1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 309: Phương thúc ế

      Lý Tiểu Vũ là người thuộc phái hành động, nếu quyết tâm làm chuyện lớn, bắt đầu công tác chuẩn bị.

      Đầu tiên là vấn đề sắp xếp cho trăm người phụ nữ trong thôn Bát Phương. Đương nhiên những người có con được về với con, có người thân về với người thân, nếu có ai thân thích Lý Tiểu Vũ sắp xếp chỗ ở. Ngày hôm sau gọi tất cả họ lại, bắt đầu huấn luyện ở khu đất trống.

      còn lôi kéo Thư Sinh sang giúp làm những bước đầu huấn luyện, như làm thế nào để chia lớp, chia đội, đứng nghiêm nghỉ, bước hành quân… Kế hoạch của là phải rèn luyện thể lực cho những người phụ nữ này trước. Phụ nữ muốn tự lực cánh sinh thời mạt thế, trước tiên phải khỏe mạnh. Cơ thể khỏe mạnh tâm hồn bị tổn thương mới dần dần bình phục.

      Lũ trẻ con nhìn thấy mẹ mình bận rộn luyện tập nghiêm trang, chúng cũng thích thú, tự lập nhóm , còn bắt chước dáng vẻ hành quân. Duệ Duệ là đứa cầm đầu đám trẻ, Duệ Duệ hùng hổ dẫn đầu đám trẻ mới biết , có đứa vững, hi hi ha ha luyện tập ở góc vắng vẻ trong thôn, khỏi cũng biết nhộn nhịp thế nào.

      ngày cứ thế trôi qua, bên ngoài thôn Bát Phương nhộn nhịp bao nhiêu, bên trong cũng bận rộn kém.

      Thời gian trôi vèo cái tới tối, giòi bên ngoài thôn Bát Phương cũng ít hơn, bụi cây lại vươn ra khỏi chiến hào tấc, vươn cả ra ngoài tường rào giống như thò chân ra bên ngoài tường, nhìn trông rất tự nhiên.

      Vừa kết thúc ngày mệt mỏi với người trong thôn, mọi người nhốn nháo xếp hàng lấy cơm. Trong ánh hoàng hôn xuất chiếc máy bay cỡ , loại máy bay cỡ chỉ ngồi được hai ba người.

      Người già, trẻ , đàn ông, phụ nữ ở dưới, mỗi người cầm hộp cơm, ngẩng đầu đón gió, nhìn máy bay đỉnh đầu. Lính đặc công canh gác mái nhà lập tức chĩa súng vào chiếc máy bay đó, còn chưa kịp bóp cò cửa sổ của chiếc máy bay được mở ra. người đàn ông đội mũ nồi, vẫy khăn trắng qua cửa sổ, hét lớn:

      “Đừng bắn, đừng bắn. Tôi là Sở Hiên, xin được hạ cánh, có thể hạ cánh được ?”

      “Sở Hiên? ta lại tới làm gì?”

      Phía dưới, Bì bưng hộp cơm, ngồi dưới gốc hòe chuẩn bị ăn cơm, cau mày che bát cơm của mình lại, chỉ sợ cánh quạt thổi gió cát vào bát của mình.

      Bảo ngồi cạnh thấy thế, đứng dậy với Bì, “Đại ca, tôi báo với Tô Tô.”

      xong, Bảo cầm hộp cơm ba chân bốn cẳng chạy về phía biệt thự của Tô Tô. Tới khi gọi Tô Tô ra, chiếc máy bay cỡ của Sở Hiên đáp xuống. Chỗ hạ cánh là khu đất bằng phẳng cách cửa thôn Bát Phương xa.

      Tô Tô đứng trong sân, cau mày chờ đợi, nhìn thấy Sở Hiên vừa về phía , vừa cởi mũ. Mà đến cùng với Sở Hiên là người đàn ông cao khoảng mét tám, mặc chiếc sơ mi hoa lá cành cộc tay, quần soóc vàng nhạt, nhìn rất giống mấy đẹp trai ở Hawaii.

      “Tô Tô, Tô Tô, tôi giới thiệu chút, đây là người mà tôi hay nhắc đến với , cậu chủ Phương Thúc Ế.”

      Còn chưa vào đến sân, tiếng Sở Hiên lanh lảnh vang lên. Tô Tô nghiêng đầu đánh giá Phương Thúc Ế, đúng lúc ta cũng quay đầu qua nhìn, hai người nhìn nhau.

      Cả hai cùng thấy chẳng có gì hay ho!

      thế nào nhỉ? Phương Thúc Ế cũng là con cháu nhà giàu, đối với món rau xanh như Tô Tô, lại còn là rau xanh bụng to chẳng có chút hứng thú nào cả. Nhưng lúc đến, Sở Hiên có giới thiệu với Phương Thúc Ế về thôn này, trưởng thôn là Tô Tô, dị năng giả hệ thủy – băng cao cấp. Người đàn ông của lính đặc công dị năng, có mười bảy đồng đội đều là đặc công dị năng.

      Nên trẻ như Tô Tô, xét về phương diện sức mạnh đáng để Phương Thúc Ế nhìn bằng ánh mắt khác. Vì thế ra cũng rất lịch tới trước mặt Tô Tô, đưa tay về phía Tô Tô, đôi mắt đào hoa híp lại, cười lẳng lơ:

      “Rất vui được gặp . Tôi là Phương Thúc Ế.”

      “Xin chào!” Tô Tô đưa tay ra, lịch bắt tay Phương Thúc Ế, “Tôi là Tô Tô.”

      “Tô Tô, Kiều Tư đâu? Mau gọi Kiều Tư ra đây, của ta tới rồi.”

      Sở Hiên ở bên cạnh cười khép được miệng lại, nếp nhăn ở đuôi mắt khiến nhìn già vài tuổi. ta thấy mấy xe tải vũ khí sắp về tay mình, nên nhìn còn sốt ruột hơn Phương Thúc Ế. Thấy Tô Tô đứng im, giục:

      “Tô Tô, mau lên. Cậu chủ Phương chờ thăm người đó.”

      “Thăm? Kiều Tư? Hôm qua ta vừa xong, là muốn đến Xuân thành tìm cậu chủ Phương.” Lúc chuyện, Tô Tô nhìn Phương Thúc Ế cười xấu xa, “Tôi có với ta, rằng hãy ở tạm chỗ quê mùa của tôi chờ… Nhưng Kiều Tư nghe lời tôi.”

      “Hả???”

      Sở Hiên sững sờ. Sẩm tối, từng ánh đèn trong thôn Bát Phương dần sáng lên, rọi lên khuôn mặt ngu ngốc của . há miệng biết nên gì mới phải. Mà Phương Thúc Ế cau chặt mày, đôi mắt đào hoa đa tình, bất mãn nhìn Sở Hiên.

      ta cũng biết, bây giờ mình ở trong địa bàn của người khác. Dù Tô Tô thả Kiều Tư , khiến ta rất bất mãn nhưng cũng thể mở miệng Tô Tô phải được. ta lườm Sở Hiên, bộ dạng muốn Sở Hiên phải chịu trách nhiệm.

      “Nhưng may là Kiều Tư cảm thấy đưa con theo rất phiền nên con của Kiều Tư vẫn ở chỗ tôi. Các có muốn thăm con của ta ?”

      “Hả???” Sở Hiên lại há miệng, sau đó vui mừng ra mặt, vui vẻ nắm tay Tô Tô, cười giả lả, “Ối trời, bà tổ của tôi ơi. Chuyện này làm tuyệt quá, mau đưa cậu chủ nhà họ Phương ra đây.”

      Biểu cảm mặt Phương Thúc Ế cũng lộ ra vẻ hài lòng chờ đợi. Tô Tô nghĩ bụng, đúng là Phương Thúc Ế này giống Sở Hiên , chỉ cần con, còn Kiều Tư có hay , quan trọng.

      cau mày, cười phì cái, đỡ eo vẫy tay gọi Bì đứng ở ngoài sân. Bì đứng bên ngoài sân nhìn vào, đương nhiên biết cái vẫy tay của Tô Tô có ý gì. liền gật đầu, xoay người lái xe vào sơn trang Bát Phương, ôm con của Kiều Tư và Phương Thúc Ế ra.

      Trong sân, Phương Thúc Ế lại lại vài vòng, hai tay nhét túi quần, ung dung, lặng lẽ quan sát xung quanh thôn bé này. ta tạo cho người ta cảm giác rất vừa phải, vừa nhìn biết từ được giáo dục bài bản. Vào thời buổi mạt thế, thời đại khiến con người tuyệt vọng, dù bị Tô Tô nhử, nhưng vẫn hề nóng nảy hoặc trách cứ gì.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 310: Tiểu thập

      “Thôn này tốt đó.” Phương Thúc Ế thong dong lượn vòng, tỷ lệ cơ thể chuẩn như người mẫu quốc tế, tán thưởng với Tô Tô, “ bỏ ra ít tâm huyết đấy nhỉ.”

      nhiều lắm, chủ yếu là những người ở cạnh tôi vất vả.”

      Những lời này của Tô Tô là khiêm tốn, nếu hôm nay chỉ có và Tiểu Ái, và Tiểu Ái ở lại biển giòi, biển zombie cũng được. Thêm cha mẹ Tô lại là kiểu khác, mà dẫn theo nhiều người ở thôn Bát Phương này lại là kiểu khác. Sau đó cứ thế tiếp tục mà thành cuộc sống như ngày nay.

      Người với người quen nhau rồi thành nhóm, bao nhiêu người có bấy nhiêu ý kiến. Thôn Bát Phương có thể được như ngày nay cũng là do ý kiến của người, Tô Tô cũng liên quan nhưng nhiều lắm.

      “Ha ha, khiêm tốn quá.”

      Phương Thúc Ế cười cũng rất vừa phải, tiến, lùi, kiêu ngạo, vội vàng, nịnh nọt cũng thách thức. Sở Hiên ở bên cạnh sớm tự vào căn phòng sau lưng Tô Tô, cầm theo ba chiếc ghế gỗ, gọi Phương Thúc Ế và Tô Tô ngồi xuống. cũng ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh rồi hỏi Tô Tô:

      “Tô Tô, sao bên trong này có giòi?”

      lúc sau, thấy Tô Tô có ý định trả lời, Sở Hiên mới tò mò hỏi tiếp, “ đường chúng tôi tới đây, thấy giòi bắt đầu bay về khu an toàn. Chỗ của kì lạ, trong thôn nhìn thấy giòi.”

      “Chúng tôi chăm chỉ dọn dẹp.”

      Tô Tô cau mày nhìn Sở Hiên, ràng muốn cho Sở Hiên biết, vì thế Sở Hiên cũng gật đầu cười, đáp:

      “Đúng đúng, chăm chỉ, chăm chỉ.”

      Nghĩ lại bên trong thôn Bát Phương có giòi, bụi cây bên bên ngoài lại tốt như thế, chắc chắn có liên quan đến nhau. Tô Tô muốn , chẳng lẽ Sở Hiên lại thể lén thăm dò nghe ngóng được sao? Thế nên cũng hỏi Tô Tô nữa, chỉ đành để đó, chờ sau này thăm dò.

      “Tiểu Thập đến rồi.”

      Tiếng người vang lên theo tiếng xe đỗ lại, Phương Thúc Ế quay ra nhìn. Bì mở cửa xe bước xuống, vòng ra ghế ngồi đằng sau, mở cửa thùng xe. mặc đồ y tá màu trắng, ôm đứa bé trong tay, đứa trẻ đá đôi chân nhắn trong lòng y tá.

      Phương Thúc Ế bỗng đứng lên, bước những bước dài như catwalk tiến ra khỏi sân, đứng trước mặt Lý Minh Chi, mở to mắt nhìn đứa trẻ chỉ to bằng con mèo con ở trong lòng Lý Minh Chi. Lý Minh Chi cũng hợp tác với Phương Thúc Ế, hơi nâng Tiểu Thập lên để Phương Thúc Ế nhìn được hơn.

      “Ối chà, giống cậu chủ Phương như đúc, thế này ai mà dám là ôm nhầm chứ. Nhìn cái mũi, cái mắt kìa, đáng quá.”

      Sở Hiên đứng sau Phương Thúc Ế, trong lúc ta ngắm đứa trẻ liền bắt đầu như liên thanh. Phương Thúc Ế im lặng mỉm cười, tựa như rất vui vẻ với lời Sở Hiên đứa trẻ giống mình. Sau khi ngắm nhìn kỹ đứa trẻ, ta cẩn thận đưa tay đón đứa trong lòng Lý Minh Chi, ôm đứa con bé vào lòng.

      Bây giờ, nụ cười mặt mới mất vẻ “vừa phải”, lộ ra vài phần lòng, ôm đứa con nhắn, mềm mại trong lòng, quay về sân hỏi Tô Tô:

      “Sao các lại gọi nó là Tiểu Thập?”

      “Bởi vì mẹ nó còn chưa đặt tên cho nó bỏ rồi!” Lý Minh Chi nhanh nhảu trả lời, tựa như cuối cùng cũng tìm được chỗ trút bỏ bất mãn của mình với Kiều Tư nên há miệng bắt đầu mở đài, kể về chuyện của Kiều Tư mà biết mệt, “Ngày thứ ba sau khi sinh, Kiều Tư ta phải bò sữa, sai Cát Bát Thiên bỏ Tiểu Thập ở chỗ chúng tôi. qua nhiều ngày như thế rồi ta chưa thăm Tiểu Thập lần nào, đến cả lúc cũng hề có vẻ gì lưu luyến. Đứa trẻ này là đứa trẻ thứ mười trong sơn trang Bát Phương nên gọi nó là Tiểu Thập.’

      “Tiểu Thập… ha ha, Tiểu Thập. ra tên của con là như thế mà có.”

      Phương Thúc Ế thích đứa trẻ này, dù lúc nghe những chuyện Kiều Tư làm, khuôn mặt có hơi trầm chút nhưng nhìn Tiểu Thập trong lòng khoảnh khắc nho đó liền thay bằng dáng vẻ người cha hiền từ, trêu chọc đứa con trong lòng.

      ta sớm lẳng lặng kiểm tra đứa bé trong lòng, rất giống , cần nghi ngờ Tô Tô ôm đứa trẻ khác ra để lừa ta. Đương nhiên về vẫn phải sai người làm xét nghiệm ADN để đề phòng.

      Khuôn mặt Tiểu Thập rất tròn trịa, trắng trẻo mũm mĩm, được sơn trang nuôi dưỡng rất tốt. Đứa trẻ nấc cái cũng thở ra toàn mùi sữa, ràng là nó bị bỏ đói. Quần áo người là quần áo dài bằng cotton, thơm tho, sạch , bên dưới mông còn lót miếng bỉm. Sơn trang Bát Phương cũng tỉ mỉ, thời buổi này rồi vẫn quên đóng bỉm cho trẻ con.

      Tất cả những việc này khiến Phương Thúc Ế rất hài lòng, từ bắc xuống nam gặp biết bao chuyện đen tối, đóng bỉm cho trẻ, để kệ chúng đái ỉa bừa bãi. Những cảnh như thế Phương Thúc Ế thấy nhiều rồi, thậm chí lúc lánh nạn, vì sợ trẻ con liên lụy đến người lớn mà vứt đứa trẻ khóc oa oa bên đường phải chuyện hiếm lạ.

      Trong lòng cũng từng nghĩ đứa con này của mình lang thang nhếch nhác thế nào trong mạt thế, nhưng bây giờ, điều nhìn thấy vượt quá mong đợi của mình, ta cảm thấy nhõm hẳn.

      Tiếp theo là bàn đến chuyện thù lao, Phương Thúc Ế là người rộng rãi, ta ôm đứa trẻ ngồi xuống ghế. Sau khi với Sở Hiên vài câu, nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của Sở Hiên, gật đầu :

      “Trước tiên, cảm ơn và Tô Tô cống hiến cho nhà họ Phương chúng tôi, cũng cảm ơn mọi người có thể bao dung cho Kiều Tư, để ấy thuận lợi sinh ra máu thịt của nhà họ Phương. Mười xe vũ khí trước đây hứa cho hai người tôi thiếu chút nào.”

      Mười xe?!!! Tai Tô Tô kịp bắt lời của Phương Thúc Ế, quay sang nhìn Sở Hiên. Sở Hiên ngượng ngùng, khuôn mặt già nua đỏ lên, nhìn Tô Tô cười, sợ vào thời khắc mấu chốt bị Tô Tô đạp xuống đài.

      Đôi mắt Tô Tô im lặng thể lên ý muốn : Lúc đó Phương Thúc Ế chỉ cho sáu xe tải vũ khí!

      Sở Hiên mím môi, cười ngượng ngùng: hi hi hi, tôi lừa đó, hi hi.

      Vì thế Tô Tô tiến về phía Sở Hiên, giơ bàn tay, ý là: Bây giờ tôi muốn năm xe.

      Sở Hiên cười, trước mặt Phương Thúc Ế tiện bàn luận giá cả với Tô Tô, chỉ có thể thầm giơ ba ngón tay lên: Ba xe.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 311: Tránh phiền phức

      Mười xe tải vũ khí mà Sở Hiên chỉ cho ba? Kiều Tư do chăm, đứa trẻ là đỡ đẻ, chăm nom tốt cũng là tâm huyết của . Sở Hiên làm gì? Sở Hiên chỉ chịu trách nhiệm liên lạc với Phương Thúc Ế!!!

      Vì thế Tô Tô giơ ngón tay nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn về phía Sở Hiên. Khi Phương Thúc Ế còn miên man suy nghĩ, Sở Hiên cười khổ, giơ thêm ngón: bốn xe, thậm chí còn xua tay tỏ ý thể nhiều hơn nữa!

      Tô Tô nhúc nhích, trợn mắt lườm Sở Hiên. hoàn toàn hài lòng với mức giá này nhưng bây giờ Phương Thúc Ế ngồi đây, thể nào công khai trả giá với . nghiêm mặt đáp, mặc kệ Sở Hiên hoang mang.

      Phương Thúc Ế lại với Tô Tô, “Đường trong mạt thế khó khăn, tôi từ bắc về nam gặp rất nhiều chuyện, làm gì cũng phải cân nhắc nên đến chậm. Về Kiều Tư… tôi cho người tìm. Mấy ngày này tôi chắc ở lại thôn Bát Phương, làm phiền các mấy ngày.”

      cần khách sáo. Ở đây chúng tôi cũng thiếu phòng, nhưng Kiều Tư … haha, cũng biết đấy, con người tôi thích nhìn lại, cũng muốn thấy người khác nhìn lại. Nếu Phương đây tìm được Kiều Tư đừng để ta ở chỗ tôi, TRÁNH PHIỀN PHỨC!”

      Tô Tô nhấn mạnh ba chữ “tránh phiền phức”, thể rất thái độ muốn gặp Kiều Tư. Phương Thúc Ế mím môi cười gì, Sở Hiên vòng vo:

      “Giờ là mạt thế rồi, có tìm được người hay cũng khó . Phương đây cũng có lòng cho người tìm Kiều Tư là rất tình nghĩa rồi. Tô Tô này, Phương của chúng tôi đây cũng dễ dàng gì. Ngoài thôn Bát Phương của ra, nơi nào cũng hỗn loạn.”

      Vì thế, nhỡ mà tìm được Kiều Tư cũng khó tìm được nơi nào khác gửi gắm ngoài thôn Bát Phương này.

      Đương nhiên, Sở Hiên cũng có ý ám chỉ với Tô Tô là sau rồi tính tiếp, ta khẳng định gì cả, chỉ để phòng ngừa chuyện có thể xảy ra trong tương lai mà thôi.

      Tô Tô gật đầu, nghĩ thấy cũng đúng. Trước mạt thế, nhà họ Phương cũng là thế lực lớn, nhưng địa vị gia tộc sau mạt thế thể sánh với trước đó. Trước kia, ngồi máy bay riêng từ bắc vào nam chỉ trong chớp mắt, giờ sao có thể?

      Nếu Sở Hiên biết nhà họ Phương có vũ khí các thế lực khác chưa chắc biết? Vũ khí nhà họ Phương cũng phải lúc nào cũng dùng được. Mạt thế mới giai đoạn đầu, nhà họ Phương cũng cần thời gian làm quen, đối phó với việc nơi nào cũng hỏi mua vũ khí của họ. phải là có “hàng nóng”, nhưng ta cũng cần thời gian gom, hơn nữa còn phải chiêu mộ người nữa.

      Cho nên Kiều Tư sinh xong vẫn chưa thấy Phương Thúc Ế đến vội vàng tìm ta, đường gặp phải chuyện gì chẳng ai lường trước được. Phương Thúc Ế chấp nhận cho người tìm ta là có tình có nghĩa rồi, ít ra cũng tranh thủ Kiều Tư vừa sinh xong còn yếu ớt lật lọng.

      Vậy khi nào tìm được Kiều Tư rồi tính tiếp!

      Tô Tô cũng đồng ý chuyện Phương Thúc Ế ở lại thôn Bát Phương. Đến nửa đêm, chiếc máy bay lớn hơn phi cơ lần trước rất nhiều xuất ở thôn. Mười dị năng giả bước xuống cùng hai vú em khúm na khúm núm.

      Hai vú em này được Phương Thúc Ế chọn mang sang đây để chăm nom cho Tiểu Thập. Phương Thúc Ế muốn ở lại thôn Bát Phương, điều kiện sống nơi đây lại tốt hơn bên ngoài rất nhiều, vậy đưa vú em đến đây là việc hiển nhiên. Còn mười xe vũ khí, Phương Thúc Ế lời nào từ lúc đến, Tô Tô cũng hỏi.

      Sở Hiên lại thấy hơi sốt ruột, chỉ sợ Phương Thúc Ế lên máy bay trốn mất lúc nửa đêm. Tờ mờ sáng hôm sau, ta vội vội vàng vàng chạy đến biệt thự của Tô Tô, chờ thức giấc để chuyện.

      Mấy ngày gần đây, thôn Bát Phương bị giòi bao vây nên Tô Tô thường dậy sớm. ngáp ngắn ngáp dài bước xuống phát ra Sở Hiên ngồi ở bàn ăn cùng ăn cháo với cha mẹ mình. Tô Tô gầm gừ móc mỉa:

      “Đồ lừa đảo, lại lừa bát cháo nhà tôi.”

      “Ôi, tôi chỉ bất đắc dĩ thôi mà?!” Sở Hiên xấu hổ, thấy cha mẹ đứng lên kéo ghế cho Tô Tô, giải thích, “Tôi này, khi đó tôi bảo Phương Thúc Ế đưa tôi sáu xe vũ khí là vì sợ ta xù. Đến lúc đó vui đúng ? Tôi ít chút, nhỡ ta thực lời hứa tôi cũng bồi thường cho hai xe, haha, tôi làm thế cũng là tốt cho mà.”

      OK, qua lại hồi hóa ra lại vì ! Tô Tô muốn nhảm chuyện xe vũ khí với lão hồ ly này. cười gằn, chào hỏi cha mẹ mình rồi với Sở Hiên:

      , sáng sớm sang tìm tôi làm gì?”

      “Còn chẳng phải để giải thích cho sao sáu xe lại thành mười xe sao… Tô Tô… chúng ta là bạn hợp tác rất ăn ý, tôi rất chân thành…”

      !!!”

      “Được… tôi .” Sở Hiên xoa mặt, gương mặt chân thành áy náy biến thành vẻ đa mưu túc trí sâu sắc trong nháy mắt, “Xe tải vũ khí của Phương Thúc Ế chưa đến. thể để Phương Thúc Ế như Kiều Tư được.”

      ta muốn tôi còn ép ở lại chắc?”

      ta mà có vũ khí đâu…”

      “Ơ hay… Cùng lắm là tôi có thể trông người thôi, ta muốn tôi ngăn kiểu gì? Đánh trận? Trói người lại hỏi chuyện vũ khí nhà họ Phương?”

      Tô Tô nghĩ lại thấy chuyện này phức tạp. Người như Phương Thúc Ế vừa nhìn biết là loại khó lường, chừng sau lưng còn có bao nhiêu nhánh lực lượng vũ trang hỗ trợ. sắp sinh rồi, muốn có thêm cố.

      Vũ khí có tốt, còn Phương Thúc Ế nhất định nuốt lời sao giờ?

      “Khi đó ngăn ta lại. Mười tám lính đặc công dị năng của các chẳng nhẽ giải quyết được mười dị năng giả bên cạnh Phương Thúc Ế? Yên tâm, chỉ cần ngăn cản được họ, tôi chắc chắn khiến họ Phương thực lời hứa.”

      “Nhưng tôi cảm thấy có động lực gì cả. Chăm sóc con trai cho người ta rồi lại còn phải lãng phí sức dị năng giả đánh nhau để được bốn xe vũ khí. Người đánh nhau là của tôi, mồ hôi và máu cũng của tôi, thế mà tôi chỉ được chút phân bẩn, chẳng hời chút nào.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 312: Giòi cấp ba

      Đây là lời , Tô Tô hề giả vờ. Lượng vũ khí ít như vậy mà cũng phải kết thù với người khác, càng nghĩ càng thấy thua thiệt, vì thế hề muốn hợp tác giữ người cùng Sở Hiên.

      Gương mặt Sở Hiên ba chữ “đồ hẹp hòi”. ta liếc nhìn Tô Tô, bất lực, “Tôi tặng thêm mười rương lớn tinh hạch nhé?! rương lớn ngần này!!!”

      Sở Hiên giơ tay thể kích thước của rương. Tô Tô liếc nhìn Sở Hiên, gật đầu đồng ý giữ người.

      thực tế, Tô Tô cần bỏ công giam giữ Phương Thúc Ế cũng hề có ý định rời khỏi thôn Bát Phương trong khoảng thời gian tới. ta từ bắc đến nam hiểu tình hình bên ngoài hơn Kiều Tư được bảo bọc rất nhiều. Thôn Bát Phương bé này chính là căn cứ bình an sạch nhất suốt đường của ta.

      Khi bác ta chưa nắm giữ được Xuân thành, Phương Thúc Ế hoàn toàn định rời khỏi thôn Bát Phương.

      Sở Hiên hoàn toàn lo bò trắng răng.

      Sau khi ăn sáng cùng Sở Hiên, cha Tô tiếp tục hoàn thiện công trình phòng ngự, mẹ Tô thong thả thu hoạch rau củ trong vườn còn Sở Hiên qua chỗ Phương Thúc Ế, định nhờ vả tiện thể tranh thủ tạo cảm tình, thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.

      Đội lính đặc công dị năng trong thôn vẫn tuần tra canh gác nóc nhà. Mười dị năng giả của Phương Thúc Ế chỉ bảo vệ cho cậu chủ và cậu chủ nhà họ Phương, hay lại trong thôn giống như Cát Bát Thiên ngày trước.

      Tô Tô đứng quan sát tháp canh, chưa ra ngoài chợt nghe thấy tiếng người thét chói tai, mọi người bối rối. vội vàng ra sân thấy những người phụ nữ tập thể dục nhao nhao gào thét bỏ chạy.

      Tô Tô ngẩng đầu nhìn cây cột màu trắng phía sau hai tòa biệt thự. đó có cái miệng đỏ chót ngoác ra, dớt dãi lều nhều chảy xuống.

      Từ sau khi đánh đuổi đám giòi rất to ngày đó, thôn Bát Phương chuẩn bị sẵn, đội đặc công dị năng ngày ngày chờ con giòi này xuất . Tô Tô chưa kịp phản ứng, mấy chiêu dị năng từ các phía ào ào công kích con giòi này.

      Con giòi to này có chu vi khoảng bốn năm người ôm, nửa người cao hơn cả cột điện. Khi vượt qua lùm cây biến dị ngoài thôn Bát Phương, những cái chân ngọ nguậy thò ra bám lên bờ tường, cái đầu vươn lên phía nóc nhà.

      Tường đất vỡ vụn chút, nửa thân giòi bò vào mương nước. Có lẽ do cấp bậc con giòi này cao nên gai của lùm cây biến dị làm nó bị tổn thương mấy.

      Nhưng ràng thân con giòi vẫn có nhiều vết rách. Khi nó bò , những cái gai rạch những vệt dài, chất lỏng màu trắng đục bầy hầy chảy ra. Có điều, con giòi này cấp cao nên những chỗ rách bụng khép lại rất nhanh.

      Tô Tô thấy vậy lập tức đưa hai tay lên, hai vệt sáng màu trắng lạnh buốt phi từ tay vào vết rách đó khiến con giòi đông cứng lại.

      Được rồi, có thể đông lạnh nó chứng tỏ con giòi này cùng lắm chỉ đạt cấp ba mà thôi.

      Nhưng Tô Tô chưa kịp thở phào nhõm phần thân đông cứng kia ngã xuống căn biệt thự, khiến nóc nhà chỗ đó sụp xuống. Phần thân sau con giòi bò loanh quanh rồi lại dựng thẳng phần thân đông cứng lên. Các dị năng giả điên cuồng bắn dị năng về phía nó.

      Mất lúc lâu phần thân cứng đờ kia mới đổ xuống, bụi đất bay tứ tung còn nửa thân sau vẫn khua khoắng khiến mảng tường đất to bị sụp.

      Đây mới chỉ là bắt đầu. Con giòi vừa ngã xuống lùm cây biến dị, những con giòi con chờ nãy giờ ngoài thôn Bát Phương cuối cùng cũng tìm được lối vào nơi này.

      Đây chính là lúc đám gà biến dị phát huy sức mạnh. Khi nhóm lính dị năng vận công để tiếp tục chiến đấu, định đối phó với mối nguy mới này đám gà con “có tổ chức” chiêm chiếp chạy ra. Gà con ăn giòi con, gà to ăn giòi to, gà nào tranh được chạy ra tận mương nước ngoài thôn để ăn.

      “Haha, thôn Bát Phương này quả là nơi kỳ diệu!”

      Phương Thúc Ế ngồi tầng thượng căn biệt thự cất lời khen ngợi sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi. ta quay lại với Sở Hiên:

      “Nguy cơ được giải quyết nên lại chẳng có việc gì cho các dị năng giả rồi.”

      Tác dụng của các dị năng giả và Tô Tô là đối phó với con giòi lớn mở đường, còn những đám lâu nhâu để gà biến dị đối phó. Căn cứ theo lời Sở Hiên, sau khi gà lớn để khống chế chúng phát triển tràn lan, họ còn giết gà ăn thịt.

      Thôn Bát Phương này chẳng phải nơi kỳ diệu sao?

      Sở Hiên cười đáp lời, “Hoàn toàn chính xác. Tô Tô là người có tài. nay, ở ngoài kia, nào có người nào có thời gian chăm nom những chuyện này. đến chuyện xây dựng địa bàn, chỉ có Tô Tô mới bỏ nhiều công sức tỉ mỉ như vậy thôi.”

      Đơn cử như chuyện gà biến dị và giòi biến dị, ra chúng đều nguy hại và có thể bao vây con người. Nhưng ở chỗ Tô Tô, chúng trở thành phần trong chuỗi thức ăn, tất cả đều trở thành đồ ăn của con người.

      Phương Thúc Ế gật đầu tỏ vẻ đồng tình, nhưng hề tỏ vẻ tham lam. ta tiếc nuối bình luận:

      “Tốt tốt, nhưng chỗ này hơi , thích hợp cho phụ nữ như Tô Tô bày vẽ. Chơi cùng chút vậy.”

      Phương cảm thấy nơi đây non xanh nước biếc bình an đúng ?!”

      Khi câu này, Sở Hiên cười hơi mờ ám. ta biết bản chất Phương Thúc Ế. Mạt thế mạt thế, Phương Thúc Ế là kẻ phong lưu, chỉ cần thời cuộc ổn định chút là bản chất đấy lộ ra.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 313: Nơi này có người đẹp

      Sở Hiên dường như có thể đoán được suy nghĩ của Phương Thúc Ế. Phương Thúc Ế vừa dẫn quân đến Xuân thành, Phương Thúc Ế ở lại thôn Bát Phương, có chuyện gì phải lo nghĩ nên tâm tư thoải mái. Sở Hiên với ta:

      ra thôn Bát Phương này cũng hoàn toàn là ao nước trong. Nghe ở đây có người đẹp.”

      “Ô? Người đẹp á?”

      Phương Thúc Ế nhướn mày, có vẻ thích thú, gương mặt mệt mỏi lúc trước nhìn rạng hơn hẳn. Nghe thấy hai chữ “người đẹp”, ta cảm thấy hứng khởi hơn rất nhiều.

      Có điều người như Phương Thúc Ế phong lưu chứ hạ lưu. Xuân thành đầy đứng đường nhưng ta thích. Từ trước đến nay, ta luôn theo đuổi cảm giác hưởng thụ cao cấp, tinh thần vui vẻ quan trọng hơn thể xác thuần túy. Có thế Phương Thúc Ế mới thỏa mãn.

      Điều này Sở Hiên hiểu, vì thế sau khi thấy ta tỏ vẻ hứng thú, bước lên bước:

      “Trong thôn Bát Phương có người phụ nữ tên Mai Thắng Nam, nhìn cũng xinh đẹp hiếm có. Trước kia cuộc đời cũng ba chìm bảy nổi, nhắc cũng được. Khi đến thôn Bát Phương, ta định bán thân kiếm cơm ăn nhưng Tô Tô cho. ấy định giá Mai Thắng Nam trăm nghìn tinh hạch bữa cơm, Phương đây có hứng thú ?”

      “Ha ha…”

      Phương Thúc Ế cười tỏ vẻ méo mó có hơn , khỏi cần Sở Hiên phải hỏi thêm. Trước ta còn tưởng thôn Bát Phương là nơi gì ghê gớm lắm, đến rồi mới biết chẳng nơi nào trong mạt thế được yên bình đơn thuần như chốn này.

      Kể ra ta cũng định giở trò đồi bại gì với Mai Thắng Nam, cũng muốn lấy gì tại đây. Bỏ ra trăm nghìn tìm chút vui, coi như tiêu khiển trong cuộc sống nhàm chán.

      Còn Tô Tô sau khi giết hết giòi chống nạnh nhíu mày nhìn cái miệng đỏ lòm của con giòi to chết. phóng sợi dây thừng băng vào trong cái mồm, xoay lúc rút ra được viên tinh hạch hình quả trứng to bằng ngón tay cái.

      Chỉ thoáng sau, đám gà con gà mẹ ăn hết đám giòi kia liền đến thịt nốt xác con giòi cấp ba.

      Phần đuôi giòi bị đóng băng bị chén sạch trong nháy mắt. Móng vuốt sắc bén của mấy con gà đục thành từng lỗ mặt đất, đào giòi con ra ăn.

      Khi đào mương nước, cha Tô lấy đất thừa để đắp tường đất rồi gia cố thêm bằng đá dị năng. Có điều, bức tường này quá yếu, toàn bộ tường rào vừa xây xong bị con giòi cấp cao phá hỏng.

      Cha Tô lập tức gọi Ca tử đến bảo làm tảng đá to để tạm thời chặn lỗ hổng đó lại.

      Ông tiếp tục suy nghĩ, cảm thấy công trình phòng ngự của thôn chưa thể dừng lại ở đây. Giờ phải đốc thúc nhóm lao động tiếp tục củng cố tường rào vững chắc hơn.

      Có điều các vật liệu xây dựng trong thôn cạn kiệt trong suốt quá trình xây dựng mấy tháng qua. Xi măng và keo xây dựng cũng được tận dụng cho các việc khác như sửa đập chứa nước, sửa cầu băng qua mương nước.

      Dị năng của Ca tử chỉ có thể tạo ra tảng đá lần, hơn nữa phải hấp thu tinh hạch rất lâu mới có thể tạo ra được tảng đá tiếp theo. Dựa vào Ca tử để gia cố tường rào quá chậm.

      nay, thôn Bát Phương có vài dị năng giả hệ thổ cấp bậc hơi thấp. Có điều công trình tường rào quanh thôn lớn như vậy, thể củng cố chỉ trong sớm chiều.

      Cha Tô sốt ruột đứng vò đầu bứt tai trước đàn gà mổ, chỉ sợ con giòi như thế xuất nữa. Thời gian gia cố tường rào lâu như vậy, mấy con giòi là có thể phá sập toàn bộ trong nháy mắt.

      “Cha đừng vội quá, dù sao chuyện gì cũng cần thời gian giải quyết lần lượt.” Tô Tô khuyên cha mình, “Chắc chắn đám giòi này quay lại, vì thế mọi người trong thôn thể hoạt động đơn lẻ được nữa. Mọi người nên ra khỏi khu vực ngoài tường rào, tập trung lại ở đây.”

      Thôn Bát Phương rất lớn. Trước kia Tô Tô để ý đến binh lính và những người bình thường, cứ để bọn họ tự chọn phòng ở và người sống chung vì cảnh nơi đây rất đẹp, hơn nữa cũng thuận tiện cho mọi người làm. Đa phần nhóm lao động đều ở lại cạnh tường rào.

      Thế nhưng bây giờ địa điểm này hoàn toàn an toàn. con giòi cấp ba có thể vượt tường, dẫn đám giòi vào thôn Bát Phương. Nếu đám gà biến dị cứu nguy kịp thời những người sống cạnh tường gặp nguy hiểm.

      “Tô Tô…”

      giọng đàn ông vang lên sau Tô Tô. quay lại thấy Thư Sinh nhìn chẳng giống lính đặc công chút nào. Gương mặt trắng trẻo, lại có vẻ khiêm tốn. Thư Sinh tự đề cử:

      “Để tôi thử xem?”

      ? Hệ sương mù?”

      Cha Tô thấy hơi khó hiểu. Dị năng của Thư Sinh là sương mù, chỉ thả ra được đám khói trắng mờ ảo. Giờ bọn họ muốn gia cố tường rào, Thư Sinh có thể làm được gì?

      “Cha, cứ từ từ nghe Thư Sinh .”

      Tuy Tô Tô biết sương mù của Thư Sinh làm được gì nhưng kiếp trước có quen dị năng giả hệ sương mù cấp bốn, chỉ thả ra sương mù bảng lảng mà còn có thể ngưng tụ sương mù, đột nhiên xuất đột nhiên tan biến, là thứ vũ khí giết người cực kỳ hữu ích.

      Vì thế đừng coi thường sương mù, chỉ cần Thư Sinh tận dụng tốt hoàn toàn có thể đuổi kịp và vượt qua các dị năng giả khác.

      Thư Sinh nở nụ cười với Tô Tô. cầm cái bát thủy tinh, dưới đáy có lớp giòi, số lượng nhiều lắm.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :