1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 319: Cái giá quá lớn

      Nếu như bây giờ Hộ Pháp ở đây, Trạc Thế Giai thể lựa chọn phá thai. liên tục đưa ra các câu hỏi về vấn đề khan hiếm thuốc giữ thai, và tình hình thực tế khi đứa trẻ sinh ra cần phải được giữ trong lồng kính. Đương nhiên, nếu như phải bởi vì tình hình bên ngoài thôn Bát Phương vô cùng cấp bách, Tô Tô lại sắp sinh, đột nhiên nhiều người rời khỏi thôn như vậy ổn, nếu vấn đề thiếu thuốc thiếu thiết bị đều rất dễ giải quyết, bảo Hộ Pháp dẫn mấy em đến khu an toàn lấy đem về.

      Nhưng bây giờ các vấn đề chồng chéo lên nhau, đứa bé trong bụng Trạc Thế Giai lại bị mắc kẹt vào đúng thời khắc quan trọng này.

      lập tức dẫn người tìm thuốc.”

      Hộ Pháp vẫn cúi đầu, hai tay nắm chặt. Vừa rồi giống như người mây lúc này lại từ mây rơi thẳng xuống vực thẳm. Tâm trạng lúc lên lúc xuống khiến cực kỳ khó chịu.

      Sau đó, Trạc Thế Giai bình tĩnh dội gáo nước lạnh lên đầu , “Sau đó, đem hết người , để lại Tô Tô - người thai phụ sắp lâm bồn và cả thôn sao? Nếu như Tô Tô xảy ra chuyện, có xứng với người em tiến hóa của ?”

      “Nhưng đứa bé là con !”

      thể giải thích được thái độ bình tĩnh của Trạc Thế Giai, Hộ Pháp đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm, hai tay nắm chặt, Trạc Thế Giai dám tin chầm chậm lắc đầu.

      “Nếu như con của Diệp Chân Chất cũng gặp phải chuyện này, cậu ta bỏ mặc lo.”

      “Đúng thế, nhưng Tiểu Ái của cậu ta gặp phải chuyện này giống như con chúng ta.”

      Trạc Thế Giai nhắm mắt, nhìn Hộ Pháp nữa. Có rất nhiều chuyện, hiểu, tin Hộ Pháp cũng hiểu. Với tình hình bây giờ, đứa con của họ chính là cái giá cho diệt vong của cả thôn Bát Phương nên chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại. Cho dù là miễn cưỡng giữ lại, cũng đẻ non, đẻ non chưa chắc sống được.

      Cái giá quá đắt, quá quá đắt!!!

      hờ hững nhìn Hộ Pháp rơi vào băn khoăn. ngơ ngẩn nhìn thẳng vào mắt sau đó cúi đầu, khom lưng, buồn bã đơn đứng dậy, chậm rãi xoay người rời . Bóng dáng đó khiến cho Trạc Thế Giai có cảm giác bất lực, đơn và cực kỳ đau khổ.

      biết, phải có khả năng tìm thuốc giữ thai cho , cũng phải có năng lực bảo vệ đứa con sinh non của . Chính bởi vì có năng lực nhưng lại thể làm gì vào lúc này mới khiến tỏ ra rầu rĩ bất lực như vậy.

      Thế thời chính là như vậy, tất cả do sinh hợp thời mà thôi.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tô cả đêm yên giấc, nằm bên cạnh người nóng hầm hập như lò than. Trong ánh sáng ảm đạm, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nghĩ rằng biết lát nữa ra ngoài phải đối mặt với tình cảnh kinh hoàng thế nào.

      Hộ Pháp dẫn bao nhiêu người trong số mười tám lính dị năng ? chừng rút hết. Dù sao trình độ y học của Tương thành rất phát triển, bây giờ khắp nơi đều là giòi và zombie, Hộ Pháp muốn tìm thuốc cho Trạc Thế Giai đương nhiên phải dẫn theo nhiều người chút.

      Rồi thôn Bát Phương còn lại bao nhiêu người có năng lực chiến đấu? Có lẽ cũng còn lại được mấy người, mấy dị năng giả còn lại có lẽ đều chỉ là cấp cấp hai. Hai cấp này cùng lắm cũng chỉ có thể làm việc xây dựng bình thường, nếu muốn giết được giòi và zombie còn phải luyện tập.

      Tiếp theo là vấn đề của bản thân , mang thai hơn tám tháng, tần suất co thắt tử cung giả ngày càng nhiều. vẫn muốn cố gắng chống đỡ đến lúc sinh. Cho nên dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, Tô Tô cũng phải tự cổ vũ bản thân, được hoảng loạn, tuyệt đối được hoảng loạn.

      Chuyện đến nước này, nên ích kỷ chút, phải lấy lại máu lạnh vô tình kiếp trước, vào thời khắc quan trọng, nguy cơ đến, thực xử lý được bỏ . Ngoài cha mẹ mình, đem theo ai hết, kể cả cái lò than Diệp Dục phiền toái này!!!

      Đúng, nên như vậy!

      Cùng lắm là nhốt hết người trong thôn vào trong kho vàng – đó là nơi rất tốt.

      Diệp Dục từng dẫn Tô Tô đến xem lần, bên trong có tường kim loại dày tám lớp, giòi và zombie tuyệt đối thể vào được, ngộ nhỡ chống đỡ nổi nhốt mọi người vào trong đó.

      Đợi sinh xong, có đủ tinh thần và sinh lực mới đến thả những người sống sót trong kho vàng ra. Đến lúc đó cũng là lúc giết chết lũ giòi và zombie.

      Điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải tích trữ đồ đạc vào trong kho vàng, để tránh đến lúc đó những người già và trẻ bị chết đói trong đó.

      thầm tính toán sắp xếp cho mình xong, Tô Tô còn sợ việc nhóm bộ đội đặc công kia biến động quân số nữa. Tâm trạng khá tốt, chống người ngồi dậy, cảm thấy eo như sắp gãy. ngồi xuống mép giường cho đỡ đau, rồi mới ưỡn bụng đánh răng rửa mặt.

      Đợi lúc xuống dưới lầu nhìn thấy bánh màn thầu và cháo nóng hổi được bày bàn trong gian nhà chính. Tô Tô vừa ăn vừa nghe đội nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ khí thế hừng hực hô vang “ hai, hai, hai”, “Nghỉ, nghiêm!” ở ngoài sân.

      Tô Tô mỉm cười, sau khi ăn cháo và bánh màn thầu xong, ưỡn bụng ra ngoài nhìn thấy Hộ Pháp dẫn theo hai người đàn ông, cầm vũ khí qua trước mặt .

      Ớ? Sao Hộ Pháp dẫn người tìm thuốc giữ thai? Tô Tô khó hiểu nhìn Hộ Pháp rồi lại nhìn lên tháp canh của thôn Bát Phương. Nhóm lính đặc công dị năng đứng từng tốp đó, tay giương súng, người tán gẫu, người hút thuốc, người qua lại.

      Hình như có ai ra khỏi thôn.

      Đám người này sao thế?

      Tô Tô mơ hồ, nhịn được gọi, “Hộ Pháp?”

      Hộ Pháp nghiêm mặt đến, tâm trạng rất tệ, rất buồn bực, nhìn Tô Tô cũng thích trêu đùa như trước, chỉ thấy đến trước mặt Tô Tô, sắc mặt bực dọc hỏi:

      “Làm sao? !!!”

      đem người tìm thuốc giữ thai à?”

      Nhắc đến ba chữ “thuốc giữ thai” sắc mặt cực kỳ khó coi, mấp máy môi, nhả ra chữ “!”. Sau đó, Hộ Pháp xoay người rời . được hai bước, dừng lại, quanh đầu lại, nhìn Tô Tô chằm chằm, gằn từng chữ:

      “Tô Tô, nhất định phải giữ đứa bé trong bụng lành lặn bị thương, khỏe mạnh đến với thế giới này, nhất định! Nếu , tôi tha cho , bởi vì…”

      Bởi vì con được dùng mạng con của và Trạc Thế Giai để đánh đổi.

      Câu cuối cùng, Hộ Pháp , biết có lẽ đây chỉ là suy nghĩ của mình thôi. Nhưng thực tế, nếu như có thời gian, có thể cần quan tâm Tô Tô và già trẻ trong thôn, có thể mặc kệ tình em của mình với Diệp Dục, con của có lẽ vẫn còn cơ hội giữ được.

      Nhưng bây giờ, gì cũng vô ích, tất cả chỉ có thể xem thể chất của Trạc Thế Giai.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 320: Tô Tô hiểu rồi
      “Tôi… Ài…”

      Thấy Hộ Pháp ngoảnh đầu lại mà thẳng, Tô Tô mở miệng biết phải gì. cúi đầu nhìn bụng mình thở dài rồi vuốt ve bụng. Lần đầu tiên phát ra Tiểu Ái còn chưa ra đời may mắn hơn những đứa bé khác rất rất nhiều. Ít nhất bây giờ Tiểu Ái vẫn còn yên ổn trong bụng , cần phải lo nghĩ đến chuyện giữ thai.

      Thấy Tô Tô có chút buồn bã, Thư Sinh đến bên cạnh , tỉ mỉ qua sát vẻ mặt rồi khuyên nhủ, “Tô Tô, mỗi người đều có số mệnh riêng, đừng áp lực quá. Hộ Pháp là đàn ông, mà bất kỳ người đàn ông nào khi gặp phải chuyện như vậy tâm trạng đều tốt. Cho nên chuyện khó tránh hơi khó nghe, đừng để bụng nhé.”

      sao. Tôi trách ta.”

      Tô Tô lắc đầu, nhíu mày biết phải gì với Thư Sinh. ra Tô Tô chuyện rất vụng về, câu bình thường phát ra từ miệng lại biến thành ý khác. Cho nên cũng giải thích gì nhiều, sau khi tạm biệt Thư Sinh quay người về sân.

      lúc sau, Tô Tô vẫn chưa lấy lại tinh thần sau chuyện Hộ Pháp quyết định tìm thuốc giữ thai. Thấy Mai Thắng Nam mặc áo sơ mi trắng, quần bò xanh, cả người toát ra khí chất tao nhã bước thanh thoát đến chỗ mình.

      Tô Tô ngồi ghế băng trong sân, bên cạnh là chiếc bàn uống nước , bàn đặt dưa hấu to được mẹ Tô bổ sẵn. Nghe , quả dưa hấu này là do ba dị năng giả tàn tật hợp sức kích thích tăng trưởng, mất nửa tháng, khó khăn lắm mới ra được mấy quả to như vậy.

      Tô Tô liếc nhìn Mai Thắng Nam, chỉ vào ghế băng bên cạnh cách đó xa, “ tự cầm ghế ngồi , tôi lười cử động.”

      “Chẹp chẹp…”

      Mai Thắng Nam ghét bỏ nhìn thân hình cồng kềnh của Tô Tô cũng biết là do bây giờ eo Tô Tô quá tròn hay là do ghế quá , dù sao Mai Thắng Nam cũng nhìn thấy cái ghế mà Tô Tô ngồi lên nữa. ta quay ngoắt người, tựa như quen, chuyển ghế băng đến bên bàn uống nước, thuận tay cầm miếng dưa há miệng to cắn miếng, khen:

      “Ngọt quá!”

      “Ừ. Sau này còn có nhiều dưa hấu ngọt thế này hơn.”

      Thấy Mai Thắng Nam ăn ngon lành, Tô Tô có ý gì đáp lại ta câu, nghe thấy Mai Thắng Nam vừa ăn vừa :

      đó, cũng đừng có nghiêm mặt nữa. Cuộc sống bây giờ vốn quá căng thẳng, vừa nhìn thấy cái bản mặt của , già trẻ trong thôn đều thấy căng thẳng, sợ sắp chống đỡ nổi với bên ngoài.”

      “Tạm thời vẫn chống đỡ được, thấy thảm cây bụi biến dị trong chiến hào càng ngày càng xanh tốt à. Bây giờ dù có đàn zombie chúng cũng có thể tiêu hóa hết.”

      “Thế tốt!” Mai Thắng Nam gật đầu, vứt vỏ dưa lên bàn, rồi lại móc cái khăn tay mềm mại trong túi ra, vừa lau tay vừa với Tô Tô, “Này, Tô Tô, có hứng thú nghe tin vịt ?”

      Tô Tô nhướng mày, nhìn Mai Thắng Nam, biết ta có chuyện gì lại tự nhiên tìm đến chỗ mình được, tin vịt? là tin vịt nhưng thực tế chuyện ta muốn chắc chắn có liên quan rất lớn đến Tô Tô và thôn Bát Phương

      Chỉ thấy Mai Thắng Nam làm bộ làm tịch ra vẻ thần bí, ưỡn ẹo nghiêng người đổ rạp bàn uống nước, với Tô Tô:

      biết Phương Thúc Ế có thân thế như thế nào ?

      “Có vẻ rất hoành tráng, cụ thể là gì tôi biết.”

      “Thế có biết Xuân thành ?”

      “Tôi biết, bây giờ đám người sống sót bên ngoài đều đến đó.”

      “Bọn họ cho rằng Xuân thành an toàn sao? Thực ra ở đó cũng đánh nhau ghê lắm. Nghe , Phương Thúc Ế có người cha rất có quyền thế trước mạt thế, gọi là Phương Hữu Đức. ta còn có người bác tên là Phương Hữu Mạo, là cấp của Sở Hiên, nghe trước mạt thế còn có con hổ lớn trong quân đội. Bây giờ Phương Hữu Mạo ở Xuân thành, ở đó có thể phát triển tốt như vậy chắc chắn có liên quan đến ông ta.”

      Mai Thắng Nam vừa vừa quan sát phản ứng của Tô Tô, có vẻ Tô Tô rất hứng thú với chuyện mình , liền tiếp:

      cần lo lắng, mấy xe tải vũ khí lấy bên Sở Hiên đường vận chuyển đến rồi. Nhưng tôi đoán, Phương Thúc Ế đơn giản đưa cho các người đâu. vì cái gì khác, bây giờ Phương Hữu Mạo muốn trở thành người đứng đầu Xuân thành, là lúc thiếu đồ đạc để mua chuộc lòng người. Thôn Bát Phương chúng ta phát triển rất tốt, khoảng thời gian này Phương Thúc Ế điều tra quan sát rất kỹ, có lẽ muốn hợp tác mua đồ đạc của chúng ta.”

      “Chỗ chúng ta có thể có bao nhiêu đồ đạc chứ?”

      Tô Tô ngáp dài, nghĩ ngợi lát, thực ra tính qua lương thực thực phẩm của thôn Bát Phương khá nhiều, chỉ có gà, mỗi người trong thôn bây giờ đều trồng rau, cho dù là trồng rau phát triển theo quy luật tự nhiên cũng đến mức dư thừa rồi.

      Tương lai nếu như tiếp tục phát triển, cũng có thể cung cấp cho nhu cầu thực phẩm cho Xuân thành.

      Tuy nhiên, thôn Bát Phương có người, bây giờ bên ngoài bị giòi bao vây, lúc nào cũng trong tình huống nguy hiểm. Mai Thắng Nam với chuyện này còn quá sớm.

      “Cho nên Phương Thúc Ế vẫn quan sát.” Mai Thắng Nam cong môi mỉm cười, nghiêng đầu để lộ cổ trắng như tuyết. ta thờ ơ nhìn móng tay mình, “Lại cho nghe tin vịt nữa, biết quan hệ của Kiều Tư và Phương Thúc Ế là gì ?”

      “Quan hệ gì?”

      “Mẹ của Kiều Tư là người tình của cha Phương Thúc Ế. Nghe còn là kiểu lòng chỉ là chưa cưới chính thức thôi. Sau đó, mẹ Kiều Tư chết, Phương Hữu Đức niệm tình cảm với bà ta mà đón Kiều Tư về, nuôi dưỡng như con nuôi.”

      “Kiều Tư là con nuôi của Phương Hữu Đức, ta phải là em danh nghĩa với Phương Thúc Ế sao?” Tô Tô hóng hớt, hiểu nhìn Mai Thắng Nam hỏi, “Vậy sao hai bọn họ lại có con?”

      “Ha ha, đó chính là thủ đoạn của ta.”

      Mai Thắng Nam hổ là Mai Thắng Nam, chỉ đơn giản ăn bữa tối lãng mạn với Phương Thúc Ế có thể nghe ngóng ràng từ chuyện lớn đến chuyện của ta. ta tiếp:

      “Kiều Tư kia… nghe từ thầm Phương Thúc Ế, nhưng Phương Thúc Ế trăng hoa cũng biết chừng mực, loại người như Kiều Tư ta chơi được. Ngay từ đầu Phương Thúc Ế với Kiều Tư, chỉ là bản thân ta hiểu chuyện, cứ ôm ảo tưởng mình có thể thành đôi với Phương Thúc Ế. Vì thế, trong tiệc rượu, ta bỏ thuốc Phương Thúc Ế rồi tự mình lăn lên giường với ta, chính là như thế…”

      ‘Ồ!!!” Chẳng trách Kiều Tư gọi Phương Thúc Ế là . Đám người Cát Bát Thiên ràng là người của Phương Thúc Ế lại gọi Kiểu Tư là chủ, ra bên trong còn có quan hệ rắc rối như vậy.

      Tô Tô hiểu rồi.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 321: Tôi muốn thêm điều kiện

      Mai Thắng Nam nhìn Tô Tô ánh mắt tỏ vẻ “giờ hiểu rồi đó”, cười, “Cuối cùng, tôi báo cho tin tốt, Kiều Tư sắp quay lại rồi!”

      “Cái gì???” Tô Tô trợn tròn mắt ngạc nhiên, trước khi thay đổi về dáng vẻ mệt mỏi, nhìn khuôn mặt vui vẻ của Mai Thắng Nam, “Đây mà là tin tốt?”

      “Đương nhiên, có cơ hội chèn ép ta, sao phải là tin tốt chứ?”

      “Ai chèn ép ai? Tôi với Kiều Tư?!”

      vừa hỏi xong, Mai Thắng Nam cười tươi tắn, ta thong thả đứng dậy, lại lại trước mặt Tô Tô, phủi bụi đất quần áo, :

      giờ tôi và Phương Thúc Ế cũng coi như là chuyện vui vẻ với nhau, có hứng thú với tôi, tôi cũng có hứng thú với . Có khi nào Kiều Tư quay về chèn ép tôi đến mức ta sống tôi chết ? Nên trước mắt tôi cứ báo trước tiếng để chuẩn bị, nếu cẩn thận liên lụy đến người vô tội, tôi cứ xin lỗi trước.”

      “Được rồi. Mai à, muốn tôi giúp cái gì?”

      Thực ra chuyện này Tô Tô vốn muốn nhúng tay vào, nhưng thấy dáng vẻ hừng hực chiến đấu như nữ tướng sắp bước vào trận chiến. Tô Tô cảm thấy, đây mới chính là chiến trường của Mai Thắng Nam. Là người bạn, giờ và Mai Thắng Nam cũng tạm coi là bạn rồi, có phải nên cổ vũ Mai Thắng Nam chút ?

      cần phải làm gì, cũng làm được đâu.”

      Mai Thắng Nam nhìn Tô Tô bụng to lùm lùm mà còn biết thân biết phận muốn giúp , ta vẫy tay ghét bỏ, sau đó thấy Tô Tô cười :

      cần tôi giúp cũng sao. Chỉ có lúc đám người này bỏ tôi từng , bọn họ muốn dễ còn muốn quay lại, thôn Bát Phương này nhận ai cả, dù thế nào nữa!”

      đến lý do vì sao nhóm Kiều Tư muốn về, cũng vì Phương Thúc Ế từng cử người tìm Kiều Tư. Phương Thúc Ế muốn tìm Kiều Tư là chuyện của hai người bọn họ, Tô Tô quan tâm. Nhưng lúc đầu bảo Bì lưu lại vân tay là có ý về sau nếu những người này quay lại, thôn Bát Phương nhận.

      Sau khi Phương Thúc Ế đến đây, cử người đến Xuân thành tìm mới phát đám người của Kiều Tư loay hoay bị bao vây trong biển zombie. Bọn họ tưởng rời khỏi biển giòi ở thôn Bát Phương vòng lên phía Bắc là có thể đến Xuân thành, chẳng ngờ biển zombie ngày càng rộng, đuổi kịp bọn họ.

      Tô Tô tưởng sau khi Phương Thúc Ế tìm được Kiều Tư đưa ta đến Xuân thành, cuối cùng lại là đưa ta về? Vì thế người mà Phương Thúc Ế cử toàn những người ôm ý chí mạnh mẽ, đến Xuân thành liều chết cũng phải về cùng với Kiều Tư.

      đến điểm này, Tô Tô cho rằng nhất định phải tỏ lập trường của với Phương Thúc Ế, những người rời khỏi thôn Bát Phương, nhận nhận!

      Chuyện này liên quan gì đến Mai Thắng Nam mà liên quan đến thôn Bát Phương, thôn Bát Phương của muốn , muốn ở lại là ở lại sao?

      Mai Thắng Nam cười, hận thù giữa Tô Tô và đám người muốn bỏ ban đầu liên quan gì đến Mai Thắng Nam, ta chỉ lo phần sau khi Kiều Tư vào thôn Bát Phương. Nếu Kiều Tư đến cả bản lĩnh vào thôn Bát Phương cũng có tính thách thức chút nào.

      Chờ sau khi Mai Thắng Nam , Tô Tô nhấn mạnh ý muốn của mình cho Bì nghe, rồi thuật lại những lời Mai Thắng Nam . Bì lơ mơ gật đầu, đứng trước mặt Tô Tô mắng:

      “Những người lần trước cùng Kiều Tư, giờ còn mặt dày về cùng nhau sao? Chỗ chúng ta phải nơi lánh nạn, đến là đến, bảo . nhận, chúng ta nhận ai hết.”

      “Tôi cũng có ý đó. Hôm nay đám người này thấy thôn Bát Phương nguy hiểm nên , ngày mai bên ngoài nguy hiểm hơn nên quay lại, chúng coi thôn Bát Phương này là chỗ nào chứ? Tô Tô gật đầu, cầm miếng dưa đưa Bì, dặn dò, “ ý này với Phương Thúc Ế, bảo ta sắp xếp chỗ khác cho Kiều Tư. đưa con ta về Xuân thành cùng Kiều Tư luôn. Nơi thâm sơn cùng cốc như thôn Bát Phương của chúng ta giữ cậu chủ lớn như ta.”

      “Mai Thắng Nam đồng ý ?” Bì thắc mắc, đón miếng dưa Tô Tô đưa, cắn miếng rồi tiếp, “Tôi thấy Mai Thắng Nam chưa điều tra mười tám đời tổ tông của Phương Thúc Ế, chắc vẫn chưa hết hứng thú đâu. Nếu Phương Thúc Ế rồi, Mai Thắng Nam cùng ta chứ?”

      “Đối với Mai Thắng Nam, thôn Bát Phương này quá .”

      Có thể… Tô Tô cho rằng Mai Thắng Nam cùng Phương Thúc Ế. , thôn Bát Phương này quá đơn điệu, tổ chức phức tạp, thích hợp với người như Mai Thắng Nam. Võ đài của ấy phải ở thôn Bát Phương, trong thôn Bát Phương, Mai Thắng Nam có đất dụng võ nên Tô Tô mới nghĩ nếu Mai Thắng Nam muốn cũng buồn.

      Vì thế, thời gian vẫn còn dài mà.

      Tô Tô nhìn xa xăm, dù nỡ xa Mai Thắng Nam, nhưng mỗi người chí hướng, thể sống cuộc sống xa hoa trụy lạc như của Mai Thắng Nam, Mai Thắng Nam cũng thể sống những năm tháng bình lặng, ngọt ngào nơi núi non nông thôn được. Vì thế dù Tô Tô nỡ xa Mai Thắng Nam nhưng vẫn tôn trọng mong muốn của Mai Thắng Nam.

      Nào biết, lúc tìm Phương Thúc Ế, định từ chối cho Kiều Tư quay lại Phương Thúc Ế chẳng , cũng cho Kiều Tư quay lại mà tặng hai hòm tinh hạch lớn cho Tô Tô, vô cùng khách khí :

      “Nghe , Xuân thành sắp bị biển zombie tấn công, những người khác tôi quan tâm nhưng Tô Tô à, có thể nể mặt tôi chút, nhận mấy người Kiều Tư được . Cho họ tạm lánh qua đợt nạn này, người ta có câu ra ngoài phải dựa vào bạn bè, tôi và kết bạn với nhau . cho tôi nợ món nợ tình cảm, sau này tôi báo đáp .”

      Nhìn thấy hai thùng tinh hạch lớn ở trong sân, Tô Tô nghiêm mặt câu nào. cảm thấy hơi bực bội, ràng trước đây cho những người rời quay về thôn Bát Phương. Phương Thúc Ế muốn Kiều Tư quay về, còn tặng hai thùng tinh hạch. Đây là hối lộ, hối lộ cách trắng trợn!

      chợt thay đổi suy nghĩ, nhìn Phương Thúc Ế hỏi cách đột ngột, “Chuyên cơ cử tìm thấy Kiều Tư rồi sao?”

      “Đúng thế, tìm thấy rồi.”

      Phương Thúc Ế hơi cau mày, ta thấy chuyện này hơi phiền phức. cảm thấy phiền phải vì thái độ của Tô Tô, mà vì Kiều Tư biết điều. Vì Kiều Tư biết điều làm cho ta vừa phải cử chuyên cơ tìm người, vừa phải tặng Tô Tô tinh hạch. Chỉ vì đón Kiều Tư về mà cử rất nhiều người giết zombie, thiệt hại biết bao nhiêu dị năng giả.

      Tô Tô ưỡn bụng vài bước trong sân, suy nghĩ lúc rồi với Phương Thúc Ế, “Thế này , hai thùng tinh hạch này cứ để đây, tôi nhận. Nhưng mà tôi có thêm vào điều kiện, xem người già trẻ thôn chúng tôi đều thiếu thuốc. thế nào Xuân thành cũng nhiều đồ hơn ở nơi thôn sơn cùng cốc của chúng tôi. xem tặng chúng tôi chút dụng cụ y tế và thuốc men như thuốc dưỡng thai, lồng ấp trẻ con…v.v, thế nào?”
      Parvarty thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 322: Trưởng thôn đồng ý

      “ Ha ha ha ha!!!” Phương Thúc Ế đứng trước mặt Tô Tô, nheo đôi mắt đào hoa nhìn Tô Tô cười, “Tô Tô, đúng là người thú vị. xem những thứ dùng cả thế giới dùng đến sao chỗ lại thiếu được? Cái này thành vấn đề, tôi có thể làm được, thậm chí còn tặng thêm đồ cho .”

      Đúng là Xuân thành nhiều đồ hơn ở thôn Bát Phương, thế nào trước mạt thế Xuân thành cũng là thành phố lớn, thuốc bổ dưỡng thai chẳng phải thuốc gì quý hiếm, bốc bừa cũng được vốc lớn, phủ đầy bụi trong kho hàng. Thời gian trước hình như người ta còn thiêu hủy lô vì thiếu chỗ trong kho, nếu thiêu hủy, kho còn chỗ.

      Còn có mấy đồ kiểu lồng ấp trẻ em, đừng đến lồng ấp, các loại đồ dùng trẻ em đều chất thành đống ở bãi rác Xuân thành. Mạt thế rồi, chẳng có mấy phụ nữ mang thai và trẻ em, để lại chỗ đồ này làm gì?

      Phương Thúc Ế thuận theo ý , tặng cả cho Tô Tô là xong.

      Sau khi ta nhận lời, tối hôm đó có chiếc máy bay từ Xuân thành đến thôn Bát Phương. Mấy người từ máy bay xuống, xách từng thùng thuốc dưỡng thai bằng gỗ, tất cả đều đưa đến phòng khám của thôn Bát Phương.

      Thuốc dưỡng thai nhiều đến mức dọa Trạc Thế Giai và Hộ Pháp sợ chết khiếp!

      Trạc Thế Giai và Hộ Pháp còn chưa kịp chạy hỏi Tô Tô chuyện gì, ngày hôm sau, tất cả những dụng cụ y tế dùng cho trẻ con như lồng ấp… đều được đặt ở trước cửa phòng khám, nhiều đến mức khiến người khác nhìn thấy còn tưởng sắp mở bệnh viện nhi.

      Trừ cái đó ra, rất nhiều đồ dùng cho trẻ em, đồ trẻ em bốn mùa chất thành đống, những thùng sữa bột và đồ ăn dặm trẻ em chưa mở nắp, đồ chơi các loại, màu nước, sáp màu, tranh màu nước, đất nặn, và cả đống lớn vở bài tập, bút mực, tẩy, balo học sinh…

      Sau đó chiếc đoàn xe hộ tống Kiều Tư xuất trong con đường ở thôn Bát Phương. Các dị năng giả mở đường, ngừng ném các loại kỹ năng ra ngoài mở con đường tiến vào thôn Bát Phương trong biển giòi.

      Bì sớm ngồi tháp canh chờ, chuyển chiếc ghế ra cạnh đèn tháp canh, đội chiếc mũ cỏ rách nát, tay cầm chiếc loa điện, hét lên với đoàn người tiến nào:

      “Có chấp thuận của trưởng thôn, những người có tên trong danh sách này mới được vào thôn. Người đọc tên xin hãy tự giác khỏi đây. Tôi nhắc lại lần nữa. Những người có tên trong danh sách, có đồng ý của trưởng thôn mới được vào thôn, người đọc tên xin hãy tự giác khỏi đây. Tôi đọc tên: Kiều Tư, Cát Bát Thiên…”

      Danh sách tên trong tay Bì là Phương Thúc Ế đưa cho, chỉ có tên của Kiều Tư và tám vệ sĩ, còn có những người ra ngoài giết zombie để đón Kiều Tư về. Bì đọc tên từng người mà cũng hơn mấy chục người.

      Nhưng đoàn xe vẫn vững vàng lao về phía trước, những người được Bì đọc tên chẳng vì thông báo của Bì mà dừng lại.

      Vì thế, chờ đoàn xe tiến vào cửa thôn Bát Phương, chúng thấy giòi bên ngày càng nhiều nhưng cửa thôn có ý định mở chiếc xe dẫn đầu đoàn xe mới dừng lại.

      kích động của những người còn sống, giòi dưới đất bắt đầu bò lên, lao về phía đoàn xe. Lũ giòi định bay vào thôn Bát Phương giờ chuyển hướng, tấn công đoàn xe. Cửa thôn vẫn đứng im nhúc nhích, mọi người đều cảm thấy sốt ruột.

      “Mở cửa ra, đằng sau có zombie đến rồi!”

      “Đúng thế, Bì, nhận ra chúng tôi sao? Tôi là Liễu Truyền Phong. Bì, nhanh mở cửa cho chúng tôi , đằng sau có zombie đó.”

      “Đúng thế, zombie bên ngoài đáng sợ lắm, còn đáng sợ hơn cả giòi. Bì, mau mở cửa .”

      “Những người có tên trong danh sách, có đồng ý của trưởng thôn mới được vào thôn, người đọc tên xin hãy tự giác khỏi đây. Tôi đọc tên: Kiều Tư, Cát Bát Thiên…”

      nhận người quen, tiếp tục đọc qua loa phát thanh. lúc sau, Bì thầm nghĩ, nếu có cái máy ghi tốt biết mấy, đỡ mất công đọc đọc lại danh sách. Những kẻ bên ngoài kia hình như hiểu.

      “Đội trưởng Liễu, nghe vẻ thôn Bát Phương này định trở mặt nhận người, muốn nhốt chúng ta ở ngoài này.”

      Trong đoàn xe, người đàn ông tên Lục Nhậm tìm Liễu Truyền Phong. Liễu Truyền Phong là trong số những người rời khỏi thôn Bát Phương cùng họ, là dị năng cấp cao nhất, giờ là dị năng hệ hỏa cấp ba rồi nên mới trở thành đội trưởng dẫn đầu bọn họ.

      Liễu Truyền Phong ngồi ghế lái ô tô, ngoại hình khoảng ba mươi tuổi, nhìn rất bình thường, cắt tóc ngắn, mặt mũi u nhìn xe phía trước. Hai tòa tháp canh cao ngất, ngồi trong tòa, đọc danh sách oang oang. Nhưng trong danh sách đó có những kẻ dẫn đầu khỏi thôn Bát Phương như họ.

      “Làm sao bây giờ? Liễu, chúng ta phải làm sao?” Lý An Tâm ngồi ghế sau, ta chỉ mặc chiếc áo phông phía , nhưng phía dưới mặc gì cả, khuôn mặt dính đầy bùn đất, đùi từng mảng xanh mảng tím. ta bò lên lưng ghế của Liễu Truyền Phong, đáng thương hỏi:

      “Chúng ta chết ở đây sao?”

      “Cút , con khốn, toàn những điều xúi quẩy!”

      Liễu Truyền Phong ngồi ghế lái, quay người đẩy Lý Án Tâm bám vào lưng ghế mình. Vì cửa thôn Bát Phương vẫn đóng chặt, tình hình bên ngoài đúng là thể yên bình bằng phần ba thôn Bát Phương, lúc này Liễu Truyền Phong sốt ruột đến sắp chết.

      Chẳng trách lại ra tay đẩy Lý An Tâm, đối với loại đàn bà như Lý An Tâm, muốn đánh đánh, muốn mắng mắng, thậm chí giết cũng thành vấn đề.

      Lý An Tâm để hở nửa thân dưới dám thêm câu nào, ta sợ chọc giận người đàn ông này rồi bị vứt ra làm mồi cho giòi ăn. Có tên đàn ông thấy thế, cười ha ha mở cửa sau xe Liễu Truyền Phong, chui vào, túm Lý An Tâm làm chuyện dơ bẩn trong xe.

      Liễu Truyền Phong thấy nhưng thể trách, vốn định đánh cho Lý An Tâm trận cho thoải mái nhưng thấy ta được người em của mình sử dụng, tha cho ta lần. quay đầu với Lục Nhậm hỏi nên làm thế nào ở ngoài:

      “Thôn Bát Phương là do phụ nữ làm chủ, Tô Tô đó lúc đầu nhận nhiều người già, người tàn tật như thế chắc dễ mềm lòng. Chúng ta nên biểu nhún nhường chút, cầu xin ta, chắc ta cho chúng ta vào.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 323: Làm người thể quá hẹp hòi

      “ Mẹ nó uất ức,” Lục Nhậm bên ngoài xe liếc mắt nhìn cửa thôn Bát Phương đóng chặt, tức giận , “Đội trưởng Liễu, tôi nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ thấy cái thôn Bát Phương này ổn, có điều lại rơi vào tay con đàn bà Tô Tô. Hay là chúng ta cửa sau của thôn Bát Phương...”

      “Xuỵt, để sau rồi .”

      Liễu Truyền Phong ngắt lời tên thuộc hạ bừa. Tuy dao động nhưng vẫn là người biết suy nghĩ, chưa qua nổi cửa thôn Bát Phương mà đám thuộc hạ của mưu toan chiếm thôn Bát Phương. Thôn Bát Phương này có mười tám tên bộ đội đặc công dị năng trấn giữ, làm sao có thể dễ dàng chiếm được?

      Có điều lúc ở thôn Bát Phương cuộc sống dễ chịu, bọn họ biết nghĩ cho rằng sống ở thôn Bát Phương quá bình thản vô vị, dị năng giả ở bên ngoài có bao nhiêu đãi ngộ tốt. Kết quả là so sánh có đau thương, bọn họ vừa ra ngoài được hai ngày lập tức hối hận với quyết định ban đầu của mình, vẫn nên sống bình yên suôn sẻ ở thôn Bát Phương hơn.

      Nghĩ đến thế giới bên ngoài, chỗ nào mới là tốt? Hở tí là gặp phải giòi, giòi zombie, đúng, bọn họ ở lâu trong thôn Bát Phương nên quên luôn bên ngoài còn có zombie. Hậu quả là tất cả bị zombie bao vây, dựa vào mấy dị năng giả cấp thấp như bọn họ lại còn mang theo bao nhiêu người thường làm sao có thể chống lại biển zombie?

      Vậy nên bọn họ đeo bám lấy Kiều Tư. Người của Kiều Tư đến cứu ta ra ngoài, bọn họ bám theo Kiều Tư ra ngoài. Kiều Tư về thôn Bát Phương nên bọn họ cũng đành trở về thôn Bát Phương.

      Trước đây, thời điểm thôn Bát Phương bị giòi bao vây, bọn họ lựa chọn rời cũng đoán Tô Tô tức giận. Nếu bọn họ bị zombie chặn đường tất nhiên mặt dày trở lại cái thôn Bát Phương này. Nhưng bây giờ đường đến Xuân thành bị zombie chặn lại, bọn họ cùng đường rồi chỉ có thể quay lại thôn Bát Phương thôi.

      May mà Tô Tô là phụ nữ, dễ mủi lòng, thấy chết mà cứu. Nếu sao có thể chứa chấp loại đàn bà như Kiều Tư?

      Quyết định xong kế sách đối phó với Tô Tô, thuộc hạ của Liễu Truyền Phong liền báo cho những người còn lại, do vậy mấy người thường xuống xe, quỳ rạp cầu đá ở cửa thôn Bát Phương, bắt đầu kêu la thảm thiết để xin Bì mở cửa cho bọn họ vào.

      Bì, chúng ta tốt xấu gì cũng sống chung với nhau thời gian, có tình thân cũng có tình bạn mà. cho chúng tôi vào .”

      “Tô Tô, lúc trước rời khỏi thôn Bát Phương là chúng tôi đúng. Làm người thể quá hẹp hòi đúng ? Zombie đến ngay bây giờ, cho chúng tôi vào mà, cầu xin .”

      “Tô Tô, tôi dập đầu nhận lỗi với , cho tôi vào . Tôi là người thường, trước sau gì cũng bị zombie ăn mất.”

      “Lúc trước là do chúng tôi sợ thôn Bát Phương trụ nổi, gặp nguy hiểm nên chạy trốn. Đây cũng là lẽ thường tình mà Tô Tô, bao dung độ lượng, đừng so đo với người bình thường chúng tôi !”

      “Tô Tô, xin ...”

      Đủ mọi loại thanh kêu rên, tiếng dị năng vang lên. Kiều Tư ngồi trong xe thấy đành lòng, ta suy nghĩ rồi quay kính cửa xe xuống, với Cát Bát Thiên bảo vệ ngoài xe rằng:

      “Những người này cũng đâu có làm gì sai, với Tô Tô , để cho bọn họ vào. Bọn họ đáng thương, cứu mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, Tô Tô lòng dạ quả là độc ác.”

      “Cái này...” Cát Bát Thiên phóng dị năng vào đám giòi, nghe Kiều Tư như vậy, rất bối rối quay đầu nhìn Kiều Tư, mím môi gì.

      ra ta muốn rằng cậu chủ Phương phải trả giá đắt, tìm Tô Tô cửa sau, Kiều Tư mới có thể được vào trong. Thế mà bây giờ Kiều Tư còn dứt khoát muốn ra mặt thay mấy người kiên quyết rời thôn Bát Phương, quả có phần... hơi quá đáng.

      , nếu Cát Bát Thiên phải nhận lệnh của cậu chủ Phương cũng còn mặt mũi nào trở về cái thôn Bát Phương này. Nhớ ngày đó tìm Tô Tô bọn họ muốn rời , Tô Tô khuyên bọn họ, biển zombie hướng về Xuân thành. Kết quả là Cát Bát Thiên cho rằng Tô Tô muốn giữ bọn họ lại, giúp tăng cường sản lượng rau ở thôn Bát Phương, nên ban đầu nghe theo lời khuyên của .

      Cuối cùng ra ngoài họ phát ra tất cả điều Tô Tô đều là .

      tháp canh, Bì giơ loa phát thanh như cũ, gọi khản cả cổ rồi. Quay quay lại, những người trước kia rời khỏi thôn Bát Phương chẳng những , ngược lại còn quỳ rạp trước cửa thôn Bát Phương. Thế là Bì bị chọc tức, lập tức vứt luôn loa phóng thanh, gọi nữa!

      Đến khi vội vàng xuống tháp canh nhìn thấy Tô Tô ôm bụng lớn đến rồi, vậy nên phàn nàn với :

      “Những người ở bên ngoài nghe hiểu tiếng người, quỳ loạt ở cửa. Phải làm sao bây giờ?”

      cứ để họ quỳ. Còn có thể làm gì nữa?”

      Tô Tô nhún vai. Đứng ở bên trong tường đất của thôn Bát Phương cũng có thể nghe thấy tiếng kêu rên. thanh lớn như thế, cần nhìn cũng biết hành động của đám người bên ngoài. muốn nhìn, chỉ dặn dò Bì:

      mở cửa , cho người cầm vũ khí canh giữ, đọc đến tên ai cho người đó vào. Nhớ kỹ, có tên ai được vào!!!”

      Bây giờ nhún nhường có tác dụng chứ? Người giỏi đâu chả kiếm được miếng ăn? Trước đây họ cũng tưởng họ hay – cái ý nghĩ dị năng giả tất nhiên ưu tú hơn người thường ở bên ngoài ra sai. Chỉ cần có thể tự nghĩ biện pháp đến nhóm người lớn chút, hoặc khu an toàn, thậm chí là căn cứ, dị năng giả quả thực có rất nhiều đặc quyền.

      Cho nên muốn đừng về, Tô Tô nhận! Vì sao Kiều Tư có thể vào? Bởi vì người đứng sau Kiều Tư cho Trạc Thế Giai thuốc giữ thai, đánh đổi bằng sinh mệnh bé đấy!

      Thái độ của Tô Tô rất kiên quyết. Bì cũng chấp hành mệnh lệnh của Tô Tô rất triệt để, lập tức xoay người, thèm quan tâm đến cổ họng đau rát của mình, dẫn vài tên du côn chuẩn bị mở cửa đọc tên. Vốn nghĩ phải tìm mấy bộ đội đặc công dị năng giữ cửa nhưng Lý Tiểu Vũ dắt theo đội phụ nữ tự cường đến, ai cũng cầm vũ khí lạnh trong tay, chân bước đều, chủ động trông giữ hai bên cửa.

      đến đội phụ nữ tự cường do Lý Tiểu Vũ gây dựng, các ấy cầm trong tay vũ khí lạnh cũng chẳng có ích gì, ngộ nhỡ bên ngoài đánh nhau thể đối phó với dị năng giả. Thế nhưng những vũ khí lạnh này là do Thầy Bói làm, hoàn toàn mô phỏng theo trang bị của đặc công, đủ để uy hiếp người thường.

      Mà cửa thôn Bát Phương kia thoạt nhìn vừa dầy vừa nặng, thiết kế vô cùng tinh xảo, có ít ám khí được lắp đặt. Dù cửa chỉ mở để từng người vào nhưng việc bố trí như vậy vẫn cần thiết.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :