1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 349: Tiểu Ái

      Ánh mặt trời bầu trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, Tô Tô đau đến mức chịu được nữa, hét lên thảm thiết. Ánh mặt trời vốn ngày càng sáng rực rỡ bầu trời, lúc nghe thấy tiếng kêu chợt rơi từ trời xuống. “Bịch” tiếng, rơi vào khoảng đất trống trong thôn Bát Phương, bụi bay tứ tung.

      “Cái gì vậy?”

      Lý Oánh cách đó rất xa, cầm ống nhòm, nhìn về mặt trời rơi vào trong thôn Bát Phương. Xung quanh ta vốn sáng như ban ngày, chợt quay lại tối om, hóa ra trời vẫn chưa sáng!

      Vậy mặt trời kia là cái gì? Sao lại có thứ quái gở như thế chứ? Còn có thể phát ra ánh sáng nữa! Đây lại là cái gì đó trái với quy luật trời đất sao?

      Lý Oánh cau mày, bỏ ống nhòm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Voldermort bên cạnh, ta thấy im lặng gì, ta bèn :

      “Hôm nay vào được thôn Bát Phương rồi. Giải tán . Chờ Tô Tô tỉnh lại, chúng ta còn có thể ăn về chuyện này được.”

      ta tấn công thôn Bát Phương lần, hỏa lực của thôn Bát Phương hề yếu, khiến ta mất rất nhiều người. Những người còn lại nếu còn chôn vùi ở đây cũng chẳng cần đến Xuân thành nữa.”

      Voldermort muốn lắm, còn chưa tìm được con rắn chúa non kia, chưa lật đổ thôn Bát Phương, sao có thể bằng lòng rời được. Nhưng giờ cũng có cách nào khác, trong thôn Bát Phương có chứa mặt trời “thần”, đến đường dùng vũ lực để vào thôn cũng có rồi.

      Chi bằng tạm lui, mình nghĩ cách quay lại, tìm ở khu quanh đây xem?

      Sau khi quyết định xong, người của phe Lý Oánh cũng bắt đầu lục tục rút lui.

      “Rặn , mạnh lên. Nhìn thấy đầu rồi, Tô Tô. Cháu cố lên, nhìn thấy đầu rồi. Nhìn thấy rồi. Sắp ra rồi!”

      Cùng lúc đó, trong phòng sinh, Tô Tô cố hết sức sinh Tiểu Ái. Nghe thấy tiếng reo mừng rỡ của Lương Tiểu Kỳ và Quân Tửu ở bên cạnh. cảm thấy chua xót trong lòng, nước mắt nối tiếp nhau chảy xuống từ khóe mắt.

      Cùng với tiếng reo mừng rỡ đó, Diệp Dục vừa bị rơi xuống thôn Bát Phương cởi trần cởi chuồng lồm cồm bò dậy. Vừa đúng lúc gặp mấy người phụ nữ tò mò đến xem, mấy người phụ nữ đó ôm mặt hét thất thanh, chạy toán loạn.

      Diệp Dục đưa tay lau bụi than mặt, bước vào trong thôn hoảng loạn, lấy bừa bộ quần áo của ai đó phơi dây, vội vàng chạy đến phòng khám. Vào phòng khám, còn chưa kịp chào hỏi mọi người xông lên tầng.

      Trong phòng sinh, trải qua cơn đau đớn, sau hồi dùng sức, Tô Tô cảm thấy chua xót trong lòng, bất giác thả lỏng, cả người ngã xuống bàn đẻ. Trạc Thế Giai đỡ đẻ cho thấy thế liền quýnh lên, đứng dậy, bổ nhào lên bụng Tô Tô. Tô Tô nằm bàn đẻ hít thở sâu, mượn sức Trạc Thế Giai để tiếp tục, nghe thấy Quân Tửu hét:

      “Mạnh lên, đầu ra rồi.”

      Trạc Thế Giai xắn tay áo, hỏi Tô Tô câu, “Tô Tô, cháu có muốn nghỉ chút ?”

      , tiếp tục .”

      “Được rồi, đếm , hai, ba, hai chúng ta cùng cố gắng.”

      Đầu Tô Tô căng lên, chóng mặt, bắt đầu rặn theo nhịp đếm của Trạc Thế Giai. Chẳng lâu sau liền thấy cục thịt cùng với chất lỏng nóng bỏng chui từ trong người ra. Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ vội vàng ôm đứa trẻ , bế sang bên để xử lý.

      Trạc Thế Giai đứng lên từ sau bụng Tô Tô, vỗ vào mặt Tô Tô hỏi:

      “Tô Tô, cháu sao chứ?”

      “Sao khóc? Sao Tiểu Ái khóc? Con trai hay con ?”

      Tô Tô hoa mắt, kịp trả lời câu hỏi của Trạc Thế Giai. cảm thấy lo lắng vội vàng nhìn Tiểu Ái, mười năm rồi, miếng nhìn thấy Tiểu Ái lần, nhớ đến phát điên rồi.

      “Là con . Cháu chờ chút, đừng lo!”

      Trạc Thế Giai nhìn lên bàn đẻ, Tô Tô có phần mê man sau khi dùng quá nhiều sức. Quay quay lại, liền nhìn thấy dưới bàn đẻ chảy máu, máu chảy ào ào như vòi nước. nhìn thấy liền biết ổn rồi, vội vàng chạy lên nhìn Tô Tô bàn đẻ, là Tô Tô chảy máu.

      Lúc này, sau khi được Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ chăm sóc, lỗ mũi của Tiểu Ái xì được hết dịch ra, những tiếng khóc oe oe bắt đầu vang lên. Cha mẹ Tô ở ngoài phòng sinh đều vô cùng vui mừng, Diệp Dục leo cầu thang bước hụt bước, ngã xuống cầu thang.

      Trong phòng sinh, Trạc Thế Giai hét lên, “Quân Tửu, kệ đứa bé , Tô Tô băng huyết!”

      “Gì cơ?”

      Vừa mới chăm sóc cho Tiểu Ái xong, nghe thấy thế, Quân Tửu liền đưa Tiểu Ái cho Lương Tiểu Kỳ mặc quần áo, xắn tay áo chạy vào. Thấy Trạc Thế Giai giúp Tô Tô xử lý cuống rốn trong cơ thể, cũng quan tâm lắm đến dây rốn dính máu đó, đặt cuống rốn Trạc Thế Giai đưa cho lên đĩa sắt, bắt đầu giúp Trạc Thế Giai cầm máu cho Tô Tô.

      Mọi người bận rộn trong phòng sinh, tiếng khóc của trẻ con, cùng với Tô Tô dần dần mất ý thức, Trạc Thế Giai và Quân Tửu bận cầm máu cho Tô Tô. Chẳng ai thèm quan tâm đến cái cuống rốn ở trong khay, cũng chẳng ai nhìn thấy có con rắn màu đỏ, mắt vàng, đầu dài như cái mào gà, chầm chậm bò lên giá sắt. Nò trườn tới đĩa để cuống rốn của Tiểu Ái, bắt đầu ăn cuống rốn của Tiểu Ái từng miếng .

      “Tô Tô, Tô Tô, cháu tỉnh lại . Cháu xem, con cháu khóc kìa. Cháu được ngất.”

      Trạc Thế Giai có cảm giác khóc ra nước mắt, máu bên dưới Tô Tô vẫn chảy ra ngoài, thực thể cầm nổi. Mắt đỏ lên, tay dính đầy máu tiến đến phía đầu Tô Tô, nhìn Tô Tô sắp trợn trắng mắt lên, khóc :

      “Tô Tô, cháu nhìn chúng ta , trước mạt thế, lần đầu cháu đến phòng khám của , biết cháu là người mạnh mẽ. Giờ mạt thế rồi, chúng ta qua biết bao nhiêu ngày tháng mới tới được ngày hôm nay, phải cháu luôn muốn an toàn sinh Tiểu Ái ra sao? Bây giờ cháu sinh xong rồi, Tiểu Ái khóc, con bé khóc đó. Tô Tô, cháu thể như thế được, cháu làm tấm gương xấu cho , cháu làm có tự tin sinh con nữa.”

      “Bác sĩ Trạc…” tốt quá rồi, chúng ta cùng nhau trải qua biết bao khó khăn, Tiểu Ái vẫn do đỡ đẻ. Số phận có gì đó giống nhau mà lại giống nhau.

      Tô Tô thả lỏng, nghiêng đầu, nhìn Tiểu Ái được Lương Tiểu Kỳ bế, cục thịt đỏ au đó há miệng khóc to. Cửa phòng sinh bỗng nhiên bị đá văng ra, Diệp Dục xông vào, hét gì đó trong miệng, Tô Tô nghe . Nhưng như thế cũng tốt, Diệp Dục tiến hóa xong, thực lực có vẻ rất mạnh, Tiểu Ái được Diệp Dục bảo vệ chắc lặp lại số phận của kiếp trước.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 350: Cầm máu

      “Xin lỗi… tôi… là mẹ mà… Diệp Dục… đừng như tôi, đừng bỏ rơi Tiểu Ái…”

      Tuy Tô Tô bắt đầu mất dần ý thức nhưng trải qua hai kiếp sống, biết sống chết có gì nặng, mỗi người số phận, có thể gặp lại Tiểu Ái chết cũng đáng!

      … Tô Tô, em đừng có từ bỏ như thế!!! Tiểu Ái còn , cha nó là thằng ngốc to xác, em đừng như thế…”

      Trạc Thế Giai vốn lạnh lùng cũng òa lên khóc. Diệp Dục gào thét gì Trạc Thế Giai nghe , chỉ liên tục vỗ mặt Tô Tô để Tô Tô tỉnh lại, còn cố gắng ấn huyệt nhân trung và thúc giục Quân Tửu:

      “Cầm máu cầm máu… thể để Tô Tô cứ thế ra … nhanh! Tô Tô, cháu là dị năng giả hệ thủy, khống chế được nhiều nước như vậy có thể khống chế được tốc độ chảy của máu ? Tô Tô!!! Cháu hãy nghĩ lại , vì con của cháu?! Cha mẹ cháu đợi ngoài kia, họ già rồi, lẽ cháu nỡ lòng để họ kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh???”

      Tiếng Trạc Thế Giai gào thét vang lên bên tai Tô Tô. nằm giường chỉ cảm thấy thanh đấy xa xôi, hình như cha mẹ cũng vào. Bọn họ đều như Diệp Dục, chẳng ai trông Tiểu Ái, tất cả đều vây quanh gọi tên .

      “Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô…”

      Đừng quan tâm đến … Đừng quan tâm đến !!! Mọi người lo cho Tiểu Ái . mệt mỏi quá… Mười năm tìm Tiểu Ái chẳng có được ngày bình yên, giờ có Tiểu Ái rồi chỉ muốn nhắm mắt ngủ giấc ngon, kể cả ngủ rồi dậy nữa. Nhưng giờ Tiểu Ái khóc, ai cũng vây quanh , sao ai chăm lo cho Tiểu Ái?

      Tô Tô cảm thấy đành lòng. Tiểu Ái là con , tóm lại là dứt ruột đẻ ra. Người ngoài mặc kệ, ông bà ngoại Tiểu Ái mặc kệ, cha con bé mặc kệ, nhưng nhất định kệ được! đúng là dị năng giả hệ thủy, máu cũng là chất lỏng, có thể kiểm soát dòng nước nhưng chắc gì khống chế được tốc độ chảy máu?

      Lời của Trạc Thế Giai làm suy nghĩ chút. Kể cũng đúng. mơ màng nhắm mắt lại, xung quanh tiếng khóc ầm ĩ như trời sập nhưng lại cảm thấy ổn. chỉ vừa nhắm mắt, thử cái thấy tinh phách của mình nhanh chóng chuyển động.

      Tinh phách chuyển động nhanh như con thoi. Ánh sáng bạc xung quanh tỏa ra càng lúc càng lớn.

      Tô Tô tiến lên, dừng tinh phách chuyển động liên tục lại. Quanh đây ngập tràn ánh sáng rực rỡ. đảo ngược chuyển động của tinh phách, ánh sáng trôi tụ lại rồi chui vào tinh phách.

      Tô Tô liên tục xoay tinh phách, những điểm sáng rực rỡ quy tụ lại về điểm tỏa ra. Trong thực, máu Tô Tô chảy cũng dần dừng lại. Quanh cơ thể , luồng khí vô hình dần ngưng tụ lại thành vòng xoáy, tràn vào cơ thể Tô Tô.

      Gương mặt tái nhợt của dần dần hồng hào trở lại. Chỉ lúc sau, vết thương của Tô Tô ngừng chảy máu hẳn.

      Đây phải là chuyện rất đáng mừng.

      Tô Tô cảm thấy mình ngủ ngon. Từ khi mang thai Tiểu Ái, được ngủ ngon giấc như vậy. Tính cả kiếp trước và kiếp này là mười ba năm, lần đầu tiên được ngủ giấc an lành như vậy.

      Sau đó, Tô Tô bắt đầu nằm mơ, mơ ràng rằng mình chỉ sinh mỗi Tiểu Ái, chẳng hiểu sao lại cảm thấy rốn Tiểu Ái có sinh vật bé lớn lên, mà sinh vật đó phải con người!

      Hoang đường quá! Tô Tô chỉ mơ màng cảm thấy thể nào tiếp nhận được, phải thức dậy thôi. Chẳng biết qua bao lâu, tiếng khóc sơ sinh vang lên, có cả tiếng đàn ông dỗ dành đứa bé, nghe rất đáng thương:

      “Đừng khóc bé con ơi… Con ơi, con đừng khóc nhé? Ông bà ngoại con ra ngoài tìm nhà rồi. Giờ cha biết kiếm sữa cho con nơi nào?”

      Con để ý đến ?! Con bé còn bé quá, muốn khóc khóc, khóc thôi!

      Diệp Dục thở dài não nề. nghĩ chút, quyết định đặt Tiểu Ái rền rĩ vào nôi, sau đó chạy ra ngoài tìm mẹ Tô cầu cứu.

      Quân Tửu và Trạc Thế Giai về biệt thự của mình để nghỉ ngơi, còn lại Lý Minh Chi và hai y tá ở phòng khám giặt ga giường và dọn dẹp đồ ở sân sau.

      Tiểu Ái có ai chăm nom, đành tiếp tục khóc lóc ở trong nôi. Nôi rung đặt cạnh giường Tô Tô, tình cảnh y hệt như lúc Tô Tô vừa sinh Tiểu Ái trong chính phòng khám này.

      con rắn màu đỏ trườn lan can, bò đến bên Tiểu Ái rồi nhìn chằm chằm vào khóc nỉ non, cảm thấy mùi này rất quen thuộc. Nó đoán rằng đồng loại của nó đói bụng nên há miệng thè lưỡi, bãi chất lỏng đỏ lòm vào miệng Tiểu Ái.

      Tiểu Ái ngừng khóc ngay lập tức, đớp lấy chất lỏng đó. Muốn nữa!

      Chưa no!

      Con rắn đỏ cảm thấy hơi bối rối. Nó cho đồng loại ăn nọc độc tinh túy của mình rồi mà đồng loại vẫn đòi? Hết rồi, hết rồi mà!

      Mẹ giường nghiêng người, có vẻ như ốm. Con rắn ăn nhau thai của Tiểu Ái rụt đầu lại. Động vật biến dị đẳng cấp cao rất nhạy cảm, nó cảm thấy người mẹ này có thể thích nó nên đành bỏ lại đồng loại Tiểu Ái đói bụng khóc lóc thảm thiết.

      Tô Tô từ từ mở mắt. Tiếng khóc quen thuộc của Tiểu Ái vang lên. cau mày vén chăn ngồi dậy, nhìn căn phòng sơn xanh. nằm đây mình có ai khác, còn Tiểu Ái khóc ầm ĩ vì đói bụng.

      đứng lên, nhìn bản thân được thay bộ quần áo sạch. Chuyện này quan trọng, vội vàng bế em bé của mình lên, nhíu mày. Tại sao môi của Tiểu Ái lại thâm tím như bị trúng độc thế này?

      Tô Tô bực bội kiểm tra Tiểu Ái từ xuống dưới, tìm được vết cắn nào. Tiếng khóc của Tiểu Ái rất to, dường như vận hết sức lực, hề có vẻ kiệt sức.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 351: Như bị trúng độc

      Sau khi thấy miệng Tiểu Ái bị tím tái như trúng độc nhưng cơ thể lại có phản ứng nào, Tô Tô cũng quan tâm nữa, kéo áo lên cho Tiểu Ái bú mẹ.

      Bé con thỏa mãn yên tĩnh trở lại.

      Ngoài phòng khám, Diệp Dục cầm bình sữa nghe , biết chuyện gì vừa xảy ra nên vội chạy vào trong, hô lên:

      “Đây đây bà của tôi ơi, sữa bà ngoại mới pha này! Ôi, trời đất ơi, em tỉnh rồi?!”

      Đây mới là câu mà Tô Tô cho con bú phải hỏi đấy. vừa bế Tiểu Ái cho bú, vừa nhìn Diệp Dục mới chạy vào phòng. còn cầm bình sữa bột ấm đúng kiểu bảo vệ đồ quý giá, hai tay nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. phì cười:

      tỉnh rồi?”

      Ánh mặt trời nhảy nhót bên khung cửa sổ, cơn gió lay động tấm rèm trắng, mùi đất trộn lẫn mùi cây cối tỏa ra theo gió thơm ngát.

      Diệp Dục đứng cạnh cửa, hai mắt cay cay. bước ra ngồi cạnh Tô Tô, nhìn bé con nhắm mắt thoải mái bú mẹ, cảm thấy tổn thương.

      Từ khi Tiểu Ái ra đời, Tô Tô chỉ toàn ngủ. Cha mẹ Tô chạy đông chạy tây tìm chỗ ở cho Tiểu Ái nên đương nhiên phải trông con. mới chỉ trông có mấy tiếng mà Tiểu Ái hành hạ sắp phát điên rồi.

      Người làm cha này chỉ thiếu điều quỳ xuống xin con tha mạng, nhưng bà nhà là ma vương chuyển thế, nào có chịu nghe theo? Giờ Diệp Dục chỉ cần thấy con bé há miệng định khóc là sợ đến tay chân rụng rời.

      Nhưng mà nhìn xem, bà nhà giờ lại y hệt như thiên thần, cái miệng mềm chu ra bú mẹ tợp tợp, nào còn dáng hình ác ma khi nãy? sao? phân biệt đối xử giữa cha và mẹ này khiến cho Diệp Dục thấy tủi thân.

      vòng tay ôm cả hai mẹ con, chàng trai cao to phong sương vùi đầu vào cổ Tô Tô, ngửi thấy hương sữa thơm ngọt mà thấy tim nhoi nhói.

      Thôi bỏ , hai mẹ con bình an là tốt rồi, những chuyện qua cứ để nó qua thôi!

      Thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này. Chỉ còn lại bình tâm. Thậm chí con rắn cuộn mình trong góc phòng cũng cảm nhận được ấm áp của gia đình, gục đầu nhắm mắt như Tiểu Ái rồi chìm vào giấc ngủ. Cả nó và Tiểu Ái đều còn , cần ngủ đủ giấc.

      “Ôi, sao môi con bé lại tím tái lại thế này?”

      Diệp Dục nhìn con bú mẹ xong nhả ra, ngoẹo đầu ngủ ngon lành, thắc mắc. Tô Tô lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Diệp Dục, ánh mắt lên án ràng. Diệp Dục chột dạ:

      … khi ra ngoài… con bé vẫn trắng trẻo mũm mĩm, miệng bị như vậy! Được rồi được rồi, em đừng nhìn thế, tìm bác sĩ Trạc hỏi xem sao.”

      Diệp Dục vội vàng đứng lên tìm Trạc Thế Giai. Tô Tô nhíu mày nhìn Tiểu Ái: con bé vẫn ăn ngon ngủ ngon, chỉ có môi tím tái còn những chỗ khác vẫn hồng hào, có lẽ… có vấn đề gì!

      Trực giác của nàng mách bảo rằng sao cả!

      lát sau, bác sĩ Trạc và Quân Tửu chạy sang theo Diệp Dục. Hai người đeo ống nghe cổ, lần lượt nghe nhịp tim cho Tiểu Ái rồi lại kiểm tra toàn thân con bé, tìm ra nguyên nhân vì sao môi Tiểu Ái lại bị thâm như trúng độc. Bác sĩ Trạc đành :

      “Tất cả đều bình thường, chúng tôi tìm được nguyên nhân. Hay bảo bác sĩ Hồng qua làm xét nghiệm máu rồi làm sàng lọc sơ sinh?”

      Cũng đành phải như vậy. Trẻ sơ sinh môi tím tái thường bị nghi ngờ có vấn đề về tim, nhưng vừa rồi cả Trạc Thế Giai và Quân Tửu đều nghe nhịp tim của Tiểu Ái – hoàn toàn bình thường, có tạp .

      Vừa rồi bọn họ đều ở ngoài cửa phòng, Diệp Dục nhờ mẹ Tô pha sữa bột, Lương Tiểu Kỳ định vào dỗ Tiểu Ái nhưng cũng thấy con bé khóc. Mới phút, môi Tiểu Ái thâm lại, ai ở trong phòng, chuyện gì xảy ra.

      Tô Tô bế Tiểu Ái đến căn phòng khác trong nhà cùng Diệp Dục để làm sàng lọc sơ sinh. Những thiết bị y tế chuyên dụng toàn diện và tân tiến cho trẻ em này đều do Phương Thúc Ế mang đến.

      Kết quả sàng lọc cho thấy chức năng tim phổi, điểm hành vi, chỉ số vàng da, thính lực thị lực đều có vấn đề gì.

      Bác sĩ Hồng mang dụng cụ sang để lấy máu cho Tiểu Ái. Lúc cắm tiêm rút máu, đôi môi đen của Tiểu Ái cứ thế nhạt dần rồi chuyển thành sắc hồng tươi tắn! Kết quả xét nghiệm máu cho thấy có bệnh di truyền, cũng có chất độc trong mẫu máu lấy.

      Vậy là chuyện này cứ thế đến rồi , ai hiểu gì!

      “Đừng lo quá, con bé hoàn toàn khỏe mạnh.”

      Trạc Thế Giai đưa đống kết quả kiểm tra cho Diệp Dục rồi vuốt ve Tiểu Ái trong lòng Tô Tô. Tiểu Ái nhắm mắt dựa đầu vào khuỷu tay mẹ, chẹp miệng nhắm mắt ngủ ngon lành. Trạc Thế Giai mỉm cười, ngẩng đầu với Tô Tô:

      “Thôi về . Cháu làm mẹ rồi, cháu người mẹ tốt.”

      “Vâng, cháu cảm ơn.”

      Tô Tô cũng cười với Trạc Thế Giai. Diệp Dục đỡ Tô Tô bế Tiểu Ái tập tễnh về phòng!

      Vốn muốn mình quay lại căn biệt thự kia nhưng Lương Tiểu Kỳ mới ấp úng báo với rằng căn biệt thự kia bị kim loại cắt bén ngọt còn nóc. chỉ Tô Tô và Tiểu Ái chơ vơ, cả cha mẹ Tô cũng còn chỗ để ở.

      Quay về phòng khám, Tô Tô đặt Tiểu Ái lên giường rồi quay sang nhìn Diệp Dục lượt. thay đổi gì, vẫn gương mặt nét nào ra nét nấy, vẫn trang phục quân ngụy trang ngàn năm, nhưng đây là bộ mới. Bộ cũ cháy thành than khi tiến hóa.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 352: Dị năng ánh sáng

      “Nóc nhà của em đâu mất rồi?”

      Tô Tô nhịn được mà hỏi Diệp Dục. Diệp Dục cười ha hả, hai mắt phát ra hai tia sáng nhìn hệt như “hỏa nhãn kim tinh” của Tôn Ngộ . Ánh sáng kia phát ra, cắt thanh rèm cửa sổ thành ba đoạn. cười tự đắc:

      “Bị cắt bay rồi.”

      “Nóc nhà này làm gì ?”

      Tô Tô liếc nhìn tên đàn ông đắc ý kia. Hóa ra là tiến hóa thành dị năng ánh sáng. Trước giờ chưa từng thấy ai có dị năng ánh sáng, được đấy. Nhìn Diệp Dục kìa, mặt sắp nghếch lên trời rồi, chẳng biết khiêm tốn là gì cả?!

      Đúng, Diệp Dục là người hoàn toàn biết khiêm tốn. chính là kẻ phách lối, giờ lại có dị năng tiến hóa lợi hại như vậy, tự đắc kể xiết. Giờ bà Tiểu Ái ngủ, Tô Tô tỉnh giấc, nhiều. cần phải ra ngoài khoe khoang với mấy em của mình!

      Có điều laser lợi hại nhưng lại tốn rất nhiều năng lượng. Với mana của Diệp Dục, có thể phóng mấy tia laser liền. Khi hết mana, Diệp Dục biết hấp thu tinh hạch mà chỉ biết ăn. Ăn tinh hạch phổ thông được, cấp hai cấp ba quá cứng. Thế nên, dị năng này của Diệp Dục mà gặp phải lúc hết mana, tinh hạch phổ thông đủ để bù vào chỗ mất … chẳng có tác dụng mấy!

      Tiếng đàn ông cười đùa vang lên bên ngoài. Tô Tô buồn cười, quay về giường nhìn Tiểu Ái, vừa vuốt ve con bé vừa cảm thấy ngọt ngào.

      Từ nay về sau, phải sống trong địa ngục nữa. cùng bé con này, ông bà ngoại nó, cha nó chung sống trong thế giới đen tối. Chẳng sao cả, chỉ cần tất cả bọn họ ở bên nhau, mọi chân cứng đá mềm.

      Miễn là có lòng can đảm có khả năng thực !

      Tối đến, mẹ Tô mang cho Tiểu Ái mấy bộ quần áo cotton. Căn biệt thự trước bị Diệp Dục cắt nóc, phòng ốc lộn xộn, những quần áo chuẩn bị cho Tiểu Ái trước đó bị Diệp Dục phá hết. May mà khi Diệp Dục thức tỉnh, mọi người ra ngoài hết, bằng hôm nay cả ông bà ngoại lẫn con đều mất mạng.

      Laser quả thực có phần đáng sợ!

      Vì thế, từ sau khi Tô Tô sinh, mẹ Tô luôn vội vàng tìm kiếm đồ cho cháu . May mà Phương Thúc Ế đưa nhiều đồ sơ sinh đến, mẹ Tô quay cuồng mãi cũng tìm được mấy bộ body buộc dây, giặt sạch rồi tranh thủ phơi khô khi trời còn ánh nắng. Buổi chiều bà hầm canh lợi sữa cho Tô Tô, đến tận tối mới có thời gian mang quần áo qua chỗ Tô Tô.

      Tô Tô chưa kể cho cha mẹ mình chuyện môi của Tiểu Ái bị tím tái để hai ông bà bị lo lắng quá.

      Giờ nhìn Tiểu Ái ăn no ngủ kỹ, khi thức giấc cũng có vấn đề gì, ngoài hoàn toàn bình thường, thấy càng cần phải khai báo cho hai ông bà.

      Sau khi uống canh lợi sữa, Tô Tô lại cho Tiểu Ái bú thêm lần nữa. Có mấy người phụ nữ mang tã bỉm qua. Đồ Phương Thúc Ế mang đến rất nhiều, có cả tã bỉm nhưng chúng nằm lẫn trong núi đồ khổng lồ, bọn họ mất rất nhiều thời gian để phân loại xong đống đồ nên giờ mới mang được tã bỉm sang.

      Tô Tô nhìn những người phụ nữ này – đây là thành viên đội nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ. sang tay Tiểu Ái ngái ngủ cho mẹ mình, ngồi giường bệnh hỏi:

      “Mọi người vất vả quá. Hôm nay mọi người huấn luyện à?”

      “Đội trưởng bảo hôm nay cần. Chúng tôi thu xếp đồ đạc cho thôn trưởng xong rồi mai lại sinh hoạt như mọi khi.”

      Mấy người phụ nữ trả lời. Có người lại gần Tiểu Ái, mắt lấp lánh tình mẹ. Nhìn Tiểu Ái trong lòng Tô Tô, người phụ nữ nào thấy thương đứa bé như vậy. Phụ nữ vốn có tình mẹ trời sinh.

      Tô Tô nhìn họ, đuôi mắt nheo nheo cười. Có người , “Mừng quá, nhìn Tiểu Ái rất khỏe mạnh. Sau này thôn Bát Phương có người thừa kế rồi.”

      “Đúng thế, Tiểu Ái à, cháu phải lớn nhanh, mau có dị năng nhé. Tương lai của thôn Bát Phương chắc phải trông cậy vào cháu rồi.”

      Mỗi người lời thể kỳ vọng của mình với Tiểu Ái, Tô Tô càng nghe càng thấy có gì đó đúng. Con của còn như vậy phải gánh vác trách nhiệm với cả thôn Bát Phương thịnh vượng này?! Điều này hình như hơi khác mong muốn của , sao lại thế chứ? Thôn Bát Phương là thôn Bát Phương, Tiểu Ái là Tiểu Ái, tại sao lại ràng buộc Tiểu Ái với thôn Bát Phương?

      Hơn nữa, kiếp trước Tiểu Ái khi hai tuổi chỉ là đứa bé bình thường, biết được bao giờ kích phát dị năng trong tương lai. Giờ bọn họ mồm năm miệng mười tạo áp lực quá lớn cho Tiểu Ái, như thế có tác động tiêu cực đến tính cách con bé.

      Tô Tô định sửa lại quan niệm sai lệch của những người phụ nữ chợt liếc thấy Mộc Dương bé đứng ngoài cửa, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng khó tả, trái ngược hẳn với toàn bộ căn phòng ấm cúng.

      Hai tay thằng bé dính đầy bùn đất, mười ngón tay nứt ra, hình như còn chảy máu. Mộc Dương dường như cảm thấy đau, cứ cúi đầu nhìn chân, nghiêm chỉnh đứng chờ ngoài cửa phòng Tô Tô nhúc nhích.

      Tô Tô rất có ấn tượng với đứa bé tên Mộc Dương. Nhìn gương mặt nhắn với biểu chín chắn trước tuổi, nghĩ đến việc mẹ đứa bé mới chết chưa lâu, thầm thở dài rồi vẫy tay:

      “Mộc Dương, cháu là Mộc Dương đúng ? Lại đây nào.”

      Mộc Dương giật mình, bước đến. Thằng bé vẫn đôi giày vải trước mạt thế. Mạt thế đến vào mùa đông, giờ là mùa hè nhưng Mộc Dương thay giày. Đôi giày có vài chỗ bị rách, ngón chân của đôi bàn chân phát triển thò ra ngoài.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 353: Ở cữ

      Mẹ Tô thấy Mộc Dương có nét trưởng thành sớm, bản năng người mẹ cảm thấy xót xa cho đứa bé mới để tang mẹ. Bà bế Tiểu Ái ra trước mặt Mộc Dương, thân thiết :

      “Mộc Dương, cháu xem này, đây là em đấy, tên là Tiểu Ái! Từ nay về sau, đây là em của cháu, cháu nhớ bảo vệ em nhé.”

      “Vâng, cháu biết rồi ạ.”

      Mộc Dương trả lời hề suy nghĩ rồi mới ngẩn người ra, nhìn xíu trong lòng mẹ Tô. Cậu bé trịnh trọng gật đầu với Tô Tô:

      “Cháu bảo vệ Tiểu Ái cẩn thận bằng cả tính mạng của mình.”

      “Haha, cần nghiêm túc thế đâu!”

      Tô Tô nhìn Mộc Dương, mỉm cười. Chỉ là đứa trẻ mười tuổi, bảo vệ Tiểu Ái kiểu gì? Nghiêm túc và trang trọng thế này khiến người ta thấy hài hài.

      chỉ Tô Tô cười, mẹ Tô và những người phụ nữ khác trong phòng cũng cười. Tô Tô liếc nhìn Mộc Dương vẫn mặt mày lạnh te phất tay ngăn mọi người lại, chỉ vào Mộc Dương trông xơ xác rách rưới:

      “Dẫn thằng bé tắm rửa rồi thay đồ sạch rồi cho học cùng đám Duệ Duệ .”

      Trẻ con vẫn nên có ngoại hình của trẻ con, giờ chỉ mười tuổi mà Mộc Dương trông quá già dặn. Có lẽ do thằng bé trải qua nhiều khổ đau trong mạt thế ở cái tuổi chập chững vào đời nên thấu hiểu lòng người, có vẻ trưởng thành hiếm thấy. Tô Tô đưa Mộc Dương đến chỗ đám trẻ con kia chính là để thằng bé tìm lại được chút nét thơ ngây.

      Tiện thể để thằng bé kìm lại Duệ Duệ nghịch ngợm quá mức, trung hòa lẫn nhau!

      Mấy người phụ nữ nhận lời đưa Mộc Dương . Mẹ Tô vừa bế Tiểu Ái vừa trò chuyện Tô Tô xong cũng ra khỏi phòng khám. Bà còn rất nhiều việc phải làm, nào là dọn dẹp cả căn biệt thự, nào là đón Tô Tô về ở cữ!

      Mặc dù giờ là mạt thế, Tô Tô chưa từng nghĩ đến chuyện ở cữ nhưng những người già lại đồng tình. Phụ nữ mới sinh sao lại ở cữ?! ở cữ là muốn bị di chứng cả đời phải ?! Nhất định phải ở cữ, điều kiện khó khăn đến mấy cũng phải ở cữ!

      Tô Tô vừa , Diệp Dục lại dẫn đám em về, cạn kiệt hoàn toàn năng lượng dị năng. vừa vào, Tô Tô mới ngủ mơ mơ màng màng lại tỉnh. xoa mắt định nhổm dậy thấy Diệp Dục rón ra rón rén như trộm trong bóng tối đến nôi của Tiểu Ái, ngó nghiêng chút rồi chạy ra giường của Tô Tô, nhe hàm răng trắng bóng khẽ khàng:

      “Con đáng như thiên thần ấy.”

      Đáng quá! Diệp Dục càng nhìn càng thích, càng ngắm càng , càng xem càng cảm thấy trái tim mềm mại ấm áp. Dường như quên mất mình bị Tiểu Ái giày vò hành hạ như thế nào, cầu khẩn bà Tiểu Ái đừng khóc ra sao.

      “Ừ, con bé là thiên thần…” Tô Tô lại nằm xuống. Giường phòng bệnh chỉ vừa cho người nên Diệp Dục ngủ chung được. đạp Diệp Dục khẽ , “Đêm nay nằm với đồng đội , đừng làm phiền hai mẹ con.”

      “Được. Em cứ ngủ trước , nhìn con chút.”

      Diệp Dục đắp chăn cho Tô Tô. Trời cuối tháng tám vẫn rất nóng nhưng hôm nay được các vị bô lão giáo dục tư tưởng: Tô Tô ở cữ, phụ nữ ở cữ gặp nhiều di chứng vô cùng đáng sợ nên được ra gió, phải mặc quần áo dài, chăn đắp kín…

      Vì thế Diệp Dục kéo chăn Tô Tô lên cao cao kín cả cằm, còn dém kín cả dưới thân. Nhìn Diệp Dục, Tô Tô cảm thấy buồn cười. May mà có thể chất tự điều hòa, có hệ thống giảm nhiệt, bằng trời nóng thế này chắc chết ngốt.

      Sau khi đắp kín Tô Tô, Diệp Dục lại ngồi bên nôi của Tiểu Ái, đắp kín chăn cho con bé con. ngồi giường Tô Tô nhìn con , biết nhìn đến bao lâu, chung là thời gian nhìn dài rất dài.

      Bóng đêm như nước. Diệp Dục rồi, rắn chúa nấp trong góc phòng mới chui ra, lẳng lặng vòng quanh nôi rồi leo lên, bò dần vào chăn Tiểu Ái, tựa sát vào đồng loại và yên tâm nhắm mắt ngủ.

      Chẳng biết vì sao Tô Tô luôn có cảm giác xung quanh Tiểu Ái có luồng năng lượng nhận ra, nhưng nguồn năng lượng này hoàn toàn uy hiếp đến Tiểu Ái, còn gắn bó sống còn với con bé nên dị năng giả cấp bốn như Tô Tô hết sức yên tâm. Khi con rắn chúa lại gần Tiểu Ái, năm giác quan nhạy bén của cũng tỉnh dậy nữa.

      Hơn nữa kiếp này, Tô Tô cảm thấy Tiểu Ái phát triển tốt hơn kiếp trước nhiều. biết có phải là do lúc mang thai nuôi dưỡng con bé rất tốt nên khi ra đời, Tiểu Ái nặng tới ba cân rưỡi! Hơn nữa, con bé còn y hệt thiên thần, ban ngày cứ tiếng bú mẹ lần, thời gian ngủ tối dài nhất là ba bốn tiếng.

      Thế này là tiến bộ hơn kiếp trước rất nhiều rồi. Kiếp trước có lẽ do Tô Tô đủ sữa, đem lại cảm giác an toàn cho Tiểu Ái nên con bé thường xuyên khóc cả ngày lẫn đêm, luôn đòi hỏi được bế ẵm. Chỉ cần được ôm, Tiểu Ái ngủ rất ngon nhưng vừa bị đặt xuống lại tỉnh giấc khóc.

      Có lẽ do lúc Tiểu Ái còn trong bụng mẹ ngày ấy, Tô Tô chưa từng khiến Tiểu Ái cảm thấy yên tâm! Hơn nữa khi đó, Tô Tô luôn xả nước cho nhóm đến mức cạn kiệt năng lượng, thức ăn nhận được còn phải chia cho Tạ Thanh Diễn, đủ sữa là chuyện bình thường.

      nay, ngày nào mẹ Tô cũng nấu đủ loại canh cho Tô Tô, Tô Tô nhiều sữa được. Ngực căng đầy lên, Tiểu Ái bú hết sữa, bên Tiểu Ái ngậm, bên sữa chảy ra ướt áo!

      Thời gian cứ thế bình dị trôi qua. Tô Tô mỗi ngày được mẹ Tô làm thịt con gà cho ăn tăng cân nhanh chóng. Ngoài thôn Bát Phương, đội quân của Lý Oánh rất xa. Voldermort dẫn hai con rắn đỏ lặng lẽ quay về phía ngoài sơn trang Bát Phương. Buổi tối, vòng quanh, cuối cùng nhận ra đầu thôn và giữa thôn bị bao phủ trong sương mù dày đặc.

      Khi sương mù tản ra, thám tử dò la có thể thấy ràng những người sống sót sinh hoạt trong đó, cả biển hoa ăn thịt người, còn có mấy mẫu ruộng rau và cây ăn quả họ trồng đầu thôn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :