1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 289: Zombie cấp 3

      “ Chuyện này… thành vấn đề!”

      Lý Tiểu Vũ suy nghĩ chút rồi gật đầu. Tô Tô đỡ Diệp Dục lên, để Lý Tiểu Vũ cõng ra ngoài. muốn thu dọn đồ dùng trong lều của Diệp Dục, ngờ lại tìm thấy tấm ảnh của mình trong đống đồ lộn xộn.

      Đấy vốn là ảnh gia đình nhưng bị Diệp Dục cắt chỉ còn Tô Tô, tựa như rất trân trọng lưu vào ký ức, xếp nghiêm chỉnh. Tô Tô cúi đầu nhìn gương mặt ngây thơ, hơi xấu hổ của mình.

      Dựa vào thời điểm trong tấm ảnh, Tô Tô mới chỉ là nữ sinh trung học, tóc rất dài, ngoan ngoãn dịu dàng, nội tâm mềm yếu trong sáng, đối xử lễ phép với tất cả mọi người, luôn luôn , phải người đàn bà đanh đá chua ngoa của tại.

      nhặt tấm ảnh lên, lẳng lặng cất , sau đó thu dọn lều. Nhờ Lý Tiểu Vũ giúp đỡ, đóng gói tất cả mọi thứ vào balo hành quân. tháo vũ khí mà cầm tất cả bao gồm cung tên, súng ngắm xuống tầng.

      Lý Tiểu Vũ trước đeo balo hành quân của Diệp Dục, lưng đỡ Diệp Dục to lớn; Tô Tô mang lều, tay cầm súng và nỏ; hai người mãi mới xuống đến tầng bảy. Khi đến nơi, trời tối đen, Trạc Thế Giai đứng ở đầu cầu băng đợi.

      Tô Tô chống bụng, đột nhiên cảm thấy ổn. Cảm giác này vô cùng mãnh liệt. nhướng mày hét lên với Lý Tiểu Vũ:

      “Tiểu Vũ, chạy!!!”

      “Gì cơ?”

      Lý Tiểu Vũ cõng Diệp Dục, chưa kịp hiểu ra. Tô Tô đẩy cả hai về phía cây cầu. Hai người trước sau vội vàng chạy .

      là chạy, ra khác là mấy. Vừa lên cầu, quay người lại, thấy bóng đen lao ra từ cánh cửa tầng bảy. Tô Tô đưa hai tay lên, lớp băng xuất . Lý Tiểu Vũ vừa cõng Diệp Dục vừa chạy về phía trước, quay đầu hét lên:

      “Tô Tô!”

      “Đừng để ý! ngay !”

      Tô Tô xong lại thấy buồn cười, buồn đến mức phải cười. là người lăn lộn trong mạt thế mười hai năm, cứ nghĩ mình đủ ích kỷ máu lạnh, ngờ còn phải bảo người khác mặc kệ mình?!

      Bóng đen lao về phía trước, khựng lại chút trước đám băng của Tô Tô. chưa kịp nhìn bóng đen đó viên đạn bay từ tòa nhà nào đó, lao thẳng vào đầu nó.

      Bóng đen kia chưa chết ngay, bốn năm viên đạn liên tiếp điên cuồng tấn công.

      Có lẽ những tay súng phục kích kịp thời ra tay.

      Tô Tô quay đầu. Trong cơn gió nóng bức, dưới chân là cây cầu lạnh ngắt, dưới kia là đám zombie sôi trào, tóc bay loạn xạ, hai mắt dần nóng lên. cảm thấy mình ủy mị, mang Tiểu Ái che chắn nguy hiểm cho Lý Tiểu Vũ và Diệp Dục, rồi lại nhận ra ở nơi nào đó, cũng được bảo vệ.

      “Cảm ơn!”

      Tô Tô hô tiếng rồi quay lại xem bóng đen bị bắn chết kia. Nó ngã cầu, nhanh chóng bị đông lạnh. Đó là con zombie cấp ba, có dị năng tốc độ.

      Tô Tô tự tay bổ đầu nó lấy ra viên tinh hạch zombie cấp ba hình bầu dục, cầm trong tay ướm thử. Nó nặng hơn tinh hạch hình thoi của zombie cấp hai rất nhiều.

      Zombie cấp ba bắt đầu thoát khỏi hình dạng của con người, phát triển theo nhiều kiểu kỳ quái. Zombie cao to có dị năng cấp ba sức mạnh, còn zombie có tốc độ nhanh nhưng nhắn, chỉ nhìn thấy cái bóng khi di chuyển là loại có dị năng tốc độ.

      Con Tô Tô gặp lần này toàn thân đen thui, vẫn có hình người, gương mặt lại phát triển nhìn hao hao động vật, mặt mọc đầy lông đen, tóc rất dài quét đất như chổi lau nhà, nhìn rất xấu xí khó coi.

      Tô Tô nhíu mày nhìn nó nữa. về phía phòng học nhảy. được hai bước lại nghiêng đầu nhìn mấy tòa nhà xung quanh, nghĩ chút. Người ta giúp mình, tại sao lại bánh ít ném , bánh quy ném lại nhỉ? Cứu Diệp Dục là cứu, mà cứu thêm vài lính đặc chủng bị bao vây trong biển zombie cũng là cứu!

      quyết định nghỉ ngơi đêm nay, mai bắt đầu dựng cầu băng về phía mấy lính đặc công. biết bao giờ biển zombie mới rút lui, viện binh đến, Tiểu Ái ra đời, nhưng mạt thế vốn khó khăn, cứ tìm đủ người rồi tiếp!

      Khi quay về phòng học nhảy, Tô Tô vung tay lên, rút lại cây cầu băng của mình. Cây cầu tan ra, người bên Tạ Hào Thế chỉ hận thể giữ lại lớp băng kia cho chính mình!

      Buổi tối, Phi Phi tạo dây đưa đào sang, Tô Tô lại cho họ hai khối băng rồi tiếp tục ở bên cạnh Diệp Dục, cắt đào thả vào mảnh vải và vắt nước vào miệng .

      Tô Tô phát ra môi Diệp Dục nhìn có gì lạ nhưng nước đào vừa rơi xuống bị hấp thu trong chớp mắt. đặt đào xuống, sờ trán Diệp Dục phát ra trán càng lúc càng nóng, tựa như chạm vào nước sôi vậy.

      Tô Tô cau mày cởi áo giáp chiến thuật của . Dường như Tiểu Ái đạp nhanh hơn mọi khi, đặt tay Diệp Dục lên bụng mình, cúi đầu an ủi em bé:

      “Bé con, con đừng sợ. Cha con chỉ tiến hóa lần hai thôi, sao đâu. Con xem này, cha đặt tay lên bụng mẹ đấy. Cha con Tiểu Ái ngoan, cha ngủ dăm ba ngày thôi. Con nhớ phải ngoan, phải nghe lời mẹ nhé.”

      Cảm nhận được bàn tay của cha, Tiểu Ái ngừng cựa quậy. Con bé rất nghe lời Diệp Dục, rất thích người cha này.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 290: Lợi thế

      Tô Tô khịt mũi, nằm xuống bên người của Diệp Dục, đặt tay lên bụng mình. Sau nhiều ngày bị biển zombie bao vây, cuối cùng cũng được ngủ giấc ngon lành!

      Hôm sau, khi trời sáng, Lý Tiểu Vũ lại săn tinh hạch. Trạc Thế Giai cũng tỉnh dậy ăn đào và thịt sấy xong tìm đồ. Tô Tô vừa cảm thấy bình minh nhận ra mình mạnh hơn, thử chút dị năng … oa… lên cấp rồi!

      Hai hệ băng nước – dị năng cấp bốn!

      Cấp bốn và cấp ba tuy liền nhau nhưng khả năng kết tụ và giải phóng năng lượng hoàn toàn khác biệt.

      Tô Tô cảm thấy vui mừng. Quả nhiên con người phải trưởng thành trong hoàn cảnh khó khăn, nếu gặp khó khăn sao tiến bộ được?

      Sau khi thăng cấp, tốc độ xây cầu tăng lên rất nhiều. Tô Tô vừa làm vừa nghỉ, chỉ buổi sáng tạo được nửa cây cầu băng hướng về phía bên phải. biết có lính đặc công trong đó!

      Muốn dựng cầu băng qua phía đó phải qua nhóm Tạ Hào Thế. Nhóm người kia rất mong Tô Tô dựng cầu qua đây, như vậy Phi Phi đưa đào sang phải mất quá nhiều dị năng mà họ lại dễ trao đổi với Tô Tô hơn.

      Buổi trưa, ăn đào xong, Tô Tô lại tiếp tục xây cầu. Khi đến gần nhóm Tạ Hào Thế, Trương An Toàn phất tay cười với Tô Tô:

      “Giúp tay được ?”

      giúp được gì?” Tô Tô hạ tay xuống, hai ánh sáng trong tay chiếu chếch mặt tường, cây cầu kia từ từ dài ra.

      Trương An Toàn tiếp, “Chẳng hạn như tôi bọc kim loại cho cây cầu này để nó bị tan nhanh?”

      “Rồi sao? Các muốn gì?”

      “Cái này, hở tí là giao dịch. Bây giờ chúng ta đều bị bao vây trong biển giòi, người cứu viện cũng thế. Mọi người cần phải cùng hợp tác mới thoát được, đúng ?”

      Trương An Toàn khua môi múa mép, cười đến là rạng rỡ. Tô Tô lạnh lùng nhìn ta phun nước bọt, chỉ hận giờ Bì, nếu để cho Bì đàm đạo hăng say với Trương An Toàn đến hết ngày.

      Tô Tô lờ Trương An Toàn , nhìn Tạ Hào Thế. Tạ Hào Thế bắn tia sét dưới tầng, dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Tô nên quay lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng:

      “Em đừng lo lắng mục đích của bọn . Tô Tô, hại em.”

      !”

      Tô Tô cười gằn, nhìn Tạ Thanh Diễn co ro né tránh bên. Dù có tránh nhìn vẫn nhận ra ghét bỏ và hận thù trong đáy đôi mắt ấy, còn cả khinh bỉ với cái bụng lớn của Tô Tô lúc này. Tô Tô chỉ Tạ Thanh Diễn:

      có! Muốn hợp tác với tôi giết tên này .”

      “Tô Tô…” Tạ Hào Thế thở dài, ngừng ném sét, bước lên hai bước với , “Bác trước khi chết van xin giữ mạng cho Tạ Thanh Diễn. Nếu là em, em cũng từ chối lời cầu xin của kẻ sắp chết sao?”

      “Đúng thế.”

      nghếch cằm nhìn chằm chằm Tạ Thanh Diễn, sát ý rệt. Tạ Hào Thế tiến lên chặn ánh mắt muốn giết người của lại. Tô Tô nhìn thẳng vào Tạ Hào Thế:

      cũng biết chuyện đến nước này đều là do hai mẹ con Tạ Thanh Diễn. Tôi còn tưởng bác trước khi chết xin lỗi với xin tha thứ, ngờ bà ta lại với như vậy. là người thông minh, thể nhận ra bà ta lợi dụng cái chết của mình để ra điều kiện. Đương nhiên bà ta nghĩ nếu cứu được bà ta nợ bà ta, đổi sang việc bảo vệ Tạ Thanh Diễn.”

      Tạ Thanh Diễn là kẻ như thế nào, bản tính ra sao, cần Tô Tô ai cũng biết, kể cả Tạ Hào Thế. Vì lợi ích bản thân mà hy sinh cả mẹ ruột. Ưu điểm duy nhất của kẻ này là biết thương lấy thân mình, mạng hơn cả mẹ mà thôi.

      Mẹ Tạ lấy tính mạng của mình để ràng buộc Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn, có sống cùng sống, có chết cùng chết. Tạ Thanh Diễn còn muốn sống mong muốn của mẹ Tạ đạt được.

      Ai cũng thấy, nhưng tất cả đều bó tay.

      Dưới ánh mặt trời nóng hừng hực, Tạ Hào Thế khép mắt. Gương mặt điển trai ánh lên vẻ đau thương và đơn. Kiếp trước là “vua” trong đám người thường, kiếp này bị Tạ Thanh Diễn đu bám cũng rất mệt mỏi. Đồng đội , cả Tô Tô đều hiểu nhưng ai đồng ý. muốn bảo vệ Tạ Thanh Diễn nghĩa là chấp nhận đối đầu với tất cả mọi người.

      Nhưng dù có thể, vẫn muốn giữ lời hứa với bác !!!

      Đây là người đàn ông có tình nghĩa, thiếu nợ người chết nghĩa là cả đời này bao giờ trả hết được!

      Trương An Toàn rằng, tất cả mọi người im lặng làm việc của mình. Tạ Thanh Diễn co ro ngồi xổm mặt đất, lộ vẻ ăn hại, mái tóc dài ra che khuất khuôn mặt, ai thấy độc ác, vặn vẹo gương mặt . Tạ Thanh Diễn nhịn nhục: tình hình khó khăn, tạm thời chịu đựng. Chờ khi hết khổ sở, vùng lên, người đầu tiên giết là Tô Tô và đứa con “bẩn thỉu” của Diệp Dục!

      Điều này cần Tạ Thanh Diễn Tô Tô cũng trải qua ở kiếp trước. Khi Tạ Thanh Diễn chưa được thời, còn dám bán Tiểu Ái của Tô Tô, giờ còn dựa được vào Tạ Hào Thế bao bọc dài lâu.

      Tô Tô lạnh lùng nhìn Tạ Hào Thế đứng chắn phía trước Tạ Thanh Diễn. rất kiên quyết thực lời hứa với bác mình đến cùng. Được rồi, người như vậy cũng nữa. tôn trọng tình nghĩa của , nuối tiếc vì ràng buộc phải chịu, nhưng muốn hợp tác với . Vì vậy, chỉ liếc nhìn Tạ Hào Thế, tiếp tục xây cầu của mình.

      Tầm hai ba tiếng sau, Tô Tô làm xong cầu. Cây cầu băng nối đến tòa nhà lớn, Ca tử chờ ở đó. Ca tử là dị năng giả hệ thổ của nhóm Diệp Dục, đồng thời là trong bốn người chịu trách nhiệm quan sát chim ưng và khu an toàn.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 291: Tô Tô làm họ cảm động

      Ca Tử chưa hiểu Tô Tô gặp Diệp Dục, còn làm cầu băng làm gì? Nhưng khi nhìn hướng đặt của chiếc cầu, ta chợt hiểu ra ý định của .

      Ca tử bước lên cầu, cười chân thành hơn bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ. Nếu như trước kia, bọn họ chấp nhận Tô Tô là vì Diệp Dục chịu trách nhiệm với Tô Tô hay vì Tô Tô mang thai con của Diệp Dục, bây giờ, đội lính đặc công này hoàn toàn coi Tô Tô là người nhà.

      Xét về khái niệm người nhà, Tô Tô hoàn toàn khác với Diệp Dục. Diệp Dục là em sống chết có nhau với bọn họ, còn Tô Tô chỉ là người nhà của Diệp Dục. Bọn họ cũng đối đãi với Tô Tô lòng, nhưng dù sao vẫn có khoảng cách.

      Sau khi đồng hồ đeo tay của Diệp Dục bị mất tín hiệu liên lạc, cả mười bảy lính dị năng – dù bị vây trong biển giòi ở tòa nhà cao tầng hay ở thôn Bát Phương – đều nóng ruột phát điên vì chỉ sợ Diệp Dục bị như hai người em chết trước kia của họ.

      Bây giờ, bọn họ đứng nhìn Tô Tô bụng mang dạ chửa đứng từ bên kia tạo cầu băng, mệt nghỉ chút, hết mệt lại bắt đầu, từng chút từng chút , chưa hề từ bỏ. Cuối cùng, cây cầu băng cũng chạm đến chỗ Diệp Dục đứng trong tòa nhà. Lý Tiểu Vũ và đỡ Diệp Dục ra ngoài.

      Chỉ tính đến điểm này, cần biết bình thường Tô Tô lạnh lùng với Diệp Dục đến mức nào, cần Tô Tô chanh chua đến đâu, cũng quan tâm xem Tô Tô đối xử với người khác tệ bạc đến đâu, mười bảy lính này tuyên thệ rằng: dù chỉ còn người bọn họ tồn tại trong mạt thế này, bọn họ cũng phải bảo vệ Tô Tô và con của Diệp Dục tuyệt đối.

      Tô Tô chỉ cứu Diệp Dục, còn tạo cầu băng để cứu người khác. Người đầu tiên được cứu ra chính là Ca tử, vì tòa nhà của Ca tử ở gần Tô Tô nhất.

      cần phải gì thêm, toàn bộ đội dị năng đặc công bọn họ hôm nay nợ mấy mạng người!!!

      Ca tử là dị năng giả cấp ba. Trước kia khi ở cấp hai, có thể tạo ra tảng đá lớn, khác với băng của Tô Tô ở chỗ là đá tan ra theo thời gian. khi đá được đặt xuống, nó cần hấp thu năng lượng dị năng của để duy trì hình dạng nữa.

      Nhưng dị năng hệ thổ cũng có điểm bất cập: hòn đá được tạo ra càng lớn dị năng tiêu hao càng nhiều. Việc chế tạo tảng đá thường xuyên tiêu hao hết hơn nửa dị năng của . Muốn làm ra tảng đá lớn tương tự phải chờ dị năng khôi phục.

      Đây giống như kiểu các kỹ năng trong game: kỹ năng có sức mạnh rất lớn nhưng sau lần ra chiêu mana giảm hơn nửa, muốn ra chiêu tiếp theo phải chờ hồi mana và bị hạn chế thời gian.

      Vì thế, Ca tử thể nào cứu Diệp Dục. Zombie mặt đất xếp cao đến ba bốn tầng lầu, nếu dùng dị năng hết mức cũng chỉ ngưng được tảng đá cao từng đó. Dùng tảng đá như vậy xây cầu cứu Diệp Dục vô ích.

      Thế nhưng, giờ khi và Tô Tô gặp nhau chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều. Diệp Dục tiến hóa lần hai cũng ảnh hưởng gì đến việc Ca tử cứu ba người em kia.

      Tối đến, mọi người nghỉ ngơi còn Ca tử tranh thủ tìm đồ dùng ở ngoài cùng ba người nước của Tô Tô. Ba lính dị năng còn lại quan sát khu an toàn hơn mấy tháng, bình thường khi nhàm chán họ thay nhau tìm đồ dùng. Giờ nghe tin Diệp Dục muốn phục kích Lã Ấn, bốn người bọn họ mang hết chỗ đồ đó về bốn tòa nhà.

      Sau mạt thế, có rất nhiều đồ dùng để trữ, ngoài xúc xích, mỳ ăn liền… Ca tử còn độn mấy túi mỳ lúa mạch, hai bình gas và bếp gas du lịch, phù hợp với việc du lịch.

      Mấy rất hưng phấn. Trong chỗ đồ mang về, bọn họ tìm được cốc sắt , đặt lên bếp gas rồi đun nấu. Cái cốc quá nên dù Tô Tô thiếu nước nhưng vẫn phải chia ra bốn lần để nấu mỳ, thỏa mãn ham muốn ăn uống của bốn người.

      Bình gas quá , nấu mỳ bốn lượt xong là cạn sạch gas.

      Thế nhưng vậy cũng tốt, bữa này ăn no nê cả mỳ và nước, còn thêm xúc xích. Tô Tô, Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai và Ca tử sung sướng. Bữa tiệc này qua , mọi người nghỉ ngơi ngày cho khỏe người rồi mai lại là ngày tràn đầy hy vọng.

      Hôm sau, trời còn chưa sáng, Phi Phi mang đến mấy quả đào. Tô Tô gì, cũng từ chối, tạo mấy khối băng để Phi Phi mang về. Ca tử hợp tác cùng Tô Tô để tạo ra cây cầu băng pha đá đến chỗ tòa nhà Mặc Vị Minh.

      Mặc Vị Minh là dị năng giả tốc độ biến dị lần hai, đạt cấp ba. ta đạt đến cảnh giới mây về gió. Nhờ có gia nhập của , nhóm Tô Tô tích trữ được thêm bao nhiêu đồ, lại có nhiều hơn người giết zombie săn tinh hạch.

      Kể từ đó, Tô Tô và Ca tử làm cầu nhanh hơn, đón được dị năng giả cấp ba tiếp theo là Hoàn Đạt Sơn.

      Thêm ngày nữa, bọn họ đón được lính đặc công dị năng thứ tư – Thanh Mộc!

      Thanh Mộc là biệt hiệu đặt theo nơi sinh vì đến từ vùng núi. Nơi đó cây cối xanh quanh năm tựa như có linh khí.

      Có người năm nọ, núi ở nhà Thanh Mộc bị động đất hai ba lần liên tiếp, cả làng Thanh Mộc chết hết trong đêm, ai may mắn thoát khỏi. Nhà nước cho đội tìm kiếm đến tìm mười ngày mà chỉ tìm được duy nhất Thanh Mộc còn sống trong đống phế tích.

      Khi đó, Thanh Mộc nằm mảnh ngói vụn, ngay đó là gốc đại thụ đổ ngang. Cây này lớn lên trong sân nhà Thanh Mộc, đổ lên Thanh Mộc trong lúc động đất. May mà tán cây quá lớn nên Thanh Mộc bị thân cây đè lên người.

      Thanh Mộc sống được mười ngày trong đống đổ nát mà chết vì trong thân cây có mấy tổ chim còn rất nhiều trứng chim và tổ ong nhiều mật, đàn ong bỏ hết.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 292: Phương bắc có gì?

      Có người , sau khi Thanh Mộc được bộ đội mang về sống trong nhi viện của quân đội. Câu chuyện này của được lưu truyền, nhuộm vẻ huyền bí – cứ đến đứa bé Thanh Mộc là người ta lại nhắc về may mắn của . Lâu ngày, Thanh Mộc có biệt danh “Thanh Mộc” như bây giờ.

      Mà tự bản thân Thanh Mộc cũng rất tin tưởng vào số trời, bản thân dễ thích ứng với hoàn cảnh. Trong số mười tám lính đặc công, là người dễ mủi lòng nhất, nhưng cũng là kẻ lạnh lùng nhất. Có lẽ do từ bé, luôn nghĩ rằng cây cỏ chim chóc cứu mình nên có sở thích khá khác với những người trong đội cảm tử.

      Chẳng hạn như vừa giết người lại vừa thưởng thức cỏ cây hoa lá. Trong số mười tám người, là người phụ trách thẩm vấn tội phạm, thủ đoạn tra hỏi tàn nhẫn, ai thấy cũng thót cả tim; nhưng Duệ Duệ lại thích lăn lê bò toài người . Thỉnh thoảng, khi tìm đồ bên ngoài về, Thanh Mộc cũng mang cho Duệ Duệ chút đồ ăn vặt.

      Có lẽ dị năng thức tỉnh của mỗi người có liên hệ mật thiết đến kinh nghiệm của họ trước mạt thế. Sau mạt thế, Thanh Mộc cứ vậy có dị năng hệ mộc, tiến hóa lần hai chỉ trong thời gian ngắn. Lần tiến hóa thứ hai của khá là kỳ lạ.

      có thể biến thành cây mây!

      Chỉ. Là. . Cây. Mây. Mà. Thôi.

      Trừ cái đó ra, làm được gì khác: phát triển thực vật như mẹ Tô hay Phi Phi được, mà tự nở hoa kết trái khi làm cây mây cũng . chỉ có thể thay đổi chiều dài của cây mây biến hình.

      Sau khi biến thành cây mây, Thanh Mộc như con rắn, có thể luồn lách khắp mọi nơi. Mọi người còn phát ra ưu điểm – à, mà cũng có thể là nhược điểm – rằng khi thiếu dây cột, mọi người có thể bảo Thanh Mộc biến thân để dùng. Coi như là ưu điểm .

      Thanh Mộc cũng là người có cá tính lạ. Sau khi tiến hóa lần hai, bắt đầu nuôi dưỡng dây leo. Người trong thôn Bát Phương thường thấy ngồi dưới bóng cây, lẩm bẩm trò chuyện với dây, đối đãi với đống dây leo vô tri như đồng loại.

      tượng kỳ dị này khiến ai thấy cũng chỉ muốn đường vòng xa.

      ra ai cũng biết với tính cách của Thanh Mộc, trong thời bình, có lẽ phải khám bác sĩ tâm lý. Có điều giờ là mạt thế, bất cứ ai sống sót được đều có chút điểm biến thái trong tâm lý, hơn nữa ai cũng có đam mê riêng – bản thân Thanh Mộc nuôi dây, để dây theo mình, chỉ cần tự làm bản thân bị thương hay gây ảnh hưởng đến người khác là được.

      Vì thế đừng mơ đến chuyện Thanh Mộc “chập cheng” này giúp bọn họ trồng rau củ quả.

      ta phát rồ là may lắm rồi.

      Lại ngày nữa trôi qua, biển zombie càng lúc càng mạnh mẽ. Cuối cùng, trong thời đại tận thế này Tô Tô cũng thấy zombie cấp ba xuất . Chúng vẫn có dáng vẻ như loài người nhưng tay chân mọc giác hút nho để bám vào tường leo lên.

      Số zombie cấp ba này chưa nhiều lắm. Bên Tạ Hào Thế phải trả giá đắt để biết được đặc điểm của đám zombie này, giờ bắt đầu rời .

      Bọn họ về phía cầu băng đá của Tô Tô và Ca tử.

      Trời nóng, nếu đám zombie càng lúc càng nhiều hơn, cây cầu của Tô Tô lại tan ra mất nên Tạ Hào Thế bảo Phi Phi phát triển giàn dây đủ dày để cuộn quanh cây cầu có sẵn.

      “Tô Tô, Tạ Thanh Diễn cũng lên cầu rồi.”

      Ca tử đứng ở đầu cầu, nhìn đám người đứng đằng xa rồi quay lại phía Tô Tô.

      Tô Tô lau mặt và tay chân cho Diệp Dục bằng tấm khăn thấm nước. Mặt của Diệp Dục mỗi lúc đỏ hơn, hôm nay da dẻ nóng quá nên nứt nẻ, khiến hết sức lo lắng.

      Nghe Ca tử , Tô Tô nhìn về đài treo vỡ nát đằng xa, cây cầu băng bắt đầu tan ra. nghiến răng với Ca tử:

      “Giờ mọi người cũng bắt đầu kiệt sức rồi, nếu cứ tiếp tục sóng zombie này có thể hủy diệt được cả trụ sở. Bọn họ đến cũng được, càng thêm người trợ giúp. giúp tôi cõng Diệp Dục lên, chúng ta lên tầng mười.”

      Đám zombie lúc này có thể chồng lên đến mấy mét, chúng lấp kín ba bốn tầng dưới, chẳng sớm muộn cũng leo được đến tầng bảy. Tô Tô nghĩ còn phải di chuyển nên muốn đối mặt với loại như Tạ Thanh Diễn, tránh sơ suất lại chém nhầm tên đó.

      tính là hợp tác với Tạ Hào Thế, hơn nữa còn do chuyện Tạ Thanh Diễn nên hề có ý giúp. Có điều, với tình hình này mà ngăn cản người ta tự cứu bản thân hay cắt con đường sống của họ trong biển zombie đành lòng.

      Vì thế Tô Tô mặc kệ, họ đâu , đừng chọc là được.

      Ca tử gật đầu, theo lời Tô Tô cõng Diệp Dục lên tầng mười. Những người còn lại cũng thu dọn đồ đạc, theo Tô Tô lên tầng cao hơn. Tô Tô nghĩ kỹ thấy hướng tấn công của đám zombie mấy ngày nay có hơi khác thường.

      Có lẽ chúng cảm thấy người trong tòa nhà này khó xơi, hoặc cho rằng ít người bõ dính răng, vì thế có zombie di chuyển về phương Bắc.

      “Phương Bắc có gì?”

      Tô Tô cau mày, giơ ống nhòm của lính đặc công nhìn qua cửa sổ, hỏi Ca tử. Ca tử sửng sốt, rút bản đồ chiến thuật nhăn nhúm trong túi áo ra rồi chỉ vào phía Bắc của Tương thành điểm tên “Xuân thành”:

      “Chúng ta ở trung tâm Tương thành, phía tây là khu an toàn của Lã Ấn ngày trước, giờ chỉ toàn giòi. Xa hơn về phía tây là thôn Bát Phương của chúng ta. Có lẽ do phía đó có nhiều zombie nên các căn cứ sống sót đều tập trung về phía Bắc. Xuân thành này là khu an toàn lớn nhất Trường Giang nay.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 293: bàn ơn nghĩa, bàn tinh hạch

      “ À, hóa ra là chúng nó muốn về đó!”

      Tô Tô chợt hiểu ra. Phía tây toàn giòi, dù thôn Bát Phương có nhiều người sống, là miếng mồi hấp dẫn nhưng chúng nó thể vượt qua trở ngại được. Hướng Bắc dễ dàng, chỉ có Xuân thành, ven đường còn có những căn cứ sống sót , hơi người sống tản ra từ đó hấp dẫn hơn chỉ hai ba mươi người ở đây rất nhiều.

      Biển zombie là xu thế tất yếu. Dù dị năng của Tô Tô có thăng lên cao đến đâu cũng thể thân mình cản lại hướng của chúng. Dù cả , Tạ Hào Thế và tất cả dị năng giả hợp sức cũng thể tiêu diệt được hết chỗ zombie này. Việc bọn họ bị giết chỉ là vấn đề thời gian.

      Tô Tô cũng hiểu rằng bọn họ sống được đến giờ là do biển zombie này nhằm vào bọn họ mà nhằm vào Xuân thành. Tại Tương thành lúc này, biển zombie lớn như vậy, đến Xuân thành còn lớn hơn nữa, như vậy tai họa kinh khủng đến nhường nào?!

      Tô Tô phải thánh mẫu, kể cả có là thánh mẫu cũng thể vác cái bụng to thế này ngăn cản biển zombie được. giờ chỉ mong mấy người trong nhóm bị vây trong biển zombie có thể thoát ra được càng sớm càng tốt.

      “Tô Tô, tôi thông báo cụ thể tình hình của chúng ta cho phía thôn Bát Phương. sao đâu, mấy ngày nay bọn họ dò tìm theo tọa độ lấy được rất nhiều xăng máy bay, sáng mai đến đón chúng ta. Chờ tầng thượng này là được.”

      Ca tử thấy Tô Tô nhíu mày suy tư lại tưởng Tô Tô muộn phiền vì tình hình tại nên giải thích nguyên nhân bọn họ bị bao vây nhiều ngày mà ai đến đón. Lý do là vì bên kia tìm thêm xăng.

      Có tiếp viện đến là chuyện tốt, nhưng biển zombie kéo đến Xuân thành được giải quyết. Nếu Xuân thành chống cự được biển zombie lớn như vậy chúng phát triển thành số lượng rất lớn, khó khống chế hơn nữa.

      Tô Tô thấy căng thẳng. Cách đây giờ xe có nơi từng xảy ra tượng “biển giòi” nhưng phát tán ra, vì nơi đó có các phe Lã Ấn, có Vương - Lý, có Tạ Hào Thế và Sở Hiên cùng khống chế.

      Hơn nữa, đám giòi cũng dễ khống chế hơn zombie, giòi có tăng cấp cũng chỉ là giòi còn zombie tăng cấp hình dạng thay đổi, thậm chí zombie còn có dị năng, khiến người ta cảm thấy kinh sợ.

      Chưa đến việc zombie tiến hóa thành hình dạng như thế nào, chỉ cần biết rằng biển giòi kia cũng dựa vào biển zombie để phát triển mạnh mẽ hơn. Tình hình biến thành biển zombie phía trước, biển giòi phía sau, Xuân thành vừa đánh xong zombie lại phải đối phó với biển giòi khổng lồ.

      Điều làm Tô Tô sợ hãi nhất là phía tây của biển giòi là thôn Bát Phương. Nếu biển giòi này tăng lên nhờ biển zombie, chúng tiến về thôn Bát Phương nay mai.

      Thôn Bát Phương của giờ vẫn phát triển chầm chậm…

      “Chỉ cần hai ba người đến đón thôi. bảo họ để lại chủ lực ở thôn Bát Phương, chỉ sợ đám giòi trong khu an toàn mất kiểm soát.”

      Tô Tô hạ ống nhòm xuống, đưa lại cho Ca tử rồi rời khỏi cửa sổ. Lý Tiểu Vũ, Hoàn Đạt Sơn, Thanh Mộc và Mặc Vị Minh giết zombie trong hành lang tầng dưới. Nếu quét sạch đám zombie ở đây, sợ rằng chúng phá hoại hết nền móng tòa nhà.

      Mọi người nghỉ ngơi vài tiếng ở tầng mười, chờ nhóm Hoàn Đạt Sơn về đưa tinh hạch rồi bắt đầu đeo đồ dùng lên tầng thượng.

      Nhóm Tô Tô ở lại tầng mười giết zombie. Nếu khoảng cách quá xa, bọn họ tốn thêm năng lượng để khống chế dị năng giết zombie, khoảng cách mười tầng là hợp lý nhất.

      Đến buổi tối, Tạ Hào Thế và Trương An Toàn cùng lên tầng mười. Bọn họ muốn thương lượng với nhóm lính đặc công về vấn đề chống đỡ zombie và rút lui, nhưng khi Trương An Toàn trao đổi, tất cả lính tráng đều tỏ thái độ để Tô Tô quyết định.

      Trong căn phòng có biển đề tên, Tô Tô ngồi sau chiếc bàn màu trắng, sau lưng cửa sổ sát đất. Phía bên ngoài, cây cầu băng đá tan ra gần hết, có đoạn chỉ còn lại phiến đá trơ trọi sừng sững dưới chân đám zombie lúc nhúc.

      Tạ Hào Thế nhíu mày. Hôm nay mặc áo phông và quần bò màu đen, lưng đeo balo to xanh đen, bước về phía Tô Tô, đặt balo xuống bàn:

      “Tô Tô, hôm nay bàn ơn nghĩa, bàn tinh hạch . biết bọn em có máy bay vận tải, muốn dẫn người phải bỏ tinh hạch mua ghế. thẳng nhé, tổng cộng có năm mươi ba người kể cả Tạ Thanh Diễn – mỗi người mười nghìn tinh hạch, riêng Tạ Thanh Diễn trả trăm nghìn.”

      Tô Tô và Tạ Thanh Diễn có vấn đề giải quyết được, Tạ Hào Thế và Tạ Thanh Diễn cũng giải quyết được. Nghe Tạ Hào Thế , Trương An Toàn tỏ vẻ phẫn nộ nhưng chỉ cúi đầu cụp mắt, hai tay siết thành nắm đấm, tự mình nhìn chân mình.

      Gương mặt của Tạ Hào Thế lúc này ngoài kiên định còn có chút bất lực, đau xót, tựa như bị vận mệnh xiềng xích vùng vẫy được.

      Tô Tô lẳng lặng nhìn balo to chứa tinh hạch, trong đó có ít nhất trăm ngàn tinh hạch phổ thông, có khi còn nhiều hơn. Mấy ngày nay, đội Tạ Hào Thế ngày dài đêm thâu bỏ công chống lại biển zombie rồi lại đem đổi mua chỗ cho năm mươi ba người, kể cả Tạ Thanh Diễn.

      bắt đầu suy nghĩ, có Tạ Hào Thế ở đây giết được Tạ Thanh Diễn, vậy tại sao kiếm trăm ngàn tinh hạch này ?

      “Tạ Hào Thế, đời này của tan nát trong tay tên Tạ Thanh Diễn rồi.”

      Tô Tô cười ôm balo vào lòng, vỗ bồm bộp. Balo phồng, vỗ chắc tay, chắc chắn bên trong là tinh hạch, khỏi phải nghĩ đến việc năm mươi ba mạng người đó có đáng ngần này tinh hạch ?

      Có người tặng cho ngần nấy tinh hạch đêm nay nhóm Tô Tô cần phải săn tinh hạch trong đám zombie nữa. Mọi người dọn dẹp hành lý, đưa hết cho Hoàn Đạt Sơn đeo, kể cả Diệp Dục cũng do Hoàn Đạt Sơn cõng rồi tất cả leo từ tầng mười lên tầng ba mươi ba.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :