1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 354: Chỉ muốn được sống

      Khả năng bao phủ của sương mù Thư Sinh tạo ra có giới hạn: bao phủ được đầu thôn phủ được trong thôn, được trong thôn sót cuối thôn. Giờ dị năng của tiến bộ hơn vài phần, có thể bao phủ cả đầu thôn và giữa thôn.

      Cuối thôn có sương mù nhưng Diệp Dục thức tỉnh nên thực lực của thôn Bát Phương tăng vọt. Đội đặc công dị năng giờ cần canh giữ đầu và giữa thôn thường xuyên nữa, tất cả dồn xuống cuối thôn!

      Nhà ở cuối thôn ít hơn, địa thế lại bằng phẳng hoang vắng. Trước mạt thế, đây là nơi chôn cất dân trong thôn, sau mạt thế chốn này trở nên hoang vu. Cha Tô đào chiến hào và xây tường rào nên phái người sửa sang lại khu vực chôn cất này, cũng dọn được ít đất trống.

      Nhiều ngày nay, đội lính đặc công rất hả hê. Lần tiến hóa thứ hai của Diệp Dục kết thúc, bắt đầu chế tạo vài dụng cụ huấn luyện đặc công, tất cả các lính đặc công đều tụ tập lại đây “phá hoại.” Việc canh gác trong thôn được giao cho đội nữ tự cường, đội đặc công dị năng chỉ phụ trách canh giữ bên ngoài. Mọi người cùng nhau phối hợp phòng thủ toàn thôn Bát Phương kín kẽ, con ruồi nào chui lọt.

      Trong tình huống này, Voldermort thể vào thôn Bát Phương. Có điều tìm quanh thôn thấy con rắn chúa kia nên nếu chui vào trong tìm kiếm cam tâm rời .

      loanh quanh chỗ thôn Bát Phương vài ngày rồi quay lại, đuổi kịp nhóm Lý Oánh tiến về phía tây bắc. Hai kẻ bàn bạc: giờ nội gián trong thôn Bát Phương thể tuồn tin tức là ngoài, Tô Tô lại là kẻ lòng dạ cứng rắn, chi bằng bọn họ tìm cách trà trộn vào đám người chạy nạn vào thôn Bát Phương, chờ thời cơ chín muồi tấn công thôn từ bên trong.

      Lý Oánh quan tâm xem liệu kế hoạch này có ổn , ta chỉ hiểu vì sao Voldermort phải khư khư giữ cái ý định vào trong thôn Bát Phương như thế. Có điều, Voldermort hỗ trợ tính kế ta ủng hộ. Thành công hay thất bại cũng chỉ tốn hai ba chục mạng nội gián, chẳng thấm vào đâu so với đội ngũ lên đến hàng ngàn người của ta.

      ra Lý Oánh vốn định tiến về phía Xuân thành nhưng có người zombie vây quanh Xuân thành càng lúc càng nhiều, mấy tháng rồi có dấu hiệu chấm dứt, vào Xuân thành hề dễ dàng. giờ, Xuân thành cũng nhận người bên ngoài.

      Vì thế Lý Oánh định về phái tây bắc, tìm căn cứ của người sống sót để đặt chân. đường , ta cũng có thể thu nhận những người dọc đường, đợi đến khi có được căn cứ việc thu nhận thêm người cũng dễ dàng hơn, dần dần ta lập được khu an toàn. giờ ta định tấn công thôn Bát Phương, nhưng Voldermort có ý định, ta OK.

      tên tay sai dẫn mặc áo phông rách rưới, phía dưới độc chiếc quần lót vào xe RV, với Lý Oánh:

      “Đội trưởng, này ấy biết .”

      Lý An Tâm tóc tai rối bù ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Oánh trang điểm kỹ lưỡng ngồi ghế salon. Lý An Tâm khuỵu hai chân xuống, định bò lại ôm hai chân Lý Oánh. Lý Oánh cau mày né tránh:

      “Lý An Tâm, sao lại ở đây?”

      “Tôi… huhu… huhu…”

      Lý An Tâm thấy Lý Oánh mà như nhìn thấy người thân, nhịn được òa lên khóc. Kể từ khi ta đến chỗ Lã Ấn, sang chỗ thôn Bát Phương của Tô Tô rồi lại vào tay Liễu Truyền Phong, bị nhóm người của Liễu Truyền Phong hành hạ như cỏ rác, giờ được người của Lý Oánh đưa về trại cách an toàn, ta cảm thấy cuộc sống quá tàn nhẫn với mình, ta sống cuộc đời quá gian nan.

      khi ở thôn Bát Phương, Tô Tô tha cho ? tha là sao?”

      Lý Oánh hơi mất kiên nhẫn, hề muốn lắng nghe. Chẳng cần suy nghĩ cũng biết Lý An Tâm chỉ toàn lời oán hận thói đời. Trong lòng Lý An Tâm, ta cho rằng cả thế giới này có lỗi với ta.

      “Chuyện này… Tô Tô cố tình nhắm vào tôi, chỉ có tôi bị giới hạn trong thôn Bát Phương, ai cũng đề phòng tôi, còn muốn đuổi tôi . Còn… còn Lý Tiểu Vũ, tôi nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ nên muốn dẫn Lý Tiểu Vũ rời khỏi thôn Bát Phương, con bé lại từ chối tôi. Đội trưởng Lý, đội trưởng Lý, xem như chúng ta là người cùng họ, có thể… đuổi tôi được ? Chỉ cần đuổi tôi , tôi làm tất cả mọi việc!”

      Từ khi phải hầu hạ đàn ông từ sáng sớm đến đêm khuya, chỉ cần sống được, có nơi an toàn để trú chân, Lý An Tâm sẵn sàng làm tất cả.

      Lý Oánh vừa lắng nghe vừa liếc nhìn Voldermort. ta lấy chai rượu vang đỏ rót ra hai ly, đưa ly cho Voldermort, đảo cái ly trong tay mình rồi bình luận:

      “Lý An Tâm, có cảm thấy người phụ nữ đó rất thú vị ? Tôi dám là tôi hiểu hết Tô Tô đó, nhưng tôi nghĩ mấy người các phải hiểu hơn người khác, rằng thân là đàn bà, sống dưới trướng tôi tốt, hay sống dưới trướng Tô Tô tốt hơn?”

      Theo như lời Lý Oánh, khi tuyệt vọng, ta đương nhiên mong rằng mình rơi vào tay Tô Tô. Dù Tô Tô là người phụ nữ có thai, lại dẫn theo đám người già yếu, biết cách xây dựng sức mạnh, giữa thời khắc mấu chốt mà dám dứt bỏ đám người có năng lực như Liễu Truyền Phong.

      Người ngoài nhìn tưởng Tô Tô là kẻ bồng bột, hành động nguy hiểm lại đáng tin. Khi thôn Bát Phương có vẻ gặp nguy cơ bốn phía, Tô Tô còn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng đàn bà trong tay Tô Tô có cuộc sống tốt hơn bất kỳ nơi nào khác.

      Phụ nữ lang thang bên ngoài thành cave cũng là dạng như Lý Oánh – chừa thủ đoạn nào để leo lên, ngoài ra còn phải hao tâm tốn sức dựa hơi dị năng giả. Ai tốt ai xấu – vừa nhìn hiểu ngay.

      Lý An Tâm hiểu ý trong lời của Lý Oánh. ta ngơ ngác quỳ mặt đấy, dám đưa mắt nhìn lung tung. ta nghĩ nếu ta tường thuật tình hình chi tiết trong thôn Bát Phương cho Lý Oánh, Lý Oánh vui vẻ, bắt ta phải tiếp đàn ông nữa. Lý An Tâm còn phát ra Lý Oánh có vẻ khinh bỉ mình hơn.

      Khinh cứ khinh thôi, chẳng sao! Lý An Tâm chẳng còn để bụng những chuyện này nữa, ta chỉ muốn được sống mà thôi.
      Hale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 355: hiểu kết cục

      Nhìn gương mặt chết lặng của Lý An Tâm, nét trào phúng mặt Lý Oánh càng rệt. ta vờ như tử tế gật đầu với Lý An Tâm:

      điều muốn chỉ là nơi trú thân an toàn. Tô Tô chẳng qua chỉ muốn bán thân xác, cũng bắt phải ra ngoài chốn đáng sợ. Chỗ đó chưa chắc kém thoải mái hơn cái trại này đâu? chưa hiểu à?”

      Lý An Tâm hiểu. ta cảm thấy thôn Bát Phương rất nguy hiểm, Tô Tô nhìn tưởng chắc chắn nhưng ổn chút nào, ràng thể bảo vệ thôn Bát Phương trong vòng vây của giòi. Quan trọng nhất là Lý An Tâm cảm thấy giờ mình có gì thoải mái. Với ta, quan hệ với đàn ông cũng là chuyện thường như cơm bữa mà thôi.

      còn đạo đức, còn tự trọng!

      Lý Oánh hoàn toàn có hứng thú với con đàn bà này.

      Lý An Tâm đứng cạnh Voldermort thấy Lý Oánh có vẻ thờ ơ. con rắn to màu đỏ bò đến gần Lý An Tâm.

      Lý Oánh phẩy tay với Voldermort, “Lý An Tâm tuy chẳng còn bản thân nhưng còn có tác dụng, có thể dùng để dụ Lý Tiểu Vũ.”

      Lý Oánh từng có khoảng thời gian sống với Lý Tiểu Vũ ở khu biệt thự Quả Táo, cũng hiểu chút về Lý Tiểu Vũ, biết mối quan hệ giữa Lý Tiểu Vũ và Lý An Tâm.

      ta cảm thấy Lý An Tâm còn có tác dụng!

      Lý Oánh giao Lý An Tâm cho Voldermort, để Voldermort huấn luyện Lý An Tâm, sau này còn sử dụng Lý An Tâm để “chơi” Lý Tiểu Vũ.

      Còn lại Lý Oánh cũng làm được gì. giờ Diệp Dục tiến hóa xong, nhộng mặt người còn đủ sức đe dọa thôn Bát Phương. Khi Tô Tô sinh, Lý Oánh tận dụng thời cơ, suýt chiếm được thôn Bát Phương. ta chỉ sợ mình mà chạy chậm bị người của Tô Tô đuổi kịp.

      Vì thế, Lý Oánh thu gom đám tàn dư rồi vội vàng rời khỏi khu vực thôn Bát Phương, vừa tiến về phía tây bắc vừa xóa dấu vết đường.

      ra sau khi sinh, Tô Tô hề phái người đuổi theo Lý Oánh. Nhân lực trong thôn có hạn, trong ngoài thôn có nhiều chuyện phải đối phó, Lý Oánh lại miệt mài bỏ chạy rất nhanh, vì thế chuyện giữa Tô Tô và Lý Oánh dần chìm xuống được giải quyết. Có điều đây như mầm mống oán hận, chỉ chờ ngày đối mặt nảy mầm quyết chiến sống còn.

      Thôn Bát Phương dần ổn định trở lại. Mọi người sinh hoạt, chăm trẻ, trồng rau… ai nấy đều bình thản.

      Thời gian thấm thoắt trôi, Tiểu Ái có vấn đề gì. Còn tận vài ngày nữa mới đầy tháng mà con bé tăng ba cân rồi!

      Còn Tô Tô cũng tròn hẳn lên dưới bàn tay nấu đủ loại canh bổ dưỡng của mẹ Tô, còn là gầy gò mỏng manh ngày nào.

      tháng này, rất nhiều người chạy nạn đến phía ngoài thôn Bát Phương, có thể là người của Lý Oánh, có thể dân tị nạn . Mỗi khi gặp người chạy nạn trong sương mù, Trương Văn Viễn lại dẫn họ đến cổng thôn Bát Phương đăng ký, sau đó thu xếp cho ở trong lớp sương mù, sống chung với những người sống sót ngoài đó.

      Cuộc sống trong sương mù cũng rất an toàn. Người biết an phận thủ thường, chỉ muốn tìm được nơi có hơi người để sống tuân theo quy định, lại lung tung trong sương mù. Bọn họ cảm thấy giờ có thể sống sót là nhờ trời cao thường xót, bọn họ cũng tò mò đến mức thăm thú khắp nơi trong sương mù.

      Ngược lại, nếu người có tham vọng rất sốt ruột, chẳng biết khi nào mới vào được trong thôn? Hoặc họ nghe lời dặn của Trương Văn Viễn, cứ lung tung trong sương mù. Những người từng bỏ thôn Bát Phương rất để ý đến những kẻ như vậy, khi Lý Tiểu Vũ tuần tra họ chỉ cho Lý Tiểu Vũ từng người , ai nấy đều tự hiểu trong lòng.

      Có vài người trong thôn được Phương Thúc Ế hoặc Sở Hiên đưa đến. Máy bay của Phương Thúc Ế và Sở Hiên vài ngày lại đến thôn Bát Phương mua đồ ăn chuyến, có đôi khi đưa vài người đến, đôi khi ; thường là con cháu của những người quan trọng, VIP bị thương nặng cần được nghỉ ngơi…

      Cũng có lần máy bay vận chuyển đồ dùng đến. Sở Hiên và Phương Thúc Ế có đồ dùng, quần áo gì cho trẻ con hay đồ thời trang cho phụ nữ đều mang đến đây. Đối với loại người tranh quyền đoạt vị như họ, mấy thứ đó rất vô dụng. Coi như là quà cho phụ nữ và trẻ con trong thôn.

      Biển zombie vây quanh Xuân thành càng lúc càng rộng, chưa từng giảm bớt. Phương Thúc Ế mua thịt gà và rau càng ngày càng nhiều. nay hơn nửa số thịt trong quân đội của Phương Hữu Mạo đều dựa vào thôn Bát Phương. Vì thôn Bát Phương liên tục cung cấp thịt, Phương Hữu Mạo rất đắc ý, khu an toàn ở Xuân thành cũng dần đến giai đoạn quá độ lên căn cứ.

      Người được thế đắc ý, người thất thế oán hận. Phương Hữu Mạo phất lên cũng có kẻ muốn lật đổ ông ta. Dù Xuân thành bị zombie bao vây nhưng ai ở đây biết đến thôn Bát Phương. Ở Xuân thành xa xôi mà thôn Bát Phương bao giờ biết tới, tất cả mọi người đều nghĩ rằng muốn lật đổ Phương Hữu Mạo phải cắt đứt nguồn cung thực phẩm của ông ta!

      Hôm nay là ngày đầy tháng của Tiểu Ái. Cha mẹ Tô, người già trong thôn và mấy chị em phụ nữ khác muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho bé con theo truyền thống, còn định gửi thiệp mời cho Sở Hiên và Phương Thúc Ế. Mọi người giết gà, nhặt rau vô cùng hào hứng. Tô Tô cũng rất vui.

      hết thời gian ở cữ rồi!!!

      Đối với người phụ nữ buồn bực suốt ba mươi ngày qua vì phải nghe lời toàn thế giới, hết tháng đầu quả là niềm vui phát khóc lên được!

      Ngày đầy tháng, bế Tiểu Ái chạy ra ngoài thôn Bát Phương trong ánh mắt dõi theo của Mộc Dương.

      Trương Văn Viễn đón và Tiểu Ái. Sau khi quan sát kỹ lưỡng Trương Văn Viễn, Tô Tô kết luận được rằng Trương Văn Viễn là dị năng giả, thức tỉnh dị năng thiên lý nhãn!

      Thời kỳ thức tỉnh dị năng là khi bị Liễu Truyền Phong bỏ lại, phải ở ngoài thôn Bát Phương mấy ngày, vừa hoảng sợ vừa mất ngủ, tinh thần và thể xác đều chịu áp lực lớn. Từ đó, dị năng của Trương Văn Viễn đột nhiên thức tỉnh, còn tiến hóa lần hai trong thời gian cực ngắn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 356: Trương văn viễn

      Mắt của Trương Văn Viễn có thể nhìn thấy những nơi ở rất rất xa, cho nên ta sống rất mệt mỏi. Bởi vì mỗi ngày vừa mở mắt ra, cảnh vật cách xa tít mù tắp đập thẳng vào mắt, trong đầu phải chứa lượng thông tin quá lớn. Mỗi lần nhìn xa cả này có thể khiến ta hoa mắt đau đầu nôn đến mấy ngày.

      Nhưng trong màn sương mù dày đặc của Thư Sinh, ta cũng thể nhìn những nơi ở quá xa, nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng vì mắt quá sắc bén nên Trương Văn Viễn có thể lại tự do thoải mái trong sương mù, đồng thời tránh những nguy hiểm giấu bên trong đó.

      Lần này Tô Tô và Tiểu Ái ra ngoài hóng gió, bảo Trương Văn Viễn dẫn . Bọn họ còn đặc biệt đến thăm biển hoa ăn thịt người trong truyền thuyết.

      Biển hoa ăn thịt người nằm ở rìa ngoài phía tây của thôn Bát Phương, tiếp giáp với đầu và giữa thôn, phát triển vô cùng xanh tốt. Hoa ăn thịt người màu đỏ tím, rễ cây mọc chằng chịt, quấn chặt vào nhau tạo thành thảo nguyên xanh mướt.

      Khi có con mồi, những cây hoa ăn thịt người này đua đua nhau khoe sắc, toát ra vẻ đẹp lộng lấy trong sương mù dày đặc. Còn khi có con mồi vào biển hoa ăn thịt người, những bông hoa xinh đẹp mọc ra những cái sắc nhọn, mạnh mẽ ngoạm chặt lấy con mồi, giống như miệng con người lúc ăn thức ăn, bắt đầu nhai nuốt.

      Tô Tô bế Tiểu Ái, ngồi trong xe Jeep, nhìn Trương Văn Viễn ở bên ngoài xe bắt con gà biến dị để biểu diễn cho Tô Tô xem sức mạnh của biển hoa ăn thịt người này. nhíu mày, trong lòng thầm tính toán khoảng cách của biển hoa này và thảm cây bụi biến dị trong chiến hào của thôn Bát Phương.

      cảm thấy khoảng cách khá lớn, vì sao hoa ăn thịt người lại sinh sôi mạnh mẽ ở đây? Mọc thành biển hoa? Mà phải mọc ở thảm cây bụi biến dị trong chiến hào? Là ai ném những bông hoa ăn thịt người bên trong chiến hào đến đây?

      Trong lòng Tô Tô thắc mắc, suy nghĩ rồi lắc đầu, dung lượng của bộ não đủ dùng. Tối hôm qua sau khi cho Tô Tô uống sữa vào ban đêm hai lần, sáng nay thức dậy vừa nghĩ đến vấn đề là đầu lại hơi đau. Cho nên nghi vấn này tạm thời cứ để đó, dù sao cho dù là ai ném những bông hoa ăn thịt người này đến đây, chúng vẫn mọc thành biển hoa, cũng coi như là giúp đỡ phần cho thôn Bát Phương.

      “À mà, các bị tôi nhốt bên ngoài lâu như vậy, còn oán hận gì ?”

      Thấy Trương Văn Viễn đứng trước biển hoa ăn thịt người, Tô Tô nhịn được lên tiếng hỏi. ta quay đầu lại, đôi mắt khủng bố nổi bật gương mặt bình thường. Đôi mắt ta trắng dã, chỉ có hai chấm màu đen bé tí xíu coi như là đồng tử.

      Chỉ thấy Trương Văn Viễn cười hết sức thoải mái: “Mới đầu cũng có nhưng sau này trải qua nhiều lần đại nạn chết, mới phát ra cũng quá tuyệt tình. Những nguy hiểm chúng tôi đối phó được, người của thôn Bát Phương đều đến giúp chúng tôi. Bây giờ chúng tôi sống trong sương mù, cũng sống rất tốt, có cho chúng tôi vào trong thôn có khi lại thấy quen.”

      Có sương mù bảo bệ, mặc dù thấy phía trước nhưng lại khiến cho đám người sống sót sinh ra cảm giác an toàn cách kỳ lạ. Bọn họ nhìn thấy nguy hiểm của thế giới này, chỉ biết sống trong màn sương an toàn tuyệt đối. Giống như đứa trẻ, quay về bên cạnh mẹ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời chạy lung tung, bọn họ có thế sống đến khi tận số.

      Hơn nữa, ngày ba bữa đều có người của thôn Bát Phương đưa tới, ngoài ra còn đưa thêm đồ ăn lót dạ. Bây giờ bọn họ cũng trồng rau củ và cây ăn quả. Nếu như ngày nào đó bọn họ tự phải lo nấu nướng bên ngoài thôn, cũng có thể đảm bảo lương thực cho mình.

      Ở mạt thế, con người thay đổi. Có người trở nên xấu xa, có người trở nên tốt hơn, tranh giành, toan tính vươn lên, đắm chìm trong trụy lạc mà sa ngã. Cuộc sống như vậy ra cũng rất tốt.

      Tô Tô bế Tiểu Ái, mỉm cười gật đầu nhìn Trương Văn Viễn. cảm thán , “Các sống vượt lên hoàn cảnh.”

      Trương Văn Viễn cười quay người lên xe, ngồi vào ghế lái, đưa Tô Tô và Tiểu Ái quay về cổng thôn Bát Phương. Xe dừng lại ta lại xoay người lấy chú chó khắc gỗ trong thùng trong xe, ngại ngùng tặng cho Tô Tô ngồi ở ghế sau. Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tô Tô, Trương Văn Viễn vội giải thích:

      “Hôm nay là ngày Tiểu Ái đầy tháng. Tôi… chúng tôi cũng có gì để tặng con bé. Trong nhóm chúng tôi có người biết điêu khắc, con bé lại sinh năm 2018, tuổi Tuất cho nên khắc cho con bé chú chó , hy vọng và con bé chê.”

      Chú chó gỗ được khắc bằng rễ cây bình thường. Tay nghề của người khắc xem ra cũng khá, mặc dù có số chi tiết còn hơi thô nhưng xem ra cũng bỏ rất nhiều công sức.

      Tô Tô nhận lấy món quà Trương Văn Viễn tặng cho Tiểu Ái. nhìn món quà, sau đó rất thành tâm thành ý cảm ơn, “Tấm lòng của mọi người đáng quý, còn nhớ đến giờ là năm 2018. Cảm ơn, Tiểu Ái chắc chắn thích.”

      Năm 2018, con số này khiến lòng Tô Tô cảm thấy bồi hồi. Bây giờ e rằng cũng chẳng có mấy ai còn nhớ đến ngày tháng nữa. đến ngày tháng tại, mọi người đơn giản là là mùa thu, tháng thứ 11, sau mạt thế.

      Tuy món quà Trương Văn Viễn tặng đáng tiền nhưng lại rất có thành ý. Bây giờ là mạt thế, ai lấy ra được món quà đắt tiền tặng cho đứa trẻ sơ sinh, cho dù có lấy ra được, nhưng lại có mấy người có lòng tặng chứ? Cho nên món quà của những người này tặng quà xuất phát từ tấm lòng, Tô Tô cũng cảm ơn cách chân thành.

      Khi bế Tiểu Ái cầm theo chú chó gỗ vào thôn Bát Phương, cánh cửa mở ra. Tiểu Mộc Dương đứng đợi sau cửa, giống như cậu ta chưa từng rời khỏi chỗ đó, thân hình bé , mặc áo thể thao màu đen. Mặc kệ những người phía sau bận rộn qua lại, cậu ta vẫn hề có ý giúp đỡ, chỉ lo đợi Tô Tô và Tiểu Ái quay về.

      bãi đất trống trong thôn, bày sẵn mấy chiếc bàn tròn, mọi người bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc lát nữa diễn ra. Tô Tô tay bế Tiểu Ái, tay còn lại xoa đầu Tiểu Mộc Dương, suy nghĩ lát rồi túm lấy cậu thanh niên dặn dò:

      “Bày thêm mấy cái bàn bên ngoài để cho những người bên ngoài cũng chung vui.”

      “Hả, được!”

      Cậu thanh niên bị Tô Tô gọi lại, chính là Bảo. Vẻ mặt cậu ta vô cùng hào hứng, giống như hôm nay là tiệc đầy tháng của con mình vậy. Cậu ta nhìn Tiểu Ái ngủ say chảy cả nước miếng trong lòng Tô Tô, :

      “Vừa rồi, máy bay của Sở Hiên đến, mang rất nhiều đồ cho Tiểu Ái, đều chất ở trong sân của chúng ta. Quà của Phương Thúc Ế cũng được đưa đến cùng quà của Sở Hiên.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 357: phải chỉ là cái váy thôi sao?

      Mạt thế rồi, tặng tiền chẳng có ý nghĩa gì. Mọi người cũng chỉ có thể suy nghĩ tặng cái gì đó mới mẻ. Mạt thế, ai cũng mệt mỏi và bận rộn. Có người bận rộn vì sinh tồn, có người lại vì tiền đồ tương lai mà chém giết khắp nơi. Có người lại sống trong cảnh tôi lừa gạt, xung quanh đều là những người thủ đoạn. Thỉnh thoảng nhận được cái thiệp mời đầy tháng của trẻ con, cảm thấy mới mẻ, cũng thấy ấm áp như dòng nước ấm chảy trong lòng.

      Tô Tô gật đầu, bế Tiểu Ái. Tiểu Mộc Dương vẫn lẽo đẽo theo sau . xoay người về vườn nhà mình. Căn biệt thự này là căn mẹ Tô mới chọn, nằm ở giữa thôn, gần bên cạnh nhà trẻ. Ngoài sân còn có tưởng rào rất cao, có vẻ trước mạt thế, chủ căn biệt thự là người rất giàu có. Kiến trúc biệt thự vừa to vừa khí thế, còn có hai cái gara ô tô.

      Môi trường sống cũng tốt hơn căn biệt thự ở cổng thôn rất nhiều. Tô Tô liền quay về sơn trang Bát Phương nữa. bị mẹ Tô bắt ở đây hết thời gian ở cữ. Trong ngoài biệt thự đều được Diệp Dục kiểm tra kỹ càng lượt, Tiểu Ái ở đây rất an toàn.

      Lúc Tô Tô vào sân, quà Sở Hiên và Phương Thúc Ế tặng cho Tiểu Ái được chuyển hết từ máy bay xuống, gần như chất đầy cả cái sân rộng. Quà của họ đều là những đồ dùng trẻ em hề được bọc quà đẹp đẽ, có đồ chơi và quần áo.

      Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt dẫn mấy sắp xếp những đồ chơi trong sân. Tô Tô thấy Chu Hiểu Lâm cầm chiếc váy trẻ con màu đỏ, ướm thử người con mình rồi mặc lên người con bé. Đột nhiên ta quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tô bế Tiểu Ái đứng ở phía bên kia của đống quà, còn có cái đuôi Mộc Dương lẽo đẽo theo sau, liền bối rối giải thích:

      “Tô Tô, tôi thấy chiếc váy này hơi to, bây giờ Tiểu Ái mặc cũng vừa.”

      “Đúng là như vậy, nhưng lấy quà người khác tặng con tôi như vậy mà được sao?”

      Tô Tô nhíu mày, bế Tiểu Ái tiến gần đến hai bước, thấy vẻ mặt Chu Hiểu Lâm hơi khó chịu, ánh mắt càng trở nên sắc sảo. Tiểu Mộc Dương ở phía sau , mới chỉ là cậu bé hơn mười tuổi thấy đứa bé trong lòng Chu Hiểu Lâm, ánh mắt tràn đầy chán ghét.

      Tô Tô có cảm xúc mãnh liệt giống như Mộc Dương. thấy con của Chu Hiểu Lâm cũng lớn hơn Tiểu Ái mấy tháng, đợi Tiểu Ái chút mặc vừa chiếc váy kia cũng là mùa đông rồi. Trẻ con lớn rất nhanh, mùa đông qua , có lẽ con bé cũng thể mặc vừa được nữa.

      Nhưng con người Tô Tô có sao vậy.

      Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Tiểu Ái. Người khác cầm quà của Tiểu Ái, nhìn thấy cảm thấy cách làm của Chu Hiểu Lâm đúng. Nếu như ra giống như là cố ý gây , cho dù sắc mặt Chu Hiểu Lâm khá khó coi, nhưng Tô Tô vẫn :

      “Vốn dĩ những chuyện dài dòng này tôi buồn quan tâm, tôi cũng phải loại người thích lo mấy chuyện vặt vãnh này. Nhưng Chu Hiểu Lâm, dạy dỗ trẻ con thế là đúng. Chiếc váy là quà của Tiểu Ái, thèm hỏi tôi mặc cho con , quá bất lịch !”

      “Ôi trời, chuyện to tát gì chứ, hôm nay là ngày vui, làm mọi người đều vui! phải chỉ là cái váy thôi sao?”

      Thực , phải chỉ là chiếc váy thôi sao? Hoàn toàn cần thiết phải chuyện bé xé ra to như vậy!

      Chu Hiểu Lâm khó chịu cúi đầu, bế con vào lòng, cởi chiếc váy người con ta ra. Bộ dạng vui bởi vì Tô Tô giáo huấn ta. Chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao ta cũng lớn hơn Tô Tô những mấy tuổi, cũng rất lâu rồi kể từ khi ra khỏi khu an toàn của Tương thành, Tô Tô chuyện với họ nghiêm túc như vậy.

      Nhưng có thể là do trong lòng Chu Hiểu Lâm vừa ý, lúc cởi váy người con ta hơi mạnh tay khiến cho con bé bị đau nhịn được mà khóc ré lên. Vốn dĩ tâm trạng của Chu Hiểu Lâm tốt, ta liền quở trách con bé:

      “Khóc cái gì mà khóc. Từ sáng đến tối chỉ biết khóc khóc khóc. Có bản lĩnh cha mày cũng tiến hóa thành dị năng giả . Mày thực nghĩ mày là công chúa à? Váy? phải loại con nhà bình thường như mày được mặc.”

      “Phiền phức!”

      Tô Tô cau mày, vừa nghe Chu Hiểu Lâm chửi gà mắng chó mắng con mình, trong lòng cực kỳ bực bội. tính cách khó chịu hoặc bị chứng trầm cảm sau khi sinh gì đó cũng được, dù sao loại chuyện lôi thôi ở chỗ đông người Tô Tô cực kỳ có kiên nhân đối phó.

      hiểu ý của Chu Hiểu Lâm, chẳng qua là trong lòng khó chịu, cảm thấy hôm nay cả thôn Bát Phương vì mình Tiểu Ái mà tổ chức tiệc rầm rộ giống như coi Tiểu Ái là công chúa vậy.

      Nhưng thực ra Tô Tô hề muốn để Tiểu Ái của mình bị chiều chuộng thành công chúa. Bây giờ là mạt thế, bé được coi như công chúa có thể thích ứng với thế giới này sao? Nhưng những lời này, cần thiết phải giải thích với Chu Hiểu Lâm! Vì thế chỉ cười lạnh, nhìn Chu Hiểu Lâm tức giận :

      “Tôi thấy chắc sống những ngày tháng yên ổn đủ rồi, to gan lớn mật đến chỗ tôi khóc lóc om sòm. Cút ra bên ngoài thôn sống mấy ngày, bình tĩnh lại cho tôi!”

      , , , tôi có ý đó!”

      Vừa nghe thấy Tô Tô muốn đuổi ta ra ngoài thôn, Chu Hiểu Lâm vội vàng lo cuống lên. Tâm địa Tô Tô có phải quá hẹp hòi , phải chỉ là chiếc váy thôi sao? Có nhất thiết phải làm như vậy ? Còn muốn đuổi ta ra ngoài thôn! Những chuyện vặt vãnh này, trước mạt thế, ở đâu mà chẳng có chứ? Người trong nhà có thương nhau đến đâu, cũng có lúc cãi nhau mà!

      Vì thế, ta bế con trong lòng, co cẳng định chạy trốn, sợ Tô Tô cho người ném ta ra bên ngoài. Tô Tô cũng đuổi theo ta, chỉ liếc mắt nhìn Tẩm Nguyệt. Tẩm Nguyệt nhìn theo bóng dáng của Chu Hiểu Lâm, vẻ mặt đầy lo lắng. Tô Tô cảm thấy Tẩm Nguyệt này cũng là kẻ đáng lo!

      Tiểu Ái lớn lên trong môi trường như vậy, chắc chắn cuộc đời bị hủy hoại. Tô Tô muốn Tiểu Ái bị vướng vào những chuyện vặt vãnh trong nhà, càng muốn để con bé từ nay về sau chỉ biết những chuyện lôi thôi trong nhà!

      Nghĩ vậy, Tô Tô liền vào trong nhà chính, rồi đến căn phòng được sắp xếp riêng cho ở cữ, đặt Tiểu Ái lên giường, để Mộc Dương trông con bé. xắn ống tay áo, vào nhà chính tìm đồ ăn. Trời nóng như vậy, mẹ Tô cứ bắt phải ở cữ, bị nhốt ba mươi ngày , còn phải mặc quần áo dài những sáu mươi ngày. Tô Tô cảm thấy rất khó chịu.

      Từ lần trước sau khi mẹ Tô dặn Mộc Dương phải bảo vệ Tiểu Ái cẩn thận, cậu nhóc này giống như cái bóng bên người Tiểu Ái. Bình thường câu nào, nhưng chỉ cần có thời gian đến bên trông chừng Tiểu Ái.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 358: Công chúa của thôn bát phương

      Vốn dĩ Tô Tô giao Tiểu Mộc Dương cho đội nữ tự cường, sau đó Mộc Dương chạy đến cuối thôn. đứa bé mới có hơn mười tuổi lại chủ động theo cùng luyện tập với đội lính đặc chủng bộ binh…Ôi, thằng bé tự ép mình quá như vậy có tốt ?

      Tô Tô cảm thấy, đứa trẻ này tự có cuộc sống riêng. Cả ngày trông coi trẻ con, cũng sao cả. Cho nên Tô Tô tìm vòng trong gian nhà chính, sau khi tìm được đồ ăn mẹ Tô để lại cho mình, liền quay về phòng ngủ đuổi Mộc Dương ra ngoài. bảo cậu bé tìm đám nhóc nghịch ngợm Duệ Duệ chơi đùa. Mộc Dương cũng nghe lời, đắp chăn cho Tiểu Ái xong, vẻ mặt chán nản ra ngoài.

      Tô Tô nhìn Tiểu Ái ngủ chiếc giường . Lúc này ngủ rồi. Tô Tô liền ra bàn ngoài nhà chính ăn cơm. Chỉ đợi Tô Tô vừa ra khỏi phòng ngủ, con rắn màu đỏ vẫn luôn trốn ở góc nào đó trong phòng liền quấn quanh giường của Tiểu Ái, nhanh chóng chui vào trong chăn, quấn quanh eo bé, ngủ cùng bé.

      Lúc này, Tô Tô ăn được nữa, đột nhiên trong lòng cảm thấy có gì đó đúng. vội vàng bỏ bát đũa xuống, lại vào phòng xem Tiểu Ái. Thấy bé ngủ say, Tô Tô liền yên tâm. Là dị năng giả cấp bốn, hề cảm thấy có mối nguy hiểm nào rình rập quanh Tiểu Ái. tháng này, Tiểu Ái hề có gì khác thường, Tô Tô liền kiểm tra kỹ xung quanh bé.

      Chỉ là có lúc, Tô Tô mơ hồ cảm thấy, có luồng sức mạnh lớn lên cùng bé, nhưng đến lúc tìm lại tìm được. đổ cho là mình bị chứng lo lắng sau sinh, chỉ là khác biệt lớn hay mà thôi. Sau khi nhìn thấy Chu Hiểu Lâm mặc váy của Tiểu Ái cho con ta, Tô Tô biết mình thực mắc chứng lo lắng sau sinh.

      Bởi vì tức giận đến mức suýt nữa muốn giết người.

      Buổi trưa, thôn Bát Phương rộn ràng chuẩn bị cho tiệc đầy tháng củ Tiểu Ái. Bây giờ bé còn , chỉ hơi ầm ĩ chút dễ dàng khiến bé sợ hãi khóc òa lên. Tô Tô cũng thích náo nhiệt nên kệ cho đám người già tự tổ chức. và Tiểu Ái vẫn luôn luôn ở trong phòng ngủ. Đợi khi Diệp Dục vui sướng thất tha thất thểu về, bé vẫn còn ngủ.

      Khi cửa bị mở ra, con rắn đỏ eo Tiểu Ái liền tỉnh giấc, nó trường như bay, chỉ kịp để cho Diệp Dục thấy vệt sáng màu đỏ. Khoảng thời gian này vì Tô Tô ở cữ, ngủ chung phòng với và Tiểu Ái. Hơn nữa, Diệp Dục là người khá đơn giản, dụi mắt, nghĩ rằng mình hoa mắt.

      Khi tiến đến giường của Tiểu Ái, bé cũng bị giật mình tỉnh giấc mở to đôi mắt nhìn . Diệp Dục cười :

      “Ôi trời, con xinh bé tỉnh rồi, cục cưng của cha, để cha bế con nào, bế nào! Ôi trời, cục cưng của cha, rượu của cha, ôi trời tâm can bảo bối của cha…”

      thể chịu nổi nữa, sến sẩm! Tô Tô nhắm mắt, xoay người, quay lưng về phía hai cho cha con. Suy nghĩ lát, với Diệp Dục:

      “Tôi này, các có phải là quá thương, chiều chuộng con bé ? Nó mới chỉ là đứa bé tháng tuổi. Cả thôn nâng niu nó như vậy, tốt lắm đâu?”

      “Cưng chiều chỗ nào? Bảo bối của đáng như vậy, đáng được mọi người thương sao?”

      Diệp Dục căn bản hề cảm thấy Tiểu Ái được cả thôn nâng niu như vậy có vấn đề gì. Thậm chí, còn cảm thấy chút thương đó vẫn chưa đủ, hoàn toàn đủ. Con rượu của thực khiến muốn thương thế nào cũng thấy là đủ!

      “Vậy có từng nghĩ, với tình hình phát triển bây giờ, người của cả thôn đều nâng niu, thương, bảo vệ con như vậy, thậm chí còn tâng bốc nữa, sau này thành a dua nịnh nọt. Con lớn lên tính cách ra sao? Bây giờ là mạt thế, khác biệt rất lớn so với thế giới trước đây. muốn con bé lớn lên thành nàng hư hỏng chảnh chọe giống Kiều Tư sao?”

      Vấn đề này vốn dĩ Tô Tô cảm thấy quá nghiêm trọng, nhưng nghe lời Diệp Dục xong, liền cảm thấy nó rất nghiêm trọng. Kiếp trước, Tô Tô cũng bao bọc, giấu kín Tiểu Ái . Bản thân ra ngoài làm nhiệm vụ, mình chống chọi với gian khổ chỉ sợ Tiểu Ái bị thương. Cho nên quan tâm Tiểu Ái khóc lóc, cũng bắt con bé ở trong căn cứ để Tạ Thanh Diễn trông nom, kết quả sao?

      Kiếp này, Tô Tô quyết định đổi cách thức nuôi dưỡng dạy dỗ Tiểu Ái. Dù đâu cũng mang con bé theo, tuyệt đối để nó bị nuôi thành bông hoa tơ hồng vàng ở mạt thế, chịu được gian khổ, cũng biết được đời. Nhưng Diệp Dục lại càng phản đối, dõng dạc tuyên bố:

      sao? Con của ông đây, ông đây cứ chiều chuộng thế đây. Hư hỏng chảnh chọe làm sao, chẳng lẽ ông đây bảo vệ được con bé cả đời sao?”

      Được, thể chuyện thông suốt được! Tô Tô cực kỳ bực bội. cũng cãi nhau mới Diệp Dục, ngày nào đó lén lút đem Tiểu Ái rời khỏi thôn này. Cây cối chịu mưa gió thể phát triển mạnh mẽ được, trẻ con cũng vậy!

      Bên ngoài, mọi người đều vui mừng, khí của cả thôn Bát Phương giống như là ăn tết vậy, chỉ ngoại trừ Chu Hiểu Lâm!

      Lúc này, sớm có người kể kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra trong sân nhà Tô Tô cho Đới Thuần nghe. Đương nhiên thôn Bát Phương này rộng lớn như vậy, chút chuyện xảy ra bên cạnh Tô Tô cũng có thể khiến cho rất nhiều người có hứng thú. Chẳng mấy chốc, mọi người đều biết chuyện Chu Hiểu Lâm cướp váy của Tiểu Ái cho Mỹ Tú nhà mình.

      Đới Thuần quan tâm uống rượu mừng đầy tháng, vội vàng tìm Chu Hiểu Lâm. Giờ này ta ôm con khóc oe óe trốn trong biệt thự nhà mình. Đới Thuần vừa vào trong nhìn chằm chằm ta, cau mày quở trách:

      “Tô Tô rất đúng. sống yên ổn đủ rồi mà. xem, trong thôn Bát Phương này có bao nhiều đồ cho trẻ con, khó gì kiếm cho Mỹ Tú cái váy đẹp, lại nhất định cướp váy của Tiểu Ái? Vì sao hả?”

      “Vì sao? Con ta mới có tháng, đâu thể mặc được nhiều quần áo như vậy?” Chu Hiểu Lâm cãi lại. ra ta cũng biết vì sao, chỉ cảm thấy chiếc váy đó đẹp, Tiểu Ái mặc quá rộng, vừa vặn cho con ta!

      “Tư tưởng của đúng. lấy váy của Tiểu Ái cho Mỹ Tú mặc hỏi Tô Tô chưa?”

      “Chưa. Tôi cho rằng ấy có ở đó!”

      ấy có ở đó, càng nên lấy. Lấy xong còn phục, còn chửi gà mắng chó, cả thôn Bát Phương này đều coi Tiểu Ái là công chúa sao? Tô Tô là dị năng giả cấp cao, Diệp Dục là dị năng giả ánh sáng, cả thôn đều được bộ đội đặc công bảo vệ. Tiểu Ái có tư cách trở thành công chúa . Chúng ta chỉ là những người bình thường, dựa vào đâu mà truyền cho con bé cái tư tưởng có thể cướp đồ của Tiểu Ái hả?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :