. Chúng sinh sản rất nhanh, được để chúng chạm vào, chạm vào cái là con đời, biết chưa? Nhìn thấy loại này, phải giết ngay nhé! Giết thế nào nhỉ? Bây giờ con chỉ là người bình thường, có dị năng. Đợi khi con có thể ném lựu đạn, mẹ bảo cha làm cho con mấy quả lựu đạn, ném cho lũ giòi chết hết.”

      Tiểu Ái có thể nghe hiểu sao? Trương Văn Viễn ngồi ghế phụ xe, rợn người nhìn Tô Tô. làm mẹ mà dạy con mình như thế này sao? là ra ngoài đánh quái thức chất là ra ngoài dạy Tiểu Ái nhận biết giòi? Đứa bé mới tròn tháng tuổi, dạy như thế được sao?

      Tô Tô quan tâm Trương Văn Viễn nghĩ thế nào. xoay người, vô số gai băng dưới chân đâm lên, giết sạch lũ giòi nhúc nhích quanh xe. lại quay người lại nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời như trang giấy trắng của Tiểu Ái. Sau đó, Tô Tô bế bé lên, đặt vào trong địu, vừa đem theo Tiểu Ái giết giòi, vừa với bé:

      “Người bình thường cũng có cách của người bình thường. Con xem Tiểu Vũ, chỉ huy đội nữ tự cường toàn người bình thường, bây giờ oai phong biết bao? Mẹ cũng mong sau này con có thể quá oai phong. Con là con , sợ gian khổ, tự lực tự cường là tốt rồi.”

      Lo lắng là căn bệnh chung của các bà mẹ sau khi sinh. Tô Tô biết sau này Tiểu Ái là dị năng giả bởi vì cha mẹ bé đều là dị năng giả. Nhưng cụ thể là dị năng này bao giờ xuất ai biết. Tô Tô đương nhiên hy vọng dị năng của Tiểu Ái xuất càng sớm càng tốt. Như vậy, có thể dạy con bé nhiều cách tự bảo vệ bản thân mình hơn. Nhưng nếu như đến tận khi Tiểu Ái già, vẫn chưa xuất dị năng sao?

      Đa số cha mẹ đều hy vọng con mình có thể cá chép hóa rồng, nhưng nếu như bọn họ chỉ là người bình thường sao? Những đứa trẻ như vậy đáng được dạy dỗ sao? Nên để chúng sống cả đời trong che chở, bao bọc của cha mẹ sao?

      Tiểu Ái phải là công chúa của thôn Bát Phương. Con bé chỉ là Tiểu Ái, làm Tiểu Ái là được.

      Khi Tô Tô đem theo Tiểu Ái ra ngoài giết giòi bên cạnh xe ở trong xe con rắn màu đỏ cũng chui ra. Trong đôi mắt vàng của nó toát ra tia sáng khát máu, nó nhắm chuẩn vào con giòi to bằng nó, mở miệng cắn thẳng vào xúc tu đỏ tươi của con giòi. Trong chốc lát, con giòi màu trắng biến thành màu đen xì, tắt thở chỉ trong vòng giây.

      Tuy nhiên, con rắn đỏ kia rất kén chọn, nó cảm thấy mùi vị của con giòi quá tệ nhưng tinh hạch trong cơ thể giòi lại rất ngon. Vì thế nó lại nhả con giòi chết ra, tìm được tinh hạch sáng lấp lánh, nuốt thẳng xuống bụng.

      Bên cạnh cũng có rất nhiều giòi bò đến muốn ăn thịt con rắn đỏ hoặc là con giòi chết đen sì kia. Nhưng khi những con giòi cắn vào con giòi màu kia cơ thể cũng lập tức đen sì lăn ra chết. Mà những con giòi cũng cùng chung số phẩn. Con nọ ăn con kia, độc lan từ con nó sang con kia, chẳng mấy chốc đống giòi chết đen sì dưới gầm xe.

      Lúc này, con rắn rất vui vẻ, nó cần lãng phí nọc độc mà giòi tự động chết. Nó chỉ cần ngoạm lấy tinh hạch trong cơ thể những con giòi kia là được.

      Trong khi Tô Tô đem theo Tiểu Ái hăng say giết giòi nó trốn trong gầm xe cũng ăn đến vui vẻ. Nhưng lát sau, con rắn ăn quá nó, nó vẫn còn quá , ăn được nhiều nên nó lắc đuôi bò lên xe tạm nghỉ.

      Tuy nhiên, có lẽ do nó vẫn còn chưa thăng cấp, độc tính của nọc độc có hạn cho nên phạm vi phát tán độc rộng lắm. Chỉ giết chết được đống giòi đen sì dưới gầm xe nên bị Tô Tô và Trương Văn Viễn phát ra.

      Hai tiếng trôi qua, có vẻ Tiểu Ái đó. Tô Tô ngồi ghế sau, Trương Văn Viễn ngồi ghế phụ chủ động nhắm mắt để Tô Tô cho bé bú. Sau khi dỗ Tiểu Ái ngủ xong, Tô Tô đặt bé vào trong nôi, lái xe đưa Tiểu Ái, Trương Văn Viễn và con rắn ăn nó căng dạo ở nơi xa hơn chút.

      Phía trước thôn Bát Phương có trạm đổ xăng đổ nát. Mạt thế gần được năm rồi, trong trạm xăng từ lâu còn bất kỳ đồ đạc gì. Xăng cũng bị bộ đội đặc công dị năng rút cạn rồi. Chút đồ đạc còn lại cũng bị những người còn sống ngang qua vơ vét sạch.

      Tô Tô bế Tiểu Ái xuống xe, vòng quanh trạm xăng, nhìn xung quanh toàn là vết máu và rác. với Tiểu Ái:

      “Con xem, môi trường ở đây cũng xem như là tốt đây. Con cho rằng cả thế giới này đều giống như thôn Bát Phương sao? phải đâu, hầu hết mọi nơi còn bẩn thỉu hỗn loạn hơn trạm xăng này nhiều. , , , con nhất định được có ý nghĩ giúp dọn dẹp đâu nhé. Cứ để thế, thiên nhiên dần làm sạch nơi đây.”

      Hả… Trương Văn Viễn ở bên cạnh nghe, trong lòng thở dài thườn thượt. Ai biết trẻ con trong thôn Bát Phương thích sạch chứ? Vứt rác cũng phải chạy đến vứt vào thùng rác, có khi cũng có người lớn cầu quét dọn thôn. Dù sao thôn Bát Phương là nơi có tổ chức, có quy củ.

      Vậy bây giờ Tô Tô dạy Tiểu Ái như vậy phải muốn bảo Tiểu Ái mặc kệ vệ sinh, cần sạch sao?

      “Chúng ta phải về vấn đề vệ sinh khi cần thiết, nhưng khi cả thế giới đều đen tối, chúng ta cần phải làm lao công quét đường của thế giới. Cũng giống như con người chung sống với nhau, tốt với người cần tốt, còn giết những người xấu!”

      Tô Tô tiếp tục đeo theo Tiểu Ái tham quan trạm xăng . Thế giới rộng lớn như vậy, cũng chỉ định ra ngoài có ngày. Tiểu Ái còn như vậy, cho nên rất nhiều chuyện, thể giảng giải hết cho bé được. May mắn là Tiểu Ái lớn lên từng ngày, kiếp này, Tô Tô để lạc mất Tiểu Ái nữa. Cho nên, còn rất nhiều thời gian để dạy dỗ bé, dẫn ra ngoài “thăm thú thế giới”! Cả quãng đường, chỉ nghe thấy Tô Tô luyên thuyên mình.

      “Thế nào là chuyện lôi thôi? Thế nào là đúng sai? Thế nào mới là tam quan đúng đắn nhất ở mạt thế? Những cái này tiêu chuẩn cụ thể nào cả. Cứu người hay giết người cứ nghe theo trái tim là được. Nhưng con cũng thể cố ý làm bậy, bởi vì những người như vậy cần phải có thực lực rất lớn. Đương nhiên, nếu như con mãi là người bình thường, mẹ cũng mong con gửi gắm cuộc đời của mình lên người đàn ông. Con phải nhận thức đầy đủ về thế giới này, được làm chuyện gian ác; có thể tự bảo vệ bản thân, lương thiện tùy lúc; phải kiên cường, lạc quan, tự lập. Như vậy là đủ rồi.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 361: Chíp bông

      Sắp tới trưa, Tô Tô bảo Trương Văn Viễn lái xe trở về thôn Bát Phương trong làn sương mù dày đặc để bắt gà về. và Tiểu Ái ở lại ở lại trạm xăng để dọn rửa phòng trong đó. Tô Tô ôm Tiểu Ái ngồi ghế định ngủ trưa. Hai mẹ con có thói quen ngủ trưa ở tầm chính ngọ. Hôm nay ra ngoài nhưng Tô Tô vẫn ngáp vài cái còn Tiểu Ái ngủ trong địu từ lúc nào.

      Tô Tô vừa chợp mắt được lúc cảm thấy con rắn đỏ lần mò chỗ chân ghế ngồi. Năng lượng của con rắn này đem lại cảm giác quen thuộc cho Tô Tô nên án binh bất động chờ xem con rắn này định làm gì?

      Con rắn đó bò hồi rồi dừng lại trước mặt Tiểu Ái và quan sát thái độ của Tô Tô. Thấy Tô Tô nhắm mắt như ngủ, nó yên tâm to gan chui vào cái khăn quấn Tiểu Ái.

      Nó cũng có thói quen ngủ trưa mà! Trước đây ngày nào nó cũng ngủ người Tiểu Ái, hôm nay sao có thể ngoại lệ được?!

      Tô Tô khép hờ mắt lo lắng dám ngủ, càng lúc càng tỉnh táo. Chờ đến khi con rắn đỏ đó nằm yên trong khăn quấn, coi chỗ đó là cái ổ rồi ngủ thiếp , mới mở mắt ra rồi mở hé khăn nhìn con rắn áp lên ngực Tiểu Ái, cuộn tròn đống. bội phục lá gan to tày trời của mình rồi.

      Đây là con rắn chúa biến dị, nhìn qua chỉ như hơn tháng với lớp vảy đỏ mềm nhũn, hai bên có hai nhúm nhô lên như cánh. Có lẽ khi con rắn trưởng thành, đây cũng phát triển thành cánh và bay được!

      Vấn đề mấu chốt là con rắn chúa biến dị như vậy có thiên tính khát máu, hiếu chiến, người có dị năng triệu hồi thú dị năng cũng thể hàng phục loại sinh vật này. Tại sao Tiểu Ái lại hòa hợp được với con rắn này?

      Các dị năng giả hàng phục thú biến dị phải trả giá rất nhiều, chẳng hạn như cho chúng uống máu của mình hoặc trao đổi phần thân thể để làm trung gian. Trước đây Lã Ấn cũng phải đánh đổi con mắt của mình để trao đổi với con chim ưng kia.

      Từ đó, chim ưng thấy được gì Lã Ấn cũng thấy được như thế.

      Tô Tô nhìn Tiểu Ái, cũng cụt tay cụt chân, có thứ gì để làm trung gian với con rắn kia!

      Vậy con rắn chúa biến dị này sao lại đem đến cảm giác như nó là song sinh với Tiểu Ái nhỉ? Chúng có mối liên kết rất kỳ lạ: rắn chúa và Tiểu Ái trưởng thành cùng nhau!

      Nghĩa là nếu rắn chúa hấp thu tinh hạch, nửa năng lượng tinh hạch đó được chia cho Tiểu Ái. Tiểu Ái có lớn lên chúng mới có thể trưởng thành cùng nhau.

      Cảm giác cứ là lạ sao đó! Quá là lạ… Tô Tô xoa cổ, cảm thấy dường như chỉ có thể đợi Tiểu Ái lớn lên rồi tự mình cho con bé biết.

      ra suốt tháng qua, ngươi là thứ cứ ở quanh chúng ta!”

      Tô Tô đưa tay chọc chọc đầu con rắn đỏ. Nó bị đánh thức, mở đôi mắt vàng óng, đầu rắn ngỏng lên nhìn Tô Tô rồi hốt hoảng. Toi rồi, mẹ phát ra rồi!

      Khi con rắn thấp thỏm, Tô Tô lại bình tĩnh hỏi, “Ngươi từ đâu đến? Tên gì? Sao lại có quan hệ tốt với con của ta như vậy?”

      Nghe hiểu! Con rắn ngơ ngác thè lưỡi.

      Nó còn quá, bản thân cũng biết mình từ đâu đến mà chỉ tìm kiếm đồng loại theo cảm giác, chẳng hiểu sao lại thấy Tiểu Ái là đồng loại của mình, Tô Tô là mẹ mình. Nó hề có ý làm hại hai mẹ con.

      Tô Tô có thể cảm nhận được điều này. vừa nghĩ vừa nhìn Tiểu Ái hề có chút sóng dị năng nào, quyết định giết con rắn.

      Hôm nay, nếu như là Diệp Dục, giết luôn con rắn này rồi. Tô Tô khác , gặp đủ chuyện kỳ quái trong mạt thế. con rắn có cảm giác tương đồng với trẻ sơ sinh, cảm thấy trẻ sinh là đồng loại của mình cũng chẳng có gì lạ!

      Trước mạt thế, tin tức động vật nuôi nấng trẻ con loài người hề ít!

      Quan trọng là nếu con rắn này bị giết, Tiểu Ái có chịu ảnh hưởng gì ?! Giống như khi Diệp Dục bắn con chim ưng, Lã Ấn cũng bị thương.

      “Được rồi, ngươi cứ ở lại nhưng được làm Tiểu Ái bị thương đâu đấy.”

      Tô Tô to gan quyết định đánh cuộc lần. Dù bé con nhà có dị năng triệu hồi thú biến dị, nhưng con rắn này lại có đồng cảm với Tiểu Ái nên lòng trung thành của nó cao hơn khi sử dụng dị năng khống chế. là bị ép, là tự nguyện từ nội tâm, đương nhiên cái sau tốt hơn.

      Con rắn vẫn thè lưỡi. Tuy nó vẫn ngây thơ, hiểu tiếng người nhưng vẫn cảm nhận được mẹ chấp nhận mình rồi. Tốt quá, từ nay về sau có thể quang minh chính đại chơi với Tiểu Ái rồi!

      “Tên gì? Ta biết đặt tên, trông mày trơn tuột có lông lá gì, tao gọi mày là Chíp Bông nhé!!!”

      Chẳng có con vật nào tên Chíp Bông cả, đúng là đặt tên kém cỏi mà! Tô Tô tự mỉa mai mình, còn có cảm giác bản thân có khiếu hài hước. cười ha ha – từ nay về sau, con rắn chúa oai phong dũng mãnh này có cái tên “nổi tanh tách”: Chíp Bông!

      Chíp Bông biết mình được đặt cái tên rất đáng . Thấy Tô Tô hào hứng, nó cũng vui vẻ đặt đầu lên người Tiểu Ái, lắng nghe tiếng tim đập của đứa bé rồi chìm vào giấc ngủ.

      lát sau, Trương Văn Viễn bắt gà về. Tô Tô ôm Tiểu Ái và Chíp Bông nhặt cành khô cùng Trương Văn Viễn, làm lông gà sạch rồi nướng lên ăn. Hai người ngồi xổm bãi đất trống của trạm xăng ăn gà. Từ đằng xa, mấy chiếc ô tô tới đường quốc lộ. Trong bầu khí nóng nực, Tô Tô chỉ cảm thấy có ít nhất ba dị năng giả ngồi trong.
      Parvarty thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 362: Cấp cao là cấp ba

      Ba dị năng giả trong xe gồm hai nam nữ, còn có người đàn ông bình thường cầm vũ khí, trông mặt ai nấy đều ghê gớm khó chơi. Họ nhìn thấy ở trạm xăng dầu đằng xa có nam nữ - còn ôm đứa bé – ngồi ăn gà nướng.

      Trong mạt thế có thể thoải mái như vậy chắc chắn phải người bình thường. Ba người đó hiểu điều này nên chỉ dừng xe rồi vào cửa hàng tiện lợi của trạm xăng tìm chút đồ, hề để ý đến Tô Tô và Trương Văn Viễn.

      Ban đầu Trương Văn Viễn cũng hơi lo lắng nhưng thấy Tô Tô cứ thản nhiên ngồi ăn, để ý đến đám người kia nên ta cũng thoải mái hơn. Tô Tô là người có dị năng cao như vậy, đây lại gần thôn Bát Phương, việc gì phải sợ.

      Hai người ăn uống no say Tiểu Ái cũng thức giấc vì đói, bắt đầu khóc rấm rứt. Tô Tô ôm con bé về phòng cho bú mẹ. Trong mấy người kia, có người tò mò thích tán phét nên hỏi Trương Văn Viễn:

      “Này người em, từ đâu đến thế?”

      Trương Văn Viễn quay đầu nhìn, mọi người càng hoảng hốt, chợt nhận ra người đàn ông trông có vẻ nhát gan luống cuống này cũng là người có dị năng giả. Người đặt câu hỏi tỏ ra cung kính hơn hẳn:

      “Thưa , là người nơi nào?”

      Trương Văn Viễn phân vân biết nên trả lời , mấp máy môi rồi lại quay ném xương gà trong tay xuống đất. Nếu cho họ biết mình đến từ thôn Bát Phương có khi lại xảy ra chuyện hay, giờ đâu thiếu người sống sót muốn đến chỗ bọn họ!

      lát sau, đám người cảm thấy vô vị khi Trương Văn Viễn để ý đến họ, họ thể cứ hào hứng phía mãi được. Dù sao bọn họ cũng có ba dị năng giả trong nhóm cơ mà. Đám người đó quyết định nghỉ ngơi ở trạm xăng dầu, trò chuyện với nhau.

      Tô Tô vừa cho con bú, vừa chọc tay lên đầu con Chíp Bông. Chíp Bông né tránh, Tô Tô càng muốn tấn công. Hai bên tôi tránh tôi né, tiện thể Tô Tô dỏng tai lên hóng chuyện của nhóm người kia.

      Từ câu chuyện của họ, Tô Tô biết được phía tây bắc của thôn Bát Phương có căn cứ người sống sót, dường như định thiết lập khu an toàn vì họ phát triển theo hướng đó. Nhóm người này ra ngoài làm nhiệm vụ tìm kiếm đồ đạc.

      nay, người lãnh đạo căn cứ đó chính là kẻ nhân dịp Tô Tô sinh nở định chiếm thôn Bát Phương – Lý Oánh. Căn cứ của Lý Oánh giờ có khoảng vài chục nghìn người.

      Cái Lý Oánh này lại ngoi lên được nữa rồi!

      Tô Tô cười gằn. Mấy ngày qua sống thoải mái, quên hẳn Lý Oánh. ngờ hướng tây bắc Tương thành toàn sa mạc hoang vắng, chẳng biết Lý Oánh bản lĩnh thế nào mà lại phát triển được thành chục nghìn người. Nhưng dù thế nào, chuyện này cũng che giấu được việc Lý Oánh từng lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn để thôn tính thôn Bát Phương của .

      Vì thế, Lý Oánh tìm đồ OK thôi, tìm đồ còn hướng về thôn Bát Phương làm gì?

      Thôn Bát Phương cái gì cũng thiếu, chỉ có gà là nhiều. Thường ngày người trong thôn chỉ để ý để gà phát triển quá nhiều, còn bên ngoài thấy gà chạy lung tung bắt tạm vài con ăn, ai để ý.

      Dần dà cũng có vài nhóm người sống sót muốn tìm đồ ăn tìm quanh thôn để bắt gà ăn.

      Tô Tô chưa từng quan tâm đến việc này, bắt bắt thôi, coi như thôn Bát Phương đỡ phải bắt gà. Có điều giờ lại có suy nghĩ khác: có lợi cho ai chứ quyết có lợi cho Lý Oánh. phải về bảo cha mình quây lưới sắt quanh thôn Bát Phương, đồng thời xây trạm phát điện bằng sức gió để hút gà bên ngoài về đó mới được.

      Tô Tô lắng nghe thêm chút nữa phát ra họ những lời hết sức tục tĩu với người dị năng giả nữ kia. Hình như địa bàn của Lý Oánh, dù là dị năng giả phụ nữ vẫn chỉ có địa vị thấp, đàn ông bình thường cũng có thể hạ nhục phụ nữ phải?

      Xế chiều, nhóm người kia tìm thấy xăng dầu trong trạm xăng nên rời . Tô Tô cũng cho Tiểu Ái bú xong nên và Trương Văn Viễn lên xe cùng về thôn Bát Phương. Bọn họ vừa , đám người kia lại quay lại. người trong đó chỉ lông gà mặt đất, hỏi người cầm đầu:

      đó nhìn rất sạch ngon nghẻ, có vẻ yếu thôi mà sao chúng ta chiếm đoạt? Tất cả chúng ta tiến lên chẳng nhẽ đánh được tên đàn ông kia?”

      “Thắng được ?”

      Người cầm đầu hỏi ngược lại. Xung quanh trạm xăng con giòi nào, căn phòng Tô Tô dính hạt bụi. ta tiếp:

      tưởng tên đàn ông kia có con mắt đáng sợ? đó mới là dị năng giả cấp cao.”

      “Cấp cao? Cấp ba?”

      Có người lên tiếng hỏi. Đối với căn cứ của bọn họ, cấp ba là cao lắm rồi. Khi người cầm đầu Tô Tô là dị năng giả cấp cao, ai nấy đều cho rằng đạt cấp ba.

      May mà bọn họ giở trò với Tô Tô và Trương Văn Viễn. Cấp ba đấy, có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ!

      “Chúng ta ra ngoài tìm đồ nhiều ngày, tất nhiên phải hạn chế gây chuyện tối đa. Nghe thôn Bát Phương toàn người mạnh, có mười tám lính đặc công thức tỉnh dị năng từ trước mạt thế nên giờ chúng ta đừng đắc tội địa bàn của người ta. phải lúc!”

      Đội trưởng có lời ai đồng ý cũng phải nghe. Nào ai biết hai người vừa nãy có phải người của thôn Bát Phương hay ? Sau này, thấy hai vợ chồng bọn họ cứ tránh ra là được.

      Hơn nữa, thôn Bát Phương lớn như thế, phải con gà nào cũng ở trong đám sương mù. Nơi nào có giòi có gà. Những con gà trước đây ra khỏi thôn sinh nở rất nhiều mà ai giết nên nay, gà bên ngoài còn nhiều hơn gà trong thôn.

      Lần này ra ngoài tìm đồ, tốt nhất bọn họ nên hạn chế gây chuyện hơn!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 363: Làm hàng rào điện bảo vệ

      Thực lực của thôn Bát Phương rất mạnh, dù giòi nhiều nhưng mọi người phải đối diện với chúng. Nếu có ai gặp phải nhộng mặt người quanh đó dẫn về thôn Bát Phương, mười bảy lính dị năng giả hoặc Diệp Dục giải quyết hết.

      Vì thế xung quanh thôn Bát Phương có rất nhiều nhóm sống sót rải rác, tất cả đều ngầm hiểu rằng họ sống dựa vào nhóm Tô-Diệp.

      Mặc dù căn cứ của Lý Oánh cách thôn Bát Phương khá xa nhưng ra ta cũng dựa vào thôn Bát Phương để sống. Nhóm người sống sót ở đây được Lý Oánh giao cho rất nhiều nhiệm vụ liên quan đến thôn. Ai cũng biết gà của thôn chạy lung tung nên khi nào muốn tìm đồ, người của Lý Oánh cũng tụ tập về đây.

      Khi Tô Tô quay về thôn Bát Phương, Diệp Dục và Hộ Pháp lái xe ra ngoài. Hôm nay Diệp Dục quay về khá sớm, khấp khởi chờ mong gặp con lại thấy hai mẹ con trong phòng. vội vàng chạy khắp nơi tìm, cuối cùng mọi người giấu được đành phải kể chuyện Tô Tô đưa Tiểu Ái ra phía ngoài sương mù.

      Diệp Dục kéo Hộ Pháp tìm. Có điều hướng tìm Tô Tô lại ngược với hướng vợ . Khi Tô Tô đưa Tiểu Ái về thôn hai người kia vẫn ở ngoài tìm hai mẹ con.

      Mộc Dương vẫn mặc đồ thể thao màu đen, đứng nhìn chằm chằm vào cửa thôn Bát Phương mà chẳng để ý đến người xung quanh chuyện với mình. Khi cửa thôn mở ra, xe của Tô Tô tiến vào, cậu ta vội vàng chạy ra kiểm tra Tiểu Ái. Thấy con bé vẫn ngủ ngon, cậu rất yên tâm.

      đâu mà giờ mới về?” Cha Tô hầm hầm bước lên, chỉ Tiểu Mộc Dương chỗ cửa sau xe rồi với Tô Tô, “Huấn luyện xong là Mộc Dương tìm con ngay, đợi ở cửa mấy tiếng rồi đấy.”

      “Con đâu đâu, ra ngoài chút thôi mà.”

      Tô Tô nhìn đám người xung quanh mình – bao gồm mẹ Tô và mấy người già – thở dài bước xuống xe, kệ Tiểu Mộc Dương cẩn thận bế Tiểu Ái ra khỏi giỏ xách tay. Tô Tô bước ra chuyện với cha mình về việc xây lưới sắt quanh thôn.

      “Làm lưới sắt được thôi, nhưng ngoài kia nhiều gà như thế mà con cho người ta giết biết đâu lại gây mâu thuẫn với nhóm người sống sót?

      Hai cha con vừa vừa thảo luận, thỉnh thoảng Tô Tô lại quay nhìn Tiểu Ái. Mộc Dương kiểm tra con bé xong rồi đưa lại cho mẹ Tô, mẹ Tô lại kiểm tra lượt nữa. Mấy người già vây quanh mẹ , bắt đầu bàn tán chuyện ngoài kia an toàn, sau này được đưa Tiểu Ái ra ngoài nữa.

      ra nhìn Tô Tô là biết trước kia mẹ giáo dục theo cách nào. Nếu đưa Tiểu Ái cho mẹ mình, đương nhiên bà bảo vệ con bé toàn diện. Vì bà ủng hộ việc Tô Tô đưa Tiểu Ái ra ngoài nên mới giao cho bà chăm.

      Có điều giờ ra ngoài ngày cho con bé biết thế nào là giòi, cảm thấy để bà ngoại trông con bé cũng được. Tô Tô bỏ , quay sang thẳng với cha mình:

      “Con phát ra người của Lý Oánh ở ngoài thôn Bát Phương. Con muốn kéo lưới sắt để người của Lý Oánh được hưởng lợi từ thôn chúng ta.”

      đến tên Lý Oánh, Mộc Dương đờ người, hai ánh mắt tóe lên nỗi căm hận sâu sắc, đôi bàn tay bé siết chặt lại.

      Cha Tô gật đầu thở dài, khai báo hết với Tô Tô, “Lắp hàng rào điện cũng được, nhưng người trong thôn có hạn, lại toàn người già và trẻ , mười tám người của Diệp Dục lao động được. Con có nghĩ tận dụng người sống sót bên ngoài ?”

      “Được chứ! Con thấy họ ở ngoài kia sống cũng tốt, chắc cũng tình nguyện kéo hàng rào điện để bảo vệ bản thân thôi!”

      Tô Tô đồng ý phải vì họ cần đến những người này nên đưa họ vào thôn Bát Phương. ra thôn Bát Phương toàn phụ nữ, người già và trẻ con, thỉnh thoảng Sở Hiên và Phương Thúc Ế còn dẫn đến bệnh nhân và phụ nữ có thai, thành phần người ngoài quá phức tạp. Nếu tất cả bọn họ kéo đến đây ổn lắm, vì thế muốn có thêm ai đến thôn Bát Phương nữa.

      thực tế, nhìn những người đón tiếp Tiểu Ái ngày hôm nay, muốn di chuyển thôn Bát Phương. Nhiều người già trong thôn như vậy khiến nhận ra cách làm của mình đúng. Ai nấy đều đối với Tiểu Ái quá nhẫn tâm khiến phát ra đây là hoàn cảnh phát triển lệch lạc, tuyệt đối thể để cho Tiểu Ái lớn lên như thế.

      dự tính tìm nơi khác đưa Tiểu Ái .

      Tối đến, cha Tô tìm Thầy Bói và giáo sư vật lý đại học để thảo luận chuyện làm trạm phát điện bằng sức gió và xây lưới sắt. Mẹ Tô tắm giặt cho Tiểu Ái rồi ngồi càm ràm bên cạnh Tô Tô, toàn những lời như muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ bay nhảy trong mạt thế cũng phải đưa Tiểu Ái cho bà, để bà chăm sóc con bé.

      với Tô Tô chẳng khác nào nước đổ đầu vịt, bà chút lăn ra ngủ.

      Việc đưa con cho bà ngoại trông chẳng khác gì khi Tô Tô ở kiếp trước bỏ lại con bé ở căn cứ. mất mát lần, tuyệt đối đời này bỏ rơi Tiểu Ái lần nữa. Dù điều này có thể làm bà ngoại con bé tổn thương, nhưng chuyện liên quan đến Tiểu Ái nhượng bộ.

      Nhìn Tô Tô uể oải lăn ra ngủ, mẹ Tô cảm thấy chua xót. Con càng lúc càng hiếu thắng, đến Tiểu Ái cũng muốn tự trông nom, thân làm bà ngoại như bà còn xót Tiểu Ái, sao bà có thể thương Tô Tô?

      Mẹ Tô dém chăn cho con rồi nhìn cháu mình say ngủ, sắp xếp lại giường nệm sau đó tắt đèn, ra khỏi phòng.

      Trong gian tối tăm, Chíp Bông chờ mọi người hết rồi lẳng lặng luồn vào chăn Tiểu Ái. Đường đường là con rắn chúa mà lại phải sống chui lủi như ăn trộm. Nó vừa chui vào chăn chưa được bao lâu cửa phòng ngủ lại mở ra, Diệp Dục ra ngoài tuần tra giờ mới về.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :