1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 299: có đặc quyền gì

      Phía xa, những chiếc xe đỗ bên ngoài sớm chạy mất hút rồi, có lẽ người bên trong xe cảm thấy thôn Bát Phương này gần với Tương thành, sớm muộn gì cũng bị giòi bao vây. Bọn họ ở thôn Bát Phương chờ chết, vì thế buồn vào trong xem cảnh tượng bên trong thôn, lái xe thẳng, định đường vòng đến Xuân thành ở phía Bắc.

      Đứng vọng gác, dùng mắt thường cũng có thể thấy được cảnh tượng hoang vu phía trước, đồng ruộng khô cằn, chốc chốc lại có những con giòi béo múp chui lên, con to nhất khác gì thùng nước, còn mọc xúc tu đỏ tươi, bò thẳng đến thôn Bát Phương.

      Thảm cây bụi biến dị trong chiến hào của thôn Bát Phương hưng phấn lộ ra những chiếc gai sắc nhọn, ánh lên màu xanh biếc dưới ánh nắng, từ xa nhìn lại giống như những viên kim cương sáng lấp lánh được đính lên lùm cây.

      Mặt đất cục diện ràng, dưới lòng đất nơi con người nhìn thấy được, chỉ sợ giòi và rễ cây bụi đánh nhau rồi.

      Đám dị năng giả đứng vọng gác, có người bắc thang trèo lên tường đất chỉ đợi Tô Tô ra lệnh, mọi người phóng dị năng ra ngoài. Mà Tô Tô giống như tướng chỉ huy, đầu tiên phong tỏa những con giòi to như thùng nước, phóng dị đóng băng con giòi tại chỗ.

      có chút thách thức nào, tốp giòi đến trước rất dễ giải quyết, loáng xong, cần đến những người sống sót phía sau dị năng giả phải ra chiến đấu. Mọi người vốn dĩ ra sức, chuẩn bị chiến đấu sống còn với lũ giòi. Ai nấy đều mang tâm trạng quyết chiến, kết quả chỉ mấy phút trận chiến kết thúc.

      Trận đầu tiên, thôn Bát Phương toàn thắng!

      Tô Tô chống eo, đứng vọng gác, giơ kính viễn cọng nhóm bộ đội đặc công đưa cho , vừa quan sát vừa :

      “Mọi người bình tĩnh, mọi người bình tĩnh, đám giòi vừa đến quá ít, thảm cây bụi biến dị có thể đối phó được, sao. Nếu biển giòi như vậy lại ập đến đừng gõ chiêng, để chúng làm mồi cho cây bụi của tôi . ai được phép phóng dị năng giết giòi, đó là thức ăn của đám cây bụi của tôi.”

      Tạm thời, tình hình cũng quá cấp bách. Tô Tô muốn để cho thảm cây bụi của mình đối phó trước, nếu chúng đối phó được những dị năng giả kia ra tay cũng muộn. Bây giờ vừa vặn lợi dụng lũ giòi này để nuôi cây bụi, Tô Tô cũng bớt phải nghĩ cách nuôi giòi làm thức ăn cho cây bụi.

      Tô Tô vừa ra lệnh ai được ra ngoài giết giòi xong đúng lúc này, Bì lại dẫn ba người tàn tật đến, cụt tay, cụt chân, bị mất miếng thịt lớn ở mặt, da mặt gần như còn, để lộ cả răng và lưỡi.

      Bì bảo ba người kia đứng bậc thềm của vọng quan sát, nhìn ra ngoài, đứng sau Tô Tô : “Tô Tô, tôi phát ra ba dị năng giả hệ mộc, nhưng cấp rất thấp. Họ đều là sau khi bị zombie cắn mới kích phát dị năng.”

      Nghe xong, Tô Tô quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy người dị năng giả kia, mặt bị ăn mòn hết thịt lộ ra hàm răng trắng hếu trông cực kỳ ghê rợn. gật đầu, cảm xúc xuống, đứng bậc thềm hỏi:

      “Các có thể làm gì?”

      Dị năng giả mặt bị ăn mòn, tự ti lùi về phía sau, bước xuống hai bậc, cúi đầu, hai tay giơ ra, trong lòng bàn tay lem luốc có hạt giống màu đen, chỉ thấy gồng sức, trán ướt đẫm mồ hôi, giống như nhịn vệ sinh cả nửa ngày trời, hạt giống kia kêu “rắc” cái tách ra.

      “Tôi…chỉ biết làm thế thôi!”

      cúi đầu, lí nhí, đứng trước mặt người sạch như Tô Tô, tự ti cả người run rẩy, lại sợ Tô Tô chán ghét mình, vứt mình ra ngoài cho giòi ăn thịt, cố kìm nước mắt, dáng vẻ như sắp khóc.

      “Rất tốt.”

      Tô Tô gật đầu, cầm hạt giống trong tay lên xem, rồi lại quan sát lúc, đột nhiên hỏi:

      “Thịt mặt là bị zombie cắn mất?”

      “Vâng. Vâng. Là con tôi cắn! phải là zombie, là con tôi…”

      Dị năng giả hệ mộc cúi đầu, ngập ngừng , còn nhấn mạnh là con cắn. Mặc dù con biến thành zombie nhưng muốn người khác gọi con mình là “zombie”, zombie hai chữ này khiến tim nhói đau.

      Sau đó, đột nhiên rơi hai giọt nước mắt, rơi xuống bậc thêm phát ra hai tiếng rất khẽ. Hai dị năng giả hệ mộc què quặt phía sau cũng giống như bị ảnh hưởng cảm xúc, nhớ đến cái gì đó, vẻ mặt khá buồn bã.

      Ở mạt thế, mỗi người có thể sống sót đều có đoạn ký ức đau buồn, những ký ức này hằn sâu trong tâm hồn họ, đau đớn khiến người ta than thở.

      Tô Tô hỏi gì nữa, có lẽ ba người này rất yếu ớt, yếu ớt đến mức Lý Oánh cũng muốn bồi dưỡng họ, trong lúc chạy trốn, liền trực tiếp vứt bỏ họ. Khi đó, chắc Lý Oánh cũng hy vọng ba người này có giá trị lợi dụng gì lớn?

      Cho nên, Tô Tô cũng tạo áp lực quá lớn cho họ, chỉ bảo Bì dẫn họ xuống dưới, đưa cho ít tinh hạch, bảo họ học cách làm thế nào để trồng trọt cây nông nghiệp trước. Trong quá trình trồng trọt, dần dần mày mò ra cách kích thích thực vật phát triển, đạt được mục đích hoàn thiện dị năng hệ mộc của mình.

      Cũng giống như ba người này, trong đám cu li của thôn Bát Phương ra gần đây cũng phát mấy dị năng giả, tuy nhiên vì thái độ của Tô Tô với dị năng giả và người bình thường có nhiều khác biệt. Nếu như dị năng yếu ớt giống như những người bình thường, làm những việc mình nên làm, cùng làm việc, cùng ăn cơm, đào chiến hào, trồng lương thực, rau củ, có gì khác biệt.

      Cho dù dị năng có mạnh mẽ đạt đến cấp hai, cấp ba cũng cùng lắm chỉ có thể đổi lấy công việc, làm những việc kỹ thuật chuyên môn, còn về những đãi ngộ khác, mọi người đều như nhau.

      Dị năng giả ở thôn Bát Phương đặc quyền gì.

      Đến chập tối, cổng lớn của thôn Bát Phương được đóng chặt lại, bởi vì Tô Tô ra lệnh được giết giòi nữa cho nên lũ giòi bò lổm nhổm những thửa ruộng khô cằn. Xa hơn nữa, con đường phía trước thôn Bát Phương thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, thấy thôn bị vây cũng có ý dừng lại giúp đỡ.

      Người bên ngoài cho rằng, biển giòi ập đến còn chạy? Ở lại để bị giòi vây phải là đần là gì?!
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 300: Máy bay ngừng bay rồi

      Tô Tô lại phái nửa dị năng giả trong thôn đến cuối thôn xử lý giòi bọ. Còn đám cu li bây giờ mỗi ngày được ngủ nhiều nhất năm tiếng đồng hồ, ăn uống no nê xong là phải dốc hết sức đào chiến hào.

      Đợi Tô Tô ăn tối xong, đỡ bụng định đến vọng gác xem thảm cây bụi. vừa ra khỏi cửa nghe thấy tiếng ồn ào cãi vã ở ngoài sân và tiếng bước chân dồn dập. đứng bên cửa nhà, nhìn ra ngoài thấy Từ Thiếu Phong đuổi đánh Trương An Toàn.

      người chạy người đuổi, chỉ nghe thấy tiếng Từ Thiếu Phong gào thét: “Đội trưởng cứu chúng ta bao nhiêu lần rồi? Nếu như có đội trưởng, và tôi chết từ đời rồi. Bây giờ được lắm, vứt ấy ở trong biển zombie, được lắm!!!”

      “Tôi khuyên ta rồi, ta nhất định ở trong biển zombie, tôi cũng hết cách…”

      Trương An Toàn chạy trốn đằng trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Từ Thiếu Phong. Lúc chạy qua sân của nhà Tô Tô, Từ Thiếu Phong dừng lại thở hồng hộc, giơ chân lên tháo giày ném thẳng vào mặt Trương An Toàn, cũng quan tâm có ném trúng hay . Cậu ta xoay người chân thấp chân cao vào trong vườn nhà Tô Tô, cau mày với :

      “Tô Tô, có thể nhờ việc , có thể đưa tôi đến bên đội trưởng của chúng tôi ?”

      “Bây giờ máy bay ngừng bay rồi.”

      Tô Tô đứng tựa vào cửa, lạnh nhạt nhìn mái tóc ngắn xốc xếch của Từ Thiếu Phong. cần hỏi cũng biết Từ Thiếu Phong và Trương An Toàn cãi nhau là vì Tạ Hào Thế.

      Bởi vì máy bay vận tải lần chỉ có thể chở hơn mười người quay về, cho nên Trương An Toàn bị vây trong biển zombie đến hôm qua mới được cứu về. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân mà gần đây Từ Thiếu Phong vẫn luôn ở lại thôn Bát Phương. Từ cuộc cãi vã giữa hai người họ, Tô Tô biết được Tạ Hào Thế kiên quyết ở lại trong biển giòi.

      Cho dù Tạ Hào Thế cứu Từ Thiếu Phong và Trương An Toàn bao nhiêu lần, cho dù tình cảm của Từ Thiếu Phong dành cho Tạ Hào Thế sâu đậm ra sao, cũng vì dầu hỏa máy bay có hạn, gần đây thôn Bát Phương phải đối mặt với biển giòi cho nên tạm thời dùng máy bay vận tải. Tô Tô dự định giữ lại chút dầu hỏa máy bay, chuẩn bị khi cần dùng đến.

      “Tô Tô, thể đối xử với đội trưởng của chúng tôi như vậy.” Từ Thiếu Phong đứng trước mặt Tô Tô, vừa nghe máy bay ngừng bay ta sốt ruột vò đầu bứt tóc, la lên: “Khi chúng tôi ở trong khu an toàn, đội trưởng luôn quan tâm đến . Bây giờ, ấy bị bỏ lại mình ở biển zombie, có ai giúp đỡ ấy, ngay cả cũng giúp ấy cảm thấy thế nào chứ? Tô Tô, con người thể lòng dạ sắt đá như thế được.”

      “Tạ Hào Thế tự muốn ở lại biển giòi, cũng phải có mình ta mà còn có cả Tạ Thanh Diễn và Phi Phi tình nguyện ở lại với ta mà!”

      Tô Tô cười lạnh tiếng, chỉ đúng câu đó với Từ Thiếu Phong! ra ra chuyện Tạ Thanh Diễn là dị năng giả hệ thủy, chỉ là dị năng này trước giờ bị xem luyện tập cho nên dị năng của ở cấp rất rất thấp.

      Nhưng Tạ Thanh Diễn vẫn có thể phóng đủ lượng nước cho ba người họ uống, cộng thêm Phi Phi là dị năng giả hệ mộc cấp cao. Tô Tô đoán dị năng của ta chắc sắp đạt đến cấp ba, có thể kích thích cây cối sinh trưởng đủ để cho ba người họ ăn.

      Còn Tạ Hào Thế vốn là dị năng giả hệ lôi điện, là cao thủ số mạt thế, rất nhanh đạt lên cấp bốn. Vì thế, dù ba người này có ở trong biển zombie, chỉ cần ai cố tình đâm đầu vào chỗ chết vẫn có thể sống sót.

      Lời của Từ Thiếu Phong khiến cho Tô Tô cảm thấy buồn cười. Lúc trước khi ở khu an toàn, thực được Tạ Hào Thế quan tâm giúp đỡ rất nhiều, nhưng Tạ Hào Thế cũng đem đến cho ít phiền phức. Phiền phức lớn nhất chính là Tạ Thanh Diễn. Cái tên khốn kiếp lúc nào cũng luôn tâm niệm muốn giết này bây giờ được Tạ Hào Thế cực kỳ che chở!

      , Tô Tô muốn giết Tạ Hào Thế cũng bởi vì niệm tình ta luôn quan tâm . Hơn nữa, Tô Tô cũng muốn vác bụng to quyết sống chết với ta chỉ vì cái tên khốn nạn Tạ Thanh Diễn kia.

      Cho nên bây giờ bảo Tô Tô tiêu tốn chút dầu hỏa còn lại vào biển zombie cứu Tạ Hào Thế cũng được, nhưng Tạ Hào Thế lại nhất định đem theo cả Tạ Thanh Diễn được!

      “Nhưng mà…”

      Từ Thiếu Phong sốt ruột, định tiếp gì đó với Tô Tô Trương An Toàn cầm giày của Từ Thiếu Phong đến trước cửa sân, ngắt lời ta, nặng nề :

      “Thiếu Phong, ra cậu hiểu đội trưởng. ta cố ý đẩy mình vào đường cùng, để cho cái tên Tạ Thanh Diễn hiểu chuyện kia hiểu được, bây giờ giống trước kia. ta muốn ép Tạ Thanh Diễn tiếp nhận thực.”

      “Ha…”

      Tô Tô phì cười, đứng thẳng người, chống eo, quan tâm đến hai người này nữa, thẳng ra ngoài sân.

      Cái gì mà ép Tạ Thanh Diễn hiểu, ép Tạ Thanh Diễn tiếp nhận thực. chờ xem Tạ Thanh Diễn đẩy mình vào đường cùng, cuối cùng có thể ép Tạ Thanh Diễn trưởng thành hay .

      Bây giờ bên ngoài thôn Bát Phương bị giòi bao vây, tình cảnh này khiến cho trong thôn có những tin đồn thất thiệt. phải bởi vì Tô Tô ra lệnh được phản kháng mà bởi vì mọi người biết nghe được tin đồn ở đâu sắp có biển zombie ập đến, chúng đường đến rồi.

      Cho nên, có vài người nhịn được có ý muốn chạy trốn.

      Những lời này mặc dù truyền thẳng đến tai Tô Tô nhưng thầm khiến cả thôn bao trùm trong khí lo sợ. Mọi người đều lo lắng, ban ngày sợ giòi tấn công, ban đêm lại sợ zombie trèo vào thôn, cho nên chẳng trách có người muốn rời khỏi thôn Bát Phương.

      Đó là chuyện thường tình có gì để oán trách.

      biết Lý Oánh và Vương Tử Kiều ở bên ngoài khu an toàn lục đục nội bộ ra sao rồi, có thể là đánh nhau, cũng có thể đường ai nấy . Nhiều việc ập đến lúc, thù trong giặc ngoài, bây giờ Tô Tô quan tâm được nhiều như vậy. dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc làm thế nào có thể thuận lợi sống sót trong biển giòi khi Tiểu Ái chào đời.

      Ra khỏi sân nhà mình, Tô Tô lại lên vọng gác, trời đất tối đen như mực, hai vọng gác đều được lắp ngọn đèn pha pin mặt trời sáng quắc. Pin mặt trời treo đỉnh của vọng gác, ban ngày sạc điện xong, ban đêm người vọng gác mở đèn chiếu về phía trước nơi mà lũ giòi làm loạn.

      Buổi tối, lũ giòi đông hơn ban ngày, cho dù là zombie hay sinh vật biến dị đều hoạt động mạnh hơn về ban đêm.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 301: Góc khuất trong thôn bát phương
      Đêm xuống, trong thôn Bát Phương đèn năng lượng mặt trời sáng lên, ngoại trừ nhóm bộ đội đặc công và nhóm du côn tuần tra bên ngoài, có thể thấy rất ít lao động chân tay, người già và trẻ con lại.

      Giòi ở ngoài tường rào, vầng trăng mờ nhạt vẫn treo bầu trời tối đen khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng thoải mái. Mà trong hoàn cảnh tĩnh lặng như vậy, trong ngôi biệt thự nào đó, vài tên dị năng giả vẫn họp.

      Ngay bên cạnh bàn họp, Lý An Tâm bị tên dị năng giả ôm lên cái bàn khác, dang rộng hai đùi mà tên dị năng kia quần áo còn cởi, chỉ mở khóa quần, móc thứ trong quần ra đâm thẳng vào.

      Mấy tên dị năng giả ngồi quanh bàn ý kiến gì, thấy nhiều cũng thành quen, tiếp tục họp.

      người trong đó : “Tôi nghe bên ngoài bây giờ bất kể nhóm nào cũng thờ phụng dị năng giả. Con mẹ nó, chỉ có thôn Bát Phương này mới sống uất ức.”

      “Chứ sao nữa, dị năng cấp thấp phải làm lao động chân tay, cấp cao hơn cũng thấy thoải mái hơn bao nhiêu. Dựa vào cái gì mà dị năng giả chúng ta phải chịu đối đãi giống như người bình thường?”

      “Ngay cả chơi cũng được, lại còn là kỹ nữ đưa đến tận cửa. Mẹ, mọi người xem người như chúng ta ở bên ngoài, ai phải người vạn người?”

      “Thế mới thể cho đàn bà làm lãnh đạo, biết nhìn xa trông rộng, trong mắt chỉ thấy mảnh đất này thôi, sao có thể làm việc lớn được?”

      “Nếu là dị năng giả rồi, tất nhiên chúng ta hơn hẳn người thường, cung cấp tinh hạch cho chúng ta là lẽ đương nhiên. Dựa vào cái gì mà chúng ta phải làm việc để đổi?”

      “Lòng dạ đàn bà! Nhìn thôn Bát Phương này xem có bao nhiêu người già và trẻ con? Những người này có tác dụng gì chứ? Còn có lắm người què cụt. Chậc chậc, tôi thấy thể ở lại thôn Bát Phương nữa rồi, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta bị những thứ này liên lụy đến chết mất.”

      “Tô Tô nên mở cửa cho những người đó, phải ném họ cho giòi ăn ngay từ đầu mới đúng.”

      “Nếu chúng ta cùng nhau kháng nghị với Tô Tô?!”

      “Ha ha ha ha... kháng nghị với ta có tác dụng gì chứ? ta có mười tám tên đàn ông làm chỗ dựa, quan tâm đến mấy tên dị năng giả đẳng cấp như chúng ta sao?”

      Người cười kia chính là tên đàn ông “tàu nhanh” với Lý An Tâm. thỏa mãn kéo khóa quần, ngồi xuống bên cạnh bàn họp. Vừa ngồi xuống, tên khác đứng lên vừa về phía Lý An Tâm vừa kéo khóa quần xuống.

      Hành động của tên đàn ông này ân cần như tên kia, chỉ vài động tác Lý An Tâm lập tức nhịn được rên rỉ. Tên đàn ông kia túm tóc Lý An Tâm, cười ha hả:

      “Con đĩ này bị đàn ông cưỡi nhiều quá hết sức à, nào nào, kêu to lên cho ông.”

      tiếng chút, cẩn thận bị người tuần tra bên ngoài nghe thấy.”

      Có người sợ Lý An Tâm quá lớn tiếng bị người bên ngoài nghe được nên nhìn ra cửa tiếng, lập tức tên đàn ông “chơi” Lý An Tâm vừa giày vò ta vừa dửng dưng :

      “Sợ cái gì? Cùng lắm khỏi thôn Bát Phương này, hơn nữa con đĩ này tự mình đưa đến cửa, chúng ta cũng có ép buộc ta, ha ha ha ha.”

      sai, Lý An Tâm tự đến. Bởi vì ta sợ chết, ta nghĩ mấy tên dị năng giả này nghiễm nhiên trở thành tập thể , ta theo họ cuộc sống đảm bảo. Đến lúc bọn họ cũng mang theo ta rời khỏi chỗ quỷ quái này.

      Thế là cần mấy tên đàn ông này gọi, mỗi đêm ta đều tự đến đây, bị đàn ông “chơi” đến đau mỏi sao? Phụ nữ trong mạt thế có bản lĩnh gì cũng chỉ có thể đem thân thể cho đàn ông tiêu khiển. Đây chính là con đường duy nhất để phụ nữ có thể sinh tồn.

      Vậy nên Lý An Tâm rất ngoan ngoãn phối hợp với tên “chơi” ta, rên rỉ vô cùng sung sướng.

      Mà những thứ đen tối trong thôn Bát Phương này, do hai bên chủ động nên Tô Tô cũng phát . Thời điểm tháp canh, Trạc Thế Giai khử trùng bên trong bên ngoài tháp canh.

      ấy mặc chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang dùng lần, trong tay cầm bình rượu, phun ở chỗ này ít phun ở chỗ kia ít. quay lưng lại liền nhìn thấy cái bụng to tướng của Tô Tô, Tô Tô đứng ngơ ngẩn ở đằng sau. Trạc Thế Giai sợ chết khiếp, thu lại chai rượu trong tay, kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ trách cứ, trách Tô Tô:

      “Sao cháu lên tiếng?”

      “Tại làm việc hăng say quá.” Tô Tô nhún vai, quay vòng rồi đến đằng sau chiếc đèn ở tháp canh, nhìn trái ngó phải, xong lại nhìn về phía xa, đứng bên cạnh hai dị năng giả, bên trong tháp canh chỉ có mình Trạc Thế Giai. hỏi, “Mấy ngày nay bận đến mức chân chạm đất, cháu quên hỏi , rốt cuộc ...”

      “Có rồi!” mặt Trạc Thế Giai hơi lộ ra vẻ hạnh phúc rồi lại lo lắng, “Chuyện này chưa với ai, cháu cũng đừng với người khác nhé.”

      “Hộ Pháp cũng chưa ?”

      “Chưa.”

      “Tại sao?”

      “Thai chưa ổn, mấy hôm nay còn ra máu, sợ giữ được.”

      bỏ đồ khử trùng trong tay xuống, đến bên cạnh Tô Tô, tìm ghế ngồi xuống, ôm lấy cơ thể gầy gò của mình, gương mặt trống rỗng cười đau đớn, với Tô Tô:

      là bác sĩ sản, từng khuyên người khác nên thuận theo quy luật chọn lọc tự nhiên: thai sảy tự nhiên phần lớn là thai yếu, có cố gắng cũng giữ được, sau này cũng chưa chắc sinh ra được đứa trẻ khỏe mạnh. Nhưng khi đến lượt mình, rất muốn nghĩ thoáng ra nhưng thể làm thế được.”

      Đằng sau chiếc đèn tháp canh tối hơn ở ngoài, Tô Tô tiến lên phía trước đưa tay xoa đầu Trạc Thế Giai. cũng biết nên khuyên Trạc Thế Giai như thế nào, ở thời buổi này dù có cách giữ thai cũng có dụng cụ và thuốc.

      Trạc Thế Giai là bác sĩ, tán thành việc liều mạng giữ thai, từ trước tới nay luôn theo quy tắc chọn lọc tự nhiên nhưng lại khao khát có thể có đứa con của mình nhiều năm rồi. Bây giờ khó khăn lắm mới có được, lại có tượng sảy, trong lòng biết đau khổ tới mức nào.

      “Cháu hiểu.” Tô Tô thở dài, chỉ có thể ra hai từ này, ngoài ra biết gì hơn.

      Hai người im lặng lúc, Trạc Thế Giai liền : “Tô Tô, ra cháu biết, có những lúc rất hâm mộ cháu.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 302: Mạt thế quá điên khùng!

      “Cháu?” Tô Tô cau mày, cúi đầu nhìn Trạc Thế Giai.

      “Cháu rất dũng cảm, ngay từ khi bắt đầu cháu biết mình cần đứa trẻ này. Cháu liều mạng bảo vệ Tiểu Ái của mình, dù là mạt thế đến, cháu vẫn luôn muốn bảo vệ Tiểu Ái, hề thay đổi, vô cùng kiên định.”

      “Bác sĩ Trạc, nếu... cảm thấy do dự thà cứ ra sức thử lần xem. Mạt thế này, thể chất con người cũng có ít nhiều biến đổi mà.”

      Ai vừa mang thai ra máu cũng lo lắng, biết đâu ra sức bảo vệ cái thai yếu đuối rồi lại công toi.

      Nhưng giờ là mạt thế, cơ thể con người sinh ra dị năng, nếu có thể bảo vệ được đứa trẻ sao lại để nó sống tiếp?! Vì đây là mạt thế, mọi chuyện đều có khả năng. Đây là thế giới khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng, nhưng đồng thời cũng tràn đầy hy vọng.

      Nên Tô Tô nghĩ, nếu Trạc Thế Giai bối rối như thế vậy cứ thử thả trôi lần xem, có lẽ Trạc Thế Giai có thể hoàn thành tâm nguyện cả đời muốn có con của ấy.

      Trạc Thế Giai gì nữa, im lặng suy nghĩ. Tô Tô vỗ vai ấy, lẳng lặng cổ vũ , rồi quay người nhìn bụi cây biến dị trong chiến hào. Lúc này nên để Trạc Thế Giai mình suy nghĩ hơn, nghĩ xem có nên liều mạng bảo vệ đứa trẻ này hay . Trạc Thế Giai cần tự quyết định.

      Tháp canh vừa hay xây sát tường, vì hai tháp canh này bị cha Tô sửa sửa lại mấy lần, giờ rất to rồi. Nghe chờ những người làm công làm xong hàng phòng ngự cuối cùng, cha Tô muốn đắp tháp canh này cao thêm chút nữa.

      Bên ngoài tháp canh, cha Tô còn làm thêm đài quan sát, đài quan sát đó vươn ra ngoài bờ tường vừa hay ở ngay phía chiến hào. Đứng ở đài quan sát đó có thể nhìn mồn bụi cây trong chiến hào.

      trong số những dị năng giả chịu trách nhiệm soi đèn pha, soi đèn về phía chiến hào theo lời dặn dò của Tô Tô. Tô Tô đứng đài quan sát nhìn xuống, phát ra bụi cây trong chiến hào lớn xanh mượt, giống như con sông màu xanh uốn lượn quanh thôn Bát Phương.

      Xem ra bụi cây biến dị của mấy hôm nay ăn uống có vẻ tốt, chúng có xu hướng vươn ra ngoài chiến hào.

      Tô Tô rất hài lòng, tay đặt lên chiếc đèn pha đẩy cái, quay về phía biển giòi phía trước, nhưng chỉ có tầng mỏng, nhiều lắm. Có vẻ như giòi đến bao nhiêu bị bụi cây ăn thịt bấy nhiêu nên ở cấp độ này để bụi cây biến dị xử lý là được.

      lúc Tô Tô cảm thấy hài lòng, lớp giòi ít ỏi phía trước bỗng xuất tấm vải màu trắng như có con vật gì đó qua, xông thẳng về phía đài quan sát Tô Tô đứng.

      Tô Tô bèn bỏ tay để đèn pha ra, lùi sau bước. Hai dị năng giả đứng sau cũng nhìn thấy tấm vải trắng phía trước. người chuẩn bị kêu gọi mọi người, người tích lũy dị năng.

      Nhưng vào lúc này, cây cột màu trắng to lớn đột ngột trốn dưới đài quan sát. Tốc độ rất nhanh, Tô Tô chỉ kịp đưa tay ra trước bắn ra hai mũi tên băng, cây cột trắng đó liền rụt lại. Xuất bất ngờ, bỏ tung tích, vòng vây màu trắng cũng dần tan biến.

      “Đó là gì thế?”

      dị năng giả sau lưng Tô Tô sững sờ, tốc độ vừa rồi quá nhanh, còn chưa kịp phản ứng.

      “Giòi!”

      Tô Tô trả lời , chỉ chữ mà hai người sau lưng đờ đẫn, còn phụ nữ có thai như Tô Tô lại vô cùng bình tĩnh, nghiêm mặt với hai người đằng sau:

      “Bị tôi đánh cho quay về rồi, biết chết chưa. Thông báo cho tất cả mọi người tăng cường cảnh giác.”

      con giòi… vừa to, vừa cao như thế?!!

      Hai dị năng giả lộ ra vẻ thể tin nổi, họ nhìn thấy những con giòi to hơn bắp tay trẻ con, nhìn thấy những con còn dài hơn con rắn, nhìn thấy cả những con to hơn thùng nước, nhưng… nhưng… nhưng con giòi này to như cột nhà. Mạt thế quá điên cuồng rồi, mạt thế kinh khủng quá!

      “Vâng!”

      Sau khi tỉnh táo lại, hai dị năng giả kịp thời phản ứng, người dị năng giả gõ mạnh vào chiêng. các nóc nhà ở thôn Bát Phương vốn có rất nhiều dị năng giả đứng, lúc này toàn bộ đều nhìn về phía tháp. Tô Tô nhìn thấy, há miệng định , thực ra cần gõ chiêng, con giòi to như thế thể tập hợp lúc nhiều con. Chúng bị Tô Tô đánh phải quay về rồi, chưa dưỡng thương được mấy ngày sao dám xuất chứ.

      Nhưng nếu con giòi to như thế xuất rồi, để gõ chiêng lại có nghĩa là lo lắng về nguy cơ này chút nào. Vì thế mặc kệ họ, quay vào tháp canh. Trạc Thế Giai lúc đó vẫn còn ngồi dưới đèn, suy nghĩ chuyện của mình đến xuất thần, Tô Tô tiến lên đỡ Trạc Thế Giai, hai người cùng ra khỏi tháp canh.

      Có người vội vàng lên đài quan sát, Tô Tô nghiêng đầu nhìn ra là Hộ Pháp. Nhưng vì tiếng chiêng đài quan sát gấp quá nên có thời gian gì với Trạc Thế Giai và Tô Tô xuống. suy nghĩ lúc rồi với Trạc Thế Giai:

      “Trước đây cháu cũng từng nghĩ con cháu là cháu sinh cháu đẻ, sau này cũng là cháu nuôi nó. Nhưng bố mẹ cháu với cháu là, dù Diệp Dục có đón nhận hay , Diệp Dục cũng phải biết tới tồn tại của đứa bé. Bác sĩ Trạc, cháu hiểu giờ chắc có muốn giữ lại đứa bé , nhưng chuyện này cháu nghĩ vẫn nên thương lượng với Hộ Pháp. Dù có chuyện gì xảy ra, đứa bé này có giữ hay ấy vẫn có quyền được biết.”

      Để ấy biết giữa và Trạc Thế Giai từng có đứa con.

      Hơn nữa… Tô Tô muốn , nếu chẳng may Trạc Thế Giai vẫn giữ nguyên tắc sinh tồn tự nhiên của , giữ đứa trẻ. Sau này, ngày nào đó, Hộ Pháp biết được chuyện này, chừng lại tạo thành khí thoải mái giữa hai người.

      Vì Tô Tô nghĩ, đồng đội của Diệp Dục đa phần đều là trẻ mồ côi. Thực ra những người như họ chỉ ra, chứ trong lòng luôn khao khát gia đình, có người thân. Tô Tô chỉ cần nhìn kì vọng của Diệp Dục với Tiểu Ái là biết, Hộ Pháp là em với Diệp Dục, tính cách cũng có phần giống nhau.

      Trạc Thế Giai vẫn im lặng, chỉ gật đầu tỏ ý nghe hiểu lời Tô Tô , sau đó dìu Tô Tô xuống tầng cuối cùng của tháp canh, hai người chậm rãi dưới con đường mặt trời chiếu đến nóng như đổ lửa trong thôn.

      Xung quanh ngừng có người chạy về phía tháp canh, tựa như chịu ảnh hưởng của tiếng chiêng, rất nhiều người đóng chặt cửa sổ lại, sợ phía tháp canh xảy ra chuyện gì phiền phức, thôn này giữ được nữa.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 303: Mua vui cho đàn ông
      Mới được hai bước, con đường trống trải phía trước bỗng xuất tóc tai bù xù, có người đàn ông phía sau. chạy về phía trước, vừa đúng lúc chạy đến trước Tô Tô, quỳ xuống đất “bụp” tiếng. ta vừa khóc vừa :

      “Tô Tô, Tô Tô, cứu tôi với. Tôi bị người khác ức hiếp. cứu tôi với, có người ức hiếp tôi.”

      bậy bạ gì đấy?!!”

      Bảo - thuộc hạ của Bì, chạy theo ta. Bảo đỏ mặt, tức giận lao đến trước mặt Tô Tô chỉ vào quỳ dưới đất, với Tô Tô:

      “Tô Tô, tôi thấy đêm muộn thế này rồi ta còn chạy ra từ phòng của lao động chân tay, tôi liền kéo ta lại hỏi ta làm gì?”

      “Tôi từ phòng đám đàn ông ra làm sao? Tôi thấy đám Mai Thắng Nam cũng thường ra ra vào vào phòng đàn ông, phải sao?”

      ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa. Cổ áo trước ngực lộ ra mấy vết đỏ đỏ tím tím dưới ánh đèn đường, khiến người ta thể nghĩ trong sáng. ta lết về phía trước hai bước, định đưa tay ra ôm đùi Tô Tô. Tô Tô ôm bụng lùi về sau, nhìn chằm chằm vào mặt ta, bất ngờ :

      “Lý An Tâm??? vẫn chưa à?”

      Lý An Tâm vẫn ở lại thôn Bát Phương. Tô Tô nhớ là mình giao hẹn với Lý Tiểu Vũ phải đưa Lý An Tâm , sao Lý An Tâm vẫn chưa ?

      “Tôi, tôi...” Biểu tình mặt Lý An Tâm trở nên giả dối, chợt ưỡn thẳng người, lấy hết can đảm , “Bên ngoài nhiều giòi lắm tôi được. Tô Tô, người đàn ông này ức hiếp tôi.”

      Lý An Tâm chỉ thiếu điều thẳng, điều quan trọng là Bảo ức hiếp ta chứ phải vấn đề ta có hay .

      “Sao Bảo lại ức hiếp ?”

      Tô Tô cảm thấy mất kiên nhẫn. Mặc dù hỏi Lý An Tâm nhưng ngữ khí lại có phần chất vấn. Lý An Tâm chưa kịp trả lời, Bảo gấp gáp lớn tiếng:

      “Tôi ức hiếp lúc nào? ta con thân mình ở trong phòng, muộn thế này rồi còn chạy lung tung, tôi tưởng ta làm điều gì xấu nên túm ta lại hỏi.”

      “Tôi làm gì xấu cả. Bên ngoài nhiều giòi như thế, làm điều xấu có lợi gì cho tôi chứ?”

      Lý An Tâm cũng cuống lên. Ban đầu ta được tìm thấy trong ba xe lính của Lã Ấn, bị vào danh sách đối tượng nghi ngờ, giờ còn bị Bảo chụp mũ là làm chuyện xấu, phải là ép ta chết hay sao? Vì thế Lý An Tâm thẳng:

      “Tôi… tôi… tôi muốn đổi lấy chút gì ăn.”

      “Thôn Bát Phương chia thức ăn cho mỗi người. còn muốn đổi cái gì ăn?”

      Tô Tô cúi đầu nhìn gáy Lý An Tâm, cần hỏi cũng biết Lý An Tâm đổi đồ ăn kiểu gì. Còn có thể đổi như thế nào nữa? Đơn giản là giống Mai Thắng Nam ngày trước, dùng thân thể đổi đồ ăn thôi.

      “Cái này... Cái này...”

      Lý An Tâm quỳ dưới đất cúi đầu, tay vò áo biết nên như thế nào với Tô Tô. Đương nhiên ta biết thôn Bát Phương phát đồ ăn cho mọi người, mỗi ngày ba bữa. Nhưng thời buổi mạt thế nay, bên ngoài thôn Bát Phương còn bị giòi bao vây, bên trong thôn Bát Phương nhiều dị năng giả như thế cũng giết giòi, ngày nào đó thôn Bát Phương bị giòi xông vào, phải hết đồ ăn sao?

      Nên Lý An Tâm muốn tính trước cho bản thân, tích trữ đồ ăn, sau đó nghĩ cách lôi kéo Lý Tiểu Vũ cùng vài dị năng giả đến Xuân thành, rời khỏi thôn Bát Phương nguy hiểm này.

      Nhìn bộ dạng chột dạ của Lý Tiểu Vũ, nhăn nhó ra được lý do hợp lý, Tô Tô kiên nhẫn chờ Lý An Tâm hết câu. Bây giờ vô cùng loạn rồi, có thời gian chơi đùa với Lý An Tâm nữa, khó chịu :

      “Được rồi. đừng có cái này cái này nữa. Ai cũng rất nhiều việc. Đàn ông ở đây ban ngày bận làm việc, ban đêm cần nghỉ ngơi. Sau này cho phép đến phòng đàn ông nữa, muốn buôn da bán thịt về sau Xuân thành hoặc khu an toàn khác tự nhiên có đầy khách. Nhưng ở chỗ của tôi được! Lý An Tâm, yên tâm, tôi để ý tâm tư của , bây giờ muốn rời cũng ai giữ, nếu thành mà sống, đừng có gây chuyện!”

      Dứt lời Tô Tô cùng Trạc Thế Giai, để lại Lý An Tâm quỳ mặt đất. Mặt ta lúc xanh lúc trắng nhưng cảm thấy bị Tô Tô bài xích mà mất mặt. tại Lý An Tâm còn tí mặt mũi nào sao? Nếu mà cần mặt mũi thể sống nổi trong mạt thế.

      Lúc này ta nghĩ Tô Tô để cho ta buôn phấn bán hương trong thôn Bát Phương, vốn ta cũng đâu có buôn bán, ta chỉ cung cấp thân thể miễn phí cho những tên đàn ông muốn rời “chơi đùa”, miễn là mang ta rời khỏi địa phương quỷ quái này là được.

      Chợt Lý An Tâm nghĩ tới lúc nãy, mấy tên đàn ông lần lượt thay phiên cưỡi ta ở chỗ họp có nhắc đến Lý Tiểu Vũ. Ai cũng cảm thấy nàng Lý Tiểu Vũ này được Tô Tô nuôi da thịt nhẵn nhụi trắng trẻo, tuy dáng dấp đẹp bằng hai phần của Mai Thắng Nam nhưng toàn thân phát ra mùi của xử nữ, khiến cho đàn ông nhung nhớ thôi.

      Lý An Tâm cảm thấy nếu như có thể thuyết phục được Lý Tiểu Vũ giúp đỡ ta, cùng nhau hầu hạ đám đàn ông kia, nhất định có thể làm đàn ông vui vẻ hơn. Đến khi đó, lúc phải , những tên đàn ông kia tâm tình vui vẻ, kéo quần lên là quen biết.

      Nghĩ như vậy, Lý An Tâm cũng để ý đến cảnh cáo của Tô Tô, đứng dậy từ dưới đất, thừa dịp đêm muộn tìm Lý Tiểu Vũ.

      Bởi vì tình hình bên ngoài thôn Bát Phương đầy mối nguy nên Lý Tiểu Vũ cũng ở trong sơn trang Bát Phương. ở đầu thôn Bát Phương, chọn ngôi biệt thự để ở. Lúc trước Lý An Tâm hỏi Lý Tiểu Vũ ở chỗ nào, có chỉ qua cho Lý An Tâm.

      Chẳng qua lúc Lý An Tâm lần mò tìm, biệt thự của Lý Tiểu Vũ tối đen như mực. ta đứng ở ngoài nhìn vào trong cũng nghe thấy gì. Vậy nên đợi rồi lại đợi, phải hơn tiếng sau mới thấy Lý Tiểu Vũ về.

      “Tiểu Vũ.”

      Lý An Tâm gọi Lý Tiểu Vũ. Dưới đèn đường, Lý Tiểu Vũ ngừng lại chút, thấy ai đứng ở bên ngoài nhà mình liền bước nhanh hơn chút. Lý An Tâm cười lấy lòng hỏi:

      muộn như vậy em ở trong nhà nghỉ ngơi, đâu vậy?”

      “Vừa nãy có tiếng gõ chiêng, em ra xem có chuyện gì.”

      “Hả???” Lý An Tâm nhìn Lý Tiểu Vũ có chút dám tin, “Gõ chiêng nhất định là có chuyện nguy hiểm. Về sau có chuyện như vậy để cho đàn ông xem là được rồi. Phụ nữ như chúng ta lo được nhiều như vậy.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :