1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 314: Sương mù của Thư Sinh

      “Hồi trước, trong sơn trang Bát Phương, mọi người làm cái bát băng để nuôi giòi đúng ?”

      Thư Sinh nhìn vẻ mặt Tô Tô, đoán có lẽ cũng quên chuyện này rồi nên thêm nguyên nhân chúng rơi vào tay nữa, chỉ đề cập kết quả:

      “Khi khống chế đám giòi này, tôi phát ra hệ sương mù có ưu điểm rất tuyệt.”

      Thư Sinh vung tay về phía bát thủy tinh, làn sương trắng dày đặc dâng lên trong lòng bát trong suốt. Làn khói vấn vít khiến cái bát có chút gì đó mờ ảo đẹp đẽ.

      Tô Tô vẫn miên man suy nghĩ xem mình tạo bát băng lúc nào mà còn nuôi giòi trong đó?!! Suy nghĩ chút, giật mình toát mồ hôi hột:

      “Ngại quá, suýt gây tai họa rồi. Tôi nhớ rồi, nhớ ra rồi…”

      Khi ấy vì sao Tô Tô nuôi giòi nhỉ? À, để nuôi cây biến dị. câm nín nhìn cái bụng to đùng của mình, tự hỏi bản thân là sao đây? Cứ thế mang giòi vào sơn trang, còn bỏ quên chúng trong thôn.

      May mà Thư Sinh kịp phát ra … Nếu giòi phát triển mạnh mẽ, thôn Bát Phương lại có nhiều người già trẻ em như vậy, chẳng há chính là kẻ tội đồ sao?!

      “Đúng thế, là nuôi…” Thư Sinh nhìn Tô Tô ngơ ngác cũng trách móc, “Sau đó tôi phát ra rằng đám giòi này hoàn toàn mất phương hướng, thể tìm đường ra ngoài, hoàn toàn nhúc nhích.”

      Thư Sinh giơ cao cái bát trong tay, đám giòi dưới đáy trước mắt hai cha con họ Tô. Quả nhiên đám giòi chen chúc muốn vượt ra ngoài “cứng đờ” toàn bộ trong làn sương mù, dường như tìm được lối ra, tốc độ bò chậm hẳn lại, nhìn còn ngốc hơn cả Tô Tô nữa.

      “Vì sao lại thế?”

      Cha Tô khom người nhìn đáy bát rồi nghiêm túc ngẩng đầu hỏi Thư Sinh.

      Thư Sinh cũng biết, chỉ nhún vai, “Có lẽ phản ứng điện ly xảy ra trong môi trường sương mù nên làm gián đoạn liên hệ của chúng, khiến chúng tìm được tập thể, đánh mất hầu hết tín hiệu chỉ dẫn nên biết nên làm gì tiếp?”

      “Sương mù của có tác dụng với loài người ?”

      Tô Tô nghiêng đầu hỏi. Dường như hiểu ý Thư Sinh. Nếu tự nhiên người bước vào làn sương mù trắng xóa, họ có cảm giác mất phương hướng, nhưng chắc người khác có trải qua cảm giác giống như hay .

      Khi Tô Tô nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được có người ở bên mình , ai ở ai , ai chạy. Nếu đứng trong đám người, theo họ, chẳng hạn như vừa xem phim xong theo mọi người tìm được cửa ra.

      Còn khi bước vào sương mù, người dè dặt dám tiến lên phía trước, đây là cảm giác mất phương hướng. Sương mù của Thư Sinh bắt nguồn từ dị năng, tác động lên cảm giác mạnh hơn. Đây chính là lý do đám giòi ngừng cử động trong sương mù.

      Thư Sinh ngần ngừ rồi thành , “Trong phạm vi có lẽ cũng có tác dụng với người. Giờ đẳng cấp dị năng của tôi cao, cùng lắm có thể tạo được màn sương mương nước. Còn nếu bảo tạo sương mù bao trọn vòng ngoài thôn Bát Phương hơi khó với trình độ tôi giờ.”

      “Thế cũng đủ rồi. Dị năng nào cũng phải luyện tập mới thăng cấp được.” Tô Tô nheo mắt cười, hề đòi hỏi nhiều.

      Đẳng cấp dị năng của Thư Sinh có lẽ là thấp nhất trong mười tám lính đặc công. Trong mạt thế lâu như vậy mà dị năng của mới đạt cấp hai, mà hai cấp này đều đạt được khi ở Đức thành.

      Khi đó, đội lính đặc công có dị năng giả hệ thủy nên khi mọi người khát, Thư Sinh thả sương mù ra để mọi người thè lưỡi cảm nhận độ ẩm trong khí, tạm thời giải khát.

      Sau khi Diệp Dục tìm được Tô Tô, đội đặc công dị năng cần chịu đựng khó khăn như vậy nữa nên Thư Sinh ít khi có dịp dùng dị năng. Nếu phải lần trước dùng sương mù để khống chế hương kích dục của Lý Tiểu Vũ, có thể coi dị năng này bị bỏ phí rồi.

      Vì vậy, Thư Sinh hiếm khi sử dụng dị năng trở thành dị năng giả đẳng cấp thấp nhất.

      Để Thư Sinh tạo màn sương bao bọc tường rào cũng phải cách phòng thủ hiệu quả 100%, cùng lắm là ngăn được đám giòi tập trung tấn công thôn Bát Phương mà thôi.

      Chỗ tường bị sập cần người trông coi để tiêu diệt ngay hoặc tấn công được chút ít khi giòi xuất , lùm cây bị đám giòi phá hoại cũng cần thời gian để phát triển lại. Cần phái người đặc biệt thay thế những lùm cây phục hồi đó. Từ nay, Thư Sinh được cử đến phòng thủ vị trí tường rào ngoài thôn Bát Phương.

      Sau khi quyết định vai trò của Thư Sinh, cha Tô dẫn các dị năng giả hệ thổ gia cố tường rào. Lý Tiểu Vũ dẫn hơn trăm phụ nữ huấn luyện. Mấy ngày trước, chia họ thành mười nhóm thay phiên nhau tuần tra 24/24 trong thôn.

      Những người phụ nữ được Lý Tiểu Vũ cổ vũ nên tinh thần dũng cảm sục sôi, tràn trề hy vọng với tương lai và tham gia huấn luyện rất nghiêm túc, tuần tra cũng rất tận tâm.

      Dường như vấn đề cảnh giác nội bộ trong thôn Bát Phương chưa từng xảy ra.

      Những người phụ nữ như Lý Tiểu Vũ vốn được coi trọng lắm. Trong mạt thế, người ta cho rằng tác dụng lớn nhất của đàn bà là cung cấp thân xác cho đàn ông giải trí, nhàm chán, nhưng may mà Tô Tô luôn khích lệ để mọi người tự tìm ra giá trị của mình, tận dụng giá trị đấy trong cuộc sống.

      Tường rào được sửa xong, trong thôn tạm thời hết việc nên các dị năng giả nam vốn nuôi chí lớn gì cao xa, cũng muốn ra khỏi phạm vi hoạt động của thôn Bát Phương liền tự giác trồng rau.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 315: Đàn ông phong lưu

      Vội vàng cách trình tự, Phương Thúc Ế vững vàng bước , sai hai dị năng giả vệ sĩ mang rương tinh hạch đến phòng giặt. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cái rương nặng trịch đặt xuống trước mặt Mai Thắng Nam. Hai dị năng giả lễ phép cúi chào Mai Thắng Nam rồi mở chiếc rương ra trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.

      Tinh hạch trong cái rương này vượt xa con số “ trăm nghìn” rất nhiều. Từng viên từng viên sáng chói như đá quý trong ánh nắng.

      Mai Thắng Nam biếng nhác tựa ra phía sau. Hôm nay mặc trang phục đứng đắn: áo dài tay màu trắng, quần jean nữ, tóc dài vấn lên sau gáy. Dù vậy, Mai Thắng Nam trời sinh là người quyến rũ, chẳng phấn son vẫn nổi bật.

      rương đầy tinh hạch mở trước mặt , mấy người phụ nữ bên cạnh đều òa lên kinh ngạc. Mai Thắng Nam có vẻ hứng thú lắm, chỉ liếc nhìn rồi thờ ơ cười với hai vệ sĩ kia:

      Phương chơi lớn quá.”

      “Cậu chủ nhà chúng tôi vừa đến thôn Bát Phương nghe tên Mai. Cậu chủ người đẹp trong thời loạn luôn khiến người ta sinh lòng thương tiếc. Đàn ông có người đẹp sẵn lòng thay đổi. Để kết giao với Mai, hôm nay cậu chủ mở tiệc ở phủ, chẳng hay Mai đây có cho đại thiếu gia nhà chúng tôi cơ hội đón tiếp này ?”

      “Phủ?” Chẳng qua chỉ là căn biệt thự nghỉ dưỡng nhoi mà thôi. Nghe mấy hộ vệ , ai nấy đều che miệng cười. Hơn nữa bọn họ chuyện cực kỳ khách sáo, thái độ đối với Mai Thắng Nam rất cung kính, tựa như Phương Thúc Ế theo đuổi con nhà lành là Mai Thắng Nam vậy, nghe chuyên nghiệp lắm.

      “Này là tình cảm đấy. Này Mai, nhận lời nhanh ?”

      Cạnh Mai Thắng Nam, có người chua chát giục nhận lời. là chẳng qua đến lượt bọn họ được hưởng, nếu là họ chả nhận vội, còn theo vệ sĩ về “phủ” kia ngay lập tức chứ đâu có sĩ hão như Mai Thắng Nam lúc này? Chẳng sợ cậu chủ nhà họ Phương kia mất hứng à?

      Nhìn tinh hạch này mà xem, đây là thành ý của Phương Thúc Ế đấy. So với đám đàn ông cởi quần ra là hiếp trong mạt thế Phương Thúc Ế này nhìn có vẻ khéo léo hơn, lại biết chiều chuộng đàn bà. Có người đàn ông như vậy Mai Thắng Nam còn chần chừ gì nữa?

      “Tình cảm?”

      Mai Thắng Nam liếc nhìn những người đàn bà đỏ mắt vì ghen tỵ, khinh khỉnh hừ tiếng. Đừng có hơn trăm nghìn tinh hạch này là tình cảm lòng chứ. Con nhà giàu ăn chơi tán cũng có quá trình, kết quả chẳng khác gì chơi hết.

      Chẳng qua bọn họ muốn tìm kích thích, muốn có cảm giác khiêu chiến, háo hức chinh phục đàn bà để chơi bời mà thôi.

      Thế nhưng đời chỉ có đàn ông thích chơi đùa phụ nữ, đôi khi còn có cả chiều ngược lại.

      Mai Thắng Nam quyết định chơi với Phương Thúc Ế.

      đứng dậy, duyên dáng bước quanh chiếc rương tinh hạch nửa vòng, đẹp đến gì sánh được. Mai Thắng Nam nở nụ cười hút hồn nhưng dễ khinh nhờn, với hai vệ sĩ:

      “Cảm ơn phần tấm lòng của Phương. Hãy báo với cậu chủ Phương rằng chúng ta gặp về!”

      “Ha ha… vâng… vâng…”

      Hai hộ vệ cười rất tươi rút lui, hết sức hài lòng với thái độ của Mai Thắng Nam. Họ thấy cũng là kiểu người thú vị, giả vờ thanh cao, càng cảm thấy mình bị Phương Thúc Ế sỉ nhục, cũng đắc ý vênh váo cho rằng mình tìm được tình của cuộc đời. Quả đúng như lời Sở Hiên , đây là báu vật hiếm có.

      Chắc chắn cậu chủ Phương của bọn họ chơi đùa rất high trong thôn Bát Phương này đây.

      “Mai ơi Mai à, xem, cậu chủ họ Phương này là ai nhỉ?”

      may mắn. Cậu Phương chịu chi nhiều tinh hạch vì như vậy đủ để thấy tấm lòng người ta. Về sau chúng tôi phải gọi là bà chủ Phương rồi?”

      “Ngu thế, bà chủ Phương cái nỗi gì. Phải gọi là bà lớn.”

      “Ôi đệch, cứ như diễn kịch quốc dân ấy nhỉ…”

      Buôn dưa bán cháo hăng say thế?? Mai Thắng Nam nhíu mày đứng cạnh rương tinh hạch, đá cái rương rồi với hai người phụ nữ:

      “Thôn Bát Phương giờ loạn trong giặc ngoài nhiều, các đưa rương đến chỗ Tô Tô . ấy cần.”

      “Vì sao thế?” Có người chịu làm, lên tiếng trách cứ Mai Thắng Nam, “Đây là tinh hạch cậu chủ Phương cho cơ mà, sao lại mang sang Tô Tô? Như thế chẳng phải phụ si tình của cậu chủ sao?”

      “Si tình???” Mai Thắng Nam cười mỉa mai. bước lên nhìn người phụ nữ đó, nghiêm túc từng câu từng chữ, “Tôi cứ tưởng các sống trong mạt thế hiểu bản chất sinh vật đàn ông hơn, hóa ra các vẫn cứ ngây thơ như ngày trước.”

      đung đưa thướt tha liếc nhìn mọi người, “Tôi và Phương Thúc Ế chưa từng gặp mặt mà ta đưa tôi rương tinh hạch. Đây phải vừa gặp , cũng có lòng ngưỡng mộ. Tình tiết tiểu thuyết tình này tồn tại ở đây. ta chỉ muốn rằng ta có thể chi bạo tay, hy vọng tôi xứng đáng với cái giá đó.”

      Trò chơi quan hệ nam nữ rất phức tạp: có khô khan thẳng thắn, có vòng vo ám chỉ, cũng trong tối ngoài sáng mập mờ khó xác định. Nhìn vào cách người đàn ông lựa chọn có thể hiểu được họ có ý đồ gì với người phụ nữ.

      Tình đêm là cách chơi đùa đơn giản nhất, đàn ông và phụ nữ tiền trao cháo múc rồi sáng hôm sau mỗi người đường, đàn ông chỉ cần thỏa mãn nửa dưới mà thôi.

      Đương nhiên Phương Thúc Ế chỉ định chơi đêm với Mai Thắng Nam. ta là cao thủ tình trường. Mẫu đàn ông này dù trước hay sau mạt thế cũng thiếu phụ nữ chủ động thương nhung nhớ. ta có được đàn bà quá dễ dàng mất hứng thú. Phương Thúc Ế phong lưu chứ tuyệt đối hạ lưu.

      Đối với phụ nữ, đàn ông phong lưu còn nguy hiểm hơn loại hạ lưu. Đàn ông hạ lưu chỉ làm tổn thương thể xác, nhưng đàn ông phong lưu để lại vết thương trong lòng người con .

      Vì thế, ngay từ đầu Mai Thắng Nam biết nếu phụ nữ dành tình cảm lòng cho đàn ông phong lưu, ấy cũng phải chuẩn bị tinh thần ôm tổn thương ra .
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 316: xem, đây là cục cưng của tôi!

      Nhưng ràng những còn lại hề coi lời của Mai Thắng Nam ra gì. Bọn họ từng trải qua nhiều thử thách ở mạt thế, cũng bị đám đàn ông hèn hạ giày vò, nhưng phụ nữ luôn cảm tính, những ngày qua sống khá yên ổn, bọn họ bắt đầu khát vọng tình .

      Thấy những người phụ nữ kia tỏ thái độ gì, Mai Thắng Nam cũng gì nữa, chỉ quay người rủ người khác đánh mạt chược.

      Trong khi đó, ở bên này, Tô Tô vừa mới ngủ trưa dậy, thấy Chu Hiểu Lâm bế con vào, lớn giọng gọi Tô Tô:

      “Tô Tô, xảy ra chuyện rồi.”

      “Lại sao nữa?”

      Bây giờ, Tô Tô vừa nhìn thấy Chu Hiểu Lâm cảm thấy hơi bực bội. thể hiểu nổi, giờ cả thôn Bát Phương bị giòi bao vây, sao ta vẫn có thời gian suốt ngày săm soi Mai Thắng Nam?

      Quả nhiên, lần nào Chu Hiểu Lâm tìm Tô Tô cũng để tố cáo Mai Thắng Nam. ta hề nhìn ra khó chịu gương mặt Tô Tô, vẫn hồn nhiên :

      biết ? Sáng nay, cậu chủ nhà họ Phương mới đến thôn chúng ta ý, lại cho vệ sĩ cầm mấy trăm nghìn tinh hạch đến muốn hẹn Mai Thắng Nam ăn bữa cơm?”

      “Ờ.”

      “Chẹp chẹp, ngờ thủ đoạn dụ dỗ đàn ông của Mai Thắng Nam này lại giỏi như vậy, lại còn có người chịu bỏ ra mấy trăm nghìn tinh hạch chỉ để cùng ăn bữa cơm với ta chứ.”

      “Mai Thắng Nam đồng ý rồi sao?”

      ta có thể đồng ý sao? Đổi lại là tôi, tôi cũng đồng ý.”

      Biểu cảm mặt Chu Hiểu Lâm là ghen ghét hay là mỉa mai, dù sao lời của ta cũng rất chua ngoa. Hai vợ chồng ta đều là người bình thường, chưa từng nhìn thấy tinh hạch. Bây giờ, họ theo Tô Tô, ở thôn Bát Phương có thể ăn no là tốt lắm rồi, ta mặt dày như Mai Thắng Nam, kiếm tinh hạch bằng cách đó. Ở thôn Bát Phương, người bình thường có tinh hạch cũng để làm gì.

      “Tôi này, nếu có việc gì làm chơi đùa với bọn trẻ . Thôn Bát Phương này lớn lớn , hoàn toàn có thể tìm được mấy quyển sách giáo dục trẻ . Nếu như ăn no rảnh rỗi, chi bằng gia nhập vào đội phụ nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ, luyện tập thể lực cũng tốt.”

      còn kiên nhẫn nghe Chu Hiểu Lâm tiếp, Tô Tô thẳng ra ngoài sân. thấy Chu Hiểu Lâm đúng là nhàn rỗi, sống yên ổn quá nên lo chuyện bao đồng. Phương Thúc Ế vừa nhìn biết là người phong lưu, người ta xuất phát từ lòng hiếu kỳ, bỏ ra mấy trăm nghìn tinh hạch mời Mai Thắng Nam ăn bữa cơm, đó là chuyện của người ta, liên quan quái gì đến Chu Hiểu Lâm?

      ta ghen tức cái gì chứ?

      Tô Tô ra ngoài sân.

      chống lưng, nhìn hai đội phụ nữ bãi đất trống, đội đều, đội chạy vòng tròn. Sau đó, thẳng về phía tháp canh.

      Số lượng giòi bên ngoài thôn vẫn vậy, nhiều cũng ít, mà thảm cây bụi biến dị ngoài tường đất vươn ra ngoài chiến hào đoạn, xanh tốt cao gần bằng nửa tường rào, có những cây biến màu từ màu xanh biếc sang màu xanh tím. Tô Tô nhìn kỹ trong đám cây bụi bên cổng phát chúng mọc ra cành cây xanh mơn mởn.

      ngọn cành cây đó còn có nụ hoa, có vẻ gần đây đám cây bụi này được ăn uống no nê, bắt đầu chuẩn bị thăng cấp rồi, chỉ là biết sau khi nụ hoa kia nở thế nào thôi?

      Trong đầu Tô Tô có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng các loài sinh vật đời này đều vô cùng quái lạ, nếu như bây giờ kết luận nụ hoa kia thăng cấp thành hoa ăn thịt vẫn còn quá sớm.

      Nhưng vẫn phải chú ý, Tô Tô bảo người tháp canh để ý quan sát nụ hoa kia, nếu như thấy nó nở phải lập tức thông báo cho .

      Hoa ăn thịt trưởng thành chủ động kiếm ăn, rễ cây còn có thể chuyển động. Sơ sẩy cái, chưa biết chừng nó kiếm ăn ở gần mà thầm nuốt chửng hai dị năng giả canh gác tháp canh mất!

      Nhưng giờ bảo Tô Tô trừ bỏ nụ hoa biến dị này hơi tiếc. Nếu như thực là hoa ăn thịt, Tô Tô hoàn toàn có thể nhân lúc nó còn yếu ớt, chuyển nó ra ngoài chiến hào, cách thôn Bát Phương xa, còn có thể đặc biệt khai thác khu đất trống, chuyên để nuôi cây hoa ăn thịt này.

      Như vậy cũng coi như tăng thêm biện pháp tấn công cho thôn Bát Phương.

      Tô Tô rất mong chờ nụ hoa kia thành hoa ăn thịt, tâm trạng rất tốt, từ vọng gác xuống. chưa xuống gốc cây hòe nhìn thấy Hộ Pháp cầm giấy siêu đa chiều, vừa vừa cúi đầu cười ngây ngô. Thấy Tô Tô ưỡn bụng xuống, Hộ Pháp cười toét miệng, vẫy tay với Tô Tô:

      “Hi, Tô Tô, xem, đây là cục cưng của tôi này!”

      “Chúc mừng nhé!” Tô Tô cười tươi lòng chúc mừng, suy nghĩ lát, quyết định thăm Trạc Thế Giai. Tô Tô chống eo, ưỡn bụng về phía trạm y tế phía sau Hộ Pháp. vừa vừa quay đầu lại nhìn . Hộ Pháp cười tươi rói, gặp ai cũng giơ tờ siêu tay ra khoe, cực kỳ vui sướng khi được làm cha.

      Bước vào trạm xá, Tô Tô thấy Trạc Thế Giai nằm ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt. Quân Tửu ở bên cạnh đẩy bình oxy đến định cho Trạc Thế Giai thở oxy nhưng Trạc Thế Giai xua tay, :

      “Đừng lãng phí oxy, để dành cho người khác dùng .”

      “Thế sao được? Tình trạng của bây giờ rất nguy hiểm.” Quân Tửu đồng ý, đẩy bình oxy đến, tay cầm ống dẫn màu xanh da trời đưa cho Trạc Thế Giai. Thấy Tô Tô vào, Quân Tửu vừa mở bình oxy vừa với Tô Tô, “Tô Tô, đến khám thai à? Đợi chút, tôi sắp xong rồi.”

      vội. cứ làm .”

      Thấy sắc mặt tái nhợt yếu ớt chút sức lực của Trạc Thế Giai khác hẳn với vẻ mặt vui mừng hớn hở của Hộ Pháp, Tô Tô biết Trạc Thế Giai căn bản với rằng phải phá thai!

      “Có thể giấu được bao lâu chứ?”

      Tô Tô thở dài, ngồi xuống ghế, nhíu mày nhìn Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai tựa lưng vào ghế, tay vắt lên trán, tay còn lại cầm bình oxy hít thở. Nghe Tô Tô xong, buồn bực :

      “Vốn dĩ định phá thai rồi. Bây giờ… giấu đến lúc cháu sinh xong . Giờ cháu chửa được tám tháng rồi, thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào được.”

      “Ý là sao? để xảy ra sơ suất gì??”

      Nghe Trạc Thế Giai vậy, trong lòng Tô Tô dấy lên dự cảm lành. hỏi Trạc Thế Giai, nhưng ấy im lặng muốn trả lời. Vì thế, Tô Tô liền nhìn sang Quân Tửu. Quân Tửu bối rối, nhưng dưới ánh mắt cương quyết của Tô Tô, đành phải ra:

      “Tô Tô, đứa bé này của bác sĩ Trạc giữ được bao lâu nữa. Vừa rồi, tôi định làm kiểm tra cho ấy, bàn bạc chuyện sinh non đột nhiên Hộ Pháp xông vào. Chúng tôi giấu được mới cho ta chuyện bác sĩ Trạc mang thai. Bằng , chúng tôi căn bản muốn cho ta biết chuyện này.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 317: Thứ tự cứu chữa

      Khi mới mang thai Trạc Thế Giai bị ra máu, nếu như là trước mạt thế nằm yên giường tĩnh dưỡng, có lẽ nằm khoảng bảy tám tháng, nghe lời bác sĩ căn dặn, chăm chỉ uống thuốc và nghỉ ngơi, còn có thể giữ đứa bé lớn chút, nhưng vậy cũng có thể phải sinh non, đứa trẻ phải được nuôi trong lồng kính.

      Nhưng giờ là mạt thế, hoàn cảnh thích hợp cho phụ nữ mang thai. Đứa trẻ trong bụng Trạc Thế Giai có muốn giữ lại cũng được. Miễn cưỡng giữ lại, có thể sinh non, mà giờ trong thôn Bát Phương lấy đâu ra lồng kính chứ?

      Hơn nữa, nếu muốn giữ lại, có bình oxy, có thuốc giữ lại kiểu gì? Giữ thai phải là chỉ nằm giường là được.

      Phá thai cũng được, nhưng mà khi Trạc Thế Giai và Quân Tửu bàn bạc thời gian phá thai bị Hộ Pháp bắt gặp. Thấy vẻ mặt vui mừng giống như đứa trẻ, cầm giấy siêu chạy ra ngoài khoe khoang của Hộ Pháp khiến họ chưa dám cho nghe chuyện Trạc Thế Giai định phá thai.

      “Đứa bé này cần lồng kính?” Tô Tô ưỡn bụng, nhíu mày đứng dậy, với Trạc Thế Giai, “ cần lồng kính sao sớm, cháu bảo Hộ Pháp tìm cho !”

      Tô Tô cũng giống như Hộ Pháp chưa từng nghĩ Trạc Thế Giai cuối cùng vẫn quyết định bỏ đứa bé trong bụng. Tô Tô cảm thấy bỏ đứa bé hoàn toàn hợp với nguyên tắc của bây giờ.

      “Ôi trời, sao lại nhanh nhảu thế hả? Chúng tôi sợ như vậy mới , hay hai cái lồng kính cũng thế thôi!” Quân Tửu tiến lên trước, đỡ Tô Tô ngồi lại xuống ghế, nhẫn nại giải thích, “Đầu tiên, đến thuốc men dụng cụ giữ thai, giữ đứa trẻ sinh non chỉ cần có lồng kính mà cần rất nhiều thiết bị khác. Vấn đề mấu chốt là thể chất của bác sĩ Trạc căn bản thích hợp để mang thai.”

      Quân Tửu ngừng lại, nhìn Trạc Thế Giai cảm thấy mình quá nặng lời, liền tiếp, “ cách khác, nếu như có thể giữa đứa bé đến ngày sinh sớm, nhưng bây giờ khắp nơi đều là virus mạt thế, dù đứa bé được giữ trong lồng kính cũng chưa chắc an toàn trăm phần trăm. Tô Tô, sắp sinh rồi, chuyện mà tất cả chúng tôi nên làm nhất là bảo đảm cho đứa bé trong bụng sinh ra cách an toàn.”

      Theo thứ tự cứu chữa, đứa bé trong bụng Tô Tô sinh ra trước, khả năng sống sót cũng cao hơn đứa bé trong bụng Trạc Thế Giai. Cho nên, nguồn lực cấp cứu được ưu tiên cho Tô Tô trước. Đợi Tô Tô sinh xong, mới suy xét làm thế nào để giữ con của Trạc Thế Giai.

      Như khi xảy ra tai họa nào đó, đương nhiên phải cứu người có tỉ lệ sống sót cao hơn, cuối cùng còn sức lực mới cứu người có tỉ lệ sống sót thấp, bằng những cứu được người mà còn làm mất cơ hội sống sót của người có tỉ lệ sống cao.

      Kết quả, chẳng cứu được ai cả.

      Cũng chính vì suy xét đến tình hình nay của thôn Bát Phương, Tô Tô sắp sinh rồi, Trạc Thế Giai muốn đâm ngang, cho nên quyết định phá thai, nhưng cho Hộ Pháp biết vội.

      Mà bây giờ, nếu như Hộ Pháp biết những thiết bị cần dùng để giữ con , sợ bất chấp tình hình bên ngoài thôn, lôi đám bộ đội đặc công dị năng ra ngoài tìm thuốc giữ thai và lồng kính.

      Sau đó, chỉ còn lại bà bầu bụng to là Tô Tô mình gánh toàn bộ an nguy của cả thôn. Cho dù, Tô Tô là dị năng giả cấp bốn, nhưng cũng là thai phụ sắp sinh mà.

      Vì thế, chuyện đến nước này rồi, Trạc Thế Giai khó khăn lắm mới hạ quyết tâm. quyết định bỏ đứa con mình luôn mong chờ, cũng vì bị Hộ Pháp biết được nên thể trì hoãn chuyện này. muốn trì hoãn đến khi Tô Tô sinh xong, mới với Hộ Pháp chuyện giữ thai. Chỉ cần đợi được, đứa con của đợi được, có lẽ tất cả vẫn còn cơ hội.

      “Ừ!”

      Tô Tô gì, ngồi nhìn sắc mặt tái nhợt của Trạc Thế Giai, trong lòng vô cùng khó chịu. cảm thấy dường như mình nợ Trạc Thế Giai ân tình rất lớn.

      Từ tận đáy lòng, Tô Tô cho rằng chuyện này nên như vậy, mạt thế rồi ai còn có trách nhiệm với người khác chứ? Khi mọi người có năng lực, cùng chung sống giúp đỡ nhau, cùng vượt qua nguy hiểm. Nhưng khi nguy hiểm giải quyết được, thực lo cho nhau được, đương nhiên ai đường nấy, thân ai nấy lo.

      Như Trạc Thế Giai bây giờ, nếu có khả năng giữ lại đứa bé, lại muốn giữ, nếu là Tô Tô đương nhiên nghĩ nhiều như vậy, ra sức sai Hộ Pháp tìm thuốc và thiết bị là được.

      Nhưng Trạc Thế Giai lại nghĩ hoàn toàn khác Tô Tô. Vốn dĩ Trạc Thế Giai khác Tô Tô, ấy và Quân Tửu suy nghĩ rất đúng. Thôn Bát Phương thù trong giặc ngoài, bây giờ thể có mười tám bộ đội đặc công bảo vệ được. Nếu như bây giờ Hộ Pháp biết thực, lập tức dẫn người ra ngoài tìm thiết bị Tô Tô phải làm sao? Tô Tô chắc chắn lo được hết cả thôn lớn như vậy.

      Nhưng sao Tô Tô phải lo cho cả thôn chứ? Đúng là là trưởng thôn, nhưng trong lúc nguy cấp, lo được lo, lo được cho được chỉ cần nghĩ làm sao bảo vệ an toàn cho người nhà mình là được!

      Bây giờ Quân Tửu như vậy giống như các ấy vô cùng tin tưởng Tô Tô, cho rằng tốt bụng đến như thế, đến lúc nguy hiểm chắc chắn lo chu toàn đại cục, mình lo an nguy cho cả thôn vậy. Đến bây giờ Tô Tô mới phát , mình bị những người này thần thánh hóa!!!

      Theo như lý giải của Quân Tửu và Trạc Thế Giai, bây giờ mọi người đều ngồi cùng con thuyền mà Tô Tô là người chèo chống. Tất cả bọn họ đều suy nghĩ cho Tô Tô bởi vì bây giờ chăm lo cho cả con thuyền. Cho dù Tô Tô phát ra, nhưng mỗi việc làm từ lớn đến đều chứng tỏ nỗ lực nhiều nhất, hết lòng hết sức vì cả thôn.

      , bị thần thánh hóa như thế, Tô Tô cảm thấy khá lớn!

      cau mày nhìn Trạc Thế Giai. Vậy Trạc Thế Giai bây giờ phải làm sao? phải đợi sinh xong sao? Nếu như giữ thai, lại cứ trì hoãn như vậy, đứa bé trong bụng Trạc Thế Giai liệu có tạo ra nguy hiểm tính mạng gì cho ấy ? Hơn nữa chuyện này cứ giấu Hộ Pháp như vậy có được ? Nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở của Hộ Pháp nếu như vì Tô Tô cuối cùng Trạc Thế Giai mất đứa bé trong bụng, liệu có oán hận ?

      Tô Tô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. đờ đẫn ra khỏi trạm y tế, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn về tháp canh phía xa. suy nghĩ rất lâu, vừa vặn nhìn thấy Hộ Pháp dẫn theo mấy người đàn ông từ phía trước đến. Thế là Tô Tô lên tiếng, nhịn được gọi :

      “Hộ Pháp, đến đây. Tôi có chuyện muốn với .”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 318: Tôi muốn nghe lời
      “Chuyện gì? .” Hộ Pháp tinh thần sảng khoái, vui mừng hớn hở nhanh, gần như bay đến trước mặt Tô Tô. cười híp mắt, đợi Tô Tô lên tiếng chủ động to, “Tôi này Tô Tô, xem cũng sắp sinh rồi, sao học bác sĩ Trạc nhà chúng tôi. Bác sĩ Trạc nhà tôi cũng mang thai rồi đấy, có thể nằm ngồi, có thể ngồi đứng, đâu có chạy chạy lại suốt ngày giống như . Diệp Chân Chất còn mau tỉnh lại, bằng vác cái bụng bầu to thế này, muốn lên trời à?”

      … tôi…!!!” Tô Tô tức giận trợn trừng mắt nhìn . có lên trời hay ảnh hưởng gì đến ta chứ? Tô Tô tiếp, “Tôi nhiều lời với nữa, tôi muốn với chuyện. Đứa trẻ trong bụng bác sĩ Trạc khó giữ, cần kiếm thêm dụng cụ y tế. Bình oxy và các loại thuốc cần để giữ thai cũng đủ, hỏi xem cần thuốc gì dẫn người tìm . Còn nữa, mang luôn cả lồng kính của trẻ sơ sinh về.”

      Trong nháy mắt, nụ cười ngây ngô gương mặt Hộ Pháp tắt hẳn. ngây người rất lâu, dường như hiểu hết ý trong câu của Tô Tô nên hỏi lại:

      “Đứa bé trong bụng bác sĩ Trạc… khó giữ?”

      “Đúng vậy. hỏi ấy xem bây giờ cần những gì mới có thể giữ đứa bé lại. Sau đó, dẫn người theo đem những thứ đó về.”

      Tô Tô nghiêm mặt, sau khi ngắn gọn xong liền chống eo rời , để lại mình Hộ Pháp đứng như trời trồng, như rơi xuống hố băng giữa trời nắng chói chang.

      Tô Tô vẫn lựa chọn tình hình thực tế cho Hộ Pháp nghe, phải bởi vì mình lo được an nguy của cả thôn, cũng phải cảm thấy mình giống đức mẹ Maria, càng quan tâm đến an nguy của Tiểu Ái sắp ra đời, càng cảm thấy chỉ bằng sức của mình mình có thể nắm chắc an nguy của cả thôn.

      Nhưng mà Tô Tô nhìn thấy bộ dạng vui mừng phấn khởi của Hộ Pháp, nhịn được ra. Có lẽ, suy nghĩ lại, chỉ có thể quy về điểm, Tô Tô muốn nợ Trạc Thế Giai và Hộ Pháp mối ân tình lớn như vậy. Nợ ân tình người khác rất đáng sợ. trả hết đến phiên Tiểu Ái trả.

      Trong trạm y tế, ghế sô pha nhựa màu xanh da trời, Quân Tửu đẩy giường chăn mỏng đến, lót ở lưng và dưới mông Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai mặt trắng bệch, đợi Quân Tửu làm xong mới oán giận :

      “Chuyện này thực ra nên với Tô Tô. Mọi người chung sống lâu như vậy, cũng phải biết tính cách con bé, dù là trước ngày sinh ngày, đều nghĩ đến việc muốn chạy khắp nơi hành hạ người khác. Nếu như con bé chịu được rảnh rỗi, tự mình chạy ra ngoài tìm thuốc và lồng kính cho tôi phải làm sao?”

      , đâu. ấy sắp sinh rồi, làm chuyện nguy hiểm như thế. ấy cũng phải kiểu thân lừa ưa nặng.”

      Bị Trạc Thế Giai như vậy, Quân Tửu cũng hơi hối hận. Thực ra ta thấy Trạc Thế Giai cũng rất băn khoăn, với Hộ Pháp chuyện này, bản thân cũng vẫn luôn do dự có nên giữ thai hay . Kết quả trong lòng vô cùng đau khổ, mỗi ngày đều bị chảy máu, Quân Tửu nhịn được nên Tô Tô vừa hỏi luôn ra.

      “Vậy đó là hiểu con bé. Thực ra con bé… là người rất dễ mềm lòng. Con bé ra ngoài tìm thuốc và lồng kính được, nhưng có thể sai người làm mà.”

      Trạc Thế Giai mệt mỏi, nghiêng đầu nhíu chặt mày. Vừa rồi, nhìn thấy Tô Tô có tâm tư ra ngoài, bộ dạng chắc chắn giống như nhúng tay vào. Nhưng bây giờ thôn Bát Phương tổng cộng chỉ còn vài người biết võ, nếu còn ra ngoài tìm thuốc và lồng kính vì chuyện của Trạc Thế Giai, cả thôn nguy hiểm.

      Trạc Thế Giai suy nghĩ ngây người thấy thân mình cao lớn thô kệch của Hộ Pháp biết đứng ngoài cửa từ lúc nào. nghển cổ nhìn Hộ Pháp, há miệng muốn hỏi xem nghe thấy những gì rồi. Sau đó liếc nhìn biểu cảm đau khổ, đè nén, tức giận, sợ hãi đan xen nhau Trạc Thế Giai chợt hiểu ra biết hết mọi chuyện rồi.

      “Những gì Tô Tô sao?” Hộ Pháp bước về phía .

      Thân hình cao lớn mặc quần áo rằn ri, dưới ánh nắng vàng rực rỡ vào trong trạm y tế râm mát. hỏi Trạc Thế Giai, “Cái thai trong bụng em khó giữ?”

      Sau đó đợi Trạc Thế Giai trả lời, Hộ Pháp đến trước mặt , tròn mắt nhìn bụng , bỗng nhiên quỳ xuống, xụi lơ trước mặt .

      …” Trạc Thế Giai có chút bất đắc dĩ, nhìn bộ dạng chịu đả kích lớn của Hộ Pháp, nghĩ ngợi lát rồi thở dài , “Thực ra tôi vẫn chưa dám với chuyện này.”

      khá hối hận, sau khi nghe lời Tô Tô, lại đúng lúc kiểm tra thai Hộ Pháp xông vào vì thế Trạc Thế Giai nhất thời giấu được. Hộ Pháp đầy nghi ngờ hỏi nên chuyện mình có thai cho nghe.

      Hộ Pháp vui mừng như vậy, thấy dáng vẻ sung sướng của , khi đó trong lòng Trạc Thế Giai chua xót. Bây giờ lại thấy dáng vẻ chịu đả kích quá lớn còn sức sống của Hộ Pháp, Trạc Thế Giai lại bắt đầu đau lòng.

      Có lẽ vừa mới bắt đầu nên lựa chọn cho biết, vậy có bộ dạng chán nản đau buồn khi biết con mình phải giữ thai như bây giờ?

      … nên biết.”

      Hộ Pháp cúi đầu, hai tay đặt hai bên người Trạc Thế Giai, cảm giác đau khổ trong lòng thể diễn tả bằng lời. ngẩng đầu lên, người đàn ông đổ máu đổ mồ hôi chưa từng rơi nước mắt vì chuyện gì, lần này vành mắt lại ửng đỏ, nhìn Trạc Thế Giai, nghẹn giọng hỏi:

      “Tình hình nghiêm trọng như vậy, nếu dùng mọi cách để giữ thai có thể giữ được bao lâu?”

      muốn nghe lời .”

      Thấy Trạc Thế Giai mím môi chuyện, ngón tay Hộ Pháp khẽ cử động, ánh mắt mang theo cầu khẩn, vì thế Trạc Thế Giai đành thở dài :

      “Nếu đủ thuốc men, thiết bị được bảy tháng.”

      Đó là phải trong điều kiện có đẩy đủ thuốc giữ thai, Trạc Thế Giai nằm bất động giường bảy tháng có bảy mươi phần trăm có thể giữ đứa bé trong bụng được bảy tháng. Nhưng cái thai bảy tháng cũng vẫn là sinh non. Ở trong môi trường mạt thế như vậy, tỉ lệ sống sót của đứa trẻ sinh non vô cùng thấp.

      Đây cũng chính là lý do quan trọng nhất mà khi mới bắt đầu Trạc Thế Giai do dự có giữ lại hay .

      hy vọng Tô Tô đúng. Bây giờ là mạt thế, thể chất của con người biến đổi, chưa biết chừng có thể giữ được đứa bé. Nhưng đó cũng phải cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu cũng được.

      người phụ nữ khát khao có con biết bao năm qua, ai có thể hiểu được cảm xúc đau khổ, giày vò của Trạc Thế Giai lúc này.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :