1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 329: cản được

      Mặc dù ngoài thôn Bát Phương có rất nhiều giòi nhưng những người bị thương chủ yếu là những người tấn công nhộng mặt người. Mặc dù động tác của lũ nhộng mặt người đó rất chậm, nhưng phòng ngự cực tốt, Bì tính toán bên ngoài có khoảng mười đặc công dị năng giả, họ dùng cả vũ khí lạnh, vũ khí nóng và cả dị năng, khó khăn lắm mới giết được con nhộng mặt người.

      “Giết khó thế này, biết nhộng mặt người cấp mấy?”

      hiểu về phân cấp của động vật biến dị, quay đầu nhìn Tô Tô. Tô Tô gì, chỉ cau mày nhìn đám nhộng mặt người. Sau khi con nhộng mặt người đầu tiên bị giết, họ thu được lớp da nhăn nhúm bên trong đầu của con nhộng, cuộn thành đống như miếng bánh mì màu trắng hình bầu dục. Họ dừng lại tại chỗ, hình như người nó cũng cứng hơn, giống như đá vậy.

      giơ tay, con dao bằng băng bay ra chém vào lưng của con nhộng mặt người chết biến thành đá. Lớp vỏ bên ngoài bị cắt thành vệt nhưng bị rách. Dao băng của Tô Tô bị gãy, vì thế Tô Tô lại tiếp tục cố gắng ném hơn mười chiếc dao băng vào. Cuối cùng cũng chém rách được vỏ lưng của con nhộng chết, để lộ ra lớp máu thịt trắng trắng hồng hồng bên trong.

      “Lớp vỏ này cứng .”

      Tô Tô hô lên câu, là dị năng giả cấp bốn, ném ra nhiều dao băng như thế mới có thể rạch được chút. nghĩ rằng nhộng mặt người này sau khi chết phòng ngự còn tốt hơn trước khi chết.

      Nhưng khi những con nhộng mặt người liên tiếp trèo lên, nụ hoa màu xanh phát triển cao nhất bên trong chiến hào đột ngột nở hoa vào ngay lúc đó. Tô Tô ngạc nhiên, bị bông hoa lớn màu đỏ trong bụi cây thu hút.

      Bông hoa đó nhìn rất đẹp, giữa những lớp hoa nhìn hơi giống miệng người. Trong tiếng kêu hò của dị năng giả, bên cạnh bông hoa mọc ra hai lớp gai. Những chiếc gai đó có màu trắng, nhìn như răng người. Mà bên trong bông hoa có chất nhày sền sệt như dịch vị của người, có tác dụng tiêu hóa thức ăn.

      Đây đúng tiến hóa thành hoa ăn thịt người rồi! Chỉ có điều như mới nở hoa nên bông hoa ăn thịt người đó còn hơi . Rễ của nó cũng chưa dài, dài nhất cũng chưa bằng độ cao của tường.

      Tô Tô cúi đầu nhìn nó, nó cúi xuống rễ, nằm trong bụi cây bắt đầu tìm nguồn thức ăn. Nó thi thoảng há miệng cắn con giòi to như con rắn, nhai lẹp bẹp như ăn mì, vừa hút vừa nhai.

      “Giết giết giết!!!!!”

      Tiếng trẻ con đột ngột vang lên trước tháp canh. Tất cả mọi người còn chưa kịp định hình, thấy Duệ Duệ thuấn di, di chuyển vèo vèo vèo, sau đó đứng lên người con nhộng chết. Cậu ta còn nhảy lên lưng nó mấy cái, nhìn dáng vẻ như sắp sửa thuấn di đến trước mặt lũ nhộng còn sống.

      “Quay về!!!”

      Tô Tô ngẩng đầu nhìn, quýnh lên quay đầu nhìn chỗ cạnh chân Bì. nhớ phải Duệ Duệ vừa đứng bên cạnh chân Bì sao? Sao tiếng gì chạy ra rồi, mà sững người, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. đưa ngón tay lên theo bản năng chỉ đứa trẻ con nhộng mặt người :

      “Này này, ở đâu có đứa bé xuất ! Nhìn giống Duệ Duệ chưa.”

      “Là Duệ Duệ đó!”

      Tô Tô rồi chiếc xích bay từ tay ra, trườn về phía Duệ duệ cầm cung tên. Duệ Duệ nhảy rồi nhảy, loáng cái đứng cạnh đầu con nhộng mặt người khác, mồm còn hét lớn:

      “Các ngươi là lũ quái vật, ta tiêu diệt các ngươi!!! Đánh chết này, đánh chết này.”

      Những đặc công dị năng vây đánh nhộng mặt người đều đờ ra, Hộ Pháp quát lên, “Nhóc con to gan quá!!!” rồi bay lên đến lưng con nhộng mặt người, xách cổ Duệ Duệ như xách gà con, đưa Duệ Duệ bay về phía tháp canh, Duệ Duệ còn trợn mắt:

      “Thả cháu ra, thả cháu ra, cháu phải tiêu diệt quái vật!”

      “Đau đầu!”

      Tô Tô cau mày, ném xích băng ra xích Duệ Duệ vừa bị Hộ Pháp ném xuống tháp canh. Cấp bậc dị năng của đương nhiên có thể khống chế được dị năng giả như Duệ Duệ, vì thế Duệ Duệ thể chạy khỏi trói buộc của . Tô Tô quay người nhìn Duệ Duệ bị xích mà còn kêu gào, hỏi:

      “Trẻ con như cháu định làm gì đó? Đừng có quấy!”

      nghĩ do lãnh đạo sai hay do nếp sống của thôn Bát Phương sai. đứa trẻ mới ba tuổi lại dám xông lên phía trước động vật biến dị lần thứ hai, may mà nhộng mặt người này chậm chạp, nếu là mọt con vật có đặc tính tấn công mạnh hơn, hôm nay Duệ Duệ còn sống sao?

      hổ là đứa trẻ lớn lên trong mạt thế, tràn đầy lòng dũng cảm. Hơn nữa năng lực thuấn di của Duệ Duệ còn phải có người hướng dẫn mới được, nếu lần sau để ý lại như thế này!

      “Cháu phải giết quái vật, trưởng thôn, thả cháu ra, cháu phải giết quái vật, đánh chết chúng, đánh chết chúng!”

      Duệ Duệ mới hơn ba tuổi, dù bị xích lại nhưng vẫn hừng hực khí thế, gào thét đòi xông ra trận. Tô Tô thèm để ý đến cậu bé, lúc này phải lúc quan tâm nên dạy dỗ Duệ Duệ thế nào. Dù có lòng nhưng cũng phải biết cái gì quan trọng hơn.

      Vì thế Tô Tô nhốt cậu bé ghế của tháp canh, nhìn Tẩm Nguyệt sắp xếp cho đứa trẻ khác xong rồi vội vàng trèo lên tháp canh. Tô Tô yên tâm quay người, tiếp tục quan sát hoa ăn thịt người ăn giòi, còn cả các đặc công dị năng chiến đấu với nhộng mặt người biến dị lần hai.

      Mỗi con nhộng mặt người biến dị lần hai đều rất khó giết, dù chúng xếp hàng lần lượt nhưng con nào cũng như xe tăng, tiến lên phía trước bất chấp đạn bom. Tới khi đặc công dị năng giết được con nhộng thứ ba, con thứ tư nghiền nát ruộng, bò đến tường của thôn Bát Phương.

      cản được rồi, chúng phòng ngự quá tốt!

      Trong số các đặc công dị năng chỉ có duy nhất người có thể cản được nhộng mặt người, đó là dị năng giả đắp núi. Nhưng cản đầu này, cản được đầu kia, dù lũ nhộng hành động chậm chạp nhưng rất khó giết. Tất cả mọi người đều tập trung giết con, những con nhộng mặt giòi đằng sau vượt qua họ, bò về thôn Bát Phương.

      Đám nhộng về phía cây hoa ăn thịt người, cây hoa ăn thịt người đó như cảm giác thấy nguy hiểm, ngớ ngẩn há miệng muốn cắn nhộng mặt người cái. Tô Tô sốt ruột, phóng ra bàn tay nước nhổ gốc cây hoa ăn thịt người ném ra phía ruộng ở xa thôn Bát Phương.

      Sau đó, Tô Tô hoàn toàn quên chuyện này luôn!!!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 330: Thắng lợi
      Lúc này sương mù của Thư Sinh nổi lên, tưởng mình có thể làm loạn khả năng cảm nhận phương hướng của đám giòi cũng có thể làm nhộng mất phương hướng, tiến lên trước nữa. Nhưng phải, đám nhộng mặt người đó như kết hợp của giòi và zombie, mà khả năng cảm nhận phương hướng của động vật biến dị cấp hai chỉ dựa vào cảm giác, mà còn dựa vào thị giác, thính giác và khứu giác.

      Cấp bậc dị năng của Thư Sinh quá thấp, những con nhộng này là nhộng mặt người cấp ba, sương mù của Thư Sinh có tác dụng với chúng.

      Nhộng mặt người vẫn tiếp tục về phía thôn Bát Phương, giống như trong thôn Bát Phương có thứ gì đó khiến chúng cứ cố lao vào. Đến cả những dị năng giả chúng gặp cũng hấp dẫn chúng, lúc qua những dị năng giả chúng chỉ hơi lưỡng lự chút, nhưng ngay lập tức bị những người sống trong thôn Bát Phương thu hút. Chúng quay người tiếp tục vào thôn Bát Phương.

      Cửa thôn Bát Phương, những kẻ sống ở bên ngoài bị dọa tới mức hét lên cách điên cuồng, nhìn những mảnh đất đá vỡ vụn dưới thân con nhộng, tất cả họ đều sợ run rẩy cả người. Ai nấy đều cầu xin Tô Tô mở cửa cho họ vào trong.

      Nhưng Tô Tô vẫn mở!

      cau mày, giơ hai tay lên, lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng. Những con nhộng mặt người bò về phía thôn Bát Phương bị đóng băng tại chỗ, nhưng chỉ trong chớp mắt những con nhộng mặt người bị đóng băng đông cứng lại bỗng bắt đầu bò về phía trước. Dưới tấn công của Tô Tô, hành động của chúng vô cùng chậm chạp, nhưng có con vẫn rất kiên cường về phía chiến hào.

      Những lớp đất vỡ bị ném vào trong chiến hào, bụi cây biến dị xanh tốt thò ra những chiếc lá nhọn hoắt xanh rì, nhưng khó lòng chọc qua nổi lớp biểu bì của nhộng mặt người. Mấy người Hộ Pháp giết con nhộng dở, vội vàng chạy lại chặn con ở chiến hào, khó khăn lắm mới giết được nó.

      Nhưng con này vừa chết, con khác bò vào chiến hào, đè lên rất nhiều lùm cây biến dị. Dù những bụi cây này cố gắng chọc xuyên qua lớp biểu bì của con nhộng nhưng thực chứng minh rằng chúng chỉ phí công vô ích.

      “Được rồi, đốt lửa xem thế nào.”

      Tới đây, Tô Tô cảm thấy lần này là mối nguy hiểm, ràng thăng cấp rồi, đây giống như những trận đấu trước đây, chỉ cần bụi cây biến dị là có thể giải quyết được. lạnh giọng , những người dựa vào tường rào, cầm thìa ném mỡ gà ra ngoài.

      Những người tường, bất kể nam nữ đều ngừng ném mỡ ra ngoài. Đây là bài tập lực cánh tay, bởi vì họ phải ném ra xa, được để bám vào tường thành, đề phòng lửa cháy làm chết bụi cây.

      Chờ sau khi ném sạch chỗ mỡ gà trong thùng, họ bắt đầu ném lửa. Lửa đốt lên vải, hoặc cỏ khô, ném ra ngoài, rơi xuống chỗ có mỡ gà, gió đêm thổi cơn liền cháy lớn. Nhộng mặt người trong biển lửa chẳng hề hao tổn, vẫn tiến về thôn Bát Phương.

      Trong thôn Bát Phương, tất cả mọi người đều lo lắng, sinh vật có khả năng phòng vệ tốt thế này đúng là lần đầu họ thấy. Dường như cảm giác khủng hoảng lúc mới bắt đầu mạt thế trở lại với họ.

      Nhưng nhìn theo góc độ khác, dù ngọn lửa này thiêu được nhộng mặt người nhưng đốt được giòi là được rồi. Bụi cây bị nhộng đè nát, đám giòi đó cũng thể bò lên chiến hào rồi vào thôn Bát Phương.

      Những đặc công dị năng có thể giết được nhộng vẫn cố gắng giết, phía sau còn có mấy con nhảy vào trong chiến hào. Mặc dù chúng đè nát ít bụi cây nhưng vẫn hành động chậm chạp, cũng khó bò từ chiến hào lên, điều này cũng tiện cho các dị năng giả giết chúng hơn.

      Khoảng nửa tiếng sau, tất cả những con nhộng mặt người bị Liễu Truyền Phong gọi đến đều bị giết sạch trong chiến hào. Thôn Bát Phương cũng phải trả giá đắt, hy sinh khoảng lớn bụi cây biến dị, thu được thắng lợi cuối cùng.

      Trong phí phảng phất mùi mỡ gà trộn với mùi như mùi đốt protein. biết vì sao, dù mọi người vừa qua trận chiến khó khắn nhưng lúc này ai nấy đều đói meo. Vì thế Bì đứng tháp canh hét tiếng, kêu gọi nhóm du côn về nấu mấy nồi thức ăn lớn cho mọi người ăn đêm.

      Nhưng khí căng thẳng này vẫn chưa biến mất khỏi thôn Bát Phương, lúc ăn đêm, tất cả những gì họ nghĩ, họ kể với nhau đều là đám nhộng mặt người đó.

      Nhộng mặt người đó dễ giết là chuyện đương nhiên. Liễu Truyền Phong lần này gọi được nhiều nhộng lắm. Dù lần này đám nhộng bị gọi tới chết trong chiến hào nhưng bụi cây trong chiến hào bị hủy hoại ít, đến cả bụi cây ở cửa thôn cũng sắp chết đến nơi.

      “Tôi nghĩ rằng, vỏ của lũ nhộng này nên cắt ra, có thể đắp lên tường hoặc nghĩ cách gì đó kết nối chúng lại. Nguyên liệu cứng như thế, dùng để xây tường rất tốt.”

      Cha Tô , ông lôi kéo Ca tử, hai người cùng ngồi xổm dưới gốc cây hòe, tay ôm bát cơm, vừa ăn đêm vừa chuyện về nhộng mặt người hóa thành đá ở bên ngoài. Nghe cha Tô thế, Ca tử nghĩ lúc rồi lắc đầu, nhấc đôi đũa lên khua khoắng :

      “Lũ nhộng mặt người đó, con to nhất cũng phải to bằng chiếc xe bánh mì, vỏ của chúng gồ ghề bằng phẳng, dù rất cứng nhưng khó xây tường. Cháu định vò nát nó, nhưng cái vỏ nát rồi cũng chẳng có tác dụng phòng vệ nữa.”

      Đừng đến sức mạnh giờ của họ nên dùng cách gì mới có thể san phẳng cái vỏ của lũ nhộng mặt người đó, dù có san phẳng được cũng dùng cái gì đến xây nó thành tường? Nên Ca tử nghĩ suy nghĩ của cha Tô rất hay, nhưng vỏ của chúng rất khó xử lý.

      “Vậy phải làm sao? Chú nghĩ vật liệu tốt như thế, vứt phí quá”

      Cha Tô ngồi dưới gốc hòe lắc đầu, khuôn mặt đầy tiếc nuối. Ca tử cười hềnh hệch, tỏ ý cũng chẳng biết nên làm sao cho phải.

      Trong cuộc thảo luận sôi nổi, Bì cử người thả giỏ cơm từ tháp canh xuống, đưa cho những người chịu sợ hãi trong thời gian dài. Dù Tô Tô hạ lệnh cấm những người đó vào trong thôn Bát Phương nhưng những người này qua đại nạn mà vẫn còn sống cho họ chút đồ ăn này cũng chẳng ai gì.

      Những người bên ngoài đương nhiên là nước mắt giàn giụa. Dù họ trốn cầu đá trước cửa chính của thôn nhưng ngày tháng đó dễ chịu chút nào, ngủ cũng phải thay phiên nhau ngủ. Trong thời buổi này còn cho họ đồ ăn là rất tốt rồi. Hơn nữa thôn Bát Phương ngày ba bữa, còn thêm ăn đêm, cũng coi như bạc đãi họ.

      Vì thế họ tiếp tục chịu đựng ở cửa thôn Bát Phương, ngày đêm ngừng quét giòi. Ăn cơm, uống nước gì cũng có người thả giỏ từ tháp canh xuống cho họ, thế là tốt lắm rồi.
      Last edited: 28/8/19
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 331: lòng hối lỗi

      Những người sống sót bên ngoài thỏa thuận với nhau là họ cũng phải cùng làm việc. Tô Tô thấy họ lòng hối lỗi, muốn quay lại thôn Bát Phương và bắt đầu lại từ đầu sau buổi tối thảo luận, cũng quyết định chuyện lớn!

      quyết định vớt xác nhộng mặt người lên để lùm cây biến dị từng phát triển mạnh mẽ tiếp tục sinh trưởng.

      Có điều việc vớt xác nhộng mặt người lên hề dễ dàng vì chúng rất nặng. Đến cả Hoàn Đạt Sơn là dị năng giả sức mạnh cũng phải hì hà hì hục mãi mới kéo được lũ nhộng ra.

      Sẩm tối, Hoàn Đạt Sơn làm việc cả ngày ngang với tiểu đội, tối lại tiếp tục vất vả với xác nhộng mặt người. Tranh thủ lúc Hoàn Đạt Sơn nghỉ ngơi ăn uống, mấy người sống sót kia thể ăn năn bằng cách làm phụ công việc dang dở.

      Dị năng giả sức mạnh còn cảm thấy khó khăn người bình thường cũng dễ dàng. Có điều trong nhóm người này có giáo sư vật lý đại học, chuyên về cơ học. ta áp dụng nguyên lý đòn bẩy, sức nâng, lực cánh tay… hết sức khoa học.

      Mọi người hoàn toàn tin rằng chỉ cần chuẩn bị nguyên vật liệu đầy đủ, ta có thể tự mình kéo xác nhộng mặt người ra. Nghe có vẻ ngược đời nhưng chỉ dựa vào lý thuyết của ta, tất cả kéo được hết xác nhộng mặt người trong chiến hào ra ngoài.

      Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Tô nằm nghiêng chợt cảm thấy bụng dạ vô cùng khó chịu, dường như tử cung co lại để đẩy Tiểu Ái trong bụng ra.

      Tiểu Ái có vẻ chịu được dồn ép bắt đầu đạp loạn lên trong bụng mẹ. Tô Tô tức bụng giơ cổ tay nhìn đồng hồ - mới có bốn giờ sáng. chống tay ngồi dậy tựa lưng vào giường, nhìn bầu trời vẫn tối đen như mực, đen hơn cả Diệp Dục nướng cháy, thở dài lẩm bẩm:

      “Sao vẫn chưa tiến hóa cơ chứ? tiến hóa thành dị năng gì đây? Con sắp ra đời rồi đấy, định để con bé ra đời được thấy đầu tiên chắc?”

      Có lẽ lời của Tô Tô hoài cảm nên Tiểu Ái ngừng đạp lại tiếp tục ngọ nguậy. Tô Tô nhìn bụng mình chằm chằm. Con bé cử động quá mạnh, bụng nhô lên trồi xuống rệt. Tử cung lại tiếp tục co bóp. Tô Tô cắn răng siết chăn, cố gắng bình tĩnh lại.

      Giờ chưa thể sinh được, còn năm tuần nữa mới đến thời gian dự sinh. Mọi người em bé ở trong bụng mẹ đủ ngày nào tốt ngày nấy, nên sinh sớm. Người mẹ cung cấp dinh dưỡng cho con qua nhau thai, giờ Tiểu Ái ra đời sớm được hưởng hết dinh dưỡng cần thiết đáng thương biết bao.

      Tô Tô dần bình tĩnh hơn. Cơn co dần thưa hơn, Tiểu Ái cũng ngọ nguậy nữa. thở hổn hển, nghẹt mũi khó thở nên quyết định đứng lên xem bên ngoài chút.

      Mùa hè trời sáng rất sớm, năm giờ trời sáng bảnh mắt. Ngoài đội nữ tự cường tuần tra, trong thôn bóng người qua lại. Khi Tô Tô ra ngoài sân, nhóm phụ nữ quét xong chỗ giòi ngoài sân, tất cả bọn họ cầm chổi xếp thành hàng, sải bước đều về phía cửa thôn.

      “Dậy sớm thế?”

      Tô Tô giơ tay chào với đội trưởng Lý Tiểu Vũ. Lý Tiểu Vũ chỉ đạo cho đội thành hàng về nghỉ, bản thân sang hỏi thăm Tô Tô:

      “Sao cũng dậy sớm thế? ngủ thêm à?”

      “Cơn co đến liên tục, ngủ được.”

      “Sắp sinh rồi à?”

      “Cũng sắp rồi, bao giờ mang thai biết.”

      Tô Tô nhún vai nhìn vẻ mặt hoang mang của Lý Tiểu Vũ rồi mỉm cười. nhìn ra cửa thôn:

      “Những trong đội phải ra ngoài diệt giòi mỗi ngày mấy lần?”

      “Mỗi ngày hai mươi tư tiếng. Chúng tôi có bốn đội, mỗi đội ra ngoài sáu tiếng,” Lý Tiểu Vũ ngẩng cao đầu ưỡn thẳng lưng như báo cáo, “Thế nhưng tôi cảm thấy trình độ thế này chưa đủ. Giòi bên ngoài rất nhiều, sinh sôi ngừng, đội của chúng tôi thiếu người nên để tránh nguy hiểm, chúng tôi phải tập trung hành động. Coi như cũng dọn dẹp được mảnh đất trước thôn kha khá.”

      “Cũng được đấy, đừng tạo áp lực cho mình quá.”

      lòng Tô Tô cũng đặt nhiều hy vọng vào đội của Lý Tiểu Vũ. Thôn Bát Phương đặt trách nhiệm phòng thủ vào mấy trăm người phụ nữ này, vì vậy khi Tô Tô đừng tạo áp lực quá ý chính là như vậy!

      Thế nhưng Lý Tiểu Vũ làm chuyện này cũng ôm hai phần trăm quyết tâm, hoặc là làm, còn làm phải nghiêm túc. Vì thế, dù mọi người tạo áp lực cho Lý Tiểu Vũ, bản thân vẫn đặt ra mục tiêu rất cao.

      muốn rằng đàn ông thể coi thường phụ nữ nữa! muốn đàn ông dám coi phụ nữ chỉ là đồ chơi giường, phụ nữ cũng nghĩ bản thân là đồ trang sức của đàn ông.

      “Được rồi. Khi chúng tôi ra ngoài diệt giòi phát ra những người ngoài kia vớt xác nhộng mặt người, biết định làm gì? Bọn họ vớt được hơn nửa.”

      chuyện hồi, Lý Tiểu Vũ cũng nhắc đến chuyện lạ mình thấy cho Tô Tô. Những người đó là trai tráng trẻ tuổi từng ở thôn Bát Phương. Khi Liễu Truyền Phong xúi bẩy bọn họ rời thôn, ta chỉ tìm đàn ông khỏe mạnh để tụ tập lại, cũng được hơn trăm người.

      Bọn họ sống cảnh màn trời chiếu đất mấy ngày liền, còn được tắm, người ngợm bẩn thỉu nhưng được thôn Bát Phương nuôi ăn ngày ba bữa nên bọn họ sút cân nhiều, sức lực vẫn còn kha khá.

      Lý Tiểu Vũ bọn họ nhặt xác nhộng mặt người trong chiến hào. Dù đám nhộng đó rất nặng, nặng hơn cả xe tăng rất nhiều nhưng với sức nhiều người hợp lại cùng công cụ đòn bẩy lạ lùng, bọn họ vớt được rất nhiều xác ra ngoài.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 332: Nơi ăn chốn ở

      con nhộng mặt người xuất , Tô Tô vung đao băng chém thẳng đường lộ ra ruột gan đỏ loét bên trong. Xác con nhộng bị những người bình thường cầm dao kéo cắt ra rồi ném xuống chiến hào nuôi lùm cây.

      là có lòng hối lỗi đấy.

      Tô Tô gật đầu, thêm với Lý Tiểu Vũ nữa mà đỡ eo dạo bộ về phía tháp canh.

      Có hai lính đặc công dị năng được tăng cường tại đây. Trước kia tháp canh có sẵn bốn người, Lý Tiểu Vũ góp thêm chân, hai người phụ nữ trong đội nữ tự cường cũng canh giữ, tổng cộng hai tòa tháp canh có mười hai người.

      Cha Tô lên kế hoạch xây thêm vài tòa tháp canh. Giờ thôn Bát Phương có gần hai trăm người, nếu phủ quanh thôn toàn tháp canh mọi người phải canh gác hết, thôn chỉ còn lại người già và đám trẻ con nghịch ngợm.

      Nghĩ đến hình ảnh đó, Tô Tô bật cười. Khi lên đến tháp canh, Thư Sinh đó quay người chỉ vào những người sống sót bận rộn mà :

      “Tô Tô, nhanh lên, hình như bọn họ tìm được xác nhộng mặt người. Ở đây có chỗ mềm có thể cắt thịt.”

      Tô Tô bước nhanh về phía trước, nhìn ra phía ngoài sương trắng mờ mịt. khoảnh sân trống được dọn dẹp có rất nhiều nhộng mặt người đầu trắng. Mấy người thường cầm dao lại lại quanh cái xác nhộng.

      thấy đầu và đuôi con nhộng đó đâu. Sau khi suy nghĩ, mấy người kia nhận ra rằng sau khi chết, đầu và đuôi nhộng co vào trong vỏ, chỉ còn lại phần thân nằm cong cong mặt đất.

      thực tế, lớp vỏ cứng chỗ đầu và đuôi của con nhộng là những nếp gấp chồng lên nhau, gỡ phần vỏ đó ra là thấy được phần mềm nhất của chúng sau khi chết. Gỡ thịt từ đó cũng dễ dàng hơn.

      Khi Tô Tô nhìn bỗng nhiên phần vỏ đầu con nhộng được nhấc lên, xòe ra như cây quạt. người chui ra từ lỗ hổng máu me rộng ngoác.

      Người đó dính máu nhầy nhụa, tay còn cầm tảng thịt lớn. ta chui ra xong cầm tảng thịt chạy ra cạnh chiến hào và ném miếng thịt đó xuống.

      Lùm cây biến dị ọp ẹp bên dưới lại bắt đầu phát triển trở lại, có điều thực vật có tiến độ phát triển rất chậm, mắt thường thể thấy ngay được.

      “Tô Tô, có thấy ? Tôi thấy đám nhộng này đần như thế là vì chúng nó béo tốt quá, gỡ hết thịt ra rồi mà vỏ vẫn còn rất nặng.”

      Thư Sinh chỉ vào con nhộng bị Tô Tô chém, mọi người đục hết thịt trong vỏ ra. Bốn người đàn ông giơ xác con nhộng to phải bằng xe tải lên, người cười to:

      “Tốt quá, phòng ở đây rồi!”

      Xác của nhộng mặt người có mùi khá khó chịu nhưng nếu được phơi khô, mọi người vẫn có thể nghỉ ngơi được trong đó. Ai có điều kiện còn dùng nước rửa sạch đỡ hơn nữa. Bụng của nhộng mềm hơn lưng nhưng vẫn đủ cứng, đầu và đuôi còn đóng mở theo ý muốn được, lúc khép lại con giòi bé bằng hạt gạo cũng lọt, quả rất tiện lợi.

      Trí tuệ con người quả là vô tận. Người càng nhiều, ý tưởng càng nhiều. Tô Tô ngăn cho bọn họ vào trong thôn chỉ để quan sát mức độ thành tâm hối lỗi của họ, cũng đến nỗi để cho bọn họ chịu cảnh màn trời chiếu đất, ngờ bọn họ lại nghĩ đến “phòng ở” kiểu này.

      “Được, được lắm,” Tô Tô nhìn những người thường kia hớn hở vì có chỗ ngủ tối nay, bình tĩnh thêm, “Cứ để bọn họ đợi bên ngoài thêm . Có xác nhộng làm bùa hộ mệnh, phải sợ biển giòi và biển zombie nữa rồi.”

      ra chúng ta cũng có thể kiếm thêm vài xác nhộng, nhưng giờ kích thước này chưa đủ. Con nhộng mặt người lớn nhất cũng mới bằng chiếc xe tải chứa được bao nhiêu người?”

      Thư Sinh đứng sau Tô Tô lẩm bẩm. Rất nhiều người cũng gật đầu tán thành như thể rắc rối nhộng mặt người mang lại cho bọn họ chưa đủ lớn hay sao mà họ còn chê chúng quá bé?

      sao, chắc Liễu Truyền Phong cũng biết.”

      Tô Tô quay lại mỉm cười nhìn Thư Sinh. Căn cứ vào hiểu biết của về lòng dạ con người, Liễu Truyền Phong thể nào tốt với thôn Bát Phương như vậy được, sao lại chỉ dẫn giúp đỡ thôn? Chỉ cần mọi người trong thôn chuẩn bị sẵn sàng lần sau khi ta dẫn người quay lại, họ giết hết – cả người cả nhộng.

      Đằng xa, mấy chiếc xe tiến tới, ai cũng thấy xe bật đèn pha sáng trưng. Người tháp canh chưa nhận ra người bên dưới tinh mắt hô lên:

      “Tô Tô, là Liễu Truyền Phong. Tôi thấy xe của ta rồi. Đằng sau ta còn rất nhiều nhộng mặt người. Tô Tô chuẩn bị , đám nhộng đó còn to hơn hôm qua, chúng ta móc nhanh chút trốn được trong chỗ vỏ này!!!”

      Ai mà tinh mắt thế? Xa như vậy vẫn thấy ?!

      Mọi người tỏ vẻ nghi ngờ. Dù là người tháp canh hay người ngoài thôn, thậm chí cả dị năng giả cấp bốn như Tô Tô cũng tin lắm. Liễu Truyền Phong điên đến mức độ này? Dù gì ta cũng phải nghỉ ngơi vài ngày chứ! Ngày nào cũng lùa quái mệt mỏi sao?

      Chỉ chút sau, mọi người đều nhận ra mình sai rồi. Liễu Truyền Phong là điên rồ như thế. Chiếc xe Jeep màu xanh tiến vào vùng sương mù, hai ánh đèn soi về phía thôn Bát Phương. Chúng rất chậm như thể sợ nhộng mặt người bị mất phương hướng.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 333: Tập mãi thành quen

      “ Đúng là Liễu Truyền Phong.”

      Tô Tô cười gằn, giơ hai tay lên. đường thẳng băng trắng lao thẳng vào chiếc xe jeep.

      “Bố khỉ, Tô Tô thần kinh à?”

      Liễu Truyền Phong di chuyển được nên mở cửa xe chửi thề. ta nhảy ra ngoài nhìn ngó xung quanh, bốn phương tám hướng toàn băng đóng dày đặc. Cách đó xa, cách vài mẫu ruộng khô cằn là cổng lớn của thôn Bát Phương.

      Bề mặt mấy mẫu ruộng này sạch hơn mấy hôm trước khá nhiều. Giòi còn bò ra từ đất nữa mà đó có xác mấy con nhộng mặt người. Những người bị họ bỏ lại vẫn sống khá tốt, ai nấy đứng trước cửa thôn trợn mắt gườm gườm nhìn Liễu Truyền Phong.

      Chẳng hiểu sao Liễu Truyền Phong lại thấy hơi hốt hoảng. tầng băng nữa ập đến, ta vội vàng nhảy lên nóc xe. vòng tròn lửa nóng rực xuất quanh chiếc xe.

      Đúng thế, Liễu Truyền Phong là dị năng hỏa, tuy cao nhưng cũng là cấp ba đấy! Đối mặt với tầng băng lạnh của dị năng giả cấp bốn Tô Tô, Liễu Truyền Phong chỉ chột dạ mà còn hốt hoảng. nào biết hôm nay Tô Tô dậy sớm như vậy, còn đứng tháp canh quan sát nữa.

      Liễu Truyền Phong cố nở nụ cười, chắp tay xin lỗi với Tô Tô, “Xin lỗi Tô Tô, tôi chỉ đùa đùa chào hỏi thôi, ngờ chuyện vặt này lại khiến bực mình. Hôm nay tha mạng cho tôi , chỉ cần tôi rời được khỏi đây, sau này nhất định báo đáp?!”

      ta rất to, dù cách vài mẫu ruộng nhưng người đứng tháp canh vẫn nghe .

      Thư Sinh đứng sau lưng Tô Tô liếc nhìn nhưng Tô Tô vẫn lạnh lùng đứng im. Thư Sinh giơ súng lên, nhắm thẳng vào giữa trán Liễu Truyền Phong rồi bắn.

      Liễu Truyền Phong cũng chỉ là dị năng giả hệ hỏa cấp ba mà thôi, khả năng điều khiển năng lượng còn thấp hơn cả Lã Ấn ngày trước. Trước kia Lã Ấn còn có chim biến dị canh gác cho còn Liễu Truyền Phong có gì cả. Như thế mà vẫn dám diễu võ giương oai lùa quái ở thôn Bát Phương, quả là có dũng khí.

      Khen khen, chết vẫn phải chết. vì lý do gì, chỉ vì câu “đùa đùa chào hỏi”!

      Thôn Bát Phương này chỉ toàn người già, phụ nữ và trẻ con, biết mà còn dẫn nhộng mặt người cấp ba đến ràng là đùa giỡn quá mức rồi. Liễu Truyền Phong đâu có đùa, ràng trả thù, biết bao người vừa nghe tin sợ mất mật.

      Vì thế dù cầu xin tha thứ, Tô Tô vẫn phải xử lý . chỉ riêng Liễu Truyền Phong phải chết, đồng đội của ai cũng phải chết, diệt cỏ tận gốc.

      Băng mặt đất đóng thành tầng dày, bao trùm cả lên bánh xe. Lục Nhậm ngồi xe chưa kịp mở cửa nhảy xuống thấy Liễu Truyền Phong đứng trước ngã ngửa ra, viên đạn bắn xuyên gáy. Máu bắn ra như đóa hoa rực rỡ.

      Tựa như thời gian ngưng lại trong khoảnh khắc này. Gương mặt của Liễu Truyền Phong vẫn tỏ vẻ muốn đàm phán với Tô Tô, thân thể lại nghiêng ngả đổ ụp vào lớp băng cứng phía dưới.

      Các dị năng giả đằng sau hốt hoảng. Tô Tô kia nhìn hiền lành mà sao lại cương quyết lấy tính mạng bọn họ thế? Lẽ nào Tô Tô phải người bao dung, bọn họ thể cầu xin Tô Tô cho bọn họ con đường sống sao?

      Các dị năng giả bắt đầu bối rối, có phần oán hận Liễu Truyền Phong vừa chết . Ai cho Tô Tô biết tay? Ai là phải trả thù? Ai là Tô Tô để bọn họ sống thoải mái cũng được thoải mái?

      Có người vẫn ôm tâm lý cầu may, mở cửa xe chạy về phía cổng thôn Bát Phương, huơ tay với tháp canh:

      “Tô Tô, tôi sai rồi, cho tôi sống với! Tôi bị Liễu Truyền Phong tẩy não, xin đấy, Tô Tô!!!”

      “Giết.”

      Tô Tô thản nhiên với Thư Sinh. Thư Sinh vẫn ghì chắc súng, nòng súng di chuyển. nổ tiếp phát súng nữa vào tên dị năng giả xin tha thứ kia. chết ngay lúc chạy.

      Những người đằng sau định học hỏi kẻ kia lập tức hốt hoảng. Cứng được, mềm cũng xong? Cứng mềm thế nào Tô Tô cũng vẫn lấy mạng bọn họ?

      “Tiếp tục!”

      Tô Tô lạnh lùng với Thư Sinh. Mọi người xung quanh sửng sốt, thoáng chốc cảm thấy sởn da gà khắp người.

      Người ta cầu xin tha thứ, hứa hẹn tái phạm rồi nhưng Tô Tô vẫn muốn giết?!

      Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của người bình thường. Thư Sinh là thành viên đội cảm tử, nghề của là giết người, Tô Tô tiếp vẫn tiếp tục. Khẩu súng của Thư Sinh nổ lên từng phát đanh gọn, tiêu diệt hết số dị năng giả kia.

      Có dị năng giả bắt đầu chống trả, sử dụng dị năng để yểm hộ bản thân, chạy về phía ngược lại với thôn Bát Phương. Ca tử thấy vậy cũng giơ súng lên hỗ trợ Thư Sinh. Hai người hai khẩu súng ra tay liên tiếp, xác người ngổn ngang mặt đất. Tất cả đều là dị năng giả cấp hai.

      Những cái xác chết nhắm mắt nằm lớp băng lạnh lẽo, máu trào ra giữa trán. Cảnh tượng này chẳng khác gì hình ảnh trong lò sát sinh, khiến người người kinh hãi.

      Tất cả những người ở cửa chính thôn Bát Phương đều đứng tụm lại chỗ, da đầu tê dại, tim đập thình thịch. Tất cả đều cảm thấy may mắn vì bọn họ bị Liễu Truyền Phong bỏ lại, bằng giờ bọn họ cũng là kẻ bị Tô Tô giết.

      Người đàn bà này… ngờ lại độc ác tuyệt tình đến vậy. Ai Tô Tô chỉ là con đàn bà quản lý cái thôn nho theo kiểu ôn hòa. Đây là ôn hòa sao? cứ như vậy hờ hững giết cả chục mạng người đấy!

      Điểm chính là Tô Tô hề tỏ vẻ có chút cảm xúc nào. đứng quan sát, nhìn từng người từng người bị bắn chết mà chớp mắt. Những kẻ đó cầu xin ra sao cũng quan tâm, thương hại, ai nấy đều vô cùng sợ hãi.

      Thậm chí còn hề tỏa ra sát khí. buồn vui oán ghét, chỉ là tập mãi thành quen mà thôi!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :