1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 304: Phụ nữ làm sao?

      “Phụ nữ làm sao?”

      Lý Tiểu Vũ cau mày, đút hai tay vào túi quần đứng trước mặt Lý An Tâm. cảm thấy từ khi Lý An Tâm được cứu về, tư tưởng của ta có gì đó đúng. Lý Tiểu Vũ thêm:

      “Mạt thế phải thời đại của mình đàn ông. Trong nguy hiểm, nam nữ đều có thể chết vậy nên phụ nữ như chúng ta tại sao lại lo được nhiều như vậy?”

      “Ôi giời ơi em đừng nghiêm túc quá.” Lý An Tâm bĩu môi dạy dỗ Lý Tiểu Vũ, “Em sống ở thôn Bát Phương được bảo vệ kỹ nên biết thế giới bên ngoài đen tối như thế nào. Đối với phụ nữ, chỉ cần hầu hạ và dựa dẫm vào đàn ông thôi, còn chuyện chém giết cứ để họ làm là được.”

      “Em đồng ý với điều chị .” Lý Tiểu Vũ nhíu chặt mày lại, quay người nghiêng về phía Lý An Tâm, chỉ về phía hai tòa tháp canh, “Vì sao phụ nữ chỉ có thể dựa vào đàn ông? Đàn ông có thể chém giết vì sao phụ nữ lại thể? Mà hầu hạ đàn ông là thế nào cơ? Giá trị của phụ nữ chỉ như vậy sao?”

      Nãy giờ Lý Tiểu Vũ nhận ra nhưng những người tháp canh nhìn thấy năm sáu con giòi to như cây cột điện xuất trước mặt Tô Tô bên ngoài thôn Bát Phương, đều bị Tô Tô đánh bay.

      Tô Tô bụng mang dạ chửa, mình đánh lui đám giòi mà những người có năng lực như lại bị Lý An Tâm đánh giá là “chỉ cần cung cúc hầu hạ đàn ông” là được. Tại sao phụ nữ lại chỉ cần hầu hạ đàn ông? Tại sao chỉ có thể tìm đường sống bằng cách dạng chân ra?

      phải đàn ông chỉ nhiều hơn phụ nữ chân thôi sao?

      “Thôi được rồi, xem em kìa, bị Tô Tô tẩy não hết rồi.” Lý An Tâm quyết định tranh luận vấn đề này với Lý Tiểu Vũ nữa. ta cúi đầu lẩm bẩm, cảm thấy tự ti trước ngay thẳng của Lý Tiểu Vũ, “Lúc đó phải Tô Tô cũng dựa vào đàn ông à? Còn kêu phụ nữ phải tự mình cố gắng. Chả phải ta chỉ muốn vui vẻ với đàn ông rồi sinh con cho còn gì?! cho cùng ta cũng sợ phải tách khỏi mười tám tên lính đặc công dị năng mà?”

      “Sinh con là vì Diệp Dục ấy hả?”

      Lý Tiểu Vũ nhịn được gào lên. trợn mắt nhìn Lý An Tâm, biết còn bao nhiêu người ở thôn Bát Phương nghĩ giống ta. Chả ai trong bọn họ hiểu Tô Tô cả, cũng lòng quan tâm đến Tô Tô, chỉ trông mặt mà bắt hình dong nên tưởng Tô Tô mang thai chỉ để lấy lòng Diệp Dục và giữ đội lính đặc công ở lại.

      Tiểu Ái hình thành chỉ vì Diệp Dục, mặc dù phải có Diệp Dục mới có Tiểu Ái. Có điều Tô Tô sinh con phải để lấy lòng đàn ông mà vì ấy trân trọng sinh mệnh!

      Phụ nữ mang thai hay tồn tại thể chỉ để lấy lòng người đàn ông hay muốn níu giữ người đó. Mang thai chín tháng mười ngày rồi sinh nở vất vả, nếu tình thương của người mẹ chỉ nông cạn như vậy người ngoài sao có thể cảm nhận được vĩ đại của đấng sinh thành? Chính Tô Tô dạy Lý Tiểu Vũ đạo lý này.

      Tức chết mất!!! Lý Tiểu Vũ cảm thấy suy nghĩ của mình và Lý An Tâm hoàn toàn trái ngược, hai người thể chuyện nổi nữa. hùng hổ vòng qua Lý An Tâm về biệt thự của mình, mở cửa rồi đóng “rầm” cửa lại, muốn nhìn thấy Lý An Tâm nữa.

      “Sao thế nhỉ??? Lại õng ẹo gì biết?!” Lý An Tâm ở lại hiểu vì sao Lý Tiểu Vũ nổi giận còn to tiếng với ta. Suy nghĩ hồi Lý An Tâm cho rằng Lý Tiểu Vũ được bao bọc quá rồi nên sinh hư!!!

      qua cũng phải lại, người trong thôn Bát Phương phải lo ăn uống nhưng bên ngoài cũng toàn giòi, Tô Tô lại bắt người khác ra dọn dẹp, cũng có ý định rút nên bọn họ sợ hãi trong lòng cũng là chuyện bình thường. Có người muốn cố thủ, có người muốn rút lui nhưng còn có mười tám người lính đặc công dị năng đủ ngăn cản cả đội quân nên số người muốn ở lại tương đối nhiều.

      Nhưng sau hai ba ngày cố thủ, Tô Tô vẫn cho người ra ngoài diệt giòi nên số người muốn dần tăng lên, trong đó Kiều Tư cầm đầu. Sau hôm Tô Tô gặp Lý An Tâm, Kiều Tư sai Cát Bát Thiên đến thông báo chuyện bọn họ định Xuân thành nhân lúc giòi còn chưa quá nhiều.

      Khi đó, Tô Tô ngồi ăn sáng trong phòng khách. Nghe Cát Bát Thiên trình bày lý do, vừa khuấy cháo vừa gật gù:

      “Xuân thành cũng an toàn. Biển zombie tiến về hướng đó.”

      Từ ngày đầu vừa thoát khỏi biển zombie, Tô Tô với người trong thôn về hướng di chuyển của chúng nhưng tiếc thay, người của Kiều Tư tin nhưng ta lại tin. Họ cho rằng cố tình vậy để ngăn cản mọi người rời khỏi sơn trang, thất thoát sức chiến đấu và sức lao động.

      “Thế à?” Cát Bát Thiên ngờ vực hỏi, “ chủ của chúng tôi vẫn muốn Xuân thành xem sao. Cậu chủ của chúng tôi ở Xuân thành, nếu có biển zombie cậu chủ bảo vệ chúng tôi.”

      “Được thôi, cứ . Mấy người rồi Tiểu Thập thế nào?”

      nghĩ Kiều Tư chắc mang cả con trai cùng nhỉ?

      Ai dè Cát Bát Thiên cúi đầu, mặt đỏ bừng với Tô Tô: “Xin lỗi Tô Tô, chủ của chúng tôi muốn gặp cậu chủ trước. Sau này cậu chủ sai người đến đón cậu chủ .”

      “...” Tô Tô hết nổi, ném chiếc thìa sứ “choang” cái, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Cát Bát Thiên, hỏi, “Đây có phải là con của Kiều Tư vậy? Bao nhiêu ngày rồi mà ta thèm đến thăm thằng bé chứ đừng đến bế ẵm, giờ còn vứt lại con cho tôi??? Chỗ của tôi là trại trẻ mồ côi đấy à???”

      “Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!”

      Đối với tức giận của Tô Tô, Cát Bát Thiên chỉ biết xin lỗi. ta cũng hiểu Kiều Tư đúng nhưng ràng cậu chủ ở Xuân thành mà lại đến. Kiều Tư sốt ruột, vệ sĩ bọn họ cũng sốt ruột. Khi Kiều Tư muốn Xuân thành tìm cậu chủ, Cát Bát Thiên cũng chẳng phản đối gì hết.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 305: Đời người muôn hình vạn trạng

      Mạt thế khó khăn, đương nhiên để lũ trẻ cho Tô Tô ổn thôi. Mặc dù bên ngoài thôn Bát Phương bị giòi bao vây, nhưng trong thôn có mười tám đặc công dị năng bảo vệ, cầm cự vài tháng trong biển zombie cũng thành vấn đề. Tới khi ấy bảo Phương Thúc Ế điều máy bay đến đón bọn trẻ cũng như thế cả.

      Còn về chuyện Kiều Tư nỡ xa con, tình mẫu tử gì đó, Cát Bát Thiên phải phụ nữ, cũng có con nên cảm nhận được tình cảm đó. Vì thế ta cũng cảm thấy những điều Kiều Tư làm có gì quá đáng, chỉ nghĩ rằng Kiều Tư hơi bản năng mà thôi, ngoài ra có gì cả.

      “Được được được, cút luôn , đừng để tôi nhìn thấy ta!”

      Nghĩ tới xe vũ khí kia, Tô Tô cũng ép Cát Bát Thiên đưa đứa bé , dù sao Phương Thúc Ế cũng chỉ cần đứa bé, đứa bé con ở đây lo vũ khí chạy mất. Kiều Tư đưa con cũng được, tránh cho đứa bé bị ta hành hạ đường.

      Đám người Kiều Tư muốn như mở đầu, rất nhiều người thường cũng chịu được nữa, họ bắt đầu có những ý nghĩ kì quái. Tranh thủ bây giờ lũ giòi chưa nhiều tới mức đáng sợ như ở khu an toàn mau chóng , tới nơi nào đủ an toàn hơn.

      Xuân thành là nơi lý tưởng nhất, cũng biết là ai . Xuân thành có đủ quân đội canh giữ, số lượng dị năng giả cũng quy mô hơn, chức năng cơ bản của xã hội cũng được hoàn thiện cơ bản. Hơn nữa ở đó nhiều đồ, hoạt động vui chơi giải trí cũng nhiều. Tóm lại là thiên đường dành cho dị năng giả và người thường.

      Còn chuyện Tô Tô biển zombie tiến về phía Xuân thành chỉ là mò thôi. Ai biết được Tô Tô hay giả, chắc chắn thôn Bát Phương của bị giòi bao vây, Tô Tô muốn khỏi đây nên mới lừa mọi người để họ ở lại giết giòi mà thôi.

      Hơn nữa nếu như biển zombie có đến Xuân thành , ở đó có quân đội và dị năng giả, chẳng lẽ thể khống chế được biển zombie nho đó sao???

      Nên mọi người xôn xao tập hợp lại, trừ tám người Kiều Tư, Cát Bát Thiên và vệ sĩ dị năng ra, còn hơn trăm người thường và phần lớn dị năng giả bỏ .

      Trong số đó dị năng hệ thủy là nổi tiếng nhất, chỉ cần hô tiếng rất nhiều người thường cùng theo. Dị năng hệ mộc cũng nổi tiếng kém, nhưng dị năng hệ mộc ở thôn Bát Phương chẳng có mấy người, chỉ có ba dị năng giả hệ mộc cấp rất thấp, còn là người khuyết tật.

      Mà ba người khuyết tật đó định rời khỏi thôn Bát Phương. Đối với họ mà , sau khi trải qua những tháng ngày đen tối nhất, đói khát nhất, đáng sợ nhất, tự trọng bị ném xuống bùn đất, chết cũng có gì đáng sợ. Đổi lại, thực ra những ngày tháng ở thôn Bát Phương với họ chính là thiên đường.

      Nhớ lại lúc đầu, ba người họ ở trong đoàn khác thường xuyên bị ghét bỏ, nhưng ở thôn Bát Phương vừa được ăn được uống lại được nhận tinh hạch, Tô Tô còn có lòng muốn đào tạo bọn họ, để bọn họ tìm lại được giá trị của bản thân, như thế cũng rất tuyệt.

      Sau cả ngày trời ồn ào nhộn nhạo, bên ngoài thôn Bát Phương vẫn nhiều giòi như thế, bên trong thôn thanh toán tinh hạch cho người làm. đứng dưới gốc hòe nhìn đám người đó vác túi lớn túi bé như chạy nạn, chuẩn bị chất lên xe để xuất phát.

      Người già và trẻ con đứng nhìn từ xa, trong lòng họ dâng nỗi buồn thương, cảm thấy mình sắp bị ở lại đây làm mồi cho giòi ăn. Có người rất thản nhiên, họ cảm thấy những người thường và dị năng giả khỏe mạnh này đưa người già yếu như họ theo cũng tốt, đỡ khoản di chuyển mệt mỏi, lúc nào cũng lo bị bỏ lại.

      Những dị năng giả và người thường muốn chỉ còn lại nhóm , họ nhìn đám người rời chút cảm xúc nào, chỉ cảm thấy lần này từ biệt, chừng ai sống cuộc đời của người đó, chẳng có cơ hội gặp lại nhau nữa.

      Đương nhiên, bọn họ muốn , cứ nhất định muốn sống chết cùng thôn Bát Phương. Trong thời mạt thế, họ đưa tiễn người thân bạn bè, mình sống lang bạt, nơi nương tựa ở thời kỳ này. Khó khắn mới tìm được chỗ yên thân, sống hay chết cũng muốn di chuyển chút nào. Sống đương nhiên là tốt, còn chết gặp người thân bạn bè sớm chút cũng sao.

      Cảnh ly biệt này đời người có muôn vàn kiểu. Tô Tô ăn tối xong ngáp cái rồi ra sân. ưỡn bụng đứng cạnh Bì, nhìn những người xếp đồ chuẩn bị xuất phát. Trong đó có nhóm người, toàn là đàn ông, có hai ba dị năng giả trong số những người đàn ông đó, mà Lý An Tâm cũng ở nhóm này.

      “Ồ…”

      Tô Tô nhìn Lý An Tâm thở dài, thấy Lý An Tâm mặc chiếc áo phông mỏng dính mà mặc áo lót bên trong. Bộ ngực cao đầy lấp ló sau lớp áo, nhìn rất . Nhưng Lý An Tâm có cảm giác gì, thậm chí còn nghĩ mặc như thế là đương nhiên.

      đừng thở dài, đám đàn ông này phải nhịn ở thôn Bát Phương lâu quá rồi, vội vàng tìm tự do của mình. Mỗi người có chí hướng riêng, giữ đám người này ở lại cũng có ảnh hưởng tốt đến người già và trẻ ở thôn Bát Phương này.”

      Bì ở bên cạnh nghe thấy tiếng thở dài của Tô Tô, liền quay đầu nhìn Tô Tô an ủi, tưởng Tô Tô nỡ để những người này rời khỏi thôn Bát Phương, vì thế mới cố gắng khuyên bảo Tô Tô.

      Nào biết Tô Tô chỉ cười lạnh, với Bì, “Nếu họ muốn , viết lại tên họ rồi lưu cả dấu vân tay nữa. Sau này những người này muốn về đừng cho quay lại.”

      Thực ra cái Tô Tô thở dài phải vì ra của những thành viên thôn Bát Phương, mà vì những gì Lý An Tâm làm. Nhìn dáng vẻ của Lý An Tâm ngày hôm nay như thế chắc hẳn ta định thoát khỏi vũng bùn. ta chính là loại con mà Tô Tô , ràng có cơ hội thoát khỏi vũng bùn nhưng lại chủ động nhảy xuống.

      Đương nhiên đàn ông tránh khỏi có lúc muốn buông thả, điều này Tô Tô cũng nghĩ tới, nhưng Tô Tô quản lý thôn Bát Phương chặt như ở chùa. Mặc dù có người đẹp như Mai Thắng Nam, đàn ông trong thôn cũng chỉ có thể nhìn chứ được sờ vào. Giờ những tên đàn ông này đưa Lý An Tâm để trút hết “nỗi lòng bấy lâu” lên người Lý An Tâm, điều này cũng gì có thể ngăn cản.

      Nhưng vấn đề là, Lý An Tâm tự nguyện.

      ta giống người như Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam chỉ thể ra vẻ sa đọa, nhưng thực ra đó là khí chất của ấy. Nhìn có vẻ cợt nhả, nhưng thực ra đàn ông rất khó có thể làm được gì ấy, nhưng Lý An Tâm quá rẻ mạt so với Mai Thắng Nam!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 306: Con đường thênh thang
      Những người muốn rời chuẩn bị xe rồi họp lại và bầu ra người đội trưởng. Bọn họ dự định theo xe của Kiều Tư. Sau khi xe của Cát Bát Thiên khởi hành, bọn họ cũng lục tục lên xe.

      Lúc này, biết Lý Tiểu Vũ chạy từ đâu tới, túm tay Lý An Tâm quát:

      “Lý An Tâm chị điên rồi à?”

      “Em mới điên ấy, chỉ có em điên thôi!” Lý An Tâm cố giật tay ra, “Em bỏ tay chị ra! Chỗ này giòi sắp tràn vào rồi, chị bảo em cùng em , giờ còn ngăn chị trốn à?!”

      “Bỏ với đám đàn ông này á? Bọn họ chỉ coi chị là búp bê tình dục thôi, chán vứt!!!”

      Lý Tiểu Vũ bực tức đẩy Lý An Tâm ngã nhào xuống đất, lôi ta ra khỏi đoàn người. Lý Tiểu Vũ thực hiểu tại sao bây giờ Lý An Tâm lại biến thành như vậy? Mặc dù tại thôn Bát Phương bị giòi vây quanh, nguy hiểm rình rập nhưng chỉ cần ta ở lại đây người đàn ông nào có thể làm nhục hay ép ta làm điều muốn.

      Nhưng Lý An Tâm thà bị đàn ông chà đạp cũng chịu ở lại thôn này ăn uống no đủ, đầu óc ta làm sao vậy? ta cần đến trinh tiết nữa à?

      “Ơ kìa?!!” Trong đoàn người có người ông đứng dậy, chắn trước mặt Lý Tiểu Vũ, bực tức : “Tôi này Lý Tiểu Vũ, muốn cản cũng ai gì vì dù sao cũng là con . Nhưng ràng Lý An Tâm muốn chờ chết ở đây, sao quá đáng thế?”

      “Đúng thế. Giờ chúng tôi còn là người của thôn Bát Phương, Lý An Tâm là thành viên của nhóm chúng tôi, mắng mắng chứ đừng động tay động chân.”

      “Tự Lý An Tâm muốn theo chúng tôi, có ai ép buộc ấy đâu. Bây giờ nếu Lý An Tâm muốn ở lại chúng tôi cũng ý kiến, nếu Lý An Tâm muốn ở lại còn gây gì nữa, Lý Tiểu Vũ?”

      “Nếu cùng chúng tôi là được, ha ha ha ha...”

      mặt ta lộ vẻ mập mờ. Trước đây khi sống ở thôn Bát Phương, bọn họ dám đùa cợt với phụ nữ bên cạnh Tô Tô nhưng nếu Lý Tiểu Vũ theo họ nàng này “ngon” hơn Lý An Tâm nhiều.

      Có lẽ suy nghĩ của cũng giống suy nghĩ của nhiều người ở đây. Bọn họ trước khi vẫn có vài tiếng cười dâm đãng vang lên. Lý Tiểu Vũ tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, tiến lên cho tên cười ha ha phát tát.

      ta giật mình, hầm hầm túm cổ áo Lý Tiểu Vũ.

      Tô Tô thấy vậy nhíu mày tiến lên bước, hai dòng nước lay động xuất sau lưng. vốn chỉ định đứng xem chứ nghĩ Lý Tiểu Vũ có thể khuyên được Lý An Tâm, càng ngờ đám người này chưa rời dám ra tay với Lý Tiểu Vũ.

      Nhưng Tô Tô chưa kịp ra tay Thư Sinh từ nóc nhà giơ súng bắn phát vào sát chân tên nắm cổ áo của Lý Tiểu Vũ. Tên đó vội vàng buông tay lùi lại rồi cười với Tô Tô:

      “Thôi được rồi, có gì. Mỗi người mỗi khác, nhịn nhau tí.”

      “Đúng thế, đừng để lại ấn tượng xấu cho nhau trước khi .”

      Tô Tô xùy tiếng, thể châm chọc. muốn nhịn, càng sợ đánh nhau, chỉ muốn gây chiến vì hạng như Lý An Tâm.

      thu hồi hai cột nước, chống lưng ra nhìn Lý An Tâm lồm cồm bò dậy. Lý An Tâm so vai rụt cổ tỏ vẻ chỉ muốn rời ngay lập tức.

      Cách đó xa, Mai Thắng Nam và mấy người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, ăn mặc kín đáo tới, đứng ở bên xem kịch vui.

      Tô Tô xoay người với Lý Tiểu Vũ, “ muốn cùng với Lý An Tâm à?”

      , tôi !” Lý Tiểu Vũ trả lời rất kiên quyết, tỏ ra có chết cũng rời khỏi thôn Bát Phương.

      Tô Tô lại hỏi, “Vậy nhất định muốn giữ Lý An Tâm ở lại à?”

      Dù Tô Tô ưa Lý An Tâm nhưng chỉ còn cái vỏ rỗng cũng chẳng nguy hiểm gì. Nếu Lý Tiểu Vũ thương xót ta, nhất định giữ ta ở lại Tô Tô cũng đành để Lý An Tâm tiếp tục ở lại.

      Để Mai Thắng Nam dạy dỗ Lý An Tâm chút!!!

      Ai ngờ Lý Tiểu Vũ còn chưa lên tiếng, Lý An Tâm như đỉa phải vôi, ngẩng phắt lên gắt với Tô Tô, “Ai mà biết sau biển giòi là biển zombie? Chính mồm Tô Tô thế, ở lại đây chịu chết còn muốn lôi tôi theo. Tôi muốn! Tôi thà bị trăm người cưỡi vạn người đè cũng muốn ở lại nơi này nuôi giòi!!!”

      Lý An Tâm nhấn mạnh vào hai chữ “nuôi giòi”. Tô Tô nhướn mày, rất muốn bảo với Lý An Tâm là nếu phải vì Lý Tiểu Vũ ai cho ta ở đây? Lý Tiểu Vũ xoay người, nhìn ta chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ:

      “Được, tạm biệt!”

      Nếu Lý An Tâm ra những lời như vậy, Lý Tiểu Vũ chẳng giữ ta lại làm gì, càng chẳng muốn tranh chấp với đám người sắp kia. vô nghĩa! Điều cần Lý Tiểu Vũ cũng , cần khuyên cũng khuyên, gây cũng xong rồi. Lý An Tâm cần thôi. đỡ Tô Tô trở về, lưu luyến gì Lý An Tâm nữa.

      người chăm chăm tìm chết, cứu được lần cũng cứu được lần hai.

      Cánh cửa nặng nề đầu thôn chầm chậm mở ra. Chiếc xe chở Kiểu Tư ra ngoài đầu tiên, xe của đám Cát Bát Thiên theo sau bảo vệ. Bọn họ sử dụng kỹ năng tấn công đám giòi ít ỏi bên ngoài, nhanh chóng mở được con đường thênh thang.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 307: Diệp Dục bị nướng chín
      “Giết dễ thế, hà cớ gì phải để bản thân bị bao vây ở đây? Sao sớm chút? cùng chúng tôi cho rồi!!!”

      Trong đám người rời , có người cố tình với Tô Tô. Tô Tô thèm để ý, giờ để lũ giòi dễ giết đó làm mồi cho cây, lùm cây biến dị ngoài thôn Bát Phương kia làm sao có thể tươi tốt để trở thành lớp phòng ngự zombie được chứ?

      và Lý Tiểu Vũ cùng đến dưới gốc cây hòe, vừa đúng lúc nhìn thấy Mai Thắng Nam dẫn mấy đến góp vui, Mai Thắng Nam giả vờ sụt sịt, nhìn Tô Tô cười:

      “Cứ để đám người đó như thế sao? Chẳng giống phong cách của từ trước tới nay gì cả.”

      “Nếu sao? Tận tình khuyên can để giữ họ lại, hay phải dùng súng bắt ép họ phải ở lại? Thích , tôi giữ mấy người đó lại.”

      Tô Tô nhún vai, chống eo về phía biệt thự của mình. Thôn Bát Phương của dùng chiến thuật “lấy thịt đè người”, nhiều người chỉ tổ tốn thức ăn. Tô Tô cũng bắt những kẻ đó canh gác thôn, nên người nào thích , rồi đừng về nữa.

      Thực ra, chuyện như giờ Tô Tô nghĩ mọi người cũng có thể thấy, dù bên ngoài thôn Bát Phương có rất nhiều giòi nhưng bên trong lại có con nào, vì sao?

      Nếu như họ chỉ có chút lòng muốn cùng sinh cùng tử với thôn Bát Phương vắt óc suy nghĩ nguyên nhân.

      Nhưng những người này lại muốn , , là họ chưa từng nghĩ vì sao. Bởi vì từ khi bắt đầu họ cảm thấy hoang mang, họ vốn có lòng muốn , chỉ tưởng rằng thôn Bát Phương sắp trụ được nữa, nên cũng thèm để ý đến tình hình thực tế. Vì sao giòi đến ba bốn ngày rồi, mà bên trong thôn Bát Phương có con giòi nào?

      Trong đầu của họ chỉ có suy nghĩ duy nhất: thôn Bát Phương rất nguy hiểm, phải sớm chút. Những ngày tháng ở thôn Bát Phương quá tẻ nhạt, thú vị chút nào, họ muốn ra thế giới phồn hoa ngoài kia để tự do bay lượn!

      Lần này, Tô Tô đảm bảo với họ, trong thời gian ngắn thôn Bát Phương có giòi, lần sau sao? Nếu tiếp tục gặp nguy hiểm, người đầu tiên rời bỏ thôn Bát Phương chính là họ.

      Nếu có lòng muốn cùng vào sinh ra tử với thôn Bát Phương, Tô Tô chẳng việc gì phải tốn lời giữ họ lại?

      về căn nhà ở cùng cha mẹ, lên tầng hai thăm Diệp Dục. Bây giờ Diệp Dục giống như lò than hình người, Tô Tô ngồi xuống chân giường, tiện tay sờ cái mà toàn tro than dính lên tay.

      Tô Tô thở dài, tiến lên phía trước chút, đưa tay đặt lên vị trí trái tim của Diệp Dục. vẫn có thể cảm nhận được trái tim Diệp Dục đập, Tô Tô tự lẩm bẩm mình:

      ấy là dị năng giả hệ hỏa, tiến hóa lần nữa tiến hóa thành dị năng gì chứ?”

      Tô Tô cũng biết, sau mạt thế có rất nhiều dị năng giả có dị năng hệ công kích thích tiến hóa dị năng lần hai. Ví dụ như dị năng giả hệ hỏa, dị năng hỏa vốn rất mạnh rồi, nếu tiến hóa lần hai chừng lại chỉ tiến hóa thành dị năng tốc độ, hoặc dị năng sức mạnh?! Như vậy có cảm giác bị lỗ nặng.

      Sau khi tự lẩm bẩm xong, Tô Tô ngửi mùi trong phòng, đưa tay vỗ lên lò than Diệp Dục cái, , “ định tiến hóa thành cái gì? Sao trong phòng toàn mùi thịt nướng thế?!!!”

      Mùi thịt nướng đó tỏa ra từ người Diệp Dục! Tô Tô ưỡn bụng đứng lên, xoay tại chỗ vòng, rất lo cho Diệp Dục, nhưng dù có là dị năng giả cấp bốn cũng thể ngăn cản được quá trình tiến hóa của Diệp Dục. Hơn nữa, giờ Diệp Dục “chín” rồi, cố gắng ngăn cản tiến hóa, Tô Tô cũng chỉ có thể có được Diệp Dục bị nướng chín mà thôi.

      “Tô Tô, xuống đây. Có khách này!”

      Tô Tô biết làm thế nào ở trong phòng, Mai Thắng Nam gọi từ ngoài sân vào. Tô Tô bình tĩnh lại, nặng nề nhìn cái lò than hình người nằm giường rồi xoay người xuống tầng.

      Lúc này trời tối rồi, đoàn người vừa rời khỏi thôn Bát Phương được mấy tiếng, có người cũng có người đến. Người đến là những bị Lý Oánh bắt hầu hạ đàn ông trong quân đội

      Chỗ đất trống, nhóm phụ nữ quần áo xộc xệch, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang và lúng túng. Họ biết mình đến đâu, biết bị Lý Oánh đưa tới đây rồi có bao nhiêu người đàn ông xếp hàng chờ làm nhục họ.

      “Mẹ ơi!!”

      giọng non nớt vang lên, tất cả những người phụ nữ đứng ở khu đất trống đều ngoảnh đầu nhìn. khoảng hơn hai tuổi, bước đôi chân ngắn ngủn, mặc bộ quần áo mới, sạch , đầu tóc được buộc hai bên gọn gàng, dây buộc tóc còn thắt nơ.

      bé hấp tấp chạy tới. người phụ nữ đầu tóc bù xù, người bẩn thỉu trong đám phụ nữ òa khóc, quỳ xuống đất, mở cánh tay chờ bé nhào vào lòng .

      Cả đám phụ nữ chợt òa khóc nghẹn ngào.

      “Con tôi đâu? Con tôi đâu?”

      “Con trai, con ở đâu?”

      “Đây là chỗ nào, con tôi có ở đây ?”

      “...”

      Sau đó là màn gặp lại người thân, tất cả những người chứng kiến đều rưng rưng. Đến cả Mai Thắng Nam dửng dưng đứng bên cạnh cũng cúi đầu lau nước mắt. Ngoài thôn Bát Phương, lờ mờ lớp giòi vây quanh, bên trong thôn Bát Phương, tiếng khóc vang trời.

      Trong căn phòng tối tăm, trong tiếng khóc rấm rứt, cái lò than hình người nằm giường chợt “tách” tiếng, lò than bị nứt khe. luồng ánh sáng tỏa ra từ khe hở, bắn lên tường. Bức tường đó bị rộp lên, trong chớp mắt bị cắt thành đường thẳng tắp.

      Trong sân, Tô Tô còn chưa có cảm giác gì, Tiểu Ái trong bụng chợt đạp cái. Khuôn mặt Tô Tô tái nhợt, dừng lại, cúi người xuống, ôm bụng, dáng vẻ đau mà lên lời.

      “Sao thế?”

      Mai Thắng Nam hóng chuyện, bỗng quay sang nhìn thấy dáng vẻ trắng bệch, run rẩy của Tô Tô. nhảy lên, chạy vào sân, dìu Tô Tô rồi :

      “Hay sắp sinh rồi?”

      , con bé… con bé đạp vào xương sống của tôi nên đau!”

      Tô Tô được dìu, chỉ vào bụng mình, hơi đổ người về phía Mai Thắng Nam. vừa giơ chân bước bước, bắp chân cảm thấy đau nhức, Tô Tô cố gắng bám vò Mai Thắng Nam, giọng:

      “Chân tôi bị chuột rút rồi?”

      “Chuột rút?!”

      Mai Thắng Nam hiểu, ta phải bác sĩ nên nào biết cách xử lý khi phụ nữ mang thai bị chuột rút. ta nhìn trái ngó phải, đúng lúc gặp Lương Tiểu Kỳ mặc áo blouse trắng qua, Mai Thắng Nam gọi lớn:

      “Lương Tiểu Kỳ, mau lại đây. Chân Tô Tô bị chuột rút.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 308: phải thay đổi trạng xã hội nay

      “Hả? Chuột rút? Đừng cử động, đừng cử động, đừng ngã nhé.”

      Nghe xong, Lương Tiểu Kỳ hét lớn, quay người ném đồ cầm trong tay đưa cho Bì đứng cạnh, xắn tay áo chay vào sân nhà Tô Tô. cúi xuống, túm cái chân bị chuột rút của Tô Tô.

      Mai Thắng Nam dìu Tô Tô ở bên cạnh toát mồ hôi đầy đầu, cố thẳng lưng, chỉ sợ cẩn thận làm Tô Tô bị ngã.

      Ba người hề hay biết, mái nhà của căn biệt thự đằng sau lưng chợt có vô số ánh sáng vàng xuyên qua, tất cả đều diễn ra trong im lặng.

      “Xong rồi, đỡ hơn chưa?”

      Lương Tiểu Kỳ quỳ dưới đất, xoa bóp chân cho Tô Tô, cảm thấy bắp chân bị chuột rút cứng ngắc của Tô Tô mềm hơn chút mới ngẩng đầu hỏi. Tô Tô gật đầu, gương mặt mệt mỏi. Lương Tiểu Kỳ chạy như bay vào trong phòng lấy cho Tô Tô chiếc ghế băng, cùng Mai Thắng Nam hợp sức dìu Tô Tô ngồi lên ghế.

      “Đỡ chưa? Đỡ chưa???” Lương Tiểu Kỳ hỏi Tô Tô. Tô Tô gật đầu, “ sao, cảm ơn.”

      “Khi mang thai tượng chuột rút. Nếu gặp trường hợp như thế phải giữ bình tĩnh, được hoảng sợ, đừng làm bị thương tới đứa bé.”

      “Được, tôi làm thế.”

      Tô Tô gật đầu, nhìn Lương Tiểu Kỳ cười. Lúc này, trong sân có ít người già ôm lũ trẻ ra nhận mẹ. Có bé tìm được mẹ, có bé tìm thấy mẹ mình. Những đứa trẻ tìm được mẹ, ôm mẹ cười. Còn những đứa trẻ tìm được mẹ, nhìn bạn mình có mẹ mà mình khóc lóc đòi tìm mẹ.

      đoạn phim vừa bi vừa hài về tình cảm thường tình giữa người và người được diễn ra ở thôn Bát Phương.

      Sau khi chân Tô Tô hết bị chuột rút, nhìn người cười người khóc trong sân, xúc động hỏi, “Rốt cuộc có bao nhiêu đến thôn Bát Phương?”

      “Lúc sáng, phần lớn đàn ông rời . Bây giờ, ở đây, cũng có khoảng hơn trăm , tính sơ sơ số phụ nữ ở trong thôn vừa đúng bằng số đàn ông.”

      Người trả lời Tô Tô là Mai Thắng Nam, đối với số người trong thôn Bát Phương điều tra ràng. Những này gặp chuyện gì ở bên Lý Oánh, cần thiết phải hỏi. Mai Thắng Nam là người từng trải, cần hỏi cũng biết.

      Tô Tô ngồi ghế băng gật đầu, với Mai Thắng Nam, “Nếu số lượng đàn ông nhiều thế, và Lý Tiểu Vũ quản lý những người phụ nữ này . Tôi sắp sinh rồi, mong gì hơn, chỉ mong họ đừng tạo thêm phiền phức cho tôi là được.”

      Mai Thắng Nam méo miệng, đồng ý cũng phản đối. hiểu ý của Tô Tô, chỉ cần vào giờ phút quan trọng làm gánh nặng, làm chuyện lẳng lơ ong bướm gì Tô Tô cho những người này chốn nghỉ chân.

      Nhưng bảo quản lý những người phụ nữ này ư?!! Mai Thắng Nam cảm thấy số đàn ông ở thôn Bát Phương này quá ít rồi, đủ để gây chuyện, cũng có gì vui vẻ. Để dẫn đầu đám phụ nữ này, chẳng có đất dụng võ chút nào.

      Lúc chuyện Lý Tiểu Vũ ngang qua, sau khi nghe thấy lời Tô Tô bảo, “Tô Tô, thực ra tôi nghĩ thế này. Nếu bên ngoài trở nên như thế, chỗ nào cũng là giòi, tôi cảm thấy phụ nữ cũng nên cầm vũ khí lên học cách giết giòi. Như thế sau này họ sợ bị đàn ông ức hiếp nữa.”

      Có vẻ như sa ngã của Lý An Tâm là đả kích lớn với Lý Tiểu Vũ, bắt đầu suy nghĩ rằng phụ nữ thời mạt thế nên tìm được vị trí của bản thân. Giai đoạn đầu mạt thế, chỉ cần phụ nữ có dũng cảm cầm vũ khí giết zombie là có thể tự mình sống sót.

      Nhưng theo phát triển của mạt thế, nhân tính cũng biến mất trong quá trình đó, dù phụ nữ có dũng cảm hay , ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng của trạng xã hội này. Có người chủ động nhảy vào chỗ nước sôi lửa bỏng như Lý Tiểu Vũ, cũng có người bị ép nhảy vào chỗ nước sôi lửa bỏng như Mai Thắng Nam và những người phụ nữ đứng ở khu đất kia.

      Dù họ có tự nguyện , họ có điểm chung là cùng ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

      Những người phụ nữ thời mạt thế đóng vai trò gì? Chỉ là trang sức của đàn ông? Vai trò của phụ nữ chỉ là để xoa dịu đàn ông?

      Lý Tiểu Vũ nghĩ phải, đàn ông có thể giết zombie, tại sao phụ nữ thể? Dựa vào cái gì mà đàn ông đẩy địa vị của phụ nữ xuống mức này? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều nghĩ, đàn ông ở bên ngoài liều mạng, sau khi quay về phụ nữ phải là thứ làm ấm giường cho họ???

      phải thay đổi trạng xã hội như bây giờ, phải thay đổi, bắt đầu từ thôn Bát Phương!

      “Bốp bốp bốp!!!!”

      tràng vỗ tay vang lên. Tô Tô ngẩng đầu, nhìn thấy Mai Thắng Nam vỗ tay, mà còn là vỗ tay hưởng ứng cho Lý Tiểu Vũ.

      Mai Thắng Nam lười biếng, sau khi vỗ tay tán thành lời của Lý Tiểu Vũ, “Được, tôi ủng hộ , tinh thần đáng được tuyên dương. Con kiến mà nhấc cành cây, tinh thần đáng quý. Tốt lắm, tốt lắm. Lý Tiểu Vũ cố lên!”

      Mai, đừng trêu chọc ấy.”

      Tô Tô nhìn sang, trách móc Mai Thắng Nam tiếng. Mai Thắng Nam rút lại cái nhìn châm chọc, vô vị nhún vai, ngoảnh mông ra ngoài.

      Đối với người bơi trong biển lửa như Mai Thắng Nam, cao thượng như Lý Tiểu Vũ, cũng nghĩ xa như Lý Tiểu Vũ. Đối với Mai Thắng Nam, sinh tồn mới là chuyện quan trọng nhất!

      Nhưng Lý Tiểu Vũ hạ quyết tâm, trong lòng bừng bừng ngọn lửa nhiệt huyết, nào có thể vì hai câu của Mai Thắng Nam mà bị dập tắt? Tô Tô nhìn Lý Tiểu Vũ cương quyết, hắng giọng hỏi:

      “Này, Tiểu Vũ, định bao giờ bắt đầu đào tạo họ?”

      “Bây giờ tôi về viết bản kế hoạch.” Lý Tiểu Vũ hừng hực khí thế, cúi đầu nhìn Tô Tô , “Tô Tô, tôi phải vì bản thân mình, tôi cũng phải làm thánh mẫu. Tôi chỉ muốn chứng minh chuyện, phụ nữ cũng có thể giết địch để giành lại sống.”

      “Ha… ha ha, công trình vĩ đại đó, nhưng tôi ủng hộ .”

      Tô Tô cười, làm Lý Tiểu Vũ cụt hứng giống Mai Thắng Nam. coi trọng chuyện này, nhưng cũng đành lòng dội nước lạnh vào quyết tâm của Lý Tiểu Vũ. Vì Tô Tô hiểu, chuyện Lý Tiểu Vũ muốn làm ngại khó khăn gian khổ. Đây mới đúng là tác phong của thánh mẫu, Lý Tiểu Vũ tưởng chỉ cần dựa vào bản thân mình có thể thay đổi địa vị của phụ nữ trong quan niệm của loài người.

      Mà Tô Tô vốn là người theo chủ nghĩa phụ nữ phải độc lập, cũng thích thế giới mạt thế, thích công dụng như tại của phụ nữ. Tựa như ngoài việc an ủi đàn ông, làm ấm giường cho đàn ông, phụ nữ có công dụng nào khác nữa. Nhưng bảo Tô Tô làm gì đó để cải thiện địa vị của phụ nữ, cũng chỉ có thể vỗ tay cổ vũ Lý Tiểu Vũ như Mai Thắng Nam.

      Ủng hộ Lý Tiểu Vũ về tinh thần và vật chất.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :