1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 324: Nghĩ cách

      Cửa vừa mở, đám người thường quỳ dưới đất vội vàng đứng dậy, lục tục xông về phía cửa. Bì sai người đóng cửa lại, quan tâm bên ngoài có bao nhiêu người tức giận. Cửa vừa mở, lại cầm loa của mình lên hét:

      “Kiều Tư, đọc đến tên Kiều Tư rồi, có vào hay ? Tôi đọc ba lần, vào đồng nghĩa với việc bỏ qua tư cách vào thôn Bát Phương.”

      Kiều Tư vốn ngồi trong xe ô tô, cảm thấy đáng thương cho đám người quỳ dưới đất. Nghe thấy thế, ta vội vàng mở cửa xe chạy ra, có dị năng giả bảo vệ, mở đường cho ta, đám người thường kia để đưa Kiều Tư đến cửa.

      “Tô Tô, làm thế gặp báo ứng.”

      “Những việc làm, ông trời nhìn thấy cả đấy. Tô Tô chỉ là kẻ bợ đỡ mà thôi, chờ ngày nào đó tôi giàu rồi, tôi nhất định bỏ qua cho .”

      “Cầu xin , Tô Tô. Mở cửa cho chúng tôi vào .”

      “Tôi muốn sống, tôi muốn chết.”

      Có người mắng chửi, có người cầu xin, các thể loại thanh đan xen nhau vang lên. Kiều Tư bất lực, ta cảm thấy thương xót nhưng ta chỉ là bé. Đối với dã man của Tô Tô, ngoài việc trách mắng cũng có cách gì khác

      Thậm chí, nếu Kiều Tư tranh thủ cơ hội này để vào trong, ra cũng bị nhốt ở bên ngoài nên Kiều Tư chỉ có thể xin lỗi, đứng ở bên ngoài chờ mở cửa, mình ta bước vào.

      Sau đó là tám vệ sĩ dị năng bên cạnh Kiều Tư được đọc tên, còn có cả những dị năng giả mà Phương Thúc Ế cử bảo vệ. Từng người bước vào trong cánh cửa, cuối cùng mới là người Phương Thúc Ế cử được đọc tên.

      Thấy người bên ngoài ngày càng ít, dị năng giả mạnh giết giòi cũng từng người vào trong thôn Bát Phương, nhóm người Liễu Truyền Phong cuối cùng cũng cảm thấy áp lực từ đám giòi. Tất cả mọi người, bao gồm cả Liễu Truyền Phong cũng bắt đầu bận rộn giết giòi, khóc lóc, kêu gào, chửi bới, loạn cào cào.

      ra việc giết giòi khá đơn giản bởi vì số lượng giòi tuy nhiều nhưng giòi bên ngoài thôn Bát Phương cao lắm, mà chúng chuyển động cũng nhanh, lấy chổi quét cũng sạch được khoảng.

      Bên trong cánh cửa, Lý Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn đám người bên ngoài cầm chổi quét giòi xung quanh. Mắt sáng lấp lánh, nghĩ đến việc lúc trước đội phụ nữ tự cường của mới có chút khí thế chiến đấu, còn buồn rầu vì có gì để luyện tập thực tế. Việc cầm chổi quét giòi này, phức tạp, cũng có gì nguy hiểm. Vừa đúng lại có thể dùng cách này để luyện tập ngày thường,

      Chỉ có điều cái chổi kia nên thêm chút gì đó, tốt nhất có thể có cách nào đó để khi quét giòi chỉ quét giòi mà có thể giết chết được nó!!!

      đứng trong cánh cửa suy nghĩ miên man, rồi chợt nghĩ đến bụi cây biến dị của Tô Tô. Nếu như… có thể dùng cách gì đó, biến bụi cây biến dị thành chổi, lúc cầm chổi quét cây ăn sạch đám giòi luôn!!!

      Nghĩ ra cách này, Lý Tiểu Vũ liền tìm Thầy Bói và Thư Sinh để bàn bạc. Thầy Bói là dị năng giả hệ kim, Thư Sinh cũng có thể giúp rất nhiều, ba người cùng nghĩ chắc hẳn có thể nghĩ ra được cách hay.

      Lúc qua sân nhà Tô Tô, Lý Tiểu Vũ ý kiến này với Tô Tô, Tô Tô cảm thấy rất hay nên bảo người lôi bác sĩ Hồng từ trong phòng thí nghiệm ra để cùng bàn cách với Lý Tiểu Vũ, Thầy Bói và Thư Sinh.

      Bây giờ bác sĩ Hồng sống như người cư, thực mong ước trước mạt thế. cần nghĩ đến áp lực công việc, cần lo chuyện ăn uống, cần buồn rầu chuyện mua nhà, tóm lại phải lo nghĩ gì cả, chỉ cần toàn tâm toàn ý đắm chìm trong các công trình nghiên cứu.

      Mà gần đây các nghiên cứu của cũng có phần mở rộng, từ virus mạt thế liên hệ tới tác dụng của virus mạt thế trong cơ thế người: làm thế nào để chế tạo vaccine từ virus mạt thế để cơ thể người sinh ra dị năng; lại liên hệ tới động vật và thực vật với đề tài nghiên cứu là gà biến dị và bụi cây biến dị trong thôn Bát Phương.

      Từ góc độ nghiên cứu nào đó mà , thực ra bác sĩ Hồng còn hiểu về mạt thế hơn tất cả mọi người, kể cả Tô Tô. Bác sĩ Hồng là người thích hợp nhất khi Lý Tiểu Vũ cần nghĩ cách biến đổi cây biến dị thành chổi quét giòi.

      Nhìn nhóm người Kiều Tư vào từ cửa, lúc này người trong thôn Bát Phương mới sâu sắc hiểu được sức mạnh của Phương Thúc Ế. ta quả là người có gia thế hùng hậu, ngoài việc tìm được tám vệ sĩ dị năng như Cát Bát Thiên ra, những người lần này đón Kiều Tư đều là dị năng giả trong quân đội.

      Mặc dù họ mặc quân trang, nhưng từng hành động cử chỉ đều có nề nếp. Mười tám dị năng giả đặc công là những người từng sống trong quân đội, chỉ cần liếc cái là nhận ra.

      Dị năng giả cuối cùng nhanh chóng vào trong, đằng sau ta có người muốn vào trong cùng. Dị năng giả đó quay người, giơ tay túm mặt người kia, đẩy ra ngoài. Cánh cửa đóng lại “rầm” tiếng.

      Bên ngoài cánh cửa vang lên những tiếng kêu than sầu thảm, Kiều Tư vào bên trong thôn Bát Phương nhíu mày, nhìn trái ngó phải rồi hỏi Sở Hiên đến đón , “ tôi đâu?”

      Sở Hiên mặc quân trang, cười với Kiều Tư như con hồ ly, “Cậu chủ Phương có việc bận, nên đặc biệt dặn dò tôi qua đây, đích thân đón chủ.”

      “Ồ, có việc gì thế?”

      Kiều Tư bĩu môi, mang dáng vẻ của thiếu nữ kiêu ngạo, ta nghĩ khó khăn lắm mới thoát khỏi biển zombie, cứ tưởng rằng Phương Thúc Ế đích thân đứng bên trong đón. Cuối cùng Phương Thúc Ế mình rất bận, chỉ sai Sở Hiên đến đón.

      Chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả việc đón ta? ta sinh ra đứa bé bầu bĩnh cho nhà họ Phương đó!

      Dù Kiều Tư cảm thấy hơi bất mãn với việc Phương Thúc Ế đến đón, nhưng dám làm phiền Phương Thúc Ế. sao, chờ Phương Thúc Ế hết bận, ra có thể gặp được ta rồi. Trước mạt thế phải cũng như thế sao?

      Vì thế Kiều Tư yên tâm, bận tâm đến tiếng khóc vang trời của đám người bên ngoài kia nữa. ta đưa người của mình cùng Sở Hiên.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 325: Tại sao lại có người mẹ như vậy?

      ra Phương Thúc Ế bận gì? Bận ở trong căn phòng phong cách coi như tệ cùng Mai Thắng Nam, bật nhạc tao nhã, thưởng thức rượu vang đỏ, thảo luận những thứ triết học cao siêu như Marx và Engels.

      chỉ thảo luận mà thôi!!! Phương Thúc Ế là người theo đuổi niềm vui về tinh thần mà Mai Thắng Nam gặp người tiếng người, gặp quỷ tiếng quỷ. gặp phải loại đàn ông rất có phong cách như Phương Thúc Ế có thể thao thao bất tuyệt trò chuyện cả ngày.

      Hai người giao lưu tinh thần hoàn toàn để ý đến Kiều Tư đau khổ chờ đợi Phương Thúc Ế.

      Kiều Tư chờ cả buổi trưa, lại thêm buổi chiều và buổi tối, chờ đến phát cáu. ta sai Cát Bát Thiên hỏi mấy lần đều nhận được câu trả lời là Phương Thúc Ế bận. Cơm tối đưa lên, Kiều Tư ném đũa rồi trở lại phòng ngủ của mình trong buồn bực.

      lúc sau cửa phòng bị gõ, hai bà vú bế Tiểu Thập đứng ngoài cửa phòng ngủ hỏi, “ chủ, muốn gặp cậu chủ ?”

      gặp gặp. Bế . với của tôi, ấy đến thăm tôi tôi ăn cơm!”

      Lại là chiêu tuyệt thực! Tám người Cát Bát Thiên ở ngoài cửa sớm miễn dịch với chiêu này, lắc đầu, đưa mắt nhìn nhau. Vẫn là Cát Bát Thiên nhịn được tiến lên, nhìn Tiểu Thập trong lòng bà vú, khen:

      “Mấy ngày gặp cậu chủ lại lớn hơn rồi.”

      “Đúng vậy, cậu chủ lớn nhanh lại rất nghe lời.”

      Bà vú nghe Cát Bát Thiên , mặt nở nụ cười. Chỉ cần là người phụ nữ, ai cũng có bản năng làm mẹ. Cho dù Tiểu Thập phải ruột thịt của bà vú, có người khen Tiểu Thập mau lớn cũng chính là khen ấy nuôi tốt, bà vú khỏi phấn khởi.

      Nhìn lại cái đại tiểu thư Kiều Tư này, giống mẹ ruột của Tiểu Thập, mấy ngày rồi cũng gặp? Vậy mà chỉ toàn tâm toàn ý chờ đàn ông đến gặp ta, thèm liếc mắt nhìn con nổi cái. Tiểu Thập được ôm đến tận cửa rồi mà ta cũng cho vào!

      Ôi~~~ đời này làm sao lại có người mẹ như vậy?

      Thái độ ta đối với Tiểu Thập còn bằng người xa lạ trong thôn Bát Phương, có tí máu mủ nào với Tiểu Thập.

      Đối với loại đàn bà như Kiều Tư, hai bà vú càng ngày càng coi thường, vài chuyện thú vị của Tiểu Thập với mấy người Cát Bát Thiên rồi ôm đứa bé rời . Kiều Tư mình ở chỗ cũ chờ Phương Thúc Ế, ta cũng chẳng thèm quan tâm!

      Đêm dần về khuya, những người thường ở bên ngoài thôn Bát Phương vừa kêu khóc vừa tiêu diệt giòi nhưng cửa thôn vẫn đóng chặt, hoàn toàn có nửa phần muốn mở. Những người còn sống sót cảm thấy thất vọng, bụng ai cũng đói đến sôi ùng ục, đến giờ phút này lại mắng những kẻ giật dây họ rời khỏi thôn Bát Phương chết sống lại.

      Mắng ra tiếng dám, dù sao họ cũng chỉ là người thường, phải dị năng giả. Mấy ngày nay được chứng kiến hoàn cảnh đáng sợ bên ngoài bọn họ mới biết ở bên ngoài dị năng giả trong đám người thường giống như thần linh. Vậy nên dù trong lòng bọn họ có oán hận, cũng dám oán trách ra mồm.

      Sau đó, ở trong thôn Bát Phương, lúc đèn đường sáng lên, Lý An Tâm trèo lên nóc xe, quỳ gối mui xe, gọi tên Lý Tiểu Vũ thảm thiết:

      “Tiểu Vũ, Lý Tiểu Vũ, cầu xin em, em với Tô Tô , để cho bọn chị vào. Trước đây là bọn chị đúng, bọn chị biết tốt xấu, ở trong phúc mà biết hưởng. Xin lỗi, bọn chị nên rời khỏi thôn Bát Phương, bọn chị sai rồi, làm ơn cho bọn chị vào !”

      ta khóc lóc dữ dội. Vừa nãy ở trong xe, mấy gã đàn ông thay phiên nhau hành hạ ta làm ta vô cùng đau nhức. Lý An Tâm gào lên đau đớn, phải để cho Lý Tiểu Vũ mềm lòng. Chỉ cần Lý Tiểu Vũ mềm lòng thuyết phục Tô Tô, sau đó Tô Tô cho bọn họ tiến vào.

      Nhưng Tô Tô lúc cần mềm lòng rất mềm lòng, lúc cần cứng rắn trái tim vô cùng sắt đá. mặt biến sắc lên tháp canh, nhìn Lý An Tâm quỳ mui xe ở bên ngoài liền phóng mũi tên băng bắn vào cửa sổ xe Liễu Truyền Phong. Mũi tên chỉ lệch chút là bắn trúng giữa trán Liễu Truyền Phong.

      Liễu Truyền Phong ngồi ở trong xe. Lúc mũi tên băng bắn tới, còn rất đắc ý trong tay mình còn có con “hàng” Lý An Tâm này. Ai chẳng biết Lý An Tâm và Lý Tiểu Vũ là thân thích, hai người này học đại học còn ở chung phòng. Chỉ cần Lý An Tâm đứng ra cầu xin lúc, cửa lớn của thôn Bát Phương nhất định mở.

      đâu có ngờ Tô Tô bắn mũi tên băng đến, thái độ kiên quyết lại vô tình với đám người rời khỏi thôn Bát Phương, hoàn toàn thể cứu vãn.

      Liễu Truyền Phong sinh lòng oán hận, phải chỉ là cái thôn rách nát thôi sao, sớm muộn gì cũng bị zombie tiêu diệt, thái độ cái kiểu gì vậy? sợ bởi vì quá ít người, biển zombie đến san phẳng chỗ này ư?!! Bây giờ cho bọn vào, chẳng qua là cảm thấy nguy cơ bên ngoài chưa đủ lớn mà thôi!!!

      “Đội trưởng Liễu, phải làm sao bây giờ?”

      người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ, chứng kiến mũi tên băng cắm vào cửa sổ xe, sợ đến vãi ra quần, nghiêng đầu với Liễu Truyền Phong:

      “Hay là… chúng ta .”

      “Được, . Chúng ta !!!”

      Liễu Truyền Phong xuất phát. tạm thời rời . Gã đàn ông ngồi bên cạnh thấy vậy, vội vội vàng vàng chỉ đám người thường mà bọn họ mang theo, hỏi:

      “Thế những người này phải làm sao bây giờ?”

      “Đều là người thường, đều là gánh nặng, đừng quan tâm!”

      Liễu Truyền Phong cắn răng, xe đảo vòng đụng ngã người ở phía sau xe rồi rời nhanh như tên bắn. Lý An Tâm mui xe vội vàng nằm xuống, kêu oai oái bám lấy trần xe, theo xe của Liễu Truyền Phong rời khỏi thôn Bát Phương.

      Dị năng giả bên trong mấy xe phía sau thấy thế cũng vội vàng lăn bánh rời , bỏ lại đám người thường trước đây quyết tâm theo họ, bỏ mình.

      Vì vậy những người sống sót ở ngoài thôn Bát Phương cầm chổi có cảm giác khóc ra nước mắt. Nhớ ngày đó, đám Liễu Truyền Phong chỉ cần theo họ rời , đến Xuân thành tất cả đều là người nhà. đường đám dị năng giả đối xử với bọn họ như người thân, bảo vệ bọn họ.

      Kết quả như thế này đây? Như bây giờ??? Bọn họ bị xui khiến rời khỏi thôn Bát Phương, giờ lại bị Liễu Truyền Phong bỏ mặc. tại muốn trở về thôn Bát Phương cũng được, biết đâu về đâu đây???

      “Tô Tô, đám dị năng giả Liễu Truyền Phong kia rồi, ném lại toàn bị người thường. Bây giờ phải làm sao?”

      tháp canh, Bì miệng lưỡi khô đắng đứng sau Tô Tô. Tô Tô chớp mắt, bình tĩnh xoay người, vuốt bụng thản nhiên :

      “Chẳng làm gì hết. Tôi thấy bọn họ tiêu diệt giòi tốt đấy. Ngày mai cho bọn họ ít thức ăn, để bọn họ ở ngoài diệt giòi.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 326: Chổi thần

      Bên ngoài thôn Bát Phương, phần lớn giòi đều bị bụi cây biến dị ăn mất, số còn lại là bị gà con biến dị ăn. Nhìn có vẻ như giòi bao vây thôn Bát Phương nhưng chỉ có lớp rất mỏng, mà phần lớn là giòi như hạt gạo, cầm chổi quét cũng có đường sống.

      Tô Tô mở là mở.

      Lại đêm nữa trôi qua, những người may mắn còn sống sót ở bên ngoài phát ra bên ngoài tường của thôn Bát Phương có chỗ an toàn nho . Đó chính là ở trước cửa chính vào thôn Bát Phương, bên chiếc cầu bằng đá có giòi.

      Bởi vì bên dưới chiếc cầu bằng đá đó là bụi cây tươi tốt, nếu giòi bò lên cầu đá, chỉ cần cầm chổi quét xuống dưới là giòi bò lên được nữa. Vì thế đám người đó chỉ cần đứng cầu, dùng chổi quét liên tục là họ có thể an toàn.

      Mà Tô Tô cũng phải người tuyệt tình, nếu như xuất giòi lớn chút, họ chưa kịp phát ra bốn dị năng giả ở hai tòa tháp canh ném dị năng ra ngoài, giải quyết đám giòi đó.

      Người bên trong đuổi họ , mặc họ lo lắng ở cầu đá cả đêm. Sáng sớm ngày hôm sau có mấy chục chiếc giỏ thả từ tháp canh xuống, bên trong toàn là đùi gà.

      Ôi đùi gà, những người ở bên ngoài thôn Bát Phương chợt thấy món ăn quen thuộc, ai nấy cầm đùi gà cũng rưng rưng sắp khóc. Họ sai rồi, họ biết sai rồi, những ngày tháng ở thôn Bát Phương tốt đẹp biết bao, có đùi gà ăn mà họ biết quý trọng. Họ từng chê bai đùi gà, còn bị nhóm người Liễu Truyền Phong lôi kéo. Nhưng những ngày tháng ở ngoài kia, đến ăn no còn khó khăn.

      Đáng tiếc là Tô Tô vẫn cho họ vào. Sau khi ăn đùi gà xong họ chỉ có thể tiếp tục quét giòi để sinh tồn.

      Đến tầm chiều, cánh cửa lớn nặng nề mở cánh. Tất cả người bên ngoài đều quay đầu, khuôn mặt đầy chờ mong rồi lại thất vọng phát phải có người gọi bọn họ vào. Mà là Lý Tiểu Vũ mặc bộ quần áo dài, quấn kín mít bước ra ngoài, tay cầm chiếc chổi kỳ lạ.

      Lý Tiểu Vũ mình mà cùng với mười trong đội phụ nữ tự cường, đây là những ngày thường biểu tốt nhất. Ai nấy đều mặc đồ dài, tay cầm chiếc chổi kỳ lạ như của Lý Tiểu Vũ. Họ cũng bắt chuyện với đám người ở ngoài mà xếp hàng qua cầu, bắt đầu quét giòi.

      Chiếc chổi lá cây vốn rất bình thường trong tay họ, khi chạm vào giòi liền giống như tóc chạm vào điện. Trong phút chốc biến thành khóm to như đuôi chó, nhìn kỹ còn thấy những bụi cây biến dị đó mọc ra cả những chiếc gai màu xanh.

      Bởi vì dùng làm chổi quét nên bác sĩ Hồng chọn phần rễ đến đoạn giữa của bụi cây, đây là phần khá thẳng của bụi cây biến dị. Nếu ăn giòi, gai nhọn mọc ra cũng bị rối như quả bóng mà giống như chiếc đuôi.

      Hộ Pháp đổ đầy chất vào trong cán chổi, đất đủ nhiều để bộ rễ của cây phát triển khỏe mạnh. Đương nhiên, bụi cây là thực vật nên nó càng ăn giòi càng phát triển. Ngày nào cũng chăm chỉ tỉa cành, đừng để nó to thành quả bóng là được.

      Nhưng nếu rễ của cây phát triển quá mức, Hộ Pháp phải nới rộng cán chổi ra, tới lúc đó đương nhiên thể sử dụng được nữa. Thầy Bói làm cái nút thắt cán chổi, tới khi rễ của bụi cây phát triển quá mức mở nút thắt ra, cán chổi chia đôi.

      Đến lúc chỉ cần vứt đất và lùm cây đó xuống, rồi kiếm thêm hai bụi cây có rễ có cả đất, còn lại để mặc bụi cây biến dị đó tự sinh tự diệt.

      Bởi vì có chiếc chổi này, mười người phụ nữ thành viên của nhóm tự cường tay cầm chổi như chổi thần bắt đầu càn quét bốn phương tám hướng. Những chỗ mà chổi quét qua, giòi biến mất hút. Cửa chính thôn Bát Phương chẳng mấy chốc mà sạch bong giòi.

      Đám người bên ngoài thấy thế đều cảm thấy ngưỡng mộ chiếc chổi thần kỳ trong tay mười người phụ nữ, ai nấy đều thèm dãi. Nhưng giờ ở thôn Bát Phương, đầu họ còn có vài dị năng giả chống lưng cho những người phụ nữ đó nên họ cũng dám cướp.

      Mà phía cánh cửa sắt nặng nề mở ra cái khe , người phụ nữ bám cánh cửa nhìn ra ngoài, vui vẻ đến nhảy cẫng lên. quay đầu nhìn những người phụ nữ đứng chờ sau lưng mình :

      Thành công rồi, có tác dụng rồi. Cái chổi đó giết đám giòi tơi bời luôn.”

      ?!!!!”

      “Tốt quá rồi, tuyệt vời quá!!!”

      “Wow, tôi vui quá, đó. Tôi sắp khóc mất.”

      “Đừng khóc, đừng khóc. Chúng ta được khóc. Từ hôm nay trở , chúng ta phải cố gắng luyện tập cánh tay dẻo dai, chiếc chổi đó phải nặng bình thường đâu.”

      “Đúng thế, chúng ta còn là những người phụ nữ vô dụng nữa rồi!”

      Những người phụ nữ đằng sau là thành viên của đội phụ nữ tự cường, họ tập trung bên cạnh cửa vì muốn biết chiếc chổi mà đội trưởng Lý Tiểu Vũ làm cho họ có thể giết giòi ? Bây giờ biết rồi, chiếc chổi đó rất hữu dụng với giòi, họ vui mừng thể diễn tả.

      Có thể vui sao? Họ từng bị đàn ông ném xuống bùn lầy, bây giờ cuối cùng cũng có thể đường hoàng cầm vũ khí lên, giết giòi cùng với đàn ông, sao lại kích động cơ chứ?!

      Những tiếng hò reo vui mừng vang lên từ cửa thôn, giống như vừa giành được chiến thắng gì đó. Tô Tô ngồi dưới gốc cây hòe, nghiêng đầu nhìn, bất giác nở nụ cười chân thành. Tốt quá, dù trong biển zombie hay biển giòi, những người phụ nữ này cầm chổi lên có tác dụng gì nhưng cứ tiếp tục tiến về phía trước, từng bước trở nên mạnh mẽ, thực là rất tốt.

      Buổi chiều, Thầy Bói và Thư Sinh lại làm thêm mười mấy chiếc chổi thần cho nhóm phụ nữ tự cường. Thư Sinh còn dạy các ấy mấy chiêu tấn công đơn giản, cái gì mà “quét sạch vạn quân”, “rồng xanh vẫy đuôi”, “mai phục bốn phía”…Nhìn những người phụ nữ này cầm cái chổi nặng trịch, luyện tập nề nếp ở khu đất trống khiến những người đàn ông xung quanh nhìn mà hăng hái cả lên.

      Đó là cảm giác muốn được kề vai sát cánh cùng ra trận giết địch, chứ phải thứ nhộn nhạo dơ bẩn.

      Chỉ có điều giờ đàn ông bọn họ cũng có việc phải làm, họ phải giết gà!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 327: Thuấn di

      sai, chính là giết gà. Bởi vì giòi quá nhiều mang tới hiệu ứng mắt xích do gà ăn nhiều, sinh sôi này nở cũng nhiều hơn. Đàn ông ở thôn Bát Phương tính cả người già và trẻ , tổng cộng mới trăm năm mươi đến trăm sáu mươi người, trong đó còn phải trừ mười tám lính đặc công dị năng, Bì và mười chín gã du côn, hơn ba mươi cụ già, hai ba chục người tàn phế.

      Cho nên còn tầm năm sáu chục thanh niên trai tráng ngày ngày canh chừng toàn bộ bên ngoài thôn Bát Phương còn phải giết gà trồng rau, bận đến ngẩng được mặt lên.

      Đặc biệt là từ khi tường đất bị con giòi lớn chèn đổ, ít gà trong thôn chạy ra ngoài mất. Sau đó lũ gà giống có vẻ như biết ra ở bên ngoài tường có rất rất nhiều thức ăn nên trong thôn Bát Phương bây giờ, tất cả gà muốn tìm thức ăn đều phi ngoài chứ kiếm ăn ở tường đất nữa.

      Đàn gà này có tập tính vô cùng kỳ quái. Ban ngày chúng bay ra khỏi tường đất kiếm ăn, buổi tối trở về đẻ trứng, biến toàn bộ thôn Bát Phương trở thành ổ của chúng. Cho nên trong thôn Bát Phương, từ sáng đến tối, khắp nơi đều là vỏ trứng, khắp nơi đều có gà con nhảy nhót.

      xử lý bớt gà được, nhưng tìm người chuyên nuôi đám gà này lại vô cùng phiền phức bởi vì chúng quá nhiều, sinh sôi này nở quá nhanh, ổ chúng đẻ trứng lại cố định. biết ai nghĩ ra cách rất thuận tiện, đào cái lỗ dưới chân tường, bên ngoài cái lỗ đó đặt khối đá nối từ lỗ đó thông qua chiến hào, tiện cho lũ gà con mới sinh kiếm ăn. Lũ gà nhảy qua tường được, vừa ăn được giòi mà lại bị rơi xuống chiến hào.

      Bây giờ, người đàn ông bình thường nhất trong thôn Bát Phương cũng luyện kỹ năng phi tiêu đỉnh cao, hoàn toàn quá. Tất cả là vì bị thực bức bách, bọn họ có quá nhiều gà là mục tiêu luyện tập! Giết gà trở thành tuyệt kỹ đặc biệt của thôn Bát Phương.

      Phương Thúc Ế vẫn luôn để ý thấy gà trong thôn Bát Phương càng ngày càng nhiều. Nếu thời cơ chín muồi, ta lập tức tìm Bì, về vấn đề mua bán thịt gà của thôn. Bây giờ thôn Bát Phương có quan hệ hợp tác với Phương Thúc Ế, ta lại thiếu tinh hạch, gà trong thôn tạm thời phải lo nguồn tiêu thụ, giết bao nhiêu Phương Thúc Ế mua bấy nhiêu. ta mua gà giống như Sở Hiên và Tạ Hào Thế lúc trước, mua gà từng cân , ta mua theo tấn. tấn gà thịt, làm sạch lông, ta trả cho thôn Bát Phương năm nghìn tinh hạch.

      Cái giá này quá tốt rồi, tấn gà cũng chỉ khoảng năm trăm con. Phương Thúc Ế mua nhiều, tất nhiên thôn Bát Phương cũng phải cho ta ít ưu đãi, phải ?

      Khi trời muộn hơn, mọi người trong thôn bắt đầu lục tục kết thúc công việc, đám gà ở bên ngoài săn giòi cũng trở về ổ sinh sôi. Nhóm nữ tự cường cầm chổi thần càng giết giòi hăng hái bên ngoài cũng lưu luyến trở lại cửa trước đôi mắt mong chờ của đám người thường có chỗ nào để , bị giữ ngoài cửa như cũ.

      Trời càng lúc càng tối, bên ngoài thôn Bát Phương, ánh sáng từ đèn năng lượng mặt trời phía xa xa hắt xuống. Mấy chiếc xe lao như bay đường . Dị năng giả nhìn xa tháp canh thấy mấy chiếc xe này giống như đoàn xe của Liễu Truyền Phong dẫn lúc trước. Chỉ thấy đèn ở đầu xe sáng chói, có người ở trong xe cười ha ha vài tiếng, lái xe như điên chạy mất.

      biết mấy người này rồi lại về, về rồi lại là muốn làm cái gì?

      Các dị năng giả tháp canh hai mắt nhìn nhau, do dự biết có nên báo việc này cho Tô Tô thấy ở phía xa có mấy bóng đen vô cùng quái dị chậm rãi bò tới từ phía khu an toàn.

      Có vẻ giống con nhộng hình bầu dục nhưng lại biết di chuyển, rất nhiều con đứng xếp hàng, con nào cũng to như chiếc xe ô tô, bò với tốc độ nhanh giống như bị người ta dắt tới. Bởi vì xung quanh thôn Bát Phương trước kia có loại sinh vật này.

      “Đó là cái quỷ gì vậy???”

      Dị năng giả tháp canh cầm đèn pha soi về hướng mấy con nhộng to như xe ô tô kia, lập tức sợ đến mức thốt ra “mẹ ơi”, hoảng sợ :

      “Gõ chiêng mau, kia là thứ gì? Quái vật, quái vật đến!!!”

      “Quái vật?”

      dị năng giả bên cạnh nghe , nhìn theo ánh sáng của đèn pha rọi, lập tức nhìn thấy con nhộng hình bầu dục có khuôn mặt như con người. Khuôn mặt kia to như cái đầu xe, có đầy đủ mắt mũi miệng lỗ tai. Thân chúng chia thành nhiều đốt, những đốt này co vào giãn ra liên tục khi chúng bò mặt đất, khuôn mặt đó lại rụt vào trong.

      “Á!!!”

      Người dị năng giả này lại càng hoảng sợ. Đúng là quái vật rồi, ta vội vã xoay người, phải gõ chiêng ngay. “Keng keng keng” tiếng gõ dồn dập vang lên, chỉ thấy cơn gió thổi qua. Hộ Pháp từ đỉnh tháp phi xuống dưới, giống như cao thủ võ lâm có khinh công tuyệt đỉnh bay thẳng đến chỗ nhộng mặt người ở phía xa.

      Lúc này, tháp canh khác, các dị năng giả cũng nhìn thấy nhộng mặt người ở phía xa bò tới. Bọn họ cũng gõ chiêng. Hai tòa tháp canh cùng gõ chiêng làm kinh động toàn bộ thôn Bát Phương.

      Tô Tô vừa ăn cơm xong, ôm cái bụng đứng lên. Cha mẹ Tô ngồi ở bàn gỗ vuông cũng nghe thấy tiếng chiêng. Mẹ Tô vội vã nhìn về phía Tô Tô, dặn dò:

      “Từ từ thôi, chú ý an toàn...”

      Chưa dứt lời, Tô Tô đến cửa, tiến vào sân.

      vừa ra khỏi cổng, bé trai ba tuổi Duệ Duệ bãi đất trống cầm cái cung tên chạy qua mặt Tô Tô, hướng về phía tháp canh. Phía sau cậu bé là Tẩm Nguyệt ôm đứa trẻ vội vội vàng vàng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô to:

      “Con quay lại cho mẹ, càng lớn càng khó bảo. Oắt con quay về mau!!!”

      Tẩm Nguyệt sắp bắt được cơ thể bé của Duệ Duệ, Tô Tô chợt thấy Duệ Duệ biến mất ở bãi đất, giây sau thấy cậu bé lại xuất cách chỗ đó mười mét, vẫn chạy. Bé vẫn chạy về phía tháp canh nhưng Tẩm Nguyệt bắt được con thỏ chết bầm này rồi.

      “Đây... đây là cái gì???”

      Tẩm Nguyệt ngây ra, ôm đứa bé mà lòng hoang mang, vẻ mặt dám tin nhìn tay mình. Quả vừa bắt được con mình nhưng con trai biến mất giống như khí vậy, chuyện gì xảy ra???

      “Thuấn di!”

      Tô Tô ở phía sau ôm bụng, vẻ mặt bình tĩnh bước tới, dừng lại bên cạnh Tẩm Nguyệt ngây người, vỗ lên vai dặn dò:

      “Trong trường hợp khẩn cấp, ôm đứa bé trong tay đến sơn trang Bát Phương , tôi xem Duệ Duệ.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 328: Sinh vật nhộng mặt người biến dị lần hai

      “ Thuấn di là gì?”

      Tẩm Nguyệt ở đằng sau nghe thấy toàn bộ những lời của Tô Tô, vẫn còn ngạc nhiên trước năng lực xuất đột ngột của Duệ Duệ, con trai có thể thuấn di ư???? Con trai dị năng giả sao????

      “Di chuyển tức thời, tức là năng lực và tượng di chuyển cơ thể trong khoảng thời gian tức thời”

      “Nó? Nó? Duệ Duệ nó biết thuấn di từ bao giờ? Ai dạy???”

      Tẩm Nguyệt vẫn hiểu giải thích của Tô Tô. Tô Tô đành nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Tẩm Nguyệt ngây ra, “Con trai vốn là dị năng giả rồi. Còn ai dạy, có thể là do bình thường luôn đuổi theo Duệ Duệ khiến năng lực thuấn di của nó bộc phát.”

      Từ khi mới thu nhận Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ, cái ngày mà Tô Tô ngồi trong xe, Duệ Duệ mang mì đến đứng ngoài cửa xe Tô Tô, cảm thấy người cậu bé có dị năng dao động. Nhớ lại, có khi lúc đó Duệ Duệ bắt đầu thức tỉnh dị năng.

      Mỗi loại dị năng mà dị năng giả thức tỉnh đều có quan hệ rất lớn với thân thể, thể chất và hành vi, thói quen hàng ngày. Vậy nên Tô Tô Duệ Duệ thức tỉnh dị năng thuấn di chừng đúng là do bình thường Tẩm Nguyệt hay đuổi theo Duệ Duệ chạy nên Duệ Duệ mới có thể thức tỉnh dị năng thuấn di.

      Nhìn Tẩm Nguyệt như vịt nghe sấm, dám tin, đứng ngây như phỗng, Tô Tô thêm gì nữa. Bây giờ tình huống khẩn cấp, có nhiều thời gian giải thích cặn kẽ cho Tẩm Nguyệt nên thẳng về phía tháp canh.

      Tô Tô bước đều đến tháp canh, lúc đó bên dưới tháp có nhiều bộ đội đặc công dị năng chiến đầu bên ngoài rồi. tháp canh cũng có ít người, có điều thang còn nhiều hơn. Thang dựa vào tường đất, dưới thang có người phụ trách tiếp ứng, quanh mỗi chiếc thang đều có rất nhiều thùng mỡ gà và bó gỗ phơi khô.

      Tô Tô lên tháp canh, thấy Bì và vài người dị năng giả cấp thấp, Duệ Duệ đứng cạnh Bì giống như bị dạy dỗ nên đứng rất ngoan ngoan quấy rối. Mọi người thấy lên lập tức tạo ra khoảng trống, Tô Tô gật đầu đến phía sau đèn pha, nhìn về phía trước. Phía trước nhóm bộ đội đặc công ném các loại dị năng giống như pháo hoa lên người con nhộng mặt người.

      Nhưng mà mấy hiệu quả.

      Con nhộng mặt người nọ bò quanh tốc độ tuy chậm nhưng giống như tốc độ của người bình thường. Trọng điểm là có vẻ như những con nhộng này có khả năng phòng ngự rất cao, thể trọng cũng lớn. Chúng nó bò để lại vết hằn phía sau, bất kể là đường xi măng hay ruộng lúa nước, giống như vết bánh xe tăng hằn sâu vậy.

      “Xem ra, có khi là sinh vật biến dị lần hai do zombie và giòi kết hợp.”

      Tô Tô nhìn thoáng qua, suy đoán quá chắc chắn. Tuy đời trước cũng chưa từng thấy loại sinh vật này nhưng mạt thế kéo dài, mới chỉ sống ở mạt thế mười hai năm có đầy sinh vật chưa từng thấy.

      Vậy nên Tô Tô chỉ suy đoán mà thôi. Theo lý mà , zombie và giòi là hai loại sinh vật tiêu diệt lẫn nhau. Bởi vì giòi có thể ăn zombie, zombie lại đủ linh hoạt để bắt từng con giòi .

      Thế nhưng trong người zombie có virus mạt thế nhiều vô cùng. Giòi ăn thịt zombie xong chừng cũng sinh ra biến dị lần hai. Đây là quá trình vô cùng phức tạp, hai loại sinh vật kết hợp lại sinh ra loại sinh vật mới. Điều này trong lịch sử tiến hóa cũng phải chưa từng có.

      Khác ở chỗ bây giờ là mạt thế, tất cả tốc độ tiến hóa tăng nhanh rất rất nhiều lần, chỉ cần trong thời gian ngắn cũng có thể xuất sinh vật mới nào đấy.

      Tất nhiên đây cũng là chuyện xác suất. Nhỡ gặp phải cửa này mà đánh được đau khổ. Mà thế gian lớn như vậy, thể lường trước được hết tất cả mọi chuyện. Thôn Bát Phương hiểu điều này nên xung quanh thôn luôn có ít người quan sát.

      Mặc dù bây giờ Diệp Dục tiến hóa lần hai nhưng Hộ Pháp mỗi ngày vẫn kiên trì quanh thôn Bát Phương, trước đó chưa từng thấy triệu chứng biến dị của loại sinh vật này.

      “Những con nhộng mặt người này là do ai dẫn tới?”

      Tô Tô nhìn nhóm bộ đội đặc công dị năng sắp giết được con nhộng mặt người nên thuận miệng hỏi. dị năng giả vốn trông tháp canh ở phía sau :

      “Là đám Liễu Truyền Phong. Tôi biết xe của bọn họ. xe còn có kẻ tên Lục Nhậm, tôi cũng biết , còn cười rất to.”

      “Đám người này đáng tởm, phải là mở cửa, cho họ vào thôi ư? Vậy mà lại dẫn đám quái vật kia đến chỗ chúng ta!”

      Bì tức tối. Người đời mạt thế đen tối chính là vì có những kẻ thể lường trước lòng dạ như vậy, tăm tối hơn cả xã hội đen.

      Tô Tô ở phía trước quay đầu lại, nhìn tức đến sôi gan, tất nhiên cũng tức giận. Trước đây cho rằng trong mạt thế ai cũng dễ dàng sinh tồn, ai muốn rời cứ , để những người này tìm tương lai tốt hơn. Ai dè những người này cảm thấy thế giới bên ngoài tốt bằng thôn Bát Phương nên muốn về lại.

      Nếu là người khác ai để cho những người này trở về? Thôn Bát Phương xuất nguy hiểm lập tức bỏ , bên ngoài nguy hiểm hơn thôn Bát Phương lại muốn về! Ai mà chịu được loại người như vậy?

      Vậy nên Tô Tô chịu mở cửa cho những người này. nghĩ những người này có thể oán hận nhưng việc cấp bách họ cần làm là tìm chỗ thích hợp sống bình an yên ổn, nghĩ làm thế nào để có thể sống tốt mới đúng mới đúng. Ai biết được Liễu Truyền Phong lòng dạ nhen, thế mà lại dẫn nhộng mặt người biến dị lần hai đến đây. ràng là để trả thù việc Tô Tô mở cửa cho bọn họ.

      “Lần sau nhìn thấy bọn qua giết luôn , tức làm cái gì?!”

      Tô Tô cười lạnh, khuyên nhủ Bì đồng thời lẳng lặng hạ lệnh chém giết. tất nhiên là cũng bực mình, có điều từng thấy nhiều người thâm độc, người như Liễu Truyền Phong trong mạt thế cả đống. Nếu như gặp phải người lại tức giận lần sớm tức chết rồi.

      Bì nghĩ thấy cũng đúng, sao phải tức chứ? Người như vậy dẫn quái đến đây lần , chưa chắc có lần hai. sai người trông tháp canh kỹ, lần sau gặp Liễu Truyền Phong qua lập tức tung dị năng giết là được!

      Sau đó Bì cũng tức giận nữa, nhìn về phía nhóm bộ đội đặc công dị năng bên ngoài tường đất. Giòi trong ruộng vẫn có nhưng dị năng của những người bộ đội gây tổn thương phạm vi quá rộng nên giòi dưới chân họ chết sạch.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :