1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 24: Tiền bồi thường
      Tiếng Thầy Bói và Diệp Dục càng lúc càng xa, Hộ Pháp và Thư Sinh cách đoạn phía sau. Hộ Pháp khẽ quát, “Bố khỉ, mấy hôm nay Diệp Dục chỉ toàn nghĩ đến tiền thôi. Thư Sinh, chú biết có chuyện gì xảy ra ?”

      “Này ~~ biết hay vờ đấy? Đêm đó…” Thư Sinh cười mờ ám với Hộ Pháp, “nghe trêu nhầm em trong trắng, giờ phải kiếm tiền cho em ấy.”

      “Mẹ kiếp! đây còn thắc mắc vì sao tối đó Diệp Dục qua đánh bài, ra…”

      Chưa xong, Hộ Pháp ngừng lại rồi quay sang nhìn Thư Sinh. Hai người đều có vẻ gì đó hả hê bí hiểm, lại nhìn Diệp Dục đằng trước, Hộ Pháp thở dài:

      dễ gì, sắp hăm lăm rồi! Cuối cùng cũng bóc tem rồi.”

      “Đúng vậy, so với người ba tư như còn chưa được gỡ tem ngon hơn hẳn!”

      người ta bảo chú câm đâu?!!!”

      chuyện hồi mọi người lục tục vào phòng họp, tự tìm chỗ ngồi cho mình rồi im lặng, ai cũng tỏ vẻ binh sĩ đường đường chính chính sẵn sàng bảo vệ Tổ Quốc. Lát sau, vài vị lãnh đạo vào, liếc mắt nhìn hai mươi người được vũ trang đầy đủ. Ở đây có ba tiểu đội đặc công, tất cả đều là những nhân tài ưu tú nổi trội được tuyển chọn từ quân đội khóa trước. Lãnh đạo nhìn có vẻ tiếc nuối nhưng vẫn phát cho mỗi người tờ đơn.

      “Diệp Dục, chuyện này có vẻ nghiêm trọng đấy.”

      Thầy Bói ngồi trước Diệp Dục, nhíu mày vân vê ria mép, trỏ bút vào số tiền giấy. ta mở to mắt nhìn rồi bật cười: số tiền bồi thường này nhiều gấp ba lần mức bình thường.

      Tiểu đội đặc công này của họ được người ngoài gọi là đội cảm tử, nghĩa là nơi nào cần giết người họ đến nơi đó. Có giết người nghĩa là có tỷ lệ bị giết; mỗi lần làm nhiệm vụ họ được cấp phát cho tờ phiếu coi như di chúc, đó có ghi nếu bọn họ hy sinh vẻ vang được quốc gia đền bù cho bao nhiêu tiền tuất.

      Làm việc lâu, chỉ cần nhìn mức tiền bồi thường là biết mức khó của nhiệm vụ. Mức phí lần này lên tầm cao mới trong lịch sử.

      Bọn họ thể từ chối, cũng có quyền từ chối, vào đội cảm tử mạng sống thuộc về bản thân.

      Diệp Dục bình tĩnh ghi tên Tô Tô vào cột người lĩnh tiền bồi thường. Từ nay về sau, tiền bồi thường của chỉ để Tô Tô hưởng.

      Tô Tô ở đây hay biết gì, lấy thuốc xong hỏi thời gian trực ban của Trần Thế Giai, tính toán chút vào ngày 30 tháng 12 bà phải trực ban buổi sáng chứ phải buổi chiều.

      Tô Tô quyết định cuối ngày 30 tháng 12, lẻn vào nhà Trần Thế Giai, đánh ngất bà rồi kéo về biệt thự! Còn chuyện hẹn nhau đêm 30 lên đỉnh núi cùng ngắm sao với Diệp Dục à, cứ để ta ở đó hóng mát !

      Từ bệnh viện ra, Tô Tô nhận được điện thoại của cha mẹ, họ chờ Tô Tô qua cùng ăn trưa ở hàng ăn Tây tại khu mua sắm. Tô Tô vội vã phóng xe qua đó, liếc mắt nhìn vào nhà hàng Tây thấy cha mẹ ngồi bàn cạnh cửa sổ, gọi xong món bít tết, mỳ Ý và pizza, chỉ còn chờ mỗi .

      Nhà Tô Tô phải gia đình rất khá giả, cha mẹ đều là lao động phổ thông, nhưng có lẽ so với những người sống ở dưới đáy xã hội họ vẫn còn chút tiền hưởng thụ cuộc sống, ví dụ như thỉnh thoảng ra ngoài ăn bữa đồ Tây, năm du lịch trong nước lần. Những kiểu vui chơi gia đình thế này cha mẹ Tô Tô rất thích.

      Tô Tô bị mẹ mắng mấy câu vì mặc quá ít. Bà vừa ngồi xuống kịp cắt cho mấy miếng thịt bò gọn ghẽ, chỉ thiếu mỗi nước tự đút miếng thịt vào miệng . Tô Tô thầm thở dài trong lòng – người dù sống bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện trước mặt cha mẹ mình, người đó vẫn là đứa trẻ con ngây ngô.

      Tô Tô cũng vui vẻ để cha mẹ chăm sóc mình, lười biếng dựa vào ghế, chờ mẹ đút thịt bò cho nhưng ánh mắt vẫn theo dõi tin tức TV chăm chú.

      Đây là tin tức về đô thị, đại khái về phú ông ở Tương thành đầu tư tiền vào công ty quản lý tài sản nào đó cùng thành phố. Tháng này, ông ta mãi nhận được tiền lãi tương ứng nên nghi ngờ mình bị lừa, nhiều lần tìm đến công ty quản lý tài sản kia nhưng đương nhiên người của công ty chỉ toàn kiếm cớ. Cuối cùng phú ông đành làm ầm lên, lên cả tin tức đô thị, nhà báo ra mặt cùng phú ông đến công ty quản lý tài sản chuyện cho ràng.

      Theo như tin kia, người phụ trách công ty quản lý tài sản lại kêu ca khổ sở với nhà báo, rằng bọn họ cũng hết cách rồi – tổng công ty ở Đức thành mà bọn họ liên lạc được người tổng, tiền ở thành phố Đức thành cũng nằm trong tài khoản của chi nhánh tại Tương thành, mong được thứ lỗi… Vân vân và mây mây.

      “Dù biết là giả dối nhưng người này nghe rất chân thành, bố nó này, ông nhìn xem, còn sắp khóc rồi!”

      Mẹ Tô vừa đút thịt bò cho con vừa bình phẩm tin tức TV. Cha Tô quay lưng về TV, xem báo nên cũng ậm ừ, trả lời chiếu lệ:

      “Đức thành gần đây có nhiều chuyện quá. Nhìn này, có thằng ranh tên Vương Quân, vì tên Lý Oánh mà nghìn dặm vào đó, giờ mất tích, người nhà đăng tin lên báo tìm rồi.”

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Tô Tô. vừa nhai thịt bò vừa nghĩ về Đức thành: ràng nó được quản chế chặt chẽ hơn mười ngày trước rất nhiều, tin tức cũng được phong tỏa kỹ càng. thành phố lớn như vậy mà hề hơi tin tức nào lọt ra, nếu phải có kinh nghiệm thời mạt thế thể nhận ra dấu hiệu zombie trong đó được.

      Trong nháy mắt, Tô Tô thấy hơi hốt hoảng, tựa như nhìn thấy người từ từ chết trong đau khổ trước mặt mình. biết người này chết, nhưng lại cứu được, tình hình sau đó cũng giải quyết được.

      Ăn cơm xong, cha mẹ tiếp tục bát phố còn kiếm cớ mua ít sách ôn tập hàng ngày để ra cửa hàng cầm đồ, cầm hết đồ trang sức của mẹ từ Giới thị, được tầm 20,000 tệ để tiếp tục tiêu hoang xài phí.

      Tô Tô nghĩ ra cần tích trữ gì thêm. mua chút thịt đông ở siêu thị cũng hết mấy nghìn, mua thêm cho Tiểu Ái ít quần áo trẻ con, mấy thùng sữa bột, còn có cả thẻ đọc đen trắng cho em bé sơ sinh. chiều cứ thế trôi qua.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 25: Thủy kính

      Sẩm tối, Tô Tô và cha mẹ cũng tìm nhà hàng ngon ăn no nê rồi đưa cha mẹ mình về biệt thự Quả Táo.

      Dọc đường xe đến xe , Tô Tô tay lái xe, tay gác lên cửa sổ xe, nghiêng người suy nghĩ. Bỗng nhiên luồng đèn pha chiếu vào sau xe jeep. Tô Tô liếc nhìn kính chiếu hậu, wow, là con motorhome cao cấp.

      Motorhome và xe của Tô Tô cùng vào khu biệt thự Quả Táo. Cửa chính mở ra, Tô Tô lái xe vào trước nhưng mắt vẫn luôn nhìn gương chiếu hậu, theo dõi chiếc xe kia tiến vào khu rồi rẽ sang hướng khác ở ngã ba, cuối cùng dừng lại trước căn biệt thự.

      Được rồi, thấy xe này ngon đấy! Sau này khi đưa cha mẹ và Tiểu Ái chạy trốn, có motorhome chất lượng sinh hoạt đạt chuẩn.

      Khi Tô Tô tính toán, cha Tô ngồi phía sau cau mày nhìn điện thoại, “Tiểu Diệp tắt điện thoại.”

      “Là sao? Có phải muốn trốn tránh trách nhiệm với Tô Tô nhà chúng ta ?”

      Mẹ ngồi ghế lái phụ lập tức bật dậy túm tóc ông. Cha than tiếng, ra hiệu bình tĩnh với vợ mình.

      “Bà cứ ngồi xuống . Tiểu Diệp nào có phải người như thế. Tôi nghĩ nó có chuyện gấp thôi, đừng vội, sáng mai tôi lại gọi lại.”

      “Tiểu Diệp tiểu Diệp, ông làm như thân thiết lắm.”

      Mẹ Tô rất bất mãn với thái độ thiên vị Diệp Dục của cha Tô, hai người họ cứ lời qua tiếng lại đường về biệt thự. Tô Tô thả cha mẹ xuống cửa rồi lái xe vào garagege, về phòng bếp lấy hai bình thủy tinh . Lúc đến phòng khách, hai bình có đầy nước trong vắt.

      đưa hai bình thủy tinh cho cha mẹ mình còn cãi nhau, dặn dò xong lên tầng về phòng ngủ. Tô Tô vào phòng tắm, nhìn cái bồn trắng hình tròn rồi thử bơm nước vào bồn. tại, việc xả nước đầy nửa bồn tắm hoàn toàn phải vấn đề, nhưng để tấn công bằng nước vẫn còn chút khó khăn.

      Tô Tô làm đầy nửa bồn nước lạnh, lại đổ thêm chút nước nóng rồi cởi quần áo vào bồn tắm, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ nước trong bồn, để nước và cơ thể mình kết nối với nhau.

      tại tinh phách trong cơ thể lớn bằng tầm hạt lựu, lấp lánh ánh bạc. nắm ánh sáng ấy trong chốc lát, thấy viên tinh phách đó thay đổi gì tìm trò khác. Đầu tiên, nghĩ về việc viên tinh phách này nhất định phải làm, ngoài xả nước còn phải có sức mạnh để trở thành vật chất điều khiển tùy ý.

      tầng nước sáng chạy liên tục dần xuất da . Tô Tô cảm thấy hơi lo lắng, nhưng đến nước này thể lùi bước được nữa. nhắm mắt lại, ngụp mặt xuống nước, ánh bạc lấp loáng mặt nước. tấm thủy kính trong suốt bay ra, lơ lửng bồn tắm.

      Lúc này Tô Tô ở trần tựa như nàng tiên cá duyên dáng, mái tóc đen dài bồng bềnh trong nước, hơi thở bọt khí sùng sục bay lên từ đáy bồn tắm, hai mắt trợn to, chỉ cảm thấy hàng trăm lỗ chân lông điên cuồng hút nước xung quanh. Sức nước mãnh liệt tràn vào máu thịt như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiến thẳng vào tinh phách của .

      Ánh bạc của tinh phách lóe sáng như bầu trời sao, xoay tròn liên tục. Tinh phách vừa hấp thu năng lượng của nước, lại vừa giải phóng ra năng lượng kiểm soát thủy kính lơ lửng bồn tắm. Tô Tô nằm dưới đáy bồn thấy nước sắp cạn tim đập thình thịch, vung tay đập lên vòi nước đỉnh đầu, vòi hoa sen xả nước ào ào lên cơ thể chẳng khác gì đổ vào bọt biển, nhanh chóng bị hút sạch.

      Thủy kính vẫn giữ trạng thái lơ lửng. Sau lúc lâu, cuối cùng Tô Tô cũng thích ứng được với lượng năng lượng ra vào như thế, dần kiểm soát được tinh phách để cơ thể hút nước như miếng bọt biển nữa, lại khiến tinh phách phát năng lượng giữ thủy kính, điều khiển thủy kính về các phía, thay đổi độ dày mỏng rồi hóa thành dòng nước rơi tõm vào bồn tắm.

      Tiếp tục với chiêu thức này, Tô Tô làm thủy kính nổi lên dễ dàng hơn rất nhiều. ra trước kia chỉ dùng băng kính – nó là chiêu thức tự bảo vệ bản thân, cũng là kỹ năng phòng thủ khá lạ. Thủy kính cũng có chung nguyên lý với băng kính nhưng giờ Tô Tô lại cảm thấy thủy kính thách thức kỹ năng biến hóa của hơn nhiều vì thủy kính biến hình dễ dàng hơn, thể áp dụng phương pháp kiểm soát băng kính cho thủy kính được.

      nhất định phải tập trung, sử dụng nhiều năng lượng hơn mới duy trì được hình dạng của thủy kính.

      Ngưng thủy kính hai ba lần, mỗi lần chỉ nửa phút mà Tô Tô rất mệt mỏi. Giờ là phụ nữ có thai, lại còn giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm nên phải kiêng cữ, việc đói bụng khiến lo lắng. Tô Tô xuống nhà, nhìn đồng hồ cũng 2-3h đêm, có lẽ cha mẹ ngủ lâu rồi. Tô Tô tiện tay lấy bát đồ ăn to, vừa ngắm vầng trăng tròn vành ngoài cửa sổ vừa ăn sạch .

      bàn có quyển sổ điện thoại của cha Tô, cha đâu cũng mang theo nó. Ghi lại số điện thoại vào quyển sổ là thói quen của những người lớn tuổi.

      Tô Tô nhàm chán lật xem qua thấy trang cuối trong sổ có tên và số của Diệp Dục.

      đứng dậy, cảm thấy chưa đủ no nên tiếp tục ăn bát thứ hai, vừa ăn vừa lấy di động ra, lòng thầm nhớ đến chuyện cha mẹ cãi nhau lúc nãy, chẳng biết có phải trùng hợp , lẩm bẩm:

      “Điện thoại tắt máy à? Để gọi thử xem sao…”

      Khi đó, dưới ánh trăng, Diệp Dục lưng đeo hai thanh mã tấu, tay cầm khẩu súng bắn tỉa, tiến vào Đức thành cùng các chiến hữu. Đúng như Thầy Bói , nhiệm vụ lần này của bọn họ vẫn là Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh kia. Lần trước các thế lực ở Đức thành ra sức che giấu tình trạng của trung tâm nên đội cảm tử bọn họ được nhàn tản vài ngày.

      Còn bây giờ, mấy khu phố xung quanh trung tâm đều bị vây quanh bằng lưới sắt. Hai mươi người bọn họ nhảy dù vào bên trong. Mệnh lệnh là giết tha.

      Đối với đội cảm tử, giết tha là nhiệm vụ bình thường đến thể bình thường hơn. Thế nhưng đây phải nước ngoài, phải hoang mạc, cũng phải nơi có chủ nghĩa khủng bố mà lại là thành phố bình thường trong Trung Quốc. Lòng Diệp Dục tràn ngập ngờ vực.
      Tôm ThỏParvarty thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 26: Giết tha

      Nhưng đội cảm tử có quyền đặt câu hỏi. Họ chỉ có thể đạp lên ánh trăng, nhìn những thứ vứt bừa bãi trước cửa hàng bị đập phá, tiến từng bước.

      “Đợi , có người!”

      Tiếng Hộ Pháp vang lên bộ đàm, các thành viên đội cảm tử dừng bước chân. Dưới ánh trăng, họ nhìn thấy vài người di chuyển lảo đảo trước mặt. Mọi người đeo kính nhìn ban đêm, Hộ Pháp giơ súng bắn tỉa trong tay lên, tiến về phía những người di chuyển.

      làm sao vậy? Bị thương ?”

      Người đầu hàng trả lời, kéo lê chân dường như hỏng, nặng nề rên “hừ hừ.” đồng đội bên cạnh Diệp Dục ngoảnh lại :

      “Nhìn kỹ là người dân bình thường, có thể thấy người có vũ khí.”

      “Giết ?”

      Hộ Pháp quay đầu, nhìn về phía Diệp Dục. Diệp Dục lắc đầu, đâu có biết tình huống tại nên làm cái gì bây giờ. Mệnh lệnh của cấp là giết tha, nhưng chưa dân thường có khả năng chống cự có nằm trong phạm vi giết tha .

      “Xin chỉ thị cấp ?”

      Hộ Pháp lại hỏi, Diệp Dục gật đầu. Hộ Pháp cầm máy truyền tin ở tai, còn chưa bắt đầu , xung quanh đường to ngõ toàn những kẻ lảo đảo hay bị thương chen chúc bước đến. Thành viên đội cảm tử nhìn mà ngây người, quay đầu liếc nhìn nhau, chỉ nghe tiếng Diệp Dục thắc mắc:

      “Sao mà cảm giác giống phim tận thế vậy nhỉ? Mẹ nó, bọn họ phải người, là zombie!!!”

      còn chưa dứt lời, con zombie lở loét tới trước mặt, ngay lập tức tấn công thành viên đội cảm tử gần nó nhất, người đó hét lên thảm thiết. Diệp Dục lập tức phản ứng, giơ súng trong tay “pằng pằng pằng” liên tiếp. Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói lần lượt phản ứng theo, lập tức tựa lưng vào nhau, hướng về đám zombie xúm lại ở bốn phương tám hướng nổ súng. Sau đó Diệp Dục nổ súng lùi về sau, bốn người quay lưng vào nhau tạo thành thế trận phòng thủ.

      “Mẹ nó, nhiều lắm, mở đường máu về phía đông , vào nhà!”

      Diệp Dục chỉ về phía đông có ít zombie nhất, điên cuồng bắn phá. Nhưng lũ zombie này căn bản sợ súng đạn, bị bắn chỉ chậm lại chút chứ đau đớn gì, chúng lại tiếp tục tiến lên. Phía trước Diệp Dục nhanh chóng đầy zombie.

      nhấc chân, đạp ngã con zombie nhào tới trước mặt, vung súng trong tay lên mở đường. Sau đó Diệp Dục phát ra sử dụng nắm đấm với mấy con zombie này còn hiệu quả hơn nổ súng. Con zombie vừa bị đạp ngã có tốc độ bò dậy chậm hơn tốc độ bộ lúc nãy, cơ thể nó cứng ngắc, khớp xương cũng linh hoạt.

      Nhờ đồng đội hỗ trợ, Diệp Dục nhanh chóng mở được con đường. đá văng cửa tòa nhà bên cạnh, che cho từng đồng đội bước vào trong.

      Mọi người vội vàng đóng cửa, kiếm vật nặng chặn lại. Mặc cho bên ngoài zombie tụ tập càng lúc càng nhiều, thành viên đội cảm tử ngồi ở trong phòng, im lặng như tờ.

      Đêm dần trôi, Hộ Pháp ngồi xổm dưới đất, ngừng gọi chỉ huy nhưng chẳng có ai đáp lại ta. Hò hét hồi lâu, Hộ Pháp ngẩng đầu lên, trong mắt là hoảng hốt hiếm thấy; ta nhìn Diệp Dục, cười méo xệch miệng, rủa xả:

      “Thảo nào lần này cho tiền trợ cấp tử vong cao như vậy. Khi đưa chúng ta vào đây, bọn họ hề nghĩ đến chuyện cho quay trở lại.”

      Quốc gia, dân tộc, đại nghĩa, đối với loại người như bọn họ trở thành niềm tin trong tâm khảm. Đối mặt với đại cuộc, ai cũng tiếc cái mạng của mình nhưng lúc này đây, lần đầu tiên họ cảm thấy ấm ức.

      Đến tại, ai cho bọn họ biết bọn họ phải làm cái gì, phải giết ai, hay con quái vật nào. Có thể lãnh đạo Đức thành cố hết sức giấu nhẹm để bọn họ liều mạng giết chết lũ zombie này mà tin phong thanh nào, cũng có thể do cấp của họ sợ lây nhiễm lan rộng chẳng hạn, nên trong tình hình này, chỉ huy cứ thế cắt đứt liên lạc với đội cảm tử. Bọn họ ràng bị vứt bỏ ở trong này.

      Sắc mặt Diệp Dục tái nhợt. Dưới ánh trăng sáng, sắc mặt ai cũng rất khó coi, lòng nặng nề lại căm phẫn. Đột nhiên thành viên đội cảm tử bị zombie cắn bị thương lúc trước nằm đất bất thình lình co quắp toàn thân. Mấy người gần ta nhất lập tức đứng lên, nắn tay nắn chân. Diệp Dục nhấc súng, nhìn người đồng đội kia, lòng tràn ngập buồn đau.

      Mỗi người đều ý thức được khả năng nghiêm trọng: những quái vật zombie bên ngoài kia đến từ đâu? Vì sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh Đức thành khống chế được tình hình, cần đội cảm tử bọn họ đến cứu? Hàng rào thép gai cao như vậy, lại còn nối điện lên, đừng tưởng bọn họ nhảy dù tiến vào nhìn thấy lưới dây thép gai được sửa chắc chắn hơn!

      Mấy chuyện này ai cho bọn họ. Chắc chắn có tỷ lệ lây nhiễm, đồng đội bị zombie cắn này của họ rất có thể bị lây.

      Có người nhịn được, siết chặt súng, cúi đầu xuống lau mắt. Người lính mình đồng da sắt, trải qua mưa bom bão đạn chưa từng nhận được ánh mắt biết ơn, đối mặt với em ngày trước cùng ăn cùng ngủ, vào sinh ra tử, nên lựa chọn như thế nào? Bọn họ biết có lẽ nên cho ta phát súng, nhưng ai cũng muốn là người cho ta phát súng ấy.

      Nhìn lướt qua mấy em ràng chần chừ, Diệp Dục tiến lên, nhìn người em co quắp giãy giụa mặt đất nay an tĩnh, khuỵu người, ngón tay ấn lên động mạch cổ người đó, lạnh lẽo :

      “Mạch vẫn còn đập, cứ trói cậu ấy vào , sau đó... Chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài tìm đồ ăn, thể chết đói trong này.”

      Nhiệm vụ trong này của họ cũng chỉ có ba chữ “giết tha.” Trước hiểu, tại Diệp Dục hiểu. Giết tha, nghĩa là giết zombie, giết đến con zombie cuối cùng, sau đó bọn họ bị diệt khẩu. Đây là dùng hy sinh ít nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất.

      Những lợi ích này có thể bao gồm ổn định xã hội, cũng có thể bao gồm đại nghĩa của số quốc gia chủng tộc, nhưng chắc chắn có bao gồm lợi ích riêng của vài kẻ. Như bọn họ vẫn nghĩ, có những người muốn để lộ ra tình hình mất kiểm soát ở Đức thành, vì thế họ cố gắng lừa dối, che giấu mọi chuyện phát sinh ở đây.

      Còn những người như Diệp Dục là phần hy sinh nhoi. Cho nên trước khi con zombie cuối cùng bị giết, bọn họ thể để bản thân mình bị chết đói. ra bọn họ chết đói cũng chẳng sao, vì sau bọn họ có lực lượng đặc công khác tiến vào.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 27: Điện thoại cục gạch

      “Chúng ta cũng bị lây nhiễm sao?”

      Hộ Pháp vẫn ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, ánh mắt toát ra vẻ tuyệt vọng nhưng lòng vẫn từ bỏ hy vọng. Trong lúc tuyệt vọng và hy vọng đan xen, ta nhớ tới đám zombie ở bên ngoài, cảm thấy đây giống trận chiến ngày tận thế. Lần này, bọn họ hề biết gì cả, thậm chí còn biết phải phòng ngừa lây nhiễm cho mình thế nào.

      biết, chúng ta biết gì hết!”

      Diệp Dục lắc đầu với gương mặt lạnh lùng. Chuyện gì xảy ra ở Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh, vì sao trước họ đến đây tình hình khống chế được mà giờ lại phát triển nặng hơn? Bọn họ có phân tích đến đau cả đầu cũng lý giải được chuyện này. Việc duy nhất bọn họ có thể làm bây giờ chính là giết giết giết, giết zombie chính bọn họ phải chết, mà giết hết zombie rồi, bọn họ cũng phải chết!

      “~Em là quả táo của , em nhiều bao nhiêu cũng thấy đủ~~~~”

      Trong bầu khí ngột ngạt, bài hát “Quả táo ” vang lên ầm ĩ. Tiếng nhạc vang vọng ở trong đêm tối, thu hút đám zombie còn vật vờ có mục đích ở xa cùng rền rĩ về phía này.

      Trong phòng, mọi người dại ra vài giây, Hộ Pháp mặt đất gần như nhảy bắn lên, đưa tay tháo mũ sắt đầu, ném thẳng vào người Diệp Dục mà quát:

      “Trời ạ chú đúng là tạ, Diệp Chân Chất, làm nhiệm vụ mà chú còn mang điện thoại di động?!”

      “Tự động mở máy lúc nào vậy nhỉ? Của em là điện thoại cục gạch, phải smartphone.”

      Diệp Dục lúng búng giải thích, xoay người móc từ túi quần sau ra cái điện thoại cục gạch màu đen. Cái này mới mua, có thể là vừa rồi đánh zombie đập vào đâu đấy cho nên điện thoại di động tự động bật lên, tên người màn hình chỉ có 1 chữ “Tô”.

      Lúc này, trong lòng Diệp Dục hơi trống trải – đằng nào cũng chết, Tô Tô còn gọi điện thoại làm gì? định nghe nhưng bài hát “Quả táo ” cứ liên tục vang lên rất to, mà dù gì cũng phải với Tô Tô tiếng xem lĩnh tiền bồi thường của ở đâu. Diệp Dục nghe máy.

      “Alo?!”

      Đây là điện thoại cục gạch nên cần bật loa ngoài cũng nghe tiếng ở đầu dây bên kia.

      “Diệp Dục, ở đâu vậy?”

      làm nhiệm vụ ở Đức thành.”

      “Làm nhiệm vụ được mang điện thoại di động? lừa tôi sao?”

      “... phải... Tôi...”

      “Đợi chút, bên có tiếng gì vậy? Chỗ có zombie?”

      Bởi vì buổi đêm, cũng có thể do điện thoại cục gạch của Diệp Dục thu quá tốt, Tô Tô đột nhiên nghe thấy được loại thanh rất quen thuộc, khiến cho người ta hoài niệm. bỗng nhiên ngứa ngáy hết chân tay, chính là loại ngứa ngáy muốn nhảy ngay sang đầu bên kia điện thoại đánh zombie.

      Diệp Dục lời nào, có vẻ im lặng khác thường. suy nghĩ làm thế nào cho Tô Tô rằng bọn họ thành vật hy sinh, nguyên nhân phức tạp bên trong, Tô Tô có thể hiểu được bao nhiêu?

      “Các vẫn còn ở Đức thành giết zombie? Tin này lại thấy báo. Họ đưa bộ đội bọn qua kiểm tra bản chất zombie? Ha ha, tôi biết rồi, các là vật hy sinh, rồi chết thôi.”

      Thấy Diệp Dục im lặng, Tô Tô cứ thế thẳng. , khi nhận ra bọn Diệp Dục trở thành vật hy sinh, giọng điệu quả thực hơi vui vẻ. cũng che giấu tâm trạng của mình, vỗ đùi cười ha hả, cười chết mất, thế giới này còn có thể có người ngu xuẩn như thế, bị người ta lừa giết zombie???

      Đầu dây bên kia, trừ tiếng của zombie bên ngoài còn có tiếng hít thở của Diệp Dục. Sau lúc, Diệp Dục chỉ buồn bực trả lời:

      “Tô Tô, có phải tôi chết rất vui ?”

      “À, cũng phải rất vui, nhưng cũng phải buồn. có chết hay chẳng liên quan gì đến tôi.”

      “Tôi khác, dù sao cũng là người phụ nữ duy nhất tôi từng có trong đời.”

      Khi câu này, giọng Diệp Dục trầm xuống, ánh mắt mờ đục, tựa như hồi tưởng lại hương vị đó của Tô Tô.

      “Lời hứa đưa tiền giải ngũ cho chắc thực được, nhưng lần làm nhiệm vụ này tiền trợ cấp tử vong cao gấp ba lần. Tên người nhận là , bọn họ liên lạc với . Nếu có ai liên hệ, nhớ tự mình lấy, tìm Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Tương thành là Lưu Trấn Quốc, ông ấy được tôi gửi gắm, ông ấy giúp ...”

      Đầu điện thoại bên kia, Tô Tô ngồi cạnh bàn ăn, tay cầm điện thoại di động, tay cầm đũa chọc xiên xẹo cái bát trước mặt. Nụ cười mặt dần biến mất theo từng lời của Diệp Dục, dần dần trở nên đứng đắn và nghiêm túc. Sau đó, đột nhiên ngắt lời lải nhải của :

      “Diệp Dục, bộ phận mấu chốt nhất của con zombie là đầu. Hoặc là các đánh vào đầu nó, hoặc là đánh nó nát bét, bằng mãi đuổi theo các . tại loại zombie bình thường này hoạt động ngày đêm hơi khác nhau. Chỉ cần bị zombie cắn, các bị lây virus tận thế. Cho dù bị cắn cũng sao, theo dõi hai tư tiếng, trong vòng hai tư tiếng biến thành zombie, ok chúc mừng tiến hoá thành dị năng giả... ra bọn chúng rất dễ giết, các cần phải sợ chúng nó. Đêm đến có thể chúng nó linh hoạt, nhưng tốc độ lại chậm như rùa. Các là bộ đội đặc chủng, giết rùa có khó ? Vấn đề là phải vượt qua sợ hãi trong lòng.”

      Tô Tô đột nhiên trở nên nghiêm túc, lời cũng thay đổi, còn cười nỗi đau khổ của người khác như trước. Diệp Dục thế mà để tiền bồi thường thiệt mạng cho ?! Tận thế đến rồi, còn muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Thế nhưng hành động nho như vậy của Diệp Dục làm Tô Tô hơi cảm động.

      Tốt xấu gì Diệp Dục cũng là cha đẻ của Tiếu Ái đấy! Hơn nữa Diệp Dục cũng làm gây chuyện gì xấu xa với , chỉ có nhỡ lên giường với lần. Cứu ta mạng còn hơn xây toà tháp bảy tầng!

      Trong khoảnh khắc đó, Tô Tô cảm thấy mình cao thượng, chính là thiên thần cứu vớt đám Diệp Dục khỏi khổ ải! Nếu còn thế nào? Đêm khuya như vậy, đột nhiên hứng thú gọi thử xem điện thoại di động của Diệp Dục có liên lạc được hay để ngày mai khỏi phải nghe thấy cha mẹ cãi nhau vì chuyện này?

      “Chỉ có vậy thôi, còn lại các tự tìm tòi qua thực chiến nhé!!”

      Mạnh mẽ ngắt điện thoại của Diệp Dục, Tô Tô đứng dậy, chỉnh lại áo ngủ người, lấy bánh mỳ con sâu lớn từ trong tủ, ngồi cạnh bàn ăn xé từng mẩu , vừa nghĩ đến chuyện, vừa bỏ mẩu bánh mỳ vào miệng.

      Tận thế đến rồi, tận thế đến rồi. Dựa vào tốc độ tiếp cận con người của nó, Tô Tô thấy hơi hưng phấn, ăn bánh mỳ con sâu và nghĩ đến Tiếu Ái trong bụng. giờ trong lòng còn ý nghĩ, nghĩ hồi lâu… Người cần giải quyết phải được giải quyết thôi.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 28: Bạch lạc lạc sao rồi?

      Diệp Dục nghe tiếng “tút tút” liên hồi từ chiếc điện thoại cục gạch của mình, mặt mày ngơ ngác quay lại nhìn chiến hữu sau lưng, máy móc thuật lại lời của Tô Tô, muốn thảo luận tính khả thi của gợi ý này mọi người nhao nhao gật đầu:

      “Bây giờ cũng có cách nào khác, hãy thử làm theo lời của Tô Tô xem sao.”

      “Đám zombie này căn bản sợ đạn. Đạn dược của chúng ta lại có hạn, giết hết bọn chúng chúng ta cũng chết, cứ làm theo lời của Tô Tô .”

      “Mấy người nghe hết rồi à?”

      Diệp Dục cảnh giác giơ tay che chiếc điện thoại “già” trong tay. Đám đồng đội gật đầu, tỉnh bơ như . thanh của chiếc máy điện thoại cục gạch lớn như vậy, dù bọn họ muốn nghe cũng nghe thấy mồn . Nếu như bị buộc phải nghe, chi bằng quang minh chính đại vểnh lỗ tai lên nghe rồi ghi nhớ lại.

      “Mẹ kiếp! Lũ cầm thú này!!!”

      Diệp Dục chịu nổi, lên án mạnh mẽ cái đám nghe trộm mặt dày mày dạn này, suýt nữa quên mất lũ zombie tụ tập các lúc càng đông ngoài cửa. Cho đến khi vật nặng chèn cánh cửa bị đám zombie bên ngoài chen đẩy hơi xô ra, Diệp Dục mới giơ ngón tay run run của mình lên, tức giận chỉ vào đám đồng đội:

      “Bao giờ về tính sổ với các chú.”

      Đêm đó, hơn hai mươi thành viên đội cảm tử của Đức thành trải qua đêm hoang đường nhất trong cuộc đời bọn họ. Ở Tương thành, Tô Tô cũng thức trọn đêm trong phòng bếp.

      Hôm sau, trời sáng tinh mơ cha mẹ Tô Tô dậy. Xong bữa sáng, họ lại đến trường chuyện phải quấy với giáo viên. Cha mẹ đến trường suốt mấy ngày liền, Tô Tô quyết định cũng đến trường xem sao. Vì thế, cùng cha mẹ về trường, nhưng nơi quay về là kí túc xá.

      Lúc này giờ học, cả khu kí túc xá bóng người. Khi Tô Tô vào phòng, Lý An Tâm và Lý Tiểu Vũ cũng có ở đó. ngồi vào bàn, mở máy tính lên mạng.

      Tô Tô lướt xem tin tức. Nhìn có vẻ như chẳng có mục đích gì cả, nhưng thực ra, những tin tức xem đều có liên quan đến Đức thành. mạng cũng như các phương tiện truyền thông đại chúng đương nhiên có báo cáo về tai họa xảy ra ở Đức thành, nếu có cũng chỉ có những tin đời sống như thông báo tìm người hoặc công ty, cơ quan nào đó ở Đức thành rơi vào tình trạng đóng băng…

      Mà dựa theo miêu tả của Diệp Dục, Tô Tô có thể phân tích rằng tai họa ở Đức thành có vẻ chưa lan rộng ra cả thành phố, chỉ có khu vực nào đó của Đức thành bị phong tỏa mà thôi. Theo như cách của Diệp Dục, có lẽ chỉ có mấy con đường xung quanh Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh bị phong tỏa; còn bọn họ giết zombie tại đó.

      Dựng tường cao và rào thép có thể ngăn cản bệnh truyền nhiễm lây lan sao? là quá ngây thơ mà!!!

      Tô Tô thầm thấy tức cười, mở bừa Minesweeper máy tính ra chơi, được khoảng nửa tiếng Lý An Tâm và Lý Tiểu Vũ quay về.

      Lý An Tâm mở cửa ra, nhìn thấy Tô Tô ngồi trong phòng chơi điện tử giật bắn cả mình, trốn sau lưng Lý Tiểu Vũ. Lý Tiểu Vũ bạo gan hơn chỉ ngây người trong chốc lát, đưa tay đẩy gọng kính mũi, cười với Tô Tô:

      “Tô Tô? Cậu trở lại rồi?”

      “Ừ,” Tô Tô uể oải dựa vào ghế, ngáp cái. Cả đêm qua ngủ, cộng thêm triệu chứng mang thai, trạng thái tinh thần được tốt cho lắm. nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lý Tiểu Vũ, “Bạch Lạc Lạc sao rồi?”

      “Tiểu Vũ, chị lấy cơm.” đợi Lý Tiểu Vũ trả lời, Lý An Tâm ở sau lưng ấy thẳng vào kí túc xá, cầm thẻ thông minh và hộp cơm của mình, tiện thể cầm luôn hộp cơm giúp Lý Tiểu Vũ, “Chị lấy cơm giúp em luôn, em xuống luôn nhé!”

      “Được!” Lý Tiểu Vũ gật đầu, nhìn bóng dáng của Lý An Tâm xa, ngại ngùng giải thích với Tô Tô, “Chắc chị ấy chưa hết sốc.”

      Đâu chỉ chưa hết sốc, nhìn chung thái độ của Lý An Tâm thể ấy có thành kiến với Tô Tô. Dù sao cũng sống chung trong kí túc xá lâu như vậy, mở cửa là thấy Tô Tô nhưng Lý An Tâm vào phòng cầm thẻ ăn, lấy hộp đựng – loạt động tác này xem như Tô Tô tồn tại.

      Lý An Tâm dùng thái độ như vậy thể bất mãn của bản thân mình với Tô Tô. ấy xa lánh Tô Tô!

      Ấu trĩ!

      Tô Tô thầm phỉ nhổ Lý An Tâm, mặc kệ ta, lại nhìn Lý Tiểu Vũ và hỏi: “Bạch Lạc Lạc sao rồi?”

      Cậu ấy? Vẫn nằm trong bệnh viện.” Lý Tiểu Vũ đến gần Tô Tô, kéo ghế ngồi cạnh, hai tay chống vào lưng ghế, thở dài : “Thực ra Bạch Lạc Lạc sắp khỏi hẳn từ lâu rồi nhưng hiểu sao cứ sốt, mấy ngày hạ rồi sốt lại, biết nguyên nhân nên vẫn ở trong viện. Cha mẹ cậu ấy …”

      Lý Tiểu Vũ đưa mắt nhìn Tô Tô, thấy bộ dạng chăm chú lắng nghe của Tô Tô, tiếp tục: “ đây là di chứng do cậu gây ra.”

      “Bạch Lạc Lạc cũng bị sốt?”

      Tô Tô suy tư, miệng tự lẩm bẩm, nhìn cũng biết nghĩ gì. Lý Tiểu Vũ đứng dậy rót nước, uống hai hớp rồi lại :

      “Tô Tô, mình cảm thấy chuyện này rất rắc rối. Cậu còn học ?”

      “Mình .”

      “Mình cũng nghĩ như vậy. Bọn họ đều bây giờ cậu sống rất ổn. Người đó có quan hệ rất tốt với trường học, ngay cả đến giáo viên cũng giúp cha mẹ cậu, còn nhắc nhở phê bình cha mẹ của Bạch Lạc Lạc, bảo bọn họ được kiếm chuyện.”

      Người đó đương nhiên là Diệp Dục. Bây giờ chuyện Tô Tô may mắn câu được Diệp Dục lan truyền khắp trường. Nghe ý của Lý Tiểu Vũ, cha mẹ của Bạch Lạc Lạc và cha mẹ của Tô Tô có vẻ như cãi vã trường. Cha mẹ Bạch Lạc Lạc cậy có tiền, thề nhất định phải khiến Tô Tô trả giá đắt, mà phía nhà trường lại ngại vai vế của Diệp Dục mà thiên vị cha mẹ Tô Tô. Vì vậy, cha mẹ Bạch Lạc Lạc những có ưu thế còn phải chịu ấm ức.

      Tô Tô thầm đắc ý về thủ đoạn sáng suốt của mình. biết rằng nhà Bạch Lạc Lạc chịu bỏ qua nên đánh tiếng với Diệp Dục. Giờ sao nào, người nhà Bạch Lạc Lạc sắp tức chết rồi!

      Tô Tô lẳng lặng cúi nhìn đồng hồ đeo tay: ngày 25 tháng 12. cười khẩy khẽ, rồi lại nghiêng đầu nhìn Lý Tiểu Vũ: “Mình muốn thăm Bạch Lạc Lạc, cậu có thể cho mình tên bệnh viện và số giường bệnh mà cậu ấy nằm ?”

      “Được.”

      Lý Tiểu Vũ tưởng Tô Tô muốn làm hòa với Bạch Lạc Lạc. ấy đặt cốc nước xuống, viết tên bệnh viện, tên khoa bệnh, số phòng và số giường bệnh Bạch Lạc Lạc nằm vào giấy nhớ đưa cho Tô Tô.

      Tô Tô nhận lấy, xem qua. Ồ, trùng hợp làm sao, đó chính là bệnh viện lớn chỗ Trạc Thế Giai. gật đầu, cất tờ giấy nhớ trong tay vào trong ba lô rồi vừa tháo máy tính vừa với Lý Tiểu Vũ:

      “Cảm ơn. Hôm nay là Noel, chúc cậu Noel vui vẻ. Còn nữa, nghe mấy ngày tới có mưa lớn, mưa tuyết, có chuyện gì đừng ra ngoài. Với lòng can đảm của cậu, chỉ cần đừng mềm lòng quá đà là có thể sống rất lâu đấy.”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :