1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 339: Tạm biệt

      “ Xem ra trước mắt, tình hình của thôn Bát Phương rất ổn định. Tô Tô, nếu như sau này sinh xong, có thời gian rảnh rỗi chi bằng đến Xuân thành xem xem. Bác tôi ở Xuân thành, bây giờ ở đó cũng phát triển rất khá, có thể giao lưu kinh nghiệm với ông ấy.”

      Trong sân của Nhà họ Tô, Phương Thúc Ế ngồi chiếc ghế băng , ăn miếng dưa hấu ngọt lịm mát lạnh, chuyện rất khách sáo với Tô Tô ngồi ghế đối diện.

      Mai Thắng Nam mặc áo sườn xám thêu sát nách đứng cạnh ta, cầm chiếc quạt lá phe phẩy quạt cho . cơn gió mát lạnh thổi đến, Phương Thúc Ế nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười, nhìn người bên cạnh, càng ngày càng hài lòng.

      Tô Tô ngồi ghế nằm, vẻ mặt có cảm giác mất hứng, còn sức mà còn lực. Hai chân sưng phù giống hai cây củ cải lớn, còn mười ngày nữa là sinh, bây giờ càng ngày càng ngại lại. Chỉ thấy nghiêng đầu nhìn Phương Thúc Ế rồi lại nhìn Mai Thắng Nam chớp mắt, với Phương Thúc Ế:

      “Bác là nhân vật lớn. Bây giờ chịu về Xuân thành, bác chắc chắn trở thành nhân vật đứng đầu ở đó rồi. Tôi có thể giao lưu kinh nghiệm gì với ông ta chứ. Lời này của cũng quá khách sáo rồi.”

      Từ tin tức Mai Thắng Nam tiết lộ cho Tô Tô, thực ra Phương Thúc Ế vẫn ôm kỳ vọng rất lớn với thôn Bát Phương này của Tô Tô. ta quan sát cũng điều tra tình hình thực tế. Mặc dù bây giờ có hợp tác với thôn Bát Phương nhưng thôn Bát Phương muốn thành đồng minh của ta vẫn còn con đường rất dài phải .

      Mà hơn tháng này cũng đủ để Phương Thúc Ế nhìn thực lực của thôn Bát Phương, dù là phòng thủ bằng các loại động vật biến dị hay là xử lý các chuyện phát sinh đột ngột đều khiến cho Phương Thúc Ế cảm thấy rất hài lòng. ta rất muốn chỉ điểm cho Tô Tô, để Tô Tô biến những khu tập trung người sống sót thành khu an toàn.

      ta làm nhiều chuyện như vậy phải vì do mong đợi Tô Tô có thể thành đồng minh của mình, mà do ta rất thích cuộc sống đơn thuần ở thôn Bát Phương, có đấu đá, cũng có lừa dối. Vì vậy, Phương Thúc Ế rất mong thôn Bát Phương có thể phát triển, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

      Cho nên, Phương Thúc Ế để Tô Tô và bác ta gặp mặt trao đổi kinh nghiệm thực chất là muốn Tô Tô học hỏi bác ta cách để biến thôn Bát Phương thành khu an toàn Bát Phương!

      Nhưng Tô Tô có hứng thú.

      Tô Tô cả ngày thở hổn hển, có vài bước cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài. Bây giờ bảo làm những chuyện này, thực là quá làm khó rồi. tùy ý liếc nhìn Phương Thúc Ế rồi lại nhìn Mai Thắng Nam, hỏi:

      cũng định đến Xuân thành à?”

      “Cậu Phương rất khách sáo mời tôi đến Xuân thành chơi.”

      Khi nhắc đến Phương Thúc Ế, vẻ mặt Mai Thắng Nam trở nên dịu dàng xinh đẹp, cũng biết là hay giả. Tô Tô gật đầu, cũng giữ lại, chỉ :

      “Được, . Cẩn thận nhé! Gặp phải phiền phức gì cứ thông báo tiếng, tôi giúp .”

      Người xưa có câu ‘người muốn vươn lên cao, nước chảy về chỗ trũng’, Mai Thắng Nam đến nơi lớn hơn, tốt hơn, phức tạp hơn – đây là chuyện tất nhiên, Tô Tô biết trước từ rất lâu rồi. Tuy kiếp trước hai người giao dịch nhiều lần, kiếp này gặp lại khiến Tô Tô cũng có chút nghẹn ngào, nhưng cũng biết bắt Mai Thắng Nam ở lại thôn Bát Phương bé này là lãng phí nhân tài.

      Lúc sắp chia tay, Tô Tô ngồi dậy, Mai Thắng Nam cũng hai bước về phía , khom lưng nhàng ôm lấy , coi như là tạm biệt. ta mỉm cười thầm vào tai Tô Tô:

      “Cảm ơn. Nếu như sau này gặp phải phiền phức gì cũng cứ báo cho tôi, tôi giúp .”

      Đời này kiếp này, Tô Tô và Mai Thắng Nam đều gì đến tinh hạch, giữa hai bọn họ biết dùng chữ “giúp”, điều này rất tốt. Tô Tô cũng cười, cảm thấy kiếp này Mai Thắng Nam xem như sống tiến bộ hơn kiếp trước.

      Sau đó đợi Tô Tô đứng dậy, Mai Thắng Nam buông ra. Phương Thúc Ế ăn dưa xong đứng dậy. Sở Hiên và tất cả đám vệ sĩ dị năng của Phương Thúc Ế, còn có cả Kiều Tư vẻ mặt uất ức đáng thương như sắp khóc và hai bà vú bế Tiểu Thập đều đứng ở ngoài sân.

      Kiều Tư thèm liếc nhìn Tiểu Thập ở trong lòng bà vú lấy cái. Từ đầu đến cuối, ta chỉ nhìn chằm chằm Phương Thúc Ế. Nhưng Phương Thúc Ế lại cũng nhìn ta lấy lần, sóng đôi với Mai Thắng Nam vừa vừa chuyện phiếm.

      Mai Thắng Nam cười tươi như hoa, mặt mày rạng rỡ. Thỉnh thoảng tranh thủ góc Phương Thúc Ế nhìn thấy, ta đưa mắt nhìn Kiều Tư trong đám đông, nghiêng đầu, bày dáng vẻ cố ý chọc Kiều Tư tức chết.

      Vì thế, sắc mặt Kiều Tư càng lúc càng uất ức, căm hận. ta nhẫn nhịn, đợi đến lúc về đến Xuân thanh, xem ta có ăn tươi nuốt sống con đàn bà hèn hạ Mai Thắng Nam này !!!

      Phương Thúc Ế lại đến tạm biệt Bì và đám thanh niên, cùng nhóm bộ đội đặc công dị năng, cả lũ trẻ chạy loạn khắp thôn, thậm chí chào luôn cả thành viên của đội nữ tự cường luyện tập bãi đất trống.

      Sau đó ta dẫn theo Mai Thắng Nam và hàng loạt thùng sườn xám thêu cao cấp lên máy bay.

      Cánh quạt chuyển động, máy bay chầm chậm cất cánh. Cát vàng bay đầy bãi đất trống của thôn Bát Phương, lũ trẻ đứng ngước mắt lên vẫy tay hô “tạm biệt” với máy bay bay cao lên trời. Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam vẫy tay với mọi người dưới mặt đất qua cửa sổ máy bay. Cảnh tượng này khiến cho người ta có cảm giác nỡ.

      Sau đó, Kiều Tư cùng đám vệ sĩ tháp tùng, hai bảo mẫu và Tiểu Thập, thậm chí còn có cả mấy chị em đứng đường của Mai Thắng Nam lên chiếc máy bay khác. Chiếc máy bay này rất nhanh biến thành chấm đen xíu bầu trời, nhìn thấy tung tích.

      Tô Tô ngồi ghế nằm lười nhác nhìn, trong lòng hiểu sao lại thở dài. Là vì nghĩ đến những con chim biến dị bầu trời trong tương lai, chúng tụ tập bay thành đàn. máy bay thực ra phương thức xuất hành cực kỳ nguy hiểm. Mà có chuyện gì quan trọng, dẫn theo con xa thế làm gì?

      Cho nên, biết đến bao giờ và Mai Thắng Nam mới lại gặp nhau.

      Trẻ con bãi đất trống bên ngoài sân dưới dẫn dắt của Duệ Duệ chạy từ bên nọ sang bên kia như cơn gió. Duệ Duệ cầm đầu dịch chuyển về phía trước, bất ngờ va vào Lương Tiểu Kỳ. kêu ối tiếng, chậu ga giường giặt sạch đổ hết xuống đất.

      “Cẩn thận chút?!! Duệ Duệ, cháu càng ngày càng nghịch ngợm rồi đấy!”

      Lương Tiểu Kỳ cau mày, thấy Duệ Duệ chạy xa, đám trẻ con phía sau ào ào chạy theo cậu bé. Chúng chạy qua giẫm hết lên ga giường mặt đất. Ga giường giặt sạch giờ lại bẩn như cũ.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 340: Nhà trẻ thôn bát phương

      Sau khi lũ trẻ chạy qua, Lương Tiểu Kỳ cúi đầu, cau mày nhìn ga giường đầy dấu chân trẻ con dưới đất, có cảm giác khóc ra nước mắt.

      Đúng lúc này, Tô Tô từ trong sân ra, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. nghiêng đầu, nhìn theo Duệ Duệ thấy Tẩm Nguyệt bị đám trẻ vui vẻ phấn khích vây quanh nhảy nhót hô gọi lung tung. Tô Tô nhíu mày, nhìn kỹ hơn lại là do Duệ Duệ cầm đầu.

      Có vẻ Tẩm Nguyệt trách mắng Duệ Duệ. Cậu bé chơi đùa dịch chuyển vòng quanh . Đám trẻ bám đuôi Duệ Duệ liền phấn kích bao vây Tẩm Nguyệt. Xem ra thằng bé Duệ Duệ này có vẻ coi trời bằng vung, ngay bị mẹ mình răn dạy quở mắng đều dám nhờn như vậy.

      Trẻ con phải dạy, đặc biệt là Duệ Duệ. Thằng bé như vậy, mới có hơn ba tuổi dị năng giả, lại còn là dị năng giả dịch chuyển. Nếu như thằng bé biết tận dụng tốt, biết đường mà sơ sảy cái khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.

      Giống như lần trước, người lớn khí thế hừng hực giết nhộng mặt người, cậu bé lại đột nhiên xuất sau lưng con nhộng, hô đánh hô giết. Hành động kiểu này thể chấp nhận được.

      Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên con người rơi vào mạt thế, mọi kinh nghiệm đều phải tích lũy, bao gồm cả việc khống chế dị năng. Rất nhiều người lớn vẫn chưa kiểm soát tốt dị năng của mình chứ đừng đứa bé chỉ mới hơn ba tuổi.

      Trước đây thôn Bát Phương chưa từng xuất dị năng giả tuổi như vậy, ai biết nên dạy Duệ Duệ thế nào, vì thế chỉ có thể để cậu bé tự do phát triển. Ngày thường cũng chỉ có thể cảnh cáo cậu bé thể chạy ra ngoài cổng thôn, được đến bên tường thành.

      Đương nhiên đối với đứa bé hơn ba tuổi, lời người khác cậu bé thích nghe thích dịch chuyển ai quản được, cũng thể lúc nào cũng dùng dây thừng trói cậu bé lại được. Hơn nữa dùng thừng bình thường trói cậu bé lại, cậu bé cũng có thể dịch chuyển cùng sợi dây thừng. Nếu như muốn trói cho cậu bé dịch chuyển, phải cần dị năng cấp bốn là Tô Tô phóng ra dây xích băng mới được.

      Vì chuyện này, Tẩm Nguyệt giờ đây lo lắng hơn trước kia cả trăm lần. Bây giờ, cả ngày đều làm được gì, chỉ có thể luôn cầm theo cành cây, chạy theo sau đít Duệ Duệ. Mắt lúc nào cũng phải quan sát cậu bé, sợ chớp mắt cái, Duệ Duệ liền dịch chuyển ra bên ngoài cổng.

      Làm mẹ thực dễ, lúc nào cũng phải lo lắng cho con. Dù là trước hay sau mạt thế, dù đứa trẻ hay lớn người mẹ đều phải lo lắng. Con cái là người thường lo, con cái là dị năng giả lại càng lo hơn, là nỗi lo bao giờ chấm dứt của người mẹ!

      Nếu như giờ là trước mạt thế, đứa trẻ lớn như Duệ Duệ nhà trẻ từ lâu rồi, hưởng chăm sóc của giáo viên. Nhưng bây giờ là mạt thế rồi, đừng là nhà trẻ ngay cả giáo viên mầm non cũng khó tìm. Hơn nữa, Duệ Duệ giống những đứa bé khác. Cậu bé là đứa bé có dị năng.

      Đứa bé hơn ba tuổi có suy nghĩ riêng, nhận thức xã hội vẫn còn mơ hồ. Bọn chúng nhìn người lớn làm gì học làm theo cái đó. Bình thường, cổng lớn của thôn Bát Phương đóng chặt, đám trẻ này quậy phá loạn cả thôn, cũng vẫn an toàn phải lo lắng gì cả.

      Nhưng với tình hình này xem ra ràng là thể nhốt Duệ Duệ lại được. Đối đãi với những đứa trẻ có dị năng như Duệ Duệ cần phải có đơn vị giáo dục chuyên môn.

      Sau khi mạt thế có đơn vị giáo dục nào có thể tiếp nhận những đứa trẻ dị năng giả ngây thơ mơ hồ như này cả. Hồi đó căn cứ Thanh Long cũng phải mất rất nhiều thời gian mới lợi dụng được vaccine phòng bệnh mạt thế để tạo ra tốp trẻ con có dị năng cũng như sáng lập cơ quan huấn luyện chuyên biệt cho những đứa trẻ dị năng đó.

      Nhưng khi đó Tô Tô phát điên vì tìm Tiểu Ái, đương nhiên làm gì có tinh thần quan tâm đến chuyện của cơ quan huấn luyện kia chứ. từng tình cờ nhìn thấy cơ quan huấn luyện nào đó, cơ bản là đều có các thiết bị huấn luyện mở rộng ngoài trời.

      Cho nên Tô Tô vừa lòng vòng trong thôn vừa suy nghĩ chuyện này.

      ngẩng đầu lên, gọi mấy thanh niên đến, bảo họ mở bãi đất trống trong thôn, chế tạo vài thiết bị bộ đội đặc công thường ngày hay dùng để luyện tập. Những thiết bị này để trẻ con dùng, cho nên phải cố gắng làm cỡ chút.

      Đợi sau khi những thiết bị này xong, đám Duệ Duệ có cái để chơi, rồi tìm hai người lớn trông chừng bọn chúng, để cho đám trẻ này từ sáng đến tối chạy lung tung trong thôn, cũng bất cẩn và chạy ra ngoài thôn.

      Đám thanh niên gật đầu. Tô Tô sao bọn họ làm vậy. Mở bãi đất trống rất dễ, thôn Bát Phương rộng lớn trước cũng có hai cái nhà trẻ. Trong đó, nhà trẻ to hơn ở phía đầu thôn. Phía trước nhà trẻ còn có bãi cát, bãi cát còn đặt cái cầu trượt khá cũ.

      Sau đó, bọn họ còn tìm thầy giáo dạy tiếng Trung trong đám người tàn tật. Mặc dù thầy giáo kia chỉ còn cánh tay phải nhưng ông ta mình vẫn có thể cầm phấn viết chữ, dạy trẻ con viết chữ và vẽ đơn giản.

      Chỉ cần tìm chút việc cho đám trẻ nghịch ngợm này làm, mặc kệ chúng làm huấn luyện mở rộng hay nhốt chúng trong lớp học viết chữ vẽ tranh đều được! Khi đám thanh niên dẫn thầy giáo dạy tiếng Trung kia đến trước mặt Tô Tô, liền lập tức đồng ý, dốc sức của cả thôn mở nhà trẻ thôn Bát Phương.

      Phải nhốt những đứa trẻ này trong lớp học, nghiêm chỉnh viết chữ, vẽ tranh, đó cũng phải là chuyện dễ làm. Đám trẻ này trước đây chưa từng tiếp nhận giáo dục kiểu này, bắt hết chúng vào lớp học là chuyện cực kỳ hao tâm tốn sức.

      Mới bắt đầu là do đám thanh niên , bắt đứa này vào lớp học xong, khi quay bắt đứa khác bọn chúng lại trốn qua cửa sổ. Hơn hai mươi đứa trẻ chạy lung tung khắp nơi, cộng thêm Duệ Duệ biết dịch chuyển khiến cho đám thanh niên bắt mất cả buổi sáng. Thầy giáo dạy tiếng Trung sắp đợi đến mọc rễ rồi mà công trình phổ cập giáo dục vẫn chưa triển khai.

      Cuối cùng thể điều động bộ đội đặc công dị năng!

      Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, Thanh Mộc biến ra dây leo trói chặt Duệ Duệ dịch chuyển khắp nơi lại, vứt vào ghế, ngồi nghiêm chỉnh trong phòng học của nhà trẻ. Những đứa trẻ nghe lời còn lại liền trở nên ngoan ngoãn. Thầy giáo dạy tiếng Trung đợi cả ngày trời lúc này mới bắt đầu tiết học đầu tiên của ông ta sau mạt thế.

      Chập tối, khói bếp lượn lờ bốc lên, cùng với tiếng đọc từng chữ non nớt, sang sảng của lũ trẻ khiến cho tâm trạng của mọi người đều trở nên tốt lạ thường.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 341: Dự sinh

      Thời gian dự sinh sắp tới, trong thôn Bát Phương bắt đầu chuẩn bị cho Tô Tô các dụng cụ khử trùng, thuốc khẩn cấp cũng chuẩn bị ổn thỏa. Cơn gò của Tô Tô ngày càng nhiều, thi thoảng cũng có tượng co rút nhưng chưa có quy luật.

      Bây giờ Trạc Thế Giai bắt đầu bắt Tô Tô đếm số lần thai máy, bất kể tần suất thai máy nhiều hay ít, nhưng mỗi ngày phải ghi lại ba lần. Chờ cơn gò của Tô Tô có quy luật, là có thể đến phòng khám nằm.

      Dù Trạc Thế Giai mang thai nhưng vẫn từ bỏ những việc mà bác sĩ khoa sản nên làm. Chỉ có điều dù có rất nhiều thuốc dưỡng thai nhưng Trạc Thế Giai vẫn bị ra máu, nhưng cũng ít hơn nhiều so với lúc chưa dùng thuốc.

      lôi Quân Tửu làm phụ tá, Quân Tửu cũng vô cùng tận tâm với chuyện Tô Tô chờ sinh. Ngày nào cũng khử trùng dụng cụ lần, chờ Tiểu Ái ra đời bất kì lúc nào.

      Mà mọi người trong thôn Bát Phương đều tự giác, cần phiền đến các bác sĩ y tá cố làm phiền. Ai nấy đều hiểu, Tô Tô có thể sinh bất kì lúc nào, nếu bọn họ chiếm dụng các bác sĩ, tới khi Tô Tô sinh mà có bác sĩ y tá nào đó là lỗi của họ.

      Thời gian dự sinh chẳng còn mấy ngày, đến cả Tô Tô vẫn luôn bình tĩnh, giờ cũng bắt đầu trở nên lo lắng. Cả ngày cả đêm đều ngủ ngon giấc, chỉ ngủ giấc nông rồi tỉnh. Chân sưng phù khiến rất khó chịu, thi thoảng bị chuột rút giữa đêm.

      Những lúc thế này hy vọng Diệp Dục cháy sém sớm ngày tiến hóa, mặc dù Diệp Dục có tỉnh lại cũng chưa chắc giúp được gì nhưng có thể giúp bóp chân, chia sẻ giày vò vào thời gian này cũng tốt.

      Đêm ngủ ngon khiến cho ban ngày bị đau đầu, cơn đau như thể bị dao bổ vào đầu khiến Tô Tô thể chịu được. Ngày nào Tô Tô cũng đếm cách ngày dự sinh còn bao lâu, suy nghĩ duy nhất bây giờ là mong Tiểu Ái ra ngoài sơm sớm chút. Cứ tiếp tục thế này, Tô Tô cảm thấy sớm muộn gì cũng phát điên lên mất.

      Nhưng Trạc Thế Giai bình tĩnh với với Tô Tô, có người hẳn sinh con vào thời gian dự sinh. phần tư sản phụ sinh vào thời gian dự sinh, sinh trước hay sinh sau thời gian dự sinh hai tuần là điều hết sức bình thường.

      Nghe xong, Tô Tô chỉ muốn mau chóng lôi Tiểu Ái ra ngoài. Cứ tiếp tục thế này nghĩ da bụng cũng sắp chịu nổi rồi.

      Tuy rằng kiếp trước Tô Tô từng sinh Tiểu Ái lần, nhưng kiếp trước suýt chết ở bệnh viện dã chiến, hơn nữa khi ấy đủ dinh dưỡng nên Tiểu Ái to như bây giờ. Kiếp này, cơ thể này là lần đầu sinh nở, lần đầu mở xương chậu, tuy từng có kinh nghiệm sinh con nhưng những gì khó chịu vẫn cứ khó chịu!

      Cảm giác khó chịu của cơ thể rất chân , kinh nghiệm sinh con chỉ là ở kiếp trước!

      Thấy ngày dự sinh ngày càng gần, người trong thôn Bát Phương ngoài việc ai nấy đều lo lắng, ở giữa thôn còn rào hàng rào dây thép gai. Nhưng vào thời khắc quan trọng, có đoàn thương binh đến.

      Những thương binh này phải do người khác đưa tới mà chính là Lý Oánh nghiện đưa người đến thôn Bát Phương dẫn tới. Vì đầu thôn bị sương mù giăng kín, thương binh Lý Oánh đưa tới vào được chỉ đành lượn lờ bên ngoài, thế nào lại đến được bên ngoài trung tâm thôn Bát Phương.

      Trung tâm thôn giờ cũng xây hai tòa tháp canh, gần đó còn có máy phát điện bằng sức gió. Máy phát điện nối với hệ thống điện tường, bất kì kẻ nào, dù người hay động vật thậm chí là cả thực vật có ý đồ vào thôn đều bị điện giật cháy.

      Nên những thương binh này chỉ đành ở ngoài tường, đưa thư của Lý Oánh cho người tháp canh, rồi đợi người tháp canh đưa họ vào bên trong.

      Lúc nhận được thư của Lý Oánh, Tô Tô tới thời gian dự sinh, nhưng ngoài những cơn gò tử cung khiến lưng đau quặn chẳng có tượng sắp sinh nào cả. Tô Tô nghĩ Trạc Thế Giai , phần tư sản phụ sinh vào ngày dự sinh, vì thế tâm trạng sốt ruột vô cùng.

      Tô Tô đau đến mặt mũi tái nhợt, ngồi ghế, nhìn Bì đưa thư tới. phiền muộn vẫy tay, thấp giọng :

      “Cầm , cầm , kệ họ là thương binh hay . nhận ai hết, tôi rồi, những người Lý Oánh đưa tới sau này nhận nữa.”

      “Lý Oánh đúng mà vô liêm sỉ, trước đây làm nhiều chuyện xấu như thế, giờ còn dám nhờ thôn Bát Phương chúng ra giữ thương binh cho ta sao? Có bản lĩnh đưa người đến, sao có bản lĩnh chữa trị cho họ ?”

      Tẩm Nguyệt bê chậu nước ấm, bên trong có chiếc khăn mặt. vừa càm ràm, vừa vắt khăn mặt lau mồ hôi cho Tô Tô.

      Bì đứng đối diện Tô Tô, lo lắng nhìn , tiếp lời Tẩm Nguyệt : “Nghe sau khi Lý Oánh lật mặt với Vương Tử Kiều liền dẫn hai phần ba số binh lính của Vương Tử Kiều về Xuân thành. Hình như ta nhận rất nhiều người bình thường đường , nhận càng nhiều người biển zombie và biển giòi cũng nhiều hơn. Cứ thế tiếp tục, số thương binh cũng ngày càng nhiều.”

      thể xác định được mô hình phát triển của Lý Oánh là đúng hay sai, dù sao quan điểm của ta rất phù hợp để sinh tồn ở mạt thế. ta tới Xuân thành cũng được rất nhiều đội dị năng giả ủng hộ. Đương nhiên biển zombie hướng về Xuân thành, đội ngũ của Lý Oánh to, người bị thương cũng nhiều. ta muốn làm lãnh đạo rất nhiên thể ngang nhiên bỏ rơi những thương binh trước mặt tất cả mọi người rồi.

      Vì thế ta lại nghĩ đến Tô Tô, chỗ Tô Tô là nơi thu nhận những người yếu đuối, bệnh tật!

      Theo suy nghĩ của Lý Oánh, ta dặn dò những thương binh đó để họ đến thôn Bát Phương chữa trị. Nhưng Tô Tô mở cửa cho họ, nên nếu những thương binh này chết cũng là chuyện của Tô Tô. Trong lòng Lý Oánh, những thương binh bị đưa đến thôn Bát Phương sớm trở thành người vô dụng mà ta vứt bỏ rồi.

      mở cửa, kệ họ sống chết thế nào tùy.”

      Trải qua cơn đau lưng khủng khiếp, Tô Tô thở hổn hển, chầm chậm đứng lên dưới giúp đỡ của Tẩm Nguyệt. Lúc này, tiếng đọc bài của lũ trẻ vang lên, Tô Tô nhíu mày. nghe lúc, nghe thấy lũ trẻ đọc cái gì mà… “Bạch nhật y sam tận, hoàng hà nhập lưu thủy” *

      * Nắng chiều tắt bên sườn núi, sóng cuộn sông Hoàng xuôi biển khơi. – bản dịch thơ của Nguyễn Lãm Thắng.

      “Cái quái gì thế?” Tô Tô cau mày, nghiêng đầu nhìn về phía nhà trẻ, với Bì: “Mạt thế rồi còn đọc cái này làm gì? bảo người chỉnh sửa hình vẽ zombie, tập tính của zombie, còn cả các kĩ năng sinh tồn trong mạt thế, cùng với cách đối phó với tai nạn cho lũ trẻ. nhờ hai đặc công đến làm thầy giáo dạy thể dục cho bọn trẻ, bình thường rảnh rỗi luyện thêm các loại kỹ năng đánh, giết.”

      “Đây… đều là những đứa trẻ hai, ba tuổi. Lớn nhất là Duệ Duệ cũng mới hơn ba tuổi chút.”

      Tẩm Nguyệt ở bên cạnh lo lắng nhìn Tô Tô. Từ bé cho bọn trẻ tiếp xúc với những thứ này có phải là tôn trọng hồn nhiên của chúng ? Thực tế, Tẩm Nguyệt cho rằng thầy giáo tiếng Trung này cho bọn trẻ đọc thơ cổ quá sớm hình như có phần đốt cháy giai đoạn rồi.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 342: Mắt hơi cay cay


      là mạt thế, mạt thế rồi đó!!!”

      Tô Tô lườm Tẩm Nguyệt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bực dọc. nghĩ Tẩm Nguyệt quá dịu dàng, mạt thế tới rồi còn hy vọng lũ trẻ như trước kia, sống vui vẻ tự do, để chúng được phát triển theo bản tính của chúng sao?

      thể hiểu nổi Tẩm Nguyệt suy nghĩ thế nào, dù sao Tô Tô chỉ hy vọng những đứa trẻ lớn lên ở thôn Bát Phương, sau này có năng lực tự bảo vệ mình ở bên ngoài. Dù sau này chúng có tới chỗ nào, đối mặt với thời mạt thế đen tối, chúng vẫn có can đảm sống tiếp.

      Bì nhìn Tẩm Nguyệt ra hiệu đừng làm phiền Tô Tô, bây giờ với Tô Tô mỗi ngày trôi qua đều rất khó chịu, tính cách cũng nóng nảy hơn nhiều. Có ý kiến gì cũng phải đợi Tô Tô tức xong rồi . Tẩm Nguyệt cắn môi gật đầu, thêm câu nào phản đối Tô Tô nữa.

      Tô Tô càng cảm thấy phiền hơn, từ trước tới nay là người có gì nấy. Tẩm Nguyệt mang dáng vẻ ngập ngừng muốn nhưng dưới ánh mắt của Bì lại gì nữa Tô Tô liền :

      “Người ta mẹ hiền dạy con thất bại, nghĩ thế nào? Để Duệ Duệ sống ngây thơ như những ngày trước mạt thế sao? Trẻ con khắp thế giới đều phải chịu tôi luyện của mạt thế, sau này Duệ Duệ rời khỏi thôn Bát Phương khác gì thằng khờ, nghĩ trong lòng có dễ chịu ? Tôi với nữa, xem người bên Lý Oánh .”

      Tô Tô tức giận xoay người khỏi sân, để lại Tẩm Nguyệt đứng ngơ ngác mình. ra khỏi vùng trung tâm thôn, Bì theo sau lưng cẩn thận khuyên bảo:

      “Tô Tô, đừng chấp Tẩm Nguyệt, ấy là bà nội trợ, mạt thế vừa bắt đầu theo , đương nhiên biết đen tối của thế giới bên ngoài. xem cũng sắp sinh rồi, ngày nào cũng tức giận nhiều lần như thế, người quanh khó chịu mà cũng dễ chịu là bao.”

      “Kệ tôi, Trạc Thế Giai tôi bị trầm cảm trước sinh!”

      Tô Tô ưỡn bụng về phía trước, đương nhiên biết mấy ngày nay tần suất tức giận được bình thường, nhưng kiềm chế được phải làm sao? Gặp đống phiền toái mà Lý Oánh đem đến, lửa giận của Tô Tô phải lớn bình thường. Cách tốt nhất với người xung quanh lúc này là mặc kệ , càng tìm cảm giác tồn tại trước mặt , càng bực. chừng, năng vừa ý là có thể ra tay giết người.

      Bì cúi đầu, xoa mũi. Lúc này ai cũng thấy Tô Tô được bình thường, vốn dĩ tính Tô Tô tốt lắm rồi, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là khó nghe. Nhưng Tô Tô bây giờ lúc nào cũng tỏ ra bực bội, nóng nảy, Bì cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

      Cứ như thế, hai người im lặng thẳng lên tháp canh giữa thôn.

      Đứng từ tháp nhìn về mảnh đất bên ngoài thôn Bát Phương, vài chiếc xe đỗ thành vòng tròn ở đó. Bên ngoài vòng tròn có mấy binh lính xử lý giòi, bên trong có vài thương binh dựng lều, còn có cả mấy mà Lý Oánh bắt được đảm nhiệm vai trò của y tá nghiệp dư.

      Cách đó khá xa, còn có mấy chiếc xe RV cỡ lớn đỗ ở bên ngoài vòng tròn. Bên trong xe RV, Lý Oánh đứng cạnh cửa sổ nhìn về pháp canh ở xa. Cạnh ta còn có tên dị năng giả nhìn giống chúa tể Voldemort. nay, dị năng giả đó cũng thăng cấp rồi, con rắn lớn màu đỏ dừng ở bên cạnh chân , cuộn thành vòng.

      Con rắn đỏ thè cái lưỡi đỏ lòm của nó ra, Voldemort cười lạnh, với Lý Oánh: “Có vẻ như lại trêu chọc cho thôn trưởng Bát Phương vui rồi, những thương binh này ở ngoài cả ngày ta vẫn có ý định mở cửa.”

      Lý Oánh gì, đứng cạnh cửa sổ xe, nhìn Tô Tô ở tháp canh phía xa. Thôn Bát Phương bây giờ lớn hơn ta nhìn thấy mấy tháng trước, bên ngoài cửa thôn giăng lớp sương mù dày đặc. biết che giấu thứ gì, ta phái mấy binh sĩ thăm dò nhưng tìm ra được gì. chỉ như thế, những binh sĩ ta cử cũng trở về nữa.

      Mà bên ngoài thôn, trước đây chỉ là bức tường lỏng lẻo, giờ đông cục đá lớn, tây cục đá lớn, xa xa còn có thể nhìn thấy màu nâu đất của tường đất, như thể được vá với nhau. Nhìn có vẻ buồn cười, nhưng cười xong, Lý Oánh mới để ý thấy bên ngoài tường rào quây lớp lưới điện. Máy phát điện chạy bằng sức gió chuyển động trong cơn gió hè.

      Giòi bên ngoài thôn Bát Phương sớm bò đầy vào trong thôn, nhưng trèo mấy tháng trời vẫn bị dọn dẹp sạch. Giờ xem ra, thứ có tác dụng tiêu giệt giòi, chính là bụi cây màu đỏ tía trong chiến hào thôn Bát Phương.

      biết từ lúc nào, Tô Tô trồng bụi cây biến dị này, ban đầu chẳng ai để ý đến nó, nhưng chờ sau khi chúng lớn, những bụi cây biến dị này thành màu đỏ tím, phát triển tươi tốt. Chỉ cần vật sống đến gần bụi cây, chúng mọc gai nhọn, gai nhọn đó cũng thần kì, giòi bị gai nhọn đâm vào chỉ trong chớp mắt bị hút cạn khô.

      Chỉ với những bụi cây biến dị này cũng khiến Lý Oánh đỏ mắt, đừng đến thôn Bát Phương ngày càng quy mô. Nếu như có thể sống ở đây, phát triển hơn nữa, mở rộng nhân lực, tốt đẹp biết bao…

      ta nghĩ thầm, Tô Tô là người mềm lòng. Dù Lý Oánh biết ta đắc tội gì với Tô Tô, nhưng chỉ cần ta nhượng bộ, biết có thể khiến Tô Tô cho ta vào ? Chỉ cần ta vào trong thôn Bát Phương, nhất định biến thôn Bát Phương thành khởi điểm mới, kiến tạo thời đại huy hoàng thuộc về mình ta!

      “Mẹ, mẹ, tôi muốn mẹ tôi. Thả tôi ra. Mẹ ơi, mẹ ra đây . Mẹ ơi!”

      giọng non nớt của bé trai vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Lý Oánh. ta đứng trong cửa sổ, quay đầu nhìn về phía đó, ở cách đó xa có đám dân chạy nạn, quần áo rách rưới, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Trong đám người đó có đứa trẻ chừng mười tuổi, kích động lao vào vòng tròn của những chiếc xe.

      Mà trong vòng tròn đó, có người người phụ nữ quần áo tả tơi, vừa khóc vừa gọi lao ra ngoài. Nhưng ta bị hai binh sĩ cầm báng súng đập vào bụng, vào lưng, đánh cho ngất , sau đó lôi vào trong lều.

      Cảnh này, Lý Oánh nhìn quen rồi. Thi thoảng ta cướp được vài tên đường, con hoặc người nhà của đó luôn theo nhóm của ta, khóc đòi trả đó về.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 343: Mộc Dương

      Những người này cũng ngẫm lại xem, ngay bản thân họ còn bữa no bữa đói, Lý Oánh mang mấy người phụ nữ kia đến chắc gì họ đủ ăn? Chẳng qua là để những người phụ nữ này chịu đói cùng họ mà thôi. Mà những người phụ nữ ở chỗ Lý Oánh chỉ có tác dụng là công cụ thỏa mãn kiêm y tá nghiệp dư, nhưng ít ra họ cũng được no bụng, ít nhất cũng có thể sống.

      Chẳng qua Lý Oánh tận dụng tối da tác dụng của con người, sắp xếp những người ở vị trí thích hợp, làm chuyện phù hợp. Như vậy mới có thể làm cho đội ngũ kiên cố thể phá vỡ, được mở rộng nhanh chóng!

      Bé trai mười tuổi kêu khóc, trơ mắt nhìn mẹ mình bị bắt . Cậu bé liều lĩnh xông tới, muốn dùng sức lực bé bò qua vòng vây xe cứu mẹ nhưng bị binh lính cầm súng mui xe hung hăng đập vào trán, đá bay khỏi xe.

      Máu đỏ tươi chảy đầy trán thấm đỏ nửa khuôn mặt nhắn và ánh mắt của cậu bé. Cậu ta bò từ dưới đất lên, bỗng quay đầu lại nhìn Lý Oánh và Voldemort quan sát ở trong xe. Hai tay của cậu bé nắm chặt lại, mắt tràn đầy thù hận.

      “Diệt cỏ diệt tận gốc. Đứa trẻ này thể giữ lại.”

      Voldemort đứng ở phía sau Lý Oánh thở dài, con rắn lớn màu đỏ bên chân như cảm nhận được mê hoặc của đồ ăn, hưng phấn đến mức ngỏng đầu lên, đôi mắt rắn màu vàng nhìn chằm chằm vào đứa bé ở bên ngoài cửa sổ kia. Nhưng ngờ đứa bé kia xoay người, chạy về phía thôn Bát Phương. Cậu bé vòng vòng lớn chạy qua đoàn xe, chạy từng bước ngắn, cắn chặt răng, hai tay siết quả đấm, chạy, chạy, phải chạy...

      Sau đó cậu bé chạy đến phía trước lùm cây biến dị, đứng chính diện Tô Tô, quỳ xuống dập đầu ba cái rồi đứng lên, lau sạch nước mắt mặt, với Tô Tô:

      “Chị ơi, chị hãy cứu mẹ em. Chỉ cần chị có thể cứu mẹ em, sau này cái mạng này là của chị. Chị muốn em sống em sống, muốn em chết em chết, xin chị!”

      Tô Tô đứng tháp canh vẫn luôn để ý đứa bé mười tuổi này. Đứa bé này cả người bẩn thỉu, miệng vết thương trán còn chưa khô nhưng cặp mắt kia được nước mắt tẩy rửa vô cùng sáng, trong mắt nhìn thù hận khắc cốt ghi tâm. Tô Tô bèn gật đầu, với Bì ở phía sau:

      “Mang đứa trẻ kia vào , sau đó phái người thông báo với Lý Oánh, tôi muốn toàn bộ những người phụ nữ trong tay ta.”

      Vừa hay đội phụ nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ thiếu người, thiếu người nghiêm trọng. Tô Tô nghĩ cho Lý Tiểu Vũ tìm người bên ngoài bằng cướp người trong tay Lý Oánh.

      Bì cảm thán tiếng nhìn cậu bé vẫn quỳ ở trước lùm cây, trong lòng cảm thấy đứa trẻ này kiên cường, vừa kiên cường vừa đáng thương. Vì vậy Bì lập tức xoay người, làm việc Tô Tô dặn dò.

      Trong chốc lát, đoàn phụ nữ mặc quần áo dài, cầm chổi thần ra, mang theo đứa trẻ mười tuổi vào trong sương mù dày đặc.

      Đến khi Tô Tô từ tháp canh xuống, chậm rãi về phía đầu thôn, đứa trẻ mười tuổi kia vào đến thôn Bát Phương. Bên cạnh có người phụ nữ vỗ vai cậu bé, đánh mắt ra hiệu tỏ ý Tô Tô tới, :

      “Đây chính là thôn trưởng của chúng tôi, cháu phải ngoan ngoãn vào. Bây giờ thôn trưởng sắp sinh, tính tình tốt lắm đâu, nên chọc tức ấy.”

      Đứa bé mười tuổi tiến mấy bước về phía Tô Tô, gương mặt nhắn đầy máu, vẻ mặt vô cùng đau thương, căm giận, định quỳ gối dập đầu với Tô Tô. Tô Tô giơ tay lên chặn lại rồi :

      “Thôi, chỗ này của phải tổ chức môn phái ngày xưa, cần phải thấy là phải quỳ. Đầu gối đàn ông dát vàng đấy, từ nay về sau đừng quỳ trước bất cứ ai.”

      Vốn bé trai mười tuổi ở tuổi cái hiểu cái với lời Tô Tô nhưng cậu bé liên tục gật đầu, đứng lên. Cậu bé cúi đầu, trịnh trọng với Tô Tô:

      “Cảm ơn thôn trưởng! Cháu tên là Mộc Dương, từ nay về sau cháu chính là người của .”

      Thôn trưởng Tô Tô gật đầu, ai là người của ai, hoàn toàn có hứng thú, đứa trẻ kia cũng cho là . định chống eo về nhà, cửa sắt thôn Bát Phương rất nặng nên cánh cửa lại được mở ra lần nữa.

      Mấy người phụ nữ sắc mặt rụt rè từ cửa lại. Bé trai mười tuổi lập tức xoay người, mặt bé tràn đầy máu và hy vọng nhưng thấy phía sau mấy người phụ nữ kia là xác phụ nữ bị đánh, gương mặt bé tràn đầy sợ hãi, đột nhiên lao tới hét thất thanh:

      “Mẹ! Mẹ...”

      Tô Tô quay đầu nhìn, lúc này Tiểu Ái trong bụng đá mạnh, lập tức toàn bộ bụng căng lên, cơn gò quen thuộc lại đến nữa rồi. Lý Tiểu Vũ tiến lên đỡ Tô Tô, thấy Tô Tô cau mày nhìn chằm chằm Mộc Dương gào khóc, giải thích:

      “Chúng tôi qua bảo Lý Oánh thả người, ta cũng thả người rất dứt khoát. Nhưng... mẹ Mộc Dương lúc đó bị đánh bất tỉnh, mấy gã đàn ông cũng thèm để ý lôi ấy lên giường... chà đạp... Đến lúc Lý Oánh truyền lệnh, mẹ Mộc Dương mang ra bị người ta hành hạ đến... còn thở nữa!”

      Lúc ra những lời này, Lý Tiểu Vũ mấy lần đành lòng, muốn tiếp. Nhưng mà cũng cần ra ràng lắm, tự Tô Tô cũng biết thời điểm mẹ Mộc Dương ngất xỉu trải qua những gì. Đơn giản là lúc bị người ta chơi đùa, những tên đàn ông kia hành hạ chú ý khiến mẹ Mộc Dương bị chết ngạt!

      Đúng vậy, mẹ Mộc Dương chết trước khi được mang vào thôn Bát Phương!

      “Bảo Lý Oánh cút ngay cho tôi. Nếu cút gọi Hộ Pháp dẫn người ra, giết hết đám bên ngoài!”

      Nghe được chuyện như vậy, trong lòng Tô Tô tức giận là giả nhưng lần này gặp được Mộc Dương mà Lý Oánh lại chạy đến trước mặt . Chứ cái thời buổi bây giờ, có bao nhiêu Mộc Dương, có bao nhiêu Lý Oánh?

      Khó được, Tô Tô cũng chỉ có thể lo được tình phát sinh trước mắt. Xa hơn chút nữa, ra khỏi khu vực thôn Bát Phương, khắp nơi đều là bi kịch như vậy. Đây chính là mạt thế, Tô Tô gặp cái giết cái, có thể giết hết được sao?!

      Tâm trạng của rất là cáu kỉnh, cơn gò khiến lại khó khăn, cứ bước bước Tô Tô lại cảm thấy trong quần lót có dịch nhờn. hoảng sợ, kịp giết Lý Oánh rồi, vội vàng để Lý Tiểu Vũ đỡ về biệt thự, kiểm tra xem đống dịch nhờn kia là thế nào?!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :